Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chương 30 : HIỂU NHẦM.
Hạo Nhiên đang dạo bước trong một lối mòn nhỏ của thành phố X. Mặc dù là vào ban đêm, Thành phố X vẫn lộng lẫy vô cùng. Muốn tránh những ánh đèn xô bồ của thành phố, Hạo Nhiên đành phải lẩn khuất trong những xó nhỏ này. Không biết là đã đi đến bao lâu, thế nhưng Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy buồn chán vô cùng. Hắn thật sự rất nhớ Thiên Thiên. Nhớ đến mức muốn bay ngay lên trời để tìm Thiên Thiên. Thế nhưng lại không đủ can đảm. Lỡ như cô ấy không muốn gặp hắn? lỡ như cô ấy xua đuổi hắn? lỡ như người cô ấy yêu là cái người mang tên kyo kia, hắn biết phải làm thế nào chứ?
Bước chân Hạo Nhiên chậm chạp một cách buồn bã. Trong lòng hắn vừa ai oán, vừa mệt mỏi. phía trước hắn, một đôi nam nữ đang đi đến gần, tiếng cười lanh lảnh vang xa như trêu ngươi hắn. Có vẻ như đây là một đôi tình nhân. Thế nhưng tại sao cô gái kia lại có chút quen mắt.
Hạo Nhiên nheo mắt lại nhìn. Một thứ gì đó làm mờ đi nhân ảnh của đôi nam nữ kia, khiến hắn không thể nhìn thấy rõ được. Cho đến khi hắn nhìn thấy thì cũng là lúc đôi nam nữ kia đã đến rất gần. gần đến mức khiến cho hắn giật mình thốt lên.
-Thiên Thiên.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn Hạo Nhiên. Tiếng cười của cô ngưng bặt, ánh nhìn trở nên xa lạ vô cùng. Cô nhìn thẳng vào hắn, đanh giọng.
-Sao anh lại ở đây?
Giọng nói lạnh lùng của Thiên Thiên đột nhiên lại làm cho Hạo Nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô ấy làm sao vậy? cô ấy không muốn nhìn thấy hắn sao?
-Anh… Thiên Thiên. Gặp được em thật tốt. Anh muốn nói với em một câu. Anh thật sự rất nhớ em. Đơn ly hôn lúc đó…
-Không phải nói nữa-Thiên Thiên ngắt lời hắn-Chuyện qua rồi. anh làm quen đi. Đây là Kyo, chồng mới của tôi.
“Chồng mới của tôi”… “chồng mới của tôi”…
Câu nói của Thiên Thiên như xoáy sâu vào tâm trí Hạo Nhiên. Khuôn mặt tươi cười của Thiên Thiên, khuôn mặt chỉ toàn là da, không định rõ của Kyo cũng như cười cợt Hạo Nhiên. Tất cả xoay quanh hắn. xoáy sâu vào tâm trí hắn, khiến cho hắn giật mình tỉnh giấc.
Hạo Nhiên ngồi trên giường, thở dốc. Cơn ác mộng kia dường như vẫn còn ám ảnh hắn. câu nói của Thiên Thiên, khuôn mặt, điệu cười, tất cả như vẫn còn y nguyên, ám ảnh, bao lấy Hạo Nhiên. Hắn vuốt mồ hôi lạnh, thò chân xuống giường, tự trấn an mình bằng ý nghĩ đó chỉ là giấc mơ hoang đường của chính hắn mà thôi!
Quỷ giới vào đêm khuya thật sự hoang vắng. Hoang vắng đến mức khiến cho người ta có cảm giác đâu đó có 1 đôi mắt đỏ đang nhìn mình. Hạo Nhiên vốn chỉ muốn dạo một chút, lại không ngờ bản thân đã ra khỏi Quỷ giới từ lúc nào.
……………
Hạo Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu gặp Thiên Thiên tại vũ trường mang tên Killer này. Đây vốn là quán bar ưa chuộng của hắn. Vốn dĩ hắn là một người đào hoa. Thế nhưng lại chưa từng có bạn gái. Đối với hắn mà nói, bạn gái là khái niệm để chỉ người mà hắn yêu đến mức không thể từ bỏ. Thế nhưng với Thiên Thiên lại khác.
Thiên Thiên không phải là bạn gái của hắn. Hạo Nhiên mỉm cười với suy nghĩ của chính mình, đưa chân rảo bước dưới trăng, tự giải thoát khỏi tiếng nhạc xập xình. Thiên Thiên, từ khi gặp hắn đã là một ngoại lệ. Cô là người con gái đầu tiên hắn đưa về biệt thự. Là người duy nhất làm cho hắn lo lắng. Là người duy nhất khiến cho hắn phải từ bỏ những gì vốn là bản chất của hắn. Và sau tất cả, cô là người đầu tiên khiến cho hắn yêu đến mức không thể từ bỏ, mặc dù cô không phải là bạn gái của hắn.
Hạo Nhiên vốn đã nghĩ, một khi đã li hôn, xem như duyên phận đã hết. hắn sẽ phải quên Thiên Thiên, không bao giờ gặp lại cô nữa. Thế nhưng xem ra hắn đã nhầm. Hắn không muốn, cũng không thể làm như thế. Chính vì không thể, hắn nhất định phải đi tìm Thiên Thiên. Dù phải bỏ đi tự trọng của mình, nhưng như thế còn hơn là mất đi Thiên Thiên.
Suy nghĩ sẽ đi tìm Thiên Thiên sớm nhất có thể làm cho Hạo Nhiên có phần lâng lâng trong lòng. Hắn cười thầm một mình, giống như một kẻ mộng du vậy. Bóng hắn đổ dài trên con đường nhỏ, đơn lẻ.
Tiếng cười vui vẻ kéo Hạo Nhiên thoát ra khỏi những suy nghĩ riêng tư của bản thân. Hắn nhìn ra xung quanh, chợt nhận ra đây chính là ngõ nhỏ hắn nhìn thấy trong mơ. Trái tim hắn bỗng nhiên đập loạn nhịp. Tiếng cười phát ra từ cô gái đi cạnh một chàng trai trước mặt hắn. Trái tim Hạo Nhiên đột nhiên đông cứng vậy. Giống y như trong giấc mơ mà hắn gặp. giống đến đáng sợ. Hạo Nhiên không thể nghĩ rằng có ngày mình lại cảm thấy sợ hãi như thế này. Bởi vì trước mặt hắn, Thiên Thiên đang cười rất vui vẻ với người con trai không phải là hắn.
Hạo Nhiên khựng lại mất mấy giây, sau đó vội vàng nấp vào một cánh cổng nhỏ trong hẻm. hắn không đủ tự tin. Hắn sợ phải nghe những lời giống như trong giấc mơ. Hắn không thể biết được, nếu chuyện đó xảy ra thật, hắn sẽ trở nên như thế nào nữa. Chỉ biết rằng dù không đủ can đảm đối mặt, thế nhưng trái tim hắn lại đang kêu gào một cách dữ dội.
Thiên Thiên lướt qua mặt hắn, không hề biết đến sự có mặt của hắn. Chàng trai một bên cô nhìn cô một cách yêu chiều. đôi chân Hạo Nhiên run rẩy. hắn không biết nên làm thế nào nữa. chạy ra hỏi cho ra nhẽ, hay là cứ nấp như một kẻ hèn như thế này. Hắn thật sự không thể quyết định. Cho đến khi hắn chấm dứt do dự, muốn chạy ra hỏi cho ra nhẽ, bóng của Thiên Thiên đã đi xa mất rồi.
Chương 31 : MANH MỐI!
Bởi vì Kyo đã trở về, cha mẹ của hắn cũng không còn phải lưu lại dưới trần giới nữa. Nhờ thế, việc thiếu thốn người cũng được giảm bớt đi đôi chút. Không ai trách phạt Thiên Thiên liều lĩnh. Bởi vì sự liều lĩnh của cô suy cho cùng cũng gọi là có công. Cũng không ai trách cô tự tiện, bởi vì trước khi đi cô đã xin phép rồi.
Kyo vốn là người rất thông minh. Xét về hiểu biết toàn diện, hắn có thể thua kém nhiều người. Thế nhưng xét về mặt suy luận, ở Thần giới chưa có ai thắng được hắn, kể cả những bậc tiền bối kì cựu nhất.
Không để Thiên Thiên đợi lâu, chỉ mấy ngày sau đó, cô đã phải tung hoa ăn mừng vì việc đi tìm Kyo của mình. Từ những trang sổ sách mà Thiên Thiên tìm được, cộng với vốn hiểu biết của Kyo, 2 người đã nhanh chóng tìm thêm được một số cuốn sách có lưu lại manh mối về tấm bản đồ.
-Thiên Thiên, xem cái này đi!
Kyo ới gọi Thiên Thiên lúc 2 đứa còn đang lần mò trong chồng sách vở ở nhà Kyo. Cô ngẩng mặt lên, vừa vặn nhìn thấy một cuốn sách cũ nát được chuyền qua chỗ cô. Trông nó có vẻ rất cũ nát rồi. Ngay cả mục đề “Bách Khoa toàn thư về Tam giới” cũng phải nhìn rất kĩ mới nhận ra.
-Đây là một cuốn sách rất quý.- Kyo vừa lật lật những cuốn sách khác, vừa giải thích.- Đại Thiên sứ viết nên cuốn sách này không để lại tên tuổi. Vì thế người ta cho rằng đây vốn là cuốn sách bị sai lệch. Thế nhưng nếu cậu để ý thì sẽ thấy, nó thật sự là một kho vô giá.
-Nhưng tại sao mọi người không thử đọc nó?
-Vì người ta cho rằng, đứa con bị chính bố mẹ đẻ bỏ rơi thì sẽ không may mắn.
-Thật cổ hủ.
-Cũng có một vài người đã muốn thay đổi điều này vì nhận ra giá trị của nó. Thế nhưng họ đều bị lên án một cách mạnh mẽ.
Thiên Thiên thở dài, đưa tay lật giở những trang sách. Những trang sách của cuốn sách cũ nát đến mức Thiên Thiên phải nhẹ tay lắm mới có thể không làm rách nó. Kyo từ nhỏ vốn đã thích sưu tầm những cuốn sách cổ. Vì thế có những chuyện người ta không biết nhưng hắn lại biết rất rõ.
-Trong này có ghi-Thiên Thiên mở lời sau vài phút im lặng- Người chế tạo Bản đồ có thể đi lại giữa 3 giới. Cô ta thông thạo đến mức ngay cả vị nữ Thiên đế kia cũng phải kiêng nể vài phần. Trước khi vị nữ Thiên đế qua đời, bà đã truyền gọi cô ta. Sau đó ít lâu, cô ta biến mất.
-Biến mất một cách kì là.-Kyo tỏ ra thích thú- Nhưng có những lời đồn rằng, người hầu cận bên cạnh vị nữ Thiên đế kia đã nói đến yêu cầu của bà đối với người chế tạo. Bà cho rằng sau khi bà chết, tấm bản đồ nhất định sẽ khiến cho tam giới náo loạn. Vì thế, bà muốn người chế tạo kia biến mất, và sống lại với một thân phận hoàn toàn khác, ở duy nhất một giới.
-Nếu như vậy, không phải là bà ta muốn người chế tạo phải chết sao?
-Chính xác. Nhưng bà ta đã nói là sống lại một cuộc sống khác. Vì thế, tớ cho rằng vị Thiên đế kia đã hồi sinh cho người chế tạo bản đồ, như một lời hứa của một vị nữ vương.
Thiên Thiên gật gù. Cái này cũng rất có lí nha. Chỉ có điều…….
-Nếu như thế, chẳng phải người chúng ta đang tìm sẽ là một người rất, rất già rồi hay sao?
-Hì-Kyo nhe răng- Cái này chắc cậu không biết. Không gian và thời gian giữa các giới hoàn toàn khác nhau. Người ta thường quan niệm một ngày trên trời bằng một năm dưới mặt đất, chính là bắt nguồn từ sự chênh lệch về thời gian này. Ngôi nhà Kẹo trước đây tớ ở cũng có thời gian rất khác thường, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Thời gian tuỳ thuộc vào người điều hành một giới. Ví dụ như trên Thần giới. Sẽ có giai đoạn thời gian ở Thần giới kéo dài hơn thời gian ở trần giới. nhưng cung sẽ có những giai đoạn mà thời gian ở thần giới nhanh hơn Trần giới gấp bội.
-Rắc rối quá!
Thiên Thiên thụng mặt. Những lí thuyết cao siêu này cô thật không hiểu nổi.
-Nói tóm lại, cậu chỉ cần biết không gian ở địa giới khác, ở trần giới khác, ở thần giới khác và trong ngôi nhà kẹo khác. Độ chênh lệch nhau cũng rất lớn. Vì thế, người chế tạo có thể vẫn đang còn trẻ. Và cũng bởi vì năng lực của bà ta, tớ nghĩ đến bây giờ bà ta vẫn còn là một cao thủ được nhiều người biết đến.
Thiên Thiên gật gù. Nói sơ bộ như vậy, cô còn có thể hiểu được. Ngón tay thon dài của cô lật lật trên những trang sách. Những hình vẽ múa may trước mắt cô.
-Khoan đã!!!
Kyo đột nhiên hét lên khiến cho Thiên Thiên giật bắn mình.
-Cái gì thế?-cô cau mày.
Kyo không nói không rằng, chộp lấy cuốn sách trên tay Thiên Thiên, lật lật như tìm một thứ gì đó.
Thiên Thiên không biết Kyo muốn tìm cái gì. Thế nhưng cũng đưa mắt nhìn vào những trang giấy như đang bay, tò mò dò xét. Có lẽ vì cuốn sách khá dày, vì thế nên mãi đến một lúc sau, Thiên Thiên mới nghe Kyo reo lên.
-Thiên Thiên. Nhìn này.
Thiên Thiên ngơ ngác nhìn theo ngón tay mà Kyo chỉ. Trang sách không có gì đặc biệt. Chỉ là viết về một ác quỷ được người đời xưng tụng như một loài động vật máu lạnh độc ác.
-Cậu nhìn những hình vẽ này xem!
Kyo trông có vẻ háo hức, chỉ cho Thiên Thiên xem mấy tấm hình. Những tấm hình như miêu tả lại quá trình sinh thành của nữ Quỷ kia vậy.
-Bà ta được người ta phát hiện ra trong một chiếc nôi có dát nhưng sợi kim cương lóng lánh.
-Vậy thì sao chứ?
-Cậu không hiểu sao?-Kyo hớn hở nhìn vào mắt Thiên Thiên. –Những đồ vật dát kim cương rất hiếm. Nó rất ít khi được sử dụng, trừ khi những quý tộc của Thần giới muốn sử dụng để trả ơn.
-Vậy thì sao chứ?
-Thời điểm mà bà ta xuất hiện rất gần với thời điểm mà người chế tạo vừa được an tang không lâu.
-ý cậu là…
-ý tớ là… bà ta rất có thể là người chúng ta đang tìm.
-Vậy… có thể sẽ là… nữ quỷ ác độc tên Sa Sa này ư???
Chương 32 : DÒ TÌM - GẶP LẠI.
Trống ngực Thiên Thiên đang đập liên hồi. Bây giờ đã là nửa đêm. Mọi người ở thần giới sớm đã ngủ say từ lâu. Thế nhưng Thiên Thiên vẫn còn đang mở thao láo đôi mắt to tròn, chỉ vì thông tin mà cô vừa mới suy đoán được.
Nếu như Kyo và cô đoán không nhầm, người chế tạo bản đồ có thể là một người khá nổi ở Quỷ giới. Nếu là ở Quỷ giới, Hạo Nhiên chắc sẽ biết chứ???...
Thiên Thiên không biết lúc gặp Hạo Nhiên cô sẽ nói những gì. Sẽ thể hiện cảm xúc ra sao. Hoặc sẽ hành động như thế nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Từ lúc quyết định đến lúc đến đây, cô đã không còn suy nghĩ được chuyện gì nữa.
Đúng lúc mà Thiên Thiên định bước chân vào Quỷ giới, đột nhiên có một bóng người lao vụt qua cô. Nhanh đến mức lúc cô định thần được để mà nhận ra đó là Hạo Nhiên thì đã thấy hắn đi cách cô được mấy mét rồi.
-Hạo Nhiên!!!
Thiên Thiên hét lên, hớn hở chạy lại chỗ Hạo Nhiên.
Trái với những suy đoán ngẩn ngơ của Thiên Thiên, khi nghe thấy tiếng cô gọi, Hạo Nhiên chỉ khựng lại một cái, sau đó vài giây lại cất giọng lạnh lùng.
-Đến đây làm gì???
Thiên Thiên hoàn toàn ngạc nhiên với thái độ của Hạo Nhiên. Cứ cho là hắn không hề có tình cảm với cô. Cứ cho là hắn không yêu cô. Thế nhưng có cần thiết phải lạnh nhạt với cô như thế không???
Thiên Thiên cười như mếu, cố cứng giọng trả lời.
-Tôi… muốn hỏi anh một số việc….
-Tôi bận lắm. không có thời gian dành cho cô. Thế nhé.
Câu nói chưa dứt, bóng Hạo Nhiên đã lao vút vào khu rừng rậm rạp. Trái tim Thiên Thiên giống như tan vỡ vậy. Hắn còn không thèm nhìn cô lấy một lần. Hắn thậm chí còn không muốn nhìn mặt cô. Sau khi xa cách chừng ấy thời gian…
……………
Hạo Nhiên chạy một mạch, dùng hết sức bình sinh, dùng hết những pháp lực mà hắn có để chạy. Hắn muốn gặp lại Thiên Thiên đến phát điên lên được. Nhìn thấy cô, trái tim hắn như muốn phá vỡ lồng ngực của hắn để đến bên cô. Thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng đến thế???
Hắn không biết Thiên Thiên đến tìm hắn vì chuyện gì. Nhưng hắn rất sợ, cô ấy sẽ hỏi hắn điều gì đó liên quan đến chuyện tình cảm. ví dụ như kể lể với hắn về Kyo, sau đó hỏi hắn Kyo có tốt hay không. Hắn thật sự không muốn gặp tình cảnh như thế. Hay nói đúng hơn, hắn không dám đối mặt với tình cảnh như thế. Bởi hắn biết. Nếu có chuyện đó xảy ra, hắn thật sự sẽ giết người mất.
Hạo Nhiên ngồi bệt xuống. Xung quanh hắn là đồng cỏ mênh mông bạt ngàn. Hắn không biết đã chạy bao lâu rồi. Chỉ biết là hắn đã cảm thấy thấm mệt. Nỗi nhớ, sự xót xa, tình cảm đang cuồn cuộn. tất cả như muốn hút hắn vào một vòng xoáy điên loạn. Hắn thật sự cần một khoảng trống để lặng…
…………
Thiên Thiên chỉ chực muốn khóc. Ngay tại quỷ giới. nơi cô đã từng muốn là nhà của mình. Khoé mắt, sống mũi cay xè. Hình ảnh trước mắt nhạt nhoà. Thế nhưng Cô không thể khóc.
Thiên Thiên ngẩng mặt lên trời, ngăn dòng nước mắt chỉ chực chảy xuống. Lúc này cô không thể khóc. Cô không thể yếu đuối. Cuộc sống của cô, của gia đình cô. Tất cả chỉ trông cậy vào cuộc tìm kiếm này. Vì thế cô không thể yếu đuối…
Hạo Nhiên không trả lời, vì thế Thiên Thiên đành đi tìm Quỷ Hậu Vy Vy. Dù trong lòng nặng trĩu, một chút hi vọng cũng chẳng còn, thế nhưng bước chân cô vẫn lê lết trên đường đến toà lâu đài của Quỷ giới.
Vy Vy vốn đang ngồi đọc sách, đột nhiên lại cảm thấy cuốn sách bị kéo xuống, sau đó thì ngay lập tức hoảng hồn vì bị khuôn mặt thiểu não của Thiên Thiên doạ cho một trận.
Thiên Thiên cho dù đang ảo não đến mức chẳng buồn nói, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Vy Vy lúc đó cũng thấy có chút buồn cười. Vì thế khuôn mặt cũng dãn ra đôi chút. Cô lên tiếng chào Vy Vy, sau đó ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh. 6 tháng làm con dâu, không đủ lâu để trở nên quá gắn bó, quá thấu hiểu, thế nhưng cô biết, đối với Quỷ hậu, cô giống như con gái trong nhà vậy. Bởi chính cô cũng rất quý mến bà mẹ chồng thông minh sắc sảo nhưng cũng rất giàu tình cảm này.
-Sao thế con dâu? Có chuyện gì làm con buồn phiền hử???
Mặc dù khuôn mặt biến hoá khôn lường, từ hoảng hốt sang hài hước một cách nhanh chóng của Quỷ Hậu cũng có chút buồn cười, thế nhưng Thiên Thiên vẫn là không cười nổi. Thế nhưng dù sao, cô cũng không thể than vãn về Hạo Nhiên trước mặt mẹ của hắn được.
-Không có gì ạ.-Thiên Thiên xỉu giọng-con chỉ là đang bí quá thôi.
-Sao thế?
Vy Vy cười nhẹ. Cô bé này thông minh như thế, không ngờ cũng có lúc bí sao? Cũng thật khiến người ta thắc mắc quá.
-Không có gì ạ. Nhưng mà… Quỷ hậu. Liệu người có biết… có ai tên là Sa Sa hay không???
-Sa Sa??? Con biết người này sao???
Vy Vy trợn tròn mắt, hỏi lại Thiên Thiên, khiến cho cô có chút ngạc nhiên.
-Con đang tìm người này… vì… vì một số lí do…
-Có thể nói cho ta biết những lí do đó được không???
Thiên Thiên cười gượng.
-Sao người lại muốn biết chuyện này chứ ạ?
-Vì đó là mẹ ta!
Đến lượt Thiên Thiên trợn tròn mắt lên nhìn Quỷ hậu. Đừng nói là bà ấy nói thật đấy nhé. Cô không tin đâu.
Vy Vy nhìn biểu cảm của Thiên thiên mà ngao ngán. Biết ngay là không tin mà. Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật thôi. Bà nhún vai, tỏ vẻ tin hay không thì tuỳ. Vì thế Thiên Thiên đành đánh liều hỏi.
-Vậy… bà ấy, hiện giờ ở đâu ạ???
-Nghĩa trang Quỷ giới.
Thiên Thiên cảm thấy như mình bị đùa giỡn vậy, dù biết như thế này thật hỗn láo, nhưng cô quả thật muốn hét vào khuôn mặt tỉnh bơ kia của Quỷ hậu.
Vy Vy rõ ràng là biết như thế này thì thật bất hiếu. nhưng biết làm thế nào? Thời gian làm Quỷ Hậu đã sớm dạy cho cô biết phải che dấu cảm xúc của bản thân. Nguyên tắc sống cô không bao giờ quên. Tình nghĩa cô không bao giờ quên. Nhưng cảm xúc của bản thân cô phải quên. Bởi Quỷ giới không hoàn toàn yên ả như những gì người khác trông thấy. Nó là một thế giới tranh chấp đầy nguy hiểm, chẳng kém gì trần giới.
-Bà ấy đã chết. đó là sự thật.
Vy Vy thở dài, kể lại mọi chuyện cho Thiên Thiên nghe. Về chuyện mẹ bà đã sống ra sao? Chết như thế nào. Tất cả đều kể cho Thiên Thiên nghe. Thiên Thiên sau khi nghe xong, trong lòng bỗng nghe xoảng một tiếng. Tất cả những hi vọng như đổ vụn, chỉ còn sót lại đống tro tàn
Chương 33 : XIN LỖI VỢ YÊU!!!
Thiên Thiên rời khỏi Quỷ giới với tâm trạng không thể kinh khủng hơn được nữa, khiến Cho Kyo vừa nhìn thấy đã hết hồn. Trước đây chưa bao giờ thấy Thiên Thiên như thế này.
-Sao thế?
Thiên Thiên ngước đôi mắt rầu rĩ lên nhìn Kyo đang lo sốt vó. Khuôn mặt hắn ta lúc này quả thật rất buồn cười. thế nhưng cô lại không tài nào cười nổi. Chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
-Sao thế? Đừng khóc. Ai bắt nạt cậu? tớ sẽ đánh cho hắn một trận.
Giống như mây đen chỉ đợi gió, câu nói của Kyo như châm ngòi cho nước mắt của Thiên Thiên vậy. Cô oà lên khóc, y như một đứa trẻ, bấu víu lấy Kyo mà khóc.
Từ trước đến nay, Kyo chưa từng thấy thiên Thiên đau lòng đến mức này. Cho dù có buồn, cô cũng luôn luôn mỉm cười. khóc lóc dường như không phải là hành động mà cô có thể làm. Thế nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có thể khiến cho Thiên Thiên đau lòng đến mức phá bỏ cả lối sống đã theo đuổi cô đến chừng ấy năm???
Thiên Thiên vừa khóc vừa bù lu bù loa. Cô không rõ mình đã nói những gì. Càng không biết cô làm thế nào có thể vừa khóc vừa nói, chuyện mà cô chưa từng làm trước đây như thế. Chỉ biết là sau khi nói xong, mặt Kyo như tối sầm lại. Khuôn mặt của hắn trở nên dữ dằn một cách đáng sợ. Thế nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của hắn lại dãn ra.
-Cậu cũng mệt rồi. nghỉ đi một chút, sẽ thấy đỡ hơn thôi.
Thiên Thiên giương đôi mắt to tròn của cô nhìn Kyo, lúc đó mới biết cô đã mệt mỏi như thế nào. Mí mắt cô nặng trĩu, một giây sau đã khép chặt…
Lúc Thiên Thiên tỉnh giấc, Hạo Nhiên đã ở bên cạnh cô tự lúc nào…
Thiên Thiên giương mắt nhìn Hạo Nhiên, không một chút phản ứng, không một tiếng động. Cô chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt mà cô mong nhớ bấy lâu. Sau đó lại thở dài, lẩm bẩm.
-Lại mơ nữa rồi.
Sau đó quay mặt vào tường, tiếp tục nhắm mắt.
Hạo Nhiên đã ngồi ở đó cách đây mấy tiếng, cùng với vết bầm ở mắt phải, từ lúc Kyo đến tìm hắn. Trong lúc ngồi chờ như thế, tâm trạng của hắn thật sự rất bối rối. Không biết Thiên Thiên tỉnh dậy sẽ phản ứng như thế nào, cũng không biết phải nói gì với cô ấy. Chỉ có điều, điều hắn không ngờ chính là, Thiên Thiên lại nghĩ đây là giấc mơ của cô ấy.
Vậy tức là, bấy lâu cô ấy vẫn mơ về hắn như thế sao?
Khoé môi Hạo Nhiên cong lên, tạo thành một nụ cười hoàn hảo. Hắn thật sự đã hiểu nhầm Thiên Thiên quá lâu
-Vợ yêu à. Xin lỗi em…
Câu xin lỗi nhẹ như gió thoảng, luồn vào tai Thiên Thiên, rót một dòng sữa nóng vào tâm tư đang rối bời của cô. Cơn buồn ngủ lúc nãy dường như tan biến đi vậy. Cô ngồi bật dậy, quay ngoắt người lại, nhìn chằm chằm vào Hạo Nhiên.
Hắn ta… thật sự đang ở đây sao?
Trong lòng Thiên Thiên cuộn lên một cảm giác khó tả. Vừa vui, vừa buồn. Vừa như giục giã, lại vừa tức giận.
-anh đến đây làm gì?
Cố giấu tâm trạng vào trong, Thiên Thiên tỏ ra lạnh lùng, nộ khí lộ rõ trong từng chữ.
-Đến xin lỗi em.
-Vì cái gì?
-Vì đã không tìm em sớm hơn…
Mặc dù Thiên Thiên không định tha thứ cho Hạo Nhiên về những gì đã xảy ra sớm như thế này, nhưng khi nghe lời thủ thỉ kia phát ra từ miệng Hạo Nhiên. Trước đây không phải Hạo Nhiên chưa từng dịu dàng với cô. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy khó tả như thế. Giống như có một dòng nước ấm, trong veo chảy vào trong người khi mùa đông giá lạnh, ấm đến mức khiến cho tim cô đập không ngừng.
Sau mấy giây thần người, Thiên Thiên vẫn là quyết định làm mặt lạnh. Đau buồn mà Hạo Nhiên gây ra cho cô, một câu nói là xoá được hay sao?
-Sao phải tìm tôi chứ? Không phải anh rất muốn li dị để không phải nhìn thấy tôi nữa sao?
-Là hiểu nhầm thôi. Hiểu nhầm ấy mà.
-Còn k thèm đi tìm tôi…
-Hiểu nhầm ấy mà…
-Còn nói không rảnh tiếp tôi…
-Cái đấy…
-Cho nên anh bây giờ về đi. Luôn và ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
-Nhưng đó là vì em gọi tên Kyo mà.
-Gọi lúc nào???
-Lúc em vừa tỉnh.
Thiên Thiên nghệt mặt. Lúc cô vừa tỉnh? Là lúc nào???
Thiên Thiên từ từ mở mắt ra, cảm thấy tất cả khí lực trong người bị rút cạn hết. thế nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo, có phần hơi đầy ắp. hình ảnh mờ nhoè dần hiện lên rõ nét. Cô biết, cô nhận ra tất cả mọi người. những người đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. mẹ cô, đại thiên sứ Wind, dì Vy Vy, Satan, Tiểu Bạch, còn có… Hạo Nhiên.
Cô nhắm mắt lại, mẹ cô rốt cuộc đã đến tìm cô. Ngày hôm đó, mẹ cô đã nói với cô, cô phải sống. nhất định phải sống. Kyo cũng đã bị mẹ cậu ấy gửi xuống trần. còn thay đổi hình dạng. cô chỉ cần lo lắng sống, dù sống không tốt. chỉ cần cô còn sống, mẹ cô nhất định sẽ tìm cô.
Kyo!
Thiên Thiên mở bừng mắt ra, mở miệng hỏi.
-Kyo về chưa hả mẹ?
Toàn bộ sự việc ngày hôm đó từ từ diễn lại như một bộ phim quay chậm đang chiếu trong não Thiên Thiên. Mặt cô đỏ lừ lên. Lúc đấy là do cô nhìn thấy mẹ mới suy nghĩ đến Kyo mà. Thế nhưng…
-Thế nhưng anh cũngkhông cần phải cạch mặt tôi như thế chứ?
Giọng Thiên Thiên đã có phần mềm hơn, Hạo Nhiên thậm chí còn nghe ra chút nũng nịu đáng yêu trong giọng nói của cô nàng. Hắn bất giác mỉm cười, đưa tay nựng má Thiên Thiên.
-Là do tối hôm đó anh mơ thấy em.
-Mơ thấy em á???
-Ừ. Thấy em đi cùng Kyo. Còn giới thiệu là chồng mới. Làm cho anh hoảng sợ.
-Nhưng mà chỉ là mơ thôi mà…
-Sau đấy a đi dạo. Lại gặp cảnh tượng y như thế. Nhưng lại không đủ can đảm gặp mặt em. Anh rất sợ… phải nghe thấy em nói như thế. Cảm giác thật sự đáng sợ.
Thiên Thiên nuốt nước miếng, không biết phải nói gì hơn. Chỉ có thể mấp máy môi…
-Rốt… rốt cuộc vì sao lại …sợ???
Hạo Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào cô, ý như muốn hỏi “em là đồ ngốc à”. Thật ra thì lúc lắp bắp xong câu trên, Thiên Thiên đã muốn tự vả rồi. Kết quả là lại bị người ta khinh thường. Cô thật sự là ngốc thật hay sao?
Cho dù có không vừa lòng với câu hỏi của Thiên Thiên, Hạo Nhiên vẫn chỉ im lặng một lát, sau đó nhìn thẳng vào mắt Thiên Thiên, nói với giọng trầm ấm của riêng hắn.
-Tất nhiên là vì anh yêu em!
Chương 34 : HI VỌNG
Tất cả mọi đau khổ dằn vặt bấy lâu của Thiên Thiên đã chỉ còn là muỗi sau mấy ngày Hạo Nhiên chuyển lên sống cùng cô trên Thần giới. 2 người suốt ngày quấn quýt đến mức Kyo có lần đã suýt khóc oa oa vì nhớ cô vợ bé nhỏ đang mong ngóng mình từng ngày dưới trần gian. Vì thế nên sau mấy ngày hạnh phúc tột cùng, Thiên Thiên cùng với Hạo Nhiên đành tạm gác lại hạnh phúc của mình, tiếp tục tìm kiếm tung tích tấm bản đồ.
Theo như những gì Hạo Nhiên nói, khi hắn sinh ra, bà hắn đã không còn. Trong cuộc hỗn chiến, bà ngoại đã bị ông nội giết chết. Trong giờ phút gặp lại ngắn ngủi, bà tất nhiên không thể cho Quỷ Hậu biết kịp về tung tích tấm bản đồ.
-Nếu vậy thì…-Thiên Thiên thở dài, vất cuốn sách đang đọc dở lên bàn, ảo não hỏi-chúng ta đành chịu thua hay sao?
-Tất nhiên là không.-Hạo Nhiên giả vờ ngạc nhiên, trả lời- Anh đâu có lên đây để chơi. Em biết mà. Người chồng thông minh hoàn hảo này của em…
Bụp!!!
Câu nói của Hạo Nhiên chưa kịp bay ra hết thì đã có một chiếc gối xuất phát từ chỗ Thiên Thiên bay đến. Cô thậm chí còn không buồn dùng đến tay, chỉ lẩm nhẩm một thần chú nho nhỏ.
-Nếu anh còn định khoe khoang thêm 1 câu nữa thì em sẽ đá bay anh đấy chồng ạ. Thế…. Chúng ta nên làm gì bây giờ Kyo?
Kyo đang cười hớn hở vì nhìn thấy Hạo Nhiên bị đánh, lập tức lấy lại vẻ nghiêm trang một cách rất cố gắng, trịnh trọng trả lời 1 câu.
-Cho đến bây giờ thì tạm thời tớ vẫn chưa nghĩ ra.
Thiên Thiên ngao ngán. Chẳng nhẽ bọn họ lại nhanh chóng đi đến ngõ cụt vậy sao?
-Vợ à-Hạo Nhiên ảo não vứt chiếc gối ra, lên tiếng-Nếu em để cho anh nói hết câu thì có mất bao nhiêu thời gian của em đâu chứ?
-Nếu anh còn lảm nhảm nữa…
-Thôi được rồi! Theo như anh biết, trong khoảng thời gian chờ sinh, bà ngoại của anh không chỉ có một mình.
Mắt Thiên Thiên dần lấy lại hi vọng.
-Ý anh là sao?
-Ý anh là, chỉ cần chúng ta tìm ra được ai đã ở cạnh bà ngoại, chúng ta sẽ có cơ may tìm ra tấm bản đồ.
-Và để tìm ra người đó…
-Chúng ta cần tìm đến ông ngoại.
………………..
Thiên Thiên chạy như bay đến chỗ Đại Thiên sứ Wind. Nhanh đến mức những chú thỏ thiên thần do mẹ cô nuôi cũng nháo nhác tìm chỗ trốn, mặc dù bình thường thấy cô chúng liền lao đến, hi vọng được vuốt ve. Ngay khi tìm được đại thiên sứ đang nghiên cứu một cuốn sách trong vườn hoa, cô lập tức lao đến hỏi
-Thưa Đại Thiên sứ…
-Cháu dâu à. Có cần xa cách lão già này đến thế không???
Đại Thiên sứ trưng ra bộ mặt như mếu, hỏi ngay lại Thiên Thiên.
-Cháu xin lỗi. Nhưng ông có thể giúp cháu một chút không ạ?
-Tất nhiên rồi. Bất cứ cái gì cháu dâu ạ.
-Vậy… ông có thể cho cháu biết, ai đã sống cùng bà Sa Sa trong thời gian bà ấy mang thai không ạ???
Wind có chút khựng lại, có vẻ rất bất ngờ.
-Sao cháu lại muốn biết điều này?
-Chỉ là… cháu muốn tìm tấm bản đồ thần giới mà bà ấy đã vẽ. Nhưng lại không biết…
-Ý cháu là, bà ấy đã cất giữ tấm bản đồ, và có thể đã đưa nó cho người ở cùng bà ấy???
-Vâng. Vậy…
-Rất tiếc. ta không biết bà ấy đã sống cùng ai.
Đại Thiên Sứ bối rối trả lời, trong giọng nói có chút đau thương pha lẫn hối hận.
-Đại Thiên Sứ. Ông biết là điều này rất quan trọng.
-Ta thật sự không biết. nhưng ta biết một người mà cháu có thể hỏi.
-Ai ạ???
-Satan!
………………………
Tất cả những viêc chạy đi chạy lại giữa thần giới và quỷ giới này khiến cho Thiên Thiên cảm thấy thật sự đang bị số phận trêu đùa. Tấm bản đồ rõ ràng đang ở rất gần, thế nhưng cứ gần tìm thấy nó lại vụt mất. Hạo Nhiên không an tâm để cô đi một mình, vì thế đã tự mình hộ tống cô đi tìm Satan.
Satan vốn đang yên ổn sống cùng em gái, nghe nhắc lại đến tên cô bạn chí cốt của mình lại nhớ đến mất mát năm xưa, vô thức đau buồn.
-Cô ấy là một người đáng thương. Trong lúc dưỡng thai không có một ai bên cạnh.
Thiên Thiên đưa mắt nhìn Hạo nhiên, sau đó quay sang hỏi Satan.
-Vậy tức là, cho đến khi bà ấy chết, không ai gần gũi bà ấy ạ?
-Đúng. Ngay cả ta, người bạn thân nhất của cô ấy cũng không ở cạnh cô ấy. Chỉ có Saly thỉnh thoảng lui tới chỗ cô ấy. Nhưng bây giờ, ngay cả Saly cũng đã chết.
-Vậy…
-Nhưng mà các cháu có thể đến tìm Ely.
-Ely ạ?
-Đúng. Nữ thần báo tử Ely.
Chương 35 : NHỮNG ĐIỀU KIỆN CẦN VÀ ĐỦ.
Thiên Thiên có từng nghe nói đến một nữ thần báo tử tên là Ely, mang tiếng độc ác khôn cùng, thế nhưng theo quỷ hậu nói, lại là một người vô cùng thú vị khác hẳn lời đồn. Vì thế nên khi theo Hạo Nhiên đến gặp Ely, cô cũng bớt được phần nào ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi nhà kết–bằng-dao-kéo này.
Da đầu Thiên Thiên dù sao vẫn là có chút tê rần đi. Có nhất thiết phải khoa trương như vậy không? Ngôi nhà này thực sự là quá đặc biệt đi nha. Khó trách khi noói ề Ely, Quỷ Hậu lại có phần phấn khích như vậy, còn nháy mắt với cô nữa chứ.
Lúc Hạo Nhiên gõ cửa nhà, người phụ nữ ra mở cửa cũng không làm cho tâm trạng của cô khá khẩm lên chút nào. Toàn thân y phục màu đen, trên miệng là điếu thuốc hút dở, tất cả đều có vẻ bình thường, ngoại trừ cái đuôi dơi đang ve vẩy, vết hình con bướm tinh xảo trên trán trái và cái kéo to tổ chảng trên tay.
Thiên Thiên nuốt nước bọt. bỏ qua một số chi tiết vụn vặt thì nhìn chung, đây là một người phụ nữ có vẻ ngoài hấp dẫn.
-Ồ. Xem ai này. Tưởng cháu đã quên bà cô già này rồi chứ.
Ely cất giọng yêu ma khiến cho Thiên Thiên có chút giật mình, giọng nói cũng thật là đặc biệt nha. Cô liếc sang Hạo Nhiên, chỉ thấy hắn cười mỉm.
-Cô định mỉa mai cháu đấy ạ? Bây giờ chắc không phải là lúc thích hợp mất rồi. Cháu cần cô giúp một chuyện.
-Được rồi. Vào nhà đi. Đây chắc là Thiên Thiên rồi?-Ely hướng Thiên Thiên mà hỏi, trong giọng nghe ra chút thích thú-Tiểu tử cũng có mắt nhìn phết chứ. Vào nhà đi.
Thiên Thiên lí nhí chào Ely, sau đó cúi đầu lúi húi đi theo Thiên Thiên vào nhà.
Bên trong nhà không khác bên ngoài là lắm. Tất cả những thứ dao kéo, vũ khí này khiến cho người ta đừng không được mà có cảm giác lạnh lẽo.
-Nào. Nói ta biết chuyện gì xảy ra!
-Bọn cháu muốn biết, lúc mẹ cô mất, bà ấy có để lại cho cô thứ gì không ạ???
Ely có chút ngạc nhiên nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt.
-Có một cây roi da. Bà ấy để lại cho ta chỉ có chừng đó. Nó có vẻ rất bình thường. Thậm chí còn không đủ mạnh để ta có thể dùng.
Thiên Thiên cùng Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Chỉ một cây roi da thôi sao???
-Bọn cháu có thể xem nó được không ạ?
Ely nhún vai nhưng cũng đứng dậy vào phòng, một lát sau đưa ra một cái hộp nhỏ cho Thiên Thên và Hạo Nhiên. Hạo Nhiên chần chứ một lát rồi cũng đưa tay đón lấy. Thiên Thiên có chút hồi hộp. vì sao mẹ của Ely lại để lại chiếc roi da này cho bà ấy? liệu có điều gì ẩn khuất hay không?
Đến khi nắp chiếc hộp được Hạo Nhiên cẩn thận mở ra, Thiên Thiên vẫn là có chút thất vọng. Bên trong ngoài một chiếc roi da hết sức bình thường thì không có gì đặc biệt.
Hạo Nhiên dường như cũng chung một cảm nhận với Thiên Thiên. Thế nhưng hắn vẫn cẩn thận đóng nắp hộp lại, giương mắt hỏi Ely.
-Bọn cháu có thể giữ nó được không ạ???
…………………………..
Hạo Nhiên có thể khẳng định rõ cây roi da này có một bí mật gì đó. Nếu không thì mẹ của Ely cũng không thể để lại một thứ hoàn toàn không xứng tầm cho con gái của bà được. Vấn đề chính là, bí mật ở đây là gì? Liệu nó có dẫn đến tấm bản đồ hay không?
Thiên Thiên dù không mấy hi vọng, thế nhưng vẫn là đưa cho Kyo xem chiếc hộp mà cô cùng Hạo Nhiên vừa thu được sau mấy vòng chạy nhốn chạy nháo. Điều cô không ngờ đến chính là vừa nhìn thấy chiếc hộp, Kyo đã reo nhỏ một tiếng.
Hắn biết, chính xác là hắn nhận ra điều bí mật đó. Vẻ mặt hí hửng của Kyo lại khiến cho Thiên Thiên có chút hi vọng.
-2 người nhìn này. Chiếc hộp này rất đặc biệt.
-Chiếc hộp? nhưng thứ mà Ely nhận được từ mẹ cô ấy là chiếc roi da bên trong thôi mà???
Kyo đảo mắt một vòng, lại cặn kẽ giải thích.
-Chỉ là đánh lạc hướng thôi. Nhìn này.
Bàn tay khéo léo của Kyo lật chiếc hộp lại, cậu dùng một con dao nhỏ, nhẹ nhàng tách đáy hộp ra. Trái tim Thiên Thiên đánh lô tô theo từng đường nhích dao của Kyo. Cho đến khi đáy hộp được mở ra hẳn, cô mới không khỏi reo len vui sướng. Nằm trong đáy hộp lộ ra một tấm giấy da đã cũ, thế nhưng vẫn không thể nhầm lẫn, chính là tấm bản đồ mà cô tìm kiếm bấy lâu nay.