Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

(Phần 6)

Chính xác thì khi tỉnh dậy mình thấy đang nằm trong một căn phòng (sau mới biết là nằm ở đồn) đầu thì đau như búa bổ. Ngước mắt nhìn xung quanh thì mình đái cmn ra máu. Mình đang ở cùng phòng với cái đám lúc nãy oánh nhau với team les. Cái phòng thì chắc được khoảng 10-15m2. Mấy thằng kia thì ngồi túm tụm một chỗ, mình thì đang nằm trên một cái ghế dài. Không biết em Vi đang ở đâu, em Ơ rô đang ở đâu, team les đang ở đâu nhỉ ?

Liếc thấy nằm chung phòng với mấy anh cao to đen hôi kia mình lập tức nhắm mắt lại nằm im. Đờ mờ, 1vs1 với bất kỳ thằng nào trong số đấy mình cũng nát ass chứ đừng nói cả team bọn nó quây lại.

Dưng mà đen cho mình là chắc có thằng bỏ mẹ nào trong số đó nhìn thấy mình nhổm dậy rồi thì phải. Lát sau thì thằng mặt l chồng em Vi tiến đến sút vào mông mình quát: Đờ mờ thằng chó này, mày giả chết ăn vạ bố mày hả. Dậy mẹ mày đi.

(Đụ má thằng chó, luật sư mà ăn nói bố láo vcc )

Mình vẫn nằm im, không động đậy gì cả, ai ngờ thằng con rời ấy nó sút một phát thằng vào mặt mình luôn. Mình lăn một vòng rồi nhỏm dậy thấy miệng mặn mặn, hẳn là máu đã được hoà với nước bọt rồi.

Mình ngồi dậy, vẫn éo nói năng gì, chỉ chừng chừng nhìn thằng mặt l kia thôi. Thằng mặt l cười khẩy nói: Mày là thằng nào, ở đâu đến đây.

Thấy mình vẫn im lặng, thằng mặt l lừ lừ tiến lại gần giờ mình mới để ý là nó to gấp rưỡi mình cương với nó thì chắc chắn là "ass nở hoa và cuộc sống thì bế tắc roài." - cover Ơn rời cậu đây rồi.

Tránh voi chẳng xấu mặt nào, chả dại gì mà ăn đập thêm nữa, nghĩ vậy nên mình nhìn nó hỏi: Đây là đâu, tôi làm gì mà các anh đánh tôi.

Thằng mặt l sút mình thêm phát nữa (quả này mình lấy tay đỡ được nhưng vẫn đau nhói cả tay lẫn mạng sườn) rồi mới nói: Mày quyền l gì hỏi bố mày, mày ở đâu đến đây.

Lúc đó mình mới có tí thời gian để ý xung quanh. Thấy có băng rôn khẩu hiệu “Vì nước quên thân vì dân phục vụ" thì mình đoán là đang trên đồn rồi. Nghĩ thế nên mình cũng yên tâm hơn đáp: Tôi từ Hà Nội vào, gặp các anh lần đầu, sao tự nhiên đánh tôi.

Thằng mặt l kia đáp: Mày quen con Vi từ bao giờ. thế đéo nào mới từ HN vào mà đã đàn đúm tụ tập được như thế.

Mình đáp: Cũng mới quen, hnay gặp lần đầu.

Thằng mặt L: Mày ở HN sao quen được nó.

Mình: Có liên quan gì đến anh không. Tưởng anh chỉ thâm thù, gây sự với đàn bà con gái thôi chứ.

Thằng mặt L lại lao đến sút mình, mình đỡ được vài phát thì bị nó sút vào bụng, thốn đến tận óc luôn. Thằng chó định đánh mình tiếp thì cửa phòng mờ, một ku công an tiến vào quát:

“các anh làm trò gì thế.

Thằng mặt L thấy thế mới dừng lại. Ku công an nói tiếp: Anh Tuấn với mấy anh kia các anh đc về rồi.

Thế là mấy thằng con rời lục tục kéo nhau ra, còn lại mình mình trong phòng. Ngồi chăn muỗi chăn kiến chán, chả thấy thằng bỏ mẹ nào gọi ra, Nhìn đồng hồ thấy lúc đó là 1h đêm nên mình lại lăn ra ngủ.

Đang say sửa mơ mộng đến em Ơ rô thì mình thấy có người lay vai gọi dậy. Mở mắt ra thì thấy trời đã sáng từ lâu, có một ku công an vào hỏi han mình liên quan đến vụ lộn xộn hôm qua. Khi biết mình là luật sư thì nó cũng nhã nhặn đi một tí. Xong hỏi thêm mấy câu thì cho mình về và dặn là tạm thời phải ở lại đấy để phục vụ điều tra. (Mình thấy hơi ngờ ngợ, có mấy thanh niên gây gổ với nhau thôi thì làm éo gì mà phải ở lại để phục vụ điều tra).

Bước ra ngoài đồn thì thấy em Đô la đang ngồi đợi mình trên chiếc Ducati (éo nhớ có đúng tên không, hình như thế).

Thấy mình lếch thếch bước ra, ẻm hất hàm: Thế nào có bị ăn đòn ko ku, sao ở trong đó lâu thế.

Mình cười trừ không đáp. Ẻm ấy thấy thế quẳng cho mình cái mũ bảo hiểm rồi ra hiệu cho mình lên xe. Đời mình chưa bao giờ ngồi sau xe con gái, mà có điều ducati thì mình chưa đi bao giờ, hơn nữa đô la cũng có phải gái éo đâu. Nghĩ thế nên mình ngoan ngoãn leo lên xe để ẻm ấy đèo về.

Đô la rồ ga, phóng như con thiêu thân ngoài đường, đã thế vừa đi vừa đánh võng như kiểu thể hiện cái nam tính của em ấy thì phải.

Ẻm chạy vòng vèo ra đến ngoại ô, rồi dừng lại ở một căn biệt thự to vật. Mở cửa đón mình là Ơ rô, với quần sót áo 2 dây làm mình éo rời mắt đi được. Đô la thấy ánh mắt hau háu của minh thi hắng giọng một cái rồi phi xe đi, để mình lại với Ơ rô.

Ơ rô nhìn mình cười rôi ngoắc tay ra hiệu cho mình vào nhà. Em này kiệm lời ghê, nếu tối hôm trước không thấy em ấy xì xồ hát tiếng anh thì mình còn tưởng em ấy câm.

Vào nhà Ơ rô vẫn chẳng nói năng gì nhiều, ẻm dẫn mình lên phòng rồi đưa cho mình bộ quần áo nói: Chắc anh cũng mệt, tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi.

Đù, bị nhốt cả đêm đến giờ chả có cái khỉ gì bỏ vào bụng mà bảo nghỉ ngơi. Nghĩ vậy nên mình gượng cười hỏi: Cậu có gì ăn không, mình hơi đói.

Ơ rô cười: Quên mất, anh tắm rửa đi rồi xuống nhà. Anh thích gì em làm cho.

Mình: Gì cũng được, mình dễ nuôi mà.

Ơ rô lại cười rồi quay người đi xuông nhà. Người đẹp đến dáng đi cũng đẹp. Tại sao em lại les chứ, cuộc đời sao ngang trái vậy.

Tắm rửa xong, xuống dưới nhà thì thấy em ấy đã làm bánh mì ốp la với jambong cho mình roài. Mình vừa ăn vừa hỏi chuyện. Mặc dù em ấy trả lời nhát gừng, nhưng mình cũng nắm được vụ việc tối hôm trước.

Sau khi mình ngất đi thì 2 team còn oánh nhau thêm một lúc nữa rồi công an mới đến hốt cả đám lên đồn. Đen cái là trong team les có một em les cứng bị đánh chấn thương sọ não phải đưa vào viện cấp cứu. Thế nên công an tạm giữ cả 2 team lại để điều tra. Team les thì được bố Ơ rô gọi điện nên ngồi đốn độ tiếng thì được thả.

Team chồng em Vi thì Tuấn nó gọi điện nhờ vả nên sau rồi cũng được thả. Có mỗi mình là ngổi chăn muỗi đến sáng thôi.

Giờ cả 2 team đang ngồi nghe ngóng xem tình hình sức khoẻ em les cứng nằm trong viện ra sao. Ko may mà em ấy tèo thì thành to chuyện.

Thêm nữa là đô la nó đang như con điên, từ đêm qua đã chạy đi tìm người quây ngược lại team chồng em Vi để báo thù. Đô la chở mình về đây cũng vì sợ về khách sạn lại bị team kia nó ốp.

Số mình xui xẻo vờ lờ. Đang nhiên đang lành bị ăn gậy vào đầu, giờ lại bị giữ lại đây không biết bao giờ mới được về với gấu.


(Phần 7)

Ăn uống xong xuôi thì mình lên phòng nằm. Em ơ rô này nhà đại gia vl. Phòng ốc, giường đệm, chăn chiếu sang chảnh vl. So với cái phòng tạm giữ trên đồn thì đúng làm một trời một vực. Mình lên giường bật điều hoà, đắp chăn oánh một giấc quên sầu luôn. Ngủ thì phải mơ, mà với những thứ trải qua hai hôm rồi thì chắc chắn là mình mơ thấy Ơ rô rồi. Trong cơn mơ thì mình thấy mình vẫn đang nằm trên giường đó, em Ơ rô khoả thân bước vào phòng, xong mặc cho mình ngăn cản, trốn chạy, ẻm ấy vẫn tóm được mình và vứt lên giường (trong mơ em ấy khoẻ như em Đô la luôn). Rồi mặc cho mình van xin em ấy vẫn xé tan nát hết quần áo mình ra (đoạn này bệnh hoạn max) xong ẻm đè ngửa mình ra. Lúc này ko hiểu sao em Ơ rô lại biến thành Đô la. Cũng éo sao, mơ mộng nó hay dị như vậy, với lại Đô la cũng quá được roài, 1m75 chứ có ít đâu. Đô la quần mình một lúc thì bắt đầu cởi quần (hay váy cũng ko nhớ nữa), mình đang hồi hộp chờ được thấy ngã ba huyền bí, mà đến lúc ẻm kéo xuống chỗ đó thì thấy bật ra cái bộ phận giống của mình. Lúc đó mình như bị bóng đề, càng chạy càng không thoát, mồ hôi vã ra ròng ròng. Tưởng chứng sắp nát ass đến nơi thì có một bàn tay kéo mình ra khỏi ác mộng.

Mình choàng tỉnh dậy thì thấy Vi đang nắm tay, nhìn mình âu yếm.

Vẫn chưa hoàn hồn, mình nhìn xung quanh hỏi: Đô … đô ..la đâu .. em

Vi cười: Sao ở cạnh em lại nhắc đến Đô la. Em chỉ xài VNĐ thôi.

Mình: Không, cái con nhỏ Đô la cơ.

Vi: À, nó ở dưới nhà. Sao, anh mơ thấy nó à. Kỳ ghê, nó chỉ thích con gái thôi. Anh đừng mơ mộng nữa.

Lúc đó mình mới tỉnh hẳn, cười cười đánh trống lảng: Anh hỏi thế thôi, ai đưa em đến đây thế, mà từ qua tới giờ em ở đâu.

Vi: Thì đô la chứ ai, mà hôm qua xảy ra chuyện thì em về nhà luôn mà.

Trầm ngâm một lát, vi tiếp: Em xin lỗi, vì em mà liên luỵ đến anh, đầu anh có sao ko ?

Mình: Ko sao đâu, anh bị đòn quen rồi. Có cái bị giữ lại đây hoài thì công việc ở công ty không biết phải giải quyết sao thôi. Chắc sếp anh điên lắm.

Vi: Anh ráng đợi 1- 2 hôm nữa. Đô la nó đang nhờ bố nó dàn xếp cho ổn thoả.

Vi trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: Phía công an thì em khôg sợ, chỉ sợ con đô la, từ qua tới giờ nó như con điên, nhất quyết đòi trả thù anh Tuấn. Em cũng không cản được nó. Nó đang gọi cả bọn tối nay đi lùng anh Tuấn đây.

Mình: Hình như Tuấn vẫn còn tình cảm với em đó. Việc hôm qua chỉ chứng tỏ Tuấn ghen thôi. Chắc em cũng biết đúng không.

Vi: Em biết chứ, Từ hôm em bỏ về nhà bố mẹ đến giờ, Tuấn gọi điện cho em suốt, rồi tìm mọi cách gặp nữa. Một phần cũng vì văn phòng của Tuấn giờ em không quản lý nữa nó cũng loạn, Tuấn cứ bắt em về làm lại cho anh ấy. Mà thú thực là giờ em bị chai sạn cảm xúc với Tuấn rồi, mỗi lần nhìn thấy Tuấn em lại sợ. 1 năm sống với tuấn đúng như địa ngục. Em không quên được.

Mình. Thế giờ em không có cảm xúc với đàn ông nữa sao.

Vi: Cũng không hẳn, chỉ là lâu rồi toàn chơi với hội Đô la, em cũng quên mất cảm giác gần gũi với đàn ông nó như nào rồi.

Nghe thế mình đưa tay vuốt nhẹ đùi của Vi. Ẻm ấy giật nảy mình lên luôn. Thấy vậy mình cười đáp: May quá chưa chuyển giới hoàn toàn.

Vi cười đáp: Chả mấy đứa vô cảm được với đàn ông đâu. Chắc em cũng chỉ sợ Tuấn thôi.

Nói đoạn Vi cúi xuống hôn nhẹ lên môi mình, cảm giác ngây ngất ngay lập tức ùa về theo từng cái nút lưỡi của ẻm ấy.

Đang đê sa mê thì mình nghe tiếng hắng giọng, Vi giật mình buông mình ra. Quay qua cửa thì thấy Đô la đang đứng trân trân nhìn bọn mình. Ánh mắt rõ ràng là rất uất hận.

Vi cười trừ rồi đứng dậy nói: Thôi anh dậy thay quần áo rồi xuống dưới nhà. Em vừa qua khách sạn trả phòng với mang đồ của anh về rồi. Em xuống dưới nhà đợi.

Nói đoạn Vi liếc mắt nhìn Đô la rồi ra khỏi phòng, Đô la liếc mình đầy thù hằn rồi cũng bước theo. Cái nhìn của đô la làm mình lạnh xương sống. Linh tính cho mình biết rằng đừng dây vào Đô la ấy. Ẻm ấy đẹp mà bị điên, cái kiểu điên có thể làm mọi thứ, kể cả giết người.

Thay quần áo xong, mình bước xuống dưới nhà thì thấy team les đã tề tựu đông đủ, thiếu mỗi đồng chí chấn thương sọ não đang nằm viện. Đô la với Ơ rô ngồi giữa cả nhóm, Vi đứng sau lưng 2 em ấy.

Thấy mình xuống thì trừ đô la với Ơ rô, các em còn lại đều chào mình thân thiện.

Xong các em ấy lại ngồi buôn chuyện linh tinh và chửi bới team của Tuấn.

Đến độ 6-7h tối thì có người gọi điện cho Đô la. Đô la nghe điện thoại xong thì quay ra nói: Thằng chó Tuấn đang uống rượu ở quán XXX. Mình đi thôi.

Vi nghe thế có vẻ hơi hốt hoảng, ghé tai Đô la nói gì đó. Đô la nghe xong gằn giọng: Chị kệ tôi, tội vạ đâu tôi chịu. Tôi làm việc này không vì chị mà vị con B (ẻm đang nằm ở viện). Chị đi hay không thì tuỳ.

Nói đoạn Đô la đi ra ngoài luôn, team les lục tục kéo theo. Còn lại mình, Vi và ơ rô. Lúc đó mình nói: Thôi, đã đi thì cả bọn cùng đi, mình đi cùng nhỡ Đô la nó điên quá còn cản nó. Chắc cũng chỉ có Vi với Ơ rô là còn ngăn được nó thôi.

Nghe thế, Vi với Ơ rô cũng gật đầu. xong 3 đứa mình ra ngoài luôn. Team les, thêm cả mình nữa là 12 người lên 2 xe. Một cái 7 chỗ với một cái 4 chỗ. Mình ngồi xe 4 chỗ với Vi, Ơ rô và em Nhi. Đô la ngồi xe 7 chỗ.

Cả bọn lên xe độ 10p thì ập đến một quán vỉa hè. Tuấn với 2 thằng nữa đang ngồi đấy uống rượu.

Đô la cho xe phi sát rạt quán rồi nhảy xuống. 3 đồng chí kia thấy động thì bỏ chạy tán loạn. Mà Đô la chỉ quan tâm đến mỗi Tuấn nên xuống xe là phi theo hướng Tuấn chạy luôn. Ku Tuấn chắc cũng đã ngà ngà xay nên chạy được một đoạn thì ngã dúi dụi vào vệ đường. Đô la chạy đến cứ mặt mà sút. Vi với Ơ rô chạy ra theo, mình ngại va chạm nên chỉ ngồi trên ô tô nhìn theo. Thấy Đô la đánh chửi một lúc rồi rút trong người ra con gao găm dí vào trán ku Tuấn nói gì đó. Ku Tuấn thì nửa quỳ nửa ngồi, mặt tái xanh lảm nhảm xin xỏ gì đó. Đến đấy thì Vi với Ơ rô chạy đến giữ tay Đô la. Đô la thì gào thét đòi giằng tay ra. Tranh thủ lúc đó thì Tuấn đứng dậy chạy sang bên đường. Nhảy lên xe ôm giông thẳng.

Lúc đó Vi với Ơ rô mới buông tay Đô la ra. Cả 3 đứng nói gì đó một lúc rồi đi về phía xe mình đang ngồi. Xong Nhi chuyển sang xe 7 chỗ. Còn Đô là ngồi cùng xe với mình, Ơ rô và Vi.

Vi lái xe chở cả bọn về, team les thì đi xe 7 chỗ chạy đằng sau.

Trên xe Đô la mặt hầm hầm, cũng chả nói gì nhiều. Vi nói hôm đó bố mẹ với vợ chồng anh trai em ấy không có nhà, không có ai trông thằng su po (con trai ẻm) nên cả bọn về nhà Vi.

Ơ rô cười nói: Số anh T.A may mắn ghê. Tụi em chơi với chị Vi cả năm trời nay mà chưa được về nhà chị Vi đấy.

Sau khi đón Supo thì Vi chạy xe về nhà, thằng nhóc có vẻ rất quấn Đô la, mà đô la đang hầm hầm mặt xong gặp supo cũng vui vẻ lên nhiều. Ko khí trên xe dần cũng vui lên.

Tối hôm đó cả bọn ăn uống đến say mèm. Xong team les về hết, còn đô la với ơ rô ở lại nhà Vi với mình. Mình thì say cmnr nên chả biết trời đất gì nữa.

Sáng hôm sau, mình bị tiếng khóc the thé của ku supo làm tỉnh giấc. Ko biết Vi làm gì mà để con khóc ghê quá. Hay giờ les rồi thì cũng mất đi bản năng chăm con của đàn bà nhỉ.

Mình cũng thích chơi với trẻ con nhưng lại sợ tiếng trẻ con khóc. Nên ngồi dậy, đi xem ku supo làm sao mà khóc.

Nghe tiếng khóc trong phòng dưới tầng 2, mình mở cửa phòng thì thấy …..

Supo đang ngồi dưới nền nhà gào khóc, còn trên giường là Đô la nằm sấp, Nửa thân trên không mặc áo lộ làn da trắng muốt và hình săm nhỏ ở lưng. Con dao găm em ấy mang ra doạ Tuấn đang cắm giữa gáy. Máu đỏ lòm cả chăn đệm xung quanh.


(Phần 8)

Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, chính xác là người bị giết, mình quả thực sợ đến đái ra quần luôn. Mình vội chạy vào bế supo về phòng mình, đóng cửa lại rồi chạy lên nhà lấy điện thoại gọi 113 luôn. Mình vẫn nhớ lúc đó nói chuyện với 113 mà mình run cầm cập và lạc cmn giọng luôn.

Được mấy anh công an động viên thì mình cũng dần lấy lại bình tĩnh. Mình chạy xuống tầng 1 thì thấy cửa nhà mở, cổng cũng mở luôn. Lúc đó mới nhớ ra Vi với Ơ rô, mình mới chạy lên tầng 3. (Đoạn này nói sơ qua về nhà của Vi: Nhà em ấy có 4 tầng, mỗi tâng có 2 phòng, tối hôm trước thì mình ngủ ở phòng trong tầng 2, Đô la bị giết ở phòng ngoài tầng 2).

Lên đến tầng 3 mình đập cửa cả 2 phòng thì thấy Ơ rô từ phòng trong bước ra vẻ ngái ngủ hỏi: Có chuyện gì vậy anh.

Mình đáp: Đô la bị giết rồi, Vi đâu.

Ơ rô trố mắt nhìn mình: Anh mơ ngủ à, Ai giết được nó.

Mình: Nhìn mặt anh giống đùa sao. Nó nằm ở tầng 2. Dao còn cắm ở cổ kìa.

Ơ rô tỏ vẻ nghi ngờ rồi chạy xuống tầng 2. Mình sốt ruột với lo cho Vi nên chạy vào phòng. Vừa thấy Vi đang nằm ngủ trên giường, chưa kịp thở phào thì nghe tiếng thét của Ơ rô. Nhỏ đó thét to quá làm Vi cũng bật dậy luôn. Thấy mình dứng đó Vi hỏi luôn:Có chuyện gì vậy anh, Ai hét thế

Mình đáp: Ơ rô nó hét. Đô la bị giết rồi.

Vi ngồi bật dậy xong cũng chạy vội xuống dưới nhà. Mình cũng chạy theo. Xuống dưới tầng 2, vào phòng Đô la thì thấy Ơ rô đang ngồi bệt ở một góc nhà hay tay ôm đầu gào thét. Vi nhìn thấy xác Đô la thì cũng gào thét lên y như Ơ rô. Mình tính hỏi 2 em ấy mấy câu nhưng 2 em ấy rú lên như điên, mình ko chen vào hỏi được lúc nào. Đang không biết phải làm sao thì tiêng còi xe cảnh sát đến.

Lúc đó, mặc dù đã bình tĩnh lại ít nhiều nhưng cái cảm giác có án mạng xảy ra ngay cạnh phòng ngủ, rồi 4-5 đồng chí cảnh sát ập đến làm mình không thể không hoang mang. ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) Giờ ngồi nghĩ lại lúc đó mình thấy mọi việc diễn ra như một cuốn băng quay chậm. 4 đồng chí công an lên tầng 2 thấy xác đô la thì cũng không bước vào ngay mà kéo Vi với Ơ rô ra ngoài. Xong 4 đồng chí ấy đưa cả Ơ rô, Vi và mình xuống tầng 1 ngồi. (Supo lúc đó lăn ra ngủ nên vẫn để nằm ở phòng mình).

Các đống chí công an cũng không làm gì nhiều, sau khi gọi điện về xin thêm quân thì các đồng chí ấy cũng chỉ ngồi hỏi han linh tinh mình với Ơ rô và Vi. Mình thì chả nhớ gì nhiều, trong khi Vi với Ơ rô thì như người mất hồn chả nói được câu gì.

Khoảng 10p sau thì một đội công an khoảng chục người nữa đến. Lúc đó các đồng chí ấy mới bắt đầu làm việc. Một nhóm các đồng chí thì tiến hành khám nghiệm hiện trường. Còn mấy đồng chí khác thì tách mình với Vi và Ơ rô ra để lấy lời khai.

Mình được một chú thượng úy hỏi cung.Lúc đó kinh nghiệm oánh án hình sự của mình chả có gì, với lại mình cũng thấy chả có gì để mà dấu nên cũng khai tuốt tuồn tuột. Từ việc quen Vi thế nào, gặp Vi ra sao, rồi mâu thuận giữa nhóm Đô la với nhóm của Tuấn như nào ...

Lúc đó mình chỉ nghĩ làm sao khai cho bằng hết, nhỡ quên tình tiết gì quan trọng thì bỏ mẹ.

Xong lúc sau lại đổi người lấy lời khai, lại một đồng chí khác hỏi, nội dung cũng tương tự vậy. mình trả lời xong thì các đồng chí ấy để mình ngồi trong phòng một mình. (Mình bị dắt lên phòng tầng 3 để hỏi cung, Vi với Ơ rô cũng mỗi người một phòng).

Ngồi trong đó đợi đến chiều muộn, đói gần lả thì một lại một đồng chí khác vào hỏi lần nữa.

Đồng chí ấy hỏi mình có mâu thuẫn gì với Đô la từ trước không.

Mình đáp không thì đồng chí ấy lại gằn giọng: Anh có chắc là không có mâu thuẫn gì trước không. Anh có tình cảm gì với Mai không. (Lúc đó mới biết Đô la tên thật là Mai).

Mình đáp: Tôi mới gặp Đô la à nhầm Mai hôm qua. Làm gì có gì mà mâu thuẫn với tình cảm.

Đồng chí ấy lại hỏi: Trong nhà chỉ có anh là con trai, mà theo khám nghiệm ban đầu thì Mai bị cưỡng hiếp trước khi chết. Anh có ý kiến gì về việc này không.

Mình đáp: Lúc trước tôi có khai là khi tôi phát hiện ra Mai bị giết, tôi có chạy xuống dưới nhà thì thấy cửa tầng môt và cổng mở toang không khóa. Tôi nghĩ có khả năng là do người ngoài gây ra.

Đồng chí ấy nói: Vi khai là hôm qua trước khi đi ngủ, cô ấy đã khóa cổng và cửa tầng 1. Chúng tôi cũng đã kiểm tra, không thấy có dấu hiệu phá khóa. Khóa được mở bằng chìa như bình thường. Và chúng tôi cũng tìm được chìa khóa trong nhà. Tôi không cho rằng người ngoài có thể vào được nhà.

Mình đáp: Nhưng Tuấn là chồng của Vi, có khả năng Tuấn có chìa khóa nhà. Hơn nữa Tuấn và Đô la có mâu thuẫn thù hằn rất rõ ràng.

Đồng chí ấy: Chúng tôi sé tiến hành triệu tập Tuấn để lấy lời khai sau. Nhưng tạm thời anh là nghi can số 1 trong vụ án này. Chúng tôi cũng đã có lệnh tạm giữ. Yêu cầu anh về cơ quan làm việc.

Nghe câu đấy thì mình thực sự hoang mang. Lúc đó mình đang ở xa nhà hàng ngàn cây số, bơ vơ một mình, không người thân thích và giờ lại bị tạm giữ. Có là thần kinh thép thì cũng hoảng cmn loạn luôn.

Sau đó thì mình được đưa về công an thị xã. Được ngồi trong phòng kín to hơn cái phòng đêm hôm trước ngồi và phòng này thì các chú công an tắt đền tối đen như mực.

Là luật sư, mình hiểu rằng đây là một biện pháp nghiệp vụ nhằm làm mình mất tinh thần, hoảng loạn rồi nhận tội. Mà đù má bọn nó, mình có làm cái lol gì đâu mà nghiệp mới chả vụ.

Nói thì nói thế nhưng anh em nào cứ thử ở trong phòng tôi độ nửa ngày xem, có phát điên không. Nhất là đang ở trong tâm trang lo lắng căng thẳng nữa.

Lúc đó mình chả biết làm gì, chỉ biết ngồi trong bóng tối và rà soát lại toàn bộ sự việc. Càng nghĩ mình càng Chắc chắn là vụ việc này do Tuấn gây ra, nhưng làm thế nào để chứng minh điều đó.

Nghiệp vụ của các đồng chí điều tra viên thì mình không tin tưởng lắm, bằng chứng là mình vô tội mà lại bị bắt vào đây đây. Rồi không biết chừng các đồng chí ấy vào táng cho mấy phát bắt nhận tội bằng được thì mình e rằng mình chưa đủ độ trung kiên bất khuất để vượt qua được.

Hơn thế nữa thì Tuấn cũng thân thế vai car lol ra ở cái thị xã này. Dù cơ quan điều tra có tìm ra chứng cứ buộc tội nó thì vẫn có khả năng nó chạy tội được. Lúc đó, biết đâu đấy mình lại là con tốt thí.

Mình càng nghĩ càng lo, càng lo thì càng hoảng. Hoảng nhưng éo làm được gì vì vẫn đang bị nhốt. Và thường khi bế tắc và lo lắng thì mình sẽ nghĩ đến gấu. Nhưng làm thế nào để báo được cho gấu. Điện thoại thì đã bị thu cmnr.

May là nó không thu hết đồ trên người mình.

Nghĩ đến đấy mình đập cửa xin đi vệ sinh. Một đồng chí hàm thiếu úy vào dẫn mình ra nhà vệ sinh. Khi đến nhà vệ sinh, mình nhìn quanh không có ai thì tháo cái đồng hồ đang đeo dúi cho đồng chí thiếu úy rồi nói: Anh giúp tôi, cho tôi gọi một cuộc điện thoại báo cho người thân được không.

Đồng chí thiếu úy cấm cái đồng hồ nheo mắt đánh giá (Tiên sư, đồng hồ hịn của mình được bố tặng từ hồi đỗ đại học ).

Sau khi cân nhắc oánh giá, đồng chí thiếu úy nói: Anh gọi cho ai, tôi cho anh 30s để thông báo nội dung. Anh mà nói điều gì khác thì đừng trách tôi ác.

Mình cũng chỉ cần có thế đáp: Ok cám ơn anh.

Xong thì đồng chí ấy cũng rút con điên thoại 1200 huyền thoại ra bấm số gọi cho gấu mình. Điện thoại đổ chuông và tiếng alo của gấu làm mình mừng rơi nước mắt. Không để mất thời gian mình bắn như liên thanh: Tớ gặp rắc rối. Hiện đang bị giữ tại công an thị xã xxx tỉnh yyy. Bị tình nghi giết người.

Gấu nói ngắn gọn: Yên tâm, ở yên đó. Đợi tớ.


(Phần 9)

Vừa cúp máy thì ku thiếu uý giật lại điện thoại luôn. Đợi mình đái ỉa xong thì ku ấy lại dong mình về phòng kín nhốt tiếp.

Ngồi một mình trong phòng tối đen như mực. Lúc đầu mình còn tự an ủi rằng: Cứ yên tâm đi, gấu đã biết rồi, mình sẽ ra khỏi đây, sớm thôi. Và mình không giết người thì làm sao nó có thể kết tội được mình.

Rồi mình lại tự đánh giá lại toàn bộ vụ việc

Đô la 1 mình cân được 2-3 thằng đàn ông to khoẻ, vậy thì 1vs1 kể cả hung thủ có cầm dao đi chăng nữa cũng khó có khả năng đè được Đô la ra hiếp. Khả năng hung thủ đánh úp bất ngờ cũng khó có thể xảy ra. Vì dù lúc đầu có bất ngờ nhưng suốt thời gian hiếp chả nhẽ đô la nó nằm im hưởng thụ. Như vậy có khả năng hung thủ có súng hoặc đi có 2-3 thằng đồng phạm khác nữa.

Nhưng nhớ lại thì rõ ràng lúc mình phát hiện thì đô la chỉ không có áo, quần vẫn mặc mà. Chả nhẽ hung thủ hiếp xong giết, xong còn tử tế mặc quần cho Đô la. Đã mặc quần thì sao không mặc áo luôn cho nó đi.

Rồi tại sao cửa lại mở toang mà không có dấu hiệu phá khoá, và chía khoá lại tìm được trong nhà. Đó là cái chìa dùng để mở cửa, hay hung thủ dùng chìa khác để mở.

Tại sao Supo lại ở trong phòng đô la vào lúc sáng sớm.

Tại sao Vi và Ơ rô lại ngủ cùng nhau, không phải Ơ rô và Đô la là một cặp sao ?

Sau mình lại tìm cạch tự bào chữa cho mình:

Dao không có dấu tay của mình là cái chắc rồi.

1vs1 mình không thể ăn được đô la là cái chắc, nó cao 1m75, mình cao 1m72, nó hình như còn biết võ nữa.

Đô la là les, mình đã biết rõ điều đó, nên ko có lý gì mình đi hiếp con les,

Và đcm mình ngủ như chết cả đêm thì giết thế éo nào được nó.

Mình chắc mẩm khi mấy ku điều tra vào mình sẽ nói những điều này. Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nghĩ thế mình an tâm hơn 1 chút và mong ngóng điều tra viên vào hỏi cung. Thế éo nào mà càng đợi càng chẳng thấy ai. Trong phòng tối om, đồng hồ thì đã biếu cho thằng thiếu uý nên mình ko hề có khái niệm về thời gian luôn.

Chỉ thấy thời gian trôi qua chậm chạp, tâm trạng mình nặng nề và lo âu dần trở lại.

Từ lo âu chuyển sang căng thẳng, rôì dần chuyển sang tuyệt vọng, rồi buông xuôi. Đã có lúc mình thoáng nghĩ đến việc mong điều tra viên vào nhanh nhanh để mình nhận tội để thoát khỏi cái nơi tăm tối này.

Nhưng vẫn không có ai. Mình dần kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần rồi chìm vào trong giấc ngủ chập chờn.

Đúng lúc này thì có tiếng cửa mở, mình choàng tỉnh ngay, suốt một thời gian dài ở trong bóng tối và sự im lặng nên tiếng mở cửa là một điều rất đặc biệt đối với mình.

Chưa kịp định thần thì mình được 2 thằng xốc nách kéo đi. Ra đến ngoài cửa trời vẫn tối đen như mực, mình được kéo đến 1 căn phòng nhỏ hơn. Ở đó có một cái bàn, 3 cái ghế, và 1 cái đèn chụp.

Mình được đặt ngồi vào 1 cái ghế, đèn chiếu thẳng vào mắt mình làm mình gần như không nhìn thấy được người ngồi đối diện.

Mình chớp mắt vài cái nhưng vẫn không thể quen được với cái anh sáng từ chiếc đèn chiếu ra.

"Tại sao mày lại giết Mai" Một giọng ồm ồm quát lên.

Mình vẫn chưa định thần được nên tiếng quát làm mình hơi giật mình. Dù sao cũng là luật sư, nên mình cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh đáp lại: "Theo luật thì điều tra viên không được hỏi bị can vào ban đêm"

Chưa dứt lời thì mình ăn một cái tát nổ đom đóm mắt, hai tai ù ù luôn.

"Đis con mẹ mày, bố mày thích hỏi cung mày nửa đêm đấy, mày làm cái lol gì được bố"

Mình lúc lắc đầu cho tai khỏi ù rồi gắng lấy lại giọng nói: " Tôi là luật sư, các anh ..." Lần này thì thằng mặt lol ko cho mình kịp nói hết câu đã tát thêm cái nữa. Mình thấy mồm mằn mặn. Hẳn là có máu rồi.

Lúc đó mình mới biết cảm giác bất lực đến cùng cực. Mình không thể nói luật với bọn mặt lol này được rồi. Mình đành phải ìm lặng.

Thằng mặt lol lúc nãy lại quát:

"Nói, tại sao mày giết con Mai"

Mình: Tôi không giết Mai

Thằng mặt lol: Mày không giết thì ai giết, mày còn chối tao tát chết con mẹ mày giờ.

Mình: Tôi mới gặp Mai hôm qua, tôi chẳng có thù hằn gì với Mai để phải giết nó cả.

Thằng măt lol: Đis mẹ mày, mày muốn hiếp nó thì cần đéo gì thù hằn.

Mình: Mai cao to hơn tôi, làm sao tôi giết Mai mà mọi người trong nhà đều không biết được. Mà tôi giết Mai thì con gọi điện báo cảnh sát làm gì.

Thằng mặt lol đập bàn đến rầm một phát quát: Câm mẹ mày môm đi, đấy đéo phải lý do. Mày đéo đưa ra được chứng cứ chứng minh mày không giết nó có nghĩa là mày giết nó.

Mình: Nghĩa vụ chứng mình tôi có tội thuộc về các anh. Tôi không có nghĩa vụ chứng minh tôi vô tội. Luật quy định như. ..,

Chưa nói hết câu mình lại ăn ngay cái tát vào mặt. Quả tát lần này mạnh đến nỗi mình vằng mẹ nó khỏi ghế ngã lăn ra đất. Thằng mặt lol quát: Mày còn giở luật ra thì bố treo ngược mày lên.

Mình lồm cồm bò dậy, miệng mặn chát.

Thằng mặt lol lại quát: Tại mày mà bố mày nửa đêm nửa hôm phải ngồi đây, mày cứ làm bố mày nóng mặt thì đừng trách bố mày ác.

Mình im lặng ngồi lên ghế cố tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh, những quả thực lúc đó mình tuyệt vọng và hoảng loạn đến cùng cực. Mình ko biết là có thể cầm cự đến bao giờ.

Tất cả các trò mớm cung, ép cung, dùng nhục hình này mình đều đã nghe qua, không ngờ có một ngày mình lại là người chịu đựng nó. Nếu đúng như những gì mình biết thì nó sẽ không dừng ở đây. Và điều đó càng khiến mình lo sợ và hoảng loạn.

Nhưng vị mặn mặn của máu ở trong mồm nhắc mình nhớ rằng không được bỏ cuộc. Với tội danh giết người và hiếp dâm, nếu mình nhận tội thì chắc chắn ăn án tử ngay. Nhất định không được nhận tội.

Nghĩ vậy nhưng mình cũng không ngu mà cương với thằng mặt lol điều tra. Nó hỏi thì mình cố gắng trả lời khôn khéo để nó khỏi có cớ đánh nữa. Nhưng rốt cục thì mình vẫn bị nó oánh cho lên bờ xuống ruộng. Đến lúc trời gần sáng thì mình như cái xác không hồn bị lôi về cái phòng tối hôm qua. Bọn mất dậy nó vứt cho mình cái bánh mì và một cốc nước. Đau ê ẩm cả người nên lúc đầu mình không nuốt nổi. Nhưng nằm trong phòng tối được một lúc lâu mình cũng phải cố nhai

được nửa cái cho có sức. Cả ngày hôm sau mình lại nằm trong phòng tối, cảm giác có thể nhìn thấy được ý chí của mình đang bị mài mòn từng tí một. Đến nửa đêm nó lại lôi mình ra cái phòng nhỏ hôm trước. Nhưng lần này thằng mặt lol kia không có mặt. Có một thằng khác. Nó éo làm gì mình. Chỉ chiếu đèn thẳng vào mặt mình rồi ngồi đốt thuốc. Nhưng mình cứ hơi gật gù chuẩn bị ngủ gục là nó lại ra tát vào mặt mình. 3 - 4 tiếng đồng hồ mình phải ngồi một tư thế, mắt căng ra mệt mỏi. Lúc đó thằng điều tra viên mới hỏi: Hôm qua anh bị đánh đau không.

Mình: Có, tôi không nghĩ các anh lại hỏi cung bằng cách đấy.

ĐTV: Vì anh cứng đầu không khai thôi. Tất cả chứng cứ buộc tội anh chúng tôi đều có rồi. Anh nhận sớm để chúng tôi đóng hồ sơ chuyển sang VKS cho đỡ mệt mỏi. Nếu anh nhận tôi thì chắc chỉ đi chừng 20 năm thôi.

Mình: Nhưng tôi có giết Mai đâu mà nhận.

DTV: Trên dao có dấu vân tay anh, sao anh chối được.

Mình: tôi chắc chắn trên dao ko có dấu vân tay của tôi được, anh nên xem xét lại.

DTV: Chúng tôi đã giám định rồi, anh đừng chối. Mà Vi với Ơ rô cũng khai anh có mâu thuẫn với Đô la từ hôm gặp rồi.

Mình: Tôi có mâu thuẫn gì đâu. anh cho tôi đối chất với Vi và Ơ rô.

DTV: Rồi anh sẽ được đối chất, nhưng tôi khuyên anh nhận tội đi, kéo dài thì anh chết với thằng X, thằng đấy nó hung hãn nhất đội tôi đấy. Đây là tôi khuyên chân thành. Anh chỉ cần nhận là chúng tôi chuyển anh sang trại tạm giam. Ko ai động đến lông chân nữa. Anh cứ yên tâm

Mình lúc đó sau 2 ngày bị đầy đoạ, người đã như cái xác không hồn. có thể ngất bất cứ lúc nào vậy. Nhưng dù sao chút ý chí cuối cùng còn sót lại khiến mình biết rằng: Nhận tội chỉ có con đường chết.

Mình chọn cách im lặng không nói gì. Thằng điều tra viên cũng chả nói gì.

Đến tờ mờ sáng, trước khi dong mình về phòng tạm giữ, nó chốt lại: Đấy là anh không chịu hợp tác nhé. Lần tới sẽ không nhẹ nhàng như này đâu.

Mình lúc đó cũng chả thiết tha gì nữa, mệt mỏi đến cùng cực rồi. Về đến phòng là mình nằm lăn ra luôn.

Giờ ngồi nhớ lại mình vẫn thấy hãi hùng. Có lẽ đó là quãng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời mình.

Mình thiếp đi không biết bao lâu thì cửa mở, thấy trời vẫn còn sáng mình thấy hơi lạ, nhưng lập tức cảm giác sợ hãi ùa đến. Giờ bọn nó còn định tra tấn mình cả ngày lẫn đêm sao.

Thằng điều tra viên dẫn mình đi đột nhiên lịch sự đột xuất. Nó ko xốc nách kéo lê mình như những lần trước mà chỉ im lặng đi sau mình.

Nó lại dong mình đến phòng hỏi cung như mọi lần. Nhìn thấy cái phòng hỏi cung mình sợ đến khóc thét luôn. Nhưng thằng chó điều tra viên vẫn đi đằng sau thúc đít mình nên mình vẫn phải tiến vào phòng.

Vừa bước vào phòng, mình bất ngờ đến sững người lại. Người ngồi trong phòng không phải mấy thằng chó điều tra viên trước mà là gấu mình. Em ngồi đó, dáng vẻ hơi mệt mỏi nhưng nhìn thấy mình em nhoẻn miệng cười, rồi lại cau mày.

Như không có thằng chó điều tra viên hiện diện ở đó, em tiến lại ôm, hôn mình rồi khẽ thì thầm: Ổn rồi, mọi chuyện ổn rồi, có tớ ở đây rồi, cậu đừng lo.

Mình lúc đó như không còn sức lực, nước mắt ròng ròng và chỉ muốn ngã khuỵu xuống.

Em đỡ mình ngồi xuống ghế rồi quay ra nói với thằng chó điều tra viên: Ai phụ trách vụ này, anh ra sắp xếp đi, lát nữa tôi muốn gặp.

Thằng chó điều tra viên đáp "Vâng" rồi bước ra ngoài.

Chỉ còn mình với em ở trong phòng em nói: Cậu có sao không, tớ xin lỗi không book vé máy bay sớm hơn được.

Mình: Cậu vào là tốt rồi. Giờ cậu định như nào, có cách nào để tớ ra khỏi đây không. Bọn nó hành tớ ghê quá.

Em: Đưa cậu ra khỏi đây luôn thì chắc khó, nhưng chắc chắn là bọn nó không dám làm gì cậu nữa đâu. Mẹ gọi điện vào cho viện trưởng VKS tỉnh này rồi. Chú ấy tác động sang thì bọn điều tra viên này ngoan như cún thôi. Cậu cứ yên tâm.

Mình: Mẹ quen với cả viện trưởng VKS trong này sao.

Em: Trước mẹ đi xử hỗ trợ tư pháp có vào trong này mà. Rồi chú ấy ra ngoài kia học cũng thân với mẹ nữa.

Mình: Thế chú ấy không tác động cho tớ ra khỏi đây được à.

Em: Tớ đã hỏi sơ qua về vụ của cậu, hiện giờ cậu đang là nghi phạm số 1, trong quá trình điều tra không thả ra được.

Mình: Vậy giờ phải sớm tìm ra thủ phạm thực sự mới được.

Em: Cậu cứ yên tâm, kể lại toàn bộ sự việc cho tớ nghe nào.

Sau khi nghe mình kể lại toàn bộ sự việc em hỏi: Cậu nhớ lại xem, Chỗ vết đâm vào cổ Đô la. Là 1 nhát đâm thẳng xuống, hay nhiều nhát.

Mình: Chỉ có 1 nhát duy nhất thôi thì phải.

Em: Xung quanh vết đâm có rách rộng ra không hay thẳng đứng.

Mình. Thẳng đứng thôi. Ko rách ra đâu.

Em: Máu chảy thành dòng trên đệm hay là bắn tung toé.

Mình: Chảy thành dòng, không thấy có vết máu bắn.

Em: Lúc cậu vào thì Có thấy áo của Đô la ở đâu không.

Mình: Tớ ko để ý.

Em: Áo có ở trên giường không.

Mình: Không có.

Em: Chăn gối có bị xô đẩy bừa bộn không.

Mình: Không.

Em: Su po mấy tuổi.

Mình: Khoảng 3 tuổi.

Em: Nó có với được đến tay nắm cửa không.

Mình: Tớ ko để ý, nhưng chắc là có.

Em: Lúc cậu phát hiện thì phòng của Đô la đang đóng hay mở.

Mình: Mở.

Em: Đêm hôm trước cậu tự vào phòng ngủ hay ai đỡ cậu.

Mình: Tớ ko nhớ, hôm trước tớ say quá, sáng dậy đã thấy nằm ở đấy rồi.

Em: Đang ở chỗ lạ mà say ko biết trời đất, đợi cậu ra khỏi đây rồi tớ tính sổ,

Mình cười:Tớ ra khỏi đây rồi thì cậu muốn làm gì tớ thì làm.

Em cũng bật cười quay sang hôn vào má mình nói: Nhớ là muốn làm gì thì làm đấy nhé.

Mình choàng tay ôm lấy em. Lần đầu tiên sau 2 ngày, cảm giác yên bình ùa về.

Ngồi một lúc em tách mình ra nói: Cậu cố gắng vài ngày nữa, tớ sẽ đưa cậu ra.


(Phần 10)

Ngoài lề một chút.

Ngay từ khi bắt đầu có ý định viết review trên voz, mình đã sắp xếp sẵn thứ tự các vụ việc mình viết.

Viết Khiêu vũ giữa bầy gõ đầu tiên để thu hút sự quan tâm của anh em.

Viết cát tặc tiếp theo để anh em hiểu rõ hơn về nghề luật của mình.

Nhưng cả 2 chuyện đó đều có thêm một mục đích khác là giới thiệu trước cho anh em về gấu của mình. Để anh em có thể hiểu trước một phần tính cách và khả năng của gấu.

Mục đích ban đầu của mình là viết về chuyện với các bạn les này. Vì nó gây cho mình quá nhiều rắc rồi nhưng cũng để lại cho mình ấn tượng cực kỳ sâu đậm.

Dần dần anh em sẽ hiểu vì sao mình lại nói thế.

Lại nói, sau hôm gấu vào gặp mình thì mọi chuyện với mình dễ thở hơn nhiều, các đồng chí điều tra viên vẫn gọi mình lên lấy cung, tuy nhiên không còn những buổi hỏi cung ban đêm, không còn đánh đập doạ dẫm nữa, thay vào đó là sự lịch thiệp, xã giao thiện chí trên tinh thần hợp tác,hoà bình hữu nghị, và tôn trọng lẫn nhau. Đồng chí hành hạ mình đêm hôm đầu tiên cũng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Chắc anh ấy cũng chột.

Cuộc sống của mình tại nơi tạm giữ cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Có nắng, có gió, có không khí trong lành, thậm chí mình còn được cho cả 1 cuốn "triết học mác lê nin" để ngồi ngâm cứu trong tiết nông nhàn. Thức ăn thì dù không có cao lương mĩ vị gì nhưng cũng đủ thịt, cá chứ không chỉ có cái bánh mì như trước nữa. Thiết nghĩ cuộc sống cũng chỉ cần đến thế thôi. Nếu cứ được ngồi chơi không và hưởng thụ mãi như thế thì ... thích nhỉ.

Gấu mình thì ngày nào cũng vào thăm, qua câu chuyện với gấu mình cũng nắm bắt được phần nào tình hình. Giờ không gọi là gấu nữa, gọi là Quỳnh đi.

Theo như Quỳnh nói, thì em đã gặp gặp thủ trưởng cơ quan điều tra để xin cung cấp thông tin, nhưng không được chấp thuận. Dù có được sự tác động của viện kiểm sát, nhưng công an vẫn là một thế lực hết sức khó nhằn.

Tuy nhiên, cơ quan điều tra cũng phải có chút nể nang với VKS nên các đồng chí ấy cho Quỳnh được tiếp cận với hiện trường vụ án. Quỳnh cũng gặp được Vi và Ơ rô để hỏi một số thông tin. Một điều đáng lưu ý là Tuấn vẫn ung dung và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Quỳnh tìm cách gặp Tuấn nhưng không được Tuấn đồng ý.

Sau khi gặp Vi và Ơ rô, Quỳnh có vào gặp mình nói chuyện. Qua cách em phân tích, mình thấy màn sương mù đang dần được hé mở.

Thứ nhất: Việc vết đâm ở gần gáy của Đô la thẳng đứng và không có vết rách chỉ có thể có 2 khả năng:

- Đô la bị đâm khi đã chết.

- Đô la bị đâm khi đang bị hôn mê.

Chỉ như vậy thì mới không có sự vùng vẫy làm rách vết thương.

Tuy nhiên khả năng Đô la bị đâm khi đã chết có thể loại trừ, vì nếu chết rồi thì hệ tuần hoàn không hoạt động nữa nên máu không thể chảy ra nhiều đến ướt đệm như vậy nữa.

Vậy chỉ còn trường hợp Đô la bị đâm khi hôn mê.

Thứ hai: Việc máu chảy thành dòng và không có vết máu bắn chứng tỏ hung thủ chỉ đâm một lần duy nhất và không rút dao ra. Nếu không rút dao ra thì máu sẽ không phun ra được.

Tuy nhiên khi đâm vào cũng có khả năng máu sẽ bắn ra xung quanh, vậy nhưng mình không thấy có vết máu bắn ra xung quanh chứng tỏ lúc đâm đô la hung thủ đã dùng một vật gì đó để che vết máu. Việc không thấy áo của Đô la ở hiện trường tạm thời có thể suy luận là hung thủ dùng chính chiếc áo đó để che không cho máu bắn ra.

Thứ ba: Tại sao hung thủ lại không rút dao ra. Theo Quỳnh thì hung thủ vẫn không muốn máu của Đô la bắn ra xung quanh. Và có 1 khả năng khác nữa có thể có: Hung thủ muốn làm sai lệch thời gian Đô la chết. Vì khi cắm dao vào mà không rút ra. máu sẽ chảy ra từ từ và đô la sẽ lâu chết hơn. Nếu điều này xảy ra, chứng tỏ lượng thuốc mê mà Đô la dính là cực mạnh.

Thứ tư: Quỳnh đã đến nhà Vi và Vi cũng cho biết:

- phòng Đô la ngủ không phải là phòng của Supo,

- tối hôm trước Đô la say nên Ơ rô đưa Vi vào ngủ ở phòng đó.

- Supo với vi và Ơ rô ngủ cùng trên phòng tầng 3. Lý do là Ơ rô không thích ngủ cùng với người say.

- tối hôm trước chính Vi là người khoá cửa, chìa khoá nhà thì Tuấn cũng có một bộ.

Thứ năm: Đây là vụ việc thực tế chứ không phải như trên tiểu thuyết, vì thế tâm lý tội phạm là vấn đề cực kỳ quan trọng.

Nếu là phạm tội bộc phát, không bao giờ thủ phạm có thể có hành động cẩn thận và chi ly đến như vậy. Chắc chắn hung thủ đã có chuẩn bị trước và không ngoại trừ trường hợp có đồng phạm. Đã là tội phạm có tổ chức và lên kế hoạch cụ thể thì chắc chắn phải có thù hằn với Đô la. Cần nhất bây giờ là phải tìm ra động cơ phạm tội của hung thủ.

Thứ sáu: Việc mình bị bắt cũng có nhiều điểm nghi ngờ vì mình đã khẳng định chưa động vào con dao của Đô la thì làm sao có dấu vân tay của mình trên đó được, đồng thời động cơ phạm tội của mình chưa rõ ràng. Không thể vin vào việc chỉ có mình mình là con trai ở đó để lấy lí do mình hiếp dâm Đô la làm động cơ được. Chắc chắn phải có vấn đề gì ẩn sau đó.

Cứ như thế, mỗi lần gặp, Quỳnh lại làm rõ hơn với mình nhiều tình tiết của vụ việc. Tuy nhiên, những chứng cứ cụ thể để minh oan cho mình thì Quỳnh không thể tiếp cận được.

Đến lần thứ 4 vào gặp mình, Quỳnh rất vui vẻ, em nói vụ việc có nhiều hướng mở, em đang nhờ mối quan hệ của bố mẹ tác động vào để có thể tiếp xúc với hồ sơ của cơ quan điều tra. Chỉ cần đọc được hồ sơ là mọi việc sẽ rõ như ban ngày thôi. Mình nghe thế thì cũng hơi lo lo, đang ở trong này ăn sung mặc sướng, nhỡ mà ra ngoài được để Quỳnh nó xử tội đi ngủ lang thì có mà vỡ mồm.

Vậy nhưng, sau buổi gặp lần thứ 4 đó, mình không thấy Quỳnh vào thăm mình nữa. Lúc đầu mình chỉ nghĩ là Quỳnh đang lo các thủ tục để được tiếp cận với hồ sơ vụ án. Nhưng đến ngày thứ 2 không thấy Quỳnh vào mình bắt đầu lo lắng. Đây thực sự không phải cách làm của Quỳnh.

Cũng may là hôm đó cũng là ngày tạm giữ thứ 8 rồi, đến ngày thứ 9 nếu cơ quan điều tra không có căn cứ để khởi tố thì các chú ấy sẽ phải thả mình. Chắc cũng không có vấn đề gì phát sinh chứ.

Đêm ngày thứ 8, mình đang ngồi trong phòng nghiên cứu triết học Ma Lê nin thì

có tiếng nói ngoài cửa sổ: Nếu mày không nhận tội thì người yêu mày sẽ có kết cục giống Đô la.

Đọc tiếp: Khiêu vũ giữa bầy les - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Khiêu vũ giữa bầy les
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
XtGem Forum catalog