Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chuyện tình yêu như trong mơ - Phần 5

Phần 8: Bí mật của Hoàng Dương

Thiên Kiều không biết đêm cuối cùng trước khi Thiên Kiều bay sang Mỹ, Hoàng Dương vẫn đến trước cửa rồi nhìn lên phòng Thiên Kiều một cách vô định. Đã bao lần, anh tự nhủ anh không tìm đến cô, bởi anh không xứng đáng. Đối mặt với tình yêu của cô, anh không thể bảo vệ được thứ tình cảm ấy, anh có lỗi với cô nên đến lời chia tay, anh cũng không dám đối mặt để nói lên lời.

Hoàng Dương – Thiên Kiều: Đã bao lần Hoàng Dương ngồi 1 mình ghép tên mình với cái tên ấy, anh còn tưởng tượng ngày cô mặc váy cưới, trở thành cô dâu của anh, xinh đẹp biết nhường nào. Nhưng cuối cùng sự đời chẳng như mong ước. Anh chẳng thể cưới cô làm vợ, bởi vì ngày mai anh sẽ phải lấy một người phụ nữ khác.

Sinh ra trong một gia đình quyền chức, suốt ngày chạy theo quyền lợi gia đình, ngay cả làm việc cũng phải nhìn mặt người khác khiến anh cảm thấy khó chịu. Ngay từ nhỏ, bố anh đã thích anh học kinh tế, nối nghiệp gia đình nhưng anh vốn ham mê kiến trúc, mặc dù gia đình ngăn cản thế nào thì anh cũng quyết học ngành mà mình yêu thích.

Đó là lần đầu tiên, anh cãi lại gia đình. Bố tát anh, anh bỏ nhà ra ngoài, lang thang suốt một đêm. Cuối cùng trở về, gặp ánh mắt thâm quầng vì lo lắng tìm con suốt đêm của mẹ. Anh nhượng bộ vì không muốn làm mẹ đau lòng thêm. Cuối cùng anh học kiến trúc nhưng học kèm luôn văn bằng 2 tại chức ngành quản trị kinh doanh. Bố anh hài lòng, anh cũng hài lòng bởi cả hai bên đều đạt được ý nguyện. Nhất là mẹ anh vui vẻ trở lại.

Thế nhưng, điều anh không ngờ nhất là hôn nhân của anh cũng lại được sắp đặt từ trước. Cô bé Thu Hương, con gái tập đoàn nơi bố anh làm Phó tổng Giám đốc, cái cô bé mà từ nhỏ anh luôn coi là em gái ấy lại là đối tượng anh sẽ phải lấy làm vợ. Anh có tình yêu, anh đã có người yêu, anh sẽ cùng cô ấy chung sống suốt cả cuộc đời. Vậy mà, bỗng chốc mọi thứ tan tành.

Anh chạy đi tìm Thu Hương, anh muốn giải thích rằng anh không yêu cô, muốn cùng cô hợp tác để hoà giải cho cả hai bên gia đình rằng bọn họ không hề yêu nhau, cả hai xứng đáng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc hơn với người mình yêu. Nhưng đáng tiếc, vừa gặp anh, cô ôm chặt lấy anh, nói rằng cô yêu anh, yêu anh từ lâu lắm rồi. Cô rất hạnh phúc được gả cho anh, lấy anh là ước mơ cả đời của cô thì anh biết khó khăn với mình càng thêm chồng chất.


Anh cãi lại lời bố, bố anh tát anh tuyên bố thẳng:

- "Nếu không lấy Thu Hương thì biến ra khỏi cái nhà này".

Vật chất anh không cần, quyền thừa kế anh cũng không cần. Anh có bàn tay, anh có khối óc, anh có tình yêu của Thiên Kiều, thế là đủ. Bao năm nay, anh vẫn không giải thích nổi tình cảm giữa anh và Thiên Kiều là thích hay là yêu nhưng cuối cùng thì điều đó có quan trọng gì đâu. Ở bên cô, anh thấy rất bình yên, có lẽ chỉ cần nắm tay cô lặng lẽ đi suốt cả cuộc đời như thế là đủ.

Anh từng mơ ước sẽ dạy cô nhảy điệu Vales kia, anh còn chưa nói cho cô nghe rằng chỉ những người yêu nhau mới có thể nhảy điệu Vales đó uyển chuyển, mượt mà nhất bởi điệu Vales ấy sinh ra là để kết nối trái tim giữa những người yêu thương nhau. Anh muốn xây cho cô một ngôi nhà, xung quanh toàn là thiên nhiên, đẹp đẽ như tình yêu của họ. Anh thấy hoá ra anh vẫn chưa làm gì cho Thiên Kiều hết. Trong khi bao năm nay cô làm biết bao điều cho anh. Cô yêu anh và cho anh thấy tình yêu của cô thật tuyệt diệu, thật nhẹ nhàng. Anh nhắm mắt lại thấy hình ảnh cô đang cười với anh, cô cong môi gọi tên anh, cô nũng nịu bắt đền anh. Hoá ra, cô đẹp đến vậy! Thế mà giờ đây, anh phải xa cô, anh bỗng chốc không thể chịu nổi.

Anh muốn bỏ chạy, muốn mang cô đến một nơi thật xa. Rồi gia đình anh sẽ hiểu rằng chỉ có bên cạnh Thiên Kiều anh mới thấy mình hạnh phúc. Rồi thời gian sẽ làm gia đình anh chấp nhận cô. Anh thu xếp quần áo, anh chẳng mang theo gì hết trừ bộ quần áo anh mua để dự sinh nhật cô lần trước bằng số tiền anh làm thêm ít ỏi.

Anh vừa bước ra khỏi phòng thì anh gặp ông nội anh đứng ngay ở cầu thang. Giọng ông nội anh run run, gió buổi sáng hôm ấy mang theo hơi lạnh bên ngoài nhưng Hoàng Dương thấy cơn lạnh quét liên hồi trong lòng:

- "Hoàng Dương à, con định từ bỏ tất cả để ra đi sao? Con không định cưới Thu Hương à? Con có biết ta và ông nội của Thu Hương là bạn tâm giao từ rất lâu. Năm đó, ta suýt phá sản, nếu không có ông nội của Thu Hương thì giờ gia đình chúng ta đã ở đầu đường, xó chợ rồi. Chúng ta nợ họ một ân tình muôn kiếp này không trả hết. Con nhỏ Thu Hương thích con, hôm qua khi nghe tin con làm loạn không chịu lấy nó, nó đòi tự tử kia kìa. Nếu nó có mệnh hệ gì, ta còn dám vác mặt nhìn người bạn già dưới suối vàng nữa. Có phải con mong người ông già này chết sớm thì con mới cam lòng không hả?" - Ông nội càng nói, càng lớn tiếng, sao đó là những đợt ho dữ dội. Cả nhà Hoàng Dương vội vã chạy lại, cuống quýt đưa ông nội anh về phòng. Trước khi về phòng, ông nội anh vẫn còn với lại nói:

- "Hoàng Dương! Coi như ông già này xin con!"

Thời điểm ấy, Hoàng Dương chấp nhận buông tay. Anh chấp nhận cưới Thu Hương dù biết rằng trái tim mình đã chết. Tiệc cưới của anh chuẩn bị gấp rút thật nhanh chóng. Anh và Thu Hương sẽ đính hôn ở Việt Nam, sau đó sang Mỹ kết hôn chính thức vì ba mẹ Thu Hương đang ở bên Mỹ. Mọi thứ quá nhanh làm anh thật mệt mỏi.


Cuối ngày, Hoàng Dương lên chiếc xe Dream cũ kĩ của mình lượn khắp các con phố. Anh càng đi thì càng nhớ đến những khoảnh khắc bên Thiên Kiều, cuối cùng, bước chân vô định lại đưa anh đến trước cửa nhà cô. Anh nhìn bóng cô đi lại trong phòng, nhìn bóng cô đứng nơi cửa sổ nhìn mênh mông. Cô không thấy anh, cô đang chăm chú vào điều gì đó chứ không phải nhìn thực tại. Dáng vẻ cô càng gầy, càng mỏng manh hơn. Anh muốn chạy lại ôm lấy cô để nói mọi điều nhung nhớ nhưng ngày mai, anh sẽ cưới một người con gái khác không phải là cô, anh còn tư cách gì đây để ở bên cô nữa. Anh thở dài, bất lực quay đi.

Đám cưới Thuỷ Anh không mời anh. Anh biết, Thuỷ Anh vì Thiên Kiều đang hết sức căm hận anh nhưng anh không trách. Nếu anh là Thuỷ Anh, bạn thân bị người yêu bỏ rơi như vậy có lẽ anh cũng căm phẫn thế mà thôi. Cô không đến tìm anh, mắng chửi anh là Sở Khanh thay cho bạn thân mình cũng là tôn trọng anh lắm rồi. Dù gì họ cũng từng là những người bạn thân.

Nhưng, Minh Tú lại là bạn cùng khoá với anh. Thiệp mời của tập đoàn Minh Thiên, vì mối quan hệ của gia đình, anh không thể không tham dự. Mãi đến cuối bữa tiệc, anh mới xuất hiện, nhìn dáng vẻ cô ra về cô độc, anh càng thấy đau. Anh nhìn mãi dáng hình cô, cô là người anh yêu, hôm qua cô vẫn còn cười đùa bên anh mà hôm nay họ đã xa cách đến vậy. Xa cách như cả một thế giới. Anh đứng ngây nhìn dáng hình cô, khắc sâu vào tâm trí anh, một lần sau cuối. Họ vĩnh viên lạc mất nhau giữa dòng đời. (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Anh đau khổ nhìn trời, trời không hiểu nỗi đau của anh.

Đứng chọn váy cưới, tâm trí Hoàng Dương vẫn hình dung người mặc váy cưới là Thiên Kiều. Anh từng tưởng tượng cô sẽ mặc chiếc váy trắng đuôi cá màu ánh vàng, cô sẽ đeo trang sức là những cụm hoa thường xuân, trang nhã nhưng lộng lẫy. Chỉ đến khi Thu Hương xuất hiện trước mặt anh, anh vẫn lơ đãng, tâm hôn để nơi khác.

- "Anh mệt à?" - Thu Hương khẽ hỏi

- "Không! Em rất đẹp! Chỉ là anh đang suy nghĩ không biết ông nội dự tính ngày cưới chúng ta sẽ tổ chức ở đâu?"

- "Ra là như thế!" Thu Hương thở dài tưởng anh đang nhớ đến cô gái kia.


Ảnh mỉm cười khẽ đưa tay với chiếc ví, chiếc ví bật tung cúc bấm, tất cả mọi thứ bung ra mặt đất. Anh cúi xuống nhặt tất cả nhưng ngón tay của anh thật chậm chạp, hành động của anh cũng thật chậm chạp. Vẫn là Thu Hương nhanh tay hơn, cô nhặt tất cả thu gọn lại trong tay. Thu Hương bất ngờ lật tấm ảnh Thiên Kiều của năm 17 tuổi, tóc sam hai bên, nụ cười ngây ngô, có vẻ ngốc nghếch được nhét trong ví của anh thì dường như hiểu tất cả. Cô nhìn trong tay, chiếc nhẫn vàng được thiết kế hết sức đơn giản nhưng trong chiếc nhẫn ánh lên chữ Kiều bỗng bật cười hỏi Hoàng Dương:

- "Anh định cầu hôn cô ấy bằng chiếc nhẫn này?"

Hoàng Dương không nói, bỗng gật đầu.

- "Sao anh không nói dối để làm vui em?" -Thu Hương hỏi lại

- "Anh xin lỗi!" - Cuối cùng Hoàng Dương chỉ nói được mỗi mẫy chữ ấy.

- "Anh đi đi! Đi tìm cô ấy đi! Em nghĩ thông rồi, em sẽ tìm một người thật sự yêu thương em như anh yêu cô ấy. Anh đi nhanh kẻo em đổi ý"

Hoàng Dương nhìn Thu Hương rồi vội vã nhảy sang đường chạy thẳng về phía trước. Khi anh đến nơi, căn phòng của Thiên Kiều đã thay đổi chủ mới. Hỏi ra mới biết cô đã đi Mỹ. Cuối cùng thì anh vẫn mất cô.

Tháng 10, anh đi du học Nhật. Đoạn tình yêu tươi đẹp của họ vĩnh viễn không thể tìm lại được như định mệnh sắp đặt của ông trời. Chỉ có điều trong lòng họ mãi nhớ đến nhau. Hoàng Dương nhìn lại chiếc nhẫn, anh bỗng nắm chặt rồi nhét vào ví kéo hành lí lên máy bay. Chúng ta liệu còn có cơ hội ở bên nhau nữa không? Hoàng Dương khẽ hỏi nhưng không tìm ra câu trả lời! Anh đành chờ đợi, chờ đợi trong sự cam chịu của số phận,của ông trời.


Phần cuối: Giấc mơ có thành hiện thực?

Lần trở về nước lần này, Thiên Kiều không hề thông báo cho bất kì một ai. 3 năm học bên nước ngoài, ngay cả cô bạn Thủy Anh thân nhất, Thiên Kiều cũng không hề liên lạc. Không phải Thiên Kiều không còn niềm tin với Thủy Anh mà bởi cô sợ trong lúc nói chuyện Thủy Anh sẽ vô tình nhắc tới Hoàng Dương. Thiên Kiều đang lo sợ nỗi đau trong lòng mình.

Thế nhưng, thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, đôi lúc cô muốn mở Yahoo tìm lại nick của người xưa rồi lại tự nhắc mình: Để làm gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện chẳng phải đã kết thúc? Thiên Kiều do dự bước vào quán internet hơn 10 lần như thế. Cuối cùng, cô đã làm được điều đó, cô đã không còn nhớ anh cồn cào, trái tim không còn thôi thúc mở nick Yahoo nữa. Thậm chí, nick cũ của cô dần dần khép lại, bạn bè cũng chả có cách nào liên lạc với cô. Thế cũng tốt! Thiên Kiều coi đó là khoảng thời gian để hàn gắn vết thương của chính mình.

Sau 1 năm, Thiên Kiều vô tình gặp lại Diệp Anh trên đất Mỹ. Lần gặp này rất vô tình bởi Diệp Anh vốn là chủ tịch hội sinh viên Việt ở đây. Nhờ Diệp Anh, Thiên Kiều bắt đầu tham gia vào các hoạt động của các sinh viên Việt Nam ngoài trường của cô. Cũng qua Diệp Anh, Thiên Kiều biết một số thông tin về bạn bè xung quanh mình. Thủy Anh mặc dù đã có bằng MBA nhưng bản tính cô nàng cố chấp nên vẫn giữ cái ghế thư kí ngày ngày xách cặp đi theo chồng. Nguyệt Hà và Trung Kiên đã kết hôn được 2 năm, cô nàng có bằng kinh tế loại giỏi nên nhanh chóng nhảy vào một ngân hàng nhà nước. Diệp Anh không hề nhắc đến Hoàng Dương, có lẽ chị ấy mang máng hiểu được mối quan hệ giữa cô và anh, sợ cô đau lòng nên chị không nhắc tới.


Thế nhưng, sự đời vẫn nằm trong bàn tay của con tạo xoay vần. Qua một cuốn tạp chí, Diệp Anh mang sang để giải trí, Thiên Kiều vô tình thấy Hoàng Dương. Anh được phỏng vấn trong một bài viết về dự án xanh của thành phố. Anh cũng tự mình mở riêng một công ty về mảng này để theo đuổi ước mơ chứ không kế thừa sản nghiệp của gia đình. Thiên Kiều nhìn vào người đàn ông trong cuốn tạp chí. Không còn Hoàng Dương với vẻ ngoài lãng tử nữa mà thay vào đó là một doanh nhân chững chạc. Mái tóc dài theo phong cách nghệ sĩ ngày xưa cũng thay dần bằng mái tóc ngắn. Chỉ có đôi mát anh vẫn pha chút buồn y như ngày trước.

Thiên Kiều vuốt lại tấm ảnh. Đây là người đàn ông cô từng yêu hết mình, anh đã từng ở bên cô, nắm tay cô vậy mà giờ đây anh thuộc về một thế giới khác, giữa anh và cô chẳng còn gì nữa mà nước mắt dưng dưng.

- Sao? Nhìn hình nhớ người cũ hả? - Diệp Anh nói to như phá tan không gian yên tĩnh giữa 2 người.

Thiên Kiều bất giác ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười nhẹ như không của Diệp Anh bèn cúi đầu nói nhỏ:

- Có gì đâu, dù sao anh ấy cũng kết hôn rồi?

- Kết hôn? Anh chàng Giám đốc đó vẫn độc thân em à.

Thiên Kiều nghe Diệp Anh nói thì giật mình hỏi lại:

- Chị có nhầm không? Trước lúc em sang đây, anh ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi cơ mà.

- Chị không biết, chị chỉ biết anh ta đã bỏ chạy trong ngày kêt hôn của chính anh ta…

Thiên Kiều không nghe Diệp Anh nói thêm điều gì nữa. Anh ta không kết hôn ư? Vì lí do gì nhỉ? Thiên Kiều không hiểu. Nước mắt đang tràn ra, rõ ràng anh ta bỏ cô để chạy theo người con gái ấy mà?

Chuyến bay đêm từ Mỹ về Việt Nam làm Thiên Kiều hơi đau đầu. Cô dừng lại bên quầy nước mua một chai nước khoáng rồi quyết định tự gọi taxi về nhà. Bỗng Thiên Kiều nghe có đó gọi tên mình:

- Thiên Kiều! Thiên Kiều ơi!

Cô chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông đã ôm chầm lấy cô la lên:

- Anh tưởng em sẽ không bao giờ trở về? Anh đã đi tìm em, tìm rất lâu. Không ngờ hôm nay anh ra sân bay đón một người bạn lại gặp được em. Đúng là ông trời vẫn muốn chúng ta là một đôi, đúng là ông trời giúp anh!


Thiên Kiều vẫn bang hoàng chưa định thần chuyện gì, cô nhớ là lần về nước này cô không hề gọi điện về nhà, ngay cả bố mẹ cô cũng chưa biết. Mất 5 phút, sau khi nhìn lại cô nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình là Hoàng Dương thì vô cùng tức giận. Cô vung tay tát mạnh một cái rồi quay đi. Hoàng Dương hoảng hồn, anh níu tay Thiên Kiều lại:

- Thiên Kiều! Tại sao? Em…

Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là cô Thiên Kiều gì đó. Tên tôi là Lisa…

- Không! Em là Thiên Kiều… Hoàng Dương khẽ kêu lên.

- Nếu anh còn giở trò sàm sỡ tôi theo cách này thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

Thiên Kiều nói xong đóng ngay cửa chiếc taxi đang mở cửa chờ cô trước mặt. Chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi cứa sân bay  để mặc Hoàng Dương đang đứng nhìn theo cô với ánh mắt tuyệt vọng. Thiên Kiều hiểu nỗi đau của người ở lại nhưng cô không dám dừng lại. 3 năm trước cô cũng từng tuyệt vọng nhìn theo anh lên chiếc BMW đi như thế. Nước mắt Thiên Kiều lại tuôn rơi nhưng cô quyết mình không phải là người khi yêu thì anh đưa lên tận mây xanh sau đó đẩy xuống tan xương nát thịt như vậy. Thiên Kiều nhắm mắt lại, không suy nghĩ nhiều nữa.

Hội nghị lần thứ 4 ngành kinh tế diễn ra tại khách sạn lớn nhất của thành phố. Thiên Kiều đã nhận lời về làm giảng viên trường kinh tế cô đã theo học trước kia nên Thiên Kiều có giấy mời tham dự. Hội thảo bàn tất cả các vấn đề đổi mới kinh tế, hoặc định chính sách…của thành phố nơi cô đang công tác. Thiên Kiều tham dự hội nghị này với tư cách khách mời nên cô không có bài phát biểu gì hết. Do chênh lệch múi giờ, cô mới về nước mấy ngày nên có cảm giác hơi buồn ngủ.

Hội nghị mãi đến gần 12 giờ trưa mới tạm nghỉ để buổi chiều cho các hội viên tự do thảo luận. Thiên Kiều đi về dãy bàn để bánh ngọt cho các vị khách mời, cô uống một ngụm nước khoáng, nhấp thêm chút bánh ngọt mà vẫn cảm thấy hơi buồn nôn.

Lâm Thiên Kiều! Tên trên giấy mời ghi tên em, rõ ràng em đã về nước. Hôm ở sân bay ấy anh không nhận nhầm. Sao em lại bảo anh nhận nhầm.

- Thế thì sao? Lâu rồi em cũng đã nghĩ ra, có nhiều việc không thể cưỡng cầu. Vợ con anh vẫn khoẻ chứ? Thiên Kiều cố ý hỏi.

- À, anh vẫn độc thân, chỉ tại… Mà thôi, chuyện cũng đã qua lâu rồi, đúng là có nhiều thứ không thể cưỡng cầu được. Nhưng, em có thể cho anh một cơ hội để giải thích không?

Không đợi Thiên Kiều trả lời, Hoàng Dương kéo cô ra chiếc xe của riêng anh, đưa cô đến một căn nhà nhỏ đầy cây xanh mướt, quang cảnh đường vào là hồ sen thanh mát. Mùa hè, những bong hoa sen bung toả mang lại cảm giác trong lành.

Trong lúc Thiên Kiều đang mải nhìn thì Hoàng Dương đã lên tiếng:

- Ngày trước chúng ta từng ước mơ có một căn nhà của riêng mình. Bây giờ anh đã có thể thực hiện điều ước đo. Bao năm rồi anh vẫn không thể quên được em. Em có muốn cùng anh đi cả cuộc đời?

Thiên Kiều cúi xuống suy nghĩ thì điện thoại Hoàng Dương bỗng rung lên. Hoàng Dương nghe máy rồi vội vã đi ngay, chỉ kịp nói lại một câu :

- Anh xin lỗi! Hãy chờ anh ở đấy!

Hoàng Dương đang kịp bước chân quay người đi thì Thiên Kiều đã nhanh chân hơn. Cô níu lấy tay áo anh vội vã nói:


- Em sẽ đi cùng anh!

Bệnh viện thành phố X trong trạng thái cực kì căng thẳng. Hoàng Dương níu chặt tay ông bác sĩ già hỏi dồn dập:

- Bạn tôi, anh ấy không sao chứ? Anh ấy có sao không?

Vị bác sĩ già bất lực lắc đầu nhìn Hoàng Dương:

- Tai nạn giao thông quá nặng, cậu ấy qua đời mất rồi.

Hoàng Dương nghe xong ủ rũ, ngồi gục xuống ghế đá dường như rất bất lực. Thiên Kiều vòng tay vỗ nhẹ lưng anh. Anh không khóc nhưng khuôn mặt cực kì mệt mỏi. Đó là người bạn thân nhất của anh.

Mãi 11 giờ đêm Hoàng Dương mới lái xe rời khỏi bệnh viện. Anh chăm chú lái xe không nhìn cô. Thiên Kiều cũng lặng im, mãi anh mới lên tiếng phá tan khoảng yên lặng ấy:

- Anh ấy là bạn thân nhất của anh, anh ấy mất rồi! Giờ bên cạnh anh chỉ còn mình em.

Không chờ Thiên Kiều trả lời, Hoàng Dương nhảy xuống mua một giỏ táo đỏ. Anh nhìn cô rồi chuyển cả giỏ táo vào lòng cô. Thiên Kiều ôm giỏ táo, mùi thơm nhẹ nhẹ bất giấc cô chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe  đi đến ngã tư, Hoàng Dương dừng trước đèn đỏ, nhìn cô ngủ ngon lành. Tình yêu của anh có lẽ chỉ cần bình yên như thế là đủ. Anh sẽ chờ cô, chờ đến khi nào cô chấp nhận anh thêm một lần nữa mới thôi.

Hết.

↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Old school Easter eggs.