Disneyland 1972 Love the old s

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Phần 1

Những vệt nước mưa loang trên ô cửa kính, thành phố với những ánh đèn nhòa đi trong đôi mắt của Khả Như. Cô chăm chú nhìn ra bên ngoài, dòng người mỗi lúc thêm thưa thớt. Thành phố về khuya, cơn mưa bất chợt làm ai cũng muốn vội vã đi nhanh để về nhà.

Khả Như xuống ở một trạm xe bus cách nơi trọ chừng 1km. Cô ôm chặt lấy tập hồ sơ che cho khỏi ướt và chạy vội vào nhà chờ. Cơn mưa làm ướt mái tóc dài ngang vai của Khả Như. Hôm nay là một ngày tồi tệ, thậm chí lúc này, ngay cả một chiếc ô cô cũng không có để về nhà. Nếu không vì tập hồ sơ trên tay, cô dám chắc sẽ băng làn mưa để về, mặc cho người đi đường sẽ nhìn cô hệt như một kẻ thất tình.

Lại nói về tình yêu, ừ, giá mà có một mối tình để rồi bị bỏ rơi, thì chí ít lúc này, cái sự chán chường trong cô còn được bao biện bằng một lí do chính đáng. Nhiều lúc, Khả Như thấy cuộc đời mình nhạt đến nỗi chẳng có cả một mối tình để mà bị phản bội. Và nếu như hôm nay, cô có dầm mưa ra về thì đó cũng chỉ là sự bất mãn của một cô gái 23 tuổi, ra trường, không có việc, không có tiền và cũng không có một người để yêu.

Khả Như ngồi lại ở nhà chờ xe bus nhìn dòng người loang loáng đi qua mắt mình. Không rõ là nước mưa hay thứ gì đó làm đầu lưỡi cô mặn đắng. Cô không muốn nhưng nó cứ lăn dài. Nỗi bất lực của một cô gái trẻ muốn vùng vẫy thoát ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt này nhưng bế tắc. Cô có bao ước mơ và hoài bão, còn cả một gánh nặng đè lên đôi vai, vậy mà, ngay cả một công việc để ổn định cuộc sống qua ngày cũng không có.


Thành phố bắt đầu yên ắng hơn. Khả Như khẽ đưa bàn tay mỏng manh ra xem có hạt mưa nào rơi lên. Cô mỉm cười… Mưa đã tạnh rồi!

Khả Như đứng dậy, ngước mắt nhìn bầu trời đêm rồi khẽ thở dài… Hàng quán xung quanh đều đã thu dọn cả. Bất chợt, Khả Như nhìn thấy một gian hàng còn sáng đèn. Người đàn bà ngồi trong đó thở ra những làn khói thuốc đầy trầm tư. Tấm biển nhỏ đề vài dòng chữ nghệch ngoạc: “Bói bài tây”.

Khả Như thấy thú vị. Cô lôi từ trong túi mình ra những đồng tiền cuối cùng rồi bước sang phía đường đối diện.

Người đàn bà trung tuổi nhìn Khả Như mỉm cười. Bà hạ điếu thuốc xuống cái gạt tàn nhỏ rồi mời chào:

- “Xem bói đi, cô gái trẻ”

Khả Như nhìn bộ bài tây đặt trên chiếc bàn:

- “Cháu phải làm gì bây giờ ạ?”

- “Chọn một lá bài đi, rồi ta sẽ đọc cho cháu những gì ta nhìn thấy về cuộc đời cháu trên lá bài đó…”

- “Về tất cả mọi điều ư?”

- “Gần như là thế”

Tiểu Quỳnh không ngần ngại rút lá bài đầu tiên đặt trên cùng. Cô không mất quá nhiều thời gian cho việc đó, chỉ chừng vài giây:

- “Thông thường các cô gái trẻ hay dè chừng khi rút bài. Họ ngắm nghía rồi đưa ra sự lựa chọn. Đa số đều lấy những cây bài ở giữa vì họ cảm thấy như thế an toàn hơn, cháu lựa chọn mà chẳng cần vài giây tính toán…?”

Khả Như mỉm cười:

- “Đã là số phận, chẳng thế nào lựa chọn được, phải không ạ”

Người đàn bà hút một hơi dài, nhả khói thuốc gật gù. Bà ngửa lá bài của Khả Như lên rồi trầm ngâm nhìn ngắm. Thi thoảng bà lại ngước nhìn Khả Như.

- “Sắp tới, gia đình cháu có một biến cố lớn, gần, gần lắm… Vì biến cố này mà cả đời cháu sẽ thay đổi”

- “Là… điều tốt, hay xấu vậy ạ?”

- “Lá bài không hiện rõ. Tốt hay xấu là tùy vào cách mà cháu lựa chọn đối diện”

Khả Như nén tiếng thở dài ngao ngán. Cô vốn không tin vào bói toán, bởi thế, câu trả lời của người đàn bà có vẻ ngoài bí ẩn đó càng làm cô thêm thất vọng. Nó chung chung và chẳng có cơ sở nào cả.

- “Cháu sẽ làm một công việc mà chính cháu không ngờ tới. Công việc này là bước ngoặt cuộc đời… Đợi đỡ, cháu… chưa từng hôn ai đúng không?”

Khả Như đỏ bừng mặt, dù màn đêm buông dần xuống nhưng ánh điện đường cũng đủ làm cho người đàn bà đó nhận ra sự thẹn thùng của Khả Như. Cô bối rối thực sự. Ngay cả đến sự cô đơn và cái duyên kém cỏi của mình cũng bộc lộ rõ thế sao? Khả Như tự hỏi bản thân.

- “Cháu sẽ yêu… người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của cháu”

Trong lòng Khả Như nghĩ: “Ờ thì, mình vốn không phải đứa dễ yêu, nhất định phải khi yêu một ai đó mình mới cho họ hôn. Câu nói này, xem ra hơi thừa thì phải”.

- “Nụ hôn đầu của cháu không xuất phát từ tình yêu, nó xuất phát từ một điều dối trá. Nhưng… cháu sẽ yêu người đàn ông đó… Chỉ có điều, cuộc tình này, nhiều nước mắt”

Khả Như bắt đầu hoang mang thực sự. Lời người đàn bà này cứ bí ẩn, hệt như ngoại hình của bà vậy.

- “Rồi… cháu và người đó, có đến được với nhau không?”

Người đàn bà trung tuổi ấy lại hít thêm một hơi thật dài, điếu thuốc tàn dần. Bà nhìn vào mắt Khả Như và đọc được nỗi phấp phỏng trong lòng cô gái trẻ. Bà khẽ lắc đầu…

- “Lá bài hiện lên rằng, cả cuộc đời này, cháu chỉ yêu một mình người đàn ông đó. Còn chuyện đến được với nhau hay không… là ẩn số. Có thể cháu và người ấy sẽ đến bên nhau, cũng có thể không, có thể cháu sẽ lấy một người khác nhưng lòng còn yêu. Chỉ có một điều chắc chắn, suốt đời này, chỉ người đàn ông đó nằm lại trong tim cháu mà thôi”.


Khả Như thẫn thờ. Cô vốn dĩ muốn coi bói, để nghe những lời lừa phỉnh, kiểu như tương lai của cháu sẽ tốt đẹp, cháu sẽ gặp được chàng hoàng tử cứu mình ra khỏi những bế tắc… như cách mà những bà bói hay làm chỉ để kiếm tiền. Nhưng không hiểu sao, lúc này, lòng Khả Như nặng trĩu.

Cô lặng lẽ móc những đồng tiền cuối cùng trong túi mình rồi đặt lên bàn. Khả Như không rõ nó là bao nhiêu. Có thể nhiều hơn, mà không chừng là chưa đủ so với khoản còn trả. Lúc này, cô cũng chẳng còn nghĩ ngợi nhiều được nữa.

Khả Như toan bước đi, người đàn bà trung niên ấy giữ lấy tay cô kéo lại. Bà đặt vào tay Khả Như khoản tiền mà cô vừa đưa:

- “Hôm nay là một ngày định mệnh, vì thế, ta sẽ xem miễn phí. Cầm lấy tiền đi cô bé”

- “Nhưng…”

Người đàn bà đó mỉm cười. Bà cầm lá bài mà Khả Như vừa chọn đặt lên bàn tay còn lại của cô:

- “Đừng vội buồn cô gái trẻ. Tương lai là cái mà cháu phải tự tìm câu trả lời cho mình. Ở cái tuổi này, ta cho rằng, tình yêu đôi khi đến được với nhau hay không không quan trọng, chỉ cần có thể yêu một ai đó sâu sắc đến độ cả đời này không bao giờ còn thấy tim mình rung động trước một người nào khác nữa cũng đã là thứ hạnh phúc lắm rồi. Thứ tình yêu định mệnh đến vậy, không nhiều người may mắn có được đâu. Cố lên, cô bé”.

Người đàn bà đó nhả vào không gian làn khói mờ ảo. Bà không lấy tiền, nghĩa là không coi bói vì tiền. Nghĩa là những lời bà phán từ tâm… Chẳng hiểu sao, lần này Khả Như lại tin. Cô nhìn lại lá bài trong tay mình, lời bà bói cứ văng vẳng bên tai: “Có một điều chắc chắn, suốt đời này, chỉ người đàn ông đó nằm lại trong tim cháu mà thôi”.

Khả Như bước đi về phía nơi nhà trọ. Sau lưng cô, quán “Bói bài tây” tắt điện, dọn hàng. Mọi thứ cứ như một giấc mơ diễn ra trong vài phút. Khả Như tự hỏi: “Người đàn ông suốt đời mà tôi yêu, người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của tôi từ một sự dối trá, anh là ai, anh ở đâu và vì sao tôi yêu


Dãy hành lang nhà Khả Như nhốn nháo. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, Khả Như vội vã chạy về căn hộ của gia đình. Mọi người xúm đông, xúm đỏ ở đó. Giữa đám đông, cô chỉ thấy em mình mếu máo khóc. Tiếng người xì xào, chỉ trỏ…

Ngồi chờ phía bên ngoài căn phòng cấp cứu, ruột gan Khả Như nóng như lửa đốt. Cậu em trai nước mắt ngắn dài sau khi chứng kiến cảnh cha đánh đập mẹ mình tới mức nhập viện. Người đàn ông đó bị bắt đi ngay sau đó, giờ chỉ còn lại hai chị em. Cô đứng ngồi không yên chờ đợi bác sĩ bước ra.

- “Mẹ cháu cần phải mổ trong ngày mai, gia đình về lo viện phí đi, không thể để chậm trễ quá được”.

Khả Như ngồi khuỵu xuống ghế. Khoản tiền không phải là nhỏ, biết xoay đâu vào lúc này, khi mà đêm đã muộn rồi…

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hạ Như cuống quýt. Thì ra đó là chiếc điện thoại của mẹ. Cô gạt đi nước mắt để nghe máy:

- “Cô Liên, sao hôm nay cô không tới làm. Giám đốc nhắc cô mãi. Cô biết thừa tính cậu ấy không thể để nhà cửa bẩn một ngày, quan trọng hơn là bữa cơm tối. Tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần vậy mà… Cậu ấy đang rất bực bội cô có biết không?”

Trong tích tắc, Khả Như có thể hình dung ra người đang nói chuyện với mình là ai. Chắc hẳn anh ta là bên người thuê mẹ cô làm việc nhà mỗi tháng:

- “Xin lỗi, thưa ông. Tôi là con gái của mẹ Liên. Mẹ tôi gặp tai nạn phải vào viện cấp cứu tối nay, vì thế… bà đã không tới được chỗ làm. Thay mặt mẹ, tôi thành thật xin lỗi về chuyện này”.

Giọng nói đầu dây bên kia trùng xuống. Người đàn ông điềm đạm và chậm rãi nói bằng giọng đầy cảm thông:

- “Tôi xin lỗi, cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới cô. Hi vọng cô sẽ mau khỏi. Về phần công việc, tôi sẽ nói lại với giám đốc. Cô cứ yên tâm…”

- “Xin lỗi ông, thật khiếm nhã với lời đề nghị này nhưng thực sự tôi không còn cách nào khác cả. Liệu, ông có thể nào cho tôi mượn một khoản tiền được không? Mẹ tôi cần cấp cứu nhưng… tôi không thể xoay đâu được”.

Trong lúc khốn khó, bản năng không cho phép Khả Như được ngại ngần. Cô như người chết đuối vớ được cọc. Cô không biết lời cầu cứu của cô có được đáp ứng không. Anh ta cúp máy với lời hứa, tôi sẽ ghé qua bệnh viện đưa cho cô tiền. Và bất giờ, tất cả những gì mà Khả Như có thể làm là chờ đợi…

Người đàn ông đó bước đi từ cuối dãy hành lang bệnh viện. Dù chưa từng một lần gặp mặt nhưng không hiểu sao Khả Như tin chắc đây là ân nhân của mình. Cô chạy tới:

- “Ông là Doanh Nghĩa phải không ạ?”

Người đàn ông đó mỉm cười, ánh mắt vô cùng nhân hậu:

- “Xin đừng gọi tôi là ông, kẻo tôi tổn thọ mất. Cùng lắm tôi cũng chỉ hơn cô vài tuổi thôi. Cứ gọi tôi là Doanh Nghĩa. Còn đây là khoản mà cô cần. Hi vọng có thể giúp cô và mẹ”

Khả Như suýt bật khóc, Doanh Nghĩa vỗ nhẹ vào vai động viên khiến cô cứng rắn hơn. Cô chỉ mở miệng nói được mấy lời cảm ơn lí nhí:

- “Cảm ơn anh rất nhiều”.

Bài liên quan:

Nếu yêu: Nhất định phải là em... (Phần 1)

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (P1)

Lạc nhau một nửa cuộc đời (Phần 1)

Nhắm mắt, yêu em... (Phần 1)

***

Hai ngày sau ca mổ thành công của mẹ, Khả Như mới có thời gian để thực hiện công việc mà mình cần phải làm. Cô cất đi chỗ hồ sơ xin việc vào góc tủ. Khả Như biết, giờ là lúc cô phải làm những công việc khác, dù không đúng chuyên môn nhưng quan trọng là cho cô thu nhập và chút thời gian để chăm sóc mẹ.

Khả Như tìm đến địa chỉ nhà như trong tờ giấy mẹ cô để ở bàn. Trước khi đi, cô cũng gọi cho Doanh Nghĩa và anh đồng ý giúp cô. Doanh Nghĩa sẽ đưa cô đến gặp vị Giám đốc, người mà mẹ cô được thuê để làm việc.

- “Giám đốc Minh Vũ, tôi có thể vào được chứ?”

Sau tiếng mở cửa, người đàn ông đó đứng trước mặt Khả Như trong chiếc áo sơ mi trắng. Cô không thể nhìn thấy gương mặt bởi anh ta cao quá tầm nhưng trong đầu hình Khả Như, cô hình dung anh còn khá trẻ.

- “Chào ông, Giám đốc Minh Vũ. Tôi là Khả Như, con gái của mẹ Mai Liên. Tôi có việc muốn gặp ông nên đã nhờ anh Doanh Nghĩa, hi vọng không làm phiền ông”.

Cúi chào một cách lễ phép và lịch thiệp, Khả Như ngẩng lên và nhìn gương mặt ấy. Anh ta đẹp, một vẻ đẹp cuốn hút đến lạ thường. Đôi mắt sâu thăm thẳm như ẩn chứa những nỗi buồn mênh mang. Mái tóc bồng bềnh, lãng tử… Nhưng gương mặt ấy cứ lạnh lùng, dửng dưng:

- “Vào nhà đi rồi nói chuyện”.

Người đàn ông có cái tên Minh Vũ ngồi đối diện với Khả Như và Doanh Nghĩa. Anh chăm chú lắng nghe câu chuyện mà cô nói rồi cất lời:

- “Khoản tiền đó không quá lớn, mong cô Khả Như đừng quá bận tâm. Tôi hoàn toàn có thể giúp cho cô Mai Liên vì tôi rất quý cô ấy. Còn chuyện Khả Như muốn làm thay mẹ mình, tôi nghĩ không cần. Tôi rất khắt khe trong chuyện này, không phải ai cũng hợp để trở thành người giúp việc cho tôi. Vì thế, tôi sẽ chờ mẹ cô bình phục rồi tính tiếp”.

- “Có thể anh nói đúng, khoản tiền đó không quá lớn… Nhưng chính vì nó không lớn nên tôi càng không muốn mang nợ thứ nhỏ như vậy. Giờ anh cũng đang cần người giúp việc, tôi cũng muốn không phải mắc nợ. Mong anh hãy đồng ý. Chừng nào anh tìm được người khác tốt hơn, hoặc mẹ tôi bình phục, tôi sẽ rời đi. Mong anh cho phép tôi được làm”.

Minh Vũ trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu:

- “Vậy cô về nghỉ đi. Bắt đầu từ ngày mai tới làm việc. Công việc cụ thể thế nào, trợ lí Doanh Nghĩa sẽ trao đổi với cô sau”

Minh Vũ cầm lại tập giấy tờ và bắt đầu chăm chú. Hình ảnh anh ngồi bên bàn làm việc, cạnh bức tường kính trong suốt nhìn ra khu vườn xanh mướt phía bên ngoài căn nhà khiến Khả Như thấy bình yên đến lạ.

Khép lại cánh cửa của ngôi nhà, Khả Như thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa mắt nhìn toàn bộ không gian của ngôi nhà xinh xắn, nơi có hàng rào hoa dịu dàng, bãi cỏ dài xanh mát, hồ bơi trong veo thấu đáy…

“Sắp tới, gia đình cháu có một biến cố lớn, gần, gần lắm… Vì biến cố này mà cả đời cháu sẽ thay đổi. Cháu sẽ làm một công việc mà chính cháu không ngờ tới. Công việc này là bước ngoặt cuộc đời…”

- “Đợi đã, chẳng phải mọi thứ… mọi thứ đang diễn ra đúng như những gì mà bà thầy bói nói với cô trong một đêm mưa cách đây vài ngày? Vậy thì…”

Bất giác, cô ngoái đầu nhìn lại và nghĩ về người đàn ông với chiếc áo sơ mi trắng ngồi đọc sách dưới ánh sáng chan hòa của bầu trời. Liệu có khi nào???


***

Khả Như bắt đầu công việc vào lúc 4h chiều. Thật may mắn khi vì đó là lúc em trai đã học xong, thay cô chăm mẹ. Khả Như không biết người đàn ông mà cô phải đối diện như thế nào. Anh ta quá khó hiểu hoặc đơn giản là Khả Như không đủ tầm để hiểu. Chỉ biết, Khả Như thực sự thích ngôi nhà này. Nó mang đến một cảm giác thư thái trong tâm hồn, bình yên, dung dị.

Cô tưới những khóm hoa phía bên ngoài vườn, cho mấy chú cá nhỏ trong bể ăn… Công việc dọn dẹp ở ngôi nhà này thú vị hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Thực ra, mọi thứ đều sạch sẽ, không tốn quá sức để làm. Đấy là chưa kể khung cảnh tuyệt đẹp này không phải lúc nào Khả Như cũng có cơ hội để tận hưởng.

Khả Như bước vào bếp và bắt tay chuẩn bị cho bữa tối. Cô không biết Minh Vũ thích món ăn gì, mặn hay nhạt, nhiều hay ít… Cô nấu bằng cảm nhận của riêng mình về người đàn ông mà cô mới chỉ gặp mặt một lần. Vừa làm, Khả Như vừa sợ anh ta không thích. Nhưng chẳng có cách nào khác cả. Khi Khả Như đến, Minh Vũ không có nhà, cô chỉ có thể làm bằng cảm nhận của mình, nếu muốn hỏi, cô cũng phải đợi Minh Vũ trở về.

Tiếng mở cửa vang lên, Minh Vũ bước vào. Anh vẫn như hôm qua, xuất hiện hệt như một nam thần với chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt… Gương mặt anh đầy sự mệt mỏi khiến Khả Như có hơi chút lo lắng:

- “Chào anh. Tôi đã tới làm từ lúc 4h chiều. Mọi thứ tôi đã dọn dẹp xong, giờ tôi đang chuẩn bị bữa tới. Anh có thể làm việc của mình, khi nào anh muốn dùng bữa tôi sẽ dọn lên ngay”

Khả Như cúi đầu lịch thiệp, nhưng khi cô ngẩng lên, người đàn ông đó không hề đứng trước mặt cô. Anh ta trầm ngâm nhìn ra phía khu vườn qua bức tường kính.

- “Thật là một con người kiêu ngạo và ngang tàng, một câu trả lời cũng khó đến vậy sao?” – Khả Như lẩm bẩm trong miệng rồi trở về bếp làm việc của mình. Cô hiểu, những gã đàn ông như vậy không phải là đối tượng để cô có thể nhiều lời.

Minh Vũ đứng bất động nhìn ra khoảng không… Thế rồi như một cơn bức bối trào lên, Minh Vũ giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ mình ném xuống ghế. Anh bước ra ngoài, cầm theo trái bóng rổ và chơi một cách điên cuồng.

Khả Như dọn dẹp khu bếp sau khi đã chuẩn bị xong bữa tối. Bất chợt, cô nhìn ra ngoài sân… Minh Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng với hai hàng cúc cởi phanh, mồ hôi đầm đìa đang một mình vật lộn với trái bóng. Người đàn ông này thật kì lạ. Chỉ nhìn cách mà anh ta đang chơi cũng có thể cảm thấy cả một sự bất mãn và đớn đau đang ẩn chứa trong cái vẻ ngoài kiêu ngạo đó. Trong giây lát, cảm giác của Khả Như về Minh Vũ hoàn toàn khác. Có vẻ như, nội tâm của anh ta đang giằng xé điều gì dữ dội lắm.


Khả Như lặng lẽ bước ra ngoài sân tập và đứng nhìn anh ở một góc. Minh Vũ điên cuồng như đang cố làm cho bản thân mệt nhoài. Người ta vẫn nói, cách tốt nhất để khiến cho đầu óc không phải nghĩ ngợi là khi thể xác mệt nhoài. Hình như Minh Vũ đang làm đúng theo cách đó.

“Không hiểu anh ta có điều gì mà nhiều tâm trạng đến vậy?” – Khả Như tự hỏi với chính mình.

Trái bóng lăn xuống dưới chân Khả Như làm cô hơi giật mình. Khả Như cúi xuống nhặt trái bóng. Khi cô vừa ngước lên, cô bị bất ngờ bởi gương mặt của người đàn ông đó đang cúi xuống nhìn mình. Những giọt mồ hồi dầm đìa trên gương mặt, ánh mắt sâu thẳm đầy những nỗi niềm đang nhìn cô đau đáu. Và đôi bàn tay của Minh Vũ chạm vào tay Khả Như để lấy lại trái bóng. Anh nhìn cô rồi thì thào trong nỗi tuyệt vọng:

- “Khả Như, cô đã bao giờ yêu chưa? Một tình yêu mà với cô là trọn đời không thể đổi thay ấy?”

Trái tim Khả Như đập liên hồi. Cô bối rối khi người đàn ông đó đang nhìn cô không chớp mắt. Dường như anh ta mong mỏi một câu trả lời để xoa dịu trái tim rỉ máu của mình. Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Khả Như dồn dập, còn Minh Vũ, bàn tay đang xiết chặt hơn vào tay cô và gương mặt anh thật gần.

Trong đầu Khả Như lại văng vẳng lời người đàn bà bói bài tây trong đêm mưa: “Cháu sẽ yêu… người đàn ông lấy đi nụ hôn đầu của cháu. Và cả đời này, chỉ có người đàn ông đó nằm lại trong tim cháu mà thôi”.

Đọc tiếp: Người đàn ông hôn em lần đầu - Phần 2
Home » Truyện » Truyện tình cảm » Người đàn ông hôn em lần đầu
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM