Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Cappuccino 2.0 - phần 30

Chương 81:

Chẳng có hôm nào như hôm nay, lớp tôi hăng hái hẳn ra, trông mặt đứa nào đứa nấy phởn thấy rõ. Thậm chí còn có vài đứa giơ tay xung phong tham gia nữa. Tất cả tạo thành một bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, bát nháo.

Chả là hôm nay lớp chúng tôi hợp lại để bàn về kế hoạch cắm trại ngày 26/3 do trường tổ chức. Mà mấy nường trong lớp thì khỏi nói, bàn tán rất ư là sôi nổi, tranh cãi hết sức quyết liệt nhưng đến khi chọn ra người để tham gia thì chẳng có lấy ma nào xung phong. Những người mà tôi nói nãy giờ hăng hái tham gia chỉ là những người trong ban cán sự lớp mà thôi. Lúc thì thằng Toàn giơ tay, lúc thì Lam Ngọc giơ tay đến Ngọc Lan còn phải giơ tay tham gia nữa. Vì nếu những người đó không giơ tay xung phong thì có mấy ai chịu làm đâu, khổ là thế.

Tuy nhiên cô Thanh không phải là người dễ qua mặt. Cô thừa biết cái tính lười biếng của học sinh mình. Thế nên cứ mỗi môn thi có mặt ban cán sự là cô lại kéo thêm vài đứa có tố chất vào. Mà cô Thành cũng chẳng phải nhọc công lựa chọn làm chi cho mệt. Theo như thông tin mật Lam Ngọc nói cho tôi thì nàng đã làm sẵn một bảng phân công thành viên tham gia trò chơi đưa cho cô cả rồi, việc của cô chỉ là xướng tên tụi nó lên mà thôi.

Và thế, từng đứa từng đứa được cô đọc tên lên trong danh sách tham gia trò chơi làm tụi nó cứ tối xầm mặt mày lại y như xuống địa ngục vậy.

Nhưng đó không phải nỗi lo lớn của lớp.

Những đứa làm biếng còn có cách làm nó phải vâng lệnh. Còn về việc sỉ số nam của lớp tôi quá ít mới là nỗi lo đáng quan ngại. Bởi lẽ nếu lực lượng nam không đông sẽ rất khó khăn trong khâu dựng trại cũng như tham gia các trò chơi cần nhiều thể lực. Chẳng hạn như môn kéo co, quy định trò chơi phải 5 nam 5 nữ, nhưng lớp tôi chỉ có 3 nam thì làm sao có thể tham gia được. Vô hình chung thì coi như lớp tôi phải chịu thiệt thòi về cái khoản thiếu người đó rồi.

Trong tình cảnh khó khăn thế, bỗng dưng thằng Toàn giơ tay lên góp ý:

-Cô ơi, lớp mình có nhờ người tham gia hộ được không ạ?

-À, hình như là được! Thầy hiệu trưởng có nói với lớp mình là nếu thấy không đủ lực lượng thì có thể nhờ người những cũng phải trong độ tuổi của chúng ta.

Vừa nghe, cả lớp lại nhao nhao cả lên. Nhưng đa số là những ý kiến bất mãn về điều kiện thầy đưa ra là phải bằng tuổi với chúng tôi. Vì nếu như thế chúng tôi phải tìm một học sinh bằng tuổi mình, nhưng họ cũng phải cắm trại nữa chứ đâu phải chỉ có riêng trường tôi. Việc đó coi như bất khả thi.

Lớp tôi lại một lần nữa chìm vào im lặng. Còn thằng Toàn thì vẫn nhăn trán suy nghĩ, xem chừng nó vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi biết nó là một thằng đầy mưu mẹo, cái đầu của nó không biết chưa bao nhiêu kế sách trong ấy từ tán gái, giải vây, cho đến giúp đỡ tôi nó điều tự nghĩ cách. Nó cũng thông minh như Ngọc Lan nhưng xem chừng nàng cũng phải chào thua trước cái đầu quỷ quyệt như thằng Toàn.

Còn nhớ lúc trước vào giờ ra chơi lớp tôi thường tổ chức chơi ca rô, tôi thì thường thắng đa số mấy nhỏ con gái trong lớp, ngày cả Lam Ngọc, bé Phương còn phải chơi thua tôi về khoảng này. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ thắng nổi Ngọc Lan, từng nước đi của em nước nào cũng là nước tối hậu. Cứ tưởng nàng đã là người chơi carô giỏi nhất lớp rồi thì thằng Toàn này lại nhảy vào. Kỹ thuật chơi của nó phải gọi là thượng đẳng, nó không trực tiếp dồn Ngọc Lan vào thế bí phải chống đỡ mà từ từ vạch ra một cái bẫy để nàng mắc phải. Dù có cẩn trọng đến đâu Ngọc Lan vẫn chẳng thế nào thoát khỏi cái bẫy của nó.

Cho nên nếu thằng Toàn không nghĩ ra được cách nào thì làm sao tôi lại nghĩ ra được, thậm chí cả lớp cũng chẳng ai nghĩ ra được.

Chừng một lúc sau thằng Toàn đột nhiên đập bàn, đứng phắt dậy tỏ vẻ rất khoái chí:

-Cô ơi, có cách rồi!

-Cách gì thế em?

-Dạ, em có một đám bạn chừng ba người bằng tuổi nhau, họ giờ đang rảnh lắm ạ!

-Thế thì hay quá, em khẩn trương đi hỏi 3 người đó dùm cô nhé!

-Dạ, không thành vấn đề!

Rồi cô đứng lên thông báo dõng dạc cho cả lớp:

-Hôm nay việc phân công tham gia trò chơi coi như đã hoàn tất, chỉ còn trông vào 3 người bạn của Nhật Toàn thôi, nếu được chúng ta sẽ đăng kí thêm môn kéo co nữa là ổn thỏa. Mấy em còn ý kiến gì không?

-Dạ không?

-Được rồi ,các em về!

Lần nay thì quả đúng là tôi phục thằng Toàn thật, dù tính huống có khó cách mấy nó cũng nghĩ ra cách giải quyết triệt để. Nhưng chỉ có điều là 3 người bạn của nó là thằng nào, ngay cả tôi cũng chưa biết. Nó mới chuyển từ Đà Lạt về, chẳng lẽ là bạn của nó từ Đà Lạt xuống chơi sao, như thế hơi phi lí, 26/3 người ta không cắm trại thì vẫn tiếp tục học chứ đâu có anh rảnh rang xuống Sài Gòn lam gì.

Bí cách tôi bèn quay sang thằng Toàn khi nó đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về:

-Ê mày, 3 thằng bạn của mày là ai thế, tao có quen không?

-Trời, thì thằng Huy chứ ai? Mày hỏi lạ!

-Sặc, rồi mày có hỏi nó chưa mà tuyên bố ghê vậy?

-Chưa như mà chắc mấy thằng đó thế nào cũng đồng ý thôi, nếu không thì tao cũng có cách dự phòng mà!

-Dự phòng thế nào?

Tuy nhiên nó chẳng nói, chỉ giục tôi:

-Thôi, mày đi theo tao qua bàn chuyện với hai nhỏ Lanna với Lam Ngọc cái đã

-Gì, liên quan đến hai người đó nữa?

-Thì cứ đi, tao có bảo mày đi chết đâu!

Nó kéo tôi cùng với bé Phương đi đến bàn đầu nơi Ngọc Lan và Lam Ngọc đang thảo luận chuyện cắm trại với nhau.

-Nè, hai bà thảo luận xong chưa?

-Cũng gần xong rồi, việc còn lại là tùy vào ông đấy!

-Việc đó thì khỏi lo!

-Nhưng lớp mình có 3 nam, ông tính thế nào?

-Thì như lúc nãy tui nói đó, tui sẽ đi hỏi 3 thằng bạn của tui! Nếu nó đồng ý thì ngọt!

-Vậy thì ông hỏi mau đi, cuối tuần nay là nộp danh sách cho trường rồi!

-Uầy, còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của hai người nữa!

Vừa nghe, cả Lan và Ngọc đều trố mắt:

-Việc gì thế, nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ?

-Hề hề, cũng hông có gì! Chỉ là chiều nay hai bà làm ơn kiếm bộ nào gợi cảm mặc vào theo tui với thằng Phong qua nhà thằng Huy bàn chuyện.

-Chách…

Nó chỉ vừa kịp nói xong thì Lam Ngọc đã nổi đóa cung tay định đấm vào ngực của nó một cái. May sao nhờ vào phản xạ mà nó né được:

-Gì thế bà Ngọc, sao tự nhiên đánh tui?

-Phải đó Ngọc à, chuyện gì cũng phải bình tĩnh!

Bé Phương cũng chen vào đứng giữa hai người.

-Hừ, như thế mà bình tĩnh gì! Tự nhiên kêu tôi với Ngọc Lan ăn mặc hở hang sang nhà người ta là sao? Định làm tú ông à?

-Không phải, bà hiểu lầm rồi! Đó chỉ là phương ánh dự phòng thôi!

-Là như thế nào?

-Thôi được rồi, tui chỉ nói một lần thôi đó nghen, mọi người nghe kĩ đây…

Cuối cùng thì sao một lúc suy nghĩ Lam Ngọc cũng đồng ý thực hiện theo kế hoạch dự phòng của thằng Toàn. Còn Ngọc Lan thì khỏi phải thuyết phục gì, ngày thường nàng vẫn mặc thế, thậm chí nếu ở một mình tôi chẳng biết nàng sẽ mặc gì nữa.

Nhưng có vẻ Lam Ngọc vẫn còn khó chịu lắm. Đi chung dọc hành lang mà trán nàng nhăn cứ như khỉ cắn ớt. Đồ rằng thằng nào mà lại gần nàng lúc này có nước bị phanh xác chứ chẳng chơi. Mà lỡ kéo Lam Ngọc vào việc này rồi bỏ mặc cũng chẳng đặng nên tôi lấm lét đến gần nàng bắt chuyện:

-À Ngọc này, nếu không thích thì Ngọc không tham gia cũng được, một mình Lanna chắc được rồi mà!

-Hừm, không sao! Đã hứa thì phải làm, vả lại việc này cũng không phải quá đáng gì!

-Chắc chứ hả?

-Phong đang nghi ngờ Ngọc đấy à?

-Thôi thôi, có chuyện đó cũng cãi nhau nữa, hè hè!

Ngọc Lan cười xòa chen vào giữa hai chúng tôi.

Lúc nãy sau khi bàn chuyện xong thằng Toàn với bé Phương đã xin về trước để lại tôi với hai người con gái như thế này. Cái thằng khốn đó nó cố tình chơi tôi mà, biết lâm vào tình cảnh như thế này tôi sẽ bị nốc ao bất cứ lúc nào. Cho nên từ nãy đến giờ tôi cứ e dè đi sau hai người đó cho đến khi bắt chuyện với Lam Ngọc thì tất cả đã nhập cuộc.

-Dù gì tụi mình cũng đâu cần phải mặc hở hàng đâu, chỉ tìm bộ nào mặc cho dễ thương là được!

Ngọc Lan nheo mắt tán chuyện với Lam Ngọc.

-Ừ, thế mình mới tham gia chứ như cha Toàn nói lúc nãy thì đã bỏ về từ lúc nào rồi!

-Hè hè, bạn nguyên tắc quá đấy thôi,  tự do hơn chút đi nào!

-Không được! Tính của mình đã thế từ lúc nhỏ, không thể thay đổi một sớm một chiều được!

Lam Ngọc vừa nói vừa lườm tối muốn cháy mặt, vẻ như nàng đang ám chỉ tôi đã gây ra chuyện này cho nàng vậy.

Thế nhưng Ngọc Lan vẫn cười khì đảnh sang chuyện khác:

-Mà nhà Ngọc có bộ đầm nào không, vai trần thì càng tốt!

-Có…à không, không có bộ nào cả!

-Hì hì, vậy qua nhà mình đi, mình cho bạn thử vài bộ! Sẵn ăn trưa ở nhà mình luôn!

-Thế có tiện không?

-Gì chứ, chỉ cần Ngọc đồng ý là tiện nốt! Tạm biết Phong nhé, Mình với Ngọc đi trước đây, lát gặp lại!

Nàng cằm tay Lam Ngọc kéo đi chẳng để Ngọc kịp nói lời nào cả. Vẻ như Ngọc Lan rất thích thú việc Lam Ngọc mặc những bộ đồ dễ thương. Ắc hẳn nàng cũng tò mò giống tôi, xem xem Lam Ngọc khoác lên mình những bộ ấy sẽ như thế nào.

Còn tôi thì cứ chưng hửng, đột nhiên hai người con gái trước mặt tôi bỏ đi hết tẹo cũng cảm thấy quê quê. Người ngoài nhìn vào dám tưởng tôi dê gái bị cạch mặt lắm cho nên Ngọc Lan với Lam Ngọc đi rồi tôi cũng nhanh chân ra bãi lấy xe về nhà nốt.

Kể từ khi hai chị em nhỏ Nhung về quê, tôi lại bắt đầu sống những chuỗi ngày như trước đây. Một mình, từ túc, tự lập, tự mình nấu tự mình ăn. Tuy có hơi buồn tý xíu khi không có ai trò chuyện những lúc rảnh rỗi nhưng bù vào đó tôi lại có một khối thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua, những chuyện ở hiện tại và cả những chuyện ở trước mắt nữa.

Chỉ mới vài tháng trước đây thôi, ngôi nhà của tôi còn là một tổ ấm gia đình khi có sự hiện diện của Hoàng Mai. Em luôn là niềm vui nhỏ nhoi của tôi mỗi khi gặp chuyện gì đó buồn lòng. Từng tiếng đóng cửa, mở cửa, những tiếng xào nấu của em vẫn còn oang oang ở trong tâm trí của cho đến tận bây giờ. Nhưng nó đã không còn làm tôi cảm thấy day dứt nữa, nó đơn thuần chỉ là một kỉ niệm đẹp được được tôi lâu lâu lấy ra chùi rửa để nó không bị lãng quên theo thời gian.

Sau đó, ngôi nhà của tôi lại rở thành một cái gánh xiếc khi hai chị em nhỏ Nhung chuyển đến. Những trò quậy phá của bé Linh và cả những lần móc câu của nhỏ Nhung là tôi gần như phát điên, không ngày nào tôi được yên thân với hai chị em nhà này cả. Nhưng tôi không phủ nhận rằng khoảng thời gian hai chị em chuyển đến đây là khoảng thời gian vui nhất từ trước đến giờ tôi có được. chỉ là nói hơi quá đáng đến nổi tôi phải nổi đóa lên thôi, còn lại mọi việc đều tốt.

Tự dưng tôi lại nghỉ đến con bé Linh và cả những cử chỉ nó đã ra hiệu cho tôi khi ở trên xe nữa. Nó làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Đúng là con bé đã lớn thật. Thậm chí nó còn lớn hơn tất cả những đứa bạn cùng trang lứa như nó. Chỉ mới 14 tuổi thôi con bé đã biết mục đích của nó phải làm gì, chẳng bù với tôi lúc nào cũng chỉ thấy một màu đen tối trước mặt. Âu thì ai cũng có cái số của người đó, cứ tiếp tục sống thôi vậy.

Sau khi chén no nê 4 chén cơm với nồi thịt kho tự làm, tôi mệt mỏi nằm vật ra ghế sô pha định bụng làm một giấc trưa cho sảng khoái tinh thần. Nào đâu vừa nhắm mắt thì đã nghe tiếng thằng Toàn oang oang ngoài cổng:

-Phong đâu rồi ra mở cổng tao vào nào!

 -Ờ chờ chút!

Tôi lều bều vác cái thân tàn mỏi mệt ra mở cổng cho nó. Nhưng trưa nay nó đi chỉ có một mình, không chở bé Phương theo như mọi thường. Tôi chắc rằng thằng này đang sợ nếu dẫn bé Phương theo thì phải cho em vào kế hoạch luôn, như thế thì thằng quỷ này làm sao chịu được. Ranh mãnh gì đâu!

-Khà, trời gì nóng như thiêu ấy!

Nó nằm bệt ra sàn gạch cho đỡ nực khi vừa nốc xong cốc nước lạnh tôi mới đưa.

-Thì tao có khác gì mày, nãy giờ chắc uống cả lít nước nước rồi đấy!

-Mà mấy nhỏ kia có tới chưa, gần 2h rồi!

-Chưa, con gái mà làm sao đến nhanh được!

Rồi đột nhiên nó ngồi bật dậy:

-Ê, lát qua nhà thằng Huy xong đi bơi không mày?

-Bơi á?

-Ờ, nóng thế này mà giờ về nhà chắc thành cái lò luyện đan quá!

-Nghe cũng được, nhưng biết mấy nhỏ con gái có chịu không?

-Chịu liền chứ gì, nóng nực thế mà!

-Để coi sao đã!

Chừng nửa tiếng sau cũng có tiếng thắng xe ở ngoài cổng. Tôi với thằng Toàn lật đật ra đón ngay vì tiếng xe đó là của Ngọc Lan và Lam Ngọc. Phải nói là tôi với thằng Toàn đã hóng Lam Ngọc từ lâu lắm rồi, xem xem nàng mặc đồ nữ tính sẽ như thế nào. Vậy mà khi gặp hai người họ, bọn tôi vẫn không khỏi bàng hoàng và chới với khi họ tháo bỏ chiếc váy che nắng lẫn áo khoác.

Ngọc Lan hôm nay có phần táo bạo hơn khi mặc một chiếc quần sóc jean ngang đùi phối với áo voan sát vai phơi ra cặp chân dài miên man và đôi vai trắng ngần nhìn gợi cảm vô cùng tận.

Còn Lam Ngọc, nàng không táo bạo như Ngọc Lan nhưng nhìn rất ư là quyến rũ với bộ váy voan vai trần cộng thêm đôi san đan cao gót nữa làm nàng đã cao này lại cao hững hờ đên nỗi tôi với thằng Toàn chả dám đứng gần. Mặc dù thằng Toàn cao hơn tôi nhưng khi so nó với Lam Ngọc thì còn thua gần một cái đầu với cái đôi san đan ấy.

-Nè, hai tụi mình có đẹp hông mà nhìn dữ thế?

-Ui trùi, số dzách rồi! Kiểu này thằng nào mà không đổ thằng đó là bê đê chắc cú luôn!

-Hừ, nói quá lời rồi đấy! Mà mặc mấy bộ này vướng víu quá đi mất!

Lam Ngọc nhăn mặt sửa đi sửa lại chiếc váy làm Ngọc Lan cười xòa vỗ vai nàng:

-Thôi đẹp rồi sửa làm gì nữa! Lúc đầu là thế đấy, dần sẽ quen thôi!

-Phải đó hề hề, đẹp mà!

-Hừ!

Thằng Toàn vừa xu nịnh vài câu thì Lam Ngọc đã lườm nó muốn tóe lửa. Thấy vậy nên tôi mở lời can ngăn:

-Được rồi, hai người vào nhà uống tý nước đi!

-Ra đây là nhà Phong đó à?

-À, hình như Lam Ngọc chưa đến nhà mình lần nào phải không?

-Phải đó, cũng nhờ có Lanna thôi

-Hề hề, vậy mời hai người theo thằng Toàn vào nhà tham quan, mình ở đây đóng cổng cho!

-Hì, vậy làm phiền Phong nhá!

Nói rồi nàng cùng Ngọc Lan thủng thằng vào nhà cùng với thằng Toàn. Nhưng người làm tôi chú ý nhất vẫn là Lam Ngọc. Bộ váy nàng đang mặc hiện giờ làm tôi liên tưởng đến bộ váy hồng nàng mặc hôm mùng 3 tết khi tôi bắt gặp nàng ở công viên Tao Đàn. Nàng hôm đó và nàng bây giờ đều đằm thắm, dịu dàng như nhau. Chỉ khác ở một chỗ hôm nay tôi được tận mắt thấy nàng mặc như thế còn hôm đó tôi chỉ thoáng thấy từ đằng xa mà thôi. Quả đúng là một nét đẹp thật tuyệt vời.

-Nè, bị trời trồng rồi hả? Sao đứng mãi vậy?

-Ớ Ngọc…?

Tôi giật thót khi Lam Ngọc giờ đây đang đứng trước mặt tôi sừng sững. Nàng nhíu mày nhìn tôi làm đối má trở nên mủm mỉm đến nỗi có thể thấy rõ cả những mạch máu bé li ti.

Cố gắng trấn tỉnh tôi đáp lời nàng:

-Hông có gì, chỉ tại đang nghĩ…à…

-Nghĩ gì?

-Thì…

-Thì thế nào…?

Nàng vừa nhìn tôi vừa bẻ tay rôm rốp làm tôi sợ khiếp vía lỡ miệng:

-Thì đang nghĩ tới Ngọc…

-Hơ, nghĩ cái gì? – Nàng càng áp sát.

-Thì hôm nay…

-Hôm nay sao?

-Đẹp quá…

-Hừ, đồ dẻo mồm!

Nàng quay sang chỗ khác che đi đôi má đã ửng hồng không biết là do nắng gắt hay là do việc gì khác nhưng dù gì nó cũng dễ thương cực.

Để tránh cảm giác ngượng ngùn tôi vội đảnh sang chuyện khác:

-À Ngọc ra đây có việc gì vậy?

-Ngọc ra đây lấy áo khoác vào, thấy Phong đứng ngây ra nên Ngọc thắc mắc!

-Hề hề, giờ gì biết rồi! vào nhà thôi!

-Hùm, quả là kì lạ!

Nàng nhìn tôi nghi hoặc nhưng cũng bước theo tôi vào nhà vì không có bằng cớ gì để bắt bẻ. Vậy mà trời xui đất khiến cỡ nào trong lúc tán chuyện lại khiến tôi buộc miệng nói ra câu hỏi tôi thắc mắc bấy lâu nay:

-À, cái bữa mùng 3 ở công viên Tao Đàn phải Ngọc không?

-Ơ, mùng 3 hả….

Đột nhiên nàng ấp úng không nói nên lời. Mãi một lúc sau mới bình tĩnh trở lại:

-À, tại bữa đó áo Ngọc bị ướt nên mượn bộ đầm của mẹ mặc đấy!

-Thảo nào, lúc đó Phong cứ tưởng nhìn nhầm hóa ra là Ngọc thật! Nhưng mà tại sao Ngọc lại chạy?

-Tại lúc đó có việc gấp nên không kịp chào Phong!

Trước câu trả lời tự tin của Lam Ngọc, tôi chẳng thể nào bắt lỗi được điểm gì nên đành ngậm ngùi cùng nàng bước vào nhà với đầy sự thắc mắc. Nhưng điều đó nhanh chóng bị tôi cho qua một bên khi vừa vào nhà đã thấy thằng Toàn cô hồn đang cho Ngọc Lan xem mấy tấm hình hồi còn nhỏ của tôi.

Tức tối tôi vội chạy đến giựt phắt lại sẵn tiện cốc cho nó một cái nhá lửa:

-Cái thằng này, tao bảo mày dẫn đi tham quan chứ có phải xem ảnh tao đâu!

-Ui da, cái thằng! Thì mày dặn tao là dẫn đi tham quan phải không?

-Ờ đương nhiên!

-Đó, đi tham quan thì phải tìm hiểu lịch sử của nơi này chứ!

-Lịch lịch tía cưng…!

Tôi nổi máu định cốc cho nó thêm mấy cái nhưng Ngọc Lan đã kịp ngăn lại:

-Thôi mà, có gì đâu mà giận!

-Hic, hình hồi nhỏ của Phong mà!

-Cũng dễ thương chứ bộ, nhất là tấm này nè!

Ngọc Lan cười đùa giơ tấm hình đang cầm trên tay lên làm Lam Ngọc cũng phải chú ý.

Nhưng hỡi ơi tấm hình đó chẳng phải hình đàng hoàng gì mà là tấm hình tôi cởi truồng tắm mưa chẳng biết chụp từ thời cố lũy nào, tôi trong hình còn bé tý chưa đến 5 tuổi. Vậy mà Ngọc Lan chẳng ngượng ngùn gì, lại còn nhìn bức ảnh vừa cười nữa chứ. Còn Lam Ngọc thì đỡ hơn một tý khi em chỉ cười mỉm, nhưng bù vào đó là những cái lắc đầu đầy sự trêu chọc. Con gái thời nay sao vậy trời, nhìn thấy hình vậy ko mắc cỡ mà còn khoái chí nữa, thiệt là hết nói nổi.

-Trời ơi là trời, trả đây cho tui mấy cô!

-Hui, cho mình xin tấm này nhé, hì hì!

Ngọc Lan cười tươi phe phẩy tấm hình:

-Thôi, tấm đó có gì đâu mà lấy! Nếu muốn mình đưa tấm khác nè!

-Hông thích, thích tấm này hà!

-Uầy, giờ có trả hông đây hay đợi Phong dùng vũ lực!

-Muốn lấy chứ gì, đó…nè…lấy đi!

-Ặc…

Thực ra tôi cũng muốn lấy lắm nhưng Ngọc Lan đã nhét tấm hình vào trong chiếc áo của nàng rồi làm sao mà lấy đây. Cho dù tôi có bạo gan lấy thiệt thì cũng mang tội dê xòm mà thôi.

Bí cách tôi đành xui xị chấp nhận thương đau:

-Thôi, muốn lấy thì lấy đi, đừng có rêu rao với người khác đấy!

-Hì hì, cái đấy thì khỏi lo! Mình là mình kín miệng lắm nhé!

-Uầy rồi!

-Ui cái thằng, người ta xin có tấm hình về làm kỉ niệm cũng ki bo!

Toàn phởn ngoặc miệng trêu đểu tôi.

-Tổ bà mày! Tại mày cả đấy, đứng lại tao thằng cô hồn!

Tôi tức tối rượt nó chạy như điên ra đến tận ngoài đường.

Chương 82:

Thực ra việc nhờ Lan với Ngọc mặc đồ thế này cũng chỉ là kế hoạch dự phòng của thằng Toàn mà thôi. Cái cốt là để ngắm Lam Ngọc xem như thế nào chứ chắc gì phải dùng kế hoạch đó với tụi thằng Huy. Nhưng mà cũng chưa chắc ăn là mời tụi nó đi liền được bởi vì trường của tụi nó cũng tổ chức cắm trại giống bọn tôi cho nên cứ dự phòng trước cho mọi chuyện đã.

Đường đến nhà của thằng Huy cũng không xa mấy, nhưng qua nhiều khúc cua nên bọn tôi cũng đâm ngán. Hôm nay đáng lẽ ra bọn nó phải đi học ấy chứ nhưng mà vừa nãy lúc tôi gọi thì nó bảo là nó cúp học đi chơi điện tử, cũng may là tôi dặn nó ở nhà chờ bọn tôi đến chứ nếu không thì coi như công cốc rồi.

Chừng gần 10 phút đi bằng xe đạp, bọn tôi cũng đến trước cổng nhà nó. Tôi ngoặc miệng quát lớn:

-Ới Huy ơi, tụi tao tới rồi nè!

-Ờ, chờ tý!

Chốc sau đã nghe tiếng dép lẹp xẹp của nó:

-Tui bây làm gì mà qua nhà tao đông vậy?

-Hề hề, thì nhờ chút chuyện ấy mà! Vào nhà đi hẳn nói!

Tôi cười hiểm đây lưng nó vào nhà.

Nhà của thằng Huy thì không có ghế số pha, chỉ có cái bàn xếp tròn dùng để tiếp khách nên bọn tôi ngồi quay quần bên cái bàn đó nói chuyện với nó:

-Đây, hôm nay tụi tao tới nhờ mày một xíu việc thôi!

-Việc gì nói đi, tao còn có kèo chơi điện tử nữa!

-Rồi, vào đề luôn! Tụi tao tính nhờ mày với thằng Bình, thằng Tú phụ lớp tao tham gia hội trại kì này!

-Ê bớt giỡn! Tao vừa định trốn hội trại trường tao giờ gặp tụi mày nữa

Tôi vẫn tiếp tục thuyết phục:

-Thì giúp bọn tao một cái, mày biết lớp tao ít nam mà, hồi diễn viên nghệ tụi bây đã giúp một lần rồi còn gì?

-Thì cái đó khác, cái này khác!

-Cái đó khác sao, cũng là giúp chứ gì?

-Lần đó tại tao bị mày lôi kéo thôi!

-Túm lại là không chịu giúp chứ gì?

-Thì vậy đó! Mày kiếm người khác đi!

-Được, mày…

-Hì hì, để mình nói với bạn Huy một chút nào!

Đột nhiên Ngọc Lan chen vào giữa hai chúng tôi cười xòa.

-Bạn Huy lúc trước cùng tập văn nghệ ở nhà mình đúng không?

-À ờ, tui đây!

-Chuyện cũng không có gì khó khăn đâu mà, bạn giúp lớp mình một tý thôi, bảo đảm bạn sẽ thích ngay.

-Uầy, có gì đâu mà thích chứ?

Rồi nàng gác tay lên vai nó nhích lại gần:

-Có chứ sao không? Bộ Huy hông thấy sao?

-Ơ ớ, thấy gì…?

-Thì đó…

Nàng nheo mắt cươi duyên làm thằng Huy muốn rụng rời.

Xem chừng thì thằng này đã bị ngấm thuốc mê của Ngọc Lan mất rồi. Tôi ngồi ngoài còn chịu không nổi đây huống chỉ là thằng Huy tay mơ này, đúng là tài diễn kịch của Ngọc Lan có thừa. Còn nhớ hồi đầu năm nàng cũng từng làm tôi suýt chết bao phen bởi cái biệt tài này. Giờ thì thằng Huy là nạn nhân tiếp theo của nàng. Biết sao được, lớp tôi cần nhân lực mà, chỉ còn cách ngồi nhìn thằng Huy bị chèo kéo từ từ thôi.

-Hì, vậy bạn giúp lớp mình một tay nhé

-Để tui suy nghĩ lại đã!

-Cần gì phải suy nghĩ chứ, sự lựa chọn đúng đắn mà – Rồi nàng quay sang Lam Ngọc – À, Ngọc ơi, đưa mình cuốn sổ ghi danh đi!

-Tui nói đợi tý đã!

Thằng Huy bối rối đụng trúng tay của Ngọc Lan làm cuốn sổ rớt xuống đất. Viễn tưởng nàng sẽ nổi trận lôi đình với thằng này vì cái tật cãi lời người đẹp thế mà ai ngờ nàng lại mỉm cười như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Rồi Ngọc Lan bỗng dưng đứng lên, khom người xuống nhặt cuốn sổ làm cổ áo nàng chùn xuống lộ ra thoáng thấp vùng “thiên đường chết” làm cả tôi, thằng Huy lẫn thằng Toàn đều trố mắt sững sốt trước độ bạo của nàng. Quả đúng là một cái bẫy đầy sự cám dỗ.

-Xong rùi, cũng may là chẳng bị dơ gì! Ghi tên họ của bạn vào đi, sẵn ghi luôn 2 bạn kia nữa nhá!

-À ờ, rồi rồi!

Trước sự quyến rũ của Ngọc Lan, thằng Huy chẳng biết làm gì hơn ngoài gật đầu răm rắp. Vì cơ bản trình độ lì đòn của thằng này còn rất kém, chẳng chịu trâu được bao lâu. Nhưng cũng chẳng trách nó được, đến thằng Toàn còn suýt bị điêu đứng với Ngọc Lan trong tình huống lúc nãy mà huống chi là thằng Huy non nớt này.

Thế là đã xong việc ghi danh trại sinh cho cả lớp. Với số lượng nam như thế này, lớp tôi dư sức tham dự môn kéo co với đủ lực lượng hùng hậu mà không cần phải kiêng nể lớp nào. Ngoài ra việc dựng trại sẽ nhẹ đi chút đỉnh khi có thêm 3 thằng nam vào nữa để san sẻ việc cưa cây, khuân vác đồ, và lặt vặt các thứ khác, khỏe gì đâu!

Ra đến ngoài đầu đường cách nhà thằng Huy không xa, thằng Toàn bắt đầu ba hoa:

-Hề hề, thấy kế hoạch dự trù của tui chưa, vỗ tay cái nào!

-Xừ, hình như tôi thấy ông suốt buổi đâu có nói tiếng nào đâu Toàn!

-Ơ, cái đấy gọi là ẩn danh quan sát trận địa đấy! Bởi vì mọi người làm quá tốt nên tui đâu có cần ra mặt hen!

Nó nhướng mày gác tay lên vai của Ngọc Lan nhưng nhanh chóng bị nàng thúc một cú vào hông muốn ná thở:

-Còn nói, Toàn chỉ ngồi chơi chẳng nói gì! Có biết mình phải cực nhọc lắm không?

-Thôi thôi, tui biết rồi! Công của mọi người hết chứ gì! Cơ mà hề hề Lanna lúc nãy nhìn gợi cảm ghê luôn ấy nhỉ!

-Hừm, ngượng chết đi được ấy chứ! Thôi không nhắc đến nữa, bây giờ đi đâu nữa đây!

Chỉ chờ có thế, thằng Toàn vào đề luôn không cần giới thiệu:

-Trời nóng thế này thì đi bơi đi! Thấy sao Lanna?

-Ô, mình thấy cũng hay đó! Còn Ngọc có đi không?

-Thôi, mình không đi đâu!

Ngay lập tức cả bọn tôi đều ngạc nhiên:

-Ủa, sao thế! Tưởng một người yêu thể thao như bà phải thích cái này chớ!

-Nói chung là không thích bơi!

-Thôi mà Ngọc, đi chung với bọn mình cho vui!

-Thôi, không được mà!

Thấy hai người kia năn nỉ quá tôi cũng chen mồm vào giúp một tay:

-À Ngọc này, lâu lâu có một lần mà, đi với nhóm đi!

-Việc này…

-Việc cái gì hông biết, đi thôi chần chờ gì – Rồi tôi nhá mắt sang hai người kia - Có lớp trưởng Lam Ngọc đi mới vui phải hông mọi người!

-Ừa, phải đó! Đi nào…!

Trước áp lực từ số đông, dù vẫn còn miễn cưỡng lắm nhưng nàng vẫn phải gật đầu đồng ý lời đề nghị của chúng tôi ngay.

Thật thì tôi cũng tò mò lắm. Như thằng Toàn đã nói, một người dáng hình thể thao như Lam Ngọc thế này thì tại sao lại chẳng muốn đi bơi cơ chứ. Do ngại ngùng việc mặc đồ bơi chăng? Nghe cũng có lí lắm, vì đó giờ Lam Ngọc đâu có mặc mấy loại đồ hở hang này lần nào đâu, toàn style áo sơ mi quần jean không mà. Thôi thì kệ vậy, dù gì nàng cũng đồng ý đi bơi rồi, cứ chờ xem thế nào đã.

Hồ bơi chúng tôi chọn là hồ bơi Vân Đồn, nằm ở quận 4 chắc chỗ bọn tôi không xa, chỉ tầm 4-5km qua cầu kênh Tẻ là đến. Đặc điểm của hồ bơi này là khắp hồ đều sâu 2m, nên rất thích hợp để bơi rèn luyện thể lực dành cho người lớn. Lúc trước tôi cũng có đến đây mấy lần nhưng vì bận quá cũng bỏ hẵn.

Mà thật ra tôi biết ý của thằng Toàn rũ đi bơi chẳng phải tốt lành gì. Tránh nóng cũng là một phần đấy nhưng chủ yếu là để ngắm hai nàng mặc đồ bơi thế nào thôi. Tôi dư sức biết dụng ý của nó mà. Nhưng thú thật thì tôi cũng tò mò lắm, cùng là con trai với nhau cả nên mấy vụ này tôi cũng có chút hứng thú. Cho nên bọn tôi thay quần bơi xong liền đứng khởi động tay chân để chờ bên nữ ra, cũng để ra oai với mấy đứa con gái khác nữa.

Mà chỉ nói thế thôi chứ ra oai được khỉ gì đâu. Tuy là dân học võ nhưng tôi chỉ chú trọng tới tốc độ và sự linh hoạt nên hầu như ít chú ý đến phần thế lực và thế hình nên nhìn tôi cứ như cò hương vậy. Còn thằng Toàn thì đỡ hơn một tý, chắc là do học theo khuôn khổ của taekwondo nên nó có vẻ khỏe khoắn lắm, cơ nào ra cơ nấy chắt nịt. Nhưng nói về thể hình thì chắc chỉ có thằng Huy là trùm trong đám bọn tôi, chẳng những cao mà nó còn to con nữa, đó là kết quả bao năm khuân vác đồ cộng với đá banh, đánh nhau trường kì nên biệt danh Huy đô mới hình thành từ đó.

Chừng chốc sau, Ngọc Lan cũng từ từ bước ra từ phòng thay đồ. Cả tôi lẫn thằng Toàn đều phải giật thót vì cái thân hình quyến rũ của nàng lúc này. Quá là táo bạo, quá lá bốc lửa. Nếu như nàng không quấn cái khăn ngan hông thì tôi chắc rằng đã có ói thằng chết ngợp ở đấy chứ không riêng gì tôi với thằng Toàn đâu.

-Chậc, 80!

Thằng Toàn bỗng vuốt cằm gật gù.

-Gì mà 80 mạy!

-Vòng 1 của con Lanna!

-Sặc, thằng bệnh hoạn!

-Bệnh hoạn gì, cái này gọi là phân tích sắc đẹp! Tao nhìn là ra ngay con số liền!

-Ùi, gì chứ cái này tao thấy sao sao ấy!

-Mày gay hả mày, phải có tý đầu óc quan sát chứ!

-Vậy bé Phương bao nhiêu?

Tự nhiên nó gật gù mặt tỏ vẻ rất gian xảo:

-84 mày ạ!

-Sặc, thằng này bệnh hoạn quá mức quy định rồi!

-Gì mà 80, 84 thế?

Đột nhiên Ngọc Lan xuất hiện làm cả hai chúng tôi hú vía.

-Đâu, hề hề! Tui với thằng Phong đang cá cái cô kia sinh năm bao nhiêu ấy mà!

-Thiệt chứ! – Nàng nhíu mày.

-Thiệt luôn, chứ ngoài cái đó ra hai tụi tui đâu có nói gì nữa đâu, ực!

Nghe vậy Ngọc Lan không truy cứu nữa, bèn hỏi sang chuyện khác:

-Mà hai người có thấy Lam Ngọc ở đâu không?

-Ủa, bộ hai người không đi chung với nhau hả?

-Có chứ nhưng khác phòng!

-Vậy chắc là chưa ra đấy thôi! Hóng thiệt

-Hóng gì?

Ngọc Lan bỗng hỏi cắc cớ khiến thằng Toàn lại một lần nữa giật thót:

-Ực, thì ý Toàn nói là sốt ruột thiệt, tới giờ này chưa ra!

-Ừm, để chờ tý xem sao! Chắc Ngọc chưa quen mặc đồ bơi!

-Thế Lanna quen rồi hả?

-Hì, lúc trước mỗi tuần mình đều đi bơi một lần mà!

Vừa lúc đó, Lam Ngọc cũng từ từ bước ra làm tất cả mọi ánh mắt đều chú ý đến nàng.

Không phải nàng mặc đồ quá sặc sỡ gì, chỉ là một bộ đồ bơi bình thường được quấn khăn ngang hông. Người ta chú ý đến Ngọc là vì vẻ mặt của nàng khi xuất hiện rất ư chi là rụt rè, bẽn lẽn. Trông nàng bây giờ cứ y như chú mèo lạc đến một nơi nào đó rất xa lạ. Hai tay nàng khoanh gượng gao trước trước ngực như đang cố sức chống chọi với một thứ gì đó khắc nghiệt lắm.

Nhưng với thằng Toàn lại khác, thứ khiến nó nhìn nàng sững sốt chẳng phải là cung cách e thẹn đó.

Nó trố mắt bởi vì:

-Má ơi, 87!

-Mày nói cái gì Toàn?

-Con Ngọc…87!

-Tía mày, giờ còn để ý mấy cái đó nữa!

Tôi tức điên cốc đầu nó một cái rõ đau làm nó ôm đầu giãnh đành đạch ăn vạ:

-Khỉ bố mày Phong, không nhìn thì để bố nhìn!

-Ơ, cái thằng này lì! Lam Ngọc mà biết được thế nào cũng…

-Cũng sao…?

Lại một lần nữa hai thằng tôi bỗng giật thót người khi Lam Ngọc giờ đây đang nhíu mày ngồi giữa hai bọn tôi với vẻ mặt cực kì sát thủ:

-Vừa nãy tôi có nghe 87 gì đấy, thế là thế nào?

-Ực thì hề hề hai thằng mình chơi đoán năm sinh! Phải hông mày Toàn.

-Ờ phải phải, nhỏ kia sinh năm 87 mà cao to quá hề hề, nhìn khủng thiệt! Phải hông Phong!

-Phải tía cưng, dẹp dùm tao một cái! Lộ chuyện là hai thằng ngửi nhan như chơi đấy con ạ!

Tôi nghiến răng kề sát lỗ tai nó gằn giọng tức tối.

-Gì đây! Hai người nhìn gian quá, chắc đang âm mưu chuyện gì đấy hả?

-Phải đó, lúc nãy khi mình đến, họ con nói 80 này 80 nọ, chẳng biết là gì!

Ngọc Lan sẵn dịp hùng thêm tý xăng vào ngọn lửa đang bùng lên dữ dội của Lam Ngọc. May sao thằng này cũng nảy ra diệu kế thoát thân. Nó kéo tay tôi lao xuống hồ làm nước bắn tung tóe:

-Thôi, mình bơi đi! Chứ bàn chuyện hoài nóng bức lắm!

-Hì, phải đó chờ mình với!

Ngọc Lan cũng háo hức tháo khăn nhảy chúi xuống hồ một phát cực đẹp.

-Ú chà, nhảy đẹp! 10 điểm nghen! – Toàn phởn khoái chí.

-Hì hì, đi bơi nhiều nên quen ấy mà!

-Thế có muốn bơi đua không, ai dai sức bơi lâu nhất là thắng!

-Hi, được đó! Môn nào chứ môn này mình không thua Toàn đâu!

Rồi Ngọc Lan quay sang tôi:

-Phong tham gia chứ?

-Ờ hề hề, chắc là được! Hồi đó cũng có lội sông lội suối nên cũng rành chút chút!

Nhưng tôi đã lầm to. Điểm yếu chết người của tôi là thể lực mà muốn bơi theo nguyên tắc của thằng Toàn thì phải cần thể lực rất nhiều. Bằng chứng là khi tôi vừa bơi đến đầu hồ bên kia rồi quay trở lại đến giữa hồ thì đã bắt đầu thắm mệt, tay chân mỏi nhừ, thở không ra hơi.

Ấy thế mà hai người kia vẫn còn sức bơi hùng hục như canô làm tôi nhìn phát đã rùng mình.

Ngọc Lan thì khỏi nói rồi, chắc đã được học bơi từ nhỏ nên kỹ thuật bơi của nàng rất chuẩn, rất đẹp, vừa không tốn sức lại vừa rướng tới được một khoảng khá xa. Đồ rằng nàng có chấp tôi bơi trước 1/3 chặn đường cũng chẳng ăn nổi, kinh khủng gì đâu!

Còn thằng Toàn lại khác, kỹ thuật bơi của thằng này cũng không phải tài giỏi gì. Cái mà nó chiếm ưu thế so với Lan chính là thể lực. Theo như tôi được biết, môi trường học taekwondo rất khuôn phép và rất chú trọng thể chất. Chỉ cần lơ là tập luyện thôi thì đã ăn no đòn rồi huống chì là những việc vi phạm khác. Cho nên nếu xét về cuộc thi kì này, tôi dám cá người chiếm ưu thế hơn chính là thằng Toàn. Nhưng cứ chờ kết quả xem sao đã.

Nhưng khi quan sát hai người này bơi thi với nhau tôi đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Giật mình chợt nhớ ra, tôi mới phát giác rằng nãy giờ Lam Ngọc vẫn chưa xuống nước. Nàng còn ngồi trên thành hồ nhìn chúng với vẻ mặt hết sức đăm chiêu và buồn bả. Có đôi lúc nàng cho hai chân mình xuống nước, nhưng rồi lại rút lên nhanh chóng sau đó.

Tôi tò mò lắm, nên bèn bơi đến gần chỗ nàng ngồi dò hỏi:

-Ngọc này, sao không xuống đi! Mọi người đang bơi vui mà!

-Có phải hồ này sâu 2m phải không?

-Ừa, hồ người lớn mà!

-Vậy thôi…Ngọc không bơi đâu!

Ngạc nhiên, tôi trố mắt:

-Ơ, sao thế! Xuống đi chứ!

-Ngọc nói là không xuống mà!

-Vì sao…?

-Vì…

Nàng đột nhiên ngưng đoạn, hai bàn tay bắt đầu đan lại với nhau.

-Sao thế, nói đi!

-Vì Ngọc….

-Không sao, cứ nói!

-Ngọc…không biết bơi!!!

Nàng nhắm mắt, mím môi làm cho hai gò má cứ phùng ra đỏ lựng.

Khi nghe được lí do này. Hàng tá câu hỏi lại xuất hiện trong đầu tôi. Đáng lí ra một người năng động như Lam Ngọc phải rành mấy môn thế thao như thế này chứ. Nhưng trăm nghĩ không bằng một hỏi, tôi bèn thực thi ngay:

-Sao Ngọc lại không biết bơi?

-Việc này cần phải hỏi sao, tất cả là vì…

Nàng bỗng nghẹn giọng không nói nữa.

-Vì sao, khó nói lắm à?

-10 năm tập võ thì có gì để nói đâu chứ!

Bất giác, tôi nhìn nàng, nàng cũng nhìn tôi, hai đứa cứ nhìn nhau mãi chẳng nói được lời nào. Nhưng rồi những cảm giác áy náy bắt đầu xâm chiếm, ngăn không cho tôi nhìn nàng nữa. Tôi quay đi, nhìn về phía thằng Toàn và Ngọc Lan bây giờ vẫn còn bơi đua với nhau. Tự dưng trong lòng tôi lại nảy sinh một ý định táo bạo.

Khẽ quay về nhìn Lam Ngọc vẫn còn đang dùng tay khua liu riu làn nước mát lạnh, tôi đánh bạo:

-Ngọc này…

-Hở?

-Để Phong dạy Ngọc bơi nhé?

-Dạy bơi ư?

-Ừ, nếu Ngọc muốn Phong sẽ dạy Ngọc mỗi tuần chủ nhật!

Nàng nhìn tôi rồi khẽ nhìn về làn nước mắt lạnh đang trôi lặng lẽ dưới chân mà không nói gì. Tôi đã nói hết ý của mình rồi nên không biết nói thêm câu nào nữa cả, chỉ biết nhìn nàng với ánh mắt trông đợi một câu trả lời vang lên từ đôi môi xinh xắn kia.

Thế rồi sau một lúc đung đưa đôi chân thon dài, nàng cũng ấp úng mở lời:

-Thế…học bơi có khó không?

-Hề hề, không khó đâu! Nhưng Ngọc phải kiên trì chút xíu và không được bỏ cuộc!

-Cái đấy thì Ngọc làm được! Thế chừng nào mới bắt đầu?

Tôi nhìn một lượt hồ nước xung quanh rồi quay lại:

-Học ngay bây giờ đi! Hồ đang vắng người mà!

-Được không đấy?

-Được mà, Ngọc xuống đây Phong hướng dẫn từ từ cho!

Lam Ngọc rụt rè trượt từ từ xuống hồ nước mát lạnh. Có lẽ vì chưa biết được độ sâu của hồ nên khi vừa nhảy xuống nàng đã hụt chân chìm sâu xuống dưới đáy. Tôi hốt hoảng lặn xuống kéo nàng lên trấn tĩnh:

-Ngọc có sao không?

-Ngọc không học bơi nữa đâu cho Ngọc lên đi!

Nàng níu vai tôi cứng ngắc trong sắc mặt sợ hãi lắm. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng sợ sệt như vậy nhưng thiết nghĩ còn người ta khi bị đẩy vào tình cảnh nguy cấp như thế này ai mà chẳng sợ. Thế nên tôi nghiêm mặt trấn an:

-Đừng sợ, lúc nãy Ngọc nói là sẽ không bỏ cuộc rồi mà! Cố gắng lên!

-Nhưng nước sâu quá!

-Không sao, bây giờ Phong đưa Ngọc lại thành hồ để Ngọc tập làm quen với nước trước nhé!

-Ùm…

Tôi đưa nàng đến thành hồ, cho nàng tập nín thở dưới nước để quen với áp lực trước khi học bơi. Điều này khá quan trọng vì khi bơi nước sẽ tác động trực tiếp đến việc thở cho nên phải làm quen dần để ta không bị đuối sức trong quá trình bơi.

Lúc đầu Lam Ngọc chỉ nín thở được vài giây rồi ngoi lên thở hỗn hễn, trông mặt nàng muốn bỏ cuộc lắm nhưng vẫn tiếp tục cố gắng luyện tập. Đến một lúc sau có vẻ nàng đã quen dần nên thời gian nín thở đã lâu hơn được một ít và không còn bị hốt hoảng khi ngoi lên nữa. Thấy vậy tôi liền chuyển sang bài học tiếp theo:

-Được rồi, việc làm quen coi như đã ổn! Bây giờ đến phần kỹ thuật bơi nhé!

-Phần đó như thế nào?

-Hề hề, cũng không khó lắm! Ngọc chỉ cần vịnh vào thành hồ rồi đạp chân cho thân nổi lên thôi, nếu đúng kỹ thuật sẽ nổi dễ dàng mà không cần dùng quá nhiều sức.

-Ùm, để Ngọc thử!

Nói rồi nàng làm theo lời tôi, dùng tay vịnh vào thành hồ mà ra sức đạp chân. Nhưng chưa đầy 10 giây, nàng đã buông lỏng không đạp nữa.

-Gì vậy?

-Nặng chân quá, như thế này còn hơn chạy bộ nữa!

-Phải rán thôi, lúc đầu học nó thế mà!

Nhưng tôi chưa kịp nói thêm thì nàng đã hướng sự chú ý của mình về phía sau lưng tôi. Theo bản năng tôi quay về sau thì cả Ngọc Lan lẫn thằng Toàn đã ở sờ sờ phía sau từ lúc nào. Cả hai đang nhìn tôi với đôi mắt hết sức ngạc nhiên cứ y như người ngoài hành tinh đang đứng trước mặt họ vậy.

Trước tình huống cực kì nhạy cảm đó, tôi buộc miệng tìm đường lui ngay:

-À, hai người thi xong rồi đó à? Ai thắng vậy?

-Vẫn chưa, đang bơi đột nhiên không thấy mày nữa nên mới dạt vào đây đấy!

-Sao Phong lại bỏ thi giữa chừng vậy?

-Uầy, mọi người bình tĩnh nào để Phong giải thích đã! Tại Phong không có sức bơi nên chịu thua từ sớm, vả lại Lam Ngọc…

Tôi bỗng ngượng ngùng nhìn về phía nàng. Như hiểu được ý, Lam Ngọc khẽ gật đầu để tôi kể tiếp sự việc.

-…Lam Ngọc không biết bơi nên Phong chỉ muốn dạy bạn ấy bơi thôi!

-Thật chứ Ngọc? 

-Thật, mình chưa nói dối bao giờ!

Lam Ngọc lúng túng đáp lời. Chắc nàng ngượng ngùng lắm, ai đời bí mật của mình lại để nhiều người biết được chứ. Nhưng nếu không nói ra chúng tôi sẽ bị nghi ngờ ngay lúc đó hậu quả sẽ càng khó lường hơn. Thôi thì đành tạ tội với nàng sau vậy, còn giờ thì phải lo việc triều chính trước đã.

Khi nghe Lam Ngọc không biết bơi, mặt thằng Toàn liền phởn ra:

-À, thì ra bà này cũng….hề hề!

-Cũng sao, hử?

-Hông có gì hế hế, không biết bơi à?

-Ông đang mỉa mai tôi đấy à Toàn?

Lam Ngọc tức điên nhăm nhe nắm đấm trước mặt thằng Toàn, nhưng thằng quỷ này xem ra chẳng si nhê:

-Gì, muốn dùng tui làm mộc nhân à, ra đây mà dùng!

Nó cố ý bơi ra xa để khiêu khích Lam Ngọc vì cơ bản điểm yếu của nàng là không thể bơi được.

Nhưng mặc cho hai người đó cứ chọc ghẹo nhau. Sau khi nhìn xung quanh một hồi, tôi chợt phát hoảng khi chẳng thấy Ngọc Lan ở đâu cả. Nàng chỉ vừa mới ở đây, nếu đã lên khỏi hồ đáng lí ra tôi phải biết.

Đột nhiên linh tính mách bảo tôi nhìn thẳng xuống đáy hồ. Qua làn nước xanh lợ, tôi đã thấy nàng. Phải, tôi đã thấy Ngọc Lan đang bất tỉnh ở dưới đó. Chẳng thể chần chừ, tôi vội lao mình xuống đáy hồ lạnh ngắc, dùng hết sức bình sinh của mình lôi Ngọc Lan lên nhanh nhất có thể.

-Hai người phụ tui kéo Lanna lên bờ, nhanh!

Tôi gậm gực gọi thằng Toàn và Lam Ngọc như ra lệnh. Hai người đó có vẻ sững sốt lắm, nhưng cũng vội leo lên bờ kéo Ngọc Lan lên hộ tôi.

-Con Lanna bị gì thế mày?

-Tao không biết, lúc tao phát hiện thì Lanna đã chìm dưới đáy hồ rồi!

-Để tôi xem!

Lam Ngọc áp tai mình vào mũi của Ngọc Lan dò xét. Nhưng không lâu sau đó nàng liền biến sắc:

-Ngưng thở rồi?

-Cái gì?

-Lanna ngưng thở rồi! mấy cậu tránh ra một bên đi!

Lam Ngọc đẩy hai tụi tôi ra một bên rồi cuối xuống tiến hành hô hấp nhân tạo cho Ngọc Lan. Trông sặc mặt của Lan giờ đây tím tái quá, nó làm lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng chẳng thể nào làm được gì ngoài ngồi nhìn Lam Ngọc đang từng bước giành lại sự sống cho nàng.

Và rồi thần may mắn cũng đã mỉm cười. Sau một lúc được hô hấp nhân tạo, Ngọc Lan đã dần hồi tỉnh. Nàng ho sặc sủa từng ngụm nước trong miệng ra ngoài nhìn phát tội.

Lam Ngọc vội đỡ nàng ngồi dậy nhẹ nhàng vỗ lưng:

-Sao rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không?

-Ùm, không có gì! Cảm ơn Ngọc nhé!

-Hùm, mình chỉ góp một chút công thôi, người mà bạn phải cảm ơn là Phong đấy! Chính Phong đã phát hiện ra bạn!

Vừa nghe, Ngọc Lan liền khẽ nhìn tôi, đôi mắt xanh của nàng lại một lần nữa khoét sâu vào tim tôi đến rung động. Đôi môi nhỏ xinh của nàng khẽ cong lên thật dễ thương:

-Cảm ơn Phong nhé!

-Ư, không có gì! Nhưng sao Lanna lại đuối nước vậy?

-Chuyện này…, cho mình giữ bí mật được không?

Nàng ấp úng không nói khiến chúng tôi dù tò mò lắm cũng phải gác chuyện ấy sang một bên.

Và buổi đi bơi hôm ấy đành phải kết thúc trong một không khí vô cùng nặng nề. Nếu lúc nãy tôi phát hiện ra chậm một tý chắc là đã không còn nhìn thấy nàng nữa rồi. Nhưng dù sao đi chăng nữa một thiên thần mắt xanh như nàng không thể nào gặp chuyện gì được, chắc chắn là như thế…chí ít là như thế…cho đến một lúc nào đó…

Bạn đã xem: Loi chuc 8-3 hay nhat cho bạn bè, người yêu chưa

Đọc tiếp: Cappuccino 2.0 - Phần 31
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Cappuccino 2.0
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Old school Swatch Watches