XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đơn giản chỉ vì anh yêu em - phần 10

Kid nghe lời ông, bắt đầu tập làm việc tại trụ sở chính của tập đoàn JJ. Thời gian này khiến anh nhận ra được nhiều điều. Trên đời này, hóa ra không phải chỉ cần có lí tưởng và hoài bão là có thể làm tất cả. Ở nơi này, anh học được cách cười dù trong lòng không muốn cười, học được cách tính toán để không bị gục ngã trong giới kinh doanh. Nhìn ông nội mình, anh mới cảm nhận được, ông là người tài ba đến như thế nào. Và anh còn biết được, cô đã sống trong thế giới này biết bao năm qua, từ lúc 5 tuổi cho đến tận bây giờ, mà vẫn có thể kiêu hãnh ngẩng cao đầu như thế.... chứng tỏ năng lực của cô quả nhiên hơn người. Nhưng tiếp xúc với thế giới này, khiến trái tim anh có chút chai sạn đi. Bởi vì cuộc đời không như là mơ, mà anh lại được sống trong ngọt ngào hạnh phúc bao năm, nay thay đổi quả khó có thể chấp nhận được. Anh thực sự không thích bước chân vào thương trường chút nào. Tính cách của anh vốn cũng chẳng phù hợp. Nhưng mà, thành thật mà nói, anh không tiếp nối nghiệp gia đình, thì anh cũng chẳng biết mình sẽ làm gì. Ước mơ của anh, ngay từ bé đã chỉ là Candy. Chỉ cần có cô. Đơn giản vậy thôi. Anh không ước ao gì hơn nữa. Thế nên, anh tự cảm nhận được rằng, bản thân mình vốn không phù hợp với vị trí người thừa kế này. Anh có thể duy trì nhưng không thể khiến nó phát triển đến thịnh vượng hơn nữa. Đó là điều kém cỏi của chính mình mà anh đã nhận ra rất nhanh chóng............

____________________________________

_ Candy này, em sao thế?_ Katsuki hỏi, tim anh cảm thấy đau nhói.

_ Em không sao. _ Candy đang tựa người bên ô cửa sổ thì giật mình, quay lại nhìn anh, khẽ lắc đầu.

_ Em lạ lắm...._ Katsuki cắn nhẹ môi.

_ Em không sao thật mà_ cô tiến lại gần anh, mỉm cười.

_ Ừm._ Anh ôm cô vào lòng, chỉ ậm ừ cho qua.

Candy tựa đầu vào vai anh, trái tim cô hoàn toàn giá lạnh.

Katsuki vỗ nhẹ vai cô, trong sâu tận đáy lòng có chút xót xa cay đắng không thể nói nên lời. Kể từ ngày hôm đó, cô vẫn luôn ở bên anh, vẫn mỉm cười dịu dàng với anh, vẫn khẽ nép vào lòng anh tìm hơi ấm, nhưng.... cô thường thất thần ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về 1 nơi không tồn tại, dường như cả tâm trí và linh hồn cô đều chẳng ở nơi này... đều chẳng thuộc về anh..... mỗi lần nhìn thấy cô như vậy, trái tim anh lại đau đớn tựa như bị bóp nghẹt. Anh không thể nào thở nổi... cô không hững hờ với anh, cô vẫn quan tâm anh như trước... nhưng......... có cô trong vòng tay không khác gì cô chẳng tồn tại...... giây phút này tuy là khung cảnh ngọt ngào nhưng lại đau khổ vô cùng... anh thật sự cảm thấy bất lực... anh bên cô bao năm nay, vì cô mà đã làm tất cả. Thế nhưng... tại sao?... 10 năm trôi qua cô vẫn chẳng thể quên người con trai đó, cô về nước trước anh chưa đầy 1 năm nhưng đã lại trở thành người yêu của người con trai ấy...anh chờ đợi cô lớn lên, lo sợ cô tránh mặt mình nên chẳng dám thổ lộ.... và rồi anh được gì? anh bất quá chỉ là người đến sau...âm thầm lặng lẽ quả nhiên là hành động ngu ngốc...... hóa ra quãng thời gian anh thương yêu, che chở và sẵn sàng bảo vệ và bên cô bao lâu nay, đối với cô mà nói... chỉ là thứ bỏ đi........ nhưng anh trách được ai? là do anh mà thôi.... số phận không cho anh cơ hội thì anh sẽ là người tạo ra cơ hội. Anh không dám chắc sẽ khiến cô luôn cười, nhưng anh đủ tự tin để nói rằng anh sẽ không bao giờ để cô phải đau buồn, sẽ luôn luôn là người lau khô giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt cô. Đúng vậy. Anh sẽ không bao giờ gục ngã. Không tồn tại cái gọi là định mệnh!! chỉ cần anh cố gắng, những gì anh muốn sẽ thành hiện thực. Rồi có 1 ngày, cô sẽ quay lại nhìn anh..... sẽ hiểu tình yêu mà anh đã dành cho cô sâu sắc đến mức nào.......

............. có 1 ngày .... cô sẽ quay đầu lại, nhìn anh và mỉm cười hạnh phúc.............

................" If you can dream, you can do it"............................

_____________________________________

Katsuki thật sự cảm thấy vui khi bận rộn như thế này. Dĩ nhiên, đó là việc tất yếu! Bởi vì anh đang bận rộn, đang mệt nhọc... nhưng là bởi vì chuẩn bị cho lễ cưới giữa anh và cô, người con gái anh yêu thầm bao năm qua. Niềm vui của anh thể hiện rõ qua đôi mắt, qua gương mặt. Nụ cười vốn đã quyến rũ vô cùng của anh nay lại càng ngọt ngào khiến bao nhiêu fan hâm mộ điêu đứng. Những bài hát của anh cũng sâu sắc hơn, cũng dịu dàng sâu lắng như tình cảm anh dành cho cô. Người ta thật sự cảm thấy ghen tị với cô. Có được vị hôn phu tuyệt vời như thế, còn gì hơn nữa kia chứ? Tuy rằng fan hâm mộ của Kid kịch liệt phản đối, nhưng cũng phải thầm thừa nhận rằng Katsuki là mẫu đàn ông lí tưởng, lí tưởng hơn hẳn Kid_ thần tượng của họ.

---------------------------------------

Fan hâm mộ xôn xao, cánh nhà báo lại được dịp thoải mái suy đoán liên tưởng, khắp nơi tràn ngập tin đồn, khiến những người trong cuộc đành phải thở dài ngao ngán, nhắm mắt bịt tai, không nghe không thấy, giả câm giả điếc cho qua mọi chuyện.Vốn bởi vì giải thích cũng chẳng biết giải thích cái gì, nói dài dòng lại khiến người ta thêm mắm thêm muối, càng rắc rối. Nhưng "thường dân" đã như vậy thì chẳng nói làm gì. Học sinh "quý tộc" trường Xbest lại càng thắc mắc hơn nhiều. Candy đã hứa sẽ giải thích tất cả. Thế nhưng, chuyện lần trước còn chưa xong, lại xảy ra thêm chuyện tày đình như thế này. Đã vậy, cả 4 Queens biệt tăm biệt tích, để lại bao nỗi hoài nghi không giải đáp. Đúng là khiến người ta "ăn không ngon, ngủ không yên"." Vật vã trong đống tin đồn". Chẳng biết đường nào mà lần!

Chuyện như thế này, chắc chỉ có 1 người còn mỉm cười vui vẻ được! Dĩ nhiên, chẳng thể nào là ai khác ngoài cô nàng Salasa tiểu yêu thích xen vào chuyện của người khác....

_ Cậu định giải quyết tất cả như thế nào đây?_ Hanachi nhấp 1 ngụm trà, lạnh lùng hỏi.

_ Giải quyết cái gì mới được chứ?_ Salasa mỉm cười.

_ Cậu khiến mọi chuyện rối rắm ầm ĩ lên như vậy còn gì?_ Hanachi nhíu mày_ tớ nói sẽ hợp tác với cậu, không có nghĩa là tớ sẽ dung túng cho cậu, để cậu làm liều.

_ Tớ chẳng làm liều chuyện gì cả!Đừng có nói khó nghe như vậy!_ Salasa khoanh tay, tỏ vẻ không hài lòng.

_ Cậu nghĩ cậu giấu tớ được sao? Những chuyện mờ ám cậu làm, tuy tớ không biết được tất cả, nhưng cũng nắm rõ trong tay đến 80%! Cậu coi thường tớ quá đó!

_ Tớ biết là cậu ghê gớm rồi!_ Salasa thờ ơ đáp lại_ nhưng nếu có bằng chứng mang tính quyết định thì hãy nói, còn không đừng có đặt điều!

_ Bằng chứng?_ Hanachi ngửng đầu nhìn Salasa, rồi khóe môi khẽ nhếch lên giễu cợt_ tớ sẽ chẳng nói điều gì nếu không có căn cứ đâu.

_ Vậy ý cậu là gì đây?_ Salasa nhìn chằm chằm vào Hanachi.

_ Lẽ nào cậu không hiểu?

_ Tớ thật sự không hiểu!_ Salasa nở nụ cười ngọt ngào.

_ Cậu muốn tớ đưa ra bằng chứng? Về những gì tớ nói?

_ Dĩ nhiên_ Salasa nhún vai.

_ Ồ, đơn giản thôi. Có vẻ như cậu rất tự tin rằng mình chẳng có sơ hở nào thì phải. Tuy nhiên, điều đó không hẳn đã đúng đâu. Nhưng tớ là bạn cậu, đưa bằng chứng ra để vạch mặt cậu cũng chả để làm gì. Tớ chỉ muốn biết, từ bao giờ mà cậu dám bắt tay hợp tác với Chủ tịch tập đoàn AKT sau lưng Candy vậy?_ Hanachi nhếch mép.

_...._ Salasa có chút giật mình, nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười xảo hoạt trên môi, khẽ nói_ Nếu cậu đã biết, xem ra tớ không cần phải giấu diếm gì nữa rồi!hihi!

_ Cười được trong lúc đang bị người ta dồn đến chân tường! cậu quả nhiên rất đáng sợ!

_ Bởi vì cậu là bạn tớ, chắc chắn sẽ không làm tớ buồn đâu!

_ Thôi! Đừng có nói kiểu như thế!_ Hanachi giơ tay ra hiệu im lặng_ tớ cảm thấy rùng cả mình mỗi khi cậu như vậy!

_ Chậc! Bạn bè tốt sao cậu nỡ dội gáo nước lạnh vào mặt tớ thế hả?_ Salasa tặc lưỡi, phụng phịu nói.

_ Trả lời đi đã! Đừng có đánh trống lảng nữa! Tớ thừa biết cậu nghĩ gì!

_ Cậu không nghĩ có những bí mật nên mãi mãi là bí mật sao?

_ Có! Nhưng nếu cậu thật sự coi tớ là bạn, thì hãy nói cho tớ nghe!_ Hanachi mỉm cười._ nếu không thì để tớ tự tìm hiểu! Mặc dù như vậy cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt duyên nợ giữa tớ với cậu!^^

_ Cậu đang dọa tớ đó hả?

_ Có thể_ Hanachi tủm tỉm.

_ Thôi, được. Nếu cậu muốn, tớ sẽ cho cậu biết. Tuy nhiên, trước lúc đó cậu phải nói, tại sao cậu biết chuyện này?

_ Sẽ chẳng có chuyện trùng hợp đến mức đúng bữa Candy chia tay anh chàng kia thì giới báo chí đồng loạt phát hiện chuyện hôn sự giữa Candy và Katsuki. Vả lại, ngay cả bí mật thân thế của Candy, để giữ an toàn cho Candy bao lâu nay, nên Chủ tịch AKT đã giấu nhẹm chuyện này. Mấy ai biết được sự thật? Và ai có gan qua mặt ông ấy? Trừ khi được phép? Cậu là người thao túng giới truyền thông. Làm việc này không khó.

_ Cậu quả là bạn tớ!

_ Đừng có nói đểu nhau nhé!

_ Không dám!

_ Bây giờ thì nói đi! cậu muốn làm những gì? Phải kể hết cho tớ!

_ Okay! Hiểu rồi!

......." việc thứ nhất tôi muốn anh làm, hãy đến tham gia 1 số bữa tiệc cùng tôi ".....

...." tối nay có tiệc, anh phải giữ lời hứa đó"...............

Kid ngả người, tựa đầu vào ghế. Không ngờ, cô lại ra điều kiện như vậy. Có chút kì lạ. Mà cô vốn đã thế rồi, anh cũng chẳng lấy làm bàng hoàng sửng sốt. Tự dưng mắc nợ Salasa như thế, anh thấy mình thật đáng trách. Trong phút bất cẩn mà bị cô nắm thóp, cô nàng Salasa này quả là quá ư tinh quái. Anh nghĩ anh sẽ bị người ta chơi xỏ mà không hề hay biết >.<. Nghĩ đến đây, anh thầm thở dài........ Ông trời rõ lắm trò...... (^^)

..... từ hôm đó đến giờ anh vẫn chưa liên lạc được với Ken. Có lẽ Ken tức anh lắm thì phải. Vả lại, công việc chưa quen, anh bận bịu học việc, cũng chẳng có thời gian đến thăm nhà Ken lấy 1 lần.... tình bạn bao năm cứ tưởng bền chặt đến lúc chết, vì 1 người con gái mà ra thành ra thế này.... thật quá đau lòng......... đúng vậy... vì 1 người con gái....... Kid cắn nhẹ môi... anh rất nhớ cô....... bây giờ cô đang làm gì? đang ở đâu?...... cô đang bên cạnh người đó chăng?.... Tại sao anh ngu ngốc dại khờ đến thế này? Dù cô có tàn nhẫn với anh bao nhiêu, thì tình yêu trong anh vẫn chẳng hề suy giảm........ bây giờ anh chỉ muốn bất chấp tất cả chạy đến bên cô..... dẫu cho phải quỳ gối van xin....... nhưng..... liệu có ích gì không đây?.......... Kid nhìn xa xăm, đôi mắt đen toát lên nỗi nhung nhớ.......

...... " anh nhớ em.... Candy"

_____________________________________

Kid miễn cưỡng mặc vest đến buổi tiệc cùng với Salasa. Cô lúc nào cũng trông dễ thương đến chết người. 1 chiếc váy hồng xinh xắn, không cầu kì nhưng lại làm nổi bật nước da trắng mềm mại. Kid có chút cảm giác lạ. Hơi rung động tí tẹo thì phải^^

Salasa và Kid ngồi trên xe đến nơi tổ chức tiệc. Không khí có vẻ ngượng ngùng....

_ Sao anh nhìn tôi với ánh mắt lạ thế?_ Salasa chớp chớp mắt.

_Làm... làm gì có._ Kid vội vàng phủ nhận, tránh ánh nhìn của Salasa.

_ Nếu không thì tốt!hì!_ Salasa lấy tay che miệng, cố gắng không bật cười.

_ Tôi có cảm giác mình đang bị chơi xỏ!_ Kid nhăn mặt.

_ Có thể chăng?_ Salasa mỉm cười.

_ Về chuyện gì?

_ Tôi không biết! ^^

_ Cô thật là...._ Kid khẽ thở dài cái thượt.

_ Tôi sao?

_ Không sao cả!_ Kid cười.

_ Anh trêu tôi hả?

_ Không dám!

_ cũng không biết được! Anh đừng có thích tôi đó nha!_ Salasa mỉm cười ngọt ngào, nháy mắt đùa Kid.

_ hả?_ Kid dường như không tin vào tai mình_ Cô nói gì cơ?!! Không thể nào có chuyện đó!

_ Tại sao? Anh làm tổn thương sự tự tin của tôi rồi!

_ Cô cứ đùa!

_ Chậc, có người dám từ chối cả nữ minh tinh nổi tiếng như tôi cơ đó!

_ Cô tự kiêu quá rồi!^^

_ Dĩ nhiên!^^! Có cơ hội ắt phải thể hiện! Như thế mới là con gái!hì!

_ Cô quả nhiên rất thú vị!

_ Cảm ơn! Dù không biết là anh đang khen hay cố ý khích bác tôi!

_ Tôi nào dám!_ Kid vội xua tay_ Tôi không muốn bị fan của cô hành hạ CHỬI bới, chỉ trích lên án đâu! Kinh dị lắm!_ Kid nhún vai.

_ Anh có vẻ biết điều đấy! Thái độ rất tốt!_ Salasa gật gù.

_ Ta đi đâu vậy?_ Kid bỗng dưng hỏi.

_ 1 bữa tiệc.

_ Tiệc gì?

_ Có lẽ anh sẽ ghét tôi, nhưng anh vẫn phải đi! Bởi vì anh đã hứa!_ Salasa nghiêm túc.

_ Rốt cuộc là tiệc gì vậy?_ Kid nhíu mày, trong lòng cảm giác kì quái tăng lên.

_ Đây là party do Chủ tịch Tập đoàn AKT tổ chức!

_ Sao?_ Kid không tin nổi vào tai mình._ để làm gì?

_ Đây là bữa tiệc .... _ Salasa ngập ngừng 1 lúc, rồi nói_ Lễ đính hôn của Candy!!!

Kid bước bên cạnh Salasa với thái độ .... hậm hực, khó chịu ra mặt!( điều hiển nhiên không cần phải nói ^^). Cả căn biệt thự lộng lẫy sang trọng, sáng rực ánh đèn. Bước vào nơi đây thật khiến người ta choáng ngợp trước sự giàu có xa hoa. Những đài phun nước bằng đá cẩm thạch trắng xung quanh khuôn viên, những cây cảnh đắt tiền, những bức tượng xinh đẹp, những bồn hoa muôn màu sắc, những bàn tiệc xa xỉ. Khách khứa tấp nập đến chúc mừng, kẻ cười người nói tạo ra 1 bầu không khí náo nhiệt. Nhưng anh không thể nào cười được. Thật sự khi nghe Salasa nói đây là bữa tiệc đính hôn của Candy, anh chẳng còn lòng dạ, tâm trí nào để mà mở miệng nữa. Trong thời gian anh rầu rĩ đau khổ, thì cuộc sống rõ ràng vẫn tiếp diễn. Và cái ngày cô lên xe hoa lại càng kề cận. Đến nơi này, anh mới nhận ra, anh không là gì trong thế giới này. Anh là 1 phần tử nhỏ bé đến mức nếu không tồn tại cũng không ai hay biết. Anh không muốn đến đây, không muốn bản thân phải chứng kiến cái cảnh hạnh phúc của người con trai khác bên cạnh người con gái anh yêu thương nhất, càng không muốn tự bản thân mình chuốc lấy khổ sở như thế này. Nhưng người ta vốn không để anh yên, cô nàng Salasa này thật kì quái, tại sao cứ cố ý làm khổ anh? Cô nói cô thích anh chắc cũng chỉ là đùa giỡn. Cô nàng này nghĩ gì trong đầu? Kid nhìn người con gái đang khoác tay và sóng đôi bên mình , trong lòng dấy lên 1 nỗi buồn vô hạn. Anh không có ghét cô, trước giờ vẫn vậy. Dù cho cô có những việc làm khó hiểu, thì anh vẫn chưa từng có ý nghĩ chán ghét cô dẫu chỉ 1 lần. Cô luôn cười, nụ cười của cô rất trong sáng dễ thương, cũng rất ngọt ngào. Không biết đó là nụ cười thật lòng hay giả tạo, nhưng nếu đó chỉ là nụ cười cửa miệng, nụ cười luôn thường trực trên môi cô thì cô quả là có bản lĩnh đáng khâm phục, có thể cười điêu luyện như thế, đó cũng là 1 nghệ thuật! Candy đã từng nói, Salasa là thiên tài sinh ra để dành cho nghệ thuật. Là người mà cô không muốn chuốc thù oán chút nào. Là thiên tài được thiên tài công nhận, người như thế anh đâu dám chê trách? Nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào biết được ý định của cô là gì? Cô muốn gì?

_ Cô muốn gì?_ Kid trầm tư suy nghĩ, không ngờ lại buột miệng nói ra nghi vấn trong lòng mình.

_ Là sao?_ Salasa ngước mắt nhìn Kid, có chút giật mình khi anh hỏi như vậy.

_ Tôi không muốn đến đây. Cô biết rõ. Chẳng phải sao?_ Kid nghiêm nghị nói.

_ Tất nhiên._ Salasa thờ ơ đáp lại.

_ Nếu đã hiểu, tại sao còn cố tình làm khó tôi?

_ Tôi làm khó anh?_ Salasa hỏi lại.

_ Đúng. _ Kid gật đầu.

_ Nam nhi đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời. Chính anh mở miệng ra hứa, bây giờ anh có cớ gì mà trách tôi?_ Salasa ngửng cao đầu nói.

_ Tôi không trách cô._ Kid lắc đầu_ Nhưng làm người, tốt nhất đừng nên làm khó người ta. Cô cố ý kéo tôi đến đây, thấy tôi đau khổ cô vui lắm phải không?_ Kid nói, trong giọng anh có chút mỉa mai.

_ Anh có chết đi sống lại, cũng chẳng phải việc của tôi._ Salasa giễu cợt, nhưng lời nói đó quả thực quá lạnh lùng_ Anh nghĩ tôi làm anh khổ sở. Tại sao anh không tự mình suy xét xem, đau khổ là rốt cuộc là do ai gây ra? Chẳng phải chính bản thân anh tự chuốc lấy hay sao? Tôi kéo anh đến đây, mục đích tốt hay xấu, đều do anh tự suy diễn. Anh nghĩ tôi muốn anh buồn, tôi làm thế thì được cái gì? Sao anh không nghĩ, mục đích của tôi hoàn toàn là tốt đẹp, tôi khiến anh tận mắt chính kiến cảnh anh không muốn thấy nhất, là có ý muốn anh đối diện với sự thật? Anh trốn tránh để làm gì?

_ Tôi không trốn tránh!_ Kid cắn chặt môi, quay đầu tránh ánh mắt của Salasa.

_ Anh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hãy trả lời_ Salasa trừng mắt nhìn Kid_ Tôi hỏi anh, trốn tránh liệu có ích gì? Anh nghĩ rằng chỉ cần vờ như không biết thì tất cả sẽ quay về bên anh như ban đầu ư?

_ .....có thể chăng?_ Kid nhìn Salasa, ánh mắt anh tràn đầy nỗi thống khổ._ chỉ cần tôi chờ đợi... chỉ cần tôi mãi mãi đứng ở đây... rồi sẽ có 1 ngày....

_ Rồi sẽ có 1 ngày, anh mất hết tất cả!!_ Salasa gằn giọng nói, có vẻ như cô cũng cảm thấy tức giận.

_ Nhưng không chờ đợi, tôi biết làm gì hơn?_ Kid hỏi Salasa, trong lòng thầm mong cô sẽ không đáp lại.

_ Anh đúng là đồ hèn nhát_ Salasa thẳng thừng_ những gì anh làm quả thật đáng thất vọng. Candy không nên yêu anh, cũng không nên tin vào kẻ như anh. Người yếu đuối không dám đối mặt với sự thật, người chẳng thể bảo vệ nổi bản thân mình, thì làm gì đủ năng lực mà bảo vệ người con gái mình yêu?_ Salasa khẽ cười khẩy.

_ ... có lẽ cô nói đúng.._ Kid cúi đầu, cảm giác như vừa bị tát thẳng 1 cái vào mặt nhưng chẳng thể nào phản kháng, chỉ biết đứng như chôn chân tại chỗ.

_ Sao anh chỉ biết nhẫn nhục như vậy?_ Salasa nhíu mày_ anh không cảm thấy thời gian không bao giờ chờ đợi anh ư? Những gì đã qua, chẳng thể lấy lại. Tình yêu của anh, tại sao anh không tự mình giành lấy?_ cô tiếp, trong giọng nói ẩn chút khinh miệt_ Anh thảm hại như thế này, chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, không xứng đáng có được tình yêu của Candy.

_ Cô ấy không hề yêu tôi. Những gì tôi làm chỉ là ngu ngốc. _ Kid bật cười, đáp lại lời Salasa_ tôi biết.

_ Anh biết?_ Salasa nhướn mày_ anh biết điều gì? Anh đúng là người có trí tưởng tượng phong phú khiến tôi phải giật mình run sợ.

_ Tôi tưởng tượng? Hay cô mới là người tưởng tượng?_ Kid nhìn Salasa, nói 1 cách chắc nịch_ là chính miệng cô ấy nói với tôi, là chính tôi! Mắt thấy, tai nghe!

_Anh là kẻ ngu xuẩn, hay là quá dại khờ?_ Salasa thật sự cảm thấy bó tay trước người này_ nếu anh nhất nhất tin lời Candy nói, thì khuyên anh, nên sớm biến khỏi cuộc đời cô ấy đi là vừa!_ cô mỉm cười khinh bỉ, tiếp_ Trên đời này, thật giả khôn lường, anh phải chăng sống quá hạnh phúc nên chẳng biết đến giả dối xấu xa? Người chưa từng nếm trải bất hạnh như anh, quả là không hợp với thế giới của chúng tôi._ Salasa quay lưng bước, trước khi đi còn quay đầu nói 1 câu_ nếu anh còn muốn ngây thơ khờ khạo đến vậy thì tốt nhất nên ôm mộng cả đời rồi chết, còn nếu thực sự muốn bước vào cuộc sống mà anh chưa bao giờ tiếp nhận, thì hãy sẵn sàng chuẩn bị tâm lý mà bước vào. Đừng khiến tôi phải tiếp tục thất vọng về anh! Tôi chờ xem anh sẽ làm gì! Anh hãy ở lại đây mà suy ngẫm học tập. Những gì đang diễn ra nơi đây chỉ toàn là giả tạo_ Salasa đưa tay chỉ khắp 1 lượt tất cả những người đang cười nói chúc tụng nhau chỉ cách Kid năm sáu mét_ anh hãy xem, thế giới mà tôi và Candy đang sống. Cuộc đời này còn nhiều điều anh chưa hiểu được đâu._ _ Salasa lạnh lùng bước đi, tiến lại gần những người kia với nụ cười ngọt ngào mê hoặc.

Kid thật sự cảm thấy chấn động. Cô đang chỉ dạy anh ư?!!!!!!

Mắt anh dõi theo cô. Cô cười nói vui vẻ duyên dáng tao nhã. Nụ cười luôn thường trực trên môi. Thật sự chẳng thể nhận ra người chỉ vừa mới đây thôi còn giận dữ mắng anh không ngớt lời. Quả thật tài tình! Nhưng tại sao cứ phải sống như thế? Thành thật không phải tốt hơn rất nhiều ư?

....." Trên đời này, thật giả khôn lường, anh phải chăng sống quá hạnh phúc nên chẳng biết đến giả dối xấu xa? "....... lời cô nói văng vẳng bên tai anh. Anh chỉ là sống như 1 người bình thường, có gia đình êm ấm, vui đùa cùng bạn bè ngày ngày, không âu lo tiền bạc... Đó là lẽ thường tình kia mà? Không phải ai cũng như vậy sao?như thế là sai ư? đúng vậy! Sống như 1 người bình thường!.... 1 người bình thường?...... Lẽ nào, chính cái bình thường ấy lại là bất thường trong thế giới của cô?... Kid cảm thấy bàng hoàng... anh chưa bao giờ nghĩ mình là người hạnh phúc... Anh quá tham lam, quá đòi hỏi rồi phải không? Vậy cuộc sống của những người đó.... Kid nhìn tất cả mọi người xung quanh, ai cũng cười cười nói nói..... bất giác, Kid thấy rợn cả sống lưng... toàn những bộ mặt giả dối...... Thật đáng sợ!! Thế giới này anh tuyệt nhiên không muốn bước chân vào!!!! Nhưng....

Kid đang mải mê đắm chìm trong những ý nghĩ của bản thân thì giật mình bởi tiếng nói vọng ra từ trong căn biệt thự:

_ Tôi vô cùng cảm kích vì quý vị đã dành thời gian tới tham dự bữa tiệc tối hôm nay!_ 1 người đàn ông già với khuôn mặt nghiêm nghị bước ra.

Tất cả mọi người đều vỗ tay! Hóa ra đây chính là Chủ tịch Tập đoàn AKT! Ông ngoại Candy! Kid ngước nhìn vị chủ tịch già, trong lòng không khỏi có cảm giác nể sợ. Từ người ông toát ra cái khí thế áp bức người khác, khiến người ta không lạnh mà run.

_ Hôm nay, tôi muốn giới thiệu người thừa kế chính thức của tôi và đồng thời công bố hôn sự giữa cháu gái tôi và con trai ngài........

Kid chẳng thể nghe hết câu. Anh cảm thấy ù hết cả 2 tai. Khi nghe đến 2 từ " hôn sự" thì anh không còn tâm trí mà tiếp tục lắng nghe bất cứ điều gì nữa. Xung quanh anh, tiếng vỗ tay, tiếng chúc mừng vang lên. Ồn ào! náo nhiệt! Thế nhưng, chính giữa khung cảnh như vậy, anh lại cảm thấy cô đơn lạc lõng hơn bao giờ hết. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý, dù đã đau khổ tưởng chừng chẳng thể đau khổ hơn được nữa, nhưng bây giờ anh vẫn thấy đau nhói thấu tận tâm can. Hóa ra cái gọi là giới hạn không hề tồn tại. Đã đau thì sẽ còn có thể đau hơn nữa.

_ Xin chào tất cả quý vị! Rất hân hạnh khi được tiếp đón mọi người!

1 giọng nói vang lên. Giọng nói thân quen mà anh mãi mãi không thể nào quên được. Kid nhìn người con gái đang bước ra, tay trong bên người con trai khác. Cô mặc chiếc váy màu trắng ngà. Khuôn mặt gần như không trang điểm, chỉ tô chút son phớt hồng, nhưng trong ánh đèn, gương mặt cô dường như tỏa sáng. Cô xinh đẹp rạng ngời bên người con trai hào hoa phong nhã. Cả 2 đều toát lên vẻ quý tộc mà anh không hề có. Trong khoảnh khắc, Kid cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa cô và anh.

_ Rất vui khi được diện kiến tất cả các vị._ Candy khẽ mỉm cười, từng cử chỉ thanh thoát tao nhã, đúng khuôn mẫu 1 vị tiểu thư dòng họ danh giá.

_ Đây là người thừa kế chính thức của tôi, Lanayi Liuyashi._ Vị chủ tịch già lên tiếng, không quên giới thiệu người đang đứng bên cạnh cô_ Và đây là vị hôn phu của cháu gái tôi, Katsuki Tayashi._ Ông hắng giọng, rồi tiếp tục nói_ Bữa tiệc đêm nay, một mặt là muốn cho cháu gái tôi chính thức ra mắt quý vị, một mặt là muốn quý vị chứng kiến cho hôn sự giữa 2 nhà Yashi và Takashi, cũng như sự hợp tác giữa 2 Tập đoàn AKT và Simo. Mong rằng 2 tập đoàn có thể cùng nhau phát triển, giữ vững mối quan hệ làm ăn tốt đẹp này. Xin hết!

Tiếng vỗ tay lại vang lên. Càng ngày, Kid càng cảm thấy chói tai. Kid nhìn cô. ..... Cô và người con trai kia, trao cho nhau cặp nhẫn đính hôn, môi cô hé cười, tựa cánh hoa anh đào.Nụ cười của cô tại sao lại rạng rỡ như thế? Tại sao bên anh, cô chẳng 1 lần cười tươi như vậy? Là anh đã trói buộc cô ư? Là anh vì ích kỷ ngu ngốc nên mới níu kéo 1 người không thuộc về mình? 2 người đó... cô và người con trai ấy. Môi kề môi. Trước mắt anh. Trong tiếng vỗ tay hoan hỉ của mọi người. Anh quay mặt đi, thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này thêm 1 lần nào nữa. Anh đang đứng đây để làm gì? Kid chợt thấy bản thân mình đang từ từ lún xuống đáy địa ngục... từ từ..... từng chút một.... không lối thoát........

_ Đau khổ lắm phải không?_ Salasa bất thình lình xuất hiện phía sau lưng anh, giọng nói cất lên trong trẻo êm dịu, tựa như đang muốn mê hoặc lòng người.

_ Đúng vậy!_ Kid nhắm chặt mắt, không quay lại nhìn cô, khẽ khàng đáp lại.

_ Đau đến tận xé ruột xé gan, nhưng vẫn chẳng thể nào từ bỏ được?

_ Đúng vậy!_ Kid gật đầu.

_ tại sao anh không mở to mắt ra mà nhìn? Đau khổ như thế, liệu có ích gì? Tại sao lại không thể từ bỏ?

_ Là bởi vì quá đau khổ, nên chẳng thể nào rút lui được nữa._ Kid quay lại nhìn Salasa, đôi mắt anh trống rỗng vô hồn.

_ Là bởi vì quá mê muội, nên đầu óc không thông thì đúng hơn._ Salasa nhếch mép cười khẩy.

_ Đầu óc muốn thông, nhưng chẳng thể nào thông được.

_ Những gì tôi để anh chứng kiến, vẫn không đủ để anh tỉnh ngộ?_ Salasa chỉ về phía Candy và Katsuki đang đứng.

_ Chỉ thấy đau. Ngoài ra không cảm thấy được điều gì khác_ Kid lắc đầu.

_ Anh không nhìn thấy nụ cười của Candy sao?

_ Có. Cô ấy cười, rất tươi, rất xinh đẹp, rất rạng ngời...._ Kid càng nói, càng cảm thấy nỗi tuyệt vọng dâng tràn.

_ Rất tươi? Rạng ngời? ý anh là hạnh phúc?_ Salasa hỏi lại, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười.

_ Đúng vậy! Tôi đã nghĩ, sẽ cố gắng khiến cô ấy quay trở lại, nhưng... nụ cười hạnh phúc mà chưa bao giờ tôi thấy được, lại là nụ cười khi cô ấy ở bên người khác. Nếu như tôi bất chấp tất cả để khiến cô ấy mất đi nụ cười đó, thì tôi......_ Kid nhìn thẳng vào mắt Salasa, đôi mắt anh chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm_ thì tôi thà chết đi còn hơn. Tôi chịu cay đắng ầm thầm 1 chút, cũng không sao. Miễn là cô ấy thật sự hạnh phúc....

_ Anh quả là yêu Candy đến dại khờ....._ Salasa lắc đầu_ nhưng mà, anh có chút hiểu lầm rồi chăng?

_ Hiểu lầm?

_ Sao anh dám nói, đó là nụ cười hạnh phúc? Anh có cần tôi diễn cho anh xem nụ cười rạng ngời ngọt ngào lấp lánh ấy cho anh xem không?_ Salasa bật cười_ theo như anh nói, hóa ra tôi lúc nào cũng hạnh phúc?

_ Không. _ Kid phủ nhận_ nhưng cô khác, cô ấy khác.

_ Khác chỗ nào?_ Salasa hỏi vặn lại.

_ Cô là diễn viên. Vả lại cô luôn cười. Còn Candy, cô ấy chưa từng cười với tôi như thế..... chưa từng........._ Kid khe khẽ lắc đầu, lời thú nhận này chẳng khác nào tự mình rạch 1 vết thương vào tim.

_ là bởi vì..... bên anh, cô ấy không sống bằng mặt nạ._ Salasa nói_ cô ấy bên anh, cười là thật sự cười, chưa bao giờ giả dối. Nhưng nụ cười ấy, không thể nào rạng ngời như thế.... lí do là cô ấy luôn lo lắng cho anh. Vì bảo vệ anh mà làm tất cả, chấp nhận số phận. Anh mở miệng ra là nói anh yêu cô ấy, tại sao không chịu mở to mắt ra mà nhìn?

_ Những lời cô nói..... thật hay giả? Tôi nào đâu biết được!_ Kid vừa muốn tin, vừa cố gắng phủ nhận. Tia hi vọng này là cô ban cho anh. Nhưng anh không muốn cứ hi vọng rồi lại để thêm thất vọng....thà chưa bao giờ hi vọng còn hơn.....

_ Tin hay không, tùy anh! Anh có nhớ lần trước anh bị tai nạn không?_ Salasa hỏi, từng câu nói chứa đầy ẩn ý.

_ tất nhiên là nhớ, nhưng đó chỉ là vết thương nhẹ... và có liên quan gì đến chuyện này đâu?

_ Anh nghĩ đơn giản thế ư?_ Salasa nhếch mép_ thế giới này, không đơn giản như anh nghĩ đâu. Tại sao nói mãi mà anh vẫn không chịu hiểu? Vì tai nạn đó, mà Candy phải hạ quyết tâm chia tay anh đó...

_ ý cô là sao?_ Kid trừng mắt, nắm chặt lấy cánh tay cô.

_ Đau!!!

_ Tôi xin lỗi!_ Kid vội giật tay lại._ tôi không cố ý.

_ Muốn biết rõ thực hư thế nào, hãy gặp Candy mà hỏi cho rõ. _ Salasa xoa xoa cánh tay đang đau nhức_ cơ hội này, tôi trao cho anh. Mong anh hãy cố gắng đạt được kết quả tốt!

_ cảm ơn cô!_ Kid chạy đi, trước khi rời khỏi chỗ đó còn không quên quay lại nói lời cảm ơn.

_ Không có gì!

Salasa nhìn Kid đang tiến nhanh về phía Candy, trong lòng không khỏi lấy làm vui.

_ Tốn công sức như vậy, cậu thật không giống cậu chút nào!_ Hanachi đột ngột xuất hiện, khiến Salasa giật thót cả mình.

_ cậu thật là...._ Salasa trách móc_ lần sau hãy đứng trước mặt tớ mà nói, đừng có đứng sau lưng như vậy, toàn dọa tớ sợ chết khiếp.

_ Có tật giật mình!

_ Này!!!

_ Thôi, không đùa nữa! Chỉ có điều..._ Hanachi trầm ngâm.

_ Điều gì?_ Salasa nhíu mày.

_ Lần này cậu mắc oán với Candy rồi! Chắc chắn!

_ Đành chịu thôi!_ Salasa nhún vai_ dù sao cũng chẳng còn ở đây lâu nữa...

_ cậu chịu thiệt thòi như vậy, lại càng không giống cậu._ Hanachi lắc đầu.

_ Đóng vai ác rất khó mà!_Salasa mỉm cười.

_ Không, ý tớ là, cậu làm việc thiện như thế, khác hẳn phong cách của cậu!

_ cái gì cơ?_ Salasa nhướn mày_ cậu nhắc lại xem? Vậy thế nào mới giống tớ?

_ Gian xảo, đanh đá, quỷ quyệt, vô liêm sỉ!_ Hanachi lè lưỡi trêu Salasa.

_ Cậu........!!!!!!!!!!_ Salasa tức xì khói, thật sự muốn đấm cho Hanachi 1 quả.

_ Đừng nóng!!!!_ Hanachi che miệng cười, nói tiếp_ Nơi này không thích hợp!^^

_ Grừ ..... Nhớ đó! Thù này không trả! Không phải là người!

_ ừm, tớ sẽ chờ.....^^ haha.

_ Đứa bạn xấu xa!

Kid tiến lại về phía Candy. Anh đi ngang qua cô, trước khi lướt qua đã kịp nói nhỏ:

_ Anh muốn nói chuyện với em!_ Rồi đi thẳng.

Candy đứng như trời trồng! Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây! Tại sao...? Cô bối rối không biết nên làm thế nào! Candy khẽ nhíu mày, trấn tĩnh lại đầu óc. Cô hiểu cuộc nói chuyện này là không thể nào trốn tránh, anh cũng đã biết ý để cô không khó xử. Vậy nên, Candy khéo léo xin về phòng, với lí do cô cảm thấy mệt. Candy nhanh chóng bước theo sau Kid, đi ra hậu viên căn biệt thự.

Nhưng việc này không thể lọt ra ngoài con mắt của Katsuki. Anh nhìn cô, trong lòng lại càng có cảm giác khổ sở.... không có cô... anh đau... có cô trong tay rồi... anh vẫn thấy trái tim đau nhức nhối!.... làm sao để nỗi đau này biến mất?!........ Làm sao có thể?..............nhưng anh tuyệt đối không buông tay!! Đơn giản chỉ vì anh yêu cô! Yêu cô đến cuồng si điên dại! Đúng vậy! Đó là lí do duy nhất của anh!!!!! Là lí do duy nhất để anh tiếp tục bướng bỉnh giữ chặt cô như vậy!

...................." đơn giản chỉ vì anh yêu em!..."......................

__________________________________

Candy và Kid đứng trong hậu viên, nơi đây cũng đẹp đẽ tráng lệ như ở bên ngoài. Chỉ có điều, nơi đây tĩnh lặng. Không 1 bóng người. Trừ cô và anh.

_ Anh có gì muốn nói thì nói mau đi!_ Candy hít 1 hơi dài, mặt đối mặt, nói với Kid.

_ Chuyện này......._ Kid ngập ngừng_... tại sao ta lại phải chia tay?_ Kid nhìn thẳng vào mắt Candy.

_ Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao?_ Candy lạnh lùng cất tiếng.

_ Vì em không yêu anh?_ Kid cố gắng nói ra, cổ họng nghẹn đắng.

_ Đúng vậy!_ Candy trừng mắt nhìn Kid._ Anh đã hiểu thì mong anh hãy buông tha cho tôi!

_ vậy ư? Buông tha?_ trái tim Kid dường như bị khoét 1 lỗ thật sâu....... thật sâu..._ thế thì vì lẽ gì....... em lại ở bên anh trong suốt thời gian qua?

_ Tôi ......không biết!_ Candy trong phút bối rối không biết phải trả lời thế nào, đã nhắm mắt buột miệng.

_ Không biết? _ Kid nhíu mày_ tại sao em lại nói dối là em không yêu anh? Em có vui khi khiến anh đau không? Tại sao chúng ta cứ mãi làm khổ nhau thế này?_ Kid hạ giọng, trong từng câu nói có cả nỗi đau và nước mắt mặn chát chảy ngược vào lòng.

_ Tôi không nói dối!!!!!!

_ Em đang nói dối!!!!!_ Kid khẳng định!

_ Tôi đã bảo là không! Không hề!!!!!_ Candy vội vàng phủ định!_ Anh đừng có áp đặt suy nghĩ của anh cho tôi! Tôi chưa bao giờ làm khổ anh! Chỉ có anh tự chuốc lấy! Đừng đổ trách nhiệm cho tôi!!!_ Candy nhấn mạnh!Mỗi lời nói của cô tựa như muôn vàn mũi kim châm vào khiến cho trái tim anh hoàn toàn tê buốt!_ Chẳng qua tôi thương hại anh! Chỉ đơn giản thế thôi!!!!! _ Candy ngẩng cao đầu, nói rành rọt từng tiếng._ Đúng vậy! là tôi thương hại anh! Anh ngu ngốc đến mức đáng thương!!!! Tôi thấy anh tội nghiệp nên bố thí chút ít tình cảm! Và giờ đây, anh khiến tôi chán nản đến cùng cực!!!!! Anh không thấy hành động của anh hoàn toàn không có chút tự trọng nào hay sao? Lòng tự tôn của anh biến đi đâu cả rồi? !_ Candy tuôn 1 tràng, những lời lẽ độc ác nhất cứ tuôn ra, cô nói để đẩy anh xuống hố sâu tuyệt vọng, hay là đang nói để tự thuyết phục bản thân mình rằng cô không yêu anh!!!?_ Tôi thật sự cảm thấy vô cùng nuối tiếc! Giá như tôi không động lòng trắc ẩn, thì bây giờ tôi đã chẳng phải chịu cảnh oái oăm này!

_ Em nuối tiếc?_ Kid hỏi lại, tim anh thắt lại, lồng ngực dường như bị đè nặng, anh thật sự không thể nào thở được, đầu óc quay cuồng.

_ Đúng! Tôi nuối tiếc! tôi hối hận!_ Candy tàn nhẫn đáp lời_ Tôi hối hận vì quãng thời gian lãng phí vì anh! bởi vì những gì đã xảy ra, không thể nào xóa bỏ! Đáng tiếc là như vậy! Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ tránh xa anh!

_ Ừ... haha, có lẽ em nói đúng! Đáng tiếc! Thật quá đáng tiếc!_ Kid bật cười đau khổ_ anh cũng rất hối hận! Vô cùng ân hận!!!!!! Vô cùng nuối tiếc!

_...._ Candy có chút kinh ngạc trước thái độ của Kid, nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy trái tim khẽ đau nhói, anh đang hối hận... đang hối hận vì đã yêu cô..... rõ ràng cô muốn anh tránh xa cô ra, muốn anh oán ghét cô.... nhưng khi anh nói như vậy, cô lại thật sự không muốn chút nào... cô chỉ muốn nhắm mắt bịt tai, để mãi mãi không bao giờ thấy cảnh anh nhìn cô với ánh mắt thù hận, không muốn nghe anh nói những lời tuyệt tình cay độc. Nhưng cô không có quyền làm thế! Cô buông những lời xấu xa nhất ra nói với anh, khiến anh tổn thương trầm trọng, mà lại muốn bản thân mình không phải chịu chút tổn thương nào ư? Cô không được phép ích kỷ như vậy............. Candy im lặng 1 lúc, rồi cuối cùng mỉm cười_ anh đã làm đúng! Hối hận là chuyện tất yếu! Tôi biết!

_ Anh quả thật rất hối hận....... nhưng em biết là hối hận vì điều gì không?_ Kid hỏi, rồi không để Candy kịp nói gì, đã tiếp_ Hối hận bởi vì 10 năm về trước, anh đã không ở bên cạnh em mà níu giữ em lại, hối hận vì đã không đến bên em sớm hơn! Hối hận vì đã không quyết tâm ôm chặt lấy em khi em quay lưng bước đi! Và bởi vì thế, anh không muốn tiếp tục hối hận thêm 1 lần nào nữa! Nếu như em không yêu anh thì anh sẽ khiến em yêu anh! Nếu như em quên anh thì anh sẽ khiến em nhớ lại! Anh tuyệt đối không buông tay ra thêm 1 lần nào nữa!!!!!!_ Kid nhấn mạnh, đôi mắt anh đen láy sâu thẳm, chứa đựng cả 1 quyết tâm mà chưa bao giờ anh có.

_ Vô ích!!!!!!! Anh hãy thôi hão huyền mộng tưởng! Lãng phí cuộc đời như vậy thật có lỗi với ba mẹ anh!

_ Tại sao em biết đó là vô ích!?_ Kid ngay lập tức phản bác_ cuộc đời anh do chính anh quyết định, anh muốn sống như thế nào là tùy anh! Ngay cả em cũng vậy! Rốt cuộc thì em đang lo sợ điều gì chứ? Không lẽ chỉ bởi vì thù oán giữa 2 nhà mà em và anh buộc phải rời xa nhau?

_ Tại sao.....?..._ Candy không thể nói nên lời, chuyện này cô cũng chỉ nghe ông nói sơ qua, không hề biết rõ ngọn ngành, và cô cũng chỉ mới biết đây thôi, làm sao anh biết được?

_ Em thắc mắc lí do anh biết? _ Kid nghiêm túc_ Ông nội anh đã kể.Chỉ là chút hiểu lầm ! Nhưng lại khiến 2 ta không thể đến được với nhau?_ anh nhìn cô, đầy ai oán.

_ Chỉ là 1 phần lí do! Nhưng lí do quan trọng nhất, tôi đã nói rồi!

_ Vậy ư? là vì em muốn bảo vệ anh?_ Kid nhíu mày.

_ Anh nói cái gì?_ Candy giật thót, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh_ Thật là nực cười! Đầu óc anh càng ngày càng có vấn đề!

_ Chẳng phải vì tai nạn lần trước sao? là do ông em đúng không? Ông ấy đe dọa em những gì?_ Kid trừng mắt.

_ Anh đừng có nói bậy!!!!!!!!_ Candy bất chợt giật lùi, trước thái độ của Kid.

_ Em nói đi! Ông ấy đã nói những gì?!!! Em vì cái gì mà chấp nhận thế này? Đừng như vậy nữa!!!!!! Cuộc đời em không thể bị trói buộc như thế này!!!!!!!_ Kid ghì chặt lấy 2 vai Candy!

_ Anh buông tôi ra ngay!!!!!!_ Candy giận dữ quát lên, vai cô đau nhức, sức lực của anh quả nhiên không tầm thường, cô cố gắng vùng vẫy nhưng thật sự không thể thoát ra được.

_ Không!!! Em nói đi!!!!!

_ Candy à, em có ở đây không?_ Giữa lúc đang trong tình huống nguy hiểm như vậy, thì 1 giọng nói vang lên, cứu thoát Candy trong phút chốc. Đó là Katsuki!!!!

Kid vội buông Candy ra, anh tức giận nhìn cô. Lại là người con trai đó phá đám! Tại sao lúc nào cũng đúng lúc như vậy chứ?!!!

_ Em ở đây, anh đợi chút, em ra liền!!!!!!_ Candy nói to lên, rồi quay qua nói với Kid._ tôi đi đây, anh hãy thôi đi, tất cả đã chỉ còn là kỉ niệm. Mong anh hãy hiểu cho!

_ Anh nhất quyết không bỏ cuộc!!! _ Kid khẳng định chắc nịch.

_ Đừng tốn công vô ích nữa!_ Candy quay lưng bước đi_ Tôi bây giờ đã chính thức là vị hôn thê của người khác! Tôi thật sự rất muốn anh chúc phúc cho chúng tôi! Tạm biệt!

Candy quay gót bước đi. Kid nhìn theo, cảm giác bất lực lại dấy lên. Đôi bàn tay anh....... làm cách nào để nắm giữ trái tim 1 người đã rời xa anh? Anh thật lòng muốn biết! Nhưng.... như anh đã nói, anh sẽ không bỏ cuộc!!!!! Từ bây giờ, anh quyết không lùi thêm 1 bước nào nữa!!!!!!!!

Candy đi ra, trong lòng thêm nặng trĩu. Katsuki đứng đợi cô gần cửa, khuôn mặt tĩnh lặng như băng tuyết, đôi mắt màu nâu sâu thẳm chăm chú nhìn vào 1 điểm nào đó, từng đường nét góc cạnh khuôn mặt đều thật hoàn mĩ. Vừa nhìn thấy cô, cái giá lạnh nơi anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt trở nên linh hoạt, không chút u sầu. Anh khẽ mỉm cười:

_ Em có muốn chút gì không?

_ Không!_ Candy đáp lại.

_ Trời về đêm có vẻ lạnh, em phải cẩn thận chứ!_ Katsuki cởi áo ngoài, khoác cho cô.

_ Em biết mà, cảm ơn anh!

_ Ừm! Đi vào thôi!

Katsuki nắm chặt tay Candy, bất giác khẽ thở dài. Anh đã nghe... đã nghe hết...... nhưng.... cô bây giờ là của anh! Rồi sẽ có 1 ngày, trái tim cô hướng về anh...... như anh mong muốn..........

............... Dẫu biết rằng đó chỉ là mộng tưởng................

...............Anh vẫn muốn mơ giấc mộng yên bình...........

...............Ước nguyện nhỏ nhoi, có em trong đời..........

...............Phút hạnh phúc, không bao giờ tỉnh dậy..........

...............Tiếc rằng mơ vẫn mãi chỉ là mơ......................

............... Và một ngày em sẽ rời xa anh.......................

............... Tựa cánh chim vút bay chẳng trở lại...........

...............Để lại đây nỗi ám ảnh đêm ngày............

...............Về mối tình đơn phương đầy đau khổ..........

...............Chỉ còn biết chúc em luôn hạnh phúc..........

............... Anh nguyện yêu em trọn đời trọn kiếp..........

.............. hỡi tình yêu duy nhất của đời anh..............

...................................................................................

Kid từ tối hôm đó, lại quay trở về là Kid ban đầu. Người đã bất chấp tất cả chờ đợi cô. Và lần này, anh bất chấp tất cả níu kéo cô cho bằng được. Anh xuất hiện ở những nơi cô xuất hiện. Thật sự mà nói là chẳng khác nào kẻ theo dõi=.='' ( Mất mặt quá đi>.<). Tuy nhiên, kẻ vốn mờ mắt vì tình như Kid thì đối với việc mất mặt hay không đã không còn quan trọng. Nhưng mà những hành động mang tính chất quá khích này từ trước đến giờ luôn gây phản cảm. Thành ra tình hình ngày càng diễn biến theo chiều đi xuống, thật khiến người ta cười mà chảy nước mắt. Candy bắt buộc đi " lánh nạn", không dám xuất hiện. Có khi còn ở trong nhà suốt cả mấy ngày. Thật sự khó mà ngờ được chuyện lại thành ra thế này!

Salasa chỉ biết ôm bụng cười rũ rượi trước tình cảnh "khốn khổ" của con bạn thân. Khiến mọi việc thế này 1 phần là do cô, nhưng nào ngờ Kid lại......^^.. vượt qua cả dự tính của cô. Và vì thế, tội lỗi do cô, cô phải gánh chịu. Salasa lại tiếp tục bày trò để 2 người gặp nhau mặt đối mặt thêm 1 lần nữa ( lại cái điệp khúc muôn thuở này ^^)

Phòng làm việc của Salasa tại Stars:

_ Cậu gọi tớ đến đây làm gì?_ Candy bước vào phòng, mặt mày tỏ thái độ khó chịu rõ ràng.

_ Ôi, tớ nhớ cậu quá đi mất!_ Salasa vừa thấy Candy, đã cười thật tươi, vội ôm chầm cô, nhưng Candy đã kịp thời tránh sang 1 bên, thành ra Salasa bị hụt, tí nữa ngã nhào._ AAHH, cậu quá đáng thật đó!!!!!_ Salasa bĩu môi, phụng phịu nói.

_ Cậu thể hiện tình cảm thái quá làm tớ sợ!_ Candy chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.

_ Đáng ghét!_ Salasa lườm Candy 1 cái.

_ Có việc gì nào?_ Candy ngồi xuống, hỏi với giọng điệu đầy kiêu ngạo.

_ Tớ đã bảo là tớ nhớ cậu mà!_ Salasa nũng nịu._ bữa trước không gặp được cậu, buồn chết đi được!

_ Hanachi đâu? Tớ không có vui vẻ gì khi gặp cậu đâu!_ Candy lắc đầu.

_ Cậu nói thế làm tớ thấy tổn thương đó!_ Salasa quay mặt đi, buồn bã cực độ.

_ Cậu chơi với tớ bao nhiêu năm rồi?_ Candy tự dưng hỏi.

_ Gần 10 năm._ Salasa vẫn không quay đầu lại.

_ Thời gian trôi nhanh nhỉ?_ Candy hờ hững nói_ mới đó đã 10 năm rồi.

_ Ừm....

_ 10 năm trôi qua, cậu có hiểu tớ chút nào không?_ Candy tựa người vào ghế sofa, khẽ nhắm mắt lại.

_ Tớ nghĩ là có.

_ Bao nhiêu?

_ Không nhiều, nhưng đủ để cậu có thể chia sẻ với tớ tất cả mọi điều.

_ Như vậy mà không nhiều à?_ Candy khẽ mỉm cười.

_ Bởi vì cậu không tin tưởng tớ như tớ tin tưởng cậu. Cậu có hiểu tớ không?

_ Chỉ 1 chút. _ Candy đáp lại_ Cậu nói tớ không tin cậu, nhưng cậu luôn làm tớ muốn tin cũng chẳng dám tin.

_ Cậu không mở lòng với người ta, mà lại muốn người ta lại gần mình trước ư?_ Salasa bật cười_ là vì cậu quá đa nghi, cậu lo sợ tổn thương nên ích kỷ như vậy. Tuy nhiên, ích kỷ là bản chất vốn có của con người, tớ không trách cậu.

_ Tớ và cậu, đều có những nỗi đau riêng, chỉ là nỗi đau của cậu, tớ không hiểu được, cũng như nỗi đau của tớ, cậu chẳng hiểu nổi.

_ Bất hạnh của cậu, là thứ không thay đổi được. Còn nỗi khổ của tớ, là vì định mệnh quá ngang trái. Tớ là kẻ đi trước, hứng chịu số phận điên đảo này, nên tớ tuyệt đối không muốn bạn mình đi vào vết xe đổ. Tớ không muốn thấy cậu thêm bất hạnh.

_ Tớ không cảm thấy bất hạnh._ Candy trầm tĩnh nói_ Cuộc sống hiện tại của tớ rất tốt đẹp.

_ tốt đẹp không có nghĩa là trong lòng cậu thật sự cảm thấy thoải mái. tốt đẹp lại càng không có nghĩa đó là hạnh phúc._ Salasa lắc đầu_ cậu không chút ân hận nào hay sao? Tớ không tin!

_ Ân hận rồi thế nào? Chuyện đã rồi, không thể thay đổi.

_ Cậu không có mặc cảm tội lỗi ư?

_ Mặc cảm tội lỗi cũng đành chấp nhận, xuống địa ngục rồi tớ sẽ hứng chịu những gì mình đã gây ra.

Salasa nhíu mày, Candy nói cứ như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy. Dường như cô ấy sắp xuống địa ngục không bằng! lời lẽ bất cần như thế, không giống Candy ngày trước chút nào!! Salasa có chút nghi hoặc! Nếu Candy trả thù xong rồi, Candy sẽ ra làm sao?!

_ Cậu rửa xong mối hận, thì sẽ thế nào?_ Salasa hỏi Candy.

_ Sẽ.....

Candy chưa kịp trả lời thì điện thoại reo vang. Candy chưa vội nghe điện thoại, cô nói với Salasa:

_ Xin lỗi cậu! tớ cần nghe điện thoại!

_ Tớ biết!_ Salasa gật đầu_ cậu có cần tớ ra ngoài không?

_ Không cần! cậu im lặng là được rồi!

Candy nhìn tên hiển thị trên màn hình, rồi nhấc máy:

_ Alo, tình hình thế nào rồi.

_" Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi"

_ Tốt.

_ " tôi đã làm theo những gì cô dặn, nhưng cô có chắc chắn muốn làm như vậy không?"

_ Tất nhiên!

_" lần này cô đã quyết định chưa?"

_ Hãy làm theo như kế hoạch.

_ " tôi hiểu rồi"

_ Anh hãy cố gắng xử lý thật nhanh gọn.

_ " vâng, nhưng thời gian qua ông ta đã biệt tăm biệt tích, tôi nghĩ cần phải điều tra lại"

_ Biệt tích?

_ " vâng, rất kì lạ"

_ Nhân vật chính không phải là ông ta! Có thể bỏ qua! Tìm sau cũng được!

_ " Công ty đó đã sắp phá sản rồi, theo đúng những gì cô đã dự tính"

_ Tốt! Vậy thôi! Lúc nào cần, tôi sẽ gọi lại.

_ " Vâng".

Candy cất điện thoại, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Salasa chậm rãi hỏi:

_ cậu đang lên kế hoạch trả thù?

_ Không phải đang lên kế hoạch, mà là đang thực hiện kế hoạch!

_ 10 năm qua, cậu đã khiến họ lao đao điêu đứng đến mức nào?

_ cậu không cần biết!

_ Như thế nào thì cậu mới vừa lòng chứ?!

_ Giết chết chúng!!!!_ Candy trừng mắt nhìn Salasa, đôi mắt chứa đầy những tia thù hằn.

_ cậu có thỏa mãn không? làm người khác đau khổ, cậu vui không?

_ Tớ không quan tâm! Tớ chỉ muốn bọn họ chết đi sống lại! Những gì họ đã cướp khỏi tay tớ, những gì mãi mãi không thể quay trở lại!!!!!! Bọn họ có chết đi cũng đáng!!!!!!!!

_ ........_ Salasa im lặng, cô cắn chặt môi_ hận thù không giải quyết được gì cả!

_ Những khổ đau đó có đáng gì!!! Những tội ác mà bọn họ gây ra còn đáng ghê tởm hơn rất nhiều!! bất hạnh của tớ, ai sẽ hiểu cho đây?!_ Candy nhướng mày_ có thể giết chết họ bằng đôi bàn tay này, tớ mới có thể ngủ ngon được!!!!!! Đêm nào tớ cũng mơ thấy cảnh có 1 ngày mình bóp chết những con người ác độc kia bằng tất cả sức lực!!!

_ cậu........_ Salasa trong 1 thoáng đã rùng mình.

_ Tớ đáng sợ lắm phải không?_ Candy nhếch mép cười_ nhưng tớ tuyệt nhiên không hối hận!!!!!!!!

Salasa im lặng ngồi bên cạnh Candy. 1 lúc sau mới khẽ thở dài:

_ cậu đã biết phải không?

_ đúng.

_ cậu cố ý nói những lời lẽ đó ư?

_ Cũng không hẳn.

_ Biết âm mưu của tớ, rồi lại vờ mắc bẫy. Tớ đã tiếp tay cho cậu mất rồi!

_ 1 trò không thể làm đi làm lại mãi đâu.

_ Cậu biết từ khi nào?

_ tối hôm đó, là cậu kéo Kid đến đó đúng không? Chỉ có cậu mới dám làm thế thôi!

_ Và cậu nghi ngờ tớ, biết tớ gọi cậu đến để cậu và anh ấy nói chuyện thêm 1 lần, nên đã lên tiếng cho anh ấy biết cậu có ý định giết người à? _ Salasa nhìn Candy.

_ Tránh xa tớ ra, mới là điều tốt!

_ 1 người hạnh phúc như anh chàng đó, nghe được chuyện người con gái mình yêu nói đến chuyện HÃM hại người khác 1 cách không ngượng ngùng, không e sợ như vậy, chắc hẳn sẽ rùng mình ớn lạnh.

_ Không chỉ rùng mình ớn lạnh, mà sẽ còn kinh ngạc khiếp đảm. Không dám lại gần.

_ Mục đích của cậu đã đạt được rồi! Chúc mừng!_ Salasa nói, không chút vui vẻ.

_ Thành công thế này, cũng là do cậu!

_ Bị cậu lợi dụng, tớ quả là sơ suất!

Đúng vậy, Salasa đã cố ý gọi Candy đến đây, để Kid có thể gặp cô. Nhưng.... Kid chưa kịp vào, đã nghe hết toàn bộ câu chuyện giữa 2 người họ! Anh thật sự không ngờ!!!! Candy trong phút chốc dường như biến thành 1 người khác!! Độc ác! dã man!!!! Anh ước những gì mình đã nghe chỉ là 1 cơn ác mộng!!! Kid kinh hoàng chạy đi!!!! Anh không muốn tin!!!!!! Không muốn tin!!!!!!!!! Candy của anh là người như vậy ư?!!!!! Người sẵn sàng cười trên nỗi đau của người khác như vậy??!!!!!!!!! Tai Kid ù đi, trong đầu anh lặp đi lặp lại những câu nói vô tình của cô"có thể giết chết họ bằng đôi bàn tay này, tớ mới có thể ngủ ngon được!!!!!! Đêm nào tớ cũng mơ thấy cảnh có 1 ngày mình bóp chết những con người ác độc kia bằng tất cả sức lực!!! "

Cảm giác cô thật đáng sợ lan tỏa khắp người anh!!!!!!!!!!! Anh đã và đang yêu 1 người như thế???!!!!!

Kid sốc nặng! Anh muốn chối bỏ sự thật! Nếu có thể, anh ước mình mãi mãi chẳng nghe thấy những gì cô đã nói.Hình ảnh cô trong sáng xinh đẹp dường như vỡ vụn. lẽ nào thời gian qua, anh đã yêu 1 cái ảo tưởng? Anh đã tự huyễn hoặc mình? vậy những gì anh đã làm chẳng phải là vô nghĩa?! Người con gái này bây giờ không phải là cô bé ngày xưa anh yêu thương đến điên đảo. Hoàn toàn không phải!!!!!! Không chỉ bề ngoài thay đổi, mà nội tâm cũng hoàn toàn thay đổi!!! Kid không thể nào nhận ra cô nữa!!!!! Anh không yêu người con gái có dã tâm như vậy, càng không yêu người con gái dễ dàng mở miệng nói những lời lẽ ác độc mà không có lấy 1 cái chớp mắt! Người anh thương nhớ bao năm, chờ đợi bấy lâu là cô bé Candy dễ thương như thiên thần, kiêu kỳ nhưng lại hay nũng nịu, ăn nói có chút khó nghe nhưng mỗi hành động đều rất đáng yêu, và tuyệt nhiên không phải là người có thể cười khi khiến người khác đau đớn. Cảm giác hụt hẫng này còn khổ sở hơn cả nỗi đau bấy lâu anh chịu đựng. Trong phút chốc, ảo mộng tan vỡ. Anh đang níu kéo ai? Anh đang yêu ai? Anh đang cố gắng vì ai? Giấc mộng bỗng vỡ tan tành như bong bóng xà phòng! Bao lâu nay, anh đã sống, đã theo đuổi 1 mục đích không có thực. Và giờ đây, anh tỉnh giấc. Chợt nhận ra những gì mình toàn tâm toàn ý đều là ảo giác. Anh ở đây để làm gì? Anh thật sự không biết! Cô đã luôn là mục đích sống của anh! Đã luôn là kim chỉ nam để anh hướng đến! Vậy mà..........

....... Kid đau khổ cùng cực. Anh bước về nhà từ bao giờ, cũng chẳng biết từ khi nào anh đã ngồi uống rượu. Anh vốn là người không thích uống rượu. Thưởng thức chúng là 1 nghệ thuật, nhưng uống để quên lại là chuyện khác. Trước giờ, đối với những kẻ mượn rượu giải sầu, anh luôn khinh thường nghĩ bọn họ thật ngu xuẩn. Vậy mà, hiện tại anh lại làm cái việc ngu xuẩn đó. Không chút ngon lành! Chỉ thấy đắng! rất đắng!! Vị đắng lan tỏa trong miệng anh! Từng giọt rượu chảy vào, khiến đầu óc anh choáng váng! cảm giác cổ họng đang bị lửa thiêu đốt! Bỏng rát!! Nhưng tại sao anh chẳng thể ngừng lại được?! mà đúng hơn, bởi vì anh không muốn ngừng lại!!! Chỉ cần ngừng uống, thì hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu anh! Trong sáng, đẹp đẽ, không chút tì vết!!!!!!! Trời ơi!!!!!! Anh phải làm sao?!! 1 chút hận thù căm ghét cô cũng không hề tồn tại!!!!!!!!!! Anh thấy kinh sợ, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn thấy cô, lí trí mách bảo anh phải tránh xa cô ra, nhưng bản năng lại ép anh tiến đến. Anh không biết mình nên làm gì ngoài việc uống và uống. Cơ thể anh nóng rực như lửa đốt! Hơi men làm cho tất cả giác quan của anh tê liệt! Anh muốn uống... tiếp tục uống, để cho đầu óc cũng tê liệt theo... để hình bóng cô không ngự trị trong đầu anh nữa....................

............. anh vốn là người không tin rằng trên đời này tồn tại thế lực vô hình nắm giữ tất cả mọi điều... ngay cả sự gặp gỡ tình cờ đến kì lạ giữa anh và cô, anh cũng chưa bao giờ cho rằng đó là định mệnh! Bởi vì nếu là định mệnh, anh đã chẳng mất bao công sức kiếm tìm cô trong 10 năm vô vọng để đến khi anh gần như bỏ cuộc thì cô lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh... nếu là định mệnh thì cô đã yêu anh giống như anh yêu cô, chứ không phải chỉ mỗi mình anh đơn phương thầm lặng.... nếu là định mệnh thì dù là khó khăn thử thách đến nhường nào anh và cô cũng sẽ ở bên nhau.................. nhưng....... rõ ràng không phải....... đúng không? anh luôn tự hỏi mình, vì cớ gì anh gặp cô? tại sao 1 người chưa bao giờ để mắt đến con gái như anh lại rung động ngay khi nhìn thấy cô? và rồi lại chấp nhận yêu cô điên cuồng si dại không cần biết cô là ai, không cần biết cô ra sao, chỉ cần biết anh rất yêu cô, anh đã và đang yêu cô bằng tất cả sinh mạng. Anh vốn không phải là người ngu ngốc,không những thế anh lại là người lạnh lùng đầy lí trí. Nhưng chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh tuyệt nhiên để tình cảm lấn át, anh không hề làm chủ được bản thân mình, anh chỉ biết tiến đến bên cô, chỉ muốn được ôm ấp bảo vệ cho cô. Cô trong sáng. Cô là thiên thần tái thế trong trái tim anh, là nữ thần không nhuốm chút bụi trần. Đẹp đẽ đến độ chói mắt. .... đúng vậy........ đã luôn là như thế......... đã luôn là như thế.................................. trong tim anh....................... vậy mà tại sao? Trớ trêu đến vậy?! Lần này, anh thật sự đành phải tin rằng trên đời này thật sự có cái gọi là số phận! Anh và cô... có duyên không phận. Anh và cô....... gặp nhau là định mệnh, chia xa cũng là định mệnh! Tất cả đều là sự trêu đùa tàn nhẫn của số phận! Mỗi lần vượt qua một thử thách, một khó khăn, là 1 lần hạnh phúc chút ít rồi lại bị kéo xuống địa ngục. Tình yêu của anh và cô... dai dẳng khổ đau........ không lối thoát!

........... trái tim anh cũng không có lối thoát............. bởi vì anh đã yêu cô bằng tất cả.......... nếu như cô chỉ là ảo mộng.... thì trái tim anh............. ngày mà anh chợt nhận ra điều đó............ cũng chính là lúc anh biến mất khỏi thế gian này..................

__________________________________

Candy gối đầu trên chân Katsuki, nằm im lặng lắng nghe anh đánh đàn ghi ta và hát. Giọng anh quả là tuyệt vời, trầm trầm ấm áp, dường như ru cô vào miền đất lạ. Candy lặng yên, không 1 động tĩnh. Breathless........... Katsuki đang hát bài hát mà ngày ấy Kid đã hát cho cô nghe.......... ngày ấy............ anh ngượng ngùng cất tiếng hát giữa toàn thể mọi người.......... anh mỉm cười nói thật to " anh yêu em" ..... những kí ức đó... theo từng câu hát quay trở về bên cô......... những dòng kỉ niệm............. ngọt ngào nhưng thật cay đắng.......... bởi vì, người đang hát cho cô nghe không phải là anh mà là 1 người con trai khác....... và anh giờ đây......... ở nơi đâu cô không thể biết, như thế nào cô càng không hay.......... chỉ biết rằng........ tổn thương cô gây ra cho anh không thể nào xóa mờ được........ cô là con người gây ra nhiều tội lỗi........ gây tổn thương cho anh, lại lợi dụng tình cảm của người con trai này.... người đã bên cô trong những tháng ngày đau khổ nhất....... cô không mong muốn có kết cục như thế này.......... nhưng cô thật sự không thể nào xoay chuyển được định mệnh! tất cả đã đi quá xa! Đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát! nhưng cô không mong đợi cô sẽ được lên thiên đàng......... bởi vì cô biết, tội lỗi cô gây ra cô nhất định phải gánh chịu...................

.............." anh không biết em đau khổ đến thế nào đâu.........

.............anh đâu hay những gì em nói chỉ là lời giả dối............

............ Anh mãi mãi không hay biết rằng......

............ Lúc nào em cũng yêu anh..............lúc nào em cũng mong ước được ở bên anh thêm 1 giây 1 phút...............

............ Làm sao anh có thể hiểu nỗi lòng của em?

............ Tình yêu và lòng thù hận..........

.... em thật sự không biết phải làm như thế nào để tất cả đều được như ý nguyện..........

..... ngay từ lúc đầu.... anh đã không bên em trong lúc em đau khổ nhất.......... anh đã không bên em trong lúc cuộc đời đối với em chỉ là vô nghĩa........... và em....... từ giây phút ấy.......... trong em chỉ còn mỗi thù hận không thể nào xóa bỏ...........

............ em đã từ bỏ tất cả những gì em yêu thương nhất......... rời xa quá khứ.... rời xa anh...... rời xa tình yêu trẻ con bé bỏng thơ dại.............

............hận thù.........

........... chỉ để hận thù................ như thế phải chăng là em quá ngốc nghếch?

..................nhưng..............

............ngay từ lúc đầu em đã lựa chọn........thì em đành tiếp tục mà thôi..............

........ đau khổ thì có ích gì? Rồi có 1 ngày anh sẽ quên em thôi.........

.... nhưng tình yêu ấy mãi mãi trong tim em........... mãi mãi được chôn giấu trong sâu tậm tâm hồn..............

.......... bởi vì em biết.............. tình yêu của em và anh.......... tình yêu ấy chỉ là ảo mộng.......... mãi mãi chỉ là giấc mơ quá đỗi hạnh phúc...... 1 giấc mơ mà em không bao giờ muốn tỉnh lại.................................."

Love 9: Tuyệt vọng.

Ken bước vào nhà, sững sốt khi thấy thằng bạn gục hẳn trên bàn.Lăn lốc khắp nơi là vỏ những chai rượu đã bị uống cạn không còn 1 giọt!!!!! Chuyện gì thế này? Ken không tin nổi vào mắt mình!!! anh đến đây vì cô nàng Salasa bảo anh nên ghé qua thăm Kid 1 chút vì có chuyện!!!!!!! Nhưng chỉ có chút chuyện mà lại thành ra thế này sao?!!!!!! Một người không thích uống rượu như Kid mà lại uống đến mức bất tỉnh thì tất nhiên đó chẳng phải chuyện nhỏ rồi!!!!!!! Ken lại gần thằng bạn, lay lay kêu Kid tỉnh dậy nhưng không được!Kid hoàn toàn mê man, không còn biết trời đất gì nữa! Cả người anh nồng nặc mùi rượu!!!!!! Ken nhíu mày, đỡ thằng bạn vào phòng ngủ. Anh thật sự rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!

_______________________________

Kid mệt mỏi cố gắng mở mắt ra. Đầu đau như búa bổ. Anh hoàn toàn xây xẩm. Kid lết ra khỏi phòng, tìm nước uống! Cổ họng anh khô rát, cháy bỏng! Anh chỉ muốn nhanh chóng thỏa mãn cơn khát của mình! Nhưng Kid không còn sức để đứng vững. Cả cơ thể nặng trĩu, chân dường như không thể nhấc lên được. Khó khăn lắm, anh mới đi vào được phòng bếp, tìm trong tủ lạnh 1 chai nước, rồi đưa lên miệng uống ừng ực. Nhưng anh vẫn thấy vô cùng khó chịu. Cả thân thể rã rời. Bụng cồn cào vì đói. Kid lục lọi trong tủ lạnh xem còn gì để ăn không. Đang loay hoay thì bỗng giật mình:

_ Mày đang làm gì thế?_ Ken đứng ngay sau lưng Kid, nhíu mày hỏi.

_ Mày?_ Kid ngạc nhiên quay đầu nhìn Ken_... sao mày lại ở đây?_ Kid bắt đầu suy nghĩ, anh lúc uống rượu rõ ràng là ở phòng khách.... chắc Ken đã đưa anh vào phòng ngủ. Thế nên, không đợi Ken trả lời, Kid tiếp tục quay lại lục lọi cái tủ lạnh_ tao đang kiếm xem còn cái gì ăn không......

_ Thôi! Tránh ra! Đợi tao nấu canh giải rượu cho mà uống!_ Ken đẩy Kid sang 1 bên, đặt túi nilon thức ăn lên trên bếp._ Mày không thấy tao mua đồ về đây à?

_ Ừm... sao mày biết mà tới đây?_ Kid ngồi xuống ghế, thắc mắc.

_ Thông tin tình báo của tao luôn chính xác!_ Ken nhe răng cười.

_ Tao chẳng có tâm trạng để mà đùa với mày!_ Kid đáp lại.

_ Ừm, thật ra thì do cô nàng tinh quái nói tao ghé qua nhà mày thăm, bảo là mày có thể xảy ra chuyện.....

_ Salasa?

_ Ừ.

_ ..............

_ Có chuyện gì đã xảy ra với mày vậy?_ Ken hỏi nhưng vẫn lúi cúi nấu canh, không hề quay lại nhìn Kid.

_ chuyện gì thì cũng là chuyện đã rồi........ tao có cần bắt buộc phải nhớ lại hay không?

_ Nếu mày muốn trốn tránh thì cứ việc.

_ Mày thích nghĩ thế nào thì tùy.

_ Mày định làm gì?......

_ Tao muốn uống........_ Kid buồn bã nói_ nhưng uống rồi, tỉnh dậy....... lại thấy khổ đau hơn rất nhiều.........

_ Mày thôi đi.

_ Tao rõ ràng không muốn nhớ nhưng vẫn cứ nhớ. Rõ ràng không muốn yêu nhưng vẫn cứ yêu. Rõ ràng biết sẽ chỉ đau khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào ngõ cụt. Rõ ràng hiểu trên đời này chẳng tồn tại tình yêu đẹp đẽ như mơ nhưng vẫn cứ tin tưởng 1 cách ngu ngốc.... cứ tin rằng tao sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô ấy dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.......... vậy mà................_ Kid bật cười_ haha, vậy mà giờ đây, mọi chuyện lại thành ra thế này cơ đấy!!!!!!!

_ Là lỗi của cô ấy ư?

_ Không. Là tại tao! Là tại tao có mắt như mù, là tại tao si dại tin vào ảo tưởng...... là tại tao...........

_ Đúng! là tại mày đấy!_ Ken quay lại nhìn Kid, nghiêm túc nói._ Mày vì cái gì mà lại thành ra thế này? Lúc đầu là do chính mày khăng khăng không chịu bỏ cuộc, cũng vì chính mày mà tao phải từ bỏ cô ấy! Giờ đây mày biết được bí mật của cô ấy thì cảm giác ghê tởm hay sao?! tao nói cho mày hay, mày đã làm thì phải có trách nhiệm cho đến cùng! Đừng có ích kỷ chỉ biết đến bản thân mày như thế!!!!!

_ Mày thì biết cái gì mà nói?_ Kid cảm thấy bực bội._ làm sao mày hiểu được cảm giác của tao lúc này? Làm sao mày có thể hiểu được cho tao chứ?!_ Kid lắc đầu_ là bởi vì mày không phải là người trong cuộc, là bởi vì mày không yêu cô ấy bằng tao yêu cô ấy. Cứ cho là mày nói đúng đi, thì sao? Đừng nói những lời dễ dàng như vậy!

_ Tại sao mày dám chắc là mày yêu Candy hơn tao?_ Ken trừng mắt_ mày lấy cái gì mà bảo đảm điều đó? tao từ bỏ nghĩa là tình cảm của tao dành cho Candy ít hơn mày sao? Mày lầm to rồi! Nếu nói như mày, chẳng phải người không yêu con người thật của Candy chính là mày sao? Phải chăng từ trước đến nay mày đã áp đặt cho cô ấy 1 khuôn mẫu hoàn hảo về người yêu lý tưởng?_ Ken quát lên_ Candy là Candy! Dù cô ấy có thế nào thì cũng là người tao đã yêu say đắm, dù thế nào thì cũng là mối tình đầu đơn phương duy nhất của tao! Dù thế nào thì chuyện trái tim tao có hình bóng Candy là điều không thay đổi! Cái tao yêu là bản chất thật chứ chẳng phải chỉ mỗi vẻ bề ngoài!!!!!!!!!!! Rốt cuộc thì mày yêu Candy vì cái quái gì? Vì lí tưởng của mày ư?!!! Mày hãy suy nghĩ thật kỹ xem!! Canh nấu xong rồi! Tao về đây!!!

Ken không để Kid kịp nói thêm 1 lời nào thì đã bực dọc ra về, không thèm ngoái đầu lại lấy 1 lần. Kid im lặng. Múc 1 bát canh, ngồi húp từng thìa một. Cứ thế, lặng lẽ ngồi uống hết sạch. Lặng lẽ rửa bát. Lặng lẽ ngồi trong căn phòng dành cho Candy. Rồi thình lình anh đứng bật dậy, vội vã nhét mấy bộ quần áo vào túi rồi xách vali đi.

_________________________________

1 ngày sau........

New York.

Kid nằm dưới bóng cây cổ thụ, trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Những giọt nắng vàng nhảy nhót xuyên qua kẽ lá, đọng lên mái tóc đen tuyền mềm mượt.Anh thả lỏng cả cơ thể mình, thân người gần như hoàn toàn bất động. Chỉ có nhịp thở là vẫn đều đặn. Nơi đây xinh đẹp như 1 thiên đường, bóng cây râm mát che khuất cả 1 vùng trời rộng lớn. Trên cây là 1 ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn. Cả khuôn viên nơi đây dường như biệt lập với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây mỗi khi có 1 cơn gió nhẹ thổi qua và tiếng chim ríu rít không ngớt. Kid đắm chìm trong thiên nhiên cây cỏ, trong màu xanh ngút ngàn tươi đẹp này, trong sắc vàng của nắng tràn ngập nơi đây, trong hương hoa thoang thoảng êm dịu. Nơi đây_ chốn bình yên mà anh đã chia sẻ với cô, nơi đây_ mối tình đầu bé bỏng của anh đã được vun đắp........Mi mắt anh khẽ động đậy. Anh từ từ mở mắt, một tay che nắng, mắt nhìn lên bầu trời trong xanh không chút gợn mây. Anh đang tìm lại chút thanh thản trong tâm hồn, tìm lại những cảm xúc sơ khai ban đầu được lưu giữ nơi đây. Trở về đây, đón nhận lấy những gì mình đã bỏ sót lại. Anh nằm yên, cảm nhận những luồng cảm xúc mà nơi bí mật này đang trả lại cho anh, những kí ức về tình yêu ngày ấy, những niềm hạnh phúc giản đơn khi ở bên cô, những mong ước nhỏ nhoi thơ dại.......... tất cả đang quay về trong anh, quá khứ đang trở về, mang theo tất cả những kỉ niệm, những ngọt ngào mà anh đã suýt quên đi.............

............... Kid ngồi dậy, tựa vào gốc cây. Đã từng có người ngồi trong vòng tay anh ở nơi đây. Đã từng có người trao cho anh cảm giác ấm áp hạnh phúc mà tình yêu mang đến........ Đúng vậy......... đã từng..............

......... anh đứng dậy, khẽ sờ lên thân cây, chạm vào vết khắc tên anh và tên cô, chạm vào chữ "F" trong trái tim với ý nghĩa " forever" mà chính bàn tay bé nhỏ của cô đã khắc lên khi phải rời xa anh......... nơi đây là nơi ước hẹn....... ước hẹn cô sẽ trở thành cô dâu của anh năm 16 tuổi........... Lời hứa đầu tiên đó......... không biết liệu có còn thực hiện được hay không.......... Kid khẽ bật cười............. anh không biết phải làm sao ........ nhưng......... những hình ảnh của cô luôn tràn ngập trong từng suy nghĩ....... ngay cả bây giờ..... ngay lúc này, chỗ này cũng gợi nhớ về cô.......... hình ảnh cô mỉm cười xinh đẹp như 1 nữ thần, tay chạm vào vết khắc ngày hôm đó đã mãi mãi lưu lại trong trái tim anh...... anh rút bức ảnh trong túi ra, ngắm nhìn.......... đúng rồi......... anh sẽ không suy nghĩ nữa......... bởi vì cô mãi là cô..... mãi là người anh yêu thương nhất đến trọn đời...............

Kid chỉ ở lại New York có 1 ngày, rồi anh lại quay trở về Nhật, trở về nơi có người con gái anh thương yêu bao năm qua, khi trái tim anh đã bình yên và được tiếp thêm sức mạnh......... thế nhưng....... liệu anh có thể làm thay đổi tất cả hay không? Khi người con gái ấy đang ngày càng rời xa anh............ và có thể rời xa mãi mãi?...................

rời xa mãi mãi không phải là vì người con gái ấy sẽ trở thành cô dâu của người khác...... mà là bởi vì ........ cô sẽ biến mất không còn tồn tại trên thế gian này nữa...............

Phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà lớn, nơi Chủ tịch tập đoàn AKT làm việc:

_ Mọi việc đã theo đúng ý ngài, thưa chủ tịch.

_ vậy à?_ Người đàn ông già toát ra thứ bá khí áp đảo người khác khẽ đáp lại.

_ Vâng, chuyện hôn sự của tiểu thư, cũng đã được sắp xếp xong xuôi.

_ Ừm, 10 ngày nữa phải không?

_ Vâng_ vị thư ký gật đầu.

_ Ta sắp được nhìn cảnh cháu gái lên xe hoa...... chuyện này quả là không ngờ......

_ Xin chúc mừng ngài, thưa chủ tịch.

_ ta e là hơi sớm._ Ông trầm ngâm_ cháu gái ta chắc cũng đã biết chuyện......

_ Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.

_ Chỉ vài tiếng sau, nó sẽ đến đây làm náo loạn. Anh hãy chuẩn bị đi.

_ Tôi hiểu rồi, thưa ngài.

_ Anh có thể lui.

_ vâng.

_________________________________

2 giờ sau..........

Đại sảnh Tập đoàn AKT:

_ Tôi muốn gặp Chủ tịch!!!

_ Xin lỗi cô, Chủ tịch hiện giờ đang bận, không tiện tiếp khách!

_ Cô tránh ngay ra!_ Candy trừng mắt lên nhìn cô thư ký trẻ.

_ Tôi xin lỗi!_ người thư ký vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay ra_ cô không thể vào trong! Ngài Chủ tịch đã ra chỉ thị!

_ Cô muốn mất việc chứ gì?!!!!

_ Không... Nhưng.........

_ Cô không biết tôi là ai sao?Cô là người mới đấy hả?!!

_ Vâng... nhưng cô là ai thì cũng không thể..........

_ Tôi nói cô tránh ra ngay!!!!_ Candy đe dọa, từ người cô tỏa ra khí chất lạnh giá đáng sợ khiến người ta không lạnh mà run.

_ Tôi không thể!_ Cô thư ký cương quyết trả lời, mặc dù cơ thể đang run bần bật.

_ Cô...._ Candy nhướn mày.

Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ thay cho cô thư ký trẻ, nhưng tuyệt nhiên không dám lại cứu nguy. Bởi vì đủ dũng khí để động đến cô gái xinh đẹp lạnh giá như nữ thần kia đã là việc không tưởng, huống hồ cô gái đó còn chính là người thừa kế của Chủ tịch tập đoàn AKT này, là chủ nhân tương lai của họ. Nếu không muốn mất miếng ăn trong xã hội này, thì tuyệt đối không được động đến dẫu chỉ gấu áo của người con gái đó!!!!!! Ai cũng chắc chắn trong bụng, cô thư ký mới vào làm việc chưa đầy 1 tuần này sẽ ngay lập tức bị sa thải. Dám cản đường của cháu gái độc nhất của Chủ tịch, coi như cô chết chắc!!! Nhưng hóa ra trên đời này vẫn có nhiều chuyện may mắn xảy ra, vị thư ký già _ cánh tay phải đắc lực của Chủ tịch, đã bước ra kịp thời, xen vào bầu không khí đang ngày càng ngột ngạt:

_ Cô tránh ra đi, để cho cô ấy vào._ Ông nhìn cô thư ký trẻ, nói, rồi quay lại cúi đầu chào Candy_ Chào tiểu thư, xin mời cô vào, ngài Chủ tịch đang đợi!

_ Nhưng...._ Cô thư ký trẻ có chút muốn phản kháng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông, liền cúi đầu im lặng.

_ Tôi biết rồi!_ Candy bước qua, ánh mắt sắc lạnh lướt dọc thân hình cô thư ký trẻ khiến cả người cô dường như đông cứng. Có vẻ như cô sắp sửa phải bye bye công việc mà tốn bao công sức mới có được này rồi!@_@ ( tuy nhiên, đó là mọi người nghĩ thôi, thực ra ch bởi Candy đang bực bội, nên người ta mới thấy vậy, chứ Candy làm gì có chuyện chỉ vì việc người ta làm tốt chức trách của mình mà vô cớ đuổi họ đi cơ chứ!)

Candy bước vào, trước mặt cô là người đàn ông giá với khuôn mặt nghiêm nghị đáng kính, từ ông lúc nào cũng tỏa ra thứ áp lực vô hình đè nặng lên người đối diện. Cái cảnh này đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mỗi khi Candy bước vào nơi này, cô đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở, bầu không khí lúc nào cũng thật nặng nề. Trước mặt cô là ông ngoại, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, thế nhưng, cô luôn cảm thấy ông thật xa lạ, ông thật đáng sợ .Có lẽ, ở sâu tận thâm tâm, 1 góc nào đó trong cô tồn tại tình thương yêu của người cháu dành cho người ông, nhưng bởi vì sự xa cách đã khiến cho cô không thể nói lời yêu thương cũng giống như ông dẫu quan tâm cũng chẳng thể nói lên thành tiếng. Tuy nhiên ngay bây giờ,việc này không hề quan trọng. Cô đến đây không phải để cảm nhận cái tình thương trong đáy lòng mình!!!!!!!

_ Con không biết nhìn chằm chằm vào người lớn là tỏ thái độ vô lễ hay sao?_ Ông nhíu mày, lên tiếng nói_ Tại sao không nói đi, có chuyện gì?! Làm náo loạn ở ngoài sảnh như vậy, không cảm thấy mất mặt quá à?

_ Con không quan tâm!!!!_ Candy hít 1 hơi thật dài, dồn tất cả phẫn nộ, nhìn thẳng vào mắt ông, đáp lại_ Tại sao?! Ông biết chuyện từ khi nào?!!!! Tại sao ông lại làm thế!!!!!!?

_ Việc gì?

_ Việc gì con không cần nói thì chẳng phải ông cũng biết rồi hay sao?Con chưa từng nhờ ông làm việc đó!!!!!!!!! Chưa từng!!!!!!! Ông giám sát con, lén lút điều tra sau lưng con!!!!!!?!!

_ Từ từ thôi!_ Ông xua tay.

_ Ông....._ Candy tức giận lên đến cực điểm.

_ Ta làm gì sai sao?_ Ông khẽ hỏi, không để Candy kịp nói lời nào đã tiếp_ con là cháu gái ta, lại còn là người thừa kế chính thức của ta, ta tất nhiên phải quan tâm rồi_ ông nói, miệng dường như đang mỉm cười.

_ Quan tâm? _ Candy cảm thấy thật nực cười_Ông đang khiêu khích con đấy à?! từ trước đến giờ chúng ta đã sống như thế nào thì hãy cứ tiếp tục sống theo cách đó, ông thay đổi như vậy thật chẳng giống ông chút nào!!!!!!!!

_ Không giống ta? Cũng có thể......_ ông trầm ngâm._ Nhưng những gì ta làm, đâu phải vì con? ta báo thù rửa hận cho con gái yêu của ta, như vậy chẳng có gì là sai trái, cũng chẳng có gì là vượt quá trách nhiệm!!!!!

_ Ông..._ Candy cắn chặt môi!!!!_ Ông thôi đi!!!! Ông bảo là trách nhiệm? Ông có quyền gì mà trả thù cơ chứ? Ai là người ngay từ đầu đã vứt BỎ MẸ con ?!! Ai là người nói với mẹ con rằng sẽ coi như chưa từng có đứa con gái như mẹ con?!!!! Ông đã từ chối cái trách nhiệm của mình, vậy thì bây giờ lấy cớ gì mà đòi làm người lấy lại công bằng cho mẹ??!

_ Hỗn láo!!!!!_ Ông giận dữ quát lớn, tiếng nói vang dội khắp căn phòng, tạo ra thứ âm thanh đáng sợ_Là cháu gái ta, đừng nói lời xằng bậy!!!!! ta không vứt BỎ MẸ con!!!! Con còn chưa đủ lớn,thiếu hiểu biết, ta có thể bỏ qua!!!Nhưng tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ 2 ta để yên như thế này đâu!!!! Đừng nói gì nữa!!!! ra khỏi đây đi!!!!!!

_ Không!!!! Con nhất quyết phải nói cho rõ!!!!!!!!_ Candy dường như chẳng biết sợ là gì nữa!! Bởi vì bây giờ, cô còn gì nữa đâu? Còn gì nữa khi cô chẳng thể chính tay báo thù!!!!!??_! Tại sao lại làm thế!!!!!?????!!!! Con khổ sở thế này chỉ vì đợi đến ngày hôm nay!!!!!!!!!!! Vậy mà tại sao ông lại phá hỏng tất cả!!!!!!????????!!!!!!!!!!! Nói đi!!!!!!!! ông đã làm đến đâu rồi????!!!!!! Làm đến đâu rồi!!!!!!???!!!_ Candy gào lên, cô gần như điên loạn.

_ tất cả đã xong!!!! Đã sạch sẽ không còn chút dấu vết

_ Không!!!!!!!!!!Không thể nào!!!!! Không thể nào !!!!!!!!!!!

_ Đó là sự thật!_ Ông khẽ lắc đầu!_ ta nói rồi, con thôi đi!!!!!!! Hãy dừng lại!!!! Đừng ôm lấy mối thù mà phá hỏng cả cuộc đời như thế!!!!!!

_ Không!!Không cần!!!!!!!!!!! Thù của con phải do con trả!!!!!!!!! Không thể như thế này được!!!!!!_ Candy không ngừng lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn....... bây giờ cô phải làm sao đây?

_ Hôn lễ của con cũng sắp được cử hành rồi! Ta mong con bỏ qua chuyện cũ mà sống vui vẻ hạnh phúc cùng Katsuki!

_ Không! Không!!!!!!!! Con phải đi!!! Không........ Con phải đi Mỹ..... phải đi Mỹ.... phải tận mắt chứng kiến...... tôi phải đi.....phải đi!_ Candy mất hết lí trí, cô quay người, định rời khỏi nơi đây... cô muốn chính mắt mình nhìn thấy sự thật!!!! Cô muốn kiểm chứng sự thật!!!!!!

_ là con ép ta phải ra tay!!_ Ông lạnh lùng nói!_ Ông nhấc máy điện thoại, ấn số khẩn cấp! Vào đi!!_Ngay lập tức, vị thư ký già mở cửa bước vào, theo sau ông là 5,6 vệ sĩ mặc áo vest đen. Người thư ký cúi đầu, nói:

_ Tôi xin lỗi! Thưa tiểu thư!

Candy chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì người ông đã nói tiếp:

_ Mấy anh, giữ chặt tiểu thư lại!

Candy hốt hoảng, không tin vào tai mình!!!!! Ngay lập tức, cả 2 cánh tay cô bị tóm chặt, cô vùng vẫy cố gắng thoát ra nhưng không thể được!!!!!!

_ Bỏ tôi ra!!!!!! Buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!!!!!!_ Candy hét lên, ánh mắt sắc lạnh mang chút bi thương nhưng đáng sợ của loài thú dữ!!!_ Tôi nói bỏ tôi ra!!!!!!!! Ai cho các người làm thế này!!!!!! Thả tôi ra ngay!!!!!!!!!

_ Là tại con không chịu nghe lời! Đừng trách ta! sắp đến ngày làm lễ, ta không thể để đám cưới vắng mặt cô dâu được!!!!!!

_ Không!!!! Thả tôi ra ngay!!!!! Tôi không kết hôn!!!!!!!!!! Nhất định không kết hôn!!!!!!!!!_ Candy dùng hết sức lực cố gắng thoát ra, nhưng chỉ là vô vọng!

_ Vậy thì đừng trách ta độc ác!!!!_ Ông nghiêm nghị nói, rồi quay sang ra lệnh cho vị thư ký_ Đưa tiểu thư về nhà giùm tôi! Tuyệt đối không được để tiểu thư bước ra khỏi nhà!!!

_ Vâng, tôi hiểu rồi, thưa ngài._ vị thư ký gật đầu, rồi nói với mấy người vệ sĩ_ đưa tiểu thư đi!

_ Không... Không....... Thả tôi ra!!!!! thả tôi ra!!!!!!!!!!_ Cái gì cơ?_ Salasa không tin nổi vào tai mình_ Hanachi! Cậu đùa thôi phải không?

_ Không! Hoàn toàn là sự thật!

_ Không thể nào! Tại sao lại có chuyện như thế được?!_ Salasa kinh hoàng mở to mắt.

_ Bởi vì sao ư?_ Hanachi hỏi lại, trong câu nói có chút giễu cợt mỉa mai_ Nếu chẳng phải chính cậu tiết lộ sự thật về mối thù của Candy cho Chủ tịch Tập đoàn AKT, thì bây giờ sự việc cũng không biến chuyển theo cái hướng không ngờ tới thế này rồi!

_ Candy bị nhốt ư? Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra! Không thể nào!_ Salasa lắc lắc đầu, dường như cô thật sự không thể tin được.

_ Không tin thì cứ tự đi mà điều tra! _ Hanachi đáp lại_ giờ cậu định giải quyết thế nào đây?

_ Tại sao Candy lại bị giam lỏng?_ Salasa nhíu mày.

_ cô ấy chắc chắn không thể chấp nhận việc bị cướp tay trên chuyện báo thù như vậy! thể nào cũng đòi đi Mỹ xác nhận sự thật! và tất nhiên......

_ Ông ấy sẽ không cho Candy rời khỏi Nhật! vì chỉ còn hơn 1 tuần nữa, là đến ngày cử hành hôn lễ?

_ Đúng vậy_ Hanachi gật đầu.

_ Báo thù có gì vui đâu?

_ cái đó thì cậu nên hỏi Candy.

_ Được người khác báo thù giùm, chẳng phải quá tốt ư?

_ Lí luận đó của cậu, e là khó chấp nhận.

_ Vì sao chứ?

_ cái này là sự cố chấp của người đời, nếu như cậu có mối thù hằn sâu sắc nào đó, ắt sẽ hiểu được cảm giác của Candy.

_ Thật à?

_ Đừng có thử. Không vui vẻ gì đâu.

_ Ừm, tớ biết mà. Nhưng....tớ phải làm gì bây giờ đây?

_ Không làm gì. _ Hanachi nói, có chút tuyệt vọng.

_Tại sao chứ?

_ Cậu không được làm gì hết! Đúng hơn là không thể làm gì cả!

_ Lí do?

_ Bởi vì, tất cả đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi._ Hanachi lắc đầu.

_ Nhưng.....

_ Bây giờ, người có thể làm thay đổi mọi việc, chỉ có 1 người thôi!

_ ai? _ Salasa nghi hoặc_ anh chàng đó?

_ Không.

_ Vậy thì là...?

_ Candy.

Đọc tiếp: Đơn giản chỉ vì anh yêu em - Phần 11
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Đơn giản chỉ vì anh yêu em
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM