Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Cô ấy là người siêu cấp không có kiên nhẫn, thích xem tiểu thuyết tôi viết, rồi lại không kịp đợi tôi viết hết hai mươi vạn chữ kết cục, thường thường xem một nửa liền quấn tôi hỏi hung thủ là người nào.
Tôi còn nhớ quyển sách kia, bởi vì cô ấy dây dưa quấn quýt, tôi lại liều chết không nói, cô ấy đoán hết tất cả nhân vật trong sách, cuối cùng bày ra nghi ngờ nửa ngày, kết quả lại là tự sát, cô ấy liền gọi trời gọi đất cho rằng mình bị đùa bỡn.
Cô gái hôm nay, không phải Duyệt Duyệt rồi, đứa trẻ bốn tuổi còn chưa có biện pháp xem tiểu thuyết trinh thám suy luận.
Tại sao phải nói về cô ấy? Bởi vì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến trái tim tôi cảm thấy thật ấm áp, cũng là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi bị thương rất nặng.
Tôi cảm thấy, tôi đang ở bên cạnh cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy tôi, không nghe được lời nói của tôi, tôi có thể làm sao đây?
Hôm nay tâm trạng rất loạn, không biết nói đến từ đâu, thường thường xem thư bày tỏ tình cảm của các bạn gửi đến, có thể lý trí đi phân tích, nhưng khi mình chân chính gặp phải, lại cảm thấy tay chân luống cuống, vì vậy tôi xin lui ra.
Tôi nói cho cô ấy biết, tôi không có tức giận. Nhưng đó là lờit rái lương tâm, thật ra thì tôi cực kỳ tức giận, ngay cả mình cũng không biết tại sao tức giận như vậy, rồi lại giận đến không muốn làm cho cô ấy biết.
Sau đó suy nghĩ một lát, cũng hơi hiểu ra.
Tôi đang ghen.
—— Tử Ngôn
Trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt.
Anh lại dám nói với cô như vậy, vậy mà bảo không có tức giận?
Đáng ghét! Cô tức giận đến mãnh liệt đấm giường đệm. Sao lại để ý thế, cô cũng không phải cố ý, nếu biết Dương Thiệu Hoa sẽ đột nhiên hôn cô, cô nhất định sẽ giữ vững toàn bộ lòng cảnh giác, anh không thể tha thứ cô lần này sao?
Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi!
Nhưng sau khi phát tiết xong, cô ôm chăn bông, lăn qua lộn lại cả đêm không cách nào ngủ, nhớ tới cặp con ngươi vắng lạnh kia, trái tim liền chìm đến đáy cốc, rất sợ anh không bao giờ để ý tới cô.
Cô không nghĩ ra anh đang nghĩ cái gì, cảm thấy hình như rất để ý, nhưng vì sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy? Anh nói không thèm để ý, nhưng anh cả lời "Tạm thời không gặp mặt" cũng nói ra rồi.
Anh là người đàn ông sach sẽ, ở trong tình cảm thì truyền thống hơn ai hết, nếu yêu, thì muốn chung tình tuyệt đối, không có bất kỳ mơ hồ, cho nên anh cảm thấy bị thương, bị phản bội, những chuyện này cô đều có thể hiểu, nhưng sau khi bị thương thì sao? Cô hoàn toàn không có biện pháp mong đợi phản ứng của anh, chỉ sợ anh quyết định bỏ qua hết, không để ý gì nữa cả, thì nguy rồi!
Cho tới nay, đều là cô quan tâm anh nhiều hơn, cá tính của anh quá mức im lặng, cả tình cảm cũng âm ấm nhàn nhạt, cô thậm chí cảm thấy, anh chỉ là đã quen có cô làm bạn, tình cảm người thân ấm áp chiếm đa số, không còn có cô gái nào thân mật hơn cô, vô cùng tự nhiên đi tới một bước kia, nhưng muốn nói đến tình yêu nóng cháy sâu sắc giữa người tình, thì sợ là không tồn tại chứ?
Cũng bởi vì tình yêu của anh quá nhạt, cô mới có thể sợ, sau khi anh bị thương sẽ lui về chỗ cũ, sẽ bỏ hết tình yêu nhàn nhạt này.
Nghĩ đến thật buồn bã, cô không giữ được tình yêu của người đàn ông này, lại dâng hiến trọn vẹn tình yêu của cô.
"Tạm thời chớ gặp mặt, tạm thời chớ gặp mặt. . . . . ." Ai! Cần tức lớn như vậy sao?
Nói không gặp mặt, cô còn tưởng là thật sự cả đời không qua lại với nhau chứ?
Mấy lần ra vào cửa nhà, lơ đãng chạm mặt, cô cúi thấp đầu, cả nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
Ngay cả chào hỏi cũng không sao?
Anh hơi ủ dột nhếch môi, học trầm mặc theo cô.
Anh thừa nhận, anh quả thật rất để ý, nói đó là ghen, anh cũng nhận, trong khoảnh khắc đó, thật sự cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng sau khi câu nói kia ra khỏi miệng, đêm đó anh liền hối hận.
Anh bảo lưu phong độ, cho cô không gian, để cho cô tỉnh táo suy tư, lựa chọn người cô muốn nhất, nhưng nếu suy tư đến cuối cùng, cô vẫn không vứt bỏ được tình cảm trong quá khứ thì sao?
Nếu cuối cùng cô không lựa chọn anh, anh thật không biết mình làm sao tiếp nhận.
Có người cạn tào ráo mán, thế nhưng anh lại lẳng lặng lui sang một bên không tranh không cầu không làm khó dễ cô, đây gọi là phong độ? Vì sao anh lại phải làm quân tử? Nếu như quân tử sẽ làm anh mất đi cô.
Ban ngày, lúc viết bản thảo luôn không cách nào tập trung tinh thần, trong đầu không ngừng nhớ tới cô, không ngừng nhớ tới hình ảnh cô bị hôn. . . . Tâm tư liền táo bạo, thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Quá khứ, chưa từng cảm thấy căn nhà này yên tĩnh vậy, thiếu giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô, thiếu tiếng cười đùa của cô và Duyệt Duyệt, trái tim cũng không còn đập nhanh, yên tĩnh đến khiến anh hít thở không thông.
Quá khứ, cũng là một mình, từ trước giờ không cảm thấy tịch mịch, hiện tại cũng chỉ trở về cuộc sống lúc đầu mà thôi, tại sao. . . . Sẽ trở nên khó có thể chịu được như thế?
Anh đã không cách nào tưởng tượng, những ngày không có cô.
Phát hiện không cách nào ở trong không gian quá yên lặng, anh bỗng đứng lên, cầm cái chìa khóa ra cửa.
Vốn định đi chung quanh một lát, hóng mát một chút, rồi lại gặp phải trường hợp anh không muốn đụng phải nhất lần nữa.
"Duyệt Duyệt là máu mủ nhà họ Dương, em không cải biến được sự thật này."
"Vậy thì thế nào? Từ khi Duyệt Duyệt ra đời đến bây giờ, có ai trong nhà họ Dương ãm9 nó, đút sữa cho nó, thay tả cho nó lần nào chưa? Tại sao một câu trên người nó chảy máu nhà họ Dương thì muốn mang nó về?"
"Anh không chỉ cần đứa bé, anh cũng muốn em. Điềm Điềm, tấm lòng anh dành cho em, chưa bao giờ thay đổi!"
"Cho nên anh lấy đứa bé uy hiếp tôi? Loại hành vi này rất hèn hạ." Cô cũng không lĩnh tình.
"Điềm ——" vừa mới vươn tay, lại bị cô trừng đi.
"Tôi đã cảnh cáo anh, đừng gặp mặt tôi nữa!" Một lần đã khiến Tử Ngôn hạ "lệnh phong tỏa" rồi, nếu thử lại một lần, cô thật không dám tưởng tượng sẽ như thế nào, sợ là muốn xoá tên khỏi đáy lòng rồi.
Cô thật sợ anh ta.
"Em rốt cuộc vẫn còn kiên trì cái gì? Bên cạnh mang theo một đứa bé, em nghĩ em có thể tìm được đối tượng tốt sao? Điềm Điềm, đừng tùy hứng. . . . . ." Dương Thiệu Hoa dụ dỗ, cố gắng thuyết phục cô.
"Anh cho rằng không ai thèm lấy tôi? Dương Thiệu Hoa, anh đừng xem thường người khác! Tôi liền gả cho anh xem!"
Quan Tử Ngôn quả thật muốn thở dài.
Anh thật sự rất không muốn gặp loại trường hợp này, cố tình mỗi lần đều làm cho anh gặp vừa vặn, cô không thể tìm địa phương kín đáo một chút sao?
Không muốn nghe nữa, nên anh lặng lẽ lách mình đi, không ngờ vẫn bị đuôi mắt của cô nhìn thấy.
Bị phiền đến nổi giận, cô nhất thời xúc động, bật thốt lên hô: "Tử Ngôn, nói cho anh ta biết, anh sẽ lấy em đi!"
Anh dừng lại, sống lưng cứng còng.
Không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Rồi sau đó, anh có động tác —— cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Sợ anh lại hiểu lầm, cũng không để ý lệnh phong tỏa của anh lúc trước, Uông Điềm Hinh bước nhanh đuổi theo.
Lúc này cô không cho người ta hôn loạn, ngay cả góc áo cũng không đụng phải, sao anh lại tức giận hơn? Bóng lưng căng thẳng cứng ngắc rõ ràng: đừng đụng ta!
Cô không có can đảm tiến lên đụng anh. . . .
Bước chân của anh không nhanh không chậm, xem ra giống như là không có ý thoát khỏi cô, nhưng vẫn không để ý cô, hại cô đi phía sau, cũng không biết làm sao mới tốt.
Có đến vài lần tan việc, cả người mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi, thật ra thì rất muốn đến chỗ anh, để cho anh ôm, nũng nịu với anh, cảm thụ cảm giác được yêu thương cưng chiều, đêm đó sẽ ngủ rất ngon.
Nhưng anh đã nói như vậy rồi, cô đâu còn có mặt mũi tiến lên đòi ăn canh đóng cửa nữa? Còn nhớ anh cũng chỉ có thể đè nén xuống.
Cô không biết anh bớt giận chưa, cũng không hiểu biết lệnh phong tỏa kia khi nào mới bãi bỏ.
Yên lặng đi một đoạn đường, anh đột nhiên dừng bước, hại cô thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng của anh.
Anh quay đầu lại, trầm trầm hỏi ra một câu: "Em nghĩ rõ chưa?"
"Hả?" Đây là vấn đề quỷ gì? Cô rõ ràng mà, vẫn luôn rất rõ ràng.
"Anh không muốn lấy em?" Nếu không sao lại hỏi như vậy.
Ánh mắt anh lạnh lẽo. "Không."
Cô vẫn chưa có tỉnh táo lại để lý trí xử lý chuyện này!
Như vậy tính là gì chứ? Vì đấu với một người đàn ông, chứng minh còn có người muốn cô, liền xúc động nóimuốn anh cưới cô, hôn nhân của anh, có thể để cô tùy tiện như trò đùa vậy sao?
Cô xem anh là gì chứ? Là nam phụ mà nữ chính dùng để chọc tức nam chính khi hai người sinh ra hiểu lầm trong phim truyền hình tám giờ?
Anh không biết cô và người đàn ông kia có hiểu lầm gì, mà lại rời đi khi mang thai Duyệt Duyệt, đến nay không giải được bế tắc, nhưng chỉ cần một ngày hiểu lầm của cô còn đó, anh cũng sẽ không cưới cô.
Anh thà bị mất đi, cũng không muốn cô ôm oán hận, vì báo thù một người đàn ông khác mà gả cho anh. Cô nhất định phải xác định, người cô thật sự muốn là ai.
Ở trong quan niệm của anh, hôn nhân là lời hứa thần thánh nhất, là một đôi nam nữ thận trọng phó thác cả đời, cả đời thật lòng làm bạn với nhau, không thể là như thế này, không nên là như bây giờ.
Dưới tình huống này, anh không cách nào đồng ý.
Một câu "Không" kiên định, làm trái tim Uông Điềm Hinh lạnh hết.
Cô không có đuổi theo nữa, mất hồn mặc anh cho anh tránh ra, càng lúc càng xa.
Anh nói, anh không muốn cưới cô, rất như vậy, rất quyết tuyệt. . . . . .
Anh đang chờ, đang đếm ngày, từng ngày từng ngày đứng chờ cô.
Không cầu mong gì khác, chỉ muốn cô đi tới, ôm anh thật chặt như đêm đó, không để cho anh rời đi, sau đó kiên định nói cho anh biết, cô thương anh!
Cái anh muốn, chỉ là một trái tim, như thế mà thôi.
Còn lại, cô muốn xử lý những chuyện kia như thế nào, cô và người đàn ông kia có rối rắm gì, đều không cần nói cho anh biết, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần người cô yêu là anh.
Nhưng, không có.
Cô không có thử đi về phía anh nữa, cũng không còn anh giải thích gì với anh nữa, giống như —— trở lại hai đường thẳng song song không chạm vào nhau như lúc ban đầu.
Cô rốt cuộc —— nghĩ rõ chưa?
Mấy lần bọn họ gặp nhau dưới lầu, đã không còn trường hợp tranh chấp đối lập, xem ra rất bình thản, cô rốt cuộc có thể tỉnh táo đối mặt vấn đề, mà không phải luôn luôn trốn tránh, trốn tránh rồi vấn đề vẫn ở nơi đó không có giải quyết.
Đây đã từng là hy vọng của anh, nhưng cô thật sự làm vậy, anh lại cảm thấy mất mác chua xót.
Duyệt Duyệt vẫn sẽ chạy tới nơi này, chỉ là anh không còn qua nữa, Uông Điềm Hinh cũng chẳng qua tới.
Duyệt Duyệt vẫn dây dưa dính anh thân mật vô cùng, trước người sau người đều kêu papa, cô không nói cái gì, anh cũng không muốn làm khó cô, mấy lần muốn nói gì với Duyệt Duyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Quá khứ, cô nói cha của Duyệt Duyệt không có ở đây, cho nên anh có thể giấu giếm điều bí mật này cả đời, làm ba của Duyệt Duyệt vĩnh viễn, nhưng bây giờ, ba ruột của Duyệt Duyệtđang ở trước mặt bé, anh còn có thể làm như vậy nữa sao?
Nếu như, cuối cùng Uông Điềm Hinh không lựa chọn anh, anh cũng không muốn dùng Duyệt Duyệt để ràng buộc cô.
Nhưng, anh làm sao dứt bỏ được? Đứa nhỏ này, đã là một miếng thịt trong lòng anh, không bỏ được, trừ máu mủ, thì việc anh làm, cho tới bây giờ cũng không ít hơn bất kỳ một người cha nào trên đời.
Lúc Duyệt Duyệt vừa ra đời yếu ớt nhiều bệnh, anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng, phiền não vì bé, trắng đêm không ngủ chú ý trông chừng lúc bé ngã bệnh.
Duyệt Duyệt học nói chuyện thì cùng Điềm Hinh đoán xem bé đang nói cái gì, là niềm vui thú lớn nhất mỗi ngày.
Duyệt Duyệt kêu tiếng papa đầu tiên thì sự sung sướng vui vẻ trong lòng anh, khó có thể hình dung, đến một tháng sau khi kêu papa mới kêu mẹ, khiến Uông Điềm Hinh ghen ghét ghi hận đến nay.
Duyệt Duyệt học đi bộ thì anh dắt bé, đi từng bước một, khi té ngã anh sẽ rất đau lòng ôm lấy an ủi.
Duyệt Duyệt đến vườn trẻ, anh và Điềm Hinh cùng nhau dắt tay của bé, rất nhiều giáo viên, phụ huynh, khen con gái của anh đáng yêu.
Duyệt Duyệt có rất nhiều bí mật nhỏ đều sẽ lặng lẽ nói cho anh biết, sau đó hai người hẹn xong không thể nói với mẹ.
Mỗi lần Duyệt Duyệt phạm sai lầm bị Điềm Hinh đánh, đều sẽ khóc tới tìm anh, muốn anh xoa xoa lòng bàn tay đo đỏ.
Mỗi lần Duyệt Duyệt có món ngon, chuyện gì vui, nhất định sẽ nói cho anh biết đầu tiên, chia sẻ với anh, anh biết đứa nhỏ này rất thương anh. . . . . .
Anh cẩn thận che chở, nhìn bé ở anh dưới cánh chim lớn lên từng chút, nội tâm vô cùng vui sướng kiêu ngạo.
Tất cả, từng ly từng tý anh đều ghi tạc ở đáy lòng, tình cảm như vậy, làm sao bỏ được?
"Papa, ba có ở đây không?" Thân thể nho nhỏ, từ cửa chính dò vào.
Bé có cái chìa khóa, sẽ tự mình mở cửa.
"Nơi này." Âm thanh từ trong phòng nhỏ truyền tới, căn phòng chơi 6m vuông này, là không gian được trữ ra cho Duyệt Duyệt, bên trong có tất cả vật phẩm bé từng dùng từ bé đến giờ.
Duyệt Duyệt chạy tới, nhào vào trong lòng anh tựa như thường ngày. "Papa, ba ở đây làm gì?"
"Đang xem Duyệt Duyệt đáng yêu." Anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mắt có đầy mấy quyển album hình lớn, bên trong đều ghi lại hình ảnh của bé từ khi ra đời đến giờ.
Tựa sát lật xem hết một quyển album, anh mới nghĩ đến điều muốn hỏi: "Sao con lại tới đây? Mẹ đâu?"
Hôm nay là ngày nghỉ, Điềm Hinh không dẫn bé ra ngoài dạo dạo?
Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Chú Dương kia lại tới nhà con, mẹ nói mẹ có việc bận, bảo con đến tìm ba."
Có việc bận rộn? Bận chuyện gì không thích hợp có em bé ở đó? Những lời này có thể làm cho người ta liên tưởng đến không gian rất rộng. . . . . .
Ngừng! Quan Tử Ngôn, tư tưởng sạch sẽ một chút, người ta căn bản chỉ là muốn nói một ít chuyện, không thích hợp cho Duyệt Duyệt nghe được mà thôi, không nên suy nghĩ bậy bạ những suy đoán không có căn cứ!
Lắc lắc đầu, anh nhếch nhẹ khóe môi, dịu dàng hỏi: "Duyệt Duyệt có đói bụng không? Có muốn ăn gì hay không?"
Anh không biết còn có thể chăm sóc bé, làm bạn bé như vậy bao lâu nữa, mỗi một khắc đều hết sức quý trọng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát. "Bánh nướng xốp." Đó là thứ papa, mẹ, và bé thường xuyên ăn nhất khi ba người ở chung.
"Được, chờ ba một chút." Hôn má mềm một cái, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Rửa chảo, mở bếp, liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm cạnh cửa phòng bếp, nhìn ra sự chần chờ của bé, liền tắt bếp, ngồi xổm xuống giang hai cánh tay, đợi bé tựa vào mình, mới hỏi: "Duyệt Duyệt có lời muốn nói phải hay không?"
"Papa. . . . . ." Duyệt Duyệt do dự thật lâu, nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải ba không quan tâm con và mẹ nữa không?"
