Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Khi bắt đầu topic này mình đã biết là sẽ bị soi về thu nhập 11 chữ số, và mình hoàn toàn thông cảm về điều đó:Smiling:. Cơm áo gạo tiền lúc nào cũng là nỗi lo lớn nhất của con người, nhất là trong thời lạm phát phi mã như hiện nay mà.

Thực ra định viết về chuyện này vào cuối topic, nhưng vì sự quan tâm lớn quá nên mình cho nó nhảy cóc lên đây. Hy vọng một vài bạn nào đó có thể bắt chước con đường của mình thì vui lắm.

Nói đến kinh doanh, có lẽ tất cả mọi người Việt nam đều nghĩ về bất động sản, vàng, chứng khoán và ngoại tệ. Điều đó đúng nhưng không đủ, mình cũng không kiếm tiền bằng cách ấy.

Nếu thường xuyên xem báo, các bạn có thể đọc được tin “hơn 80% hàng hóa trong siêu thị là hàng Việt nam sản xuất”, có lẽ đúng là như thế, nhưng mình biết chắc đến 90% nguyên liệu của các hàng Việt nam đó là nhập từ nước ngoài.

Sự phụ thuộc gần như hoàn toàn về nguyên liệu và tư liệu sản xuất vào nước ngoài giải thíchsố nhập siêu siêu lớn của Việt nam, năm 2010 đâu như là hơn 10 tỉ$. Chắc các bạn biết Chính phủ từng có ý định hạn chế nhập khẩu những hàng “xa xỉ” như ô-tô, điện thoại di động để giảm bớt nhập siêu, nhưng mình cho đó là vô tác dụng. Tổng kim ngạch nhập ôtô năm 2010 là 1 tỉ$, ĐTDD hình như cũng xêm xêm. Nếu cấm hẳn hai thứ đó thì nhập siêu cũng còn đến 8,9 tỉ.

Vấn đề thực ra không nằm ở hàng xa xỉ, mà ở nguyên liệu và máy móc, là những thứ Việt nam không nhập không được. Một đất nước có 3000km bờ biển mà đến muối ăn đủ chuẩn cũng nhập khẩu, hay vẫn tự hào là “nước xuất khẩu gạo thứ 2 thế giới” nhưng đến 80% giống lúa lại mua từ Trung quốc. Đất nước như thế, không nhập siêu kinh niên mới lạ.

Với một nền kinh tế phụ thuộc đến 90%nguyên liệu vào nước ngoài, nếu bạn sản xuất được chỉ cần 0,0000001% giá trị số nguyên liệu đó trong nước với chất lượng tương đương, bán rẻ hơn nước ngoài chỉ cần vài phầm trăm, tiền bạn đã không biết để đâu cho hết rồi.

Thu nhập hơn 20tỉ/năm của mình thực ra là kết quả của sản xuất chỉ 2 nhóm nguyên liệu cho công nghiệp chế biến với 6 sản phẩm, bí quyết công nghệ mua từ Đức và Séc, giá bán thấp hơn 8-10% so với thị trường thế giới. Mình không buôn bán vàng, cổ phiếu hay chứng khoán, nhà cửa thì thỉnh thoảng làm cho vui nhưng cũng không ham.

Viết thề này có hơi lan man, nhưng quả thực mình rất muốn bạn Dr.K hay các bạn trai khác vào topic, quan tâm đến thu nhập 11 chữ số của mình thì đọc kỹ bài này và nghiêm túc quan tâm đến gợi ý: hãy cố kiếm tiền rồi đầu tư vào sản xuất, bởi nếu đầu tư thành công bạn không chỉ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn mà còn giúp nhiều người khác có công ăn việc làm, và làm ra giá trị cho xã hội. Người Việt nam đang sục sôi vì bất động sản, vàng, chúng khoán, đô-la, tất cả những thứ đó đều KHÔNG LÀM RA GIÁ TRỊ. Căn nguyên nhập siêu của Việt nam chính là ở chỗ đó.

Trước đây mình rất tham việc, thượng vàng hạ cám cái gì cũng muốn can thiệp. Năm 2007 bị một trận sốt virus nặng, đang nằm giường bệnh truyền dịch mà đến cái bệ xí công nhân dùng loại gì cũng bị hỏi. Sau khi khỏi ốm mình thay đổi, tìm người có trình độ, thoả thuận lương thưởng thỏa đáng rồi giao quyền điều hành, ràng buộc thêm bằng hợp đồng chia cổ phần tương lai. Bây giờ mình chỉ còn 80% sở hữu cty (sang năm sẽ giảm xuống 70%) nhưng bù lại mỗi ngày chỉ phải làm việc chừng 6 tiếng mà công việc vẫn chạy tốt, vì những quản lý trẻ “máu mê” công việc và tiền bạc hơn, thứ mà đối với mình đã không còn nhiều ý nghĩa lắm.

Tiếp nhé các bác

Mình vừa cùng bà xã đi xả hơi một chuyến trở về.

Tuần trăng mật mình chỉ ăn chơi nhảy múa, cắt hết điện thoại, không vào internet, kết quả cuối ngày thứ năm hết chịu nổi phải gọi về công ty, hóa ra công ty vẫn hoạt động bình thường (hay mình bắt đầu trở thành người thừa nhỉ?).

Vào internet, thật vui về sự quan tâm và ủng hộ của các bạn. Như đã nói ở bài đầu tiên, mặc dù đã trải qua không ít chìm nổi nhưng sau đám cưới mình vẫn thấy cuộc đời như vừa bước sang một trang khác, và tự nhiên có ý muốn tâm sự với ai đó về những gì đã trải qua. Thật may là WTT có mục Tâm sự này, nếu những thứ mình viết không đúng lắm với chủ đề “Tình yêu” thì cũng mong các bạn thể tất.

Trở lại với chủ đề chính. Năm 2002, việc kinh doanh thương mại của mình đạt đến mức cực hạn. Hàng cứ đều đều về rồi đi, thậm chí còn xuất tiểu ngạch được sang cả Trung quốc và Cam-pu-chia. Công việc thì sáng sủa như vậy, không hiểu sao đường tình duyên mình vẫn cứ tối mù như bên trong cây đèn thần của Alađanh, tóm lại là thất bại toàn tập.

Mình có gặp một số người, cũng được giới thiệu cho một số người khác, nhưng tất cả cứ nhàn nhạt trôi đi rồi kết thúc. Mình nhận ra rằng khả năng nhìn người của mình tăng lên theo sự trưởng thành trong công việc và khi gặp một ai đó, thường chỉ cần nói chuyện khoảng 30 phút là mình có thể đoán được gần hết tính cách người ấy, hầu như không bao giờ nhầm. Khi đã đoán được hết thì tự nhiên sinh ra chán, mà đã chán thì làm sao có thể yêu!

Mấy người bạn thân, thậm chí cả mẹ mình cũng bảo “mắt nhắm mắt mở thôi, phiên phiến đi chứ cứ cú vọ thế thì tìm đâu ra người hoàn hảo”. Thực ra mình cũng muốn phiên phiến lắm chứ, có lúc nửa đêm tỉnh giấc cảm giác rõ ràng thiếu một người nằm cạnh, đi nghỉ thấy một phong cảnh đẹp, tự nhiên rất muốn chia sẻ mà ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ có một mình. Không hiểu số phận đưa đẩy thế nào mà người thích thì mình chẳng có cảm xúc gì, đến lúc gặp người làm mình rung động thì hoa lại đã có chủ mất rồi.

Mình kể câu chuyện này, thâm tâm có hơi áy náy, chỉ muốn khuyên các bạn tự coi là “muộn màng” đừng vội vã đốt cháy giai đoạn, vì sự vội vã rất có thể “đốt cháy” cơ hội của bạn.

Đó là cuối năm 2002, một hôm vào giờ nghỉ trưa có cô nhân viên lại bắt chuyện với mình, kể chuyện gia đình, nhà cửa… rồi mới vào đề “Anh có người yêu chưa? Nếu chưa, để em giới thiệu đứa bạn thân cho!” Theo như lời kể thì hai cô này chơi thân với nhau hồi cấp 2, lên cấp 3 một cô chuyển nhà, vừa rồi mới tình cờ gặp lại. Cô bạn kia đã đi làm, đang học văn bằng hai, “cả bề ngoài tính tình đều rất được”. Mình nghe hay gật đầu luôn: “Ừ, em bố trí đi!”

Cuộc gặp đầu tiên diễn ra khá vui vẻ, thực ra thì mình không có ấn tượng lắm với cô bạn kia, chỉ nghĩ “thử gặp lại lần nữa xem sao”. Không ngờ vì mình cư xử hay ho thế nào đó, cộng thêm cô nhân viên tuyên truyền về mình nhiều quá mà nàng bạn kia đổ cái rụp luôn. Lần gặp thứ hai chỉ sau có 6 ngày, tán gẫu một lúc dẫn đến chuyện tuổi tác, cô nhân viên của mình hỏi “Hình như T. kém tớ 1 tuổi ấy nhỉ?”. Cô bạn gật đầu: “Ừ, năm nay tớ 27, không cưới là sang năm Kim lâu mất rồi!” Nói xong liếc nhìn mình một cái rất nhiều ý nghĩa.

Nhìn cái liếc mắt ấy, có là thằng ngốc nhất cũng biết cô bạn định nói gì. Thế mà đó mới là buổi gặp thứ hai, thực ra còn chưa qua giai đoạn “xem mặt”!

Không biết tại sao cô bạn lại có một hành động thiếu khôn ngoan như vậy, mọi hứng thú của mình bay biến hết và đành lấy lý do “cảm thấy không hợp” để từ chối cuộc hẹn lần sau. Có lẽ cho đến giờ cô nhân viên của mình vẫn không hiểu tại sao.

Sự tỉnh táo quá mức có thể nhiều lúc không hay, những ít nhất cũng cứu mình trong một trường hợp.

Chuyện là, sau mấy năm mình gặp lại bà chị từng giới thiệu mình cho “cô bạn Hermes”, tất nhiên ngay sau câu hỏi “khỏe không?” là “vợ con gì chưa?”. Khi mình bảo “chưa” thì bà chị sảng khoái gật đầu ngay “Chị biết mày là thằng kén lắm. Chị đang có một đứa rất được, đảm bảo hai đứa xứng đôi luôn!”

Bà chị này là người kỹ tính lại quen biết lớn, bảo “được” thì chắc là phải được, khi nghe em này đã tốt nghiệp đại học 2 năm, đang làm ngân hàng thì mình thở phào, chỉ cần trông sạch nước cản nữa là xong!

Đến nhà, hóa ra em còn hơn cả mong đợi, một sự pha trộn rất hài hòa giữa sự dịu dàng nữ tính và tự tin của người có kiến thức. Em là người Thái bình, chắc gia đình khá giả nên mua được căn hộ cho hai chị em lên HN học. Người xinh, nhà sạch, nói chuyện hay, đúng là chẳng còn gì nữa để băn khoăn.

Quan hệ giữa mình và em diễn ra không chậm không nhanh, sau hơn hai tháng mình nghĩ, nếu cứ tiếp diễn thì chừng một tháng nữa thì có thể nói I love you. Thế mà đến một lúc, cảm xúc của mình với em tự nhiên dừng lại, không tiến thêm được nữa.

Ban đầu mình rất khó hiểu, thậm chí hoang mang, vì thâm tâm đã coi em là người yêu. Sau khi bình tâm nghĩ lại mình mới nhận ra, hình như lý do là những hành động của em đều tính toán quá. Mỗi câu nói, nụ cười của em có vẻ như đều nằm trong kiểm soát và gây ra cảm giác không thật lòng (dù phải tinh ý mới thấy), sự “không thật lòng” ấy bảo chứng mình thì mình chịu mà chỉ thuần túy là cảm giác. Nếu sự kiểm soát đó là công việc thì mình ok, nhưng chẳng nhẽ với người yêu tương lai mà em cũng như vậy?

Lần gặp sau đó mình để ý thật kỹ, và càng lúc càng tin cảm giác của mình là đúng. Không biết nguyên nhân tại sao, nhưng sự tính toán của em trong cư xử làm mình cụt hứng và không biết nên tiếp tục thế nào. Mình đành thực hiện một “âm mưu” là lấy lý do đi công tác, xa hẳn em 1 tháng, thử xem lúc gặp lại em có thật sự vui mừng không. Nếu em vẫn tính toán và kiểm soát được cảm xúc bản thân thì có lẽ mình phải nghĩ lại.

Không ngờ chưa đầy 1 tháng sau mình nhận được điện thoại của bà chị: “Này, mày đã có gì với con A. chưa?”. Có gì là thế nào chị?”. “Tóm lại đã yêu đương gì chưa?”. “Chưa, mà có chuyện gì vậy?”. “Ồi, may quá……………..!”

Hóa ra từ lâu em đã là bồ nhí của một đại gia còn hơn tuổi bố em, hai người giấu khéo đến nỗi bà chị mình quen cả hai người mà cũng không biết gì. Sự việc bại lộ chỉ hoàn toàn tình cờ, và khi không thể giấu diếm được nữa thì em sắm ngay một chiếc BMW, mua kim cương đeo đầy tay và chuyển sang thái độ thách thức tất cả mọi người.

Ơn trời, hai mắt cú vọ của mình đôi lúc cũng được việc!

Tiếp nhé các bác

Thời gian ấy, không phải mình không gặp cô gái nào khiến mìnn rung động, thậm chí còn hơn một lần như vậy, nhưng nó chỉ càng chứng tỏ sự “vô duyên” với tình yêu của mình. Những cuộc gặp ấy đều diễn ra trong hoàn cảnh chớ trêu, còn mình vì sĩ diện, vì tử tế hay thậm chí vì nhát gan, đã không làm gì mà chỉ đứng nhìn, và tiếc…

Có hai cuộc gặp làm mình nhớ mãi. Một ở Sài gòn năm 2002, năm ấy khi vào công tác mình thường ăn sáng ở quán phở trong một ngõ đường Hàm Nghi, thực ra đồ ăn quán này không có gì đặc biệt nhưng được cái sạch và yên tĩnh mát mẻ. Thường thì ăn xong mình hay gọi thêm tách cà phê, vừa uống vừa đọc báo chờ đến giờ làm việc.

Hôm ấy mình ăn xong, vừa giở tờ báo ra thì một chiếc xe hơi đỗ trước quán, bước xuống đầu tiên là hai mẹ con. Người mẹ khoảng 27, 28 tuổi, dáng dong dỏng cao, mặc chiếc váy đầm trắng hoa xanh và sắc đẹp thì, phải nói là sáng bừng cả một góc phố.

Thú thật là mình đã gai hết người mất mấy giây, không những vì người đẹp mà còn vì kiểu cách của nàng gợi lại cho mình mối tình đầu gần bảy năm về trước. Có những người phụ nữ mà vừa gặp bạn đã biết đây là mẫu người toàn tâm toàn ý vì gia đình, người đàn ông thấy ngay cảm giác vừa muốn che chở nâng niu, lại vừa có thể yên tâm giao phó nhà cửa, con cái. Quả thực thật may mắn cho ai lấy được người vợ như vậy.

Sau phút choáng váng, mình định thần lại và nghĩ thầm “mẹ đẹp mà con chẳng xinh tí nào”. Lúc ấy người lái đỗ xe xong xuống xe… một ông già khoảng gần 60 tuổi, thấp (thấp hơn nàng), béo, hói, bệch xệch như một cỗ máy cũ mà tất cả các ốc vít đều đã lỏng. Đầu tiên mình hy vọng đó chỉ là tài xế hay thân phụ của nàng, nhưng sau khi nghe đứa trẻ gọi “ba” thì… từ hy vọng chuyển thành thất vọng toàn tập.

Quán sáng hôm đó rất vắng, chỉ có mình và hai người đàn bà hình như đang bàn công chuyện, nên trước sau chỉ chúi đầu vào nhau to nhỏ. Mấy đứa phục vụ có vẻ rất tò mò nhưng không dám nhìn lâu, chỉ đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết. Quả thực nhìn cặp vợ chồng ấy đặc biệt quá, không ai có thể thờ ơ được.

Mình nhớ hai vợ chồng đó gọi hai bát phở, đứa con thì uống sữa mang theo. Người vợ lấy sữa cho con rồi lấy khăn, lau thìa đũa cho chồng, tận tình chu đáo nhưng rất lặng lẽ. Chỉ có đứa trẻ ngây thơ chạy lăng xăng, đầu tiên quanh bàn ba mẹ rồi bắt đầu sang các bàn khác, đột nhiên nó vấp vào chân ghế và ngã ra sàn nhà.

Đưa bé ngã ngay phía sau lưng mình, mình đứng lên đỡ nó dậy, người mẹ chạy tới, cảm ơn rồi mang nó trở lại bàn. Lúc nói “cảm ơn”, mắt nàng và mắt mình gặp nhau trong giây lát, và mình lại một lần nữa gai người vì nỗi buồn mênh mông trong đôi mắt ấy. Cho đến bây giờ, mình chưa thấy đôi mắt nào đẹp và buồn như vậy.

Hai người nhanh chóng ăn xong rồi mang con đi. Nhìn cách họ lên xe, mình càng khẳng định gia đình này chắc có nhiều uẩn khúc. Chỉ là một thoáng nhìn, nhưng đôi mắt buồn lặng lẽ của người phụ nữ ấy còn ám ảnh mình mãi mấy năm sau này.

Tiếp nhé các bác

p/s: Phần này tác giả chia sẻ một chút về kinh doanh, rất hay đó ạ

Thấy mọi người quan tâm đến kinh doanh nhiều quá, mình đành thay đổi chương trình, hoãn tình lại để viết về tiền vậy!

To bạn amypdx: Bạn hãy đọc kỹ, mình chưa bao giờ nói là mình được thử hàng của LV và Hermes. Nơi mình học là một thành phố nhỏ, không đủ lớn để LV và Hermes đặt cửa hàng, nhưng vẫn có một số shop D&G, Moschino, và quầy bán hàng hiệu tại các department stores.

Có lẽ vì là thành phố nhỏ nên con người đối với nhau cởi mở hơn, và thực tế là mình không khó khăn lắm để bắt chuyện và hỏi thông tin ở các SAs. Còn về chuyện thử hàng, thực ra chủ yếu chỉ là nước hoa và một lần được xỏ thử đôi giày Todd thôi.

Mình không biết bạn định nói gì khi so sánh thu nhập của mình với lương của Tổng thống Mỹ. Có lẽ theo bạn, vì Việt nam là nước nghèo nên không nhà kinh doanh nào có thể có thu nhập hơn Tổng thống Mỹ, nếu nói hơn thì là xạo chăng?

Vậy thì bạn sẽ giải thích ra sao khi nhìn vào bảng 10 người đứng đầu sàn chứng khoán Việt nam, với người giàu nhất có tài sản xấp xỉ 1 tỉ USD? Nói thật, tài sản và thu nhập của mình so với những người đó còn chưa thấm vào đâu. Càng kinh doanh, mình càng gặp và biết những người thực sự rất giàu, và càng tự thấy mình nghèo. Số người có thu nhập hơn Tổng thống Mỹ ở Việt nam không phải quá nhiều, nhưng không ít chút nào đâu bạn ạ!

Quay lại chủ đề chính hôm nay, mình muốn bàn về câu hỏi của bạn kochino: về câu “nghèo thì lâu, giàu mấy chốc”.

Đây là một câu tổng kết rất chính xác. Nếu bạn đọc lại một bài viết trước, mình đã kể là sau thời gian đầu rất khó khăn, đến năm 1999 tự nhiên doanh thu của mình tăng vọt và chỉ sau 1 năm mình không những trả hết nợ mà còn mua được nhà và sắm một số vật dụng lớn. Bản chất của chuyện đó không phải là sự may mắn, mà là một đặc tính mà mình tạm gọi là SỰ BẤT TIỆM TIẾN của các quá trình kinh doanh.

Thế nào là sự bất tiệm tiến? Đó có nghĩa là trong hầu hết trường hợp, mặc dù bạn có ý tưởng đúng, chuẩn bị và tổ chức tốt, việc kinh doanh cũng không bao giờ “tăng dần đều” mà thường có một thời gian dài đi theo đường ngang, không ổn định và thu không bù chi. Phải sau một thời gian nhất định, khi thị trường đủ “ngấm” hàng hóa của bạn thì đến một lúc nào đó, tự nhiên sẽ có một bước nhảy vọt của nhu cầu, và bạn sẽ chứng kiến một sự phát triển vượt bậc về doanh thu và lợi nhuận. Cái gọi là “giàu mấy chốc” chính là như vậy.

Quãng thời gian từ khi bắt đầu đến lúc đạt bước nhảy vọt lúc nào cũng là quãng thời gian rất khó khăn, kể cả với những nhà kinh doanh dày dạn. Bạn sẽ thấy những kế hoạch mình đề ra lúc đầu đều sai bét, sẽ phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt tài chính triền miên, trong khi tương lai lại hoàn toàn bất định. Quãng thời gian này chính là thước đo sự sáng suốt, nghị lực, tài tháo vát và độ “liều” cũng như độ “lì lợm” của bạn. Nếu có thể vượt qua sự trì trệ ban đầu, kiên trì đưa kinh doanh đến bước nhảy vọt, thì không những bạn sẽ được nếm trái ngọt của thành công mà tôi còn dám chắc 100%, bạn sẽ trưởng thành vượt bậc.

Tuy nhiên, cũng có một tin buồn là cái “thời điểm nhảy vọt” ấy bao giờ thì đến, thậm chí liệu có đến hay không, không ai có thể dự đoán cũng như tính trước được. Nhiều khi đó chỉ thuần túy là dự cảm và niềm tin sắt đá vào chính mình, mỗi người kinh doanh đều phải có dự cảm và niềm tin như vậy thì ít nhất mới có hy vọng thành công.

Tiếp nhé các bác

Một số bạn muốn biết ngay về tình yêu cuối cùng của mình nhưng như đã nói, topic này mình không hẳn muốn kể chuyện tình yêu mà là sau đám cưới mình cảm thấy cuộc đời như bước sang hẳn một trang khác, và tự nhiên muốn tâm sự về quãng thời gian đã qua. Topic của mình có cả chuyện tình yêu, chuyện đời, chuyện kinh doanh (vì nó là nghề của mình), và diễn biến tuần tự theo thời gian, vì ý muốn của mình là tâm sự. Nếu bạn nào thấy câu giờ quá thì mình thành thật xin lỗi, bởi mình không thể viết nhanh hơn được.

Quay lại chủ đề mình đang nói, kinh doanh. Một số bạn muốn biết mình khởi nghiệp như thế nào, lấy vốn ở đâu. Thực ra mình may mắn hơn nhiều người vì được gửi đi học nước ngoài, sau 5 năm về nước mình có được một vốn kiến thức rất có ích, một ý tưởng kinh doanh, và tích cóp được gần 6.000$. Mình phải vay mấy người họ hàng thêm 6.000$ nữa với lãi suất 2,5% một tháng mới đủ cho chuyến hàng đầu tiên.

Lúc đó mình chưa có công ty riêng, phải thuê một công ty khác nhập khẩu và xử lý hóa đơn hộ. Khi hàng về, vì không có tiền nên mình phải kiêm tất cả các công việc: giám đốc, kế toán nội bộ, tiếp thị, bán hàng và bốc vác. Có lần trời mưa ngập kho, mình phải tự tay chuyển gấp gần 10 tấn hàng từ chỗ thấp lên chỗ cao, xong việc bị lên 1 cơn co giật vì quá sức, may mà sau đó cũng tự khỏi.

Hai năm 96,97 là hai năm địa ngục đối với mình, nỗi vất vả về làm việc đã lớn, nhưng còn chưa thấm vào đâu so với sự căng thẳng về tài chính. Mình luôn sống trong cảnh giật gấu vá vai, lấy món vay này bù vào chỗ nợ khác. Có những lúc chỉ cần 150 ngàn đồng trả lãi một khoản 5 triệu vay nóng mà cũng không biết làm sao kiếm ra, phải làm một việc kinh khủng là đem cắm bằng tốt nghiệp. Vậy mà không hiểu tại sao ngay trong những lúc đen tối nhất mình vẫn không bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại, chỉ lẳng lặng tự đi cho tới cùng, không kêu ca than vãn với ai, kể cả với bố mẹ.

Năm 96 coi như tập sự, năm 97 doanh thu có khá hơn chút ít nhưng thu vẫn xa xa mới đủ bù chi, cả bố mình cũng mấy lần khuyên mình nên thôi nhưng mình không bỏ cuộc. Năm 98 tình hình bắt đầu sáng sủa hơn, đến năm 99, đột nhiên nhu cầu về sản phẩm của mình tăng lên, doanh thu gấp đến 6 lần năm trước, đã thấy dấu hiệu của sự thành công.

Mỗi người kinh doanh, khi thành công đều ít nhiều có một ân nhân, ân nhân của mình chính là vị đại diện khu vực của công ty cung cấp. Suốt hai năm 97,98, mặc dù biết mình không đủ năng lực tài chính nhưng ông vẫn không bác bỏ tư cách đại lý của mình, và năm 99 ông lại lấy tư cách cá nhân bảo lãnh cho mình được mua hàng trả chậm từ công ty mẹ. Chính nhờ có bảo lãnh trả chậm mà hàng về kịp thời, và mình mới không nhỡ cơ hội khi thị trường bùng nổ.

Những năm ấy, tài sản cá nhân duy nhất của mình là chiến Cub 81 bố mẹ mua cho khi về nước, chiếc xe đã cùng mình đi hết tất cả khốn khó đến thành công sau này. Bây giờ chiếc Cub 81 vẫn ở trong nhà mình, trong một góc kín đáo nhưng trang trọng. Thỉnh thoảng buổi tối mình vẫn ra ngồi cạnh, im lặng đặt tay lên yên, lần nào cũng thấy một cảm giác rất khó nói từ chiếc xe truyền sang, cảm giác như với một người tri kỷ.

Tiếp nhé các bác

Lần “say nắng” thứ hai của mình là vào mùa thu 2003. Mình có việc với văn phòng đại diện một công ty Châu Âu tại Hà nội, đến nơi mới biết Đại diện trưởng là người quen, học trên mình 3 khóa nhưng hơn đến 10 tuổi. Văn phòng đó chỉ có 4 người, 1 sếp trưởng, 2 nhân viên và 1 em thư ký rất xinh, đến mức mình phải tròn mắt ngạc nhiên.

Là bạn cũ nên mình và sếp trưởng chuyện trò rất thoải mái, bàn công việc xong mình mới hỏi “anh có cô thư ký xinh thế, có cơ chế đặc biệt gì không?” Sếp trưởng lắc đầu quầy quậy: “Đâu có, anh tuyển nhân viên công bằng, con bé được việc lắm đấy”

Mình không tin lắm những lời anh bạn nói. Những cô thư ký như vậy mình đã gặp không ít, làm bình hoa di động, bưng trà rót nước đánh vài trang văn bản là cùng, lúc đầu có thể rất ấn tượng nhưng tiếp xúc vài lần là chán ngay.

Nội dung công việc là mình hỏi mua 1 số phụ gia hóa chất, anh bạn hẹn 1 tuần sau trả lời chi tiết. 6 ngày sau sếp mới gọi điện báo phải đi công tác đột xuất, “có gì chú cứ nói chuyện với cái T., anh đã bàn giao hết cho nó rồi!”

T. chính là cô thư ký xinh đẹp của anh bạn. Thú thực là lúc ấy mình hơi bực, chuyện mua bán nghiêm chỉnh chứ có phải đi chơi đâu mà giao cho thư ký, nhưng vì anh bạn hơn 1 tuần sau mới về nên mình vẫn phải qua gặp cô thư ký. Hóa ra… gặp rồi mới biết anh bạn nói đúng.

Cô thư ký có kiến thức rất chắc chắn, hiểu sâu về sản phẩm, biết rõ về thị trường, phát âm tiếng Anh tốt, cách giao tiếp đúng mực. Cho đến lúc bấy giờ, mình chưa gặp người nào được cả sắc lẫn tài như vậy. Đoạn cuối câu chuyện, nghe em nói về công thức hóa học mà mình chỉ muốn bật ra câu hỏi “em có người yêu chưa?” Tóm lại, chỉ sau hai tiếng là mình đã “đổ” hoàn toàn.

Từ văn phòng ra, mình lái xe vào góc khuất rồi gọi điện ngay cho sếp của em. Anh bạn là người rất nguyên tắc, chỉ hẹn “đợi anh về nói chuyện”. Đến lúc anh bạn về những gần 1 tuần nữa, trong mấy ngày ấy mình cứ như ngồi trên tổ kiến lửa.

Thật sự trong đời mình chưa bao giờ mong một người đàn ông không phẩi là bố mình đi công tác về đến như vậy. Có lẽ vì say nắng quá nên mình đã không tỉnh táo nghĩ ra một điều, lúc nói chuyện tuần trước anh bạn từng hỏi mình có vợ chưa, mình trả lời “chưa” mà anh không hề tỏ ý giới thiệu hai người với nhau. Nên chờ đợi suốt gần 1 tuần, cuối cùng mình chỉ nhận được một gáo nước lạnh “nó có người yêu, nghe đâu sắp cưới rồi”.

Theo lời anh bạn kể thì tay người yêu em trình độ không bằng, lại còn ghen tuông tệ hại. “Cái T. khổ với nó lắm, nhưng hình như hai gia đình có giao hẹn gì đó nên không bỏ được. Anh vốn phản đối chuyện xen ngang, nhưng vì nó nên anh ủng hộ chú. Có điều chú phải thật kiên nhẫn, tuyệt đối không được nôn nóng!”

Mấy hôm sau anh bạn rổ chức một buổi ăn trưa, cuộc gặp rất nhẹ nhàng vui vẻ. Rồi mình phải sang Trung quốc công tác 2 tuần. Buổi chiều về đến nhà, buổi tối mình gọi điện ngay cho anh bạn và lại được dội một gáo nước lạnh: “Chú chưa biết à, cái T. nghỉ việc rồi!”

Hóa ra buổi trưa hôm chúng tôi gặp nhau, tay người yêu đến tìm em nhưng không thấy, anh ta đợi ngoài văn phòng đến tận khi tôi đưa anh bạn và em về. Một linh tính nào đó đã khiến anh ta nổi cơn ghen, về nói với cả hai gia đình bắt em phải bỏ việc, bỏ luôn cả Hà nội để về quê làm dâu gia đình bên ấy.

Những gì mình nghe sau đó là một câu chuyện buồn. Trước khi thôi việc em mới kể cho anh bạn, bố em và bố của người-được-gọi-là-người-yêu (bởi em không hề yêu người đó) là đôi bạn cùng làng, cùng nhập ngũ vào chiến đấu ở chiến trường Tây nam. Năm 1978 trong một trận đánh, người bạn đã cứu bố em thoát chết và mất một bàn chân, vì thế mà năm 80 mới có em ra đời, nhưng cũng vì thế mà từ khi lớn lên em đã nghiễm nhiên bị coi là dâu con của gia đình đó, để bố em trả món nợ ơn nghĩa hơn hai mươi năm trước.

Anh bạn bảo: “Về quê lấy chồng là coi như xong đời. Anh có địa chỉ nhà đây, nếu thật sự yêu em nó, chú thử về xem giải quyết thế nào?” Nói vậy nhưng cả mình và anh bạn đều hiểu điều đó là không thể. Chuyện không phải chỉ liên quan đến hai đứa trẻ mà còn là quan hệ ơn nghĩa giữa hai gia đình, mình lại hoàn toàn là người ngoài, có tư cách gì đâu để can thiệp!

Mấy tháng trời sau mình lâm vào trạng thái trầm cảm, thất tình thì ít mà thương cho em thì nhiều. Cứ nghĩ đến một bông hoa như em đang phải chịu hành hạ về tinh thần, thậm chí cả thể xác là mình lại như lên cơn điên muốn đập phá. Tại sao ông trời đã tạo ra em xinh đẹp thông minh, mà lại bắt em phải chịu đựng một số phận cay nghiệt như vậy…

Tiếp nhé các bác

p/s: Lại một chút về kinh doanh

Bây giờ mình sẽ đổi chủ đề một chút, từ tình yêu chuyển sang kinh doanh. Mình đã suy nghĩ có nên viết bài này không hay chỉ kể lại chuyện tình cảmi, cuối cùng mình quyết định viết vì nếu không thì cả những chuyện yêu đương về sau cũng sẽ không được rõ ràng.

Năm 2003 là năm bước ngoặt đối với mình. Trước đó mình chỉ làm thương mại, nói đúng hơn là làm đại lý độc quyền cho một công ty lớn của châu Âu. Mình là người khai phá thị trường cho công ty đó tại Việt nam, đổi lại thì trong một thời gian, công ty đó cho mình toàn quyền thương mại: hàng hoá, giá cả, marketing, thị trường… cứ thế cho đến năm 2002.

Những bạn đã có kinh nghiệm trong ngành phân phối hàng hóa có lẽ đều biết, các công ty lớn của Âu Mỹ khi thâm nhập thị trường thường dùng các công ty bản địa để dọn đường. Họ chọn một nhà phân phối, đặt giá tương đối thấp và thực hiện việc giám sát vòng ngoài. Đến khi doanh thu tại chỗ lên đủ cao thì nhà sản xuất sẽ nhảy vào cuộc, trực tiếp nắm lấy quyền kinh doanh và cắt đứt nhà phân phối bản địa, hoặc sẽ nâng giá bán và biến nhà phân phối thành một dạng như người khuân vác cao cấp, với lãi suất phân phối chỉ chừng 4-5%.

Kịch bản tương tự đã xảy ra với mình năm 2003. Năm 2002, vị đại diện khu vực ân nhân của mình hết nhiệm kỳ về nước (và về hưu luôn), tay đại diện mới sang chỉ hơn mình 4 tuổi, đúng kiểu người kinh doanh hiện đại: nhanh nhẹn, quyết đoán và lạnh lùng. 4 tháng sau khi nhậm chức hắn hẹn gặp mình, thông báo “từ sang năm bọn tao sẽ nắm các quyền quản lý chiến lược, marketing và bán hàng. Việc của chúng mày là nhận đơn hàng, chở hàng đến và thu tiền. Lợi nhuận sẽ là 4,5%, miễn thương lượng!”

Mình không quá bất ngờ vì đã phần nào đoán trước được chuyện đó. Tất nhiên không bao giờ mình có ý định làm phu khuân vác, nên mới bắt tay ngay vào nghiên cứu ý tưởng sản xuất đang hình thành trong đầu.

Ý tưởng đó tới một cách khá tình cờ. Đầu năm 2003 mình đến thăm chị khách hàng ở khu chợ Bình tây, đang nói chuyện thì một người vào hỏi một loại nguyên liệu, chị nói hết rồi. Mấy phút sau lại có người gọi điện thoại hỏi đúng thứ đó, chị mới than vãn với anh chồng “dạo này đứt hàng nhiều quá, nghe khách hỏi mà rầu hết cả ruột”. Mình ngồi đó chỉ thuận miệng hỏi “cái này Việt nam không ai làm hả chị?”

Chị khách hàng lắc đầu ngay: “Có người Hoa thử rồi nhưng khó quá không làm nổi. Chú mà làm được, chị bao tiêu ngay 100%!” Trở về nhà mình bắt đầu nghiên cứu, theo lý thuyết thì loại nguyên liệu đó không quá phức tạp, nhưng thiết bị đắt tiền và cần một số bí quyết sản xuất nên Việt nam vẫn phải nhập khẩu hoàn toàn.

Sau khi nghe thông báo của tay đại diện, mình mới dốc sức tìm kiếm, huy động tất cả các người quen ở Mỹ, Nhật và châu Âu để tìm nguồn chuyển giao công nghệ. Cuối cùng may mắn đã tới từ nơi ít hy vọng nhất là cậu bạn Hà lan cùng học hồi đại học, bạn của bố cậu ta chính là một chuyên gia về lĩnh vực này, hay nhất là ông ta đã về hưu và không có ràng buộc với công ty nào nữa.

Vậy là phần khó nhất đã giải quyết xong, đến khâu xây dựng và thiết bị. Đến đây mình mắc phải một sai lầm lớn là gọi người góp vốn, nhưng người đó lại là bạn bè.

Đó là hai anh em bạn cùng học với mình hồi phổ thông. Ngoài việc gánh đỡ về tài chính, còn có lý do là người em rất giỏi tiếng Trung. Vì thiết bị châu Âu quá đắt nên sau khi tham khảo chuyên gia, mình quyết định mua chừng 1/3 dây chuyền từ Trung quốc, mình cần người giỏi tiếng Trung là như vậy.

Hết năm 2003 mình kết thúc luôn hợp đồng phân phối, tập trung vào nhà xưởng, và đến mùa hè 2004 thì mẻ sản phẩm đầu tiên ra đời. Vị chuyên gia ở nhà máy 1 tháng, dạy hết các bài rồi về nước. Ngay sau đó thì chuyện xấu bắt đầu xảy ra: mặc dù đã vận dụng hết các bí quyết được học, gọi điện tham khảo đủ các cách mà sản phẩm ra cứ lúc được lúc không. Không những hàng bị trả về, mình còn nhận đủ mọi lời mắng chửi của khách, và điều kinh khủng nhất là không hiểu tại sao lại như vậy.

Ban đầu mình nghi vị chuyên gia giấu bài, nhưng khi nói chuyện đó ra ông ấy gạt ngay: “không dạy chúng mày thì tao cũng mang theo bí quyết xuống mồ, giấu để làm gì chứ?” Mình chuyển sang kiểm tra các quy trình vận hành, cũng không phải, vì công nhân mình tuyển cẩn thận, trả lương tốt, làm việc rất nghiêm túc. Nhưng cũng từ kiểm tra vận hành mà mình phát hiện ra một việc khác: thiết bị Trung quốc có vấn đề.

Mình thuê người kiểm định lại, đúng là hàng Trung quốc bị ăn cắp chất lượng. Sự ăn cắp này rất tinh vi, dường như cty Trung quốc biết trước máy móc sẽ hoạt động chính xác trong điều kiện nào để sản xuất những linh kiện chịu đựng quá điều kiện đó một chút. Có điều vì khí hậu nóng ẩm và điện áp không chuẩn ở Việt nam nên điều kiện công tác của máy không hoàn toàn giống như xác định của chuyên gia, lúc đó thiết bị Trung quốc mới lộ ra chuyện bị ăn cắp chất lượng.

Quá trình chuẩn bị, chỉ có ba người là mình và hai anh em đó biết về công thức sản xuất, người em lại phụ trách thương lượng mua thiết bị Trung quốc. Chắp nối lại các sự kiện, mình mới bàng hoàng khi nhận ra một điều: mình đã bị qua mặt, bị tham những một cách trắng trợn.

Lấy một ví dụ cho các bạn dễ hiểu: mình đặt một van chịu được 350 độ nhưng người em biết sản xuất chỉ cần 250 độ, thế là hắn ta nói với nhà máy Trung quốc chỉ lấy van chịu được 280 độ nhưng vẫn làm hồ sơ kỹ thuật và tính giá bằng van 350 độ. Số tiền chênh lệch giữa hai loại van, cty Trung quốc sẽ trả lại bằng tiền mặt cho người em coi như “phí môi giới”. Nếu như những điều kiện sản xuất ở Việt nam mà chuẩn như ở châu Âu thì có lẽ còn lâu mình mới phát hiện ra.

Không phải mình không biết nhìn người, nhưng đã để tình bạn từ thửa hàn vi làm mờ mắt. Mình đã tin tưởng hai anh em họ vô điều kiện, thậm chí khi hàng hỏng bị trả về mình đã nói “nếu thất bại, tớ sẽ bảo toàn vốn góp cho các cậu, đừng lo.” Thế mà họ đã đối xử với mình như vậy.

Cuộc gặp với hai anh em sau đó là một trong những cuộc nói chuyện khó khăn và nặng nề nhất trong đời mình. Cuối cùng hai bên đồng ý rằng mình sẽ bỏ ra 70% số tiền góp vốn của hai anh em để lấy lại toàn bộ cổ phần, và coi như chấm dứt quan hệ. Mình còn lại nhà máy với một dây chuyền sản xuất không đú tiêu chuẩn, một kho hàng kém chất lượng và một tài khoản rỗng tuếch.

Có lẽ trong tất cả tình huống hết hy vọng, con người ta cuối cùng cũng tìm về gia đình. Mình phải xin bố mẹ bán đi ngôi nhà đang ở, dọn vào một căn hộ chung cư cũ kỹ để lấy tiền tái thiết nhà máy. Trong lần này, vị chuyện gia già lại trở thành ân nhân khi tìm được cho mình một số thiết bị cũ nhưng còn tốt của Đức, và tình nguyện sang lần thứ hai, chỉ ở nhà nghỉ 200.000 đồng một ngày, lăn lộn với mình và công nhân suốt 2 tháng cho đến khi nhà máy hoạt động ổn định.

Suốt một thời gian dài, đầu mình luôn ở trạng thái căng như dây đàn. Sau khi nhà máy cho ra được mẻ sản phẩm đạt chuẩn thứ bảy không cần đến chuyên gia, nghĩa là đã coi như thành công, lúc đó mình mới gục xuống ngủ một mạch liền 40 tiếng. Mẹ mình sợ quá phải gọi bác sĩ, ông chú bán sĩ chỉ cười “cứ cho nó ngủ chán nó khắc dậy!”

Mình còn phải mất rất nhiều công để thuyết phục các bạn hàng tin lại vào sản phẩm của mình, nhưng khi đã gây dựng được lòng tin thì doanh thu tăng rất nhanh. Sản phẩm của mình thuần túy là kỹ thuật, không có một chút quan hệ hay chính trị nên thu nhập của mình nghiêm túc và sạch hoàn toàn.

Tiếp nhé các bác

Sau chuyện buồn với mối tình say nắng, mình gần như mất cảm giác với hẹn hò yêu đương. Thêm vào sản xuất quá bận rộn nên một thời gian dài, thuyền trưởng Húc sống gần như một nhà tu hành. Có bắt tay vào mới biết, quản lý sản xuất chẳng khác gì nuôi con mọn. Phải lo toan hàng trăm thứ bà dằn, mà thiếu một thứ nhỏ cũng có thể khiến cho cả dây chuyền ngưng trệ. Suốt mấy năm liền, ngày nào mình cũng 5 rưỡi dậy, 6 giờ đi, tối 9 giờ về ăn với bố mẹ bữa cơm rồi lăn ra ngủ. Thời khóa biểu như vậy, có muốn cũng không thể tìm hiểu hẹn hò ai.

Bù lại, mình có những niềm vui khác. Cảm giác là người duy nhất ở Việt nam làm ra những sản phẩm đó và còn hoàn thiện được thêm là một niềm tự hào đặc biệt, thế đứng “vững như bàn thạch” không phụ thuộc vào ai là một kiêu hãnh khác. Nếu thương mại chú trọng doanh thu và lợi nhuận thì sản xuất quan trọng nhất là sự liên tục và ổn định, có lẽ vì vậy mà mình dần trở thành điềm tĩnh và bao dung hơn. Kể cả hai người bạn từng chút nữa làm mình phá sản, mình cũng đã làm lành và còn tư vấn cho một việc kinh doanh tương đối tốt.

Mãi đến năm 2007, dưới sự thúc giục rất nhiệt tình của vợ chồng một người bạn lâu năm, mình mới lại có một buổi giới thiệu. Nàng là người đẹp và người mẫu tương đối có danh, mình thì, mặc dù có một số kiến thức về thời trang, thực sự không có thiện cảm mấy với giới showbiz. Nhưng chị vợ, cũng là dì họ của nàng, cứ nhấn mạnh “nó ngoan ngoãn ngây thơ lắm”, và cùng chồng lôi mình ra cà phê gặp cô cháu bằng được.

Quả thực nàng rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với trong ảnh. Ngay từ đầu mình đã khẳng định nàng ngoan nhưng không hề ngây thơ. Dù sao thì mình cũng không phải là cậu bé mới lớn nên cả bọn bốn người nói chuyện rất vui vẻ và đến cuối buổi, với sự đảm bảo của cô chú nàng, mình đã được phép chở nàng về nhà.

Mình và nàng trở thành bạn thân khá nhanh, chính nàng đã tự nói với mình “Em chưa thân với ai nhanh như thế, chỉ vì tiếp xúc với anh ngay từ đầu em đã có cảm giác an toàn.” Sau hơn 1 tháng nàng bắt đầu nhờ mình đi cùng đến các nơi, và lần nào mình cũng gây được ấn tượng rất tốt. Đến một lúc mình đột nhiên nhận ra, hình như mình đã thâm nhập kha khá vào giới showbiz.

Gặp một số người mẫu và người đẹp mình mới thấy, thực ra nhiều người trong họ khá thông minh, có điều vì mất tập trung và rời bỏ sách vở quá sớm nên hầu hết đều trở thành người ít kiến thức, hời hợt và ồn ào. Một số người mình gặp còn như lúc nào cũng lơ lửng trong mây đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi không làm nghề được nữa thì họ sẽ sống như thế nào.

Có một điều mình hiểu ra và thông cảm là trong giới này, chuyện một người phải có nhà tài trợ là gần như tất yếu, nhà tài trợ đó có thể là gia đình (như cô bạn mình), là công ty quản lý hay một cá nhân nào đó. Chuyện “hư, ngoan” của giới showbiz rất khác với đời thường và vì thế, có lẽ khó lấy những tiêu chuẩn truyền thống để đánh giá được.

Và ấn tượng sâu sắc nhất của mình với giới này là sự kèn cựa khủng khiếp. Ai cũng cố gắng nổi trội, ai cũng không muốn cho người khác hơn mình, bất kể là trong nghề hay trong cuộc sống riêng. Chính mình cũng từng là “nạn nhân” của chuyện đó.

Như đã nói, cô bạn của mình có một số lần nhờ mình tháp tùng và đưa đi nhân dịp nọ kia. Lần nào cũng vậy, mình luôn tỏ thái độ khiêm tốn và thân thiện vừa phải, cộng thêm những món quà mình tặng nàng cũng đắt tiền và sang trọng vừa phải nhưng rất phù hợp, khiến mình nhanh chóng gây được ấn tượng của một “đại-gia-tử-tế” (thú thực lần đầu tiên được ca ngợi là đại gia, mình tí nữa sặc nước ra bàn). Và vì thế, lập tức có ngay những người thấy ngứa mắt với cô bạn.

Một buổi tối mình tự nhiên nhận được một tin nhắn “Anh yy, anh không biết em nhưng em biết rất rõ zz (cô bạn của mình), chắc anh không biết nó là người thế nào đâu.” Đầu tiên mình hơi ngạc nhiên, chỉ nhắn lại “Xin lỗi, tôi không hiểu bạn định nói gì.” Dường như chỉ chờ có thế, người kia tuôn luôn một tràng “Anh có biết nó đã cặp với ai, anh có biết cái xe của nó ai mua cho không, anh có biết blablabla không…?”

Mình hiểu đã gặp một kẻ phá hoại nặc danh nên nhắn lại “Xin lỗi, tôi không quan tâm đến chuyện đó” rồi tắt máy. Thế mà mấy hôm sau, một số khác lấy danh đàn ông lại nhắn cho mình “Tôi là người đã từng… với zz, vì không muốn anh bị lừa nên cho anh biết…” Khi mình bực quá nhắn lại “Tôi có rất nhiều bạn làm công an, anh có muốn gặp nói chuyện không?” thì số kia im luôn.

Chắc kẻ nặc danh kia nghĩ mình là “đại gia” thì chắc phải ghê gớm lắm nên không dám phá tiếp, rõ ràng hắn non gan và rất thiếu hiểu biết. Mình cũng bỏ qua và gần như quên đi, cho đến gần 4 tháng sau…

Hôm đó mình cùng cô bạn đến một bữa tiệc nhỏ. Mình đến nhà chờ đưa nàng đi, nàng vừa xuống cầu thang thì có điện thoại. Lên phòng nói chuyện một lúc, khi xuống nàng mới kể lại để xin lỗi “Điện thoại của B. Nó vào Phú quốc chiều nay, lớ ngớ bị giật mất mobile phải mua một chiếc rẻ tiền dùng tạm, may mà trong túi vẫn còn một cái sim.”

Tự nhiên trong đầu mình sinh ra linh tính. Đến bữa tiệc, lúc cô bạn nhờ cầm túi để đi vệ sinh, mình lấy nhanh điện thoại của nàng ra xem. Quả nhiên số B. vừa gọi chính là 1 trong 2 số nặc danh đã nhắn tin cho mình 4 tháng trước, trong khi nàng từng kể với mình “cùng nghề, em chỉ chơi được với mình nó”!

Dần dần mình cảm thấy mệt mỏi, nàng cũng nhận ra điều đó. Sau một cuộc nói chuyện thẳng thắn và tình cảm, mình và nàng đồng ý nên chấm dứt thì hơn. Hai người thuộc về hai nơi khác nhau mà muốn kết hợp, một trong hai phải từ bỏ thế giới của mình. Vậy thì tốt nhất nên giữ một khoảng cách vừa đủ…

Có lẽ đó là mối quan hệ duy nhất mà sau khi chia tay, mình với người kia vẫn giữ được tình cảm tốt đẹp. Hàng năm mình đều chúc mừng và gửi quà cho nàng dịp sinh nhật và năm mới. Đám cưới của mình, nàng kéo một đám người mẫu đến dự làm khách khứa lác hết mắt, sau đó nàng có nói nhỏ với mình “Em vẫn tức lắm, nhưng thấy vợ anh thì em chịu thua rồi!”

Tiếp nhé các bác

Năm 2009, tính tuổi mụ, mình đã bước sang năm thứ 38.

Nhân viên và những bạn bè quen biết từ lâu đã không hỏi về chuyện vợ con của mình nữa. Bố mẹ thì sau một thời gian thúc giục (những năm mình 30-33) đến ngao ngán (34-35) qua buồn phiền (36-37), lúc ấy cũng đành phải chấp nhận rằng về đường tình duyên thằng bé vướng phải số lận đận. Mình không còn thiếu gần như bất cứ một thứ gì để có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc, cái thiếu duy nhất “chỉ” là một cô dâu cho đám cưới mà thôi…!

Thỉnh thoảng mình cũng nghĩ đến chấp nhận một ai đó trong số người quen, nhân viên hoặc các đối tượng được giới thiệu để lấy cho xong chuyện, nhưng rồi mình lại sợ làm khổ người ta khi lấy mà mình không yêu. Một phần nữa là sự kiêu hãnh cũng không cho phép mình bỏ cuộc, vì rằng chấp nhận hôn nhân không có tình yêu cũng tức là chấp nhận đầu hàng số phận. Mình không thể đầu hàng một cách lãng xẹt và dễ dàng như vậy.

Trong cuộc “đấu tranh với số phận” này mình có một đồng minh rất ít người biết, là bác gái mẹ của người bạn thân hồi đại học.

Bác là một thiên kim tiểu thư chính cống của đất Hà nội xưa. Thời kỳ cải tạo công thương nghiệp, gia đình bác mất hết, các anh em vì lý lịch gia đình mà không được vào đại học. Bác đã phải đi con đường vòng từ làm công nhân lên trung cấp, rồi công nhân kỹ thuật, sau đó mới được cử đi học đại học. Chồng và con gái cả mất sớm, bác một mình nuôi dạy hai cậu con trai và tất cả các em chồng nên người.

Bây giờ cậu bạn mình là giảng viên đại học ở Canada, cậu em út là giảng viên ở Nhật. Nhưng bác ở lại nhà một mình, nhất định không chịu xa Hà nội vì đây là nơi chồng và con gái bác yên nghỉ. Quả thực là một người mẹ vĩ đại.

Mình đến thăm bác đầu tiên chỉ là xã giao, nhưng rồi hai bác cháu hợp chuyện và trở thành đôi bạn vong niên. Quả thực những người Tràng an gốc gác, nhất là thế hệ được tiếp nhận nền giáo dục chính thống thời thuộc địa, có một chiều sâu và cốt cách đặc biệt. Khoảng hai ba tuần mình lại đến thăm bác một lần, hai bác cháu nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới bể, tất nhiên trong đó không thể thiếu chủ đề vợ con yêu đương của mình. Và trong chuyện này người bạn vong niên của mình có quan điểm như của nhà Phật, đó là “tùy duyên”. Bác phản đối mọi sự giới thiệu, ý rằng “Trời Phật đã sinh ra một người, tất sẽ sinh ra người phối ngẫu. Việc gặp người đó sớm hay muộn là do Trời Phật sắp xếp, có muốn cưỡng cầu cũng không được.” Có lẽ bác là người duy nhất không sốt ruột, không thúc giục hay khuyên bảo gì mình, chỉ nói “Cháu sống có tâm như vậy, tất Trời sẽ không bạc đãi!”

Trời Phật có thật hay không, chắc con người phải cãi nhau hàng thế kỷ mới ra được. Nhưng duyên phận thì mình tin là có thật, và duyên phận của mình đã đến một cách rất tình cờ, tình cờ đến mức không thể tình cờ hơn, bởi nó bắt đầu từ một sự hiểu nhầm lãng xẹt.

Tối hôm đó mình nhận được điện thoại của một khách hàng cũ từ thời còn làm thương mại, anh bạn này mình đã không gặp từ năm 2004: “Húc à, anh vừa ra Hà nội. có rỗi không ra làm vài ly!”

Anh bạn này là người hào sảng tốt bụng nhưng phải cái uống như hũ chìm, lần nào mình gặp cũng bị ép uống cho tới bến mới thôi. Mình không muốn say nhưng cũng muốn gặp lại anh nên từ chối khéo: “Em chưa về Hà nội, hay là để mai đi?”

“Được rồi, ở đâu?” Mình đã tính trước nên trả lời: “My Way, anh biết chỗ đó không?” Mình chọn My Way vì đó là quán lịch sự, ngồi đấy thì không thể say được. Anh bạn đồng ý ngay: “OK, My Way chứ gì, mấy giờ?”

Nghe cách nói thì anh bạn rất quen thuộc My Way, mình không hỏi thêm nữa mà chỉ hẹn 10 giờ sáng. Đến đó uống vài chai bia, ăn một bữa cơm là hợp lý, vừa vui vẻ vừa không phải nhậu quắt cần câu. Có gì thì thêm lý do “chiều em phải làm việc” là xong, nói chung mình không chịu được cảnh nhậu lai rai đến say xỉn.

Hôm sau đúng 10 giờ mình đến My Way Tràng Tiền, chờ đến 10 rưỡi không thấy bạn mới gọi điện: “Anh đang ở đâu?” Anh bạn đáp oang oang như lệnh vỡ: “Anh ngồi chờ hơn nửa tiếng rồi, chú bị kẹt hả?” Lúc ấy mình mới nghĩ ra: “Anh ngồi ở My Way nào?” “Thì My Way ở Trung hòa Nhân chính đó…!”

Hóa ra hai người đến hai My Way khác nhau. Sau đó anh bạn kể anh có bà chị ở ngay bên cạnh, đến thăm chị nhìn thấy quán nên khi mình hẹn, anh đồng ý luôn mà không hỏi lại. Mình dặn anh chờ rồi ra xe chạy xuống Trung hòa Nhân chính, khoảng 11 giờ hai anh em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, chuyện ran như pháo nổ.

Đang lúc bọn mình chuyện trò thì ở bàn phía sau mình có khách vào. Thoạt đầu mình không để ý, chỉ biết loáng thoáng đó là một phụ nữ Việt nam trẻ và hai người châu Á đã lớn tuổi. Câu chuyện của bọn mình rất vui vẻ, anh bạn lại có tính nói to nên mình gần như không nhận thức gì ở xung quanh. Chỉ đến khi chọn món ăn trưa thì anh bạn mới chịu giải lao đọc menu, tình cờ tiếng cười của mấy người ở bàn sau lọt vào tai mình.

Giọng cười của người phụ nữ trẻ nghe quen quen, mình thử nhớ lại và… giật bắn người. Chẳng lẽ lại là em…?

Đọc tiếp: Cuối cùng mình cũng lấy được vợ - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Cuối cùng mình cũng lấy được vợ
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Old school Swatch Watches