Old school Swatch Watches

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 2

Chap 4

Một buổi chiều tháng 7 năm lớp 9 tôi ngồi trên ban công, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, dòng người qua lại, bác bán hàng dong dạo quanh cất tiếng mời gọi trong cái tiết trời âm u...từng cơn gió mạnh thổi tung đám lá rụng, cây phượng đung đưa trước gió, những chiếc lá nhỏ xíu bay phất phơ vào tận trong phòng tôi,

Lòng chợt lo lắng nhưng cũng vụt tắt nhanh chóng khi nghĩ đến chiếc bánh sinh nhật của mình sắp được mẹ mang về, cái sinh nhật tôi mong chờ suốt cả tuần nay..được cắm những chiếc nến đủ màu sắc lung linh trong bóng tối, được ước nguyện một điều ước giản dị là mẹ mãi mãi ở bên cạnh..rồi thổi tắt nến, cắt bánh và thưởng thức nó cùng với mẹ. Thật là hạnh phúc biết bao...bất giác mỉm cười thích thú vì suy nghĩ đó.

Tiếng cái điện thoại mẹ mới mua tháng trước khi đi lấy hàng mang về tặng tôi vang lên, lấy ra thì thấy số lạ. Giọng một người phụ nữ nức nở nói, tuy có nói tên nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì nữa..cái điện thoại từ từ rơi khỏi tay tôi xuống đất vẫn vang tiếng gọi gì đó, như chết đứng không tin vào những gì mình nghe được, lao xuống nhà mở tung cái cổng sắt nặng trịch chết tiệt kia ra rồi phi ra đường như một thằng điên dưới cơn mưa tầm tã..cứ chạy cứ chạy, ngã không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn nồm cồm bò dậy chạy tiếp...luôn miệng nói.

Mẹ đợi con nha

Con đến đây

Đừng bỏ con nha mẹ

AA...A..A...AA....A

_

Băng qua những ngã 3 ngã 4 chẳng thèm chú ý gì tới dòng xe đang lao nhanh trên đường để tránh mưa, cứ chạy bỏ lại đằng sau tiếng xe phanh gấp đến rợn người, tiếng còi xe inh ỏi lẫn với tiếng chửi rủa. Tôi mặc kệ tất cả, quần áo lấm lem loang lổ máu của những lần ngã xuống đường, người ướt xũng nước...đôi mắt cay xè vì nước mưa..

Trước mặt đã là bệnh viện, tôi băng nhanh qua đường mà không hề để ý chiếc xe máy đang tiến lại trong màn mưa dày đặc và "rầm" tôi ngã ra, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tiếng láo nháo của người dân..tát thật mạnh vào mặt cho tỉnh táo rồi gắng gượng bò dậy xin lỗi rồi thất thểu bước đi nặng nhọc bỏ lại những lời trách móc của mọi người, chợt thấy áy náy nhưng nghe tiếng chửi rủa to át đi cả tiếng mưa nên suy nghĩ đó cũng chóng qua..

Ngước mắt lên nhìn tấm bảng in chữ đỏ to đùng trước cổng, tôi bước lên hành lang trước ánh mắt ái ngại của những người xung quanh. Mặc kệ họ tôi cố căng mắt tìm kiếm một thứ gì đó, muốn đi thật nhanh nhưng tôi gần như đã kiệt sức, cơ thể run lên từng cơn vì lạnh, chiếc áo trắng và chiếc quần vải xanh nay đã rách tả tơi, thân thể dày đặc vết xước, máu rỉ ra hoà tan với nước mưa nhỏ xuống nền

Đầu đau như có hàng trăm ngàn mũi kim thi nhau đâm xuyên vào trong, bất giác lấy tay quệt mắt để nhìn rõ hơn thì mới biết được rằng cái đầu của mình đanh chảy máu dòng dòng xuống mặt..nhìn qua tấm kính ở phòng bệnh thì mới thấy được bộ dạng thảm hại của mình..không khác zombie là mấy...mắt như sáng lên khi bắt gặp một hình bóng quen thuộc là cô Q đang ngồi lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở trước phòng cấp cứu, cô Q là bạn thân của mẹ, hai người cùng nhau đi buôn bán và xang nhà tôi chơi vài lần, chắc là cô gọi cho tôi đến

_ Cô...phù..phù...mẹ con..sao rồi ạ!

Cô Q ngước lên lau vội nước mắt rồi hoảng hốt kéo tôi ngồi xuống, lấy khăn lau máu cho tôi

_ Sao mà đến nông nỗi này..người ngợm..trời máu nhiều quá..

_ Cháu ổn...mà...mẹ cháu đâu cô?

_ Haizz, giờ cũng là lúc nói cho con biết mọi chuyện rồi..

Sau khi nghe xong tôi chết lặng đi, miệng lắp bắp không thể nói được điều gì. Người mẹ thân yêu của tôi đã chọn cách sống vài năm ngắn ngủi để chăm lo cho tôi, bỏ ngoài tai những lời khuyên can của cô Q và bác sĩ muốn mẹ phẫu thuật cắt bỏ khối u..chết tiệt cáo tỉ lệ thành công chỉ có 30% nhỏ nhoi, mẹ đã chịu đựng những cơn đau hằng ngày bên lọ thuốc giảm đau mà tôi thắc mắc hỏi nhiều lần mà mẹ vẫn che giấu...chấp nhận chịu hết đau đớn để có thể mang lại tiếng cười cho đứa con ngờ nghệch.

Cánh cửa phòng cấp cứu khẽ mở ra, vị bác sĩ già đánh kính bước ra trong bộ đồ blue trắng, kéo chiếc khẩu trang xuống rồi điềm đạm nói

Chúng tôi đã cố hết sức, thành thật xin lỗi gia đình

Câu nói nhẹ nhàng được cất lên nhưng đối với tôi lại là một tiếng sét đánh thẳng trúng trái tim non nớt của thằng nhóc sắp bước vào lớp 9, như không tin vào tai mình tôi lao nhanh vào phòng, cái khăn trắng phủ kín đầu, tôi lặng lẽ tiến lại khuỵ gối xuống cái nền nhà lạnh lẽo, tiếng gió rít bên ngoài, tiếng cành cây đập vào mặt kính của cửa xổ khiến tôi rùng mình, hoang mang đưa cái tay run run lên kéo cái khăn xuống với một hi vọng nhỏ nhoi là có một phép màu nhiệm của ông tiên bà tiên trong truyện cổ tích biến người nằm đó không phải là người mẹ yêu dấu của tôi

Ước mơ quá xa vời với thực tế là mẹ đã ra đi mãi mãi, dường như mẹ đang mỉm cười hạnh phúc, tim đau quặn thắt như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹn lại, nồng ngực như muốn nổ tung, cố gắng thở hắt ra từng hơi yếu ớt...

Tại sao lại như vậy? Ông trời sao lỡ cướp mất đi người phụ nữ mà con yêu quý nhất, ông quá bất công, con chỉ mới được hạnh phúc ngắn ngủi thôi mà....con đã làm gì dai cơ chứ?....A..AAAAAA

Tôi gào thét trong điên loạn, đập bỏ mọi thứ trong tầm với, căm hận sự bất công của cuộc đời....bầu trời như đổ xụp xuống, bóng tối bao trùm lấy tôi.

Tỉnh dậy bên giường bệnh bên cạnh là cô Q đang ngồi ngủ gục bên cạnh, mùi clo nồng nặc khiến tôi buồn nôn..cố gắng ngồi dậy bằng cái thân xác được băng dày đặc

_ Dậy rồi à, con làm cô lo quá..haizz

_ Dạ! Mẹ cháu đâu cô?

_ Sụt...sịt..mẹ con được hai bác đưa về quê theo di nguyện..hức..hức..khổ thân con quá..hu..hu

Cô Q ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, từng giọt lệ thấm ướt lưng áo tôi, cứ ngồi vậy, hai tay buông thõng, hướng đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm..nơi mẹ đang cười tươi vẫy tay gọi tôi. Lúc sau cô đưa tôi về nhà lấy vài bộ quần áo rồi chở tôi về quê..từng cánh đồng bạt ngàn, đàn cò trắng sải cánh bay lượn, căn nhà quen thuộc đã hiện ngay trước mắt, tôi đi vào trong mặc bộ tang phục rồi ra đứng cạnh bàn thờ để cúi chào dòng người đến viếng...

Bác trai đôi mắt đượm buồn ngồi tiếp khách, bác gái và cô Q ngồi bên linh cữu khóc lóc thảm thiết cộng thêm tiếng kèn trống làm không khí tang thương tột độ....từng dòng người vào viếng đa phần là bạn của mẹ rất đông, bên nội có vài người họ hàng xa thêm hàng xóm láng giềng chuẩn bị cỗ bàn

Tôi cứ đứng như vậy, không thể nghĩ được điều gì khác ngoài những kỉ niệm bên mẹ cứ ùa về trong tâm trí, đến tối muộn mọi người đã ra về hết tôi tiến về phía linh cữu khuỵ gối xuống, miệng lẫm bẩm vài câu vô nghĩa..từ tối qua đến giờ tôi không thể nuốt được một hạt cơm nào cho dù mọi người có khuyên bảo thế nào cũng không ăn thua..

_ "Chát"

Cái bạt tai của bác trai dành cho tôi khiến tôi ngã lăn ra ra đất, hoa mắt choáng váng..dù tát tôi nhưng tôi biết bác cũng đau khổ lắm, hai mắt bác rưng rưng nhưng đang cố tỏ ra mạnh mẽ, dù sao thì bác trai cũng là trụ cột trong gia đình..

_ Mày cứ như thế mà được à? Ai cũng đau lòng mày nghĩ mẹ mày ở trên trời có yên lòng nhìn mày trong cái bộ dạng này không?

_ Cái ông này sao lại đánh cháu nó...tội nghiệp thằng nhỏ, thôi ra ngoài giếng rửa mặt rồi vào ăn chút gì đó lấy sức để mai còn đưa mẹ ra đồng nữa..haizz

_ Ngoan đi con..

Sau khi nói xong cô đứng dậy đỡ tôi lên, xin lỗi mọi người rồi lê những bước chân nặng nhọc đi ra cái giếng quen thuộc..gầu nước trong veo mát lạnh làm tôi tỉnh táo hơn đôi chút, vào bếp gượng tọng vài hạt cơm vào trong cái miệng đắng ngắt....leo lên giường của hai bác, trằn trọc mãi cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ, quá mệt mỏi và đau đớn. Cơn ác mộng khủng khiếp khiến tôi mồ hôi đầm đìa và bừng tỉnh..

Cách đây mười ba năm trước, một thằng nhóc 2 tuổi mặc áo tang tay cầm di ảnh đội mưa đi trên con đường lầy lội đưa tiễn người cha và 13 năm sau vẫn là thằng nhóc đó đi trên con đường quen thuộc nhưng lần này nó lại đưa tiễn người mẹ...ông trời quá bất công ngườu tốt luôn phải chịu đau khổ còn những kẻ xấu xa thì thoải mái sống sung sướng..

Gần chục con xe con màu đen bóng loáng sang trọng đỗ dọc con đường làng, sau này nghe cô Q kể tôi mới biết được rằng họ là bạn làm ăn của mẹ, có cả vài vị làm to nữa..một mối nghi hoặc là tại sao mẹ chỉ làm ăn nho nhỏ nhưng lại có quan hệ với họ...

Hôm đó trời không mưa nhưng âm u vô cùng..những đám mây xám xịt được cơn gió rất mạnh thổi đến che khuất mặt trời, dặng cây bạch đàn đung đưa chống chịu từng đợt, vàng tiền, lá cây bay vào trong không trung, tiếng lá xào xạc và tiếng khóc than ai oán của cô Q, bác gái kết hợp với không khí âm u trong nghĩa địa làm cảnh tang tóc càng thêm đau đớn..bác trai đứng sau tôi ngước mặt lên trời để ngăn dòng lệ đang trực trào ra, cô và bác gái thì ngồi xụp xuống ôm chầm lên nấm mồ mà khóc thảm thiết.

Tôi quỳ gối hướng chọn đôi mắt vô hồn vào di ảnh, mẹ vẫn đẹp như vậy, hiền từ mỉm cười với tôi, gào thét trong điên cuồng, vật vã..đau đớn tuyệt vọng..

Tại sao? Tại sao mẹ lại cười? Tại sao mẹ không thức dậy đánh đập chửi bới thằng con bất hiếu này?

Tại sao mẹ lại bỏ con lại? Đừng đi mà...xin mẹ đó

Ông trời tôi hận ông

Tôi đã thành trẻ mồ côi như vậy, và cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn từ đó...

Chap 5

Chiều hôm đó sau khi cúng tuần xong cho mẹ, tôi được cô Q đưa về nhà ôm theo di ảnh được bọc kĩ lưỡng như một báu vật vô giá mà nếu có sai sót gì thì tôi sẽ phải ân hận cả đời.

Vì cô có việc cần giải quyết gấp ở cửa hàng mà mẹ trước khi mất đã nhờ cô trông nom nên để tôi trước cổng rồi phóng đi và không quên căn dặn tôi.

Con cố gắng đừng đau buồn quá nha, tối nay cô qua có một vật mà mẹ con nhờ cô gửi cho con

Gật đầu nhìn bóng cô khuất sau con ngõ nhỏ, tiếng "kẹt..kẹt" của cánh cổng sắt phát ra sau khi tôi mở...căn nhà trống vắng và quá lạnh lẽo..tôi lê những bước chân nặng nhọc lên cầu thang đi vào phòng thờ, nhẹ nhàng đặt di ảnh mẹ ngay ngắn cạnh ba. Thắp nén hương, vái lậy rồi thất thần đứng chôn chân nhìn làn khói trắng bốc lên huyền ảo trong không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Dường như hai người đang nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc, chắc ba ở trên đó vui lắm vì nay đã có mẹ cùng bầu bạn bỏ lại một mình tôi bơ vơ giữa cái cuộc đời bạc bẽo này...không hiểu một thằng nhóc 15 tuổi đầu liệu có thể độc bước trên con đường đầy chông gai và thử thách ở phía trước mang tên tương lai để tìm kiếm 1 thứ gọi là hạnh phúc ở phía cuối con đường. Tôi cũng vẫn hay tự hỏi

Liệu trên đời có thứ người ta gọi là hạnh phúc hay không? Hay chỉ nói cho vui miệng

Những tia nắng yếu ớt của hoàng hôn làm cảnh vật xung quanh như sầu bi hơn bao giờ hết, tôi lang thang trong căn nhà quen thuộc, đi từng ngõ ngách để tìm kiếm một hình bóng quen thuộc, một người mẹ đảm đang hết mực yêu thương con, sẵn sàng hi sinh cả cuộc sống để mang lại tất cả những gì đẹp đẽ nhất cho đứa con bé bỏng của mình...thật nực cười khi một người tốt đến như vậy tại sao lại qua đời khi tuổi đời còn trẻ còn những kẻ xấu xa bẩn thỉu họ lại sống vui vẻ, thậm chí là sống thọ là đằng khác.

Luật nhân quả ư? Tôi không tin có điều đó

Không biết tôi đã đi bao nhiêu lâu, chỉ thấy ngoài trời đã tối từ lúc nào, căn nhà tối om tôi thích bóng đêm vì mọi thứ trong đó đều mờ ảo như cuộc sống hiện tại của tôi vậy...ngồi trên bậc tam cấp trước nhà ngước mắt lên bầu trời, chắc là vẫn sớm nên chỉ có lác đác vài ngôi sao lấp lánh ẩn hiện sau màn mây...những kỉ niệm hòa quện với nỗi đau đang dày vò tâm trí, đầu óc tôi muốn nổ tung, vài cái tát "tự sướng" vào mặt giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút

Ánh đèn xe máy rọi thẳng vào khiến tôi chói mắt, đưa hai tay lên che mặt rồi ngoảnh đi hướng khác..ánh đèn đột nhiên vụt tắt kèm theo tiếng động cơ của chiếc xe ga trả lại không gian yên tĩnh và vài tia sáng nhỏ bé hắt xang từ hai ngôi nhà bên cạnh...cô Q hốt hoảng lên tiếng

_ Kìa con sao lại ngồi đây? Đèn điện sao không bật để tối thui thế này

_ Dạ cháu ngồi đây cho mát ạ, mải quá quên bật điện luôn, cô vào nhà đi ạ

_ Haizz, rõ khổ..chắc chưa cơm nước gì đúng không? Thôi ngồi dậy vào nhà bật điện để cô đóng cổng rồi hai cô con cùng ăn ha

_ Vâng!

Nhanh chóng đứng dậy đi bật điện, đột ngột sáng khiến tôi chói mắt, nheo nheo chúng lại một lúc cho quen rồi mới dám mở to ra...lật đật chạy lên nhà tắm rửa, người ngợm hôi mù . Từng tia nước mát lạnh từ cái vòi hoa sen chảy thẳng xuống người, thật dễ chịu hơn lúc nào hết, cái bụng réo ầm ĩ. Xong xuôi tôi bước xuống phòng bếp, nơi cô đang ngồi đợi tôi bên bàn ăn toả mùi thơm..một con vịt quay bk vàng óng béo ngậy, thịt bò xào, đậu phụ sốt, sườn giang, canh ngao...toàn những món ăn khoái khẩu của tôi nhưng chẳng thể nào nuốt được vì cái miệng đắng ngắt chết tiệt làm phụ lòng bao nhiêu công sức của cô..buôn g đũa xuống khẽ thở dài..

_ Cố ăn lấy sức con à! Trông con xanh xao quá..haizz

_ Thôi cô cứ dùng đi, cháu đủ rồi ạ!

_ Ừ..ra phòng khác ngồi trước đi, cô dọn xong sẽ ra nói chuyện với con sau

_ Dạ! cháu cám ơn..phiền cô quá

Cô không nói vì mà chỉ mỉm cười trìu mến rồi ra hiệu bảo tôi đi ra ngoài..khẽ gật đầu lại tiến lại cái sofa màu cà phê ở phòng khách, ngồi xuống pha chè... Lát sau cô Q đi ra xe lấy cái túi xách da màu đen mà cô vẫn hay mang, nhìn tôi ái ngại rồi ngồi xuống phía đối diện lặng lẽ mở khóa chiếc túi, lấy ra một cái phong bì để lên bàn..

_ Trước hết cho cô xin lỗi vì đã che dấu con về bệnh tình của mẹ con...

_ Cháu không trách cô đâu, ngược lại cháu phải cám ơn cô vì tất cả những gì cô làm cho gia đình cháu mới phải

_ Không trách là cô mừng rồi ơn huệ gì, đó là việc cô lên làm thôi..haizz..

_ Cô còn giấu cháu điều gì phải không ạ? Thái độ của cô rất lạ

_ À...ừm..à...đâu có gì đâu...à con mở cái phong bì mà trước lúc qua đời mẹ con có nhờ cô đưa cho con.

Nhìn điệu bộ ấp úng của cô mà tôi không khỏi nghi ngờ nhưng vội bỏ qua khi vừa mở cái phong bì ra, là một bức thư rất dài gần 2 tờ giấy, đó là nét chữ của mẹ đôi chỗ bị nhoèn do khi viết mẹ đã gửi gắm tất cả những cảm xúc của mình và cả những giọt nước mắt. Bất chợt hình ảnh người mẹ của tôi đôi mắt đẫm lệ viết từng dòng chữ chứa chan bao nhiêu tình cảm mẫu tử dành cho tôi....xin được phép trích một đoạn

M!! Con à

Sức khỏe của mẹ ngày càng tệ, có thể ngày mai, ngày kia hoặc một vài ngày nữa thì mẹ sẽ chẳng còn ở trên cõi đời này nữa, xin lỗi con yêu nhiều lắm. Mẹ ít học lại mồ côi nhng lại may mắn gặp được ba con, một người,đàn ông yêu thương mẹ hết mình, mẹ thật hạnh phúc cho dù có đói khổ thế nào. Sinh con ra ba mẹ đều mong muốn cho con có cuộc sống ấm no nhưng không thể, ba con mất sớm đặt hết gánh nặng lên lúc quá mệt mỏi mẹ muốn buông xuôi nhưng cứ mỗi lần,nhìn thấy con vui vẻ cười đùa bên đám bạn là mẹ như được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục đứng lên....Mẹ ước có thêm một chút thời gian nữa để có thể bù đắp phần nào đó sự thiếu thốn tình thương bao năm qua của con...đành phải nhờ cô Q người bạn thân của mẹ chăm sóc con....đừng đau buồn khi mẹ không còn nữa, hãy mạnh mẽ lên mà phải cố gắng sống thật tốt đừng phụ lòng ba mẹ nghe con yêu...ba mẹ mãi mãi dõi theo trên mọi bước đi của con...

Mẹ yêu con nhiều lắm...vĩnh biệt con yêu của mẹ...

Đôi mắt tôi nhòe đi, không còn nhìn rõ nữa..những giọt nước mắt lã chã rơi xuống bức thư, hai tay run rẩy, tim đau thắt lại...nỗi đau trồng chất nỗi đau, thay nhau cào xé tâm hồn tôi, trong tôi chỉ còn bóng tối bủa vây, nỗi hối hận dâng trào xục sôi làm tôi gần như phát điên lên...Ngay cả khi gục xuống mà mẹ vẫn ôm khư khư chiếc bánh sinh nhật của tôi, không muốn làm hỏng chiếc bánh...

Sao mẹ không chịu nghĩ cho mình vậy mẹ

Con không thể báo hiếu cho mẹ được nữa

_ M cô biết...con..đang hết sức..hức hức..đau buồn..nhưng con hãy mạnh mẽ lên..cô sẽ..thay mẹ con...hức..hức..chăm sóc cho con..huhhuuu

Cô nói trong nghẹn ngào rồi ôm chầm lấy tôi bật khóc còn tôi thì khóc lóc la hét gào thét như một thằng điên thực sự, không có cô thì không biết hôm đó tôi ra sao nữa..khi nếm trải tột cùng của nỗi đau thì ta sẽ thấy chẳng có gì có thể làm ta đau được.

Sau một hồi gào thét điên loạn tôi kiệt sức ngồi đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định, thấy nhẹ lòng đôi chút, cô Q nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, xoa xoa mái tóc đã rối tung lên. Một cảm giác thật thân thuộc, ấm áp như được nằm gọn trong vòng tay âu yếm của mẹ vậy.

_ Hãy để cô làm người mẹ thứ 2 của con chứ?

Tôi im lặng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn cô, quá đột ngột khiến tôi không biết phải xử trí thế nào..

_ Cô cũng giống mẹ con, mồ côi không cha không mẹ lang thang đầu đường xó chợ...làm đủ mọi nghề để mưu sinh. Nhưng cô không may mắn như mẹ con là gặp được người chồng tốt như ba con mà thay vào đó, cô gặp phải 1 tên đốn mạc..lừa lấy hết vốn liếng làm ăn mà cô tích cóp bao nhiêu năm rồi biến mất cùng con mụ hồ li tinh..Cô gục ngã hoàn toàn, chẳng thiết sống nữa, cô đã tự tử nhiều lần nhưng đều thất bại vì mẹ con ngăn cản. Mẹ con đã cho cô biết cuộc sống nó quan trọng nhường nào, khuyên nhủ cô tiếp tục sống...chặng đường phía trước còn rất dài con hiểu chứ! Đau thương rồi cũng sẽ qua, nó giúp con người mạnh mẽ lên và cũng có thể biến ta thành kẻ hèn kém...liệu ba mẹ con trên trời có vui được khi nhìn thấy con là một kẻ nhu ngược không...cô chỉ nói vậy thôi hãy suy nghĩ thật kĩ nha con...

Sau khi cô nói xong, không gian lại trở về vẻ im lặng vốn có của nó, lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt của cô rồi khẽ đứng dậy bước lên cầu thang và ngoảnh đầu lại nói

Hãy cho con buồn hết hôm nay thôi

Chap 6

Liệu tôi có thể chôn sâu nỗi đau này vào sâu thẳm trong tim được không khi mà con tim này đang quặn thắt từng cơn, nhưng dẫu sao tôi cũng phải làm tất cả mọi thứ để vượt qua vì tôi biết được rằng trên đời vẫn còn một người mẹ thứ hai là cô hết mực yêu thương, có quá xa vời khi nghĩ đến tương lai hay không?

Trước mắt tôi là căn phòng nơi mà mẹ từng hiện hữu, tôi đứng ngay cửa, nhìn ngắm mọi đồ vật thân thuộc của mẹ trong căn phòng, cái bàn trang điểm nơi mẹ vẫn thường ngồi chải tóc mỗi buổi sáng, chiếc giường nơi mẹ nằm đó ôm tôi ngủ mỗi khi tôi bị bệnh...tất cả mọi thứ...mẹ như vẫn ở đây, cười hiền từ, nụ cười của mẹ thật đẹp, mái tóc dài đen óng ả xoã xuống...sự việc xảy ra như mới hôm qua khiến đôi khi cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng khủng khiếp mà chỉ cần tỉnh dậy thì mẹ sẽ ở cạnh bên tôi

Mẹ vẫn ngồi đó tươi cười vẫy tay gọi tôi lại nhưng đôi chân tôi không thể nào bước tiếp, tôi sợ, rất sợ khi bước đến thì mẹ sẽ tan biến mất như làn khói vào trong màn đêm vô tận..khóe mắt cay cay tôi quay lưng vội vàng về phòng mình đóng chặt cửa lại như muốn chốn tránh sự thực nghiệt ngã mà tôi đang phải nếm trải...nhe nhàng nằm xuống giường, ôm chặc lấy cái khung ảnh mà hai mẹ con tôi chụp khi đi chơi công viên..bức ảnh duy nhất của tôi và mẹ..một kỉ vật vô cùng quý giá đối với tôi còn xót lại..

Tôi muốn ngủ một giấc thật say, tạm thời quên đi mọi thứ nhưng không tôi không thể làm điều đó...phải khắc ghi nó không bao giờ được phép quên..như chợt nhớ ra một điều gì đó, tôi bật dậy khởi động máy tính

Tôi biết tuy hoàn cảnh mình như vậy nhưng vẫn còn hơn rất nhiều những đứa trẻ khác mà tôi đã từng gặp, ít nhất tôi cũng đã từng được hưởng hạnh phúc, có người ba người mẹ và cả cô với hai bác yêu thương tôi hết mực...được sống trong căn nhà không lớn lắm nhưng quá đủ với tôi rồi, vật chất tiền bạc có lẽ không thiếu thốn mà khá đầy đủ...còn nhiều mảnh đời còn hoàn cảnh hơn tôi gấp trăm ngàn lần mà họ vẫn sống, thậm chí sống vui vẻ..

Khi tôi ngồi trong căn nhà với giường êm đệm ấm thì còn có những đứa trẻ quần áo rách rưới đầu trần đội mưa lang thang, vật vờ trong màn đêm với cái bụng đói....người giàu vẫn cứ giàu còn người nghèo thì vẫn cứ nghèo...hãy thôi than thân trách phận, liệu có giúp mình khá hơn nếu cứ mãi dằn vặt về quá khứ, theo tôi nghĩ là không...thời gian sẽ giúp ta nguôi ngoai mọi niềm đau nhưng nó không phải liều thuốc tiên để có thể chữa lành vết thương trong lòng, cố chấp chỉ làm ta thêm đau đớn hơn mà thôi

Chấp nhận sự thực nghiệt ngã thật khó nhưng ta hãy coi nó là một thử thách cần phải vượt qua để trưởng thành hơn trong suy nghĩ và cách sống..tuy nói là vậy nhưng làm được hay không lại là một chuyện khác.

Nhìn mẹ lặng lẽ ra đi mà tôi không thể khóc, nó quá đau, đau lắm đôi lúc tôi muốn kết thúc cuộc sống của mình cho nhẹ lòng. Tôi quá yếu đuối phải không? Chỉ là tôi đã không còn mục đích sống mà thôi nhưng cô nói đúng...tôi phải sống, phải sống thật tốt để không phụ công ơn của ba mẹ, đặc biệt là người mẹ đã hi sinh cả chính mạng sống của mình để mang lại những giây phút vui vẻ và hạnh phúc cho tôi..

Sau một hồi lang thang trên mạng, tôi cũng biết được một số thứ cần thiết để cho ngày mai, tắt máy vào vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ...chập chờn trong cơn mê, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán tôi

Ngủ ngoan con nhé! Hãy để quá khứ lại đằng sau con và mạnh mẽ bước đi trên con đường phía trước. Mẹ sẽ thay ba mẹ con ở bên cạnh làm điểm tựa mỗi lúc con yếu lòng. Mẹ biết con đang vô cùng đau khổ, mẹ cũng vậy nhưng con à! Dù đau buồn đến mấy cũng không thể khiến người đã khuất sống lại được. Mẹ sẽ cố hết sức có thể để bù đắp lại nỗi đau mà con đang gánh chịu. Mẹ tin mẹ làm được..mãi bên mẹ nhé con, vì con là mục đích sống cuối cùng của mẹ...cười lên con, không sao đâu, mọi thứ sẽ qua như một giấc mơ khi con tỉnh dậy..

Mẹ yêu con nhiều lắm con yêu của mẹ

Tôi nghe được hết từng câu từng chữ mang đầy cảm xúc của cô, quả thực tôi vẫn còn may mắn khi còn người mẹ thứ hai bên cạnh..thấy cô ngồi bên giường tôi, khẽ kéo chăn đắp lên bụng tôi, cô khóc nhiều lắm nhưng cố gắng không phát ra tiếng sợ tôi thức giấc biết được..khóe mắt tôi cay xè, nắm chặt lòng bàn tay lại thầm nhủ

Con nghe thấy hết rồi mẹ à! Và giờ thì con đã hiểu mình phải làm gì rồi, mẹ yên tâm nhé con của mẹ sẽ mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ chở che cho mẹ, không bao giờ để mẹ buồn nữa..hãy khóc hết đêm nay thôi nhé để ngày mai mẹ con mình sẽ trở lại cuộc sống bình thường...và lúc này đây con muốn hét lên cho cả thế giới biết được rằng

Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ à!

Một lúc sau tiếng khóc đã dứt mà chỉ còn vài tiếng nấc nghẹn ngào trong màn đêm tĩnh mịch, cô nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi lặng lẽ đi ra ngoài...cảm giác xót xa khi nhìn hình bóng nhỏ bé của cô khuất dần vào bóng đêm...lau vội nước mắt, thở dài nhìn trần nhà rồi chìm vào giấc ngủ...

Ánh nắng chiếu vào mặt khiến tôi tỉnh ngủ, một giấc ngủ thật ngon khiến cơ thể nhẹ nhõm và khoan khoái lạ thường..vươn vai khởi động một chút rồi làm vệ sinh cá nhân...vẫn như vậy cô ở phòng bếp lúi cúi dọn dẹp, trên bàn là bát bánh đa cua nóng hổi tỏa khói nghi ngút..nhìn thôi cũng đủ ứa nước miếng rồi..haizz

_ Vào ăn đi con, mẹ vừa mới mua về xong

_ Dạ! Mà mẹ ăn chưa vậy

_ Mẹ ăn rồi..hìhì

Tôi im lặng nhìn cô, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, gương mặt nổi gân xanh, bộ dạng mệt mỏi. Tôi đoán là cô chưa ăn gì, trong lòng có cảm giác vô cùng xót xa xen lẫn chút uất hận chính bản thân mình. Tôi đứng dậy, tiến ra chạn bát rồi lấy một cái bát chậu to chạy nhanh ra khỏi nhà trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô kèm theo tiếng gọi yếu ớt..ra đến quán bác X ở đầu xóm có mua 1 bát bánh đa trắng sợi nhỏ rồi chạy nhanh về đặt lên bàn

_ Con biết mẹ chưa ăn sáng, mẹ cố ăn đi rồi lên phòng nghỉ ngơi để con dọn dẹp cho

_ Trời đất..hức..hức..mẹ.mẹ

Tôi nhanh chóng đứng dậy lau nước mắt cho cô rồi kéo cô ngồi xuống bàn và không quên lấy thìa và đũa..

_ Thôi mà mẹ..nghe con đi nha, phải ăn hết đó không được bỏ

_ Ừ...ừ..tại mẹ vui quá thôi mà..ăn..ăn đi con

Cô mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt đã vui hẳn lên cho dù còn ngấn nước...tôi thấy vui vui trong lòng vì vừa làm được một việc nhỏ cho người mẹ thứ hai của mình..cố ép cô ăn hết bát rồi bảo cô lên phòng, tôi ở lại dọn dẹp phòng bếp, phòng khách thoáng cái đã 8h, vội leo lên lầu, đi qua phòng thấy cô đang ngủ, khẽ mỉm cười bước về phòng của mình rồi viết một tờ giấy có ghi

Con đi có chút việc, trưa con về nấu cơm..mẹ dậy thì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn đi nha..yêu mẹ

Tôi khoá cổng rồi đạp xe đến nơi đã định nhưng cũng phải hỏi đường nhiều lần và vòng vèo mãi mới tới một cửa hiệu nho nhỏ lằm sâu trong con hẻm...run run nhưng đã quyết tâm, tôi tiến vào bên trong..một người đàn ông tầm 40 tuổi xăm trổ đầy mình, hình thù kì dị khá dữ tợn tiến ra hất mặt nói

_ Nhóc tìm ai à?

_ Dạ! Chào chú..cháu..cháu đến xăm mình ạ!

_ Hả..hahaaaaaa..nhóc có biết mình đang nói gì không?

_ Cháu biết chứ, chú sợ cháu không có tiền trả à

_ Ái chà..khẩu khí dữ gớm nhỉ..hahaaa...tiền thì ai mà chẳng muốn..bọn trẻ bây giờ đúng là kì lạ..

_ Dạ! Cháu muốn khắc ghi những thứ quan trọng với cháu, chú có thể giúp cháu không?

_ Thôi được rồi, thấy nhóc có vẻ quyết tâm..chú thấy tò mò rồi đấy..haaahaa..ngồi xuống đây kể chú nghe xem lí do vì sao nào

_ Dạ!

Chú và tôi ngồi đối diện với nhau, tôi từ từ kể cho chú hết mọi chuyện, chẳng hiểu vì sao tôi lại làm thế cả, chỉ biết là có cảm giác vô cùng thân quen với tôi chắc chú cũng trạc tuổi ba tôi nếu còn sống..chú nghe xong gật gù

_ Không ngờ nhóc có hoàn cảnh như vậy! Thôi được rồi vào trong đây muốn xăm gì thì bảo chú..haaa

_ À..dạ..cháu cám ơn chú..ơ nhưng còn cái xe đạp ở ngoài kia ạ

_ Hahaa..nhóc yên tâm đi, cái xe của nhóc để ở đấy cả tháng cũng chẳng có một thằng nào dám động đến..

Tôi hơi quê một tí chẳng hiểu ý chú nói nhưng cũng dạ vâng rồi đi vào trong

Chap 7

Vào bên trong nhà là một cái giường nhỏ trải đệm mỏng màu trằng, ban ngày mà trong nhà vẫn khá tối cho dù đã bật đèn..chẳng hiểu tại sao tôi vào đây nữa, rõ dàng bên ngoài không có biển hiệu quảng cáo gì mà chỉ biết đĩa chỉ trên một forum về tattoo trên mạng. Công nhận cũng liều thật nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi, tuy có hơi chùn vì lần đầu tiếp xúc với kiểu người như chú..haizz có lẽ là do duyên số và sau này người giúp tôi rất nhiều không ai khác là chú nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì chả biết gì.

Tham gia forum về tattoo cũng khá lâu, tìm hiểu nhiều rồi và cực kì thích..đó không phải là thể hiện mình hoặc đại loại như ngày nay các bạn bảo là trẻ trâu, đó là một môn nghệ thuật mà nhiều người không thích thậm trí còn ghét nó nữa...

Cuộc sống mà cứ mãi làm theo khuôn khổ thì chẳng khác nào một cỗ máy biết thở. Sao không làm những gì mình thích và thấy đúng đắn thay vì phải làm theo sự sắp đặt của người khác..ít nhất thì tôi nghĩ vậy và luôn làm như thế đến tận bây giờ

Tôi ngồi xuống giường, trình bày ý tưởng của mình và mang cả hình minh họa đưa cho chú tham khảo, tôi với chú bàn bạc với nhau sau khoảng 15p thì chú bắt đầu vào công việc của mình...chẳng có thuốc tê hay dùng cho những hình xăm to mà chỉ "xăm chay" theo như tôi được biết lúc đó tatto không phát triển thịnh hành như bây giờ. Tuy có đau nhưng tôi thích như vậy vì với tôi thì cái gì càng đau càng nhớ lâu..tôi muốn nhớ mãi những gì thuộc về quá khứ, kí ức và nỗi đau...không muốn quên và cũng chẳng thể nào quên được chúng ngay cả trong giấc mơ, chốn tránh nó ư, không! Tôi sẽ khắc ghi nó vào tâm trí, thậm chí là khắc ghi trên cơ thể mình để mỗi khi nhìn lại tôi biết được cuộc đời nghiệt ngã đến nhường nào...

Vừa làm hai chú cháu trò truyện rất cởi mở, tôi hiểu thêm về chú hơn...chú tên L, ba mẹ già ở dưới quê một mình chú lên đây lập nghiệp để kiếm tiền nuôi hai người em ăn học, cuộc sống bon chen, không có được học hành chú dần lao vào con đường tội lỗi.....từng vào khám vì tội cố ý gây thương tích và nhiều tội danh liên quan đến xã hội đen...ba mẹ chú đã già khi nghe tin đó thì không chịu nổi nên đã qua đời, hai người em của chú cũng phải bỏ học lang thang kiếm sống qua ngày...sau khi mãn hạn, chú mở quán tattoo nhưng không thể rút lui khỏi giới xã hội đen, vẫn là một tay anh chị bảo kê nhiều địa điểm trong thành phố..

_  Sau khi ông bà già mất, ở trong tù tao hối hận lắm, đêm nào nước mắt cũng ướt gối..mẹ kiếp cái cuộc đời này chứ, cũng định mãn hạn rồi làm lại cuộc đời nhưng nhìn đám anh em từng vào sinh ra tử không trốn dung thân, đau xót lắm nên đành tiếp tục vậy cũng vì để nuôi hai đứa em để chúng đi học lại, đời tao đã khổ rồi thì nhất quyết dù thế nào đi chăng nữa  cũng phải  cho chúng nó cuộc sống khá hơn..

_  Mới đầu cháu nghĩ cuộc đời của cháu đã khổ sở lắm rồi nhưng không ngờ...

_ Mẹ đời..mỗi người một số chẳng ai hơn ai đâu..được cái nọ thì mất cái kia thôi..ông trời chẳng bao giờ tiệt đường sống của mình cả..mày còn nhỏ chưa hiểu hết được đâu

_ Dạ!

_  Đang đâu nói mấy thứ vớ vẩn..mẹ kiếp...làm tao mất tập trung mà hỏng hình thì đừng có mà trách tao nha mày.

Chú nói rất nhiều điều với tôi, đúng thật là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nghe những tâm sự trải đời của chú tôi mới hiểu thêm nhiều về bề chìm của cái thành phố phồn hoa nhộn nhịp này...

Đã quyết định làm gì thì đừng quay đầu lại

Nhớ như in câu này của chú, tôi biết mình làm gì. Tôi không quan tâm người ngoài nghĩ tôi thế nào vì họ đâu có phải là tôi đâu. Có lẽ mọi người đã có quan niệm không đúng về những người xăm mình, cái gì cũng có hai mặt của nó đâu phải ai xăm trổ cũng là người xấu, là trộm cướp....tôi được tận mắt chứng kiến rất nhiều trường hợp vì nó có mặt ngay trước mắt tôi, chỉ cần để ý chút là thấy ngay..người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi trong quán cafe sang trọng nhưng sẵn sàng đánh đập không thương tiếc đứa trẻ đánh giày chỉ vì nó làm xước một vết nhỏ trên cái giày đắt tiền của ông ta...một người xăm trổ đầy mình sẵn sàng dắt một cụ già qua đường...và còn rất nhiều nữa..

Sau hơn hai giờ đồng hồ, nén đau, mồ hôi đầm đìa thì cũng xong hình xăm quan trọng nhất. Đã đến giờ về đi chợ nấu cơm cho cô, tôi ngồi dậy mặc áo vào

_  Chiều nay cháu qua, giờ cháu phải về nhà có chút việc ạ, hết bao nhiêu cháu gửi chú..

_  Ừ..về đi, tiền nong bao giờ xong thì tính sau..

_  Ơ thế có tiện không ạ! Chú không sợ cháu bùng à.hìhì

_  Cuộc đời thằng L này chưa từng sợ một cái gì cả..hahaaa..muốn bùng mà được hả?

_ À..dạ! Cháu chào chú cháu về..

_ Ờ..nhớ lời chú dặn đó

Tôi cười gật đầu chào chú rồi đi ra ngoài, may mà biết trước mặc cái áo thun đen không thì mực dính hết vào giặt chẳng sạch nổi...chiếc xe đạp vẫn còn nguyên chỗ cũ trong con hẻm vắng tanh vắng ngắt, nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít....lấy xe và chào chú thêm lần nữa rồi ra về, nghe nói khu này nổi tiếng đâm chém nên thấy mấy anh mặt mũi dữ tợn ngồi quán nước nhìn nhìn mà rợn tóc gáy...nghĩ mình bây giờ mà ngồi như thế thì cũng giống họ thôi haizz

Đạp xe giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, mồ hôi chảy như tắm, cái lưng vừa xăm xong vẫn còn hơi rát, ghé qua chợ mua ít đồ rồi nhanh chóng trở về nhà.

Mở khoá cổng chui tọt vào bếp, đặt đống đồ lên bàn vội vàng mở tủ lạnh rúc hẳn đầu vào ngăn đá, một cảm giác thật phiêu, cầm lấy chai nước mát tu một hơi quá đã..xoa xoa cái bụng rồi vào nhà tắm cạnh bếp rửa mặt cho tỉnh táo để bắt đầu công việc bếp núc, trước đây thỉnh thoảng cũng nấu khi mẹ có việc về muộn nhưng chỉ nấu được vài món dễ thôi chứ mấy món cầu kì thì chịu...cắm cơm, vặt rau, thái đậu, chặt xương, blabla..các kiểu rồi bắt tay vào nấu..

Sau khi nấu xong, nếm có vẻ là ngon, ít nhất là tôi nghĩ thế..bày biện cẩn thận ra bàn rồi lên phòng gọi cô xuống....gần đến nơi thì nghe có tiếng cô nói chuyện điện thoại với ai đó khá gay gắt..không muốn nghe làm kẻ nghe lén nên tôi bước nhanh đến gõ cửa..tiếng nói chuyện nhỏ dần và cánh cửa mở ra

_  Con về rồi à!

_  Dạ! Mẹ xuống nhà ăn cơm

_ Trời đất...ừ..ừm..hì..con xuống trước đợi mẹ chút nha.

_ Dạ! Mẹ xuống liền nha không cơm canh nguội hết không ngon đâu.hì

_ Ừ..hì..bắt tội con quá

Tôi cười trừ, tay gãi đầu rồi đi xuống, một lúc sau cô cũng xuống với vẻ mặt không dấu được niềm hạnh phúc, nhẹ nhàng ngồi xuống mỉm cười nhìn tôi âu yếm...vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, một bữa cơm với ấm cúng của gia đình mà lâu nay mới có khiến tôi hạnh phúc thực sự. Sau khi ăn xong tôi và cô tranh nhau rửa bát rồi gọt hoa quả trong tiếng cười nói vui vẻ, tôi leo lên phòng định nằm nghỉ một chút thì chợt nhìn thấy cái điện thoại của mình nằm lăn lóc ở dưới nền ban công, màn hình đen xì do " đói ăn" nhiều ngày liền, cắm cái sạc được một lúc rồi khởi động chỉ sợ ngấm nước mưa thì mệt nhưng may quá nó lại lên...hơn chục cuộc gọi nhỡ của cô và thằng K..haizz..lưu số cô là "mẹ hai"...trong danh bạ vẫn còn số của mẹ, nhìn thấy nó lòng tôi chợt chùng xuống đâu đó vẫn vang vọng giọng nói ấm áp của mẹ

Con này nếu một mai mẹ không còn trên đời nữa, thì con cũng đừng buồn nha, vì cuộc sống của con người thật ngắn ngủi, hãy biết trân trọng nó đừng để sau này phải hối hận...mẹ tin con trai yêu quý của mẹ sẽ là một người tốt như ba con vậy..

Hãy nhìn những đứa trẻ mồ côi giữa mùa đông với đôi chân trần lang thang khắp nơi chỉ để kiếm 1 chỗ trú chân hay 1 mẩu bánh mì...những cụ già đắp trên mình cái chiếu rách nằm co ro ở gầm cầu...Con phải hiểu rằng mình may mắn hơn họ..lấy đó làm động lực để tiến lên nha con yêu, không được phép ỷ lại vào ai cả mà hãy tự đứng trên chính đôi chân của con...con sẽ thấy cuộc đời ý nghĩa biết nhường nào...mẹ ước có thể nhìn thấy con trưởng thành nhưng có lẽ ông trời không cho mẹ làm điều đó nữa...mẹ xin lỗi...rồi con sẽ hiểu..hãy tha thứ cho mẹ...

Đợi cô ra khỏi nhà được một lúc thì tôi cũng chuồn ra khóa cổng cẩn thận rồi đạp xe đi luôn..hiện tại tôi không muốn cô biết...cố gắng đạp xe thật nhanh đến nơi..sau 3h đồng hồ thì cũng hoàn tất.

_ Đúng ý chưa mày, chú làm hết sức rồi đó, chê là chú đạp bắn ra đường nha mày..haaha

_ Dạ! Cháu sao dám, chú cho cháu gửi tiền ạ..

_ Ờ đưa tạm chú 10tr thôi nửa tháng nữa đến làm nét thì mang thêm 5tr nữa là được..

_ Hả???? Cháu không nghĩ là nhiều thế đâu, giờ cháu còn có 4tr à, sao đây chú..

_ Hahaa.thằng nhóc này mới dọa một tí mà đã xanh mặt rồi..tiền nong gì mày mời chú bữa rượu của lão H cẩu ở đầu ngõ là được..hahaa

_  Ơ..cháu..cháu

_ Hay thôi vậy tao lấy tiền

_ Dạ! Một bữa chứ hai bữa cũng được ạ..hìhì

_ Hahaa..ok giờ ra ngoài đợi chú đóng cửa rồi mình đi luôn cho nóng nhỉ thèm món lòng chó chảy cả nước miếng.haha

Chẳng còn biết làm gì hơn, gãi đầu rồi đi ra ngoài gọi điện cho cô báo không về ăn cơm, giọng cô có vẻ hơi buồn, thấy có lỗi với cô quá nhưng chú tốt vậy mà không biết điều thì mất mặt lắm. Tôi dắt xe đạp còn chú đi bên cạnh khoác vai như hai người bạn cười nói rôm rả suốt quãng đường đi. Đến quán thì để chú gọi món chứ tôi có biết gì đâu, một lát sau đồ ăn được mang ra, mùi thơm nức hết mũi chỉ muốn lao vào đánh chén no nê, chú uống rượu còn tôi uống..nước ngọt..

_ Sao cái mặt ngu ngu như ngỗng ị thế hả? Hay là vẫn còn thắc mắc về chuyện tiền nong?

_ À..dạ vâng, dù sao chú với cháu mới vừa gặp nhau mà chú lại làm vậy cháu thấy sao sao ấy..

_ Hahaa. Tao không phải tự khoe khoang chứ tao từng tiếp xúc với rất nhiều loại người đủ các thể loại, chỉ cần quan xát cử chỉ và đặc biệt là ánh mắt là tao có thể biết được bọn nó là người như thế nào...nên 1 thằng nhóc như mày làm sao qua được mắt tao, tao quý mày vì mày vì mày không giống mấy thằng công tử lắm tiền coi trời bắng vung, cậy có chút tiền của ông bà già mà rồi khinh người như rác..

_Uầy tâng bốc cháu nổ mũi mất hìhì

_ Tao không được học hành tử tế nên ăn nói thô lỗ, thích ăn nói thẳng thừng chả ngại bố con nhà thằng nào cả...nghe mày kể về hoàn cảnh thì tao biết mày là thằng con có hiếu, tao quý mày vì điều đó, dù sao mày cũng còn là học sinh nên tao cho nợ, bao giờ làm ra tiền thì trả tao sau, thôi ăn nhanh còn về không muộn người nhà lại mong..

_ Dạ! Cháu cám ơn chú ạ!

Khoảng 8h tôi đứng dậy chào chú vào gửi tiền và để lại thêm cho chủ quán vài trăm rồi ra về...ăn no mà phải đạp xe đúng là cực hình những lúc bánh xe cán phải cục đá thì thốn không chịu được..mãi mới về tới nhà vì không dám phóng nhanh, lặng lẽ đóng cổng rồi nhẹ nhàng vào nhà lén lút như thằng ăn trộm, chợt nhìn thấy cô đang ngồi ở phòng khách, giật mình và chẳng biết tại sao tôi lại có cảm giác sợ sệt như vừa làm một điều gì đó có lỗi vậy..

_ Con về rồi mẹ

_ Ừ ăn cơm chưa con?

_ Dạ con ăn rồi, mẹ ăn chưa ạ?

_ Mẹ ăn rồi, con đi đâu vậy

Tôi ngồi xuống bên cô, kể hết mọi chuyện cho cô..tôi không muốn nói dối mà nói dối chắc cũng không được..cô nghe xong thì ngồi trầm tư suy nghĩ điều gì đó..tôi nhìn cô mà nóng hết ruột gan chờ phán quyết của cô.....không sợ cô mắng mà chỉ sợ cô vì tôi mà buồn thôi..Đột nhiên cô ôm tôi vào lòng rồi khóc..

_ Con xin lỗi mẹ, đừng khóc nha mẹ..con đau lắm

_ Không..không sao đâu..mẹ hiểu con của mẹ làm vậy vì điều gì mà

_ Dạ con cám ơn mẹ đã hiểu cho con

_ Nhưng sau này làm gì..thì cũng nói trước với mẹ nha..mẹ không có ý cản hay trách mắng mà mẹ chỉ muốn con coi mẹ như mẹ ruột của con vậy..có quá đáng không con..hức

Tôi vùng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô rồi nói

_ Từ khi mẹ con qua đời, người quan tâm chăm sóc con hằng ngày không ai khác là mẹ...con đã coi mẹ là người mẹ thứ hai của con..mẹ tin con đi

_...hức...hức..

Cô lấy hai tay ôm mặt khóc nức nở khiến tôi hốt hoảng chẳng biết mình đã nói sai điều gì mà cô lại phản ứng như vậy, chỉ biết biết ôm chặt cô vào lòng..cảm giác ấm áp như ôm người mẹ ruột của mình vậy..

_ Con xin lỗi, con làm sai điều gì thì mẹ cứ mắng chửi đánh đập con cũng được nhưng con xin mẹ đừng khóc nữa được không ạ..con đau lắm mẹ à..hức..hức

_ Con trai ngoan của mẹ...không có gì đâu..mẹ...mẹ vui quá thôi con à..giờ mẹ biết được mẹ cũng quan trọng với con rồi..hai mẹ con mình từ nay sẽ đùm bọc nhau nha con yêu

_ Dạ..hức..con biết ạ

_ Nước mắt tùm lum người ngợm hôi rình mà ôm tôi kìa, đi tắm nhanh lên hìhì

_ Uầy, mẹ này..

Vội chui tọt lên phòng chuẩn bị quần áo định tắm thì nhớ ra là phải kiêng nước trong vài ngày, quả là cực hình trong cái thời tiết nóng nực này..đành phải dùng biện pháp khác khắc phục thôi..

Đọc tiếp: Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Ôi cái cuộc đời của tôi
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM