80s toys - Atari. I still have

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Vừa bước vào lớp, Thục đã đảo mắt nhìn quanh. Nhưng nó chẳng thấy Hoàng Hòa đâu. 

     Lúc đầu, Thục cứ đinh ninh là anh đi trễ. Nhưng đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Hoàng Hòa vẫn bặt vô âm tín, Thục mới hay là anh nghỉ học. Nó vội vàng quay sang Xuyến: 

     - Bữa nay Hoàng Hòa đâu có đến lớp... 

     - Lạ thật! - Xuyến tặc lưỡi - Hắn có bao giờ nghỉ học thình lình như vậy đâu! Nhưng không sao, mai trả lời cũng còn kịp! Mai mới thứ sáu mà! 

     Cúc Hương bĩu môi: 

     - Thật tao chưa thấy ai yếu bóng vía như tên này! Mới đưa thư hôm qua, bữa nay đã lẩn như chạch rồi! Gan thỏ đế mà bày đặt tỏ tình! 

     Xuyến thủng thỉnh: 

     - Có thể là hắn bịnh. 

     - Bịnh đâu mà lẹ vậy! - Cúc Hương nhếch mép. 

     - Ừ, lẹ lắm! - Xuyến vẫn điềm nhiên - Trái tim lần đầu tiên biết yêu rất dễ bị hỏng hóc bất tử. Hệt như đồng hồ bị vô nước vậy. Có thể bây giờ hắn đang nằm rên hừ hừ ở nhà! 

     Thục không biết Xuyến đang pha trò. Tưởng tượng ra cảnh Hoàng Hòa đang ốm liệt giường vì... yêu mình, tự dưng Thục bỗng đâm lo. Đến khi thấy Cúc Hương che miệng cười khúc khích, Thục mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. 

     Nhưng các cô gái đoán trật lất. Thực ra Hoàng Hòa nghỉ học không phải vì ốm hay vì mắc cỡ. Anh không đến lớp bởi vì một lý do hoàn toàn khác. 

     Hoàng Hòa sợ phải gặp Thục. Anh sợ Thục từ chối lời mời của anh. Bữa nay đến thứ bảy nếu mình không đến lớp, Thục sẽ chẳng có dịp nào gặp mình để từ chối. Và dĩ nhiên một người hiền hậu như Thục sẽ không nỡ lòng nào để mình đứng đợi "suốt đêm" trước cổng nhà hát Hòa Bình. Chắc chắn Thục sẽ đến. Hoàng Hòa nghĩ vậy và anh quyết định từ nay cho đến ngày hẹn sẽ không ló mặt đến trường. Những ngày cuối cùng của năm học, chẳng ai buồn ngó ngàng đến bài vở. Kỳ thi tốt nghiệp phổ thông sắp tới cũng chẳng khiến bầu không khí học tập trong những ngày này sôi động hơn là bao. Học sinh đến lớp chỉ để tán gẫu, viết lưu bút và nôn nao bàn bạc về những tiết mục văn nghệ lẫn tiết mục ăn uống trong ngày liên hoan bế giảng. Vì vậy, sự vắng mặt đột xuất của anh chàng lớp trưởng chẳng khiến ai để ý, trừ bọn Thục. 

     Nhưng ba cô gái cũng chẳng có nhiều thì giờ để tìm hiểu cặn kẽ về lý do vắng mặt của Hoàng Hòa. Bởi, cũng trong buổi chiều hôm đó, tay Phong Khê nghịch ngợm kia lại bí mật đặt vào ngăn bàn của Thục ba thỏi kẹo bạc hà kèm theo một lá thư. Vẫn giọng thơ quen thuộc: 

     Những ngày vui vẻ qua mau 

     Chúng mình sắp đã xa nhau mất rồi 

     Bạn ơi, bạn có bồi hồi 

     Chia tay có nhớ đến người hôm nay? 

     Lần này, giọng thơ của Phong Khê có vẻ buồn buồn. Cúc Hương ngó Xuyến: 

     - Hắn tính giở trò gì vậy? 

     - Con nhãi này tính chơi đòn tâm lý. Hắn muốn làm cho tụi mình mủi lòng. 

     - Nhưng để làm gì? 

     - Chẳng để làm gì cả! - Xuyến hừ giọng - Đó là trò chơi ưa thích của hắn. Nhưng lần này hắn hố to. Hắn chưa biết tụi mình đã khám phá ra hắn là một... nữ tặc, chứ cóc phải anh chàng nào hết! 

     Thục nhìn mấy thỏi kẹo trên tay Cúc Hương, nhíu mày: 

     - Nhưng tại sao cô ta lại gửi bánh kẹo cho tụi mình? Làm vậy chỉ có tốn tiền chứ ích lợi gì! 

     - Trên đời này, không trò chơi nào không tốn tiền! - Xuyến lên giọng triết gia - Chơi brickgame, đánh tennis, đi khiêu vũ, hát karaoke... đều phải dốc túi ra. Hắn cũng vậy thôi. Muốn giải trí bằng cách lừa lọc sự ngây thơ, cả tin của tụi mình, hắn phải bỏ tiền ra. Nếu không có mấy thỏi kẹo ngụy trang, làm sao con nhãi đó bắt mày ngồi đâu cũng phải mơ mơ màng màng đến anh chàng Alain Delon buổi sáng như trong thời gian vừa qua! 

     Bị Xuyến "khều nhẹ" một cái, Thục đã thấy nóng ran cả mặt mày. Thoạt đầu, Thục vùng vằng định cự lại, nhưng rồi thấy những điều Xuyến nói không phải là không đúng, nó đành im lặng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng giận ba con nhỏ lớp buổi sáng kinh khủng. Một đứa tên Hoa, một đứa tên Thảo, một đứa tên Trang, Thục không rõ đứa nào bày ra trò quỷ quái này nhưng chắc chắn thủ phạm không thể là ai khác ngoài ba đứa này. Ta mà biết được nhà ngươi là ai, nhà ngươi sẽ nát xương với ta! Thục bực tức nhủ thầm và ngay sau đó, nó bỗng phì cười vì ý nghĩ hung hăng khác hẳn bản tính thường ngày của mình. 

     Cúc Hương không ở trong tâm trạng như Thục. Nó huơ huơ mấy thỏi kẹo, hỏi Xuyến: 

     - Nhưng "nói túm lại", tụi mình vẫn được quyền "xực" những thứ này như "ngày xưa thơ dại" chứ? 

     - Mày thì lúc nào cũng vậy! - Xuyến lườm Cúc Hương - Hình như trong tự điển, mày chỉ biết có mỗi từ "xực"? 

     Cúc Hương không thèm cãi nhau với Xuyến. Nó đang bận bóc lớp giấy bọc ngoài thỏi kẹo. Thấy vậy, Xuyến thở dài, nói thêm: 

     - "Xực" thì "xực"! Nhưng "xực" xong, phải trả lời cho hắn đấy! 

     Đang định thảy viên kẹo vô miệng, nghe Xuyến nói vậy, Cúc Hương bỗng... ngừng tay. Nó giương mắt ếch: 

     - Trả lời cho ai? 

     - Cho con nhãi Phong Khê chứ cho ai! 

     - Trả lời hắn làm gì nữa! - Cúc Hương kêu lên - Ngày mai tụi mình sẽ tìm đến "sào huyệt" của hắn kia mà! 

     Xuyến tủm tỉm: 

     - Chính vì vậy mà tụi mình cần phải trả lời. Đừng làm một điều gì bất thường để cho hắn phải nghi ngờ. Trước đây, tụi mình đã không hồi âm hắn một lần rồi, lần này không nên phớt lờ. 

     Hiểu ra những điều ngoắt ngoéo, mắt Cúc Hương sáng lên: 

     - Tức là làm ra vẻ tụi mình không biết gì hết? 

     - Ừ, không biết gì hết. 

     - Tụi mình là những kẻ... ngu đần? 

     Xuyến hơi nhăn mặt nhưng vẫn gật đầu, dễ dãi: 

     - Ừ, ngu đần. 

     - Ngu như bò? 

     Tới đây thì Xuyến hết chịu nổi. Nó gạt phắt: 

     - Thôi đi, mày đừng có nhân cơ hội này mà pha trò lếu láo! Đi kiếm Phán củi không lo, cứ lo đứng đó nói bậy! 

     Bị Xuyến nạt, Cúc Hương nhe răng cười hì hì và co giò chạy mất. Lát sau, Cúc Hương xuất hiện với "nhà thơ nông dân" lẽo đẽo sau lưng. 

     Vừa thấy mặt Phán củi, Xuyến đã vồn vã reo lên: 

     - A, lâu ngày quá hén? Bạn lúc này như thế nào? How are you? Vẫn I'm fine, thank you chứ hả? 

     Miện Xuyến trơn như bôi mỡ. Nó vừa hỏi vừa trả lời thay luôn. Phán nghe tai mình lùng bùng. Anh tưởng như mình đang dự tiết thực tập tiếng Anh. 

     Xuyến vẫn niềm nở: 

     - Dạo này bạn vẫn còn làm thơ đăng báo Mực Tím đấy chứ? 

     Cú "đá giò lái" của Xuyến làm Phán giật thót. Anh ngượng nghịu: 

     - Đâu có. 

     Xuyến cười: 

     - Sao vậy? Sao lúc này bạn không làm thơ nữa? 

     Phán ấp úng: 

     - €, dạo này tui... bận. 

     Xuyến nheo mắt: 

     - Vậy nếu tụi này nhờ bạn làm thơ, bạn có "bận" không? 

     Phán gãi đầu: 

     - Làm chứ! Làm bài thơ ngắn ngắn đâu có tốn thời gian bao nhiêu! 

     Chỉ đợi có vậy, Xuyến nhanh chóng chìa bài thơ của Phong Khê ra: 

     - Hắn mới gửi thơ cho tụi này nữa nè! Bây giờ bạn làm giùm bài thơ trả lời đi! 

     Phán lướt mắt qua bài thơ của Phong Khê, hắng giọng hỏi: 

     - Trả lời sao? 

     - Trả lời là chia tay với hắn, tụi mình cũng buồn lắm! Buồn đứt ruột đi lận! 

     - Vậy thôi? 

     - Ừ, vậy thôi. 

     Thoạt đầu, Xuyến định nói cho Phán biết Phong Khê là một đứa con gái. Nhưng sau một thoáng ngần ngừ, Xuyến quyết định giấu nhẹm. Trước đây, khi Phán làm bài thơ "Cô em hiền thục", Xuyến đã lên án anh không tiếc lời. Nó đã hùng hồn tuyên bố chỉ có anh chàng Phong Khê mới xứng đáng lọt vào mắt xanh của nhỏ Thục. Nếu bây giờ vỡ lẽ ra Phong Khê là một con nhóc, chắc chắn Phán sẽ cười vào mũi bọn Xuyến ba ngày ba đêm chưa hết. Mình cứ chơi cái tình vờ, Xuyến nhủ bụng, với anh chàng nông dân này, Phong Khê là trai hay gái cũng chẳng liên quan gì! Vì vậy, khi Cúc Hương chép xong bài thơ do Phán sáng tác, Xuyến nhìn Phán cười cười: 

     - Cảm ơn bạn nghen! Khi nào anh chàng Phong Khê "quấy rầy" tụi này, hy vọng bạn sẽ tiếp tục giúp đỡ! 

     Lời lẽ của Xuyến làm Phán ngạc nhiên: 

     - Sao bữa nay tự dưng Xuyến lại khách sáo, lịch sự dữ vậy? 

     Đang cười cười, Xuyến bỗng trừng mắt: 

     - Bạn nói vậy là có ý chê tui thường ngày bất lịch sự chứ gì! 

     Phán hoảng hồn: 

     - Đâu có! Ý tui đâu phải vậy! 

     Rồi không đợi cho Xuyến vặn vẹo tiếp, Phán vội vã đánh bài chuồn: 

     - Thôi, tui lại đằng này chút nghen! 

     Vừa nói, Phán vừa hấp tấp bỏ đi khiến Cúc Hương ôm bụng cười ngặt nghẽo: 

     - Hắn yếu bóng vía như vậy, mày còn "nhát ma" hắn làm chi! 

     Thục có vẻ không hài lòng: 

     - Con Xuyến này chỉ giỏi tài "lấy oán trả ơn"! 

     - Á, à, cô nương này bữa nay "loạn" quá ta! Dám "kết án" cả "chị" mày! - Xuyến lừ mắt nhìn Thục - Hay là thấy Phong Khê hiện nguyên hình là "yêu nữ", mày tính chuyển hướng sang Phán củi? 

     - Mày đừng có đặt điều! - Thục đỏ mặt - Tại tao thấy mày "hù" Phán củi chết khiếp, tao nói vậy thôi! 

     - Mày ngốc quá! - Xuyến khịt mũi - Tao đâu có muốn "hù" Phán củi làm chi. Nhưng nếu để hắn rề rà ở đây, rủi tụi mình vô ý nói ra chuyện Phong Khê, hắn nghe được thì quê cả đám. Lúc đó tụi mình chỉ có nước đào hang xuống đất ở với... giun! 

     Lý lẽ Xuyến đưa ra hợp lý đến mức Thục chẳng biết trách móc vào đâu nữa. Nó chỉ biết ngấm ngầm thở dài tội nghiệp cho anh chàng Phán củi lúc nào cũng gặp toàn chuyện xui xẻo. 

     Sáng hôm sau, y theo kế hoạch, khoảng mười một giờ, ba cô gái đã có mặt trước cổng trường. 

     Trong khi chờ đợi, cả ba chui vào một quán nước chếch bên kia đường ngồi tán dóc. Sau khi ngồi thu mình sau tấm vách lửng chắn ngang chiếc bàn thấp, Xuyến đưa mắt sang Cúc Hương: 

     - Mày nhớ mặt ba con nhỏ đó không? 

     - Sao lại không nhớ! Chỉ cầu trời cho bữa nay đừng đứa nào nghỉ học. 

     Thục ngơ ngác: 

     - Sao vậy? 

     - Mày lúc nào cũng trăng với sao! - Cúc Hương nguýt Thục - Rủi hôm nay có một đứa nghỉ học, mà đứa đó lại chính là tên Phong Khê, có phải công tụi mình sẽ hóa thành công cốc hay không? 

     - Ừ hén! - Thục vỡ lẽ. Nó mỉm cười ngượng nghịu và chép miệng băn khoăn - Chẳng hiểu tụi nó có đoán ra được tí gì về kế hoạch của tụi mình không! 

     - Còn khuya tụi nó mới "đánh hơi" ra! - Xuyến nhún vai - Hơn nữa hôm qua mình đã hồi âm cho tụi nó một lá thư còn mùi mẫn lâm ly gấp mấy lần tuồng "Tô Ánh Nguyệt", có tài thánh tụi nó cũng đừng hòng.... 

     Hồi chuông "reng reng" báo giờ tan học đột ngột vang lên bên kia đường cắt ngang lời diễn thuyết hùng hồn của Xuyến. Ba cô gái lập tức quay đầu nhìn về phía cổng trường. 

     Trong thoáng mắt, từng đám học trò lũ lượt nối nhau tuôn ra cổng. Xuyến dán mắt vào từng chiếc áo dài trắng, hồi hộp hỏi Cúc Hương: 

     - Tụi nó ra chưa? 

     - Chưa. Chờ một chút. 

     Đang nói, Cúc Hương bỗng reo lên: 

     - Kìa. Tụi nó kìa! 

     - Đâu? - Xuyến và Thục cùng hỏi giật. 

     - Đó! Ba con nhỏ đang quẹo trái đó! Hoa là con nhỏ tóc tém. Nhỏ Trang tóc dài. Còn đứa mang kiếng cận là nhỏ Thảo. 

     Xuyến tròn mắt nhìn theo tay chỉ của Cúc Hương. Ba con nhỏ vừa đi vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười lên rúc rích, không hay đang lọt vào tầm mai phục của bọn Xuyến. Đang nhìn, Xuyến bỗng chớp chớp mắt. Tự nhiên nó cảm thấy nét mặt của nhỏ Hoa trông quen quen. Nhưng dù moi óc, Xuyến vẫn không nhớ mình đã gặp con nhỏ này trong trường hợp nào. Nó quay sang Thục và Cúc Hương, giục: 

     - Bám theo đi! 

     Ba cô gái nhanh nhẹn rời khỏi chỗ nấp, lẫn vào đám học trò lố nhố trên lề đường, đuổi theo ba "con mồi". 

     Thục thận trọng len lỏi giữa đám đông. Nó đi sau Xuyến và Cúc Hương nhưng vẫn trông rõ mồn một ba cô gái đang đi tà tà phía trước. Càng quan sát "đối thủ", Thục càng không thể tin "anh chàng" Phong Khê tinh quái kia lại là một trong ba cô gái hồn nhiên đang dung dăng dung dẻ trước mặt mình. 

     Tiếng Xuyến thình lình vang lên cắt ngang những nghĩ ngợi vẩn vơ trong đầu Thục: 

     - Tụi nó rẽ rồi, bọn mình tách ra đi! - Rồi không đợi Cúc Hương và Thục có ý kiến, Xuyến phân công luôn - Con Cúc Hương bám theo nhỏ Trang, con Thục theo nhỏ Thảo. Còn nhỏ Hoa để tao "phụ trách". 

     Vừa dứt câu, Xuyến óng nảy vọt người đi ngay. Gương mặt "trông quen quen" của nhỏ Hoa ám ảnh Xuyến nãy giờ khiến Xuyến sốt ruột muốn làm cho ra lẽ. Phong Khê chắc hẳn là con nhãi này, Xuyến thấp thỏm nhủ bụng và mặc dù nôn nóng, nó vẫn đủ tỉnh táo luồn lách giữa các thùng thuốc lá, các xe nước mía và vô số những vật chắn dọc đường. 

     Đến khi nhỏ Hoa ôm cặp chui tọt vào căn nhà có cánh cổng màu xanh thì Xuyến chợt đâm ra lúng túng. Quanh chỗ Xuyến đứng, không có một vị trí nào có thể ẩn nấp được. Gần đó có một quán cà phê, nhưng chẳng lẽ Xuyến lại một mình vô đó ngồi. 

     Đang lớ ngớ dòm quanh quất, Xuyến bỗng giật nảy mình và vội vã bước lùi vào phía sau cột điện. Từ trong nhà nhỏ Hoa, một bóng người Xuyến không thể nào ngờ tới đang thong thả dắt xe ra... 


Sự gặp gỡ bất ngờ đó nhanh chóng xóa tan những thắc mắc trong đầu Xuyến và mọi bí ẩn trước nay bỗng chốc trở nên sáng sủa như được phơi ra dưới ánh mắt trời. Bây giờ Xuyến mới vỡ lẽ mình chưa gặp qua nhỏ Hoa lần nào. Sở dĩ nhỏ trông quen quen bởi vì khuôn mặt của nhỏ Hoa rất giống khuôn mặt của hắn và nếu không bắt gặp hắn từ nhà nhỏ Hoa đi ra, Xuyến sẽ không tài nào lần ra được mối liên hệ bí mật này. 

     Nhưng bây giờ thì mọi bí mật đã tình cờ "bật mí". Trong một thoáng, Xuyến đã hình dung ra mọi chuyện một cách rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ Hoa đích thị là em gái hắn. Và trong thời gian qua, chính nhỏ đã giúp hắn đặt những bức thư trong ngăn bàn để chơi trò ú tim với bọn Xuyến. Hừ, không ngờ Phong Khê lại là nhà ngươi! Xuyến lầm bầm một cách tức tối và suýt một chút nữa, nếu không kịp dằn lòng, Xuyến đã nhảy ra chận đầu xe hắn lại để hắn hoảng hốt chơi. 

     Trong một tích tắc, Xuyến trấn tĩnh lại được. Nó đứng chôn chân đằng sau cột điện, mím môi nhìn Phong Khê tót lên yên và rồ máy xe phóng đi. 

     Chỉ đến khi Phong Khê khuất dạng sau góc phố, Xuyến mới thở phào rời khỏi chỗ nấp và rảo vội về nhà. 

     Cúc Hương và Thục không hay biết Xuyến đã khám phá ra tông tích của Phong Khê nên chiều đó, khi Xuyến vừa bước chân vào lớp, Cúc Hương và Thục đã ủ rũ lên tiếng: 

     - Chẳng thấy gì khả nghi hết, Xuyến ơi! 

     Cúc Hương còn nhăn nhó nói thêm: 

     - Nhà nhỏ Trang có con chó dữ thấy mồ! Tao nấp trước hàng rào nhà nó, suýt bị "cẩu xực" què giò! 

     - Thôi đừng có làm bộ rên rỉ nữa! - Xuyến cười tủm tỉm - Suýt bị chứ đâu đã bị mà mày nhăn nhó ghê thế! 

     Cúc Hương lườm Xuyến: 

     - Bữa nay thì "suýt" nhưng mai mốt "dọ thám" thêm vài lần nữa, chắc tao phải "khiêu vũ giữa bầy sói" quá! Đằng nào cũng không thoát, tao "trăn trối" trước là vừa! 

     Bộ tịch và lời lẽ thiểu não của Cúc Hương khiến Xuyến và Thục không nhịn được phải phì cười. 

     - Tao sắp chết mà tụi mày lại cười! - Cúc Hương buồn bã trách. 

     - Thôi, đừng diễn tuồng nữa! - Xuyến đập tay lên vai Cúc Hương - Tao sẽ không kêu mày theo dõi nhỏ Trang nữa đâu! 

     Nghe Xuyến nói vậy, Thục liền vọt miệng: 

     - Còn nhỏ Thảo thì sao? Tao có phải theo nó nữa không? 

     Xuyến nhún vai: 

     - Khỏi luôn! 

     Rồi Xuyến lên giọng, phán như một quan tòa: 

     - Kể từ giờ phút này, nhỏ Trang và nhỏ Thảo được tự do! 

     Lời tuyên bố của Xuyến khiến Thục tròn xoe mắt: 

     - Sao kỳ vậy? 

     Cúc Hương nhạy bén hơn Thục. Nó reo lên: 

     - Mày tìm ra Phong Khê rồi chứ gì? 

     - Ừ. 

     - Ai vậy? - Cúc Hương lẫn Thục vội chồm người tới trước, hấp tấp hỏi - Nhỏ Hoa phải không? 

     Xuyến mỉm cười, lắc đầu: 

     - Không phải. 

     - Vậy chứ ai? - Cúc Hương chưng hửng - Sáng nay mày chẳng bám theo nhỏ Hoa là gì? 

     - Thì tao bám theo nhỏ Hoa! - Xuyến ỡm ờ. 

     Kiểu ăn nói nhát gừng của Xuyến khiến Cúc Hương đâm quạu: 

     - Phong Khê là đứa ác ôn nào, mày nói đại ra cho rồi, cứ bày đặt úp úp mở mở nghe mệt mỏi tứ chi quá! 

     - Mày cứ nhảy vô họng tao mày ngồi chồm hổm, làm sao tao nói! - Xuyến nguýt Cúc Hương một cái rồi thong thả tiếp - Phong Khê không phải là nhỏ Hoa nhưng là người có liên can mật thiết với nó! 

     - Vậy chắc là mẹ nó! - Cúc Hương khịt mũi. 

     Không thèm để ý đến trò phá bĩnh của Cúc Hương, Xuyến chậm rãi: 

     - Nhỏ Hoa có một người anh. Và anh nó học cùng lớp với tụi mình! 

     Sự tiết lộ của Xuyến không khác gì một tiếng sét. Cúc Hương và Thục đều giật thót. Như không kềm được, Thục bật kêu khẽ: 

     - Phán củi? 

     Xuyến chưa kịp trả lời, Cúc Hương đã lắc đầu: 

     - Không thể là Phán củi được! Phán củi ở dưới quê, làm gì có anh em trên này! Anh nhỏ Hoa chỉ có thể là Hoàng Hòa! - Đang nói, Cúc Hương bỗng sáng mắt lên - €, tao nhớ rồi! Hôm dò tên mấy con nhóc trong sổ điểm, tao nhớ nhỏ Hoa họ Vũ. Nó là Vũ Thị Hoàng Hoa. Còn anh chàng lớp trưởng láu cá của tụi mình là Vũ Hoàng Hòa! 

     Nói xong, Cúc Hương đưa tay vỗ vỗ trán, gật gù: 

     - Thật tao chưa thấy ai thông minh như... tao! Phải trăm năm mới có một người như vậy! 

     - Đúng là mèo khen mèo dài đuôi! - Xuyến "xì" một tiếng - Nếu thông minh, mày đã phát hiện ra Phong Khê là Hoàng Hòa ngay từ khi đọc thấy họ tên của nhỏ Hoa chứ đâu đợi đến giờ này! 

     - Phải đợi chứ mày! - Cúc Hương cười hì hì - Sống là phải biết kiên nhẫn và chờ đợi mà! 

     Thấy Cúc Hương cứ mải pha trò, Thục sốt ruột lay vai Xuyến: 

     - Phong Khê là Hoàng Hòa thật hả mày? 

     - Ừ, tao đứng bên kia đường, thấy Hoàng Hòa từ nhà nhỏ Hoa đi ra. 

     - Hoàng Hòa có thấy mày không? 

     - Không! Tao nấp sau cột điện. 

     Thục không hỏi nữa Nó chỉ thở dài lẩm bẩm: 

     - Hèn chi anh ta biết tỏng hết mọi chuyện xảy ra trong lớp mình! 

     Cúc Hương hậm hực: 

     - Đó là một tên đại gian ác! Bây giờ tao mới hiểu tại sao trong những lá thư gửi cho tụi mình, hắn toàn viết bằng kiểu chữ in. Rõ ràng là hắn sợ tụi mình nhận ra nét chữ quen thuộc của hắn... 

     Đang nói, Cúc Hương bỗng nheo mắt nhìn Xuyến: 

     - Sao lúc đó mày không chạy ra chặn hắn lại cho hắn xỉu chơi? 

     Xuyến cười: 

     - Thoạt đầu, tao cũng nghĩ như mày. Nhưng nếu làm như vậy thì "nhẹ tội" cho hắn quá. Tao định chờ đến tối mai mới "lật tẩy" hắn. "Lật tẩy" ngay tại nhà hát Hòa Bình. 

     Cúc Hương trố mắt: 

     - Vậy là kế hoạch trước đây bị hủy bỏ? 

     - Ừ. - Xuyến gật đầu - Ngày mai tụi mình sẽ đi chung với con Thục, không cần phải đi "xé lẻ" nữa! 

     - Hay đấy! - Cúc Hương tỏ vẻ thích thú - Ba người đánh một, không chột cũng què! Phải cho hắn biết thế nào là "lễ độ"! 

     Nói xong, Cúc Hương đảo mắt nhìn quanh rồi chép miệng: 

     - Bữa nay hắn lại tiếp tục nghỉ học nữa rồi! 

     - Kệ hắn! Đằng nào thì tối mai hắn cũng tới chỗ hẹn! - Đang nói, chợt nhìn thấy Phán lững thững đi vào, Xuyến liền gọi giật - Phán củi! 

     Tiếng kêu vừa thốt ra, Xuyến chợt biết mình lỡ lời, liền đưa tay bụm miệng. Nhưng Phán giả bộ như không để ý đến chuyện Xuyến kêu réo "biệt danh" của mình. Anh chậm rãi bước lại: 

     - Gì vậy Xuyến? 

     Xuyến cười giả lả: 

     - Tối mai bạn rảnh không? 

     - Chi vậy? 

     - Đi chơi với tụi này. 

     - Đi đâu vậy? 

     Xuyến nheo mắt: 

     - Đi gặp anh chàng Phong Khê. 

     Phán ngạc nhiên: 

     - Phong Khê? 

     - Ừ. Tụi này đã khám phá ra tông tích của hắn rồi. Hắn học cùng lớp với tụi mình. 

     Phán giật thót: 

     - Hắn học lớp mình? Ai vậy? 

     - Bạn đoán thử xem! 

     Phán nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: 

     - Chịu. 

     - Hoàng Hòa đấy! Hắn có một nhỏ em học ở lớp buổi sáng. Chính con nhỏ này đã đặt thư vào ngăn bàn. 

     Phán "à" lên một tiếng rồi bất giác đưa mắt nhìn Thục. Anh nhớ trước đây Xuyến từng tuyên bố Phong Khê là "người tình trong mộng" của Thục. Bây giờ con người thật của Phong Khê đã bị phát hiện, anh muốn dọ xem thái độ của Thục như thế nào. Nhưng Thục đã vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt "hình sự" của anh. 

     - Sao, bạn đi với tụi này không? - Xuyến sốt ruột lên tiếng. 

     Phán nhìn Xuyến, ngần ngừ: 

     - Tui đi theo làm gì? 

     - Sao lại đi theo làm gì? - Xuyến nhăn mặt - Bạn là "cố vấn văn chương" của tụi này, coi như là "người trong cuộc". Bạn đi theo để coi tụi này "lật mặt nạ" hắn. Tới lúc đó, rủi hắn "quê độ" vác dao rượt tụi này, bạn phải ra tay "cứu bồ" chứ! 

     Phán cười: 

     - Làm gì có chuyện đó! 

     - Biết đâu được! Người ta bảo phòng bệnh hơn chữa bệnh mà! 

     Xuyến đinh ninh Phán sẽ nhận lời, nào ngờ anh lại lắc đầu: 

     - Nhưng tối mai tui không thể đi dược. 

     - Sao vậy? 

     Phán thở dài: 

     - Lát nữa tui phải về quê. Bữa nay tui lên trường là để xin phép nghỉ. 

     Xuyến không nén được tò mò: 

     - Có chuyện gì mà bạn phải về gấp vậy? 

     Cúc Hương đứng bên cạnh vọt miệng: 

     - Ba bạn kêu bạn về quê cưới vợ chứ gì? 

     Phán chép miệng buồn bã: 

     - Ba tui vừa mới mất. Tui nhận được điện hồi trưa. 

     Đang cười cười nói nói, ba cô gái lập tức im bặt. (Truyện được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US - chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Trước nỗi mất mát lớn lao của Phán, Xuyến và Thục tự nhiện cảm thấy lòng mình se lại. Xuyến thương ngày vốn nhanh nhẩu mà lúc này cũng chẳng biết phải nói gì để chia buồn với Phán. Trong bọn, Cúc Hương là áy náy nhất. Nhớ lại câu nói đùa vô ý của mình vừa rồi, Cúc Hương bối rối nhìn Phán: 

     - Tui xin lỗi bạn nghen! 

     Phán cười buồn: 

     - Cúc Hương có lỗi gì đâu! 

     - Bạn về chừng nào lên? - Thục bỗng buột miệng hỏi, trái hẳn với bản tính e lệ trước nay. 

     - Tui cũng không biết nữa! - Phán nhìn Thục, không giấu vẻ cảm động - Nhưng có lẽ tui sẽ lên trước ngày liên hoan bế giảng! 

     Nói xong, Phán quày quả đi ra. Nhìn dáng anh lủi thủi bước lên văn phòng, không hiểu sao Thục lại thấy mắt mình cay cay.


Tin buồn của Phán khiến nỗi háo hức "lật tẩy" Phong Khê của ba cô gái hơi chùng xuống. Nhưng không vì vậy mà cuộc gặp gỡ ở nhà hát Hòa Bình bị đình lại. 

     Đúng bảy giờ tối thứ bảy, Xuyến, Thục và Cúc Hương đã chễm chệ ngồi trong một quán chè trước cổng nhà hát. Hoàng Hòa hẹn 7 giờ 30' nhưng Xuyến khăng khăng đòi tới sớm để... chủ động tình hình. Nó hùng hồn thuyết một tràng về "binh pháp": 

     - Mình đông, địch ít, mình ở trong tối, địch ở ngoài sáng, mình lấy binh khỏe đợi binh mệt, đánh trăm trận chắc chắn thắng trăm lẻ một trận không sai! 

     Cúc Hương cười khúc khích: 

     - Theo "thiển ý" của tao, sau khi tốt nghiệp phổ thông, mày thi vô Học viện Quân sự là đúng "năng khiếu" nhất! 

     Xuyến cười cười: 

     - Để rồi coi! Biết đâu đấy! 

     Trong khi Xuyến và Cúc Hương ngồi đấu láo, Thục lặng lẽ thả hồn mình bay tận đâu đâu. Khác với hai bạn, Thục chẳng thấy hào hứng gì về cuộc gặp gỡ tối nay. 

     Trước đây, khi ngỡ Phong Khê là đám "nữ quái" buổi sáng, Thục đã thấy hụt hẫng. Bây giờ phát hiện ra Phong Khê là Hoàng Hòa, Thục lại càng dửng dưng. Phong Khê trong trí tưởng tượng của Thục là một chàng trai hoàn toàn khác, chứ không đỏm dáng như Hoàng Hòa. Không hiểu sao, Thục không ưa nổi vẻ chải chuốt, bảnh bao của anh chàng lớp trưởng. 

     Hoàng Hòa bảnh trai, con nhà giàu lại học giỏi, mặt nào cũng đáng mười trên mười. Nhiều bạn gái trong lớp để ý Hoàng Hòa nhưng anh phớt lờ. Anh chỉ đặc biệt quan tâm đến Thục. Ngồi học, anh cứ liếc qua chỗ Thục. Ngày nào cũng vậy. Đến nỗi Xuyến và Cúc Hương phải trêu Thục "coi chừng mày mòn hết da mặt bây giờ". 

     Dĩ nhiên Thục thừa biết Hoàng Hòa có cảm tình với mình. Nhưng không hiểu sao, điều đó lại khiến Thục đâm chột dạ. Mỗi lần Hoàng Hòa nhìn Thục, Thục đều ngoảnh mặt đi. Mà không chỉ trong lớp, bất cứ ở đâu Thục cũng luôn luôn lẩn tránh ánh mắt của anh, cái ánh mắt nửa như thăm dò nửa lại thản nhiên kiêu hãnh. Ngay cái cách anh viết giấy hẹn Thục đi xem kịch tối nay cũng vậy. Như một sự áp đặt. Anh dúi vào tay Thục một tấm thiệp rồi biến mất tăm, không cần biết Thục có nhận lời hay không. Nếu không có "chỉ đạo" của Xuyến và Cúc Hương thì có lẽ tối nay Thục nhất định nằm lì ở nhà, mặc cho Hoàng Hòa tha hồ mong ngóng. 

     Càng nghĩ ngợi, Thục càng cảm thấy Hoàng Hòa chẳng giống anh chàng Phong Khê một chút xíu nào. Phong Khê chân thành, khiêm tốn và dễ thương hơn. Vậy mà rốt cuộc hai người lại là một, thật tréo ngoe! Từ khi phát hiện ra điều đó, Thục cứ bần thần, ngơ ngẩn như vừa chia tay một người bạn thân thiết và mỗi lần nghĩ đến, Thục không sao nén được tiếng thở dài. 

     - Anh chàng Romeo của mày đến rồi kìa! Ngồi đó mà thở vắn than dài! 

     Tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên khiến Thục như choàng tỉnh. Nó vội vàng nhìn sang bên kia đường: 

     - Đâu ? 

     Cả Xuyến cũng dòm dáo dác, miệng hỏi lia: 

     - Mày có bịa không đấy? Hắn đứng đâu sao tao không thấy? 

     Cúc Hương chỉ tay qua nhà hát: 

     - Hắn đang từ trong bãi gửi xe đi ra kìa! 

     - €, tao thấy rồi! - Xuyến kêu lên - Chà, chà, bữa nay hò hẹn với tiểu thư nhà mình, anh chàng diện kẻng ác! Com-lê từ đầu đến chân. Chỉ thiếu "khô mực" đeo toòng teng trước ngực nữa thôi! 

     Cúc Hương khều Thục: 

     - Ra đón "người đẹp" đi chứ mày ! 

     - Mày ra đi ! - Thục nhăn nhó. 

     Cúc Hương quắc mắt: 

     - Con nhỏ này vô duyên! Hắn hẹn với mày chứ đâu có hẹn với tao ! 

     Thục nài nỉ: 

     - Thôi, ba đứa cùng ra ! 

     Cúc Hương còn đang chần chừ thì Xuyến đã phán: 

     - Một đứa ra thôi ! 

     - Thấy chưa! - Cúc Hương nháy mắt với Thục - Con Xuyến đâu có cho tao ra! Chỉ mày mới được cái diễm phúc đó thôi! 

     Thục ngó Xuyến, giọng giận dỗi: 

     - Sao hôm trước mày bảo cả ba đứa cùng đi gặp Hoàng Hòa? 

     - Thì ba đứa cùng gặp! - Xuyến nhún vai - Nhưng đó là lát nữa. Còn bây giờ thì một đứa ra gặp hắn thôi! 

     - Thôi đi đi mà! - Cúc Hương trêu Thục - Chú rể sốt ruột rồi kìa! Mày đâu phải phụ nữ hệ PAL mà ngồi lì ở đây! 

     Thục mắt mày méo xẹo, đang tần ngần không biết có nên đứng dậy hay không thì Xuyến thình lình buột miệng: 

     - Con Thục ngồi đó. Để con Cúc Hương ra. 

     Lời tuyên bố bất ngờ của Xuyến khiến hai cô bạn đều chẫn hửng. Trong khi Thục thở phào nhẹ nhõm thì Cúc Hương trố mắt ngó Xuyến: 

     - Mày có nói lộn không đấy? 

     - Không hề. 

     - Tao ra gặp Hoàng Hòa ? 

     Xuyến vẫn nghiêm trang: 

     - Đích thị. 

     Cúc Hương chớp chớp mắt: 

     - Tao sẽ dẫn hắn vô rạp hát xem kịch? 

     - Không! - Xuyến từ tốn - mày sẽ dẫn hắn vô đây ! 

     - Vô đây ? - Cúc Hương ngạc nhiên. 

     Xuyến vẫn điềm đạm: 

     - Ừ. Hắn sẽ "thọ tử" tại đây. Ngay quán chè ngọt ngào này. 

     Cúc Hương gật gù, tỏ vẻ hiểu ra vấn đề. Nhưng nó vẫn tặc lưỡi phân bì: 

     - Sao không phải là con Thục? Con Thục ra dẫn hắn vô cũng được vậy ? 

     - Con Thục không được! - Xuyến lắc đầu - Tiểu thư nhà mình vốn yếu đuối, nó sẽ không lôi được Hoàng Hòa vô đây mà có khi còn bị Hoàng Hòa dụ dỗ đem đi mất. Tốt nhất là làm theo lời ông bà: cẩn tắc vô ưu! 

     - Thôi đừng có xổ nho chùm ra nữa! - Cúc Hương làu bàu - Thế còn mày ? 

     Xuyến cười hì hì: 

     - Tao lại càng không được! Trên trán tao có chữ "coi chừng nguy hiểm". Có cho vàng, Hoàng Hòa cũng không dám đi theo tao. Hắn sợ tao dẫn hắn đến... đồn công an. 

     Dù đang bực mình, nghe Xuyến pha trò, Cúc Hương cũng phải phì cười: 

     - Thôi được rồi! Tụi mày cứ "ngồi mát ăn bát vàng" ở đây, để tao làm Kinh Kha qua sông dụ Địch! 

     Nói xong, Cúc Hương đủng đỉnh bước ra cửa. 

     - Qua sông qua biển gì kệ mày, nhưng nhớ coi chừng xe đụng! 

     Xuyến dặn vói theo nhưng không biết Cúc Hương có nghe thấy hay không. Thục vừa đưa mắt nhìn Xuyến, khi ngoảnh lại, Cúc Hương đã biến mất. 

     Còn lại hai người, Thục rụt rè hỏi Xuyến: 

     - Lát nữa sao ? 

     - Lát nữa tụi mình sẽ "lột da" hắn chứ sao ! 

     - Tao muốn nói chuyện xem kịch kìa! 

     Xuyến khịt mũi: 

     - Chuyện đó hạ hồi phân giải! Coi cũng được, không cũng được! Vở kịch sắp diễn ra còn hay hơn vở "Tình nghệ sĩ" nhiều! 

     Nghe Xuyến nói vậy, Thục không hỏi nữa nhưng nó cảm thấy lòng hồi hộp và lo lắng không đâu. 

     Thục chưa kịp trấn tĩnh, Cúc Hương và Hoàng Hòa đã xuất hiện. Cúc Hương trước, Hoàng Hòa sau, cả hai đang lững thững bước vào trong quán và tiến lại chỗ Xuyến và Thục ngồi. 

     Thục vừa liếc nhìn ra đã bắt gặp ngay ánh mắt tinh quái của Cúc Hương. Cúc Hương nháy nhó với Thục, mặt mày rạng rỡ hệt Caesar vừa hạ xong thành La Mã, nụ cười nghịch ngợm lấp lánh trên môi. Hoàng Hòa thập thò phía sau, bộ mặt thiểu não như một tên trộm bị dân phòng tóm gáy, tương phản hẳn với bộ cánh "oách" không thua gì tài tử xi-la-ma. 

     - Chào các bạn! 

     Vừa ngồi xuống ghế, Hoàng Hòa vừa lên tiếng, giọng cố làm ra vẻ niềm nở nhưng ánh mắt lại nhìn Thục đầy trách móc. Thục khẽ rùng mình. Nó cắn chặt môi và vội vã nhìn xuống đất. 

     Dĩ nhiên nhất cử nhất động của Hoàng Hòa không qua được mắt Xuyến. Nhưng Xuyến vẫn thản nhiên. Nó nhìn Hoàng Hòa, vui vẻ hỏi: 

     - Gặp tui với con Cúc Hương ở đây, bạn có bất ngờ không vậy ? 

     Câu hỏi thẳng thừng của Xuyến làm Hoàng Hòa hơi lúng túng. Nhưng với bản lĩnh của một lớp trưởng, Hoàng Hòa nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh mỉm cười, hắng giọng: 

     - Bất ngờ chứ sao không! Tui đâu có biết hai bạn cũng thích xem kịch! 

     - Vậy bây giờ biết rồi bạn tính sao đây ? 

     Hoàng Hòa rộng rãi: 

     - Thì tui mua vé mời hai bạn vào xem luôn chứ sao ! 

     - Bạn nói thật không vậy ? 

     - Ai mà dám đùa với các bạn! 

     Thấy giọng lưỡi của Hoàng Hòa có vẻ châm chọc, Cúc Hương không nhịn được, liền vọt miệng: 

     - Người khác thì không dám nhưng bạn thì dám đấy ! 

     - Sao Cúc Hương lại nói vậy ? 

     Thấy Hoàng Hòa nhìn mình với vẻ ngây thơ vô tội, Cúc Hương nổi khùng định lên tiếng kể tội đối phương, nhưng Xuyến đã đưa tay ngăn lại: 

     - Từ từ đã ! 

     Rồi Xuyến quay qua Hoàng Hòa, cười cười hỏi tiếp: 

     - Bạn mời tụi này vô xem kịch mà trong bụng có vui vẻ không đấy ? 

     - Nếu không vui thì tui đâu có mời ! 

     - Bạn nói thật đấy chứ ? 

     - Tất nhiên là thật. 

     Xuyến bỗng hừ mũi: 

     - Thật sao khi nãy bạn nhìn con Thục "ghê" thế ? 

     Hoàng Hòa chột dạ: 

     - Ghê gì đâu ? 

     - Vậy mà không ghê! - Xuyến bĩu môi - Bạn nhìn cứ như muốn "ăn tươi nuốt sống" người ta ấy ! Bạn "thù" con Thục về cái tội nó rủ tui với con Cúc Hương đi theo chứ gì! 

     Lần thứ hai trong vòng mười lăm phút, Hoàng Hòa bị Xuyến điểm trúng "tử huyệt". Anh đỏ mặt: 

     - Làm gì có chuyện đó! Xuyến chỉ đoán mò! 

     Xuyến gật gù, ranh mãnh: 

     - Có thể chuyện đó tui đoán mò. Nhưng chuyện này chắc là tui đoán trúng. 

     - Chuyện gì vậy ? - Hoàng Hòa hỏi lại, lần này giọng có vẻ cảnh giác. 

     Xuyến nheo mắt: 

     - Bạn có đem mấy trái ổi cho tụi này phải không? 

     Trước câu hỏi trắng trợn của Xuyến, Hoàng Hòa bất giác đưa tay sờ lên túi quần, miệng ấp úng: 

     - Ơ, ơ, đâu có. 

     Cúc Hương tiếp luôn: 

     - Nếu không đem ổi, chắc bạn đem theo xoài ? 

     - Xoài cũng không! - Hoàng Hòa lộ vẻ bối rối - Nhưng nếu các bạn muốn ăn, lát nữa tui đi mua! 

     - Thôi, mua chi mất công! - Xuyến tủm tỉm - Không có trái cây thì bạn lấy kẹo ra đây cũng được! Chocolate hay bạc hà gì gì đó! 

     Trong khi Xuyến "tra tấn" Hoàng Hòa thì Cúc Hương và Thục không ngừng quan sát nét mặt của đối phương. Nhưng cả hai chẳng phát hiện ra một sự biến đổi đặc biệt nào. Hoàng Hòa vẫn tỏ vẻ ngơ ngác như vừa từ xứ sở của Mai-ka đáp xuống: 

     - Các bạn nói gì tui không hiểu. Trong túi tui đâu có cây kẹo nào ! 

     - Thật không đấy ? - Xuyến nhướng mắt. 

     Hoàng Hòa bắt đầu bực bội: 

     - Chẳng lẽ các bạn không tin tui ? 

     Xuyến nhún vai: 

     - Không phải là không tin. Nhưng tụi này thấy lạ. 

     - Có gì đâu mà lạ ! - Hoàng Hòa liếm môi - Tui có bao giờ bỏ bánh kẹo trong người đâu! 

     Cúc Hương thình lình chen vào "độp" một phát: 

     - Thì không bỏ trong người, nhưng bỏ trong ngăn bàn! 

     Các cô gái tưởng lần này đối phương sẽ chấm dứt trò vờ vịt, nhưng dường như Hoàng Hòa muốn chứng tỏ không có ai lì hơn mình. Anh nhăn nhó đầy vẻ thành thật: 

     - Ngăn bàn nào ? Sao bữa nay các bạn nói chuyện nghe khó hiểu quá trời ! 

     Rồi nhìn đồng hồ trên tay, anh hốt hoảng kêu lên: 

     - Chết, sắp hết giờ bán vé rồi ! Các bạn... 

     Nhưng Xuyến không để cho Hoàng Hòa nói hết câu. Nó lạnh lùng cắt ngang: 

     - Bữa nay không xem thì mai mốt xem chứ lo gì! Vả lại, bạn đóng kịch hay thấy mồ còn xem kịch chi nữa ! 

     - Xuyến nói gì vậy ? - Hoàng Hòa nhìn sững Xuyến - Tui đóng kịch hồi nào ? 

     Xuyến nhếch mép: 

     - Bạn bảo bạn không đóng kịch, vậy tui hỏi thật, bạn có biết Vũ Thị Hoàng Hoa là nhân vật nào không? 

     Trước câu hỏi bất thần của Xuyến, nét mặt Hoàng Hòa bỗng lộ vẻ hoang mang. Anh ngớ ra một lát, rồi chép miệng: 

     - Dĩ nhiên là biết. Nó là em tui. 

     Xuyến gật gù: 

     - Nói chung, bạn cũng không đến nỗi kém thành thực lắm! Vậy bạn có biết em bạn học trường nào không? 

     - Thì trường mình! - Hoàng Hòa đáp, mặt vẫn còn ngơ ngác. 

     - Trường mình, nhưng lớp mấy ? 

     - 11A3! Nhưng làm gì bạn hỏi kỹ thế ? 

     Xuyến chẳng màng đếm xỉa đến thắc mắc của đối phương, tiếp tục hỏi: 

     - Vậy bạn có biết lớp 11A3 nằm ở đâu không? 

     Hoàng Hòa liếm môi: 

     - Thì nằm ở trong... trường mình! 

     - Bạn đừng có vờ vịt! - Xuyến nhăn mặt - Trong trường mình, nhưng nó nằm ở chỗ nào ? 

     - Nó nằm ở chỗ nào làm sao tui biết được! 

     Cúc Hương ngồi ngoài theo dõi cuộc "hỏi đáp khoa học" nãy giờ, đến đây tức mình không chịu được, liền vọt miệng: 

     - Nếu bạn không muốn nói thì để tui nói giùm cho! Nó nằm ở ngay lớp mình đấy! Hai lớp học chung một phòng. Buổi chiều tụi mình, buổi sáng tụi 11A3! 

     - Tui không biết thật chứ đâu phải giả bộ! - Hoàng Hòa tỏ vẻ bực bội - Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến tui ? 

     Cúc Hương trợn mắt: 

     - Sao lại không liên quan? Không những học chung phòng, nhỏ Hoàng Hoa còn ngồi chung bàn với tụi này nữa, vậy mà không liên quan hả ? 

     - Liên quan gì đâu ? - Hoàng Hòa hỏi lại, giọng thật như đếm. 

     Bộ mặt ngớ ngẩn của anh càng khiến Cúc Hương điên tiết. Nó nghiến răng: 

     - Đến giờ "sinh tử" này mà bạn còn chưa chịu "thú nhận tội lỗi" hả ? Vậy chứ ai viết thư nhờ nhỏ Hoàng Hoa bỏ vào ngăn bàn tụi này ? 

     Đến đây Hoàng Hòa có vẻ hiểu ra các cô gái đang muốn đề cập tới chuyện gì. Anh bật kêu lên: 

     - Trời đất ơi! Hóa ra các bạn nghĩ tui là anh chàng Phong Khê nào đó hả ? 

     Xuyến cười lạnh lẽo: 

     - Đoan chắc chứ không phải là nghi! Còn ai trồng khoai đất này nữa ! 

     Hoàng Hòa giơ hai tay lên trời: 

     - Thật là oan hơn oan Thị Kính! Tui có biết Phong Khê là ai đâu ! 

     Cúc Hương cười mũi: 

     - Bạn không biết nhưng tụi này biết! Đó là một anh chàng thiếu dũng cảm, lại ưa cãi chày cãi cối! 

     Biết Cúc Hương "chửi xỏ" mình nhưng Hoàng Hòa không tìm ra lý lẽ nào để tự biện hộ. Anh thiểu não: 

     - Tui đã nói là các bạn nhầm rồi ! Tui không phải là Phong Khê ! 

     Cúc Hương cười khẩy: 

     - Chứ chẳng lẽ anh chàng Phong Khê có cái tật chối leo lẻo kia lại là em gái bạn? 

     - Tui không biết! - Hoàng Hòa cười gượng gạo - Để tui về tui hỏi nó ! Nếu quả thật chính nó bày ra cái trò này, tui sẽ "ký" nó... lủng sọ! 

     - Thôi nghen! - Xuyến nheo mắt - Mình làm thì mình chịu, đừng có đổ vấy cho người khác! 

     - Tui... tui... 

     Hoàng Hòa đỏ mặt ấp úng hai, ba tiếng nhưng rồi biết càng cãi chỉ càng tổ lép vế, anh vội vã khiếu từ và đứng dậy quay lưng đi thẳng một mạch.

Đọc tiếp: Bồ Câu Không Đưa Thư - Phần 5
Home » Truyện » Truyện Teen » Bồ Câu Không Đưa Thư
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM