Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Duyên Phận - Phần 2

Tiểu nữ nhân nằm trong ngực hắn đâu rồi!! Tại sao không hề cảm nhận được sự ấm áp của nàng? Sự tồn tại của nàng?

Hứa Gia Khải mở hai mắt, bên cạnh hắn không có ai cả. Phát hiện này làm cho hắn thất kinh, nàng đi đâu vậy? Lục tung cả phòng vẫn không thấy ai cả, nếu như không phải trên giường còn sót lại mấy sợi tóc dài cùng vất máu của xử nữ, hắn tưởng mình tối hôm qua nằm mơ.]

Nàng là ai? Nàng là ai? Là ai vậy? Tại sao không ở lại? Tại sao lại bỏ đi không nói lời nào? Nàng khác với những nữ nhân kia, tốt, nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn, câu dẫn dục vọng sâu bên trong hắn. Nếu như chuyện này tái diễn, hắn sẽ không do dự mà muốn nàng lần nữa. Nàng mang lại cho hắn sự vui vẻ thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, nữ nhân chết tiệt!! Lần sau gặp lại, hắn sẽ không để nàng nhẹ nhàng trốn mất như vậy.

Một tháng trôi qua, hắn không gặp được nàng, nàng giống như không khí, biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.

Mỗi khi đêm tới, nằm trên chiếc giường lớn, hắn lại nghĩ tới nàng nhớ đến buổi tối hôm đó. Chính vì thế, hắn bắt đầu phóng túng bản thân, hắn cần nữ nhân phát tiết để quên đi hình bóng trong đầu.

Uyển Oánh yên lặng. Trong một tháng, nàng không gặp Hứa Gia Khải. Điều đó làm nàng bình tĩnh đi rất nhiều, dần dần đẩy lùi bóng ma trong lòng, dần dần quên đi cả Hứa Gia Khải. Công việc bận rộn chiếm hết tâm trí, nàng chỉ chuyên chú thiết kế.

“Uyển Oánh, quản lý Lý gọi cô đi họp kìa!!”- Đồng nghiệp Tiểu Văn gõ cửa báo cho Uyển Oánh.

“Biết rồi, tôi đi ngay đây”- Uyển Oánh thu dọn đồ trên bàn, đi tới phòng họp.

Nhân viên cấp cao của công ty cũng tới phòng họp, vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc thật khác với lúc bình thường. Quản lý Lý ngồi xuống, nhưng chỗ ngồi chủ tọa vẫn trống. Tất cả nhân viên đều tới đông đủ, hội nghị mãi vẫn không thấy bắt đầu.

Uyển Oánh trừng mắt nhìn vào chỗ trống. Chẳng lẽ…Chẳng lẽ Hứa Gia Khải cũng tới!! Hắn đích thân chủ trì cuộc họp hôm nay sao? Uyển Oánh run rẩy, nàng còn có thể tránh đi không? Đêm đó hắn say như chết, căn bằn không biết nàng là ai, hắn cũng sẽ không nhớ đến sự xuất hiện của nàng!! Nữ nhân hắn nhiều đầy cả sân bóng, quên mất một đêm tình cùng nàng cũng chẳng phải chuyện lạ. Chỉ cần nàng làm như không xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không sao?

Đúng!! Sẽ không sao cả?

Chuông đồng hồ báo mười giờ, Hứa Gia Khải đi vào phòng họp, tiến về chỗ ngồi. Uyến Oánh không khống chế nổi trái tim đang đập liên hồi, nghe tiếng bước chân của hắn, đầu nàng cúi gầm xuống.

Hắn nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Oánh nheo nheo mắt quan sát kỹ nàng, hai mắt vốn dĩ đã lạnh nay càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng!! Hắn giật mình, thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia hắn không bao giờ quên! Nàng đang chơi trốn tìm sao? Giả vờ không quen biết, ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không làm.

“Hứa tổng, chúng ta bắt đầu được chưa?”- Quản lý Lý hỏi,

“Được!!”- Hắn tạm thời tha cho nàng một con đường, ông trời sắp đặt cho hắn gặp nàng, thì nhất định sẽ không dễ dàng để nàng thoát. Cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại nàng, ai ngờ trong lúc hắn đang tuyệt vọng nhất lại để hắn gặp nàng.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch thiết kế mới, nhà thiết kế Sở Uyển Oánh đã bắt đầu thiết kế bộ trang phục mùa đông, ta nghĩ nó nhất định sẽ thành công”- Quản lý Lý báo cáo cho Hứa tồng.

Sở Uyển Oánh- là nhà thiết kế do hắn đích thân chọn, hắn nhìn xung quanh, ánh mắt ai cũng nhìn hắn chỉ có nàng vẫn không dám ngẩng đầu. Sở Uyển Oánh- chính là nàng, tiểu nữ nhân đêm hôm đó hắn không cách nào quên được.

Hắn nghe xong báo cáo rồi tuyên bố: “Tan họp, hôm nay tới đây thôi”

Uyển Oánh nghe hắn nói giải tán mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên, muốn trốn khỏi đây. Dù hắn không nhận ra, hắn không nhớ được nàng, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.

“Cô Sở Uyển Oánh ở lại”- Hứa Gia Khải gọi nàng ở lại, làm sao có thể để cho nàng đi dễ dàng như vậy? Nàng cho rằng hắn nhận ra nàng mà còn bỏ qua được sao.

Uyển Oánh nghe lệnh, thân thể run nhẹ, bất đắc dĩ phải đứng lại. Hắn không nhận ra nàng!! Hắn sẽ không nhớ ra. Hắn và nàng không liên quan gì đến nhau.!! Nghĩ tới đó, nàng cảm thấy sảng khoái, không hề sợ sự có mặt của hắn.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, hắn từ từ đứng lên, đi tới bên cạnh nàng.

“Cô thích chơi trò trốn tìm, mất tích đến thế sao?”

Nàng không khỏi rùng mình một cái, hắn hắn có ý gì?

“Lời của ngài ta không hiểu lắm”- Nàng bình tĩnh trả lời.

“Nếu không thì thích chơi trò lén lút trốn mất?- Hắn tức giận trợn tròn mắt nhìn nàng, bàn tay to nâng cằm nàng lên. “Đêm hôm đó là ai ngủ trong lòng ta sau đó len lén chạy mất”

“Không phải ta”- Nàng vội vàng giải thích. “-Ngài uống say, căn bản đâu biết cô gái đó là ai?”

“Không phải là cô, thì làm sao cô biết ta uống say? Không phải là cô, làm sao cô biết ta không nhận ra? Cô cho rằng ta là ai? Ngay cả nữ nhân lên giường cùng mình cũng không biết sao? Sau đó để cho nữ nhân đó chạy mất?”

“Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta bất cẩn ngủ trên giường của ngài. Chuyện đêm hôm đó, chúng ta cho qua như thế sẽ tốt hơn”

“Ngoài ý muốn? Cho qua”- Hắn nghiến răng ép sát vào nàng, nàng thật quá hào phóng, đem lần đầu tiên của mình coi là chuyện ngoài ý muốn. “Nếu như ta không tìm được cô, cô tính sẽ vĩnh viễn không tới tìm ta đúng không”- Hắn từng bước ép sát nàng, nàng lui lại tựa vào vách tường.

“Ta nói rồi đêm đó là ngoài ý muốn, chúng ta không nhất thiết phải gặp lại”

“Cô như vậy là có ý gì?”- Hắn tức giận lạnh lùng tra hỏi nàng

“Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau, bạn gái của ngài nhiều như vậy, chắc cũng không để ý đến ta, đã như thế thì cũng không cần gặp lại”

“Nhưng cô biết ta, hiễu rõ ta là người không nên chọc giận. Cô còn có gan câu dẫn ta sao lại không có can đảm gánh lại lấy hậu chứ!”- Hắn hung hăng nói với nàng. Nàng cho hắn là cái gì? Đại sắc lang? Đại cầm thú? Tùy tiện lên giường với nữ nhân. Vậy thì nữ nhân nào lọt vào mắt hắn thì đừng mong trốn thoát.

“Ta không có”

“Cô không có, vậy tại sao lại ở trong nhà ta mà không rời đi? Cô không có, tại sao lại ngủ trên giường ta? Cô không có, tại sao lại rút vào lòng ta”- Hai mắt hắn giống như bốc lửa chiếu thẳng vào mắt nàng.

“Ta không có!! Ta không có!!”- Uyển Oánh liên tục nói, nàng kích động muốn thoát khỏi sự khống chế, đối mặt với sự cường hãn của hắn, nàng không thể làm gì cả. “Buông! Căn bản ngươi không xứng để ta câu dẫn”- Nàng không phải loại đàn bà ngu xuẩn thuận theo, khúm núm trước hắn. Nếu như không uống nhầm thuốc ngủ sau đó thiếp đi trên giường hắn, nàng vĩnh viễn cũng không muốn cùng hắn có quan hệ. Nàng xem thường hắn. Hắn là đại sắc lang, không biết thưởng thức, đàn bà nào tới gần cũng không cự tuyệt.

“Ta không xứng! Tại sao cô lại đem lần đầu tiên cho ta, không trách được, biểu hiện đêm hôm đó lại kém như vậy, giống như một quả táo chẳng có chút hấp dẫn, cô mới không xứng để cho ta ham muốn”- Vẻ mặt hắn mang theo sự giễu cợt và khinh miệt, dù thân thể nàng gầy yếu như đống củi khô…. Nhưng đống củi khô đó lại làm cho hắn hừng hực lửa. Trong lòng nàng chẳng lẽ không biết nàng đã mang lại cho hắn một đêm vui vẻ sao? Nàng cùng những nữ nhân khác có gì bất động? Dù nàng bị hắn cắt chức cũng chẳng đáng một đồng, nhưng hắn muốn nàng, loại suy nghĩ này khiến hắn sợ hãi, một Sở Uyển Oánh nho nhỏ lại khơi dậy trong hắn sự hứng thú.

“Ta không xứng để ngươi muốn ta, ngươi cũng không xứng để ta câu dẫn ngươi, vậy thì xin ngươi hãy rời khỏi tầm mắt ta”- Hắn quá tự phụ, cho rằng tất cả nữ nhân đều sẽ thích đều say mê hắn. Hắn sai rồi, nàng dù chỉ là một Sở Uyển Oánh nhỏ bé, nghèo, hắn Hứa Gia Khải dù nhiều tiền, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng sẻ không chấp nhận càng không chủ động biến bản thân mình trở nên rẻ mạt không đáng giá một đồng.

Hắn bị nàng chọc giận, chưa bao giờ…. Không một ai, không có nữ nhân nào dám khinh thường hắn, hắn chợt ngăn lên đôi môi nàng, liều chết mút vào. Hắn ôm nàng thật chặt, tránh để nàng lại như lần trước chạy thoát khỏi hắn,

Hắn làm gì vậy? Hắn dám vũ nhục nàng? Nàng không muốn cùng hắn tiếp xúc gần gũi như vậy, nàng không phải loại phụ nữ đó, để mặc hắn câu dẫn, càng không thể để cho hắn đùa bỡn trên tay sau đó ném đi. Nàng liều mình thoát khỏi hắn, nhưng cơ thể hắn cường tráng, căn bản không hề động đậy.

Thấy nàng sắp không thở được nữa, hắn mới thả ra, thô lỗ đẩy nàng ra xa: “Mục đích của cô đạt được rồi, cô thành công rồi! Ta muốn cô!! Hiện tại, vẫn còn rất muốn”- Hắn hận ý nghĩ trong lòng mình, hắn chưa từng phải toan tính tiếp cận ai, nay phải tìm cách gần nàng.

“Ta không phải nữ nhân của ngươi, chúng ta cũng không còn bất cứ quan hệ nào nữa”

“Cô muốn cái gì? Nhà, xe hơi, hay tiền? Tốt!! Cô chỉ cần mở miệng, ta sẽ đáp ứng hết”- Hắn nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt khinh miệt giễu cợt. “Ngay khi ta chưa đổi ý, cô có thể tùy ý lựa chọn. Nếu như ta không còn hứng thú với cô, thì một thứ cũng đừng hòng có được”

“Ta chỉ mong ngươi cách xa ta. tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại”- Nàng nhìn hắn nói. Loại người xấu xa hèn hạ như hạ, nàng càng tránh xa càng tốt.

“Cô ở trong mắt ta không đáng giá một đồng, cô cũng không đáng giá để ta muốn cô, càng không đáng giá với túi tiền ta bỏ ra”- Hắn châm chọc nàng. Lửa giận trong lòng càng cao, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống bóp chết nàng, nhưng đành phải ôm hận trong lòng. Nàng dám cự tuyệt hắn!! Có bao nhiêu nữ nhân cầu càng không được, có bao nhiêu nữ nhân nằm mơ muốn trở thành người của hắn, nhưng nàng hết lần này đến lần khác không thèm mớ tới? Nàng coi mình là gì chứ? Một nữ nhân ngu ngốc không hiểu gì cả.

Hắn tức giận bỏ đi, bước thật nhanh rời khỏi phòng họp.

Uyển Oánh thu nhập đồ trên bàn, chuẩn bị về nhà thì Hứa Gia Khải trực tiếp đi tới phòng làm việc của nàng.

“Đi thôi, ta cùng cô đi ăn cơm!!- Hắn ra lệnh với nàng, giống như nàng không có lý do để cự tuyệt của hắn, càng không nên cự tuyệt.

“Xin lỗi Hứa tổng, ta chưa từng nói sẽ đi ăn cơm cùng ngài”- Hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng Hắn xem nàng như những phụ nữ khác sao, vậy thì hắn sai rồi.

“Sở Uyển Oánh, đừng tưởng cô có thể điều khiển, khóng chế ta. Nói cho cô biết, bạn gái của Hứa Gia Khải này rất nhiều, không chỉ có một mình cô, tốt nhất cô nên biết điều nghe lời một tí. Nếu không, sẽ không lấy được thứ gì đâu?- Hắn tức giận nói với nàng. Nàng cho là nàng khác với bọn phụ nữ kia sao. Nàng sai rồi!! Hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Huống chi, nàng lại là một nữ nhân xấu xí, cực kỳ bình thường.

“Ta chưa từng nghĩ tới việc điều khiển hay không chế ngươi, càng không muốn có mối quan hệ này, nên hy vọng chúng ta sau này không còn bất kì sự liên quan nào cả’

“Cô không muốn”- Hắn nhướng mày, cười lạnh nói với nàng. “Tất cả phụ nữ đều thay nhau tranh cướp trở thành bạn gái của ta. Cô coi mình là ai, chẳng qua chỉ là một trái táo xanh, ở trong mắt ta chẳng đáng giá một đồng, thật là quái dị.”

“Ta là người quái dị lại không đáng giá một đồng, trong mắt ngươi chỉ là quả táo xanh. Nhưng ta cũng sẽ không coi trọng một kẻ tự cao tự đại ngông cuồng, ỷ mạnh ăn hiếp kẻ khác, không biết thưởng thức, là một kẻ lưu manh”- Nàng nâng cằm, hai mắt nhìn hắn, giống như có thể dựa vào lá gan lớn mà chống lại hắn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn mặt mày biến dạng vì tức giận nàng dần dần thấy sợ hãi. Nàng phải chạy khỏi đây, thoát khỏi hắn, thoát khỏi cái nhìn chằm chằm của hắn.

“Tại sao lại không coi trọng ta? Chẳng lẽ vì sau đêm đó ta vẫn chưa bù đắp cho cô, vậy thì nói đi cô muốn bao nhiều tiền?”

Nghe được lời của hắn nói, nàng không chút nghĩ ngợi vung tay lên hướng về phía hắn, nhưng tay nàng vừa vung lên giữa không trung đã bị hắn bắt được.

“Nếu như cô dám tát, cô tự biết hậu quả là gì”- Hắn không phải đe dọa nàng, hắn chuyện gì cũng dám làm, một nữ nhân như nàng làm sao có khả năng đánh hắn.

“Buông”- Nàng lạnh lùng nói.

“Ta nói rồi, tối nay đi ăn cơm cùng ta”

“Ngươi cho rằng, một câu nói của ngươi tất cả nữ nhân đều phải làm theo sao”

“Cô muốn ta kéo cô đi, để toàn bộ người trong công ty biết mối quan hệ của chúng ta, biết cô là nữ nhân của ta sao? Nếu không thì biết điều một chút, đi ăn cơm với ta”

“Ngươi..”- Đối mặt với sự uy hiếp của hắn, nàng đành phải thỏa hiệp. Nàng thà rằng phải nhịn hắn, còn hơn là để cho đồng nghiệp trong công ty biết mối quan hệ của nàng và hắn. Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu. “Lần này ta nghe lời ngươi nhưng không phải lần nào cũng thế đâu”- Nàng theo hắn rời khỏi công ty, lúc này công ty không còn bóng người.

“Nhất định ta phải có cô, muốn trách thì trách cô đã trêu nhằm người”- Sau khi nàng thỏa hiệp, hắn nói. “Lúc này mới nghe lời, sau này nếu biết điều, có thể sẽ sung sướng giống như bạn gái của ta”

Trời sanh ra đã cho hắn những ưu điểm, tạo cho hắn một tính cách ngông cuồng, tự cao tự đại, bản tính độc tài, hắn xem tất cả phụ nữ đều thích hắn. Chỉ có kẻ ngốc mới yêu thích hắn. Nhưng nàng là người thông minh sớm đã nhìn ra, dĩ nhiên sẽ không để bản thân mình trở thành loại phụ nữ đó.

Sở Uyển Oánh vừa tính bỏ đi đã bị hắn giữ lại: “Chưa có phụ nữ nào dám cãi lời hay cự tuyệt ta!! Mà cô- Sở Uyển Oánh dám ba lần bốn lượt chống lại ta!! Cô là của ta, đây là sự thật, trừ phi ta chán ghét, ngán, hưởng thụ đủ rồi, nếu không cô vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn!!- Hắn độc tài tuyên bố.

“Gia Khải, ai chọc giận anh vậy”- Kỳ Kỳ đột nhiên xuất hiện, nàng ta cẩn thận đánh giá Sở Uyển Oánh. “Là cô gái này sao? Gia Khải, từ khi nào mắt thẩm mỹ của anh lại kém như thế, đi chọn một nữ nhân xấu xí tầm thường làm bạn gái, cô ta chọc giận anh thì cứ việc đá cô ta đi”

“Kỳ kỳ, đây không phải là chuyện của em”

Kỳ Kỳ nhìn Uyển Oánh bằng ánh mắt bí ẩn, với điều kiện như nàng ta căn bản không xứng làm bạn gái Gia Khải!! Hừ, hay là nàng ta cứ quấn chặt lấy Gia Khải, nên anh ấy tức giận. Nàng vội vàng ôm lấy Gia Khải, như con chim nhỏ né sát vào ngực hắn.

Uyển Oánh si ngốc nhìn Kỳ Kỳ, sau đó lại ngắm đôi mắt phát ra mị lực của Hứa Gia Khải. Hắn dù ở bất cứ đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, trên người lại mang theo một loại mị lực không phải nam nhân nào cũng có. Cách nói chuyện, hành động, biểu hiện đều lộ ra khí chất đặc biệt, Kỳ Kỳ nhìn hắn sự sắp ngất đi. Hừ!! Hắn vĩnh viễn là một con bướm đào hoa, nàng chỉ là một cọng cỏ xấu xí, có tài cán gì mà khiến hắn dừng lại. Hắn chẳng qua nhất thời chán ghét những bụi hoa xinh đẹp, dừng lại ở trên cỏ nghỉ một lát. Cho dù hắn có đứng lại cũng đừng dây dưa với hắn. Hắn là kẻ nguy hiểm càng tránh xa càng tốt, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng đều không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh lại, mỗi buổi tối khi ngủ say hắn lại chiếm cứ giấc mơ nàng. Nàng sợ hắn nói ra mối quan hệ, nàng thề nếu có thể nàng sẽ đi thật xa, vĩnh viễn không gặp lại hắn.

Cuối cùng nàng cũng thoát khỏi Hứa Gia Khải để về nhà. Cha nàng nằm trên giường liên tục ho khan. Nàng vội vàng đi tới bên cha, quan tâm lo lắng hỏi: “Cha, cha làm sao vậy? Cha thấy không thoải mái ở đâu?”

“Uyển Oánh… con về rồi sao, hôm nay sao lại về trễ như thế? Cha và mẹ rất lo cho con”- Sở Kiện Hùng hỏi thăm Uyển Oánh, cũng không có ý trách cứ. Ông biết Uyển Oánh rất nghe lời, làm việc có nguyên tắc, chắc tối nay phải làm thêm giờ.

“Con.. con.. con làm thêm giờ, cho nên mới về trễ”

“Dù bận rộn nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe, con vì công việc mà bệnh, lại không thường xuyên nghỉ ngơi, cơ thể làm sao chịu được”- Sở Kiện Hùng nhắc nhở Uyển Oánh.

“Cha, con không sao”- Uyển Oánh an ủi, cha làm sao biết được chuyện đã xảy ra với nàng, nàng làm sao có thể nói ra đây.

“Con về phòng nghỉ ngơi đi”- Sở Kiện Hùng vừa nói xong, lại tiếp tục ho khan.

“Cha..”

“Không cần phải đế ý đến cha, cha không sao… khụ, khụ, khụ…”- Sở Kiện Hùng ho sặc sụa không chịu nổi mà ngã xuống

“Cha, cha, cha làm sao vậy?”- Uyển Oánh la to. “Mẹ, mau đưa ba tới bệnh viện”

“Không cần.. đi bệnh viện, cha không sao”- Sở Kiện Hùng cố gắng nói. Bệnh của ông đã mấy năm nay, có đi bệnh viện cũng chỉ lãng phí tiền, mà không khỏi bệnh, ông không muốn trở thành gánh nặng của gia đình.

“Cha đừng nói vậy, mau đi bệnh viện thôi!

Sau khi đưa đến bệnh viện, điều làm Uyển Oánh nhức đầu chính là số tiền thuốc khổng lồ. Bác sĩ nói bệnh của cha nàng rất xấu, cần nằm viện để theo dõi. Trong khoảng thời gian ngắn, nằng phải chuận bị đủ tiền trị bệnh cho cha, nhưng số tiền lên tới trăm triệu làm sao có thể.

Nàng tới công ty, tìm quản lý Lý.

“Uyển Oánh, tôi thật không thể giúp cô. Tổng Tài là người nắm trong tay mọi chuyện, tôi không có quyền trả tiền lương cho cô trước, càng không thể cho cô mượn”- Quản lý Lý nói.- “Hay cô đi gặp trực tiếp tổng tài xem sao”

Nàng thật phải đi tìm hắn sao? Thật phải đi cầu xin Hứa Gia Khải? Hắn liệu có đáp ứng yêu cầu của nàng một cách vô điều kiện không? Làm gì có thể chứ? Bất kể thế nào, trị bệnh cho ba vẫn là quan trọng nhất, nàng không thể vì chút xíu tự ái của bản thân mà bỏ mặc cha. Vì cha, nàng phải đi gặp Hứa Gia Khải.

Nàng phải đi gặp Hứa tổng. Nhìn cả cơ ngơi khổng lổ, mà quản lý lại rất nề nếp nghiêm ngặt. Quan đó đã đủ khiến nàng bội phục Hứa Gia Khải, hắn khiến nàng vừa kính vừa sợ, hắn có thể vì nàng mà phá luật không? Tất cả các nhân viên đều nghiêm túc làm việc, liệu công ty có vì một người xa lạ mà bỏ số tiền lớn như vậy.

Thư ky Chu đến trước mặt nàng hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì?”

“Tôi.. tôi muốn gặp Hứa tổng.

“Cô có hẹn trước không?”

“Hẹn trước?” Muốn gặp phải hẹn trước sao? Nàng lắc đầu, không nghĩ tới gặp hắn lại khó khăn như vậy.

“Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước, cô không thể gặp tổng tài được”- Thư Ký Chu dịu dàng từ chối.

“Tôi có thể đợi ngài ấy không?”

“Tổng tài đang họp, không biết khi nào mới ra. Nếu như đợi có thể sẽ rất lâu, hơn nữa tổng tài có nhìn thấy cô chưa chắc đã đồng ý gặp”

“Tôi biết rồi”- Uyển Oánh trả lời.

Nàng ngồi xuống ghế dựa bắt đầu đợi Hứa Gia Khải. Thời gian từng giây từng phút đi qua, kim chỉ giờ không ngừng chuyển động, nhưng mãi vẫn không thấy Hứa Gia Khải ra ngoài. Uyển Oánh lòng nóng như lửa đốt, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ treo tường. Ba tiếng đã qua, cả đêm qua nàng không ngủ, sáng nay lại bận rộn chuyện của cha, nàng sớm đã thấm mệt sắp không chịu nổi nữa. Nếu Hứa Gia Khải không ra, nàng cũng đành từ bỏ ý định tìm hắn/

Gia Khải từ phòng họp đi ra, tới đại sảnh hắn nhìn thấy Sở Uyển Oánh đang ngồi trên ghế.

“Hứa tổng, vị tiểu thư này đợi ngài đã lâu lắm rồi”- Thư ký Chu báo cáo.

Hắn gật đầu, đi tới bên cạnh Uyển Oánh: “Vào phòng làm việc của ta”- Hắn ra lệnh.

Cô ta biết tổng tài sao? Nếu không sao Hứa Gia Khải lại đồng ý gặp cô ta mà không cần hẹn trước. Nhìn dáng dấp hình như không giống bạn gái của Hứa tổng, vậy nàng là ai mà có thể khiến cho Hứa tổng đối xử khác như vậy? Tất cả nhân viên bắt đầu suy đoán.

“Tìm ta có việc gì?”- Vừa tiến vào phòng làm việc hắn đã hỏi, nếu không có việc nàng chắc chắn không chủ động đến tìm hắn. Nàng trốn hắn còn chưa kịp nữa mà!!

“Tôi… tôi…”- Nàng không cách nào mở miệng. “Ngài có thể cho tôi mượn tiền không?”

“Mượn tiền”- Hắn nghe xong liền lập tức phản ứng. Nàng tới đây là muốn lấy tiền ai cũng biết chỉ cần ở cùng hắn nhấc định sẽ có chỗ tốt. Ra là vậy, vốn dĩ là cần tiền, còn làm ra vẻ mượn tiền để che đậy, nàng giả vờ thanh cao, ra cũng không hơn gì đám phụ nữ kia. Nàng ở trước mặt hắn không phải vẫn phủ nhận mối quan hệ của hai người sao? Nàng không phải không muốn cùng hắn có bất cứ mối quan hệ dây dưa nào sao? Hôm nay, lại chạy tới đây kiếm hắn vì tiền. Nàng cùng đám phụ nữ kia chẳng khác gì cả, cũng tham tiền, tham hư vinh. Cho dù hắn chán ghét đám phụ nữ hám tiền, chán ghét loại đàn bà vì tiền mà bán đứng linh hồn. Nhưng hắn đối với nàng không đơn giản. Hắn muốn nàng, muốn nàng ở lại bên hắn.

“Cô cuối cùng cũng mở miệng, ta còn tưởng cô và đám phụ nữ kia khác nhau, thì ra cô cũng chỉ muốn câu dẫn ta vì tiền”- Tại sao tất cả nữ nhân đều vì tiền và địa vị của hắn, ngay cả Sở Uyển Oánh trước mặt cũng vậy, tại sao nàng không thật tâm đối với hắn? Không thật tâm thích hắn.

Trước khi tìm hắn, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Biết rằng hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, còn cố ý khinh bỉ, khiến nàng xấu hổ. Nhưng vì cha, nàng phải nhịn hắn.

“Ta nói rồi, ta không câu dẫn ngươi, ta chỉ tới tìm ngươi để vay tiền, ngươi có thể mỗi tháng trừ vào tiền lương của ta?”- Nàng bình tĩnh giải thích, hy vọng hắn hiểu ý nàng.

“Ta chưa bao giờ làm ăn mà không có lời. Ta sẽ đáp ứng, trừ phi cô đồng ý yêu cầu của ta”

“Yêu cầu? Yêu cầu gì?”

“làm tình nhân của ta”

Tình nhận? Hắn thật sự vô sỉ hèn hạ, mượn cơ hội này để uy hiếp nàng. Hắn tưởng nàng thật sự có thể vì tiền mà bán đứng thân thể, linh hồn mình sao? Hắn sai rồi, nàng sẽ không làm tình nhận, vĩnh viễn không nhượng bộ hắn. Nàng vốn đã biết trước kết quả nếu làm tình nhân của hắn, nàng không muốn thành món đồ cho hắn đùa giỡn, càng không muốn thành một bộ y phục tùy ý cho hắn mặc, lại càng không muốn sau khi bị hắn đùa bỡn lại bị hắn ném như thứ đồ bỏ đi.

“Ngươi thật hèn hạ?”- Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cất bước bỏ đi, nàng không muốn cùng hắn đôi co.

Hắn ngăn cản nàng lại: “Ta hèn hạ, nhưng cô cũng có hơn gì, khi không lại vô duyên vô cớ chạy đến ta mượn tiền?”

“Nếu như không phải cha ta vào viện, cần gấp tiền, ta cũng không tới tìm ngươi”

“Ba cô vào viện?”- Không trách được nàng lại chủ động tìm hắn? Không trách được nàng có mở miệng mượn tiền? Hắn còn tưởng… Hắn thật là đáng chết, nàng rõ ràng không phải loại người như vậy. hắn còn cố ý làm nàng tổn thương, sỉ nhục nàng. Hắn rất vui khi nàng đến tìm hắn, nhưng điều trước tiên phải quan tâm là: “Ba cô nằm viện cần rất nhiều tiền, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu của ta, thì hai bên đều có lợi”

“Ta dù có nghèo, có chết đói cũng không đồng ý”

“Vậy cô muốn tận mắt nhìn thấy ba mình nằm trong bệnh viện không có tiền điều trị sao?”- Hắn trợn mắt hỏi nàng. Nàng chán ghét hắn, sao ban đầu còn chủ động hiến thân. Sau khi khiến hắn hứng thú lại trốn mất. Nàng coi Hứa Gia Khải này là ai? Làm sao để một tiểu nữ nhân đùa bỡn quay mòng mòng như vậy. Cho dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ để có được nàng, hắn cũng không để ý, chỉ cần nàng làm nữ nhân của hắn, hắn không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

“Ta đến tìm ngươi với tư cách là nhân viên muốn xin trả tiền lương trước, xem ra ta sai rồi, ta lại nghĩ ngươi là người tốt lại còn vĩ đại”

“Ta không phải người tốt, ta là người làm ăn, càng không vĩ đại để lảm một cuộc mua bán không có lãi. Cô cần tiền, ta cần tình nhân, chúng ta hợp tác, hai bên đều có được thứ mình muốn”

Nàng hít một hơi thật sâu tận lực khắc chế không cho lời nói của hắn chọc giận mình, nàng tỉnh táo nói: “Nếu ngươi muốn tìm tình nhân, thì chỉ cần vơ tay đã được một nắm, cần gì phải là ta?”

“Cô đừng quên chính cô là người câu dẫn ta. Hứa Gia Khải ta muốn nữ nhân nào không một ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta. Trò chơi này ta đã định, trừ phi ta ngừng, nếu không cô đừng vọng tưởng ta sẽ bỏ qua”- Hắn từ từ tiến lại gần nàng, ánh mắt liên quyết, hàn khí dày đặc, không có ý định tha nàng.

Uyển Oánh không khỏi rùng mình, từng chút một dao động tâm, nàng bị lời nói cùng ánh mắt lãnh khốc của hắn uy hiếp không còn sót lại chút gì.

Nếu như có thể, nàng hy vọng chưa từng cùng hắn xảy ra quan hệ.

“Ta rất hối hận đã đem đêm đó tặng ngươi, ngươi căn bản không xứng để ta câu dẫn”

“Thế sao?”- Hắn không hề vì lời nói của nàng tức giận. “Những lời này sẽ khiến cô phải trả giá rất đắc”- Hắn kiên định nói. Vì muốn thu phục nàng mà hắn buộc phải làm thế.

“Đời này ta cũng sẽ không làm tình nhân của Hứa Gia Khải, sẽ không giống những người kia để ngươi đùa giỡn, càng không thể trở thành một bộ y phục để ngươi chà đạp, vũ nhục”- Thái độ của nàng vẫn kiên quyết như trước, sau đó dứt khoát rời khỏi phòng làm việc của hắn.

“Sở Uyển Oánh, ta tuyệt đối không buông tha cho cô”- Hứa Gia Khải âm thầm thề, tại sao lại phải là nàng hắn cũng không rõ. Tóm lại, hắn muốn cho nàng từ cao ngạo phải khuất phục, hắn muốn nàng như những nữ nhân khác mà thần phục, sùng bái hắn.

Uyển Oánh hối hận đã tới đây, hối hận đi tìm hắn. Nàng cho là hắn sẽ giúp nàng, thật không ngờ hắn lại uy hiếp nàng. Nàng sớm nên đoán ra hắn hèn hạ, vô sỉ, không chuyện ác nào không làm, lần này nàng đã thấy rõ bộ mặt của hắn. Nếu như nàng không phải là chết vì tự ái, nàng cũng không đáp ứng hắn; nếu như hắn không ưu tú như vậy, bị người khác hấp dẫn, nàng liệu có đồng ý với hắn không; nếu như nàng có thể vô tư một chút, có thể sẽ đáp ứng hắn, nếu như hắn không phải Hứa Gia Khải… Nếu như có “nếu như”, thật tốt biết bao, bây giờ nàng cũng không phải vì số tiền viện phí cỏn con mà hao tổn đầu óc, càng không đi tìm cái tên vô chủ du đãng kia.

Trời dần dần đen lại, nàng không hề để ý. Cả ngày chưa ăn gì, nàng cũng không biết, suốt cả buổi chiều nàng như kẻ ngốc đi trên đường không hề trở về bệnh viện.

“Uyển Oánh, con tới rồi”- Mẹ nàng đang giúp cha uống thuốc.

“Dạ”- Nàng đáp lại, đi tới bên giường cha: “Cha, bệnh tình cha tốt hơn tí nào chưa?”

Sở Kiện Hùng gật đầu: “Khá hơn rồi, cha không sao”

Thấy tinh thần của cha cũng khôi phục nhiều, nàng cũng cảm thấy yên tâm.

“Uyển Oánh, sao con giờ mới về? Nếu như không phải ông chủ của con tới thanh toán tiền viện phí. Mẹ thật không biết phải làm sao với cha?”

“Sao ạ?”- Uyển Oánh không tin vào lỗ tai mình.

“Cha cũng không nghĩ Hứa Tổng tài tới thăm, lại còn mua rất nhiều đồ. Cậu ấy nói để con an tâm công việc, tránh để tiền thuốc thang làm phiền lòng”- Sở Kiện Hùng nói. “Uyển Oánh, con kiếm được công việc thật tốt, ông chủ như thế bây giờ rất hiếm”

“Hứa Gia Khải.. tới đây còn nói gì không ạ?”

“Cậu ấy dặn cho dưỡng bệnh cho tốt, không nói gì hết”

Hứa Gia Khải cam tâm giúp tiền viện phí cho nàng vô điều kiện sao? Hắn tốt như vậy sao?

Cửa phòng làm việc của Sở Uyển Oánh đột nhiên mở ra, Hứa Gia Khải xuất hiện ở cửa, nghênh ngang đi vào.

“Không biết tổng tài tìm ta có việc gì?”- Nàng biết hắn sẽ chẳng hảo tâm giúp nàng trả tiền thuốc, hắn tới là để nói điều kiện với nàng.

Hắn không thích nàng cùng hắn giữ khoảng cách như vậy, không thích nàng dùng bộ dạng lạnh như băng đối diện với hắn. Hắn thề có một ngày sẽ phá vỡ gương mặt lạnh lùng đó, khiến cho nàng nhiệt tình mỹ lệ dâng kính cho hắn.

Hắn đưa cho điện thoại di động.

“Để làm gì?”- Uyển Oánh không rõ ý của hắn.

“Đây là của cô, nhớ kỹ, sau này ta sẽ thường xuyên liên lạc”

“Ngươi nên biết ta không có khả năng trả tiền cho những thứ này”-Nàng muốn dùng lý do này bỏ đi ý nghĩ của hắn.

“Những thứ này cô không cần quan tâm”

Đúng vậy, hắn sẽ trả tiền thay nàng, hắn nghiễm nhiên đã biến nàng thành nữ nhân của hắn. Là nàng sao? Không. Nàng không muốn làm nữ nhân của hắn nhưng có thể tránh né sao.

“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?”- Nàng hỏi hắn.

“Bởi vì em của ta”- Hắn trả lời nàng. <đổi cách xưng hô nhá, cho nó ngọt ngào.>

Nàng không để ý đến hắn nữa, không muốn tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng của hắn. Hắn muốn gây sự, muốn ép buộc khiến nàng sợ hãi. Hắn vươn bàn tay to giữ lấy mặt nàng, buộc nàng phải đối diện với hắn. “Tan tầm, ta sẽ đưa em đi ăn cơm”

“Ta phải làm việc”- Hắn ở lại phòng làm việc của nàng quá lâu, nếu tiếp tục dằn co, toàn bộ người công ty sẽ nghi ngờ.

“Nhớ kỹ sau khi xong việc, ta sẽ tới đón em”- Hứa Gia Khải bỏ đi

Vì tránh anh, Uyển Oánh kết thúc công việc thật sớm. Vừa mới tan tầm, cô là người đầu tiên rời khỏi công ty, sau đó vội vàng leo lên taxi.

Lúc về đến nhà, trời bắt đầu mưa tí tách, Uyển Oánh may mắn thoát khỏi trận mưa, rốt cuộc cô cũng tìm ra được lý do cự tuyệt Hứa Gia Khải. Vừa ăn xong bữa cơm chiều, thì mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn, tát vào cửa sổ. Trận mưa này chắc còn lớn hơn nữa, cô dần dần yên tâm, Hứa Gia Khải sẽ không đến tìm cô đi ăn cơm.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, còn phát ra giọng của Hứa Gia Khải: “Lập tức trả lời điện thoại cho ta”.

“Uyển Oánh, con mua điện thoại khi nào vậy?”- Mẹ cô nhìn điện thoại bên trong túi.

“A, công ty nói để cho công việc dễ dàng nên đã cấp điện thoại di động cho con”- Uyển Oánh nói dối.

Mẹ cô gật đầu không hề hoài nghi lời cô nói.

Uyển Oánh bắt điện thoại lên.

“Uy”- Hứa Gia Khải nghe tiếng nhấc điện thoại liền nói: “Chẳng phải đã nói đi ăn cơm, tại sao em không chờ!!”- Anh tức giận hỏi tội cô.

“Tôi chưa từng hứa với anh đi ăn cơm tối, vậy thì tại sao phải chờ”- Uyển Oánh không thích anh ra lệnh cho cô, càng không thích dáng vẻ chúa tể của anh.

“Sở Uyển Oánh, em muốn thế nào đây?”- Hứa Gia Khải dần dần mất đi sự nhẫn nại. “Tôi giống như kẻ ngốc đứng bên ngoài chờ em, còn em thì đã sớm rời khỏi công ty”

“Đừng tìm tôi được không?”- Cô nhẹ nhàng năn nỉ anh.

“Tại sao?”

“Chúng ta không phải bạn bè, thậm chí có thể nói không quen biết nhau, anh cần gì phải lãng phí thời gian của mình với tôi? Tôi biết anh có rất nhiều bạn gái, thậm chí rất xinh đẹp, tôi với anh mà nói không đáng giá một đồng, cần gì phải dây dưa với nhau?”

“Em nói vậy là có ý gì?”

“Giữa chúng ta không có bất kì quan hệ gì, hi vọng anh sẽ quên đêm đó đi”- Cô cố gắng làm việc, anh xuất hiện phá vỡ đi cuộc sống yên bình của cô.

“Không được!”- Anh hét lên trong điện thoại: “Em cho rằng tôi là người thế nào, mặc cho em chơi đùa, mặc em định đoạt, chỉ cần em, nói tôi phải quên thì quên sao!! Em không muốn cùng tôi quan hệ, thì lúc đầu không nên dựa sát vào ngực, không nên để tôi nảy sinh hứng thú với em”

“Bạn gái của anh còn rất nhiều, cần gì phải quan tâm đến hạng nhan sắc tầm thường như tôi chứ”

“Tôi không cho phép bất cứ ai làm trái ý, càng không cho phép phụ nữ cự tuyệt mình”- anh mới là người không cần cô, anh không cần phụ nữ nào cả. Một Sở Uyển Oánh nho nhỏ, làm sao có thể khơi dậy sự ôn nhu của anh. Anh đối với phụ nữ chỉ biết ra lệnh, anh quan tâm cô vì cô dám cự tuyệt anh.

“Anh muốn thế nào đây?” Cô không thể không nhún nhường. Những câu chuyện về anh, chưa từng nói qua Hứa Gia Khải không hề là biết nói lý. Anh chơi đùa với phụ nữ rồi vứt đi, tại sao hết lần này đến lần khác không buông tha cho cô.

“Tôi muốn gặp em!”

“Bên ngoài đang mưa”- Cô viện lý do này để gạt bỏ ý định của anh.

“Tôi sẽ tới đón”

“Không cần, tôi tự qua”- anh đối với cô dây dưa không rõ, chẳng qua anh muốn chính minh sức quyến rũ của bản thân, thỏa mãn sự độc chiếm hư vinh. Anh chỉ quan tâm đến tôn nghiêm và thể diện của anh, chính vì thế anh không cho phép phụ nữ cự tuyệt hay không thèm nhìn đến anh.

Cô thở dài, sao cô lại chọc phải anh chứ? Cô không muốn gặp anh, đơn giản là vì đáp án của anh cô đã biết.

Cô không muốn anh dùng mãi một lý do ép buộc cô, cho dù thế nào, cô cũng không muốn gắn. Trong truyền thuyết, Hứa Gia Khải xem phụ nữ như thứ đồ tiêu khiển giải sầu, không hề tôn trọng họ, càng không bắt buộc phụ nữ. Xem ra tối nay cô không thoát được rồi, đành phải nói chuyện rõ ràng mong anh tha thứ cho cô.

Khi vào phòng của anh ở khách sạn đã thấy anh đợi từ lâu.

“Em suy nghĩ cái quái gì vậy?”- Anh lạnh lùng, tức giận hỏi cô. Cô còn tránh được anh sao?

“Tôi nói rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh, càng không muốn anh dùng tiền mua linh hồn và thể xác của tôi. Mặc dù tôi rất nghèo, nghèo đến trắng tay, cũng sẽ không vì tiền mà đồng ý làm chuyện đó”.

Anh muốn có được cô, thứ càng không có được càng khơi dậy bản chất hiếu chiến của anh, anh muốn chứng minh thực lực và sức quyến rũ của bản thân, muốn tất cả phụ nữ trên thế giới đều là của anh.

Tình trường cũng như thương trường mọi việc đều thuận lợi, không cần dùng sức vẫn tanhg, anh- Hứa Gia Khải một kẻ phong lưu, chưa từng thất bại luôn tự xưng là cao thủ tỉnh trường, tất cả phụ nữ đều vì anh mà khuynh tâm, ngưỡng mộ, lại còn xem anh là người đàn ông độc thân có giá trị nhất. Thậm chí ai cũng phải thừa nhận mị lực không cách nào kháng cự của Hứa Gia Khải, nhưng cô, một phụ nữ bình thường, Sở Uyển Oánh lại quét sạch tất cả thể diện của anh.

Sự cự tuyệt của cô làm anh tức giận, đồng thời càng làm tăng thêm dục vọng chiếm hữu cô. Anh không tiếc bất kì thủ đoạn để đoạt lấy cô, cho dù là bắt cóc, cường bạo, anh cũng muốn đạt được mục đích.

“Em biết cự tuyệt tôi có hậu quả gì không?”- Anh trịnh trọng cảnh cáo cô. “Em có biết tôi sẽ dùng cách gì đối phó với em không. Tôi sẽ thông báo với mọi người em là phụ nữ của tôi, vì tiền mà ủy thân, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm tình nhân. Em vì tiền mà trở thành một món hàng trên tay tôi, tất cả bạn bè, đồng nghiệp đều sẽ không còn tin tưởng em, còn cha mẹ em, buổi tối hôm trước em không về đủ xác minh chuyện đó là thực. Em có chắc ba mẹ sẽ tin những điều em nói không, có thể tiếp nhận được sự bức bách phê bình của mọi người xung quanh không, nếu được thì hãy cự tuyệt tôi”- Anh đánh vào điểm trí mạng của cô.

Anh uy hiếp cô! Không là ép buộc, là đe dọa, cô biết cự tuyệt sẽ mang đến hậu quả gì đây cũng là điều cô sợ nhất.

“Anh thật hèn hạ”- Đối mặt với sự uy hiếp đe dọa của anh, cô bất lực hét lên: “Tại sao lại chọn tôi, tôi không xinh đẹp, dáng người lại gầy như cây trúc, không cách nào thỏa mãn anh. Bạn gái của anh nhiều vô số kể, chỉ giơ tay ra là đã có, những cô gái đó sẽ sẵn sàng khoa chân múa tay đáp ứng anh. Vậy thì nhất quyết lại làm tôi”

“Đơn giản vì em cự tuyệt tôi, không phải một lần mà là ba bốn lần.”- Đây là lý do anh đã tìm kiếm bất lâu nay, chỉ có lý do này mới giải thích được tại sao dục vọng của anh đối với cô lại mãnh liệt như vậy.

“Cho nên anh mới cần tôi, chỉ để chứng minh năng lực, duy trì sự tôn nghiêm của bản thân thôi sao!!”

“Tôi muốn em, không có một người nào, một thứ gì thoát khỏi tay tôi”- Anh muốn cướp lấy cô. cô càng khiêu chiến càng tỏ ra quật cường thì anh sẽ còn có hàng vạn lý do.

“Nếu như tôi cũng yêu anh như những cô gái khác, liều mạng cũng muốn có được anh, thì anh sẽ thả tôi phải không?”

“Đừng so sánh em với đám phụ nữ ngoài kia!”- Anh trợn mắt nhìn cô, cô làm sao có thế so sánh với loại phụ nữ ruồi muỗi xung quanh anh. Cô chính là cô- Sở Uyển Oánh, anh chỉ muốn chinh phục cô.

Cô mệt quá, mệt lắm không thể chống đỡ được nữa, cô ngồi phịch xuống ghế salon không hề có sức đứng dậy. Anh đặt ra cho cô một đống khó khăn. Cô kiên cường bình tĩnh đối diện với anh, bây giờ lại chỉ đau khổ đối mặt với những vấn đề anh đưa ra mà tàn nhẫn lựa chọn…

Cô trốn không thoát, vĩnh viễn cũng không thể thoát nổi? Cô không thể nào đấu lại hắn, chỉ có thể cam nguyện khuất phục thôi sao? Cô lại phải trở thành thứ đùa vật cho anh đùa giỡn? Biến bản thân thành thứ thương phẩm? Nhìn anh kiên quyết nên cô cũng không dám kháng cự lại gương mặt lạnh lẽo đó, đúng vậy, cô phải đáp ứng anh.

“Tôi đồng ý”

Nghe thấy những lời này, gương mặt cứng ngắc của anh trở nên ôn hòa, khóe môi cong lên nở nụ cười thắng lợi. Đi tới trước mặt cô, nâng gương mặt lên, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt ưu thương đó.

“Đây là lựa chọn tốt nhất của em”

Nhìn nụ cười chiến thắng của anh, lòng cô cảm thấy đau vô hạn. Nỗi đau không biết nên diễn tả thế nào?.

“Có thể đáp ứng tôi một yêu cầu khác không?”

“Em nói đi”- Chì cần là yêu cầu của cô, anh sẽ đáp ứng.

“Đừng công khai chuyện chúng ta, tôi không muốn ai biết cả”

“Được thôi”- Anh sảng khoái đáp ứng điều kiện của cô, nếu như cô không muốn công khai, vậy thì tùy cô thôi.

“Vậy bao lâu chúng ta mới kết thúc mối quan hệ này”- Cô lại hỏi.

“Bao lâu?”- Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giữ cô lại bao nhiêu lâu.

“Một ngày, một tháng, một năm? Hay là cả đời?.- Cô thấy anh không trả lời liền tự định đoạt thời gian. “Vậy một tháng được không”.

Cô căn bản chỉ muốn thoát khỏi anh, một tháng, chỉ cần cô trong vòng một tháng làm anh chán ghét, thì việc chiếm lấy cơ thể cô anh sẽ không còn hứng thú nữa.

“Chưa biết chừng, chỉ mới mấy ngày tôi đã không còn hứng thú với em, nên em cũng không cần gấp gáp muốn đi như vậy”

“Thế thì tốt, càng tốt hơn nếu anh chán tôi ngay bây giờ”

“Vậy thì phải xem biểu hiện tối nay của em”- Ánh mắt anh nóng rực dao động trên cơ thể của cô.

“Tối nay?”- Cô giật mình, dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng tối nay…

“Phải”- Lời nói của anh như đinh chém sắt, không để cho cô hỏi liền nói tiếp. “Tắm rửa trước đi, tôi thích thân thể sạch sẽ.”

Trong lúc tắm, cô để nước nóng dội xuống mặt mình, để mặc nước chảy xuống thân. Cô luôn gặp may mắn, bây giờ sao lại bất hạnh gặp phải Hứa Gia Khải thế này.

Cô trốn trong phòng tắm, mãi không dám ra. Đối mặt với anh, cô không dám làm chuyện đó, mặc dù không phải lần đầu tiên. Hơn hai mươi năm, cô cố trấn thủ, nhưng cuối cùng lại chịu khuất phục trước thứ trò chơi hèn hạ bỉ ổi của anh.

Ai! Cô thở dài một tiếng, làm sao đối mặt với thực tế đây Sở Uyển Oánh, lần đầu tiên đã đem cho anh ta, bây giờ lần lần thứ hai sao? Sớm hay muộn cô cũng phải chấp nhận.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn không chút tiếng động ôm chặt lấy cô, từ phía sau một thân thể cao lớn vững chắc nhích tới gần. Cô nhắm chặt hai mắt, đành phải chấp nhận Hứa Gia Khải, vẻ mặt đau đớn toàn thân tê dại đi. Da thịt dán chặt vào nhau làm cho cô không biết nên xử sự ra sao, Hứa Gia Khải liên tục hôn không ngừng. Thân thể trần truồng của hắn dính chặt vào cô, cô bất lực không cách nào giãy dụa, mặc anh ở trên cơ thể mình mà vuốt ve mà đùa giỡn..

“Lên giường đi tôi sẽ cho em biết tôi muốn em đến mức nào”- Anh nói thầm vào tai cô,

Trên giường lớn, hai thân thể thở dốc, mồ hôi nhỏ giọt. Anh rút ra quay cuồng trên giường, cảm giác thoải mái sung sướng lan tỏa toàn thân, chưa có phụ nữ nào mang đến cho anh cảm giác như vậy.

Cô đã trở thành thứ gì đây? Là thứ đồ chơi mặc anh định đoạt, là thứ thương phẩm để buôn bán, là phụ nữ để phát tiết. Cô hận mình, hận mình toàn tâm đáp trả, hận bản thân mình tiếp nhận anh, hận bản thân mình không biết xấu hổ mà rên rỉ. Nhưng thế thì sao chứ, chỉ có hai người thật lòng yêu nhau mới đạt tới cao trào, anh ta không yêu cô, nhưng vẫn có thể làm ra chuyện này. Ngồi dậy, phải rời khỏi đây, phải tránh xa cái tên ma quỷ vô sỉ bên cạnh mình.

Anh liền ngay lập tức giữ cô lại: “Không được đi”- Anh ra lệnh cho cô toàn thân phát ra khí tức bức người quen thuộc.

“Anh đã có được thứ mình muốn, tại sao còn muốn tôi ở lại”- Không phải sao? Anh muốn thứ này thì cũng đã đạt được mục địch, giữ cô lại để làm gì chứ?

“Đừng chọc giận tôi, tôi chưa từng nói sẽ để em đi”- Anh bá đạo nói, dùng thân thể của mình ép cô xuống, đôi mắt căng ra nhìn cô. “Em là người của tôi, sẽ phải ở lại đây, hơn nữa không có cơ thể của em bên cạnh, tôi sẽ mất ngủ”- Anh thật có mất ngủ, cảm giác có nàng bên cạnh thật tốt.

“Nếu tôi không về, ba mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ và lo lắng”- Cô viện lý di này để anh thả cô ra. Ngủ trong lòng anh, là hành hạ với cô, cô sợ sẽ phải tiếp nhận thêm lần nữa.

“Tôi không cần biết, em tùy tiện tìm lí do đi. Lần trước chẳng phải đã thoát khỏi sự kiểm tra sao, hay để tôi nói trực tiếp với ba mẹ em là em đang ngủ bên cạnh tôi”- Anh mỉm cười, dù sao anh cũng không ngại công khai mối quan hệ hai người, nếu tất cả mọi người đều biết, thì cô cũng không còn ý nghĩ bỏ trốn.

“Anh biết rất rõ lý do tôi đồng ý ở bên cạnh, nếu để mọi người biết, tôi sẽ lập tức bỏ đi”- Cô tức giận nói. Cô chán ghét nụ cười khiến người khác chết mê chết mệt của anh, lòng dạ như ma quỷ, nụ cười của ác ma mang theo sự hèn hạ trêu chọc, anh có thể bất chấp mọi thủ đoạn để có được nữ nhân mình muốn.

“Bỏ đi?”- Anh nhìn cô thật kỹ, giọng nói trở nên âm trầm kinh khủng. “Hứa Gia Khải ta rất biết yêu thương phụ nữ. Không có bất cứ ai hoặc thứ gì có thể thoát khỏi tay ta, không có mệnh lệnh, tôi không cho phép em bỏ đi”- Hai người chỉ vừa bắt đầu, anh chỉ mới vừa nhận thấy mặt tốt của cô, mới vừa nếm được vị ngọt của cô. Cô lại không biết sống chết làm anh tức giận. Từ trước tới giờ không ai có thể khiến anh căng thẳng nhưng cuối cùng lại vì cô nhóc này mà động tâm.

“Tôi là hàng hóa, là thứ đồ chơi, là y phục của anh. Sống chết đều nằm trong tay anh, làm sao dám bỏ đi chứ!”- Cô thương tâm nói.

“Hiểu thì tốt”- Nhìn cô tức giận, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, khuôn mặt thì căng thẳng, khoé miệng của anh không nhịn được mà mỉm cười. Mỗi hành động của cô, từng vẻ mắt đều khiến anh thấy hứng thú, anh hứng thú với mọi thứ thuộc về cô. Lần đầu tiên, anh thưởng thức một nữ nhân kỹ như vậy, dù dung mạo không xinh đẹp, trái ngược hẳn với đám phụ nữ xung quanh.

“Đừng ở trước mặt tôi cười xảo trá như vậy”- Nhìn anh cười đúng là làm cho cô ý loạn tình mê, làm cô quên mất lý do hận anh.

“Là em đang sợ nụ cười của anh sẽ mê hoặc em sao?”- Buổi tối hôm nay quả thật là làm cho anh cười rất nhiều, tất cả cũng chỉ vì dáng vẻ của cô.

Giọng nói của anh tràn đầy mê hoặc làm tim cô đập mạnh, cô vội vàng quay đầu đi để che sự bối rối. “Tôi muốn đi ngủ”- Cô ảo não chính mình luôn để hắn quấy phá tâm trí.

“Được”- Anh vui vẻ chấp nhận. Hôm nay dù sao cũng đã quá mệt, anh liền đưa tay nắm eo cô kéo sát lại gần, gương mặt dán chặt vào cái cổ thon nhỏ của cô.

“Tôi không quen có người ngủ bên cạnh”- Cô cố gắng đẩy anh ra.

“Đây là thói quen tốt, nếu không từ giờ bắt đầu tập cho quen đi”

“Đối với đám phụ nữ kia, anh cũng ôm chặt vậy sao? Giống như là sợ bọn họ chạy mất.”- Nhớ tới lúc bên cạnh anh có nhiều phụ nữ xinh đẹp, trong lòng cô lại cảm thấy ghen tị. Sở Uyển Oánh, ngàn vạn lần đừng nên ghen.

“Anh chỉ sợ em lén lút chạy mất”- anh giống như muốn chiếm lấy cái gì đó liền ôm cô thật chặt, thân thể đang run rẩy này là của anh, không cho phép cô bỏ đi. Anh bị tính chiếm hữu của mình làm cho hoang mang, anh- Hứa Gia Khải, luôn phóng khoáng với phụ nữ,. Phụ nữ là đồ chơi, là y phục, sao bây giờ lại đi quan tâm đến nữ nhân này? Lại còn phải dùng thân thể của nữ nhân để an ủi chính mình. Thật là không bình thường.

“Cho dù tôi có trốn thì anh cũng sẽ bắt lại”- Cô trốn không thoát, đành phải đáp ứng là tình nhân của anh, hết lòng tuân thủ lời hứa. Một tháng, một tháng sẽ qua rất nhanh. Nhưng một tháng này, cô phải luôn phòng bị, chế ngự sức hấp dẫn của anh, đừng để bản thân rơi vào cạm bẫy mê người đó.

“Từ hôm em đưa anh về nhà thì em vốn dĩ đã là nữ nhân của anh”- Đêm đó là do anh may mắn, không ngờ uống rượu say lại có được cô.

“Đừng nhắc tới tối hôm đó, tôi hối hận vì đêm đó đã đem tặng anh”- Nếu như cô hạ quyết tâm không để ý tới anh, hai người vĩnh viễn sẽ không có bất cứ quan hệ gì.

“Em nên xem đó là một buối tối may mắn, vì nhờ đó mà anh đẽ quen em”- Anh xoay người cô lại, bắt cô đối mặt với anh, rồi dùng đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn cô chăm chú. “Không cho phép em hối hận, nghe rõ chưa?”- Anh kéo đầu cô ôm áp sát vào ngực mình, ôm cô thật chặt. **Duyênkiep.wordpress.com**

Rốt cuộc, anh là người thế nào? Khi thì nguy hiểm hèn hạ như ma quỷ, lát sao lại bá đạo là một người vô lý, bây giờ lại ôn nhu, đầy tình cảm. Cô ngước mặt lên, ngắm nhìn đôi mắt của anh ẩn chứa nhu tình, làm sao có thể? Cô làm sao có thể tin được, một người quyền thế, khí phách mười phần, là một tay ăn chơi lãnh khốc vô tình sao lại có thể sinh ra nhu tình như vậy. Cô chậm rãi dựa đầu mình vào ngực, tay không tụ chủ đùa nghịch với sợi dây chuyền trên cổ anh. Bất luận anh là kẻ thế nào, thì cô đối với anh cũng chỉ là một món hàng.

Tiểu nữ nhân tuyệt diệu này, ngay cả hơi thở, cả hành động chơi đùa với sợi dây chuyền của rất đáng yêu. Mỗi hành động của cô đều câu dẫn anh. Không có một ai, một nữ nhân nào có thể khiến anh động lòng như vậy, Nhưng Sở Uyển Oánh, một tiểu nữ nhân lặng thinh nằm trong lòng ngực anh, lại khiến anh có ý nghĩ muốn bảo vệ che chở cô.

Về nhà, thấy cha mẹ đang lo lắng mong đợi, Sở Uyển Oánh cảm thấy xót xa, trong lòng càng quyết tâm, bất kể thế nào, cũng không để cha mẹ lo lắng, để ba mẹ vì tiền mà gấp gáo. Bệnh tình của ba chuyển biến ngày một tốt, mẹ cô cũng lộ ra nụ cười sung sướng, cô biết quyết định của mình là đúng. Hứa Gia Khải có thể cứu lấy tính mạng cha mình, hơn nữa lại giúp đỡ gia đình cô. Mặc dù cô luôn sỉ vả sức mạnh của đồng tiền, nhưng hôm nay vì cha nhập viện mà phải cúi đầu. Cha mẹ cô không phải lo lắng mà sống, cô dùng thân thể của mình đổi lấy sự hạnh phúc của cha mẹ xem ra cũng đáng.

“Uyển Oánh, sao tối qua con lại không về”- Mẹ cô hỏi. Kể từ khi Uyển Oánh trở thành nhà thiết kế, công việc bận rộn thích về thì về đi thì đi.

“Hôm qua, mưa lớn như vậy còn đi vội vã đến thế làm gì?”- Ba cô quan tâm nói.

“Dạ, do đồng nghiệp của con có chút việc cần con giúp, vì đã trễ nên con cũng về”. Cô dùng sự tính nhiệm của cha mẹ để che dấu lời nói dối của mình.

“Đồng nghiệp con không sao chứ?”

“Dạ, không sao”

“Uyển Oánh, cha mẹ luôn yêu thương con, cũng biết rõ tính cách của con, cho nên dù con nói hay làm gì ba mẹ vẫn tin tưởng. Nhưng dù làm gì cũng phải quan tâm đến bản thân”

“Con biết”- Uyển Oánh trả lời. “A, cha mẹ, dạo này công việc khá nhiều, nếu muốn hoàn thành hết có thể con sẽ làm thêm giờ. Công ty cũng đã chuẩn bị cho con một gian phòng làm việc, nếu không có gì, chắc con không về nhà”

“Công việc bận rộn nhưng nhớ chú ý bản thân, còn nữa dạ dày con sao rồi? Như vậy cũng tốt, đỡ phải đêm hôm khuya khoắt về nhà, ba và mẹ cũng yên lòng”- Sở Kiện Hùng nói.

“Uyển Oánh, một mình nhớ phải ăn đủ ba bữa, nếu không bệnh dạ dày lại tái phát rõ chưa.”- Mẹ cô quan tâm nói.

“Không cần nghiêm trọng vậy đâu, khoảng một tháng là xong việc. Hơn nữa, ông chủ cũng sẽ thưởng cho con một món tiền lớn xem như trả công”

“Ông chủ bây giờ thật tốt, vì hạ cấp mà quan tâm chu đáo như thế. Uyển Oánh, con phải biểu hiện cho tốt, ngàn vạn lần đừng phụ lòng ông ấy”

“Dạ, con đi thu dọn đồ”- Uyển Oánh nói. “Nếu như không có gì, con sẽ gặp lại ba mẹ sớm thôi”

“An tâm làm vệc, cha có mẹ con chăm sóc, bệnh cũng khá hơn nhiều”

Cô xách hành lý ra khỏi nhà, nhìn ra đường, Hứa Gia Khải vẫn chưa tới đón. Mặc dù cô không muốn công khai chuyện hai người, nhưng từ sâu bên trong luôn mong muốn anh sẽ tôn trọng cô, xem cô là bạn gái chân chính chứ không phải chỉ là mối quan hệ giao dịch dùng tiền để trao đổi. Một cảm giác chua xót len lỏi trong lòng. Sở Uyển Oánh chưa từng để nam nhân nào coi thường. hôm nay cũng đừng như vậy, anh ta không đáng để cô phải đau lòng không dứt.

Trong mắt anh, cô chẳng qua là đồ tiêu khiển, một món hàng dùng tiền mua về, lại còn dám chống đối khiêu chiến. Cô cũng hiểu rất rõ là do bản thân mình cam nguyện, tự động hiến dâng. Cô cầu nguyện cho linh hồn mình mãi mãi trong sạch, thân thể có thể bán cho anh, nhưng trái tim và linh hồn thì không.

Đọc tiếp: Duyên Phận - Phần 3
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Duyên Phận
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Lamborghini Huracán LP 610-4 t