Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 45.
Sóc balo lên vai tôi đến chỗ
hẹn, không biết đi đến nơi nào mà 6 giờ sáng đã dựng đầu tôi dậy rồi.. không
hiểu nhỏ Lam này nghĩ gì nữa..
Qua chào hai em một tiếng rồi cất bước ra đứng
trước ngoài cái công viên chờ nhỏ qua rước.. đứng nhịp nhịp chân, vai balo, tai
đeo phone không khác nào khách du lịch từ xa mới về.. nhìn tướng tá cũng giống
Việt Kiều chứ bộ. Khung đường sáng sớm ở khúc nhà tôi luôn nhộn nhịp.. những
người bán cây cảnh, cá cảnh luân phiên vận chiển những món hàng của mình để bày
bán, trong công viên một quán cà phê nhỏ đang sập sình tiếng nhạc, những cụ
già, những chú bác cơ quan đang thưởng thức món cafe buổi sáng, gió mùa đông
ngày càng lạnh nhưng cũng không ngăn nổi lòng yêu cờ tướng của các ông cụ, ngồi
thưởng thức tiếng nhạc, nhâm nhi một li cafe đá, tay lạch cạch đi từng con cờ
trên bàn..
Tôi say sưa thưởng thức một trận cờ của hai
bật lão tiền bối cái câu nói " Rừng càng già càng cây " quả không
sai, hai ông cụ đang đi những nước cờ hết sức kì diệu, tôi thì chỉ biết cờ
tướng và biết cách chơi thôi.. chứ đánh trên mạng thì tỉ lệ thắng rất ư là mong
manh..
Nhìn hai ông cụ mà tôi hoa cả
mắt cho đến khi một ông cụ có mái tóc bạc nhưng vẫn trong phong độ lắm đang
vuốt chòm râu trắng dưới cằm mình mà cười hà hà vị đã chiếu tướng, đúng lúc ấy
thì nhỏ Lam cũng tới.
- Làm gì mà mình gọi khan cả
cổ mới chịu nghe vậy..
Hình như nhỏ tức lắm thì
phải, cái khuôn mặt ưa nhìn kia đang đỏ lên những giọt mồ hôi lăn dài trên má
mặc dù thời tiếc rất lạnh, đôi mắt nâu nhìn tôi sắc bén..
- Cờ tướng hay nên coi..
Trả lời cọc lóc rồi nhìn ra
ngoài đường..
- Lấy đâu ra cái cách nói
chuyện cọc lóc thế không biết, lúc nhỏ có vậy đâu..
- Nhỏ khác lớn khác..
- Xùy xùy..
Nhỏ vẫy tay kiểu cho qua..
- Đi đâu..
Tôi bất chợt hỏi, không biết
nhỏ sẽ dẫn tôi đến nơi nào nữa..
- Giờ chạy qua nhà mình, rồi
ra bến xe bắt xe đi..
- Ờ..
Đi ra khỏi thành phố luôn
sao.. vui nhỉ... Lấy điện thoại ra thông báo đi đến chiều luôn.. đã ra khỏi
thành phố là đi chơi lúc cáng.. tối về ăn mắng của hai em tính sau.
Tôi chở nhỏ trên chiếc xe đạp
điện có phần hơi lòe loẹt, sườn xe màu xanh ngọc đã vậy còn đính thêm vài tấm hình chibi của
những ca sĩ Kpop rồi nào là Puca, mèo, thỏ.. Nhỏ cũng con nít vậy sao.. Nhỏ chỉ
đường cho tôi đến một ngôi nhà cũng thuộc dạng khá giả..
- Nhà mình thuê đó, nhìn đẹp
không..
Nhỏ xuống xe rồi hỏi tôi, khi
tôi đang mãi nhìn ngôi nhà..
- Ờ.. mà thuê tháng bao nhiêu
vậy.
Ngôi nhà nhìn cũng rất bắt
mắt, nhà mặt đường ngay đường Phạm Ngọc Thạch luôn, cái cửa kéo màu xanh dương
nhà có 2 tầng và một khoảng sân rộng mà được trải lên đó một thảm cỏ xanh mướt.
- Khoảng 3 triệu một tháng..
- Thuê thì cần phòng trọ
thôi, cần chi thuê cái nhà to đùng..
- Tại nhà mình muốn ở cho
thoải mái ấy mà..
- À ừ..
- Tôi vô nhà mình đi, định
đứng đó mãi à..
Nhỏ tủm tỉm cười trước cái
mặt ngơ ngáo của tôi..
- Ờ..
Dắt xe của nhỏ vào trong
sân.. nhìn bải cỏ mà muốn bỏ giày ra mà chạy chân không để cảm nhận được sự mềm
mại của cỏ ở nhà nhỏ có bằng ngoài Novotel không..
- Bạn ăn sáng chưa..
Nhỏ quay lại hỏi tôi.. và bắt
gặp khuôn mặt tôi đang đờ đẫn vì mãi chạy theo suy nghĩ trong đầu..
- Hả..
- Hihi, ăn sáng chưa..
Nhỏ che miệng cười, quê à
nha..
- Chưa..
- Vậy vào ăn với mình luôn
nhé..
- Ờ..
Cái cửa kình đen được mở ra
thì đập vào mắt tôi là sự trang trí hài hòa của căn phòng khách nói riêng và
ngôi nhà nói trung, hai bên vách là những bức tranh sơn thủy cùng với nhiều bức
thư pháp bay lượn..
- Bạn ngồi xuống đây chờ mình
chút..
Nhỏ nói rồi đi lên lầu, tôi
ngồi trên bộ ghế gỗ lán bóng.. dáo dát nhìn những bức tranh sơn thủy rồi cố đọc
những bức thư pháp..
- Anhhhhh
Thoáng bên tai có tiếng con
gái gọi lớn rồi chỉ trong một phút trong một nghìn giờ thì tôi cảm nhận được có
một thân hình người nhảy xổ vào tôi..
- Cái gì vậy..
Ngoảnh đầu lại thì một mái
tóc đen của một đứa con gái có vóc dáng nhỏ nhắn.. nhìn quen quen..
- Anh mới qua chơi hả..
Nhỏ đó ngước lên hỏi tôi, đôi
mắt đang mắt nhắm mắt mở và cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có phần xinh ra
hơn lần đầu tôi gặp.. tôi nhận ra đó là Linh em gái của Lam... lúc này đang dụi
dụi mắt như vừa ngủ dậy..
- Ờ..
- Sao vậy, anh không thích
chơi với em nữa à.. chị Lam nói kể cho anh nghe rồi mà..
Khuôn mặt cô bé xụ xuống,
buồn buồn.
- Kể gì..
Tôi đưa mắt nhìn bé Linh..
- Linh, em nói gì vậy..
Tiếng nói Lam phát ra trước
mặt tôi, quay lại nhìn thì nhỏ Lam đang đưa đôi mắt không hài lòng nhìn về phía
bé Linh.
- Dạ dạ, không gì.. em đi rửa
mặt đây..
Haiz.. con gái con lứa hà..
- Bó tay con bé này.. lớn rồi
mà cứ như con nít..
Nhỏ nhìn lại nhỏ đi, có con
nít không nhé.. xe đạp gì toàn hình với dán.. từa lưa hết
- Thôi bạn vô ăn sáng nè,
mình làm xong rồi..
- Ờ...
Đi theo nhỏ vào nhà thì một
bửa ăn thình soạn cũng được diễn ra, bé Linh ngồi ăn mà cứ nhìn tôi cười cười
suốt.. không hiểu cái mô tơ gì luôn.. Xong rồi thì bé Linh đi học, nhắc mới nhớ
hai chị em này cũng học cùng trường với hai nàng ở nhà. Còn nhỏ Lam thì cũng
đang xếp đồ cho vào balo, hình như chuyến đi này có vẻ nhiều việc đây..
- Lên xe thôi bạn..
Nhỏ Lam kéo tay tôi đi lên
một chiếc xe khách đang chuẩn bị lăn bánh..
Tôi với nhỏ ngoài cùng một
băng ghế, tôi ngồi sát cửa kính nhỏ thì ngồi kế bên.. khi đi xe tôi chỉ thích
ngồi ở phần sát cửa kính để có thể quan sát đường, có thể nói đây như là một
thú vui tao nhã của tôi khi đi xe, nhưng cái thú vui tao nhã này cũng không
bằng việc mà ra đường hay nhìn bản số xe người khác rồi ai có biển số ảo như
86- FA, 86 - S2 là lên haivl hết.. đăng nhiều bài lắm chứ nhưng có được lên
trang chủ đâu, tức khí.
Khi xe đến thị trấn Phú Long
thì cũng báo hiệu đã ra địa phận thành phố Phan Thiết, bên cạnh tôi nhỏ Lam
đang nghe nhạc trên chiếc điện thoại lâu lâu khe khẽ hát lên công nhận là giọng
của nhỏ nghe nhẹ nhàng thật.. những hàng cây ven đường hiện ra rồi khuất dần
khi xe chạy qua chỉ có những dãy núi là vẫn cố bám theo một cách kiên trì rồi
cũng đến lúc hụt hơi đứng lại nhìn trong nuối tiếc, những ánh nắng không qua
gây gắt đang chiếu xuống mặt đường, còn có những tia nắng bé nhỏ tinh nghịch
nhảy nhót trên những tán lá cây xanh hay cùng với gió sưởi ấm được chút ít cho
mọi người trong cái thời tiết giá lạnh.
Từng dòng người vội vã chạy
suôi chạy ngược tìm những đồng tiên. Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc thì thấy vai
tôi nặng nặng, quay sang nhìn thì nhỏ Lam đã tựa đầu vào vai tôi khi nào rồi,
mắt khẽ nhắm lại.. đành tạm cho nhỏ mượn cái đôi vai gầy để nhỏ tựa vào vậy..
Xe đi được một chút nữa thì cũng tới nơi..
- Dậy đi, tới nơi rồi..
Mọi người đang lục đục đi
xuống xe..
- Ủa.. tới nơi rồi sau..
- Ờ..
Tôi đang còn không biết đây
là đâu nữa.. nhưng cảnh vật thì có một chút gì đó thân quen lắm..
Ra trước cổng bến xe thì thấy
dòng chữ " Bến xe miền Nam Bắc Bình, Lương Sơn " Ơ.. đây không phải
là quê của tôi sao, hèn gì cảnh vật thân quen quá.. cũng đã lâu rồi tôi chưa
đặt chân về quê nội của mình, tôi vô tâm quá.
- Hihi, nhớ đây là đâu không..
Nhỏ Lam mỉm cười rồi nhìn tôi
mà hỏi..
- Quê..
- Vậy nhớ mình là ai chưa..
- Chưa..
- Xí
Nhỏ nguýt dài rồi thong thả
bước đi trước.. tôi thì cũng lo đi theo nhỏ chứ tôi có nhớ đường đâu..
Mùi vị của quê hương lúc nào
cũng dễ chịu , bình dị, nhẹ nhàng, chậm chạp không rộn rã, chạy đua như thành
phố, tôi thích một khoảnh lặng thích những nơi bình yên.. Tôi đi qua những con
phố thân thuộc từ thuở nhỏ nhưng lại không nhở một cái tên đường hay một phường
nào.. chỉ biết cảnh vật rất thân thương.. theo lời mẹ tôi thì khi tôi rời nơi
đây chỉ có 5 tuổi mà thôi.. nên kí ức về nơi này có thể đã bị tôi cất đi trong một cái học tủ nhỏ trong
căn phòng trí nhớ.. Những hàng quán đang nghi ngút khói, những đàn bò được thã
ra đi từng chập trên những con đường. Những con người thôn quê luôn nở một nụ
cười ngay khi họ khó khăn.. và đây cũng là đặc điểm tôi yêu ở thôn quê của
chính mình.
Nhỏ Lam dẫn tôi vào một con
đường đất đỏ, những bụi tre ven đường như đang chào đón và dẫn đường cho chúng
tôi, lòng tôi rất háo hức khi biết rằng nơi đây là quê của mình.. một nổi niềm
thương nhớ khó tả đang muốn bùng nổ trong lòng tôi. Đi vào trong một quán hàng
tạp hóa thì nhỏ Lam chưa kịp nới gì với tôi thị chạy nhanh vào và reo lên :
- Ngoại ơi, con về rồi nè..
con nhớ ngoại quá..
Trước mặt tôi, một bà lão mái
tóc bạt phơ.. khuôn mặt hồng có nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không che khỏi vẻ đẹp
lão.. bà đang ngồi trên một chiếc võng, tay cầm một cây quạt giấy.. nghe tiếng
cháu gái của mình thì đôi mắt của bà như sáng lên như có một vì sao đang hiện
hữu trong mắt bà.
- Bé Anh phải không..
Bà ngước nhìn cô cháu gái của
mình..
- Dạ.. con nè ngoại.. hix..
Nhỏ Lam lúc này nước mắt tuôn
trào.. làm tôi cũng hơi bùi ngùi xúc động một chút..
- Con bé này, đi đâu biệt
tích mấy năm trời, làm suýt nữa tao không nhận ra mày đấy..
Nhỏ Lam xà vào lòng bà được
bà vuốt mái tóc, miệng cười tươi nhưng mắt cũng long lanh nước mắt..
- Ngoại ơi.. ngoại có nhớ bạn
kia không..
Nhỏ Lam ngẩn đầu dậy chỉ tay
về phía tôi...
- Cháu là...
Bà ngoại nhỏ Lam nhìn tôi hồi
lâu..
- Cháu của ông Ba Nhựt đấy bà
ạ.. hồi nhỏ hay qua chơi với cháu còn được bà hay cho quà bánh đấy ạ..
- À.. ta nhớ rồi.. có phải
thằng ku Bin không..
Bà quay ra hỏi tôi..
- Dạ phải, nhưng sau bà biết
cháu ạ..
Tôi ngơ ngác mặt dù được nhỏ
Lam chỉ đúng tên ông nội mình..
- Bộ mày quên bà già này rồi
sao? Năm nào nó còn nhỏ mà giờ lớn tướng thế này rồi.. không khéo nó thực hiện
lời hưa với mày liền đó Anh ạ..
- Ngoại này, kì ghê..
Nhỏ Lam đỏ mặt phụng phịu..
- Bà có phải bà Năm không ạ..
Trong trí nhớ tôi, có một
người bà khi xưa luôn cho tôi quà bánh mỗi khi tôi cùng lũ nhóc chạy nhảy trên
những cánh đồng.. Bà luôn là người chửa trị cho tôi mỗi khi tôi bị thương vì
bất cẩn không giám về nhà vì sợ bị đánh.. bà là một người bà tuyệt vời với tôi,
tuy không phải là họ hàng nhưng tôi cũng yêu quý bà lắm..
- Ta đây..
Bà mỉm cười phúc hậu.. nụ cười
này của bà tôi mãi không quên..
- Bà...
Sống mũi tôi cay cay, nước
mắt từ khóe mắt từng giọt rượt đuổi nhau ngã lăn dài trên má tôi..
- Thằng nhóc này, giờ này mày
mới nhớ ta là ai sao?
Bà mỉm cười khẽ cóc cái trán
tôi..
- Dạ.. con hư quá..
Tôi cũng cười.. lúc này trước
mắt tôi bà vẫn là một người bà năm nào còn tôi thì là một cậu nhóc 5 tuổi tươi
cười vui vẻ..
- Bé Anh, mày dẫn thằng Bin
đi thăm quê hương mình lại đi, nó đi cũng 10 năm rồi chứ ít gì.. để coi nó cảm
nhận quê mình với thành phố nơi nào đẹp hơn..
- Khỏi cần so sánh bà ạ, quê
mình luôn đẹp mà..
Tôi cười xòa..
- Mình đi thôi.. chào bà con
đi ạ.. trưa con về phụ bà nấu cơm..
Nhỏ Lam kéo tay tôi chạy
đi...
- Chào bà con đi..
Tôi cũng quay lại chào bà..
rồi theo quán tính chạy theo nhỏ Lam..
Trên con đường đất đỏ, mùi
hoa sữa sọc vào mũi tôi.. nhẹ nhàng, mê li, cuối con đường đất đỏ là một cánh
đồng lúc bát ngái muôn vàng, nhìn ruộng lúa bao la thích thú tôi men theo con
đường trên những thửa ruộng vừa đi vừa đưa tay nâng nhẹ những bông hoa lúa hay
những cây lúa vàng chưa đựng những hạt gạo thơm lừng, gió thoáng qua thì cây
lúa nghiêng mình vẫy gọi cười tươi cùng gió.. bâu trời trong xanh nhưng ánh
nắng nhẹ nhàng.. những ngày cuối đông không quá nóng với lại là rất lạnh.. tôi
có thể cảm nhận từ lòng bàn tay những giọt sương trên những bông lúa đang thấm
và lăn dài trong lòng bàn tay, mát lạnh.
- Lúc trước mình và cậu hay
chạy nhảy nơi đầy nè.. bị những cô chú nông dân gặt lúa mắng quài nè.
Nhỏ Lam cũng tươi cười nói
trong gió, tay cũng đưa lướt nhẹ trên từng bông lúa..
- À ừ..
- Chiều mình sẽ dẫn bạn đi
một nơi này, đảm bảo sẽ thích luôn..
- Sao không đi bây giờ..
- Hihi.. ăn cơm trưa xong
mình sẽ đi.. còn giờ mình về nhà làm diều đi.. mình muốn thả diều..
- À ừ..
Tôi cùng nhỏ Lam rời khỏi cánh đồng lúa bát ngát kia và đi vào một khu chợ nhỏ để mua sóng lá, sóng lá là một
loại cây dẻo rất thích hợp để làm diều hay buột những bó rau.. trên thành phố
họ cũng có bán nhưng chỉ số ít bọn con nít tụi tôi mua để làm diều và làm cần
câu cá mà thôi.. còn ở dưới quê thì sóng lá rất được mọi người tin dùng và sử
dụng rộng rãi.. Rời khỏi chợ, trên tay tôi có 6 thanh sóng lá dài, giờ chỉ cần
việc về nhà bà và làm thành những con diều đầy màu sắc. Đường từ chợ về đến nhà
cũng là một con đường đất đỏ, ở miền quê nhưng khu làng như thế này thì có rất
ít đường nhựa, đường nhựa thì chỉ có ở những đoạn đường giao thông chính còn
những ngỏ ngách vào làng thì chỉ một màu đất đỏ.
Chap 46.
Về đến nhà bà, nhỏ Lam bầy ra
những vật liệu để làm một con diều, tôi thì lo đi tìm thêm những bao gì nilon
để làm phần đầu còn bao xi măng để làm phần đuôi, gì chứ bao xi măng mà đuôi
diều và số một.. Ngồi cặm cuội trước sân, nhúng nước sôi một chút cho những cây
sóng lá dẻo thật dẻo để dễ dàng uốn quanh chúng thành vòng cung..
Trước mặt tôi từng đàn gà con chi chít chạy
theo mẹ kiếm ăn, nhìn những chú gà con mới nở như một cục bông gòn màu vàng
đang lăn lăn trên mặt đất rất ngộ nghỉnh..
Vọt thêm một chút cho vừa đủ dùng rồi dùng
băng keo dáng những cây sóng lá làm sường của con diều, đầu con diều tôi dùng
một bao nilon lớn rồi cắt thành hình vuông, rồi dựng xéo cái hình vuông ấy lại
như hình thoi rồi căn phần đầu diều bằng những sường cung..
- Cái này xài được không
Bin..
Từ lúc đi chợ về thì nhỏ
không còn gọi tôi là bạn nữa mà thây bằng tên.. tôi hỏi tại sau thì nhỏ nói hồi
nhỏ thường gọi vậy mà.. lúc đó tôi cũng thắc mắc rằng nhỏ Lam là ai.. nhưng nhỏ
Lam không trả lời nên tôi cũng đành thôi.
- Cái gì vậy..
- À những cuộn băng cát xét
củ ấy mà, cái này ngoại nghe không được nữa nên mình lấy..
- Ờ..
Tôi cũng định hỏi bà có những
cái băng cát xét nào bỏ không thì lấy làm tai diều và duôi nhỏ của con diều
nhưng nhỏ làm đã lấy ra rồi, tiện ghê.
Tôi loay hoay với hai con
diều, cắt cái bao xi măng lúc nãy kiếm được ở nhà hàng xóm nói thẳng ra là trôm
ấy chứ.. Cắt bao xin măng ra thành những sợi dây dài rồi kết chúng cùng vài sợi
dây của cuộn băng cát xét cho nó một chút gì đó vui tai khi thả lên cao.. tôi
hoàn thành con diều chỉ trong 20 phút đồng hồ.. chỉ còn việc dùng dây cước xỏ
qua hai chiếc lổ nhỏ đã đục sẵn tạo thành
một hình tam giác vuông rồi cột cước thả vô nữa là xong mà quan trọng là
tôi chưa mua cước nữa..
- Mình với ngoại đi chợ nhé,
Bin ở lại coi nhà nha.. có gì bán hàng phụ bà luôn nha, giá tiền từng món có
ghi trong cuốn sổ nhỏ trong ngăn tủ ấy.
Nhỏ Lam cười tươi dặn dò tôi
rồi đội chiếc nón lá đi ra khỏi cửa..
- Biết rồi.. à nhớ mua cước
luôn nhé..
- Mình biết rồi.. hihi.
Dựa lưng vào cái cửa nhà ngắm
nhìn bụi hoa dâm bụt đang đỏ thâm thấp thoáng trong những chiếc lá xanh mơn
mỡn..
Dưới sân thì đàn gà lúc nãy
đang cùng nhau kiếm ăn, thỉnh thoảng có một vài chú gà con dành dựt với nhau
một thứ đồ ăn gì đó mà cô gà mẹ vừa tìm được, rồi khi có một chú gà con dành
được thì các chú còn lại rượt chú ấy để dành miếng ăn, trò chơi rượt bắt cứ
diễn ra nô nức khắp sân nhà, các chú gà con cứ vô tư đùa giỡn chỉ có cô gà mẹ
là đang hì hục bới đất lên kiếm miếng ăn..
Thoáng những hình ảnh con vật thì chúng điều
mang một thông điệp đến con người, nhìn những lũ gà con như thế, cứ vô tư chơi
đùa mặt cho mẹ mình vất vả để kiếm được miếng ăn phải vất vả như thế nào. Tôi
thoáng thấy nhớ và thương mẹ tôi quá.. mẹ lúc nào cũng thức dậy sớm để đi làm đến
tận khuya mới về, tối tối khi ngủ ở nhà thì tôi là người hay mở cửa khi nghe có
tiếng xe mẹ về và mẹ chào tôi với một nụ cười, cứ ngày qua ngày như vậy tôi
chợt nhận ra mái tóc đen ấy đã điềm rất nhiều sợi bạc trắng.. có nhiều lúc tôi
vô tư không biết rằng trong đêm tối mẹ cũng thường phải thức rất khuya để kiểm
tra lại sổ sách một cách cận thận rồi mới đi ngủ, những lúc ấy thường thì đã
gần 2 giờ sáng.
Lấy một miếng bánh mà lúc nãy
nhỏ Lam có đưa cho tôi bẻ nhỏ rồi ném ra ngoài sân cho lũ gà con, thấy thức ăn
thì chúng đỗ xô lại mà dùng những chiếc mỏ hồng hồng nhỏ bé xinh xinh mổ liên
hồi xuống những mẩu bánh.. những tiếng kêu chi chít vang lên trong khoảng sân
rộng tạo nên một thứ âm thanh nhỏ bé vui tai.. Làng quê lúc nào cũng yên tĩnh..
vì lúc này những người dân trong làng thường thì đã ra ngoài ruộng hay ra chợ
để buôn bán.. chỉ còn một số thành phần người già ngồi lại với nhau mà buôn
chuyện..
- Anh ơi bán em bịch bánh này
Một cu cậu có nước da bánh
mật chỉ tay vào bịch bánh đang treo trên
dây..
- Rồi, 2 ngàn..
Tôi lấy một bịch mà đưa cho
cu cậu.
- Cảm ơn anh..
Thằng nhỏ đưa tiền cho tôi
rồi hớn hở chạy đi.. chắc nó đang vui chơi cùng đám bạn..
Ngồi nhìn xung quanh rồi
chỉnh lại hai con diều thì nhỏ Lam cùng bà về.. Tôi cũng được nhiệm vụ ngồi lặt
bó rau muống mà bà mua về.. chỗ tôi lặt thì cũng có vài chú gá con lãng vãng để
chờ đợi tôi ném những lá hay ngọn rau bị sâu không ăn được cho chúng, (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite Haythe.US nhé ) mỗi lần
như vậy chúng lại thích thú tranh giành nhau những lá rau rồi rượt nhau chí
chóe. Một lúc thì nhỏ Lam cũng lặt phụ tôi :
- Lặt lâu ghê.. thời gian Bin
lặt thì mình nấu cơm với làm cá xong luôn rồi đấy..
- Ừ..
- Hihi.. nè.. cho nè..
- Gì vậy.. ưmmm
Nhỏ Lam đút cho tôi một quả
trứng cút luộc..
- Hihi, ngon không..
- Ngon..
Tôi nhai nhai quả trứng nhỏ bé
rồi đáp..
- Thấy quê của chúng mình như
thế nào..
- Đẹp lắm, yên tĩnh nữa..
- Hihi.. thật à.. quê lúc nào
đối với mình cũng là nơi đẹp nhất..
Nhỏ Lam nhìn ra bụi cây dâm
bụt rồi cười đáp tôi.
- Ừ..
Phải công nhận là quê tôi đẹp
thật.. không biết những miền quê khác như thế nào nhưng đối với tôi thì quê tôi
lúc nào cũng là số một có thể hơn cả Phan Thiết.. tôi yêu quê hương và cũng yêu
luôn nơi mình đang sống.
- Thôi mình vào phụ bà nấu
đây.. cước thả diều mình mua rồi đó, mình để trên cái bàn nhỏ đó nha..
- Ờ..
Sau khi nhỏ bưng rổ rau vào
trong cho bà thì tôi lại đem hai con diều rồi lấy cước ra mà chia điều cho cã
hai con.. công nhận nhỏ Lam hiểu ý tôi thật.. mua cước rất nhiều, nhiêu đây
cước có thể thả bay vút lên trời cao luôn ấy chứ.. Chia đều tất cả cước cho hai
con diều rồi quấn quanh phần cước vào hai cái lon sữa bò.. rồi ra trước cửa thả
chúng rồi dựt dựt coi thử có bị ne hay không.. may là không có con nào bị ne
hết nên cũng đở lo ngại.. Lấy điện thoại nhắn tin với hai em bảo nhớ ăn cơm rồi
ngủ trưa giờ này đã gần 12 giờ trưa rồi.. mặt trời cũng đã đứng bóng trên những
ngọn cây cao, những tia nắng cũng hắt vào mái hiên nhà và chiếu xuống chỗ tôi
đang ngồi.
- Vô ăn cơm nè Bin..
Nhỏ Lam ra kêu tôi..
- À ừ..
Cất điện thoại vào sau một
lúc nhắn tin cùng Lan có vài tin nhắn Vi cũng chen vào mà nhắn.. Vi thì vô tư
hỏi tôi về quê còn Lan thì dặn dò tôi và đe dọa vài điều để tôi không có lén
phén gì với con gái dưới quê, nhưng tôi hiểu ý em muốn nói tới nhỏ Lam mà
thôi..
Bửa cơm ở dưới quê thì cũng đạm
bạt lắm, chỉ có một bó rau muống xào tỏi, vài cái trứng cút luộc, vài con cá
nấu canh chua.. Tôi ăn một mạch 5 chén cơm, có thể nói kĩ lục trong đời tôi từ
nhỏ đến giờ.. đến bữa ăn thì chỉ nhiều nhất là 3 chén còn thường chỉ 1 hoặc 2
chén mà thôi.. nhưng phải công nhận là bà nấu ăn ngon thật, tôi cứ khen mãi làm
bà cũng tươi cười mà nói tôi là thằng khỉ này cứ chọc bà.. làm 3 bà cháu cười
tươi trong bữa cơm.
- Giờ đi thả diều nha Bin..
Nhỏ làm ra hỏi tôi sau khi
dọn dẹp bữa ăn rồi rữa chén.
- Èo.. mới 1 giờ.. nắng lắm..
Tôi xua tay..
- Thì đi đi, mình chỉ chỗ này
hay lắm..
Một hồi năng nỉ thì tôi cũng
bấm bụng cầm hai con diều mà đi theo nhỏ, hai chúng tôi đi học theo con đường
đất đỏ quen thuộc rồi đi ngang qua luôn cánh đồng lúc sáng, trên đường đi thì
có rất nhiều những đôi mắt bé nhỏ của những cô cậu nhóc nhìn theo chúng tôi,
nói cách khác thì nhìn vào những con diều.. Một tiếng đi dưới cái nắng thì tôi
cũng cảm thấy cũng hơi mệt.. còn nhỏ Lam thiếu điều muốn đi hết nổi luôn rồi,
nhỏ đi chậm hơn tôi cã khúc trong những lúc ấy tôi cũng cố tình đi chậm lại để
chờ nhỏ.
- Chúng ta nghỉ một chút được
không.. mình mệt quá..
Nhỏ nói rồi ngồi dựa vào một
góc đa ven đường..
- Ờ..
Tôi cũng ngồi xuống dũi chân
ra cho đỡ mỏi.. nhìn con đường này tôi có cảm giác thân thương thế nào ấy.. con
đường này đã lâu tôi mới đi lại nhưng cảm thấy nó có cảm giác rất gần gủi đối
với tôi..
Được một chút thì nhỏ lại dục
đi kẻo không kịp.. nhỏ dẫn tôi đến một khu núi nhỏ rồi bảo tôi đi thấp xuống để
không bị vướn khỏi những cành cây, trong rừng thì không khí cũng ẩm ướt nên tôi
cảm thấy hơi lạnh còn nhỏ Lam thì đã thủ sẵn cái áo khoác rồi.. đường vô rừng
là một con đường mòn nhỏ có lẽ con đường này chắc con đường này được đi lại
nhiều đo những người vào rừng lấy củi nên con đường mòn cũng không bị những cây
cỏ dại che lấp đi.. tôi cùng nhỏ Lam đi sâu hơn vào rừng, nhìn bề ngoài ngọn
núi thì tôi chỉ nghĩ khu rừng này ngắn thôi nhưng khi đi vào bên trong thì tôi
mới biết được rằng khu rừng này vô cùng rộng.. Đi thêm một chút nữa thì tôi
nghe thấy có tiếng nước chảy.. rất mạnh và to..
- Gần đến nơi rồi đó Bin..
Nhỏ Lam bất chợt lên tiếng đi
vén vài cành cây có những tán lá to qua một bên rồi dùng dây đỏ làm dấu sau khi
đã đi qua.. Bước qua bức màn lá dầy đặt là một ngọn thác hùng vĩ... chúng tôi
đừng trước một ngọn thác cao đổ từng vách đá bên trên xuống.. và chỗ chúng tôi
đang đứng là một phần bờ của chiếc hồ đầy nước trong xanh.. hơi nước từ mặt
nước khi tiếp xúc với sức nước của ngọn thác tạo nên một làn hơi nước trắng
xóa.. Tôi ngỡ ngàng trước một nơi đẹp như vậy.. tận sâu trong rừng có một ngọn
thác đẹp và hùng vĩ như vậy sao.. Bên cạnh thác nước là một vách đá cheo leo
hiểm trở, nó toát lên một vẻ gì đó rất đáng sợ.. những hòn đá nhọn quắc, tôi đâm
ra hơi rùng mình.. Tiếng thác nước ầm ầm dội xuống cũng làm tôi cũng hơi khiếp
một chút.. Như đọc được suy nghĩ của tôi thì nhỏ Lam nói lên :
- Hì.. mình đi tiếp thôi.
Nhỏ Lam kéo tay tôi đi khi
tôi còn mãi lo nhìn ngọn thác, nhỏ Lam bảo tôi bước những hòn đá to rồi dần dần
leo lên vạch đá của ngọn thác.. tôi leo trước rồi đôi khi dừng lại giúp nhỏ Lam
leo lên, những hòn đá ẩm ướt vì hơi nước cũng có phần hơi trơn nên rất nguy
hiểm.. tôi thận trọng dùng tay và chân dò xét những hòn đá nào có vẻ hơi khô
ráo thì đặt chân rồi leo lên.. Hên là những tảng đá chỉ kéo dài một phần khi
lên được 1/3 vách núi của thác thì có một con dóc đi lên nên chúng tôi cũng
khỏi leo trèo nữa cho nguy hiểm, dễ bị té.. Nhưng con dốc này đầy những rêu
xanh.. tôi và nhỏ Lam phải bỏ giầy ra để khỏi té leo lên thế này thì chút nữa
xuống làm sao được đây..
- Lên đã khó, chút sao xuống
đây..
Tôi nhăn mắt hỏi nhỏ Lam..
- Chút mình tuột đường kia
xuống..
- Vậy sao không lên bằng
đường đó..
- Vì mình muốn leo núi một
chút ấy mà.. hihi..
- Haiz..
Tôi thở dài ngao ngán với câu
trả lời của nhỏ.. thôi đành cố mà leo lên vậy..
Leo hết con dốc này thì trước
mặt tôi là đồi cỏ xanh mênh mông.. chợt tôi nhận ra được khung cảnh này, đây
chính là khung cảnh trong giấc mơ của tôi. Có bao giờ bạn nghĩ giấc mơ trở
thành sự thật chưa, có đấy.. chính mắt tôi lúc này là cảnh vật của giấc mơ của
chính tôi. Nọn đồi xanh mướt cỏ, trong gió những bông bồ công anh uốn lượn, một
góc cây to lớn nằm giữa ngọn đồi và có một chiếc xích đu.. Những thứ trong giấc
mơ đều hiện hữu ở nơi đây.. một cái cây xanh to lớn nằm giữa ngọn đồi, xung
quanh ngọn cây ấy là một rừng hoa bồ công anh.. rất nhiều hoa đang bay lên
trong gió.. Một góc ngọn đồi có một dòng sông đang chảy rất nhanh tôi nhìn theo
dòng sông đó rồi ngước lên trên.. thì ra nơi đây chưa phải là đỉnh núi, dòng
sông ấy còn kéo dài lên cả một khoảng chừng 3 cây số nữa.. Nhỏ Lam chưa gì đã
xà vào rừng hoa bồ công anh.. làm chúng hỗn loạn mà bay tứ tung lên không
trung, rồi nhỏ còn đưa tay chụp lấy vài bông hoa rồi ngồi lên một chiếc xích đu
bằng gỗ đã cũ.. Tôi cũng hơi thắc mắc là cái xích đu này đâu ra nhưng thôi cũng
mặc kệ.. đến gần cái xích đu thi thấy nó được làm bằng một vài thanh gỗ bây giờ
đã cũ.. rồi được cột bằng hai sợi dây thừng rồi được móc ngang qua một cành
cây.. Nhỏ Lam thì đang rất thích thu khi đang đung đưa trên cái xích đu ấy..Lấy
điện thoại coi giờ thì phát hiện nơi đây mất sóng điện thoại không thể nào nhắn
tin cho hai em, chụp vài tấm hình để lưu làm kỉ niệm ( Mấy tháng trước định
dạng điện thoại nên mất hết , không thể post cho mọi người xem thử, có dịp sẽ
về lại mà chụp ).. Tôi đứng dưới bóng cây, ngước nhìn bầu trời đang đầy ấp
những bông hoa bồ công anh, bên tôi nhỏ Lam đang cười khúc khích.. Những con
gió đang mang theo hơi nước cùng hoa bồ công anh phả vào người tôi mát lạnh,
bầu trời xanh.. Những bải cỏ xanh mướt mịn màng dưới chân tôi cũng không thể
nào che đi được những miền hoa bồ công anh trải dài tít tắp như chiếc chăn bông
trùm kín ngọn đồi. Bồ công anh mong manh. Bồ công anh giản dị đâu đó trong âm
thầm, bồ công anh vẫn ngày ngày cần mẫn dệt thêu những cánh tơ mềm mại... Gió
lay lay, bồ công anh rụng. Bồ công anh rụng nhưng không dễ khép lại một cuộc
đời.
- Nhớ nơi này không...
Nhỏ bất chợt hỏi..
- Nhớ.. Trong mơ có thấy..
- Ừm.. Bin còn thắc mắc mình
là ai không..
- Cũng có..
- Giờ mình sẽ nói cho Bin
biết.. Mình là cháu của ngoại Năm..
- Cái này mình biết rồi..
Tôi phì cười trước sự ấp úng
của nhỏ Lam..
- Hi, lúc trước khoảng 10 năm
trước thì mình và bạn chơi rất thân với nhau, chính bạn là người đã tìm ra nơi
nay, một hôm bạn đòi dẫn mình đi để khoe nơi này khi đến đây lần đầu mình cũng
rất vui vì nơi nay rất đẹp.. Chúng mình có rất nhiều kĩ niệm đẹp ở nơi đây
khiến mình cũng không thể nào quên.. Bin còn nhớ lúc ở nhà ngoại hay gọi mình
là Anh không.. chính là do bạn đặt cho mình cái tên Bồ Công Anh đó.. Bin là một
người bạn thơ ấu của mình.. một người rất quan trọng đối với mình, chính Bin đã
dậy cho mình rất nhiều điều mới mẽ.. Lúc trước mình không có thích rừng đâu,
chính Bin đã nói khi lang thang trong rừng một mình thì sẽ có những trải nghiệm
mới mẻ.. cũng từ lần đầu Bin dẫn mình đi vào nơi này thì mình đã yêu rừng giống
Bin từ lúc nào hông biết nữa.. Hihi..
Nhỏ kể lại những kỉ niệm để
tôi nhớ đến nhỏ là ai, trong mắt tôi cô bé Bồ Công Anh trong trí nhớ năm xưa
hiện ra rõ rệt...
- Là Bồ Công Anh..
Tôi không tin vào những gì
tôi đang nghe nữa.. một người bạn thơ ấu mà tôi có thể vô tình mà quên hay
sao.. cũng nhờ câu chuyện kể lại của Lam thì tôi mới thực sự nhớ ra Lam chính
là Bồ Công Anh và Bồ Công Anh là Lam.. một người bạn thân của tôi từ thuở nhỏ..
- Mình đây.. bạn nhớ rồi
sao..
- Ừa..
- Hihi, mình vui lắm..
- À ừ..
Tôi ngại ngùng gãi đầu..
- Vậy Bin còn nhớ lời hưa đó
không...
- Lời hứa gì vậy, nhắc mình
đi..
- Lúc đó Bin nói với mình
rằng " Lớn lên Bin sẽ lấy Bồ Công Anh làm vợ, Bin hứa luôn "
Nhỏ Lam đỏ mặt cúi xuống nói
lí nhí, nhỏ đến nỗi tôi phải nghé sát tai vào mới nghe thấy được..
Chap 47.
Những tia nắng mặt trời giữa trưa chiếu gây gắt giữa những xuyên giữa cái bóng cây to lớn, lời nói đó đi theo gió vào trong tai tôi..
" Lớn lên Bin sẽ lấy Bồ Công Anh làm vợ, Bin hứa luôn "
Một lời hứa ư.. nhưng lúc này trong tim tôi chỉ có Lan và Vi, tim tôi cũng ra rất chật khi có tới hai người con gái, hai người con gái tôi yêu nhất. Khi Lam nói điều này thì tôi vô cùng ngở ngàng, có phải vì do quá bất ngờ.. Tôi khụy xuống, rồi ngồi bệt dựa lưng vào gốc cây.. nhìn lên những áng mây trắng đang lững lờ trôi.. khẽ thở dài, ngước nhìn Lam, nhỏ đang nhìn tôi.. trông chờ một câu trả lời thỏa đáng từ tôi.
- Mình không nhớ.. mình có nói với bạn vậy sao.
Tôi thở hắt ra.. có thể tôi quá khốn nạn.. mặt dù khi nhỏ Lam nói ra thì tôi đã nhớ.. nhưng tôi không muốn làm Lan và Vi đau..
- Bin... hix..
Lam nấc nấc, khóe mắt đong đầy những giọt nước mắt.
- .....
- Bin quá đáng lắm, lời hứa của Bin, vì lời hứa đó mà đến bây giờ mình vẫn chờ Bin.. mặc dù có rất nhiều người luôn muốn được làm bạn trai mình, Bin ích kỉ lắm.. mình bỏ một khoảng thời gian, bỏ cả làng quê để tìm Bin, chờ khi gặp được Bin sẽ được nghe Bin nói lời yêu.. nhưng bây giờ cái lời hứa mà Bin nói đã đi đâu rồi.. Bin ác lắm.. huhu..
Nhỏ Lam vừa nói nước mắt tuông trào.. nhìn nhỏ tôi thấy lỗi do mình quá nhiều.
- Mình xin lỗi..
- Hức, xin lỗi là xong sao.. nói vậy mà nghe được sao..
- ....
- Bin chỉ coi đó là một lời hứa trẻ con thôi đúng không.
- .....
- Đối với Bin là trẻ con, nhưng đối với mình thì hoàn toàn khác đấy.
- ....
- Bin là tên ngốc.. đại đại ngốc.
Nói rồi định quay bước đi..
- Á...
- Cẩn thận..
Vừa quay bước thì nhỏ đã bị trượt chân ở phía mé đồi,theo phản ứng tôi vội chụp lấy tay nhỏ để kéo lên.. nhưng
rồi lại bị sức nặng của nhỏ kéo xuống.. cả hai lăn vòng vòng.. những cây cỏ non đập vào lưng vào tay đau thấu
trời xanh.. nhưng tôi vẫn cố.. vì khi buông tay mình ra thì nhỏ Lam sẽ không khác gì mình.. sẽ bị những cây
cỏ non ấy đâm.. nhỏ đã vì tôi mà bị nổi đau trong lòng, tôi không thể để nhỏ đau thêm một vết thương nào bên
ngoài nữa..
Cả hai lăn xuống giữa cánh đồng bồ công anh.. có những bông hóa dập nát vì sức nặng của hai tôi, cũng có
những bông hoa mạo hiểm nhờ sự cứu giúp của gió mà bay lên.. hoàn cảnh lúc này là tôi nằm dưới thảm bồ công
anh còn nhỏ Lam thì đang nằm trên người tôi.. và môi kề môi..
Tôi mở to hai mắt dòm nhỏ và nhỏ cũng dương đôi mắt ngạc nhiên hết cở, to tròn mà nhìn.. cả hai nhìn nhau..
mặt tôi nóng lên.. vội đẩy nhỏ qua một bên rồi ngồi dậy.. khóe môi tôi có chảy ra ít máu..
- Cho chừa, cái tội thật hứa.. Hi..
Nhỏ lém lỉnh nhìn tôi cười.. có lẽ nhỏ đã tha thứ cho tôi..
- Tha thứ cho mình rồi sao.
- Ừm.. nhưng có một điều kiện.. chấp nhận thì mình mới bỏ qua..
- Một trăm, một nghìn điều kiện cũng chấp nhận.
- Cái này Bin hứa nha.. nhưng mình chỉ có 3 điều kiện mà thôi..
- Ờ.. thứ nhất là gì.
- Làm anh trai mình.
- What..
Cái này quen quen à nha.. sao giống con bé Milk thế nhỉ.. không lẽ từ chối hay chia tay một người con gái nào
đó là họ đều đề nghị có em gái nữa à..
- Sao, làm được không.. điều thứ nhất làm không được thì hai điều kia sẽ không làm được đâu..
- Ờ thì..
Tôi lưỡng lự.. tính tới thời điểm hiện giờ thì có hai cô vợ, một cô em gái.. chậc.. quậy muốn banh cái nhà... giờ
thêm một nữa có sao không ta.. thôi thì nhà càng đông càng vui ( nếu nhà nhỏ qua mọi người cho gạch xây cái
mới :v )
- Sao, đồng ý không hả ngốc..
Nhỏ Lam búng búng trán tôi..
- Ờ.. đồng ý..
- Hihi, vậy làm anh trai.. và điều kiện thứ hai..
- Là gì...
- Là anh trai, phải nhường nhịn em gái, em gái muốn gì thì anh trai phải chiều, bất kể mọi hình thức..
- Cái này, cái này..
- Sao.. không đồng ý hen..
Nhỏ Lam nheo mắt nhìn tôi..
- Không phải.. chỉ là nếu bảo đi nhảy cầu hay chia tay người yêu thì không được.
- Ngốc quá đi.. em không có yêu cầu quá đáng đâu anh đừng lo..
- Ờ ờ.. còn điều kiện thứ 3 là gì.
Tôi ngơ ngác hiểu ra.. và có cái mùi nguy hiểm từ khi nhỏ yêu cầu điều kiện thứ 2
- Điều kiện thứ 3 à..
Nhỏ đưa tay lên môi.. ra dấu suy nghĩ..
- ...
- Hi, em chưa nghĩ ra.. khi nào nghĩ ra em nói anh biết sau..
- Ờ ờ..
- Thôi thả diều rồi về anh..
- Ờ ờ..
- Ờ nữa em quánh phù mỏ giờ..
- Ờ ờ.. á quên.. ừ ừ..
Quen miệng mà em ấy dơ nắm đấm lên rồi.
- Liệu hồn anh đấy.. hứ..
Nguýt dài rồi đi lại lên đồi.. cũng trẻ con đâu khác gì Vi đâu nhỉ.
Dựt dựt cọng cước để cho con diều lên cao, cơn gió vui đùa thổi thổi vào thân diều làm chúng càng lúc càng đi
lên cao.. tôi với Lam chỉ việc đứng đó.. thả cước từ từ để diều mỗi lúc càng cao.. cho đến khi hết cước thì tôi
buộc hai cái lon vào thân cây rồi nằm ra bải cỏ.. nhìn hai con diều đang tung bay trên bầu trời xanh ngắt.. đôi khi
có những đám mây đi ngang qua vẫy chào chúng.
- Trong giấc mơ.. đã thấy nơi đây..
Bất chợt tôi nghĩ đến, cái giấc mơ mà hằng đêm tôi thường mơ thấy.. cảnh vật giống nhau như đúc.. chỉ khác là ở
chỗ dòng sông và bãi cỏ. Trong mơ thì bãi cỏ xanh rộng mênh mông như một cái sa mạc xanh..
- Nơi ấy nhiều gió, cũng có những hoa bồ công anh như nơi đây.. giấc mơ.. hiện thực.. bình yên quá..
Tôi cứ nói trong vô thức.. có thể đây là tật xấu của tôi.. cứ nhìn nơi nào đẹp, núi non hùng vĩ là cứ luyên thuyên
những câu ca ngơi nơi đó mà không cần biết có ai nghe hay không.
- Hihi..
Và đây là bằng chứng.. tiếng Lam cười khúc khích khi nghe tôi nói lung tung..
- Cười gì?
- Hihi, có tên ngốc ngốc hâm hâm.. nằm trên có nói chuyện một mình.
Nói xong thì em cười to lên..
- Đâu phải nói chuyện một mình.. có người nghe mà..
- Ai? ai đâu.. có em với anh chứ nhiêu.. không lẽ...
- Em chứ ai vô đây.. vậy anh đâu có ngốc.. (Đọc nhiều truyện hay khác tại wapsite Haythe.US nhé ) em ngốc đấy..
- Aaaa.. anh đáng ghét.. quánh chết giờ tin không..
Em chu chu đôi môi lên.. giơ nắm đấm hù dọa.. con gái ai cũng có cái hành động này hả ta.. 2 cô vợ, 2 cô em gái
ai cũng làm cái hành động này.. có nhiều lúc thì cứ nghĩ là Lan là chủ tịch, Vi là giám đốc, Milk là phó giám đốc
còn Lam là thư kí.. và cuối cùng tôi là nhân viên.. ai cũng toàn là sếp tôi không.. không nghe lời thì bị bạo lực..
không thì trừ lương, cắt thưởng.. khổ gì đâu ấy.
Tôi với em cứ chọc qua chọc lại nhau, có thể cái kỉ niệm thời ấu thơ đang được hiện hữu về.. đến lúc này tôi với
em không còn cái gì gọi là xa lạ nhau.. cũng đúng thôi.. chúng tôi thân với nhau từ rất lâu cơ mà.. Trên bầu trời
xanh, những án mây trắng trao lượn cùng hai cánh diều.. tiếng se se của những chiếc tai diều bằng dây băng cát-
xét vang lên khi chơi đùa với gió.. khi nhìn xuống.. trên bải cỏ xanh, có hai bóng người đang nằm trên thảm cỏ
xanh dưới bóng cây mát, trò chuyện trong tiếng cười vang.
Trời dần về chiều, những tia nắng bắt đầu dịu dần.. ông mặt trời cũng từ từ trên cao hạ xuống..
báo hiệu thêm một ngày nữa đang dần sắp hết.. Tôi và em thu lại diều rồi từ bước đi trên thảm cỏ
xanh xuống lại phía thác nước.. con đường cỏ này khác với con đường treo leo dốc đá lúc nãy..
nhưng nó cũng không dễ đi cho lắm.. nếu cứ lo tung tăng mà không cẩn thật thì trước sau gì cũng
ngã lăn quay xuống bãi cát trắng bên dưới.. và điều tôi lo ngại cũng không thể tránh khỏi đó là
Lam lại bị trượt chân.. Vội kéo tay em lại, gồng sức xuống chân thuận để trụ lại trên thảm
cỏ xanh trơn trượt này.. Theo quán tính thì khi tôi kéo em ấy lại thì em ấy tựa vào lòng tôi
theo hướng của lực được tạo ra.
- Em cảm ơn anh.
Đôi má em dần hồng lên.. Người vẫn còn run.. Chắc em sợ lắm.. Cao như thế này mà
trượt chân té xuống thì rất có khả năng ngất đi vì độ cao và khi lăn xuống.
- Cẩn thận, đường trơn lắm đấy.
Tôi nói rồi từ từ bước xuống.. Lam líu ríu bám lấy tay tôi rồi bước xuống theo.. Bay giờ có cái gì
giống miếng ván trượt xuống là y bài.. Chứ chơi bằng quần hay chân thì nguy cơ nguy hiểm sẽ
rách quần và mòn dép.. Không kéo thi văng ra khỏi bãi cát trắng thì có mà vô viện
Khi xuống an toàn khỏi con đường xanh ấy thì tôi và em rửa mặt bằng ngọn thác kia.. Phải công
nhận là nước mát thật.. Không biết là có sâu lắm không nữa.. Chứ được tắm thác thì còn gì bằng,
nước trong xanh lại còn mát lạnh nữa chứ.. Mới chỉ rữa mặt thôi đã thấy đã.
- Nước ở đây mát nhỉ, được bơi dưới dònnước thế này thì còn gì bằng.
- Lúc nhỏ em và anh bơi ở đây mãi mà, ngày nào cũng ra đây bơi đã đời rồi lên đồi cỏ
cho quần áo khô rồi mới chịu về.. Hihi.
- Hả.. Có à..
Wow.. Tuổi thơ mình dữ dội thật.. Mới nhỏ đã tắm chung với con gái rồi.. Bá đạo nhỉ.
- Có mà, anh không nhớ sao.
Em nhìn tôi ngạc nhiên..
- À không.. Về thôi.
Định hỏi thêm là có sâu không mà em ấy đã nói vậy thì cũng biết nó cạn rồi.. Lúc 4 5
tuổi tắm được không lẽ giờ 15 tuổi lại không.
Trong con đường rừng thì mọi thức xung quanh tối hơn vì ánh nắng yếu ớt cuối ngày đã bị những
tán lá cây lớn che lại không thể chiếu xuống được con đường chúng tôi đang đi.. Lúc đó tôi và
Lam phải chạy cật lực theo hướng đã làm dấu để trở về con đường mòn rồi mới thoát được ra
khỏi rừng.. Đi men theo con đường có những cánh đồng vàng và thấp thoáng bóng của những cậu
bé chăn trâu..Khi bầu trời xuất hiện những đám mây dầy đặt cùng với những tia nắng màu da cam
thì chúng tôi cũng tới được dàn qua dâm bụt trước cửa nhà bà.
- Tết Tây hai đứa về chơi với ngoại nha..
Ngoại cầm tay Lam.. ân cần.. nước mắt bà cũng lăn dài vì không muốn chia tay chúng tôi một lần nữa..
- Dạ nhưng...
Lam ấp úp rồi khẽ nhìn tôi...
- Dạ được bà, tết Tây con sẽ về..
Tôi nói.. trong lúc đó, tôi nãy ra ý định là sẽ dẫn Lan và Vi về đây chơi.. cho hai em biết cảnh quê tôi.. tôi sẽ giới
thiệu cho hai em nào là đồi cỏ bồ công anh, hồ sen, thác nước.. chắc lúc đó hai em sẽ thích lắm.. nghĩ đến đây thì
tôi thấy nhớ hai em quá.. dù chỉ đi có một ngày, hình bóng hai em có thể sẽ không bao giờ nguôi trong cái trí óc
nhỏ bé của tôi.
- Hai đứa nhớ về đấy, ngoại chờ..
- Dạ..
Ngồi trên chiếc xe khách nhìn những núi non đang chìm vào trong bóng tôi..thỉnh thoảng những ánh đèn xe máy
cứ tuôn qua như một tia la-ze cứ kéo dài một lúc rồi để lại màn đêm như trước.. tiếng con trùng vang lên trên
những cánh đồng lúc chính, ánh sáng của ngọn đèn đường cũng không đủ để làm sáng cả một con đường.. chiếc
xe khách cứ bon bon đi trên con đường quốc lộ.. mang tôi về lại với thành phố nhộn nhịp.
Lam có vẻ đã quá mệt cho những điều hôm nay, em đang tựa vai tôi mà ngủ ngon lành.. đôi môi em mỉm cười có
vẻ đang mơ một giấc mơ nào đó rất đẹp.. tôi nhìn em một lúc rồi lại quay về với cái ô của kính.. tự hỏi mình có
sai một điều gì trong ngày hôm nay không.. quyết định nhận Lam làm em gái như vậy không biết có thật sự đúng
hay không.. mọi điều tôi cũng chưa thể rõ lắm.. nó cứ luân hồi đến với tôi nhưng tôi không thể nắm bắt được
điều gì.. bây giờ.. nhiệm vụ của tôi có thể là chăm sóc và yêu thương hai em, cũng quan tâm cho hai cô em gái
Lam và Milk.. vậy là đủ rồi.. đôi khi cuộc sống cần một thứ gì đó giản đơn, không cầu kì, không câu nệ nhưng
vẫn vui tươi, tràn ngập tiếng cười của những người con gái tôi yêu thương.. vậy là quá đủ đối với tôi.
Những dãy nhà trên thị trấn Phú Long cũng hiện ra qua ô cửa kính, ánh đèn điện tran hòa cũng với những tiếng
nói rộn rã của những phiên chợ đêm.. vậy là đã đến cửa ngỏ của thành phố, đã về với ánh đèn điện, về với cuộc
sống vội vả, lo toan nhiều việc.. không yên bình, lặng lẽ và chậm như làng quê.. nhưng tôi vẫn tin làng quê của
tôi sẽ trong một thời gian ngắn cũng sẽ như Phan Thiết, sẽ là một thành phố mang màu sắc của núi rừng.. cũng
như ở quê.. Phan Thiết cũng có nhiều chỗ để đến, cũng có nhiều chỗ cho riêng mình tôi.. lặng lẽ giữa dòng người nhộn nhịp.