Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Sự thực chứng minh, có một số thứ không thể miễn cưỡng. Sau khi Hắc Nhược Hoành ăn xong món Ấn Độ, người còn chưa đi ra khỏi nhà hàng, đã sắp mọc cánh thành tiên rồi.
"Anh không sao chứ?" Thỏa mãn ăn uống xong, người nào đó rốt cục có lương tâm hỏi thăm, Đồng Tử Lâm không nghĩ tới anh sẽ không ăn cay được như vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, trước đây cô cũng chưa từng để ý đến thói quen ăn uống của anh.
Hôm nay cô mới biết được nguyên lai lại nghiêm trọng như vậy, cô nhìn anh ngay cả đi cũng không ổn, bước chân lơ lửng giống như đang đi trên mây.
"Không có sao!" Anh phải cố cứng rắn nói ra miệng, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán, cả khuôn mặt anh đều đau đến bóp méo.
"Anh ở đây chờ em, em đi lái xe đến." Đồng Tử Lâm rốt cục ý thức được tình hình nghiêm trọng, đạp trên giày cao gót nhanh chóng rời khỏi.
Hắc Nhược Hoành cố gắng đứng thẳng lại, chỉ là cơ thể nhìn qua rất cứng ngắc, nét mặt cũng rất mất tự nhiên, hình như đang cố nén cái gì đó, tay phải đặt ở dạ dày mình khẽ xoa.
Đồng Tử Lâm lái xe đến, chở anh đến bệnh viện, bác sĩ nói là bị viêm dạ dày, lấy thuốc xong, Đồng Tử Lâm chở Hắc Nhược Hoành về nhà.
Dọc đường đi Hắc Nhược Hoành đều không nói gì, người thích nói chuyện như Đồng Tử Lâm cũng im lặng, đến nhà Hắc Nhược Hoành, cô mạnh dạn hơn mười phần trực tiếp đưa tay vào trong túi quần của anh lục lọi.
"Đã tìm được!" Đồng Tử Lâm tìm thấy được chiếc chìa khóa, cầm lấy ra, vừa ngẫng đầu, phát hiện sắc mặt của anh dị thường đỏ lên, "Mặt như thế nào đỏ như vậy? Có phải hay không phát sốt rồi?"
Hắc Nhược Hoành lắc đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô, Đồng Tử Lâm cảm thấy có gì đó quái dị, cũng không có hỏi, nghĩ thân thể anh không thoải mái nên mới lạ như vậy, hai tay đỡ lấy anh, "Chúng ta đi vào trước đi!"
Thân thể khó chịu là tất nhiên, chỉ là Hắc Nhược Hoành không nghĩ tới cô sẽ lớn mật như vậy, đem tay bỏ vào trong túi quần đàn ông , không một chút kiêng dè. Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, nhưng tay của cô quả thật đụng phải nam tính của anh.
Mà anh rất đơn thuần trực tiếp có phản ứng, bên tai truyền tới tiếng nói của cô, "Em rót cho anh ly nước, anh nghỉ ngơi một đi." Hai chân anh bắt chéo, cố gắng che lấp đi.
"Xin lỗi nha, em không nghĩ tới ăn cay sẽ làm anh khó chịu như thế." Có lúc Đồng Tử Lâm xấu xa thật, nhưng nhìn bộ dáng Hắc Nhược Hoành không thoải mái như thế, cô cảm thấy rất áy náy.
Thử nghĩ một chút, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cùng một chỗ, nhưng hoàn toàn không có nói gì với nhau nhiều. Cho nên, Đồng Tử Lâm nghĩ anh nhất định là quá khó chịu, mới không nói câu nào, chỉ có thể gật đầu hoặc lắc đầu.
Hắng giọng, đôi mắt Hắc Nhược Hoành như các ngôi sao sáng trong đêm đen, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn áy náy của cô, "Thực sự không sao, không cần phải lo lắng, uống thuốc rồi sẽ tốt lên thôi."
Anh không nói lời nào, không chỉ bởi vì dạ dày khó chịu, mà vì phía dưới bụng đột nhiên dâng lên dục vọng.
Chỉ là Đồng Tử Lâm lúc nào sẽ đối với anh từ tình bạn thăng cấp thành tình yêu, anh mới có thể danh chính ngôn thuận đem người phụ nữ này vác lên giường đây!
"Được rồi!" Đồng Tử Lâm cũng không vì một chuyện mà tự trách mình lâu như vậy , Hắc Nhược Hoành cũng liên tục bảo đảm anh không có việc gì, cô cũng yên tâm, nhưng khó tránh khỏi oán trách, " Em nghĩ rằng anh chỉ ăn một chút sẽ không sao, kết quả thành ra nghiêm trọng thế này, nếu anh biết mình không ăn được thì cố ăn làm gì?"
Nói không nên lời tâm tình hiện giờ của cô là dạng gì, Đồng Tử Lâm chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, giống như chính cô khiến cho anh khó chịu như vậy.
Hắc Nhược Hoành hứng thú nhìn cô một cái, "Anh đều đã nói, không cần lo lắng cho anh mà."
Đồng Tử Lâm bĩu môi, phản bác lời của anh, "Em lo lắng cho anh hồi nào."
Hắc Nhược Hoành nhún vai, không cùng cô tranh luận, rõ ràng là lo lắng cho anh, vậy mà còn làm bộ không lo lắng, cô chết mà còn mạnh miệng, tính tình lúc nào cũng thay đổi như thời tiết!
Một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu Hắc Nhược Hoành, hay là cô đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác, anh đang muốn mở miệng, thì Đồng Tử Lâm cắt đứt lời của anh, "Uống thuốc đi!"
Lặng lẽ nhận lấy viên thuốc cô đưa tới, Hắc Nhược Hoành nhanh chóng uống một hớp nước, nuốt viên thuốc xuống, đầu lưỡi khẽ liếm môi mỏng đang bị khô, "Lâm Lâm..."
"Chuyện gì?" Cô tức giận trả lời.
"Em vì sao không muốn làm bạn gái của anh?" Hắc Nhược Hoành muốn hỏi vấn đề đã quấy nhiễu anh từ lâu.
Vì sao? Cô cũng không biết, chỉ nghĩ bọn họ không có khả năng thôi! Đồng Tử Lâm còn chưa mở miệng, Hắc Nhược Hoành đã ra hiệu bằng tay, không cho nói thêm điều gì.
Anh hiểu rất rõ cô, khi cô hài lòng thì ánh mắt của cô sẽ cười híp lại, không vui thì miệng sẽ mím thật chặc, tức giận là lúc ánh mắt trừng tựa như gặp quỷ.
Cho nên cô còn chưa nói, anh đã biết cô muốn nói cái gì rồi. Hắc Nhược Hoành suy tư một chút, năm nay bọn họ mới hai mươi lăm, Vì vậy anh quyết định chắc chắn, "Nếu như trước khi em hai mươi bảy tuổi mà không tìm được bạn trai liền kết hôn đi."
Lời kịch thật quen thuộc nha! Tựa như nghe qua lời nói này trong một bộ phim nào đó, chỉ là Đồng Tử Lâm có chút không rõ Hắc Nhược Hoành luôn luôn lỗ mãng, làm sao có tâm tư tinh tế như thế.
"Anh xem phim ảnh quá nhiều rồi!" Đây là câu nói đầu tiên của Đồng Tử Lâm.
"Lâm Lâm, anh là nghiêm túc, không phải nói đùa, anh có thể cam đoan với em, vô luận là trước khi cưới hay sau khi cưới, anh đều luôn chung thủy với em đến suốt đời." Ánh mắt Hắc Nhược Hoành như ngọn lửa lấp lánh nhìn cô.
Đồng Tử Lâm rất muốn nói không đồng ý, nhưng cô biết anh không phải nói giỡn, mấy năm này, bên cạnh anh cũng không có người phụ nữ nào khác, ngay cả thư ký, trợ lý cũng là đàn ông, thường thường phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh chính là cô.
Cô cũng lớn rồi, có lẽ cô nên suy nghĩ thử xem, giữa bọn họ có thể tiến tới hay không.
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, cô không có lập tức cự tuyệt, chứng minh cô đang suy nghĩ, cô cũng không phải phụ nữ ngốc.
Cô nếu không tìm được một người đàn ông cô thích, thì như thế để anh trở thành người duy nhất ở bên cạnh cô đi! Như thế nào đi nữa, anh cũng là người đàn ông đáng tin cậy.
"Anh Hoành, bây giờ em rất ghét bộ dáng đắc ý của anh như vậy!" Đồng Tử Lâm khinh thường nói.
"Có sao?" Hắc Nhược Hoành cảm thấy thuốc bắt đầu có tác dụng, dạ dày tựa hồ không còn khó chịu nữa.
"Có!" Đồng Tử Lâm quát lớn tiếng.
" Đáp án của em đâu?" Hắc Nhược Hoành dè dặt hỏi.
"Không muốn!"
"vì sao? "
" Em mới không phải người ích kỷ như vậy, đến lúc đó em tìm được người yêu, vậy anh không phải uổng công đợi em hai năm sao?" Đồng Tử Lâm cũng không phải người xấu, chỉ biết lợi ích của mình.
Dạ dày dường như lại bắt đầu không thoải mái, Hắc Nhược Hoành nhíu hai lông mày, "Vậy tại sao hiện tại em lại không cho anh một cơ hội?"
" Việc này, em cũng không biết, về nhà em sẽ suy nghĩ một chút, ngày mai nói cho anh biết?" Đồng Tử Lâm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Không buồn cười chút nào! Hắc Nhược Hoành nhắm hai mắt lại, dự định giữ nguyên quần áo nằm trên ghế sa lon.
"Đừng ở chỗ này ngủ, trở về phòng ngủ đi!" Mỗi lần bọn họ nói về chủ đề này anh luôn tìm cách trốn tránh.
Mặc kệ cô! Hắc Nhược Hoành cũng không nhúc nhích vẫn nằm trên ghế sa lon, chỉ chốc lát sau, anh nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, sau đó Đồng Tử Lâm quay trở lại, một cái chăn nhẹ rơi xuống người anh.
"Em đi nha..." Đồng Tử Lâm tự nhiên lấy túi xách rời khỏi.
Trong phòng đột nhiên rơi vào một trận yên tĩnh, mở mắt ra, nhìn căn phòng u ám, trong nội tâm một tia sáng duy nhất cũng biến mất. Có phải hay không càng không chiếm được, thì càng muốn đạt được, cho nên anh mới có thể liều chết theo đuổi Đồng Tử Lâm.
Không phải vậy, trong lòng vang lên một giọng nói, không phải như thế, nếu như anh đối với cô tình cảm chỉ là như vậy, anh đại khái có thể tìm một người thế thân, nhưng ở trong lòng anh, không có người khác, thế thân cũng không có, chỉ có cô.
Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu chiếc xe thể thao ngừng lại đã sớm rời đi.
Điện thoại trong túi quần vang lên, anh mở ra nghe, "Sao?"
"Em biết ngay anh giả bộ ngủ mà!" Thanh âm của một người phụ nữ truyền tới.
" Em suy nghĩ một chút, thấy anh đã thích em như vậy, em liền từ bi một chút, ba tháng! Trong vòng ba tháng anh không làm cho em động lòng, vậy sau này cũng chỉ có thể làm bạn bè thôi đó!"
Hắc Nhược Hoành nhìn những căn nhà đang bật đèn ngoài cửa sổ, nụ cười ở khóe miệng càng thêm sâu, "Tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?"
"Ai cần anh lo nhiều như vậy!"
Anh không biết tại sao cô lại đột nhiên thay đổi, tục ngữ nói rất đúng, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, ai có thể biết rõ ràng tâm tư của người phụ nữ này đây...
Nhưng Hắc Nhược Hoành không dự định làm theo lời cô, mặc kệ ba tháng sau, cô động lòng hay không, anh cũng không bỏ rơi cô, từ lúc bản thân quyết định muốn người phụ nữ này thì trong đầu anh chỉ có mỗi hình bóng cô.
"Này?" Một hồi lâu Đồng Tử Lâm không nghe được câu trả lời của anh, có chút không nhịn được la lên: "Có nghe em nói chuyện không vậy?"
"Ha ha..." Anh thấp giọng nở nụ cười, cô có lúc quá ngây thơ, cô muốn anh ở bên cạnh cô, anh sẽ ở lại bên cạnh cô, nhưng cô muốn anh làm trái với ước muốn của anh, ví dụ như buông tha cô, anh sẽ không làm được.
"Cười cái gì!" Cô thính tai nghe được tiếng cười của anh, cho là anh đang đùa cợt đề nghị của mình.
"Anh thật là vui." Anh nói vài ba câu liền đem lời của cô quăng đi.
Người phụ nữ hừ lạnh vài tiếng, đối với sự dỗ ngon dỗ ngọt của anh rất là khinh thường.
"Em đã nói như vậy, anh đương nhiên là hai trăm phần trăm mà đồng ý với em." Ý nói, anh rất tán thành đề nghị của cô.
Sớm đã biết đáp án của anh, giọng nói Đồng Tử Lâm cao ngạo truyền tới màng nhĩ của anh, "Em cúp máy đây, ngủ ngon."
Mãi đến bên tai truyền đến tiếng tít tít trong điện thoại, anh mới để điện thoại di động xuống, hai mắt nhìn thẳng về phương xa nào đó.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế nên cô đem điện thoại cúp, tảng đá ép chặc ở ngực Đồng Tử Lâm mới thong thả rơi xuống đất.
Thời điểm ở nhà hàng chuyện xảy ra hiện tượng hết sức kì quái, cô không biết tại sao mình lại như vậy, giống như nổi máu ghen vậy, nhưng cô cùng anh cũng không phải người yêu, ghen cái gì.
Khi cô nhìn thấy trong mắt anh đầy sự quan tâm, từ đó đến giờ đôi mắt thâm thúy ấy chỉ nhìn cô, có một khoảng thời gian, cô tựa như quay trở lại lúc trên sân khấu, anh là hoàng tử của cô, còn cô là Lọ Lem của anh.
Cô cho rằng mọi thứ bất quá chỉ là ảo giác, chẳng qua là trong nhất thời ý loạn tình mê, nhưng ra khỏi cửa nhà của anh, ngồi ở trên xe, trên đường lái xe về, cô thỉnh thoảng ngẩn ngơ, dứt khoát đem xe dừng ở bên đường.
Trong lúc cô không tự chủ được cắn móng tay thì điện thoại đã có người nhấc máy nghe, tâm động không bằng hành động, cô luôn là người quả quyết. Vì vậy không chút do dự đưa ra yêu cầu.
Cô biết anh sẽ đồng ý, lại không ngờ tới nhịp tim của mình lại nhảy kịch liệt như vậy, chỉ có thể dùng hết sự can đảm, cô cố gắng nói chuyện bình thường, không để cho anh phát hiện ra cô có điểm nào không bình thường.
Cô dùng sức lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, khóe mắt liếc thấy mình cắn hư móng tay, thở dài một tiếng, "Chết tiệt! Lại phải đi làm móng nữa!"
Cô thích làm mình trở nên xinh đẹp hơn, hầu như mỗi người phụ nữ nào cũng thế, chỉ là cô cũng có thói quen cắn móng tay mỗi khi phiền não, cho nên móng tay mới vừa sơn rất nhanh đã bị phá hư.
Đôi mắt cô đảo một vòng, trong đầu có một ý định.
◎◎◎
Không có ai biết Hắc Nhược Hoành rất giỏi vẽ móng, không, chính xác ra là anh rất am hiểu về vẽ, điêu khắc các việc linh tinh rất tinh tế. Mà giờ khắc này, anh đang ngồi trên sàn nhà, một bàn chân ngọc đang giẫm ở trên đầu gối của anh, anh chuyên tâm vì cô mà vẽ móng.
Đồng tử lâm vừa cười, vừa thổi móng tay, "Em đã nói anh rất khéo tay, sau này thất nghiệp, có thể đi làm thầy dạy làm móng đó."
Liếc mắt một cái cô thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, Hắc Nhược Hoành tức giận nói: "Anh chỉ biết em tìm anh là không có chuyện tốt gì!"
"Thế nào! Ngày đầu tiên nhậm chức làm bạn trai của em, cho anh làm chút chuyện, anh có ý kiến sao?" Đồng Tử Lâm hung dữ trả lời.
"Không có!" Anh giống như nén giận nói, khóe miệng vui vẻ tiết lộ tâm tình tốt của anh, việc này không giống với việc làm kiếm sống, anh làm chuyện này là đương nhiên, bởi vì đối tượng là Đồng Tử Lâm mà.
Đồng Tử Lâm không biết Hắc Nhược Hoành rất thích cầm chân trắng nõn cô, trên móng tay của cô lưu lại dấu vết của anh, khiến cho anh rất có cảm giác đạt được thành tựu lớn.
"Cũng không khác biệt với bên ngoài làm lắm!" Hiện tại Đồng Tử Lâm nghĩ người bạn trai này cũng không tệ,tối thiểu cô không cần ba,bốn hôm lại đi tiệm làm móng, hơn nữa tay nghề Hắc Nhược Hoành cũng rất tốt, cô tò mò hỏi: "Đây là hoa văn gì?"
"Trên tay?"
"Không phải là em nói trên chân." hoa văn trên ngón tay của Đồng Tử Lâm giống như cánh con côn trùng nào đó, một móng tay là nửa cánh, trông rất sống động giống như muốn bay lên.
"Ừm. . ." Trầm ngâm một hồi, người đàn ông mới chậm rãi nói: "Anh tự làm cho em câu thần chú, để tránh em chạy mất."
Hắc Nhược Hoành không định nói thật, ở trên tay cô linh hoạt vẽ.
"Anh nói hay không?" Dùng một bàn chân đã vẽ xong làm bộ hướng trên mặt anh đạp, "Nói hay không?"
Hắc Nhược Hoành đem gương mặt tuấn tú để sát vào, nét mặt chỉ mong cô đạp xuống.
"Anh không nói, sau này em sẽ không thèm để ý anh nữa!" Cô mang đòn sát thủ ra, chờ cá cắn câu.
Mà anh từ trước đến nay rất sợ câu này, anh gật đầu nói, "Đúng, đúng, cái này hoa văn trong Biển rộng của Diệp Thiên Chu."
Anh vừa nói như vậy, Đồng Tử Lâm nhìn lại thì hiểu, đúng như anh nói. Màu chủ đạo là màu xanh da trời, ở móng dưới góc trái móng tay có một màu đen không rõ ràng, chắc là anh vẽ con thuyền.
"Á! Anh vừa nói ra, làm mất cả ý cảnh!" Đồng Tử Lâm lạnh lùng nói.
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, " Trình độ ngữ văn của anh vốn không cao!" Anh biết cô sẽ phản ứng như thế, mới cố ý không nói, để tránh cho cô ghét bỏ rồi
Nhưng ở trước mặt của cô, anh không có bất kỳ bí mật.
"Biết là tốt rồi!" Đồng Tử Lâm xấu xa phản bác, cô hay khi dễ anh, nhìn anh bị bại bởi cô, cô có cảm giác rất tự hào.
Anh không nói gì, chuyên tâm vẽ móng tay cho xong, nhưng người nào đó lại không nhịn được, "Tuy rằng kỹ năng vẽ anh không tệ, thế nhưng tốc độ chậm hơn bên ngoài, chân của em đều tê rần cả rồi."
Nghe vậy, đầu gối ở dưới chân cô có chút giật giật, thực sự không hiểu cô sao có thể không có lương tâm như vậy, chân bị tê cũng là chân anh bị trước chứ!
"Nhanh lên một chút nha!" Cô không khỏi làm nũng thúc giục.
Vị đại tiểu thư này thật khó hầu hạ, mà anh hình như có khuynh hướng thích bị ngược, "Được rồi, đừng nhúc nhích, đỡ phải làm hư."
Cô ngoan ngoãn an tĩnh một hồi, qua mấy phút, lại bắt đầu không an phận, "Em có một chút khát, em muốn uống nước."
Rốt cục cũng hoàn thành Hắc Nhược Hoành để bút xuống, "Chân anh đã tê rần."
Đồng Tử Lâm nhíu mày, "Em muốn móng tay vẽ thêm hoa, lát anh vẽ thêm cho em nha."
Tại sao lại có người thích uy hiếp anh quá như vậy chứ! Hắc Nhược Hoành bất đắc dĩ đứng lên, bất quá chân đúng là không còn lực, cả người nghiêng đổ về phía trước.
"Này..." Cảnh cáo lời còn chưa nói hết, Đồng Tử Lâm đã bị anh đặt ở phía dưới, tay chân vô ý thức giẫy dụa, Hắc Nhược Hoành nhanh nhẹn đem tay cô nắm lấy.
"Còn chưa khỏe, đừng làm hư!" Anh cảnh cáo nói.
Đôi mắt Đồng Tử Lâm trừng mắt lớn, "Anh tính đè chết em sao?"
Hắc Nhược Hoành vô lại cười lên, "Vừa nãy anh đã nói, chân anh đã tê rần rồi."
Ánh mắt cô híp thành một đường, đầu gối cố tình đụng nhẹ lên phía trên, sắc mặt Hắc Nhược Hoành cứng đờ, "Chết tiệt! Không cho phép nhúc nhích!" Thời điểm người cô đụng vào giữa hai chân cảm giác tê tê vô cùng khó chịu.
"Em càng muốn!" Đồng Tử Lâm cười duyên.
"Em thực sự là. . ." Hắc Nhược Hoành bất chấp tất cả , vốn đang chống đỡ sức nặng thân thể, nhưng cánh tay dứt khoát buông ra, nặng nề đè lên người cô.
"A! Anh tên khốn kiếp này! Nặng chết!"
"Ha ha. . ." Hắc Nhược Hoành đắc ý cười to.
Trước phải đầu hàng đã, "Được rồi, em không đánh anh đâu, anh đừng đè lên người em, em không thở được nè."
Hắc Nhược Hoành như con giun trong bụng cô, cô chỉ cần nhướng lông mày, anh cũng biết cô đang suy nghĩ gì, anh cũng không tin lời bảo đảm của cô.
"Không phải là nói đùa với anh, em thực sự không đánh anh mà." Đồng Tử Lâm chân thành nhìn anh nói.
"Chờ chân anh không còn tê nữa, anh sẽ đứng dậy." Hắc Nhược Hoành không thỏa hiệp nói.
"Vậy anh đừng nói vào mặt em!" Mỗi một lần nói, hơi thở của anh liền phả ở trên mặt cô.
"Không có."
"Có! Em ngửi được mùi pizza luôn này." Bọn họ bữa tối kêu pizza về ăn, bởi vì vội vã muốn anh vẽ móng cho cô, nên bọn họ không có đi ăn bên ngoài.
"Có thật không?" Anh tò mò hỏi.
Mặt cô đỏ lên, ". . . Dù sao cũng không được hướng về phía em nói chuyện!"
Hiếm khi thấy mặt cô đỏ như vậy, dù bận nhìn nhưng anh vẫn ung dung chống hai cánh tay lên má, có thể nhìn rõ ràng cử chỉ khác lạ của cô, giọng nói mang theo bỡn cợt, "Thế nhưng anh chính là thích như vậy, thế nào?"
"Anh muốn chết à!" Đồng Tử Lâm hung ác nhìn anh chằm chằm.
Anh nhún nhún vai, không vội mà trả lời.
Đồng Tử Lâm không khỏi nín thở, mặt của anh càng ngày càng tới gần cô, cô có thể nhìn rõ da mặt láng mịn của anh, gần như nhịn không được mà đố kỵ, nhưng anh không ngừng thấp đầu xuống làm cô không có thời gian quan sát chuyện khác.
Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên trên miệng nhỏ nhắn của cô, trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường, anh không vội vàng hay nóng nảy mà nhẹ nhàng ở trên miệng nhỏ nhắn của cô hôn nhẹ, tựa như chạm vào tơ lụa mềm mượt vậy, thật hấp dẫn.
Cả người cô cũng bị kéo căng, hai tay của cô ngoan ngoãn bị giam giữ không hề vung vẩy, hai chân cũng không cố ý đụng chỗ ở giữa hai chân của anh nữa.
Anh buông lỏng tay cô ra, hai bàn tay đi tới hông của cô, cách quần áo chậm rãi vuốt ve cô, động tác trên tay cũng không chậm. Chỉ là miệng chạm miệng không cách nào làm thoả mãn được dục vọng của anh, anh khẽ tách cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt lập tức ở trong miệng của cô trào dâng một trận vũ bão.
Không phải chưa hôn lần nào, ở trường học Đồng Tử Lâm không thiếu người theo đuổi, cô cũng gặp gỡ qua một hai tên nam sinh, về sau bởi vì tính cách không hợp nhau nên chia tay, nhưng cô không nghĩ tới ở trên người của anh, cô mới chân chính cảm nhận được mùi vị của hôn môi.
Rõ ràng khi môi lưỡi giao nha, trao đổi nước miếng sẽ khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng anh lại không khiến cô có cảm giác này, nụ hôn của anh thật giống một trận gió mát thổi vào mùa hè oi bức, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Hơn nữa một chút cũng không chán ghét... Cô thậm chí còn muốn hôn lại anh, trên thực tế cô cũng làm như vậy, khi cô từ bị động chuyển sang chủ động, chủ động quấn ở lưỡi anh bỗng cô nghe nơi cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Ngay sau đó, bàn tay đang chần chừ ở bên hông, vén quần áo chui vào, da cô như bị nóng phỏng, không biết là do nhiệt độ tay anh, hay cô quá khẩn trương.
Lửa từ bên hông vọt lên, trong lòng ngọn lửa cháy hừng hực, cô giang hai cánh tay ôm cổ anh, bộ ngực rất tròn chủ động giơ cao xích lại gần anh.
[
Hơi nóng ở đầu mũi anh không ngừng thở trên mặt cô, cô cảm thấy rất nóng. Bên tai nghe rõ ràng tiếng mút lưỡi khi hai người hôn, cô tựa hồ ngửi được trong không khí không chỗ nào không có hơi thở ám muội.
Mãi đến khi cô không cách nào hít thở được, anh mới buông ra cô, hai người dựa vào trán nhau, nặng nề thở hổn hển.
Khi anh rời khỏi môi cô, anh không quên liếm những sợi chỉ bạc còn bên khéo miệng cô. (sani : ây da…ta không biết gì…)
Cô kích động thở hổn hển, hai hàng vừa lông mi dài như hai cánh bướm, vội vã quạt cánh. "Ư..." Cô như một con mèo con thỏa mãn, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, khiến toàn thân người đàn ông nào đó đột nhiên cứng ngắc.
Lập tức, trên vật tròn trịa mạnh mẽ xoa nắn, cô chợt mở mắt ra, không biết anh từ lúc nào đã cởi áo lót của cô ra, lòng bàn tay nóng rực hoàn toàn dán ở đầu vú dựng đứng cô. (sani : tiếp máu…T-T )
"Anh..." Cô mở miệng muốn nói, lại bị bộ dáng chịu đựng của anh thu hút.
Ở trong mắt cô Hắc Nhược Hoành luôn dám làm dám chịu, tính nết ở phương diện nào đó phi thường giống cô, nhưng anh so với cô bá đạo nhiều hơn một chút, còn có liều lĩnh chiếm giữ.
Vào giờ phút này, nhìn vẻ mặt như nhìn thấy châu báu của anh, như thể cô sẽ hòa tan trong tay của anh vậy, khiến cô nhớ lại bản thân khi còn bé, thái độ khi nhận được món quà của ba, rất muốn mở ra, nhưng rồi lại sợ bản thân sẽ không cẩn thận phá hủy đi sự nguyên vẹn của món quà.
Vì vậy cô nâng khuôn mặt mềm mại đáng yêu lên, dụ dỗ nói: "Muốn không?"
Đôi mắt anh đầy vẻ dục vọng, bỗng nhiên chống lại đôi mắt to sáng phong tình vạn chủng của cô, bàn tay của anh chợt nắm chặc, cô cười càng đắc ý hơn.
Hai phe đối chiến, mà Đồng tử Lâm rõ ràng đã rơi vào tay giặc, "Con tin" lúc này đang nắm trong lòng bàn tay của anh.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn cùng với kiềm chế, "Em không nên đốt lửa như vậy, rất dễ bốc cháy biết không?"
Người phụ nữ này là một ngọn hỏa, nếu anh nhào tới, liền sẽ đem anh đốt thành tro bụi, bất quá anh vui vẻ chịu đựng, đốt thành tro bụi cũng không sao cả, nhưng anh quá quan tâm cô thôi.
Quan tâm đến mức, anh biết cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho dù khuôn mặt cô mang dáng vẻ yêu kiều, hai gò má ửng đỏ, có thể thân thể của cô cũng cứng ngắc.
Nếu như cô là lửa, vậy anh là củi đốt, vừa đụng vào sẽ bị đốt mãi không dứt.
Hấp dẫn tình dục giữa bọn họ không bị lãng quên, chỉ là bây giờ còn quá sớm, không nên sớm như vậy. Anh hít sâu một hơi, tê dại ở hai chân sớm đã khôi phục lại bình thường, anh chậm rãi rời khỏi người cô.
Động tác của anh giống như cương thi vậy, khó khăn lắm mới rời khỏi thân thể đẫy đà của cô.
Khuôn mặt anh không chút thay đổi, sắc mặt đờ đẫn đem cái đùi ngọc quấn bên hông anh lúc hôn sâu kéo xuống, bình tĩnh đem tay của mình mặc lại nội y cho cô, kéo lại quần áo ngay ngắn.
Anh xoay người một cái, Đồng Tử Lâm liền nở nụ cười, anh luôn rất hiểu cô, cho nên cô mới không lo lắng mình sẽ bị "ăn sạch", bởi vì anh là một "Người đàn ông tốt" .
Anh là người đối với cô rất tốt…
Đồng Tử Lâm thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn Hắc Nhược Hoành cầm lon đồ uống đi tới, sau khi đưa cho cô, anh chậm rãi nói một tiếng: "Anh đi tắm."
Đồng Tử Lâm nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn tiếng, ngay cả khi Hắc Nhược Hoành bước vào phòng tắm cũng nghe được rất rõ ràng, mãi đến khi anh mở nước, nước lạnh từ trên đỉnh đầu đổ xuống, thì tiếng cười mới dừng lại.
Đồng Tử Lâm mở đồ uống, sảng khoái uống một ngụm, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha, lắc lắc hai cặp chân trắng trẻo, như một con con mèo nhỏ thoả mãn, hiểu được thế nào là chơi đùa, ăn uống, rất thỏa mãn, rất vui vẻ.
Lúc Hắc Nhược Hoành đi ra, Đồng Tử Lâm đang xem chương trình nghệ thuật tổng hợp, cười đến đắc ý, cả người nằm ở đó cười, anh đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy nửa lon nước của cô một ngụm uống hết.
Đây là thói quen của cô, bất luận uống thứ gì, cô luôn luôn uống một nửa, cũng không biết là uống không ngon, hay uống không được, dù sao cũng không phải là một thói quen tốt.
Đồng Tử Lâm nhu mì ngồi thẳng người, dùng ngón tay lau đi nước mắt khi nãy cười chảy ra, "Sau này đừng mua cái mùi vị này, em thích uống vị quả đào mật hơn."
"Ừ." Trong tủ lạnh hầu như đều là những thứ cô thích ăn, nhưng cô cũng rất nhanh loại bỏ thức ăn theo tần suất, một khi cô đã ăn ngán rồi cũng không ăn lại nữa, dù đồ ăn không tốt cho sức khẻo, cô vẫn sẽ đi ăn, giống như không ăn sẽ chết vậy.
Biết cô nhiều năm như vậy, anh có thể nói là hiểu rõ cô vô cùng, nhưng cô có một số hành vi khiến cho người khác đoán không ra.
Hắc Nhược Hoành cả người nằm xuống ghế sô pha, sô pha không phải rất nhỏ, nhưng anh cũng rất cao to, chiếm hết hai phần ba ghế sô pha, Đồng Tử Lâm dứt khoát nằm trên cánh tay của anh, dựa sát vào nhau như các cặp tình nhân khác.
Hắc Nhược Hoành cúi đầu nhìn Đồng Tử Lâm vẫn như cũ đang bật cười, không khỏi cảm thán, người phụ nữ này tuyệt không vì anh mà áy náy. Câu dẫn anh đến như vậy, khiến anh phải tắm nước lạnh nhiều lần, chắc một ngày nào đó sẽ bị tắm đến chết mất.
"Sau này không cho phép quyến rũ anh!" Người đàn ông hung dữ cảnh cáo.
Đồng tử Lâm ngạc nhiên nhướng mày, từ chối cho ý kiến, giọng khó nghe nói, "Vâng."
Hắc Nhược Hoành bất mãn liếc cô một cái, còn dám cười! Người phụ nữ này thật không nghe lời!
HẾT CHƯƠNG 3
Một khi cái hộp Pandora (*) mở ra, tai nạn sẽ từ đó chạy đến. Lúc Hắc Nhược Hoành đụng phả cô bạn gái Đồng Tử Lâm siêu dã man, thì trong hộp chạy đến không phải tai nạn, mà là bong bóng màu hồng đếm không hết, từng cái bong bóng tràn đầy hạnh phúc trong đó.
"Em thật cùng a Hoành quen nhau à?" Trong giờ nghỉ trưa ở Đồng thị, phòng nghỉ ngơi của quản lí, hai người phụ nữ thấp giọng trò chuyện với nhau.
"Đúng vậy! Chị hai, rất kỳ quái sao?" Đồng Tử Lâm vừa nói chuyện, vừa ăn bữa trưa.
"Ừ, cũng không phải kỳ quái gì, chị nên nói như thế nào nhỉ?" Đồng Tử Du suy nghĩ.
"Có phải thấy em trước đây, làm như thế nào đều không đồng ý quen anh ấy, hiện tại lại đột nhiên nói đồng ý, nên cảm thấy lạ phải không."
Đồng Tử Du cười nói, "Chắc vậy." Có mấy lời, cô không tiện nói ra, cho dù là chị em, cô cũng không thể tham dự quá nhiều, "Bất quá a Hoành nhiều năm như vậy vẫn theo đuổi em, em chắc đã cảm động rồi đúng không?"
"Cảm động?" Đồng Tử Lâm cau mày, lòng dạ cô rất nhu nhược."Tại sao phải cảm động?"
Chị hai Đồng xấu hổ nói, "Một người đàn ông thật lòng thật dạ theo đuổi em, em sẽ không phải không thấy cảm động đấy chứ?"
Đồng Tử Lâm vẻ mặt không đồng ý, "Chị hai à, vậy cả hai cũng phải thích nhau chứ, nếu như em không thích, sau này em càng khổ sở thêm."
Được một người không thích theo đuổi, sẽ rất vui vẻ sao?
Đồng Tử Du suy nghĩ một chút, "Cũng đúng! Cho nên bây giờ em thích cậu ấy rồi sao?"
Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, trực tiếp nói: "Không biết!"
Đồng Tử Du nở nụ cười, cúi đầu ăn bữa trưa, một lát sau, "Nếu đã quen nhau rồi, nên đối đãi thật tốt với người ta."
Nghe một chút! Nói gì vậy! Đồng Tử Lâm ủy khuất nhìn chị hai mình, "Chị hai, lời này chị nên nói với anh Hoành, không phải là nói với em!"
Cô nhìn giống với người xấu hay bắt nạt người khác lắm sao?
Nhớ lại tháng đầu tiên quen nhau, cô gặp em gái và em rể mình, em rể Đan Triết Điển nói với cô những lời cũng tương tự, (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) hiện tại ngay cả chị hai cũng nói như vậy, Đồng Tử Lâm cũng hoài nghi mình có phải rất xấu xa hay không.
Đồng Tử Du buồn bực không lên tiếng, đối với người khác nhìn vào, Tử Lâm giống như con ngựa hoang, Hắc Nhược Hoành ngồi trên lưng ngựa, khó bảo toàn một ngày nào đó sẽ bị sự ngang bướng khó thuần của Đồng Tử Lâm đá xuống ngựa.
Cho dù Tử Lâm là em gái của cô, cô cũng hiểu được Hắc Nhược Hoành phải nổ lực rất nhiều. Cô biết Hắc Nhược Hoành từ hồi Tử Lâm học mẫu giáo, khi đó Tử Lâm luôn ghét bỏ cậu ấy vì cậu ấy hay trêu chọc.
Sau này nhìn thấy Hắc Nhược Hoành lần nữa là lúc Tử Lâm học trung học, khi đó Hắc Nhược Hoành tới nhà tìm con bé đi chơi, mà Tử Lâm lại thờ ơ cho cậu leo cây, bản thân chạy đi chơi cùng bạn bè.
Sở dĩ Đồng Tử Du ấn tượng sâu như vậy, vì Hắc Nhược Hoành là một người đàn ông đáng thương , đang cầm một trái tim nồng nàn đi theo sau lưng một phụ nữ không có lương tâm.
Người bên ngoài đều nhìn thấu tâm tư người đàn ông này đối với Tử Lâm, duy chỉ có Tử Lâm không sửa đổi được ý nghĩ của chính mình, từ đầu đến cuối...
"Tử Lâm, em vẫn cho rằng Hắc Nhược Hoành là một playboy sao?" Khi đó cô nghe Đồng Tử Lâm miêu tả Hắc Nhược Hoành nhiều nhất chính là từ playboy này.
"Trước mắt không phải." Đồng Tử Lâm cho một đáp án mơ hồ.
"Tử Lâm, chị ở thương trường lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa nghe qua a Hoành có quan hệ tình yêu với ai." Đồng Tử Du vì Hắc Nhược Hoành nói.
Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, "Chị hai có thể biết cái gì mà nói, nói không chừng anh ấy lén lút đi xem mắt cô nào đó rồi!"
Đồng Tử Du không khỏi cười nhạo: "Nếu có, cũng phải bị em Đồng nhị tiểu thư cho san thành bình địa rồi!"
Đồng Tử Lâm ngoan ngoãn chịu thua, cúi đầu ăn. Các cô không nói chuyện phiếm nữa, giờ nghỉ trưa không nhiều, còn phải nắm chắc thời gian ăn và nghỉ ngơi nữa.
Sau khi Đồng Tử Lâm tan việc, Hắc Nhược Hoành đã mở cửa xe của anh chờ cô ở dưới lầu công ty. Đồng Tử Lâm ngồi vào trong xe , lẩm bẩm nói, "Vì sao không cho em lái xe?"
Hắc Nhược Hoành lông mày nhướng cao, "Như thế anh không lái xe chở em được?"
Nghĩ đến lời nói của chị hai buổi trưa, Đồng Tử Lâm quyết định sẽ đối với anh "Tốt" một chút, "Được rồi, để cho anh lái đó."
Đồng Tử Lâm thích lái xe với tốc độ nhanh, còn Hắc Nhược Hoành thì có vẻ ôn hòa hơn nhiều, lái xe rất an toàn, Đồng Tử Lâm cũng rất đáng yêu ngồi yên một chỗ.
Đồng Tử Lâm sẽ không xoi mói người khác lái xe ra sao, xe là của người khác có phải của cô đâu, cô xoi mói làm gì.
Qua một lúc lâu, Đồng Tử Lâm mới đột nhiên hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Hắc Nhược Hoành nói đùa: "Đem em đi bán!"
"Mới là lạ! Muốn đi chợ đêm?" Đồng Tử Lâm nhìn tuyến đường quen thuộc, nhiều chợ đêm như vậy, chỉ có chợ đêm này là cô thích đi nhất.
"Ừ, ngày hôm qua em không phải nói muốn ăn thịt gà sao?"
Không sai, Đồng Tử Lâm là một người không ăn thịt không vui, có thịt ăn, cô sẽ rất vui vẻ. Vừa nghe anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm không khỏi nuốt nước miếng, "Vậy anh nhanh lên một chút, em muốn chảy nước miếng rồi nè!"
Chờ bọn họ hài lòng lấp đầy cái bụng, đi đến hướng đỗ xe. Bộ đồ Đồng Tử Lâm cũng có chút mất trật tự, trên áo sơ mi trắng có vài giọt chất lỏng không phân biệt được.
"Ăn rất ngon, rất hài lòng!" Cô lúc này không có giống như thường ngày được chiều chuộng, ngược lại có cảm giác giống như những người bình thường.
Hắc Nhược Hoành cầm khăn tay lau sạch cái miệng đầy dầu mỡ của cô, bất đắc dĩ nói: "Tướng ăn kém quá!"
"Có quan hệ gì, vừa rồi không có ai nhìn em!" Đồng Tử Lâm thờ ơ nhún nhún vai.
Hắc Nhược Hoành không nói gì, thật sự nghĩ bộ dáng hiện tại của cô thật đáng yêu, không khống chế được cúi đầu ở trên mặt cô thơm một cái.
Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.
Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.
"Đưa em về nhà đi!" Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.
Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.
Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?"
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, "Em người phụ nữ này..."
Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.
"Ha ha..."
"Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!" Hắc Nhược Hoành dọa.
Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.
Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!
Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.
Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: "Ngủ ngon. . ."
Hắc Nhược Hoành bĩu môi, "Muộn. . . An. . . ưm. . ."
Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.
Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn. . .
Triền miên mà hôn lên môi của anh, tiểu đinh hương ôn nhu cùng anh hỗ động (hỗ trợ và chuyển động), gặp gỡ một thời gian, bọn họ hôn càng ngày càng tự nhiên, thật giống như một đôi tình nhân gặp gỡ đã mấy năm.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, cầm hai tay đang ôm trên cổ của anh kéo xuống, hơi thở bất ổn mà nói: "Bác Đồng mà thấy được sẽ giết anh!"
"Hừ, mới sẽ không, ba ước gì gả em đi được!" Đặc biệt chị hai và em gái sau khi gả đi, ba Đồng chỉ còn quan tâm đến cô.
Mà hôm nay, cô có bạn trai, ba cũng tán thành Hắc Nhược Hoành, dĩ nhiên là mong thấy bọn họ sớm có ngày đi vào lễ đường. Chỉ là Đồng Tử Lâm không muốn, chỉ mới gặp gỡ mới một tháng, lúc trước cô nói thử yêu đúng ba tháng mà.
"Ok, anh bất cứ lúc nào sẵn sàng tốt." Hắc Nhược Hoành cho rằng lời nói của cô là lời gợi ý.
"Em không nói muốn gả cho anh!" Đồng Tử Lâm mỉa mai nói.
"Đúng rồi, không biết vừa rồi người nào vừa rồi luyến tiếc hôn không rời được anh?" Hắc Nhược Hoành cười to.
"Cái rắm!" Thiên kim tiểu thư không nho nhã mắng một câu.
"Hư, ba Đồng tới!"
Đồng Tử Lâm lập tức quay đầu nhìn, kết quả người nào cũng không có, lập tức liền biết mình bị gạt, quay người lại mắng to, "Anh cái tên lường gạt này!"
Hắc Nhược Hoành gục trên tay lái cười to, cô thật khôi hài !
"Anh. . ." Cô thở phì phò đấm anh vài cái.
"Đừng tức giận nữa. . . bác Đồng khỏe. . ."
"Hắc Nhược Hoành, anh còn muốn gạt em!" Đồng Tử Lâm la to.
Hắc Nhược Hoành hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu, thế nhưng cô nhìn không hiểu, còn đang tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Tử Lâm. . ."
Đang muốn chửi ầm lên Đồng Tử Lâm ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng thanh âm quen thuộc như vậy, cô làm sao có thể không biết là người nào, cô khó khăn lắm mới đem cơn tức nuốt xuống, hung hăng trừng Hắc Nhược Hoành một cái, mới quay đầu cười, mở cửa xuống xe.
"Ba ba. . ." Cô nhu thuận kêu.
"Đã sớm nghe tiếng xe rồi, nhưng không thấy con xuống xe, ba có chút lo lắng." Đồng Phi Vũ cười nói, quay sang Hắc Nhược Hoành chào hỏi, "A Hoành, con đã đến rồi, có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Ngồi? Nào dám? Chỉ sợ cô rồng lửa này muốn phun đốt chết anh, Hắc Nhược Hoành lễ phép lắc đầu, "Không cần đâu bác Đồng, con đưa Lâm Lâm về rồi đi liền."
"Ba ba, ngày mai anh ấy còn phải đi làm, đừng giữ anh ấy lại." Đồng Tử Lâm lắc đầu, từ chối lời đề nghị của ba, hơn nữa lưu lại có thể nói cái gì, không phải chuyện thương trường, cũng là hôn nhân đại sự của hai người bọn họ.
"Như vậy à, được rồi, a Hoành, lần sau nhất định phải vào nhà ngồi một chút." So Hắc Nhược Hoành với Bạch Mộ Hiên, Đồng Phi Vũ vẫn rất thích Hắc Nhược Hoành hơn, không có biện pháp, sinh ra một cô con gái gian xảo, ông luôn cảm thấy người nào thích con gái mình, chính là bạc đãi người đó.
Đồng Tử Lâm bất lực nhìn, có lầm hay không nha! Mỗi người đều cho rằng Hắc Nhược Hoành có lẽ một người đàng hoàng, nếu như cô nói anh là một kẻ xấu, chỉ sợ không ai tin đâu.
"Dạ, bác Đồng." Hắc Nhược Hoành bộ dáng ngoan ngoãn được lòng người, anh biết rõ ở trong lòng Đồng Tử Lâm ba Đồng rất quan trọng, muốn cùng Đồng Tử Lâm phát triển lâu dài, nhất định phải chiếm được sự yêu thích của ba Đồng, cũng vì đạo lý này mà Bạch Mộ Hiên bị ba Đồng chỉnh một thời gian, anh cũng tiếp thu sâu sắc.
"Ba ba, chúng ta vào nhà thôi." Đồng Tử Lâm kéo tay Đồng Phi Vũ đi vào nhà.
Hắc Nhược Hoành ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ đi vào nhà, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ rất nhanh xác định mối quan hệ với nhau, Hắc Nhược Hoành cũng từ bạn trai dùng thử vinh quang thăng làm bạn trai chính thức, ngoài việc thay đổi thành bạn trai chính thức, thì cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Mà ở trong mắt rất nhiều người, Hắc Nhược Hoành kết duyên cùng Đồng Tử Lâm có phần hơi đáng tiếc, một thiên kim tiểu thư tính tình không tốt như vậy lại dễ dàng để người đàn ông độc thân hoàng kim hãm sâu trong biển tình không thể tự thoát ra được.
Tất cả mọi người đều nghĩ Hắc Nhược Hoành tính tình rất tốt, mới có thể chịu đựng được Đồng Tử Lâm, kỳ thực không phải, việc này chỉ có ba Hắc sống chung với Hắc Nhược Hoành là hiểu rõ nhất, và Đồng Tử Lâm ở bên cạnh anh lâu nhất mới biết.
"Anh quá đáng ghét!" Lúc này Đồng Tử Lâm đang đứng giữa phòng khách ở nhà anh.
"Đáng ghét ở chỗ nào vậy?" Người đàn ông mặc áo sơ mi ca-rô, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay, một tay đang sử dụng laptop, một tay chống cằm.
Đồng Tử Lâm nghiến răng, hít sâu một hơi nói, "Nghe nói ngày hôm qua anh cùng ba em ăn cơm?"
Ngày hôm qua cô hẹn anh cùng nhau ăn cơm trưa, kết quả anh nói không rảnh, buổi trưa vừa rồi, ba cô đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô có phải sắp có chuyện tốt gì đúng không, trong giọng nói mang theo ý tứ thúc giục.
Bình thường Đồng Phi Vũ sẽ không bao giờ thúc giục con gái, cho nên Đồng Tử Lâm chắc chắn có người nào đó đã châm dầu vào lửa.
"Đúng, bác Đồng nói rất lâu rồi không gặp anh, muốn cùng nhau ăn cơm một bữa." Đây là lời nói thật.
" Nói cái gì?" Đồng Tử Lâm hai tay chống nạnh, hung dữ như quỷ dạ xoa hỏi.
"Nói rất nhiều chuyện..." Hắc Nhược Hoành thờ ơ nói.
"Luôn luôn có trọng điểm phải không?" Đồng Tử Lâm từng bước ép sát, không buông tha cho anh.
"Ừ..." anh giống như trầm tư.
Một mồi lửa đốt chạy lên tới não Đồng Tử Lâm, vẫn đâu thèm để ý anh nghĩ như thế nào, trực tiếp tiến lên đè nút tắt máy. Khi Hắc Nhược Hoành chậm rãi quay sang cô, thời điểm nhìn về phía Đồng Tử Lâm, Đồng Tử Lâm đột nhiên có cảm giác mình làm sai điều gì đó, nhưng cô lập tức bỏ qua cái ảo giác này.
"Người ta đang nói chuyện với anh, anh làm gì ngây ngốc không nói lời nào thế!" Cô nỗ lực kiếm cớ thanh minh vì hành vi mới vừa rồi của mình.
"Em không thấy anh đang làm việc à?" Anh bình tĩnh nói.
"Là anh nói, lúc chúng ta ở chung với nhau không nói tới chuyện làm việc mà." Đồng Tử Lâm phản ứng nhanh chóng phản bác lại.
Hắc Nhược Hoành cúi đầu, không nói cái đề tài này nữa "Em vừa rồi nói cái gì?"
Rốt cuộc anh cũng chú trọng tới rồi, cô đơn thuần cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ, "Ba em có phải nói với anh cái gì đó hay không?"
"Nói chuyện phiếm mà thôi." Anh nói.
Đồng Tử Lâm gật đầu hiểu, giống như kinh ngạc nói: "Vậy sao ba em lại đột nhiên hỏi chúng ta chừng nào kết hôn?"
Đôi mắt Hắc Nhược Hoành chợt sáng lên, cũng kinh ngạc nói: "Có phải không? Anh không có nghe bác Đồng nói gì hết."
Lúc này nếu Đồng Tử Lâm tin anh vô tội, thì cô đã vô ích quen biết anh nhiều năm như vậy, bước một bước nhanh về phía trước, Đồng Tử Lâm vén váy ngắn lên, động tác dứt khoát ngồi ở trên người của anh, đầu gối chống trên bắp đùi của anh, nửa quỳ nửa đứng dựa vào người anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Thực sự?"
Nếu không phải không khí giờ phút này có chút kỳ quái, Hắc Nhược Hoành đã bật cười lên rồi, mím môi anh nghiêm túc nói: "Thật sự."
Sự thật không phải vậy, buổi trưa ngày hôm qua, Đồng Phi Vũ thực sự có hỏi qua vấn đề này, mà anh cũng rất "Thông minh" nói, tất cả do Lâm Lâm quyết định. Ý anh chính là hoàn toàn tán thành với ý nghĩ của ba Đồng.
Đương nhiên, ba Đồng liền đem chuyện bức hôn ném lên người Đồng Tử Lâm. Lời nói Hắc Nhược Hoành điều thật, anh hoàn toàn tôn trọng Đồng Tử Lâm, anh luôn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Đồng Tử Lâm gật đầu một cái, anh liền lôi cô vào lễ đường.
Đồng thời, anh cũng cố ý, anh muốn thăm dò một chút phản ứng của cô, không nghĩ tới cô phản ứng kịch liệt như vậy, "Em không muốn cùng anh kết hôn à?"
Ánh mắt Đồng Tử Lâm sắc bén, " Vấn đề không phải em không muốn kết hôn, mà là anh tên khốn kiếp này, dám đem hết thảy mọi chuyện ném cho em!"
Cô áp lực rất lớn nha!
"Vậy dứt khoát liền kết hôn đi!" Anh nở nụ cười gian xảo.
Hung hăng nhéo lên hai má của anh, dùng sức nhéo mạnh một phát, Đồng Tử Lâm nhìn bộ dáng anh bị đau, trong lòng rất khoái chí, "Em biết ngay cái âm mưu đen tối này là của anh mà!"
"Đây được coi là âm mưu đen tối sao?" Anh khó khăn mở miệng, hai gò má bị cô nhéo đau muốn chết.
Đồng Tử Lâm lại một lần nữa dùng sức nhéo, "Anh thực sự muốn cưới em, tại sao anh không cầu hôn em, chẳng lẽ còn muốn em cầu hôn anh trước sao?"
Nguyên nhân rầu rỉ vì việc này. . .
"Em đều là người của anh rồi, còn muốn những lễ nghi phiền phức này làm gì?" Hắc Nhược Hoành miệng lưỡi trêu chọc, trong lòng thực đã bắt đầu nghĩ cách cầu hôn thế nào.
Đồng Tử Lâm buông lỏng tay ra, trên mặt một trận nóng, bọn họ đã sớm nhận thức qua cảm giác hai cơ thể hòa hợp với nhau. Mà bọn họ đều lần đầu tiên làm nên đều có vẻ vụng về không thôi.
Lần đầu tiên đau là điều tự nhiên khỏi phải nói, nguyên nhân Đồng Tử Lâm cam tâm tình nguyện để cho anh "Giày vò", là vì anh đối với cô rất xem trọng. Động tác của anh ngây ngô, lại không dám làm cô đau.
Cô đau đến mức khóc thành tiếng, anh bị dọa sợ nên không dám làm tiếp nữa, muốn làm qua loa cho xong chuyện, nếu không phải cô kiên trì, anh e rằng sẽ bỏ dở nửa chừng rồi.
Dù sao cũng bị đau rồi, cũng không thể uổng công nha. Vài lần sau đó, bọn họ mới có thể cùng nhau cảm nhận được hoan ái sung sướng ra sao.
Chỉ là cô không nghĩ tới da mặt dầy anh như vậy, những lời như vậy cũng dám nói ra! Bàn tay lần nữa đánh lên bả vai của anh, quát nhẹ: "Nói bậy bạ gì đó!"
Dường như người đàn ông một khi đã chuyển qua ăn mặn thì tương đối dễ bị kích thích tình dục hơn.
Bàn tay len lén chui đến chỗ bắp đùi cô, anh mặt không đỏ, thở không mạnh nói: "Anh nói đúng sự thật."
"Anh!" Đồng Tử Lâm tức giận nói không ra lời, đang muốn đánh anh một trận, thì cảm giác được nơi riêng tư của mình một trận ngứa ngáy, cô vừa cúi đầu nhìn xuống, không thể không đỏ mặt.
Cô đứng tư thế nửa đứng nửa quỳ, cho nên cơ hội anh đánh lén càng cao, bàn tay của anh cách quần lót mò tới cánh hoa nhỏ của cô, chân cô mềm nhũn, thuận thế ngồi ở trên đùi anh, mà bàn tay của anh càng thân mật ở hạ thân của cô.
Anh tiến tới bên tai cô, cười xấu xa, "Tại sao lại bất động vậy?"
Đồng Tử Lâm nén giận không nói được gì.
"Chậc chậc!" Anh bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn cô, "Em dường như ướt..."
Cái người đàn ông thối tha này! Đồng Tử Lâm nổi giận nhìn anh, cô là người phụ nữ trung thực, đối với cô thẳng thắn, đối với người khác cũng thẳng thắn. Anh vừa đụng cô, thân thể của cô liền hóa thành cái ao ái tình, mềm yếu vô lực, anh hiển nhiên là hiểu rõ cơ thể cô nhất, mà còn giả bộ ngạc nhiên.
Ngón tay của anh hơi cong nhẹ, nhẹ nhàng cọ mạnh vào hoa huyệt của cô, trong lúc đó đầu ngón tay kẹp chặc ở cánh hoa của cô, chậm rãi vuốt ve, trong nháy mắt cô nghiêng đổ ở trong ngực của anh, tiếng rên rĩ vang dội.
"Thoải mái sao?" Hắc Nhược Hoành nói nhỏ, âm thanh đã khàn khàn rất nhiều.
Cô chủ động ngồi thẳng dậy, nâng phần dưới cơ thể lên, dễ dàng cho tay anh vận động, không muốn nghe lời nói thô lỗ của anh nữa, cô dứt khoát cuối đầu ngăn chặn cái miệng của anh, miễn cho cái miệng của anh phun ra nhiều lời nói khiến cho người ta xấu hổ.
Rõ ràng lần đầu tiên làm, anh không có kỹ thuật lão luyện hay cao thủ tình trường gì cả, sau này trước lạ sau quen, anh có bản năng người đàn ông trời sinh ham muốn chinh phục, anh nhanh chóng nắm giữ môn học tình dục này.
Quần lót nhẹ nhàng bị kéo sang một bên, ngón trỏ của anh nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào trong cơ thể cô, ở hành lang của cô nhẹ nhàng mà rút ra đâm vào, cô nhiệt tình lè lưỡi, cùng anh hôn sâu dữ dội.
Anh thích cô nhiệt tình, anh luôn hiểu cô một phụ nữ to gan, cô có thể mặc lễ phục ưu nhã, có thể giả vờ rất đoan trang, thế nhưng anh biết, trong cơ thể cô rất ngang bướng.
Mà bình thường vào thời khắc này anh rất khó kiểm soát bản thân, hạ thân nhanh chóng cương cứng lên, động tác trên tay cũng không ôn nhu nữa, anh biết cô có thể chịu đựng được, dứt khoát nhét vào thêm ba ngón tay.
"A!" Cô rời khỏi môi của anh, nửa vì khó chịu, nửa vì hưởng thụ mà ngẩng đầu rên rỉ.
Anh ngược lại một lần nữa mút cái miệng nhỏ nhắn của cô, một bàn tay khác ở trên vú cô xoa nắn, giống như nhào một cục bột, tuyệt không chú ý đến lực đạo của mình.
Cô bắt đầu khó chịu, ở trên chân của anh vặn vẹo người, hoa huyệt theo đầu ngón tay anh rút ra đâm vào ướt một mảng lớn, trên quần anh không tránh được ẩm ướt.
Đồng Tử Lâm hơi híp mắt lại, khoái cảm trong cơ thể cao hơn từng lần một, nhưng cô biết cô còn có thể theo đuổi nhiều khoái cảm hơn. Tay ngọc thon dài lặng lẽ đi tới quần của anh, không chút nào dịu dàng kéo khóa quần của anh ra.
"A! Chết tiệt!" Anh buông miệng cô ra, trong miệng tuôn ra một trận thô tục.
"Xin lỗi!" Đồng Tử Lâm cũng hoảng sợ, không nghĩ tới khóa kéo lại mắc kẹt ở vị trí kia.
Hắc Nhược Hoành không nói gì nhìn cô một cái, nhìn lại hạ thân của mình. Đồng Tử Lâm khẩn trương nhìn anh, "Anh không sao chứ?"
"Em nói xem?" Hắc Nhược Hoành xanh cả mặt.
"Bị thương không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Hắc Nhược Hoành rút tay ra khỏi hoa huyệt của cô, thử kéo lại dây khoa, không có kết quả, chán chường lắc đầu, "Kéo không ra!"
Con trùng tham ăn trong người Đồng Tử Lâm vẫn còn đang tác quái, lúc này lại không thể cho nó ăn no được, "Vậy làm sao bây giờ?" gương mặt Hắc Nhược Hoành cũng lo nghĩ, anh cũng chưa từng trải phương diện này.
"Nó không nhỏ xuống sao?" Đổ dầu vào lửa,cô cứ lấy móng tay đâm đâm vào hạ thân anh, không nghĩ tới càng sưng lên, khuôn mặt đỏ ửng lên, "Tại sao có thể như vậy!"
"Đây không phải nói nhỏ là có thể nhỏ, anh cũng không phải không là người máy!" Hắc Nhược Hoành bị dọa sợ, hai tay nắm tay cô, tránh cho cô lại làm ra chuyện gì.
Chưa thỏa mãn được dục vọng, trong người thật không dễ chịu, Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Con mắt dạo xung quanh một vòng, trông thấy cây kéo, giãy giụa nơi giam cầm của anh, cầm cây kéo, cũng không thông báo một tiếng, trực tiếp cắt bỏ phần quần anh.
Lúc Hắc Nhược Hoành còn chưa phản ứng gì, quần cùng hạ thân của anh đã chia lìa rồi, anh khiếp sợ trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt cô kiêu ngạo cằm nâng cao tự đắc, "Không cần cám ơn em, không cần khen em!"
Không! Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ ý tưởng kia, anh hiện tại chỉ cảm giác "Người anh em" vẫn còn, thực sự là ông trời phù hộ!
"Làm sao vậy?" Đồng Tử Lâm không cảm giác cô ở đâu có vấn đề, nếu có vấn đề thì nên giải quyết, mà cô đã giải quyết xong vấn đề đó rồi nha.
"Ha ha..." Hắc Nhược Hoành đột nhiên bật cười to, không nghĩ tới cô cũng sẽ nôn nóng như vậy, thật đáng yêu .
"Cười cái gì..." Đồng Tử Lâm không hiểu gì cả.
Anh ôm cô lên, đẩy đồ trên bàn xuống, lấy cây kéo trên tay cô, nhanh chóng cắt quần lót của cô ra, lưỡi kéo lạnh lẽo khẽ chạm qua bắp đùi của cô, cô co rúm lại một chút, khuôn mặt sợ hãi kêu to: "anh làm gì thế?"
Để cho cô cũng cảm thụ một chút, khi lưỡi kéo chạm qua cảm giác thế nào, anh vô tội nói: "Làm tình!"
Đồng Tử Lâm còn muốn nói gì đó, anh đã nhanh chóng cởi hết quần áo trên người bọn họ, vật nam giới cao ngạo để ở nơi riêng tư của cô, anh ở bên tai của cô thấp giọng lẩm bẩm: "Em không lo lắng anh sẽ xuất tinh sớm sao?"
Bị cây kéo của cô dọa sợ đến xuất tinh sớm!
Vừa nghe đến anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm hiểu ngầm ý tứ của anh, cũng cười, "Vậy anh liền trở thành kẻ bất lực!"
"Phụ nữ hư!" Anh nỉ non một câu, bàn tay duỗi ra, ôm lấy mông của cô, nặng nề mà thẳng tiến ở trong chỗ sâu nhất của cô, khiến cho cô kêu lên một tiếng, hai tay khẩn trương ôm anh lại, chỉ sợ bị anh đụng ngã xuống đất.
Anh đong đưa cái mông, thân trọng đâm một lần rồi lại một lần vào hoa tâm của cô, mỗi một lần anh luật động, bộ ngực duyên dáng đung đưa thành vòng cung xinh đẹp.
Anh cúi đầu ngậm mút, mà thân thể của cô toàn bộ rơi vào tay giặc, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt. Bộ dáng xinh đẹp của cô, những cử chỉ quyến rũ hướng về phía anh.
HẾT CHƯƠNG 4