Anh ngạc nhiên. "Sao Duyệt Duyệt nghĩ như vậy?"
"Vậy ba đi tìm mẹ đi! Ba không đến, nhưng mỗi ngày chú Dương đó đều tìm mẹ, cứ bảo mẹ kết hôn với chú ấy, mẹ cũng không cãi nhau với chú ấy như trước, nếu mẹ thật muốn kết hôn với chú ấy thì sao?"
Làm thế nào? Anh cũng không biết!
Nếu như tình cảm của bọn họ, không chịu được khảo nghiệm, dễ dàng bị vứt bỏ, anh còn có thể nói gì?
"Chú Dương có thể cầu hôn mẹ, papa cũng có thể mà, ba không muốn lấy mẹ sao!" Đừng tưởng rằng bé không biết gì cả, ba mẹ của các bạn ở vườn trẻ đều có kết hôn, chỉ có bé không có. Giáo viên nói, kết hôn mới có thể ở cùng nhau, mới có thể sinh ra bọn họ, nhưng tại sao papa và mẹ cũng sinh ra bé, nhưng không có kết hôn, không có ở cùng nhau?
Kết hôn? Anh có thể không?
Trước đây anh có cơ hội đó, nhưng anh cự tuyệt, bởi vì không muốn cô nhất thời thiếu suy nghĩ mà gả cho anh, ngày sau tất nhiên sẽ hối hận.
Âm thanh anh khô khốc chát chát, nặn ra nụ cười gượng ép. "Mặc kệ như thế nào, Duyệt Duyệt cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm, chú Dương sẽ rất thương con, Duyệt Duyệt không phải lo lắng."
"Con không cần." Bé dùng sức ôm sát, buồn bực nói: "Con chỉ muốn papa."
Hốc mắt một hồi ôn quen thuộc, le que mấy lời, lại làm anh chua xót không nói gì.
Bỏ ra bốn năm, đổi lấy nhận định không thể thay thế của Duyệt Duyệt, đối với anh mà nói, thật đáng giá.
Nhưng, Điềm Hinh thì sao? Hơn bốn năm sáng chiều chung đụng, tình ý ôn tồn, thật kém một đoạn quá khứ sao? Tại sao cô không thể giống như Duyệt Duyệt, cũng kiên định nói với anh một câu: em chỉ muốn anh. . . .
Đi vào phòng phát thanh, không biết có phải là anh đa tâm hay không, cảm thấy ánh mắt mỗi người nhìn anh hôm nay hơi quái dị.
Nhưng anh không nghĩ nhiều, tiết mục tiến hành đến một nửa, nghe xong một ca khúc khúc, tiếp theo là đến phần đọc thư tâm tình, anh nhận lấy phong thơ nhân viên làm việc chuẩn bị xong, bắt đầu đọc ——
Đã một thời gian không gửi thư tới, bởi vì tôi và anh ấy cãi nhau, tâm tình rất loạn, không biết vì sao lại nói thế.
Thật ra thì nói gây gổ cũng không quá chính xác, anh ấy chưa từng lớn tiếng với tôi, càng chính xác hơn là, anh ấy chưa từng to tiếng với bất kỳ ai. Tôi không nói quá đâu! Anh ấy vô cùng có giáo dục, mặc dù bề ngoài lạnh như băng, nhưng lòng dạ lại mềm hơn ai khác, tôi chính là yêu quý lòng dạ lương thiện của anh ấy.
Quen biết tới nay, còn chưa xảy ra chia rẽ nghiêm trọng như thế, anh ấy không hề nói với tôi câu nào, khiến tôi khổ sở mất ngủ mấy hôm, như vậy còn nghiêm trọng hơn anh ấy lớn tiếng với tôi, cho nên tôi quyết định xếp nó vào loại gây gổ. . . . . .
Thì ra là giận dỗi với bạn trai rồi, khó trách có một thời gian không thu được thư cô gửi.
Người nghe tên trái tim cô đơn này, những năm qua, thỉnh thoảng đều gửi thư tới, bình thường đều nói chuyện về tâm trạng của mình, xem như là người nghe kiên trì bền bỉ nhất rồi.
Chỉ là, nguyên nhân lớn nhất mà nhớ kỹ cô, là từ trong thư của cô, anh đọc lên những dòng tâm sự của một cô gái tên trái tim cô đơn, từ tịch mịch, bàng hoàng, vô dụng, đến làm một người đàn ông động lòng, yêu thích, yêu thương thật sâu đến mức không tự kềm chế, chứng kiến tình yêu của cô, tâm sự yếu ớt nhất của cô.
Cô rất ít nói chuyện đã xảy ra, hơn phân nửa lấy tâm sự làm chủ, giống như lúc này nói thẳng ra sự kiện "Gây gổ", ngược lại là tình huống rất ít có.
Hôm nay thư rất dài, anh chậm rãi đọc tiếp từng chữ.
Tôi đã từng nói, tôi không phải người lần đầu tiếp xúc tình yêu, sự ngọt ngào, bi thương trong tình yêu, tôi đều đã từng tiếp nhận, theo lý mà nói, đến cuộc tình thứ hai, sẽ không nhiệt liệt, không cách nào tự kềm chế giống như mối tình đầu của cô gái trẻ nữa, nhưng, tại sao tôi vẫn lún sâu thế? Ngay cả chính tôi cũng không hiểu.
Suy nghĩ thật lâu, tôi có kết luận ——
Chính là bởi vì có tình yêu, tôi biết thay đổi quý trọng mặt tốt của anh ấy.
Chính là bởi vì có tình yêu, tôi càng hiểu người đàn ông này khó được cỡ nào.
Chính là bởi vì có tình yêu, tôi mới biết, anh ấy là người đáng cho tôi yêu nhất cõi đời này.
Bỏ qua anh ấy, cả đời tôi đều sẽ tiếc nuối.
Cõi đời này có mấy người đàn ông, có thể mạo hiểm mưa gíp trong cơn bão, đưa một hàng xóm mang thai không quen thuộc mấy đến bệnh viện chờ sanh? Tên con gái là anh đặt, cho tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ lời anh ấy nói, nguyện đứa nhỏ này ra đời mang đến sự bịnh an vui vẻ cho cha mẹ. Bao nhiêu ban đêm, anh ấy hy sinh giấc ngủ pha sữa, thay tả cho con gái tôi, con gái học nói chuyện, câu thứ nhất chính là gọi anh papa; trong cuộc sống quá nhiều ngăn trở, mệt mỏi, khó khăn, quay đầu lại vĩnh viễn có bả vai của anh ấy chờ tôi dựa vào. . . . . .
Người đàn ông như vậy, xin nói cho tôi biết, ai sẽ không động lòng?
Tiểu Duyệt Duyệt nhà tôi nói cho tôi biết, nếu như mà tôi muốn gả cho người khác, bé sẽ không kêu người khác là papa.
Tôi cũng không tìm được một người đàn ông khác có thể khiến con gái yêu thương đến mức gọi là papa. . . .
Anh càng đọc càng có cái gì không đúng, mồ hôi lạnh từ bên trán chảy xuống.
Đây rõ ràng, rõ ràng. . . . . . Da đầu anh căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn đầu trống không, mất đi năng lực suy tính.
Trái tim cô đơn . . . Là Điềm Hinh? ! Vui đùa này quá sức rồi!
Quá khứ, nếu không phải thời gian quá gấp, theo thái độ làm việc cẩn thận của anh trước giờ, đều sẽ xem qua một lần trước, để ngừa trong thư xảy ra vấn đề, nhưng gần đây tâm tư thật sự quá loạn, không ngờ lại thật sự bị hớ rồi!
Vẻ mặt anh trống rỗng, mất đi năng lực ứng biến nhanh nhẹn thường ngày, không quyết định chắc chắn có muốn tiếp tục đọc hay không, trời mới biết kế tiếp cô còn viết cái gì khiến anh bị sốc nữa!
Đọc, đi!
Nhân viên làm việc bên ngoài phòng phát thanh, dùng hình miệng, cộng thêm ánh mắt uy hiếp anh.
Những người này! Bọn họ nhất định đã sớm biết, khó trách hôm nay mới bước vào radio, liền thấy ánh mắt quái dị của mọi người nhìn anh!
Muốn nâng cao tỉ số nghe đài cũng không thể tính kế anh thế!
Anh không có biện pháp, cũng đã đọc một nửa, thì phải đọc đến hết.
Thanh Thanh cổ họng, mở miệng lần nữa thì âm thanh lộ ra chút xấu hổ, hơi mất vẻ thong dong trầm ổn trước giờ.
Một người đàn ông quan trọng với tôi như thế, tôi lại làm anh ấy bực mình, hơn nữa còn không biết nên làm sao khiến anh ấy hết giận, bởi vì tôi để anh ấy bắt gặp một người đàn ông khác hôn tôi, mà người đàn ông kia. . . . lại là người thân của con gái.
Anh ấy nhất định bị thương rất nặng, mới có thể không nghe tôi giải thích. Thật ra thì tôi không cố ý lừa gạt anh ấy, chỉ không biết phải mở miệng thế nào, lúc đó tôi rất phiền não, lo lắng mất đi con gái, cuối cùng thậm chí nghĩ, chỉ cần anh ấy cưới tôi, thì chuyện gì cũng sẽ giải quyết! Bọn họ sẽ không trở lại phiền tôi, có thể cho con gái một gia đình đầy đủ, thì sẽ chiếm ưu thế hơn.
Nhưng anh ấy không có đồng ý, ánh mắt rất lạnh lùng, rất lạnh lùng cự tuyệt tôi.
Sau đó tôi có kiểm thảo lại, tôi nghĩ tôi đã hiểu ý anh ấy. Hôn nhân là hai người dùng trái tim chân thật nhất gần nhau cả đời, trừ như thế, không nên còn có những nguyên nhân khác, tôi nghĩ, tôi lấy hôn nhân làm lợi thế để giải quyết chuyện, trốn tránh vấn đề, thì quả thật không đúng.
Mặc dù, tôi thật sự yêu anh ấy.
Tôi không có ý lợi dụng anh ấy, chỉ là, cử chỉ của tôi hình như đã tổn thương anh ấy.
Tôi không biết làm sao bù lại, vì thế lại mất ngủ vài hôm, cho đến khi tôi hiểu được ý của anh ấy.
Anh ấy là muốn, tôi bình tâm tĩnh khí xử lý tốt quá khứ, không hành động theo cảm tính nữa, không né tránh nữa, mà hoàn toàn nói rõ ràng quá khứ, vậy tôi mới có tư cách đứng ở trước mặt anh ấy lần nữa, dùng trái tim tinh khiết nhất nói cho anh ấy biết. . . . . .
Âm thanh của anh mắc kẹt, không thể nào đọc ra một hàng chữ rất đơn giản —— Tử Ngôn, em yêu anh.
Bên ngoài phòng phát thanh, đã có người vung mạnh quyền, im lặng uy hiếp bằng bạo lực.
Mẹ kiếp! Anh là các bà các chị à! Mau dứt khoát đi!
Anh ta đang dùng hình môi đọc ra câu này.
Nhắm mắt lại, anh hít sâu một hơi, âm thanh khàn khàn ——
Nhớ bà Trương hát bài ca tiếng Đài vì ông Trương từ khi trẻ tuổi đến lúc già không? Khi đó em đã từng nói với anh, đời này có thể có một người, khiến bà ấy hát câu: "Nếu không yêu anh thì muốn yêu ai chứ." Là một chuyện rất hạnh phúc.
Thật xin lỗi, thời gian này em quá coi thường anh, vì phiền não chuyện Duyệt Duyệt, mà quên để ý tâm trạng của anh, anh nguyện ý cho em bồi thường không? Nếu như mà em cầu hôn anh lần nữa, anh sẽ trả lời thế nào? Yes or No? Vô luận như thế nào, em cũng chờ đáp án của anh.
Em không có giọng hát hay như bà Trương, nhưng mà em lại có thể đặt bài hát này cho anh, sau đó nói cho anh biết: "Em cũng không tìm được người đàn ông đáng để yêu hơn anh. . . ."
Anh rất giãy giụa, rất giãy giụa, phần người trong trời và người giao chiến trong đầu sắp xông ra cầm vũ khí đánh người rồi, anh không thể không nhắm mắt, hé miệng đọc lên một câu cuối cùng —— "Tử Ngôn, cả đời này, nếu không yêu anh thì muốn yêu ai chứ?"
Toàn bộ tinh lực xông lên ót, anh ngượng ngùng đến không thể ngượng ngùng hơn, da mặt mỏng không chịu được kích thích cỡ này, nung đỏ đến cơ hồ sắp bốc hơi.
Đây là lần đầu tiên, anh ngồi ở trong phòng phát thanh, thay người khác phát ra một bài hát dành cho anh.
Còn nhớ rõ Nguyễn từng nói sẽ yêu anh một đời
Bởi vì Nguyễn không phải người vừa tiếp xúc tình yêu.
Trái tim của Nguyễn vì có chứa anh mà khác với người khác
Anh cũng yêu Nguyễn như Nguyễn yêu anh
Nếu không yêu anh thì cam nguyện cùng ai một đời một thế
Nếu không có anh thì trên thế gian có gì không đông lạnh để có thể yêu ai khác
Nếu không yêu anh thì yêu ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai
Dù mưa gió thì chỉ cần có anh Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ
Anh lẳng lặng lắng nghe, trái tim kích động. (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) Đây chính là lời cô muốn nói với anh sao?
Bài ca vừa phát, radio dành cho những người nghe truyền tin nhắn vào vừa mở lên thì lập tức bão tố.
"Mau say yes đi!"
"Nè! Con gái người ta đã cầu hôn anh rồi, còn chần chờ nữa tôi cũng muốn đánh anh!"
"Anh có phải đàn ông hay không? Đúng thế thì mau nói to anh yêu cô ấy đi!"
"Anh không phải muốn bị nhổ nước miếng lúc đi trên đường chứ! Thức thời thì mau chóng đáp lại cô ấy!"
"Mặc dù người tình trong mộng sắp cỏ thơm có chủ rồi, nhưng tôi vẫn chúc phúc anh, phải hạnh phúc đó!"
"Anh là người ở động núi à! Bảo thủ quá, bạn gái bị hôn một cái cũng sẽ không chết, cô ấy đã nói cô ấy không cố ý, đấng mày râu không cần ghi hận như vậy."
"Có nghe hay không! Nếu không yêu anh thì muốn yêu ai, anh so đo nữa, nếu không đánh anh thì muốn đánh ai chứ?"
"Lặp lại một lần đi ——I——Love——You!"
Đây là tình hình gì? !
Anh sững sờ, sững sờ cực độ, đầu bị nghẽn.
Anh chưa từng nghĩ trái tim cô đơn là cô, anh từng nói với cô mình làm chủ trì radio, cô cũng chưa từng nhắc tới ở trước mặt anh, không ngờ, cô lại yên lặng chia sẻ tâm sự của anh lâu như vậy, cũng để anh chia sẻ với cô, mà anh còn hồn nhiên không hay.
Hồi tưởng từng lá thư anh đã đọc từ đó đến giờ, mỗi khi nhớ lại một lá, thì càng hiểu lòng của cô. Cô dùng tâm ý chân thành tha thiết khắc sâu như vậy để đối đãi anh. . . .
Cô không lúc nào không nói cho anh biết, cô thương anh, anh cư nhiên chất vấn điểm này.
Anh khiến cô yêu mà lo được lo mất, nhưng chưa bao giờ nhận thấy được.
Cô không nên xin lỗi anh, là anh không có đủ lòng tin với cô, cũng như tương lai của họ, nếu không, anh sớm nên không chút do dự mà đồng ý lúc cô mở miệng muốn anh cưới cô! Dù cô là nhất thời xúc động thì như thế nào? Kết hôn vốn cần một chút kích động; dù cô kết hôn có mục đích thì như thế nào? Yêu anh là sự thật, kết hôn có thể giữ Duyệt Duyệt ở lại bên cạnh bọn họ, anh còn không vui lòng sao!
Cô không nói gì cho anh biết, tự mình gánh chịu áp lực, còn phải đối mặt sự hiểu lầm của anh, anh cảm thấy mình thật quá tệ.
Ca khúc phát xong, anh mở miệng lần nữa, trong giọng nói trầm thấp, mang theo khàn khàn và cảm động nồng nặc. "Hinh, chờ anh."
Chờ anh, đi lấp đầy nửa trái tim cô đơn và trống rỗng của cô, để trái tim cô đơn không còn cô đơn.
Xuống tiết mục, anh đi ra đài truyền hình, gió đêm thổi tới, cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Anh khẽ thở ra một hơi, kéo áo khoác, đi vào trong bóng đêm tối tăm.
Dưới đèn đường, bóng dáng mảnh khảnh đang đứng, tầm mắt yên lặng dừng lại trên người anh, cho đến ánh mắt của anh và cô giao nhau.
Anh dừng bước chân một chốc, rồi sau đó, kiên định tiến về phía cô, cho đến khi đứng lại trước mặt cô.
Cô không nói, chỉ chuyên chú đưa mắt nhìn anh.
Một hồi lâu, anh vươn tay, ôm chặt cô vào ngực, cúi đầu nhẹ nhàng nói một câu "Yes!" ở bên tai cô.
"A. . . . . . Ừ. . . . . ."
Tiếng thở gấp mập mờ của phái nam, giao hòa với tiếng rên rỉ quyến rũ của phái nữ, đứt quãng truyền ra, mùi hoan ái nồng nặc tình dục tràn đầy phòng khách.
Ôm chặt thân thể mềm mại, cuồng nhiệt rung động ở trong cơ thể cô, cảm nhận cực hạn của cô.
Anh dừng lại ở chỗ sâu, đưa mắt nhìn cô.
Trong nháy mắt khoái cảm bùng nổ làm đầu cô choáng váng, thở nhẹ mở ra đôi mắt mơ màng nhìn lại anh. Cô biết anh còn chưa đạt được thỏa mãn.
Anh lui ra, giương tay ôm lấy cô trở lại phòng ngủ, lại không báo động trước tiến vào chỗ sâu mềm mại một lần nữa, triển khai đơt hoan ái dây dưa lần hai.
"A!" Cô thở khẽ, nũng nịu oán trách. "Ghét. . . . Anh. . . . Nhẹ một chút. . . ." Mỗi lần đều làm nhiệt liệt như vậy, cũng không hỏi người ta chịu được hay không.
"Làm không được." Trả lời rất kiên quyết.
Rốt cuộc là ai nói anh lạnh chứ? Hừ hừ, anh rất nhiệt tình đấy! Trở lại liền trực tiếp đụng ngã cô, cả một câu cũng không cho cô nói.
Cô thở dốc đứt quãng, khoái cảm tê dại như thủy triều đánh thẳng vào cô, gần như sắp làm cô không thở nổi. "Tử. . . . . . Tử Ngôn. . . . . . Em. . . . . Thật không được. . . . . ."
"Anh, làm em sợ muốn chết!" Một cái thẳng tiến thật sâu, khiến cô nhịn không được nữa nghẹn ngào gào lên.
Trận hoan ái này, rất có ý trừng phạt đó!
"Đừng. . . . . . Tử Ngôn. . . . . ." Tha cô đi! Tiếp tục như vậy nữa, cả tòa cao ốc đều biết rõ cô đang làm gì! Cô còn muốn gặp người nhé!
Nũng nịu, tức giận, hơn nữa bị tình dục đánh sâu vào, cô bèn trả thù cắn bả vai anh.
Anh hừ nhẹ, đón lấy cô, bộc phát ở trong chỗ sâu mềm mại.
Vui thích qua đi, bọn họ ôm nhau thật chặt, điều chỉnh hô hấp ở trong ngực nhau.
Đợi đến lúc có thể mở miệng rồi, thì giọng của cô mềm như tơ, thở nhẹ nói: "Anh hôm nay. . . . . Rất mất khống chế."
Cần làm đến trời đất rung động thế không? Anh mà thêm mấy lần nữa, thì cô xỉu luôn đó.
"Đều là em làm hại." Anh buồn bực nói nhẹ.
"Em?" Rất nhanh hiểu ra —— "Anh đang ghi hận chuyện gửi thư?"
"Em dấu diếm anh thật lâu." Hại anh y như đứa ngốc, lúc nào cũng phê bình mình mà không biết.
Cô cười nhẹ. "Anh không cảm thấy rất thú vị?"
Thú vị?! "Anh chỉ biết hôm nay trái tim của anh thiếu chút nữa dừng lại."
Cô vẫn cười, bàn tay tới tới lui lui trên mặt anh, tạm thời biểu lộ an ủi. Anh tóm lấy tay ngọc, nhẹ nhàng gặm cắn, giống như là đột nhiên phát hiện cái gì, liền dừng lại động tác, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú cô. "Điềm Hinh, anh rất yêu em."
Bị lời thổ lộ thình lình của anh làm ngơ ngẩn, cảm thấy hốc mắt có hơi nước nóng đang bốc lên, cô vội vàng nháy mắt mấy cái, cười hỏi: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Anh nghĩ đến tâm trạng lo được lo mất của em trong những lá thư, thật xin lỗi, anh không biết em nghĩ như vậy, không có chú ý tâm sự yếu ớt của em. Tất cả giữa chúng ta quá thuận nước đẩy thuyền, em ở cạnh anh như chuyện đương nhiên, anh chưa từng theo đuổi, chưa từng lấy lòng, không có hoa tươi hẹn hò, càng không có lời ngon tiếng ngọt, quan trọng nhất là, quên nói với em, em luôn ở trong lòng anh, giấu thật sâu, rất sâu, mỗi ngày đều yêu em thêm một chút. Điềm Hinh, anh không phải loại người yêu oanh oanh liệt liệt, cảm tình của anh giống như dòng nước nhỏ, từ từ sâu hơn, đợi đến rất già rất già, tình yêu tích lũy được sẽ nhiều đến chúng ta không thể xê xích, di chuyển nó."
Đây là lời yêu ngọt ngào nhất, cảm động nhất mà đời này cô nghe được. Cô xúc động cười.
"Nhắm mắt lại, Điềm Hinh."
Cô nghe lệnh làm việc, cảm giác anh xuống giường, nghe được âm thanh mở ngăn kéo, sau đó nữa, ngón giữa có cảm giác lạnh lẽo, anh thì nói một câu: "Em yêu, chúng ta kết hôn đi!"
Cô mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm tay phải có thêm chiếc nhẫn kim cương của mình.
"Mua lúc nào?"
"Rất lâu rồi." Anh rất truyền thống, chuyện cầu hôn là phải để đàn ông làm. "Đổi thành em say yes rồi."
Cô cười rơi lệ, đưa tay ôm anh, hôn liên tục. "Yes, Yes, Yes!" Cô rất rất rất nguyện ý.
"Nói một lần là được rồi." Anh có chút buồn cười. "Em nghĩ đang đóng phim sex kiểu Mỹ à?"
Oa. . . . Cô có nghe lầm hay không? Người đàn ông trầm ổn trang trọng này, cư nhiên biết chọc cô? Có thể thấy được tâm trạng của anh rất tốt đó, tốt đến không kiêng kỵ gì rồi.
Tỉnh táo lại, cô cũng thở ra một hơi, kéo anh nằm xuống bên cạnh, gối lên lồng ngực của anh, cố ra vẻ lơ đãng mở miệng: "Cũng may anh nói ra, nếu không em thật sợ anh sẽ bị gia pháp của ba anh đánh chết."
"Gia pháp? !" Anh ngẩn người, nhìn cô kéo tay của anh đặt lên cái bụng bằng phẳng, mới chậm nửa nhịp, cong đầu lưỡi nói: "Anh. . . . . Đây. . . . ."
"Là tiểu Tử Hân. Có vào đêm đầu tiên."
Cho nên, nói cách khác. . . . . . Anh thật sắp làm ba? !
Tối nay thật sự có quá nhiều kinh sợ, trái tim từ trước đến giờ sống trong nhung lụa chịu không nổi, sững sờ thành pho tượng lần nữa.
Thật là làm khó anh.
Uông Điềm Hinh rất thông cảm vỗ vỗ đầu của anh.
"A!" Anh đột nhiên lại kêu khẽ một tiếng, bắn dậy, khiến Uông Điềm Hinh không có phòng bị chấn đọng, thiếu chút nữa trật cổ.
"Sao lúc nãy em không nói sớm? !" Hồi tưởng cuộc hoan ái tim đập mặt đỏ kịch liệt lúc nãy, hiện tại chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Vấn đề là, anh Quan, anh có cho người ta cơ hội nói à?
Híp mắt liếc anh một cái. "Em có bảo anh nhẹ một chút."
"Anh. . . . . ." Khí thế yếu xuống, anh có chút chột dạ. "Em có thể cự tuyệt kiên quyết hơn chút nữa."
Dù sao anh chính là vai nam chính ngoài miệng luôn nói "khôn muốn là muốn", "miệng nói không muốn mà cơ thể lại muốn", chỉ cần người ta chưa thiến anh, thì anh luôn muốn!
Cô cả hừ cũng lười trả lời anh, trực tiếp kéo chăn lên cao.
Được rồi! Anh tự biết đuối lý, tự sờ mũi một cái nằm lại bên cạnh cô, đưa tay khẽ xoa bụng cô. "Có khỏe không? Có khó chịu chỗ nào hay không?"
Nếu như bởi vì làm quá kịch liệt mà động thai đến bệnh viện, mất thể diện là nhỏ, nếu cô và đứa bé bị tổn thương, không cần chờ gia pháp của ba, anh sẽ trực tiếp đánh chết mình.
"Yên tâm, em không sao." Vòng tay qua người anh, ôn tồn tựa sát một hồi lâu ——
"Uhm. . . . Về anh Dương. . . ." Anh chần chờ mở miệng.
"Tử Ngôn, không cho anh hiểu lầm, em và anh ta thật không có gì." Sắc mặt cô đoan chính, rất nghiêm túc nói cho anh biết.
"Anh hiểu, em không cần khẩn trương. Anh chỉ nghĩ, anh ta dù sao cũng là Duyệt Duyệt . . . . . . Người thân. . . . . ."
"Người thân thì thế nào? (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) Giỏi lắm là chú mà thôi, dù chúng ta lừa gạt Duyệt Duyệt cả đời, em cũng không cảm thấy quá đáng."
"Chú, chú? !" Ngớ ngẩn lần thứ N trong ngày. "Chỉ là. . . . chú?" Anh không phải. . . . . . Phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng?
"Đúng nha, nếu không anh cho là gì?" Quét mắt nhìn anh một cái, cô càng không giải thích được.
Hiểu lầm này thật lớn!
Anh sặc sặc, dở khóc dở cười. "Anh cho rằng anh ra là cha đẻ của Duyệt Duyệt."
"Xí —— anh đi luôn đi! Không phải em đã nói với anh, anh ấy không còn trên đời rồi sao? Anh cho rằng em lừa anh?"
"Đúng!" Anh than thở, cảm thấy sự giãy giụa và khổ sở của mình thời gian qua, quả thật chính là một trò hề.
"Tử Ngôn, em sẽ không lừa anh, nếu như khó có thể mở miệng, em nhiều nhất nhiều nhất chính là gạt anh, nhưng mà em tuyệt đối sẽ không nói láo lừa anh, biết không?"
"Ừ." Anh vô cùng biết sai có thể sửa. "Xin lỗi, là anh hiểu lầm."
Tiếp đó lại không quá chịu phục bổ túc một câu: "Chỉ là thái độ của em và anh ta quá mập mờ rồi." Khó trách anh có thể liên tưởng như vậy!
Cô suy tư một lát. "Được rồi, em nói. Anh ta và Thiệu Phong đều đã từng theo đuổi em, nhưng em lựa chọn Thiệu Phong, cũng chính là cha đẻ của Duyệt Duyệt. Anh ta chỉ là khờ dại cho rằng anh hai anh ta không có ở đây, thì anh ta có thể thay vị trí kia, anh biết, con cháu nhà giàu, vô cùng tùy hứng làm bậy, lấy mình làm trung tâm, anh ta nói đó là đứa bé nhà họ Dương, anh ta muốn thay thế anh hai gánh vác trách nhiệm, muốn em gả cho anh ta, những lời này bốn năm trước em đã nghe đến không muốn nghe nữa! Em không có chút tình cảm mập mờ nào với anh ta, nếu như có, khi đó cũng sẽ không tự mình đơn độc dời đến tới nơi đây, thật ra thì chính là muốn tránh khỏi sự dây dưa của anh ta.
"Trở lại, chính là như anh biết, anh ta dùng Duyệt Duyệt uy hiếp em. Với hoàn cảnh nhà họ Dương, quả thật có thể cung cấp cho Duyệt Duyệt giáo dục và không gian trưởng thành tốt hơn, về mặt pháp luật, em là một bà mẹ độc thân thiếu hụt ưu thế, không nhất định có phần thắng, cho nên em rất phiền, cuối cùng thậm chí muốn kết hôn với anh cho xong hết mọi chuyện, thứ nhất là cắt đứt ý nghĩ của anh ta, thứ hai có thể cung cấp cho Duyệt Duyệt hoàn cảnh lớn lên đầy đủ, về mặt pháp luật cũng không cần chịu bọn họ uy hiếp.
"Nhưng sau đó em nghĩ, đấu đi đấu lại như vậy không giải quyết được gì, nên em đã bình tĩnh ngồi xuống nói với anh ta, hai người nói chuyện rất nhiều lần, lời giống vậy cũng nhắc lại vô số lần, cuối cùng em nói cho anh ta biết, nếu như anh ta thật muốn dùng loại phương thức này tổn thương em, vậy em nhận, nhưng vô luận có Duyệt Duyệt hay không, người đàn ông duy nhất em muốn lấy đời này là Quan Tử Ngôn, mặc kệ người đàn ông này có muốn lấy em hay không.
"Thật ra thì Duyệt Duyệt không có ý nghĩa quá lớn với anh ta, chỉ là đạo cụ anh ta dùng kiềm chế em mà thôi, cho nên em mới nói, dù cả đời đều không nói cho Duyệt Duyệt bé còn có những người thân kia, em cũng không cảm thấy áy náy, nói xong."
Anh gật đầu. "Khát không?" Săn sóc đưa lên một ly nước.
Ừng ực, ừng ực, hai ba ngụm đã uống sạch.
"Em nên nói sớm cho anh biết." Anh không muốn cô gánh chịu một mình, bất cứ chuyện gì, anh đều muốn gánh giùm cô, để cho cô an tâm mà giao mình cho anh bảo vệ.
"Em nói không raa! Khi đó phương pháp giải quyết duy nhất nghĩ tới là kết hôn với anh, nhưng lại cảm thấy vậy hình như là đang ép buộc anh, hơn nữa anh còn bỏ đi mất, căn bản không có ý đó, em làm sao còn da mặt dày cưỡng cầu anh kết hôn chứ? Ngày đó nếu không phải bị anh ép, em cũng sẽ không bật thốt lên."
"Ngu ngốc!" Anh cười khiển trách. Không phải mắng cô, mà là hai người bọn họ đều giống như ngu ngốc.
Nhưng, đây chính là tình yêu, không phải sao? Dù là người thông minh lý trí, lâm vào tình yêu thì cũng sẽ như ngu ngốc, quá mức quan tâm đối phương, lại sợ đối phương không đủ quan tâm mình, làm cho việc rõ ràng rất đơn giản cực kỳ phức tạp.
Tình yêu, có lúc thật ra thì không cần rất quan tâm.
Những lo sợ nghi hoặc lo lắng, những chua xót lo âu, những tranh chấp hiểu lầm, những hành động ngốc nghếch, thậm chí là những nước mắt và đau đớn, ngày sau nhớ tới, cũng sẽ là ký ức ngọt ngào nhất.
Bởi vì, bọn họ biết rõ, mình là lựa chọn duy nhất của nhau, tựa như cam kết ngọt ngào nhất mà cô nói với anh —— cả đời này, nếu không yêu anh thì muốn yêu ai chứ?