XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Thiên sứ bên anh - Phần 5

Chương 22 : TÌNH ĐỊCH ĐÁNG LO NGẠI!

Tiểu Yêu Yêu từ sau khi biết bạn của mình là một nữ quỷ, ngoài biểu tình nham hiểm kiểu đỡ tốn tiền thuê vệ sĩ ra thì thật chẳng có gì thay đổi. Thiên Thiên thật không biết bản thân nên đánh giá Tiểu Yêu Yêu như thế nào cho đúng? Không biết là nên gọi là can đảm hay gọi là quái dị? 

Tiểu Yêu Yêu đương nhiên không buồn để ý đến Thiên Thiên làm gì, vẫn chỉ chăm chú đến tình yêu của mình. Mấy hôm nay tuy là ở chỗ Thiên Thiên, thế nhưng thu hoạch xem ra cũng không tồi. Cô đã cắt đứt hết quan hệ với tất cả những tình yêu kia, chỉ trừ lại Đinh Thanh Phong mà thôi. Nói cô đào hoa không sai. Thế nhưng những người đào hoa một khi đã yêu một người, có thể nói còn chung thuỷ hơn những người chung thuỷ với tình yêu của mình. 

Đinh Thanh Phong sau mấy ngày đi chơi cùng Tiểu Yêu Yêu liền tỏ ra bị sức hút của cô hấp dẫn. những tình yêu trước đây của Tiểu Yêu Yêu vẫn thường như thế. Làm quen, nói chuyện, đi chơi rồi có tình cảm. tất cả luẩn quẩn như một vòng luân hồi khiến cho Tiểu Yêu Yêu phát chán lên được. Thế nhưng với Đinh Thanh Phong thì khác. Cô đối với hắn là thật lòng. Có thể vì thế nên với hắn, cô tuyệt đối không cảm thấy một chút nhàm chán gì, mặc dù thái độ của hắn không khác với những tình yêu trước đây là bao. 

Thiên Thiên nhìn Tiểu Yêu Yêu mơ mộng liền đoán ra được trong đầu cô thực ra là đang nghĩ cái gì. Cô chính là không tài nào có cảm tình với Đinh Thanh Phong kia được. mặc dù đã âm thầm tìm hiểu, biết được quá khứ của hắn không một vết nhơ, thế nhưng mà… 

Cuối giờ học là buổi hẹn của Tiểu Yêu Yêu. Vì thế nên Thiên Thiên về địa phủ cùng với Hạo Nhiên. Tiểu Bạch dường như cũng có tình yêu nhỏ bé riêng của mình, chính là cậu bạn cùng lớp luôn trêu chọc cô bé. Thiên Thiên thật không hiểu nổi. làm sao đang ghét nhau như thế lại có thể yêu nhau được chứ? Thế nhưng mà, hình như cô lại suy nghĩ nông cạn mất rồi. Thiên Thiên ngốc nghếch vẫn một mực chung thuỷ không biết ai kia dù trước đây ghét cô vô cùng, thế nhưng bây giờ lại thích cô, yêu thương cô vô cùng. Chỉ có điều… 

-Thiên Thiên. Tối nay cùng anh đi ăn tối! 

-đi ăn tối? sao phải đi? 

-Vì anh muốn đi! 

-Anh muốn đi là tôi liền đi sao? 

-Được rồi. Quyết định vậy nhé!. Học xong anh cùng em đi. Tiện thể mua một chút đồ. 

Thiên Thiên há há miệng, hớp lấy chút không khí. Cái này không phải là mời cô đi ăn tối. cái này là ép cô đi ăn tối. 

-Này Hạo Nhiên này. Ta nói, sao anh lại tự tiện thế chứ? Không đi! 

-Muốn không đi cũng không được. 

Thiên Thiên á khẩu. Tên hỗn đản này, rõ rành rành là một tên bá đạo. cô đúng là điên rồi mà. Sao lại có lúc nghĩ hắn tốt với cô chứ? Tốt cái rắm ấy. Bà nó chứ, bà đây không đi. Nhất định không đi! 

Thiên Thiên hung hăng nhả ra một tràng. Dù cho chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Thế nhưng vẫn là mạnh miệng một chút. Không đi là không đi. Hắn ta ép được cô sao? 

Tuy là nói không đi, thế nhưng tiểu Thiên Thiên bé nhỏ làm sao có thể thoát khỏi bàn tay khổng lồ kia của đại ma đầu Hạo Nhiên chứ? Dù sao cũng là con trai Quỷ Vương. Chút bản lĩnh mời bà xã đi ăn tối cũng không có, vậy hắn chẳng hoá ra sinh ra là mang tội với cách mạng, mang tội với nhân dân rồi sao? 

Thiên Thiên sớm biết nếu đường đường chính chính mà đi về, cô có cao siêu đến mấy tuyệt đối cũng không thể mọc cánh mà thoát khỏi hắn. mà dù có mọc cánh thì sao chứ? Đôi cánh rộng lớn như cánh của Thiên thần sa ngã còn chạy không kịp, cô muốn thoát? Không có cửa! 

Chính vì ý nghĩ này, Thiên Thiên dù cảm thấy bản thân thật hèn kém, chưa gì đã sợ hãi như vậy, thế nhưng cô vẫn là đi về bằng cổng sau của trường. Thế nhưng cô lại không ngờ đến, vừa bước chân ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Hạo Nhiên tựa lưng vào chiếc xe màu đen bóng, đôi mắt tựa như mang ý cười mà nhìn cô. 


Thiên Thiên thầm nghĩ. Lần này xong thật rồi. thế nhưng quá khứ lang thang oai hùng đương nhiên không để cho cô xong dễ dàng như thế. Cô vẫn là còn có chút đầu óc. Thiên Thiên giấu ngay khuôn mặt khó chịu, trưng ra bộ mặt tươi cười, vẫy vẫy tay, chân bước nhanh về phía xe. 

-Hạo Nhiên. Tôi sớm biết anh ở sau này, vậy nên cố ý đến đây nhanh hết mức có thể. Anh xem. Trống vừa đánh tôi đã ra rồi. 

Hạo Nhiên nghe thấy câu nói lừa đảo của ai đó, khoé môi giật giật. tiểu yêu tinh bản lĩnh thật không vừa. đến nói dối cũng có thể nuột nà được như thế. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. Cô đã nhiệt tình như thế, hắn sao có thể từ chối thịnh tình cơ chứ? 

Trên trán Thiên Thiên rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Tên hỗn đản kia sao lại không phản ứng gì mà chỉ cúi đầu chui vào xe như thế? Không phải là phát giác trò lừa bịp của cô đấy chứ? 

Thiên Thiên cúi đầu leo lên xe, ngồi xuống một bên Hạo Nhiên, trong đầu vẫn lầm bầm **** rủa người bên cạnh. Cô đúng thật vô phúc. Yên lành lại mắc phải tên điên khùng này. Lúc trước rõ ràng là rất rất ghét cô. Sao bây giờ lại thích dính lấy cô thế này? Người bình thường chắc chắn đã nghĩ hắn có tình ý gì với cô rồi. thế nhưng mà, cô vẫn là còn tỉnh táo chán. Hắn dám có tình ý gì với cô, chắc chắn sẽ sớm bị cái lời nguyền kia giết chết từ lâu rồi. 

Thiên Thiên đắc ý trong lòng, cư nhiên không biết lời nguyền kia, bất luận là trên người cô hay trên người hắn, hắn đều đã hoá giải từ lâu rồi. 

……….. 

Bữa tối thực chất cũng không đến nỗi tệ cho là lắm. Không biết là vô tình hay hữu ý, tất cả những món ăn trong buổi tối đều là những thứ mà Thiên Thiên thích. Chính vì thế, cô cũng không cần để ý hình tượng, thưởng thức các món ăn một cách ngon lành, không thèm để ý những cặp mắt quái dị mà người khác dành tặng cho cô. 

Dù sao cũng chỉ là đánh giá thôi mà. Bọn họ cũng không biết cô. Việc gì phải sợ chứ? 

Hạo Nhiên dù sao cũng là hoàng thân quốc thích. Vì thế cách ăn uống chừng mực vô cùng. Thiên Thiên tuy là vô tư ăn uống, thế nhưng vẫn buồn bực không thôi. Cô phồng mang trợn má nuốt hết đống thức ăn vào dạ dày, sau đó thở hắt một cái, nói với Hạo Nhiên. 

-Ta nói, Hạo Nhiên này. Anh ăn như thế làm sao có thể no được chứ? Ăn uống không phải quan trọng nhất là ngon miệng, cũng chính là no cái bụng hay sao? 

Hạo Nhiên nãy giờ vẫn vui vẻ, vừa ăn vừa ngắm cô vợ nhỏ bé của hắn, nghe thấy biểu tình u uất kia lại càng thêm vui vẻ. hắn không đáp lại cô, chỉ cười một cái rất tươi. Thiên Thiên dù sao cũng chỉ là một cô gái. Đứng trước vẻ đẹp của Hạo Nhiên, cư nhiên không đừng được mà đỏ mặt, lại lầm bầm cúi xuống ăn nốt phần thức ăn của mình. Chết tiệt. hắn ta hôm nay làm sao vậy chứ? 

Ăn uống xong xuôi, Thiên Thiên cùng Hạo Nhiên cùng đi bộ về phía Quỷ giới. Vốn chỗ ăn cách khu rừng kia không xa là mấy, Thiên Thiên lại một mực muốn đi bộ cho tiểu bớt, vậy nên Hạo Nhiên cũng đành nghe theo. 

2 người cùng nhau đi trên đường, tiếng bước chân vô định mà trùng lặp nhau, vang lên nhè nhẹ, hoàn toàn cách xa tiếng ồn ào của thành phố X. Thiên Thiên lúc đầu hăng hái như vậy, thế nhưng chỉ một lát sau đã chịu không nổi. cô mấy tháng nay chính là được bao nuôi đến hư mất rồi. đến đi bộ mà cũng không đi nổi. rốt cuộc là kém cỏi đến mức nào chứ? 

Hạo Nhiên nhìn thấy Thiên Thiên vừa lê bước trên đường, vừa lẩm bẩm tự rủa mình, có chút buồn cười trong lòng. Cô nhóc này rốt cuộc là mâu thuẫn đến mức nào? Đi bộ về Quỷ giới vốn không phải là chủ ý của hắn. 

Nghĩ là nghĩ thế, nhìn thấy Thiên Thiên có chút mệt, bàn tay nhỏ nhắn lại xoa nắn một bên eo, có vẻ đang bị đau, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, vì thế nên hắn nhân lúc Thiên Thiên không để ý, cúi xuống bế cô lên. 

Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy đất dưới chân biến mất, hoảng hốt bám chặt lấy điểm tựa gần nhất. đến lúc hoàn hồn mới hốt hoảng nhận ra mình đang bị ai đó bế. Cô lúng túng, vùng vẫy. 

-Anh… anh làm gì thế. Bỏ tôi xuống. người khác nhìn thấy. 

-Bỏ em xuống? em rõ ràng là sắp đii không nổi mất rồi. 

-Không sao… tôi… tôi vẫn còn đi được. 

-Còn cãi? Em cho rằng anh không biết nhìn sao? Người đi cạnh mình cảm thấy thế nào anh còn không nhìn ra, còn dám nhận là con trai của QuỷVương sao? 

-Nhưng mà… anh làm thế này không được. 

-Có gì không được? 

-Người khác sẽ nhìn 

-Thiên Thiên. Anh xin lỗi. anh tuy là quỷ, thế nhưng không làm những trò như móc mắt người ta. 

Thiên Thiên nhìn biểu tình nghiêm túc của Hạo Nhiên mà vừa buồn cười vừa tức. khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, bây giờ lại nhăn nhăn nhó nhó. 

-Anh… hỗn đản. mau thả tôi xuống. 

-Không được. em như thế này, không ở trên người anh, anh không yên tâm 

-Bất quá anh cõng tôi là được rồi. 

Hạo Nhiên ngẩn người mất một lúc. Sau đó yên lặng thả cô xuống, cúi người ý muốn cô leo lên để hắn cõng. Thiên Thiên cười khổ, trèo lên người Hạo Nhiên, thế nhưng ngay lập tức lại bị Hạo Nhiên chọc cho một câu. 

-Thì ra em thích thế này! 

Thiên Thiên suýt chút nữa hộc máu mà chết. Thíc? Thích cái rắm nhà anh mà thích. Tôi không phải là vì bị anh bế, sợ quá mới nói thế sao? Anh chịu để tôi đi bộ sao? Bị cõng so với bị bế còn thoải mái hơn nhiều. 

Thiên Thiên trong lòng thầm **** rủa. Sống với Hạo nhiên chỉ mới có mấy tháng, thế mà đã hư hỏng đến mức này rồi. những thứ học được ngoài đường đều in lên não bộ mất rồi. Tên Hạo Nhiên cô đúng là, không ăn nói như dân chợ búa, thế nhưng lại có thể khiến người ta vì hắn mà muốn **** bới hơn cả dân chợ búa. 

Thiên Thiên **** rủa mất một lúc, cuối cùng cũng đành thôi không suy nghĩ nữa. cô đảo mắt ra xung quanh. Thành phố X ban đêm cũng thật là đẹp. Cô trước đây chỉ là cô gái lang thang, chỉ biết mò mẫm trong những góc u tối, lại không ngờ còn có thể ngắm nhìn vẻ đẹp huy hoàng của thành phố X như thế này. 

Thở dài ai oán một cái, đầu óc của cô lại hướng về bố mẹ của cô. Cô vất vả tìm kiếm họ bao lâu, chịu bao tủi nhục. tất cả cũng chỉ vì họ. thế nhưng cô một chút oán thán cũng không có. Cô chỉ mong muốn gặp lại họ. bố mẹ của cô. Cô thật sự rất nhớ họ! 

Đang ai oán muốn chết, ánh mắt Thiên Thiên đột nhiên chạm phải một đôi nam nữ đang tự nhiên hôn nhau dưới anh đèn. Cô đỏ mặt, vội vàng quay đi hướng khác. Nam nữ thời bây giờ cũng thật tự nhiên quá. Muốn đóng phim sống thì cũng đừng có chọn địa điểm lộ liễu như vậy chứ? 

Thế nhưng, Thiên Thiên có chút giật mình. Thân ảnh nam nhân kia có chút quen quen nha. Cô nén xấu hổ, tò mò nhìn về phía 2 người kia, dán mắt lên nam nhân kia, cuối cùng cũng nhận ra, hắn ta chính là Đinh Thanh Phong. 


Trong đầu Thiên Thiên nổ oành một cái. Đinh Thanh Phong? Hắn ta không phải đã nhận lời làm bạn trai Tiểu Yêu Yêu rồi hay sao? Sao lại ngang nhiên ôm hôn con gái nhà người ta giữa đường thế? Đừng nói với cô cô ả kia là Tiểu Yêu Yêu. Bất luận nhìn ngang dọc thế nào cũng không giống. 

Thiên Thiên tức giận, nộ khí đầy mình, thế nhưng vẫn tỉnh táo lôi điện thoại ra, chụp một cái, sau đó mới trượt xuống khỏi người Hạo Nhiên, tức giận mà đi về phía 2 người kia. 

Hạo Nhiên đang yên lành đột nhiên cảm thấy người phía sau mình dãy dụa đòi xuống, còn không đợi hắn đồng ý mà đã dãy khỏi lưng hắn. vốn định quay lại bảo cô yên phận, lại không ngờ nhìn thấy cô đang xăm xăm đi về phía một đôi nam nữ, sau lưng viết rõ một một 3 chữ “đang tức giận”. 

Hạo Nhiên còn chưa kịp ngăn Thiên Thiên lại, đã thấy cô tách đôi nam nữ kia ra, giang tay tát một cái lên má tên nam nhân kia. 

Hạo Nhiên há hốc miệng, ngạc nhiên không nói nên lời. Đinh Thanh Phong cùng nữ nhân kia lại không phải nói, bội phần ngạc nhiên hơn. Đến khi cả 2 hoàn hồn lại, đã thấy Thiên Thiên hùng hổ đi về phía Hạo nhiên, ý muốn đi về. 

Đinh Thanh Phong dù sao cũng là một nam nhân hấp dẫn trong mắt phái nữ, đương nhiên làm sao chịu để người ta hạ nhục một cách dễ dàng như thế. Hắn tức giận, nhanh chóng đuổi theo nắm lấy cổ tay Thiên Thiên mà giằng mạnh. 

-Cô làm cái gì thế hả? 

Ngay khoảng khắc mà ánh mắt quật cường của Thiên Thiên chạm vào mắt hắn, Đinh Thanh Phong đột nhiên có chút ngẩn người. dưới ánh đèn đường chói lọi, hắn đương nhiên có thể nhận ra đối mặt với mình là một mĩ nhân, còn là một đại mĩ nhân. Cho đến khi Thiên Thiên giằng mạnh tay ra, hắn mới giật mình, phát hiện bản thân vừa rồi đã giống như những tên con trai háo sắc bình thường, có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn kiên quyết giữ chặt cổ tay nhỏ nhắn của Thiên Thiên mà gằn giọng. 

-Cô là ai? Muốn cái gì? 

-Anh bỏ ra! 

-Bỏ ra? Cô từ đâu mọc ra, tặng cho tôi một cái tát oan ức như thế, lại muốn phủi mông bỏ đi sao? 

-Oan ức? 

Thiên Thiên hừ lạnh. Oan cái rắm. 

-Lại không phải sao? Cô rốt cuộc là ai chứ? 

-Là bạn của Tiểu Yêu Yêu 

Đợi đến khi Hạo Nhiên hiểu rõ sự tình thì đã nhìn thấy một Thiên Thiên đang vô cùng khó chịu đang nhìn một Đinh Thanh Phong ấp úng. Cô gái bên cạnh Đinh Thanh Phong phỏng chừng hơi mất kiên nhẫn, cất tiếng nhừa nhựa hỏi. 

-Phong ca. cô ta là ai vậy? 

-Không có gì. Em về trước đi. 

-Sao em lại phải về trước chứ? 

Cô gái kia nũng nịu nhìn Đinh Thanh Phong, khiến cho Thiên Thiên đừng không được giả động tác nôn oẹ, sau đó hướng Đinh Thanh Phong mà nói. 

-Đã bầy bựa như thế này thì tốt nhất đừng đến gần Tiểu Yêu Yêu nhà tôi. Đàn ông các người toàn một lũ trăng hoa. 

Hạo Nhiên đứng bên cạnh Thiên Thiên ngẩn người mất một lúc. Đàn ông các người? đừng nói là có hắn trong đó. 

-Hạo Nhiên. Chúng ta về. 

Thiên Thiên không thèm để ý sắc mặt đen ngòm của ai kia, cư nhiên kéo hắn xăm xăm đi về. tên chết tiệt này. Tốt nhất lần sau đừng để cô gặp lại. nếu không… 

………………… 

Tiểu Yêu Yêu vốn nghĩ Thiên Thiên chỉ là đùa thôi. Đinh Thanh Phong dù chỉ mới quen biết cô, thế nhưng hắn là người tử tế ai cũng biết. Chỉ đến khi Thiên Thiên cho cô xem bức ảnh kia, cô mới ngẩn ra một lúc. 

Tiểu Yêu Yêu xưa nay vốn là phận gái đào hoa. Tình yêu với cô xem như không có giá trị đi. Cô coi như cũng sẽ không tự biện hộ cho mình. Đào hoa cũng có cái đức hạnh của đào hoa. Một khi đã yêu nhất định sẽ rất chung thuỷ. 

Thế nhưng mà… 

Tiểu Yêu Yêu cười cười nhìn Thiên Thiên, khiến cho Thiên Thiên đau lòng mà ôm lấy cô. 

-Thiên Thiên à! Tớ thật sự rất đau lòng~~~ 

Thiên Thiên đương nhiên hiểu rõ cảm giác của Tiểu Yêu Yêu. Đứa bạn ngốc nghếch này cô làm sao có thể không hiểu được chứ? Cô ấy đau lòng, trong lòng cô cũng rất khó chịu. Chỉ hận Đinh Thanh Phong kia ngu ngốc. 

Rõ ràng là trong lòng đau muốn chết, thế nhưng lại không thể khóc được. Trong lòng Tiểu Yêu Yêu lúc này thật sự rất khó chịu. Chỉ cảm thấy một thân trống rỗng vô cùng. Cô đào hoa lại bị đào hoa lừa dối. thật sự không ngờ được Tiểu Yêu Yêu lại có ngày như thế.

Tiểu Yêu Yêu rời khỏi người Thiên Thiên, mỉm cười. 

-Được rồi. tớ không sao rồi. tớ về đây. Bà tớ đang chờ. 

-Cậu chuyển đến chỗ ở khác sao? 

-Ừ. Chuyển đến căn nhà khác của tớ. tớ về đây. 

Thiên Thiên không an tâm, muốn tiễn Tiểu Yêu Yêu lại bị cô cười khúc khích mà ấn xuống ghế, bảo rằng cứ lo chăm chút cho chồng yêu của cô đã đi. Vì thế cô đành lo lắng giương mắt nhìn Tiểu Yêu Yêu đi ra khỏi phòng. 

Tiểu Yêu Yêu vừa ra khỏi phòng, đôi chân đã lập tức mềm nhũn. Cô dù quái dị cũng có rất nhiều biệt tài, đặc biệt chính là đóng kịch. Thiên Thiên lo lắng cho cô, cô đương nhiên biết. bất quá, bộ mặt buồn bã của cô chính là chưa ai có thể nhìn thấu. 

Tiểu Yêu Yêu cúi đầu, ủ rũ bước thẳng, trong lòng thật sự rất nặng nề. Cô không tài nào gạt được hình ảnh Đinh Thanh Phong ra khỏi đầu. Vốn dĩ đã nghĩ rằng hắn cũng sẽ yêu thích cô, lại không ngờ hắn ta chính là dạng người không thể tin tưởng. Cũng đúng thôi. Cô chẳng phải trước nay vẫn sống như thế sao? Cũng chỉ là một cuộc tình mà thôi. Mất đi rồi cũng không có gì đáng tiếc. Chỉ là… 

Tâm tình Tiểu Yêu Yêu khó chịu đến mức cả khuôn mặt bảo phủ một màu ảm đạm. đám mây đen trên đầu cô giống như bá đạo mà che lấp tầm nhìn của cô, vì thế việc đâm sầm vào một người nào đó cũng không có gì lại. 

Tiểu Yêu Yêu quả thật là đã đâm trúng người ta, khiến cho cả hai mất đà mà ngã ngửa ra. Tiểu Yêu Yêu không còn biết trời trăng gì, chỉ cảm thấy một thân chấn động, giây sau đã thấy một cỗ đau đớn từ mông truyền xuống. Cô ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó nước mắt đừng không được mà chảy ra. 

Sao lại đau như vậy chứ? Chỉ ngã một cái thôi mà. Không đau một chút nào. Cô rốt cuộc trở nên yếu đuối như thế từ bao giờ? 

Nghĩ là nghĩ thế, thế nhưng Tiểu yêu Yêu khóc càng lúc càng lợi hại. Lúc đầu chỉ là rấm rứt khóc, sau đó không khách khí mà khóc to. Tống Vũ Vũ vốn cũng đang bực mình vì tự nhiên lại bị người ta đâm trúng, thế nhưng nhìn Tiểu Yêu Yêu khóc lóc, mặt mày lem nhem nước mắt, hắn hoảng hốt bò dậy, lóp ngóp bò lại gần Tiểu Yêu Yêu. 

-Nhóc con. Em làm sao thế? Đau lắm sao? Làm sao lại khóc như thế? Đừng khóc. Anh xin lỗi. 

Tiểu Yêu Yêu mở mắt ra nhìn Tống Vũ Vũ, một giây sau lại nhắm tịt mắt, khóc càng to hơn, miệng thì mếu máo. 

-Liên quan quái gì đến tổ tông nhà anh chứ? Cút ngay. Đồ ********. đồ tệ bạc. 

-Này… anh… anh đã xin lỗi rồi còn gì nữa. đừng có rống như thế. 

Tiểu Yêu Yêu như được Tống Vũ Vũ khích lệ, lại càng khóc to hơn. Cô thật sự rất đau lòng. Không biết nên làm như thế nào mới phải. trong lòng cô chỉ có độc một câu hỏi là nên làm thế nào bây giờ? Cô cư nhiên không thể nghĩ chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã có thể khiến cho cô yêu Đinh Thanh Phong như thế. 

Tống Vũ Vũ nhìn Tiểu Yêu Yêu khóc, tay chân loạn hết cả lên. Hắn hoảng hốt đến mức cư nhiên ôm lấy Tiểu Yêu Yêu, đem đầu cô chôn sâu vào ngực hắn. Tiểu Yêu Yêu lúc đầu còn giãy dụa, thế nhưng sau đó cũng chỉ còn biết thuận theo mà thôi. Nhìn xem. Cô đã thảm hại đến mức cần đến sự an ủi của người mà cô vốn rất ghét. Cô vì Đinh Thanh Phong mà tự trọng cũng không còn nữa. 

……………………. 

Lúc Tống Vũ Vũ đưa Tiểu Yêu Yêu về đến nhà cũng là nửa đêm. Hắn thật không ngờ, tiểu cô nương nhỏ bé như thế lại có thể khóc đến mấy tiếng đồng hồ như vậy. hại hắn phát hoảng. Lúc đâm vào cô ở bìa rừng còn nghĩ sẽ mắng cô một trận vì tội đi mà không mang theo mắt. 

Tiểu Yêu Yêu cúi đầu im lặng, đôi mắt sưng húp đứng trước cửa nhà mình. Cô quay sang, hướng Tống Vũ Vũ mà nói một câu cảm ơn nho nhỏ. Tống Vũ Vũ cũng chỉ cười hì hì, dặn cô lần sau đi đứng cẩn thận. cũng đừng có khóc bừa như thế. Nước mắt con gái rất quý. Chỉ nên rơi vì chân mệnh thiên tử của mình mà thôi. 

Tiểu Yêu Yêu cười nhạt. Chân mệnh Thiên tử? Cái gọi là một nửa của cô đó ư? Đó vốn dĩ là thứ cô tuyệt đối không nên tin vào. Cô chỉ mới thật lòng yêu một người lần đầu đã đau lòng đến như thế, sau này cô tuyệt đối sẽ không rời bỏ phong cách sống đào hoa của mình, dại dột mà đi tin tưởng ai như thế nữa. 


Thiên Thiên vì buồn bực chuyện của Tiểu Yêu Yêu, vì thế nên đêm hôm đó khó ngủ muốn chết. sáng ra phải mang đôi mắt gấu trúc đến trường, lại không ngờ ở trường sớm đã có 1 bất ngờ chờ đón cô. 

Vừa bước xuống xe, Thiên Thiên đã nhìn thấy Thiên Sơn chờ mình ở một góc nhà để xe. Cô liền tiến đến chào hỏi. 

-Thiên Sơn. Đã lâu không gặp. anh đi học sớm vậy? tình cờ ghê. 

Thiên Sơn ngước mắt nhìn Thiên Thiên, khuôn mặt có vẻ gầy xạm đi. 

-Thiên Thiên. Một tuần trước, bạn gái cũ của anh tìm đến anh. Cô ấy muốn làm lại. 

Thiên Thiên sững người mất mấy giây, sau đó liền cười tươi với Thiên Sơn. 

-Thật vậy sao? Cuối cùng anh cũng chờ được cô ấy. Thiên Sơn. Hôm nào nhất định phải dẫn cô ấy đi ăn cùng em… 

-Thiên Thiên. Nghe anh nói- Thiên Sơn cắt ngang tràng hân hoan của cô, nhìn sâu vào mắt cô, khiến cho cô có chút thắc mắc.- Anh không muốn bắt đầu lại với cô ấy. 

-Tại sao? Không phải anh rất yêu cô ấy sao? 

-Chuyện này… một tuần nay anh đã nghĩ rất kĩ. Có vẻ như, cô ấy đối với anh không còn quan trọng nữa. 

-nhưng mà… 

-Thiên Thiên. Anh thích em mất rồi. có thể làm bạn gái anh hay không? 

Thiên Thiên há hốc miệng. trong chốc lát không nói được câu gì. Mất nửa ngày sau mới cười một cách ngu ngốc mà hỏi lại. 

-Thiên Sơn. Sáng ngày ra anh đùa như thế đấy hả? 

-Anh không đùa. 

Thiên Thiên nhìn biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt của Thiên Sơn mà 
lúng túng không thôi. Làm sao vậy chứ? Thiên Sơn sáng nay bị làm sao vậy? 

-Anh vốn đã suy nghĩ. Anh yêu cô ấy như vậy, làm sao lại không muốn làm lại với cô ấy? anh nghĩ mãi không ra nguyên nhân. Thế nhưng hình ảnh của em cứ mãi chập chờn. Chỉ biết là, anh thật sự thích em mất rồi. Thiên Thiên. Có thể hay không làm bạn gái của anh? 

-Không thể! 

Giọng nói chắc nịch, Thiên Thiên có chút giật mình quay ra nhìn Hạo Nhiên tiêu sái bước về phía cô. Hắn ngồi trong xe đã nghe ra ý định của Thiên Sơn. Chỉ có điều, muốn cướp vợ hắn? e là không có cửa. 

-Vì sao? Anh cũng không là gì của cô ấy. 

-Vì sao lại không là gì? 

Hạo Nhiên cười khẩy. bàn tay to bản không biết vô tình hay cố ý nắm lấy tay Thiên Thiên, chìa ra 2 bàn tay có đeo 2 chiếc nhẫn. 

Thiên Sơn vừa mới lúc nãy mang một bộ dạng hùng hổ đi tỏ tình, đến lúc nhìn thấy chiếc nhẫn thì ngay lập tức xìu xuống. 

-Tại sao lại đeo nhẫn đôi với hắn? 

-Không phải nhẫn đôi. Là nhẫn cưới. 

Thiên Sơn đến lúc này thì đừng không được nữa, cư nhiên há hốc mồm. 

-Nhẫn cưới???? 

-Đúng. Vợ yêu. Chúng ta đi! 

Thiên Thiên lúng túng nhìn Thiên Sơn, sau đó hướng hắn mà cúi đầu xin lỗi, mặc dù biết là không phải phép, thế nhưng cô lúc này không muốn dính dáng vào chuyện tình cảm gì hết, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chuyện của Tiểu Yêu Yêu… 

Thiên Thiên không phải không biết tình cảm của Thiên Sơn, thế nhưng cô với hắn chỉ là tình cảm anh em. Hắn hướng cô mà tỏ tình như thế, cô thật chỉ biết tạm thời tránh hắn mà thôi. 

Aizzz!!!. Cô thật sự là con đà điểu mà. Khiến cho bản thân cô cũng tự khinh thường mình mất rồi. 

Thiên Thiên cung cúc đi theo Hạo Nhiên, cư nhiên không để ý đến bàn tay nhỏ đang bị ai kia xiết chặt. Mãi một lúc sau, phía bên sau mới truyền đến 1 giọng nói không to không nhỏ. 

-Đã kết hôn cũng có thể li hôn. Thiên Thiên. Anh không tin em không có tình cảm gì với anh. 

Thiên Thiên cúi gằm đầu, bước chân như muốn giục Hạo Nhiên đi nhanh một chút. Hạo Nhiên cũng chỉ nheo mắt nhìn Thiên Sơn thêm một chút, sau đó cũng ưng thuận để Thiên Thiên kéo đi. 

Tên Thiên Sơn này, chẳng lẽ thật sự muốn cướp Thiên Thiên của hắn? xem ra là không thể xem thường. 

Chương 23 : TỎ TÌNH???

Hạo Nhiên vốn là từ sáng sớm đã bị hành động của Thiên Sơn tác động. tối hôm đó, hắn cư nhiên không về nhà mà cùng với Tống Vũ Vũ đến quán bar giải sầu. 

-Làm sao thế chiến hữu??? 

Hạo Nhiên đưa mắt liếc nhìn Tống Vũ Vũ vừa mới đến, sau đó lại cụp mắt uống rượu, vẻ mặt như con mèo con ủ rũ. 

Tống Vũ Vũ thừa biết Hạo Nhiên là vì ai mà phiền lòng. Thế nhưng lại không biết lí do vì sao cô vợ nhỏ nhắn kia lại có thể khiến cho Đại ma đầu này ủ rũ đến như vậy. 

Tống Vũ Vũ gọi cho mình một ly, an nhàn ngồi xuống bên cạnh. Là chưa muốn nói thôi. 

Tống Vũ Vũ quả nhiên là người hiểu rõ Hạo Nhiên nhất. Chỉ một lát sau, hắn đã nghe thấy giọng ai đó khàn khàn cất lên. 

-Tống Vũ Vũ. Ông nói xem. Tình cảm của tôi dành cho Thiên Thiên, cô ấy liệu có biết không? 

Tống Vũ Vũ che miệng cười thầm. Quả nhiên là bạn nhỏ Thiên Thiên của chúng ta. 

-Xem ra… không thể biết. 

Hạo Nhiên trợn tròn mắt nhìn Tống Vũ Vũ. Quả thật không thể biết sao? Ngay cả khi… 

-Tôi rất tốt với cô ấy. 

-theo tôi biết, rất nhiều người tốt với cô ấy. 

-Tôi là chồng cô ấy. 

-Chẳng phải chỉ còn 1 tháng nữa thôi sao? 

Hạo Nhiên nghe oanh một tiếng bên tai.1 Tháng? Hạo Nhiên ở cạnh Thiên Thiên đã 5 tháng rồi sao? Làm sao có thể nhanh như thế? 

-Vậy ông nói, tôi nên làm thế nào bây giờ? 

-Cứ nói với cô ấy thôi! 

Hạo Nhiên ngồi một mình trong phòng, đến đèn cũng không thèm bật lên. Trong đầu hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ, 2 chữ tỏ tình cứ như vờn đi vờn lại. Tỏ tình với Thiên Thiên? Chuyện này thật sự cần thiết sao? 

Vẻ mặt ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng của Thiên Thiên lúc BỊ Thiên Sơn tỏ tình như ẩn như hiện trong đầu óc của Hạo Nhiên. Lúc bị hắn kéo đi lại còn ngoái đầu lại nhìn tiếc nuối. Nghĩ đến đây, lửa giận của Hạo Nhiên lại bùng lên. Còn dám ngoái? 

Đôi mắt sắc bén của Hạo Nhiên nheo lại. Hắn không cần biết tỏ tình cái gì. Chỉ cần biết tay còn ở trong tay hắn mà mắt dám nhìn người đàn ông khác là không thể chấp nhận được. 

Hạo Nhiên chậm rãi bò từ trên giường bò xuống, che dấu đi sự thâm trầm trong tâm khảm. Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng Thiên Thiên. 

Bây giờ đã là 2 giờ sáng. Thế nhưng bạn nhỏ Thiên Thiên vẫn chưa thể nào ngủ được. Là vì chuyện sáng nay, nhưng lại không phải vì lời tỏ tình của Thiên Sơn. Mà là… 

Tiếng cạch vang lên trong đêm khiến cho Thiên Thiên giật mình. Suy nghĩ mông lung vốn không phải là cái tội gì. Thế nhưng chẳng hiểu sao cô lại giật mình. Nhìn thấy thân ảnh to lớn của Hạo Nhiên lại càng giật mình hơn. Cô nhắm tịt mắt lại, quyết định giả ngủ cho chắc gạo. 

-Thiên Thiên! 

Hạo Nhiên gọi mấy tiếng, không thấy Thiên Thiên thức dậy nên đành im lặng ngồi một bên ngắm nhìn cô. Cô nhóc này quả thật cũng rất lợi hại nha. Nhan sắc tàm tạm, tính tình chanh chua đanh đá, mặc dù cũng có lúc dịu dàng, cho dù là không phải dịu dàng với hắn. Chính hắn cũng không thể hiểu tại sao có thể yêu cô, chỉ biết tình cảm càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thấy không thể xa rời cô. Người ngoài nhìn vào có thể nói hắn không phải là đang yêu cô, thế nhưng hắn có thể khẳng định tình yêu của hắn. Chỉ có người con gái này mới có thể khiến hắn thay đổi bản chất lạnh nhạt hờ hững của mình, trở thành con người dễ nổi nóng, trở thành con người hay suy nghĩ như vậy. 

Hạo Nhiên thở dài, hoàn toàn quên mất lí do mình tại sao nửa đêm lại chạy sang phòng con gái nhà người ta như thế này. Chỉ biết ngắm nhìn cô, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng. 

Đợi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Thiên Thiên mới dám thở mạnh một cái. Hạo Nhiên, hắn ta vừa hôn cô. Hắn ta to gan dám hôn trộm cô. Quá đáng. Thật sự quá đáng. Cướp đi nụ hôn đầu của cô, lại còn dám hôn lén cô lần nữa. Lần ở công viên cứ cho là hắn chỉ vì muốn chứng minh cô là vợ hắn đi. Vậy lần này…??? 

Mặt Thiên Thiên ở trong chăn đỏ lựng như mặt trời. Tiểu Yêu Yêu đã từng yêu rất nhiều. Nhưng cô ấy bảo, nụ hôn đầu chỉ dành cho người mình yêu. Cô không biết với kẻ nhìn-có-vẻ-trăng-hoa như Hạo Nhiên thì như thế nào, người ta hôn nhau vì người ta yêu thích nhau. Vậy chẳng nhẽ hắn… 

Thiên Thiên trợn tròn mắt, vội vàng huơ huơ tay như để xoá đi cái ý nghĩ điên rồ đang hình thành kia. Cô ở trong chăn cười giả lả, cười một cách ngớ ngẩn, lẩm bẩm rằng không phải như thế đâu. Cái gì mà hôn, cái gì mà thích. Hạo Nhiên biết yêu sao? TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ!!! 

Trong đêm vắng, vẫn có một người ở trong chăn bắt chéo hai tay lại, tạo thành một dấu X to đùng để tự nhắc nhở bản thân. Ở phòng đối diện, Hạo Nhiên không dưng bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngứa tai. 

Chương 24 : TIỂU BẠCH! BẢN THÂN CHỊ CÒN THẤY MƠ HỒ, HUỐNG CHI LÀ EM!

Tiểu Bạch mấy ngày hôm nay có vẻ rất trầm tư. Một cô bé18 tuổi, lại có thể trầm tư như thế, Thiên Thiên có muốn lơ cũng không thể lơ là được. Nói cho cùng cô bé cũng chỉ là một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài. Lại chẳng bù cho anh trai nó, chỉ mới 18 tuổi đã ngang ngược như một ông già. 

Nhắc đến Hạo Nhiên, Thiên Thiên lại đỏ mặt… 

-Chị Thiên Thiên! 

Tiểu Bạch lấp ló ở cửa phòng Thiên Thiên, ngập ngừng gọi tên cô, khuôn mặt có chút đỏ. Thiên Thiên quay sang nhìn Tiểu Bạch mỉm cười, sớm biết là cô nhóc sẽ tự tìm đến cô mà. 

Tiểu Bạch nhận được nụ cười nửa khích lệ, nửa trêu chọc của Thiên Thiên, mặt lại càng đỏ hơn. Cô đóng của lại, cẩn thận khoá cửa rồi mới thận trọng bước vào phòng, leo lên giường, ngồi một bên Thiên Thiên. 

Thiên Thiên đảo mắt một vòng, dừng ánh mắt trên trang sách đang đọc dở của mình, miệng lại như vô tình hỏi. 

-Em với cái tên nhóc, tên gì ấy nhỉ? Đinh Tiểu Bảo phải không, như thế nào rồi? 

Tiểu Bạch nuốt nước miếng, ho khan một tiếng, mặt lại càng đỏ hơn, khiến cho Thiên Thiên phải với tay bật điều hoà. Điều hoà ở quỷ giới không phải giống như ở dương gian, không chạy bằng điện. Ngay cả ánh sáng thắp sáng trong phòng cũng được lấy từ lân tinh phết trên trần nhà. Thiên Thiên lúc mới đến, xém chút nữa té ghế vì cái điều hoà này. Vy Vy Quỷ Hậu cũng thật có trí tưởng tượng à nha. Điều Hoà chính là khuôn mặt một con quỷ đáng sợ, lỗ mũi được phóng đại, trở thành hai cái lỗ bằng nắm tay, phun ra thứ hơi nước khô, chính là loại nước người ta có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, nhưng chỉ một lát sau sẽ tan biến, không hề làm ướt bất cứ một thứ gì. 

Tiểu Bạch nhìn có vẻ như đang định chối. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đắc chí của Thiên Thiên, đành ỉu xìu mà phun ra một câu. 

-Hắn ta không thích em! 

-Là hắn ta nói? 

-Không! Là thái độ của hắn. 

-Thái độ? Là thái độ gì chứ? 

Tiểu Bạch nhìn Thiên Thiên như một kẻ ngốc, ánh mắt nheo lại có chút khinh khi. Sau đó lại mạnh miệng kể ra một tràng tội trạng. 

-Đinh Tiểu Bảo, hắn ta rõ ràng là không thích em. Suốt ngày sai bảo em, quyết định em hôm nay mặc cái này, ngày mai mặc cái kia. Kiểm soát bạn bè của em, bất kể cái gì cũng muốn em nghe theo hắn. Hắn muốn em vâng vâng dạ dạ, một lòng nghe hắn, nhưng lại chẳng bao giờ làm theo yêu cầu của em. Tất cả những thứ em cảm nhận được chỉ độc một điều rằng, hắn ta tuyệt đối không thích em.

Đến lượt Thiên Thiên nuốt nước miếng. Lại có thể có một tên bá đạo như vậy? xem ra còn hơn cả Hạo Nhiên nha. Cái tên này đúng là không thể xem thường. Nhìn xem Tiểu Công chúa Quỷ giới bị hắn làm cho tức giận đến mức nào 

-Chị Thiên Thiên! 

Tiểu Bạch đột nhiên quay người, mắt nheo lại nhìn Thiên Thiên. Khiến cho cô đừng không được, phải nuốt một ngụm nước miếng mà đề phòng. 

-Ơ….ơi. cái gì thế? 

-Hắn ta rốt cuộc là có thích em hay không? 

-Ơ. Làm sao chị biết? 

-hắn ta đối xử với em, tuy rằng có phần bá đạo nhưng lại rất tốt. 

Tiểu Bạch nheo nheo mắt, bắt đầu mông lung 

-Vậy thì hắn ta thích em! 

-Nhưng hắn ta lại không bao giờ chịu nghe yêu cầu của em. 

-Nếu vậy… chắc là không thích mất rồi. 

Thiên Thiên lại bắt đầu liên tưởng đến ai đó không phải là Đinh Tiểu Bảo. 

-Nhưng lại không thích em lại gần nam nhân khác. Lại còn hôn em 

-Chẳng lẽ… thích thật sao? 

-Nhưng mà, mấu chốt chính là, hắn chưa từng nói yêu em. 

Thiên Thiên nuốt nước miếng. phun ra hai chữ “không thích”. Sau đó lại trầm ngâm. Tiểu Bạch nhìn sang phía cô, vẻ mặt xem thường.

-Chị Thiên Thiên. Em cũng có thể đoán như chị, vấn đề chốt hạ chính là, hắn ta có thật sự thích em hay không? 

-Chị…. Tiểu Bạch. Bản thân chị còn thấy mơ hồ, huống chi là em… 

-Khẳng định tiểu tử đó thích em. 

2 tiểu cô nương đang ngồi ngẩn, đột nhiên bị làm cho giật mình bởi giọng nói thâm trầm kia, nhìn về phía cửa đã thấy Hạo Nhiên đứng đó tự lúc nào, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào Thiên Thiên. 

Tiểu Bạch đương nhiên không để ý đến ánh mắt Hạo Nhiên. Anh trai nàng rất giỏi. Chuyện gì cũng có thể nói đúng 100%. Anh của nàng đã nói đúng thì chỉ có đúng mà thôi. 

Tiểu Bạch cười tươi rói, vui vẻ reo nho nhỏ, bám lấy cổ Hạo Nhiên. 

-Thật chứ anh gấu? 

-Thật. 

-Đảm bảo? 

-Đảm bảo! 

Tiểu Bạch nhận được dấu đỏ của anh trai, vui mừng đến mức hôn lên má Hạo Nhiên một cái, sau đó vừa đi vừa nhảy, chạy về phòng mình, để lại Thiên Thiên với Hạo Nhiên ở trong phòng. 

Thiên Thiên không biết làm sao lại đỏ mặt cúi đầu. vốn dĩ cô đâu có làm gì sai chứ? Sao lại cảm thấy Hạo Nhiên kia từ nãy giờ vẫn là dùng cái ánh mắt muốn thiêu người kia nhìn mình? Mãi cho đến một lúc sau, lúc Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, quay lưng bỏ về phòng mình, Thiên Thiên mới dám thở hắt ra một cái, mặt đỏ bừng nhìn chăm chăm cánh cửa mới đóng lại của phòng đối diện 

Chương 25 : HẠO NHIÊN THÍCH TỚ SAO?

Mấy tuần nữa lại nhanh chóng trôi qua, thế nhưng Thiên Thiên lại không thể đẩy được cái thắc mắc về thái độ lạ lùng của Hạo Nhiên ra khỏi đầu. Cô tuy rằng cũng là một cô gái không phải quá hay suy nghĩ, thế nhưng tuyệt đối không phải loại người không biết gì về những chuyện xung quanh mình. Cô biết rõ thái độ của Hạo Nhiên, chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa là có vấn đề gì, e rằng cô cũng có thể đoán được, chỉ có điều… 

Đại ma đầu xấu xa như Hạo Nhiên, làm sao có thể thích cô được chứ? 

À mà, cũng không phải xấu xa. 

Trong lòng Thiên Thiên vang lên giọng nói bênh vực cho đại ma đầu kia. Hắn ta đối xử với cô rất tốt. luôn chờ cô về, luôn ăn cùng cô, luôn luôn chỉ giúp cô những thứ cô không biết, lại còn dạy cô những pháp thuật đơn giản để có thể phòng thân. Tuy rằng chiếc nhẫn kết nối giữa hai người rất nhanh nhạy, thế nhưng không phải lúc nào Hạo Nhiên cũng có thể kịp thời đến cứu cô. 

Tiểu Yêu Yêu sau mấy ngày trốn biệt trong nhà, không chịu gặp Thiên Thiên, cách đây mấy tuần cuối cùng cũng đã đi học. đôi mắt sưng đỏ, khiến cho Thiên Thiên đau lòng muốn chết. Thế nhưng mà, Tiểu Yêu Yêu có vẻ hồi phục rất nhanh, hoặc đóng kịch rất giỏi, đến hôm nay xem ra đã rất vui vẻ rồi. Chỉ có điều, bên cạnh cô lại xuất hiện một người… 

-Tiểu Yêu Yêu. Đi ăn! 

Tống Vũ Vũ đứng ngoài cửa lớp, rống gọi Tiểu Yêu Yêu, khiến cho cô giật nảy mình, quay sang nhìn Thiên Thiên cầu cứu. từ lúc Tiểu Yêu Yêu thất tình đến giờ, phải nói, người gần cô nhất không phải là Thiên Thiên, mà chính là Tống Vũ Vũ. Nhiều khi Tống Vũ Vũ khiến cho Thiên thiên tự cảm thấy hổ thẹn, bởi vì bạn thân như cô lại không thể bằng được bạn thân của chồng của bạn thân như Tống Vũ Vũ, quả thật khiến cho cô tự vấn bản thân biết bao nhiêu lần nha… 

Nhưng mà dù sao, nói đi cũng phải nói lại. Hình như chỉ có Tống Vũ Vũ mới có thể gỡ bộ mặt cười cười nói nói đầy gượng ép của Tiểu Yêu Yêu, để cho cô phải lộ ra bộ mặt trần của mình, cho dù đó là bộ mặt tức giận đến phát điên. 

Chính xác là, Tiểu Yêu Yêu bất kì lúc nào gặp Tống Vũ Vũ đều sẽ tức giận không thôi. 

Bốp!!! 

Tiếng bốp thô thiển vang lên trong không khí, gương mặt Tống Vũ Vũ đang hớn ha hơn hở chính thức in hình đế giày của Tiểu Yêu Yêu, rõ ràng là đã tránh đi rồi, thế nhưng vẫn là tay nghề của Tiểu Yêu Yêu cao siêu, không trật đi đâu được. 

Thế nhưng mà, cho dù là ăn cái gì vào mặt đi nữa, Tống Vũ Vũ cũng không đời nào chịu đi ăn một mình. Kết quả là Tiểu Yêu Yêu, mang khuôn mặt vừa tức giận, vừa cầu cứu Thiên Thiên trưng ra, dù có chống cự cách mấy cũng bị Tống Vũ Vũ lôi đi xềnh xệch xuống canteen, để lại Thiên Thiên với lời nhắn nhủ nhỏ nhẹ đủ để mọi người cùng nghe đến tai Thiên Thiên: 

-Hạo Nhiên dặn em mang cơm hộp lên sân thượng. 

Thiên Thiên đang cười phớ lớ, lại bị câu nói kia làm cho đỏ hết cả mặt mày. Cô nhanh chóng lôi ra 2 hộp cơm Hạo Nhiên làm từ lúc sáng, chạy vội lên sân thượng. đại ma đầu vẫn chỉ là đại ma đầu. làm cơm cho cô cô rất biết ơn, thế nhưng cũng không thể vì lí do này mà ép cô chạy đi chạy lại, khiến cho chân tay tê cứng thế này được. 

Sân thượng, địa điểm quen thuộc với những đôi tình nhân trong tiểu thuyết, là địa điểm diễn ra những cuộc doạ dẫm của các fan của ai đó với người có khả năng sẽ là ai đó của ai đó trong tương lai trong đầu Thiên Thiên, theo ảnh hưởng của những bộ phim truyền hình. Hạo Nhiên sớm đã đợi Thiên Thiên ở sân thượng từ lúc hết tiết.Tuy rằng cảm thấy nhàm chán, thế nhưng lại sợ Thiên Thiên lên lại không nhìn thấy hắn, vì thế cố gắng đợi cô, kết quả là ngủ quên lúc nào không biết. 

Đến lúc Thiên Thiên lên đến nơi đã nhìn thấy một màn y như trong phim, chính là hình ảnh nam nhân tuấn kiệt, đẹp trai phong độ nằm ngủ trên sân thượng. 

Đáng tiếc. Thiên Thiên nhà chúng ta lại không có cảm hứng để mà thưởng thức cảnh hoa nguyệt kia. Cô sống bằng cơm, không phải bằng sắc. đầu tiên cứ là phải làm no cái bụng cái đã. 

Hạo Nhiên vừa tỉnh dậy đã tức muốn ói máu. Thiên Thiên rõ ràng là không phải nữ nhân nha. Làm sao có thể không gọi hắn dậy mà ăn cho căng bụng như thế? Đến lúc ngủ cũng không thèm lau miệng. Đôi chân mày của Hạo Nhiên nhíu lại. hắn đưa tay gạt hạt cơm trên khoé miệng Thiên Thiên. Cũng may là cô còn biết để phần hắn. nếu không hắn chắc chắn sẽ lột da cô. 

Bàn tay to lớn của Hạo Nhiên gạt đi hạt cơm còn vướng trên khoé môi Thiên Thiên, thế nhưng làm xong bổn phận lại k chịu hạ xuống. bàn tay hắn lướt nhẹ trên môi Thiên Thiên, để cho cảm giác mềm mại bao trùm lấy ngón tay. Hạo Nhiên thở hắt ra một hơi. Thật sự rất đẹp. Thế nhưng làm sao lại ngốc như vậy? 

Trong lòng Hạo Nhiên trào lên một cảm giác vừa yêu vừa ghét, khó tả vô cùng, khiến cho hắn buộc phải nhìn Thiên Thiên không dứt mắt. Cho đến khi hắn dứt mắt ra được thì Thiên Thiên cũng đã tỉnh mất rồi. 

Thiên Thiên ngáp dài một cái, không để ý đến thái độ kì lạ thâm sâu của Hạo Nhiên mà chỉ buông một câu rồi bước về lớp. 

-Ăn đi! Còn nóng đấy! 

Đầu Hạo Nhiên nổi vạch đen, lại nổi thêm mấy cái gân. Hắn nhíu mày, phẩy tay một cái, hộp cơm lập tức bay về phía Thiên Thiên, chấn bốp một cái vào đầu của cô, sau đó, không đợi Thiên Thiên nổi giận, hắn nhảy phốc một cái từ sân thượng xuống, đám vào những cành cây chắc khoẻ để vào lớp. 

-Này! 

Thiên Thiên hét lên, lao về phía thanh chắn bảo vệ. Hạo Nhiên điên rồi sao? Đành rằng là giờ ăn trưa không có người, thế nhưng chẳng may ai đó thấy thì làm sao chứ? 

Nhìn thấy bóng Hạo Nhiên đã đi khuất sau dãy nhà, Thiên Thiên mới bực bội, vùng vằng về lớp, không thèm dọn dẹp đám hỗn độn mà tên hỗn đản kia gây ra. Gì chứ? Cô đâu phải là ô sin? 

Tiểu Yêu Yêu hình như được tha sớm, vì thế nên đang lăn lóc bò cả ra bàn mà ngủ. Thiên Thiên bực tức thả mình ngồi xuống ghế, mạnh đến mức Tiểu Yêu Yêu đang ngủ cũng phải bật dậy. 

-Này! Cậu có bị làm sao không đấy hả? có biết tớ đang ngủ không? 

Tiểu Yêu Yêu, sau 1 giây tĩnh lặng, rống vào mặt Thiên Thiên, còn thở phì phò nữa. Thiên Thiên dù đang bực tức cũng bị vẻ mặt đó của Tiểu Yêu Yêu doạ mất, xìu xuống 1 cái. 

-Tại tên nhóc con Hạo Nhiên chứ… 

-Nhóc cái rắm. hắn ta tuy bằng tuổi cậu, thế nhưng về năng lực thì hơn cậu gấp trăm đấy. hơn nữa, hắn ta còn là chồng cậu. 

Vừa nghe đến chữ chồng, mặt Thiên Thiên lập tức tái mét. Cô dùng tốc độ nhanh như tên lửa, bịt lấy miệng Tiểu Yêu Yêu, khuôn mặt muốn giết người kề sát mặt Tiểu Yêu Yêu mà rít lên. 

-Cậu nói cái gì đấy hả? 

Tiểu Yêu Yêu nhìn thấy tình hình căng thẳng, liền gỡ tay Thiên Thiên ra, phán gọn. 

-Nhưng mà, hắn ta có vẻ thích cậu đấy. 

-Hở? 

-Hắn ta thích cậu! 

Thiên Thiên lại trợn tròn mắt lần hai, thế nhưng lần này không lao đến bịt miệng Tiểu Yêu Yêu nữa, mà chỉ lắp bắp. 

-Hắn ta… đừng nói linh tinh… chỉ là… 6 tháng… hắn… tớ… 

Tiểu Yêu Yêu nhìn Thiên Thiên với vẻ khinh thường, sự thật sờ sờ ra đấy mà còn không nhận ra, nhìn xem cô đã kết bạn với người ngốc như thế nào này, thật là… 

Không đợi Thiên Thiên khép miệng lại, Tiểu Yêu Yêu đã quay người bỏ đi, chỉ vứt lại một câu đơn giản. 

-Không tin thì cứ hỏi hắn đi! 

Chỉ còn lại một mình Thiên Thiên ở trong lớp, cô từ từ ngậm miệng lại, nuốt nước miếng. Cô đương nhiên có nghi ngờ, thế nhưng chuyện này khẳng định không thể. Thế nhưng đến cả Tiểu Yêu Yêu cũng nói như thế… vậy… xem ra là thật mất rồi. 

Lại nói đến hỏi, cô đâu phải con ngốc. chuyện này là chuyện có thể hỏi sao? Thiên Thiên trong lòng rối bời, thu dọn sách vở, quyết định cúp tiết. chuyện này… cô không thể nghĩ ra được. 

Thế nhưng mà, Thiên Thiên dường như lại đang cố chối bỏ chút vui mừng trong sâu thật sâu trái tim cô… 

Đọc tiếp: Thiên sứ bên anh - Phần 6
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Thiên sứ bên anh
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM