Old school Swatch Watches

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đọc tiếp: Nỗi Ám Ảnh - Phần 10
Home » Truyện » Truyện Ma » Nỗi Ám Ảnh

Chuyện thứ bảy: Thập Diện Mai Phục

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy trong lòng tôi, nàng tròn xoe mắt nhìn hỏi :

- Anh thức cả đêm à?

Tôi mỉm cười đáp:

- Ừm!

Linh đứng dậy, đi về phòng mình. Tôi đánh răng rửa mặt xong cũng xuống dưới nhà, ngồi ở phòng khách được một lúc thì thằng Việt uể oải bước ra, nó ngồi phịch xuống ghế, tu ừng ực hết cả ca café rồi ngồi đần mặt ra đấy. Chắc nó không biết chuyện đêm qua, hú hồn, nó mà biết chắc xấu hổ chui xuống đất mất. Tôi càu nhàu :

- Tổ sư mày! Cafe tao chưa được ngụm nào mà mày tu như voi uống thế kia. Tao vào bếp lất ca mới vậy.À mà thằng đột biến đâu rồi?

Thằng Việt lè nhè:

- Nó vẫn đang ngủ trên kia. Gớm! Tối qua nó say không biết trời đất là gì, đang đêm tự dưng vùng dậy hát í a, rồi lại còn đu ra ban công hú ầm lên : Vợ ơi anh yêu em. Làm tao mất cả hơi bia ngon, phải ngồi canh nó.

Tôi cười khà khà, bảo :

- Đấy! Sướng nhá! Có ông em rể hay thế còn gì.

Đoạn, tôi đi vào bếp. Đi gần hết phòng khách thì thằng Việt gọi giật giọng :

- Còn cả mày nữa đấy! Đêm qua may mà mày kiềm chế được, nếu không thì mất hết cả đạo hạnh của người ta. Cái này bọn tiểu thuyết gì gì đấy nó gọi là gì ấy nhỉ ? À…đúng rồi….sức mạnh của tình yêu có thể…có thể vượt qua mọi cám dỗ.

Rồi nó làm bộ ọe một cái để trêu ngươi tôi. Nhưng tôi thì đứng tim, đêm qua nó say bí tỉ, hai phòng lại cách xa đến thế, vậy mà cũng không qua mắt nổi nó. Tôi thở dài rồi đi tiếp vào bếp lấy ca café, lúc ra đã thấy Linh xuống rồi, lại ngồi cùng thằng Việt vẽ ra một đống trận pháp, nhìn đau cả mắt. Tôi đặt bình café xuống bảo :

- Mới sáng ngày ra đã! Hai người uống café chứ!

Linh cười toe, đón lấy ca café :

- Cảm ơn H nha!

Hôm nay nàng lại xưng tên với tôi như thường, lòng chợt thấy buồn buồn như đánh mất điều gì, nhưng tôi lại không hề có cảm giác hối tiếc.

Chị giúp việc dọn bàn ăn sáng ra. Ngồi một lúc thì Linh ăn xong, đi lên phòng thay quần áo mới, thằng D thì lảo đảo bước xuống cầu thang. Nó vươn vai ngáp dài, nhìn chằm chặp vào chỗ đồ ăn sáng, đưa tay xoa xoa bụng, cười hề hề:

- Hai ông bạn của tôi! Hai bạn đã ăn xong chưa vậy?

Thôi rồi, cái điệu bộ này bọn tôi đã quá quen thuộc, như một phản xạ, cả tôi và Việt cùng giơ tay ra định vơ nhanh mấy món muốn ăn. Thằng D cười cười, ra liền sáu bảy đòn cầm nã, cướp ngay mấy miếng bánh kẹp thịt nguội ngay trên tay bọn tôi, bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm. Rồi nó lại liếc đến đĩa bánh sủi cảo, lần này hai thằng quyết liều chết cố thủ, đồng loạt dàn chắn ngang giữa nó và đĩa bánh. Nó nhếch mép cười đểu giả, lùi người về phía sau rồi đột nhiên lao tới, tay hoa lên. Tôi và thằng Việt còn chưa kịp nhìn thấy gì thì tự nhiên mông mình nhói lên, vội nhảy lùi ra sau, quay sang trông thằng Việt cũng chẳng khá hơn là bao, đang ôm mông nhảy lẫng cẫng. Còn thằng tham ăn kia thì đường hoàng ngồi vào bàn, từ từ ăn hết bánh. Ăn xong nó quay sang nhìn tay hai thằng, tôi vội bỏ tọt khúc lạp xưởng vào mồm nhai sạch, thằng Việt lại giở trò cũ, há rộng mồm đút nửa cái bánh mì vào rồi phồng mang trợn má nhai sạch. Trông hai thằng đến là khổ sở.

Liền mấy hôm sau, không có động tĩnh gì cả, hôm nào cũng chỉ có chơi với tính chuyện làm sao đánh được bọn âm binh. Hôm nay, lại là ngày rằm, sửa soạn lễ cúng xong, bốn người đang ngồi ngoài vườn thì tự nhiên có luồng gió lạnh ào tới, thằng Việt đứng bật dậy, kêu to:

- Hỏng rồi! Ra đường làng nhanh.

Cả bốn lao như bay ra ngoài đường, vừa ra đến cổng thì có tiếng xôn xao ở quán bia đầu ngõ trên. Ra đến nơi, đập ngay vào mắt chúng tôi là cảnh bác B chủ quán đang đu vịn hết cành cây này sang trạc cây nọ. Mắt sáng quắc, xanh lè như mắt mèo nhìn xuống phía mọi người. Hỏi ra thì chẳng ai biết tại sao, chỉ biết là đang ngồi uống bia pha trò với khách thì tự nhiên bác B cười he hé, sùi bọt mép rồi thành ra vậy. Thằng Việt đứng dưới gốc cây, gọi to :

- Bác ơi xuống đi bác ơi!

Kì lạ thay, thằng Việt vừa dứt lời thì bác B tụt dần xuống gốc cây, rồi cả người đổ ập xuống đất. Xem mạch thì thấy mạch ngừng, hơi thở cũng tắt. Vợ con bác xúm vào lay xác, kêu gào thảm thương, dân làng đứng xung quanh cũng mủi lòng. Cả đám đông đang xúm xít lại thì chợt đầu miếu làng có tiếng hét thất thanh, hơn nửa số người tại đó vội chạy theo hướng tiếng hét, chỉ để lại hai, ba người ngồi cùng với nhà bác B. Nhưng ra đến nơi lại chẳng có gì, bỗng nhiên lại có tiếng hét đó ở góc khác, mọi người lại chạy về hướng đó, liền hai ba lần như vậy, ai cũng mệt bở hơi tai, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi sực nhớ ra, gọi to mọi người :

- Về nhà bác B mau! Mình bị chúng nó lừa rồi.

Tất cả lại rùng rục kéo về chỗ cũ, nào ngờ một cảnh tượng tang thương hiện ra, cả nhà bác B đều nằm chết tại đó, máu cứ tuôn ra xối xả từ mũi, tai, mồm. Hai người ở lại cùng cũng phải vạ, nằm chết ngay cạnh đó. Trông thấy vậy thì dân làng ai cũng căm phẫn, có người uất quá khóc thành tiếng, than trời sao giáng họa bất công. Đột nhiên, ngoài bờ đê có tiếng gào, tiếng gọi to kêu cứu, lần này thì ai cũng tức lắm rồi, vớ được cái gì cầm đi cái nấy, chạy nhanh ra bờ đê xem đứa mặt giặc nào bày trò ác độc. Đến nơi thì lại chẳng thấy ai, nhưng lạ là mặt sông sóng cồn mạnh, ý như vừa có tàu bè chạy qua, nhưng suốt cả tháng có ai dám ra đây buổi đêm đâu. Bỗng nhiên, tiếng ông L hét lớn :

- Ối giời ôi! Các ông các bà xem kìa!

Tay ông L run run chỉ ra mặt sông, ngay lập tức tất cả đánh mắt nhìn theo, người đi xe máy thì rọi cả đèn xuống mặt nước, người có đèn chiếu đêm thì cũng rọi cả ra chỗ ông L chỉ tay. Thật không thể tin được! Chỗ mặt sông đó…mặt sông đó sóng đang cồn dữ dội….thấp thoáng trong đám sóng cồn…là..là..một khúc dài ngoằng, đen nhẫy, đang cuốn chặt lấy một người xấu số. Vừa nhìn thấy cảnh đó, một số người trong đám tái xanh mặt, hồn vía lên mây cả, trong đó có tôi, và cả thằng Việt. Đưa mắt sang nhìn mọi người, bắt gặp một số khuôn mặt năm xưa, mặt ai cũng hằn nỗi sợ hãi. Họ không sợ thứ kia như những người khác sợ, họ sợ sự trả thù. Được một lúc thì vật kia lặn mất tăm xuống nước, không biết nó bơi về hướng nào, trời tối quá mà đèn thì yếu. Sau biến cố đó, ai cũng bàng hoàng, sợ hãi, mọi người lục tục kéo về cả, phần vì lo hậu sự cho nhà bác B, phần vì muốn tránh xa chỗ gần nước này. Đêm đó, cả làng không ai ngủ.

Về nhà, Linh khẽ túm áo tôi hỏi con đó là con gì, sao nhìn khuôn mặt của tôi và Việt lại khác mọi người thế. Tôi mới từ từ kể lại cho nàng nghe mọi chuyện, từ biến cố năm xưa của làng, sáu ông phù thủy, hình nhân thế mạng,…và chuyện về lần cuối cùng con vật kia xuất hiện ở làng, những ai đã có mặt trong lần đó. Nghe xong, Linh níu chặt lấy cánh tay tôi, thở dốc, nói nhỏ :

- Em sợ lắm! Sợ nó…nó sẽ tìm đến trả thù anh…!

Tôi khoát tay bảo :

- Mình ở trên cạn, nó lên thế nào được. Lo gì chứ!

******************************

Sáng hôm sau, tôi và thằng Việt đi ăn sáng ngoài, trốn việc để thằng D ở nhà giúp Linh xay lá, vỏ cây làm bùa. Hai thằng ăn xong, ra quán nước ngồi. Được dăm phút thì một nhóm đàn ông trung niên đến, toàn là người gốc làng cả. Thấy hai thằng ngồi đó, chú H thợ săn năm xưa túm tay tôi, hỏi :

- Đêm qua, hai thằng thấy rõ cả chứ?

- Dạ!

- Cái người bị kéo đêm qua ý! Là bác Q, một trong năm người nấp trên cây với tao năm đó.

Tôi giật mình, hỏi lại:

- Thế nhà bác Q với nhà bác B tính sao rồi?

Chú H đáp:

- Nhà bác Q thì đang tính lập mộ giả để có chỗ hương khói. Mà lão B sao cũng bị nhỉ? Năm đó tao nhớ là có tao, có mày, thằng Việt, và bác T, bác V, bác C là trực tiếp cầm súng bắn, đồng thời cũng là những người còn sống đến giờ, ngồi cả đây! - Nói đoạn chú đưa bàn tay chai sạn ra, vỗ lần lượt vào mặt bàn trước mặt từng người như đang đếm lại. Rồi chú tiếp :

- Còn lão B tao nhớ rõ năm đó lão chỉ đứng trên mỏm đá hô vị trí, còn hô ném mìn là ông R, mà giờ ông ý chết rồi.

- Bây giờ làng mình còn tổng cộng bao người có mặt năm đó còn sống tới bây giờ vậy chú?

- Đêm qua lúc về tao đã tính kĩ rồi! Ngoài những người ngồi đây ra thì còn mười bảy người nữa, trong đó đi nơi khác hết chín, còn lại là tám người nữa. Nhưng giờ ai cũng sợ con kia nó về trả thù, rúc cả trong nhà rồi.

Bất chợt, bác K xen vào :

- Hai thằng tính thế nào thì tính! Năm đó chúng mày cũng có mặt, lành ít dữ nhiều đấy con ạ! Chúng mày còn trẻ phải lo, bọn tao già hết rồi, chết cũng không sợ, lần này quyết bám trụ tại làng, không có đi đâu hết, tao sinh ở cái làng này thì chết cũng ở cái làng này.

Vừa nói, bác K vừa lấy tay chỉ thẳng xuống đất, giọng khảng khái không biết sợ là gì. Thằng Việt im lặng nãy giờ, lên tiếng :

- Làng này là đất mình sinh ra! Có chết cháu cũng ở! Nhưng giờ cái cháu lo là ngoài con kia ra thì còn những thứ khác oán thù làng mình lắm. Các chú bác nhớ Cô Yêu áo trắng, mấy cái oán vong năm xưa chứ?

Nghe nói đến biến cố năm xưa, ai nấy đều rùng mình, bác K đáp :

- Làng mình mình giữ, quê mình mình bảo vệ. Bây giờ sáu ông thầy pháp đã mất cả, cụ K cũng không còn, cả làng chỉ còn hi vọng vào mình mày thôi đây Việt à! Giờ mày cứ nói đi, chỉ đâu bọn tao đánh đó, tao sống hơn nửa đời người, lăn lộn biết bao nơi mới về lại đây. Tao không thể để cái làng này dễ sụp thế được!

Bác K vừa dứt lời thì mấy chú bác ngồi đó đều đồng thanh :

- Anh K nói phải lắm! Làng mình mình giữ, chết cũng giữ!

Thằng Việt lễ phép đáp :

- Các bác đã tin tưởng cháu thì tối nay xin đến nhà cháu rồi mình bàn chuyện cẩn thận, giờ ta đi qua thắp cho bác Q, bác B nén hương đã. Sau đó, tất cả qua nhà hai người xấu số, cúi đầu trước những con người đã vì làng xóm mà gánh lấy tai vạ.

Tối hôm đó, tất cả hội chú H đến nhà thằng Việt bàn cách bảo vệ dân làng, bây giờ lực lượng công an và tự vệ quá mỏng, cần thêm cả người dân tự làm nữa. Mà phải làm nhanh vì thực phẩm trong siêu thị thì có hạn, mà xe chở hàng đến được nhưng không ra được, lâu ngày chắc bị hãm đến chết đói mất. Bàn qua tính lại, người thì bảo cứ cách cũ mà làm, người thì bảo giờ nó khôn ra rồi, phải dùng cách khác. Đang rôm rả thì bỗng ngoài đường có tiếng lao xao, tất cả chạy ra xem thì thấy mọi người đang lũ lượt kéo về hướng nhà hàng Thanh Nguyệt, một nhà hàng xây sát sông, vốn là chỗ yêu thích của dân bợm. Vừa đến nơi thì thấy bà D chủ nhà hàng đang ngồi ôm mặt khóc trước cổng, dân làng thì đứng xum xít lại an ủi. Cả đám không rõ chuyện gì nên sấn vào trong xem, bên trong nhà hàng bàn vẫn bình thường, chẳng có gì xáo trộn cả. Ra hỏi bà D thì bà bảo :

- Nào tôi có biết cái gì đâu! Lúc đấy hơn 11h đêm, khách chẳng có ai đến, tôi mới bảo nhân viên đóng cửa, đi nghỉ. Nhưng lúc cậu A ra sau nhà lùa mấy con chó cảnh của tôi vào thì hỡi ơi! Mấy đứa con cưng của tôi tự dưng biến mất như bốc hơi, dây xích thì bị giật đứt.

Nghe xong, nhiều người ỉu xìu vì hóa ra chuyện chỉ là mấy con chó cảnh, chắc là do bọn trộm chó vào bắt đem bán rồi. Đột nhiên, chú H kêu lên :

- Thử ra chỗ xích mấy con chó xem nào! Hay là….

Dân làng kéo theo ra xem chỗ xích chó, thấy chỗ này xáo trôn không có gì nhiều, chợt bác T rọi đèn sát đất, cúi xuống sờ sờ rồi gọi :

- Ra đây mà xem này!

Tôi và thằng Việt, thằng D kéo ra nhìn, thấy chỗ tay bác T chỉ là một khoảng đất sát mép nước bị lõm xuống hơn gang tay, bề ngang chừng bốn mươi phân, nhẵn thín như có cái gì lướt vào. Dân làng xì xầm bàn tán, nghi là có trăn trong núi bơi theo nước vào đây, ngửi thấy mùi chó nên vào ăn, nhưng riêng cánh thợ săn và hai thằng bọn tôi thì mọi chuyện lại khác, vết này bọn tôi đã từng nhìn qua rồi, nhưng lần này, vết lõm to hơn gấp rưỡi….

Rốt cục thì cái làng này còn bị bao thứ rình rập nữa, chẳng lẽ bốn bề đều là đất chết sao?

Ba hôm sau, trong làng lại có biến lớn, cái họa năm xưa nó lại về, nhưng sáu ông thầy pháp đã chết, và thứ để nó trút giận chính là dân làng vô tội….

Chuyện thứ tám: Đến không hình, đi vô ảnh

Đã hơn hai ngày kể từ dạo nhà bà D bị mất chó cảnh. Bây giờ nhà nào trong làng cũng đề phòng không cho trẻ con ra chỗ có ao, mương lạch, sông suối chơi, mấy nhà gần hồ thì đóng cọc chăng dây thép gai những chỗ đất gần mép nước lại. Không khí trong làng như nghẹt thở, khắp nơi u ám một nỗi sợ hãi mơ hồ. Đêm nay, các chú trong hội thợ săn lại đến nhà thằng Việt bàn chuyện, bàn mãi rồi cũng ra quyết định là sẽ nhử con lươn kia bằng mồi thịt bò, rồi thuê mấy tàu chở khách xung quanh, mỗi tàu đều cho người cầm súng canh, lại chế thêm cả nỏ sắt ngoại cỡ, hai người khỏe mạnh mới kéo được dây, dùng nỏ đó để bắn mũi lao có ngạch, chân mũi lao nối với xích móc liền với thuyền. Chỉ cần còn lươn kia bị trúng vài mũi là các thuyền đồng loạt kéo về một hướng, sau đó người cầm súng cứ từ từ nhắm xuống nước mà bắn chết nó. Kế hoạch đặt ra thực quá hoàn hảo, phen này có kéo cả họ hàng hang hốc nhà nó đến cũng chết hết!

Bàn bạc xong cũng đã muộn, bác V cáo mệt xin về trước, bác T cũng về theo để có hai người đi cùng nhau cho an toàn. Mọi người thì ở lại bàn tiếp cách chế nỏ, đặt người sao cho thích hợp. Thằng Việt và tôi căng óc ra nghĩ cách đặt nỏ, kích thước, vật liệu thế nào để khi bắn phải ra lực mạnh nhất, ngồi vẽ vẽ tẩy tẩy được một lúc thì thằng D đột nhiên quát to rồi giơ tay ra hiệu im lặng:

- Tất cả trật tự! Nghe như có tiếng kêu cứu !

Cả đám lắng tai nghe, đúng là có tiếng kêu ở xa vẳng lại, hình như càng ngày càng lại gần, nghe như nghe như tiếng bác T. Chú H nghe ra tiếng bạn đầu tiên, hô to:

- Hai lão kia có chuyện rồi, đem vũ khí ra xem. Nhanh!

Mọi người vội vàng quơ lấy mấy thanh ma trắc, mã tấu trên bàn, phi nhanh về hướng kêu cứu. Đến nơi thì đã muộn, bác T ngồi thần mặt ra đấy, bác V thì chẳng thấy đâu. Chú H cúi xuống lay mạnh vai bác, hỏi lớn:

- Bác T! Bác T! Anh V đâu rồi? Làm sao mà lại ra nông nỗi này!

Nhưng bác T vẫn cứ giương đôi mắt vô hồn nhìn mọi người, chợt bác hú lên, lấy tay che mặt, chân đạp loạn xạ về phía trước, gào khóc:

- Nó kìa! Anh V ơi chạy đi! Nó kìa! Chạy đi!

Từng người một vào hỏi đi hỏi lại cũng chỉ nhận được vài câu ú ớ vô nghĩa từ bác T, chợt thằng D rẽ đám đông ra, rút trong túi áo một mẩu nho nhỏ, hình như bằng gỗ gì đó. Nó châm diêm, đốt mẩu gổ cháy lên như điếu thuốc rồi đưa sát mũi bác T, hươ hươ mấy cái cho hơi khói xông lên mũi. Bác T ngửi xong thì chợt ớ lên một tiếng, nói ra đúng một câu :

- Nhanh lắm, nó nhanh lắm, các bác chạy đi mà giữ….!

Rồi bác T lịm đi, người ta dìu bác lên trạm xá, cắt cử ba người ở lại chăm sóc. Còn lại thì người rọi đèn pin, người cầm loa tay, đổ xô đi tìm bác V. Nhưng tìm suốt đêm, sục sạo từng góc vườn, bụi tre mà không kiếm được. Đành phải đổi phiên cho nhóm khác đi tìm còn nhóm này phải về nhà nghỉ vì quá mệt.

Sáng hôm sau, có tin báo từ nhóm thứ hai về, người ta đã tìm ra bác V, hay đúng hơn là phần còn lại của bác. Tôi và thằng Việt, thằng D, Linh kéo lên chỗ thung mà người ta kêu tìm được bác V. Đến nơi thì một cảnh tượng tàn ác, dã man đập ngay vào mặt mọi người. Trong đám thì tôi nhìn thấy đầu tiên, vội vàng kéo đầu Linh úp vào ngực mình, giữ chặt không cho nàng nhìn thấy thứ tôi đang thấy. Trên ngọn tre bị uốn cong vì sức nặng của cái xác, có một sơi dây leo cuốn chặt quanh cổ bác V, nhưng phần bụng của bác thì bị con gì xé toang ra, lòng ruột vắt cả trên cành tre. Tôi nheo mắt nhìn kĩ thì thấy hàm dưới của bác đã bị bẻ gãy, há ngoác ra, mắt bác V trợn trừng nhìn xuống đất. Quay sang nhìn mọi người thì thấy lắm người không thể chịu nổi cảnh tượng thương tâm này, ngồi phệt xuống đất mà thở dốc, đến ngay cả người có máu mặt, từng trải như hội thợ săn của chú H, (Truyện được viết tại website: Haythe.us) hay người đã quá quen nhìn thấy ma quỷ như thằng Việt, hết thảy đều lặng ngắt đứng nhìn, không nói được lấy một lời. Đang kinh hoàng nhìn thì tự nhiên Linh rút đầu ra khỏi tay tôi, mắt ngước lên nhìn tho hướng mắt tôi. Nhưng kì lạ là Linh không hề hét lên hay khóc thét như tôi nghĩ, nàng nhìn đăm đăm vào cái xác trên ngọn tre, rồi quay sang tôi thì thào :

- Con Cùng Cục nó làm đấy !

Tiếng nàng tuy thì thầm nhưng cả bãi đó đều lặng như tờ nên thằng Việt và một vài người đứng quanh nghe được. Thằng Việt vội hỏi:

- Con Cùng Cục là con gì vậy? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?

Linh giải thích:

- Con Cùng Cục là một dạng bùa độc, anh Việt chỉ chú trọng giải yểm, giải phong ấn nên không rõ cũng phải.

Thằng D xen vào:

- Bùa độc? Kiểu như mấy lão thầy Campuchia luyện bằng sọ người đấy hả?

Linh đáp :

- Cũng gần như là vậy. Nhưng dạng này là loại độc địa hơn nhiều, kẻ luyện bùa này sẽ dùng hồ lô bạc thu oán vong, dã quỷ vào trong, rồi đem hồ lô đó cho một con khỉ trắng bị chết rũ uống. Uống xong con khỉ sẽ thành phần xác của những oán vong đó, cơ thể nó cũng to lên, biến dị đi. Từ đó, con khỉ sẽ thành con Cùng Cục, chịu sự sai khiến của kẻ luyện bùa. Nhưng nếu người luyện bàu mà đột ngột chết khi chưa phá bùa độc trên người con khỉ thì con Cồng Cộc sẽ thành vô chủ, lúc đó nó trốn đi ngay, tu luyện thành tinh, chỉ có đi giết vật sống rồi hút máu để lấy cốt dương.

Nghe xong, tất cả mọi người đứng đó đều kinh hãi, trước thì có con lươn phong tỏa dưới nước, giờ thì thêm cả cái con Cồng Cộc gì gì này ở trên cạn, thế này thì sống sao nổi. Sáng hôm đó, mọi người quây lại lo đỡ xác bác V xuống, lo hậu sự cho bác. Việc trừ con lươn chưa thành mà hai thợ săn lão luyện đã mất, một người thì chết thảm, còn một người thì thành điên điên khùng khùng.

Tối hôm sau, tôi đang nằm đọc sách trên tầng hai thì nghe có tiếng huyên náo dưới đường, vội quăng quyển sách rồi chạy xuống, xuống đến nơi thì thấy anh E nhà đầu ngõ đang sùi bọt mép nằm co giật, có hai người đang cố sơ cứu, một vài người thì gọi điện thoại cho bác sĩ ở trạm xá đến đưa đi. Bác A mẹ anh thì cứ khóc ầm lên gọi con. Đêm đó, đưa vào viện được một tiếng thì anh E tắt thở, mọi người ai cũng lấy làm lạ vì từ bé đến giờ anh thuộc vào loại trâu lì nhất làng, sức khỏe tốt, gia đình thì chẳng ai có tiền sử bệnh tim hay động kinh cả.

Ngay sáng tiếp theo, cả làng lại thức giấc vì tiếng chửi bới, gào thét từ nhà vợ chồng chị L, dân làng vội vàng kéo ra xem sự thể. Vào đến sân thì chẳng thấy gì, lặng ngắt như tờ, người ta vội vàng đi tìm khắp nhà xem hai vợ chồng anh đâu, tìm ra vườn sau nhà chị thì phát hiện chị L đã chết, chân tay gẫy nát hết cả, trên cổ còn vết toác rộng của răng cắn ngập vào. Tìm thêm lúc nữa thì một cụ sinh nghi, mở nắp giếng khoan nhà chị ra xem. Nào ngờ, trong lòng giếng là anh P chồng chị, hình như anh sợ quá trốn dưới đó rồi chết ngạt từ bao giờ, lúc đem lên xác đã lạnh cứng rồi. Mọi người đặt xác hai vợ chồng ra sân, đắp chiếu lên rồi chờ Công An đến lập biên bản. Đang bình thường bỗng nhiên tấm chiếu đắp anh P lay động rồi tuột xuống đất, một người đứng gần đó vội cúi xuống kéo tấm chiếu lại như cũ. Bất ngờ, cánh tay anh P bật lên, nắm chặt lấy cổ tay người này, cái đầu anh quay một vòng như con búp bê, hai mắt đỏ quạch, nhăn răng ra cười khanh khách. Người kia hoảng quá vội giằng tay ra bằng được, nhưng bàn tay anh P cứ nắm chặt không buông ra. Bỗng thằng Việt bước vào, chắp hai tay lên thái dương, di chuyển xuống ngang ngực, bắt quyết, mồm đọc rành rọt:

- Hồn ở nơi xa! Cung Phong chuyển khách, chủ bị hạ thần, mau về tạ tội!

Xong, nó vỗ vỗ vào cổ tay anh P ba cái, tự dưng bàn tay anh buông thõng xuống, rời tay người kia ra. Anh kia thoát nạn, rối rít cảm ơn thằng Việt. Liền mấy ngày sau, làng lại có thêm hai người nữa hóa điên, dân làng hoảng sợ tột độ. Một bữa, thằng Việt bảo tôi gọi thêm mấy người to khỏe, tháo vát đến đây, xúc đất đắp một cái đàn cao ba bậc, cao tổng là nửa mét, chu vi mười tám mét. Đàn lập xong, thằng Việt kêu thằng D và tôi giúp nó khiêng cái bàn trong nhà ra, phủ vải vàng lên, bày biện trên đó đủ thứ, lại còn cầu kì hơn những lần nó lập đàn hồi trước. Bày biện xong, Linh lại ra cắm xung quanh đàn hai tám ngọn cờ, mỗi ngọn vẽ một chòm sao. Nhìn cái đàn lúc này trông oai nghiêm, bí hiểm vô cùng.

Đến chừng 8h tối, thằng Việt tay cắp một cây kiếm thép dẻo, mỏng như lá lúa, bước lên đứng bên bàn tế, hôm nay nó không mặc áo vàng như trước nữa, nó mặc một bộ áo cánh hạc màu trắng tinh, hai cánh tay và lưng áo thêu đầy hình âm dương bát quái, hai bên vạt áo lại vẽ vô số chữ loằng ngoằng như giun như dế. Linh hôm nay cũng đứng vào phụ đàn, nàng mặc một bộ đạo bào màu đen, thêu hình con hạc sau lưng, đầu búi tóc kiểu giả nam trang. Chờ đến đúng 9h, thằng Việt nhón một nhón muối, ném qua ngọn lửa đèn cầy, đám muối cháy tanh tách, nổ xòe như bông. Gác thanh nhuyễn kiếm lên bàn, nó một tay cầm một quả chuông đồng, một tay cầm tám đồng xu nối với nhau bằng chỉ đỏ, rồi nó lắc quả chuông liên hồi, mồm liến thoắng đọc chú. Bỗng gió nỗi lên ào ào, lúc này thì Linh mới chính thức chạy đàn, nàng xoay thanh kiếm ngang ngực, tay bắt kiếm quyết rồi lại chuyển sang áp chỉ, trỏ hai ngón lên trán, bắt đầu chạy quanh đàn tế, vừa chạy vừa đọc đều đều như tụng kinh. Thằng Việt đặt chuông xuống, hai tay tung xâu tiền lên không rồi bắt lấy, nhẹ nhàng tung hững, vừa tung vừa bắt quyết, miệng đếm từng đợt: " Thanh! Yến! Hỏa! Tích Lịch! Phổ! Ám! Phi! Tân!....", nó đọc đến chữ "Vệ" thì dừng lại, ép xâu tiền vào hai lòng bàn tay, nhẹ nhàng miết một cái, sợi chỉ đỏ đứt tung, rồi nó quăng tám đồng tiền ra tám hướng. Khi đồng tiền cuối cùng quăng đi thì nó hươ tay chỉ thằng về trước, lại giật về bắt quyết ngang chân mày, cuối cùng là xòe cả bàn tay ấn xuống đất. Sau đó, thằng Việt nâng một cái đĩa vẽ hình tứ linh ra, trên đĩa chia thành nhiều vòng tròn đồng tâm, mỗi vòng lại chia thành nhiều khoanh nhỏ đều nhau, trong mỗi khoảng trống lại có mấy chữ bé tí khắc vào. Nó nhẹ nhàng cầm cái đĩa lên đặt vào một que hương độc nhất đang cháy dở trên bát hương con, kì lạ thay, cái đĩa đững vững không hề nghiêng ngả chút nào. Thằng Việt lẩm nhẩm đọc quyết chú, một tay chỉ vào khoảng Ấn đường, một tay chắp lại, chừa ngón trỏ và ngòn út, trỏ vào cái đĩa. Bỗng nhiên, cái đĩa từ từ quay trên que hương, cứ càng ngày càng quay tít mù mà que hương thì vẫn cứ từ từ cháy tiếp như thường. Ở ngoài vòng, Linh đã ngừng chạy, bày rất nhiều đèn thành hình thất tinh, hướng thẳng về bắc. Gần một giờ sau thì hương hết, cái đĩa quay dần dần chậm lại rồi dừng hẳn, thằng Việt vẫn dữ nguyên vị trí tay trỏ rồi vạch một đường mực đánh dấu chỗ ngón tay vừa chỉ vào, xong nó đặt cái đĩa xuống, khiêng một cái lư đồng nhìn như lò bát quái ra, đặt lên bàn tế. Thì ra cái lò đó là đựng những vỏ cây xay với bột vẽ bùa. Nó cầm một đấu nếp rắc đều ra xung quanh, rắc cả đậu đỏ, đỗ xanh nữa, xong nó khẽ khoát tay, rồi đột ngột vung mạnh tà áo một vòng, đồng loạt chỗ gạo đỗ vừa rắc bỗng cháy sáng đỏ hồng, xong thằng Việt cúi xuống bốc chín nhúm tro lên, thả vào trong lò bát quái. Lúc này, Linh như bỗng xuyên bốn lá bùa vàng vào cây kiếm đào mộc, đứng thẳng người bắt quyết niệm chú, nhanh như cắt lao ra chỗ bảy ngọn đèn, chĩa mũi kiếm xuống hất vào bấc đèn, mỗi lần hất là một tư thế, một kiểu kiếm quyết khác nhau. Nhưng mỗi lần hất….một ngọn lửa lại bay vù từ ngọn đèn lên trên cốc dầu đặt trên đỉnh cờ từ bao giờ, mỗi ngọn hất được bảy lần thì tắt, và khi ngọn đen cuối cùng tắt cũng là lúc đỉnh của hai tám cây cờ sáng lên ánh đèn. Trên đàn, thằng Việt lạy ba lạy rồi cầm lấy cây nhuyễn kiếm, chỉ ngang chỉ dọc xong rồi xoay một vòng, đọc to:

- Thiên địa hữu tình! Trừ ma vệ đạo! Khôn thiêng giúp ta! Cứu khổ bá tánh!

Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!

Xong nó uốn cong cây nhuyễn kiếm, cắn ngón tay lấy máu rồi búng lưỡi kiếm chỉ thằng vào miệng lò, ngón tay ép vào mặt kiếm cho máu nhỏ theo rãnh kiếm ra đến mũi. Trong lúc giọt máu từ từ chảy xuống mũi kiếm thì lửa từ hai tám ngọn đèn trên cờ bỗng phụt thẳng vào lò như phun xăng. Lò bát quái cháy bập bùng cháy lên, rồi khi giọt máu nhỏ vào lò, bất ngờ ngọn lửa bùng cháy xanh lam cao vượt đầu người. Thằng Việt mỉm cười hài lòng, lấy mấy nhành lá, cỏ cây trên bàn quảng vào lò, sau đó lấy mười tám lá bùa xanh, xuyên vào lưỡi kiếm, tay trái nhẹ nhàng tuốt cả chỗ bùa vào lò, gác kiếm lên xong lại bắt quyết chỉ tay vào lò khấn lầm rầm. Cuối cùng nó đậy nắp lò lại, tay vớ lấy cây phất trần phất mấy cái xong mở nắp lò ra,bên trong lò là một thứ bột nhuyễn màu đen xì. Nó lau mồ hôi rồi bước xuống đàn, bảo thằng D lót tay kĩ xong bê cái lò xuống, đem ra sân, sau đó lấy tiết gà, máu chó đen hòa vào chục thùng nước, mỗi thùng ba bát mỗi loại. Hòa xong thì chia đều chỗ bột đen ra, hòa đều vào các thùng sao cho đừng sóng thành bọt. Làm xong tất cả thì cả bốn đem chỗ này ra ngoài làng, lấy chổi con quét vôi nhúng vào, quét nước này lên cửa mỗi nhà. Nhà nào cũng phải quét thành hình vòng tròn, giữa vạch một đường thẳng chia vòng tròn làm hai. Cả đêm hôm đó tới tận sáng hôm sau, bốn người chúng tôi và mấy chú bác lớn tuổi đem quét hết từng nhà, ngay cả trụ sở xã cũng quét. Làm xong thì đã hơn 9h sáng, vẫn còn thừa một thùng, thằng Việt bảo cất đi ắt có lúc dùng đến, để bao lâu cũng được.

Sau đợt đó, trong làng yên hẳn, đường vào làng cũng không bị chặn nữa, dân làng lại thoải mái ra vào, làng lại tấp nập như trước. Nhưng một ngày, lúc 2-3h sáng bỗng có tiếng trống dồn dập trong núi, sau đó là tiếng reo hò, chửi bới, rồi tiếng chạy rầm rầm trên đường làng. Cả làng vẫn còn khiếp hãi chuyện lần trước nên im bặt, mấy nhà gần mặt đường có người lén nhìn qua rèm thì thấy một đám đen trắng đủ cả, chạy ầm ầm từ trong núi ra ngoài rồi sáng lại chạy về. Ba ngày sau, một hôm thằng Việt bảo bọn tôi chuẩn bị vũ khí, đồ nghề bùa phép thực kĩ. Tôi vội hỏi:

- Tao tưởng xong rồi chứ! Bây giờ còn làm gì nữa?

Thằng Việt cười đáp:

- Lần trước chỉ là phòng thủ thôi, lần này mình sẽ không chỉ phòng thủ nữa.

Thằng D ngơ ngác :

- Thế rốt cục là bây giờ phải làm những gì nào?

Thằng Việt nhẩm tính gì đó rồi bảo:

- Còn rất nhiều việc, rồi còn phải đi gặp vài người bạn cũ, đi gặp đồng minh, đi mượn vũ khí,…nhiều lắm. Phen này có dịp cho mày trổ tài đấy thằng cốt đột. Tre muốn chặt thì gai phải đốn!

Nghe nó nói úp úp mở mở chẳng hiểu gì cả, làm mình sốt hết cả ruột

Liền một tháng sau là bận rộn, đối phó với đủ thứ biến cố, dọn đường cho trận đánh thực sự.

Chuyện thứ chín: Nghĩa vợ tình chồng

Cũng đã gần tháng kể từ ngày vạch chia đất sống đất chết, làng yên ắng, đêm đêm chỉ thi thoảng nghe tiếng đì đùng trong núi như ai nổ mìn. Rằm tháng tám năm đó, ông Bách từ Thiểm Tây sang thăm thằng Việt, vợ con tôi và hai mẹ con Ngọc Anh cũng về, nhưng Linh thì đột nhiên không từ mà biệt.

Căn biệt thự vốn ít hơi người giờ bỗng chốc vui vẻ, đầm ấm vô cùng. Đám trẻ nhỏ cứ xúm vào ông Bách, đòi ông kể truyện ma. Nghe xong đứa nào cũng rúm lại rúc vào bố mẹ mà vẫn thích. Một hôm, hai đứa bé đang chơi ngoài sân với ông Bách thì đột nhiên hai đứa đồng loạt chạy vào trong nhà, túm áo người lớn chỉ ra ngoài, bảo :

- Bố ơi! Chú Việt ơi! Cụ bị người lạ bắt nạt! Hứ Hứ Hứ!

Hoảng quá, cả bọn vội chạy cả ra ngoài sân xem sự thể. Ngoài sân, ông Bách đứng chắp tay sau lưng, bình thản nhìn hai người đàn ông lăm le trước mặt. Hai người đó một già một trẻ, người trẻ thì cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đô con không kém gì thằng D, người già hơn trông lùn, béo, đầu trọc lốc. (Truyện được viết tại website: Haythe.us) Ông già đầu trọc lên tiếng :

- Gọi thằng Việt ra đây cho ta dạy bảo!

Đậu xanh rau má! Lão nhiều tuổi thì nhiều tuổi thật mà sao ăn nói hách dịch thế. Thằng D gằm ghè, sấn lên quát :

- Ông kia! Ông là ai mà đến đây gây sự? Đừng tưởng nhiều tuổi mà tôi nể mãi nhé!

Ông già kia khinh khỉnh:

- Người lớn đang nói chuyện! Đừng có chen ngang. Biết khôn thì ra đây ông dạy bảo cho nhiều điều hay. Mà thằng Việt đâu sao không ra đây? Nó sợ quá trốn rồi hả?

Lúc này thì đúng là không nhịn được nữa rồi, tôi đang định bước lên nói lí thì ông Bách khẽ đưa mắt ra hiệu, tôi vội lùi lại. Ông Bách cười gằn, tay vuốt chòm râu bạc, nói:

- Con cháu nhà tôi tự khắc tôi biết đường dạy bảo! Không phiền đến lão Đinh nhà anh. Xét thứ bậc tôi hơn cả anh đấy.

Chợt người đàn ông trẻ hơn sấn sổ lên, quát lớn:

- Ông già biết cái quái gì mà lên mặt! Thầy tôi từ trước đến giờ nói ai thì người đó cấm có cãi. Ông đứng vào hàng nào mà đòi hơn thầy tôi?

Ông Bách quát giật:

- Im ngay!

Gã kia nghe thấy,giật mìnhngười lùi ra sau, lão Đinh quay ra bảo:

- Chỉ giỏi trò bắt nạt trẻ con! Thử cho hai đứa đọ sức xem thế nào, còn ta và lão thì chơi đánh cược.

Ông Bách cười ha hả, đáp:

- Nghe cũng được đấy! Nhưng lão chỉ còn bộ khung già này làm vật cược thôi, anh có gì làm vật cược?

Lão Đinh kia thoáng cau mày, ngẫm một lúc, lão ngần ngừ đáp:

- Được rồi! Vậy ta cũng lấy mạng già mình ra để cược! Nhưng trò của ta chỉ mới học đến Nhân Đẳng, tư chất lại đần độn, không thể nào bằng cháu lão được. Vậy ta đấu sức nhé!

Ông Bách chột dạ, còn chưa kịp đáp thì lão kia bồi thêm:

- Hay là lão sợ, thằng cháu lão cũng sợ! Thôi không sao! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà! Ông nội như thế thì thằng cháu làm sao khá khẩm hơn!

Thằng Việt nóng máu, bước ra thì đột nhiên thằng D khoành ta gạt lại bước lấn lên, nói to:

- Tôi Việt đây! Muốn đọ võ theo kiểu nào? Cứ thoải mái, tôi chấp cả?

Lão kia nhìn chăm chú hồi lâu, hỏi:

- Thằng này là thằng Việt?

Thằng Việt định trả lời thì thằng D khoát tay cản, ra hiệu mặc nó lo hết. Nó trả lời:

- Chẳng thật thì giả? Già đâu mà sao dốt thế?

Lão Đinh lừ mắt, cười hô hố đáp:

- Thế mà ta cứ tưởng truyền nhân nhà họ Trương tài giỏi thế nào? Cái danh Thần đằng hóa chỉ là danh hão! Trông tướng tá thế này mà cũng theo nghề được? Đúng là chưa đi chưa biết, đời có lắm trò bịp bợm!

Thằng D nóng máu xông vào, lão già lùi ra sau, phất tay bảo gã sau lưng đi lên. Giờ là trận chiến giữa thằng D và tên lạ mặt, chúng tôi ở ngoài vòng thì cứ thấp thỏm lo sợ, thằng Việt lại càng lo ác. Hai người giao đấu chừng hai hiệp thì gã kia bị trúng hai thoi quyền của thằng D vào vai và lưng, nhưng sao gã khỏe quá, trúng hai đòn của cột đột mà vẫn chưa ngã. Sang hiệp thứ năm, thằng D đổi thế bộ pháp từ cương mãnh sang âm nhu, di chuyển nhẹ nhàng đến sát bên người gã kia. Nhẹ nhàng tách vòng thủ của gã kia, đưa tay trái vào trong rồi bất ngờ chuyển thế cương, vỗ mạnh vào mạng sườn. Nhân lúc gã kia còn ngạt thở vì đòn, thằng D tung liền mười bảy đòn cầm nã, móc vào gân, quặp vào bắp, kết thúc bằng một đòn hiểm móc thẳng vào yết hầu gã. Bỗng nhiên, một cái bóng trắng vụt vào trong, hất thằng D lùi ra ngoài, thế nhẹ như bông. Thì ra lão Đinh đã lọt vào vòng chiến, thấy đệ tử mình gặp khốn liền ra tay cản đòn lại. Thằng D đang hăng máu đánh, chửi đổng :

- Ê thằng già! Sao mày lại chơi bẩn thế hả?

Rồi nó tuôn ra một loạt từ tục tĩu hết sức, nào là con bà mày hấp nhau trên bàn thờ đẻ ra thằng đầu trọc, rồi thằng bố mày ăn ở thất đức nên thằng con không có lông đầu. Mợ nhà nó, mày mà mình để ý, thấy nó hung hung lên là đã phải kéo hai đứa bé vào, đưa cho vợ bịt tai chúng nó ôm vào trong nhà, không thì hôm nay hai đứa bé ăn no toàn lời hay ý đẹp. Nghe thằng D chửi, gã kia đang nằm dưới đất cũng chửi giả lại, càng điên tiết thằng D lại càng chửi tợn. Nó lôi hết cả ông bà ông vải nhà kia ra xỉ vả, mà giọng thằng này thì oang oang như sấm, nghe váng cả óc. Bên kia, lão Đinh đỡ thằng đệ tử dậy rồi lão cũng xen vào chửi, hai cái mồm mà không đọ lại một cái mồm của anh cốt đột. Một bên thì chửi chơi bẩn, một bên thì chửi đánh đòn hiểm, không bên nào chịu nhương bên nào. Tiếng chửi đùm, chửi lấp kinh động khiến hàng xóm bu lại xem, thật là nhục mặt. Nhưng mấy người đang chửi thì không thấy gì, cứ đứng đó chửi cho sướng mồm. Ông Bách giờ ngớ người ra nhìn thằng D, chắc ông không ngờ thằng lầm lì ít nói này lại có vốn từ phong phú đến thế. Còn Ngọc Anh thì chau mày lại, bước ra túm tay áo thằng D giật giật, nói :

- Anh ơi đừng chửi nữa mà, vô văn hóa lắm!

Nghe vợ ngọt nhạt, thằng D im re, mặt nó từ đỏ bừng bừng, mắt trợn tròn như Trương Phi giờ chuyển ngay sang kiểu mềm yếu, nói :

- Anh nóng quá! Anh xin lỗi vợ! Thôi mình về, anh lại làm ông chồng đức độ nhá!

Trông thằng cốt đột thay đổi 180 độ, ông Bách lại ngớ ra nhìn ngạc nhiên, chòm râu rung rung nhìn vào hai đứa, không hiểu cô cháu gái mình có sức mạnh gì mà khiến thằng to đùng kia nó ngoan ngoãn như con mèo. Phía ngoài hàng xóm xem thấy hai người đi vào thì cũng về sạch, hết hứng xem. Còn về phần anh cốt đột thì vẫn đang hăng, quay lại chửi thêm vài câu mới chịu yên, dắt tay Ngọc Anh đi vào chỗ bọn tôi. Hai vợ chồng đang đi về thì tự nhiên gã kia, rút ra hai mũi dao, phóng thẳng vào Ngọc Anh. Nghe tiếng rít gió, thằng D vội quàng tay ra sau gạt hai mũi dao, nhưng nó chỉ gạt được có một, còn tay thì bị trúng dao. Đột nhiên thằng D đổ vật người ra, Ngọc Anh vội rút mũi dao, đè chặt tay vào cầm máu, hét to:

- Dao có độc! Anh H, Anh Việt lên giúp em với!

Hai thằng kinh hoảng, vội lao lên cứu. Gã kia nhân lúc loạn ném liên tiếp sáu mũi tiêu nữa. Thằng Việt quay tròn sợi nhuyễn tiên, gạt hết tiêu, đứng sấn ra che cho em gái. Tôi thì vung thiết côn lên tấn công gã kia, dùng Bát quái côn vây lại, câu giờ cho cứu thằng D về. Nhưng mình cũng chẳng cầm cự được bao lâu, sử hết chiêu mà vẫn phải lùi dần lùi dần. Đột nhiên cây côn bị chặn lại rồi rụt khỏi tay, chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả tôi và thằng Việt ăn ngay một đòn côn vào bụng, ngã lăn ra đất, thở như nghẹn lại. Lúc lấy lại hơi thở thì thấy ông Bách đang vờn quanh lão Đinh, liên tiếp ra đòn nhẹ nhàng, hóa giải thế cương mãnh của đòn lão đánh ra. Bên phía Ngọc Anh thì cuống cả lên, thằng D đã tỉnh nhưng không tài nào ngồi dậy được. Ngọc Anh khóc nói :

- Anh đừng có cử động mạnh! Độc càng lan nhanh! Anh Việt ơi anh xem chồng em thế nào!

Thằng Việt lật đật chạy ra, còn tôi lại ra đứng canh, đề phòng gã kia giở trò đánh lén. Nghe thằng Việt bảo độc này phải để yên một lúc rồi mới uống thuốc chữa được, cử động mạnh là càng lan nhanh, khó chữa. Đang chú ý đến ông Bách, lo ông tuổi cao mà phải đánh thế này ắt sẽ mệt nhanh, đột nhiên có tiếng ù ù, liếc ra thấy ngay một viên đá bay thằng vào sau gáy thằng Việt. Không kịp suy nghĩ gì, tôi vội chạy ngay ra, gống người lên đỡ viên đá, may mà trúng vào bắp tay, nhưng ê ẩm cả người, nằm vật ra đất. Thằng Việt vừa quay ra sau thì trúng một viên vào ngực, cũng nằm nốt. Tình thế loạn vô cùng. Ông Bách thấy nguy vội chạy về cứu cháu. Đột nhiên, gã kia phóng một mũi dao vào lưng thằng D, định kết liễu luôn nó. Nhưng bất ngờ, Ngọc Anh lao vòng ra, lấy lưng che chắn cho chồng. Mũi tiêu găm ngập vào sau vai, máu tuôn xối xả. Mấy thằng nằm đó như người vô dụng, tức trào máu mà không làm gì được. Chưa hả dạ, gã lại bồi thêm hai mũi dao nữa, nó định giết cho tiệt đây mà. Bỗng một cánh tay giương lên, dùng tay trần bắt lấy một mũi, còn một mũi thì giơ cả bàn tay ra hứng.Thì ra thằng D dốc nốt sức tàn, lấy tay chặn đòn lại. Nó cắn răng nhặt mũi tiêu trên đất lên, ném mạnh về phía gã kia, ném xong nó cũng ngất lịm đi. Tôi và thằng Việt trông thấy bạn bị vậy, gào lên, cố sức vùng dậy mà không được, cả người cứ như tê bại đi. Ông Bách quay ra nhìn , thấy bọn trẻ đều gục hết cả, bị phân tâm, liền dính ngay một cước vào chân, lùi lại ngồi phịch xuống đất. Thôi thế là hết! Hết thật rồi!

Bỗng nhiên có tiếng sáo, hai đứa kia thoáng nghe thấy vội lủi mất, có vẻ sợ người này lắm. Ông Bách gọi to một tiếng đáp trả thì tiếng sáo dứt. Ông bước ra chỗ chúng tôi, đỡ hai thằng dậy, bấm bấm vài cái vào người thì tự nhiên khỏi. Vừa khỏi là chúng tôi lao ngay ra chỗ hai vợ chống Ngọc Anh. Lúc này hai người đã yếu lắm rôi, Ngọc Anh ngất vẫn ôm chặt chống, vết dao găm vẫn rỉ máu làm ướt cả lưng áo, còn thằng D thì mắt lờ đờ, nước mắt lưng tròng, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tái nhợt của vợ. Mặt nó cũng chẳng khá hơn, hai môi tím ngắt lại, da mặt sạm đi, nhìn hệt như người chết. Hai thằng bọn tôi đau lòng, khóc rống lên, ông Bách cũng không cầm được nước mắt, cố quay đi để không ai nhìn thấy. Ba người khiêng vợ chống thằng D vào nhà, cố tìm mọi cách cứu chữa, quyết giành hai người về từ tay thần chết. Thằng Việt xem mạch, băng bó chu toàn xong, quay ra bảo:

- Mạng của chúng nó giờ như chỉ mảnh treo chuông, sống chết khó nói được. Giờ mày thử đi quanh nhà, tìm xem có miếng vụn vải nào màu đỏ vứt quanh chỗ nhà không?

Tôi vội ra ngoài, mắt căng ra tìm bất kì vết đỏ nào có thể thấy được, hi vọng đó là thuốc, là bùa chú gì đó để có thể cứu lấy vợ chống thằng D. Được một lúc thì tìm được hơn chục mảnh vải vụn màu đỏ tươi, đem vào đưa. Thằng Việt và ông Bách xem xong, tái xanh mặt mày, lẩm bẩm:

- Thôi thế thì đúng rồi! Không lẽ đâu tự nhiên chúng nó lại mò đến!

Chuyện thứ mười: Trận cờ đời

Đêm hôm đó, thằng Việt và tôi gần như lật tung cả phòng sách nhà nó lên, tìm bất cứ trang, tờ nào có cách giải độc. Đang tìm thì thằng Việt reo lên, kêu to : "Ơ rê ka rồi mày ơi!". Tôi vội bổ ra, cắm mặt vào quyển sách nó đang bê, toàn là chứ Nho, đọc chẳng hiểu gì cả, thằng Việt phải chỉ tay vào dòng chữ, cắt nghĩa ra thì tôi mới hay. Hóa ra cách trị bệnh thực đơn giản đến không ngờ, chỉ cần giữ ấm cho bệnh nhân, đắp thuốc ba hôm theo chỉ dẫn trong sách là khỏi, nếu có thể kết hợp châm cứu và sử dụng thuốc Nam kết hợp thuốc Bắc thì tốt, nhưng cần nhất là tránh lạnh. Nghe đến từ tránh lạnh là tôi thở phào nhẹ nhõm, đang mùa thu, thời tiết dễ chịu, mát mẻ, vừa không nóng quá vừa không lạnh quá, thế này thì hai đứa nó được cứu rồi. Thằng Việt xé luôn trang sách đó, gấp gọn bỏ vào túi áo rồi cùng tôi ra hiệu thuốc nhà chú S, lấy thuốc Bắc, trên đường về nó còn mua thêm cả đậu xanh và rau muống nữa. Về đến nhà, cứ y theo sách làm, không dám sai một ly, đến khi châm cứu thì tôi và ông Bách phải đi ra ngoài, tránh làm thằng Việt mất tập trung. Ở trong một lúc lâu thằng Việt mới bước ra ngoài, nó lau mồ hôi trán, bảo:

- Qua cơn nguy kịch rồi! Giờ chỉ cần giữ ấm, nếu giờ hai vợ chồng nó mà gặp lạnh chừng năm mười phút là sẽ vỡ tim chết ngay. Bằng mọi giá phải giữ thế này cho đến ngày kia.

Chuyện đó quá đơn giản, trời này mà lạnh thêm được tý nào thì tôi đi bằng đầu. Đến cả ông Bách xem thiên văn xong cũng nói là trời còn mát mẻ hơn tuần mới trở rét, không phải lo.

Tối ngày hôm sau, ba người đang ngồi canh bên ngoài, vợ tôi thì ở trong trực, lo tắm rửa cho Ngọc Anh. Ba người ngồi nói chuyện phiếm, tôi nhân tiện hỏi:

- Này! Thế hôm qua cái vải đỏ đỏ đấy là cái gì mà hai người sợ thế?

Ông Bách đáp:

- Hai thằng kia trước vốn là người cùng phái với ông, nhưng vì danh lợi làm mờ mắt nên phản bội lời thệ, giết thầy ta rồi cướp luôn sách. Hôm qua tự nhiên chúng nó đến gây sự, ắt phải có người sai bảo, dự tính kĩ càng rồi.

Tôi ngạc nhiên nhìn, thằng Việt giải thích:

- Mày thử nhớ kĩ xem hôm qua có điều gì bất thường không!

Tôi lục trí nhớ, quả quyết:

- Ngoài việc thằng kia đánh lén ra thì làm gì có gì lạ.

Thằng Việt đáp:

- Quê mình vốn trọng tình làng nghĩa xóm, nghe nhà mình có động là sẽ kéo sang giúp ngay. Thằng chủ mưu nó biết thế nên ngấm ngầm đặt dây từ trước, chăng dây vải đỏ đó vào thì đất nhà mình sẽ thành nửa hư nửa thực mà không ai hay biết.

Nghe sao mà khó hiểu, tôi hỏi:

- Thì sao? Hôm qua vẫn bình thường, làng xóm sang xem lúc thằng D chửi rồi kéo về hết còn gì.

Thằng Việt mỉm cười đáp:

- Chính là ở chỗ đó, đất mình thực hư lẫn lộn, những thứ mình nhìn thấy ngoài đó chỉ là ảo ảnh thôi, mà lúc bên mình chửi nhau, đánh nhau với chúng nó có to đến nổ trời cũng chẳng ai biết, hàng xóm nhìn vào từ bên ngoài chỉ thấy cái sân vắng không có ai.

Tôi kinh ngạc, kêu:

- Thì ra là nó tính toán hết cả rồi. Vậy mà mình rơi vào bẫy dễ dàng như trẻ con.

Thằng Việt thở dài, nói:

- Lúc đó mình ngu quá, lão kia là thầy phù thủy cao tay, lẽ nào lão không biết ai có cốt ai không, đâu dễ nhầm lần giữa tao với thằng D. Đến kiếm tao chỉ là cái cớ, cái chúng nó thực sự muốn là mạng thằng D!

Tôi sực nhớ ra, hỏi:

- Là con âm tướng kia phải không?

Ông Bách nói chen vào:

- Nó là tướng võ, chỉ giỏi ma pháp chứ không thể nào nghĩ được mưu kế thâm sâu như vậy. Nếu chỉ đơn giản là con âm tướng thì dễ đối phó, nhưng ắt là còn có kẻ khác đang giúp nó, mà kẻ này thì không tầm thường. Mình ở ngoài sáng nó ở trong tối, muốn đánh cũng khó lắm!

Tôi suy nghĩ hồi lâu, giờ mới thấy hết cái quỷ quyệt của kẻ nấp trong bóng tối kia. Thì ra tất cả đều được sắp đặt hoàn toàn, con âm tướng, lũ âm binh tinh nhuệ, bọn tôi, người dân làng,…tất cả đều chỉ là trò chơi trong tay nó. Đang suy tư thì chợt có một vật bay vèo về chỗ tôi ngồi. Ông Bách đưa tay chụp lấy, thằng Việt và tôi vội đứng bật dậy lao ra ngoài sân quán sát bốn phía.Bốn bề lặng ngắt như tờ, không có lấy một bóng người, ngay cả tiếng chó sủa mèo kêu cũng không, một sự im lặng đáng sợ bao trùm vạn vật. Bước trở vào trong, thằng Việt vội cùng tôi đi đóng hết tất cả cửa kính lại, bật lò sưởi lên giữ ấm. Đi vòng vòng khắp các phòng xem xét tỉ mỉ xong, rồi dán cả bùa trấn môn vào tất cả các cửa. Vậy là tạm yên tâm được chút.

Ngồi xuống hiện, ông Bách đưa cho hai thằng xem vật vừa ném vào, là một quân cờ tướng, quân Tượng xanh. Cả ba băn khoăn, cố tìm lời giải đáp. Tượng là voi, chẳng lẽ lại là có voi vào đây giày xéo. Không! Không thể như thế được, quá ngớ ngẩn. Hay là chiết tự một chữ Hán nào đó, mà cũng có thể là liên quan đến một điển tích gì đó. Nghĩ mãi đau cả đầu mà vẫn không nặn ra được cái gì. Bống nhiên, thằng Việt hỏi giật:

- Có ai cảm thấy nhiệt độ hạ nhanh không?

Nghe nó nhắc tôi mới nhớ, nhưng có lẽ tại đêm nên sương xuống chút. Ông Bách như đọc được ý nghĩ của tôi, nhận xét:

- Đúng rồi! Lạnh này rõ ràng là lạnh sương đêm nhưng sương đêm đang mùa thu thì làm sao lạnh đến mức này được.

Ông Bách lang bạt từ trẻ, lại học khí công nên không bị ảnh hưởng khí lạnh là mấy. Tôi thì đi phượt trên núi quen rồi nên cũng chẳng thấy lạnh lắm. Duy có thằng Việt sức khỏe yếu hơn hẳn mới cảm nhận được. Không nghe nó nhắc thì cũng chịu, tôi sực nghĩ ra, khẽ bảo:

- Hình như có đứa giở trò phá phách!

Chưa dứt câu thì đột nhiên lại có một vật bay thẳng về phía tôi, tốc độ khá châm nên tôi quơ tay ra chụp được. Lại là một quân cờ tướng, là quân Mã xanh. Đưa cho hai người xem, cũng lại chỉ có lắc đầu và suy nghĩ miên man. Bỗng nhiên có tiếng vi vu vi vu, lên bổng xuống trầm, hòa vào trong không gian. Chính là tiếng sáo lúc chiều, âm thanh đặc biệt này không lẫn vào đâu được. Nghe tiếng sáo sao mà u uất, ai oán, hệt như tiếng khóc của ngàn vạn cây liễu rủ. Hình như từ lúc có tiếng sáo thì càng ngày càng lạnh, sương đêm xuống nhanh đến vậy sao? " Huỵch! Huỵch!", hai tiếng động phát ra từ phía cổng, có hai bóng đen nhảy phốc từ ngoài bờ tường vào. Cả ba vội đứng dậy thủ thế, dàn ngang chặn cửa chính lại. Hai bóng đen kia cứ thản nhiên bước vào sân, đến gần hiên. (Truyện được viết tại website: Haythe.us) Qua ánh đèn hắt ra từ nhà, trong khoảng tranh sáng tranh tối đó, tôi kinh hoàng nhận ra: Đó là hai con hình nhân giấy mà người ta hay đốt cho người chết, một còn còn ôm vòng hoa tang. Mặt con nào con nấy được vẽ cười toe toét, tô má đỏ hồng, híp cả mắt lại. Nhưng cái nụ cười của chúng nó làm tôi ghê rợn, nụ cười quái đản, dị hợm như mỉm cười mời người ta theo chúng về âm phủ.

Hai con hình nhân vẫn đứng sừng sững đó, nhìn chăm chăm vào nhà. Bất ngờ, con hình nhân áo hồng bay vọt về phía bọn tôi, giơ tay tính tát vào mặt thằng Việt. Thằng Việt vội thụp người né, con kia giơ chân đạp mạnh vào cửa, cánh cửa gỗ nặng trịch bị nó đạp mà rung lên bần bật, tưởng như sắp rời ra đến nơi. Trong nhà, tiếng hai đứa bé khóc thét lên, vợ tôi gọi vọng ra:

- Bên ngoài có chuyện gì vậy! Cửa bị đạp làm gió lạnh lùa vào mất!

Nghe nhắc đến gió lạnh, cả ba hoảng hốt, vội lao ra, đồng loạt tay đấm, chân đá gạt con hình nhân kia ra.Khỉ thật, hình nhân giấy gì mà cứng thế, ăn từng ấy đòn mà không rách sờn, chỉ bị đẩy lùi ra sau. Ông Bách hô to:

- Hai đứa lên cầm chân hai con hình nhân, để ông đối phó thằng đầu sỏ, nó dùng tiếng sáo điều khiển hình nhân.

Hai thằng vội vớ lấy vũ khí, xông lên đánh hai con hình nhân giấy. Bọn này tuy khỏe hơn người nhưng lại lù đù chậm chạp, phản ứng rất chậm và gượng gạo, tuy nhiên chúng nó khá lì đòn, ăn bao nhiêu côn, nhuyễn tiên vào người mà vẫn chẳng thấm tháp gì. Tôi chợt nghĩ ra cách là dùng lửa đốt, vội rút trong túi quần ra cái bật hộp, mở nắp rồi ném thẳng vào người con hình nhân. Ngay lập tức, lửa cháy bùng lên, con hình nhân kêu ré lên một tiếng rồi ngã ra, nằm chày phừng phừng dưới đất. Tôi vội quay sang trợ chiến cho thằng Việt, con hình nhân này giờ cứ dùng vòng hoa tang mà đỡ đòn, không tài nào đánh vào người nó được, mà người điêu khiển thì đã toàn tâm toàn ý điều khiển nó nên đánh rất hăng, cứ dần lấn lướt hai thằng. Bên phía ông Bách, ông đã rút cây sáo ra, thổi một bài khác với tiết tấu nhanh, dồn dập, ý muốn dùng tiếng sáo của ông để làm rối loạn tiếng sáo trầm buồn hiệu lệnh cho con hình nhân. Hai bên cầm cự nhau được nửa tiếng thì tôi lách đầu côn đâm xuyên qua vòng hoa, thúc một côn đẩy lùi con hình nhân. Thằng Việt nhân cơ hội vội lấy mũi chân gạt tàn lửa le lói dưới đất lên con hình nhân. Trong phút chốc thì nó cũng bắt lửa vào đầu gối, nhưng cháy tan cái chân thì lửa bị dụi mất. Con hình nhân bò lết trên đất, cố chạy ra cổng, ông Bách chợt ngưng thổi, hô to;

- Giữ nó lại để tra hỏi!

Thằng Việt vội quăng nhuyễn tiên quấn người con hình nhân, gồng sức kéo giật lại, tôi chạy lên đón đầu, lấy mũi côn điểm chặt xuống lưng không cho di chuyển thêm. Tôi cười hà hà, quát:

- Đồ hàng mã, để xem mày chạy đi đâu nào?

Đột nhiên, tiếng sáo kia đang u uất sầu thảm lại trầm dần xuống, rồi lại cao vút đến chói tai, váng óc. Một tiếng sáo hoét, dứt khoát, âm thanh nghe chừng quãng tám vang lên. Tiếng sáo vừa dứt thì con hình nhân rục rịch, người giật giật lên rồi ta ra thành giấy bột. Bên trong chứ toàn lông gà vit, xương thú. Tôi và thằng Việt vừa chán nản vừa căm phẫn tên kia, con hình nhân thì cũng hết lòng trong thành với hắn, vậy mà hắn kết liễu nó như vậy, ra tay với cả thủ hạ của mình. Con người này thực là thâm hiểm, tàn độc, khó mà đoán được. Hai thằng quay lưng đi vào trong, bỗng sau gáy tôi có gió, thằng Việt vội đưa tay ra chụp lấy. Thì ra là một mảnh giấy, bên trong có bọc một vật…..lại là một quân cờ tướng, quân Sĩ xanh. Mảnh giấy có mấy chữ : "Thú vị lắm! Hẹn hôm khác mình chơi tiếp!" .

Đọc xong mảnh giấy, ba người nổi giân bừng bừng, nó là đứa nào mà dám đem tính mạng người ra làm trò chơi, rốt cục thì thứ nó muốn chẳng phải là mạng thằng D hay thù oán gì, thứ nó muốn là một trận cờ kịch tính, và nó sẽ là người điều khiển bàn cờ. Nhưng ý nghĩa của 3 quân Tượng-Mã-Sĩ là gì? Kẻ kia có là ai? Vì sao nó lại để mắt tới hội chúng tôi?...Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn. Người trong bóng tối đó đúng là không thể xem nhẹ được, một trí tuệ quá siêu việt, sắp xếp kế hoạch hoàn hảo đến từng chi tiết, thông minh như thằng Việt, lão luyện như ông Bách mà cũng trở thành đồ chơi của hắn.

Trong nhà, vợ chồng thằng D vẫn bình an vô sự, đêm nay chúng tôi đã giữ vững, nhưng liệu giữ được bao lâu trước tên thâm hiểm kia?

Nỗi Ám Ảnh - phần 9

↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM