Insane

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đan Châu định từ chối, nhưng vừa nhìn sang bên kia đường, cô vội gật đầu ngay:

– Dạ.

Tử Lăng cũng vừa nhìn thấy Tử Khiêm, nó nhảy cẫng lên hét to:

– Ba … Mẹ ơi! Ba đến đón con.

– Bác Phương ơi! Con có ba đón rồi, con đi với ba.

Đan Châu nắm tay nó:

– Con vừa nhận lời bác Phương kia mà, đừng mất lịch sự như vậy chớ con.

– Lần sau, con đi với bác Phương. Hay là mẹ đi ăn kem với bác Phương đi.

Nó định băng qua đường, Tử Khiêm xua tay:

– Con đừng qua đường, để ba sang với con.

Không biết làm sao, Đan Châu đành bảo Tử Khiêm:

– Anh đưa Tử Lăng đi đến bảy giờ mang về trả cho em.

Cô nắm cánh tay Thái Phương làm vẻ thân mật:

– Mình đi thôi anh Phương!

Cô quay đi ngay lên xe với Thái Phương, Tử Khiêm buồn bã nhìn theo. Đan Châu có quyền chọn người đàn ông cho cô. Anh có quyền gì, khi Đan Châu còn quá trẻ. Tử Khiêm bế con lên, nhìn theo xe mang Đan Châu đi mà tim nức nở.

– Ba ơi! Sao ba buồn quá vậy?

– Đâu có, ba đang vui đây chớ. Sao con hỏi như vậy?

– Con thấy mắt ba như có nước mắt nè.

Tử Khiêm xúc động vùi mặt vào tóc con:

– Nếu như mẹ con có ba khác, con có về ở với ba không?

Lập tức, thằng bé giãy nảy trên tay Tử Khiêm:

– Con không cho mẹ con có ba khác đâu. Mẹ cũng nói, mẹ không lấy chồng, ba ghẻ không bao giờ thương con của vợ cả. Ở nhà chỉ có bà ngoại thương mẹ mà thôi.

Tim Tử Khiêm dịu lại, một niềm hy vọng mong manh bùng lên trong anh.

Từ trong sâu thẳm trái tim ích kỷ của Tử Khiêm luôn mong đợi Đan Châu đừng thuộc về ai đó.

Không có Tử Lăng thành ra giữa Đan Châu và Thái Phương trở nên trầm lặnh hẳn đi. Đan Châu ngượng ngập, lúc nãy vì sự xuất hiện của Tử Khiêm, Đan Châu không muốn Tử Khiêm nuôi bất kỳ một hy vọng về mình, nên cô nhận lời đi với Thái Phương. Bây giờ cô lại chỉ muốn được về nhà, đóng cửa và giam mình trong căn phòng bé nhỏ của mình.

Thái Phương dừng xe trước một nhà hàng giải khát, anh vòng qua mở cửa xe cho Đan Châu xuống:

– Chúng ta vào đây nhé, anh mới về người biết nhà hàng này cà phê ngon.

Khung cảnh cũng thanh lịch lắm.

Đan Châu gật nhẹ đầu bước đi trước. Thái Phương chọn bàn, anh kéo ghế ngồi cho Đan Châu:

– Em uống gì anh gọi?

– Gọi cho em cà phê như anh vậy.

Thái Phương ngắm Đan Châu chiều nay cô cũng mặc áo trắng, áo sơ mi và quần jeans xanh, trông xinh xắn gọn gàng.

– Nếu gặp em đi một mình, không ai nghĩ em có đứa con năm tuổi cả.

Đan Châu cười ngượng ngập:

– Em già rồi.

Thái Phương nhăn mặt:

– Phụ nữ Âu Châu bốn mươi tuổi họ còn chưa xem mình già, huống chi em chưa được hai mươi lăm. Em có vẻ là một cô sinh viên hơn là một bà chủ hiệu sách.

– Anh cứ khen làm cho em xấu hổ.

– Anh không khen nữa được chưa? Không có cậu nhóc, em có vẻ bớt vui đi phải không? Xem vẻ chú nhóc mến cha.

– Dạ, lúc anh ấy cưới vợ, đi hưởng tuần trăng mật, ở nhà nó cứ mong ngóng, lười cả ăn học. Đi ngủ cứ nhắc khi nào ba điện thoại, mẹ nhớ gọi con dậy.

Thái Phương nhìn Đan Châu đầy thương cảm, hẳn cô phải sống một cuộc sống nội tâm đầy đau buồn. Anh bỗng muốn được chia sẻ với cô.

– Nếu em cho phép, anh xin được phép làm thân với Tử Lăng. Anh khao khát có một đứa con như em vậy.

Đan Châu cúi đầu:

– Dạ.

– Em uống cà phê đi kẻo nhạt.

Đan Châu bưng ly nước lên uống, cô có cảm giác như mình đang hò hẹn vậy. Lâu lắm rồi, có đến bốn năm năm cô chưa ngồi quán cà phê với ai ngoài Đông Ngân. Có lẽ cô cũng nên tự cho phép mình rong chơi hơn là sống khép kín, gieo hy vọng cho Tử Khiêm. Cuộc tình giữa cô và Tử Khiêm đã dang dở, anhơ vợ, mỗi người có một con đường để đi.

Thái Phương mời Đan Châu ăn cơm tối, cô từ chối:

– Một ngày em ngồi cửa hàng khá mệt, cho nên xin phép anh cho em về nghỉ.

Với lại, bảy giờ bé Tử Lăng cũng về nhà, em cần lo cho con.

– Vâng. Vậy anh không làm phiền em. Hôm nào cho anh đến nhà làm thân với Tử Lăng.

– Vâng.

Xe vừa dừng trước nhà, Tử Lăng nhảy xổ ra:

– Mẹ! Mẹ về!

Đan Châu thở dài. Lẽ ra Tử Khiêm không nên có mặt trong nhà cô, anh đã quên anh là người đàn ông có vợ rồi hay sao?

Chào từ biệt Thái Phương, Đan Châu đi chầm chậm vào nhà. Cô gọi chị * lo cho Tử Lăng, rồi ngồi xuống ghế:

– Mai mốt anh đến trường đón con, đưa nó đi chơi. Khi trả nó về, anh cũng nên về hơn là vào nhà như thế này.

Tử Khiêm khó chịu:

– Em ngại Tường Vi hay ngại Thái Phương không bằng lòng?

– Anh đã là người đàn ông có vợ, em không muốn có sự liên hệ nào. Anh thăm nom bé Tử Lăng là bổn phận của anh, nhưng anh đừng tự cho mình có quyền vào nhà em khi nào cũng được. Em muốn tránh cho em và tốt cho anh.

Tử Khiêm thở dài:

– Anh biết, em luôn luôn có lý. Thôi, anh đi về đây. Anh chỉ muốn khuyên em, nếu muốn tái hôn hãy suy nghĩ cho chín chắn.

– Cám ơn anh đã khuyên em. Em sẽ có suy nghĩ thật chính chắn.

– Nói giùm với Tử Lăng, anh phải về.

Đan Châu gật nhẹ đầu. Xong, cô đứng lên đi lại cửa như sẵn sàng tiễn Tử Khiêm. Tử Khiêm vừa giận vừa đau xót. Anh cảm thấy lòng mình lạnh lùng khi về nhà. Chưa bao giờ Tử Khiêm muốn có cuộc sống một mình vùi đầu trong căn phòng, gặm nhấm nỗi cô đơn hoang vắng. Đi đâu đây? Quả thật lòng người buồn thì cảnh có vui bao giờ.

Không đi về nhà, Tử Khiêm lái xe đến khách sạn thuê phòng. Anh gọi bia và đóng cửa lại, uống cho đến khi say mèm.

Hình bóng Đan Châu và bé Tử Lăng mãi đeo đuổi Tử Khiêm trong men say chập chờn và giấc ngủ phiền muộn.

Anh muốn bóp vụn ngày, xé nát đêm.

Anh muốn vá víu những người trên trái đất.

Người ta có thể vô cùng xinh đẹp.

Có thể thông minh, có thể rạng ngời.

Có thể yêu anh đi nữa em ơi.

Anh cũng không thể kiếm tìm em đâu cả.

Tử Lăng lại không về. Cây kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng, có nghĩa là đã sắp hết một đêm rồi Tử Khiêm không về nhà, điện thoại cũng tắt không mở.

Tường Vi muốn điên lên trong cơn ghen và giận. Tử Khiêm đã quá đáng khi xem thường cô. Anh có còn xem cô là vợ của anh nữa hay không?

Hết còn kiên nhẫn, Tường Vi vùng dậy, cô vung tay đập ầm ầm, quật đổ ngã hết mọi thứ trong phòng. Tiếng đổ vỡ ầm ầm đánh thức cả gia đình Tử Khiêm.

Ông Nam thức giấc:

– Cái gì ầm ầm trên lầu, bà lên xem. (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) Vợ chồng thằng Khiêm lại cãi nhau đánh nhau hay sao?

Tử Hà cũng giật mình, cô chạy vội sang phòng Tường Vi. Một quan cảnh đổ nát. Tử Hà cau mày:

– Anh Khiêm không về nhà mà chị quậy ầm ầm lên như vậy sao? Chị cũng phải nể ba mẹ một chút chớ.

Tường Vi quay mắt, mắt cô lóe lên tia lửa căm hờn vào bà Nam và cô em chồng:

– Vậy Tử Khiêm có nể nang chị không? Ảnh đi suốt đêm không về, em nghĩ xem anh Khiêm đi đâu?

– Nếu như ảnh có đi tìm chị Đan Châu, chị cũng không nên bạo động cách này. Chị có thể nói để ba mẹ khuyên can anh Khiêm mà.

Tường Vi mím môi rít lên:

– Vô ích! Ảnh không nghe ba mẹ đâu! Ảnh đi suốt đêm không về, chị không biết là ảnh trực bệnh viện, đến nhà Đan Châu ôm ấp nó hay là chết ở một xó xỉnh nào đó.

Bà Nam khó chịu:

– Con ăn nói như vậy đó sao. Làm vợ cũng nên dịu dàng một chút. Con như vậy hèn nào Tử Khiêm sợ con, cứ đi suốt. Con muốn được chồng yêu thương, phải nhẫn nhục dịu dàng. Có ai nỡ tệ bạc với người dịu dàng với mình.

Tường Vi khóc nấc lên:

– Nếu mẹ ở vào trường hợp của con, mẹ sẽ cư xử như thế nào đây? Ở bên cạnh con, ảnh cứ vắt tay lên trán và nằm như một khúc gỗ. Con cự nự, ảnh bỏ đi. Con khổ quá, mẹ có thông cảm với con, một người vợ bị chồng lạnh nhạt hay không?

Bà Nam thương hại tiến vào kéo Tường Vi ngồi xuống giường, nhỏ nhẹ khuyên:

– Nó còn nhó Đan Châu, con phải biết cách chinh phục và xây dựng tình thương ở chồng mình chớ. Hay là con hãy sinh cho Tử Khiêm đứa con, nó sẽ không bỏ con đi nữa.

Tường Vi cay đắng:

– Đâu phải con không muốn sinh đứa con để giữ chân anh Khiêm, nhưng mà anh ấy không cần con. Nếu như con không chịu nổi, con sẽ giết chết Đan Châu rồi con đi tù.

– Chớ có nói gỡ, để từ từ rồi ba mẹ khuyên Tử Khiêm. Nó có ăn học và biết suy nghĩ, nó phải cư xử đàng hoàng với con. Phần con chớ quá dữ dằn, mỗi chút là quăng ném ầm ầm, con phải biết tôn trọng ba mẹ là người lớn trong nhà này một chút. Thôi, bây giờ con ngủ đi. Sáng bảo người làm dọn dẹp cho sạch sẽ chớ để Tử Khiêm thấy con đập phá đồ đạc.

Bà Nam đứng dậy đi ra. Tường Vi đứng nhìn vào những đóng đổ nát do cô đập phá, đôi hàm răng nghiến lại giận dữ và hờn ghen ngút ngàn. Bây giờ Tử Khiêm đang ở đâu? Anh đang ôm ấp mặn nồng với Đan Châu, hạnh phúc bên đứa con trai, còn cô nước mắt giọt vắn giọt dài, cả đêm không chợp mắt. Khốn nạn, tao sẽ không để yên cho mày đâu, Đan Châu!

Vùng dậy, Tường Vi mặc thêm áo vào, cô mở cửa lao ra ngoài. Đường phố hãy còn tối, ngọn đèn đường còn cháy sáng một màu vàng ối. Tường Vi đón một chiếc xe, cô bảo đến nhà Đan Châu.

Khu phố còn chìm trong tĩnh lặng, một ngày mới chưa kịp thức dậy. Tường Vi hung hăng đá mạnh chân vào cánh cửa hàng rào, cô lắc rầm rầm cửa cổng, mồm hét toáng lên:

– Đan Châu, mở cửa mau lên! Còn Tử Khiêm nữa, anh ra đây, tôi biết anh đang ở trong đó. Đồ gian phu dâm phụ, đồ mèo mã gà đồng! Mở cửa, mở cửa, đồ khốn kiếp …

Tiếng quát to lanh lảnh vang lên lúc chưa sáu giờ sáng, gần như đánh thức cả khu phố yên tĩnh, chưa ai kịp nhận thức chuyện gì xảy ra. Trời vào tháng mười một, mặt trời mọc muộn. Đan Châu giật mình bởi tiếng quát tháo ầm ĩ, cả khu phố dường như cũng thức giấc.

Tử Lăng sợ hãi ôm quàng qua người Đan Châu:

– Mẹ ơi! Có ai gọi mẹ với gọi ba!

– Con nằm đây không được mở cửa đi xuống nhà, rõ chưa. Mẹ xuống gặp cô Tường Vi.

Đan Châu khoát thêm áo ngoài bước xuống lầu. Chị * đang lo lắng:

– Cô Đan Châu, có mở cửa không?

– Chị để cho tôi.

Đan Châu mở cửa trong, Tường Vi đứng bên ngoài hàng rào, cười gằn:

– Tử Khiêm đâu, không dám ra gặp tôi à?

Đan Châu lạnh lùng:

– Cậu lầm rồi, Tử Khiêm không có ở đây.

Tường Vi quát:

– Ma nó tin mày! Đêm qua Tử Khiêm không về nhà, không ở với mày thì ở với ai? Tại sao mày không mở cửa rào, nhất định là Tử Khiêm ở trong đó. Đồ dơ bẩn, đồ giật chồng của người khác, mười tám tuổi đã biết trai gái có con.

Quả thật, những lời lẽ không thể nào nghe được. Đan Châu gọi điện thoại cho Tử Khiêm nhưng điện thoại anh khóa máy. Không hiểu tại sao đêm qua anh không về nhà, hay là có tai nạn xảy ra. Lần đầu tiên Đan Châu thấy lo lắng cho Tử Khiêm. Có thể đêm qua anh đã đi uống rượu và … Có bao nhiêu điều bất trắc xảy ra, tại sao Tường Vi không nghĩ như thế.

Bước ra mở cửa cổng, Đan Châu lạnh nhạt:

– Cậu không tin vào nhà tìm đi.

Tường Vi châm biếm:

– Mày chậm mở cửa là ý gì vậy, hay là Tử Khiêm đang trốn trong tủ hay trong toa lét?

– Cậu nghĩ về chồng mình tệ như vậy? Nếu như vậy, cậu là người tự đánh mất hạnh phúc của cậu.

Tường Vi có thèm nghe Đan Châu nói đâu, cô hùng hổ lao vào nhà đi thẳng lên lầu, mồm cứ hét toáng lên:

– Tử Khiêm! Anh ra đây! Làm con rùa rúc đầu trốn, anh không thấy nhục à?

Sục sạo tứ tung không tìm thấy Tử Khiêm, Tường Vi tức lắm. Cô túm Đan Châu:

– Mày giấu ảnh đâu rồi hả?

Đan Châu gạt mạnh Tường Vi ra:

– Uổng công cho cậu có cha có mẹ dạy dỗ, còn học hành tới nơi tới chốn nhưng tư cách của cậu như phường thất học vậy.

– Mày câm miệng lại!

Tường Vi vung tay toang đánh vào mặt Đan Châu, Đan Châu lùi ra sau:

– Đủ rồi Tường Vi! Tôi có thể điện thoại nhờ công an can thiệp, cậu vô cớ đến quậy nhà tôi.

– Mày cứ gọi đi, tao sợ mày à?

– Tôi biết cậu có thế lực, không sợ công an. Nhưng nếu như Tử Khiêm chứng kiến được hành động nãy giờ của cậu, cậu nghĩ ảnh sẽ chung sống và yêu thương cậu được ư?

Một câu nói đủ để Tường Vi dập tắt những hành động điên cuồng của cô từ sáng đến giờ. Cô đứng sững người ra, rồi đùng đùng quay ngoắt người đi ra cửa:

– Mày giỏi lắm! Nhưng tao cảnh cáo mày, tao còn bắt gặp mày có bất kỳ mối quan hệ nào với Tử Khiêm, tao sẽ không để yên cho mày đâu.

Vẹt đám người hiếu kỳ bu đông ngoài cửa, Tường Vi hậm hực bỏ đi. Đan Châu đóng cánh cửa lại, cô giống như một người kiệt sức, không còn đủ sức đứng dậy nổi. Đan Châu gục đầu xuống đôi bàn tay khóc nức nở:

– Có chuyện gì vậy Đan Châu?

Thái Sơn cùng với Đông Ngân đi vào. Thái Sơn lo lắng:

– Được điện thoại của chị *, anh và Đông Ngân vội tới. Tường Vi đâu?

Đan Châu chùi nước mắt:

– Về rồi anh ạ. Không biết Tử Khiêm đi đâu suốt đêm qua không về nhà nữa.

Đông Ngân tức giận:

– Rồi Tường Vi tưởng là Tử Khiêm ngủ lại đây. Mày mở cửa cho nó vào nhà chi vậy? Nếu là tao, tao đã tát tay nó rồi. Người ta bu đông nhục nhã thật. Thái Sơn! Anh nên đi tìm Tử Khiêm, cảnh cáo Tử Khiêm nên biết dạy vợ với.

Đan Châu thở dài:

– Thôi đi, có lẽ Tử Khiêm cũng khổ tâm lắm.

– Thôi gì mà thôi, mày để cho Tường Vi ăn hiếp mày hoài vậy sao?

Thái Sơn trầm ngâm:

– Được rồi, để anh đi tìm Tử Khiêm.

Cho đến chín giờ sáng, Thái Sơn mới tìm thấy Tử Khiêm ở bệnh viện. Anh lôi Tử Khiêm ra ngoài.

– Mày đang làm việc, không tiện nói chuyện, tao vắn tắt thôi. Đêm qua mày đi chết ở đâu, để cho Tường Vi mới sáu giờ sáng đã quậy ầm ầm vậy hả?

Tử Khiêm sửng sốt:

– Cô ta quá quắc như vậy à? Được rồi, tan ca tao sẽ về nhà. Mày nói với Đan Châu cứ yên tâm, tao không để sự việc xảy ra lần thứ hai đâu.

– Ờ, mày liệu đi!

Thái Sơn đi rồi, Tử Khiêm không còn tâm trí đâu làm việc nữa. Anh gọi bác sĩ Hà giúp mình xong đi về nhà.

Bà Nam vội vàng đón Tử Khiêm:

– Đêm qua con đi đâu vậy hả, sao không về nhà?

– Con thuê phòng khách sạn và ở đó. Tường Vi có lúc nào để cho con yên ổn đâu. Cô ta ở nhà quậy ầm ầm phải không mẹ?

– Mẹ đã khuyên hết sức, nó có nghe đâu. Con cũng nên lựa lời khuyên nó.

Tử Khiêm đi lên lầu. Vừa mở cửa phòng, một quang cảnh đổ nát làm cho Tử Khiêm mím môi lại. Quá quắc thật! May là Tường Vi đang ở nhà chồng chớ không phải nhà cô ta, mà cô ta quậy đến như vậy. Trong phòng hình như không còn thứ gì nguyên vẹn, cho đến khung hình cưới treo trên tường cũng bị Tường Vi giật xuống đập cho tan tành.

Tử Khiêm bước qua đống đổ nát, anh nhìn vợ lạnh lùng:

– Chúng ta ly hôn đi, sống như thế này khó khăn và ngộp thở lắm.

Tường Vi ngước lên, cô chợt thấy sợ đôi mắt của Tử Khiêm, anh nhìn cô lạnh lùng vô cảm. Cô mím môi giận dữ:

– Tôi không ly hôn, tôi không có lỗi gì để anh ruồng bỏ tôi cả. Sống, tôi làm vợ anh. Chết tôi cũng là vợ anh.

– Cô quá đáng lắm! Ở trong nhà này ai cho cô cái quyền đập phá đồ đạt hả?

– Tôi …

– Còn nữa, nếu cô còn đến nhà Đan Châu quậy thì đừng có trách tôi.

Đang nhún mình xuống, câu nói tiếp theo của Tử Khiêm khiến cơn ghen của Tường Vi bùng lên, cô rít lên:

– Tôi sẽ đốt nhà nó, xem anh làm gì tôi. Khi anh đã phụ bạc ruồng rẫy tôi, tôi sẽ làm tất cả để rửa hận.

Quá giận, Tử Khiêm bước tới:

Bốp … bốp … Hai tát tay không chút khoang nhượng vào mặt Tường Vi, Tử Khiêm gằng giọng:

– Tôi và Đan Châu không còn gì với nhau, cô ấy đã có bạn trai mới, sao cô không chịu tin lời của tôi vậy? Phải, tôi đau khổ vì Đan Châu có bạn trai nên tôi muốn sống một mình, cô hãy chịu ly hôn đi. Ly hôn, chúng ta còn nghĩ đẹp về nhau hơn là căm thù nhau.

Mở cửa, Tử Khiêm đi luôn ra ngoài, anh nghe tiếng đổ vỡ ầm ầm trong phòng. Tử Khiêm thở dài ngao ngán. Anh đã sai khi tự đi rước phiền toái vào mình.

Tử Khiêm! Tôi không bao giờ chịu ly hôn đâu. Muốn bỏ tôi hả, đừng có hòng!

Tường Vi mở tung cửa, cô đứng trên đầu cầu thang hét toáng lên, lúc này Tường Vi giống như một người điên.

– Chị Châu có khách!

Cô bán hàng thấp giọng đủ cho Đan Châu nghe:

– Mẹ của anh Tử Khiêm và có cả vợ anh Khiêm nữa, chị có tiếp không?

Đan Châu nhíu mày, song cô đứng lên:

– Tôi sẽ ra mời họ vào.

Đan Châu mở cửa đi ra ngoài, cô cúi chào bà Nam và cả Tường Vi:

– Thưa bác! Tường Vi!

Tường Vi quay đi kênh kiệu. Đan Châu nhẫn nhịn lễ phép:

– Dạ, bác tìm cháu.

– Chúng ta có thể nói chuyện chứ?

– Dạ. Mời bác và Tường Vi vào trong.

Bà Nam nhìn khắp cửa hàng, buổi sáng tấp nập và nhiều khách ra vào. Mới có mấy năm từ một số vốn nhỏ nhoi của bà, vậy mà Đan Châu đã làm nên một cửa hàng khang trang như thế này, kể ra thì cũng tài giỏi thật. Cái nhìn của bà Nam có vẻ dịu xuống hơn.

Chờ hai người khách vào phòng và ngồi xuống, Đan Châu tự tay rót nước:

– Mời bác dùng. Chắc là bác có việc muốn dạy.

Bà Nam cười nhẹ:

– Dạy cô thì tôi không dám rồi, yêu cầu cô thôi. Cô biết Tử Khiêm rất yêu Tử Lăng chứ?

Đan Châu cúi đầu:

– Dạ.

– Cô hãy giao đứt Tử Lăng cho tôi và đi lấy chồng đi.

Một đề nghị quả không chấp nhận được, vậy mà bà ta vẫn nói ra được. Đan Châu sửng sốt nhìn bà.

– Cô hãy chấp nhận đi, tôi sẽ cho tiền cô mua đứt căn nhà này. Tôi làm như vậy để cô không có cớ liên hệ với Tử Khiêm từ con trai của cô nữa. Tôi cũng nghe nói cô cũng có bạn trai mới, nếu cần tiền làm đám cưới tôi sẽ cho.

Đôi môi Đan Châu khẽ mím lại rồi cười, cái cười đau đớn:

– Bác giờ bác cũng dùng đồng tiền để đi đến một thương lượng. Bác mong muốn như thế hay sao?

– Cô không cần nói nhiều bằng lòng hay không nói đi?

Tường Vi hằn hộc chen vào. Đan Châu lắc đầu:

– Tôi không bao giờ chấp nhận. Tại sao tôi chịu bị đặt để, khi tôi mang thai Tử Lăng, nó bị từ chối ra đời. Con là con của tôi, tôi rất mang ơn bác đã giúp vốn cho tôi nuôi con, nhưng nếu có một người nào đó trao đổi điều kiện để anh Tử Khiêm không còn là con của bác, bác có bằng lòng không?

Tường Vi nóng nảy bật dậy, cô trở nên thô lỗ:

– Có nghĩa là mày không chịu chấm dứt quan hệ với Tử Khiêm?

Đan Châu lạnh lùng:

– Tôi chưa bao giờ có mối quan hệ nào với Tử Khiêm ngoài việc Tử Khiêm thăm và rước con. Đối với tôi, Tử Khiêm không còn quan trọng bởi vì chuyện tình cảm không đáng để tôi quan tâm nữa. Nếu như Tường Vi là người vợ tốt, làm sao Tử Khiêm có thể ruồng bỏ cậu được.

Đan Châu đứng lên như muốn chấm dứt một câu chuyện vô bổ:

– Bác hãy về đi, cháu không có bất kỳ một mối quan hệ nào với Tử Khiêm, bác tin hay không cũng được. Có điều bác nên ngăn cấm anh Tử Khiêm đi gặp Tử Lăng, hơn là ra điều kiện với cháu.

Tường Vi quát tướng lên:

– Có nghĩa là mày sẽ để cho như cũ, Tử Khiêm mượn cơ hội đến thăm con để đến với mày? Mày nói láo, mày không còn quan hệ với Tử Khiêm, tại sao mày không đi lấy chồng?

– Cậu quá đáng thật! Tốt nhất cậu nên đi về đi.

Chẳng những không đi về, Tường Vi còn sấn tới, cô túm lấy Đan Châu mà đánh. Đan Châu tức giận:

– Cậu buông tôi ra, cậu không thể vô cớ đánh tôi. Tôi nói thật, nếu tôi muốn Tử Khiêm là của tôi, cậu cũng phải thua thôi.

Như dầu đổ vào lửa, Tường Vi đánh Đan Châu túi bụi, toán người bán hàng phải xông vào can ra, người bu đông như kiến. Bà Nam bắt đầu nổi giận:

– Con làm mẹ mất mặt đó Tường Vi. Về!

Bà lôi bừa Tường Vi đi, Tường Vi chưa chịu đi, còn hét toáng lên. Một cô bán hàng nói to:

– Gọi điện thoại mời công an đến đi!

Bà Nam hoảng sợ lôi Tường Vi đi. Chuyện này ông Nam mà biết được, ông sẽ mắng bà:

Ngồi vào xe rồi, Tường Vi còn ấm ức:

– Tại sao mẹ ngăn cản con, để con đánh nó một trận nên thân cho chừa.

Bà Nam nghiêm mặt:

– Mẹ hối hận đã đi với con. Con làm cho mẹ thật sự xấu hổ. Tại sao con đánh nó? Xét về mặt pháp lý, con đâu bắt gặp quả tang chồng con ngoại tình. Hơn nữa, cũng đâu cấm được Tử Khiêm gặp con. Mẹ nghĩ con nên mềm mỏng dịu dàng mà Tử Khiêm còn nghĩ lại không ly hôn.

Tường Vi khóc òa lên:

– Bây giờ mẹ lại bênh vực cho kẻ giật chồng của con nữa.

– Con nên nhớ Tử Khiêm và Đan Châu có mối quan hệ từ hơn năm năm trước. Mẹ không bênh vực Đan Châu, vì nếu bênh vực cho nó, mẹ đã không đi với con, để cho con làm ầm ĩ xấu hổ.

Tường Vi khóc nấc lên. Cô bắt đầu câm hận mẹ chồng, bà ta sắp đứng về phía Đan Châu mất rồi. Lẽ nào cô phải mất Tử Khiêm hay sao?

– Tử Lăng! Con giận ba hả? Ra xe đi con, ba chở con đi ăn kem, đi chơi rồi về.

Thằng bé nhìn Tử Khiêm bằng cái nhìn buồn bã:

– Con muốn đi với ba lắm, nhưng mà thôi, bà * nói tại con đi với ba nên cô Tường Vi đánh mẹ sưng cả mặt. Ba đi về đi, con dặn * đến đón con rồi.

Nhìn ra phía trước, thấy bà * nó chạy ào ào, song quay lại.

– Cô Tường Vi là người xấu. Ba đừng có đi thăm con nữa.

Tử Khiêm sửng sờ. Cơn giận bừng lên, cho xe tới ép bà * vào lề. Tử Khiêm nghiêm mặt:

– Chị hãy cho tôi biết chuyện gì xảy ra?

– Dạ ….- Chị * cúi đầu- Dạ, cô Đan Châu không cho tôi nói. Tử Lăng, con nói cái gì với ba con vậy?

Tử Khiêm gắt:

– Chị nói đi, để tôi biết còn giải quyết chớ, hơn là để sự việc xảy ra tệ hại hơn à?

Chị * ấp úng:

– Nhưng mà cậu không được nói với cô Đan Châu là tôi nói.

– Được rồi.

– Dạ. Sáng hôm qua bà đưa vợ cậu đến. Vợ cậu đánh cô Đan Châu, bảo cô Đan Châu phải đi lấy chồng.

Tử Khiêm mím môi, cơn giận sục sôi trong lòng, anh cố dằn xuống:

– Chị đưa Tử Lăng về nhà đi. Tôi đi!

Tử Khiêm phóng xe đi không kịp cho chị * ngăn lại. Anh chạy xe như giông như gió, về đến nhà xuống xe và ào vào. Ông Nam ngạc nhiên:

– Hôm nay con về sớm vậy?

Tử Khiêm nhìn mẹ nảy lửa:

– Tại sao mẹ dẫn Tường Vi đến cửa hàng hành hung Đan Châu vậy? Con đã nói là con không có gì với Đan Châu cả, con chỉ thăm Tử Lăng thôi.

Bà Nam ấp úng:

– Mẹ đến đó để thương lượng với Đan Châu bảo nó giao Tử Lăng cho mẹ nuôi, Đan Châu không bằng lòng, lời qua tiếng lại xảy ra đánh nhau, mẹ đâu có muốn.

Ông Nam nghiêm khắc:

– Tại sao bà lại làm cái việc hồ đồ vậy? Bà đòi nuôi thằng Tử Lăng, dĩ nhiên là người ta không bằng lòng rồi. Đến cửa hàng hành hung người ta là sai, nếu như người ta đi lấy giấy chứng thương kiện bà thì sao?

Bà Nam sợ hãi ngồi im. Ông Nam bực mình:

– Chuyện vợ con của con phiền phức quá! Dù gì con cũng là người trí thức, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến công việc, còn ai xem con ra gì.

Tử Khiêm cúi đầu:

– Con sẽ giải quyết, ba ạ.

Tử Khiêm đi luôn lên lầu. Tường Vi nhìn thấy Tử Khiêm, vội quay mặt đi.

Tử Khiêm lạnh lùng:

– Chúng ta tạm thời ly hôn đi. Nếu như cô ở nhà này, tôi sẽ đi ở chỗ khác, chỉ xin cô hãy giữ danh dự cho gia đình hai bên một chút.

Tường Vi lịm người:

– Anh về nhà để nói như vậy với tôi sao?

– Tôi không thể chung sống với một người vợ quá quắc hung dữ như cô. Sự hung dữ của cô chỉ làm cho tôi sợ hơn là yêu thương cô. Đã không còn tình cảm thì không thể nào sống chung với nhau. Suốt ngày hôm qua tôi không về nhà là để suy nghĩ chuyện hôn nhân giữa cô và tôi. Chúng ta đã sai lầm khi cưới nhau, vậy hãy ly hôn đi.

– Tôi không ly hôn.

– Như vậy tùy cô. Nhưng tôi cấm cô *ng đến mẹ con Đan Châu. Cô mà còn tái phạm lần nữa, cô sẽ biết tay tôi!

Tử Khiêm mở tủ quần áo và lấy valy trên đầu tủ dồn vào. Tường Vi lao lại ôm tay Tử Khiêm:

– Anh đi đâu hả? Tôi không cho anh đi.

Tử Khiêm gạt mạnh Tường Vi ra:

– Tôi đến bệnh viện ở. Sau đó chờ giấy chuyển công tác đi đảo Trường Sa, như vậy cô không còn sợ tôi gặp họ nữa chớ gì.

Giọng Tử Khiêm trở nên tàn nhẫn:

– Tôi cho cô biết, dù tôi xa mẹ con họ, nhưng tình cảm của tôi vẫn dành cho họ. Nếu như cô là người vợ tốt, biết vun đắp tình cảm giữa tôi và Tử Lăng, tôi sẽ rất biết ơn cô. Đàng này, cô khiến gia đình tôi luôn bận tâm, không yên ổn.

Cô hãy tự suy nghĩ lại đi!

Tử Khiêm đóng nắp valy lại để đi, Tường Vi cố lao theo ôm Tử Khiêm lại, nước mắt cô ràng rụa:

– Anh đừng bỏ em.

Tử Khiêm gỡ tay Tường Vi ra, anh lạnh lùng cất bước, Tường Vi gào lên:

– Anh bỏ em, em sẽ tự tử chết.

– Cô đừng có ngu, trên đời này không phải chỉ có một mình tôi.

Tường Vi gục xuống, cô hiểu tất cả đã hết rồi. (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) Cô sống làm sao đây khi không có Tử Khiêm? Một sự tuyệt vọng não nề trong Tường Vi. Tử Khiêm thật tàn nhẫn. Ngày nào ở Matxcơva, mỗi khi cô khóc hay bỏ nhà trọ đi lang thang, anh còn đi tìm dỗ ngọt và an ủi cô. Bây giờ về nước, anh chỉ biết mỗi Đan Châu và con mình thôi. Đan Châu ơi! Tao hận mày, nếu giết được mày, tao sẽ giết chết mà không ngại ngùng.

Tường Vi khóc thật mùi mẫn …

Chị * lắc đầu, khi thấy Tử Khiêm:

– Cô Đan Châu dặn rồi, nếu cậu đến bảo cậu đi về đi, tạm thời đừng đến đây hay gặp Tử Lăng, cổ không muốn bị phiền phức.

Chị * quay lưng, cánh cửa đóng lại mặc cho Tử Khiêm đứng đó đau đớn.

Đan Châu từ chối gặp mặt anh, anh biết sẽ không bao giờ Đan Châu tha thứ cho anh, hay cho anh gặp mặt. Anh nên đi xa cho lòng lặng yên sóng gió, nghĩ đến con trai, lòng Tử Khiêm chùn lại. Ra đi, anh sẽ nhớ con trai mình chết mất thôi.

Nó cũng sẽ nhớ anh. Tưởng tượng mỗi chiều nó đứng ngóng đợi bóng mình, tim Tử Khiêm thắt lại.

Làm sao đành xa con đây?

Chạy xe đến nhà Thái Sơn, Tử Khiêm buồn bã đi vào. Thái Sơn nhăn nhó:

– Cậu làm như thế nào mà cả mẹ và vợ đến cửa hàng Đan Châu làm ầm ĩ?

Phải giữ danh dự cho người ta một chút chớ.

– Có ở nhà đâu, làm ở bệnh viện cũng phải trực đêm chớ. Hễ vắng nhà là cô ấy cứ cho là mình đến nhà Đan Châu. Đan Châu có sao không?

Đông Ngân cay đắng:

– Sưng mặt, đứt cả nùi tóc, văn phòng bị đổ bể, người ta bu đông lại xem, nhục nhã không biết chui ở đâu cho hết nhục.

Tử Khiêm buồn bực:

– Lúc nãy tôi đến nhà để xem Đan Châu như thế nào, chị * không chịu mở cửa. Chính tôi cũng sợ Tường Vi, ba mẹ tôi phiền lòng, nên tôi đã làm đơn xin chuyển công tác ra đảo Trường Sa.

Thái Sơn thảng thốt:

– Cậu nghĩ đi xa là sẽ giải quyết được hay sao?

– Ít ra cũng lắng dịu xuống trong lúc chờ tòa án tiến hành thủ tục ly hôn.

– Cậu nhất định ly hôn?

– Ừ. Không có tình cảm, chung sống chỉ làm khổ nhau.

– Thì tất cả tại cậu, cậu nghi ngờ Đan Châu và tôi. Tôi không hiểu tại sao cậu có thể nghi ngờ bậy bạ như vậy nữa.

Đông Ngân kêu lên:

– Bây giờ em nhớ ra rồi, ngày em định ra sân bay với anh để đón Tử Khiêm, thì có điện thoại của Đông Thi gọi em về gấp mà nào có chuyện gì đâu. Có thể là mẹ của anh Khiêm muốn em vắng mặt trong ngày đi đón anh Khiêm, đào sâu sự hiểu lầm cho anh Khiêm nữa.

Tử Khiêm thở dài:

– Mẹ tôi là như vậy, luôn không chấp nhận Đan Châu, bà luôn có thành kiến với cô ấy.

Đông Ngân cười nhẹ:

– Xin lỗi anh nghen anh Khiêm khi xúc phạm bác. Bà luôn khinh người nghèo. Chính sáng hôm qua, khi đến gặp Đan Châu bà vẫn nêu ra chuyện tiền bạc, yêu cầu Đan Châu lấy chồng và giao Tử Lăng cho bà. Vẫn là trao đổi tiền bạc, không hiểu bác có ý nghĩ là tiền bạc không mua được hạnh phúc.

Tử Khiêm ngồi trầm ngâm cay đắng. Mẹ là người sinh ra anh, bà luôn bảo anh có hạnh phúc nhưng chính là lại là người bóp chết hạnh phúc của đời anh.

Đọc tiếp: Sao không chờ đợi nhau - Phần 7
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Sao không chờ đợi nhau
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM