Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chương 51: Đại thiếu gia nhà họ Trần
Duy Khánh và Kì Hân quyết định chọn địa điểm trăng mật là đảo Zera - một hòn đảo tư nhân của Trần gia.
Lễ cưới vừa kết thúc, cả hai người đã lên máy bay tư nhân, chuẩn bị bay đến Zera.
Đại Boss đứng dưới địa điểm cất cánh. Trần phu nhân còn ôm cô, lưu luyến không rời. Làm Kì Hân cảm động đến muốn khóc. Boss còn luôn miệng dặn dò hai người phải chú ý sức khỏe, nhất là Kì Hân.
Cô và anh bước lên máy bay. Một người đang định đóng cửa lại thì một bàn tay từ đâu thò ra. Sau đó, có một nam nhân nhanh nhẹn bước vào, giơ tay thân thiện cười:
- Xin chào...
Duy Khánh thấy nam nhân kia thì nhăn mặt:
- Anh đến đay làm gì vậy?
Nam nhân kia thoải mái ngồi xuống ghế:
- Đi ké trăng mật với chú. Sao? Không được?
Duy Khánh lườm nam nhân kia:
- Tất nhiên là không được.
Kì Hân còn khôn hiểu hai cái người nay đang nói cái già. Nam nhân kia là ai. Cô quay sang hỏi Duy Khánh:
- Ai vậy?
- Anh ta là Trần Tử Hàn, anh trai anh.
Trần Tử Hàn mỉm cười, giống như trẻ con chạy tới khoác vai cô:
- Chào em dâu... em thực sự xinh đẹp nha ~
Kì Hân giật mình lùi về sau. Nhưng mà thật lạ nha... đáng lẽ cô phải chảy máu mũi rồi chứ. Tại sao vậy? Chẳng lẽ... hai anh em nhà họ Trần... không bình thường?
Kì Hân lắc lắc đầu, gượng gạo chào lại:
- Anh... anh...
Trần Tử Hàn rất hồn nhiên, ngồi luyên thuyên một hồi:
- Em dâu, không cần ngại đâu. Là người một nahf cả mà...
Duy Khánh nhớ ra điều gì đó, kéo cô rời khỏi chỗ ngồi, sau đó đến trước mặt một nam phi công dự bị.
- Chạm tay vào cô ấy! - Anh ra lệnh.
Nam phi cô kia trong mắt, ngạc nhiên nhìn Duy Khánh. Kì Hân cũng có biểu cảm y hệt như vậy.
Duy Khánh lặp lại:
- Tôi nói, chạm vào cô ấy.
Nam phi công kia sợ toát mồ hôi. Thiếu chủ làm sao vậy? Đưa ra yêu cầu như vậy...
Anh ta run run, đưa tay chạm vào Kì Hân.
Quả nhiên... không có máu!
Duy Khánh thay đổi vẻ mặt tức khắc, ôm cô lên xoay một vòng:
- Bảo bối, bệnh của em hết rồi!
Kì Hân kinh ngạc nghe Duy Khánh nói, sau đó cũng mừng rỡ nhảy cẫng lên.
- Bệnh của em khỏi rồi... khỏi rồi!
Nm phi công cùng có Trần Tử Hàn vừa mới chạy ra xem náo nhiệt há mồm nhìn hai người, ngồi ngẫm nghĩ cả quãng đường cũng không biết có chuyện gì vừa xảy ra...
=======
Chương 52: Mộc Liên Bảo
Chương 52: Mộc Liên Bảo
Máy bay tư nhân hạ cánh xuống một khoảng đất trống trên đảo Zera.
Kì Hân nhìn từ tren máy bay xuống. Hòn đảo nay thực sự rất đẹp. Hình dạng của nó vô cùng đặc biệt. Chính là một hòn đảo nhìn gần giống như hình trái tim. Trên đảo là cát trắng xen lẫn với rừng dừa. Xung quanh được bao bọc bởi biển xanh thơ mộng. Quang cảnh hữu tình, giống như một bức tranh hoàn hảo.
Duy Khánh nắm tay Kì Hân đi xuống máy bay. Theo sau là Trần Tử Hàn và 3 vệ sĩ.
Kì Hân thích thú nhảy nhảy. Cô cởi luôn giày ra, thoải mái chạy trên cát. Duy Khánh đuổi theo phía sau, vô cùng hạnh phúc.
Duy Khánh nhanh chóng bắt được cô, ôm cô ừ phía sau.
- Bảo bối, bắt được rồi..
Gò má cô bắt đầu đỏ lên, tim cũng đập trật mất một nhịp.
- Duy Khánh...
Anh yêu thương nhìn cô, sau đó dịu dàng hôn má cô. Cuối cùng là ôn nhu xoa đầu, dẫn cô trở về xe:
- Bây giờ đã muộn, hô nay em cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi rồi ngày mai chúng ta ra đây.
Kì Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc cả 3 người yên vị trên xe, Kì Hân đột nhiên nảy ra ý tưởng, mắt sáng long lanh nhìn Duy Khánh:
- Ông xã... chúng ta có thể đi dạo trên du thuyền không?
Duy Khánh gật đầu:
- Có thể.
Trần Tử Hàn lúc lên máy bay rất nhiều chuyện, bây giờ bỗng nhiên im lặng, không khỏi khiến cho Kì Hân cảm thấy có một chút kì lạ. Cô quay sang hỏi anh:
- Còn anh?
Trần Tử Hàn làm ra vẻ mặt nai con suy tư:
- Anh đến đây để giải quyết công việc. Nhưng em đề nghị thì anh không nên từ chối rồi.
Duy Khánh khoanh tay trước ngực:
- Tốt nhất là anh nên giải quyết công việc đi. Đừng là mất không gian riêng tư của bọn em.
Mặt Trần Tử Hàn hiện lên 3 vạch đen. Thằng nhóc này... có vợ là quên luôn anh rồi...
Ba người ngồi nói chuyện một lúc thì chiếc BMW dừng lại trước cổng của Mộc Liên Bảo.
Mộc Liên Bảo là biệt thự duy nhất ở đả Zera. Đường đi vào có cây xanh bao phủ, không khí trong lành. Còn có cả hồ câu cá và vườn hoa. Mộc Liên Bảo cao 3 tầng. Màu sơn chủ đạo là trắng, vàng nhạt và xanh lá mạ. Thiết kế theo lối phương Tây, nhìn từ ngoài vào xa hoa mà thanh tịnh.
Cả ba người đi vào trong. Ở phòng khách, người hàu xếp thành 2 hàng, kính cẩn cúi đầu.
Duy Khánh dặn dò quản gia làm bữa tối, sau đó cùng Kì Hân lên lầu. Anh và cô vào một phòng. Trần Tử Hàn cũng vào một phòng ngay cạnh đó.
Một lát sau, có tiếng gõ go vào tường, sau đó là giọng nói nhí nhảnh của Trần Tử Hàn:
- Em trai, em gái, tối nay nhẹ nhàng một chút. Nếu không anh mất ngủ.
Thì ra 3 người này ở phòng sát vách không cách âm a~
Duy Khánh đen mặt, chạy sang phòng bên cạnh lôi Trần Tử Hàn sang phòng khác.
Khi đóng cửa lại, Trần Tử Hàn còn trêu chọc Duy Khánh:
- Em trai, đừng vận động quá sức, em dâu trông rất yếu đó. - Sau đó anh cười cười: - Em à, tại sao lại đuổi anh sang đây vậy? Có phải là không muốn anh phá chuyện tốt của em đúng không?
Nhìn Duy Khánh như sắp bốc khói đầu, Trần Tử Hàn mới lè lưỡi đóng cửa:
- Chúc em thành công. Tạm biệt...
Duy Khánh quay đầu trở về phòng. Im lặng không nói. Khuôn mặt toát ra vẻ tàn ác nham hiểm.
=========
Chương 53: Du thuyền
Khi ăn sáng xong, Kì Hân, Duy Khánh và Trần Tử Hàn đi ra biển.
Quả nhiên đã có một chiếc du thuyền ở đó. Chiếc du thuyền toát ra vẻ xa hoa sang trọng. Giống như ở trong truyện cổ tích vậy.
Duy Khánh nắm tay Kì Hân đi lên tàu. Theo sau là Trần Tử Hàn nhàn nhã ung dung.
Cả ba người đi lên boong tàu. Ở đó đặt sẵn 3 chiếc ghế tựa bằng gỗ. Duy Khánh tiến lên một bước, dịch chuyển một chiếc ghế tựa ra tít mạn trái. Còn 2 chiếc còn lại, anh bê chúng ra mạn phải.
Kì Hân bị hành động của Duy Khánh chọc cười. A~ Cũng không cần khoa trương thế đi..
Trần Tử Hàn mặt méo xệch nhìn Duy Khánh:
- Em trai à, em rất được đó...
Duy Khánh bày ra vẻ mặt "dĩ nhiên" sau đó kéo Kì Hân sang một bên, mặc kệ Trần Tử Hàn đáng thương ngồi một góc.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống. Anh và cô tựa vào nhau. Cô gối đầu lên vai anh, còn cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Lên thuyền mới biết phong cảnh ở đây đẹp như thế nào. Nước xanh trong, tựa như có thể nhìn thấy tận đáy. Còn có cá bơi lội ở phía dưới, không gì đẹp bằng.
Kì Hân hạnh phúc nhìn Duy Khánh mỉm cười. Anh cũng cười đáp lại. Nhưng đôi mắt sau lớp kính râm lại ánh lên tia thâm sâu khó lường.
=========
Buổi tối, chiếc du thuyền xa hoa vẫn lướt êm trên mặt biển.
Kì Hân một mình ra boong tàu đứng ngắm cảnh đêm. Mái tóc dài của cô khẽ bay. Gió làm tà váy nhảy múa. Khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người, đôi mắt chăm chú nhìn ra phía xa.
Kì Hân thấy Duy Khánh đã ngủ nên mới nhẹ nhàng đi ra đây. Cô thực sự ngủ không được, nên muốn thưởng ngoạn một chút.
Cô rất tập trung ngắm cảnh, cũng không biết là ở đằng sau có một người căm phẫn nhìn cô, tựa như muốn trăm ngàn lần giết chết cô đi, lôi cô xuống mười tám tầng địa ngục.
Có một người từ từ tiến đến chỗ cô, ánh mắt ánh lên tia tà ác. Sau đó người này dùng sức đẩy cô xuống thuyền.
Do cô không tập trung nên ngay lập tức ngã xuống, thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng biến mất khỏi boong tàu. "Ùm" một tiếng, Kì Hân tiếp xúc với mặt nước.
Cô ngã xuống còn bị đập tay vào thân tàu. Nước biển nhanh chóng xộc vào mũi cô. Kì Hân cố gắng vùng vẫy nhưng cơn đau từ chân phải truyền tới. Cô thất kinh "a" lên một tiếng. Nước biển lập tức lấp đầy khoang miệng cô.
Ban đêm thực sự lạnh đến chết a~ Cô còn ốm yếu như vậy...
Kì Hân bất lực thở dài. Lần này cô không thể qua khỏi rồi...
===========
Chương 54: Anh không thể mất em
Kì Hân dần dần mất đi ý thức. Cũng không vùng vãy nữa. Cô nhắm mắt lại.
Duy Khánh... em rất mệt. Ba, mẹ, con không cố đước nữa rồi.
Bỗng nhiên "ùm" một tiếng. Một nam nhân lao xuống nước. Nam nhân kia dùng sức kéo cô lên, bám vào chiếc phao vừa được thả xuống. Sau đó nam nhân kia bơi về phía chiếc thuyền cứu hộ ở đó. Cả anh và cô được đưa lên thuyền.
Một lúc lâu sau, Kì Hân mở mắt ra. Cô đã được đưa vào trong phòng. Duy Khánh ngồi đó, cả người ướt nhẹp. Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Kì Hân mỉm cười, đưa tay cho anh.
- Em ổn, đừng lo lắng quá.
Duy Khánh đau lòng nhìn cô. Anh dùng tay vén tóc cô ra, gật đầu một cái.
Trần Tử Hàn từ ngoài chạy vào, kinh ngạc nhìn cô.
- Không sao chứ?
Kì Hân lắc nhẹ đầu.
Duy Khánh ra hiệu cho Trần Tử Hàn ra ngoài. Anh cũng không nói nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, dành không gian riêng cho hai người.
Duy Khánh nhìn vết thương trên tay Kì Hân đã được băng bó, mày nhíu chặt. Kì Hân nhìn biểu cảm của anh thì cười cười:
- Em không sao thật mà.
Duy Khánh giãn mày ra một chút. Nhưng vẫn tỏ ra không yên tâm ngồi lì ở đấy với cô. Cô nói đi thay quần áo cũng không đi. Tựa như sợ cô bay mất vậy.
Trực thăng tư nhân của Trần gia đỗ trên nóc du thuyền. Duy Khánh bế cô ra ngoài, lên trực thăng. Trần Tử Hàn ở đó dặn dò Duy Khánh phải chăm sóc Kì Hân thật kĩ càng.
Duy Khánh gật đầu:
- Nhất định.
Anh ngồi trên băng ghế, để cô nằm lên đùi mình. Bên cạnh là bác sĩ đang xem lại một lần nữa tình hình của cô.
Bác sĩ nói chỉ có vết thương ở tay cô là đáng lưu tâm. Còn lại tất cả đều bình thường. Anh gật đầu, sau đó bảo bác sĩ ra chỗ khác.
Kì Hân nhắm mắt ngủ. Duy Khánh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong mắt lại toát lên vẻ băng lãnh...
========
Sáng hôm sau, lúc bay về đảo, Duy Khánh lập tức đưa Kì Hân lên máy bay tư nhân, bay về nước.
Đại Boss nghe tin cô bị ngã xuống thuyền thì vô cùng lo lắng. Nhất là Trần lão gia và Trần phu nhân. Hai người này luôn miệng trách Duy Khánh không chăm lo tốt cho vợ. Thế là bà Vân - mẹ Duy Khánh túc trực bên Kì Hân 24/24 giờ, làm cô không thể thở được, cũng vô cùng cảm động.
Đến lúc Duy Khánh cam đoan với bà là sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa thì bà mới về.
Sau đó 1 tuần, 4 Đại Boss bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới...
=======
Chương 55: Thư kí tổng tài
Làm phiền mấy ad của các page sửa giúp mình nhé :<
Tuần này Rii thi học kì nè :< nên là sẽ viết ít thôi nè :< Cảm ơn mấy bạn ủng hộ tr nhé <3 Rii yêu mng =)))
=========
Kì Hân ở nhà nhiều đến phát ngán. Ngày nào cô cũng bị Duy Khánh giam ở nhà, loanh quanh luẩn quẩn với Thony và Tiểu Nguyệt. Duy Khánh dạo này bận việc ở tập đoàn, nhưng nhất định đúng 7 giờ sẽ có mặt ở nhà với cô. Anh luôn miệng nhắc nhở cô chỉ được ở trong nhà cho tới khi lành hẳn, sau đó anh sẽ cho cô ra ngoài.
Kì Hân ngoài mặt thì ngoan ngoãn chịu vâng lời, trong lòng thì lại vô cùng khó chịu. Dưỡng thương lâu như thế rồi còn phải dưỡng thêm sao? Cô thực sự bị bức đến điên lên rồi!
Cô còn đang định hỏi Duy Khánh để đi làm việc. Dù gì thì cô cũng học xng 12 năm, có bằng tại Oxford. Chỉ là cô học nhảy lớp nên nă 17 tuổi mới được an nhàn ở nhà.
Không ngờ duy nghĩ của cô cũng trùng với Duy Khánh...
Buổi tối, lúc cô đang ngồi trên giường chơi với Thony thì bị anh nhéo má một cái:
- Bảo bối, em có muốn đến Hưng Viễn làm không?
- Ừ - Kì Hân vừa xoa đầu Thony vừa gật gật.
Duy Khánh ôn nhu cười, dùng tay xoay bả vai cô, để cô đối diện với mình.
- Bảo bối, em có nghe anh nói gì không?
Kì Hân gật đầu rõ mạnh, giơ ngón cái lên:
- Em làm thư kí của anh được không?
Duy Khánh yêu thương ôm cô vào lòng:
- Tất nhiên là được. Anh đã sắp xếp lịch rồi. Ngày mai em đến Hưng Viễn phỏng vấn, có được không?
Kì Hân nghe tới đây thì cười tít mắt. Thế là cô được ra ngoài rồi sao? Không phải ở nhà dưỡng thương nữa? Thật là vui muốn chết đi...
========
Sáng hôm sau...
Ở đại sảnh của tập đoàn Hưng Viễn, một cô gái thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Cô ăn vận vô cùng thoải mái, mặc áo sơ mi trắng đuôi tôm kết hợp với quần jean bó. Cô đi giầy thể thao trắng. Người ngoài nhìn vào có cảm giác xinh đẹp mà thanh thoát, lại vô cùng trẻ trung năng động. Mái tóc xoăn dài buộc cao lên làm nổi bật khuôn mặt thanh tú.
Kì Hân vào thang máy, đang định bấm thì có người chặn lại.
Trần Tử Hàn từ ngoài đi vào, nhìn thấy cô thì thân thiện chào:
- Kì Hân?
Cô gật đầu.
- Vâng. Anh làm ở đây?
Anh gật đầu:
- Ừ. Em đến thăm Duy Khánh sao?
Cô lắc đầu:
- Em đến phỏng vấn.
Trần Tử Hàn cười cười nhìn cô, một tay bấm số tầng:
- Em gái à, đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài mà!
Kì Hân kinh ngạc hả một tiếng. Thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài? Rõ ràng là không có gì khác biệt hơn so với các thang máy còn lại mà. Chỉ là... không có ai ở đây đợi thang máy... Thảo nào cô thấy mọi người nhìn mình với con mắt kì dị như vậy..
Kì Hân gãi đầu:
- Thực xin lỗi, em không biết.
Trần Tử Hàn xoa đầu cô:
- Không sao cả..
=========
Lúc cô bước vào nơi phỏng vấn thì thấy ở đó đã có Duy Khánh cùng một số người khác.
Kì Hân đứng đó, tự tin mỉm cười giới thiệu về bản thân. Duy khánh ngồi ở giữa hài lòng mỉm cười nhìn cô, còn lén lút giơ ngón cái với cô.
Kì Hân phỏng vấn cái gì cũng trôi chảy. Hơn nữa, họ đều đã biết cô là tổng tài phu nhân, cộng thêm ngoại hình bắt mắt và vẻ tự nhiên khiến cô trở thành tiêu điểm và là "đối thủ khó ăn nhất" của tất cả những người còn lại.
Phỏng vấn xong, Kì Hân về trước. Hôm qua Duy Khánh cũng dặn cô như vậy. Ở trước cửa Hưng Viễn đã có oto của tài xế chờ sẵn.
Kì Hân mỉm cười bước lên xe..
Cứ như thế thì tốt quá...
============
Chương 56: Ngày đầu đi làm
Hôm nay chính là ngày đầu tiên đi làm của Kì Hân ~~
Cô vẫn vui vẻ như ngày thường. Chỉ khác một chút là cô sẽ không đến tập đoàn cùng Duy Khánh mà đi với tài xế riêng. Như vậy sẽ thuận lợi hơn, càng ít lời gièm pha, ít những lời bàn tán linh tinh. (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Kì Hân thật sự rất ghét mấy việc rắc rồi như thế.
Duy Khánh cũng chiều theo ý cô, nói cô buổi sáng sẽ đi cùng với Alex - tài xế trung thành kiêm vệ sĩ của anh.
Tuy nhiên, không đi cùng nhau cũng không có nghĩa là sẽ không có lời qua tiếng lại...
Đúng là như vậy. Sự thật đã chứng minh ddieuf đó là đúng 100 phần trăm. Ngay sáng hôm đó, đã có người tự tìm đến khiêu chiến với cô (Rii: ==")
Chính là lúc Duy Khánh nhờ Kì Hân đi pha cafe cho anh. Cô chạy xuống áy pha cafe thì thấy Vương Trình Trình- cũng là thư kí của Duy Khánh đang đứng đó. Kì Hân mỉm cười thân thiện chào một tiếng. Dù gì cũng là đồng nghiệp, cũng đã biết nhau. Tốt hơn hết là nên làm quen một chút.
Nào ngờ cô không được hoan nghênh. Vương Trình Tình không thèm đáp lại cô, tiếp tục pha cafe, hoàn toàn coi cô là người vô hình, biểu hiện cũng khác xa so với sáng nay. Rõ ràng sáng nay lúc cô cùng làm quen đồng nghiệp mới, cô ấy rất thân thiện mà? Bây giờ như thế này là sao? (Rii: Lúc đó có anh Khánh đó chị :v)
Kì Hân cũng rất thoải mái. Cô nhún vai không nói gì cả, sau đó im lặng đứng chờ Trình Trình pha cafe xong để làm cho Duy Khánh.
Nhưng mà lúc cô đi ra chỗ máy pha cafe lại đụng trúng Vương Trình Trình. Cafe vô cùng nóng đổ hết ra áo sơmi trắng cua cô. Da bỏng rát đến mức Kì Hân phải "a" lên một tiếng. Áo trắng nhanh chóng bị nhuốm một mảng nâu vàng, trông thật sự rất khó coi.
Vương Trình Trình chạy vội vàng xin lỗi, cuống quít phủi áo cho cô.
Kì Hân thở dài một cái, sau đó ua tay:
- Không cần đâu. Cứ để như vậy là được. Tôi không sao.
Vương Trình Trình hỏi lại có thật là cô ổn không. Kì Hân mới gật đầu một cái, sau đó cô pha cafe, mang lên cho Duy Khánh.
=====
Cô đứng trước cửa phòng làm việc của tổng tài, nhẹ nhàng gõ ba tiếng.
Một giọng nam băng lãnh từ trong vọng ra:
- Vào đi!
Kì Hân mở cưa đi vào, cố tình che dấu vết cafe trên áo. Duy Khánh thấy cô đi vào thì sắc mặt dịu đi, ôn nhu nhìn cô::
- Sao đi lâu vậy?
Cô đặt tách cafe xuống bàn, mỉm cười:
- Em có một chút chuyện. Anh là việc đi. Em ra ngoài.
Cô nói rồi sải bước ra ngoài. Ai ngờ lại bị Duy Khánh gọi vào:
- Kì thư kí?
Cô dừng bước, không quay đầu lại:
- Sao vậy?
Duy Khánh nheo mắt lại:
- Vết cafe trên áo, ai làm?
Kì Hân có chút hoảng hốt. Duy Khánh cũng thật là siêu đi... đã biết rồi...
Cô quay hăn người lại, tự nhiên cười:
- Là em vụng về tự làm đổ ra áo.
- Ồ? Vậy sao? Tiểu Hân,, em tốt nhất là không nên nói dối tôi. Ở tất cả những chỗ pha cafe đều có camera...
Mí mắt Kì Hân giật giật:
- Em không sao cả mà...
Duy Khánh cúi đầu xuống, chuyên tâm làm việc
- Em ra ngoài, còn việc em co sao hay không tôi sẽ tự xem xét!
Kì Hân thở dài, lẽo đẽo đi ra ngoài...
==========
Chương 57: Đi cửa sau
Đúng như Kì Hân dự đoán. Buổi sáng hôm sau, lúc cô đến Hưng Viễn làm việc liền chạm mặt Vương Trình Trình ở thang máy.
Vương Trình Trình chật vật bê hộp đồ đi xuống, nhìn thấy cô thì nguýt một cái dài. Kì Hân cắn môi không nói gì. Trong lòng lại thầm mắng Duy Khánh tại sao lại vô lý như thế. Chỉ là làm đổ cafe, lại có thể lập tức đuổi việc người ta. Boss như vậy, chắc chỉ có mình Duy Khánh.
Kì Hân tránh qua một bên chờ cô ta đi ra để cô đi vào. Nhưng Vương Trình Trình cố ý chặn đường đi của cô. Kì Hân không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn cô ta:
- Tôi đang rất vội, phiền cô tránh đường một chút.
- Tôi đâu có cản cô đi? Cô cứ đi đường của cô.
Kì Hân định đi vào thang máy thì lại bị cô ta cản lại một lần nữa.
- Tổng tài phu nhân, tôi bị đuổi việc, cô có vui không?
Kì Hân không muốn dây dưa lâu với cô ta. Cô còn rất nhiều việc phải làm nữa.
Vương Trình Trình vênh mặt nhìn Kì Hân:
Kì Hân càng cố gắng tránh đi không muốn để tâm đến Vương Trình Trình thì cô ta càng lấn tới, nhất quyết không cho cô đi. Kì Hân tức đến hộc máu, nhanh chóng đi tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, đi lên tầng 88.
Duy Khánh ở trong phòng tổng tài, thấy cô vào thì ngẩng đầu lên, ôn nhu mỉm cười:
- Bảo bối, em vừa đi đâu vậy?
- Em đi từ nhà đến công ti. Có gì sai sao?
Duy Khánh nhìn khuôn mặt khó chịu của cô thì nhíu mày:
- Em sao vậy?
Kì Hân đặt tập tài liệu lên bàn, quay người đi ra ngoài:
- Không có gì . Em ra ngoài làm việc.
Cô ra ngoài đóng cửa lại, tập trung vùi mình vào công việc..
========
Một lúc sau, Duy Khánh bảo cô đi pha cafe. Kì Hân đi thang máy xuống, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mấy nữ đồng nghiệp.
- Thư kí mới của Tổng tài đó, Kì Hân. Có nghe tên cô ta chưa?
Người đối diện gật gật đầu:
- Tất nhiên là có nghe qua. Nổi tiếng cả công ti mà a~
Kì Hân giật mình đứng một bên nghe lén. Cô nổi tiếng tới mức như vậy sao? Thật vinh hạnh mà.
- Cô ta cũng xinh đẹp, lại là tổng tài phu nhân.. Thật sự rất ngưỡng mộ a~
Người khác bĩu môi:
- Ngưỡng mộ? Nực cười quá đi. Cô ta có gì mà đáng ngưỡng mộ? Nhìn ngoại hình cô ta xem? Chưa chắc đã bằng một phần của tôi.. Tài giỏi? Chắc gì đã giỏi. Tổng tài phu nhân chắc là đi cửa sau rồi.
Kì Hân nhìn người vừa nói rồi phì cười. Hahaa. Thật là hài hước mà. Đây rõ ràng là.. con trai mà?! Nhưng mà đi cửa sau? Không có không có. Oan cho cô quá mà!
Mấy nữ đồng nghiệp xua xua tay:
- Thôi đi má. Má ghen tị hả?
Người vừa nãy hất tóc, bĩu môi:
- Ai thèm ghen tị với cô ta chứ? Cô ta là đồ độc ác, khiến cho Vương tỉ bị đuổi việc.
- Thật sao? Nhìn cô ta như vậy... thật là ...
Kì Hân đứng ngoài khóe miệng giật giật. Đúng là có một phần lỗi tại cô. Nhưng cái đấy cô không cố ý mà..
Mấy người kia tiếp tục chửi rủa. Kì Hân thở dài một cái. Cô tạo nên nghiệp chướng gì chứ a a ~
Duy Khánh từ đâu chui ra, ôm eo cô đi vào phòng pha cafe.
Đám người kia thấy cô và anh thì trợn mắt nhìn hai người. Miệng tưởng như có thể đút vừa một quả táo. Kì Hân nhìn biểu cảm của họ thì cố nhịn cười, hai vai rung lên bần bật.
Duy Khánh nghiêm mặt, trừng mắt với từng người:
- Mau đi làm việc!
Đám người kia ba chân bốn cẳng chạy về làm việc, quay đầu lại nhìn cô và anh cũng không dám.
Duy Khánh xoa đầu cô, mỉm cười:
- Kệ họ nói gì đi. Bảo bối, anh lên trước.
Kì Hân gật đầu, dùng tay xoa trán..
Ngày mai lại có thêm người bị đuổi việc rồi...
==========
Chương 58: A.W vs SN
Tại bar A.W...
Duy Khánh kéo tay Kì Hân đi vào trong. Hai người chuẩn bị bước lên tầng 2 thì cửa bar bị đạp bay không thương tiếc.
Duy Khánh dừng bước, quay người lại nhìn ra cửa.
Một tốp người áo đen xăm trổ đầy mình bước vào. Tên nào trong tay cũng cầm gậy, cầm côn, mặt mũi hung hăng bặm trợn, tưởng như muốn phá nát cả quán bar ra.
Anh nhíu mày, nhìn kĩ từng tên một. Đây là người của tổ chức SN. Không sai, chúng đã biết người đứng sau vụ chiếm bar SN là anh.
Kì Hân có chút cuống, hoảng hốt nhìn vào đám người kia. Duy Khánh mỉm cười trấn an cô, cô cũng thấy đỡ phần nào.
Một tên cầm côn, đi lên phía trước, mạnh tay hất đổ bàn rượu ở gần đấy. Mọi người tách ra hai bên, nhường đường cho bọn chúng đi vào. Tên vừa rồi hất cằm, ngạo mạn quát:
- Duy Khánh, mày ra đây!
Duy Khánh cười khẩy, đẩy Kì Hân cho An Vĩnh Phong ở sau. Còn mình thì ung dung đi ra ngoài.
Kì Hân lo lắng muốn chạy theo kéo anh lại, lập tức bị An Vĩnh Phong giữ lấy. Anh chắc chắn khẳng định:
- Thân thủ của lão đại rất tốt, cô không cần lo lắng!
Kì Hân gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. Cô mím môi nhìn bóng lưng Duy Khánh.
Anh nhìn bọn người áo đen kia, bình thản đút tay vào túi áo:
- Các người có chuyện gì?
Tên cầm đầu "phi" một tiếng, khinh bỉ hất cằm nhìn anh:
- Có chuyện gì? Người tự làm tự biết! Sòng bạc SN là ai làm? Hả ? Không phải mày sao?
Duy Khánh cười như có như không, gật gật đầu:
- Đúng, sòng bạc SN đúng là tao làm.
- Mày cuối cùng cũng chịu nhận rồi đúng không? Được! Tất cả chúng bay, lên đập phá cho tao!
Tên kia vừa dứt lời, đàn em của hắn xông lên phía trước, đập phá bar.
Duy Khánh vẫn thản nhiên đút tay vào túi quần, băng lãnh nhìn bọn chúng..
Kì Hân sốt ruột kéo tay An Vĩnh Phong. Anh chỉ cười cười, vỗ nhẹ bả vai cô:
- Không sao. Lão đại khác có cách.
Đợi bọn chúng đập phá một hồi, anh mới lấy khẩu minigun từ trong túi áo ra. An Vĩnh Phong thấy vậy liền vội vàng kéo Kì Hân đi chỗ khác.
Duy Khánh nhắm một mắt, ngắm thẳng vào sau gáy một tên, bình tĩnh bóp cò..
Pằng!
Tiếng súng vang lên, tên bị bắn lập tức ngã xuống. Máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra, thấm ướt sàn..
Duy Khánh nhìn bọn chúng, cười lạnh, sau đó chuẩn xác ngắm bắn, từng tên từng tên lần lượt gục xuống..
Tên cầm đầu từ đằng sau xông tới. Hắn cầm vỏ chai bia, giơ cao chuẩn bị đập vào đầu anh. Duy Khánh nhanh chóng quay về phía sau, giơ chân đạp tên kia bay xa, dùng súng kết liễu hắn..
Mọi người đã chạy hết ra ngoài. Trong bar chỉ còn lại mình anh và bọn người bang SN. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên. Duy Khánh căm phẫn nhìn bọn chúng, bắn liên tiếp hàng chục phát vào một tên, tựa như đang trút tất cả buồn bực trong lòng...
==========
Chương 59: Tâm sự của Duy Khánh
>< Lần đầu viết về tâm sự của Duy Khánh =)))
==============
Duy Khánh nhìn một đống xác chết nằm ngổn ngang, nhìn bàn tay của mình, thở dài một cái..
Anh đi ra ngoài, thấy Kì Hân và An Vĩnh Phong đang đứng chờ mình ở bãi đỗ xe. Kì Hân lo lắng không yên, đi đi lại lại như kiến bò trong chảo lửa. Trái lại, An Vĩnh Phong ung dung nhàn nhã khoanh tay đứng bên cạnh, thoải mái dựa người vào xe của anh.
Duy Khánh từng bước đi đến chỗ bọn họ. Kì Hân thấy anh thì xúc động muốn khóc, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy anh.
- Anh không sao chứ?
Duy Khánh mỉm cười xoa đầu cô:
- Không sao cả.
Kì Hân buôn Duy Khánh ra. Cô thấy vết máu trên đầu anh thì hoảng hốt:
- Duy Khánh, đừng lừa em. Chúng ta đi bệnh viện. Anh nhìn đầu anh xem, tại sao lại ra nông nỗi này chứ..
Nhìn thấy cô khóc, không hiểu sau tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng. Anh chặt cô:
- Em không thấy anh vẫn ở đây với em sao? Anh không sao hết, đừng khóc.
Trong lòng anh có chút cảm động. Cô chính là người đầu tiên quan tâm lo lắng cho anh như thế này. Nhưng sự cảm động trong đáy mắt bỗng chốc bị vùi lấp hoàn toàn. Thay vào đó là sự lạnh lùng, chán ghét, và còn có căm hận..
=========
Duy Khánh làm cách nào cũng không thể ngủ được. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn Kì Hân yên bình ngủ bên cạnh mình.
Anh cẩn thận chỉnh lại chăn cho cô, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại..
Duy Khánh xuống quầy bar của biệt thự, lấy rượu, rồi cầm một chai nốc cạn.
Anh thực sự rất rối loạn. Mọi thứ dường như bị đảo lộn. Anh rất mệt, rất khó chịu. Anh ngàn vạn lần cũng không muốn tiếp tục nữa.. Anh không muốn tiếp tục trả thù, anh không muốn nhìn cô đau khổ. Anh cái gì cũng không muốn.
Lần đầu tiên gặp cô, chính là tại bar A.W. Lúc đó cô mặc một bộ quần áo đông, còn khoác áo mưa bên ngoài. Lớp trang điểm làm cho khuôn mặt cô vô cùng khó coi. Lúc đó anh còn chưa biết về bệnh tình của cô, còn kéo cô lại. Kết quả là máu của cô phun đầy mặt anh, làm bẩn quần áo của anh.
Lần thứ hai gặp, chính là ở nhà hàng Galaxy. Cô cùng bố mẹ đến, xinh đẹp tựa như nữ thần..
Sau đó cô đến nhà anh ở. Đầu tiên anh không quan tâm đến cô. Nhưng càng ngày càng thấy bản thân mình mất kiểm soát, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi. Anh thích cái vẻ đáng yêu của cô, vẻ tình nghịch của cô, từng cử chỉ của cô. Cái gì anh cũng khắc sâu vào trong đầu, không thể quên được.
Nhưng ông trời đang trêu đùa họ đúng không? Bố cô lại là người giết chết bố mẹ anh..
Cô là người vô tội, không liên quan một chút nào đến việc này hết. Nhưng anh không thể quên. Khi anh tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ mình bị giết. Lúc đó anh chỉ mới sáu tuổi..
..Nhưng thực xin lỗi cô.. Con gái của kẻ thù cũng là kẻ thù. Tha cho kẻ thù chính là tự ngược đãi bản thân mình..
Anh yêu cô, yêu vô cùng, nhưng tất cả những gì anh phải trải qua, phải chịu đựng đã thấm vào máu anh. Vĩnh viễn không thể xóa đi.
Duy Khánh tiếp tục nốc cạn chai rượu. Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông. Anh gạt nút xanh, đầu dây bên kia lậ tức truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái:
[ Anh Khánh?]
- Tiểu Hy?
[Em đã khỏi hẳn bệnh rồi. Vé máy bay cũng đã đặt rồi. Ngày mai em về với anh.]
- Sớm như vậy sao? - Duy Khánh bóp trán.
Mục Hy ở đầu dây bên kia giận dỗi chu mỏ:
[Vậy anh không muốn em về sao?]
- Tất nhiên là muốn. Mai gặp em.
[Chào anh..]
Duy Khánh cúp máy, tiếp tục uống. Một chai lại một chai...
===========
Chương 60: Mục Hy
Tiểu tamm đã đến =.=
==============
Sáng hôm đó, lúc Kì Hân tỉnh dậy thì đã không thấy Duy Khánh đâu..
Cô hỏi Tiểu Nguyệt thì Tiểu Nguyệt nói rằng hôm nay anh ra khỏi nhà từ sớm.
Cô cũng không tò mò nhiều, thay đồ, ăn sáng rồi đến công ti làm việc. Tất cả đều diễn ra theo đúng quỹ đạo của nó. Ai làm việc của người ấy, một chút cũng không quan tâm nhau.
=======
Tại sân bay..
Một người đàn ông thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Anh ta mặc một bộ vest đen cắt may khéo léo, tôn lên vóc người cao lớn và đôi chân dài thẳng tắp của anh. Khuôn mặt đẹp không chút khiếm khuyết. Từng đường nét đều vô cùng tinh sảo. Sống mũi thẳng tắp, cằm cương nghị, đôi môi mỏng khẽ mím, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Thu hút, nhưng cả người anh lại toát ra khí lạnh, trên mặt cũng viết rõ ba chữ "CẤM LÀM PHIỀN."
Một cô gái từ xa đi tới, nhìn thấy Duy Khánh đứng đó thì cười tươi vẫy tay. Duy Khánh nhìn thấy cô ta thì mày kiếm giãn ra, nở nụ cười ấm áp.
Mục Hy xinh đẹp tựa như thiên thần, ngũ quan thanh tú. Gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm thoát tục động lòng người.
Cả hai người giống như kim đồng ngọc nữ, vô cùng hợp đôi, thật khiến cho người khác phải ngước nhìn a~.
Mục Hy vứt hành lí qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ Duy Khánh, theo thói quen dùng cả hai tay hai chân ôm anh, trèo cả lên người anh. Giống như gấu Koala vậy.
Duy Khánh mỉm cười véo mũi Mục Hy, làm cho mũi cô ta đỏ bừng lên, đáng yêu không tả được.
- Tiểu Hy, em về thật sớm. Nhớ anh sao?
Mục Hy bĩu môi, gò má hưi ửng đỏ.
- Ai thèm nhớ anh chứ?
Duy Khánh một tay xách hành lí, tay còn lại cầm tay Mục Hy, dẫn cô ra khỏi sân bay, lên chiếc xe Bugatti Veyron màu trắng.
- Anh Khánh, em lâu rồi mới về đây, anh dẫn em đi ăn? Sau đó cho em về DH villa, vậy là được rồi.
Duy Khánh nhíu mày:
- Ăn thì được. Nhưng mà về DH Villa thì không thể được.
- Sao lại không được? - Mục Ky bất mãn nhìn anh.
Duy Khánh nhìn cô, nhăn mặt:
- Kì Hân đang ở đó.
- Kì Hân Kì Hân, cô ta là vợ anh sao? Sao lại được ở đó? Hai người kết hôn rồi sao?
Duy Khánh gật đầu:
- Phải, anh và cô ấy kết hôn rồi.
Mục Hy nắm lấy tay Duy Khánh:
- Sao anh lại làm thế chứ? Còn em thì sao? Anh đã hứa với em điều gì?
- Anh xin lỗi.
Mục Hy mắt long lanh như sắp khóc, đấm vào vai anh:
- Anh thật tệ. Anh đã hứa với em, hứa với em. Sao anh lại không giữ lời chứ?
Duy Khánh dừng xe lại, ôm lấy Mục Hy:
- Anh với cô ấy chỉ là tạm thời. Người anh yêu vẫn là em, người anh lấy sau cùng vẫn là em!
Mục Hy khóc thút thít, giống như mèo nhỏ đáng thương:
- Nhớ những điều anh nói..
Duy Khánh gật đầu.
Cô ta tiếp tục:
- Thế thì bây giờ anh dẫn em đi ăn, sau đó cho em ở DH villa được chứ?
Duy Khánh thở dài, gật đầu:
- Được.
...
==========
Tập đoàn Hưng Viễn - phòng thư kí.
Kì Hân check email lại một lần, ánh mắt dừng lại trên email mới nhận..
Cô click chuột vào đó, sau đó, hai mắt mở lớn hết cỡ, không thể nào lớn hơn...