Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chương 1
Lạc An Hải chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày tận mắt nhìn thấy tang lễ của mình.
Cô nhớ, cô ở trên máy bay, đang chuẩn bị bay đến Anh bàn bạc công việc hợp tác giữa hai bên, chỉ cần cô thành công, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía cô, sau đó vị trí tổng giám đốc Lạc thị chắc chắn sẽ là của cô.
Cô nắm chắc, cô biết mình nhất định sẽ thắng, nhưng ai có thể ngờ rằng, cô lại gặp phải tai nạn máy bay.
Thời khắc biết mình nhất định sẽ chết, cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nỗ lực cố gắng trong mười năm, rốt cục sắp sửa đạt được mục tiêu, lại gặp phải chuyện này, thất bại trong nháy mắt.
Cô vất vả lâu như vậy, liều mình đứng vững ở nhà họ Lạc, sắp sửa đạt được ước nguyện, dù thế nào cũng không để ai cướp đi mọi thứ của cô ── nhất là hai mẹ con nhà đó!
Cô từng thề, cả đời này sẽ không để yên cho hai mẹ con họ, sẽ không để cho bọn họ đạt được những gì họ muốn. Kết quả, ngay lúc cô sắp thành công, một giây cuối cùng kia, lại thua vì một tai nạn máy bay.
Cô không cam lòng ── một giây trước khi chết, trong lòng Lạc An Hải tràn ngập oán hận và không can tâm.
Sau đó, khi ý thức trở lại, cô đang phiêu liêu giữa không trung, bay xuống ngay chỗ cử hành tang lễ của cô.
Cô thấy ba đứng trước mộ cô, tóc dường như bạc trắng, khuôn mặt già nua đau đớn, bi thương…… Lạc An Hải không khỏi sững sờ.
Đã rất lâu cô không thèm nhìn mặt ba, không ngờ ông đã già đi nhiều như vậy.
Từ khi ông cho hai mẹ con kia vào nhà, quan hệ giữa cô và ông trở nên vô cùng căng thẳng. Cô không còn gọi ông là ba nữa, cô đối địch với ba của mình ở khắp mọi nơi, lúc đối mặt cô luôn tỏ thái độ kiêu ngạo, khinh thường. Cô làm tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái, nhìn bộ dạng bọn họ bực mình, tức giận, cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, từng này chẳng đáng là gì so với những việc mẹ cô phải chịu đựng.
Mẹ của cô yêu người đàn ông này sâu đậm cỡ nào, biết rõ ông cưới bà chỉ vì tiền thừa kế, bà vẫn không oán không hận, toàn tâm dâng lên tất cả, cuối cùng đổi lại là cả đời cô tịch, cô đơn cùng phẫn hận mà ra đi.
Càng làm cho Lạc An Hải không thể chịu đựng được là, lúc mẹ qua đời chưa được ba tháng ông liền cưới người đàn bà kia vào cửa.
Không, chính xác mà nói, khi mẹ còn sống, bọn họ đã ở bên ngoài yêu đương vụng trộm, ba đã muốn ly dị với mẹ, mà bà lại kiên quyết không chịu, cuối cùng ba đá cửa bỏ đi, khi trở về lại dẫn theo hai mẹ con nhà kia. Đối mặt với một người chồngvô tình như thế, mẹ cô ngày ngày bi thương ai oán, thân thể vốn không còn trẻ trung nay còn thêm tâm bệnh nên sớm không chịu đựng được mà ra đi.
Đây đều là lỗi của người đàn bà kia!
Lạc An Hải oán hận trừng mắt nhìn người đàn bà kia, nhìn thấy bộ dạng bi thương của bà ta, cô khinh thường hừ một tiếng, trong mắt toàn là khinh bỉ.
Cô không tin bộ dạng đau lòng của bà ta là thật, cô chỉ cảm thấy nó dối trá và kinh tởm đến buồn nôn!
Đối với người đàn bà kia, cho tới bây giờ Lạc An Hải vẫn không biểu hiện sắc mặt nào khác ngoài châm chọc cùng khiêu khích, chỉ cần nhìn thấy mặt người bà ta, hận thù trong lòng cô liền dâng lên, bởi vì hạnh phúc của bà ta là do bất hạnh của mẹ cô đổi lại!
Người đàn bà kia căn bản còn kém hơn cả mẹ, kể cả tướng mạo và gia thế, đều không thể so được với mẹ. Nhưng mà trong lòng ba chỉ có người đàn bà kia, cho dù bà ta đã kết hôn và có con rồi, ba vẫn như cũ chỉ có bà, vì bà mà lừa dối mẹ. Cưới bà ta vào cửa rồi, lại còn che chở, cung cấp đầy đủ, đối xử với con của bà như đứa con mình sinh ra, so với con đẻ còn tốt hơn.
Ở cùng bọn họ dưới một mái nhà, bọn họ là ba người một nhà vô cùng hạnh phúc, mà cô chỉ là người thừa trong cái gia đình ấy.
Rõ ràng cô là con cháu nhà họ Lạc, nhưng ba lại một lòng với hai mẹ con họ, thậm chí còn muốn giao Lạc thị cho đứa con hoang kia.
Ánh mắt Lạc An Hải chuyển qua người đàn ông mặc tây trang cao lớn. Mặt người đàn ông đó không chút biểu cảm, trầm ổn gần như lạnh lùng.
Lạc An Hải cười lạnh. Cần gì tới tang lễ này? Hư tình giả ý, cô chết rồi còn muốn cười nhạo, khinh bỉ cô!
Hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn tên đàn ông thối tha đó, trong lòng cảm thấy không cam tâm cũng vô cùng oán hận, nhưng mà bây giờ cô có thể làm gì hắn? Bây giờ cô chỉ là một u hồn lang thang phiêu bạt, cái gì cũng không thể làm được…… Lạc An Hải phẫn hận nhắm mắt lại, nắm chặt hai bàn tay đang run run.
Cô nhìntang lễ kết thúc, mờ mịt không biết đi đường nào, theo bản năng đi theo ba “người thân” trở về nhà họ Lạc, lại lập tức cảm thấy hành vi của mình thực buồn cười.
Đây vẫn là nhà cô sao?
Không phải, từ lúc mẹ qua đời, hai mẹ con nhà đó vào cửa rồi, nơi này đã không còn là nhà của cô.
Nhưng cô kiên trì ở lại nơi này, cho dù có chán ghét hai mẹ con họ đến mấy, cô vẫn cứ ở lại chỗ này, bởi vì nơi này là chỗ mà cô nên ở.
Lạc An Hải mở to mắt, im lặng phiêu đãng. Cô về nhà, nhưng không ai nhìn thấy cô, trong đêm khuya, căn phòng to lớn nhưng lại yên tĩnh như vậy, chỉ còn có mình cô.
Cô nên đi nơi nào bây giờ? Nơi nào là chỗ thuộc về cô?
Bỗng nhiên có một thân hình bước vào phòng cô.
Cô sửng sốt, nhìn người đàn ông ngồi trên giường mình, ngón tay vuốt khung ảnh ở đầu giường, trong ảnh, khí thế của cô vô cùng kiêu ngạo.
Hắn đến phòng cô làm gì?
Cô vừa mới chết, hắn đã muốn phá bỏ phòng của cô rồi sao?
Lạc An Hải nắm chặt tay, oán hận nhìn hắn, chờ đợi động tác kế tiếp.
Nhưng cô đợi thật lâu, hắn vẫn duy trì động tác cũ, ánh mắt luôn luôn đặt trên khung ảnh, thẳng đến khi trời hửng sángmới đứng dậy rời khỏi phòng.
Lạc An Hải nhíu mày, không hiểu hắn muốn làm gì.
Nhưng cô nghĩ, hắn nhất định có tính toán gì đó với cô, cô sẽ chờ xem, xem hắnlàm gì để cướp hết những thứ thuộc về cô.
Cô thấy hắn làm thế nào ngồi lên vị trí tổng giám đốc Lạc thị, nhìn người đàn ông này làm thế nào nắm giữ Lạc thị trong tay, nhìn người đàn ông này giữa đêm khuya thanh vắng đi vào phòng cô, sau đó lại ngồi trầm mặc suốt đêm.
Cô không hiểu, vì sao hắn không phá hủy phòng của cô, ngược lại còn giữ tất cả đồ vật, giữ nguyên phòng cô như lúc cô ra đi.
Lạc An Hải nghi hoặc không hiểu, nhưng cô lại không thể hỏi, chỉ có thể mang theo nghi vấn trong lòng, im lặng nhìn cục diện trước mắt.
Cô đi bên cạnh người đàn ông này, nhìn ngày sinh nhật năm đó, hắn cầm bánh ngọt chạy vào phòng cô, nhìn cây nến cắm trên miếng bánh cháy đến khi tắt, rồi nhìn người đàn ông kia rời đi, tay khẽ vuốt qua khung ảnh.
Cô cứ như vậy nhìn suốt một năm.
Nỗi hận trong lòng biến thành nghi kỵ, từ nghi kỵ biến thành nghi hoặc, cuối cùng lại hóa thành chẳng thể hiểu, sau đó như thói quen, cô cứ mãi nhìn theo.
Nhìn cho tới khi ba cùng người đàn bà kia qua đời, nhìn người đàn ông đó tự tay tiễn đưa bọn họ, cả căn nhà lớn như vậy, giờ chỉ còn lại mình hắn……
Hắn không cưới vợ sao?
Thân là tổng giám đốc Lạc thị, có bao nhiêu cô gái tre già măng mọc muốn gả cho hắn, nhưng hắn luôn lạnh nhạt với phụ nữ, ngay cả một chút chuyện xấu cũng không có.
Lạc An Hải nhìn người đàn ông đó, hắn luôn lạnh lùng một mình đi về, khi trở về phòng, hắnrất hay đến phòng cô, rất hay nhìn ảnh của cô.
Thần sắc của hắn luôn lạnh nhạt, ánh mắt đen tối thâm trầm, cô nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn hắn như vậy, làm cho lòng cô tràn đầy đè nén cùng phiền chán.
Đến một năm, hắn nhận nuôi một bé trai cô nhi, nuôi nấng nó lớn lên, dạy nó tất cả, sau đó, cứ qua mỗi năm, hắn lại thường hay ngất xỉu.
Cô nghe bác sĩ nói, hắn bị ung thư phổi. Trừ việc đó ra, hắncòn thường xuyên không cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể, lại thêm loét dạ dày, thậm chí làm lụng vất vả quá độ, nếu không an dưỡng tốt, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Lạc An Hải kinh ngạc nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, biết được bệnh tình, hắn bình tĩnh dị thường, không có một tia kinh hoảng, ngược lại lại trầm ổn đối mặt với tất cả.
Thái độcủa hắn có vẻ như luôn chờ thời khắc này tới, ý tưởng này làm Lạc An Hải không thể hiểu nổi, căng thẳng, nhìn ánh mắt người đàn ông kia.
Cô nghĩ đến hắn nghiện thuốc lá nghiêm trọng, nghĩ đến hắn ăn không đủ, ba bữa luôn thất thường, thân hình cao ngất kia ngày càng gầy nhom, nghĩ đến hắn nửa đêm luôn tỉnh lại, sau đó ở trong phòng cô thao thức đến tận bình minh.
Nhìn người đàn ông kia ngồi lặng người, tay Lạc An Hải không tự giác nắm chặt, hơi hơi run run.
Không để ý bác sĩ cùng con nuôi khuyên can, hắn cố ý về nhà, không muốn nằm viện, cũng không chịu điều trị bằng hóa chất.
Hắn luôn đến phòng cô, ngồi trên giường của cô, sau đó lẳng lặng nhìn ảnh cô.
Mà cô, lẳng lặng nhìn hắn.
Cuối cùng, cô tận mắt thấy tang lễ của hắn ── hắn an táng ngay bên cạnh cô.
Cô chạy tới trước mộ hắn, bàn tay trong suốt vươn ra phía trước, khi bàn tay gần vươn tới bức ảnh trên bia mộ thì chợt ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn bức ảnh, cuối cùng đưa bàn tay về phía trước, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ủ dột của người đàn ông kia.
Cô nhớ khi chết, hắn vẫn cầm khung ảnh cũ trên tay, khung ảnh đó là ảnh của cô. Khi hắn nhắm mắt lại, khóe môi lạnh dường như đang nhướng lên, khi đó, cô phảng phất nghe được hắn thốt ra một cái tên.
An Hải……
“Đồ ngốc.”
Nước mắt im lặng chảy xuống, phẫn hận cùng không cam lòng không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại bi thương đè nén nói không nên lời.
Thực sự rất đau.
Lạc An Hải giữ chặt lấy ngực, ngón tay run run dùng sức. Cô không hiểu, vì sao cô đã chết, tim lại còn có thể đau như vậy?
Tách ── nước mắt trong suốt rơi trên đất, thân ảnh trong suốt dần biến mất, cuối cùng, chỉ còn dư lại một tiếng khàn khàn khẽ lẩm bẩm.
Đồ ngốc……
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trong thời khắc giọt lệ rơi xuống, Lạc An Hải chỉ nhớ rõ hô hấp không thông, đau đến nỗi làm cho nước mắt cô không ngừng rơi.
“Đồ ngốc……”
“Tiểu thư? Tiểu thư! Tiểu thư!”
Lạc An Hải mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy một khuôn mặt trẻ tuổi hơn so với giấc mơ kia, tim cô không khỏi loạn nhịp.
“Tiểu thư?Cô làm sao vậy? Có phải đang gặp ác mộng hay không?” Khuôn mặt người phụ nữ đầy lo lắng nhìn Lạc An Hải, đau lòng lau đi nước mắt đọng trên khuôn mặt cô, nghĩ rằng tiểu thư mơ thấy phu nhân vừa ra đi.
“…… Trần, vú Trần?” Lạc An Hải khiếp sợ nhìn người phụ nữ kia, người này là bảo mẫu chăm sóc cô từ bé đến lớn. Cô nhớ khi cô hai mươi tuổi, vú Trần rời khỏi nhà họ Lạc, ở cùng con dâu, giúp con dâu trông cháu, không còn giúp việc ở nhà họ Lạc nữa.
Tang lễ của cô, vú Trần cũng xuất hiện, cuối cùng khóc ngã vào trong lòng con.
Mà bây giờ…… Lạc An Hải kinh ngạc nhìn quanh bốn phía ── đây là phòng của cô, mọi cảnh vật xung quanh đều vô cùng quen thuộc.
Nhìn thần sắc tiểu thư mờ mịt, vú Trần càng đau lòng. “Tiểu thư, cô vừa mơ thấy phu nhân có phải không? Phu nhân thật là rất cố chấp, kết quả cuối cùng thì sao? Phu nhân mới đi không bao lâu, lão gia liền cưới người phụ nữ kia, hôm nay còn muốn đem mẹ con họ về, thật sự là……” Vú Trần càng nói càng giận, cái chết của phu nhân thì đành thôi, nhưng bà lại càng vì cô tuổi còn nhỏ mà đã mất đi mẹ, chịu sự xa lánh của ba mà đau lòng.
Không có mẹ che chở, tiểu thư đáng thương nhất định sẽ bị hai mẹ con nhà đó bắt nạt!
Mẹ con? Về? Lạc An Hải nghi hoặc nhìn vú Trần, trong lòng dâng lên một cỗ kinh nghi (kinh ngạc+nghi hoặc), tim vì tin này mà đập nhanh hơn.
“Vú Trần, mẹ tôi qua đời ba tháng rồi phải không?”
“Đúng rồi! Mới ba tháng, người đàn bà đó chờ không kịp vào cửa, lão gia làm sao có thể đối xử với phu nhân như vậy?!”
Đáp án được chứng thực, Lạc An Hải không dám tin, cô cố gắngổn định lại giọng nói run rẩy “Vú Trần, bà đi ra ngoài trước đi.”
“Tiểu thư?” Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, vú Trần lo lắng hỏi: “Cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?”
“Không có việc gì.” Lạc An Hải mỉm cười một chút. “Bà ra ngoài trước đợi tôi, bọn họ không phải đang về sao?”
“Lái xe nói hơn mười giờ sẽ tới, lão gia muốn cô chờ ở dưới lầu.” Nói xong câu cuối cùng, vú Trần một mặt tức giận. Biết rõ tiểu thư phản đối hai mẹ con nhà đó vào cửa, lão gia còn bảo tiểu thư xuống lầu nghênh đón, căn bản chính là bắt buộc tiểu thư tiếp nhận.
Nhưng dù sao bà cũng là người hầu, cho dù bất mãn thay tiểu thư cũng không thể nói được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ và đau lòng nhìn cô chủ nhỏ tuổi.
“Tôi rửa mặt chải đầu xong sẽ đi xuống.” Thần sắc Lạc An Hải bình tĩnh, hai tay ở trong chăn nắm chặt, không ngừng run run.
Khi vú Trần đóng cửa rời đi, Lạc An Hải nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy vội tới gương to phía trước, nhìn nhìn bộ dạng mình lúc này, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Áo ngủ tơ tằm màu lam bao quanh thân thể gầy gò, tóc đen như mây, xen vào đó là đôi mắt màu lá cọ. Trong khi đó, ngũ quan so với người phương Đông lại vô cùng thâm thúy, nhưng vẫn lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, ngây ngô ── đây là cô, lúc này cô đang là một cô bé mười bốn tuổi, là lúc cô vô cùng kiêu ngạo và chứa đầy sự phản nghịch. Tấm gương phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mờ mịt của thiếu nữ đối diện.
Cho dù trong lòng đã chắc chắn, cũng thật sự chứng thực, Lạc An Hải vẫn bị hình ảnh trong gương dọa ngây người, thậm chí có chút không thể tin được.
Cô biết đây là tình tiết đang lưu hành trong tiểu thuyết và phim truyền hình xuyên không hiện nay, khi xem loại phim nhàm chán náy, cô chỉ cười nhạt, lại không ngờ rằng loại kịch tính này sẽ xảy ra với mình.
Cô chết, trở thành một luồng u hồn, lại trùng sinh, trở về năm cô mười bốn tuổi, nhưng lại trùng sinh đúng vào ngày này.
Cô nhớ rõ ràng, ngày ba cưới người đàn bà kia, cũng là ngày hai mẹ con họ bước vào nhà cô. Tài sản chưa bao giờ giao cho cha, ba lại mang người mới vào nhà, mà cô, người thừa kế nhà họ Lạc lại trở thành người ngoài.
Cô không cam lòng, cô phẫn nộ, cô hận ba vô tình với mẹ, hận người đàn bà vô sỉ kia, ngay cả đứa con của người đàn bà kia cũng vô cùng thống hận.
Cô đối nghịch với bọn họ ở khắp nơi, hành hạ bọn họ, chỉ cần thấy bọn họ khổ sở, trong lòng cô lại thấy vô cùng sung sướng.
Cô biết trừ người hầu trung thành với mẹ, không có người nào khác thích cô cả. Không sao, dù sao trong lòng cô chỉ có hận ý, đối với bọn họ chỉ có chán ghét, cô cho rằng người kia cũng giống cô, bởi vì dường như bọn họ đã đấu tranh cả đời với cô.
Nhưng bộ dạng của cậu sau khi cô chết quá cô đơn lại không thú vị chút nào cả, giống như kẻ đáng thương, đã sắp chết còn cầm ảnh của cô trong tay, miệng còn kêu tên của cô, giống hệt một tên ngốc, tên ngốc bất trị!
“Tên đàn ông ngu xuẩn.” Dại dột cùng ngu ngốc đều giống nhau!
Ngăn lại sự xao động trong lòng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, hận ý cùng bất bình tích tụ lại, cô vẫn nhớ kỹ ── cho dù đã chết một lần, cho dù sống lại thêm lần nữa, nỗi hận trong lòng cô quyết không đổi. Nhưng mà kí ức chợt lóe qua, trong kí ức ấy hoàn toàn không phải là thống hận, mà là bộ dạng si ngốc, đáng thương của người nào đó……
Nghe được tiếng xe bên ngoài, Lạc An Hải sửng sốt, dường như không suy nghĩ, xoay người lao ra khỏi phòng.
Ngay cả dép lê cô cũng chưa mang, bước chân vội vàng, hỗn loạn, chân trần chạy thẳng xuống lầu, vừa khéo gặp ba người vừa mới bước vào.
Lạc An Hải dừng chân lại trước cửa, hô hấp vì chạy nhanh mà hỗn loạn, gấp gáp.
“An Hải.” Nhìn con gái mặc áo ngủ lao xuống, Lạc Thành Hòa lặng người. Tuy rằng không đồng ý với cách ăn mặc của cô, nhưng hôm nay tâm tình ông rất tốt, hơn nữa đứa con gái ngỗ nghịch của ông thực nghe lời chịu xuống lầu, làm ông cảm thấy vừa lòng, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.
“Đến đây chào người này đi, về sau bà ấy chính là mẹ của con.” Lạc Thành Hòa giới thiệu người phụ nữ đứng bên cạnh với con gái.
“Chào cháu, An Hải.” Mai Phương khẩn trương nhìn về phía Lạc An Hải chào hỏi, người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ sườn xám bạch ti hồng nhụy, mái đóc buông xõa đơn giản, tuy mộc mạc mà lại không mất đi vẻ dịu dàng.
Lạc An Hải nhìn Mai Phương, việc ngày hôm nay cô vĩnh viễn ghi nhớ. Người đàn bà trước mặt rất bình thường, so với mẹ thì chỉ có thể nói là một trời một vực, mà trong lòng ba chỉ có duy nhất người phụ nữ kia mà thôi.
Cô luôn luôn hận Mai Phương, đối với mấy hành động lấy lòng của Mai Phương chỉ cảm thấy buồn nôn, cho dù bây giờ, cô vẫn không ưa gì Mai Phương cả.
Nhưng dường như cũng không đến mức chán ghét đến cực điểm…… Lạc An Hải nghĩ tới việc mỗi năm đến ngày giỗ của cô, Mai Phương cùng ba tới trước mộ cô, luôn tự tay chuẩn bị đồ cúng bài, mỗi thứ trong đấy đều là đồ cô thích ăn nhất…… Cô không ngờ Mai Phương lại biết được sở thích ăn uống của cô.
Thấy Lạc An Hải nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trong lòng Mai Phương càng không yên, vội vàng tìm một đề tài khác, “Đây là Định Duệ, năm nay mười tuổi, là em của con.” Bà cúi đầu nhìn con, ho nhẹ, bảo đứa bé, “Tiểu Duệ, đến chỗ kia gọi chị đi con.”
Hàn Định Duệ ngẩng đầu nhìn người chị trong lời mẹ nói, mặt cứng đờ, không nói một câu nào.
“Tiểu Duệ.” Thấy con không nói gì, Mai Phươngnhíu mày, cố ý nhắc nhở: “Không thể vô phép như vậy, mau gọi chị đi con.”
Hàn Định Duệ vẫn ngậm chặt miệng không nói, thậm chí quay đầu.
Mai Phương không vui, bà không thể tin con mình hôm nay lại không chịu nghe lời bà, điều này làm bà vô cùng nóng nảy. “Tiểu Duệ!”
“Thôi bỏ đi, đừng mắng Tiểu Duệ, nó còn nhỏ tuổi, nhất định là chưa quen.” Lạc Thành Hòa vỗ nhẹ tay Mai Phương, bảo bà không nên mắng con trai, bàn tay to kia xoa đầu Hàn Định Duệ, trên mặt không thể nào che dấu được sự yêu thương, nhưng lúc ông quay đầu nhìn về phía Lạc An Hải, tươi cười cũng đã thu lại.
“An Hải, về sau con là chị, phải quan tâm tiểu Duệ cho thật tốt, biết không?”
Lạc An Hải dời mắt khỏi người tên nhóc, chuyển đến chỗ Lạc Thành Hòa. Đối mặt với tên nhóc, trong mắt ba là ấm áp, yêu thương. Đối mặt với cô – con gái ruột của ông – lại hoàn toàn lạnh nhạt.
Cho tới bây giờ ba vẫn chưa hề nhìn vẻ mặt của cô, ánhmắt ông nhìn cô chỉ có hờ hững, hoặc lúc bị cô chọc giận thì chỉ có phẫn nộ cùng thất vọng. Cô vẫnbiết ba không thích cô, cô từng nghĩ, nếu như cô chết, ngay cả một giọt nước mắt ba cũng sẽ không rơi cho cô.
Nhưng mà, khi cô thực sự chết, cô lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ba đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, bộ mặt tiều tuy, già nua kia khiến cô không thể tin đó là ba của mình.
“Vâng.” Lạc An Hải đáp nhẹ một tiếng.
Nghe thấy con gái bình thản đáp lại, Lạc Thành Hòa vô cùng sửng sốt. Ông đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe những lời xúc phạm đầy khinh bỉ cùng căm phẫn của con gái, không ngờ được thái độ của con gái lại bình tĩnh, thản nhiên đến vậy.
Lạc An Hải không ngạc nhiên khi thấy ánh mắt sững sờ của cha, dù sao cô chưa bao giờ thuận theo ông, nhưng mà giờ cô không đủ sức để cãi vã ầm ĩ với ông, hoặc là do đã từng xảy ra chuyện này nên cô cũng chẳng còn hứng thú mà lặp lại.
Trong kí ức, cô nhớ rõ bộ dạng già nua của cha, Mai Phương làm bạn với ba trong ngày giỗ của cô, còn có người kia cầm ảnh chụp cô ngồi ngây ngốc đến hàng giờ.
Lạc An Hải mím môi, nhìn tên nhóc đáng ghét, dùng mệnh lệnh nói: “Này, theo tôi lên lầu, tôi mang cậu về phòng.” Bỏ xuống mấy câu nói đó, cô cũng không quan tâm xem tên nhóc đó có chạy theo mình hay không, cứ đi thẳng lên cầu thang phía trước.
Lạc Thành Hòa cùng Mai Phương đều sửng sốt, không ngờ Lạc An Hải lại dễ dàng tiếp nhận Hàn Định Duệ như vậy. Mai Phương vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng tiến lên đẩy con trai, “Tiểu Duệ, mau, cùng chị lên lầu đi.”
Hàn Định Duệ bị mẹ đẩy lên phía trước, cậu do dự nhìn bóng lưng của Lạc An Hải, lại quay đầu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu với cậu, cậu chần chờ một chút, mới xoay người chạy theo phía sau Lạc An Hải.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Lạc An Hải mang Hàn Định Duệ đến lầu ba. Lầu ba luôn là địa bàn của cô, trừ phòng ngủ của cô, ba gian còn lại là thư phòng, phòng âm thanh và phòng khách, mà phòng khách đã bị Lạc Thành Hòa sai người sửa sang, bố trí lại, biến thành phòng của Hàn Định Duệ, cách vách ngay phòng ngủ của cô.
Có lẽ là ba đã nghĩ một cách rất hồn nhiên, cho rằng cậu và cô ở cùng nhau có thể thuận lợi bồi dưỡng tình cảm. Lạc An Hải chỉ cười nhạt đối với loại suy nghĩ này.
Cô chưa từng bày ra vẻ mặt ôn hòa với Hàn Định Duệ, không phải châm chọc, khiêu khích thì cũng là khinh thường cùng ti bỉ, mà đối mặt với sự trào phúng của cô, Hàn Định Duệ luôn trầm mặc chống đỡ. cậu giống như tảng đá, dù cô đánh chửi cậu như thế nào, cậu vẫn chẳng có chút phản ứng, khuôn mặt lạnh như tảng đá kia chưa bao giờ có biểu hiện gì, ngay cả một cái nhăn mày cũng không có.
Lại nói, cô đối với Hàn Định Duệ tuyệt không có chút ý tốt nào, vì có thể đạt được vị trí tổng giám đốc, ngay cả bôi nhọ cậu, chuyện xấu xa thế nào cũng đã từng làm qua ── nói thật, cô sử dụng thủ đoạn ti bỉ này, ngay cả chính cô còn cảm thấy khinh thường mình, huống gì Hàn Định Duệ, nhất định là xem thường cô.
Nhưng mà sau mỗi chuyện xảy ra, thái độ của cậu vẫn y nguyên như lúc trước…… Lạc An Hải không hiểu, bọn họ chưa bao giờ sống trong hòa bình, thái độ của cô đối với cậu cực kỳ ác liệt, cô đối với cậu…… Rất xấu rất xấu xa.
Lạc An Hải quay đầu nhìn tên nhóc đi theo phía sau cô. cậu mặc áo sơmi trắng đeo một cái túi chéo, giống như một tiểu thân sĩ, dáng người hơi gầy, cùng lắm chỉ cao đến bả vai cô, tóc ngắn, ngũ quan tuấn tú mơ hồ có thể nhìn thấy được bóng dáng thiếu niên của cậu khi trưởng thành, ánh mắt này không giống như trong trí nhớ của cô luôn trầm ổn cùng hờ hững, mà là mang lại cảm giác dường như trong lòng cậu luôn luôn bất an.
Bất an? Cô không ngờ Hàn Định Duệ cũng sẽ toát ra loại khí thế này, điều này làm cho cô cảm thấy thú vị. Trong những thói hư tật xấu, hoặc là đối phó với người nào đó theo quán tính ── bắt được nhược điểm thì cần phải công kích tới cùng, tuyệt không buông tha, để cậu khỏi thừa cơ mà phản kháng ── Lạc An Hải tiến lên hai bước, hơi hơi nghiêng mình, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng của tên nhóc đáng ghét.
“Cậu sợ tôi sao?”
Hàn Định Duệ mẫn cảm phát hiện ác ý của Lạc An Hải, khuôn mặt trẻ con căng thẳng, bước chân hơi lui về phía sau, ánh mắt lại càng thêm đề phòng.
Cậubiết nếu cậu toát ra một chút sợ hãi, đối phương sẽ càng đắc ý, cũng sẽ càng muốn bắt nạt cậu.
Cha mất sớm, chỉ có mẹ nuôi dưỡng cậu, hoàn cảnh khắc nghiệt làm cho Hàn Dịnh Duệ sớm trưởng thành, lại còn nói người khác luôn coi bản thân mình tài trí hơn người, cậu sớm đã hình thành thói quen phòng bị này.
Kinh nghiệm trải qua cho cậu biết, nếu cậu ngoan ngoãn chịu khuất phục, người khác sẽ càng gây thêm phiền phức cho cậu.
Sau vài lần bị một đám người vây đánh, cậu cùng thằng nhãi kia đánh nhau một trận, cho dù bị bao vây cũng nhất định không lùi bước, cuối cùng cậu cũng thắng, mặc dù toàn thân đều là vết thương, tuy rằng mẹ ở nhà vừa đau lòng vừa thoa thuốc cho cậu, nhưng kể từ lần đó, thằng nhãi kia đã không tới gây phiền phức cho cậu nữa.
Về sau mẹ gặp được chú Lạc, chú Lạc giúp bọn họ rời khỏi khu ổ chuột, lại cho họ một nơi nương thân vô cùng tốt, cho cậu đi học, giúp cậu và mẹ không phải ăn đói mặc rách, cũng không bị người khác xem thường, không sợ bị người khác đến đòi thu phí bảo vệ.
Hàn Định Duệ biết chú Lạc đã kết hôn, tuy rằng mới mười tuổi, nhưng cậu hiểu được quan hệ giữa chú Lạc và mẹ là sai trái. Mẹ từng ôm cậu, khóc nói với cậu, bà thực xin lỗi vợ của chú Lạc, nhưng mà bà không có cách nào khác, bởi vì bà không chỉ có một mình, bà còn có cậu, bà không muốn cậu chịu cảnh đói khổ, không muốn cậu cả đời cực nhọc đi lượm ve chai.
Vì cậu, người mẹ như bà có thể chịu sự hèn mọn, mọi ủy khuất đều nuốt vào trong lòng.
Tối hôm qua, mẹ nói với cậu, đến nhà họ Lạc, cậu sẽ có một người chị, người chị này sẽ không đối xử tốt với cậu, nhưng dù có bị bắt nạt, cậu vẫn phải nhẫn nhịn ở trong lòng, bời vì bọn họ có lỗi với cô.
Hàn Định Duệ ghi nhớ lời nói của Mai Phương vào lòng, cho nên đối mặt với ác ý của Lạc An Hải, không hề ngoài dự doán của cậu, sự kiêu ngạo của cô cũng không làm cậu lùi bước.
Mặt cậu không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc An Hải, chờ động tác tiếp theo của cô.
Lạc An Hải yên lặng đối diện với tên nhóc, mười giây sau, không thấy được kết quả mình mong muốn liền cảm thấy không thú vị nhìn thẳng cậu, chẳng còn tâm trí đâu mà đi khiêu khích.
Mới có mười tuổi mà đã như vậy thì chẳng thú vị chút nào, khó trách sau này lớn lên lại buồn chán như vậy.
Lạc An Hải bĩu môi, đi đến sofa ngồi xuống. “Đây là phòng của cậu…… Rót chén nước cho tôi.” Cô khinh bỉ ngẩng đầu, nhìn về phía bàn trà thủy tinh.
Hàn Định Duệ không nói một câu, trầm mặc rót nước, đem cốc nước đưa cho cô.
“Thực nghe lời.” Lạc An Hải nhận lấy cốc nước, khuỷu tay dựa vào tay vịn sofa, nghiêng mặt, hai chân bắt chéo, uống nước.
Tư thế như vậy, lại chỉ mặc áo ngủ bằng tơ tằm, nếu cô hai mấy tuổi, chắc chắn là tư thế câu dẫn người khác, nhưng mà cô mới chỉ có mười bốn tuổi, bộ dáng này, chỉ giống như một đại tiểu thư vô cùng ương ngạnh ── hơn nữa lại còn thêm khí thế bức người.
“Này!” Lạc An Hải ngẩng cao đầu, tư thái kiêu ngạo. “Tôi không muốn phải giả vờ, như vậy cứ nói hết sự thực cho cậu biết ── tôi rất ghét cậu.” Bốn chữ cuối cùng, cô nói vô cùng chậm và rõ ràng.
Hàn Định Duệ vẫn trầm mặc, khuôn mặt trẻ con không hề có chút ưu thương nào cả, không có kinh ngạc, chỉ có hờ hững, con ngươi đen láy dường như không có tiêu cự.
“Tôi không chỉ ghét cậu, tôi còn chán ghét cả mẹ cậu.” Cho dù thế nào, cả đời này cô vẫn rất ghét Mai Phương, “Hai mẹ con các người đều làm cho người khác cảm thấy thực chán ghét!” Nhất là kẻ có bộ dạng đáng thương trước đây, càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
“Tôi không muốn giả vờ làm chị em với cậu, nhớ kỹ, cậu họ Hàn tôi họ Lạc, cậu không phải em của tôi, tôi cũng không phải chị của cậu, lầu ba là địa bàn của tôi, tôi cho cậu ở bên cạnh là đã tốt lắm rồi, cậu tốt nhất cách xa tôi một chút, đừng tới làm phiền tôi, còn có……”
Lạc An Hải dừng một chút, ánh mắt dao động, cô rũ mắt xuống, cúi đầu nói. “Tốt nhất cậu cũng chán ghét tôi.” Nói xong câu đó, không để ý tới phản ứng của cậu như thế nào, cô trực tiếp buông cốc nước, đứng dậy rời đi.
“Tôi sẽ không gọi cô là chị.”
Khi An Hải Lạc rời khỏi, một Hàn Định Duệ luôn luôn trầm mặc lại mở miệng. Giọng nói vô cùng trong trẻo của một đứa trẻ con, lại lộ ra kiên định.
Lạc An Hải quay đầu, khuôn mặt của tên nhóc đó vẫn không có biểu cảm, ánh mắt không hề trốn tránh, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cô vĩnh viễn không phải là chị của tôi.”
“Đúng.” Lạc An Hải mỉm cười, “Vĩnh viễn không phải.”
Vĩnh viễn!
Vĩnh viễn!
Hàn Định Duệ đã học năm tư của cấp tiểu học, Lạc Thành Hòa không muốn cho cậu học trường dành cho quý tộc, chủ yếu là lo lắng cậu sẽ bị những người ở đây bắt nạt và khinh bỉ, dù sao học sinh giới quý tộc hay nịnh hót hơn học sinh bình thường, hơn nữa ở chung một tầng giai cấp, chuyện thị phi cũng lan rất nhanh.
Ai chẳng nói tổng giám đốc xí nghiệp Lạc thị vợ vừa chết chưa được ba tháng đã cưới vợ bé vào cửa? Chuyện này làm cho nhà họ Hank phẫn nộ vô cùng.
Năm đó Lạc thị đứng trước nguy cơ phá sản liền cưới con gái độc nhất của nhà họ Hank, cùng nhà họ Hank hợp tác, được sự giúp đỡ của nhà họ Hank mới thoát khỏi nguy cơ phá sản, rồi từ đó trở thành xí nghiệp quốc tế, trở thành tập đoàn buôn bán quốc tế nổi danh thế giới.
Sau đó xí nghiệp của Lạc Thành Hòa dần dần độc lập, không cần dựa vào nhà họ Hank nữa, không chỉ ở bên ngoài tìm tình nhân, thậm chí còn vì người đàn bà kia, mà muốn ly dị với vợ.
Việc này ảnh hưởng rất lớn tới mặt mũi, người nhà họ Hank vừa đấm vừa xoa, nhưng mà vẫn cắt không được quan hệ giữa Lạc Thành Hòa và người đàn bà kia, hơn nữa gia tộc Hank cùng Lạc thị hợp tác rất phức tạp, vì đầu tư thất bại mà kinh tế khó khăn, không thể nào tách rời khỏi xí nghiệp Lạc thị, cuối cùng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt, có tai như điếc đối với hành vi của Lạc Thành Hòa.
Sau khi ông ngoại của Lạc An Hải qua đời, quyền kinh doanh của tập đoàn Hank sớm bị mọi người chia rẽ, bởi vậy tuy tức giận hành vi của Lạc Thành Hòa — dù sao đây chính bộ mặt của nhà họ Hank — nhưng cũng không thể nói gì được, dù sao tập đoàn Hank còn phải dựa vào quan hệ hợp tác với Lạc thị.
Lạc An Hải sớm biết tài sản nhà họ Hank này có bao nhiêu phần của cô, cô cùng những người khác cũng không có quan hệ thân thiết. Sau khi ông ngoại và mẹ qua đời, tài sản của bọn họ đều giao cho luật sư quản lí, trong đó có tài sản của nhà họ Hank cùng cổ phần của Lạc thị, một ít bất động sản cùng tiền mặt gửi ngân hàng, mà ngay cả Lạc Thành Hòa cùng không thể động đến, đợi khi Lạc An Hải hai mươi tuổi sẽ thừa kế.
Cho nên cho dù Lạc An Hải không đi tranh vị trí tổng giám đốc Lạc thị, dựa vào tài sản kế thừa, cô có tiêu xài ba đời cũng không hết.
Nhưng cô không cần, cô chỉ không cam lòng cho bọn họ cùng thừa hưởng, cho nên cô tranh đoạt với bọn họ, cô chiến đấu, chính bản thân mình muốn tranh đấu với bọn họ đến cùng.
Bây giờ ngẫm lại, Lạc An Hải cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.
Không biết có phải là vì khi trở thành một u hồn, nhìn tất cả những việc diễn ra, Lạc An Hải cảm thấy hận ý trong lòng mình giảm đi rất nhiều hay không.
Nhưng cho dù không hận đến cực điểm, nhưng người mà cô ghét thì cô vẫn cứ ghét.
Ăn xong bữa sáng, Lạc An Hải trầm mặc uống sữa, Lạc Thành Hòa ngồi ở vị trí chủ vị, ngồi bên cạnh là Mai Phương, Hàn Định Duệ ngồi đối diện với cô.
Cô thấy Mai Phương đổi cà phê của ba thành sữa.
“Sáng sớm mà uống cà phê là không tốt, uống sữa được không?” Mai Phương nhẹ giọng hỏi, nhưng mà không đợi Lạc Thành Hòa trả lời, bà đã vươn tay lấy ly cà phê đi.
Lạc Thành Hòa vốn muốn cướp cà phê về, nhưng mà Mai Phương trừng mắt nhìn ông, ông liền sờ sờ mũi, bưng cốc sữa lên, bất đắc dĩ cười.“Được, nghe lời em.”
Ghê tởm.
Lạc An Hải cảm thấy mình ăn không vô nữa, đặt cốc sữa xuống, đứng dậy chuẩn bị tới trường.
“An Hải.” Lạc Thành Hòa gọi cô lại.“Chờ Tiểu Duệ ăn xong, con cùng nó đi học chung, về sau hai con hãy đi học cùng với nhau, trường Tiểu Duệ học gần trường con mà.”
Hàn Định Duệ uống nốt cốc sữa, cũng đứng dậy đi theo.
“Tiểu Duệ, đến đây, túi sách cùng đồ dùng tiện lợi này.” Mai Phương đưa túi sách cùng đồ dùng tiện lợi cho con, sau đó nhìn về phía Lạc An Hải, trong tay cầm một cái túi đựng cặp lồng cơm, tuy rằng cười dịu dàng, nhưng lại không giấu được vẻ khẩn trương trong mắt. “An Hải, dì có làm cơm hộp cho con, có muốn mang đến trường học ăn hay không?”
Lạc An Hải nhìn cái túi trên tay Mai Phương, trong túi là cặp lồng cơm ba tầng, cô nhớ lúc trước cô đã một tay hất văng thẳng lồng cơm ra chỗ khác, sau đó Lạc Thành Hòa tức giận, mà cô cũng chẳng thèm cãi lại, bỏ đi nơi khác?
Mà hình như cô đã nói là không ăn cơm của gái điếm làm.
Lạc Thành Hòa tức giận đến muốn đánh cô, mà cô cũng kiêu ngạo ngẩng mặt trực tiếp đối diện với ông, trừng mắt nhìn cha, chờ bàn tay kia đánh xuống. Khi đó cô nghĩ rằng, nếu ba dám đánh cô, chắc chắn cô sẽ để bàn tay còn lại dán lên người của Mai Phương.
Cuối cùng lại do Mai Phương ngăn cản, bàn tay kia không hề động đến cô, mà cô hừ lạnh, bỏ lại một câu giả mù sa mưa rồi liền xoay người rời đi.
Một lần nữa nhớ lại, Lạc An Hải cũng không muốn tái diễn cảnh đấy thêm một lần nữa.
Mà bây giờ — Lạc An Hải vươn tay, nhìn bộ dạng của bà vừa khẩn trương lại chờ mong, khóe mắt cũng thấy Lạc Thành Hòa đang nhìn chằm chằm cô.
Lạc An Hải bỗng thấy xúc động muốn bật cười. Cầm lấy cái túi, cái gì cô cũng chẳng nói, mang theo túi xách ra khỏi cửa.
Mai Phương cùng Lạc Thành Hòa đều giật mình vì phản ứng bình tĩnh của Lạc An Hải, kinh ngạc, Mai Phương vừa mừng vừa sợ nhìn Lạc Thành Hòa, vẻ mặt thực sự kích động, mà Lạc Thành Hòa lại vô cùng kinh ngạc, hai ngày nay, Lạc An Hải thực sự dọa ông, hoàn toàn khác với bộ dạng cố chấp trong trí nhớ của ông.
“Nhớ hòa thuận với chị nghe con” Mai Phương xúc động nói với Hàn Định Duệ.
Hàn Định Duệ gật đầu.
Lạc An Hải cũng nghe Mai Phương nói, cô ngồi vào xe hơi, nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Định Duệ đi theo vào trong xe, mặt chỉ hướng ra ngoài của sổ.
Lái xe nhấn nút nâng màn chắn cửa sổ, xe vững vàng đi thẳng phía trước.
Khoảng không gian yên tĩnh phía sau, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lạc An Hải không hé răng, Hàn Định Duệ an tĩnh rút quyển sách giáo khoa ra khỏi cặp, chuẩn bị nội dung bài hôm nay.
Nghe thấy tiếng lật sách , Lạc An Hải liếc mặt nhì tên nhóc bên cạnh, thấy cậu chuyên tâm đọc sách, trong lòng ác liệt lại trào lên.
“Này, không phải mẹ cậu muốn tôi và cậu sống chung hòa thuận hay sao? Cậu không buồn hé răng mà chỉ đọc sách, ngay cả nói cũng không nói, cười cũng không cười, chỉ ngoan ngoãn trước mặt mẹ cậu và ba tôi là sao?”
Hàn Định Duệ dời ánh mắt khỏi trang sách, ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía Lạc An Hải.
Lạc An Hải khiêu khích nhếch mi mắt.
“Mẹ tôi bảo phải sống chung hòa thuận với chị.” Hàn Định Duệ tạm dừng một chút, biểu cảm vẫn không thay đổi, ngữ khí lạnh nhạt mà bình tĩnh.“Cô là chị của tôi à?” Ngày hôm qua cô đã tuyên bố rành mạch, cậu không phải em trai của cô, cô cũng không phải chị của cậu.
“……” Lạc An Hải quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chán ghét tên nhóc này!
Chương 2
Lạc An Hải không có quá nhiều ấn tượng với những chuyện đã qua, khi đó trong lòng cô chỉ có phẫn nộ, chỉ nghĩ đến việc đối phó với Mai Phương như thế nào, như thế nào ngỗ nghịch với ba, không có hứng thú với những việc ở trường. Cô không có người bạn thân nào, luôn luôn độc lai độc vãng (một mình đi về).
Nhưng mà cô không hề học cái xấu, không uống rượu hút thuốc, không chạy đi pub hay tham gia party, ngay cả ma túy cũng chưa chạm qua. Đối với những chuyện sinh sự ngây thơ hấp đẫn người xem này, Lạc An Hải hoàn toàn không có một chút hứng thú, cô cảm thấy loại chuyện này quá ngu ngốc, hơn nữa cũng không có ý nghĩa, người bị thiệt chính là bản thân mình, mà cho dù có hư hỏng đến mức nào đi chăng nữa thì ba cũng chẳng quan tâm đến cô.
Ngược lại, thành tích của cô rất tốt, hàng năm luôn luôn đứng nhất, cô thích cái cảm giác đứng ở trên cao, bễ nghễ nhìn mọi người phải thán phục mình, hơn nữa cái tính cao ngạo này cũng làm cho nhân duyên của cô không tốt, tuy rằng cô thực sự xinh đẹp, nhưng tất cả nam sinh trong trường chẳng ai dám theo đuổi cô.
Không có nam sinh nào muốn có một người bạn gái vừa thông minh vừa mạnh mẽ lại thêm cái tính bất trị, cho dù Lạc An Hải rất xinh đẹp, là hoa hậu giảng đường của trường học.
Cho dù chỉ một lần, Lạc An Hải cũng không muốn làm cho mối quan hệ của cô và cậu tốt lên, cô với tên nhóc kia nói chuyện cũng không hợp, càng không cần nói đến việc làm bạn tốt của nhau.
Trường học dành cho giới quý tộc này phân chia giai cấp rất rõ ràng – kẻ có tiền cũng phân cấp bậc, mà Lạc An Hải lại là người của giai cấp trên. Cho nên tuy không có duyên với ai, nhưng chẳng ai bắt nạt được cô, ngược lại số người nịnh bợ cô nhiều vô số kể.
Nhưng mà Lạc An Hải đều rất lạnh lùng với những người này, dần dà, cũng chẳng ai dám tới gần cô nữa.
Lạc An Hải nhàm chán ngồi trong phòng học, một người ba mươi tuổi ngồi nghe chương trình học của cấp hai, cô không ngủ đã là tốt lắm rồi.
Nhẫn nại đến gần giữa trưa, Lạc An Hải đang nghĩ xem có nên về nhà hay không…… Lúc này một cái cặp lồng cơm đột nhiên đặt lên bàn của cô.
Sau đó, Lạc An Hải nhìn thấy tên nhóc không nên xuất hiện ở đây đang kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô.
“Sao cậu có thể ở đây?” Tên nhóc này không phải là học sinh của trường này, làm sao có thể vào được? Còn mang cả cơm đến, xem ra là muốn cùng cô ăn cơm trưa.
Không thể nào…… Buổi sáng khiến cô bực mình như vậy, bây giờ lại muốn bồi dưỡng tình cảm với cô sao?
Hàn Định Duệ yên lặng mở cặp lồng cơm ra, mặt không chút biểu cảm đáp lời, “Buổi chiều trường cho nghỉ, mẹ bảo tôi mang cơm trưa đến ăn với cô, ăn xong lái xe sẽ chở tôi về nhà.”
Nghỉ học? Lạc An Hải nhíu mày, trong trí nhớ không có màn này nha, nhưng mà cô chợt nhớ ra. Lúc trước cô hất đổ hộp cơm mà Mai Phương chuẩn bị cho cô, Mai Phương đương nhiên sẽ không bảo con mình mang cơm đến ăn cùng cô, trừ khi muốn con trai bảo bối bị cô bắt nạt.
Xem ra là buổi sáng cô nhận hộp cơm của Mai Phương, làm cho bà cảm thấy cô đã tiếp nhận mẹ con bọn họ. Cho nên bây giờ tên nhóc này mới dám mang cơm tới trước mặt cô để ăn.
“Thật đúng là nghe lời, buổi sáng ở trong xe sao tôi không thấy cậu ngoan như vậy?” Lạc An Hải châm chọc cậu, không biết thế nào, vừa nhìn thấy tên nhóc, cô nhận ra mình có vẻ thích nói chuyện.
Cô còn nhớ, buổi sáng bị tên nhóc này đá xoáy ngược làm cho cô thật sự không thoải mái.
Hàn Định Duệ dọn xong cặp lồng cơm ba tầng, phía trên là hoa quả gọt sẵn, tầng thứ hai là cá rán, rau xanh cùng sườn, cuối cùng là cơm trắng với trứng ốp lếp.
Lạc An Hải nhìn Hàn Định Duệ cắt đôi miếng trứng ốp lếp, dịch vàng óng ánh chảy ra, chậm rãi thấm vào cơm trắng…… nhìn có vẻ rất ngon.
Hàn Định Duệ dùng đũa bới một chút cơm, nhấm náp thưởng thức mới trả lời, “Lái xe nghe lời mẹ tôi.” Cho nên cậu không có lựa chọn nào khác là bị đưa đến trường của cô, lại còn đưa tới tận cửa phòng học, cho dù không muốn, vẫn phải mang theo cặp lồng cơm đến trước mặt cô.
Nhìn tên nhóc ăn uống, Lạc An Hải nhận ra mình cũng đói bụng.
Cô quay đầu nhìn chiếc túi để ở ghế dựa phía sau lưng, không thể nào đối nghịch với bụng của mình, đành phải mở hộp cơm ba tầng ra.
Tầng thứ nhất vẫn là hoa quả, nhưng của Hàn Định Duệ là táo, mà của cô lại là dâu tây, bên cạnh còn có một hộp sữa đặc nhỏ, tầng thứ hai là cà rốt xào trứng, đậu hủ nhồi thịt cùng thịt chua, tầng thứ ba là mỳ xào thịt lợn kho.
Tuy rằng ở nước ngoài, nhưng nhà họ Lạc vẫn theo lối sống cũ, luôn luôn duy trì thói quen ăn uống của người phương Đông, bởi vậy ở nhà họ Lạc không hay xuất hiện kiểu ăn của người phương Tây, trong nhà còn mời cả đầu bếp Trung Hoa nổi tiếng nhất.
Từ nhỏ Lạc An Hải đi học đã đem theo đũa riêng, hơn nữa so với cơm Tây, cô lại thích đồ ăn Trung Quốc hơn.
Nhìn cặp lồng cơm, Lạc An Hải nhíu mày. Cô ăn dâu tây cùng với sữa đặc; so với cơm, cô thích ăn mì hơn…… Qua hộp cơm này có thể thấy được dụng ý của Mai Phương.
Nhưng mà Mai Phương làm sao biết được sở thích của cô?
Nhìn thấy nghi vấn trên mặt Lạc An Hải, Hàn Định Duệ nghĩ đến sáng sớm mẹ đã bận rộn ở trong bếp, không nhịn được nói: “Tối hôm qua mẹ tôi hỏi vú Trần cô thích ăn cái gì.”
Tuy rằng thái độ của vú Trần không tốt, Mai Phương cũng không để ý, cố gắng muốn biết Lạc An Hải thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, ngay cả hộp cơm màu xanh kia cũng tự mình đi mua, bởi vì biết cô thích màu xanh.
Lạc An Hải liếc Hàn Định Duệ một cái, hiểu được tên nhóc này đau lòng mẹ mình. Nghĩ cũng biết vú Trần không thể có thái độ tốt với Mai Phương được, nhưng mà cô cũng không cần lòng tốt của Mai Phương, đây là do bà ta cam tâm tình nguyện.
“Mẹ cậu cho rằng làm như vậy tôi sẽ cảm động khóc nức nở hay sao, sau đó sẽ chịu chấp nhận bà ta?” Lạc An Hải khinh thường hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lẫy đũa gắp mì bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Bảo mẹ cậu đừng có mơ.” Dù lấy lòng cô như thế nào, cô vĩnh viền luôn chán ghét Mai Phương.
Ưm…… Thịt kho này rất ngon, hoàn toàn hợp khẩu vị của cô.
Hàn Định Duệ không đáp, biết bây giờ có nói thêm cái gì cũng chỉ chuốc lấy nhục mà mà thôi. cậu yên lặng ăn cơm trưa, Lạc An Hải cũng không đếm xỉa gì tới cậu, biểu thị công khai lập trường xong, cô liền hưởng dụng nốt phần cơm của mình.
Nhưng bọn họ không gây náo loạn, không có nghĩa là người khác sẽ chịu ngồi im lặng.
Đầu năm nay luôn gặp những người ngây thơ không có ý tốt — nhất là những người không có duyên với Lạc An Hải. Tuy rằng không ai dám bắt nạt cô, nhưng những người đố kị với cô cũng không ít, mà trong đó sẽ có một số người thừa dịp nước đục thả câu, muốn thấy Lạc An Hải bị mất mặt.
“Trời ơi! Lạc An Hải, tớ có nhìn lầm không? Sao cậu lại mang cơm đến trường?” Người mới tới cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, vừa nghi hoặc nhìn Hàn Định Duệ. “Thằng nhóc này là ai vậy? Sao chưa bao giờ tớ gặp qua nó? Tự dưng cậu có nhiều thêm người thân thích như vậy sao?”
Lạc An Hải ngước mắt, vừa nhìn cô gái tóc nâu, vừa ăn hoa quả. Nói thật, đối với loại khiêu khích ngây thơ này, cô thật sự không có hứng thú đáp lại.
Cô không tin đối phương không biết Hàn Định Duệ là ai. Trong giới thượng lưu này, tin tức truyền đi rất nhanh, nhất là những tin xấu thì càng khỏi phải nói, trước mặt làm ra vẻ tử tế, nhưng sau lưng lại nói xấu lẫn nhau, có khi tám đời tổ tông của người khác cũng bị bọn họ tìm ra ấy chứ.
Đối với loại thiên kim tiểu thư ngốc nghếch này, Lạc An Hải thật sự không muốn để ý tới. Cô đã gần qua cái tuổi ba mươi, so đo với một đứa nhóc làm gì cơ chứ? Nhưng người kia đã cố ý tới đây, nếu không moi móc được chút tin tức gì thì chắc không phải là cá tính của cô ta, cô ta chắc chắn không chịu mất mặt mà rời khỏi đây.
“Cầu Lị.” Rốt cục theo cũng bới ra được tên của cô gái tóc nâu kia trong trí, Lạc An Hải mỉm cười. “Tớ giới thiệu với cậu, đây là bà con xa của ba tớ……À, nó họ Hàn.” Cô không quên nhấn mạnh ba chữ cuối cùng,“Không cùng họ với tớ.” Một câu này mang theo tia cảm thán.
Khuôn mặt Cầu Lị đang đắc ý bỗng nhiên trở nên cứng đờ, thật khó coi, lại miễn cưỡng duy trì tươi cười.
Ba của cô ngoại tình bên ngoài, còn bao dưỡng thêm một đứa con trai, tuy rằng không ai dám nói ở trước mặt, nhưng nói xấu sau lưng thì ai mà biết được.
Lạc An Hải nhìn lướt qua, nhàm chán bĩu môi. Chậc, như đã bỏ chạy, một chút tính khiêu chiến cũng không có. Cô ở trong lòng xùy hừ, quay đầu liền thấy Hàn Định Duệ nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn cái gì?” Cô tức giận lườm cậu một cái.
“Xem ra người đố kị cô cũng không ít.” Từ lúc cậu vào phòng học đến giờ, không có người tiếp cận cô, chỉ có mỗi một người mang phiền toái đến tìm cô.
“Sai.” Lạc An Hải nghiêm mặt, cầm dĩa nhỏ xiên một miếng dâu tây, chấm chấm sữa.“Không phải không ít, mà là rất nhiều.” Cô há miệng ăn luôn miếng dâu tây.
Hàn Định Duệ thấy cô không để ý chút nào, thậm chí còn coi đây là chuyện bình thường. Hành vi này của cô, cậu không thể lý giải nổi.“Cô thích bị đố kị?”
“Đúng vậy.” Lạc An Hải cười meo meo, lại nhét thêm miếng dâu tây vào miệng. “Nhất là người tôi ghét.”
“Tôi thích nhất “Hắn” cũng ghét tôi.” Tốt nhất là lúc người cô ghét chết đi, không cần giống như một kẻ bi thương, đuổi mãi mà không chịu rời.
Cô cùng cậu, vĩnh viễn không có khả năng!
Hàn Định Duệ cảm thấy hình như cô có ngầm ý gì đó, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, cậu suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi nghe giáo sư trong trường từng nói, có đôi khi chán ghét một người không phải chân chính chán ghét, mà là bởi vì thích mới có thể chán ghét.” cậu tạm dừng một chút, trong mắt có chút nghi hoặc:“Cô là vậy sao?”
“……” Khuôn mặt Lạc An Hải đang cười bỗng nhiên cứng đờ, trừng mắt nhìn tên nhóc trước mặt, sắc mặt dần trở nên xám nghoét, dâu tây trong miệng đang ngọt bỗng nhiên trở nên thật vô vị.
Lạc An Hải cực kì khó chịu. Cảm thấy mĩnh đã sắp ba mưoi tuổi, làm sao có thể đối diện nói chuyện nghiêm túc với một tên nhóc mới chỉ có mười tuổi kia chứ, nhưng đôi khi mọi việc lại xảy ra một cách bất ngờ như vậy, cô không chỉ nói chuyện nghiêm túc với tên nhóc kia, mà còn cảm thấy vô cùng tức giận.
“Tôi nói cho cậu biết, trên đời này có một lại chán ghét khác, đó là vô cùng chán ghét, nhất là cái loại người luôn tỏ ra đáng thương, khiến người ta cảm thấy vô cùng ghét. Cậu có biết vì sao không? Bởi vì tiền, cơm nó áo ấm, là nhu cầu của những kẻ đáng thương ở khắp mọi nơi, không phải sao? Cái loại mưu cầu danh vọng cùng địa vị, cho rằng chỉ cần bày ra bộ mặt đáng thương, nghĩ sẽ có người đồng tình với mình có phải không? Sai, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy càng thêm chán ghét mà thôi!”
Một người cô đơn ngồi một mình trong phòng cô làm cái gì? Tại sao cô chết rồi còn cầm ảnh của cô làm gì nữa? Cho dù đến lúc chết vẫn nhớ kỹ tên cô, cậu cũng không lấy được cái gì, rõ ràng có thể vượt mặt cô, lại biến mình trở nên đáng thương và hèn mọn như vậy làm cái gì?
Chính là một tên ngốc! Ngốc đến ngu dại!
Nói xong những lời này, Lạc An Hải hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn tên nhóc kia thêm một cái nào, lập tức rời khỏi phòng học, chạy ra khỏi cổng trường, chiều nay tâm tình cô vô cùng xấu.
Nghe thấy tiếng chân chạy theo phía sau, cô xoay người, trừng mắt nhìn tên nhóc sau lưng.
“Đi theo tôi làm gì? Mau về nhà đi!” Giờ này phút này thứ cô không muốn nhìn thấy nhất là khuôn mặt của cậu.
Hàn Định Duệ dừng lại, khuôn mặt trẻ con không chút biểu cảm, trong mắt lại tràn ngập nghi hoặc, “Cô đang tức giận, tôi đã nói sai cái gì sao? Tôi xin lỗi, thực xin lỗi.” Tuy rằng không hiểu vì sao Lạc An Hải tức giận, nhưng cậu biết cô đang giận cậu, mẹ đã từng dặn dò phải nghe theo ý của Lạc An Hải, ngoan ngoãn thừa nhận cơn giận của cô.
“Lời xin lỗi giả dối này tôi không cần, không cần !!!” Đừng tưởng rằng cô không nhìn ra, lời xin lỗi của cậu chính là trấn an, một chút thành ý cũng không có.
Hàn Định Duệ hơi nhíu mày, mặt không chút biểu cảm rốt cục xuất hiện một tia khó xử, dường như không biết nên đối phó với cảm xúc biến hòa khôn lường của Lạc An Hải thế nào. cậu chưa từng dỗ con gái, cũng không cảm thấy Lạc An Hải sẽ chịu nghe sự dỗ dành của cậu, thuận theo ý cô dường như chỉ càng khiến cô thêm tức giận mà thôi.
“Cô muốn tôi làm thế nào mới nguôi giận?” Cuối cùng, Hàn Định Duệ quyết định hỏi trực tiếp.
Lạc An Hải nhíu mày, gặp bộ dạng này của tên nhóc kia, tâm tình không hiểu sao dịu đi đôi chút, vuốt cằm, cô suy nghĩ một lát.
“Vĩnh viễn không được vào phòng tôi.”
“Hả?” Hàn Định Duệ ngây ngẩn, cảm thấy yêu cầu của cô thực khó hiểu.
Lạc An Hải ngẩng mặt lên, ra lệnh cho cậu.“Cho dù tôi không có trong phòng, cậu cũng không được vào.” Như vậy hình ảnh cô không muốn thấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“…… À.” Hàn Định Duệ rất muốn nói với cô rằng cậu không có hứng thú với phòng của cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không mở miệng, chỉ cần cô vui là tốt rồi.
“Còn có,” Lạc An Hải tiếp tục ra thêm điều kiện.“Cậu……”
“Này! Mày đang nhìn gì vậy?” Bỗng dưng có tiếng nói của mấy tên lưu manh nào đó quanh đây, vài thằng lưu manh trung học, mặt không có ý tốt, chính xác mà nói, là đang nhìn Lạc An Hải.
Lạc An Hải nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn thẳng tên lưu manh dẫn đầu trong số chúng.
Là bọn học sinh của trường lận cận, bọn họ rất khinh thường những học sinh quý tộc, Lạc An Hải tiếng tăm vang xa, những học sinh ở trường học xung quanh đây không ai là không biết cô.
“Cô em này không phải là tiểu thư, hoa hậu giảng đường của trường quý tộc hay sao? Không ngờ học sinh trường quý tộc cũng trốn học nha? Thế nào, cô em muốn cùng bọn anh đi tìm chút kích thích hay không?” Con nhím tróc vàng dẫn đầu chúng cười thật là đáng ghét, cao thấp đánh giá Lạc An Hải, ánh mắt ghê tởm giống như cô không cùng đẳng cấp với chúng.
Ngoại hình của Lạc An Hải rất đẹp, ngũ quan tinh tế, khí thế cao ngạo không ai bì nổi, khiến cho người khác muốn có được cô, hình ảnh chinh phục được cô thật khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Hàn Định Duệ nhíu mày, trầm mặc đi đến phía trước mặt Lạc An Hải bảo vệ cô, không hề sợ mấy tên lưu manh trước mắt. Hành động này của cậu làm mọi người vô cùng sửng sốt, Lạc An Hải nhìn cái gáy của cậu, vài tên lưu manh lại ôm bụng cười to.
“Tên nhóc này cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ha ha, mau cút nhanh đi, bằng không ông đây đánh chết mày bây giờ!” Con nhím dẫn đầu thô bạo đẩy cậu ra. “Aaaaaa –” Ai ngờ Hàn Định Duệ lại đột nhiên dùng sức đá vào cẳng chân hắn, tên lưu manh kia ôm chân kêu thật to.
“Thằng nhãi thối này! Bắt lấy nó cho tao!” Con nhím đầu đàn rống giận.
Ba tên côn đồ xông thẳng về phía Hàn Định Duệ, Hàn Định Duệ cũng không bỏ chạy, bị bọn chúng đánh cho một trận.
Hàn Định Duệ thét lớn một tiếng, nhưng không chịu rút lui, há miệng dùng sức cắn vào cánh tay đối phương.
“Aaaa!” Tên kia đau quá kêu to, đành phải buông cậu ra.
Hàn Định Duệ té ngã trên đất, lại lập tức đứng lên.“Chạy mau!” cậu nhìn Lạc An Hải rống to, chính mình lại không sợ chết lao về phía tên lưu manh dẫn đầu.
“Tốt lắm, tên nhóc này muốn chết đây mà!” Con nhím đầu đàn rút một con dao từ trong túi quần ra, phẫn nộ giơ về phía Hàn Định Duệ, đột nhiên có một hòn đá đụng trúng đầu hắn, con dao trong tay hắn rơi xuống đất, hai tay ôm lấy cái trán đang chảy máu.
Lạc An Hải cấp tốc nhặt con dao lên, thuận thế đá vào hạ thể của con nhím đầu đàn, thừa dịp con nhím đầu đàn khom người, đem dao kề sát cổ hắn.
Động tác liên tiếp gọn gàng giống như cô đã được luyện tập qua, không có một chút chần chờ hay kinh hoảng. Lúc trước cô phẫn nỗ chạy đến một võ quán, thân thủ không đứng đầu, nhưng đối phó với mấy tên lưu mạnh đường phố này thì dư sức, tuy rằng thân thể bây giờ không được tập luyện qua, nhưng cũng không có gì trở ngại được cô.
“Toàn bộ dừng tay cho tôi!” Cô rống to, cố dùng sức ấn sát con dao về phía cổ của con nhím đầu đàn, con dao lập tức cứa lên cổ hắn, con nhím đầu đàn sợ tới mức khóc to.
“Chúng mày… chúng mày mau dừng tay!”
Nghe tiếng kêu của đại ca, bọn lưu manh lập tức ngừng ngay động tác.
“Quỳ xuống.” Lạc An Hải ra lệnh cho con nhím đầu đàn, đối phương run rẩy quỳ xuống, cô khua khua dao trước mặt hắn, nhắm ngay yết hầu, mỉm cười.
Cô từng một mình đến khách sạn bàn chuyện với mấy tên lưu manh trong xã hội đen mà mặt còn chưa đổi sắc, huống hồ mấy tên lưu manh này thì thấm tháp gì, đánh chúng chỉ làm bẩn tay cô.
“Như vậy thì sao? Không cảm thấy kích thích sao?”
Con nhím đầu đàn bị Lạc An Hải dọa cho sợ phát run, thế nào cũng không ngờ một thiên kim tiểu thư lại có thể đáng sợ đến thế. “Lạc, Lạc đại tiểu thư, thực xin lỗi, tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi……”
“Tha cho mày? Cũng được.” Lạc An Hải một mặt khoan hồng độ lượng,“Vừa rồi mày dùng tay phải lấy con dao này? Như vậy, đập nát cánh tay phải, tao sẽ tha cho mày.” Cô quay đầu nhìn về phía một tên mập, ra lệnh cho hắn: “Tên kia, mau lấy một tảng đá đến đây, đập nát cánh tay phải của hắn cho tôi.”
Tất cả mọi người đều bị Lạc An Hải dọa cho sợ mất mật, con nhím đầu đàn sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem. Ông trời, Lạc An Hải sao lại đáng sợ đến thế!
“Này, mấy người kia, các người đang làm gì vậy hả?” Bảo vệ của trường quý tộc nghe thấy tiếng nhốn nháo liền chạy đến, cho rằng học sinh trường mình bị mấy tên lưu manh bắt nạt, lập tức chạy vội tới đây.
Lạc An Hải liếc tên bảo vệ một cái, quăng dao cho con nhím đầu đàn.“Trả lại, về sau thức thời một chút, dám gây phiền phức cho tao, tao sẽ phế luôn hai cánh tay của mày, cút!”
“Vâng, vâng……” Thấy mình qua khỏi một kiếp nạn, con nhím đầu đàn vội vàng đứng lên, mang theo thủ hạ xoay người chạy trối chết.
Hàn Định Duệ đã sớm đứng lên, quần áo trên người sớm bị vấy bẩn, trên mặt có một vết thâm tím, mũi bị đánh cho chảy máu.
Cậu yên lặng lấy mu bàn tay lau đi vết máu còn đọng lại trên khóe miệng
“Các cháu không sao chứ?” Bảo vệ chạy đến trước mặt bọn họ, thấy Lạc An Hải bình an vô sự, hắn thở dài một hơi, tốt quá Lạc tiểu thư không bị thương, nếu để xảy ra chuyện gì, nhất định bát cơm của hắn khó lòng mà giữ được. Sau đó hắn mới chú ý tới Hàn Định Duệ, cả người cậu đều là thương tích, “Này cậu bé, cậu có ổn không?”
“Không chết được.” Lạc An Hải trả lời giúp Hàn Định Duệ, lập tức xoay người rời đi, lúc đi qua Hàn Định Duệ, bỏ lại cho cậu một câu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Sau khi cô đi được vài bước, thấy Hàn Định Duệ còn đứng nguyên ở chỗ cũ, cô lạnh lùng trừng mắt với cậu. “Đứng ở đó làm gì nữa, còn không mau đi theo tôi.”
Hàn Định Duệ không nói gì, lẳng lặng đi theo cô.
Bởi vì Hàn Định Duệ bị thương, Lạc An Hải bị Lạc Thành Hòa la mắng một trận.
Nếu không phải cô trốn học, sẽ không gặp phải đám lưu manh đầu đường xó chợ, Hàn Định Duệ cũng sẽ không vì cô mà bị thương, Lạc Thành Hòa bị thái độ của cô cô chọc tức đến suýt nữa đau tim mà chết.
Cô bị nhốt kín trong phòng, bữa tối cũng không được ăn, ông muốn cô ngồi tự kiểm lại hành vi của mình, khi nào nhận ra lỗi thì mới được ra khỏi phòng.
Lạc Thành Hòa nói, trừ khi cô nhận sai, nếu không cấm không cho cô ra khỏi phòng, ngay cả đến trường cũng khỏi cần đi, đỡ phải ra ngoài sinh sự, về việc học, dù sao nhà họ Lạc cũng mời người dạy riêng.
Lạc An Hải thế mà cũng không đấu khẩu với Lạc Thành Hòa, không làm mọi chuyện trở nên long trời lở đất. Cô chỉ im lặng ngồi nghe giáo huấn, cũng không giải thích lấy một chữ.
Điều này làm cho Lạc Thành Hòa càng tức giận, cảm thấy con gái đang đổi phương thức chọc giận cậu, cố ý ngầm hỗn láo với ông.
Lạc An Hải bị nhốt trong phòng, không ầm ỹ không nháo, còn có tâm trí nằm ngâm mình trong nước nghe nhạc, mặc váy ngủ dài màu lam, lấy khăn lông lau khô tóc, liền nằm phịch xuống giường, ôm gối ôm vào lòng.
Cô nhắm mắt lại, mới chợp mắt chưa đến mười phút, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ.
Mở mắt ra, cô nhìn về phía cửa phòng, trầm mặc mười giây sau mới đi xuống giường mở cửa.
Hàn Định Duệ bưng khay thức ăn đứng ở trước cửa, trong khay là một bát canh, mỳ bơ Ý và một cốc nước hoa quả.
Lạc An Hải nhìn khay đồ ăn, rồi lại nhìn cậu. Liếc qua vết thương ở bên khóe miệng cậu có dán một miếng băng urgo, hai mắt thâm tím.
Vết thương trên người thì chẳng cần nói đến, cô ngửi mùi rượu thuốc nồng nặc.
Thấy cô không nói lời nào, Hàn Định Duệ nhàn nhạt nói:“Mẹ tôi trộm giấu chú Lạc để lại phần cơm cho cô, bảo tôi thừa dịp chú Lạc không chú ý thì bưng lên đây.”
“Mẹ cậu thật đúng có dụng tâm.” Đem hết tâm trí lấy lòng cô. Lạc An Hải xoay người, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng, thấy Hàn Định Duệ đứng bất động ở cửa, cô nhíu mày. “Còn đứng ở cửa làm gì? Không muốn vào sao?” Chẳng lẽ còn muốn cô mời cậu vào?
“Cô đã nói không cho tôi vào phòng của cô.” Hàn Định Duệ nhớ tới điều kiện của cô.
“……” Lạc An Hải âm thầm hít sâu, “Bây giờ tôi “Cho phép” cậu vào.”
Được sự cho phép của cô, Hàn Định Duệ bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn.
Lạc An Hải bưng cốc nước quả uống một ngụm, thưởng thức bộ mặt thê thảm của Hàn Định Duệ. “Sao? Làm bao cát cảm thấy thế nào?” Lời nói của cô rõ ràng có ý châm chọc, một chút cũng không che giấu.
Hàn Định Duệ ngước mắt nhìn cô: “Ít nhất cô không bị thương.” cậu là con trai, không sợ bị đánh, hơn nữa con trai vốn dĩ phải bảo vệ con gái.
Tay Lạc An Hải cầm cốc đột nhiên nắm chắt, nhíu mày nhìn cậu, nở nụ cười vừa châm biếm lại vừa có ý khinh thường.
“Tên nhóc này, cậu luôn tự cho mình là đúng, tôi không cần cậu bảo vệ, lại càng không cần cậu tỏ ra là một anh hùng.”
Lạc An Hải nói những lời gai góc, nhất định sẽ làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Hàn Định Duệ thật sự không hiểu mình nói gì chọc giận cô, hơn nữa cảm thấy cô đối xử với cậu rất khó chịu, cần phải giải thích rõ ràng.
“Tôi không vì cô, cho dù một người xa lạ, tôi nhất định cũng sẽ làm như vậy.”
Nghe cậu nói như vậy, Lạc An Hải nhận ra cơn tức ở trong lòng càng ngày càng lớn, cố nén giận nói: “Thì ra là cậu thích làm những chuyện ngu ngốc như vậy. Coi như tôi cầu xin cậu, muốn làm chuyện ngu ngốc là chuyện của cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng có làm ở trước mặt tôi, như vậy rất chướng mắt, có hiểu không?!”
Hàn Định Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, bị Lạc An Hải công kích như thế rất tức giận, tuy rằng mẹ bảo cậu cố nén trong lòng – đừng chọc Lạc An Hải tức giận, cố gắng nghe theo ý của cô — nhưng mà cậu thấy việc này vô cùng khó khăn.
Cố gắng chịu đựng như lúc đầu, cố dặn mình phải nhẫn nhịn ở trong lòng, cố gắng làm ngơ tính tình bất định của Lạc An Hải, cố gắng không so đo với cô, cố gắng nhường nhịn cô.
Nhưng mà dù cậu có trưởng thành sớm, nhưng vẫn là một đứa trẻ, luôn luôn bị châm chọc khiêu khích, làm sao có thể chịu nổi? cậu liền bật thốt ra những lời nín nhịn ở trong lòng.
“Tôi không biết cô tức giận việc gì, rõ ràng tôi cứu cô…… Được rồi, tuy rằng có vẻ như cô không cần tôi giúp.” Cô khắc sâu vẻ mặt không thể nhẫn nhịn nổi của Hàn Định Duệ vào lòng, “Cho dù thế, nhưng ở đó có tới bốn năm tên lưu manh, đừng tưởng rằng cô có thể đánh thắng tất cả bọn họ, tôi thực sự muốn cô chạy đi gọi bảo vệ đến giúp, không muốn cô chọc chúng tức giận, đây là hành vi rất nguy hiểm.” cậu không nhịn được, bắt đầu thuyết giáo.
“Hàn Định Duệ! Tôi không cần cậu dạy dỗ ta!” Cô hôm nay đã bị Lạc Thành Hòa giáo huấn đủ, không cần thêm tên nhóc này dạy cô. Nói cho cùng, cậu nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô?
“Tôi không muốn dạy dỗ cô, tôi chỉ cảm thấy cô nên cẩn thận một chút, cố gắng bảo vệ mình thật tốt –”
“Chuyện của tôi không cần cậu lo.” Lạc An Hải không kiên nhẫn ngắt lời cậu,“Nhóc con, cậu cố gắng mà bảo vệ mình, cho dù tôi có gặp nguy hiểm cũng không cần cậu giúp, cậu chỉ là một tên nhóc, có khả năng gì mà giúp tôi? Nhìn bộ dáng bây giờ của cậu xem, nếu không phải tôi cứu cậu, chắc chắn cậu không chỉ bị đánh như vậy thôi đâu.”
Cô rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt cái cốc.
“Ở trong mắt tôi, cậu thật ngu xuẩn, tôi sẽ không cảm kích cậu, chỉ cảm thấy cậu không biết tự lượng sức mình, ngu đến mức không còn lời nào để diễn tả. Tôi nói xong rồi, cậu có thể đi ra ngoài.” Cô không chút khách khí đuổi cậu đi.
Hàn Định Duệ thực sự cảm thấy Lạc An Hải không thể nói lý, cậu cũng không muốn tiếp tục ở trong này chịu đựng những lời nhục mạ của cô, lập tức xoay người rời đi, nhưng mà khi đi đến cửa, bỏ lại một câu cho Lạc An Hải, “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao nhiều người lại chán ghét cô đến vậy.”
Nói xong, cậu đóng cửa lại rời đi, Lạc An Hải trầm mặc nhìn cốc nước hoa quả trên tay, bên tai vang vọng lời nói của cậu trước khi rời đi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cậu liều mình xông về phía những tên côn đồ lưu manh kia.
Khi đó, cô cũng hơi giật mình, đứng ở một bên nhìn tên nhóc kia liều mình xông vào bảo vệ cho cô, bị đánh thảm hại như vậy, lại đứng lên, bảo cô mau chạy đi.
Ngu xuẩn, cậu làm sao đối phó được với mấy tên côn đồ to lớn kia?
Ngu ngốc, dại dột làm cho cô tức giận.
Giống như khi đó, cô đang phiêu bạt giữa không trung cũng vẫn cảm thấy tức giận, giận cậu ngốc, giận cậu khờ dại.
Cái cảm giác đau này, làm cho lòng cô tràn đầy sợ hãi, khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với cậu, cho dù, bây giờ cậu chỉ mới mười tuổi.
Cô nghĩ, làm cho cậu chán ghét cô. Như vậy cậu sẽ không hành động ngu ngốc như vậy, sẽ không làm ảnh hưởng đến người khác nữa.
Cũng sẽ không làm cho cô chịu sự hành hạ đau đớn không nói lên lời này, cô chán ghét cái cảm giác đau lòng này.
Cho nên, hãy chán ghét cô đi……