Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chương 5
Hàn Định Duệ cũng không biết tại sao mình lại đuổi theo Lạc An Hải, lúc nhìn thấy Lạc An Hải rời đi, trong lòng bỗng nhiên dang lên một nỗi xúc động, cảm thấy không muốn buông tay cô ra, không kịp suy nghĩ, cậu vội chạy theo cô như một thói quen.
Đoạt lấy chìa khóa xe, ép cô lên xe, nhất thời cũng không biết nên đi đâu, đành phải đem xe chạy đến chỗ kinh doanh của cô.
Suốt dọc đường hai người chẳng nói gì với nhau, đến bãi đỗ, Lạc An Hải xuống xe, Hàn Định Duệ sờ sờ mũi, cũng xuống xe theo cô. cậu đi theo cô vào thang máy, lên chỗ cao nhất cô ở.
Thang máy dừng lại, Lạc An Hải nhấn mật mã xong, cửa thang máy mới mở ra, chỗ rộng như vậy, ước chừng hơn trăm mét vuông mà chỉ có mình cô ở.
Đây là lần đầu tiên Hàn Định Duệ đến chỗ ở của Lạc An Hải, cậu nghĩ với cá tính cao ngạo của Lạc An Hải, chỗ cô ở chắc chắn sẽ vô cùng xa hoa, lộng lẫy, không ngờ chỗ này lại ấm áp, đơn điệu đến thế.
Phòng khách trưng bày một chiếc ti vi LCD bốn mươi inch, đối diện tivi là chiếc sô pha dài, ở giữa là một chiếc bà thủy tinh hình tròn, trên đất dải thảm lông mềm mại, vài cái gỗi mềm rải rác nằm trên ghế sô pha.
Phòng bếp cùng phòng khách dùng một tấm thủ tinh lớn duy nhất để ngăn cách, phòng bếp còn thêm một cái quầy bar hình vòng cung, bên cạnh quầy bar là quầy rượu cùng máy pha cà phê.
Còn có thêm ba phòng khác nữa, từ lúc mở cửa có thể nhìn thấy bên trái là thư phòng, bên phải hẳn là khách phòng, phòng ngủ thì nằm ở giữa. Chỗ rẽ còn có một cái bể cá nhỏ, bên trong chỉ nuôi mấy chú cá vàng, trong bể có một khóm cây xanh biếc.
Hàn Định Duệ kinh ngạc nhìn bể cá cùng mấy khóm hoa, cảm thấy hai loại này không hề giống tính cách của Lạc An Hải, một căn phòng ấm áp, thanh nhã hiện ra lù lù trước mặt cậu.
Lạc An Hải lấy một hòm thuốc trong ngăn tủ ra, thấy cậu còn đứng ngơ ngẩn ở cửa, liền lên tiếng nhắc nhở: “Còn đứng ở đó làm gì? Lại đây.” Giọng điệu lạnh lùng, nói xong cũng không để ý cậu, ngồi thẳng lên sô pha, mở hòm thuốc ra.
Nhìn thấy hòm thuốc, Hàn Định Duệ lại cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ cô muốn giúp cậu xử lí miệng vết thương? Từ khi nào cô trở nên tốt bụng như vậy? Rõ ràng vừa rồi cậu còn bị cô không biết ơn đẩy ngã, trên tay còn có một vết thương.
Cô sẽ không trả thù việc lúc nãy cậu cướp chìa khóa, ép cô lên xe đấy chứ? A! Còn có chuyện lúc trước vứt chìa khóa xe của cô đi nữa.
Tuy rằng nghi ngờ trong lòng, nhưng Hàn Định Duệ vẫn đi lên phía trước, ngồi trên sofa.
“Tay.” Cô ra lệnh cho cậu. Hàn Định Duệ ngoan ngoãn vươn tay phải ra.
Máu trên tay đã ngừng chảy, đóng thành từng cục huyết nhỏ li ti. Lạc An Hải dùng chiếc kẹp nhỏ, lấy một miếng băng gạt, thấm một ít cồn sát trùng, cẩn thận giúp cậu xử lý miệng vết thương.
Hàn Định Duệ rất kinh ngạc, không ngờ cô thật sự muốn giúp cậu bôi thước chứ không phải là muốn trả thù. Miệng vết thương vì cồn sát trùng mà hơi đau, nhưng cậu cảm nhận được cô đã cố hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ làm đau cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy hơi bất ngờ, không nhịn liếc cô một cái.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần như vậy, cô cúi đầu, lông mi dài cong vút, làm cho cậu có ý nghĩ muốn dùng tay chạm vào. Da cô trắng không tì vết, hô hấp nhẹ nhàng phất qua tay cậu, tim cậu dường như cũng rung động theo.
Lạc An Hải biết Hàn Định Duệ đang nhìn mình, cô cực lực duy trì vẻ mặt lạnh lùng, xử lí vết thương sạch sẽ, nhìn kĩ miệng vết thương không còn miếng thủy tinh nào còn sót lại, mới bôi thuốc, cuốn chặt băng.
Bó miếng vải lại cẩn thận, Lạc An Hải mới ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cởi áo ra đi.”
“Cái gì?” Hàn Định Duệ thất thần, cô muốn làm gì vậy?
Nhìn thấy sự hoảng hốt của cậu, cô cũng không khỏi chấn động. Giúp cậu xử lý tốt vết thương trên tay, bây giờ muốn thấy vết thương ở sau lưng cậu……
“Lạc An Hải, cô đổi tính khi nào vậy?” Từ khi nào cô bắt đầu quan tâm đến hắn?
Lạc An Hải không muốn quan tâm lời cậu nói, nói thêm một lần nữa: “Cởi áo ra, xoay người lại!”
Trong lòng Hàn Định Duệ tràn đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn theo ý cô xoay người lại, cởi áo ra. Cánh tay giơ lên động đến vết thương ở sau lưng, cậu khẽ than nhẹ một tiếng.
Lạc An Hải nhìn thấy vết bỏng lớn sau lưng cậu, không khỏi nhíu nhíu mày, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, một lát sau cầm theo một cái khăn lông cừu đi ra.
Hàn Định Duệ nhíu mày nhìn cái khăn trên tay cô, thấy cô trừng mắt với cậu, cậu thức thời xoay người lại, khăn lông mát lạnh đặt trên da cậu, cơ bắp căng chặt dần nới lỏng ra.
“Tuy rằng cậu xen vào việc của người khác, nhưng vết thương này là do tôi…… Tôi không muốn nợ cậu.” Rốt cục Lạc An Hải cũng giải thích hành vi của mình, nhưng lại không nhịn được, thêm một câu châm chọc, “Đồ ngốc, đâu phải tôi không tránh được.” Cô khi đó đã chuẩn bị né rồi.
“Cho dù tránh khỏi ấm trà, nhưng bên trong vẫn có nước nóng mà? Sau đó nếu bị mảnh vỡ cứa phải… cô là con gái, không thể để dung mạo của mình bị ảnh hưởng được” Hàn Định Duệ biết cô sẽ không biết ơn, dù sao cậu che cho cô cũng không muốn cô cảm tạ, chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.
Lạc An Hải mâu quang giận giữ, đột nhiên nhớ tới khi cậu gặp mấy tên lưu mang, lúc mười tuổi cũng như vậy, không sợ chết mà che cho cô, kêu cô chạy mau. “Vẫn ngu ngốc như xưa.”
“Cái gì?” Tiếng của cô rất nhỏ, Hàn Định Duệ không nghe rõ.
Lạc An Hải không nói nữa, đổ rượu thuốc trên tay vào chiếc khăn, tạm thời không muốn đôi co với cậu, tập trung xoa thuốc giúp cậu.
“Aaa!” Không ngờ cô đột nhiên dùng sức, Hàn Định Duệ đau đớn kêu lên: “Lạc An Hải!” Cô quả nhiên là muốn trả thù cậu, lúc đầu dịu dàng chỉ là muốn cậu lơ là cảnh giác.
“Không dùng lực làm sao có thể tiêu được vết bầm? không phải cậu luôn tỏ ra mình là anh hùng sao? Đau có tí mà đã kêu.” Lạc An Hải lạnh lùng châm chọc.
Hàn Định Duệ đột nhiên nghĩ đến năm cậu mười tuổi, vì cô mà cả người cậu bị đánh đến thâm tím, sau đó cũng là một lời châm chọc dành cho cậu.
À, nhưng có một chút khác biệt so với lúc trước, khi đó cô không tốt bụng giúp cậu bôi thuốc như vậy — nhưng cậu tình nguyện không cần sự tốt bụng của cô.
Như là cố ý, cô càng ấn càng dùng sức, Hàn Định Duệ đau đến đổ mồ hôi, nhưng mà miệng vẫn mím chặt, không ho he một tiếng.
Vì dời đi lực chú ý, cậu mở miệng nói: “Đừng giao đấu với Chú Lạc nữa.”
Lạc An Hải dừng động tác, “Thế nào? Làm anh hùng còn chưa đủ, còn muốn tham gia vào việc của người khác sao?”
Hàn Định Duệ biết cô sẽ tỏ thái độ như vậy, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn cô, “Lạc An Hải, cô có thể đừng ngắt lời không, không thể bình tĩnh nghe tôi nói sao?”
“Cậu muốn nói gì?” Lạc An Hải buông khăn ra, hai tay ôm ngực, nâng cằm, ra sức phòng bị nhìn thẳng cậu. Hàn Định Duệ rất quen thái độ này của cô, đây là tư thái chiến đấu của cô.
Hòa bình lúc nãy như một ảo giác, bọn họ lại cãi cọ, một chút cũng không ngoài dự đoán của Hàn Định Duệ. Chỉ cần nói tới Chú Lạc, thái độ của cô sẽ như thế này. Cuối cùng, bọn họ sẽ lấy tranh cãi để kết thúc.
Biết rõ kết quả sẽ như thế nào, Hàn Định Duệ vẫn quyết định mở miệng, “Hàng năm cô đều tặng Chú Lạc một chiếc tẩu, chú ấy đều cất riêng vào trong một chiếc hộp gỗ, thỉnh thoảng mới mở ra xem.”
Lạc An Hải trong lòng hơi giật mình, biểu cảm vẫn quật cường như cũ, không biểu lộ một tia cảm xúc.
“Mấy ngày cô không về, giờ ăn cơm cũng muộn hơn, Chú Lạc cứ ở phòng khách chờ cô, tuy chú không biểu hiện ra ngoài, nhưng mọi người đều biết chú đang đợi cô về nhà ăn cơm. Chú Lạc không phải không quan tâm cô, chẳng qua là chú không biết nên ở chung với cô thế nào, cô cũng chưa cho chú cơ hội……”
“Đủ rồi.” Lạc An Hải không muốn nghe.
Hàn Định Duệ không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Lạc An Hải, cô có thể hận tôi, hận mẹ tôi, nhưng Chú Lạc không phải kẻ thù của cô, tuổi chú đã lớn, chú……”
“Cậu nói đủ chưa!” Lạc An Hải phẫn nộ đứng dậy, căm tức nhìn cậu. “Cậu thì biết cái gì! Vốn cái gì cậu cũng không biết! Không cần cậu nhiều chuyện! Cút! Cút khỏi nhà tôi mau!”
Rống xong, không muốn nhìn thấy cậu, Lạc An Hải chạy nhanh vào trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa.
Nhìn cô đóng chặt cửa, Hàn Định Duệ đỡ trán, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Quả nhiên, kết quả lại như vậy.
Lạc An Hải biết mình đang nằm mơ. Giấc mơ này cô đã mơ thấy rất nhiều lần, mỗi ngày, mỗi đêm, sớm thành thói quen.
Trong mơ, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, co rúm người ở góc phòng nhìn mẹ gào khóc, điên cuồng ném đủ mọi thức xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, thê lương.
“Vì sao? Vì sao lại đối với em như vậy? Vì sao? An Hải! An Hải!” Mẹ đột nhiên ôm lấy cô, run run dùng sức. “An Hải, mẹ chỉ có con, chỉ còn lại con thôi, ba con không cần chúng ta, vì sao lại như thế? Vì sao ba con không yêu mẹ? Mẹ yêu ông ấy mà!”
Mà cô, để mặc mẹ ôm lấy mình, cho dù sợ hãi cũng không dám khóc, cô biết, nếu cô khóc sẽ chỉ làm cho mẹ thêm điên cuồng.
“Nghe nói tiên sinh nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài, muốn ly hôn phu nhân…… Phu nhân thật đáng thương.”
“Kẻ có tiền kết hôn đều là như vậy, tất cả là vì ích lợi, không ngờ phu nhân lại sai lầm, yêu quá cuồng si.”
Bọn họ không hề biết cô gái nhỏ đang đứng ở một chỗ khuất, toàn bộ lời nói đó đều lọt vào tai cô.
“Lạc Thành Hòa! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Anh vì người đàn bà kia mà muốn li dị em! Đừng mơ! Vĩnh viễn đừng nghĩ vậy! Lạc Thành Hòa! Em sẽ không cho anh thỏa mãn nguyện vọng ! Sẽ không!”
“Giấy thỏa thuận li hôn tôi đã nhờ luật sư chuẩn bị tốt rồi.”
“Không! Đừng đối với em như vậy! Em rất yêu anh mà…… An Hải! An Hải! Đi cầu xin ba con, xin ba con đừng vứt bỏ mẹ, mẹ thật lòng yêu ba con mà!”
Cô thấy mẹ điên cuồng như vậy, lời của mẹ làm cô mê mệt, thấy mẹ bi thương, thấy ba tuyệt tình, nhìn hai người phá hoại hạnh phúc gia đình cô, hận, ngày càng tích lũy trong lòng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ở trước mộ nhìn người thân mà cô oán hận, cô hoàn toàn cho rằng mình không cần ba, vậy mà ba lại vì cái chết của cô mà vô cùng bi thương. Mà nỗi hận với con người kia, người mà hằng đêm luôn đi vào phòng của cô, cả đêm nằm ôm ảnh cô, cô đơn, lạc lõng nằm trên giường cô.
Cô nhìn cậu, trong lòng hoảng hốt như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám tin. cậu yêu cô…… Người mà cô căm hận nhất, người luôn luôn trầm mặc, người tưởng như muốn cướp đi hết mọi thứ của cô, thế mà lại yêu cô.
Yêu trầm mặc như vậy, lại luôn đè nén, kiểu bi thương này thật buồn cười.
Vì sao lại như vậy…… Cô không hiểu, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi, mặc kệ là mẹ yêu điên cuồng hay là cậu trầm tĩnh, trọng tình, đều làm cho cô sợ hãi.
Cô nhìn người đàn ông nằm ở trên giường, thân thể chậm rãi dần phiêu lưu, quỳ gối trước giường, đầu ngón tay khẽ chạm vào giọt lệ vương trên khóe mắt cậu.
Con tim đau đớn rung động làm cho cô sợ hãi, cô không cần cậu như vậy, không cần cậu yêu cô.
Cô sẽ không yêu cậu, chắc chắn không.
Mẹ mê mệt, đau đớn trong ái tình, cô thực sự sợ hãi, cô không muốn giống như vậy.
Hàn Định Duệ…… Cô nhẹ nhàng ôm người đàn ông ở trên giường, nhắm mắt lại, thì thào, nhớ kỹ tên của cậu. Hàn Định Duệ…… Hàn Định Duệ……
—
“Lạc An Hải!” Cô mở mắt ra, ánh mắt vẫn mê mang, kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc ở trong mộng.
“Cô có khỏe không? Tôi nghĩ cô đang gặp ác mộng.” Hàn Định Duệ ở ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, nghĩ rằng cô đang gặp chuyện gì đó, mở cửa phòng ra lại thấy cô nằm cuộn tròn giống như đứa trẻ đang sợ hãi thu mình lại. Nhìn cảnh kia, tim của cậu chợt đau nhói.
Cậu không chút nghĩ ngợi đi vào phòng cô, muốn gọi cô tỉnh lại, nhìn thấy giọt lệ trong suốt trên khóe mi, không khỏi ngẩn ngẩn ra. Cô đang khóc?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu chắc chắn sẽ cho rằng đây là ảo giác, Lạc An Hải tự cao tự đại, cao ngạo như một nữ vương, thế nhưng lại đang khóc.
Thấy cô như vậy, lòng Hàn Định Duệ có chút hoảng loạn, cô mơ thấy cái gì, điều gì khiến cho Lạc An Hải kiên cường rơi nước mắt?
“Hàn Định Duệ……”
Nghe thấy tên của mình, Hàn Định Duệ cho rằng cô đã tỉnh, nhìn thấy mắt cô vẫn nhắm, cậu giật mình, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ…… Cô đang mơ đến hắn?
Làm sao có thể! Hàn Định Duệ cảm thấy nhất định mình suy nghĩ nhiều quá, nhìn nước mắt vương trên mi của cô, cậu không nhịn được nhíu mày.
“Lạc An Hải, cô tỉnh lại đi, Lạc An Hải!” Hàn Định Duệ lay cô, muốn đem cô từ trong mơ trở về thực tại, mặc kệ cô đang mơ thấy gì, nhìn cô như vậy cậu không thể chịu nổi. Lạc An Hải kiêu ngạo như vậy không thể rơi lệ được.
Thấy cô rốt cục mở mắt ra, không còn nói mơ nữa, vẻ mặt lại yếu ớt mờ mịt, đôi mắt phiếm nước nhìn cậu, dường như muốn hút lấy linh hồn của cậu.
Hàn Định Duệ nghĩ tâm tính thiện lương của mình như bị dỡ bỏ.
Lạc An Hải trừng mắt nhìn cậu, phát hiện khuôn mặt trước mắt là thực, cô nháy mắt thanh tỉnh, hiểu được đây không phải là mơ. Cô chật vật ngồi dậy, “Sao cậu còn ở trong nhà tôi? Không phải tôi bảo cậu cút đi rồi sao.”
Biết cô đã khôi phục lại như bình thường, Hàn Định Duệ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Cô gái này, luôn quật cường như vậy.
Cậu không vạch trần cô, đi thẳng vào trong phòng tắm, vắt một cái khăn ướt đi ra, ném cho cô.
“Mau lau mặt đi, ngủ còn chảy nước miếng, nếu chụp được cảnh này đưa cho người khác xem, nhất định bọn họ sẽ há hốc mồm ngạc nhiên cho coi.”
“Ai cần cậu lo, ra khỏi phòng tôi.” Lạc An Hải dùng khăn lông che mặt, tiếng nói rầu rĩ từ khăn lông truyền ra.
“Tôi nấu cơm chiều rồi, lau nhanh lên rồi ra ăn cơm.” Không nói thêm gì nữa, Hàn Định Duệ thức thời ra khỏi phòng để cô bình tĩnh trở lại.
Lạc An Hải cầm chặt khăn lông, con ngươi nhìn thẳng cánh cửa. Cô biết mình vừa khóc, mỗi lần nằm mơ, cô luôn khóc rồi tỉnh lại, cậu nhất định đã nhìn thấy. Cô chuẩn bị nhìn cậu cười nhạo, không ngờ cái gì cậu cũng không nói, còn lấy việc buồn cười kia che giấu giúp cô. Dường như luôn như vậy, cậu luôn làm ra chuyện ngoài dự đoán của cô.
Cô với cậu cực kì ác liệt, cậu lại che chở phía trước cho cô, giúp cô tránh khỏi ấm trà mà ba ném tới, rõ ràng buổi chiều mới cãi nhau ầm ỹ, cậu lại không lấy việc kia chế giễu cô.
Cậu và người đàn ông trong trí nhớ hoàn toàn giống nhau, đều khiến cô không thể nhìn thấu.
Lạc An Hải cảm thấy mờ mịt, giờ này phút này, cô đã biết nên làm như thế nào. Tiếp tục cãi nhau ầm ỹ với Hàn Định Duệ sao? Nhưng cô cảm thấy mình bây giờ không còn sức lực để cãi nhau với cậu nữa rồi…Áo giáp phòng bị này, làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Vâng, con vẫn ở đây.”
Lạc An Hải ngẩng đầu, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, nghĩ nghĩ, cô bước xuống giường ra khỏi phòng, đi thẳng tới phòng bếp.
“Vết thương không có vấn đề gì, Lạc An Hải đã giúp con bôi thuốc rồi.” Hàn Định Duệ cầm di động, nhìn thấy Lạc An Hải, tiếng cậu nhỏ lại. Mà đầu kia điện thoại, Mai Phương nghe thấy con trực tiếp kêu tên Lạc An Hải, không nhịn được liền nhắc nhở cậu.
“Con đấy, luôn gọi cả họ lẫn tên của An Hải, nói mãi cũng không chịu nghe, từ nhỏ đã không gọi An Hải là chị……”
Hàn Định Duệ im lặng nghe mẹ dạy, Lạc An Hải đứng yên lặng ở quầy bar, hai người lơ đãng nhìn nhau. Cô không được thoải mái cho lắm.
Hàn Định Duệ cảm thấy buồn cười, đột nhiên thấy Lạc An Hải như vậy lại có chút đáng yêu, cố nhịn không cười, cậu lấy cái mâm sứ ở trong tủ bát ra, nghiêng đầu dùng vai kẹp lấy di động, đặt mỳ Ý lên trên.
Trong điện thoại Mai Phương thấy con nãy giờ không nói gì, cũng không nói thêm gì nữa. Đứa nhỏ này không biết vì sao mọi việc đều nghe lời của bà, nhưng chỉ có việc kêu An Hải là chị thì lại cố chấp không chịu được. “Thôi đi, mỗi lần nói chuyện này lúc nào con cũng im lặng. An Hải có khỏe không, con không cãi nhau với An Hải đấy chứ?”
“Cô ấy không có việc gì, bọn con không cãi nhau.” Hàn Định Duệ đặt mỳ Ý lên bàn ăn, lại lấy một cái cốc, đổ một ít nước ép táo vào trong cốc, đặt lên bàn.
Lạc An Hải nhìn mý Ý với thịt hun khói cùng tương cà chua — mỳ ý mà không dùng tương cà chua chính cống, cô sẽ không bao giờ đụng vào. Cô liếc Hàn Định Duệ một cái, sao cậu lại biết được khẩu vị của cô?
Vốn cô còn đang do dự có nên ăn hay không, nhưng lại nghĩ đến đây là nhà của mình, nguyên liệu nấu ăn cũng là cô mua, vì sao lại không ăn? Suy nghĩ một lúc, mới tới bàn ngồi xuống, cầm cốc nước táo ép uống một ngụm.
Mà ở chỗ kia, Hàn Định Duệ còn đang nói chuyện với Mai Phương. “Dạ, mẹ bảo chú Lạc đừng lo lắng.”
Nghe bọn họ nhắc tới ba, Lạc An Hải đang uống nước táo ép cảm thấy hơi bực mình, sau đó lại coi như không có việc gì, tiếp tục uống nước trái cây.
Hàn Định Duệ khẽ cử động khóe miệng, coi như không thấy, tiếp tục nói chuyện với mẹ: “Vâng, con biết rồi, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt.” — Rốt cục Lạc An Hải cũng nhìn thẳng cậu, mày nhíu lại.
“Vâng, mẹ cứ bảo Pual mang hành lý của con đến đây là được.” Paul là lái xe của nhà họ Lạc.
Hành lý? Cái gì mà hành lý? Lạc An Hải nghi hoặc trừng cậu, càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Hàn Định Duệ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cô liền gác điện thoại, ngồi xuống bàn ăn, đối diện với cô, uống một chút nước táo rồi mới cầm dĩa lên ăn mỳ Ý.
Hương bơ nồng nàng hấp dẫn vị giác của Lạc An Hải, cả ngày hôm nay cô cũng chưa ăn gì, qủa thật bây giờ rất đói bụng, mà lúc này mọi chú ý của cô đều tập trung vào cuộc đối thoại trong di động.
Thấy Hàn Định Duệ không nói lời nào, cô đành chủ động hỏi: “Bảo Paul đem hành lý tới đây làm cái gì? Là ai muốn đưa hành lý cho ai?”
Hàn Định Duệ nuốt mỳ, uống một ngụm nước quả nhuận yết hầu, thấy Lạc An Hải đã không còn kiên nhẫn, giận tái mặt, cậu mới nhàn rỗi mở miệng.
“Chú Lạc rất bất mãn với sinh hoạt cá nhân dâm loạn của cô.”
Hai chữ kia làm Lạc An Hải lập tức nổi bão,“Ai dâm loạn……”
“Cho nên muốn tôi giám sát cô.”
“Cái gì?!” Lạc An Hải gần như nhảy dựng lên, (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) không thể tin những gì Hàn Định Duệ nói: “Giám sát? Cái quỷ gì vậy!” Cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị giám sát, thế mà còn bị một tên kém cô bốn tuổi giám sát!
Lạc An Hải không chịu nổi. Giám sát? Phi!
“Cậu lập tức cút ngay ra ngoài cho tôi!”
Đối mặt với tiếng kêu gào của cô, Hàn Định Duệ trấn định tự nhiên, “Có ý kiến gì, gặp Chú Lạc mà nói.” cậu tốt bụng đưa di động đến trước mặt cô. Lạc An Hải trừng mắt nhìn di động cậu đưa đến.
Gọi cho ba…… Không đến nửa tháng, bọn họ ba và con gái đã hai lần xảy ra xung đột, nếu thêm lần này sẽ là lần thứ ba…… Cô cũng không muốn làm cho ông già kia tức chết.
“Hửm? Không gọi sao?” Hàn Định Duệ chống cằm nhìn cô.
Lạc An Hải đáp lại là trực tiếp đập vỡ điện thoại của cậu.
—
Elle đi vào văn phòng, bây giờ là ba giờ chiều, mọi khi công ty vô cùng náo nhiệt, lúc này, bình thường đều là thời gian trà chiều của một đám cô gái trong công ty.
Nhưng giờ phút này, đừng nói náo nhiệt, ngay cả gõ bàn phím cũng không dám dùng sức, đi còn phải lo sợ chỉ dám nhón chân nhẹ nhàng, chỉ sợ gây ra một tiếng động lớn.
Elle khó hiểu nhìn xung quanh, Cô mới hai ngày chưa đến công ty, tự dưng xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy tổng giám đốc, những người khác trong công ty đều bày ra vẻ mặt ai oán, không ai dám đi vào văn phòng của bà chủ. Hai ngày nay bà chủ vẫn còn nổi giận, công việc đều bị đảo qua đảo lại, đặc biệt là tổ kế hoạch, buổi sáng mới đối xử một cách hung bạo, lúc này cả tập thể đang ngồi hấp hối trên bàn làm việc.
Elle cảm thấy kinh ngạc, nữ vương đại nhân chẳng mấy khi đến công ty, bình thường nếu có việc đều lên lầu tìm cô, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ra hiệu cho mọi người.
Toàn thể nhân viên đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết! Ngày hôm qua bà chủ khí thế bừng bừng đên công ty, chưa đến mười phút đã nói muốn họp, tất cả đều bị bà chủ lôi ra trút giận, bà chủ còn đưa ra mệnh lệnh, nếu trong vòng một tháng không hoàn thành nhiệm vụ thì mười phần trăm tiền thưởng sẽ bị cắt hết.
Bọn họ kêu gào thảm thiết, nhưng mà sắc mặt bà chủ lạnh như băng làm mọi người không ai dám kêu một tiếng, kế hoạch bọn họ chuẩn bị tốt, bà chủ hạn bọn họ nội trong một ngày phải đưa ra được kế hoạch mới.
Sau đó, kế hoạch của bọn họ bị boss nữ vương gạt phăng. Bây giờ toàn bộ công ty đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ đang chờ mong vị cứu tinh giúp bọn họ. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn tổng giám đốc.
Elle bị ánh mắt của bọn họ làm bật cười. Có chuyện đáng sợ như vậy sao?
Vô cùng đáng sợ nha — mọi người dùng sức gật đầu.
Không chịu nổi mấy kẻ dở hơi này, Elle lắc đầu, đi tới văn phòng của bà chủ, chuẩn bị đối mặt vói cơn thịnh nộ của boss nữ vương. Mới đi hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng nói trầm thấp.
“Thực xin lỗi, đã quấy rầy.”
Nha – Elle quay lại nơi phát ra tiếng nói trầm ấm mê người này, cô xoay người, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Thiếu niên tuy rằng chỉ mặc một chiếc quần bò đơn giản, nhưng có thể thấy cơ đùi vô cùng rắn chắc, hữu lực, quần áo đơn giản không thể nào che đi thân thể cường tráng, hấp dẫn mê người kia…… Chậc chậc, cái mông gợi cảm làm cho người ta rất muốn sờ thử một cái. Mà khuôn mặt kia…… Elle huýt sáo.
Soái ca cô nhìn thấy không ít, tiêu chuẩn của cô có thể coi như thiếu niên đó đạt yêu cầu, thật hấp dẫn nha!
Nhìn khí chất trầm ổn, ngũ quan tuấn mỹ dương cương vẫn còn một chút ngây ngô của tuổi trẻ, nhưng có thể tưởng tượng được năm năm sau chàng trai này sẽ hấp dẫn đến thế nào.
Ai nha nha, Elle vỗ tay. “Lily, gần đây không phải chúng ta đang lên kế hoạch dành thị trường phái nam sao? Cô thấy chàng trai này thế nào? Cậu ta làm người mẫu quảng cáo sẽ hấp dẫn một đống đàn ông cho coi.” Nhìn một cái, cậu sex không phải là một tiểu thụ đấy chứ?
Lily vuốt cằm, đói khát nhìn thiếu niên, nha…… Xem cái mông khêu gợi kìa.
Hàn Định Duệ thấy tay Lily đặt trên tay mình, đối mặt với ánh mắt của một đám gái như sói như hổ đói khát, khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ lộ vẻ cười nhạt, “Thật xin lỗi, tôi muốn tìm người.”
Elle hơi dựa vào bàn, người dướn sát về phía cậu, lộ ra cổ áo thấp, váy ngắn khoe đôi chân thon dài, cô dụ hoặc nhìn thiếu niên, đầu lưỡi liếm cánh môi, dùng giojgn nói mềm mại đáng yêu nói: “Soái ca muốn tìm ai đây?”
“Tôi muốn tìm……”
“Elle. Jackson!” Cửa văn phòng của bà chủ đột nhiên bị đẩy mạnh, Lạc An Hải khí thế hung hãn bước ra, “Rốt cuộc cô cũng tới công ty rồi sao –” Sau đó ánh mắt ngừng lại, trừng mắt nhìn tên nhóc đứng ở cửa. “Hàn Định Duệ, cậu tới công ty tôi làm cgì?”
Đối mặt với nữ vương đang rít gào, Hàn Định Duệ bình thản ung dung, giơ cao túi giấy trong tay, thái độ lạnh nhạt vô tội.
“Tôi đem trà chiều đến cho cô.”
Chương 6
Lạc An Hải có cảm giác đang có kẻ nào đó xâm phạm địa bàn của mình, loại cảm giác này làm cho cô thực khó chịu. Cô nhàn nhạt nhìn lướt mọi người ở bên ngoài văn phòng.
Phát hiện ánh mắt boss nữ vương không có chút hòa khí, trừ Elle, tất cả mọi người đều thức thời cúi đầu làm việc. Lạc An Hải nhẫn nhịn cơn tức sắp sửa trào ra, hai tay khoanh trước ngực, kêu Hàn Định Duệ đi vào văn phòng của cô, sau đó kìm nén nỗi uất ức muốn đá cửa, bình tĩnh đóng cửa lại.
Văn phòng Lạc An Hải bố trí rất đơn giản, sau chiếc ghế làm việc là tấm kính thủy tinh ngoại cỡ, văn phòng này tọa lạc ở trung tâm khu buôn bán lớn nhất thành phố, đứng ở trước cửa kính, có cảm giác như nhìn thấy hết cuộc sống của mọi người — Hàn Định Duệ tin tưởng đây chắc chắn là nguyên nhân mà Lạc an Hải mua tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.
Bên phải là bộ sô pha màu trắng bao quanh chiếc bàn hình vuông, bên trái là nơi để tài liệu, ở đó có đủ các loại giấy tờ của công ty, Hàn Định Duệ kinh ngạc nhìn giá sách ba tầng bên cạnh toàn là truyện tranh.
Phát hiện ra ánh mắt ngó nghiêng của cậu, Lạc An Hải có chút tức giận hừ lớn, “Nhìn đủ chưa!”
Hàn Định Duệ cũng không để ý khẩu khí ác liệt của cô, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái. Lạc An Hải cảm thấy cái liếc mắt kia như đang cười nhạo cô, lập tức bày ra ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn cậu.
“Cậu tới công ty của tôi làm gì?”
“Tôi nói rồi, đến đưa trà chiều cho cô.” Hàn Định Duệ đặt túi giấy lên bàn, lấy một bánh ngọt cùng với một bình trà bằng thủy tinh ra, bên trong là hồng trà vẫn còn nóng.
Lạc An Hải đang muốn bảo cậu cầm theo những thứ này cút khẩn trương thì Hàn Định Duệ đã thức thời nói: “Là chú Lạc bảo tôi mang đến.” Lạc An Hải thất thần, lời vừa định nói liền nuốt vào trong bụng.
“Chú nói Mã An làm riêng cho cô.” Mã An là nữ đầu bếp trong nhà, Lạc An Hải thích nhất là món điểm tâm ngọt của bà.–“ Đây .” Hàn Định Duệ đưa bánh ngọt cho cô. “Là vị socola mà cô thích ăn nhất đấy.”
Lạc An Hải nghi hoặc lướt nhìn miếng bánh ngọt, một hồi lâu sau mới nhận lấy, tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cầm dĩa lên thưởng thức.
“Ba tôi có khỏe không?” Cô làm bộ như vô tình hỏi.
“Tốt lắm, hình như không còn giận cô nữa.” Hàn Định Duệ cảm thấy tính nết của ba con nhà này thật giống nhau, bên ngoài luôn tỏ ra sĩ diện, rõ ràng quan tâm lẫn nhau nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Lạc An Hải hừ nhẹ một tiếng, ngồi vào trước bàn làm việc, dựa lưng vào ghế, bộ dáng vừa lười nhác lại cao ngạo.“Chừng nào thì cậu rời khỏi nhà tôi?”
Tên nhóc đến nhà cô đã hai ngày, tự do của cô hoàn toàn biến mất, đến chỗ nào cũng bị hỏi, còn phải về nhà đúng thời gian quy định, nếu không nghe cậu, cậu sẽ mang ba ra uy hiếp cô.
Lạc An Hải sao lại bị ăn hiếp một cách quá đáng như vậy? Từ trước đến nay không ai dám đối xử vói cô như thế.
Hàn Định Duệ ngồi trên sofa, đổ hồng trà ra cốc, uống một ngụm, con người nhàn nhạt mới ngước lên trả lời cô. “Phải xem Chú Lạc tính như thế nào đã.”
“Hàn Định Duệ! Cậu đừng lấy ba ra mà uy hiếp tôi!” Lạc An Hải tức giận muốn lật bàn, nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Cô không quên đây là công ty của mình, bên ngoài văn phòng còn có một đám người. Cô ép mình hít sâu, ánh mắt hung ác trừng Hàn Định Duệ.
“Nhóc, tôi phát hiện gần đây lá gan cậu càng ngày càng lớn đấy.” Trước kia, mặc kệ bị cô bắt nạt châm chọc thế nào, cậu chỉ im lặng cho qua, bây giờ lại bắt đầu giám giáo huấn, quản lí cô.
Lạc An Hải nghĩ lại xem việc này bắt đầu từ khi nào…… Hình như từ lúc cậu vứt chìa khóa xe của cô xuống bãi cỏ gần đó, khi nhìn thấy tay cô dính phải bãi phân chó!
Từ đó về sau, thái độ của cậu đối với cô hoàn toàn thay đổi…… Tên nhóc này như cố gắng tỏ ra đã bắt được điểm yếu của cô, cậu định ăn hiếp cô sao?
Hàn Định Duệ suy xét một lúc, gật đầu tán thành lời nói của cô. “Hình như là như vậy.”
Trước kia cậu sẽ không bao giờ chống đối lại cô, bởi vì mẹ luôn nhắc nhở cậu rằng phải nhẫn nhịn Lạc An Hải. cậu nhường nhịn cô tám năm liền, khắc sâu chữ nhẫn trong đầu. Nhưng gần đây, cậu nhận thấy cậu càng nhẫn nhịn cô, Lạc An Hải vẫn vĩnh viễn không bao giờ chịu thoái nhượng, cô sẽ mãi mãi bày ra thái độ cao ngạo, khinh bỉ cậu, sẽ vẫn cứ vênh mặt hất hàm sai khiến cậu.
“Lạc An Hải.” Hàn Định Duệ buông cốc hồng trà trong tay, đứng dậy đi về phía cô, sau đó dừng trước bàn làm việc của cô, “Gần đây tôi đã quyết định một chuyện.”
Khí thế của cậu đột nhiên chuyển biến làm cho Lạc An Hải sinh ra cảnh giác.
Hai tay Hàn Định Duệ để trên bàn làm việc, đưa mặt gần sát về phía cô.
Lạc An Hải theo bản năng muốn chống đối lại, động tác dần trở nên cứng rắn hơn, cá tính cao ngạo của cô không cho phép sự mềm yếu, cô lạnh mặt, nhìn cậu muốn làm cái gì.
Hàn Định Duệ cong khóe môi, nam tính ẩn sau khuôn mặt còn mang theo vẻ non nớt đang dần trưởng thành, Lạc An Hải ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập mạnh.
“Với cô, tôi sẽ không chịu lùi bước nữa.” Giọng nói của cậu rất nhẹ nhưng lại đánh thẳng vào trái tim Lạc An Hải, mắt cô phát ra tia phòng bị mạnh mẽ, tuyên bố của cậu làm cho lớp phòng bị càng thêm dày.
Lạc An Hải nhanh chóng đứng dậy, dùng lực quá mạnh suýt nữa làm ghế phía sau ngã xuống. Cô dùng sức trấn áp mình, trong lòng đột nhiên dâng lên khủng hoảng. Hàn Định Duệ lúc này vừa xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm cô muốn trốn tránh cảm xúc của chính mình.
Nắm chặt ngón tay đang run, khuôn mặt Lạc An Hải cứng đờ, không cho phép mình lộ ra một tia cảm xúc nào. “Có thật như vậy không? Tôi rất chờ mong sự trỗi dậy của cậu đấy.” Cô mỉm cười đi đến cửa văn phòng, mở cửa. “Bây giờ, mời cậu ra khỏi phòng làm việc của tôi.”
“Oa!” Elle dán đằng trước cửa không kịp tránh đi, mất thăng bằng, lảo đảo vài bước. Mọi người ở đằng sau không dám nhìn sắc mặt của bà chủ, lập tức cấp tốc giải tán, trở lại chỗ ngồi của chính mình, thực hiện nhiệm vụ. –“Elle. Jackson, cậu rảnh quá hay sao hả?” Lạc An Hải lạnh lùng nhìn cấp dưới.
Elle không sợ hãi trước biểu hiện trên khuôn mặt Lạc An Hải, ngược lại mờ ám nháy mắt với Lạc An Hải, “An, cậu đổi khẩu vị khi nào vậy? Bây giờ lại ăn một mĩ thiếu niên a, aizz, không hổ danh là hoa tâm nữ vương, có thể chọn được một mĩ thiếu niên gợi cảm như vậy.” Vừa nói vừa tham lam ngắm Hàn Định Duệ.
“Câm miệng!” Lạc An Hải không chịu nổi trừng mắt liếc Elle một cái, “Dù tớ có bụng đói ăn quàng cũng không bao giờ đụng đến tên nhóc này!”
Elle còn lâu mới tin lời Lạc An Hải nói, thấy không khí giữa hai người hình như có điều gì đó không ổn, cô chớp chớp mắt, lấy tay xua xua trước mặt Lạc An Hải.“An, cậu cùng tiểu tình nhân cãi nhau à?”
“Elle. Jackson, tớ đã nói……”
“Tôi là Hàn Định Duệ.” Hàn Định Duệ ngắt lời Lạc An Hải, trực tiếp giới thiệu bản thân với Elle: “Gọi tôi là Hàn được rồi.” –
“Hàn Định Duệ……” Elle cảm thấy cái tên này có chút quen tai, lập tức nhớ tới Lạc An Hải có một người em trai không cùng huyết thống họ Hàn, cô trợn to mắt. “Cậu là em trai của An?” Hàn Định Duệ không nổi tiếng, chưa từng công khai lộ diện nhiều, điều này chỉ là nghe đồn An có một người em trai không cùng huyết thống, hai người luôn luôn bất hòa.
“Cậu ta không phải em trai của tôi!” Lạc An Hải kích động quát.
“Cô ấy cũng không phải là chị của tôi.” Hàn Định Duệ cũng nhàn nhạt mở miệng.
Hai người cùng lúc bác bỏ lời nói của Elle. Lạc An Hải cùng Hàn Định Duệ đưa mắt nhìn nhau, Lạc An Hải tức giận lườm cậu một cái, hừ lạnh bỏ qua lời nói của cậu. Elle đột nhiên nhớ đến kiểu cãi nhau truyền thống này.
Cô nhìn hai người, cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhất là Lạc An Hải, cô gái này luôn cuồng vọng khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, cho tới bây giờ chỉ có cô làm cho người khác tức giận, nhưng bây giờ cô lại bị chọc tức… Chẳng lẽ người làm cho An tức giận hai ngày nay chính là Hàn Định Duệ?
Xem ra lời đồn đại là thật, cảm tình giữa hai người này không hề tốt
Nói như vậy, cô làm sao nói ra kế hoạch mà cô vừa nghĩ đến đây… Elle bối rối.
Nhìn thấy biểu hiện khó xử của Elle, Lạc An Hải nhíu mày.“Làm sao vậy?”
“À, là như vậy.” Elle chần chờ, cuối cùng vẫn miệng, “Sắp tới không phải trang web của chúng ta chuẩn bị khai thác thị trường phái nam sao?” Chính xác mà nói là thị trường dành cho các tiểu thụ, thị trường của đàn ông không hề kém cạnh so với phụ nữ. “Công ty phỏng vấn rất nhiều model nam, tìm mãi mà chưa có người thích hợp, nhưng hôm nay tớ tìm thấy rồi.” Cô ám chỉ Hàn Định Duệ. Hàn Định Duệ hơi nhíu mày.
Lạc An Hải nhíu mày càng chặt, nhìn thẳng vào mắt Elle.
Thấy An nhìn mình chằm chằm, Elle bằng bất cứ giá nào, trực tiếp hỏi Hàn Định Duệ: “Hàn, cậu có muốn làm model cho công ty chúng tôi không?”
“Không được!”
“Nghe qua cũng không phải là ý kiến tồi.”
Hai người lên tiếng cùng lúc, Lạc An Hải trực tiếp bác bỏ, “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ cậu chuẩn bị thi đại học, có đúng không? Học sinh bây giờ nhàn rỗi quá nhỉ?”
Hàn Định Duệ mỉm cười, ung dung.“Thực ra trước mắt có ba trường đại học đang muốn mời tôi, hy vọng tôi có thể học ở trường của bọn họ, cho dù không thi tốt nghiệp cũng không sao, chỉ cần tham gia kiểm tra cuối kì là được rồi.”
Lạc An Hải nâng cằm.“Elle, tớ là bà chủ, tớ nói không được là không được.” Lời tuy là nói với Elle, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Định Duệ.
“Nhưng… An… không phải cậu đã nói công tư phân minh sao, chắc chắn không được để cảm xúc cá nhân xen vào công việc mà?”—Lạc An Hải hung hăng trừng mắt về phía Elle.
Elle đứng ở đỉnh gió lốc, nhìn An cười cười. “An, thân là bà chủ phải làm gương cho mọi người nha!” Sau đó lập tức nắm lấy tay Hàn Định Duệ. “Hàn, nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay, không biết ý cậu thế nào?
Hàn Định Duệ nắm lấy tay của Elle, vỗ nhẹ.“Đây là vinh hạnh của tôi.” Con ngươi đen sẫm nhàn nhạt liếc về phía Lạc An Hải, cô đang tức giận không nói lên lời.
Đây là khiêu khích! Chắc chắn là khiêu khích!
Lạc An Hải nắm chặt tay, ánh mắt ngầm gửi tối hậu thư đến Hàn Định Duệ, đúng như lời cậu vừa tuyên bố — Sẽ không nhường nhịn cô nữa.
Việc này chính phản kích đầu tiên mà cậu làm.
Hàn Định Duệ không chỉ không nhường nhịn, thậm chí cậu còn tiến sát theo bước chân cô, xâm nhập vào cả lĩnh vực mà Lạc An Hải đang làm.
Vài ngày ngắn ngủn, mọi người trong công ty cô đều bị Hàn Định Duệ mê hoặc. Đầu năm nay, những người hấp dẫn như vậy quả thực rất hiếm! Đã thế, tính tình lại rất tốt, không kiêu ngạo mà con rất khiêm tốn, lễ phép nữa — so với boss quả thật khác một trời một vực — mặc dù hơi lạnh lùng, cũng không chịu hòa mình vào nhóm chị em, nhưng lại càng làm lòng người cảm thấy bức bối, cái này đúng là khí chất của một công tử nha…… Quả thật là mê chết người khác!
Vì chúc mừng đã tìm được model đại diện, Elle nhấc tay kêu gọi, nhân dịp cuối tuần, mọi người trong công ty hãy đến pub giải trí, uống rượu thả lỏng tâm tình, dù sao mai cũng là ngày nghỉ, đêm nay có thể vui chơi hết mình.
Tiền sẽ do bộ phận kế toán đảm nhiệm! Bà chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt mấy đồng con con ấy đâu — Ai dè Lạc An Hải lại tự dưng keo kiệt, vụ này đừng mơ cô sẽ thanh toán!
Bọn họ tất cả ngồi hết xuống ghế, Hàn Định Duệ bị Elle lôi kéo ngồi ở giữa, một đám con gái bảy miệng tám lời hỏi chuyện của em trai. Lạc An Hải không muốn gia nhập với đám phản đồ kia, liền ngồi riêng một chỗ trong quầy bar uống rượu giải sầu.
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp, Hàn Định Duệ rất nhẫn nại trả lời hết, tuy vậy ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía quầy bar.
Hôm nay Lạc An Hải mặc một chiếc áo màu đỏ có đai lưng cùng với chân váy màu đen, tà tà ngồi trên ghế cao. Chân váy ngắn khiến những đường cong mê người thấp thoáng lộ ra, hấp dẫn không biết bao ánh mắt cuồng si của đám đàn ông trong pub này. Cô nghiêng nghiêng nhìn, nhẹ lắc lư ly rượu, đôi mắt dường như trở nên mơ hồ, ánh sáng trong pub mờ mờ, ảo ảo khiến cô càng trở nên lung linh, huyền ảo, mê hoặc lòng người.
Đây là pub cao cấp, phải là khách quý mới có thể đến, cũng có những cô gái tìm cách vào đây để câu rùa vàng, tình một đêm xảy ra không ít.
Mọi người ở trong pub này đều biết Lạc An Hải, cô là khách quen của pub, hồi trước không phải không có đàn ông đến làm quen với cô, nhưng tất cả đều bị cô từ chối thẳng.
Lạc An Hải khinh thường loại tình một đêm này. Dần dà, mọi người cũng thức thời không đến quấy nhiễu cô nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt khát vọng chăm chú nhìn cô. Nhưng mà trên đời này vẫn không có người chịu hết hi vọng.
“Hi, An.” Một gã anh tuấn tóc nâu ngồi xuống cạnh Lạc An Hải, “Anh mời em một chén, đây, thử Blood Mary xem sao.”
Lạc An Hải uống cạn ly rượu, lười biếng liếc người đàn ông một cái. Hàn Định Duệ nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày.
“Chậc chậc, Mark vẫn chưa chịu từ bỏ ý định sao, đã bị bà chủ từ chối nhiều lần thế, da mặt vẫn còn dày như vậy.” Mọi người ngồi ở phía trong cũng nhìn thấy, Lily chậc chậc lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường.
“Hắn là ai vậy?” Hàn Định Duệ hỏi, nhìn Mark một lượt, một chút cũng không che giấu ý đồ với Lạc An Hải, đôi mắt híp lại.
“Hắn chính là nhị thiếu gia của một gia đình lớn.” Betty ở một bên bĩu môi. “Ỷ vào nhà mình có chút tiền, ở đâu cũng câu dẫn gái, cậu thích nhất là câu dẫn ở những pub cao cấp như thế này, nghe nói cậu còn dở trò kê đơn trong rượu nữa, phóng đãng vô cùng. cậu có ý với bà chủ lâu rồi, bà chủ đã từ chối đến lần thứ hai, da mặt vẫn dày như thế, chờ mà xem, lần này thế nào cũng bị bà chủ từ chối nhục nhã cho một trận nên thân.”
Tất cả mọi người đang chờ xem kịch hay sắp diễn ra.– Ai dè lần này ai cũng phải mở to mắt, Lạc An Hải thế mà lại nhận lời mời rượu của Mark, mọi người xung quanh ngạc nhiên, há hốc mồm.
“Cái gì vậy, tôi nhìn lầm sao?” Elle dụi mắt.
“Bà chủ điên rồi sao? Tất cả đàn ông trong pub này đều tốt hơn tên phá gia chi tử kia cả vạn lần!” Lily không thể tin được, phồng má trợn mắt kêu to.
Mọi người trong pub không thể tin được, ngay cả Mark cũng vừa mừng vừa sợ, hắn bị Lạc An Hải từ chối rất nhiều lần, lần này đã chuẩn bị tâm lý bị nhục mạ, nhưng không ngờ Lạc An Hải lại nhận lời mời của hắn, chuyện mà mọi người trước đây đều không thể làm được, hắn thế mà lại là người đầu tiên.
Mark cảm thấy cơ hội của hắn đã tới, hắn chỉ dám mơ tưởng, nếu như có thể có Lạc An Hải đứng đằng sau hỗ trợ, địa vị của hắn trong nhà sẽ một bước lên mây, hơn nữa nếu có thể cưới Lạc An Hải… Cả đời này hắn sẽ không phải u sầu!– Tính toán xong, Mark đắc ý nhìn những người đàn ông khác, sau đó thử tới gần Lạc An Hải, cánh tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô.
Lạc An Hải không có biểu hiện gì, không từ chối, ánh mắt quyến rũ làm cho Mark dùng sức nuốt nước miếng, động tác cũng càng trở nên lớn mật.
“An, người em thơm quá…” Hắn tựa sát mặt vào Lạc An Hải, thì thầm vào tai cô. “Buổi tối muốn cùng nhau không?”
Lạc An Hải không nói gì, đẩy Mark ra, bước xuống ghế, đi về phía trước, quay đầu liếc Mark một cái, cánh môi gợi lên nụ cười mị hoặc.
Mark cảm thấy cả người cháy hừng hực, lập tức theo sau cô. Tất cả mọi người nhìn hai người đi về phía toilet.
Hàn Định Duệ lập tức đứng dậy, cũng đi về phía toilet.
Trong ghế trong, ánh mắt mọi người dò xét, không ai dám lên tiếng gọi Hàn Định Duệ lại, bọn họ đều thấy khuôn mặt thiếu niên luôn bình ổn làm người khác yên tâm kia bây giờ lại lạnh tanh khiến ai cũng sợ hãi.
Hàn Định Duệ vừa đến cửa toilet, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì, mặt cậu lạnh tanh, đẩy cửa ra –
“Con mẹ mày! Dám ăn đậu hủ của bà! Mẹ nó, mày thật sự muốn chết mà!” Lạc An Hải văng lời thô tục, ấn Mark sát vào một góc, ra sức đấm đá.
Hàn Định Duệ đứng ngây ngốc ở cửa, không phải kinh ngạc vì Lạc An Hải đánh người, mà là không thể tin được những lời thô tục này sẽ phát ra từ miệng Lạc An Hải, nhưng đó là sự thực.
Mark sớm bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ra, khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Đừng đánh ! Cầu xin cô đừng đánh nữa!”
“Mày tưởng tao không biết mày bỏ thuốc vào rượu sao? Shit! Dám bỏ thuốc tao! Mày, mẹ kiếp, lá gan cũng thật lớn nha!” Lạc An Hải bắt lấy cổ áo Mark, trực tiếp quật ngã hắn.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch, Hàn Định Duệ nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
“Á!” Mark đau đến thê lương khóc thét, nước mắt nước mũi tèm lem, máu trên mặtt cũng chảy ra, cái đầu bây giờ không khác gì đầu heo.“Tôi không dám…… Tôi không dám nữa…… xin cô tha cho tôi a……”
Lạc An Hải dùng sức đá vài cái vào bụng cậu, lửa giận tạm thời mới giảm xuống.“Cút! Đừng để tao thấy mặt mày nữa!” Mark ôm bụng, vội vàng dùng sức lết ra khỏi toilet.
Hàn Định Duệ đến vào toilet, tựa vào cửa, nhíu mày nhìn cô.
Lạc An Hải hất tóc ra phía sau, má vì rượu mà đỏ ửng, cô ngẩng mặt lên.
“Cậu nhìn thấy hết hả?”
“Chú Lạc nhất định không thể ngờ cô lại ăn nói thô tục đến thế đâu.”
“Muốn đi mách ba tôi sao? Cứ đi đi!” Lạc An Hải vẫy tay, giậm mạnh chân.“Bà đây còn lâu mới sợ!”
Hàn Định Duệ mới nói có một câu, thấy bước chân của cô bất ổn, quan tâm hỏi: “Cô uống say sao?” Tửu lượng của cô từ khi nào trở nên kém như vậy?
“Cậu mới say ấy.” Lạc An Hải hừ nhẹ, cô biết mình không say, cô rất thanh tỉnh, là do tác dụng của thuốc mà thôi.
Cô nghĩ thuốc Mark cho vào rượu đang phát tác, nghĩ đây chỉ là loại thuốc kích thích bình thường mà thôi, Mark không có lá gan lớn mà hạ xuân dược mạnh với cô.
Bước chân cô trở nên loạn choạng, lấy tay đẩy cậu. “Cút! Đừng cản đường tôi!”
Hàn Định Duệ nắm lấy tay cô, cậu không biết Lạc An Hải biết rõ trong rượu có thuốc mà còn uống, cho rằng cô đã uống say. “Đi, về nhà.”
“Cái gì mà nhà chứ?” Lạc An Hải đẩy ra cậu, la hét: “Đó là nhà của tôi! Không phải nhà cậu! Nhà cậu ở bên kia…… Nhà của cậu ở nhà họ Lạc kia kìa! Một nhà ba người! A!” Cô châm chọc cười.
Hàn Định Duệ nhíu mày, không để ý cô giãy dụa, bắt lấy tay cô.“Lạc An Hải, cô say rồi.”
“Đã nói tôi không có say…… Phiền quá!” Đẩy không được, Lạc An Hải tay trái tay phải giãy khỏi cậu, híp mắt, nắm chặt lấy áo cậu, thân thể tới gần, dường như định tiến vào ngực cậu.
Hàn Định Duệ ôm lấy cô, mày nhíu chặt, đang muốn nói chuyện, Lạc An Hải lại nâng cằm cậu lên, hơi thở toàn mùi rượu, ánh mắt sương mờ. “Hàn Định Duệ…… Cậu yêu tôi đi?”
Hàn Định Duệ ngẩn ra, khuôn mặt tuẫn mỹ sững sờ, đồng tử u ám lóe ra tia sáng, dường như đang cất dấu gì đó.
Thực giống…… Thực giống người kia…… Lạc An Hải si ngốc nhìn cậu.
“Đồ ngốc! A, đồ ngốc……” Cô cười, ngón tay mân mê sống mũi cậu, ánh mắt như xuyên thấu qua, biết rõ trong lòng cậu đang nghĩ đến ai: “Đừng bao giờ yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ yêu cậu, sẽ không…… Yêu là gì? Điên cuồng? Hay bi thảm? Tôi không muốn, không muốn…… Tôi sẽ không yêu, sẽ không……” Cô dường như đã nói năng lộn xộn.
“Lạc An Hải……”
“Suỵt.” Lạc An Hải giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, môi gần sát môt cậu, kiễng cao mũi chân, khuôn mặt dựa sát vào. “Cậu muốn hôn không? Chưa cùng bạn gái luyện tập qua à?”
Bạn gái? Hàn Định Duệ lập tức hiểu cô đang ám chỉ Angel. Biết cô hiểu lầm, nhưng mà giờ phút này cậu hoàn toàn không muốn giải thích với một con ma men, cậu và Angel vốn không phải người yêu.
Lạc An Hải cười khanh khách, trong đầu hiện lên lúc hình ảnh cậu và mỹ nữ tóc vàng ở cổng trường khoác tay nhau vô cùng thân thiết, ngực cô nhói lên. Nỗi buồn ẩn dấu kia dường như tích tụ đã quá lâu, bây giờ như gặp thời cơ để nó bùng phát ra.
Cô nheo nheo mắt, ngón tay khé vuốt môi hắn: “Muốn tôi dạy cậu không?” Giọng nói mềm mại mang theo chút khinh bạc, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi cậu.
Hàn Định Duệ lập tức ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, ánh mắt cô vô cùng ngạc nhiên.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng cậu, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi cậu tiến tớ thì cô lại thu về.
“Không có cảm giác gì cả……” Lạc An Hải nghiêng đầu nhìn, ngón tay tiến vào miệng cậu. “Không tốt chút nào……” Cảm thấy không thú vị, cô thu lại ngón tay ướt át, vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút.
Không tốt? Câu này làm cho Hàn Định Duệ nheo mắt, khẽ liếm ngón tay mà phấn lưỡi vừa đặt lên đó, cậu ôm lấy Lạc An Hải, ép cô vào tường.
Lạc An Hải chớp mắt, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Hàn Định Duệ…… cậu định làm với tôi sao?”
Hàn Định Duệ nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, cậu vuốt eo của cô, vỗ về, chơi đùa ngón tay vừa nãy “Không phải cô vừa khiêu khích tôi sao? Được, tôi chơi với cô.” cậu lập tức hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn của cậu cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, mút chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ phấn lưỡi…… (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite: Haythe.US nhé) Lạc An Hải cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, mang theo dục vọng hưng phấn mà run run.
Cô thở dốc, cánh tay gắt gao giữ chặt lấy cái gáy của cậu, cố ý lướt qua dục vong phía dưới, nơi đó đã sớm trở nên cứng rắn, lộ ra sự thèm khát mãnh liệt.
Hàn Định Duệ hô hấp không thông, quần bò giữ chặt nam tính khiến cậu phát đau, cậu dùng sức cắn cánh môi của cô. Cô phát ra tiếng ngân nga, cậu xoay người đưa lưng cô đối diện với cậu.
Hai tay Lạc An Hải theo bản năng áp sát tường, không kháng cự, thậm chí khi thân thể ấm áp của cậu dán lên người cô, mông xinh đẹp còn ma sát với toàn bộ nam tính.
Hàn Định Duệ bị cô ma sát làm thấn thể như bị thiêu đốt, hạ thân phát đau, chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho cô phải khóc lên, rên rỉ cầu xin cậu. Tưởng tượng dâm mĩ lại mê người tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của cậu.
Dục vọng kêu gào thảm thiết muốn giải tỏa đánh sâu vào lý trí của Hàn Định Duệ, cậu cắn răng nhẫn nhịn, ngăn chặn cỗ dục vọng như muốn bùng nổ kia, bây giờ còn chưa được, chưa thể đụng vào cô.
Ánh mắt tối đen lóe lên một tia sắc bén, giống hệt một dã thú, đang ẩn giấu ở một nơi bí mật nào đó, chờ lúc nuốt trọn con mồi vào trong bụng.
Nhưng mà, bây giờ chưa phải lúc, cậu còn phải nhẫn nại, thời cơ chưa đến, không thể giải quyết con mồi sạch sẽ được. Nhưng không đụng vào cô, không có nghĩa là không giáo huấn cô. cậu muốn cho cô biết, cậu không phải đồ chơi để cô đùa giỡn!
Mắt Hàn Định Duệ xẹt qua một tia lửa giận, cúi đầu hôn ngấu nghiến cái gáy ngọc ngà, hôn đến nỗi gáy cô xuất hiện một dấu hồn ngân đậm, tay trái đi vào trong áo của cô, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.
Lạc An Hải không mặc nội y, đôi nhũ no đử, mềm như lụa, bàn tay cậu ra sức vuốt ve, bầu nhũ, ta ác trêu chọc đỉnh nhũ hoa. Lạc An Hải ngửa đầu, chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
Hàn Định Duệ liếm lỗ tai của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc vành tai mẫn cảm, tay phải luồn vào trong váy ngắn, bỗng chốc liền đụng vào quần lót đang ẩm ướt.
“Như vậy mà đã ẩm ướt, cô thật sự đang thèm muốn tôi sao?” Hô hấp nóng rực của cậu phả qua tai cô, làm cho thân thể cô run rẩy, tư thái yêu mị tản mát ra hương vị câu dẫn mê người.
Tiếng kêu phát ra thật yêu kiều, mật nước tinh khôi, chảy, kéo dài như sợi tơ trong suốt, khơi gợi dục vọng của Hàn Định Duệ.
Cậu thô lỗ kéo quần xuống, lửa nóng đang bừng bừng phấn chấn rỉ ra tinh dịch đâm vào hoa tâm yếu ớt của cô, lửa nóng ma sát xung quanh quần lót, da thịt non mềm dán chặt vào nhau, dường như đang đùa bỡn với dục vọng dâng cao trong người cô.
“A ưm……” Lạc An Hải phát ra tiếng kêu yêu kiều. Cánh hoa cách một lớp quần mỏng bị xoa nhẹ, nam tính thô lỗ thỉnh thoảng lại ma sát qua cánh hoa yêu ớt, đỉnh nam tính cố sức xâm nhập qua quần lót của cô, làm cho cánh hoa run run co rút lại, mật dịch ngày càng chảy ra nhiều hơn, cùng với bạch dịch của đàn ông, quần lót dường như đã ướt hoàn toàn.
Mông cô bị nam tính cùng vải dệt thô lỗ ma sát, cánh hoa cũng dần dần trở nên đỏ ửng, ma sát thô lỗ lại càng kích thích khoái cảm của cô tăng lên.
Lạc An Hải dường như vô lực đứng thẳng, hai chân run run, đùi nộn thịt không ngừng bị thô dài cọ xát mà nóng lên, có chút đau, nhưng khoái cảm cũng theo đó mà dâng lên, Hàn Định Duệ còn lấy tay thò vào trong quần lót, ra sức trêu đùa nhụy hoa tư mật.
“A!” Lạc An Hải rốt cục không chịu nổi, thân thể căng cứng, môi khẽ mở, da thịt cả người phiếm hồng mê hoặc, nơi tư mật trào ra hương vị nồng đậm.
Hàn Định Duệ rút ngón tay từ trong quàn lót ra, đưa mật nước trên tay lên môi, sau đó hôn trụ cô, đem mật nước phiếm ở môi tiến thẳng vào trong miệng cô.
“Ưm……” Lạc An Hải mê luyến mút chặt lưỡi của cậu, hương vị tanh ngọt tản ra trong miệng hai người, miệng lưỡi cơ khát nuốt vào, lại cùng nhau dây dưa, thân thể áp chặt lấy nhau, dục hỏa điên cuồng.
Hàn Định Duệ hung hăng chế trụ đôi môi cô, đem tiếng rên rỉ, thở dốc của cô nuốt chặt vào bên trong, xé rách quần lót của cô, dục vọng ma xát trực tiếp với hoa tâm, hai tay ôm chặt lấy cô, dường như muốn nuốt luôn cô vào bụng, dục vọng ra sức ma sát hoa tâm, thời khắc bùng nổ, bắn toàn bộ ái dịch nóng bỏng ra.