Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
[Chuyen Tham Kin] - Anh ta thản nhiên bảo cô ả: “Em mặc quần áo vào đi. Anh thách nó dám làm gì em đấy”. Tôi vẫn la hét, mắng chửi cả hai, liền bị chồng tát cho ngã xuống giường.
Tôi biết, khi tôi kể ra câu chuyện này, có người sẽ mắng tôi “ngu thì ráng chịu”. Nhưng nếu ai đã từng ở trong hoàn cảnh của tôi bây giờ mới có thể hiểu và thông cảm cho tôi.
Tôi quen và yêu chồng tôi từ năm đầu đại học. Chúng tôi ở cùng dãy trọ với nhau. Ban đầu, chúng tôi chỉ chào nhau có lệ khi vô tình chạm mặt ở nơi để xe hoặc ngoài hành lang. Nhưng dần dần, sự đồng cảm của những người trẻ xa nhà khiến chúng tôi xích lại gần hơn.
Khi đó, anh ta hay tìm lí do để đến phòng tôi. Khi thì đem cho tôi vài con cá khô muối ở quê lên. Khi lại hỏi tôi có cần ăn khuya không, anh ta mua giúp… Dần dà, chúng tôi trở thành một đôi lúc nào không hay.
Đến giữa năm 2, anh ta gợi ý về sống thử. Lúc đó, tôi cũng băn khoăn, suy nghĩ rất nhiều nhưng nghĩ đã ở chung dãy trọ, lại là người yêu, bây giờ chuyển về ở chung một phòng cũng tốt. Chúng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản, rồi được ở cạnh, chăm sóc, quản lí người yêu nhiều hơn. Với những suy nghĩ non nớt ấy, tôi đã đồng ý dọn về ở chung phòng với anh ta.
Ban đầu, tiền anh ta lãnh hàng tháng đều đưa tôi để tôi lo ăn uống, sinh hoạt cho cả 2. Nhưng dần dần, số tiền đó càng ít đi vì anh ta còn dành để đi đá bóng và tụ tập bạn bè. Tôi phải vừa học vừa làm thêm để có tiền trang trải mọi thứ. Dù chưa là vợ chính thức, nhưng tôi phải chu toàn mọi thứ trong sinh hoạt của anh ta, như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa…
Khi còn ở riêng tôi được anh ta chiều chuộng, đến khi sống chung thì anh ta đã biến tôi thành một osin. Nhiều khi bực bội, chúng tôi cãi nhau, nhưng chỉ cần vài lời an ủi là tôi lại bỏ qua cho anh ta.
Sau 8 tháng sống chung, tôi biết mình có thai, khi đó, tôi chỉ mới ngoài 20 tuổi. Chúng tôi rối lên, tôi khóc và suy sụp rất nhiều. Cuối cùng, chúng tôi quyết định phá thai dù rất đau khổ. Tôi không dám đến bệnh viện vì sợ bị người quen nhìn thấy, anh ta tìm cho tôi một phòng khám tư nhân nhỏ ở sâu trong ngõ ngách.
Sau ngày hôm đó, tôi luôn bị ám ảnh và đau đớn. Vì cái thai quá lớn, dụng cụ y tế thiếu thốn, nên sức khỏe của tôi bị giảm sút đi nhiều. Trong khoảng thời gian đó, người yêu tôi luôn an ủi, động viên. Chúng tôi đều tự nhủ sẽ không để chuyện có thai diễn ra một lần nào nữa.
Sau khi ra trường, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Dù đám cưới diễn ra khi cả hai không còn nồng nhiệt với tình yêu nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy công bằng, bởi mình đã lấy được mối tình đầu. Vậy mà tôi đâu ngờ, đám cưới này lại là màn mở đầu cho những đau khổ kế tiếp.
Cưới về, chúng tôi luôn hục hặc nhau. Chuyện trước kia có thể bỏ qua thì giờ cứ như bị châm dầu vào lửa, bùng cháy mãnh liệt. Hơn thế nữa, không kế hoạch gì mà gần 2 năm tôi vẫn chưa có thai. Đến khi nhà chồng thúc giục vợ chồng tôi đi khám để còn chữa trị, chúng tôi mới dẫn nhau đến bệnh viện. Chính lần này tôi nhận được tin sét đánh, tôi bị vô sinh vì bị tổn thương cổ tử cung từ lần phá thai trước. Nghe được điều này, tôi đau đớn muốn ngất lịm còn chồng thì sửng sốt không nói được lời nào.
Sau khi biết tôi bị vô sinh, chồng tôi thay đổi đến chóng mặt. Anh ta hay mắng nhiếc chửi rủa tôi, thậm chí có lần đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm mưa vì tôi cằn nhằn việc anh ta về khuya. Từ sau lần đó, tôi phải nhẫn nhịn và cam chịu vì không còn đường nào khác cho tôi đi.
Cứ tưởng im lặng là xong mọi chuyện, nào ngờ cứ những ngày cuối tuần tôi về quê chăm sóc mẹ bệnh (mẹ tôi bị bệnh mãn tính, nằm giường hơn 1 năm nay), anh ta lại ngang nhiên ngoại tình, dẫn “gái” về nhà.
Chứng cứ ngoại tình đầy rẫy nhưng tôi hỏi thì anh ta mắng xối xả rằng anh ta không biết, anh ta còn đổ vấy là có phải tôi dẫn trai về nhà ăn vụng?! Vì phải sống phụ thuộc vào anh ta nên tôi chỉ biết câm lặng, không dám nói thêm lời nào.
Vậy nhưng chiều thứ bảy vừa rồi, khi tôi trở về nhà lấy thêm áo rét, tôi nhìn thấy anh ta đang ân ái với một người phụ nữ khác trên chính chiếc giường của tôi. Tôi mở toang cửa phòng ngủ, vừa chỉ mặt cô ả, vừa gào thét. Cô gái kia có vẻ hoảng sợ, vội lấy khăn trùm người rồi vơ đống quần áo, trong khi chồng giữ tay tôi lại.
Anh ta thản nhiên bảo cô ả: “Em mặc quần áo vào đi. Anh thách nó dám làm gì em đấy”. Tôi vẫn la hét, mắng chửi cả hai, liền bị chồng tát cho ngã xuống giường. Sau đó, anh ta mặc lại quần áo, đạp thêm cho tôi một đạp rồi mới dắt tay cô ả bỏ đi suốt đêm không về. Đêm đó, tôi chỉ biết nằm khóc nức nở, vừa thương cho mình, vừa hối hận.
Ngay sáng hôm sau, tôi dọn về nhà mẹ đẻ ở. Một phần vì tôi muốn chăm sóc mẹ chu đáo, một phần vì tôi không còn muốn chạm mặt anh ta nữa. Anh ta cũng chẳng xuống nhà tôi thêm lần nào. Có lẽ, chúng tôi sẽ im lặng như vậy mà kết thúc cuộc hôn nhân này. Có phải tôi đã trả cái giá quá đắt cho sai lầm hồi trẻ của mình? Sao tôi thấy tương lai mờ mịt quá! Tôi nên sống như thế nào trong những ngày tháng sau này đây?
Theo Trí thức trẻ