XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa - phần 15

Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm đi lang thang ở chợ đêm.

“Không phải em nói muốn đi ăn cơm sao?” Tay của Trần Tư Tầm bị Lâm Nhất Nhiên lôi kéo lắc qua lắc lại, “Sao lại đến đây?”

“Bởi vì đột nhiên chẳng muốn ăn nữa.” Lâm Nhất Nhiên chép chép miệng, “Vẫn là chưa quen khẩu vị.”

“Ừhm. . . . . .muốn ăn món cá của mẹ làm rồi. . . . .” Nói đến đây, Lâm Nhất Nhiên dừng bước, cảm xúc trong lòng hơi trùng xuống.

Trần Tư Tầm khoác tay lên bả vai cô, “Đi, chúng ta đi mua cá!”

“A? Mua cá sao?”

“Về nhà làm cá ăn!”


*****


“Cái gì? Cậu nói Lâm Nhất Nhiên ở ký túc xá kia. . . . . . .”

“Xuỵt! Cậu nhỏ giọng một chút!” Hạng Doanh Doanh che miệng nữ sinh, “Muốn chết à? Nhỏ giọng một chút!”

“Ưm..Ưm.. Biết rồi!” Nữ sinh nhẹ nhàng gạt bàn tay ra khỏi miệng mình, “Cậu nói xem, cái người vừa va phải cậu lúc nãy, có phải là ra ngoài gặp Trần Tư Tầm hay không?”

“Ừ!” Hạng Doanh Doanh tức giận hạ cánh tay, hung ác nói: “Ban đầu, lúc vừa mới chuyển vào phòng đó, tớ đã cảm thấy cô ta có rất nhiều tâm tư, cậu biết không, ngày đó Trần Tư Tầm tới trường chúng ta, cô ta cứ khăng khăng nói Trần Tư Tầm là bạn trai mình!”

“Gì cơ?” Nữ sinh phòng sát vách kéo dài âm điệu, “Không thể nào, đầu óc cô ta có bệnh hay không vậy?”

“Đúng vậy! Tớ biết Trần Tư Tầm cả thời gian dài như thế, cho dù anh ấy có bạn gái thì cũng phải là chị Bội Tưởng hoặc là chị Thất Thất chứ! Làm sao có thể là cô ta?”

“Không lẽ bởi vì cô ta quá thích Trần Tư Tầm nên tẩu hỏa nhập ma rồi?”

“Cho nên tớ mới nói, cô ta rất có tâm tư!” Hạng Doanh Doanh kéo tay nữ sinh, “Cậu nghĩ xem, trường chúng ta biết bao nhiêu nữ sinh ôm ấp hình bóng anh ấy, làm sao chỉ là một Lâm Nhất Nhiên lại có thể ra ngoài ăn cơm với Trần Tư Tầm? Rõ ràng là cô ta dùng thủ đoạn gì thôi!”

“Ừhm, nói có lý. . . . .” Nữ sinh phòng sát vách gật đầu, “Ôi trời, vậy chẳng phải cậu đến hỏi Trần Tư Tầm thì được rồi sao?”

“Aizz, cậu ngốc thế? Nếu tớ đi hỏi anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ tớ như thế nào?” Hạng Doanh Doanh không tình nguyện nói.

“A. . . .đúng rồi, em gái Doanh Doanh của chúng ta muốn bảo trì hình tượng trước mặt anh Tư Tầm đúng không?”

“Ai da, tớ mới không phải nha!” Hạng Doanh Doanh khó xử cười cười, “Đừng nói đùa!”

“Mặt đỏ mặt đỏ~” Nữ sinh phòng sát vách trêu chọc, “Được rồi, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không để cho cái cô Lâm Nhất Nhiên kia phá hỏng chuyện tốt của cậu và Trần Tư Tầm! Ừhm, yên tâm đi!”

“Ôi, tớ không phải là có ý đó!” Hạng Doanh Doanh vội vàng giải thích, “Tớ sẽ giận cậu đấy, tớ không phải. . . . .”

“Yên tâm yên tâm, tớ biết mà, tớ biết mà!” Nữ sinh chặn tay cô, vẻ mặt “Tôi hiểu rõ” nói: “Đi thôi, tớ về đây!”

“Cậu đừng đi a!” Hạng Doanh Doanh lại càng kéo tay của cô nữ sinh, liên tục giải thích: “Tớ thật sự không phải như cậu nghĩ, ôi, cậu đừng trở về nói lung tung nhé, tớ không phải. . . . .”

“Aizzz, biết rồi biết rồi!” Nữ sinh phòng sát vách có chút bất đắc dĩ, “Cậu về đi, tớ biết rồi, cậu yên tâm, yên tâm!”

“Tớ. . . . . .” Hạng Doanh Doanh còn muốn nói cái gì nhưng lại bị nữ sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, sau đó xoay người đi về.

Đôi khi càng che dấu, người khác lại càng khẳng định là mình đã hiểu rõ sự thật. Hạng Doanh Doanh ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười đắc ý.

Lâm Nhất Nhiên chưa bao giờ biết, Trần Tư Tầm còn có một căn hộ ở thành phố B.

“Sao anh lại có nhiều nhà như vậy?” Lâm Nhất Nhiên tháo giày, đi chân trần đến phòng khách, “Đồ dùng vẫn còn rất mới!”

“Đừng đi chân không, qua đây đi dép vào.” Trần Tư Tầm lấy một đôi dép từ trong tủ đi đến chỗ cô.

“Em không muốn đi dép.” Lâm Nhất Nhiên không tình nguyện xỏ chân vào, cuối cùng còn quơ qua quơ lại.

“Sàn nhà lót đá cẩm thạch, rất lạnh!” Trần Tư Tầm xoa đầu cô, không dấu vết dời đi đề tài, “Sao anh cảm thấy tóc em hình như dài ra thì phải?”

“Đúng nha!” Lâm Nhất Nhiên nhanh chóng túm một lọn tóc, gảy qua gảy lại, “Anh xem này, thật là dài hơn nhiều rồi.”

“Ừhm, dài thật.” Tóc cô đã dài đến xương quai xanh, “Dưỡng đi.” Nói xong, Trần Tư Tầm đem cá đi vào phòng bếp.

“Vậy anh thích tóc dài hay tóc ngắn?” Lâm Nhất Nhiên cũng đi theo vào phòng bếp, nhìn Trần Tư Tầm bắt đầu thuần thục nấu cơm.

“Em thích cái nào?” Anh hỏi lại.

“Em hỏi anh mà!” Lâm Nhất Nhiên nhăn mày, kéo dài giọng: “Em đang hỏi anh nhaaa!”

“Em thích cái nào thì anh thích cái đó.” Trần Tư Tầm cười cười, “Tất cả đều nghe em.”

“Em để tóc dài, được không?” Lâm Nhất Nhiên ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu vào lưng anh, “Em để tóc dài, sau đó uốn lọn lớn, như vậy trông sẽ không còn giống trẻ con nữa.”

“Được, được.” Trần Tư Tầm có chút bất đắc dĩ bật cười.

“Anh cười cái gì?” Dựa đầu vào lưng anh, cảm thấy cả người anh run lên, cô bất mãn ngẩng đầu, “Có gì mà buồn cười?”

“Cười em đáng yêu quá.” Trần Tư Tầm bỏ dao xuống, xoay người đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng mình, “Thật là đáng yêu nha!”

“Trời ơi, tay anh toàn là nước, đừng chạm vào em!” Lâm Nhất Nhiên có chút ghét bỏ đẩy tay Trần Tư Tầm ra, sau đó vòng tay ôm lấy eo anh, cọ cọ vào ngực anh, cô thỏa mãn thở dài một tiếng, “Ưm, thật là thoải mái!”

Trần Tư Tầm cũng ôm cô, “Ừhm, vô cùng thoải mái!”

“À, đúng rồi, anh có ấn tượng gì với Hạng Doanh Doanh sao?”

Lâm Nhất Nhiên bỗng nhớ lại trưa nay gặp Hạng Doanh Doanh, cô nói: “Cô ấy là em gái của bạn anh mà!”

“Không có!”

“Hừ, cô ấy đẹp như vậy, làm sao mà anh lại không có ấn tượng được?” Lâm Nhất Nhiên chép chép miệng, giọng nói có chút chua.

Trần Tư Tầm bị cô chọc đến nỗi cười ra tiếng, anh nâng tay nắm chặt lấy cằm cô, “Đúng là bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp, cho nên anh không nhớ hết được.”

Lâm Nhất Nhiên hít hít mũi, trừng mắt nhìn anh, “Đúng vậy đúng vậy, giống như Bội Tưởng và Lâm Tâm Thất ấy, tất cả đều là mỹ nữ!”

Trần Tư Tầm nhìn dáng vẻ đang ăn dấm chua của Lâm Nhất Nhiên, anh cảm thấy tâm tình mình rất tốt, giơ tay xoa rối tóc cô, “Đúng vậy nha, thì sao nào?”

“Em còn có thể làm được gì sao?” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt với anh, “Đều là nước, đừng chạm vào em!”

Trần Tư Tầm hé miệng, bỗng nhiên một tay anh kéo Lâm Nhất Nhiên, nâng cô đặt lên trên kệ bếp, bàn tay anh sờ loạn ở thắt lưng cô, khiến cho Lâm Nhất Nhiên hét chói tai.

“Đều là nước, đều là nước! Anh khốn kiếp!” Lâm Nhất Nhiên vừa cười vừa đẩy anh. “Này!” Đang lo cười quá mức, “Bộp” một tiếng, đầu cô va phải chỗ gạch men trên tường, đau đến ứa nước mắt.

Trần Tư Tầm vội vàng túm chặt cô, “Có đau không?”

“Nói nhảm!” Lâm Nhất Nhiên ôm gáy, đau đến nỗi nước mắt cũng trào ra, “Hôm nay sao lại đen đủi như vậy, hết đụng đầu trước đến đụng đầu sau, đụng muốn ngu luôn rồi!”

“Không có việc gì, em vốn thông minh mà!” Trần Tư Tầm cười cười, xoa xoa chỗ đau cho cô.

“Thật là khó coi, lần này mà bị đụng ngu, anh lại càng không muốn em rồi!” Lâm Nhất Nhiên cong miệng, buồn bã nhìn Trần Tư Tầm.

“Không sao, anh không ghét bỏ em!”

“Nhưng em ghét bỏ bản thân mình.” Lâm Nhất Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, “Em không bằng Bội Tưởng, không bằng Lâm Tâm Thất, cũng chẳng bằng Hạng Doanh Doanh, em không phải mỹ nữ.”

Trần Tư Tầm cười cười xoa đầu cô, “Thật ra nhìn kỹ, dáng dấp của em cũng bình thường, nhưng mà. . . . .”

Người đàn ông nâng đôi bàn tay ướt át, ôm lấy hai gò má của cô gái nhỏ, hơi cúi đầu hôn xuống môi cô.

“Nhưng mà ở trong mắt anh, em chính là người đẹp nhất!”

Trần Tư Tầm đến thành phố B vừa lúc trường đại học đang diễn ra một buổi tập kịch quy mô lớn, các thành viên của đội kịch cũng nhân lúc này bố trí một buổi biểu diễn. Để kịp diễn trước khi Trần Tư Tầm và đoàn giáo sư rời đi, tất cả mọi người đều cố gắng luyện tập.

Hạng Doanh Doanh là một sinh viên đại học năm nhất có dáng người tương đốt tốt, dung mạo lại giống như môt mỹ nữ, đương nhiên là cũng sẽ tham gia buổi biểu diễn này, hơn nữa còn sắm một vai cực kỳ quan trọng.

Hạng Doanh Doanh là một người không chịu thua kém ai, lại còn rất thích Trần Tư Tầm, cho nên cô  tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để được chứng tỏ bản thân mình trước mặt anh, vì thế cô thường ở lại phòng tập rất khuya, luyện tập vô cùng cực khổ.

“Doanh Doanh, em thật chăm chỉ!” Đội trưởng đội kịch đối với lần công diễn này vô cùng coi trọng, nhìn thấy Hạng Doanh Doanh chăm chỉ luyện tập như vậy dĩ nhiên là cực kỳ cảm động.

“Ừhm, em biết đội trưởng rất coi trọng lần diễn xuất này, cho nên em nhất định sẽ cố gắng!”  Hạng Doanh Doanh cười khanh khách mở miệng.

Đội kịch trong trường là một tập thể rất lớn, có đủ loại thành phần rất phức tạp, cộng thêm lần công diễn này là một cơ hội tốt để thể hiện bản thân của mình, đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều cuộc tranh giành gay gắt, đội trưởng lại là một người thật thà, chắc chắn sẽ không làm cái chuyện gì gọi là quy tắc ngầm, cho nên các thành viên tranh đấu với nhau rất kịch liệt.

“Đội trưởng, anh đừng lo lắng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng diễn thật tốt vai của mình, yên tâm đi!”  Hạng Doanh Doanh cười, cúi xuống cầm chai nước của mình đưa cho đội trưởng, “Dù sao lần công diễn này cũng rất quan trọng, em nghĩ mọi người sẽ cố gắng hết sức mình.”

“Không phải tất cả mọi người đều chăm chỉ như em.”  Đội trưởng cầm bình nước, “Em xem Lý Tình đi, mỗi lần đến đây đều là bộ dạng lờ đờ, lời thoại thì đọc sai mãi, lúc tập thì cũng không chăm chú, đúng là. . . .”  Lý Tình đảm nhiệm vai nữ chính của vở kịch, vóc dáng rất tốt, có lẽ bởi vì đây là  lần đầu đảm nhiệm vai chính cho nên hơi khẩn trương, hai lần luyện tập cũng không thể ở trong trạng thái tốt nhất.

Đội trưởng vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt sầu não: “Vở kịch lần này sắp được công diễn, em cũng biết lãnh đạo nhà trường đối với lần diễn xuất này rất coi trọng, nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy. . . . . . .hay là đổi người thử xem sao?”  Hạng Doanh Doanh cẩn thận đề nghị.

“Đổi người? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được!”  Đội trưởng lắc đầu: “Chúng ta chỉ còn có vài ngày nữa thôi, bây giờ nếu đổi người, riêng vấn đề học thuộc lời thoại cũng phải mất mấy ngày, như vậy thì quá gấp rút rồi. . . . .Aizzz. . . . .”

“Em nghĩ, mọi người mỗi ngày đều luyện tập cho nên lời thoại chắc cũng đã nhớ rõ ràng rồi.” Hạng Doanh Doanh dựa vào bên cạnh, không chắc chắn nói: “Không biết người khác như thế nào, nhưng mà  mỗi ngày em đều nghe đi nghe lại, hai ngày nay, lời kịch của Lý Tình, em cũng đã nhớ được hơn phân nửa rồi!”

“Thật à?” Đội trưởng nhìn Hạng Doanh Doanh từ trên xuống dưới, trầm ngâm một lúc, “Tốt lắm, vậy ngày mai em thử vai diễn của Lý Tình một chút, tôi xem xem, nếu có thể thì sẽ để em đổi vai với cô ấy!”

“A? Không được không được, như vậy không tốt đâu!”  Hạng Doanh Doanh vừa nghe, vội vàng xua tay: “Đội trưởng, như vậy không tốt, vai nữ chính đã thuộc về Lý Tình từ trước, bây giờ thay đổi, chỉ sợ. . . .”  

“Chỉ sợ cái gì, tôi là người quyết định, tôi có tư cách hủy bỏ vai diễn của cô ấy!  Lại nói, cũng không phải là do ai khác mà là do cô ấy không đảm nhiệm tốt vai trò của mình! Không có việc gì cả, tôi đã nói rồi, chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của em không có gì trở ngại thì vai nữ chính là của em.”

“Nhưng. . . . . . .”

“Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như vậy đi!”  Đội trưởng vung tay lên: “Khuya lắm rồi, em cũng trở về nghỉ đi, ngày mai hãy chuẩn bị thật tốt!”

Ngày hôm sau, đội trưởng đúng là chưa quên chuyện này, để cho Hạng Doanh Doanh đổi trang phục đóng chung với Lý Tình, lại nói, Hạng Doanh Doanh cũng không chịu thua kém, mặc kệ là về mặt diễn xuất hay là về mặt khí thế cũng đều đè đầu cưỡi cổ Lý Tình. Đội trưởng vỗ xuống bàn một cái hô to: “Vai chính thuộc về em!”

Hạng Doanh Doanh đảm nhận vai chính, vậy còn vai nữ thứ? Hạng Doanh Doanh tuy rất đắc ý nhưng vẫn không quên đề nghị với đội trưởng: “Lâm Nhất Nhiên ở ký túc xá của tụi em rất có thiên phú biểu diễn! Em tiến cử cô ấy vào vai nữ thứ!”

Lại nói Hạng Doanh Doanh tiến cử Lâm Nhất Nhiên vào vai nữ thứ cũng là có nguyên nhân. Bởi vì cái vai này ở trong vở kịch là một người rất có tâm kế, nhưng lại rất biết cách giả bộ vô tội, ra vẻ đáng thương, quan trọng nhất là, ở đoạn cuối, nữ thứ còn bị nam chính cho một cái bạt tai. Hạng Doanh Doanh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Nhất Nhiên gần gũi với Trần Tư Tầm, vậy nên cô rất muốn nhân cơ hội này, trước mặt Trần Tư Tầm, giết chết nhuệ khí của Lâm Nhất Nhiên!

Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là không biết cái nguyên do này, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc: “Tớ diễn vai nữ thứ?”

“Đúng vậy, đây chính là do tớ khó khăn lắm mới tranh thủ xin giúp cậu được đấy!”  Hạng Doanh Doanh ngồi bên giường của Lâm Nhất Nhiên, đem trang phục biểu diễn tới: “A Nhiên, cậu hãy nắm chắc cơ hội này!”

“Nhưng mà tớ không thích hợp để diễn kịch, như vậy cũng được sao?”

“Không có việc gì không có việc gì, tớ và đội trưởng đã quen biết, nên cố tình cho cậu cơ hội lần này!”  Hạng Doanh Doanh khoác tay lên vai cô: “Mà chẳng lẽ cậu không muốn nhân dịp này chứng tỏ tài năng của mình trước mặt Trần Tư Tầm sao? Tuy không phải là nữ chính nhưng vai nữ thứ cũng rất quan trọng nha!”

Lâm Nhất Nhiên có chút quẫn bách, làm như vậy để làm gì, thứ nhất là cô không có năng khiếu về diễn xuất, thứ hai là cô vẫn chưa xem qua kịch bản, chỉ luyện tập với Hạng Doanh Doanh vài lần, cứ tiếp tục như vậy, điều này chẳng phải là. . . . . . .

“Không được không được, chẳng may tớ làm hư cả một vở kịch thì làm sao bây giờ?”  Lâm Nhất Nhiên đẩy bộ quần áo trở lại: “Không được, vẫn là không được!”

“Có cái gì đâu mà không được! Đội trưởng cũng đã lên tiếng rồi, lại nói, cậu với tớ luyện tập nhiều lần như vậy, lời thoại chắc chắn cũng đã học thuộc lòng rồi!”  Hạng Doanh Doanh có chút nóng nảy, vội vàng khuyên nhủ: “Không sao, buổi diễn xuất không có khả năng bị thất bại chỉ vì cậu, yên tâm đi!”  Hạng Doanh Doanh đương nhiên làm sao có thể để cho Lâm Nhất Nhiên từ chối được, trên thực tế, trong lòng Hạng Doanh Doanh chỉ mong Lâm Nhất Nhiên phá hỏng buổi biểu diễn thôi.

“Aizz, tớ vẫn cảm thấy không yên tâm!”  Lâm Nhất Nhiên ôm trang phục, ngẩng đầu nhìn Hạng Doanh Doanh: “Việc này. . . . . . .”

“Không có việc gì, tớ đã nói không sao thì sẽ không sao!” Hạng Doanh Doanh đứng dậy, cầm điện thoại: “Tớ cũng gọi anh tớ đến đây để xem buổi công diễn này, cậu đừng lo lắng nhiều, cứ yên tâm đi!”

Lâm Nhất Nhiên nhìn Hạng Doanh Doanh cầm điện thoại chạy ra ngoài, không chờ cho cô nói một câu, thật sự là không còn cách nào khác, cô cầm điện thoại gọi cho Đường Cẩm kể khổ, nào ngờ sau khi nghe cô nói, Đường Cẩm lại tỏ ra vô cùng hứng thú, lên đại học rồi mà cô ấy vẫn không sửa được cái tính “chỉ sợ thiên hạ không loạn” này, còn khuyến khích Lâm Nhất Nhiên biểu diễn nữa.

Lâm Nhất Nhiên thật sự là không muốn diễn, nhưng cuối cùng, bởi vì Hạng Doanh Doanh nói là danh sách của tất cả vai diễn đều đã được báo lên, nếu Lâm Nhất Nhiên không diễn thì tất cả sẽ phải hủy bỏ. Lúc này Lâm Nhất Nhiên mới buộc lòng đáp ứng.

Buổi biểu diễn đã được quyết định vào bốn ngày sau, Lâm Nhất Nhiên là loại người nước đến chân mới nhảy, dĩ nhiên sẽ luyện tập vô cùng chăm chỉ. Bởi vậy cho nên mỗi ngày, ngoại trừ đi học, tắm rửa, ăn cơm, đi ngủ, cô còn phải luyện tập, bận rộn đến nỗi chân không kịp chạm đất, chả còn thời gian mà đi gặp Trần Tư Tầm nữa. Thời gian nhoáng một cái liền trôi qua, đến khi Lâm Nhất Nhiên gặp lại Trần Tư Tầm thì cũng đã là ngày công diễn.

“Anh!”  Hạng Doanh Doanh từ phía sau khán đài, ra sức vẫy tay với người đàn ông đứng cạnh Trần Tư Tầm: “Anh!”

Lâm Nhất Nhiên cũng nghiêng người sang nhìn, hay thật, người đó chẳng phải là cái người trong buổi họp lớp Trần Tư Tầm đã mang cô đi theo đó sao?

Không muốn để cho Hạng Doanh Doanh biết quan hệ của mình và Trần Tư Tầm, Lâm Nhất Nhiên vội vàng rụt người vào trong, định đi về phía sau, lại bị Hạng Doanh Doanh túm chặt tay.

“Cậu xem kìa!”  Hạng Doanh Doanh kéo tay cô, một tay chỉ về người đang đứng trên bậc thang, ánh mắt như sắp phun ra lửa: “Người phụ nữ kia là ai mà lại dám lôi kéo cánh tay của Trần Tư Tầm?”

Lôi kéo cánh tay của anh?  Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại, bỗng dưng sửng sốt, cái người ngồi ở bên trái Trần Tư Tầm, đang nháy mắt nói chuyện với anh, rõ ràng là Đường Cẩm mà!

“Đường Cẩm?”  Lâm Nhất Nhiên không nhịn được kêu lên thất thanh, đột nhiên ý thức được mình đang ở chỗ nào, cô vội vàng che miệng lại.

“Cậu biết cô ta?”  Vẻ mặt của Hạng Doanh Doanh hơi vặn vẹo, cảm xúc có chút không khống chế được, sống chết túm lấy cánh tay của Lâm Nhất Nhiên: “Cô ta là bạn gái của Trần Tư Tầm có phải hay không?”

“Ách. . . . .”  Lâm Nhất Nhiên đột nhiên bị túm lấy cánh tay, hơi lảo đảo, nghiến răng: “. . . . .Đau, nhẹ tay một chút, đau quá!”

“A, sorry!”  Lúc này Hạng Doanh Doanh mới kịp phản ứng, vội vàng rút tay lại, trên mặt để lộ ra một nụ cười gượng gạo: “Thật xin lỗi, tớ chỉ là. . . . .”

“Không sao, không có chuyện gì đâu!”  Lâm Nhất Nhiên khoát tay, xoa xoa dấu tay đỏ ửng hằn lên cổ tay mình, trên đó còn có một tia máu.

“Vậy cô gái kia chính là bạn gái của Trần Tư Tầm? Cậu biết cô ta sao?”  Hạng Doanh Doanh lại một lần nữa núp ở phía sau màn sân khấu, vẫn không ngừng truy vấn.

“Không, cô ấy không phải, tớ mới đúng!”  Lâm Nhất Nhiên xoa xoa cánh tay, có chút bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: “Tớ mới đúng!”

“Làm ơn đi, Lâm Nhất Nhiên, cậu có thể đừng nói ra những chuyện vô lý như vậy có được không?”  Hạng Doanh Doanh dường như bộc phát, nâng cao giọng, hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Nhất Nhiên.

“Ách. . . . .”  Lâm Nhất Nhiên bị dọa cho hoảng sợ: “Cậu. . . . . ”

“Các vị giáo sư, các bạn học sinh, chúc mọi người buổi tối tốt lành!”

Người dẫn chương trình xinh đẹp bước lên trên sân khấu, đội trưởng đội kịch chạy qua, túm lấy cánh tay của Hạng Doanh Doanh: “Tìm hai người các em nãy giờ! Mau lên, chuẩn bị một chút, sắp sửa ra sân khấu rồi!”

Cuối cùng, Hạng Doanh Doanh liếc mắt nhìn Đường Cẩm một cái, sau đó nghiêng đầu đi sang chỗ khác.

Ánh mắt này. . . . . . .rất ngoan độc. . . . .

Lâm Nhất Nhiên đi theo phía sau Hạng Doanh Doanh, trong lòng có chút sợ hãi, không biết nếu cô ta biết mình mới thật sự là bạn gái của Trần Tư Tầm thì sẽ thế nào?

Tình yêu khiến cho một cô gái hiền lành cũng có thể trở thành một người phụ nữ độc ác, huống chi trên đời này làm gì có người nào thật sự có đủ lòng thiện lương.

“Mộng Dao, lời anh ấy nói có phải là sự thật không?”

Không thể không nói, khi Hạng Doanh Doanh trang điểm tinh xảo đứng ở trên sân khấu là lúc ánh đèn chiếu rọi bốn phía, cô sắm vai Khổng Mộng Tinh, tay phải đang xoa trước ngực, tay trái đang kéo cậu nam sinh cao lớn đẹp trai đứng bên cạnh mình, nước mắt lưng tròng nhìn về cô gái đang đứng cách mình mấy bước chân: “Thật sự là như vậy sao? Em là vì anh ấy nên mới hãm hại chị sao?”

“Chị nói thử xem?”  Lâm Nhất Nhiên đóng vai nữ thứ Khổng Mộng Dao, nhếch môi cười khẩy một tiếng, hơi nghiêng người, hai mắt liếc xéo: “Chị đã biết mà còn hỏi tôi? Lại còn vờ vĩnh giả bộ làm gì? Giả bộ nhu nhược làm gì?”

“Mộng Dao, cô ấy là chị gái của cô! Tại sao cô. . . . .”

“Là chị gái của tôi thì thế nào? Còn không phải bởi vì anh sao? Nếu không phải vì anh, không phải vì tôi yêu anh, tôi. . . . . .”

“Bốp” một tiếng, bàn tay trái của cậu nam sinh giơ lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Đủ rồi! Cô còn dám nói!”

“Tân Vũ! Anh đừng như vậy!”

“Anh đánh tôi. . . .Anh bởi vì chị ta mà đánh tôi, anh dám đánh tôi?”  Lâm Nhất Nhiên diễn vai Khổng Mông Dao, nâng tay ôm má, hai mắt trợn lên: “Anh là tên khốn kiếp, anh. . . . .”

Lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe “Bốp” thêm một tiếng, Lâm Nhất Nhiên bị tát, lảo đảo lui về sau hai bước, lúc ngẩng đầu lên, bên má phải của cô đã hằn dấu tay đỏ tươi.

“Mộng Dao, tại sao em lại đối với anh ấy như vậy?”  Hạng Doanh Doanh sắm vai Khổng Mộng Tinh, chậm rãi hạ tay xuống, vẻ mặt đau lòng: “Tại sao em có thể như vậy?”

“Tôi. . . . .”  Lâm Nhất Nhiên hoàn toàn chết đứng tại chỗ.

Dựa theo kịch bản, Hạng Doanh Doanh trong vai Khổng Mộng Tinh lúc này sẽ phải khóc lóc, choáng váng tựa vào ngực nam sinh mới đúng, tại sao lại. . . . . .

Lại “Bốp”  một tiếng, Hạng Doanh Doanh nhẹ nhàng rút tay về: “Mộng Dao! Em khiến cho chị đau lòng quá!”  

“Tôi. . . . . .”  Lâm Nhất Nhiên ôm má, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, “Cô. . . . .”

“Được rồi được rồi, để cho Mộng Dao nghỉ ngơi một chút, chuyện còn lại để sau hãy nói.”

Nam chính cũng bị hành động bất ngờ của Hạng Doanh Doanh làm cho sợ ngây người, vội vàng nói tiếp lời kịch: “Mộng Dao, cô đi về trước đi!”

“Cô gái kia làm gì vậy?”

Phía dưới, vốn dĩ Đường Cẩm đang say sưa xem kịch, bây giờ nghiếng răng nghiến lợi, mắt hạnh trợn lên: “Cố ý?!”

“Chắc là kịch bản sắp đặt. . . . “  Người đàn ông mặc áo sơmi đen ngồi bên cạnh Trần Tư Tầm, không chắc chắn nói: “Nếu không thì Hạng Doanh Doanh sẽ không làm vậy.”

“Cái gì mà kịch bản sắp đặt? Anh không thấy khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên đã bị em gái anh đánh sưng lên rồi sao?” Đường Cẩm cao giọng, trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó quay sang Từ Thụy nói một câu: “Em đi đến hậu trường xem Lâm Nhất Nhiên thế nào.”  Sau đó liền vội vàng chạy về phía hậu trường.

Trần Tư Tầm mím môi, chau mày, cũng đứng lên đi đến hậu trường.

“Chờ chút!”  Từ Thụy đứng lên: “Tớ cũng đi!”

“Ôi, tôi cũng đi!” Người đàn ông mặc áo sơmi đen cũng đứng lên, vội vàng nói: “Chờ tôi với!”

“Cái gì Doanh Doanh kia, cô mau ra đây!”

Ở hậu trường, Đường Cẩm bất chấp hô to: “Cô đâu rồi?”

“Đường Cẩm?”

Một đám người vây quanh tại một góc sáng sủa, Lâm Nhất Nhiên từ trong đám đông ló đầu ra: “Sao cậu lại tới đây?”

Đường Cẩm vừa nhìn thấy hai má của Lâm Nhất Nhiên sưng phồng lên, trên tay đang cầm một chiếc khăn lông xoa xoa mặt, đột nhiên cô tức giận, tiến lên hai bước kéo Hạng Doanh Doanh đang đứng một bên, tay phải “Bốp Bốp” liên tiếp hai lần: “Cô đi chết đi!”

Hạng Doanh Doanh đối với việc Lâm Nhất Nhiên liên tục mở miệng nói Trần Tư Tầm là bạn trai của mình đã vô cùng chán ghét, lần này ỷ vào chuyện đang diễn xuất nên tin là Lâm Nhất Nhiên sẽ không dám phản kháng, vì thế lúc nãy ở trên sân khấu mới ra tay cho hả giận, không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, lần này bị đánh đến u mê, tập trung nhìn lại mới thấy, người đứng trước mặt mình là người phụ nữ khi nãy ngồi kế bên Trần Tư Tầm ở phía dưới, lại còn vô cùng thân mật. Lần này, rốt cuộc cũng không nén được tức giận trong lòng, tiến lên hai bước định giơ tay lên thì lại có một bàn tay chặn lại.

“Tôi không cần biết cô có phải là em gái của Hạng Kính hay không, nhưng nếu cô dám đụng đến người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cô phải hối hận.”

Từ Thụy vung tay phải lên, trở lại là một bộ dáng cợt nhả lông bông, nhìn chằm chằm nữ sinh thấp hơn mình không ít, ánh mắt sắc bén.

Hạng Doanh Doanh bị anh hất tay một cái, lảo đảo lui về phía sau hai bước, nắm cổ tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông toàn thân toát ra khí lạnh: “Anh Từ Thụy, anh. . . . . .”

“Thật xin lỗi, tôi không biết cô, hơn nữa, tôi không có em gái!”  Từ Thụy cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp trả, cũng không quan tâm sắc mặt Hạng Doanh Doanh khó coi bao nhiêu, nắm tay Đường Cẩm đi đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, đảo qua ánh mắt lạnh lùng, ân cần hỏi: “Em gái Lâm, em không sao chứ?”

Lâm Nhất Nhiên tay trái đang ôm má, tay phải cầm khăn lông, lắc lắc đầu, đội trưởng đội kịch vội vàng bước ra hòa giải: “Mọi người bỏ qua đi, bỏ qua đi, đây là nội dung kịch bản, nội dung kịch bản!”

“Nội dung cái con mẹ nó!”  Đường Cẩm hất tay Từ Thụy ra, chỉ vào đôi má sưng đỏ của Lâm Nhất Nhiên: “Mặt cô ấy như vậy mà bảo là nội dung kịch bản? Lừa gạt ai vậy?”

“Được rồi, em đừng cãi nhau!”  Từ Thụy liếc mắt nhìn Hạng Kính, chau mày kéo Đường Cẩm, quay đầu nhìn xung quanh: “Trần Tư Tầm?”

Hạng Doanh Doanh nghe câu này liền vội vàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Hạng Kính và Từ Thụy đều ở đây, chỉ có Trần Tư Tầm là không thấy đâu.

Lâm Nhất Nhiên vội vàng lắc đầu, há miệng muốn nói gì nhưng lại đau đến nỗi phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Lâm Nhất Nhiên, chúng ta đến bệnh viện thôi!”  Đường Cẩm tránh khỏi tay Từ Thụy, tiến lên nắm tay Lâm Nhất Nhiên, gắt gao trừng mắt liếc Hạng Doanh Doanh một cái.

“Em chạy đi đâu đấy!” Từ Thụy nhanh mắt phát hiện thấy một người đàn ông đang từ từ đi đến, vội vàng tiến lên kéo tay Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm: “Vừa rồi cậu còn ở đây, sao lại biến mất nhanh vậy?”

Từ Thụy nói xong liền đẩy Lâm Nhất Nhiên về phía Trần Tư Tầm: “Mau nhìn cô gái nhà cậu này, khuôn mặt đã sưng lên như bánh mì rồi!”

“Anh Tư Tầm!” Hạng Doanh Doanh tiến lên hai bước muốn kéo áo Trần Tư Tầm, trong đôi mắt ánh lên nước mắt: “Em. . . . .”

Trần Tư Tầm cau mày không nói gì, nhẹ nhàng đẩy Hạng Doanh Doanh ra, đi đến trước mặt Lâm Nhất Nhiên, ngồi xổm xuống, anh nắm chặt cằm cô, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt, sau đó lôi ra tuýp thuốc mỡ chẳng biết mua từ lúc nào, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả học sinh, anh vì cô mà bôi thuốc, sau đó nắm lấy tay cô: “Đến bệnh viện thôi!”

“Đúng, đến bệnh viện đi!”  Đường Cẩm hùa theo nói: “Bây giờ đi ngay đi.”

“Anh Tư Tầm, anh, các người. . . . . .”   Hạng Doanh Doanh đứng đực mặt ra, ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhất Nhiên và Trần Tư Tầm đang nắm tay nhau: “Các người. . . .”

“Doanh Doanh! Đừng nói nữa!”  Hạng Kính đương nhiên biết Hạng Doanh Doanh thích Trần Tư Tầm, vì sợ nha đầu kia hãm vào càng ngày càng sâu, cho nên sau khi họp lớp, anh cố ý nói cho cô biết là Trần Tư Tầm đã có bạn gái, không ngờ. . . . . .

“Anh. . . . . . . .”  Nhìn thấy người nhà, Hạng Doanh Doanh cảm thấy vô cùng ủy khuất, tiến lên hai bước nắm chặt tay anh mình, nước mắt ở trong hốc mắt đã bắt đầu tràn ra.

“Cô khóc cái gì?”  Đường Cẩm đẩy Hạng Doanh Doanh một cái, hung ác nói: “Giả bộ cái gì mà giả bộ!”

“Đường Cẩm!”  Từ Thụy vội vàng tiến lên hai bước giữ chặt tay cô, đem cô kéo trở về: “Đừng náo loạn!”  Tuy trong lòng anh vô cùng chán ghét cách làm của Hạng Doanh Doanh, nhưng dù sao cũng có giao tình vài năm với Hạng Kính nên không thể trước mặt anh ta làm điều gì quá đáng.

“Cái gì mà đừng náo ? Anh xem cô ta biến Lâm Nhất Nhiên thành bộ dạng như thế nào? Trong lòng cô ta rắp tâm suy nghĩ cái gì?” Đường Cẩm hất tay Từ Thụy ra, chỉ vào gò má sưng phù của Lâm Nhất Nhiên, ánh mắt đỏ lên: “Anh với bạn của anh giao tình bao nhiêu năm, cô ta là em gái của người ta, em với cô ta không thể so sánh được, nhưng em nói cho anh biết, Từ Thụy, em với Lâm Nhất Nhiên cũng là bạn bè bao năm, em không thể đứng nhìn người khác khi dễ cô ấy!”  Nói xong, Đường Cẩm tiến lên đẩy Hạng Doanh Doanh: “Hạng Doanh Doanh, tôi nói cho cô biết, cô không phải là thích Trần Tư Tầm sao? Những người giống như cô ở trường trung học trong thành phố A tôi cũng đã thấy nhiều rồi, nhưng cô suy nghĩ rồi nhìn lại bản thân một chút đi, con mẹ nó, cô có bản lĩnh đoạt Trần Tư Tầm từ trong tay Lâm Nhất Nhiên sao? Nếu không có, tôi khuyên cô mau về nhà, tìm chỗ nào mát mẻ rồi ngồi ở đó mà ngu ngốc đi! Đừng có cố chấp kiếm cớ kẻo bị người ta coi thường đấy!”

Sắc mặt của Hạng Doanh Doanh tái mét, giơ tay run run chỉ vào Đường Cẩm: “Cô. . . .cô nói Lâm Nhất Nhiên và. . . . .”

“Không sai, tôi nói cho cô biết, ai muốn cướp Trần Tư Tầm từ tay Lâm Nhất Nhiên, hỏi trước một chút, Đường Cẩm tôi đồng ý sao?” Đường Cẩm chống nạnh, ngẩng đầu cao ngạo nói.

“Lâm Nhất Nhiên, cô. . . . .cô. . . . .”  Môi của Hạng Doanh Doanh đều đã run lên, nước mắt ở trên khóe mi cuối cùng cũng rơi xuống, cái mũi nhỏ đỏ bừng, khóc đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy tiếc thương: “Cô lừa tôi. . . .”

“Cô ấy lừa cô cái gì?”  Đường Cẩm dũng mãnh đem Lâm Nhất Nhiên bảo hộ ở phía sau: “Cô ấy lừa cô cái gì?”

“Cô ấy. . . . .”

“Đường Cẩm, cậu đừng nói!”

Phía sau Đường Cẩm, một tay Lâm Nhất Nhiên ôm má, tay phải kéo nhẹ tay Trần Tư Tầm, khẽ lắc đầu, ý bảo Đường Cẩm lui ra phía sau, Lâm Nhất Nhiên buông tay Trần Tư Tầm, tiến lên phía trước.

“Hạng Doanh Doanh, tôi lừa cậu cái gì?”

Hai má của cô sưng lên, ửng đỏ, tuy đã bôi thuốc nhưng nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi là bạn gái của Trần Tư Tầm, đúng hay không? Tôi nói không chỉ một lần, đúng hay không? Là tự bản thân cậu không tin, đúng hay không? Các cậu không tin tôi, nhưng tôi đã nói rồi, đúng hay không?”

Nữ sinh nhẹ nhàng mở miệng, mặc dù giọng nói có chút không rõ ràng, nhưng hầu hết mọi người có thể nghe được rất rõ, sắc mặt của Hạng Doanh Doanh đã rất khó coi, một chút huyết sắc đều không có, Lâm Nhất Nhiên làm như không thấy, hỏi liên tiếp bốn câu, bốn câu có đúng hay không, khiến cho Hạng Doanh Doanh một câu cũng không trả lời được.

“A Nhiên!”

Đám đông bỗng nhiên bị tách ra, Trương Huy Huy kéo tay Từ Tân Trúc từ trong đám người chạy tới, vừa đến đã mở miệng: “Tớ nghe nói cậu bị đánh?”

“Không có chuyện gì!”  Lâm Nhất Nhiên ôm má, nhìn đến vẻ mặt lo lắng của cô nữ sinh, lắc lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Sao các cậu lại đến đây?”

“Cậu còn nói nữa, tụi tớ vốn đang ở căn tin ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cậu bị đánh, cơm cũng chưa kịp ăn liền chạy sang đây!”  Trương Huy Huy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của Lâm Nhất Nhiên lên: “Tại sao lại như thế này? Mau đến bệnh viện kiểm tra đi!”

“Cô đi theo đi!” Đường Cẩm túm chặt áo của Hạng Doanh Doanh, dùng lực kéo một phen, Hạng Doanh Doanh bị cô kéo lảo đảo, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt.

“Ôi trời, cậu làm sao vậy?”  Trương Huy Huy tiến lên đẩy tay Đường Cẩm: “Cậu kéo Doanh Doanh làm gì?”

“Cậu hỏi xem cô ta đã làm gì? Mặt của Lâm Nhất Nhiên sưng lên như vậy là do ai gây ra?”  Đường Cẩm đẩy tay Trương Huy Huy ra, lại kéo Hạng Doanh Doanh: “Đi!”

“Cậu. . . . .”

“Tiểu Huy, đừng đi!”  Từ Tân Trúc túm chặt Trương Huy Huy, nhìn cô lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng nói nữa: “A Nhiên, cần tụi tớ đi với cậu không?”

Lâm Nhất Nhiên ôm má lắc đầu, vươn tay kéo áo Trần Tư Tầm, Trần Tư Tầm nắm tay cô, trước ánh mắt khó hiểu của Trương Huy Huy hiên ngang đi ra ngoài.

Trần Tư Tầm lái xe cực nhanh, Lâm Nhất Nhiên biết tâm trạng của anh đang không tốt.

Đèn xanh, đèn đỏ, người đàn ông dừng lại.

Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, gắt gao nắm chặt tay anh, mở miệng nói không rõ ràng: “Em không sao, không đau đâu.”

Trần Tư Tầm nghiêng đầu sang, vẻ mặt căng thẳng, anh giơ tay cẩn thận vén tóc trên gương mặt đang sưng đỏ của cô: “Thật không?”

“Ừhm, thật sự không đau!”  Lâm Nhất Nhiên muốn cười, nhưng lại đau đến hít phải khí lạnh, ánh mắt của Trần Tư Tầm khẽ biến, cũng không quan tâm đèn đỏ hay đèn xanh nữa, đạp chân ga, chạy thẳng một đường đến bệnh viện.”

Lâm Nhất Nhiên sợ tới mức vội vàng nắm chặt dây an toàn, nhìn anh rất nhanh đã chạy đến bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ để đậu xe, sau đó tự mình bước xuống.

“Ầm” một tiếng, Lâm Nhất Nhiên có chút luống cuống chân tay, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi nào của Trần Tư Tầm, mạnh mẽ đóng sập cánh cửa. Anh xoay người, bỗng nhiên đem cô ôm vào trong ngực mình, tay phải gắt gao để sau lưng cô, tay trái nhẹ nhàng đặt sau gáy, không dám dùng lực.

“Thật xin lỗi!”  Giọng nói của anh nhàn nhạt nhưng cực kỳ bình ổn, lại mơ hồ lộ ra một chút đau lòng và xót xa: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Lâm Nhất Nhiên hiểu anh đang nói gì, cô vươn hai tay nhẹ nhàng đặt sau lưng anh: “Không có việc gì, thật sự là không có việc gì.”

Kỳ thực, lúc ở trên sân khấu, bị Hạng Doanh Doanh làm vậy, Lâm Nhất Nhiên trong phút chốc quả thật là đã ảo tưởng anh có thể giống như vương tử xông lên sân khấu, hất tay của Hạng Doanh Doanh ra, hoặc là trả lại cho cô ấy một cái bạt tai.

Nhưng mà Lâm Nhất Nhiên biết, anh sẽ không làm vậy, bởi vì anh là Trần Tư Tầm.

Trần Tư Tầm là ai, làm sao có thể giống một đứa bé mười bảy mười tám tuổi làm một chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, cho nên. . . . .

“Không sao, thật sự là không có việc gì đâu.”  Lâm Nhất Nhiên cố gắng an ủi anh: “Em còn chưa đánh nhau với người ta, cái này coi như là học hỏi kinh nghiệm đi, được không?”

Trần Tư Tầm buông tay ra, cúi đầu, mượn ánh trăng nhìn vào cô: “Vậy coi như là bị cô ta đánh oan ức sao?”

“Không như vậy thì thế nào?”  Lâm Nhất Nhiên cười có chút gượng gạo: “Em còn có thể đánh lại sao? Lúc đó cô ấy không biết em là bạn gái của anh, nhưng mà em biết cô ấy là em gái của bạn anh, nếu em đánh lại cô ấy, chẳng phải sẽ làm khó cho anh sao?”

“Mặc kệ những chuyện đó!”  Trần Tư Tầm ngẩng đầu, nhìn Hạng Doanh Doanh cách đó không xa đang đi về phía mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mặc kệ những chuyện đó, cứ làm những gì em muốn!”

Anh thu hồi ánh mắt, giơ tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, dịu dàng nói: “Không cần sợ, không cần kiêng nể cái gì, có anh ở đây, sai lầm gì thì anh gánh chịu!”


Đọc tiếp: Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa - Phần 16
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM