Old school Swatch Watches

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

YÊU LẠI TỪ ĐẦU EM NHÉ - PHẦN 6

Chap 28 : Sự Thật

Đã 2 ngày rồi mà Quốc Huy chưa tỉnh lại nữa, Ny có phần hơi lo lắng, ngày nào cô cũng vào bệnh viện thăm Huy, bác sĩ nói do bệnh nhân quá mệt mỏi và vết thương hơi nặng nên cậu ấy có thể sẽ ngủ 2,3 ngày, sau đó sẽ tỉnh thôi, nghe bác sĩ nói thế Ny cũng đỡ lo hơn. Hình như chiều nay ba mẹ và chị của Phước Thiên sẽ về nước, cô đang lấy trái cây để lên bàn của Quốc Huy thì điện thoại reng lên :

- Em nghe nè anh.

- Em đang ở đâu vậy ?

- Bệnh viện anh.

- Ukm, đi công chuyện với anh tí nhé, được không ?

- Dạ.

Cô tắt điện thoại, lại gần kéo chăn đắp cho Quốc Huy rồi đi ra cửa mà không biết rằng phía sau lưng cô có một anh mắt khá buồn đang nhìn cô khi cô bước chân ra khỏi căn phòng đó.

Phước Thiên đã đứng đợi sẵn ở cổng bệnh viện, cô vội chạy đến và leo lên xe, anh chở cô qua rất nhiều con đường và cuối cùng dừng trước một trung tâm thời trang lớn có thương hiệu là Denis.

- Làm gì vậy anh ? Sao vào đây. Ny ngạc nhiên hỏi

Thiên không trả lời, anh kéo tay Ny vào trung tâm đó, lên thẳng nơi bán hàng cao cấp, mỉm cười nhìn cô :

- Đợi anh chút. Nói rồi anh ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách chờ, vỗ tay 3 cái, lập tức có 2 cô nhân viên xuất hiện, trên tay cầm một chiếc áo đầm và một đôi giày, anh quay sang nhìn cô, lúc này mặt cô ngố không tả được.

- Bộ đầm này thiết kế riêng cho em đó, vào thử đi cô bé.

- Cho em sao ? Cô ngạc nhiên

- Ukm.

Cô vào phòng thử với 2 cô nhân viên, sau khi mặc chiếc áo đầm và mang giày, cô bước ra làm Phước Thiên và một vài vị khách đứng đó phải ngẩn ngơ ngắm nhìn, cô quá đẹp lại mặc chiếc đầm màu trắng lung linh nhìn cô như một nàng công chúa vậy, cô e thẹn đỏ mặt cúi xuống làm ai ai cũng ngất ngây trước vẻ đẹp tự nhiên của cô, bỗng “ tách…tách ” ánh sáng từ một chiếc máy chụp hình lóe lên.

- Gì vậy ? Ny hơi bối rối

- Cô bé, cô có thể cho tôi chụp một vài tấm hình được không ? Một người đàn ông trung niên với nét mặt phúc hậu nhìn cô

- Ông…ông là ai ?

- Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình cho các người mẫu, diễn viên trên các tạp chí lớn, hình ảnh vừa rồi của cô trong sáng quá tôi nhìn thấy không ngăn được bản năng nghề nghiệp của mình, xin lỗi cô bé nhé.

- Dạ, không có gì đâu chú. Ny cười hiền

Lúc đó, Phước Thiên bước đến bên Ny, anh nhìn người đàn ông nọ rồi lên tiếng :

- Đây là vợ sắp cưới của tôi, tôi không muốn bất kì ai ngắm nhìn vợ tôi ngoài tôi, vì vậy ông cảm phiền xóa những tấm hình đó giùm tôi nhé.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên thoáng 1 chút buồn nhìn Thiên, thấy thế Ny liền nói nhỏ gì đó với Thiên, anh quay sang mỉm cười nhìn người đàn ông nọ :

- Ông có thể giữ những tấm hình của cô ấy nhưng tôi muốn bên cạnh vợ tôi có hình của tôi nữa, được chứ.

- Oh…oh đương nhiên là được rồi. Người đàn ông nọ mừng rỡ.

Xong đâu đó, anh chở Ny về nhà mình, vừa tới trước cổng thì điện thoại anh reo lên, anh nghe máy rồi quay sang nói với Ny :

- Gia đình anh đã đáp máy bay rồi, bây giờ anh ra sân bay đón họ, em vào nhà đợi anh tý nhé, 15p thôi. Nói rồi anh hôn nhẹ vào má cô và cho xe chạy đi. Ny bước vào nhà, hôm nay căn nhà được trang trí thật đẹp mắt, một bàn ăn lớn được đặt ngay vườn, trên các cành cây được quấn những dây băng rôn, đến cả 3 con Becgie và con Chiwawa hôm nay cũng mặc áo đẹp hơn nữa, khung cảnh càng lung linh hơn khi trời dần tối, anh Thiên nói chỉ đợi 15p thôi, nãy giờ đã nửa tiếng trôi qua rồi, sao lâu vậy nhỉ, đang suy nghĩ vẩn vơ thì Ny nghe tiếng điện thoại bàn trong nhà reo lên, cô vội chạy vào bắt máy :

- Alô

- Xin lỗi chị có phải người nhà của người tên Thiên không ?

- Đúng rồi. Ny hơi lo lắng

- Anh Thiên bị tai nạn xe ngay đường Y, hiện tụi tui đã đưa ảnh vào bệnh viện Hướng Dương, chị mau đến nhé.

Ny như không nghe thấy gì nữa, cô ngã quỵ xuống nền nhà, mấy người giúp việc phải chạy ra đỡ cô lên, cô vội gọi taxi chạy ngay đến bệnh viện, trên đường đi, tay cô đan vào nhau run cầm cập, sao mọi người đến với cô đều gặp xui xẻo như vậy, từ Nhật Minh, Trâm, Quốc Huy và bây giờ đến cả Phước Thiên, cô là sao chổi hay sao mà xui xẻo như vậy, cầu cho anh không sao, nếu anh có mệnh hệ gì, không biết cô có còn chịu đựng được nửa không ?

Đến bệnh viện, cô nhanh chóng chay vào, đứng ngay phòng cấp cứu, đây là lần thứ 2 cô đứng ở đây rồi, một cảm giác lo sợ nhen nhóm trong cô, bỗng 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, quay người lại, cả cô và người ấy đều ngạc nhiên nhìn nhau, cô lắp bắp hỏi :

- Chị, chị Ái Liên, chị về hồi nào vậy ? Sao không báo cho em biết, ah mà sao chị lại vào đây ?

Một loạt câu hỏi của Ny đưa ra làm Ái Liên hơi bối rối, cô khẽ mỉm cười nhìn Ny, nhẹ nhàng nói :

- Chị mới về thôi, em trai chị đang nằm ở đây.

Hai từ “ em trai ” dội vào tai Ny như tiếng sấm vậy, cô chuyển từ vẻ mặt lo lắng sang ngạc nhiên.

- “ em trai ” là sao chị ? Không…không phải chị chỉ có 1 mình anh Nhật Minh là em trai thôi sao ?

Vừa dứt lời thì phòng cấp cứu mở cửa ra, Ái Liên và Ny cùng chạy lại thì các y ta đẩy Phước Thiên nằm trên chiếc xe màu trắng nhưng khuôn mặt anh có vẻ thanh thản hơn rồi, bác sĩ nhìn Ái Liên và Ny nói :

- May là cậu ấy không sao, chỉ bị gãy sóng mũi thôi, chúng tôi đã gắn lại rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tuần là khỏe ? Trước đây cậu ấy từng bị tai nạn rất nặng đúng không ?

- Vâng, thưa bác sĩ. Ái Liên gật đầu trả lời.

- Người nhà nên chăm sóc choc cậu ấy kĩ hơn, đừng để tai nạn như vậy xảy ra 1 lần nữa, không tốt cho sức khỏe và cơ thể của cậu ấy đâu.

Lúc này Ny nhìn thấy 2 người 1 đàn ông và 1 phụ nữ đứng tuổi nhìn có vẻ rất sang trong và quý phái bước vào, trên mặt người phụ nữ nước mắt đầm đìa. Đây là ba mẹ của anh Thiên sao, cô thầm nghĩ, lúc này ánh mắt cô chuyển sang Ái Liên, như hiểu được ánh mắt của Ny, Ái Liên nắm lấy tay cô, cả 2 cùng đi xuống canteen của bệnh viện. Ngồi xuống bàn, Ái Liên đan hai tay vào nhau, nhìn Ny rồi chậm trãi nói :

- Phước Thiên là em trai ruột của chị

- Sao em không biết và chưa từng bao giờ thấy anh Minh nhắc đến. Ny tò mò

- Ukm, vì nó xuất hiện khi cái tên Nhật Minh không còn nữa.

- Em…em…không hiểu ? Giọng Ny run run

- Ukm, pé ah, bây giờ chắc đã đến lúc cho em biết sự thật rồi, chị xin lỗi vì đã giấu em 3 năm nay, tất cả vì sự an toàn của Nhật Minh, ah không Phước Thiên.

Vừa lúc đó, một giọng nói khàn của một người đàn ông đứng tuổi vang lên, thì ra là ba của Phước Thiên, Ny cúi đầu chào ông, ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô với 1 nụ cười thật nhân hậu :

- Cháu là NaDy sao ?

- Dạ vâng, thưa bác.

- Ta có nghe Ái Liên kể về cháu, thật sự thì cháu và thằng Thiên nhà ta có duyên có số, dù có ngăn cách thì vẫn đến được với nhau, chính ta đã bắt Ái Liên không được nói chuyện thằng Minh còn sống cho cháu biết nên cháu đừng trách gì Ái Liên cả.

Một mớ hỗn độn bao quanh Ny, lúc thì Thiên, lúc thì Minh làm cô chẳng hiểu gì cả, thấy thế Ái Liên nhìn Ny rồi quay sang ông Lâm, ông gật đầu gì đó với Ái Liên, chị nắm lấy tay Ny nói khẽ :

- Thật sự thì Phước Thiên chính là Nhật Minh đó Ny ah, tai nạn máy bay năm đó khiến nó bị thương rất nặng, khuôn mặt cũng không còn nguyên vẹn, may mắn nó còn sống và được đưa vào bệnh viện kịp thời, phải phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt, cơ thể nó bị bó nẹp nằm gần nửa năm.

- Vậy…vậy sao chị lại nói là anh Minh đã chết, ảnh chỉ bị thương thôi mà.

Lúc này thì ông Lâm nhìn Ny lên tiếng :

- Vì nếu thông tin thằng Minh còn sống lan ra ngoài thì nó sẽ bị giết ngay đấy cháu à.

Ny hoang mang trước lời nói của ông Lâm, một phầm cô vui mừng vì anh Minh vẫn còn sống, một phần cô khá lo sợ khi nghe đến từ “ giết ” của ông Lâm.

Ngày 6/9/ 2009 ( cách đây 3 năm )

Trên chuyến bay số XXY 6789 từ Việt Nam sang Anh Quốc.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Ny, Minh xách chiếc cạp táp trong đó có một chiếc máy laptop để anh giải trí trong chuyến bay, anh đi về hướng ghế vip đã đặt sẵn, vô tình anh đụng phải 2 người đàn ông nhìn rất giống Tây, tay của 1 trong 2 người đàn ông đó cầm 1 chiếc cặp táp y như của Minh, cú va chạp nhẹ đó vô tình đã làm rớt chiếc cạp táp của Minh và 2 người đàn ông đó xuống đất. Minh vội vàng cúi xuống cầm lấy chiếc cặp táp đó đưa cho họ

- Sorry, I unintentionally so, of the two suitcases here.

- No problem. Họ hơi khó chịu nhìn Minh rồi bỏ đi.

Về đến chỗ ngồi của mình, Minh mở chiếc cặp táp ra, ôi anh đã cầm nhầm của người ta rồi, vừa định đóng lại mang trả thì anh thấy lạ thật, trong chiếc cặp chỉ có 1 tờ giấy và 1 con chip nhỏ bằng đầu móng tay thôi và anh càng ngạc nhiên hơn khi liếc sơ qua tờ giấy, anh thấy chữ “ tập đoàn The Night ” . The Night ư, anh đã nghe ở đâu rồi thì phải, đúng rồi, đó là tập đoàn tội phạm chuyên bán các con chíp chế tạo thuốc súng và các loại súng hiện đại nhất, đây có thể là 1 công thức nào đó của chúng, không được, mình phải giữ lại để giao cho bên cảnh sát. Nghĩ là làm, anh lấy con chip và nhét vào người mình sau đó lấy một vài cây bút đen mà Ny đã cho anh, anh tự hóa trang khuôn mặt mình như thời còn học cấp 2 và lấy 1 chai keo xịt tóc xịt cho màu tóc anh khác đi, anh biết rằng nếu bị phát hiện anh sẽ mất mạng như chơi nhưng không vì vậy mà anh để bọn tội phạm này lộng hành được.

Y như anh nghĩ, bọn chúng sau khi cầm nhầm cặp táp của Minh, chúng nhanh chóng lần tìm cho ra anh, chỉ với cái tên Hoàng Nhật Minh được ghi trên chiếc cặp, trong máy tính của anh thì không có bất kì thông tin nào ngoài những trò chơi điện tử, bọn chúng thay nhau tìm anh và khi không còn manh mối, chúng báo về cho tập đoàn đó và được lệnh “ chịu chết để giữ toàn cơ mật ”. Sau khi nhận lệnh, chúng lần tìm tới phòng phi công, bắn chết người lái và cho máy bay rơi tự do. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Gia đình Minh khi nghe tin chuyến bay mà Minh đang đi bị rơi, mẹ anh đã ngất xỉu tại chỗ, ba anh như đứng không vững, vừa lúc đó, ông nhận được cuộc điện thoại với số máy lạ :

- Alo

- Chào ông, chúng tôi là người bên CID, con trai ông vừa vô tình giúp chúng tôi một việc rất quan trong nhưng đồng thời con ông đang gặp nguy hiểm, trên chuyến bay vừa rồi, may mà có con trai ông nên chúng tôi đã nắm được bằng chứng kết tội bọn The Night, người của chúng tôi cũng trên cùng chuyến bay đó, hiện con ông đang bị thương rất nặng, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu ấy.

- Các người nói gì vậy, tôi không hiểu ?

- Vậy mời ông đến địa chỉ Z, chúng tôi đã đưa cậu Min vào bệnh viện Shine rồi.

Đến với địa chỉ Z, ông Lâm như hiểu hết mọi chuyện, ông thầm trách con trai mình sao xen vào chuyện của mafia làm gì, ông phải phẫu thuật cả khuôn mặt đã không còn nguyên vẹn và phải thay tên đổi họ cho Minh và Minh được đưa vào diện bảo vệ của tổ chức CID. Vì nếu biết Minh còn sống, chắc chắn The Night sẽ tìm đến và tiêu diệt tận gốc. Và tập đoàn L & M của ông cũng biến mất trên thị trường và 1 năm sau đó, một tập đoàn chuyên về thời trang có thương hiệu là Denis ra đời.

Chap 29 : Thức Tỉnh

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Ny không thể trách bất kì ai được, đó là vì sự an toàn của Nhật Minh, nếu cô là chị Ái Liên và bama của Nhật Minh, cô cũng không thể để Minh rơi vào nguy hiểm được, cô khá thông cảm cho papa của Minh, ông chắc đã rất lo sợ khi Minh bị The Night truy tìm như vậy, 1 giọt nước mắt lăn nhẹ trên khuôn mặt nhỏ bé, cô ôm lấy Ái Liên mà khóc, cô quá vui mừng khi Nhật Minh còn sống, cả ba người cùng đi đến phòng Hồi sức, mama của Minh đang ngồi gần con trai, bà đã quá đau khổ khi cả 2 lần xém mất đi đứa con mà bà yêu quý, nhưng nay The Night đã bị CID kết hợp với FBI bắt trọn trong 2 năm truy đuổi làm bà cũng nguôi ngoai phần nào sự lo sợ, nhìn thấy Ny, bà biết đây là người con gái mà con trai bà muốn cưới, người mà từ khi tỉnh dậy Minh luôn nhắc tên dù không nhớ gì về cô gái đó cả. Ny cúi đầu chào bà rồi đến bên Phước Thiên, cô nắm lấy bàn tay anh, nước mắt rơi xuống làm ướt cả tay Thiên. Bỗng :

- Em lại khóc nữa rồi sao pé ? Em không nhớ lời hứa 3 năm trước với anh hay sao ? Thiên mở mắt ra nhìn Ny

Cô không tin vào tai mình nữa, cô cúi xuống ôm chầm lấy Thiên, khóc nức nở, chẳng lẽ vụ tai nạn vừa rồi đã làm Thiên nhớ ra mọi thứ sao ?

- Hức…hức…Phước Thiên ah, sao cứ làm em đau hoài vậy ? Anh có biết em đã sợ như thế nào không…hức…hức

Thiên đưa tay vuốt tóc Ny, anh khẽ nói :

- Anh là Nhật Minh, Phước Thiên chỉ là cái tên ngụy trang thôi, nay anh đã về bên em rồi, mình sẽ mãi bên nhau nhé, anh sẽ không để NaDy của anh cô đơn 1 mình như 3 năm qua nữa đâu.

Ny lại khóc, cả ông bà Lâm và Ái Liên, không ai là không xúc động khi nghe những gì Ny và Thiên nói với nhau. Vừa lúc đó, cửa phòng Thiên mở ra, Duy Tường cùng Trâm và Nam chạy vào. Ông Lâm vừa nhìn thấy Duy Tường liền lên tiếng :

- Cậu đến đây làm gì ? Còn chưa chịu buông tha cho con gái tôi sao ?

- Dạ, thưa bác, cháu…cháu…Tường ấp úng khi gặp phản ứng của ông Lâm

- Ba ah, Tường là bạn thân của con, nay cậu ấy vào thăm con có gì là không được. Thiên hơi bực mình trước thái độ của ông Lâm

Ông Lâm bỏ ra ngoài với vợ, chỉ con Ái Liên, Tường, Trâm, Nam và Ny ở lại. Thiên cười đểu nhìn Tường :

- Tao đã cứu mày 1 bàn thua trông thấy đấy nhé, hehe chị Hai tao nãy giờ im lặng đợi mày nói kìa, sao cả 2 cùng im ru vậy ?

Tường đỏ mặt nhìn Ái Liên, mặt Liên lúc này cũng đỏ không kém, Liên ngại quá tung của bỏ chạy ra ngoài, Tường cũng lung túng đuổi theo, để lại trong phòng bệnh tiếng cười giòn tan xen lẫn hạnh phúc của những người còn lại.

Tại ghế đá phía sau bệnh viện , Ái Liên đang ngồi xuống, tim cô đập thình thịch, cô lấy tay đặt nhẹ lên ngực mình bỗng ở đâu một bàn tay khác giữ lấy tay cô rồi đưa tay cô đặt vào ngực người ấy :

- Em có thấy gì không, trái tim anh cũng đang đập rất nhanh đây, Liên ah ! 1 năm qua như thế với anh là quá đủ, anh đã phải tìm về Việt Nam để quên đi em nhưng anh không làm được Liên ah.

- Tường ah, nhưng tôi đã có gia đình rồi, cậu đừng như vậy nữa.

- Em nói dối, em đã li thân với chồng em từ 1 năm nay rồi

- Anh…anh sao anh biết

Duy Tường ôm Ái Liên vào lòng, cậu hôn nhẹ vào tóc cô :

- Khi biết được tin đó, anh đã rất muốn bay ngay sang Anh để cướp em đi, mang em về bên anh nhưng anh chưa thể làm được vì anh muốn khi anh gặp lại em, papa em sẽ chấp nhận anh, vì thế anh đã rất cố gắng trở thành 1 doanh nhân giỏi và nay anh đã làm được rồi Liên ah, em biết hang nước hoa Venus chứ ?

- Dạ…không lẽ là của anh

- Đúng vậy, anh đã rất khó nhọc để chế tạo ra được mùi hương ấy, mùi hương có tên là tình yêu.

Ái Liên hạnh phúc ôm chặt lấy Duy Tường, khi cô và Duy Tường gặp nhau, cậu nhóc chỉ là bạn của Phước Thiên hay đến nhà chơi, nhưng cô và cả Duy Tường đều không biết rằng định mệnh đó đã gắn kết hai người với nhau, cậu nhóc nhỏ hơn cô 2 tuổi đã làm rung rinh trái tim cô doanh nhân trẻ, cậu còn bạo dạn hẹn cô ra quán café được cho là lãng mạn nhất thành phố London. Dưới cái lạnh của mùa đông, cậu choàng lên cổ cô chiếc khăn len ấp áp kèm theo câu nói “ em yêu chị ” . Mỗi khi nghĩ lại cô lại tự cười hạnh phúc, rồi ba cô biết chuyện, ông cho rằng Duy Tường nhỏ tuổi hơn cô, lại chỉ là 1 sinh viên chưa nghề nghiệp. Để cắt đứt mối liên hệ giữa 2 người, ông bắt Ái Liên lấy một thương gia trẻ tuổi người Anh, còn Duy Tường đau khổ quay về Việt Nam với ý chí quyết tâm sẽ làm cho ông Lâm phải đổi cách nhìn về mình.

Cuộc nói chuyện của hai người chấm dứt khi tiếng cười nắc nẻ của Ngọc Trâm, Ny, Nam và cả Phước Thiên còn mệt chưa đi được đang ngồi trên xe lăn phát ra. Kế đó là ông bà Lâm, lúc này Thiên quay sang nhìn ông Lâm :

- Ba ah, cuộc hôn nhân của chị Hai đã tan vỡ, chị ấy không thể nào hạnh phúc khi ở bên người mà mình không yêu, nay Duy Tường đã trở thành 1 doanh nhân lớn và thương hiệu nước hoa Venus của cậu ấy gần như làm chủ thị trường Châu Á rồi và sắp sửa tấn công sang Châu Âu, cậu ấy đã mổ lực như thế tất cả chỉ muốn ba chấp nhận cậu ấy, số tiền 400 tỉ của gia đình Thy Loan một nửa là của cậu ấy bỏ vào, một nửa là Nam anh kết nghĩa của Ny, những gì cậu ấy làm chưa đủ để chứng tỏ cho ba thấy là cậu ấy thương chị Liên thật lòng sao ?

Ông Lâm ngậm ngùi trầm tư, lúc đó bà Lâm cũng lên tiếng :

- Phải đấy ông ah, đừng cấm đoán tụi nó nữa, ai cũng được miễn họ thương và làm cho con mình hạnh phúc là được rồi.

Nghe vợ nói thế, ông quay sang Duy Tường nhìn cậu nói :

- Cậu Tường, cậu thương con gái tôi thật chứ.

- Dạ rất thật và rất nhiều thưa bác.

- Vậy cậu có hứa là sẽ mang hạnh phúc và niềm vui đến cho nó không ?

- Đương nhiên rồi thưa bác.

- Ukm, vậy tôi giao con gái ngọc ngà châu báu cho cậu đấy. Ông cười nhận hậu nói với Duy Tường

Duy Tường ôm chầm lấy Ái Liên nhấc bổng cô lên, mọi người cười tươi trong niềm hạnh phúc. Liệu niềm hạnh phúc này có được giữ mãi……..

Có khi nào rời xa……..

………….Có đấy……….

Chap 30 : Hạnh Phúc

Mọi chuyện xảy ra với Ny cứ như là đang mơ vậy, nếu thật sự đây là mơ thì cô ước gì mình không bao giờ tỉnh lại. Nhật Minh và Phước Thiên, 1 con người mang hai cái tên, nhưng Nhật Minh có cách yêu của Nhật Minh, Phước Thiên có cách yêu của Phước Thiên, họ chỉ chung 1 điểm là yêu cùng 1 người mà thôi. Bây giờ Ny không biết dùng tên nào để gọi anh cả, Trâm và Nam cũng đã biết hết mọi chuyện nhưng khuôn mặt của anh bây giờ đâu còn là Nhật Minh nữa, thôi thì em sẽ gọi anh là Phước Thiên y như cũ, khi nào chỉ có 2 ta, em sẽ lại gọi anh là Nhật Minh. Ny mỉm cười tự nghĩ. Từ ngày biết được sự thật, Ny rất hay cười nay Phước Thiên đã xuất viện về nhà Ny cũng thường xuyên đến thăm anh vì ba mẹ anh đã bay lại sang Anh tiếp tục công việc, chị Ái Liên thì vẫn còn ở Việt Nam nhưng ở nhà anh Duy Tường nhiều hơn. Ny chắp tay cám ơn thiên chúa đã cho mọi việc diễn ra tốt đẹp, chị Ái Liên cuối cùng cũng có được hạnh phúc và cô đã tìm được anh. Anh thì đang ngủ rất ngon trên chiếc giường màu hồng của chị Ái Liên, chẳng biết sao anh không chịu nằm phòng mình mà cứ đòi sang phòng chị nằm, còn Ny thì cứ ngồi nhìn anh suốt, lâu lâu cô còn lấy tay vuốt nhẹ lên má và môi anh, cái cảm giác ấm áp lại ùa về, đúng rồi cảm giác hạnh phúc vì tình yêu đây mà. Mãi suy nghĩ Ny không để ý anh bỗng ngồi bật dậy kéo Ny nằm xuống chiếc giường đó cùng anh :

- Em cứ nhìn rồi đụng anh như thế sao anh ngủ được hả pé ? Khuôn mặt này đẹp trai hơn trước hả ? hehe

- Không dám, xấu hơn trước, mà anh có khuôn mặt nào thì cũng xấu hơn em thui, hehe

- Cái gì ? Anh mà xấu hơn em hả . Anh ngồi lên chọt lét làm Ny cười lăn qua lăn lại rồi cả hai rớt luôn xuống giường.

Cô nhăn mặt tay xoa xoa cái lưng rồi quay sang lườm anh một cái :

- Tại anh đó, đau quá ah, huhu

Thiên cười xòa nhìn Ny rồi anh nhất bổng cô đặt lên giường, tay nhẹ nhàng xoa vào lưng cô :

- Hết đau chưa ?

Cô lại đỏ mặt nhìn anh, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô, nụ hôn lướt nhẹ nhàng từ trán, mắt, mũi và cuối cùng là môi sau đó anh thì thầm vào tai cô :

- Mình kết hôn nhé ! NaDy

Ny ngạc nhiên nhìn anh, cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, Phước Thiên muốn kết hôn với cô thật sao ? Tại sao lại nhanh như vậy chứ, cô vẫn còn đi học mà. Thấy vẻ mặt ngu ngơ của cô Thiên lại tiếp lời :

- Em nhớ 3 năm trước anh đã nói gì với em không ? Nay em cũng đã dư tuổi lấy chồng rồi đó pé.

- Mà…em….

- Sao hả ? Em không muốn lấy anh hả ? Phước Thiên dùng tay nâng nhẹ cằm Ny lên.

- Không…không phải, mà là em còn đang đi học mà.

- Hihi, còn 1 năm nữa là em ra trường rồi, cưới rồi em vẫn có thể đi học được mà, bạn gái anh xinh như vậy để lâu anh sợ mất lắm, haha

Ny cúi đầu rúc vào ngực Thiên, việc này đến với cô quá bất ngờ, cô thật sự rất hạnh phúc khi được Phước Thiên cầu hôn, nhưng mà…cô tự thấy mình chưa đủ lớn để làm một người vơ tốt. Hàng trăm chữ “ nhưng mà….. ” xuất hiện trong đầu Ny. Bỗng Phước Thiên đứng dậy bước xuống giường, anh đi qua phòng mình mở tủ lấy 1 cái vali nhét tất cả quần áo của anh vào, sau đó nắm tay Ny kéo cô đi, Ny lại ngạc nhiên hỏi :

- Anh làm gì vậy ?

- Đi theo anh.

Sau đó anh lái xe chạy thẳng ra sân bay, Ny bắt đầu sợ :

- Sao lại ra sân bay, anh đưa em đi đâu vậy ?

- Đưa em đi bán, ai biểu không chịu làm vợ anh chi. Phước Thiên cười nham hiểm.

Anh cứ thế đưa cô lên thẳng máy bay, Ny cũng không chống cự hay thắc mắc, cô biết anh luôn mang điều tốt cho cô, cô thoáng thấy 1 cảm giác hồi hộp bao quanh mình. Chuyến bay kéo dài 3 tiếng đồng hồ, Ny cứ thế mà dựa vào vai Phước Thiên ngủ, thì ra anh đưa cô sang Hàn Quốc, đất nước của món ăn Kim Chi và cái lạnh của tuyết, vừa đáp máy bay thì 1 chiếc RonRoll đã đứng đợi sẵn, trên xe là Duy Tường và chị Ái Liên, Ny ôm chào chị Liên sau đó cả 2 lên xe và tiến thẳng về 1 căn biệt thự khá lớn. Ny khá mệt trong chuyến bay đó cộng thêm chứng say xe làm cô đờ người hẳn đi, Phước Thiên đưa Ny lên phòng sau đó trở xuống nhà.

12h pm

Ny thức dậy, mọi thứ chung quanh cô đều tối om, cô sợ nhất là cái màu đen này, cất tiếng gọi anh nhưng không ai trả lời, cô lần mở công tắc đèn thì thấy mình đang nằm ở 1 căn phòng lạ hoắc ( Ny quên là mình đang ở Hàn Quốc ) , cô sợ hãi lại cất tiếng kêu anh 1 lần nữa nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng. Sau 1 hồi cô bình tĩnh và nhớ lại rằng mình đã cùng Thiên bay sang Hàn Quốc, từ từ mở cửa phòng cô bước xuống cầu thang, phòng khách, bếp cũng không có ai, chẳng lẽ mọi người đều bỏ cô lại 1 mình sao ? Bỗng cô nghe tiếng gì đó ở ngoài vườn, mở cửa đi ra ngoài, cô đi men theo 1 bể bơi có sẵn trong vườn. “ Tách ” , một âm thanh như tiếng đèn mở vang lên, lập tức cả hồ bơi sáng bừng lên, lúc này trước mặt Ny là hàng trăm cái đèn nhỏ xếp thành hình một trái tim lớn, chính giữa là 1 bàn tiệc nhỏ, càng ngạc nhiên hơn khi Ny nhìn thấy Phước Thiên đang đứng trong cái vòng hình trái tim, anh lấy tay vẫy vẫy cô bước vô, Ny bước vào như 1 người mộng du vậy. Đến bên Phước Thiên cô lại càng ngạc nhiên khi trên tay anh cầm sợi dây chuyền có hình ngôi sao, anh đeo vào cổ cô sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống như chàng hoàng tử đang cầu hôn công chúa vậy. Cầm lấy tay cô, anh hôn thật nhẹ nhàng sau đó nhìn thẳng vào mắt cô nói :

- NaDy ah, em đồng ý làm vợ anh nhé ? Anh xin hứa sẽ mãi mãi ở bên và bảo vệ em suốt cuộc đời này. Anh sẽ là bờ vai mỗi khi em buồn, sẽ là người xuất hiện ngay khi em cần, sẽ mãi mãi yêu em và là 1 người chống tốt của em, vì trái tim, linh hồn và thể xác này đã mãi mãi thuộc về em rồi NaDy ah

Cô đỏ mặt trước những gì Phước Thiên nói, lúc này Ái Liên và Duy Tường xuất hiện, Duy Tường vỗ tay 3 cái lập tức trên trời xuất hiện hàng loạt các pháo bông có chữ “ I Love You & You are married ” . Nước mắt cô rơi thật nhẹ xuống, cô không ngờ Phước Thiên đã chuẩn vị cho việc cầu hôn cô 1 cách đặc biệt như vậy. Cô quay qua anh mỉm cười trong hạnh phúc :

- Em đồng ý, anh làm em xúc động quá Phước Thiên ah.

Phước Thiên móc túi lấy ra 1 chiếc hộp mở ra, là 1 chiếc nhẫn do anh tự thiết kế và đeo vào tay Ny, chiếc nhẫn khá giản dị, chỉ có gắn hình mặt trăng và ngôi sao nhưng đặc biệt ở chỗ ngôi sao nằm lọt thỏm trong lòng mặt trăng, vì là ngôi sao nên sẽ mãi mãi được mặt trăng bảo vệ, ôm ấp, yêu thương, không bao giờ tách rời nhau được. Sau đó mọi người cùng dùng tiệc, đến 2h sáng, Ái liên và Duy Tường đã lái xe đi đâu đó không biết, chỉ còn lại Ny và Phước Thiên. Anh nhấc bổng bế cô lên phòng, mỉm cười nói với cô :

- Bây giờ em là vợ anh rồi, tại lúc sáng anh cầu hôn em mà em cứ phân vân nên anh mới phải dùng đến cách này đó.

- Thì bây giờ em cũng đã đồng ý rồi mà. Ny e thẹn trả lời

Anh đặt cô xuống giường, nhìn thẳng vào mắt Ny :

- Vợ anh lúc đỏ mặt nhìn dễ thương lắm đó, vợ có biết không ? Rồi anh hôn cô, 1 nụ hôn ngọt ngào, ấm áp, nụ hôn trên môi lần lướt xuống cổ Ny nhưng lần này cô không đẩy anh ra nữa, vì trong thâm tâm và trái tim của cô bây giờ “ cô là của anh và anh cũng là của cô ” . Hai con người, hai trái tim đang hạnh phúc cứ như thế hòa vào nhau. Phải ! vì bây giờ họ đã là một, người này là 1 nửa cuộc đời của người kia.

Chap 31: Cắn Rứt

Niềm hạnh phúc tưởng chừng là vô tận. Buổi sáng hôm đó Ny mở mắt thức dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai không tả được bằng lời của Phước Thiên, cô tự mỉm cười nhướn cổ lên hun nhẹ 1 cái vào môi anh, bất ngờ anh mở mắt ôm chầm lấy cô và tặng cho cô 1 nụ hôn nồng nàn chào buổi sáng. Nguyên 1 tuần cô và Phước Thiên dạo chơi ở Hàn Quốc, anh đưa cô ra ngắm những hòn đảo đẹp nhất xứ Hàn…ước gì thời gian ngừng lại để họ mãi mãi chìm đắm trong niềm hạnh phúc này.

Đáp máy bay về Việt Nam, vừa mở điện thoại thì Ny thấy hàng tram cuộc gọi nhỡ của nhỏ Trâm và 1 số máy lạ. Vừa lúc đó Ngọc Trâm và Nam lái xe ra đón Ny, Trâm lôi tụt Ny lên xe mình chạy đi mất để Phước Thiên và Nam đứng chưng hửng ? Chuyện gì vậy nhỉ. Đến quán café Rose, Ny và Trâm vào bàn ngồi, Ny quay sang bạn :

- Gì vậy ? tự nhiên vừa tới sân bay cái lôi tao xềnh xệch ra đây ah.

- Mày biết tin gì về Quốc Huy chưa ?

- Ờ, bữa giờ tao vui chuyện anh Thiên quá quên mất Quốc Huy luôn

- Ukm, Quốc Huy sau vụ tai nạn đó….

- Sao ?

- Ờ, từ ngày tỉnh dậy về nhà, Quốc Huy không còn nhìn thấy gì nữa.

- Cái gì ? Ny hét lớn làm cả quán ai cũng phải ngoái đầu nhìn

- Thật đó, cách đây 1 tuần nhỏ An gọi điện cho tao nói thế, nó nói là tại mày nên bây giờ Quốc Huy đang là 1 người lành lặn tự nhiên trở nên mù lòa.

Trên đường về nhà Ny cứ im lặng như thế, cô không nói lời nào, tại mình, đúng là tại mình nên Huy mới bị như vậy, đã thế cậu ấy cũng im lặng không cho mình biết, tự thâm tâm Ny thấy vô cùng có lỗi, cô kêu Trâm chở mình tới nhà Quốc Huy. Căn nhà nằm lớn trong khu Phú Mỹ Hưng, Ny bước xuống xe bấm chuông cửa, 1 người phụ nữ trung niên mở cửa cho cô, người này nhìn quen lắm, hình như Ny đã thấy ở đâu rồi. Ah ở bệnh viện, vì đây chính là mẹ của Quốc Huy. Ny cúi đầu chào bà lễ phép :

- Cháu chào cô, cháu là bạn của Quốc Huy ạ

- Ukm, chào cháu, thằng Huy…Bà nói mà nước mắt ứa ra

- Ai vậy dì ? Một giọng nữ vang lên

Ny ngạc nhiên khi giọng nữ đó chính là Thúy An, thấy Ny đến, An nhếch mép cười rồi hỏi :

- Cô đến đây làm gì ? Đến xem Quốc Huy vì cô mà mù lòa hay sao ? Chỉ tại cô mà ba mẹ Quốc Huy mất đi chỗ dựa, Quốc Huy thì không nhìn thấy gì, mất cả tương lai.

- Chị im đi, không phải lỗi tại Ny, bác sĩ nói em do 1 dây thần kinh bị tổn thương nên mới không thấy đường, chỉ 1 thời gian thôi là hết. Quốc Huy từ phía sau xuất hiện

- Chẳng lẽ em tin lời bác sĩ sao ? Người ta chỉ nói cho em đừng buồn thôi.

Quốc Huy không nói quay lưng tay quơ quơ cây gậy tìm đường đi, mẹ cậu thấy thế vội chạy đến đỡ lấy cậu :

- Mẹ để con tự đi, con vẫn có thể tự đi được mà. Huy lên tiếng.

Mẹ Huy từ từ bỏ cậu con trai yêu quý của mình ra, tim bà đau thắt lại, đứa con mà bà kì vong biết bao nhiêu bây giờ lại thành như thế này. Rồi cây gậy của Quốc Huy chẳng may trượt xuống làm cậu ngã nhào, thấy thế Ny vội vàng chạy đến đỡ Huy dậy, nhưng trái ngược với mong chờ của Ny, Huy hất tay cô ra :

- Ny về đi. Cậu lạnh lung

- Sao…sao vậy ? Chẳng lẽ Huy vẫn còn giận Ny ư.

- Không, nhưng Huy không muốn Ny nhìn thấy Huy trong tình cảnh này, làm sao có thể để người mà Huy yêu nhìn thấy Huy yếu đuối, cả bản thân mình mà cũng không bảo vệ được chứ.

- Ny…Ny. Cô ấp úng không nói nên lời. Phải chính cô, tại cô mà Quốc Huy mới trở nên như vậy, nếu hôm đó Quốc Huy không đỡ cho cô cú đánh đó thì bây giờ người bị mù chính là cô chứ không phải là Quốc Huy, cô bỗng ôm chầm lấy cậu khóc nức nở :

- Ny xin lỗi Huy ah, tại Ny, tại Ny tất cả, Huy không yếu đuối đâu vì xung quanh Huy luôn có những người mà Huy yêu thương, quý mến, họ sẽ mãi mãi chăm sóc Huy mà.

- Nhưng người Huy cần là Ny, Ny có biết không ?

Câu nói của Quốc Huy làm Ny chết lặng, Huy cần cô sao, như vậy sao được vì cô đã toàn tâm toàn ý trao trọn tất cả cho Phước Thiên, làm sao cô có thể bên cạnh Quốc Huy, người mà cô chỉ xem là bạn.

-Thôi Ny về đi, Huy không ép Ny phải ở bên Huy đâu, chẳng qua đây chỉ là mong ước thôi, mà Ny biết rồi đấy, mong ước thì ít khi nào được thực hiện với 1 người như Huy bây giờ. Nói rồi Quốc Huy đi vào nhà, Ny đứng đó nước mắt tuôn rơi, cô đã mắc nợ với Quốc Huy rồi, những ngày qua cô sống trong hạnh phúc với Phước Thiên đâu hay rằng Quốc Huy đang phải sống mò mẫm trong bóng tối và sự cô đơn, mày thật đáng trách Ny ah. Rồi cô lặng lẽ cúi đầu chào mẹ của Huy rồi bước ra cổng.

- Cô hãy nghĩ đi, bây giờ Quốc Huy cần có mỗi cô, chính cô đã làm cậu ấy trở nên như thế, bây giờ cô hạnh phúc bên tình yêu của mình mà bỏ mặt Quốc Huy như thế này sao ? Cô còn có trái tim không vậy ? Thúy An chặn Ny lại nói.

Ny không trả lời, cô vẫn bước đi trong vô vọng, trái tim cô đau nhói, một cảm giác lạnh từ song lưng chạy dài xuống, Ny ngất xỉu ngay khi vừa bước ra khỏi nhà Quốc Huy.

Mở mắt tỉnh dậy thì Ny vẫn đang nằm ở căn phòng màu hồng tại nhà của Phước Thiên, ánh mắt lo lắng của anh nhìn Ny thật ấm áp, thấy cô tỉnh dậy, anh khẽ lấy thuốc và một ly nước bắt cô uống.

- Em đang yếu như vậy còn bị xỉu ngoài đường, biết anh lo như thế nào không hả ?

- Em…em

- Thôi không phải giải thích, em uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, từ nay muốn đi đâu thì nói anh, anh chở đi nè.

- Dạ.

Khi Phước Thiên bước ra khỏi phòng, Ny nằm lăn qua lăn lại, cô lại nghĩ đến Quốc Huy, ánh mắt vô hồn của cậu khi nhìn cô, những câu nói như dao của Thúy An làm Ny thấy dằn vặt, sự cô đơn, buồn tủi của Quốc Huy lại càng làm Ny thấy có lỗi, Huy vì mình mà hy sinh như vậy, chẳng lẽ mình không thèm quan tâm ngó ngàng đến cậu ấy sao ? Mình thật là vô tâm mà, Ny mở cửa phòng đi xuống, tới bếp cô thấy Thiên đang đeo tạp dề nấu ăn. Đây là lần đầu tiên Ny thấy Thiên vào bếp, nhìn anh thật dễ thương, cô từ từ tiến lại gần anh, thật nhẹ nhàng ôm chầm lấy anh từ phía sau, anh dịu dàng kéo tay cô rồi kéo cả người cô về phía trước nheo mắt nhìn cô :

- Vợ của anh đang mệt sao không nghỉ ngơi xuống đây làm gì ? Ah lúc nãy mẹ em gọi điện đó

- Có gì không anh ?

- Mẹ bay sang Pháp dự tiệc gì đó với ba, gửi em ở đây nhờ anh trông giùm ý mà, haha

Vừa lúc đó điện thoại Ny vang lên :

- Alo

- Chào cháu, ta là mẹ của Quốc Huy đây

- Dạ, chào cô. Rồi không biết người phụ nữ đó nói gì với Ny, chỉ thấy cô lễ phép trả lời :

- Dạ cháu sẽ đến ngay ạ.

Sau đó, cô nhờ Phước Thiên chở đến quán café NiNo. Mẹ Quốc Huy đang đợi cô ở đó. Đến chiếc bàn trong một góc khuất, bóng dáng người phụ nữ đang tiều tụy vì con, bà cười nhìn Ny với ánh mắt như đang chứa đựng 1 điều gì đó.

Sau khi từ quán café về, cô ít nói hẳn đi, khuôn mặt mang nặng một nỗi buồn, Phước Thiên hỏi cô chỉ nói vài ba câu, vì lúc này, trong trái tim cô đang đau nhói vì……….

Phước Thiên là thế, anh không bao giờ ép buộc cô bất cứ gì, nếu cô không muốn nói thì anh cũng im lặng mà ở bên cô, đưa cô lên phòng, anh xuống lấy cháo cho cô ăn, sau đó đỡ cô nằm xuống giường ngủ. Anh qua phòng mình làm tiếp công việc, đến 2h sáng, anh lại qua phòng Ny, anh leo lên chiếc giường màu hồng rồi nhẹ nhàng nằm gần cô, cô cũng rúc đầu vào sát ngực anh, bỗng anh thấy ngực mình sao lại ươn ướt thế này. Chẳng lẽ cô đang khóc sao, anh vội vàng cúi xuống thì thấy mắt cô nhắm nghiền nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, anh lau nhẹ cho cô rồi ôm cô thật chặt, thì thầm :

- Vợ có chuyện gì vậy ? Sao lại khóc thế kia, chồng không muốn vợ cứ khóc như vậy đâu, nhìn vợ như vậy chồng đau lòng lắm.

Rồi anh cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô, mặt Ny dần đỏ lên, cô thật sự chỉ hạnh phúc khi ở bên anh, nếu như xa rời anh, làm sao cô có thể cười đùa vui vẻ được như bây giờ, nhưng biết sao được, có lẽ đây sẽ là đêm cuối cùng và ngày cuối cùng cô ở bên anh. Vì cô đã quyết định sẽ đến bên Quốc Huy. Cô không thể chịu được khi ánh mắt, cái nhìn và sự van xin khi nãy mẹ Quốc Huy dành cho cô.

Chap 32 : Đám Cưới

Buổi sáng hôm nay thật khác với Ny, cô mở mắt dậy và điều khiến cô ngạc nhiên là Phước Thiên vẫn nằm cạnh cô, anh vốn là người thường dậy rất sớm để đi làm, sao hôm nay lạ vậy. Cô giật nảy mình khi áp sát vào người Phước Thiên, anh nóng quá, sao lại nóng như vậy như, mồ hôi trên trán anh ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô vội xuống bếp nấu lấy nước và khăn chườm lên trán cho anh, sau đó nấu cháo cho anh dùng. Những ngày qua anh đã chăm sóc cô thì hôm nay sẽ đến lượt cô chăm sóc anh. Sau khi uống thuốc, anh đã đỡ hơn, nhưng vẫn ngủ mê man, cô năm lấy bàn tay anh, nước mắt lại rơi, sau này nếu cô đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho anh những khi anh ốm như thế này, cô vừa khóc vừa lấy tay lau nước mắt, biết làm sao đây, cô đã hứa với mẹ của Quốc Huy rồi, cô không muốn chia tay anh nhưng anh bệnh rồi sẽ hết, người cần cô hơn có lẽ là Quốc Huy, anh vẫn là 1 người lành lặn giỏi giang, xung quanh anh sẽ vẫn có nhìu người con gái tốt hơn cô, còn Quốc Huy giờ đây đã trở thành 1 người không thể nhìn thấy gì, mọi chuyện là do cô gây ra, bây giờ cô phải trả giá, cô không thể vui sống bên anh khi Quốc Huy đang dần dần mất đi phương hướng, lời nói của mẹ Quốc cứ văng vẳng trong đầu cô “ cháu ah, thằng Huy nó không chịu phẫu thuật, gia đình bác đã tìm được 1 bác sĩ giỏi để chữa mắt cho nó, mà nó cứ khăng khăng không chịu, nó nói nó chỉ cần cháu. Trước đây nó lành lặn cháu rất ít khi quan tâm tới nó nhưng nay nó bị như vậy thì lại nhận được sự quan tâm của cháu, vậy thì nó thà mù suốt đời để cháu quan tâm ở bên nó, hức…hức…cô xin cháu đấy Ny, hãy vì người mẹ già này mà khuyên Quốc Huy, ở bên nó giùm bác với. Chỉ cần khi nào nó sáng mắt lại thì lúc đó cháu muốn rời xa nó cũng được, hãy giúp bác, hức…hức ” . Nước mắt người mẹ đã làm động lòng cô gái trẻ như Ny, nhưng liệu Quốc Huy có được sáng mắt như người bình thường và lúc đó Phước Thiên có còn chấp nhận cô nữa hay không. Cô lau nước mắt lại chiếc bàn làm việc ngồi xuống viết một bức thư dài cho anh, sau đó đến bên hôn anh thật nhẹ và mở cửa bước ra khỏi phòng.

Phước Thiên tỉnh dậy khi trời đã kéo màn đêm, anh đưa mắt tìm kiếm nhưng không thấy Ny đâu cả, giờ này đã quá khuya mà Ny còn đi đâu nữa, anh ngó lên bàn thì thấy 1 tô cháo lớn, 1 ly nước chanh và 1 tờ giấy dài. Loạng choạng đứng dậy đến bên chiếc bàn nhỏ, tay anh run run khi đọc những dòng Ny ghi trong tờ giấy :

“ Chồng yêu !

Cho phép em được gọi chồng một lần nữa như thế nhé, em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này, mình chia tay nhau, anh nhé, em xin lỗi vì đã thay lòng đổi dạ, em đã yêu người khác mất rồi, chủ nhật này sẽ là đám cưới của em, trong 3 năm chờ đợi anh thì Quốc Huy đã ở bên và chăm sóc em rất nhiều, em là con gái nên đã mềm lòng mà yêu cậu ấy mất rồi, đến khi anh trở lại em không muốn anh bị shock nên phải giấu anh, nhưng nay người em yêu muốn em quay trở lại nên em đành phải chia tay anh, em là 1 người con gái không tốt, không chung thủy nên đã yêu người khác, em biết em đã làm anh đau nhưng em không còn cách nào nữa, hãy tìm 1 người con gái khác đẹp, tốt và yêu anh hơn em, em không mong anh sẽ tha thứ cho em nhưng em muốn khi mình gặp nhau, vẫn sẽ mỉm cười với nhau như những người bạn, được không anh ? Tạm biệt anh, thiệp cưới của anh em đã gửi cho Ngọc Trâm, hạnh phúc anh nhé ”

Tay chân Thiên rã rời khi đọc những dòng chữ đó, anh không tin đó là sự thật, mới hôm qua anh và Ny vẫn rất hạnh phúc bên nhau kia mà, hay là cô đang đùa với anh, móc điện thoai ra anh bấm số cô nhưng chỉ nghe tiếng không liên lạc được. Trời đất xung quanh anh như quay cuồng, anh mệt mỏi nằm bất động xuống nền nhà.

Từ từ mở mắt ra, người ngồi bên anh hôm nay không phải là Ny mà là chị Ái Liên và Duy Tường, anh mệt mỏi quay mặt đi chỗ khác, anh không tin là Ny đã hết yêu anh, anh muốn biết sự thật, anh bật dậy lấy điện thoại bấm số Ngọc Trâm, nhưng chưa kịp gọi thì chuông cửa reo to, Ngọc Trâm đang đứng ngay dưới nhà anh.

Tại phòng khách, khuôn mặt anh nhợt nhạt nhìn Trâm đợi câu trả lời, Trâm mở bóp lấy ra 1 tấm thiệp đỏ để lên bàn đẩy qua phía anh.

- Ny nó nhờ em đưa cho anh đây.

- Việc này là sao Trâm, anh không hiểu gì cả ?

- Tất cả những gì anh muốn biết nó đã ghi trong thư rồi, em không biết gì thêm cả.

- Không…không em biết mà Trâm, hãy cho ta biết sự thật, tại sao NaDy lại làm vậy ? Tại sao lại rời bỏ ta. Phước Thiên như không còn bình tĩnh, anh đứng lên giữ chặt lấy hai vai của Trâm lắc mạnh

- Em thật sự không biết, anh hãy bình tĩnh lại đi.

- Làm sao ta có thể bình tĩnh khi người con gái ta yêu sắp đi lấy kẻ khác. Anh ngã khụy xuống.

Thấy thế Ái Liên và Duy Tường chạy ra đỡ Thiên dậy, lần đầu tiên họ thấy anh suy sụp như vậy, quả thật Ny đã chiếm vị trí quá lớn trong lòng Phước Thiên, như sợ Phước Thiên hỏi thêm, Trâm lật đật chào mọi người rồi đi ra cửa nhưng cô vẫn kịp nghe tiếng Phước Thiên nói với theo phía sau :

- Hãy giúp anh gặp NaDy 1 lần, anh xin em đấy, Trâm ah.

Trâm nhìn Thiên, tự thâm cô thấy vô cùng có lỗi vì đã không nói sự thật cho Phước Thiên biết, cô khẽ gật đầu nói nhỏ :

- Em sẽ cố gắng.

Cả ngày hôm đó Thiên chỉ ngồi đợi điện thoại của Trâm và cuối cùng, anh đã nhận được cuốc điện thoại mong muốn.

8h tối tại quán Café Seoul

Ny bước vào thì thấy Phước Thiên đã đợi sẵn, cô kéo ghế ngồi nhưng không nhìn anh, nhẹ nhàng nói :

- Anh hẹn gặp em có gì không ?

- Anh muốn biết sự thật

- Không phải tất cả em đã viết trong thư rồi sao ?

- Anh không tin, không tin là em không còn yêu anh, NaDy ah

- Đó là sự thật.

Câu trả lời lạnh lùng của Ny làm Thiên chết lặng, chẳng lẽ những ngày qua giữa cô với anh chỉ là giả dối sao ? Không, anh không tin người con gái trong sáng mà anh yêu là người như vậy, tim anh đau, đau lắm. Cố dồn nén sự giận dữ, anh nhìn Ny nói :

- Vậy em hãy nhìn thẳng vào mắt anh và nói đi, nói em không còn yêu anh, những ngày tháng qua với anh đều là giả dối, em nói đi, xong rồi anh sẽ để em yên tâm đi lấy chồng, anh sẽ không phiền đến em nữa.

Trái tim Ny đau lên từng hồi, cô có thể nói ra sao, nói rằng cô không yêu Phước Thiên, không thật lòng với Phước Thiên, tại sao lại tàn nhẫn bắt cô nói ra như vậy chứ. Ny nắm chặt bàn tay, cô mở túi xách lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng sợi dây chuyền ngôi sao và chiếc nhẫn cầu hôn của Phước Thiên, cô đưa cho anh và lên tiếng :

- Việc gì em phải nói hai ba lần, đây là những thứ anh tặng em và và bây giờ em trả lại cho chủ của nó. Những gì em viết và khẳng định nãy giờ đều là sự thật, anh tin hay không là quyền của anh, thôi em về đây, tạm biệt anh.

Ny bước ra khỏi quán nhanh chóng leo lên chiếc taxi, chỉ còn lại 1 mình trong quán, Thiên lặng lẽ mở chiếc hộp nhỏ ra, anh khẽ đưa sợi dây chuyền lên đung đưa trước mặt, nhếch mép :

- Anh sẽ tìm ra lí do, dù em có nói như thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để em bước đi như vậy đâu.

Trên chiếc taxi, Ny cứ đi vòng vòng như thế, cô không biết nên đi đâu, về đâu, trái tim cô tan nát, cô vừa làm cho Phước Thiên đau rồi, cô đã làm cho người cô yêu đi mất, lúc này đây cô muốn chạy đến ôm chầm lấy anh, hỏi anh đã hết ốm chưa ? Muốn tự tay đút những muỗng cháo cho anh, nhưng cô không thể làm được. Vì chủ nhật tới, cô đã chính thức là vợ của người khác rồi.

Cái ngày mà không ai mong chờ ấy cuối cùng cũng đã đến, hôm nay Ny lung linh trong chiếc sarê màu tím nhẹ, tôn lên nước da trắng và đôi môi đỏ hồng chỉ riêng 1 điểm đó là đôi mắt cô rất buồn, như 1 tảng băng lạnh lung trôi mà không biết phương hướng của nó, cô cùng Quốc Huy đón khá nhìu khách, gần tới giờ làm lễ mà cô vẫn không thấy bóng dáng Phước Thiên, có lẽ anh không đến. Vì sau cái đám cưới này, cô sẽ cùng Quốc Huy sang Pháp để phẫu thuật mắt và không chừng sẽ ở luôn bên đó. Đứng trên bục của nơi cử hành hôn lễ, lúc này đây, cô thấy Phước Thiên đang đứng ở 1 góc của bữa tiệc chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh nhẹ nhàng, ấm áp làm tim cô đập loạn nhịp, như 1 thói quen cô đưa tay lên ngực trấn áp trái tim mình mà không kịp nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Phước Thiên.

Tại phòng nghỉ của nhà Quốc Huy, lúc này Ny đang được mẹ của Quốc Huy đưa đi chào khách, Quốc Huy đang ngồi nghỉ trong phòng, Thúy An bước vào :

- Cô dâu của em hôm nay xinh thật đấy.

Quốc Huy chỉ nhếch mép cười, anh đang rất phấn khởi với thành quả của mình :

- Phải, chiếc áo màu tím nhẹ ấy rất hợp với cô ấy.

Chap 33 : Sự Thật

Phòng tân hôn của Ny được trang trí rất đẹp với các hình dán màu đỏ, bong bóng được thả đầy phòng với những ngon nến lung linh. Cô ngồi thu người trên chiếc giường tân hôn, liệu quyết định của cô là đúng hay sai ? Tại sao hôm nay Phước Thiên lại nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như vậy ? Anh không giận hay oán trách cô sao ? Lúc này cửa phòng bật mở, Quốc Huy cùng chiếc gậy đi vào, cô vội chạy ra đỡ lấy anh. Cả hai cùng ngồi lên chiếc giường tân hôn, Quốc Huy nắm lấy tay cô ôm cô vào lòng nói :

- Anh đã mong chờ giây phút này từ rất lâu rồi, Ny ah.

Cô im lặng sau đó nhẹ nhàng gỡ tay Quốc Huy ra nói :

- Huy ah, bây giờ chúng mình tuy danh nghĩa là vợ chồng nhưng Ny nghĩ Huy hiểu tình cảm của Ny, hiện nay Ny vẫn còn nửa năm nữa mới ra trường, vì thế mình đừng…..Ny ngập ngừng.

- Ukm, Huy hỉu, nhưng Huy tin rằng sống với Huy 1 thời gian sẽ làm Ny yêu Huy, Huy sẽ không đụng đến Ny nếu Ny không đồng ý, Huy sẽ chờ.

Câu nói của Quốc Huy làm Ny cảm động, Huy ôm hôn cô, cô cũng không chống trả, chỉ thấy đau ở trong tim và rồi hai người chìm vào giấc ngủ, đêm tân hôn của Ny diễn ra chỉ như thế.

Anh cứ nằm như thế, mắt mở suốt đêm, anh đã mất cô trong khi cô đang nằm gọn trong vòng tay anh, nhưng vì sao chứ, dù bị sự can ngăn từ rất nhiều phía, nhất là mẹ của Ny, nhưng cô vẫn cương quyết làm theo ý định của mình. Anh cười nhạt chua xót, nhưng hôm nay trong tiệc cưới, hình như Quốc Huy rất ít khi xuất hiện, có chuyện gì vậy nhỉ, anh phải tìm cho ra mọi thứ, đến lúc đó cô vẫn cương quyết thì anh sẽ rời xa cô như ý cô muốn.

Buổi sáng thức dậy tại căn nhà xa lạ của Quốc Huy, nguyên 1 đêm cô không ngủ được, ánh mắt và khuôn mặt của anh bao trùm lấy toàn bộ suy nghĩ của cô, ngày mai cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, chăm sóc cho Quốc Huy, đợi ngày sang Pháp phẫu thuật.

- Em dậy sớm vậy ? Quốc Huy hỏi

- Huy…huy

- Hi, anh cảm nhận là vợ anh đã thức dậy nên hỏi thôi ai ngờ đúng thật…

- Ukm, để Ny xuống làm đồ ăn sáng nhé

- Thôi, có người giúp việc lo rồi, em cứ ở đây với anh là được rồi

- Khi nào đi Pháp Huy, không phải sau đám cưới mình sẽ đi sao ?

- Ukm, nhưng hôm qua bác sĩ gọi điện cho anh, nói là kín lịch rồi, hẹn qua tháng sau.

Ny dìu Quốc Huy xuống giường làm VSCN sau đó đưa Huy xuống phòng ăn để ăn sáng, sống bên Quốc Huy, Ny ít nói, ít cười hẳn đi, khuôn mặt lúc nào cũng mang 1 nỗi buồn trầm lặng. Một tuần trôi qua, hôm nay nhỏ Trâm hẹn Ny ra quán café tâm sự. Tại quán café Rose, Trâm đã ngồi đợi sẵn, vừa thấy Ny, nhỏ hớn hở :

- Lại đây nè

- Ukm……

- Sao rồi, mày sống như thế nào ?

- Bình thường thôi

- Sao mày không nói cho anh Thiên biết, lỡ như anh biết cách giúp mày thì sao ?

- Cách gì bây giờ, Quốc Huy chỉ muốn có 1 mình tao ah, tao biết mình rất có lỗi với anh Thiên nhưng không còn cách nào khác, tao cũng không thể bỏ mặc Quốc Huy

- Vậy mày nỡ bỏ mặc anh Thiên sao ?

- Tao…tao…

- Tao sẽ kể cho anh Thiên biết

- Đừng Trâm, tao xin mày đó, nhưng nếu Quốc Huy chữa khỏi mắt thì lúc đó tao sẽ….

- Sẽ gì ?

- ……..

- Thôi tao về đây. Ny đứng lên đi ra khỏi quán.

Từ ngày đám cưới, Ny không nhận được bất cứ tin tức gì từ Phước Thiên cả, cô rất muốn tìm hiểu xem anh như thế nào rồi mà vẫn không dám, vì từ khi lấy Quốc Huy, Thúy An rất hay để ý, dòm ngó cô. Cứ như thế, 1 tháng trôi qua, Ny và Thiên vẫn chưa hề gặp được nhau, hôm nay cô thấy rất mệt nên không đi học, chỉ nằm nghỉ ở nhà, bỗng cô thấy đầu quay cuồng rất khó chịu, muốn ói nữa, thế là Ny chạy thẳng vào tolet :

- Oẹ….ọe…

- Sao vậy con. Mẹ của Quốc Huy dịu dàng

- Dạ, con thấy khó chịu quá mẹ ạ, muốn ói nữa

- Dầu đây, con sức đi, ah….hay là…..Bà ngập ngừng rồi hối Ny thay đồ, rửa mặt thật sạch, bà đưa cô đến bệnh viện.

Cầm tờ giấy siêu âm về nhà, Ny không khỏi bối rối, cô đang có thai, là có em bé sao ? Ôi ! sao lại như vậy được chứ, tại sao lại có em bé trong giờ phút này.

- Thằng Huy mà biết chắc nó vui lắm. Mẹ của Huy nói

Ny vẫn im lặng, về đến nhà, bà vội đưa cho Huy xem, cả Thúy An cũng có mặt nữa. Vừa nghe Thúy An đọc tờ giấy siêu âm, khuôn mặt của Quốc Huy dần chuyển sang đỏ, cậu giựt lấy tờ giấy đọc trước sự ngỡ ngàng của Ny và mẹ Huy, sau đó Huy nổi giận kéo tay Ny lên phòng.

- Cái gì đây, chúng ta vừa mới cưới nhau được 1 tháng, tôi và em còn chưa….thì tại sao em lại có thai được chứ ? Huy giận dữ, đôi mắt long lên nhìn thẳng vào mặt Ny

Dường như sự giận dữ đã làm Huy quên đi nhiệm vụ của mình, Huy quên mất là mình đang bị mù, Ny run run lên tiếng :

- Huy…Huy không phải là bị mù sao ? Sao, sao lại…..

Nhận ra mình đã bị lộ, Quốc Huy xé nát tờ giấy siêu âm, chạy ra ngoài phóng xe đi mất. Lúc này Thúy An bước vào, cô thẳng tay tát vào mặt Ny 1 cái mạnh :

- Từ bữa tới giờ mà thằng Huy vẫn chưa làm gì được mày hay sao ? Thật là một tên ngu ngốc mà, mày đã lấy chồng rồi mà lại có con với người khác sao ? Thật là loại đàn bà mất nết mà.

- Chị, chị nói vậy là sao ?

- Haha, là sao ah ? Thằng Huy không bị mù gì cả, nó chỉ quá yêu mày, muốn có được mày nên tao mới bày ra cách này để đưa mày vào tròng thôi, bây giờ mọi thứ đã xong hết, mày không còn đường quay lại với tình yêu của mày nữa đâu.

Bốp…Lần này là Ny tát thẳng vào mặt Thúy An, cô khóc nức nở :

- Đồ độc ác, tại sao các người làm vậy chứ, tôi có làm gì các người đâu, huhu.

Rồi Ny cũng tung cửa chạy thẳng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thúy An, cô nhếch mép cười :

- Muộn rồi, bây giờ có lẽ chuyến bay sang Anh của Phước Thiên đã cất cánh rồi, tao đã không có được anh thì sẽ không ai có được, huống chi kẻ đó lại là mày.

Cô khóc trong sự đau khổ, chỉ tại cô quá ngu ngốc, quá tin người, tự tay đánh mất tình yêu của mình, bây giờ phải làm sao đây, cô vội bấm máy gọi điện cho Phước Thiên nhưng chỉ nghe tiếng ò í e, cô vội gọi cho Trâm :

- Alô

- Trâm hả ? Mày biết anh Thiên đang ở đâu không ?

- Đang ở sân bay, chuẩn bị bay rồi

Ny buông tay rơi điện thoại xuống đất, anh sắp đi đâu ? Anh đã tính rời bỏ cô sao ? Không phải anh luôn yêu cô, chờ đợi cô ah, không…không cô không có quyền trách anh, vì chính cô đã rời bỏ anh trước, chính cô đã đánh mất anh, làm tổn thương anh. Cô leo nhanh lên chiếc taxi chạy đến sân bay, đây có lẽ là lần cuối cùng để cô gặp được anh. Đến sân bay thì Ny thấy Ngọc Trâm và Nam cũng vừa đi ra, Trâm ngạc nhiên nhìn Ny :

- Mày đi đâu đây ?

- Anh Thiên, anh Thiên đâu

- Ảnh bay được 15p rồi

- Ảnh đi công tác hả ?

- Không, nghe ảnh nói sẽ qua ở luôn, khi nào quên được mày anh sẽ trở lại

Ny ngồi bệch xuống, khóc nức nở, anh đã muốn quên em sao ? Tại sao vậy chứ, cô khóc lớn thành tiếng :

- Em đã có con với anh rồi đây Thiên ơi, làm sao đây, vậy mà bây giờ anh muốn quên em đi sao ? Đúng, là do em, do em tất cả, bây giờ em phải chịu quả báo rồi đây.

Sau đó cô ngất đi, Trâm và Nam vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Còn về phần Phước Thiên, ngồi trên máy bay mà tin anh đau nhói, vì điều gì đây ? Vì Ny sao ? Hay vì những lời mà Thúy An đã nói với anh cách đây 1 tuần.

Chap 34 : Cuộc gặp bất ngờ.

Tỉnh lại trong bệnh viện, Ny chỉ nhìn thấy khuôn mặt thân thương của mẹ đang nhìn mình, cô thấy có lỗi với mẹ, phải chi cô nghe lời mẹ, phải chi cô nói cho Phước Thiên biết hết mọi chyện, phải chi….Đúng, nếu trên đời không có chữ “ phải chi…” thì bây giờ cô đã không rơi vào sai lầm như vậy. Cô nhìn xung quanh, chỉ có mẹ, Trâm và Nam, anh đã đi thật rồi, không phải là giấc mơ nữa. Cô đau đớn đặt tay xuống bụng mình, con của cô sinh ra sẽ không có mặt cha nó sao. Trâm nhìn cô rồi lau nước mắt, nhỏ thấy xót cho con bạn dại dột, ngu ngơ của mình :

- Bây giờ mọi chuyện đã ra như vậy, nhưng tao tin là anh Thiên sẽ quay trở lại mà

- Tới lúc ảnh quay lại thì có lẽ anh đã quên mất tao rồi.

Cô cứ thế rồi lấy chăn trùm kín đầu lại, cố giấu đi những giọt nước mắt muộn màng.

Thưởng thức cái lạnh của Anh Quốc, Thiên nhâm nhi ly café, anh trở lại Anh nhưng không cho gia đình biết, anh đến căn biệt thư riêng của gia đình nghỉ ngơi, ở đây anh sẽ có nhiều mẫu thiết kế đặc sắc hơn, anh sẽ làm một phi vụ tung hàng ra thị trường nhưng không thông qua Denis nữa, phị vụ này của anh sẽ có tên là Star. Nhớ lại cuộc gặp mặt với Thúy An, mặt anh thoáng buồn.

1 tuần trước.

- Alô

- Xin lỗi, tôi có thể gặp anh được không ?

- Cô là ai ?

- Tôi là Thúy An, là chị chồng của Ny đây, Ny có vài điều nhờ tôi chuyển đến anh.

- Ok.

Tại quán café, anh thấy 1 cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhưng đôi mắt ánh lên 1 sự sắc sảo, cô mỉm cười gật đầu chào anh rồi ngồi xuống ghế :

- Có chuyện gì vậy ?

- Chắc anh biết bây giờ Ny đã lấy chồng, cuộc sống của cô ấy vô cùng hạnh phúc, nhưng cô ấy nói với em rằng rấy áy náy và cắn rứt khi nhìn anh ngày ngày cô đơn, đau khổ như vậy…

- 1 tháng nay tôi và cô ấy chưa hề gặp nhau

- Đúng nhưng Ny vẫn biết được tin tức của anh, cô ấy nói cứ nhìn thấy anh như thế cô ấy thực sự sống không yên.

- Ý cô là….

- Em không có ý gì cả, chỉ chuyển lời giùm Ny thôi

- Ukm, tôi hiểu, ah mà cô có phải là cháu gái thầy Hiệu Trưởng trường ĐH Blue Moon không ?

- Dạ phải.

- Vậy Quốc Huy là con trai thầy Hiệu Trưởng ah.

- Dạ

- Thôi, tôi có việc rồi, cám ơn cô đã nói cho tôi biết.

Phước Thiên móc bóp để tờ 100k xuống bàn rồi bước đi. Bỗng Thúy An kêu giật ngược anh lại :

- Anh Thiên

- Sao. Phước Thiên lạnh lùng trả lời

An quay lại ôm lấy Thiên từ phía sau lưng, cô nói :

- Em biết là anh rất yêu Ny, nhưng giờ cô ấy đã là hoa đã có chủ, xung quanh anh còn rất nhiều người yêu anh mà

- ………………Thiên vẫn im lặng

- Em yêu anh, yêu anh ngay từ khi anh bước chân vào trường, nay anh có thể cho em 1 cơ hội không ?

Thiên nhẹ nhàng gỡ tay An ra, anh nhìn cô dịu dàng nói :

- Cám ơn vì đã dành tình cảm cho tôi, nhưng trong trái tim tôi, chỉ có duy nhất hình bóng của 1 người, đó là NaDy, em thông cảm và hãy hỉu cho tôi nhé. Rồi Thiên bước đi, Thúy An còn lại 1 mình, cô lau nước mắt thì thầm trong miệng đủ để cô nghe “ em biết là anh yêu nó, nhưng thật đáng tiếc, hai người sẽ không đến được với nhau đâu, haha ”

Về đến nhà, anh ngã người xuống chiếc giường trong phòng mình, anh đã gây sự cản trở trong cuộc sống của NaDy ư, cô không hạnh phúc khi anh vẫn cứ xuất hiện trước mắt cô sao. Vậy thì được rồi, anh sẽ để cô sống một cuộc sống hạnh phúc, không vướng bận anh, không phải nhìn thấy anh. Anh sẽ đi đến nơi khác, khi nào anh hoàn toàn quên được cô, anh sẽ trở lại Việt Nam này, anh hoàn toàn không trách cô, vì cô đã chờ đợi anh 3 năm, bao nhiêu đau khổ, cô đơn, buồn tuổi cô đều nếm qua cả, anh đã không tốt khi bỏ mặc cô như vậy. Tạm biệt em, người con gái suốt đời anh yêu dấu.

Anh móc điện thoại ra gọi cho ai đó :

- Alô

- Ông hãy đặt cho tôi chuyến bay đi Anh nhé, vào thứ 4 tuần sau

- Vâng, thưa cậu.

5 năm sau.

Đứng trước gương, Ny lấy tay chải đầu tóc của mình, hôm nay cô đưa cu Nhật đi nhà trẻ, bước xuống lầu, Ny nhẹ nhàng chào mẹ rồi ẵm luôn bé Trúc ra chiếc xe hơi đậu sẵn ở sân.

- Đi đi anh, cho hai đứa đến trường nè

- Ukm, anh chạy ngay đây.

Dắt hai đứa trẻ vào trường mẫu giáo, Ny cẩn thận hôn vào má 2 đứa rồi dịu dàng :

- Hai con đi học ngoan nhé, chìu mẹ đón mẹ đưa đi công viên chơi nhé.

- Dạ, chào mẹ. Hai đứa nhỏ đồng thanh

Cô bước ra chiếc xe hơi rồi đi đến công ty, cô đã tốt nghiệp loại giỏi tại trường Blue Moon, hiện nay đang là giám đốc của một công ty thời trang lớn. Cô quay sang Nam :

- Vợ chồng anh đi chơi về sao không qua đón bé Trúc luôn, tính cho ở nhà em luôn hả ?

- Hihi, không mai anh với Trâm đi tiếp mà, gửi em 1 tuần nữa nhé

- Á……chết mất thôi, hichic. Ny nhăn mặt

Đến công ty, Ny bước vào móc điện thoại gọi cho thư ký :

- Alô, cô hãy sắp xếp cho tôi chuyến đi Hàn vào tuần tới nhé, hợp đồng đó quan trọng lắm đó.

- Dạ, em biết thưa chị

Ngã người xuống chiếc ghế, cô nghĩ đến 5 năm trước. Ngày cô rời bệnh viện về nhà thì nhận được 1 lá thư của Quốc Huy và 1 tờ giấy ly hôn. Quốc Huy thấy có lỗi vì đã gây ra mọi chuyện nên đã bỏ đi đến 1 nơi nào đó mà Ny không biết, anh xin lỗi cô vì tất cả, mong cô tha thứ. Đang suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên :

- Alô

- Ny hả ? Em xem cái catalog đó chưa ?

- Ah, chưa anh

- Ukm xem đi, nhiều mẫu đẹp lắm đó, nghe nói nhà thiết kế này lấy cảm hứng từ cái lạnh của xứ Hàn đó

- Vậy hả ? Qua tuần em cũng đi Hàn làm hợp đồng với 1 công ty lớn về thiết kế nè

- Công ty nào ?

- Star thì phải.

- Ukm, thôi anh đi đón Trâm đây, bye em nhé.

- Vâng, bye anh

Chuyến bay từ Việt Nam sang Hàn cất cánh, Ny ngồi trên máy bay, hình ảh 5 năm trước lại ùa về, phải 5 năm trước cùng cô ngồi trên chuyến bay này là anh, nhưng bây giờ thì khác, nhìn sang bên cạnh cô, nhóc Nhật đang nằm ngủ ngon lành, cô đưa tay vuốt mái tóc đen óng của con….

Kéo vali đến khách sạn Violet, tay cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cu Nhật, thằng bé thì cứ xuýt xoa với mẹ :

- Mẹ ơi, ở đây đẹp quá, còn có tuyết nữa mẹ

- Ukm, ukm Nhật ngoan thì mai mẹ sẽ dắt ra chơi tuyết nhé.

- Dạ.

Lên đến phòng, Ny mở cửa phòng vào, cô nằm dài trên giường sau chuyến bay, ngày mai phải đến công ty của đối tác để ký hợp đồng, đây là 1 phi vụ quan trọng mà đích thân cô phải đi, quay sang thì thấy nhóc Nhật đã ngủ từ lúc nào. Ny rất yêu con, đi đâu cô cũng mang con theo cả, lần này cũng thế, tuy công việc quan trọng nhưng cô cũng không nở để con ở nhà. Đi cùng cô còn có 1 thư ký nữa, nên việc trông chừng bé Nhật cũng không khó đối với Ny. Sáng hôm sau, cô dậy sớm cùng con và thư ký tìm đến công ty đối tác. Đến tới công ty cũng đã 8h hơn, cô thư ký được giao nhiệm vụ vào gặp giám đốc. Ny và cu Nhật đứng phía ngoài khuôn viên của công ty, cu Nhật lại hỏi Ny :

- Mẹ ơi, tới đây chi vậy mẹ ?

- Ukm mẹ có việc nè

Nhìn phía ngoài có người bán kẹo bông, cu Nhật chỉ tay kêu Ny :

- Mẹ ơi mua cái kia cho cu Nhật đi

- Ukm, Nhật ngoan ngồi đây đợi mẹ nhé, không được đi đâu hết nha.

- Dạ

Cô đi ra phía ngoài mua kẹo cho con, cô vừa đi thì một người đàn ông mặc một bộ vest đen nhìn rất lịch lãm tiến về phía nhóc Nhật, anh ngồi xuống tay bóc lấy 1 cục tuyết ném về phía cu Nhật :

- Sao cháu lại ngồi ở đây 1 mình vậy ? Ba mẹ cháu đâu ?

- Dạ, mẹ con đi ra kia mua kẹo bông cho con rồi ạ . Nhật ngây thơ nhìn người đàn ông lạ mặt trả lời

- Ukm nè, mà cháu tới công ty làm gì ?

- Dạ, con theo mẹ từ Việt Nam qua đây, mẹ kêu đi công việc ạ

- Ồ, cháu từ Việt Nam qua sao ? Thế cháu tên gì ?

- Dạ, con tên là Minh Nhật ạ

Anh khá bất ngờ với tên của thằng nhóc trước mặt mình, hôm nay anh cũng có lịch gặp với 1 đối tác lớn ở Việt Nam, chẳng lẽ là mẹ của thằng nhóc này sao ? Không hỉu sao khi nhìn thấy nó, anh thấy thật thân thương, ấm áp lạ thường. Anh xoa đầu hỏi nó :

- Thế mẹ con tên gì ?

- Dạ, con có 2 mẹ

- Là sao ?

- Dạ 1 mẹ sinh ra con tên Ny, còn mẹ nuôi tên Trâm ạ

Nghe thằng nhóc nói thế, tim anh nhói lên, Ny ư, cái tên này anh đã chon giấu rất lâu rồi nay lại được thằng nhóc này nhắc lại, Ny và Trâm ah, chẳng lẽ nó là con của em sao ? Giọng anh run run tiếp tục hỏi nó :

- Thế ba con đâu ?

- Dạ, con chưa gặp ba bao giờ hết, chỉ nghe mẹ nói ba là 1 người rất giỏi giang, đẹp trai nữa, đẹp như chú vậy đó, hihi. Thằng nhóc hóm hỉnh trả lời

- Vậy ba con tên gì ?

- Dạ Phước Thiên ạ

Anh lặng người đi khi nghe thằng nhóc trả lời, Phước Thiên ư, nó là con của Phước Thiên và Ny sao ? Vậy chẳng lẽ nó chính là, chính là…..

Anh khẽ lấy tay chạm vào khuôn mặt của nó, Minh Nhật, cái tên này không phải ngược lại chính là Nhật Minh sao. Bỗng thằng nhóc la lên :

- A, mẹ con mua kẹo bông xong rồi kìa. Rồi nó đứng dậy chạy ra phía mẹ nó.

Sau 1 hồi chen lấn thì Ny mua được cho Nhật 2 cây kẹo bông, Nhật chạy lại giật giật tay áo Ny :

- Mẹ, sao lâu vậy ? Con mới gặp cái chú kia đẹp trai lắm đó mẹ, đẹp y như lời mẹ mô tả ba vậy đó.

Ny xoa đầu con cười hiền :

- Cu Nhật xạo quá, đã thấy ba bao giờ đâu nè ?

- Con thấy trong bóp của má đó.

Ny khá bất ngời trước câu nói của cu Nhật, cô nhìn con hóm hỉnh :

- Vậy người giống ba đâu, chỉ má coi

- Kia kìa. Thằng nhóc giơ tay chỉ về phía mình ngồi lúc nãy, nhưng nó bị quê ngay lập tức vì bây giờ chỗ đó không có ai đứng cả.

- Cu Nhật xao với má nhé

- Đâu có, mới đứng đây mà má.

Ny cười nhìn con, rồi cô nắm tay Nhật đi vào phòng chờ của công ty đó. Lúc này thư kí Kim chạy ra :

- Thưa giám đốc, chủ tịch của họ đã đến công ty, 15p nữa họ mời giám đốc lên gặp ạ

- Ukm, cám ơn cô nhé.

- Giám đốc, em nghe nói công ty Star này có nhìu chi nhánh ghê, ở Hàn Quốc chỉ là 1 chi nhánh nhỏ thôi đấy, trụ sở chính ở Anh lận.

- Ukm.

15p sau, Ny được 1 nhân viên của công ty Star dẫn lên phòng, đang đi thì nhân viên đó nhận được 1 cuộc điện thoại, cô gái đó quay sang nói với Ny :

- Cô có con trai chứ, Eli ( P/s : Eli là tên nước ngoài mà Ny chọn để dễ gọi khi đi làm việc với người nước ngoài )

- Vâng, tôi có 1 đứa con trai

Cô gái mỉm cười nhìn Ny :

- Ngài Star muốn cô dắt cả con trai cô lên ạ

Ny hơi ngạc nhiên trước đề nghị hơi quái gở của vị chủ tịch có cái tên Star, nhưng cô vẫn gọi điện kêu thư kí dắt bé Nhật lên. Đứng trước cửa phòng, tim Ny bỗng đập nhanh hơn, gì vậy, đây đâu phải là lần đầu tiên cô đi gặp đối tác nước ngoài. Bé Nhật cứ giật tay hỏi cô :

- Con lên đây chi vậy mẹ ? Con đi làm với mẹ hả ?

Ny xoa đầu con :

- Ukm

Cánh cửa mở ra, Ny và bé Nhật bước vào, chiếc ghế của chủ tịch quay lưng lại về phía Ny, cô cất tiếng :

- Chào ông, tôi là giám đốc bên M & N, muốn kí hợp đồng với bên công ty ông.

Vị chủ tịch cất tiếng rồi quay chiếc ghế lại :

- Ukm, chào cô, tôi cũng rất hân hạnh được kí hợp đồng với bên cô

Ny như đứng không vững nữa, trước mặt cô chính là Phước Thiên, người đàn ông mà những năm qua cô thương nhớ, tay cô run run nắm chặt lấy tay bé Nhật, còn bé Nhật thì la lên :

- A, chú đẹp trai nè mẹ, đẹp giống ba đó mẹ

Thiên tiến lại gần bế bé Nhật lên, anh ôm con thật chặt, cảm giác vui sướng đang lấn áp dần trái tim đã lạnh giá của anh những năm qua. Ny thì cứ đứng yên bất động, nước mắt cô rơi lã chã, bé Nhật lại la lên :

- Mẹ khóc hả ? Chú làm mẹ sợ mẹ khóc kìa. Rồi chạy lại phía Ny

Anh đến gần ôm Ny vào lòng miệng thỏ thẻ :

- Anh rất nhớ em, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây, nhưng anh sẽ không kí hợp đồng với công ty em đâu.

- ………….Ny vẫn im lặng, niềm hạnh phúc bao trùm lấy cô, cô đã chờ đợi giây phút này 5 năm qua rồi

- Thay vào đó, anh sẽ kí với em bản hợp đồng làm chồng suốt đời nhé, em chịu không ?

- Anh…anh không giận em sao ? Ny nói nấc lên từng tiếng

- Có chứ, anh đã rất giận em, giận em đã yếu lòng nên bị Quốc Huy lừa nhưng nay khi gặp em, anh thật không dằn được lòng mình.

- Anh…biết hết mọi chuyện rồi ư ?

- Ukm, cách đây 1 tuần anh vô tình gặp Nam công tác ở Anh, và đã biết hết mọi chuyện. Cuốn catalog cũng là của anh đưa cho Nam đưa về cho em tham khảo, nhưng Nam không nói cho anh biết là em đã có con với anh, chắc Nam muốn anh bất ngờ. Rồi anh quay sang bé Nhật

- Minh Nhật, chú đẹp trai này sẽ làm ba của con nhé, được không ? Rồi anh ôm lấy bé Nhật và Ny, tay anh siết chặt như sợ buông ra họ sẽ đi mất, Ny thì ngả đầu vào lòng anh nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Niềm hạnh phúc phải chăng là đây, sau bao năm xa cách, xa nhau vì những lỡ lầm, vì thủ đoạn lòng người, cuối cùng họ cũng lại về bên nhau. Phước Thiên đã bắt Ny phải làm vợ anh suốt đời, đó là bản án mà tòa án trái tim của Phước Thiên dành cho Ny. Cô và anh sẽ lại là ngôi sao và mặt trăng, mãi mãi ở cạnh nhau, ngôi sao lại nằm gọn trong lòng của mặt trăng để mặt trăng tiếp tục ở bên, yêu thương và bảo vệ ngôi sao suốt đời.

Hết.

Home » Truyện » Tiếu thuyết » Yêu lại từ đầu, em nhé!
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM