Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chương 5

Hà Hoa bị tên Phùng thọt đẩy ngã vào trong bụi cỏ, cô quay đầu lại nhìn thấy người tới đúng là Trường Sinh. Hà Hoa mừng rỡ khôn xiết, thở một hơi nhẹ nhỏm.

Tên Phùng thọt kia giật mình sợ tới mức choáng váng. Khi nãy gã còn mới mượn rượu to gan giở thói háo sắc làm càn thì giờ bị một cú đạp cho ngã dúi xuống, gần như tỉnh hẳn. Thấy Trường Sinh cao lớn giống như ngọn núi đang đi tới trước mặt mình, gã sợ tới mức tè ra quần, vội nói: “Đại huynh đệ, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Là vợ huynh lẳng lơ, cứ nằng nặc kéo ta tới chỗ này, ta, ta, ta không muốn làm…”

Hà Hoa sửa sang lại quần áo vừa đứng dậy, nghe tên Phùng thọt nói thế tức run cả người, nhổ nước bọt chửi: “Phì! Mày cái thằng chó khốn nạn này lại còn dám nói như thế! Bà đây đánh chết mày!” Cô vừa mắng chửi vừa tìm kiếm gậy gộc. Nhưng không chờ cô tìm được, Trường Sinh đã bước vài bước xông lên tóm lấy Phùng thọt, vung tay đấm thẳng xuống đầu Phùng thọt.

Tên Phùng thọt chỉ kịp cảm thấy đầu óc quay cuồng, óc dường như muốn tan ra luôn, đầu lệch sang một bên, còn chưa đợi gã cảm nhận được đau đớn, nắm đấm thứ hai, thứ ba đã liên tiếp giáng xuống. Tên Phùng thọt thấy mình sẽ bị đánh chết mất, sợ tới mức ra sức xua tay cầu xin tha thứ, mồm liên tục gọi : “Đại ca”, “Đại gia”. Nhưng Trường Sinh căn bản chả thèm đếm xỉa gì, trừng mắt lên giống như không nghe thấy gì tiếp tục đấm xuống một hết cái này đến cái khác.

Hà Hoa nhìn gã Phùng thọt bị Trường Sinh đánh như thế cũng hả giận, lớn tiếng nói: “Đánh chết mày, đồ phân chó! Xem mày còn dám bắt nạt bà cô mày nữa hay không! Đánh chết nó! Trường Sinh! Đánh chết tên vô lại khốn khiếp này đi!”

“Á…Bà nội … tha cho…á…” Tên Phùng thọt bị đánh tới mặt chảy đầy máu, răng cũng không biết gãy văng đi đâu mất mấy cái rồi, gã đã không nói ra hơi được nữa.

Hà Hoa thấy vậy, chỉ sợ đánh nhiều quá sẽ chết người, vội vàng can ngăn: “Thôi đủ rồi, Trường Sinh, quên đi, lần này chúng ta tạm tha cho tên khốn này.”

Có điều Trường Sinh dường như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đấm mạnh vào đầu Phùng thọt, dường như thật sự muốn đánh chết gã. Hà Hoa thấy Trường Sinh không dừng tay thì sợ hãi, lớn tiếng ngăn cản: “Trường Sinh, bỏ đi, đừng đánh nữa!” Thấy hắn vẫn tiếp tục, cô sợ tới mức vội vàng chạy tới, chân tay luống cuống ôm lấy cánh tay hắn : “Trường Sinh đừng đánh nữa! Trường Sinh!”

Trường Sinh lúc này mới ngừng tay, mặt đỏ bừng, hai mắt trừng lên, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm cứng như đá, các cơ bắp trên người đều căng cứng.

Hà Hoa hơi sợ, trong chớp mắt đột nhiên cảm thấy thế này mới giống mình đã gả cho một người đàn ông. Có điều cô cũng không kịp cảm động, vì chưa bao giờ thấy bộ dạng căm tức của Trường Sinh như vậy, nên lúc này trong lòng cô cũng cảm thấy hơi bỡ ngỡ, cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đừng tốn thời gian vì tên khốn vô lại này, mau đi ăn cơm thôi, buổi chiều chúng ta còn phải làm việc nữa.”

Trường Sinh thở hổn hển, giống như không cam lòng buông tên Phùng thọt ra. Hà Hoa thấy trên tay Trường Sinh toàn là máu của tên Phùng thọt, vôi vàng dùng ống tay áo của mình giúp hắn lau sạch sẽ, rồi lại giúp hắn sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, ôm lấy cánh tay của hắn, giống như dỗ trẻ con nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nha.”

Hà Hoa kéo Trường ra khỏi rừng cây, trở ngược về đoạn đường cũ, nhìn thấy rổ cơm nằm chỏng chơ trên mặt đất, bình nước thì dốc ngược xuống chảy ra ngoài gần hết, mấy chiếc bánh bột ngô cũng lăn sang một bên. Hà Hoa đau lòng nhặt lên, phủi đất, cầm bình nước và con dao bỏ lại vào rổ.

Trường Sinh đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, chờ Hà Hoa thu dọn mọi thứ xong xuôi, hắn liền đi qua cầm lấy rổ, rồi kéo tay Hà Hoa cùng nhau đi lên núi.

Đây là lần đầu Hà Hoa bị Trường Sinh nắm tay, cảm giác có hơi kỳ lạ. Cô vụng trộm liếc nhìn hắn, thấy hắn dường như vẫn chưa nguôi giận, lúc đi qua rừng cây nhỏ kia, cô cảm giác hắn càng siết chặt tay cô hơn. Trong lòng Hà Hoa vô cùng ấm áp, cô thầm nghĩ ngốc hay không ngốc cũng không sao cả, mặc dù hắn chưa hẳn thật sự coi cô là vợ để mà thương yêu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng biết cô là người một nhà, lúc nguy hiểm cũng biết bảo vệ che chở cô. Nghĩ như thế cô thấy rất vui, tự dưng thấy chuyện sáng sớm tinh mơ hắn kéo hết chăn cô cũng không là gì cả.

“Sao huynh lại tới đây?” Đợi khi hai người tiến vào núi, Hà Hoa mới mở miệng hỏi.

“Cô tới trễ, trễ hơn so với mọi lần.” Trường Sinh đáp: “Hôm nay bóng cây đã qua tảng đá to còn chưa thấy cô đến, bình thường mỗi lần cô đến đều là bóng cây chưa tới tảng đá đó mà.”

“A.” Hà Hoa ngỡ ngàng, nói tiếp: “Chuyện hôm nay đừng nói cho bà nội biết.”

Trường Sinh nhìn Hà Hoa nói: “Bà nội dạy, không được nói dối.”

Hà Hoa nói: “Thế này không gọi là nói dối, mà là chúng ta không nói. Nếu bà nội biết chuyện này sẽ tức giận, tức giận rồi sẽ sinh bệnh. Huynh không muốn bà nội bị bệnh đúng không?”

Trường Sinh gật đầu.

Hà Hoa nói tiếp: “Cho nên không thể nói, hiểu không?”

Trường Sinh nghĩ ngợi một lúc lâu, lại gật gật đầu.

Tuy thời tiết không phải quá nóng bức, nhưng tới giữa trưa là lúc mặt trời nóng nhất nên vẫn khiến cho người ta thật sự khó chịu. Hà Hoa và Trường Sinh tìm bóng cây râm mát ngồi xuống, lấy đồ ra ăn. Đồ ăn trong rổ lúc nãy đều bị rơi dính đất gần hết, căn bản là không thể ăn được nữa. Hà Hoa chọn mấy cái bánh bột ngô không bị rơi xuống đất, chỉ dính một chút ít nước canh đưa cho Trường Sinh, còn mình thì lấy mấy cái dính đất thổi sạch, bỏ chỗ bẩn đi để ăn. Nước trong bình trong vắt, có điều chỉ còn có một chút, Hà Hoa đưa cho Trường Sinh. Hắn đưa tay nhận lấy rồi nhìn nhìn, uống một hớp rồi lại trả lại cho Hà Hoa. Hà Hoa thấy bên trong bình còn thừa ít nước, liền ngừng ăn quay đầu sang nhìn, thấy Trường Sinh đang trông mong nhìn cô. Cô hiểu đó là hắn cố ý để lại cho mình, trong lòng hơi cảm động, cầm lấy uống một hớp.

Ăn uống xong rồi, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì Trường Sinh đã đứng lên bắt đầu làm việc, Hà Hoa kéo hắn lại bảo: “Nghỉ ngơi một lát rồi hãy làm.”

Trường Sinh chỉ vào một cái bóng cây bên cạnh nói: “Bóng cây đã tới bên kia tảng đá rồi.”

Hà Hoa nói: “Hôm nay chúng ta ăn cơm muộn, huynh nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ nửa khắc cũng không sao mà.”

Trường Sinh nói: “Không được, bóng cây kia đã tới bên kia tảng đá rồi, phải làm việc.” Vừa dứt lời đã rời khỏi bóng râm đi làm việc.

Hà Hoa thở dài, cũng không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, thu dọn đồ đạc xong xuôi liền đi theo hắn. Hai người cùng nhau dọn đá, nhổ cỏ, cuốc đất, cô làm mệt thì lại tới tảng đá ngồi nghỉ ngơi một lát. Mà Trường Sinh thì cứ làm hùng hục chưa từng dừng lại nghỉ ngơi lấy một lần, dường như không biết mệt mỏi là gì, chỉ cắm đầu làm việc.

Hà Hoa ngồi trên tảng đá nhìn Trường Sinh. Hắn liên tục cuốc đất, áo cởi ra buộc ở thắt lưng, để lộ vòm ngực tráng kiện và tấm lưng vững chãi. Cũng giống như bao anh nông dân khác, da hắn ngăm đen, mồ hôi từ cổ chảy xuống, dưới ánh nắng lại lấp lánh tỏa sáng, nhìn dáng vẻ hắn lúc này thật sự không giống tên ngốc chút nào cả. Hơn nữa hắn lại cao lớn, khỏe mạnh, rất nhiều đàn ông trong thôn còn không được bằng hắn, nếu như người không biết lần đầu mà nhìn thấy thế này hẳn là sẽ thấy hắn giống anh hùng trên núi. Hà Hoa nghĩ, nếu Trường Sinh không phải tên ngốc, thì không biết có bao nhiêu cô gái bằng lòng gả cho hắn làm vợ ấy chứ, thế thì thật sự là không tới lượt cô đâu mà. Cô tưởng tượng thấy một đám đàn bà con gái chạy tới chỗ Trường Sinh chen chúc tranh giành làm vợ hắn, nghĩ đến cảnh chen chúc náo nhiệt đó cô cảm thấy buồn cười, cười khúc khích một lát rồi mới đứng lên tiếp tục làm việc.

Trời cũng sắp chiều, thấy cũng không còn sớm lắm, Hà Hoa liền ngừng tay lại, thu dọn đồ vào rổ xong xuôi, giống như bao lần nói với Trường Sinh một tiếng: “Ta về trước nấu cơm đây, huynh đừng làm muộn quá.”

Trước kia Trường Sinh đều là ậm ừ một tiếng, chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn cô. Nhưng hôm nay khi nghe cô nói thế liền lập tức đứng thẳng dậy, mặc lại áo, bước lại kéo tay cô, căng thẳng nói: “Cùng nhau về.”

Hà Hoa hơi ngớ người, trong lòng lại thấy ấm áp, lấy khăn tay ra giúp hắn lau mồ hôi.

Trường Sinh khiêng cuốc, Hà Hoa cắp theo chiếc rổ trúc, hai người tay nắm tay xuống núi về nhà. Cho tới tận khi vào trong thôn, Trường Sinh mới yên tâm buông tay Hà Hoa ra. Có người trong thôn thấy hai người cùng nhau trở về, đều không nhịn được mà quay đầu nhìn họ mấy lần.

Hà Hoa biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Từ ngày cô bắt đầu gả cho Trường Sinh, người trong thôn đã nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, có tò mò, có ghét bỏ, có đồng tình, có thương hại, còn có cả giễu cợt. Dường như bọn họ cho rằng Trường Sinh sẽ lây bệnh ngốc sang cho cô, và từ đó cô cũng biến thành người bị dân làng xa lánh. Tóm lại họ coi như cô không phải là Lý Hà Hoa ngày trước, mà bây giờ cô chỉ là vợ của tên ngốc Trường Sinh.

Những điều này đối với Hà Hoa mà nói, bảo cô không quan tâm, không để ý là giả, chuyện này xảy ra với bất kỳ ai thì họ cũng không tài nào chịu nổi. Mấy ngày đầu Hà Hoa căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ai, nếu không có việc quan trọng phải ra ngoài thì ở lỳ trong nhà là tốt nhất. Nhưng sau hai tháng thì cô cũng dần quen, đối với những ánh mắt và giọng điệu chán ghét của những người kia cô cũng coi như không nghe, không thấy. Chỉ có điều đôi khi Hà Hoa bắt gặp mấy người đàn bà túm năm tụm ba trong thôn xúm lại trò chuyện, thấy cô đi qua liền đồng loạt ăn ý ngậm miệng lại, cái cảm giác bị người ta nói sau lưng vẫn khiến cho Hà Hoa vừa tức lại vừa tủi thân.

Khi hai người đi ngang qua đám đàn bà túm năm tụm ba đang xúm lại ở giếng nước cuối thôn, từ xa Hà Hoa đã nhìn thấy mấy người này đang nhìn hai người bọn họ mà thì thẩm to nhỏ, chờ tới lúc hai người đi tới gần, liền có một người đàn bà giả bộ nhiệt tình cười nhìn theo bọn họ chào hỏi: “Ôi, Trường Sinh, sao hôm nay lại cùng trở về với vợ thế này? Không đi lên núi làm việc sao?”

Trường Sinh hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, chỉ có hà Hoa cười đáp lại : “Dạo này trời tối nhanh quá, nên về sớm chút tốt hơn.”

Mấy người đàn bà kia cũng cười cười với Hà Hoa, lại liếc mắt nhìn nhau, đá lông nheo, bĩu môi, làm ra vẻ mặt ái muội. Hà Hoa tức giận trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy gì, cùng Trường Sinh đi thẳng về nhà.

Lúc trời sắp tối hẳn, bà Tứ từ ngoài trở về, từ phía xa đã thấy Trường Sinh và Hà Hoa cùng ngồi trên tảng đá ở gần cổng thôn chờ bà, hai người đang cúi đầu, Hà Hoa nói nhỏ cái gì đó, còn Trường Sinh liên tục gật đầu, bà cảm thấy hơi kỳ lạ. Mãi khi tới gần một chút, hai người nhìn thấy bà đều đứng dậy ra đón.

Bà Tứ vừa đem sọt trúc đưa cho Trường Sinh, vừa nói với Hà Hoa: “Sao hôm nay lại tới đây, có nấu cơm chiều chưa đó?”

Hà Hoa đáp nhanh: “Dạ, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, chờ bà nội về là ăn thôi.”

Bà Tứ không lên tiếng trả lời, chỉ cảm thấy hôm nay khẳng định là có xảy ra chuyện gì đó. Bà quay đầu nhìn Trường Sinh, nhưng thấy Trường Sinh vừa bị bà nhìn, lập tức cúi đầu chột dạ tránh ánh mắt của bà, miệng mím chặt.

Xem ra là chắc chắn có chuyện, bà Tứ nghĩ thầm nhưng cũng không hỏi, thầm nghĩ vợ chồng son có bí mật nhỏ thì đại khái cũng không phải chuyện xấu gì.

Chương 6

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

Hà Hoa không ngờ chuyện cô bị tên Phùng thọt cợt nhả đùa bỡn lại đột nhiên bị lan truyền khắp thôn. Cô nhớ rất rõ ràng ngày ấy xung quanh không hề có một bóng người. Có điều chuyện này kẻ nào tung tin đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là qua miệng dân trong thôn nó đã trở thành một câu chuyện với phiên bản hoàn toàn khác xa, mà phiên bản ấy nói là cô và tên Phùng thọt trốn ở rừng cây nhỏ trong thôn tằng tịu thông dâm với nhau nhưng bị Trường Sinh bắt gặp. Trường Sinh tuy là tên ngốc nhưng cũng biết hai người đang làm chuyện xấu, lôi tên Phùng thọt ra đánh một trận, suýt chút nữa xảy ra án mạng.

Những lời đồn đại nhảm nhí về chuyện này từ miệng người này tới tai người kia lại càng thêm mắm dặm muối vào, hết người này truyền đến người nọ, lại còn có người nói chính tận mắt thấy có một lần Hà Hoa và tên Phùng thọt kia núp ở trong rừng cây nhỏ hôn hít lột đồ. Còn nói Trường Sinh là một tên ngốc nên căn bản không biết chuyện nam nữ , thậm chí còn nói hắn vốn dĩ bị bất lực … tóm lại đơn giản là bảo Trường Sinh ở phương diện kia không thỏa mãn được Hà Hoa, cô xuân tâm không nhịn được đã gian díu với tên Phùng thọt, nhưng cuối cùng chuyện lại bị lộ ra, bị chồng bắt được ngay lúc đang gian díu trên giường. Tên gian phu bị đánh cho một trận, còn Hà Hoa cũng suy sụp, chỉ có điều nhà mẹ đẻ trong thôn đã bị cô làm cho mất sạch mặt mũi.

Hà Hoa nghe được mấy lời đồn nhảm nhí này là từ miệng mẹ cô nói cho cô biết. Lúc nói những lời này vẻ mặt bà rất buồn khổ, tuy rằng bà đối với chuyện đồn đại nhảm nhí của Hà Hoa và gã Phùng thọt kia cũng không tin chỉ cười nhạt mà thôi. Nhưng về chuyện Hà Hoa và Trường Sinh lại không yên tâm, bà cẩn thận e dè hỏi thăm Hà Hoa xem Hà Hoa và Trường Sinh có … được không, cuối cùng bà còn chả thèm vòng vo, hỏi thẳng cô và Trường Sinh có làm hay không, lại hỏi trong chuyện đó Trường Sinh có ổn hay không.

Tuy rằng mẹ ruột thì không có gì phải giấu diếm không thể nói, nhưng bảo Hà Hoa kể thẳng ra thì cô vẫn không làm được. Hơn nữa tuy rằng bây giờ cô đã gả cho người ta, là phụ nữ đã có chồng, nhưng thực chất vẫn là một cô gái chưa lột xác thành phụ nữ, nên nhắc tới chuyện này sao cô không đỏ mặt ngượng ngùng cơ chứ. Có điều cô cũng không thể thật thà khai báo hết ra với mẹ cô, chỉ nén vẻ gượng gạo ngại ngùng xuống nói với bà Trường Sinh rất ổn, mọi thứ đều tốt, bảo bà đừng tin những lời nói hươu nói vượn của mấy người đó, Trường Sinh rất rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì cả.

Mẹ Hà Hoa yên tâm ra về, còn Hà Hoa tức giận tới mức muốn chửi thề, cô chỉ hận không thể đi ra ngoài bắt lấy kẻ tung tin đồn nhảm nhí này, xé rách mồm, banh miệng nó ra cho nó cả đời không mở mồm được nữa. Có điều cô cũng biết loại chuyện này một khi đã bắt đầu thì không ai có thể áp chế, dẹp đi được, chỉ có thể chờ đến khi mọi người đều đã nghe tới chán ngấy, tới mức cảm thấy phiền phức mới thôi. Còn nếu cô mà vẫn tức giận mặt đỏ tía tai làm ầm ĩ lên thì chính là người ta đã được như ý muốn, đứng một bên xem cô diễn trò cười cho họ.

Hà Hoa cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, cô tự nói với chính mình mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói, cô trong sạch thì việc gì phải sợ, cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng nếu sự việc theo như bình thường thì sẽ thế này, lúc bạn không biết thì không có chuyện gì xảy ra, một khi bạn biết, ra khỏi cửa mở mắt lên nhìn là có thể thấy ngay được, một khi gặp tình cảnh như thế bạn đâu phải cứ tự nhủ mình đừng tức giận thì sẽ không tức giận được đâu.

Có điều lúc giữa trưa Hà Hoa mang theo rổ trúc đi tới phía ngọn núi đưa cơm cho Trường Sinh như mọi ngày, khi tới chỗ quẹo chợt nghe thấy phía trước có người nhắc đến tên cô. Hà Hoa hơi sửng sốt, bước chân mới giơ ra một nửa lại rụt về, nhưng lại nghe thấy có một giọng phụ nữ tiếp tục vang lên: “Ôi dào…nhà lão Lý vì chuyện này của cô ta mà bị mất sạch mặt mũi đó…”

Hà Hoa vừa nghe đến đó liền biết là đang nói cô, càng không thể bước ra.

Lại có một người khác “sủa bậy” bồi theo: “Còn không phải vậy sao…Bà không thấy mẹ cô ta đã hai ngày rồi mà còn không dám bước ra khỏi cửa đó thôi? Còn cả cha cô ta nữa, ông ta là kẻ vô cùng hống hách đó thôi, vậy mà hôm kia ông nhà ta nhếch miệng nói ông ta mấy câu, nếu như là ngày xưa chắc chắn ông ta đã xắn tay lên đánh nhau rồi ấy chứ, thế mà lúc ấy không nói được một câu nào cả, mặt mày xám xịt đi về…” Bà ta vừa dứt lời thì lập tức vang lên những tràng cười ha ha hô hô của mấy ả đàn bà khác.

Hà Hoa ra sức bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để ngăn ý muốn lao ra mắng chửi đám người kia, cô nghĩ tốt hơn hết là cô nên xoay người đi đường khác, những loại đàn bà túm năm tụm ba này thích nhất là đồn chuyện vớ vẩn bậy bạ, nếu càng nghe thì chẳng phải mình sẽ bị tức giận không đâu sao. Nhưng nghe người ta nói láo, nói xấu sau lưng mình, hai chân cô không thể bước đi nổi, ngược lại cô hơi nghiêng người, nghĩ rằng phải biết xem rốt cuộc là đám đàn bà phụ nữ nào khua môi múa mép bịa đặt sau lưng cô.

Mấy ả đàn bà ở bên cạnh giếng kia nghe chuyện thì mặt mày hớn hở tươi như hoa, cũng có người chen vào nói: “Mấy bà này bớt mồm bớt miệng cho người ta nhờ, con bé đã phải gả cho một thằng ngốc đã khổ rồi, lúc này còn phải chịu mấy lời bịa đặt này, ta thấy nha đầu Hà Hoa kia cũng không phải loại người như vậy mà…” Người kia chưa dứt lời, đã có người lập tức chen vào: “Này, sao có thể là bịa đặt cơ chứ? Không có lửa làm sao có khói? Nếu như cô ta trong sạch thì sao bị người ta đồn ầm lên cơ chứ? Sao không ai đồn về cô? Không ai đồn về ta? Có thể thấy là cô ta nhất định có gì đó với tên kia! Hơn nữa, không phải trong chúng ta có người tận mắt thấy sao? Có phải vậy không thím hai?”

Đám người này nghe giọng điệu ấy không khỏi đồng loạt cười cợt kích động hỏi: “Này, thím hai, thím nhanh nói xem, thím nhìn thấy cái gì? Cô ta và tên Phùng thọt thật sự gian dâm ở trong rừng cây nhỏ à? Chuyện này là thật hay giả thế?’

Một giọng nói phụ nữ nhỏ nhẹ đáp lại: “Chuyện đó còn giả được sao? Ta đây tận mắt nhìn thấy mà! Chính mắt ta thấy Lý Hà Hoa và tên Phùng thọt, cả hai người trần truồng như nhộng, uốn éo quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng, gì mà nhanh lên, huynh huynh, muội muội, rên rỉ ưm ưm, a a ấy chứ!”

Đám người xung quanh nghe xong càng cười ha hả, Hà Hoa vẫn đứng sau chỗ quẹo, nghe thế lửa giận bốc lên bừng bừng. Nghe giọng ả đàn bà nói những lời này cô đã nhận ra là ai, là bà quả phụ Trần ở phía tây trong thôn. Nhà bà ta ở gần nhà mẹ cô. Bình thường thì hai nhà ra ra vào vào gặp nhau liên tục, cô gọi bà ta là thím bao nhiêu năm nay, bà ta cũng luôn mỉm cười đáp lại. Nhưng không thể ngờ được bà ta lại nói nhăng nói cuội, bày đặt bịa chuyện sau lưng cô. Bà ta thật là khốn nạn vô liêm sỉ mà.

Hà Hoa không tài nào nhẫn nhịn được nữa, bước vài bước lao ra cầm theo chiếc rổ trong tay đập thẳng cái bộp xuống trước mặt bọn họ. Đám người đang tám chuyện giật mình sợ hãi kêu lên vội vàng né ra, có kẻ không để ý bị rổ nặng đập thẳng xuống chân kêu ré lên. Hà Hoa chỉ thẳng tay vào mặt quả phụ Trần, lớn tiếng mắng: “Bà mau câm mẹ cái mồm thối như phân chó của bà đi! Giữa ban ngày ban mặt mà bà dám ở chỗ này ngậm máu phun người hả?! Sau này Diêm Vương sẽ cắt lưỡi của bà cho chó gặm!”

Mấy người đàn bà thấy Hà Hoa đột nhiên lao tới, khí thế bừng bừng gào lên vậy thì đều sợ tới mức hoảng hốt, mồm miệng ấp úng, tay chân luống cuống không biết phải làm sao, có người phản ứng nhanh ngượng ngùng nói: “Ấy ấy , không phải, Hà Hoa, chúng ta không nói cô… Cô nghe.. nghe nhầm rồi…”

“Lươn lẹo!” Hà Hoa trừng mắt mắng: “Khi nãy chính tai ta nghe thấy hết rồi! Hôm nay nếu không giải quyết chuyện này cho rõ ràng thì các người ai cũng đừng mong rời khỏi đây! Không phải là muốn làm cho ta không thể sống yên ổn sao? Được thôi, các người không cần phải chờ thêm nữa! Ngày mai ta rảnh rỗi đó, tới mà đốt nhà ta đi. Chúng ta cùng xem xem rốt cuộc kẻ nào mới không sống yên được.”

Lúc này mặt của đám người kia thật sự hiện rõ sự xấu hổ, thấy Hà Hoa hùng hùng hổ hổ như vậy, trong lòng không khỏi hơi sợ hãi. Trong thôn nhỏ này không có ai là không biết cha Hà Hoa là người hung tàn, ngang ngược không dễ chọc vào. Con trai lớn của ông ta mới mười sáu tuổi thôi nhưng cũng giống như tiểu bá vương (*), không quan tâm đối thủ có lớn hơn mình không, cứ thế vung tay giơ chân liều mạng lao vào, lũ trai tráng trong thôn không ai chưa bị hắn đánh. Cha con nhà họ Lý này không dễ động vào, mà Hà Hoa lại là con gái lớn nhà họ Lý. Bình thường thì rất hòa nhã hiền dịu, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn là cùng một cha sinh ra, lúc nóng giận lên thật sự giống ông Lý, rất đáng sợ.

Tiểu bá vương: kẻ ngang ngược, cực kỳ thô bạo.

Mấy người đàn bà kia càng lúng túng hơn, xấu hổ chớp mắt nhỏ nhẹ nói:

“Ây da, cái con bé này, sao lại nóng nảy thế chứ… thật sự là nghe nhầm rồi…”

“Đúng thế, đúng thế, nghe nhầm, chúng ta không có nói cô… Cô tốt như thế ai có thể nói gì chứ đúng không? Ai dám nói cô, bà chị đây sẽ là người đầu tiên nói phải trái với nó!”

“Ừ, đúng thế…đúng thế ấy mà.”

Mấy người đàn bà kia xấu hổ cười cười nịnh nọt, duy chỉ có mình mụ góa Trần đứng yên ở một bên, đầu hơi nghiêng sang, cũng không nhìn Hà Hoa, vẻ mặt kia giống như đang khinh thường.

Hà Hoa chỉ tay vào mụ ta quát: “Không phải bà vừa mới hùng hồn nói nhăng nói cuội sao? Sao bây giờ lại giả câm giả điếc hả?! Thật uổng công ta gọi bà bằng thím, bà lại còn không biết liêm sỉ mà à với chả ơi! Phì! Ta đây nhổ vào! Thật khiến người ta ghê tởm!”

Mụ góa Trần vẫn không lên tiếng, đám đàn bà bên cạnh thì xán lại gần Hà Hoa khuyên giải. Có người bảo: “Ấy, đừng giận, chúng ta thật sự không có nói cháu… Nhìn xem này, thật là tiếc cho một rổ đồ ăn ngon, thôi thì lát nữa cháu gọi Trường Sinh, hai vợ chồng son cùng đến nhà thím ăn bữa cơm trưa nhé, thím sẽ làm bánh có nhân cho …”

Hà Hoa thấy mọi người thuận theo như vậy cũng không muốn quậy tiếp, chỉ là khi nãy thấy mụ góa kia bày ra vẻ mặt đó nên vẫn còn tức giận, cô hung dữ trừng mắt lườm mụ ta một cái, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi xoay người đi nhặt rổ của mình.

Có điều mụ góa Trần kia thấy mọi người đều vây quanh Hà Hoa cười nịnh ra vẻ làm lành, còn bản thân một mình đứng một bên mất sạch mặt mũi thì trong lòng không khỏi tức giận, hừ một tiếng, mụ ta bĩu môi dè bỉu: “Thông đồng với trai thì có gì hãnh diện mà lớn mặt tỏ vẻ.”

Hà Hoa còn chưa hết tức giận lại bị bà ta nói thể không khác nào đổ dầu vào lửa, cô ném rổ trong tay về phía mụ góa Trần quát: “Bà nói ai? Bà thử lặp lần nữa thử xem!”

Mấy người đàn bà xung quanh thấy tình hình này vội vàng nháy mắt liên tục với mụ góa Trần. Mụ góa Trần lại không thèm đếm xỉa gì tới họ, vênh mặt lên nói: “Nói mày đó Lý Hà Hoa! Loại ngủ với trai, có bản lĩnh làm lại không có gan thừa nhận!”

Hà Hoa xông lên túm lấy tóc mụ góa giật mạnh, bốp bốp! Tát liên tục hai cái vào mồm mụ ta, quát : “Tao cho mày nói này! Cho mày nói này!”

Mụ góa Trần bị bất ngờ không kịp đề phòng hay né tránh, dính hai cái tát nảy lửa, trên đầu trên mặt đau tới mức rát bỏng, mụ ta cũng lập tức vùng lên xông tới, túm lấy tóc Hà Hoa, hai người túm lấy nhau cùng vật lộn. Hà Hoa tuổi vẫn còn nhỏ, tính theo kinh nghiệm đánh nhau thì gần như không có nên hơi yếu thế. Cô vốn nghĩ vả thật mạnh vào mồm mụ góa Trần, lại không cẩn thận đề phòng bị mụ ta kéo tóc, hung dữ cào vào mặt mấy cái.

Đám đàn bà bên cạnh bị cảnh tượng này dọa cho choáng váng mặt mày, không dám tiến lên ngăn cản, chỉ biết hét toáng lên. Lúc này đang là buổi trưa, có mấy đám đàn ông đang từ ruộng về nhà ăn cơm, nhìn tình cảnh này thì đều hưng phấn đứng ở một bên xem náo nhiệt, không hề có một người nào tiến lên khuyên can.

Càng lúc càng nhiều người vây xem, rốt cuộc trong đám người vây xem cũng có một người chạy vào khuyên can, cũng là do nghe đồn mà đến – chính là thầy Chu. Thầy Chu vừa kéo hai người đang túm lấy nhau kia ra vừa khuyên nhủ: “Làm gì thế này, người cùng thôn cùng xóm với nhau cả có chuyện gì từ từ nói, sao lại ra tay đánh nhau cơ chứ.”

Hai người phụ nữ bị tách ra, trên mặt đều là vẻ tức giận chưa nguôi, trừng mắt nhìn đối phương.

Thầy Chu lại nói: “Bất kể là vì sao, thôi thì nể mặt ta mà dừng tay đi, để cho mọi người chê cười làm gì phải không?” Thầy Chu lại thấy mặt Hà Hoa bị hai đường cào chảy máu, tiện miệng nói: “Lát nữa đi tới chỗ ta, ta cho cô ít thuốc, còn trẻ đừng để mặt có sẹo.”

Thầy Chu vừa nói thế, không biết sao lại chọc vào mụ góa Trần, mụ ta hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bà nội người ta biết thuốc nọ thuốc kia, đâu cần ông quan tâm làm gì, cũng không phải gả cho cháu nội nhà ông. Tuy là ông vội vã muốn thay thế làm ông nội nhà người ta, nhưng cũng phải xem ý của bà nội người ta có muốn hay không kìa.”

Thầy Chu nghe mụ ta nói vậy đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, lúng túng khó xử.

Hà Hoa thấy mụ ta ngay cả thầy Chu và bà Tứ cũng đều bắt đầu dựng chuyện bịa đặt được, thì càng tức giận hơn. Cô lại định xông lên đánh cho mụ góa này một trận, thì chợt nghe trong đám người đứng xem có người hô to lên một câu: “Trường Sinh tới rồi!”

Không gian ồn ào đợt nhiên im lặng hẳn, mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám người tách ra một khe hở, Trường Sinh cao lớn với vẻ mặt lo lắng đi tới.

Chuyện là từ sau việc xảy ra lần trước, Trường Sinh mỗi ngày đều đúng trưa xuống núi đón Hà Hoa. Khi nãy hắn chờ ở nơi đã hẹn một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng người đâu, hắn lại lo lắng vội vã chạy tới rừng cây nhỏ cứu Hà Hoa ngày ấy. Nhưng dạo quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, lại chạy vội về nhà, rồi lại sợ lúc mình chạy về thì không cùng đường thì không gặp được Hà Hoa, lại hấp tấp chạy lên núi, nhưng đương nhiên là cũng không có, lúc này mới vội vàng trở về thôn.

Hắn vừa vào thôn đã thấy một đám người xen đen xúm đỏ lại một góc, hắn cũng không chạy tới xem, mà lập tức chạy về nhà mình, đẩy cửa đi vào gọi mấy câu liền không nghe thấy Hà Hoa đáp lại, lại quay đầu chạy ngược lại. Cho tới khi hắn chạy vòng vèo mấy vòng đi đi lại lại trở về mới gặp được một người dân trong thôn, gào lên với hắn: “Trường Sinh! Cậu ở đây chạy lòng vòng làm gì thế, vợ cậu đang đánh nhau với quả phụ Trần tới nỗi sắp xảy ra tai nạn chết người rồi kìa!” Trường Sinh hơi sửng sốt, theo hướng người kia chỉ tìm tới đây.

Lúc này hắn không coi ai ra gì, chen vào đi xuyên qua đám người, đi thẳng tới bên cạnh Hà Hoa, nhìn chằm chằm mặt cô, chỉ vào hai vết cào bị chảy máu trừng mắt nói: “Cô chảy máu.”

Hà Hoa không ngờ Trường Sinh sẽ tới, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Mụ góa kia thấy Trường Sinh tới, đứng im một bên không dám hé rằng nói nửa lời. Cũng là thầy Chu phản ứng lại nhanh nhất, vội nói: “Phải rồi, Trường Sinh, Hà Hoa bị bệnh, còn không mau mang Hà Hoa về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trường Sinh nghiêng đầu nhìn thầy Chu, gật đầu “Vâng” một tiếng, bế Hà Hoa lên khiêng trên vai bước đi.

Hà Hoa đột nhiên bị khiêng đi, giật mình hoảng sợ, lại không muốn người ta chê cười, chỉ nói thật nhỏ: “Trường Sinh, huynh thả ta ra, ta có thể tự đi được.”

Trường Sinh cũng không để ý cô nói gì, ngược lại bước chân nhanh hơn, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vội vàng đi về nhà.

Chương 7

Edit : Kim NC

Beta : Vô Phương

Vừa mới vào tới phòng, Hà Hoa đã bị Trường Sinh đặt lên giường, vừa lôi chăn ra đẩy cô vào trong chăn, vừa nói: “Bị bệnh thì phải đắp chăn ngủ.”

Hà Hoa bắt đầu giãy dụa: “Ta không bệnh.”

Trường Sinh lại ấn cô trở lại: “Cô bị bệnh, thầy Chu bảo sẽ tới khám bệnh, thầy ấy bảo cô bị bênh, người bệnh thì phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được lộn xộn.”

Hà Hoa bất đắc dĩ, đành phải dỗ dành Trường Sinh: “Bây giờ ta rất ổn mà.”

Trường Sinh lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không đứng dậy được.” Nói dứt lời lại dường như nghĩ tới gì đó, để Hà Hoa ở đó quay đầu đi ra ngoài.

Hà Hoa cũng không biết hắn muốn làm gì, cô xuống giường đứng dậy, mới đi ra tới cửa, liền gặp ngay Trường Sinh đang cầm khăn mặt trở vào. Thấy cô đứng dậy dường như rất sốt ruột, có vẻ không vui, lại bế cô đặt lên trên giường lần nữa, mặc kệ cô nói gì cũng cứ cố chấp nhét cô vào trong chăn, lấy khăn mặt ướt gấp phẳng lại rồi đắp lên trán cô.

Hà Hoa không biết là nên buồn cười hay là tức giận, đành phải nói: “Ta không bị sốt, huynh đắp khăn thế này cho ta làm gì?”

Trường Sinh còn rất nghiêm túc nói : “Phải làm vậy, lúc trước ta bị bệnh bà nội đều làm thế này”. Hắn nói xong lại để ý thấy vết cào trên mặt Hà Hoa, lấy khăn trên trán cô lau lau, xoa xoa vào đó, xong rồi lại đặt lên trán Hà Hoa.

Hà Hoa cảm thấy bản thân mình ngơ ngác nằm trong chăn đắp khăn mặt lên trán, nhìn qua thấy ngốc cỡ nào cũng có. Nhìn Trường Sinh ngồi bên cạnh, hai mắt chiếu thẳng nhìn chằm chằm vào cô không rời đi lấy một phút, ánh mắt theo vẻ “Trông nom, chăm sóc” cho “Bệnh nhân” là cô, thế nên cô không đành lòng gạt bỏ ý tốt của hắn, đành thở dài bảo: “Thôi được rồi, đành thế vậy. Có điều giờ ta đang bị bệnh nên hôm nay chúng ta sẽ không đi lên núi nữa, huynh cũng nghỉ ngơi một ngày đi.”

Trường Sinh gật đầu, nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Cô phải ăn trứng gà luộc nữa, lúc ta bị bệnh bà nội thường cho ta ăn trứng gà luộc.” Nói xong không chờ Hà Hoa trả lời, hắn đã quay đầu đi ra ngoài.

Hà Hoa cũng không có tâm trí đâu mà lo mà quản hắn được, với tay lấy khăn mặt trên trán xuống, xoay người ngồi dậy. Trong lòng cô rất buồn bực khó chịu. Thứ nhất là hận bản thân mình sao không đánh chết mụ góa Trần kia đi, lại bị mụ ta cào vào mặt, thứ hai là đã làm loạn một trận ầm ĩ như vậy càng khiến người trong thôn thoải mái chê cười, không biết sẽ bị người bàn tán tới khi nào. Thứ ba là không biết bà Tứ về nhà nếu biết chuyện có mắng cô hay không.

Cô trong phòng phiền muộn buồn bực, ngồi một lúc lâu cũng không thấy Trường Sinh quay trở lại, ngó đầu ra sân nhìn xem sao, nhưng lại thấy khói dày đặc, mù mịt bay từ trong bếp ra. Hà Hoa hoảng hốt, vội vàng chạy lao tới, vào tới bếp, thì thấy Trường Sinh đang ghé đầu vào bếp lò, vừa liên tục cho củi vào, vừa ra sức thổi phù phù, khói dày đặc không ngừng cuộn lên bốc ra bên ngoài, Trường Sinh bị sặc khói ho khan. Hà Hoa bịt chặt mũi, ho khan vài tiếng, vội vàng kéo Trường Sinh ra ngoài, tức giận quát: “Huynh làm cái gì vậy hả, ai khiến huynh làm!”

Trên mặt Trường Sinh bị khói làm cho đen thui, vẻ mặt vô tội nhìn Hà Hoa, ỉu xìu bảo : “Ta luộc trứng gà cho cô ăn.”

Hà Hoa nghe thế đành bất đắc dĩ thở dài: “Thật may là không có chuyện gì xảy ra, nếu không sẽ không dập được lửa mất.” Cô nói xong lại lo lắng chạy vội vào trong bếp. Vào bếp, thấy bếp lò bị Trường Sinh nhét một đống củi vào, cô bịt mũi, lấy que gẩy rơm với củi dùng để nhóm lửa sang một bên, lại mở nồi ra xem, thấy bên trong có hai quả trứng gà bị đập vào trong nước lạnh, Hà Hoa xót ruột, nhanh nhẹn đổ trứng gà ra bát.

Trường Sinh đứng ở cửa bếp một lát, lê bước chân chậm chạp vào bếp, lo sợ nơm nớp hỏi: “Ta gây rắc rối rồi sao…”

Hà Hoa thấy bộ dạng hắn bất an không yên, mủi lòng an ủi hắn: “Không sao đâu, chỉ một bó củi thôi mà, không sao cả. Có điều ta bị bệnh này không cần phải ăn trứng gà, đừng lãng phí… Còn chưa ăn trưa nữa, huynh đói bụng rồi hả, vậy để ta đi làm bánh trứng gà cho huynh ăn.”

Trường Sinh nghe Hà Hoa nói mình không gây ra chuyện gì, thở nhẹ nhõm một hơi : “Không cần cô nấu, cô đang bị ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Hắn nói xong lại bế Hà Hoa trở về phòng, nhét vào trong chăn.

Hà Hoa thấy hắn xoay người đi, sợ hắn lại đi vào bếp, vội vàng gọi: “Trường Sinh, ta bị ốm, nếu như huynh không đói bụng, thì ngồi lên đây với ta đi, chờ ta khỏe lại rồi chúng ta nấu cơm ăn.”

“Được!” Trường Sinh ra sức gật đầu, dường như rất vui, lập tức cởi giày ra trèo lên giường, xếp bằng gối ngồi bên cạnh cô. Hà Hoa không nói gì nữa, lập tức nằm im nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi. Chờ tới khi cô tỉnh lại, thấy Trường Sinh vẫn ngồi y nguyên bên cạnh cô như lúc cô chưa ngủ, ngay cả nét mặt cũng chưa từng thay đổi. Thấy cô tỉnh, hắn cũng không nói lời nào, chỉ lắc lắc người dịch dịch về phía trước cọ cọ, biểu cảm mong đợi nhìn cô, đại khái là chờ cô dặn dò phân công bưng cơm rót nước gì đó.

Hà Hoa thấy trong lòng hơi chua xót nhưng vô cùng ấm áp, có chút cảm động, cô xốc chăn lên ngồi dậy, chợt thấy từ trên mặt có cái gì đó rớt xuống. Cúi đầu nhìn thì thấy là một ít thảo dược được nghiền nát ra, cô đưa tay sờ sờ mặt một chút, thấy trên mặt còn dính chút màu đen của thảo dược.

“Đây là huynh làm cho ta sao?” Hà Hoa hỏi.

Trường Sinh gật đầu, đáp: “Thầy Chu đưa cho ta bảo bôi cho cô.”

Hà Hoa nhớ tới buổi sáng để cho thầy Chu thấy bản thân mình giống như những người đàn bà chanh chua đánh nhau với người ta, lại còn bị mụ góa Trần kia chèn ép, cô cảm thấy rất ngượng. Thầy Chu lại còn vội vàng mang thuốc tới mà bản thân cô thì cứ nằm ngủ ì ở trên giường, càng nghĩ cô càng cảm thấy băn khoăn, áy náy, liền hỏi : “Thầy Chu tới lúc nào vậy? Có nói gì không?”

Trường Sinh bảo: “Tới được một lúc lâu rồi. Thầy Chu bảo bôi thuốc này lên bệnh của cô sẽ đỡ. Sao rồi? Bệnh của cô đã đỡ hơn chưa?”

Hà Hoa thản nhiên cười cười, nói: “May mà có huynh, bây giờ ta đã khỏe rồi.”

Buổi chiều tối, Hà Hoa không đi theo Trường Sinh ra cổng thôn đón bà Tứ, đợi tới khi hai người tiến vào sân, Hà Hoa thấy sắc mặt bà Tứ không tốt lắm. Cô biết chuyện hôm nay không thể gạt được. Bà Tứ bình thường không nói chuyện phiếm với người khác bao giờ, chỉ có điều đám đàn bà rảnh rỗi nhiều chuyện túm năm tụm ba lại lớn tiếng bàn tán, e là bà Tứ vừa vào thôn đã lập tức có người nhảy ra nói cho bà biết chuyện rồi ấy chứ.

Bà Tứ vừa vào tới nơi, Hà Hoa đã ra chào đón, lấy lòng: “Cháu ninh cháo, còn làm cả bánh trứng gà nữa, bà đi ra ngoài cả ngày, chắc là vừa mệt vừa đói rồi, cháu vừa đun ấm nước, lát nữa cơm nước xong bà ngâm chân…” Cô còn chưa kịp nói xong hết câu, bà Tứ đã lạnh mặt xoay người trở về phòng mình.

Hà Hoa chột dạ, chỉ ở trong phòng yên lặng dọn đồ ăn lên, cùng Trường Sinh lẳng lặng ngồi bên mâm chờ. Chỉ chốc lát sau bà Tứ từ phòng đi ra, sắc mặt vẫn chưa khá hơn, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ ngồi xuống ghế cầm bát đũa ăn cơm. Bà không nói chuyện, đương nhiên Hà Hoa cũng không dám hé răng nói nửa lời, ngồi ở mép ghế dựa, vừa ăn cơm vừa cẩn thận quan sát sắc mặt bà Tứ.

“Hôm nay Hà Hoa bị bệnh, cháu khiêng cô ấy về.” Trường Sinh đột nhiên mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

Hà Hoa liếc mắt lườm Trường Sinh một cái, thầm nghĩ sao người này lại lắm lời thế không biết! Nếu không phải biết rõ Trường Sinh là tên ngốc, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ đây là hắn cố ý nói vòng vo để tố cáo cô ấy chứ.

Bà Tứ đến mi mắt cũng chẳng thèm động đây, giống chẳng chú ý gì cả ừ một tiếng.

Trường Sinh hơi kinh ngạc nhìn bà Tứ một lát, dường như đang chờ bà đáp lời, thấy bà vẫn không có phản ứng gì tiếp, lại nói: “Cháu còn chăm sóc Hà Hoa, lấy chăn đắp cho Hà Hoa, lấy khăn mặt đặt lên trán cho Hà Hoa, còn lấy thuốc thầy Chu cho bôi thuốc cho Hà Hoa nữa đó.”

“Ừ.” Bà Tứ lại ừ một tiếng, làm như hoàn toàn không có tí hứng thú nào với lời nói của Trường Sinh cả.

Hà Hoa trừng mắt lườm Trường Sinh, chỉ hận không thể ở dưới bàn dùng sức đạp vào chân hắn một nhát. Trường Sinh căn bản lại không nhìn cô, chỉ nghiêng đầu nhìn bà Tứ, vẻ mặt hắn rất chờ mong, nhưng dường như bà Tứ lại không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu chăm chú gắp rau ăn cơm.

Trường Sinh đợi một lúc lâu, cúi đầu thất vọng, hơi tức giận nói: “Cháu thương vợ, mỗi lần thương vợ là được một hạt đậu phộng mà. Cháu đắp chăn cho cô ấy, lấy khăn mặt đặt lên trán, còn bôi thuốc nữa, hẳn là phải thưởng cho cháu ba hạt đậu phộng chứ…”

Hà Hoa nghe xong suýt chút nữa cắn gãy đũa, cô nghiêng đầu vẻ mặt không hiểu trừng mắt nhìn Trường Sinh. Chờ tới khi cô hiểu ra, trong lòng tức giận không thôi, thầm nghĩ bản thân mình cảm động cả nửa ngày, hóa ra hắn đối xử với cô như vậy, chỉ vì muốn mấy hạt đậu phộng?!

Chát! Bà Tứ đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, đứng dậy rời đi.

Hà Hoa bị dọa tới run sợ, cũng quay đầu tức giận với Trường Sinh. Nhưng Trường Sinh vẫn thờ ơ không để ý, cúi đầu xuống tức giận vì bản thân làm tốt mà không được thưởng.

Lúc này Hà Hoa cũng không biết là nên đi tới chỗ bà Tứ nhận lỗi, hay là nên an ủi Trường Sinh, dù sao cũng không ăn nổi bữa cơm này nữa. Xem bà cháu hai người kia chắc hẳn là cũng không ăn nữa, cô do dự chốc lát bèn đứng dậy thu dọn bát đũa.

Đột nhiên, rèm cửa bị vén lên, bà Tứ lại đi vào phòng, đi tới trước mặt Trường Sinh đặt ba hạt đậu phộng lên bàn.

Trường Sinh thấy vậy, nhếch miệng lên, bỏ đậu phộng vào trong lòng bản tay như bảo bối, rồi cẩn thận đếm như người ta đếm tiền.

Bà Tứ nói: “Cháu về phòng trước đi, bà có chuyện muốn nói với vợ cháu.”

“Vâng.” Trường Sinh thấy được thưởng, cũng không hỏi han quan tâm xem vợ mình có phải sẽ bị mắng hay không, mà cầm đậu phộng sung sướng trở về phòng.

Tới đêm, Trường Sinh trải chăn đệm của mình và Hà Hoa xong xuôi liền chui vào túi ngủ, nằm một lúc lâu vẫn không thấy Hà Hoa vào nhà, liền đứng dậy đẩy cửa sổ ngó ra bên ngoài nhìn xem. Thấy đèn trong nhà bếp vẫn còn sáng, hắn nghển cổ nhìn một lát, lại hạ cửa sổ xuống, đi giày vào, chạy tới bếp tìm người.

Lúc này Hà Hoa đang quỳ trên mặt đất tủi thân lau bệ bếp. Cô vừa mới nghĩ không có chuyện gì thì bất ngờ bà Tứ tới và bị bà răn dạy một hồi. Cuối cùng bà còn chỉ vào cô nói nếu rảnh rỗi không có việc gì mà chạy đi tranh chấp với người trong thôn, thì chi bằng dọn dẹp sạch sẽ bếp một lần đi, sáng sớm ngày mai bà muốn thấy bếp không có một chút bụi bẩn nào.

Nếu nói trước khi bị phạt thì Hà Hoa còn hơi chột dạ, giờ bị phạt bị mắng như thế, lại chỉ cảm thấy tủi thân. Đúng thế, hôm nay cô đúng là có hơi xúc động, nhưng đâu phải cô cố ý gây sự, rõ ràng là cô đã bị nhục mạ, sao còn không cho cô tự minh oan cho mình! Động thủ đánh nhau với người ta là sai, nhưng cũng phải làm rõ nguyên do chứ, cùng lắm thì mắng cô mấy câu là được rồi, sao lại phạt cô thế này. Hà Hoa khịt khịt mũi, trong lòng trăm ngàn lần không phục.

Đúng lúc này, Trường Sinh thò tay vén rèm nhìn vào trong bếp, thấy Hà Hoa quỳ rạp trên mặt đất lau chùi, vội vàng nói : “Khuya rồi, nên đi ngủ.”

Trong lòng Hà Hoa còn đang tức giận tủi thân, giương mắt thấy Trường Sinh, lại nghĩ tới hắn đối tốt với cô hoàn toàn là vì chuyện trao đổi đậu phộng, tức giận cuồn cuộn trào lên không có chỗ phát, trừng mắt lườm hắn một cái, tức giận nói: “Biến đi chỗ khác chơi!”

Trường Sinh bị nghẹn lời, nghĩ ngợi, cũng không biết bản thân mình làm sai cái gì, đứng ở cửa không nhúc nhích, mờ mịt hỏi: “Sao cô lại tức giận?”

Hà Hoa lấy khăn lau một cái vung, ngẩng đầu quát: “Mắt huynh để đâu mà thấy ta tức giận hả?! Ta có nói ta tức giận bao giờ?! Huynh chính là tên ngốc! Huynh thì biết cái gì mà bảo tức giận?! Trở về phòng của mình mà ngủ đi! Cẩn thân ta đánh huynh!”

Trường Sinh mấp máy miệng, nhíu chặt mày, tức giận xoay người rời đi.

Hà Hoa tức giận ném khăn lau vào trong chậu nước, nhưng lại bị nước bẩn bắn tung tóe lên mặt, càng khiến cho cô tủi thân hơn, dứt khoát đẩy chậu nước sang một bên, ngồi xuống bên cạnh hai bó củi. Ngồi chưa lâu, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Trường Sinh đi vòng trở lại, vẫn là cái cánh tay trần thò vào vén rèm cửa ra trước, dường như đầy một bụng tức giận quay trở lại, vừa bước vào cửa liền quay sang lớn tiếng nói với Hà Hoa: “Ta không có làm sai chuyện gì, cũng không có gây rắc rối, cô bệnh ta còn quan tâm cô, sao cô lại quát mắng ta?”

Hà Hoa cũng gào lên bật lại: “Ai cần ngươi quan tâm! Không phải ngươi được đậu phộng hay sao? Còn chạy tới nhìn ta làm gì! Ta cũng không có đậu phộng cho ngươi!”

Trường Sinh hơi sửng sốt: “Ta không phải muốn xin cô đậu phộng mà, ta tới gọi cô đi về ngủ.”

Hà Hoa lắc đầu: “Ta đây không muốn ngủ, không cần ngươi lo.”

Trường Sinh nói: “Nhưng mà cô mới khỏi bệnh, không ngủ thì sẽ lại bị bệnh nữa.”

Hà Hoa hừ mũi: “Như vậy không phải huynh càng có cơ hội thương vợ hơn, lại được thưởng đậu phộng à? Không phải như thế huynh càng hài lòng hơn sao?” Nói xong lại liếc hắn chất vấn tiếp: “Huynh nói đi, có phải chính huynh là người nói chuyện tên Phùng thọt kia ra với bà nội để đổi đậu phộng đúng không?”

Trường Sinh nói ngay: “Không phải, không hề nói, ta không có nói.”

Hà Hoa bĩu môi bảo: “Ta không thèm tin, huynh giúp ta đánh tên khốn khiếp kia, lại ngày nào cũng đưa đón ta lên núi xuống núi, còn không phải vì để đổi đậu phộng hay sao?”

Trường Sinh xua tay: “Không phải, tên đó là kẻ xấu, nó bắt nạt cô, không phải vì đậu phộng.”

Hà Hoa biết Trường Sinh ngốc nghếch ngây thơ sẽ không biết nói dối. Nhưng vừa nổi cơn giận dỗi nên không muốn dễ dàng tin hắn như thường ngày, xòe tay ra nói : “Được thôi, huynh đem ba hạt đậu phộng mới của huynh cho ta, ta sẽ tin huynh.”

Trường Sinh chớp mắt cúi đầu xuống, vẻ mặt không tình nguyện.

Hà Hoa thu tay lại, tức giận nói: “Không cho thì đúng là bị ta nói trúng rồi, đừng ở chỗ này khiến ta chướng mắt, mau tránh ra chỗ khác đi!”

Trường Sinh bị bắt nạt dường như quay đầu đi thật, Hà Hoa thầm mắng nhỏ tên ngốc, bưng chậu nước đi lau dọn, vừa mới vắt miếng giẻ lau xong, liền thấy Trường Sinh lại đi vào trong bếp, xòe tay ra trước mặt cô.

Hà Hoa nhìn ba hạt đậu phộng trong tay hắn, lại nhìn vẻ mặt một mực tủi thân ấm ức của hắn liền mềm lòng, nhưng cũng cố ý trêu hắn, cầm lấy đậu phộng, giả bộ ném vào trong bếp.

“Á…á..” Trường Sinh nhìn chằm chằm vào bếp cuống tới nỗi hét lên, đau lòng giống như bị cắt thịt trên người ra vậy, muốn nhảy vào tìm, nhưng sợ Hà Hoa tức giận, hai tay không ngường chà lau vào quần.

Hà Hoa buồn cười, chỉ nói: “Xem ra cũng có chút tiền đồ đó.” Nói xong đem tất cả đậu phộng trong tay đưa lại cho Trường Sinh : “Cho huynh, ai thèm mấy hạt đậu cỏn con này.”

Trường Sinh vội vàng nhận lấy, để ở trong lòng bàn tay đếm đếm, một hạt, hai hạt , ba hạt, đủ rồi.

Hà Hoa nói: “Được rồi, đậu phộng cũng cho huynh rồi, nửa đêm còn chạy tới đây làm chi, tự chuốc lấy phiền phức, mau trở về phòng ngủ đi.”

Trường Sinh bảo: “Cô cũng ngủ.”

Hà Hoa bĩu môi một cái: “Bây giờ ta không thể ngủ. Nhìn thấy chưa, bà nội bảo ta phải dọn dẹp bếp.”

Trường Sinh nghĩ ngợi, làm như đã hiểu rồi, kéo dài tiếng nói: “Ừ…Cô gặp rắc rối rồi.”

Hà Hoa nói: “Còn lâu mới…” Còn chưa kịp đợi cô nói xong, Trường Sinh đã xoay người đi rồi. Ra tới cửa còn ấm ức than thở : “Tự mình gây rắc rối rồi còn mắng ta…”

Hà Hoa giận dỗi lại mắng thêm mấy tiếng tên ngốc, chỉ hối hận khi nãy mềm lòng không nghiền nát mấy hạt đậu phộng kia cho hắn đau lòng chết thôi.

Chương 8

Edit : LibraIme

Beta : Vô Phương

Hôm sau, mẹ Hà Hoa gọi cô và Trường Sinh về nhà ăn cơm, Hà Hoa biết nhất định là vì chuyện cô đánh nhau với mụ góa Trần.

Suốt dọc đường, Hà Hoa không ngừng dặn đi dặn lại Trường Sinh, vào nhà phải biết gọi cha gọi mẹ, Trường Sinh cũng gật gù đồng ý. Nhưng vừa vào cổng nhà họ Lý, Trường Sinh thoáng cái lại đã trở thành người câm điếc, mặc cho Hà Hoa nhéo hắn, trừng hắn thế nào, vẫn nhất quyết không lên tiếng, chỉ một mực cúi đầu bám dính lấy cô, cô đi đâu hắn theo đó, ngay cả khi cô đi vệ sinh hắn cũng phải đi theo đứng chờ ngay ngoài cửa.

Cha Hà Hoa ngay từ đầu sắc mặt đã không tốt, nhìn dáng điệu này của Trường Sinh lại càng thêm sầm sì. Lúc dùng cơm tức giận không chịu nổi phải lên tiếng: “Miệng thì câm như hến, mà cơm ăn không ít nhỉ.”

Trường Sinh cúi đầu không nói tiếng nào, đem cái bánh bột ngô mới cắn dở một nửa yên lặng thả lại trên bàn.

Hà Hoa bất bình thay Trường Sinh. Thật ra hắn chỉ mới ăn có mỗi một cái bánh bột ngô này chứ nhiêu, chính cô kiên quyết đưa cho hắn bắt hắn ăn, thức ăn trên bàn hắn hoàn toàn không động tới. Nhưng cô cũng không dám chống đối cha, đành phải ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ chân Trường Sinh.

Mẹ Hà Hoa ngồi bên đành giảng hòa: “Đàn ông đàn ang to lớn ăn có một tí thế này có đáng gì, Trường Sinh ngày nào cũng phải khai hoang ruộng đất rất mất sức, nên ăn nhiều một chút … Trường Sinh, không sao đâu, ăn thêm đi con, trong nồi còn đấy.” Vừa nói vừa đưa hai cái bánh bột ngô cho Trường Sinh.

Trường Sinh vẫn như cũ cúi gằm đầu, không nhận cũng không lên tiếng trả lời. Hà Hoa vội vàng nhận bánh bột ngô, nói: “Không cần đâu, huynh ấy no rồi.”

Một bữa cơm rất nặng nề, lúc ăn cơm xong, Hà Hoa đi vào bếp giúp mẹ thu dọn rửa ráy. Một lúc sau Đại Bảo tiến đến chuyển lời, cha gọi cô vào nhà nói chuyện. Hà Hoa biết trốn không xong, đành lau tay đi vào nhà.

Trường Sinh theo sau cô, kéo góc áo của cô: “Về nhà.”

Hà Hoa chỉ vào một cái ghế bên cạnh: “Huynh ngồi đây một lát, chờ ta nói chuyện xong chúng ta về.”

“Được.” Trường Sinh đồng ý, dứt lời ngồi xuống ghế, mẹ Hà Hoa gọi hắn vào nhà nghỉ ngơi hắn cũng không để ý. Đại Bảo cũng thấy Trường Sinh chướng mắt, kêu hắn hai lần hắn không để ý cũng không buồn quan tâm nữa. Chỉ có Tiểu Bảo ngồi trên bậc cửa, vừa bắt chéo chân, vừa nghiêng đầu hiếu kỳ đánh giá Trường Sinh, nhìn một hồi lâu rốt cuộc nhịn không được bước lại nói chuyện, e hèm cho thông cổ họng rồi nói: “Huynh xem chó con không?”

Trường Sinh nhìn Tiểu Bảo không nói gì, Tiểu Bảo lại nói: “Nhà đệ có hai con chó con, huynh xem không?”

Trường Sinh ngẩn người, quay đầu nhìn trong nhà một chút, rồi nói: “Hà Hoa bảo ta ngồi ở đây.”

Tiểu Bảo nói: “Đệ bế nó lại cho huynh xem.” Nói xong vui vẻ chạy vào ổ bế chó con ra.

Trong phòng, Hà Hoa vừa bước vào đã bị cha mắng chửi một thôi một hồi, nói cô bại hoại gia phong, làm mất mặt nhà họ Lý.

Hà Hoa oan ức, nói thẳng những điều này đều là nói bậy, đám ăn xằng nói bậy này nên dìm cho chết đuối trong hố phân hết đi! Cha cô đá cô một cái, chửi cô ‘còn lo hôm qua chưa đủ mất mặt sao? Tao đã muốn mày chui rúc xó nhà mà trốn tránh đi, mày lại như sợ người ta không thấy mày sẽ buồn, lại còn đánh nhau với người ta nữa! Tao đời trước tạo nghiệt gì, mà sinh ra loại không biết xấu hổ như mày vậy hả!’

Hà Hoa bị cha đánh chửi thành quen, biết cãi lại lại thêm đòn, liền cắn môi không nói. Cha cô chửi mệt đành giơ tay lên, không chửi được nữa phẩy tay đuổi cô ra ngoài.

Khi Hà Hoa bước ra, thấy Tiểu Bảo đang vừa ôm một con chó nhỏ nhét vào lòng Trường Sinh, vừa nói: “Cho huynh ôm một con, nó còn nhỏ, không cắn đâu.”

Nhìn Trường Sinh có vẻ hơi sợ, hơi cúi người, vươn ngón tay khẽ chọc vào cái bụng tròn vo của con chó con.

Hà Hoa bước lại lên tiếng: “Trường Sinh, về nhà thôi.”

Trường Sinh nghiêng đầu thấy Hà Hoa, lập tức đứng lên, Hà Hoa quay mặt về phía bếp lên tiếng: “Mẹ, chúng con về đây.”

Mẹ Hà Hoa vội bước ra, muốn nói gì đó, quay đầu nhìn lại trong nhà một chút, muốn nói lại thôi, chỉ nói vài câu bâng quơ rồi để cho hai người về.

Tiểu Bảo vội la lên: “Mẹ, con qua nhà chị cả chơi có được không?”

Mẹ Hà Hoa còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe cha Hà Hoa trong nhà rống lên: “Mày đi làm gì! Ngoan ngoãn ở nhà cho tao!”

Tiểu Bảo bĩu môi một cái, ôm chó con tránh qua một bên.

Hà Hoa và Trường Sinh không nói câu nào suốt dọc đường về nhà. Vừa bước vào nhà, Hà Hoa lên tiếng : “Hôm nay không lên núi nữa. Bữa trưa huynh ăn chưa no, ta làm cho huynh chút gì để ăn, vào phòng chờ đi.”

“Ừm.” Trường Sinh nghe lời, đi vào trong nhà.

Hà Hoa vào bếp, đóng cửa lại, kéo quần xuống quá mông một chút, nhìn thoáng qua chỗ đùi bị cha đá, thầm nghĩ sáng sớm mai chắc chắn sẽ bị bầm đen cho coi. Cô xoa nhẹ vết thương, kéo quần lên, nấu nước nhóm lửa làm cơm cho Trường Sinh, rồi lại cho thêm ít củi vào bếp, không nhịn được lại rớt nước mắt. Cô cảm thấy rất uất ức, không buồn bực chuyện cha đánh, mà đau lòng vì cha lại đi tin những lời đặt điều của lũ người nhiều chuyện, lại có thể tin rằng cô và tên Phùng thọt vô lại kia làm ra cái loại chuyện vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đó.

Hà Hoa đang rơi nước mắt, thì Trường Sinh bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cô vội vã quay lưng lại lau nước mắt, rồi nói: “Không phải bảo huynh chờ trong phòng sao.”

Trường Sinh xoay người, đưa tay chỉ ra bên ngoài. Hà Hoa đứng dậy bước ra khỏi bếp, thấy mẹ cô xách rổ đứng ở trong sân, Tiểu Bảo ôm con chó con đứng cạnh bà.

Hà Hoa hỏi: “Sao mẹ lại sang đây, có việc gì vậy ạ?”

Mẹ Hà Hoa nói: “Không có gì, mẹ thấy Trường Sinh bữa trưa ăn không no, giờ đem bánh bột ngô qua cho nó.”

Hà Hoa cảm thấy ấm áp trong lòng: “Cha đâu, cha mà biết cha mẹ lại cãi nhau.”

Mẹ Hà Hoa : “Ông ấy ngủ rồi.”

Hà Hoa đưa mẹ vào nhà nói chuyện, hai người vừa ngồi trên giường vừa tán dóc, nhìn Tiểu Bảo ôm chó con chạy vòng vòng trong sân, Trường Sinh ngồi xổm một bên ngơ ngác nhìn một lúc, rồi cuối cùng cũng tham gia chơi cùng, nhìn rất ngốc nghếch.

Mẹ Hà Hoa nói: “Thằng bé Trường Sinh này chơi rất hợp với Tiểu Bảo.”

Hà Hoa cong miệng cười cười.

Mẹ Hà Hoa quay đầu lại, nhìn vết cào trên mặt Hà Hoa, nói: “Sao rồi con? Bôi thuốc chưa? Đừng để bị sẹo.”

Hà Hoa: “Con bôi rồi, vài ngày là lành thôi mà.”

Mẹ Hà Hoa gật đầu, kéo tay Hà Hoa lại xoa trong lòng bàn tay một hồi lâu, thấp giọng nói: “Chỉ tại mẹ… chỉ tại mẹ không có bản lĩnh, con gái ngoan của mẹ giờ đây lại bị người ta bắt nạt như thế …” Nói chưa dứt lời đã đỏ vành mắt.

Hà Hoa vội vàng an ủi: “Không sao đâu mà, con có bị ức hiếp gì đâu? Mẹ đừng nhìn mặt con như vậy, mụ Trần góa chồng kia còn bị con tát cho mấy cái méo miệng cơ. Ai đau tự người đó biết, mẹ yên tâm, con gái mẹ đâu phải người dễ bắt nạt.”

Mẹ Hà Hoa nghiến răng oán hận: “Không thèm nói tới cái loại đĩ điếm đó. Bản thân mình đi quyến rũ, thông dâm khắp nơi, lại còn dám vác mặt đặt điều con gái người ta … Nếu không phải ả đó, cha con cũng không quở trách con như thế…”

Hà Hoa nghe ra trong câu nói của mẹ còn có ý khác, không khỏi nhíu mày.

Mẹ Hà Hoa than thở: “Lúc trước vì con còn nhỏ, sau lại mãi không lấy chồng, có chút chuyện không tiện nói cho con, hôm nay con cũng đã gả cho người ta, có một số việc mẹ cũng không giấu con nữa… Ả họ Trần kia không phải thứ tốt lành gì, thông dâm với cha con đã bao nhiêu năm… Cha con cũng cũng là loại không đứng đắn, hư đốn, người ta mới liếc mắt đưa tình một cái chân đã nhũn cả ra…”

Hà Hoa hoảng hốt, nhưng lại nghe mẹ nói tiếp: “Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy mẹ còn đang mang thai Đại Bảo … Mùa đông rét buốt có một mình mẹ lo việc trong việc ngoài, một lần đi gánh nước ở giếng thôn, bắp chân xui xẻo bị chuột rút đau cứng, suýt chút nữa là không dậy nổi, trở về kể lại cho cha con nghe, mong chồng mình thương mình, không ngờ ông ấy còn bật lại, mắng mẹ ngu dốt tự tìm phiền phức … Lòng mẹ khi ấy quả thật như rớt vào hầm băng … Ông ấy khinh thường tưởng mẹ không biết gì cơ đấy. Tâm tư ông ấy không đặt trên người mẹ, ngày ngày đi gặp ả Trần kia, còn gạt mẹ nói đi qua nhà chú Ba con ở phía nam thôn…”

Hà Hoa ngây ngẩn cả người. Cô biết tính tình cha không tốt, thường ngày đối với mấy mẹ con đánh chửi ngược đãi, cho dù là Đại Bảo được ông nuông chiều nhất trong mấy đứa con cũng không thiếu đòn roi của ông. Nhưng cô không ngờ cha ở bên ngoài lại có người tình… Hơn nữa lại còn là mụ góa Trần kia, ngày thường lúc nào mụ ta cũng tỏ ra khí thế giữ gìn trinh tiết trong sạch đến dọa người… Hơn nữa Đại Bảo năm nay mười sáu, tính ra đã lâu thế rồi … thế mà cô lại chẳng biết tí gì…

Mẹ Hà Hoa đưa tay lau nước mắt: “Nguyên nhân mẹ không dám nói gì ông ấy là vì mẹ liên tiếp sinh liền ba đứa con gái, bản thân cũng cảm thấy có lỗi với ông ấy… Sau lại có Đại Bảo, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống … Cha con hai năm sau đó đối với mẹ cũng tốt, cũng ít đi tới chỗ ả điếm kia… Nhưng ả kia không phải người an phận, thấy cha con không quan tâm ả nữa, ngay lập tức lại thông dâm với kẻ khác. Chú Ba con với ả ta từng có chuyện đó, chính miệng thím Ba con nói cho mẹ nghe…”

Hà Hoa trừng mắt hoảng sợ, trong thôn chú Ba cô có tiếng là người thật thà, không ngờ dám làm chuyện này…

Mẹ Hà Hoa thở dài: “Đàn ông là vậy, như nhau cả, không cự tuyệt lại được sự lôi kéo của hồ ly tinh… Cho nên ngày đó khi cha con nói để cho con lấy Trường Sinh, mẹ lại cảm thấy tốt … Người ngốc có điểm tốt của người ngốc, không có lòng gian dạ xảo, có thể một lòng một dạ sống với con cả đời …”

Hà Hoa không câu nệ nữa, vội hỏi: “Hiện tại cha và mụ kia … Còn dính dáng gì không?”

Nước mắt vừa mới ngưng, giờ lại ào ạt trào ra , mẹ Hà Hoa nghẹn ngào: “Thời gian mẹ mang thai Tiểu Bảo, bụng to vượt mặt, buổi tối không thể hầu hạ ông ấy, ông ấy muốn mà không được, lại cùng ả kia dính lấy nhau… Cứ thế co kéo cho tới tận bây giờ… Thực đúng là đồ tim đen khốn nạn, còn không bằng cầm thú. Đời này cái gì mẹ cũng cho hết ông ấy, thời điểm nhà ta khốn đốn nhất, sắp chết đói tới nơi, mẹ sấp ngửa ngược xuôi kiếm cái ăn cho ông ấy… Gả cho ông ấy đã hai mươi năm, may được bộ đồ mới duy nhất mà ông ấy đã chửi bới, trước đó vài ngày đi thị trấn, ông ấy chỉ chăm chăm để sắm cho ả điếm kia mảnh vải bông. Con xem, ả mang rêu rao khoe khắp nơi đấy… Chuyện vừa rồi cũng là ả bịa chuyện đặt điều với cha con. Cha con cũng là loại già đầu mà còn ngu, con gái mình không tin, nhất định cứ đi tin ả … Hôm qua thấy con đánh nhau với ả, nên ông ta đau lòng cho ả, hôm nay gấp rút ép mẹ gọi con về … Mẹ chỉ hận ông trời sao lại đui mù như thế, sao không giáng một đòn thiên lôi chém chết ả điểm lòng dạ đầy ruồi bọ kia đi!”

Hà Hoa nghe xong trong lòng nổi bão, thấy trời dường như đổi sắc. Lâu nay cô chỉ cảm thấy tính tình mẹ quá mềm yếu, bao năm qua chịu để cha hành hạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới rốt cuộc còn có chuyện uất ức như vậy. Cha cô đánh cô chửi cô, cô không oán trách, ai bảo đó là cha. Nhưng không thể tưởng tượng ông ấy lại có thể cùng mụ đàn bà kia làm ra chuyện mất đạo đức này. Cảm thấy uất nghẹn trong lồng ngực, vừa tức lại vừa uất ức. Còn mụ góa Trần kia, cô hận tới tận tim gan, muốn xách dao đi chém chết mụ ta luôn cho rồi.

Mẹ Hà Hoa lau nước mắt, buồn bã nói: “Vốn không định nói cho con, sợ con nghĩ lại thêm phiền… Nhưng chính mẹ cũng cảm thấy khó chịu, nhà ông bà ngoại cũng không có ai, hai em gái con lại lấy chồng xa, không nói với con cũng không nói được với ai… Bây giờ mẹ cũng chẳng còn hy vọng gì khác, chỉ trông mong mấy đứa con bình an, tương lai cưới vợ cho Đại Bảo, Tiểu Bảo … Còn cha con, mẹ không trông đợi gì nữa, mẹ chỉ nương tựa vào các con …” Lời còn chưa dứt, bà lại nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Hà Hoa lúc này dù có vạn lần uất ức, tức giận cũng không thể bày ra trước mặt mẹ, chỉ biết đưa tay kéo tay bà, an ủi: “Mẹ đừng phí sức tức giận vì mụ đàn bà lăng loàn kia làm gì, không đáng để thân mình mệt mỏi như vậy… Con nghĩ cha cũng là bị mụ ta làm cho nhất thời mê muội. Mẹ và cha đã sống với nhau hơn hai mươi năm, cha có thể nào lại không biết ai lạnh ai nóng thật lòng tốt với cha? Mụ đàn bà kia câu ba, thông bốn rõ ràng không phải loại đứng đắn, cha biết rõ về mụ ta nhất định cũng sẽ xa lánh mụ ta thôi…”

“Ông ta lại tin…” Mẹ Hà Hoa tức giận, “Ả đó giỏi diễn kịch… Trên giường không biết có bao nhiêu đàn ông, lại còn dám mang bộ mặt liệt phụ trinh tiết… Cha con ông ấy thực sự tâm dính mỡ heo, dính lấy ả để hưởng tí hương bánh trái…”

Hà Hoa nói: “Cái loại đàn bà không biết xấu hổ này sớm muộn gì cũng chết đuối trong hố phân! Nuốt một con cóc bự chảng rồi chết nghẹn! Ngủ bị chân thối hun chết!”

Mẹ Hà Hoa bị chọc cười nhịn không được, lau nước mắt than thở: “May mà có con bên cạnh, bằng không mẹ tức nghẹn mà chết …” Nói xong quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy Trường Sinh và Tiểu Bảo ngồi xổm bên chân tường ngây ngốc nhìn chằm chằm con chó con ngủ, không khỏi buồn rầu nói, “Mẹ con chúng ta đều là mệnh khổ… Trường Sinh thành thật thì thành thật, nhưng cũng không biết yêu thương người khác … Con nếu như không chịu được, cũng đừng giữ lại trong lòng, mẹ nhịn cả đời, nghẹn đến cả người mang bệnh…”

Hà Hoa cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Huynh ấy rất tốt, chỉ là hay sợ người lạ nên không dám nói thôi. Thuốc trên mặt con là do huynh ấy bôi, hôm qua còn luộc trứng gà cho con ăn đó… Rất tốt…”

Mẹ Hà Hoa an tâm hơn một chút, nói: “Vậy là tốt rồi… Mẹ hôm nay mới thấy rõ, đàn ông ư, không quan tâm có quan cao bổng lộc hay không, có khôn khéo thông minh hay không, biết thương vợ mới là tốt nhất…”

Đọc tiếp: Chàng ngốc ở thôn nọ - Phần 3
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Chàng ngốc ở thôn nọ
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Polly po-cket