Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Anh
thích sống chung với tôi đến vậy
à? Phải lúc nào
cũng nhìn thấy tôi anh mới thấy yên lòng hả?
-Đúng
thế, không gặp cưng dù chỉ là một phút giây cũng thấy
khó chịu.
-Cảm động quá, NAM NAM à, anh yêu em nhiều
thế sao?
Tôi cố nói lớn hai tiếng Nam Nam cho tất cả
những người gần đấy và những người đi đường nghe
thấy. Quả nhiên nó rất có tác dụng.
-Nè, cô thích
chết hả? – Hắn thì thầm vẻ bối rối.
-NAM NAM, anh
đừng có mắc cỡ mà, nhìn đáng yêu chưa kìa.
Bộ
dạng hắn lúc này thực sự thảm hại. ^o^ Muốn đấu
với tôi ư, về nhà với mẹ đi cưng.
Trên đường đi,
hắn vẫn còn bực bội.
-Thấy thích thú lắm sao khi
gọi thế hả?
-Thì chính anh kêu tôi gọi anh thế mà,
nghe cũng ngọt ngào lắm chứ bộ.
-Anh chỉ muốn cưng
gọi anh như thế khi có hai chúng ta thôi.
Oẹ…
-Em
không thích, em muốn mọi người đều biết anh là Nam Nam
cơ.
-Cái giọng rất khêu gợi, nếu là câu “Nam Nam
ơi, hôn em đi” thì hay hơn đấy.
Không những không
nổi cáu mà còn biết chuyển chủ đề rất khéo léo, nội
công khá thâm hậu, công lực cũng khá dồi dào, nên đề
phòng.
Phản công lại chút nào.
-Nam Nam ơi, hôn em
đi.
-OK, lát nữa về nhà nhé.
-Ứ ừ, bây giờ
cơ.
-Thôi thôi được rồi, thôi cái giọng đó đi, mắc
ói quá.
-Không phải anh muốn thế à?
-Tôi không nghĩ
là khi nói thế giọng cô lại buồn nôn như vậy.
Về
đến villa của hắn, không lẽ từ nay tôi phải sống
cùng với hắn thiệt sao, ăn, ở, ngủ, và tất cả mọi
thứ đều cùng với hắn? Mà tại sao tôi lại có thể dễ
dàng bị nhỏ Bảo Chi đuổi đi như thế chứ? Nghĩ thử
coi tôi có thích sống với hắn không nhỉ? Hình như
là…không.
Tôi vô tủ đồ của hắn. Mà chưa được
tôi phải hỏi hắn câu này đã.
-Cả cái villa này
thiếu gì phòng mà tôi lại phải dùng chung phòng với anh
hả?
-Cô nghĩ tôi rảnh đưa cô đến đây để cho cô
ở trọ miễn phí hả?
-Là sao?
-Nếu cô không muốn
thành ra ở trọ thì phải ngủ chung với tôi, mà nghĩ sao
tôi lại để cô ngủ phòng khác trong khi tôi muốn ngủ
với cô chứ?
-Anh không kiềm chế nổi nữa à?
-Có
chứ, vẫn phải kiềm chế đến khi cô chính thức là
người của tôi.
Người – của – tôi? Nghe câu này
của hắn thấy thật khó chịu.
Tôi lại vô tủ đồ
của hắn để cất đồ của mình.
Những bộ đồ của
Mai An đã biến mất, thay vô đó là những bộ đồ nhìn
là biết dành cho tôi, nó không trong sáng nổi như của
Mai An, bộ đến mua váy anh còn tiếc tiền không dám mua
cái nào dài dài chút hả?
Mà ai khiến hắn mua cho tôi
chứ? Cứ đưa thẻ cho tôi để tôi tự mua là được
rồi. Rỗi hơi mà được cái gì, tôi sẽ không bao giờ
động đến mấy thứ đó.
-Đồ của chị Mai An đâu
hết rồi?
-Đốt rồi.
-Gì?
-Đốt rồi, đồ của
người đã chết giữ lại làm gì?
-Sao bây giờ anh mới
chịu đốt?
-Đến bây giờ mới quên được.
Đồ
vô tình, quên một người mà hắn đã từng hứa sẽ lấy
người ấy dễ thế nhỉ? Đúng là khi con người ta chết
đi thì chẳng thể níu kéo được trái tim của ai nữa,
nhất là với bọn con trai, quên nhanh mà dễ như chong
chóng. Thật là đáng tiếc cho cô gái đó.
-Yêu mà khi
người đó chết lại quên luôn.
-Không quên thì làm
gì? Cô muốn tôi không quên cô ấy à?
-Đấy là việc
của anh.
-Nếu không quên cô ấy tôi sẽ không thể yêu
cô bằng tất cả trái tim của tôi đâu.
Nói yêu rồi
hả?
-À lộn, tôi vẫn chưa có yêu cô, vẫn chỉ ở
mức thích thôi.
-Mặc kệ anh muốn yêu hay thích, chỉ
cần tôi…
-Chỉ cần cô vẫn có tiền là được chứ
gì?
-Đúng thế.
-Đi nấu bữa tối đi.
-Anh nói ai
đấy?
-Bộ nói tôi?
-Tôi không phải đến đây để
nấu ăn hay phục vụ gì anh.
-Thế cô đến đây làm
gì?
-Tôi chỉ là vì bạn đuổi đi nên mới phải ở
nhờ ở đây thôi, anh đừng có lợi dụng.
-Cô có tin
tôi đuổi cô đi không cho ở nhờ không hả?
-Đuổi
thì tôi về nhà bạn tôi, tôi bị đuổi rồi chẳng còn
lí do nào nó không cho tôi về.
-Tất nhiên là sẽ không
cho cô về, vì cô ta đã hứa với tôi đã đuổi rồi thì
không bao giờ nhận lại.
-Nè, tôi đâu phải đồ đạc
mà các người hết đuổi rồi nhận lại hả?
-Chịu
vậy đi.
-Mà anh cũng chẳng dám đuổi tôi.
-Sao?
-Anh
thích sống chung với tôi thế thì sao lỡ đuổi.
-Đúng
đấy.
Nhiều lúc tên này rất được.
Thôi dù sao
thì để đáp lại tình cảm đặc biệt hắn dành cho tôi
tôi sẽ nấu chiêu đãi hắn một bữa ra trò.
-Ủa, sao
trong tủ không có đồ gì có thể nấu ăn hết vậy?
-À
quên, tôi không bao giờ ăn ở nhà nên trong tủ chẳng có
gì hết đâu.
-Sao anh không mướn giúp việc?
-Thì
tôi vừa mới mướn đó.
Tôi lẳng ngay về phía hắn
một chiếc găng tay làm bếp vừa chộp được chốc tủ
lạnh, hắn liền tránh nhanh như chớp, đúng là dân xã
hội đen, tôi quên mất.
-Thế giờ tính sao?
-Đi siêu
thị.
-Sao không đi ăn luôn đi?
-Cô không phải tiểu
thư nhà giàu, đừng học đòi đẳng cấp.
Tôi lườm
hắn một cái tận mạng.
-Tôi muốn ăn đồ do vợ
nấu.
-Được thôi, thì đi siêu thị.
…………….
-Thực
ra đây là lần đầu tiên tôi đến siêu thị.
-Sao?
Một
câu nói gây shock dư luận từ hắn. Đúng là công tử.
Phải rồi, một người như hắn thức ăn khéo còn được
đưa đến tận miệng thì nói chi đến đi siêu thị.
-Cũng
nhờ tôi mà anh được đến siêu thị nhỉ?
-Cảm ơn
hồng phúc của cô.
Tôi lựa đồ và cho vô giỏ, còn
hắn thì chỉ việc đẩy chiếc giỏ, chắc đây cũng là
lần đầu tiên hắn biết vô siêu thị là được tự
mình chọn đồ, tự mình đẩy đồ, và tự mình dẫn xác
đi thanh toán.
-Nè!
-Sao?
-Cô ngồi vô trong đây
đi.
Tôi đứng chựng lại và nhìn sang bên cạnh, một
cô gái ngồi vô trong giỏ được bạn trai đẩy đi. Ôi
trời, hắn thật là quê mùa, chắc đây cũng là lần đầu
tiên hắn thấy cảnh này. Hắn giống như con nít học đòi
những thứ mới lạ từ những đữa trẻ khác vậy.
-Đồ
trẻ con.
-Trẻ con chi, kêu cô ngồi thì cô cứ ngồi
đi.
Thế là tôi ngồi vô trong giỏ, và hắn đẩy chiếc
giỏ đi rất nhanh, tôi thích chí la lên giống như đang
chơi ở công viên vậy. Mọi người có nhìn chúng tôi
nhưng chỉ cười vẻ ngưỡng mộ. Đây cũng là lần đầu
tiên của tôi thấy ở bên hắn thật vui và thoải mái.
Đi
thanh toán.
-Của quý khách hết 527.400 ạ.
-Ủa, rẻ
vậy đó hả? Thế này xài thẻ bình thường cũng thấy
không có đành.
Hắn như đang khoe mình giàu vậy, đồ
kiêu ngạo.
-Bộ anh không có tiền mặt hả?
-Có,
nhưng mệnh giá thấp nhất là 200K.
Lại khoe khoang, tiền
VN mệnh giá cao nhất là 500K rồi đến 200K, hắn nói thế
quá là khoe rồi còn gì.
Thế là hắn rút trong ví của
hắn ra một tờ 500K và một tờ 200K đưa cho cô nhân
viên.
-Khỏi thối lại.
-Đây là siêu thị chứ có
phải cửa hàng đâu mà anh nói thế. – Tôi khó chịu.
-Thế
siêu thị thì không vụ lợi chắc?
Ôi trời cái gã
này, đúng là lần đầu đến siêu thị, lại còn nói như
thế trước mặt nhân viên của siêu thị nữa.
-Gửi
lại quý khách ạ.
Hình như tự ái thay cho siêu thị
nên cô nhân viên thối lại hắn đủ 172.600, gồm một tờ
100K, một tờ 50K, một tờ 20K, một tờ 2K và…đúng 3 tờ
200 đồng. +_+
Hắn cầm lấy tiền thừa với một thái
độ
rất là…nhăn nhéo, nhất là cái cử chỉ giơ lên
trước mặt 3 tờ 200 đồng. Chắc lại lần đầu tiên
nhìn thấy tờ tiền này rồi.
-Chưa bao giờ mình nhìn
thấy tờ tiền này ngoài đời.
Ackk, tức là chỉ mới
nhìn thấy trên TV hoặc trên mạng. =_=
-Bo cho cô tiền
thừa, còn 3 đồng này để tôi làm đồ cổ chơi.
Tất
cả mọi người đang đứng cạnh chúng tôi và ba cô nhân
viên siêu thị đều nhìn hắn với một ánh mắt vừa
ngạc nhiên vừa mệt thị. Tôi chỉ còn cách nhìn họ
cười vẻ bối rối. Thật là mất mặt.
Về đến nhà
hắn vẫn chăm chăm với 3 tờ 200 đồng một cách thích
thú.
-Mấy tờ tiền này nhìn hay nhỉ? Bé xíu mà lại
là giấy nữa.
-Thật là quá mất mặt với anh, anh có
thấy mọi người nhìn anh thế nào không hả?
-Nhìn thế
nào?
-Như một thằng điên lần đầu tiên nhìn thấy
tiền.
-Thì lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiền này
mà.
Tôi dừng việc nấu ăn của mình lại và đừng
nhìn hắn, cười. Hắn cũng như nhận ra sai lầm của
mình.
-Tôi không phải thằng điên.
Và rồi hắn bắt
đầu nhìn kĩ tôi từ đầu đến chân. Đôi mắt lại trở
về dâm dê như trước, cứ đần độn như khi nhìn thấy
mấy tờ tiền kia có phải hơn không.
-Tôi không nghĩ
là cô đeo tạp dễ cũng hẫp dẫn như vậy? Liệu có phải
khi yêu thì thấy cái gì của người ấy cũng đẹp không
nhỉ?
-Linh tinh.
-Tôi nói thiệt mà.
-Anh ngồi xem
xét tiếp mấy tờ tiền cổ của anh đi.
-Không, nhìn
cô thích hơn chứ.
Đồ đáng chết.Tôi dọn bữa tối
lên. Hắn nhìn qua một hồi rồi phán :
-Thật không hổ
danh là trẻ mồ côi.
-Bộ vinh quang lắm sao mà anh mang
chuyện đó của tôi ra khoe hả?
-Tôi chỉ muốn nói là
nó rất ngon.
-Có liên quan gì đến việc tôi là trẻ
mồ côi?
-Đừng nóng, tôi không có ý chế giễu chi cô,
vì thấy nó ngon nên nghĩ chắc cô được mẹ nuôi dậy
rất kĩ lưỡng.
-Tất nhiên, đâu có như anh, siêu thị
chưa đi bao giờ, đến tờ 200 đồng cũng chưa bao giờ
nhìn thấy, lại còn luôn khoe khoang là mình giàu có.
-Tôi
thế đấy, vì thế mà không thích tôi được hả? – Tự
nhiên hắn nổi cáu.
-Đúng thế, vì anh và gia đình anh
như thế nên tôi cảm thấy rất là ớn lạnh, nên tôi
không thể thích anh nổi.
Tôi bỏ lên phòng.
Tôi chỉ
có ý đùa hắn tý thôi, thế mà hắn lại nổi cáu, đã
thế tôi cũng nổi cáu luôn, đừng tưởng chỉ có anh mới
nổi cáu với tôi được. (Mặc dù người nổi cáu luôn
là tôi).
Tại sao tôi lại vô phòng hắn chứ? Có nhiều
phòng mà. Thế là tôi vô bừa một phòng nào đó và nằm
ngủ. Không tắm luôn. Ở dơ một đêm thôi mà, bực mình
quá không muốn làm chi hết.
Có tiếng cọc cạch bên
ngoài. Mặc kệ. Tôi đi ngủ đây.
Quên hết tất cả,
tôi không muốn trong giấc mơ lôi luôn cả hắn vô, xui
tận mạng, đen tận số luôn.
……………
Hình như
sáng đã đến.
Tối qua ngủ thật ngon lành.
Hình như
có gì đó không ổn với tôi lắm.
Mở mắt.
OMG!!!
Tỉnh
ngủ một cách nhanh chóng.
Tôi đang làm cái quỷ gì thế
này?
Trước hết tôi sẽ diễn tả cho các bạn tình
hình lúc này của tôi. Chắc các bạn cũng đoán ra được
là trên giường có mặt hắn, nhưng một điều kinh khủng
hơn…tôi và hắn… đang…ôm nhau ngủ ngon lành trên
giường.
TẠI SAO???
Tại sao tôi lại ôm lấy hắn
một cách bình thản như không như thế, và tại sao hắn
lại dám đặt tay lên eo tôi như thế, tại sao lại là
tôi ôm lấy hắn nhiều hơn??? Tại sao???
Hắn ngáp ngủ
và nhìn tôi.
Sao tôi còn chưa đẩy hắn ra chứ?
-Để
yên đi, không thấy là ôm tôi rất ấm áp sao?
-Nóng
muốn chảy mỡ luôn này.
- ^_^
Cười cái khỉ
gió.
-Sao anh lại mò vô đây hả?
-Đây là phòng tôi
mà.
-Phòng kia mới là phòng anh.
-Tất cả mọi phòng
đều là phòng tôi.
-Tại sao lại là phòng anh chứ?
-Vì
đây là biệt thự của tôi.
Ư nhỉ. Một câu hỏi thật
ngu chưa từng thấy.
Tôi quên mất là mình đang ngủ
trong biệt thự của hắn, hắn muốn ngủ ở đâu chẳng
được và tôi ngủ ở đâu hắn chẳng mò tới được.
Hang hùm là thế này đây.
-Buông tôi ra mau trước khi
tôi điên lên.
-Tôi lại muốn nhìn thấy cô điên lên,
chắc sẽ hấp dẫn lắm đây.
Hắn lè lưỡi của mình
ra và liếm môi một cách vô cùng ớn lạnh. Tự nhiên mỡ
trong người chảy ngược vô trong.
-Mà chắc cô không
biết là mình đã ôm tôi như thế nào hả?
-Gì???
-Tôi
vừa lên giường nằm được một lúc thôi mà cô ôm chặt
lấy tôi không buông, cứ như sợ tôi bỏ cô đi mất
vậy.
Không để ý, khi tôi ngủ say không biết gì, hắn
muốn xuyên tạc kiểu gì chẳng được.
-Tôi phải dậy
ăn sáng đi học, cả anh nữa.
-Hôm nay nghỉ, bộ cô
không biết hả?
-Nghỉ? Lịch mới từ khi nào vậy?
-Tôi
nói nghỉ là ko ai đi học hết đâu.
-Là sao?
-Tức
là tôi và cô hôm nay bùng học, không hiểu hả? Tối qua
tôi đã nói bạn cô nghĩ cách để qua màn điểm danh
rồi.
-Anh sắp đặt từ tối qua rồi hả?
Hắn chỉ
cười và vẫn cố ôm lấy tôi.
-Không có cái kiểu
bùng học với tôi đâu.
Tôi cố vùng dậy nhưng hắn
liền ép tôi nằm xuống và lấy mền trùm lên cả
hai.
-Để coi cưng đi học kiểu gì.
-Anh bị điên
hả?
Tôi lật mền ra, hắn lại trùm lên, tôi lật ra
hắn lại trùm lên. Mệt quá! Bộ anh thích tôi đến thế
hả, tên khốn kia?
-Muốn ǵ đây hả?
-Ngủ
tiếp.
-Tôi không buồn ngủ.
-Vậy thì cố ngủ
đi.
-Đồ điên.
Thế là tôi đành nằm thế với
hắn, không phải tôi và hắn đang ôm nhau đâu nhé, tôi
thì nằm ngửa, còn hắn thì chống một tay nằm nhìn tôi
cười, còn một tay đặt ngang eo.
Cóc thèm phản kháng
lại hắn nữa, mệt lắm. Tôi cứ nằm thế, hắn không
làm gì tôi, tôi cũng không làm chi hắn, nước sông không
phạm nước giếng, thế là được chứ gì?
Đã trễ
giờ học, lúc này hắn mới chịu dậy. Tên khốn.
-Tôi
đói rồi.
-Đói là việc của anh.
-Chồng đói vợ
nói thế mà được hả?
-Mắc mớ gì mà không được?
Tôi đâu phải vợ anh, anh cũng đâu phải chồng tôi.
-Đi
nấu bữa sáng đi.
Tôi nhìn hắn với thái độ miệt
thị và đầy bực dọc. Một buổi học của tôi.
T_____T
Xử lí xong bữa sáng tôi cảm thấy mọi thứ
thật rất nhàm chán.
-Chơi trò gì đi.
-Nghỉ học để
ở nhà chơi trò gì hay ho sao?
-Chơi phỏm không? Ai thua
thì phải làm theo lời người kia ra lệnh. OK?
Nghĩ cái
đã, hắn là cao thủ đánh bạc, mấy cái trò này hắn
coi bằng thừa, chỉ ngu mới nghe lời hắn chơi thôi.
-Sao,
sợ à?
-Ai sợ? Chơi thì chơi.
Hình như lúc nãy tôi
vừa mắng ai ngu ấy nhỉ? +_+
Mặc kệ, chơi phỏm thì
chủ yếu là dựa vào vận may, tôi không tin hắn lại
luôn may mắn trừ khi hắn gian lận. Đúng rồi, dân đánh
bạc như hắn muốn hốt nhiều tiền từ con bạc thì chỉ
có cách là gian lận, thế nên là con của ba hắn – ông
trùm casino – ắt hẳn hắn phải biết nhiều thủ thuật
gian lận lắm. Lại trúng bẫy rồi. T_____T
Hắn đang
phát bài một cách chuyên nghiệp, tôi nhìn kĩ từng cử
chỉ của hắn coi hắn có chia gian gì không.
-Thứ nhất
chơi với một kẻ không biết gì về bài bạc như cô tôi
không hơi đâu giở mấy trò gian lận ra mà làm gì, thứ
hai nếu tôi có thủ thuật thì một kẻ như cô không bao
giờ có đủ khả năng để nhận biết được.
-Anh
đang khoe mình là con trai ông trùm casino đấy hả?
-Chơi
ba ván, ai thua hai ván thì phải làm theo những gì đối
phương yêu cầu.
-OK.
Tôi bắt đầu thấy sợ, trông
điệu bộ của
hắn rất tự tin, bây giờ rút lui được
không ta? Không, thật hèn hạ, hắn tất nhiên là phải tỏ
ra tự tin rồi.
Ván thứ nhất…hắn thắng. +_+
Ván
thứ hai…hắn không thua. +_+
Ván thứ ba…còn có ván
thứ ba nữa sao? >_<
Trời ơi, không thể như thế
được, hắn may mắn đến thế sao? Chưa đầy năm cây
hắn đã hạ bài với ba phỏm một điểm. Nhanh không kịp
chớp mắt, cả hai ván tôi đều cháy như rơm bén lửa.
-Đồ
ngốc, chơi bài này không phải chỉ là may mắn mà còn
biết chọn thời cơ và cách nhận biết cơ hội của
mình.
Thật không thể tin được, hắn thắng quá oanh
liệt.
Hắn sẽ làm gì tôi đây??? TT______TT
-Đến
màn xử tội nào.
Hắn ra ngoài gara xe và một lúc sau
hắn vác vô…một bộ quần áo…gà.
Kêu tôi quảng
cáo gà rán hả?
-Mặc vô đi.
-Nóng thế này anh kêu
tôi mặc vô cái này để mà chết hả?
-Cô là kẻ thua
cuộc.
>_<
Tôi ko thua, tôi chỉ không thắng
thôi.
Mà hắn ta thật lắm trò, lúc thì kêu tôi mặc
lên người cái thứ gần như giẻ rách (giẻ rách thường
hở hang mà),lúc thì lại kêu tôi mặc cái thứ kín không
thể kín hơn được nữa.
-OK, giờ thì hát
bài…
-Hát?
-Đúng, hát.
-Hát bài…
-Chú gà
con?
-Không.
-Chú vịt con?
-Không, chú ếch
con.
#_#
-Bộ anh không tìm nổi bộ con ếch hả?
-Mặc
bộ gà hát bài con ếch, như vậy nó mới shock.
-Nhìn
anh giống danh hài quá.
-Ai?
-Công Lí Bắc Đẩu.
-
>”< Kẻ thua cuộc, hãy hát đi, nhảy nữa đấy.
Tôi
ngậm ngùi trong cay đắng làm con điên trước mặt hắn,
còn hắn cười thích thú. Vui quá nghen?
Đang hát và
nhảy như một con ếch thực thụ thì…ackk! Tôi biết sẽ
có ngày này mà.
Nàng công chúa vấp ngã với hình hài
của một…con gà, lập tức chàng hoàng tử đỡ lấy
nàng công chúa. Cả hai nhìn nhau say đắm, lúc này chỉ
cần một nụ hôn của hoàng tử đẹp trai là nàng công
chúa gà sẽ trở lại là một cô công chúa vô cùng vô
cùng xinh đẹp, nhưng vấn đề là muốn hôn vô mỏ một
con gà hơi bị khó đấy.
Cut!
Vẫn chưa đến lúc hắn
được làm hoàng tử của nàng công chúa này đâu.
Một
– nụ – hôn, say – đắm? Nghĩ sao mà dùng từ đó hả?
Lâu lắm không buồn nôn thì phải.
Hắn đang đè lên
người tôi, thực chất có đè nổi đâu, người tôi béo
quá mà. Tôi và hắn cứ nhìn nhau như thế, như thế nào
thì tôi không biết.
-Bộ đồ này vướng quá nhỉ?
-Đúng
thế.
-Cởi ra đi.
Ánh mắt của hắn thật đáng
chết.
Tôi đẩy hắn ra và đứng dậy lột ngay bộ đồ
gà nóng tởm người đó ra. Lột xong thoải mái hẳn
ra.
Tôi đang chỉnh trang lại quần áo thì bị hắn kéo
nằm xuống ghế.
-Làm gì thế hả?-Tránh ra. -Tôi kêu
cô lột bộ đồ đó ra để dễ ôm cô hơn thôi, tính
thoát hả
-Người thua cuộc, nhiệm vụ tiếp
theo...
-Cái khỉ gì nữa, bộ đồ và bài hát chưa đủ
hả?
-Tôi có nói sẽ giới hạn hình phạt đâu.
Lại
bị lừa rồi. T_____T
-Nhiệm vụ tiếp theo…hãy chủ
động hôn tôi đi.
-Đừng hòng, tôi không có thích anh,
không chủ động được.
-Vì mấy cái thẻ cô còn có
thể qua đêm với tôi cơ mà, bây giờ chỉ là chủ động
hôn, bộ quá sức lắm hả?
-Không làm được.
Tôi
tính nhổm dậy, nhưng hắn lại như lúc sáng ép tôi nằm
xuống. Tôi thì nằm trên ghế, giống như cá đang nằm
trên thớt còn hắn thì ngồi bên cạnh như một kẻ đang
muốn thịt tôi để ăn. Cái từ “làm thịt” sao đúng
cả hai nghĩa với hắn quá.
-Vậy tôi hôn cô được
không?
-Không được.
Tôi gắt lên.
-Vậy thì
thôi.
Có phần shock. Sao hắn từ bỏ ý định nhanh
thế?
Tôi ngồi dậy, hắn cũng nhảy lên ghế ngồi
cùng.
Tự nhiên cả hai lại im lặng. Điên à? Có khỉ
gì mà im lặng?
-Khó chịu thật.
-Khó chịu trong
người hả? Đi mua Sensa cool hay Dr…
Giật mình. Hắn
quay sang nhìn tôi, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, sao thấy
giống cái hôm hắn hôn thành công tôi lần đâu tiên ở
đây thế?
-Cái tôi cần không phải mấy thứ đó.
-Thế
cần gì?
-Hỏi vô tư nhỉ? Tôi cần đôi môi của
cô.
-Đôi môi của tôi? Nó có thể giúp anh bớt…CÁI
GÌ??? >”<
Lửa trong tôi bốc lên như hoả Diệm
Sơn, chính tôi đang nóng trong người này.
-Tôi nghĩ cô
cũng đang cần tôi làm thế đấy.
Tay hắn chuyển vị
trí tập kết từ vai tôi đến cổ tôi rồi đến má. Sàm
sỡ thế hả? >”<
Nhưng không hiểu sao tôi không
phản ứng lại.
Tiếp theo là nụ hôn của hắn từ
trán tôi (sự tin tưởng tín nhiệm) xuống mũi tôi (sự
ham muốn hay tôn sùng gì đó) rồi xuống thấp hơn.
Kích
thích, bị kích thích thật rồi, tay tôi thì đang vòng qua
cổ hắn. Lại bị hắn mê hoặc rồi.
Chắc khi hắn
hôn đến môi tôi, tôi sẽ lại cuốn theo chiều gió mất,
mà không khéo nếu hắn muốn tiến xa hơn tôi cũng bằng
lòng mất.
Tên cáo già, đồ hồ li tinh, đồ cáo chín
đuôi chỉ giỏi quyến rũ người lương thiện trong sáng
như chị đây, đồ đáng ghét.
Có chuông đi thoại khi
một lần nữa môi hắn vừa mới khẽ chạm môi tôi.
Ơn
trời, ơn này con sẽ không bao giờ quên. Chính vì không
thoát ra nổi sự quyến rũ của con hồ li tinh này mà con
mới cần đến sự giúp đỡ của Người. Thật là trời
ko phụ người có lòng.
Nhưng hắn lại không có vẻ gì
là muốn buông tha tôi.
-Có chuông điện thoại, bộ tai
anh điếc hả?
-Bị sức hấp dẫn của cô lấp mất
tai rồi nè.
Không buồn nôn, không phát ói, chỉ là…muốn
mửa.
Tay hắn vẫn cố thủ tại những vị trí trước
đó, còn rất may tay tôi đã rút lại và đang cố đẩy
hắn ra. Nhất định không để sức hấp dẫn của hắn
cũng lấp mất tai mình.
-Tôi đã nói là để tôi nghe
phone.
-Mặc nó đi, tôi vẫn chưa hôn mà.
Sao trông
hắn giống thú cưng Momo (Jang Geun Suk) trong You’re my pet
thế nhỉ? Lúc nào cũng làm nũng. Mà nhìn điệu bộ của
hắn lúc hôn tôi thật giống một nghĩa khác của pet.
Nhưng bây giờ tôi không rảnh để quan tâm hắn làm nũng
đáng yêu hay đẹp trai cỡ nào hay hắn đã pet tôi ra
sao.
-Để tôi nghe, lỡ đâu có ai chết thì sao?
-Có
ba mẹ cô chết thì có.
-Vớ vẩn, ăn nói thế hả?
Tôi
nghiêm mặt đẩy hắn ra và chụp ngay lấy phone kẻo nó
tắt. Bảo Chi. Gọi tôi chi? Không phải hắn đã nói với
nó tôi nghỉ rồi sao?
-Gì thế?
-Mày…mày…
-Sao?
-Bình
tĩnh nhé, mày…có bao giờ muốn gặp ba mẹ ruột của
mày?
-Hỏi gì kì vậy?
-Có muốn không?
-Gặp làm
gì? Họ bỏ rơi tao, nếu không phải là họ tìm lại tao
thì tao sẽ không bao giờ muốn gặp lại họ. Mà hỏi làm
gì?
-Mẹ muốn cho mày một bất ngờ là để mày và ba
****** gặp lại nhau…
-Gì?
-Mẹ đã cho người đi
tìm ba mẹ cho mày…
-Mẹ làm thế?
-Cứ nghe tao nói
hết đã.
Hắn đang nhìn tôi vẻ lo lắng, chắc do tôi
không được vui khi nói chuyện với nhỏ bạn thân.
-Họ
ở đâu?
-Tại khách sạn PRD. Nghe tao nói hết đã, vì
muốn về ngay gặp mặt mày nên họ đã bay từ Singapore
về đây, nhưng…máy bay mà họ đi…xảy ra sự cố…
Chiếc
phone từ tay tôi rớt luôn xuống. Gặp sự cố trên máy
bay kết quả cuối cùng luôn là…die.
Không thể thế
được, không thiêng đến thế chứ?
Tôi quay sang hắn,
chẳng cần biết hắn đang nhěn tôi thế nŕo, tôi túm lấy
cổ áo hắn như người mất hồn.
-Anh là tên khốn,
anh dám rủa ba mẹ tôi chết…họ…chết rồi…
Và
tôi oà lên khóc. Nhưng ngay sau đó tôi hiểu ra mình không
nên ngồi lì ở đây mà khóc lóc thảm thương với hắn,
tôi phải đi gặp họ, khách sạn PRD, PRD.
-Đưa tôi…đưa
tôi đến khách sạn PRD, nhanh lên.
Ko định hình được
cảm giác của lúc này, liệu có thật đó là ba mẹ tôi,
và họ đã chết?
Tôi ko muốn nghĩ gì nữa, đầu
tôi quay cuồng nhưng bên trong trống rỗng, mọi thứ ù ù
bên tai những thứ không định hình được.
……………
Tôi
cứ như một kẻ vô hồn xuất hiện tại khách sạn PRD.
Tôi đã không kịp hỏi Bảo Chi địa điểm chính xác tổ
chức đám tang cho ba mẹ tôi ở đâu.
Tôi cứ rối rít
lên, nước mắt thì cứ không ngừng rơi.
-Cho hỏi tang
lễ của hai vợ chồng bị tai nạn máy bay trên chuyến
Singapore được tổ chức ở lầu mấy?
Giọng hắn hỏi
cô tiếp viên cũng rối rít.
-Có phải là vợ chồng
chủ tịch Trần của công ty Trúc Mai không ạ?
-Sao? Chủ
tịch Trần của Trúc Mai?
Hắn sao thế chứ? Đang hỏi
cho tôi hắn còn hỏi lại làm gì?
-Đúng…thế…
-Ở
lầu chín ạ.
Tôi lập tức chạy ngay lại thang máy,
hắn cũng chạy theo. Tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến
điệu bộ của hắn lúc này.
Lầu chín, tại sao lại
tổ chức ở tận lầu chín?
Mà vợ chồng chủ tịch
Trần của công ty Trúc Mai? Liệu có phải họ là ba mẹ
tôi, không thể thế chứ? Tôi là con của nhà giàu
sao?
Không nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi gặp họ để
chứng thực. Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy
ảnh của họ mà thôi.
Một lúc sau tôi và hắn mới
tìm thấy nơi tổ chức cho những người có thể là ba mẹ
tôi. Đúng là vợ chồng chủ tịch Trần gì đó rồi, vì
mẹ tôi cũng đang ở đó, và cả Bảo Chi.
Có rất
nhiều người ở đây, nhưng không có một ai ngồi trước
linh vị, chẳng lẽ họ không có thêm người con nào.
Tôi
chẳng nghe mẹ và Bảo Chi nói chi thêm, tôi bước lững
thững đến trước linh vị của hai người.
Họ chính
là ba mẹ của tôi thật sao? Họ là những người giàu
có, thế thì tại sao lại bỏ rơi tôi, có phải vì thế
mà họ phải chịu quả báo thế này không?
Vừa hận
vừa đau, nước mắt tôi cứ ròng ròng.
Bên dưới ảnh
của ba mẹ tôi là ảnh gia đình, có ba người. Họ còn
có một người con gái nữa. Người con gái đó là chị
tôi. Chắc chắn là chị tôi vì cô ấy hơn tôi ba tuổi.
Chắc chắn hơn tôi ba tuổi vì người đó chính là…
-Mai
An.
Tôi quay lại. Hắn đang đứng nhìn bức ảnh gia
đình với dáng vẻ thẫn thờ.
Đúng thế, cả tôi và
hắn đều thẫn thờ.
Phải hiểu chuyện này thế
nào?
Tôi ngồi khuỵu xuống khóc nức lên.
Mai
An là chị gái tôi, tiểu thư đài các giàu có đã yêu
hắn đến chết chính là chị gái tôi. Còn vợ chồng chủ
tịch của Trúc Mai là ba mẹ của chị Mai An đó đã bỏ
rơi tôi khi tôi chưa đầy hai tuổi, đã phản đối tình
yêu giữa chị ấy và hắn và đã hại chết chị ấy
chính là ba mẹ tôi.
Rút cuộc sau chuyện này tôi và
hắn là gì?
Hắn đã gián tiếp hại chết chị tôi, đã
yêu chị ấy nhưng lại cũng lãng quên chị ấy.
Hắn
nói thích tôi, muốn quên chị gái tôi để yêu tôi bằng
tất cả trái tim của hắn.
Hắn đã đốt bỏ những
bộ trang phục của chị gái tôi để thế vô đó là của
tôi.
Hắn đã từng dùng tôi để thay thế chị gái tôi
và giờ là bỏ chị tôi để yêu tôi.
Hắn và tôi, là
gì chứ?
Tôi dường như đã mất ý thức, rơi vào
trạng thái mất cân bằng. Tôi chìm dần vào giấc ngủ,
mênh mang, trống vắng, và lạnh…
Có cảm giác như tôi
đã hôn mê rất lâu hoặc là ngủ rất lâu. Hoặc là đó
chỉ là cảm giác. Mọi thứ mơ hồ không rõ ràng. Tôi
không muốn thoát khỏi trạng thái này, tôi muốn chìm sâu
hơn trong đó.
Tôi thấy yếu sức và rất mệt mỏi.
Tôi
tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Không phải
phòng hắn, không phải nhà tôi cũng không phải bệnh
viện.
Và bên cạnh tôi…không phải mẹ, không phải
Bảo Chi, là hắn.
Hắn đang ngủ gục bên cạnh tôi.
Tôi
rút tay ra khỏi tay hắn một cách vô tình.
Mắt tôi như
đã sưng lên.
Hắn cũng tỉnh giấc và ngẩng dậy nhìn
tôi.
-Cô tỉnh rồi à, thấy trong người…
-Ra ngoài
đi.
Hắn có vẻ hơi ngỡ ngàng với thái độ của tôi.
Phải rồi, giờ tôi và hắn phải chấm dứt cái trò lố
bịch này.
-Cô sao thế?
-Mai An là chị gái tôi.
-Đúng
thế nhưng điều đó…
-Điều đó không hề ảnh hưởng
đến vấn đề của tôi và anh đúng không?
-Mai An đã
không còn nữa, cô ấy cũng sẽ hiểu tôi nghĩ gì.
-Thật
thấy tội nghiệp cho chị tôi khi
yêu một kẻ như anh
để phải chết, nhưng cuối cùng thì anh cũng không thể
yêu chị ấy đến suốt đời. Tôi không muốn như chị
tôi.
-Ý cô là gì?
-Chuyện của chúng ta kết thúc
rồi, tôi không muốn là người cướp người yêu của
chị tôi. Anh đi đi.
Hắn ôm lấy tôi. Ôm làm gì, tôi
và anh từ đầu đến giờ đã không có gì rồi, nói kết
thúc không phải dễ quá sao?
-Tôi thích cô, hãy làm
người yêu tôi.
-Anh cũng nói thế với chị tôi
à?
-Không, tôi muốn cô hãy yêu tôi giống như Mai An đã
làm, tôi sẽ bảo vệ cô.
-Tôi không muốn làm người
yêu của anh, anh đã có người yêu là chị tôi rồi.
-Làm
người yêu tôi, yêu là động từ, không phải danh từ.
Bây
giờ là lúc giảng giải kiến thức Tiếng Việt cho tôi
sao?
-Tôi muốn ở một mình, anh hãy ra ngoài đi.
Hắn
ko nói thêm gì nữa mà ra ngoài.
Nước mắt tôi lại
rơi. Tôi ít khi khóc, và gần như không bao giờ khóc,
nhưng chuyện này quá shock đối với tôi, không chỉ là
việc giữa tôi, hắn và chị Mai An mà còn vì cả gia đình
và người thân của tôi đều ra đi hết chỉ còn mình
tôi. Suy cho cùng người hại chết ba mẹ tôi chính là
tôi, nếu không vì quá muốn gặp tôi thì họ đã không
đi chuyến bay chết tiệt kia. Suy cho cùng từ đầu đến
cuối tôi vẫn là trẻ mồ côi.
Lòng tôi tê buốt, tất
cả những nỗi đau đều cùng một lúc đổ xuống đầu
tôi và tại sao lại có cả hắn trong nỗi đau của tôi?
Có phải là tôi cũng đã thích hắn nên mới thấy đau
lòng thế này? Không, tôi không hề thích hắn, và bây giờ
tôi càng không thích hắn nổi.
Tôi đã vô tình mắng
chị gái mình ngốc nghếch đi yêu hắn, tôi thật quá
đáng. Tôi đâu thể ngờ người ngốc nghếch đó lại
chính là chị gái tôi.
Nước mắt chảy
ngược vào tim là thế này sao?
Tôi lại ngất đi, sự
việc này quá sức tôi và với sự chịu đựng của
tôi.
Một bất ngờ to lớn mà mẹ và Bảo Chi dành cho
tôi : ba mẹ chết, chị gái chết, và chị gái lại là
Mai An.
Cảm giác của một người con mất đi ba mẹ còn
đau khổ hơn cảm giác bị ba mẹ bỏ rơi mà tôi từng
nghĩ là rất khó chịu trước đó. Tôi đã nghĩ sẽ không
bao giờ gặp lại những người bỏ rơi tôi, tôi sẽ căm
ghét họ cho đến hết đời. Nhưng bây giờ chứng kiến
cảnh này lòng căm hận không biết đi đâu?
Tôi lại
trở về là trẻ mồ côi, lại lần nữa tôi bị họ bỏ
rơi.
Nhưng lúc trước họ bỏ rơi tôi thì tôi vẫn có
thể tìm thấy họ và họ vẫn có thể tìm lại tôi, còn
bây giờ dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua
khoảng cách của âm và dương.
Những tháng ngày vui vẻ
của tôi không biết còn có thể tiếp tục nữa không.
Sự
thật là tôi vẫn muốn ở bên cạnh hắn, vẫn muốn nghe
thấy câu “tôi thích cô” từ hắn, vẫn muốn cãi lộn
với hắn.
Tôi phải làm sao đây? Mâu thuẫn giữa ham
muốn của bản thân và hiện tại của chính mình.
Hắn
và chị tôi đã yêu nhau, hắn yêu chị tôi nhiều hơn.
Hắn
đã giết chết chị tôi.
*
* *
7.
Tôi yêu cô và tôi van dang doi.
-Tiểu thư Bảo An,
xin cô hãy cho biết cảm nhận của cô khi biết tin cả
gia đình khó khăn lắm cô mới tìm lại được đều đã
chết.
-Tiểu thư, cô có cảm thấy hận những người
đã bỏ rơi cô không?
-Cô có cảm thấy họ bị như
thế là đáng không?
Hỏi những câu chẳng ra sao. Lũ
nhà báo đúng không hổ danh là chó săn.
Trở về với
danh phận là một tiểu thư cũng là lúc tôi phải đối
mặt với rất nhiều thứ. Đầu tiên là việc đối mặt
với cánh nhà báo lắm điều nhiều chuyện, tiếp theo là
đối mặt với việc thừa kế trong khi cả hội đồng
quản trị đang phản đối tôi.
-Cô có cách gì để
hội đồng quản trị công ty Trúc Mai chấp nhận cô
không?
-Đối mặt với cả một hội đồng như thế
một cô gái mới chỉ có hai mươi tuổi như cô liệu có
cảm thấy sợ hãi không?
Sợ sao? Đối mặt với hội
đồng kỉ luật nhà trường tôi còn sợ chứ mấy ông
già ở hội đồng quản trị tôi…chẳng biết.
-Nghe
nói người yêu hiện giờ của cô chính là đại thiếu
gia nhà họ Trương.
-Và hình như đó chính là người
yêu của chị gái đã khuất của cô.
-Nghe nói chính
anh ta đã hại chết chị gái cô hai năm trước, cô nghĩ
sao về việc này?
Họ chọc đúng vào suy nghĩ của tôi.
Đây chính là một trong rất nhiều thứ tôi phải đối
mặt sau khi tìm lại danh phận của mình.
-Xin lỗi, tiểu
thư của chúng tôi không thể trả lời bất ḱ câu hỏi
nào của quư vị, cô ấy đang rất đau lòng về cái chết
của ba mẹ cũng như sự thật về người yêu hiện tại
của cô ấy, xin các vị hăy hiểu cho.
-Cảm ơn sự
quan tâm của các vị, chúng tôi sẽ gặp lại các vị
trong buổi họp báo cuối tuần này.
Những người vệ
sĩ của tôi rất được việc.
-Tiểu thư xin cô hãy
cho chúng tôi được biết…
Hàng trăm tiếng xì xào
khác.
Vừa mới từ khách sạn bước ra mà tôi đã bị
bọn nhà báo vây lấy như đỉa. Thật kinh khủng, bọn họ
rất biết cách làm người khác mất kiềm chế, vì những
câu hỏi của họ rất… đúng và chuẩn. +_+
Có vẻ
như nhờ hồng phúc của tôi mà các nhà báo sẽ kiếm
được kha khá.
Tôi chui vô trong xe mà các vệ sĩ đã
chuẩn bị.
Nhiều khi không phải một cuộc sống
giàu sang thì cũng tốt. Giờ là nạn nhân của một cuộc
sống như thế tôi mới thấy nó thật phiền toái.
Chiếc
xe của tôi rời xa khách sạn, lúc đó cánh nhà báo vẫn
bu đầy cửa xe không chịu buông tha. Ghê thật!
Bây giờ
tôi sẽ về nhà của mình. Đằng sau xe tôi là hai chiếc
xe khác của các vệ sĩ. Xem ra nhà tôi rất giàu.
Lái
xe của tôi là một người con trai trông có vẻ rất trẻ,
dáng người cao cao khiến tôi liên tưởng đến một
người. Đúng thế, tôi đang nhớ hắn, chỉ mới có mấy
ngày không gặp mà tôi đã nhớ hắn rồi, tôi đúng là
tệ hại mà. Vậy đấy, đánh tan đầu tôi ra
đi.
Boong!
Ủa, nói thế mà đánh thật đó hả?
-Tiểu
thư đã vất vả rồi.
-Tôi không sao.
Mà ủa, nghe
cái giọng cũng giống của hắn. Thật ngớ ngẩn, tôi giờ
lại còn hoang tưởng hắn là tay lái xe cơ đấy, điên
rồi, điên thật rồi. Hắn điên sao mà chui vô cái xe này
làm tài xế cho tôi, hắn là ai chứ, Trương Hoàng Nam
đấy.
-Anh tên gì thế?
Điên rồi, tự nhiên hỏi
tên anh tài xế, bộ tôi muốn làm quen với anh ta
chắc.
-Tôi là Trương Hoàng Nam ạ.
-Trương Hoàng
Nam…CÁI GÌ???
Hắn quay ngang mặt qua để tôi nhìn rõ
thấy cái bản mặt khốn kiếp là đẹp trai của hắn,
không quên để tôi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của
hắn nữa.
-Anh làm gì ở đây hả? Tài xế thật sự
của tôi đâu?
-Tôi chính là tài xế của tiểu thư
nè.
Hắn quay lại nhìn tôi cười đểu cáng. Lâu rồi
không thấy điệu cười này. Gì chứ? Đến điệu cười
khốn kiếp đểu cáng của hắn mà tôi cũng nhớ được
sao? Thật là một con điên mà, tôi là một con điên.
-Giờ
này chắc anh ta đang ngủ ngon lành tại gara rồi.
Anh
đúng là côn đồ, dám đánh thương tài xế của tôi. Bộ
thích thú lắm sao khi làm tài xế cho tôi hả, đại thiếu
gia họ Trương?
-Trông cô có vẻ đã ổn rồi.
-Ổn
gì mà ổn, ba mẹ chết mà ổn nhanh thế hả? Chỉ có
người như anh ba mẹ chết mới nói ổn là ổn được.
-Tôi
xin lỗi, hôm đó tôi không có ý rủa ba mẹ cô chết, chỉ
là tôi buột miệng nói thế.
Nếu anh không buột miệng
nói thế thì ba mẹ tôi cũng đã chết rồi.
-Biết có
lỗi rồi còn bám theo tôi làm gì? Anh không biết là bây
giờ tôi rất ghét nhìn thấy bản mặt anh à?
-Tôi biết
cô ghét tôi vì tôi đã khiến chị cô phải chết, nhưng
hãy để tôi bì đắp lại…
-Bù đắp lại bằng cách
yêu tôi à? Bù đắp cho chị gái bằng cách yêu em gái,
anh được lợi nhỉ?
-Nếu cô không phải em gái của
Mai An thì tôi cũng sẽ yêu cô.
-Yêu tôi?
Là yêu chứ
không phải thích?
-Đúng thế, tôi yêu cô, và tôi vẫn
đang đợi.
Tôi im lặng, hơi sững sờ, giờ thì hắn
đã yêu tôi.
Nếu tôi không phải em gái của chị Mai
An thì vẫn yêu tôi, thế chẳng nói rõ là sẽ quên chị
tôi sao?
-Tôi không biết đến khi tôi chết như chị
tôi thì anh sẽ nói những câu đó với ai nữa.
Anh có
thể đã yêu chị tôi rất nhiều, nhưng rồi khi chị ấy
chết anh lại lãng quên chị ấy để yêu một cô gái
khác. Lúc này anh nói anh yêu tôi nhưng đến một lúc nào
đó anh cũng sẽ lãng quên tôi và lại yêu một cô gái
khác. Cứ thế, một vòng tuần hoàn cho đến khi anh
chết.
Tôi không thể tin những lời anh nói.
Tôi
không nói gì nữa, hắn cũng im lặng, chắc không biết
giải thích sao.
Suốt cả đoạn đường chỉ im
lặng.
Nhà tôi là một biệt thự khá lớn, tất nhiên
không thể vị thế như biệt thự nhà hắn, nhà tôi làm
ăn trong sạch đâu có phi pháp đen tối gì.
Tôi vừa
xuống xe hắn đã đi sát tôi. Mấy cô vệ sĩ chạy lại
chỗ tôi.
-Tiểu thư, người này đây phải tài xế của
tiểu thư.
-Tôi là…
-Anh ta là vệ sĩ đặc biệt
của tôi.
Tôi lên tiếng luôn tránh để hắn nói những
câu vớ vẩn như tôi là bạn trai của cô ấy, tôi là
người yêu của cô ấy hay tôi là chồng chưa cưới của
cô ấy. (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US) Chắc hắn cũng ko dám.
-Vệ sĩ đặc biệt
ạ?
-Đúng thế.
Rồi tôi đi về phía cửa chính của
biệt thự. Giờ đây chỉ còn mình tôi ở đây thôi
sao?
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ đã lớn
tuổi đứng nhìn tôi.
-Tiểu thư Mai An…
Đôi mắt
của bà ấy chất chứa những tâm tư, khi nhìn thấy tôi
nó biến thành hi vọng.-Tôi là em gái chị Mai An.
-À…tiểu
thư là em gái tiểu thư Mai An, tiểu thư Trúc Linh.
-Trúc
Linh?
-Vâng, tên của tiểu thư do bà chủ đặt cho.
Trúc
Linh, cái tên thật đẹp.
Nhìn tôi rất lâu bà ấy
chuyển ánh mắt về phía người đứng bên cạnh tôi.
-Cậu
là…
-Anh ta là…
-Cậu chính là người yêu tiểu
thư Mai An, chính cậu đã hại chết cô chủ, chính là
cậu, cậu đến đây làm gì chứ?
Tôi không dám nói
hắn là gì của tôi cả, mà hắn thì là gì của tôi
chứ?
Ánh mắt bà…bà ấy làm gì trong nhà tôi cũng
chẳng biết, nói chung ánh mắt của bà ấy đầy sự căm
tức nhìn hắn. Ngược lại vẻ mặt hắn vẫn trơ ra
không biết điều.
-Cậu ra khỏi nhà này, ở đây không
ai chào đón cậu hết, cậu hãy…
-Bà chỉ là một
quản gia, lấy tư cách gì đuổi tôi đi hả?
Vô lễ,
thật vô lễ hết đỗi, dù chỉ là một quản gia nhưng
về phương diện tuổi tác bà ấy đáng tuổi bà anh mà
anh dám ăn nói như thế hả? Đúng là một kẻ côn đồ
không coi ai ra gì.
-Đây là nhà tôi, là nhà chị Mai An,
anh đừng có giở thói đại thiếu gia của mình ở đây,
anh hãy rời khỏi đây đi.
-Tôi…
-Đi đi.
Bị tôi
đuổi, hắn bực mình đi thẳng trước đó còn kịp để
lại cho tôi một ánh mắt… giống như đang giận tôi
vậy. Vớ vẩn, đi thì đi, giận dỗi chi ở đây. Nghĩ ra
thì hắn cũng tội nghiệp, làm tài xế cho tôi tới đây,
không có đi xe, thế nên tôi nói với một vệ sĩ.
-Hãy
đưa anh ta về đi.
-Vâng thưa tiểu thư.
Rồi tôi
quay sang bà quản gia, nhờ hồng phúc của hắn mà tôi
biết bà ấy chính là quản gia.
-Tiểu thư, tôi muốn
cho cô coi một thứ mà bà chủ đã luôn dành cho cô suốt
bao năm qua.
Tôi không nói gì chỉ đi theo bà quản gia.
Luôn dành cho tôi? Thứ gì?
Một căn phòng được trang
trí rất đẹp, sạch sẽ không một chút bụi bẩn. Một
căn phòng dành cho tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc giường
trong phòng và nhìn mọi thứ.
-Bà chủ luôn nhớ đến
tiểu thư, bà ấy đã cho người đi tìm tiểu thư nhưng
đều không có tin tức gì.
Sao lại thế? Chẳng lẽ bỏ
tôi tại trại trẻ nào cũng không biết. Ah, phải rồi,
mẹ tôi nói đã thấy tôi ở công viên khi mẹ đi dạo
buổi sáng, khi đó tôi còn chưa đến hai tuổi.
-Bà chủ
luôn day dứt vì phải bỏ con gái ruột thịt của mình,
chỉ vì lúc đó hoàn cảnh quá khó khăn không còn cách
nào khác, khi đó chị gái tiểu thư là tiểu thư Mai An đã
năm tuổi rồi không thể bỏ mặc cô ấy được…
-Thế
nên bỏ mặc tôi vẫn dễ hơn.
-Chỉ vì quá nghèo khổ,
một người mẹ bỏ rơi con mình thì có ai đành chứ? Sau
đó ba mẹ tiểu thư đã cố gắng làm ăn, góp vốn với
những người khác để lập nghiệp, sau rất nhiều năm
kinh doanh, cuối cùng thì việc làm ăn cũng thuận lợi và
công ty Trúc Mai cũng có chỗ đứng trong giới doanh
nghiệp.
-Trúc Mai.
-Lấy từ tên đệm của hai tiểu
thư. Bà chủ nói rằng cái tên Mai An là có ý nghĩa muốn
nói đến sự vui vẻ, còn Trúc Linh là sự hoạt bát hoà
đồng. Tôi không nghĩ thua nhau ba tuổi mà hai tiểu thư
lại giống nhau đến thế.
-Tôi cũng không hiểu.
Nói
về ba mẹ tôi xong bà quản gia lại nói về chị Mai
An.
-Thật tội nghiệp cho tiểu thư Mai An, cô ấy lại
yêu con trai của một gia đình xã hội đen, vì bị phản
đối mà cô chủ bỏ nhà đi rồi gặp tai nạn và ra đi.
Ông bà chủ đã rất đau lòng, hai người đã làm mất
người con út và rồi lại một lần nữa gián tiếp hại
chết cô ấy.
Đúng rồi, tại sao chị ấy lại mù
quáng đi yêu hắn chứ?
-Ơ nhưng mà tại sao tiểu thư
cũng có quan hệ với cậu con trai nhà đó?
-Không có
quan hệ gì cả, chỉ là bạn cùng trường thôi. Tôi muốn
ở một mình.
-Vâng.
Bà quản gia đi khuất, tôi nằm
ra giường nhìn lên trần nhà suy nghĩ về tất cả những
chuyện đã qua, về tôi, về ba mẹ, về chị Mai An và về
hắn. Thôi quên mấy chuyện về hắn đi, tôi còn phải
đối mặt với rất nhiều chuyện.
Ngày mai tôi
còn phải đối mặt với hội đồng quản trị của công
ty, thiệt tình là tôi không hề biết gì về kinh doanh cả,
tôi lại còn trẻ người non dạ biết gì mà chiến đấu
à quên biết gì mà thuyết phục họ, mà tôi cũng không
muốn thừa kế công ty, nhýng mà ðó là ý muốn của ba
mẹ tôi, chị Mai An đã không còn giờ chỉ còn tôi là
người nhà họ Trần, chỉ có tôi mới có đủ khả năng
và quyền thừa kế cổ phần của ba trong công ty. Ôi
trời, đau đầu quá!
Nếu tôi không thừa kế thì gia
đình tôi sẽ ra sao nhỉ? Không được, làm thế nào cũng
không được.
Lại còn buổi họp báo mà mọi người
đã sắp xếp vào cuối tuần nữa, cánh nhà báo sẽ làm
chả tôi mất, họ sẽ chọc vào điểm yếu của tôi mà
nêu ra cho coi, tôi biết cái bản mặt của bọn nhà báo
mà.
Rắc rối quá, tôi muốn đi ngủ.
……………
Bây
giờ tôi đã trở thành một tiểu thư giàu có, theo tôi
luôn là những người vệ sĩ rất đáng yêu mặc dù tôi
đã kêu họ đừng có mặc đồ đen rồi. Vậy có khác
nào tôi trở lại là Bảo An khi có đám vệ sĩ của hắn
bám theo. Mà tôi vẫn là Bảo An chứ, tôi thích cái tên
mà mẹ đặt cho tôi, và cũng thích cái tên Trúc Linh mà
mẹ ruột đặt cho tôi nữa. Vậy thì ở trường và ở
trại trẻ tôi sẽ là Bảo An còn ở nhà và ở công ty
tôi sẽ là Trúc Linh. OK, như thế khá ổn.
Tôi và hắn
chạm mặt, thử liên tưởng cảnh lúc này coi các bạn.
Tôi và hắn đứng đối diện, sau lưng hai chúng tôi là
một đống những vệ sĩ, vệ sĩ của hắn là nam, vệ sĩ
của tôi là nữ, bu xung quanh nữa tất nhiên là cả nữ
sinh và nam sinh, hay đấy, bây giờ tôi cũng thu hút khá
nhiều nam sinh, lũ đáng ghét chắc vì tôi giờ là tiểu
thư chứ gì? Dog!
Kêu vệ sĩ giải tán xong đám lắm
chuyện còn hơn cả phóng viên, hắn đột nhiên nắm tay
tôi kéo đi, mà không, giống như là dắt nhau bỏ trốn.
Hắn
kéo tôi ra xe của hắn và phóng đi. Lại bùng học, lại
là bùng học ngay trước mắt mọi người. Chắc tất cả
đều nghĩ tôi và hắn là một đôi rồi. Một đôi gì
chứ, tôi vẫn chưa có ý muốn trở lại với hắn, mặc
dù tôi đã đến với hắn bao giờ.
Bùng học đi chơi
công viên giải trí. Hay đấy, thấy cũng thú vị, nhưng
sao tôi lại đi với hắn cơ chứ, thật lố bịch.
Lố
bịch nhưng tôi vẫn muốn chơi với hắn. +_+
-Sao đến
đây?
Tôi biết là mình đang hỏi vớ vẩn.
-Đến
đây để chơi chứ để làm gì? Bộ đến đây để hẹn
hò?
Tôi biết hắn sẽ nói thế mà, nhưng tôi không
biết hắn sẽ nói vế sau.
-Tôi muốn hẹn hò với cô
được chứ?
-Không được, chị…
-Cô là cô, Mai An
là Mai An, tôi thừa nhận là tôi vẫn còn yêu Mai An nhưng
bây giờ tôi yêu cô nhiều hơn và tôi muốn ở bên cô,
tôi và Mai An đã hứa sẽ lấy nhau khi tôi đủ tuổi
nhưng lời hứa đã bị phá bỏ vì thế…
-Vì thế anh
không cần thực hiện lời hứa.
-Thực hiện lời hứa
với ai? Cô muốn tôi lấy Mai An thật hả? Cô không có
chút gì với tôi sao? Một chút cũng không?
Tôi không
nói gì, hắn nói đúng, tôi thật vô lí, tôi bắt hắn
thực hiện lời hứa với người chị đã chết của tôi
sao? Tôi muốn thế thật không? Tôi có cảm giác như tôi
đang lo sợ hắn cũng sẽ quên tôi khi tôi chết giống chị
tôi vậy. Bậy nào, nghĩ sao mà tôi lại có cảm giác vớ
vẩn đó chứ?
-Tôi biết hiện tại cô chưa thể chấp
nhận tôi nhưng tôi đã nói rồi tôi vẫn đang đợi.
-Anh
yêu tôi thật không vậy?
-Cô vẫn không tin hả? Tôi
còn lừa dối cả em gái của Mai An chắc.
-Như vậy tức
là nếu tôi không phải em gái chị Mai An thì anh tính sẽ
lừa tôi phải không?
-Hết nói nổi.
-Là ý gì?
-Cô
không tin, tôi thì không thể chứng minh còn nói gì
nữa.
-Sao không thể chứng minh?
-Cách để chứng
minh duy nhất thì không thể dùng được.
-Anh vẫn hôn
tôi còn gì.
-Có lần nào hôn được đâu.
-Thích hôn
tôi vậy hả?
Tôi hỏi cái quái gì thế?
-Không, bây
giờ nếu không phải là cô chủ động thì tôi không
muốn.
-OK, vậy đợi tôi đi, để tôi xử lí xong việc
của mình tôi sẽ xử lí đến việc của anh.
-Mục
đích của cô bây giờ là gì?
-Sao hỏi thế?
-Bây
giờ cô đã là thiên kim tiểu thư một mình quản lí một
công ty rồi đâu cần đến tiền nữa. Không lẽ mục
đích vẫn là lừa tình tôi?
-Tôi sẽ trả thù cho cái
chết của chị tôi.
-Sao?
Trả thù bằng cách nào
thì…? Trả thù bằng cách để anh phải yêu tôi đến
nỗi không thoát ra nổi cũng như lúc trước tôi đã thích
anh như thế, để anh cảm thấy day dứt và có lỗi với
chị tôi rằng đã lãng quên chị ấy quá nhanh (mặc dù
suốt hai năm sau khi chị tôi chết hắn không có yêu ai
hết).
-Cô có một chút nào thích tôi, chỉ thích thôi
cũng được.
-Để nghĩ coi…
Nghĩ gì mà nghĩ, tôi
đâu có thích hắn, thật vớ vẩn.
-Có không?
-Không
chắc, hình như là…một tẹo.
Hớ…
Yên coi, đang
giăng bẫy hắn đấy.
-Một tẹo thôi hả?
-Thế anh
còn muốn gì nữa?
-Muốn đi chơi với cô.
Hắn nắm
tay tôi và kéo vào công viên. Ở đây thật vui vẻ và sôi
động. Tôi đang làm gì ở đây với hắn thế này, đúg
là điên rồi mà.
Mà nghĩ lại coi có thích hắn không
ta. Thích. Không thích. Thích. Không thích. Chẳng biết.
Chẳng có cảm giác chi cả. Chỉ thấy chơi với hắn rất
vui, thì tất nhiên là vui rồi, đi công viên giải trí một
mình tôi còn vui nữa.
Thôi cho qua, việc của tôi bây
giờ rất là bận rộn, không có hơi đâu mà lo tính
chuyện của hắn. Không nghĩ là nhà giàu cũng khổ thế
này. Hắn nhà giàu mà suốt ngày thấy lêu lổng, cũng
đúng nhà hắn làm ăn phi pháp thảnh thơi là phải, vả
lại hắn còn có đầy đủ ông, ba mẹ và cả chị gái
nữa, còn tôi chỉ có một mình vất vả là đúng.
Tôi
đã hét ầm ĩ, đã lâu lắm rồi tôi không thấy thoải
mái thế này, đôi lúc hắn rất biết cách làm người
khác vui vẻ.
……………
-Nghe nói hai đứa tụi mày
nắm tay nhau bùng học, bọn nó kêu cảnh đó đẹp như
film Hàn, hay nhỉ? Thật tiếc lúc đó tao không ở đấy
coi.
Đẹp gì cái vụ bùng học, vẻ vang lắm sao mà tụi
nó đồn ầm lên chứ, đúng là trường học còn khủng
khiếp hơn cả chục cái toà soạn và sinh viên thì khủng
khiếp hơn cả trăm nhà báo phóng viên.
-Mà nè, mày đến
nhà tao ở đi, cả cái biệt thự lớn mà chỉ có tao, bà
quản gia và một đống giúp việc với cả vệ sĩ, mày
mà đến thì tao đỡ buồn hơn chút.
-Sao lại đỡ buồn
hơn chút? Bộ không có hắn buồn kinh lắm hả?
-Vớ
vẩn, hắn là người yêu chị tao hai năm trước đấy.
-Hai
năm trước tức là hồi lớp 12, oẩy, lớp 12 đã yêu chị
mày ghê vậy rồi đó hả?
-Gì mà ghê?
-Thấy bảo
vì yêu hắn quá mà chị mày bỏ nhà đi rồi tai nạn chết
mà.
-Sao cái bọn nhà báo nhanh ghê dữ, tin từ hai năm
trước cũng moi ra lận.
-Mấy tờ báo lá cải dự đoán
giờ không còn ai phản đối việc giữa mày và hắn nhưng
rồi mày cũng sẽ chết như chị mày thôi.
-Cái báo nào
khốn kiếp dám rủa tao chết đấy hả?
-Đã nói là
báo lá cải rồi mà.
-Lá cải hay hoa cải gì thì cũng
đừng có phát ngôn bừa bãi thế chứ. Không biết là dạo
này lời nói rất thiêng sao?
-Mày với hắn không vì
chuyện của chị mày mà sao chứ?
-Chuyện gì là chuyện
gì? Tao đã nói là sẽ nhất định không yêu hắn rồi
mà.
-Giờ mày đâu cần tiền chi nữa, sao không chấp
nhận hắn luôn cho rồi.
-Không, bảo không là không,
mày không ép được mỡ tao nên mày tính ép duyên tao hoài
đấy hả?
-Đồ cứng đầu, yêu thì cứ nói là yêu
đi, nói dối chi cho mệt hả? Tao là bạn thân từ hồi
nối khố với mày mà không biết mày nghĩ gì chắc.
-Khố
chi mày? Mà mày là thấy bói chắc đâu mà đoán được
tao nghĩ gì?
-Năm trước mày chẳng thích hắn đến độ
suýt lao đầu đi tỏ tình với hắn còn gì.
-Điên
khùng.
Tự nhiên nhắc chuyện từ thời tám oánh nào
rồi, đúng là năm trước tôi có ngu có ý định đó
thật, nhưng kể từ lúc ở thư viện tôi quay ra ghét hắn
khủng hoảng luôn, giờ nghĩ sao nói đó là cớ để tôi
vẫn còn thích hắn?
-Mày đúng là con mèo điên, lúc mỡ
ở trên ngọn cây thì cứ lao đầu lên lấy, giờ mỡ
ngay trước miệng thì lại chê ngán không thèm xơi.
-Ai
điên đi ăn mỡ để mà béo phì hả?
-Hết nói nổi.
Lại
đến lượt con nhỏ này nữa, hai người này, một người
thì là bạn thân một người thì là…chẳng là gì cả,
cứ luôn miệng nói hết nói nổi, nếu không phải hắn
cứ lúc nào cũng nói thích tôi thì tôi lại nghĩ hắn và
nhỏ Bảo Chi là bồ của nhau đấy.
-Chuyện thừa kế
sao rồi?
-Mai tao mới tính, nhưng có vẻ cả hội đồng
đang phản đối tao ghê lắm.
-Thì đúng rồi, mày chỉ
là một con ranh vắt mũi chưa sạch lại đòi lên nắm
quyền chỉ đạo bọn họ nghĩ sao mà họ không phản
đối?
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ bạn thân.
Nó nhìn lại tôi cười khì.
-Thì tao chỉ nói thế
thôi.
-Bộ mày hết từ để dùng rồi hả?
-Thôi
không nói nữa.
Đúng là đáng ghét, sao con nhỏ này lúc
nào cũng thích châm chọc người khác thế nhỉ? Nó khen
tôi lấy một câu thì trời sập chắc, cứ khen thử coi
trời có sập nổi không.
Nhưng mà ý nó cũng đúng chỉ
là lời lẽ của nó chua lảnh và đáng ghét thôi.
……………
Lại
bọn chó săn vây xung quanh công ty Trúc Mai, Trúc Mai, công
ty dành cho chị gái và tôi. Thấy thật tự hào. ^_^
May
nhờ có vệ sĩ mà tôi thoát khỏi miệng lưỡi tò mò của
bọn phóng viên, đúng là ngu mới đi làm nghề đó để
bị người ta mắng cho. Nhắc tới lại bực đám báo lá
cải, dám rủa tôi chết, tôi mà chết tôi giết tam tộc
nhà đứa nào viết mấy bài nhăng nhít đó.
Bước đến
phòng họp của hội đồng, tim tôi đập như trống dồn.
Nói thật là tôi rất sợ, tuy họ không lột da xé xác
tôi nhưng đảm bảo những lời họ nói cũng đủ để
tôi có chết cũng không toàn thây mà trở về.
Ði cùng
tôi là trợ lí thân tín nhất của ba tôi, một người
con trai trẻ nhưng chắc cũng hơn tôi kha khá, trông anh
chàng khá hiền lành với đôi mắt kiếng trên mắt. Nhìn
như cục đất vậy.
-Tiểu thư Mai An…
-Tôi là Trúc
Linh.
-Tôi xin lỗi, tiểu thư Trúc Linh, tôi nghĩ rằng
khi vô trỏng cô sẽ cảm thấy rất căng thẳng và bức
bối, nhưng cô hãy dùng lí lẽ và những suy nghĩ thực sự
của mình để họ hiểu cô đủ khả năng để tiếp nhận
cơ đồ của Tổng giám đốc quá cố, những trường hợp
bất trắc nhất thì cô nên dùng biện pháp mạh.
-Biện
pháp mạnh?
-Đó là…lớn tiếng một chút để họ
thấy cô không hề dễ bị bắt nạt.
-OK.
Anh chàng
này hay đấy, nếu không phải tôi đã luôn có hắn bám
theo thì tôi thử làm quen với anh ta cũng được, nhìn kĩ
thấy cũng không đến nỗi tồi, chỉ là sự thật hắn
là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Khốn kiếp,
sao trời lại phú cho hắn cái bản mặt cuốn hút chết
người đó nhỉ? Tôi không tin cả đời này tôi không gặp
nổi một người đẹp trai hơn hắn. Tôi thật dê trai quá
chừng, đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tôi còn
nghĩ đến hắn rồi lại còn cả anh trợ lí hiền thục
này nữa. Đúng là điên tỷ độ.
Cánh cửa phòng mở
ra, đáng run sợ, đáng kinh hãi, cả một lố những ánh
mắt dồn về phía tôi, ngay sau lố ánh mắt đó là thái
độ chụm đầu thì thầm này nọ, giờ tôi mới biết
hội đồng quản trị của Trúc Mai còn hơn hẳn cả hội
đồng học sinh lắm điều nhiều chuyện. Đúng là đi một
ngày đàng học một sàng khôn. Người xưa thật thông sư
thái.
Tôi ngồi xuống ghế chính giữa dành cho chủ
tịch hội đồng và cũng là Tổng giám đốc, chính là
chỗ ngồi thân thuộc suốt bao nhiêu năm của ba tôi. Thấy
thật ấm. Vị trí cao nhất chẳng ấm chứ sao. ^o^
Hẫu
thuẫn sau lưng tôi là một đoàn vệ sĩ, và ngồi cạnh
tôi là…
Các bạn nghĩ là ai? Là hắn.
Aaaaaaaaaa!
Mắc
bẫy rồi, là anh trợ lí chứ ai. Nghĩ sao mà hắn có mặt
ở đây chứ? ^o^
Trêu chọc người đọc là một thú
vui không chỉ của tác giả mà còn là của chính nhân
vật, nhất là với một kẻ mặt dày mày dạn như tôi.
^o^
Tôi chưa kịp làm gì hay nói gì thì tất cả mọi
người trong hội đồng đã gằn mặt tôi.
-Chúng tôi
không muốn nói nhiều, chúng tôi đều là những người
đã góp rất nhiều công sức vào việc kinh doanh của công
ty, chúng tôi không thể để một cô gái trẻ người non
dạ như cô điều hành cả công ty được.
-Cô không có
một chút kinh nghiệm gì về việc kinh doanh cả, cô lấy
gì để duy trì hoạt động của công ty?
-Cô mới chỉ
hai mươi tuổi, học còn chưa xong thì sao có thể quản lí
công ty?
-Cổ phần của tất cả chúng tôi đủ để
loại cô ra khỏi hội đồng quản trị.
…
Cả tấn
muối đổ vô đầu tôi, họ hết nói nặng lời lại đến
nói đểu, rồi xỉa xói tôi. Khi ba tôi chết rồi họ đổ
đốn ra như thế đây, ba ơi ba hãy đội mồ mà dậy coi
họ đối xử với ba và với con như thế nào đây. Nếu
họ mà cứ thế này thì đúng là ba tôi sẽ đội mồ
sống dậy và mẹ tôi vì thế cũng sẽ đội mồ lên
theo.
Tôi không nói được gì, tôi thấy sợ cái thái
độ gớm lạnh của họ, những ánh mắt như đầy thù
hận. Bộ tôi lên nắm quyền thì mấy người sẽ chết
sao phản ững dữ dội vậy?
-Tôi…
Tôi không nói
lên lời, đừng nói là tôi sợ đến mức cấm khẩu luôn
nhé. Trời ơi, không khéo họ khiến tôi tu lên mất.
T______T
Quá đáng dám thông đồng với nhau ức hiếp
một cô gái nhỏ bé đáng thương như tôi, một lũ người
lớn tuổi cả rồi mà sao hẹp hòi nhỏ mọn thế không
biết.
-Đừng sợ.
Bỗng có tiếng thì thầm bên tai
tôi.
Tôi quay sang, cảm giác thật bình yên. Không lẽ
lại là…
Là hắn còn ai vô đây nữa, nhưng sao hắn
lại ở đây?
Hắn mặc đồ đen, là vệ sĩ cho tôi hả?
Tên này đúng là lắm trò.
Nghe câu nói của hắn thấy
thật cảm kích.
Hắn lại tiếp tục thì thầm bên tai
tôi.
-Bộ mày dày hơn cả da bò thường ngày của cô
giấu đâu rồi vậy?
CÁI GÌ???
>”< Hắn dám….
Thật là ngu khi tôi vừa cảm kích hắn hết đỗi, đúng
là dog.
Tôi điên lên bèn đứng dậy đập bàn và quát
lớn.
-CÁC NGƯỜI LÀ AI MÀ DÁM NÓI TÔI THẾ HẢ? ĐỪNG
TƯỞNG TÔI KHÔNG NÓI GÌ LÀ TÔI SỢ NHÉ!!! TÔI NÓI CHO CÁC
NGƯỜI BIẾT, TÔI ĐỦ KHẢ NĂNG ĐỂ THAY BA TÔI TIẾP
QUẢN CÁI CÔNG TY NÀY. AI PHẢN ĐỐI THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI
KHÔNG BÁO TRƯỚC.
Lửa bắt đầu nguội dần. +_+
Tất
cả đều nhìn tôi sợ hãi, cả hội đồng, cả anh trợ
lí và tôi đoán chắc cả hắn và những vệ sĩ cũng đang
mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
Thật oanh liệt. =_=
Tôi
nổi điên vì hắn và rồi tôi đổ hết sự tức giận
lên đầu cả hội đồng. Kể ra cũng thấy có hiệu quả
trong việc thu phục bọn họ.
Không biết những người
này có giống tôi không nhỉ? Đại loại như họ bất mãn
với
vợ và đến đây xổ hết lên đầu tôi.
Thật
là cuộc sống tươi đẹp.
Chính tôi cũng thấy bất
ngờ với mình, tôi dám ăn nói như một con nhỏ không
biết điều với những người đáng tuổi ba và ông tôi.
Tại họ bức ép tôi quá.
Thế không phải tại hắn
hả? ^o^
Vớ vẩn, làm việc của mình đi.
-Các vị
có không đồng ý thì cũng ko thể làm được gì, về mặt
pháp luật tiểu thư của chúng tôi đủ quyền hạn để
thừa kế công ty này, hơn cả cổ phần của cô ấy là
40%, gấp mấy lần cổ phần mà mỗi vị ở đây có.
Hắn
ném xuống bàn một tập gì đó như tập hồ sơ.
-Đây
là di chúc của Tổng giám đốc và cũng là chủ tịch hội
đồng quá cố, trong đó ghi rõ tất cả cổ phần và tài
sản của ông ấy đều giao lại cho con gái út của mình
là tiểu thư Trần Trúc Linh đây. Di chúc này có bảo hộ
của pháp luật và có hiệu lực kể từ khi chủ tịch
qua đời. Giờ thì các vị có thể ngoan ngoãn tuân theo
người có cổ phần lớn nhất ở đây rồi chứ?
-Cậu
là ai, sao dám ăn nói vô lễ ở đây hả?
-Một vệ sĩ
mà có quyền lên tiếng trong buổi họp này sao? Tiểu thư
Trúc Linh, lẽ ra cô không nên cho nhiều vệ sĩ vô đây
như thế, họ làm ảnh hưởng rất nhiều đến không khí
buổi họp đấy.
-Anh ta không phải vệ sĩ mà là chồng
chưa cưới của tôi.
Không hiểu sao không muốn hắn bị
sỉ nhục.
Nhưng cũng đâu cần nhất thiết phải nói
chồng chưa cưới, thật điên rồ, có thể nói hắn là
trợ lí riêng của tôi, là vệ sĩ đặc biệt, hoặc là
gì đó cũng được, sao lại là ba từ mà hắn rất thích
đó chứ, đúng là ngớ ngẩn và ngu ngốc.
Thế mà tôi
vẫn tiếp tục trò lố của mình.
-Tôi đủ khả năng
để lập thân cũng như đủ khả năng để tiếp quản và
điều hành công ty này, xin các vị hãy tin tưởng ở
tôi.-Chúng tôi lấy gì ra để tin tưởng ở một người
như cô?
-Các vị đều đã là ba là ông, chắc các vị
hiểu cảm giác của một người ba khi phải bỏ đứa con
ruột thịt do mình sinh ra đi để gia đình bớt khó khăn,
ba mẹ của…à của Trúc Linh đã rất đau khổ khi họ
phải làm thế hơn nữa người con gái lớn lại ra đi quá
sớm vì thế nên họ chỉ còn có thể bù đắp lại cho
cô ấy, và để cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn
là cách duy nhất.
-Tôi có thể chưa đủ kinh nghiệm và
khả năng để làm công ty hoạt động tốt trở lại như
trước, nhưng tôi còn có sự giúp đỡ của các vị. Các
vị đều là những người bạn tốt của ba tôi, mong các
vị hãy hiểu cho nỗi lòng của ông ấy. Tôi sẽ cố gắng
hết sức có thể của bản thân. Tôi rất cần sự trợ
giúp của các vị để giúp công ty của ba tôi tiếp tục
phát triển.
Cả hội đồng im lặng nhìn nhau.
Tôi
thấy hồi hộp. Những lời tôi nói đều là thật lòng,
mà hiếm khi tôi nói những lời thật với lòng mình nên
mong là họ biết trân trọng.
-Chúng tôi sẽ chờ đợi
sự cố gắng của tiểu thư, à quên…Tổng giám đốc.
Tôi
cười và quay lại nhìn hắn cũng đang cười nhìn tôi.
Mọi chuyện đã suôn sẻ. Mà sao tôi lại cười với hắn
chứ, thà cười với anh trợ lí hiền thục kia còn
hơn.
Mà dù sao cũng nhờ hắn mà tôi đã không bị công
kích đến nỗi thua trận trở về.
Nghe cái từ Tổng
giám đốc từ họ thấy còn ngọt hơn cả từ tiểu thư.
Làm Tổng giám đốc oai hơn mà. Nhưng Tổng giám gì đâu
mà chẳng biết một mống gì về kinh doanh. Nói cho có với
họ vậy thôi chứ tôi dù cố gắng cật sức thì chắc
gì đã khiến công ty hoạt động nổi nói chi đến hoạt
động tốt trở lại. Không xong rồi. Không sao, tôi còn
có anh trợ lí, có hắn, và cả nhỏ Bảo Chi, con nhỏ
giỏi kinh doanh lắm đó, nó thông minh mà, không biết tôi
đã nói chưa rằng nó là thủ khoa trường tôi – ĐH
Luật. Chúng tôi tương lai sẽ là những luật sư, kể ra
luật sư cũng khổ.
Nhưng mà việc kinh doanh thì cần gì
đến mấy thứ luật, nếu có thì cũng chỉ là vài đề
phòng cho việc kinh doanh thuận lợi và không gặp trục
trặc thôi.
Mải diễn thuyết vớ vẩn về những thứ
không có liên quan.
Cuộc họp kết thúc, chiến thắng
nghiêng về phần tôi. Oh yeah!!!
Khi ra khỏi phòng họp
người đầu tiên nói với tôi là…là ai? Là anh trợ lí.
^o^
-Tiểu thư à quên Tổng giám đốc rất có tác phong
của một vị sếp tổng.
-Cảm ơn. ^-^
Thấy thật
vui.
Nhưng mà tạm gác mọi chuyện lại, bây giờ là
tác chiến với đám nhà báo phóng viên. Trời ơi, một lũ
hỗn độn đang vây kín cổng công ty. Toi rồi!!!
T______T
Tuy vệ sĩ đã vây kín lấy tôi và cả hắn
cũng ở bên cạnh tôi nhưng bọn nhà báo vẫn cứ bám lấy
như đỉa không chịu buông tha, khiến giao thông của tôi
tắc nghẽn.
-Thưa tiểu thư, tình hình buổi họp thế
nào rồi, có phải cô đã gặp rất nhiều khó khăn khi
đối mặt với các cổ đông trong hội đồng.
-Họ đã
nói gì với cô, họ có phải phản đối cô không?
…
Lại
bị tra tấn, mà bị tra tấn bởi bọn này thì còn nặng
nề và khủng khiếp gấp bội so với việc đối mặt với
hội đồng.
-Xin lỗi, chúng tôi đã nói là sẽ thông
báo mọi việc với các vị tại buổi họp báo cuối tuần
này, xin các vị hãy đợi.
Một vệ sĩ mà tôi nghĩ là
thân cận và là thủ lĩnh của các vệ sĩ khác lên tiếng,
thật oai
phong, tác phong của cô ấy còn cao quý hơn kẻ
mặt chuột, mặt chợ mà mang tiếng là tiểu thư như tôi.
+_+
-Ah, đại thiếu gia Trương Hoàng Nam, anh ấy cũng có
mặt ở đây.
Một người trong đám phóng viên la um lên
và chỉ tay về phía hắn đang đứng sau
lưng tôi.
ACKK!
Lộ rồi.
Cả đám bắt đầu bu lấy và hỏi dồn
dập.
-Thiếu gia cũng có mặt ở đây, liệu có phải
hai người đã cho qua chuyện của đại tiểu thư Mai
An?
-Thiếu gia có giúp được gì cho người yêu mình
trong việc giành lấy chiếc ghế Tổng giám đốc – chủ
tịch hội đồng quản trị của Trúc Mai?
-Mối quan hệ
của hai người đã tiến triển đến mức nào rồi
ạ?
…
Những câu hỏi thật gây ức chế.
Chợt
hắn nắm lấy tay tôi, len trong dòng người đông như kiến
lửa và chạy trốn.
Cảnh này thật hoành tráng và hoa
lệ, một tiết mục chạy trốn không phải vì tình yêu
mà vì…đơn giản là thoát khỏi móng vuốt của lũ chó
săn ghê gớm đáng ghét.
Hắn kéo tôi chạy vào xe một
cách nhanh chóng, cái bọn này còn bám lấy xe làm gì, xe
tôi mới rửa xong, khỏi cần lau lại chi cho mất công,
tôi không có bo tiền đâu.
Tôi nguyền rủa tên nào đã
phát hiện ra hắn. Mà kể ra hắn cũng dễ bị phát hiện,
thứ nhất vì độ hot của hắn còn hơn cả tôi, thứ hai
vệ sĩ của tôi đều là nữ không dưng đâu lòi ra một
tên con trai rất đáng bị nghi ngờ, và thứ ba hắn đẹp
trai cao ráo như thế bị nhìn thấy là phải (tụi tôi
toàn là con gái cao đến mấy cũng chỉ dám ngửa cổ lên
coi).
Thoát khỏi bọn nhà báo, tôi còn cố ngoái cổ
lại coi bọn họ có mặt dày hơn tôi đuổi theo không.
Rất may da mặt tôi vẫn là dày nhất.
Nghĩ tới mặt
dày lại thấy bực lúc trong phòng họp, hắn đúng là một
tên trơ tráo, mặt hắn tôi đã nói rồi dày hơn cả da
mông của một con hà mã ấy chứ, chứ da mặt tôi dày
như da bò có thấm vào đâu.
-Anh đến đây chi?
-Muốn
bảo vệ cô.
-Tôi có vệ sĩ rồi, mà tại sao vệ sĩ
của
tôi lại không có phản ứng gì khi thấy người
lạ đột nhập vô bản doanh nhỉ?
-Người lạ? Tôi ấy
à? Chồng chưa cưới của cô sao?
Tôi biết sẽ thế
mà, hắn có vẻ rất hí hứng với ba từ đó. Đồ đáng
chết, cho mi chết nè. Oái đau wá!! #_#
-Dù sao cũng cảm
ơn anh vì đã giúp tôi trước mặt hội đồng quản
trị.
-Giúp vợ chưa cưới của mình là chuyện thường
tình mà. Chúng ta lấy nhau chắc còn đình đám hơn là vợ
chồng hoàng tử William gì đó.
-Đồ điên.
Nghĩ mình
là ai mà sánh với hoàng tử?
-Cô cứ cười như thế
có phải tôi cũng thấy dễ chịu không?
Bộ tôi ko cười
thì hắn khó chịu lắm chắc?
-Biết tôi tại sao lại
quyết định yêu cô nhiều hơn Mai An không?
-Tại
sao?
-Vì tôi yêu nụ cười của người tên Bảo An và
thứ tình cảm chân thành mà cô dành cho những người ở
trại trẻ.
-Thế chị tôi không thế à?
-Mai An khác,
vì cô ấy luôn cười như thế, còn cô chưa bao giờ cười
như thế khi ở bên cạnh tôi. Cô có thể hứa sẽ luôn
dành cho tôi nụ cười đó không?
-Không.
-Sao?
-Tôi
không thích.
-Sao không thích?
-Vì tôi không
thích.
-Nhưng sao lại không thích chứ? Ko phải cô đã
từng rất thích tôi sao? Còn tính tỏ tình với tôi cơ
mà.
ACKK!!! +_+
100% con nhỏ Bảo Chi tiết lộ chuyện
này, ngoài tôi và nó ra không còn một ai trên đời này
biết về bí mật đó. Tôi thì điên gì mà nói với hắn
chuyện đó, con nhỏ này, lần này thì là cái thẻ gì
đây? >”<
-Đấy là chuyện của một năm
trước.
-Thế chẳng lẽ giờ không còn thích chút nào,
thậm chí bây giờ tôi nói yêu cô mà cô cũng không có
chút gì?
-Ơ thực ra thì…
-Thì sao?
-Thấy
anh…
-Thấy tôi sao?
-Thấy anh rất phiền. ^o^
Nhìn
cái bộ mặt hắn là muốn lăn ra mà cười.
-Tôi đã
nói là xử lí xong việc của mình tôi sẽ cho anh một câu
trả lời khiến anh vui lòng. OK?
-Cuối tuần là xong
phải không?
-Cũng không hẳn, còn chuyện làm ăn của
công ty nữa, tôi cũng phải làm quen với công việc của
một Tổng giám đốc cũng như CEO, làm CEO khó lắm đó,
tôi lại chẳng có chút kinh nghiệm gì.
Tự nhiên thấy
mình thật đáng yêu giống những lúc ở cạnh Bảo Chi.
Không, tôi đang ở cạnh hắn, sao lại tỏ ra như thế?
-Tôi
yêu cô lắm.
Một câu nói thật trẻ con hết
đỗi.
……………
-Đến công ty sao?
-Ừ, tao bận
lắm.
-Khoe mẽ.
-Mày có đi cùng không, tao cần mày
giúp đỡ đấy.
-Hôm nay tao có việc ở thư viện rồi,
tính rủ mày nhưng chắc phải đi một mình.
-Không bỏ
được à?
-Không, tao còn phải học, đời mày giờ thì
sướng rồi.
-Nói thật, làm người giàu có rồi mới
thấy nó chẳng sung sướng gì.
-Thôi khỏi, tao đến
thư viện đây.
-Có cần người chở đi không?
-Cũng
được, ăn ké sự giàu sang của mày thấy cũng đã.
^_^
Bạn bè là thế đó.
-Tao cũng phải đến công
ty. Đi cùng luôn một đoạn vậy.
Lái xe đưa Bảo Chi
đến trường rồi sau đó là nhiệm vụ mệt nhọc của
tôi bắt tay vào việc kinh doanh, dẫu sao…à mà tôi chưa
nói nhỉ, công ty Trúc Mai chuyên về mỹ phẩm, ít ra mỹ
phẩm thì cũng không phải là khó nuốt, may sao ba tôi
không làm về bất động sản hay mấy thứ chứng khoán
chứng từ gì đó.
-Tống giám đốc, việc đầu tiên
là biết cách xử lí những hợp đồng và dự án của
công ty, tiếp đó là tập cách nêu ra những ý kiến và ý
tưởng cho các sản phẩm. Đôi khi đích thân Tổng giám
đốc sẽ phải đi giám sát công việc và tiến trình của
các nhân viên trong khâu sản xuất đóng gói sản phẩm.
Hơn nữa trong nhiều trường hợp hợp đồng bị huỷ hay
dự án thất bại thì phải nghĩ cách giải quyết và thu
hồi vốn. Doanh thu cũng là một vấn đề quan trọng mà
hàng tháng chúng ta đều phải quan tâm và không ngừng cải
thiện các chương trình quảng cáo…
Nói một hồi mà
tôi chẳng hiểu gì sất, cái gì mà nghĩ cách xử lí rồi
còn nêu ý tưởng, giám sát, thu hồi vốn, cải thiện
doanh thu…trời ơi, có ai không cứu tôi với, mới có
ngày đầu tiên đến công ty mà đã thế này rồi.
T_______T
Những tháng ngày tiếp theo tôi sẽ phải sống
tiếp thế nào?
-Tổng giám đốc nghe thấy gì không
đấy?
-À…có, tôi vẫn đang nghe.
Nghe thấy chết
liền, hiểu chết ngay tắp lự. +_+
-Nếu Tổng giám đốc
không làm tốt thì các cổ đông không chắc sẽ còn tin
tưởng đâu ạ, vì thế Tổng giám đốc hãy cố
gắng.
-Tôi biết rồi.-Vì là hôm đầu tiên và cũng
mới tiếp
xúc với việc kinh doanh này nên tôi sẽ chưa
đưa ra vội những dự án tồn đọng của công ty mà chủ
tịch quá cố đang làm dở. (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US) Đợi đến khi Tổng giám đốc
xử lí xong những vấn đề riêng tư về buổi họp báo
thì chúng ta sẽ bắt đầu làm việc nghiêm
túc.
TT_________TT
Tôi không biết chi hết.
Sao anh
chàng này lúc làm việc lại nghiêm túc đến thế, cứ
hiền lành như bình thương có phải hơn không.
=_=
……………
Buổi họp báo mong đợi cuối cùng
cũng đã đến.
Hoan hô!
TT______TT
Tôi đang vui
thay cho cánh nhà báo. >_<
Trong khi họ háo hức chờ
đợi để săn tin thì tôi đau khổ và thật chua xót.
Biết
nói gì với họ chứ, họ hỏi tôi không biết sẽ phải
trả lời sao, câu nào nên trả lời thẳng và câu nào nên
trả lời một cách khéo léo và câu nào nên từ chối một
cách thẳng thừng. Thật đau đầu nhức óc.
Quá sợ
hãi tôi đã kéo theo cả nhỏ Bảo Chi đi theo để có thể
nói đỡ cho tôi, có cả anh trợ lí nếu họ có hỏi đến
công việc tôi còn có đường mà tháo chạy.
-Giới
thiệu với anh, đây là Bảo Chi bạn thân của em. Còn đây
là anh Trung – trợ lí của tao.
-Cái lão mà mày nói là
bình thường hiền như đất nhưng khi làm việc lại cứng
nhắc như đất nung ấy à?
Ôi trời con nhỏ này, xấu
hổ quá! Dù là tôi có nói thế thật thì nó cũng phải
biết giữ ý cho tôi chứ, đường đường là một vị
Tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị của
cả một công ty lớn mà lại đi buôn chuyện bán xấu trợ
lí của mình với bạn thân như mấy bà buôn dưa bán mắm
ngoài chợ sao?
*_______*
-Không sao.
- ^-^
Hai
người làm quen với nhau khá nhanh.
Hôm nay tôi không cho
hắn đến vì nghĩ chắc thể nào bọn nhà báo cũng sẽ
hỏi chuyện của tôi và hắn, và hắn thì bị bệnh ngứa
miệng mãn tính sẽ lại ti toe ðủ thứ cho coi, thế nên
cho hắn ðến buổi họp báo là coi như tự chui vô cái
tròng mà bọn nhọ báo đã buộc sẵn lên trần nhà.
Vừa
bước vào giờ chính thức của buổi họp báo cả lũ nhà
báo phóng viên đã tung đầy đủ các chiêu ra khủng bố
tôi, chắc là đã chuẩn bị rất kĩ càng việc giết tôi
trước mặt mọi người bằng lời nói không dao của họ.
Nhà báo thật ghê gớm, tiếc là trong bộ luật VN lại
không có luật nào phạt người khác tội giết người
bằng lời nói.
Biết ngay là sẽ hỏi đến việc công
ty đầu tiên mà, tôi khá thông minh và khéo léo trả lời
lại tất cả các câu hỏi của họ nhưng rất tiếc là
không khơi ra việc tại sao các cổ đông lại thay đổi
quyết định của mình nhanh như thế, chẳng lẽ tôi lại
nói là nhờ có sự giúp đỡ là câu khen ngợi da mặt tôi
của hắn mà tôi đã điên tiết lên khiến họ sợ rồi
lại còn việc hắn đã đích thân ra mặt giúp tôi trước
mặt các cổ đông. Không thể được, tôi ngu sao khai ra
chứ.
Và sau đó bọn họ bắt đầu chuyển chủ đề
sang hắn. Tôi biết, tôi đã đoán trước được và tôi
vẫn chưa thể tự tin cho những câu trả lời của mình
về hắn. Chính tôi còn thấy khó trả lời cho những câu
hỏi của trái tim mình về hắn.
-Lần trước tôi có
hỏi tiểu thư cảm thấy thế nào khi biết người yêu
của mình chính là người yêu của chị gái hai năm trước
và cũng là nguyên nhân gián tiết dẫn đến cái chết của
chị cô?
-Đó là câu hỏi của lần trước, đã một
tuần trôi qua…
-Ý tiểu thư sẽ không trả lời câu
hỏi đó.
-Cũng không nên suy diễn quá như thế, tôi
đâu có nói là không trả lời.
-Chúng tôi muốn nghe
một câu trả lời thật lòng.
-Tất cả những câu trả
lời của ngày hôm nay từ tôi đều là thật lòng, trước
mặt rất nhiều các nhà báo phóng viên thế này tôi đâu
thể không nói thật, các vị sẽ tha cho tôi sao? ^_^
Tôi
cười tươi thân thiết, nhưng thực chất chắc những kẻ
thông minh dạt dào và mũi thính như dòng họ chó săn thì
sẽ hiểu ra ý nghĩa tôi muốn nhắn gửi đến họ.
-Xin
tiểu thư hãy trả lời.
-Thực ra khi mới phát hiện ra
sự thật đau lòng đó tôi thực sự rất shock, cảm thấy
vừa đau lòng vừa khó xử, tôi cũng muốn kết thúc với
người ấy nhưng mà tôi hiểu vì sao cả hai chị em tôi
lại cùng yêu một người con trai mà không sao thoát ra
nổi.
-Vì sao ạ?
Câu hỏi tu từ của người ta.
Bộ
mấy người không hiểu câu hỏi tu từ là gì à? Là câu
hỏi được đặt ra nhưng không mong nhận được câu trả
lời. Trời ơi, ai cần các người trả lời hồi đáp làm
chi? >”<
-Các vị thật là khéo đùa, tất nhiên
là vì sức cuốn hút của anh ấy rồi. ^_^
-À…
Cả
căn phòng rộ lên tiếng cười, vui đấy.
Nhưng
rất tiếc những lời tôi nó chỉ có 10% là thật lòng,
còn lại đều là nói cho nó có cảm xúc vậy thôi.
-Tiểu
thư có cảm thấy trở ngại nào không khi gia thế của
người yêu mình không được bình thường.
-Gia thế là
một chuyện khác, yêu nhau không phải là hoàn cảnh hay vì
điều gì, các vị khi yêu thường yêu vì điều gì?
-Con
người.
-Đúng, tôi cũng thế.
-Thật đáng ngưỡng
mộ.
Những ánh mắt thán phục nhìn tôi. Tôi giả bộ
mà cũng tin. ^o^
-Kể ra người đáng ngưỡng mộ hơn
chính là chị gái tôi, chị ấy cũng không hề quan tâm
đến gia thế của người chị ấy yêu, và hơn cả chị
ấy còn sẵn sàng bỏ trốn vì tình yêu của mình.
-Nếu
như…chúng tôi nói không phải…nhưng nếu ba mẹ tiểu
thư không gặp sự cố tai nạn đó thì nếu ba mẹ phản
đối tiểu thư có làm như chị gái mình đã làm?
-Đó
chỉ là một giả thiết, và xin thứ lỗi tôi không muốn
nhắc đến những vấn đề có liên quan đến ba mẹ đã
khuất của tôi.
Một buổi họp báo khá tốt đẹp hơn
sự mong đợi của tôi.
Mọi thứ với tôi giờ đã
sang một thời kì mới, giờ nhiệm vụ cuối cùng của
tôi là việc với hắn.
Quả thực là nói chuyện với
những nhà báo tôi mới thấy mình có một chút gì đó đã
che giấu về hắn, thực sự thì tôi vẫn còn thích hắn
nhưng không quá nhiều. Nhưng nghĩ đến việc hắn vẫn
đang chờ tôi tôi lại thấy rất xót xa và rất muốn
đồng ý lời tỏ tình suốt từ đầu của hắn.
Vớ
vẩn, tôi…nhưng mục đích hiện giờ của tôi thì không
còn nữa cần đến nữa. Giờ tôi đơn giản là không còn
cần tiền nữa, lừa tình thì cũng không nên vì tôi đã
biết tình cảm của hắn với chị tôi sâu sắc thế nào
nên chắc hắn sẽ không đối với tôi như với những bồ
thường xuyên của hắn, mà lâu rồi không thấy hắn đi
với ai hay cũng không thấy hắn hôn em nào đó ở những
nơi công cộng.
Tóm lại là mục đích hiện giờ của
tôi không còn.
Không còn thế chẳng lẽ lại yêu hắn.
Thôi tốt hết là cứ suy nghĩ kĩ coi tình cảm với hắn
thế nào đã, dù nào thì tôi cũng có lí do nói dạo này
bận việc công ty nên chưa có thể giải quyết triệt để
được vấn đề với hắn. Một lí do ổn.
Tôi chuẩn
bị ra về thì nhìn thấy hắn đang đứng nhìn tôi với
đôi mắt thật khó diễn tả.
Không lẽ…hắn đã đứng
nghe tất cả những gì tôi nói?
Đừng tin nghen, tôi nói
không có thật đâu à, đừng có tưởng bở nhiều.
Hai
chúng tôi cứ đứng nhìn nhau một hồi lâu.
Một cảm
giác chạy khắp cơ thể tôi mà không biết đó là gì,
tôi cảm nhận thấy những chuyện sắp xảy ra.
Vẫn
chưa kết thúc.
8.
Tôi ghét cô, dung có yêu tôi.
Không có học viên,
không có người nấu nướng, không có bất kì âm thanh
sôi nổi nào, không có gì cả.
Canteen mà thế này
sao?
Có lẽ nó vẫn sẽ còn là canteen trước khi có mặt
của chúng tôi. Chúng tôi là ai thì các bạn biết rồi
đấy. Tôi và hắn.
Lí do tại sao canteen lại biến
thành nhà hoang thế này thì khỏi cần nói. Cả tôi và
hắn đều phô trương danh thế bằng cách dẫn theo thật
nhiều vệ sĩ và đuổi hết mọi người ra khỏi canteen
để tạo không gian cho “riêng hai chúng tôi”.
Thật
vớ vẩn, chẳng qua người ra lệnh đuổi tất cả đi chỉ
có hắn là dám mà thôi.
Một người là đại thiếu
gia, một người không chỉ là tiểu thư mà còn là Tổng
giám đốc của cả một công ty lớn. Thế mà cả hai lại
cùng ngồi ăn trong canteen.
Không có vấn đề gì cả,
tôi vẫn muốn mình là Bảo An ngày xưa, chỉ có điều
không hiểu sao rất thích cái mùi xã hội đen nên tôi
mang theo vệ sĩ cho nó hoành tráng. ^-^
-Có nhất thiết
phải đuổi tất cả đi như thế không, kể cả đầu
bếp?
-Tại sao chúng ta đều là những kẻ có điều
kiện lại cứ phải ngồi nói chuyện trong canteen thế
này? Một nhà hàng không được sao?
-Thế thì tại sao
chúng ta đều đã đủ tuổi để lập thân mà vẫn phải
ngồi tại canteen của một trường học để học
tập…
-Khách sạn không được sao?
Ý tôi gần giống
như thế. Mà cái gì??? Khách sạn? Anh chán sống rồi
hả?
Mà kể ra hình ảnh so sánh của tôi chính là
nguyên nhân để hắn có cớ nói câu đó. Sao tôi không
kiếm ra hình ảnh nào khác chứ? Đồ ngu!
Có mùi
khét.
Tất nhiên là có mùi khét, khói trên đầu tôi
đang bốc lên này.
Mà sao hôm nay tự nhiên thấy rất
khó chịu với những lời của hắn mặc dù bình thường
những lời của hắn còn ******** hơn.
-Chuyện của tôi
cô suy nghĩ đến đâu rồi?
-Chuyện gì?
-Chuyện của
tôi.
-Chuyện của anh là chuyện gì?
-Cô tính quỵt
luôn câu trả lời chứ gì?
-Tôi đã nói rồi, dạo này
tôi bận lắm không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện
vớ vẩn của anh đâu.
-Ah, ra thế, tiểu thư Tổng giám
đốc Trúc Linh bây giờ thật là danh giá, mấy việc của
kẻ hèn mọn này đâu thể có chỗ cho tiểu thư.
Hắn
cười vẻ đểu cáng, tôi cũng cười đáp lại vẻ thân
thiết :
-Đúng thế.
-Cô nghĩ giờ cô cao giá lắm
rồi nên không thèm để ý đến tôi nữa hả?
-Kể ra
thì bây giờ tôi cũng có nhiều người hâm mộ chứ nhỉ?