Snack's 1967

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em - Phần 15

Gia Uy thất thần, anh cảm thấy mọi thứ tình yêu, sự nghiệp… đều trở nên chông chênh. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Uy như bừng tỉnh, anh hốt hoảng khi nhận ra số máy gọi đến là của Tổng giám đốc Trần Trung, bố của Huyền Trân:

- “Tổng giám đốc Trần, tôi nghe đây ạ”

- “Cậu rảnh chứ, tôi muốn gặp cậu một chút. Có lẽ cũng nhanh thôi…”

- “Vâng, thưa tổng giám đốc, tôi sẽ đến ngay”.

Gia Uy cảm giác thấy những điều không suôn sẻ đang chờ mình. Mọi thứ cùng một lúc trút xuống khiến anh không thể trở tay. Nhìn dáng vẻ lo lắng của Gia Uy, Hải Nguyên lấy làm hả hê lắm. Trước khi Gia Uy rời đi khỏi căn phòng, giọng Hải Nguyên lạnh lùng:

- “Cậu từ bỏ đi”

- “Anh muốn tôi từ bỏ điều gì?”

- “Một trong hai thứ, Hạ Băng hoặc cái công ty này”

Gia Uy nhếch mép cười. Anh thấy chua chát cho sự đớn hèn của Hải Nguyên. Nhưng không để cho Gia Uy kịp nói, ngay lập tức Hải Nguyên tiếp tục:

- “Những thứ tôi đã nói với cậu về Hạ Băng, ngày mai thôi, báo chí cũng có thể biết tin đó. Cậu nghĩ Hạ Băng và bé Bảo Bảo sẽ đối diện ra sao với điều này? Không cần biết cậu có trở thành người tiếp quản công ty này hay không thì việc Hạ Băng và Bảo Bảo bị tổn thương cũng là điều không thể tránh khỏi rồi. Giờ cậu phải lựa chọn thôi, hoặc là rút khỏi cuộc đấu thầu sắp tới, biến mình trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt hoặc là từ bỏ Hạ Băng”.


Trong tích tắc, Gia Uy phải đấu tranh dữ dội. Anh không sợ Hải Nguyên mà anh đang cân nhắc điều anh ta nói. Hải Nguyên nói đúng, lúc này, anh chỉ có thể lựa chọn, hoặc là cái sự nghiệp mà từ khi biết suy nghĩ đến giờ anh luôn muốn tranh đấu để giành được hoặc là Hạ Băng – người con gái mà anh nghĩ sẽ bên anh trọn đời.

- “Cậu đã từng nói sẽ không bao giờ rời xa Hạ Băng vậy phải chăng là cậu muốn từ bỏ việc tranh đấu này”.

Gia Uy tiến đến gần Hải Nguyên. Anh vỗ nhẹ lên vai Hải Nguyên:

- “Có lẽ anh mong điều đó lắm đúng không? Rõ ràng, hơn ai hết, anh cảm thấy mình yếu thế trong dự án lần này. Vụ thuyết trình hôm trước tại công ty cũng đủ để anh thấy vị trí của mình ở đâu. Anh muốn tôi từ bỏ tranh đấu bởi vì anh biết mình đấu không lại. Nhưng biết phải làm sao đây khi tôi không có ý định đó. Hạ Băng ư? Thực chất cô ta cũng chỉ là một người đàn bà. Mà đàn bà ở thiên hạ thiếu gì. Nếu không phải là Hạ Băng thì sẽ có nhiều người con gái khác. Còn cái tập đoàn này, nó có nhiều đến vậy sao? Tôi đâu có ngu ngốc mà đánh đổi cái mình đã bao tháng này theo đuổi.”

Nét mặt Hải Nguyên trùng xuống. Có vẻ như anh ta đã choáng váng thực sự với câu trả lời của Gia Uy. Nhưng Gia Uy không dừng lại ở đó:

- “Thực ra đến với Hạ Băng ban đầu cũng chỉ vì muốn chiến thắng anh. Và có vẻ như, trong cuộc tình đó, tôi thắng thật thì phải? Anh dù có cố gắng đến mấy thì vẫn thua. Ngày hôm nay tôi buông tay Hạ Băng, không phải vì tôi lo cô ấy bị tổn thương mà bởi vì tôi thấy cô ấy đang là rào cản cho con đường tiến lên của mình. Hạ Băng tự làm tự chịu. Như anh nói đấy, muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm. Cô ấy đã tự mình gây ra những việc đó thì đối diện với dư luận là điều đương nhiên thôi. Tôi không quan tâm tới cảm giác của Hạ Băng như thế nào. Tôi chỉ quan tâm tới cảm giác bị coi thường của mình trong suốt gần 30 năm qua mà thôi. Giờ tôi phải đi. Tôi không có thời gian đôi co  với anh. Còn nếu anh rảnh quá, anh nên tập trung vào công việc, ủ mưu nghĩ kế xem làm cách nào để thắng nổi tôi”.

Gia Uy rời khỏi căn phòng một cách nhanh chóng. Mở cánh cửa ra, anh giật mình khi nhìn thấy đứng bên ngoài là… Hạ Băng. Cô dựa vào bờ tường, gương mặt và đôi mắt vô hồn.

- “Em… em đứng đây lâu chưa?”

Phải tới vài giây sau câu hỏi đó, Hạ Băng mới thốt được nên lời:

- “Mình gặp nhau một chút được không?”

Gia Uy nhìn đồng hồ rồi vội vã:

- “Để tối đi, anh bận rồi. Anh phải đi có công việc”.

Bóng Gia Uy lao đi nhanh như chớp khiến trái tim Hạ Băng như vỡ vụn. Cô nhìn theo bóng hình anh mà cảm giác như mọi thứ trong mình bắt đầu sụp đổ.

- “Giờ thì em biết về con người cậu ta rồi đấy. Em nghĩ cậu ta yêu em ư? Không, cậu ta chỉ yêu bản thân mình. Yêu em chỉ là cách mà cậu ta đối phó với anh mà thôi. Mà ngay cả như anh ta có yêu em thật lòng đi chăng nữa thì giờ đây trước sự nghiệp và em, anh ta đã lựa chọn từ bỏ em đấy thôi. Em còn định tin vào tình yêu của anh ta đến bao giờ nữa?”

Tiếng Hải Nguyên văng vẳng bên tai nhưng Hạ Băng chẳng còn nghe thấy điều gì nữa cả. Cô đứng lặng và không thể hiểu điều gì vừa xảy ra. Cô đã nghe thấy lời mà Gia Uy nói, đanh thép và chắc nịch lắm. Nó chẳng có chút gì phải đắn đo hay suy nghĩ cả. Anh ấy nói hiển nhiên như đó là việc chắc chắn phải làm.

- “Anh Hải Nguyên, anh hẹn em qua phòng có chuyện thực chất chỉ để em nghe thấy những lời này thôi phải không?”

Phải rất lâu sau Hạ Băng mới cất được lời để hỏi.

- “Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em tổn thương nhưng anh muốn em tự tai nghe những lời thốt ra từ miệng anh ta. Nếu anh nói, chắc gì em đã tin…”

Hạ Băng bỏ mặc sau lưng sự lo lắng của Hải Nguyên. Cô lững thững bước về phía phòng làm việc của mình như một người mất hồn.


Gia Uy tìm đến điểm hẹn với ông Trần Trung. Anh lễ phép cúi chào và bắt đầu ngồi vào chiếc ghế đối diện. Ông Trần Trung vẫn vậy, điềm đạm và lạnh lùng. Gương mặt ông không biểu lộ cảm xúc nên rất khó để đoán được ông đang nghĩ gì:

- “Cậu đọc báo sáng nay chưa?”

- “Tôi đã đọc rồi thưa Tổng giám đốc”

- “Sáng nay con bé đã cố tình ném chỗ báo đó đi, vì nó sợ tôi nhìn thấy. Nhưng… giấy làm sao bọc được lửa. Con bé sợ tôi sẽ nổi giận và rút khỏi dự án của cậu”

Gia Uy vội vã cúi đầu cầu xin:

- “Tổng giám đốc Trần, tôi thật lòng mong ông giúp đỡ. Mọi việc tiến triển rất tốt đẹp, bản kế hoạch của tôi cũng được đánh gia cao hơn so với Hải Nguyên. Chỉ cần ông hỗ trợ, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng”.

Ông Trần Trung nhẹ nhàng rót trà vào chiếc tách nhỏ một cách điềm tĩnh:

- “Cậu biết không, hồi bằng tuổi cậu, tôi cũng chỉ có sự nghiệp và đam mê. Nhưng giờ, ở độ tuổi này, với tôi, con bé là tất cả. Tôi không cho phép cậu hay bất cứ ai làm tổn thương nó”

- “Cháu… cháu thật lòng xin lỗi. Nhưng giữa cháu và Huyền Trân…”

- “Cậu không yêu nó, tại sao lại cho nó hi vọng”

- “Cháu không cho hi vọng, chỉ là cháu chưa có cơ hội để nói mà thôi”

Ông Trần Trung cười nửa miệng. Cái cách bao biện của Gia Uy rõ ràng không thể nào khiến một người cha như ông ta vừa lòng.

- “Cậu nghĩ tôi tiếc một cậu con rể hờ như cậu nên mới phải gọi ra để thuyết phục thế này ư? Không, cậu nhầm rồi. Điều tôi nghĩ là con gái tôi mà thôi. Nó yêu cậu thật lòng và tôi cũng tin cậu không phải là một gã đàn ông tệ. Chỉ cần cậu và nó lấy nhau, tôi tin, con gái tôi sẽ khiến cậu yêu nó. Nói cho cậu biết điều này… những gã đàn ông theo nghiệp như chúng ta, sẽ chỉ có thể là hai loại: một người kinh doanh giỏi và một gã chồng tồi. Tôi cũng đã từng rất yêu mẹ của Huyền Trân nhưng tôi không thể từ bỏ tất cả để lấy bà ấy. Vậy đó, trong con mắt của trăm người, tôi đáng ngưỡng mộ, nhưng trong mắt bà ấy, tôi chỉ là một thằng khốn không hơn không kém. Nếu cậu muốn trở thành một người đàn ông tuyệt vời, cậu cứ chọn cô gái đó. Còn nếu cậu muốn trở thành môt người đàn ông quyền lực, con gái tôi mới là sự lựa chọn thông minh của cậu”.

- “Ông không sợ Huyền Trân sẽ phải đau khổ khi ở bên một người lấy cô ấy chỉ vì cô ấy giúp được cho danh vọng của họ”.

- “Con bé yêu cậu. Giống như vợ tôi bây giờ. Bà ấy yêu tôi và coi sự thiệt thòi khi sống cùng tôi cũng là một niềm hạnh phúc. Tôi không đối xử tệ với bà ấy và tôi cũng tin cậu không đối xử tệ với con bé. Sẽ tuyệt hơn rất nhiều nếu cậu lấy Huyền Trân. Không chỉ là việc hỗ trợ cậu trong dự án này, sản nghiệp của tôi sau này thuộc về Huyền Trân thì cậu và nó… còn gì phải lo nữa”

Gia Uy ngồi trầm ngâm. Anh bắt đầu suy nghĩ về những lời mà ông Trần Trung nói. Ông ấy nói đúng, những người đàn ông quyền lực thường là những người chồng tệ bạc. Bố của anh cũng là một người như vậy đấy thôi. Hạ Băng – tình yêu của cuộc đời anh và cái sự nghiệp anh theo đuổi, anh chỉ có thể chọn một thứ mà thôi.

- “Tôi không có nhiều thời gian cho cậu. Tôi nói vậy thôi. Trong 3 ngày tới, nếu cậu không có quyết định hay động thái thay đổi. Tôi sẽ chính thức rút khỏi dự án của cậu. Những ngày nước rút đã tới rồi, cậu chắc hẳn cũng không muốn phải chạy vạy khắp nơi đâu nhỉ? Giờ tôi về, chào cậu”.

Ông Trần Trung đi rồi, chỉ còn lại Gia Uy với những suy nghĩ ngổn ngang. Anh muốn gào thét, đập phá nhưng anh lại không thể làm được. Những lúc này anh cần bình tĩnh. Anh ước, giá mà anh có thể chạy đến và ôm Hạ Băng vào lòng. Chỉ bấy nhiêu thôi có thể sẽ cho anh thêm sức mạnh. Nhưng giờ, không thể được nữa rồi.

Điện thoại của Hạ Băng đến cùng lúc với cuộc gọi của bà Ngọc Tuyền. Gia Uy mệt mỏi, anh ấy nút nghe cuộc điện thoại của Hạ Băng. Nhưng không để cô nói, anh đã bắt đầu và kết thúc rất nhanh:

- “Anh bận lắm. Có gì để tối nói chuyện. Giờ anh phải đi gặp một người. Vậy nhé”.

Gia Uy cúp máy. Anh làm điều đó thật nhanh bởi vì chính anh cảm thấy sợ. Anh sợ nghe thấy giọng nói của Hạ Băng, khi ấy, mọi quyết tâm của anh biết đâu chừng sẽ bay biến hết. Anh gọi lại cho bà Ngọc Tuyền:

- “Mẹ à, con nghe đây”

- “Con đang ở đâu? Con đến gặp mẹ ngay nhé”

Thật là một ngày dài. Gia Uy không biết còn những điều tồi tệ gì chờ mình nữa. Anh nhanh chóng đứng dậy và ghé thăm bà Ngọc Tuyền. Bất cứ khi nào bà cần, anh sẽ đến ngay lập tức. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Khi Gia Uy đến, anh thấy đôi giày quen thuộc của Huyền Trân ngoài cửa. Gia Uy bắt đầu hình dung ra những câu chất vấn của mẹ về chuyện tình yêu. Gia Uy hít thở một hơi thật sâu rồi bước vào nhà:

- “Mẹ, con đến rồi”

Huyền Trân đang ngồi trò chuyện cùng bà Ngọc Tuyền. Nét mặt cô hân hoan ra mặt khi nhìn thấy Gia Uy:

- “Anh, anh đến rồi. Anh và bác nói chuyện đi ạ. Em ra ngoài một chút. Bác nói ngoài vườn cây hồng vừa mới nở. Em ra ngắt hoa giúp bác”.

Huyền Trân khéo léo rút lui. (Truy cập Haythe.US - Mỗi ngày 1 truyện mới, mỗi ngày yêu đời hơn) Gia Uy im lặng nhìn cô bước ra khỏi căn phòng. Anh muốn nói với Huyền Trân một điều gì đó nhưng lại không thể mở lời:

- “Con ngồi đi, đừng có đứng chết chân ở đó nữa”

Gia Uy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ. Anh ngửa đầu lên phần lưng tựa, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi.

- “Con nói cho mẹ nghe, con nghĩ gì mà hẹn hò một người đàn bà như thế”

Đôi mắt Gia Uy vẫn nhắm lại, anh nhớ về Hạ Băng:

- “Cô ấy tốt mẹ ạ, cô ấy không như mẹ nghĩ đâu”

- “Mẹ không quan tâm cô ta tốt hay không? Cô ta tốt tới đâu mà lại cản trở sự nghiệp của con như vậy? Lẽ nào cô ta tốt còn Huyền Trân thì không? Con bé là con nhà có giáo dục, trẻ trung, yêu con hết mình lại là người hỗ trợ đắc lực cho con trong sự nghiệp. Con nghĩ gì mà lại đi yêu một con đàn bà đã có con riêng như thế…”

Gia Uy ngồi bật dậy. Anh phản ứng có phần gay gắt. Từ trước đến nay, Gia Uy chưa từng một lần như vậy với mẹ:

- “Mẹ đừng nói về Hạ Băng như vậy nữa. Cô ấy không đáng phải nghe những lời này. Còn chuyện với Hạ Băng con sẽ dừng lại. Con phải đi đây, con đã quá mệt mỏi rồi”

Gia Uy nhanh chóng cầm lấy chiếc cặp rồi toan ra về. Tiếng bà Ngọc Tuyền gọi giật lại:

- “Gia Uy! Mẹ muốn nói với con điều này. Mẹ biết con mệt mỏi, con áp lực và cũng biết con yêu cô ta. Nhưng con hãy nhớ, mẹ đã nuôi con vất vả đến nhường nào… Mẹ hi vọng con không khiến sự nỗ lực và chịu đựng bao năm qua của mẹ, cái chết của em trai con không uổng phí. Mẹ chỉ nói đến vậy mà thôi…”

Gia Uy dừng lại lắng nghe. Anh cảm giác mọi thứ đang nổ tung…

Huyền Trân từ ngoài vườn bước vào. Nhìn nét mặt căng thẳng của hai người, cô cười gượng gạo:

- “Anh vừa đến đã về rồi sao? Liệu… anh có thể cho em về cùng không? Tài xế của em chiều tối mới quay lại được, mà em thì lại muốn về bây giờ”

- “Phải đấy, con đưa Huyền Trân về đi.Con bé cũng ở đây chơi từ sáng rồi. Nếu có thời gian, đưa con bé đi đâu đó một chút cho thư thái” – Bà Ngọc Tuyền nhanh chóng vun vén.

- “Mình đi thôi” – Gia Uy kéo tay Huyền Trân ra khỏi căn nhà. Phía sau lưng, bà Ngọc Tuyền phần nào yên tâm về quyết định của con trai.

Trên chuyến xe về thành phố, Gia Uy chỉ chăm chăm nhìn về phía trước mà không nói một lời. Huyền Trân sợ hãi, thi thoảng cô lén trộm nhìn Gia Uy.

- “Anh, có phải anh giận em không? Chuyện hôm nay, em không hề nói với bác, là do bác gái đọc báo biết được sự tình nên đã gọi em đến để hỏi mọi chuyện. Lúc đó thì em không thể giấu bác được nữa nên đã…”

- “Không, anh không giận gì em cả”

Gia Uy trả lời nhưng khuyên mặt vẫn lạnh tanh.

- “Em… đi uống với anh một chút gì đó nhé. Ngày hôm nay thật dài…”

- “Dạ”

Gia Uy dừng chân vào một quán rượu ven đường. Những lúc như thế này, Huyền Trân không dám khuyên can cũng chẳng dám hùa theo. Cô cứ yên lặng ngồi nhìn Gia Uy nốc từng ly rượu tới cạn đáy.

Điện thoại đổ chuông, Gia Uy ngán ngẩm khi nhìn thấy tin nhắn của người trợ lí. Anh bực bội tắt nguồn chiếc điện thoại và ném vào trong cặp. Gia Uy muốn có một phút giây bình yên mà sao khó quá.

- “Đã bao giờ, em cảm thấy mệt mỏi khi ở vị trí này chưa?”

Gia Uy uống thêm ly nữa và quay sang nhìn Huyền Trân. Cô nắm lấy tay của Gia Uy mà thì thầm:

- “Em đã từng rất lo sợ khi rời vòng tay mẹ để đến sống cùng bố. Nhưng rồi em hiểu ra rằng, điều mẹ mong mỏi nhất là em được hạnh phúc, được sống sung sướng hơn người, vì thế, em coi chuyện này là số mệnh của mình. Phải thừa nhận rằng, có đôi khi em thấy mệt mỏi, thậm chí là hoang mang không biết phải sống tiếp thế nào nhưng cảm giác đó qua nhanh thôi. Hơn nữa, em… luôn thấy có một điểm tựa. Đó là anh!”

- “Là anh?”

- “Đúng vậy. Có thể anh không biết điều này nhưng em luôn cảm thấy nếu như anh đang nỗ lực từng ngày để có được sự thừa nhận như em thì tại sao em lại chối bỏ niềm hạnh phúc đang có của mình”

Huyền Trân ngả đầu vào vai Gia Uy. Đây là lần đầu tiên cô cho phép mình được gần gũi Gia Uy như vậy. Hơi rượu làm Gia Uy chếnh choáng. Anh khẽ nâng gương mặt Huyền Trân lên, anh nhìn cô say đắm và rồi… chẳng hiểu điều gì sai khiến, cái suy nghĩ nào áp đặt hay thứ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên đã khiến Gia Uy nhẹ nhàng hôn Huyền Trân.

Tất nhiên, Huyền Trân biết nó không trọn vẹn, nó vảng vất một nỗi đau nào đó của anh, nhưng cô không khước từ. Một lần nữa, Huyền Trân coi thứ tình yêu đầy gượng gạo này cũng là một thứ định mệnh. Vì thế, cô nhắm mắt và đón nhận!


Trời bắt đầu đổ xuống cơn mưa như trút nước. Từng con phố vắng tanh người qua lại. Phố xá buồn thênh thang, lạnh lẽo và cô đơn. Gia Uy lái chiếc xe về căn hộ của mình. Anh đột ngột dừng xe trước khu nhà khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Hạ Băng. Cô đứng đó, dưới gốc cây ven đường, người run rẩy vì lạnh… Đôi môi Hạ Băng tím lại vì lạnh, cánh tay cô tự ôm lấy cơ thể mình.

- “Sao em ở đây giờ này?”

Nhìn thấy Gia Uy, Hạ Băng như nhìn thấy cứu tinh của đời mình. Cô vội vã chạy đến bên anh, ôm lấy đầy run rẩy:

- “Em đã chờ anh suốt tối. Hôm nay anh nói sẽ gặp em, nhưng… em điện thoại cho anh không được. Nếu không gặp được anh, em sẽ không yên tâm để về”

Gia Uy thấy lòng mình xót xa lắm. Anh muốn đưa cánh tay của mình ôm trọn lấy người con gái yếu đuối này. Nhưng có một điều gì đó ngăn anh lại. Anh không dám quy đó về là ai, là mẹ anh, là cái tham vọng chiếm hữu gia sản hay bất cứ thứ gì đại loại thế… Có lẽ nên gọi nó là định mệnh, là định mệnh buộc anh phải ngừng lại.

Gia Uy nhẹ nhàng đẩy Hạ Băng đứng thẳng người lên.

- “Em tìm tôi có việc gì?”

Cách xưng hô của Gia Uy lại Hạ Băng khựng lại. Cô đủ thông minh để nhận ra một điều gì đó. Có vẻ như câu chuyện ban sáng không chỉ là những lời nói ra phút tức giận.

- “Ban sáng, em đã nghe thấy những lời anh nói với Hải Nguyên. Giờ đây…”

- “Đúng, em đã nghe thấy rồi đấy. Đó chính xác là thứ anh sẽ làm. Em muốn anh phải làm gì? Yêu em để rồi bao công sức của anh tan tành mây khói, còn cuộc sống của mẹ con em bị đảo lộn hết lên? Đấy là thứ tình yêu mà em theo đuổi chăng? Em ngây thơ quá. Con gái em sẽ lớn lên thế nào khi mọi chuyện về quá khứ của nó chình ình trên mặt báo. Em nghĩ sẽ dễ dàng để vượt qua lắm sao?”

- “Em biết, nhưng sẽ có cách để làm khác đi”

- “Có cách để làm khác đi với cuộc đời em, nhưng chỉ có một cách để làm khác đi cuộc đời anh đó là anh phải giành chiến thắng trong dự án lần này. Không có cơ hội nào khác nữa cả. Và… yêu em là một điều khiến cho cơ hội duy nhất đó của anh mất đi. Anh không thể mất tất cả được”


- “Vậy… anh đành lòng mất em?”

Gia Uy chối bỏ cái nhìn của Hạ Băng. Cái nhìn xoáy vào tận tâm can anh. Anh nhìn đi nơi khác để che giấu hàng nước mắt sẽ trào ra chỉ trong giây lát.

- “Có thể ngay từ ban đầu, chúng ta vốn dĩ đã không thuộc về nhau nên giờ không thể gọi là mất. Em tin vào số mệnh, vậy thì lần này hãy tin rằng, định mệnh vừa chỉ cho em đi lạc lối. Em hãy quay về, cứ tiếp tục cầu nguyện, ném những đồng xu vào hồ nước nào đó mà cầu mong cho em gặp được người đàn ông thực sự thuộc về mình. Rất tiếc, có lẽ anh chưa phải là người đó. Em về đi”

Gia Uy lạnh lùng bước đi. Phía sau lưng anh, Hạ Băng bật cười. Cô lững thững đi về trong màn mưa. Toàn thân Hạ Băng rét run. Có thể Gia Uy đã đúng, anh không phải là người thuộc về cô. Chỉ có nỗi đau lúc này mới ở bên cô, còn Gia Uy, anh đi rồi…

Đọc tiếp: Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em - Phần 16
div style="text-align: center;">
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM