Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 04: Ninh Kiều ? (Ngày thứ 3)
_ Toàn thức dậy khá sớm trong khi Thắm vẫn còn đang vùi đầu vào chăn mà ngủ. Hắn định là sẽ đi sớm để tránh cái nắng trưa, bây giờ cũng đã năm rưỡi sáng rồi. Phải mất một lúc sau hắn mới lay được Thắm thức dậy, có lẽ hôm qua Thắm uống hơi nhiều so với tửu lượng của bản thân. Mặt Thắm cứ đơ đơ rồi làm theo những gì hắn bảo, cho đến khi cả hai xách đồ ra xe rồi Thắm vẫn còn lơ ngơ chưa tỉnh ngủ hẳn. Trèo lên xe hắn dạo một vòng quanh phòng trọ và những nơi hắn hay tới lần cuối, Thắm ngồi sau xe cứ gật gù vì vẫn còn đang buồn ngủ, được một đoạn thì Thắm cất tiếng “Cháu buồn ngủ quá, cho cháu mượn lưng ngủ chút nha” rồi cứ thế tựa vào lưng của hắn dù cho hắn có kịch liệt phản đối. Thở dài một tiếng Toàn cười rồi lắc đầu ‘biết sao giờ’ rồi lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Thi thoảng Thắm có nói với hắn một vài câu rồi lại tựa đầu vào lưng hắn mà ngủ, hắn không biết Thắm có ngủ không hay là chỉ giả vờ để chọc hắn. Thật ra mà nói 2 ngày ở cùng nhau hắn cũng có tình cảm với Thắm, nếu bảo là không có thì dối lòng quá nhưng nếu bảo là yêu thì nó còn một khoảng cách nữa kìa.
_ Xe chạy hơn hai tiếng lúc này Toàn mới sực nhớ là không biết đường, hắn hỏi Thắm thì Thắm cũng chả biết vì trước giờ Thắm có đi lần nào đâu. Lắc đầu ngán ngẩm hắn tấp vào một tủ bán đồ bên đường để hỏi. Toàn cất giọng “Chị ơi từ đây về Vĩnh Long còn bao xa vậy chị”. Chị bán hàng vui vẻ đáp “Đây là Vĩnh Long nè anh hai. Hai em muốn đi đâu để chị chỉ cho”. Toàn ngượng ngùng còn Thắm cứ ngồi sau lưng cười khúc khích “Dạ em muốn kiếm đường tới Cầu Cần Thơ á chị”. Chị bán Hàng chỉ trỏ ngón tay “Em cứ đi theo hướng này, rồi sau đó …..”. Hắn mua hai cái khẩu trang ,cám ơn chị sau đó chạy tiếp, cầm cái khẩu trang đưa cho Thắm còn hắn không quen xài mấy thứ này. Phải mất rất lâu toàn mới đến được chân cầu Cần Thơ vì hắn lạc đường liên tục. Lần đầu tiên hắn mới được đi cầu Cần Thơ, ngày trước hắn chỉ nghe trên báo đài, thi thoảng bọn bạn có rủ hắn đi cho biết nhưng hắn chưa đi lần nào. Từ dưới chân cầu nhìn lên là một khung cảnh khá hoành tráng, hắn cảm thấy có gì đó trong ngực cứ đập liên tục. Xe tàn tàn lên cầu, lúc này Thắm tỉnh táo hẳn rồi còn cù lét làm trò đủ thứ với hắn. tự dung hắn buộc miệng hỏi “Ê, cớ nhớ tối hôm qua bà làm gì không”. Thắm đỏ mặt giả bộ đánh trống lảng đánh thụm thụp vào lưng hắn gào lên “Tui không biết, tui hông có làm gì hết nghe”. Hắn càng cười lớn hơn “Muốn nghe hông chú kể cho nghe ?”. Thắm gầm gừ “Ông… Chú mà nói cháu nhảy xuống xe liền cho chú coi”. Hắn càng đùa tợn hơn “Ủa nãy đứa nào nói không biết gì mà hết mà ta, mà khoan lên giữa cầu hãy nhảy”. Thắm nghiến răng đấm bùm bụp vào lưng hắn “Hừ ông già đáng ghét, tui đánh ông chết”… Lại phải mất một lúc lâu theo sự chỉ dẫn của Thắm nữa Toàn mới đến được ngôi nhà thân yêu của Thắm. Một khu bờ kè rộng rãi thoáng mát, cây cối hai bên khá là nhiều. Chỉ nhìn vào thôi Toàn đã biết giá một nền đất ở đây không hề rẻ chút nào, ‘đúng là con đại gia có khác’, gần đó chút nữa là một công viên cạnh sông Hậu khá lớn. Lần đầu hắn được đặt chân tới đây nên cảm giác khá là thích thú.
_ Xách hai cái balo vào nhà, nhà Thắm là một ngôi nhà cấp bốn một lầu mà theo cảm nghĩ của hắn thì khá đẹp, có ban công, có cây kiểng các thứ, nhà xoay mặt về hướng sông nên rất là mát. Nhà rộng lắm chỉ có hai người nhưng lại khá nhiều phòng riêng, Thắm đưa hắn chìa khóa một căn phòng rồi đi về phòng của mình để tắm rửa. Toàn không về phòng ngay mà đi loanh quanh dòm ngó một tí, trèo lên ban công Toàn phóng tầm mắt ra phía sông, gió lồng lộng ập vào mặt làm Toàn thấy rất là dễ chịu, xa xa kia rất là nhiều ghe xuồng tụm lại với nhau, đến lúc này cho dù không nói hắn cũng biết có lẽ đây là chợ nổi Cái Răng trong truyền thuyết . Nhìn ghe xuồng đi đi lại lại cũng khá là thú vị đó chứ, hắn cứ đứng đó cho tới lúc Thắm gọi ơi ới “Xuống tắm rửa gì đi rồ đi kiếm gì ăn Chú ơi, trưa rồi”. Lật đật về phòng hắn còn hoảng sợ hơn, tiêu chuẩn phòng ở đây khác xa so với tưởng tượng của hắn, có phòng tắm riêng, có tivi riêng, có máy lạnh riêng ….. Hắn nhìn mà lắc đầu ‘khi nào nhà mình mới được vậy đây trời ?”. Hắn tắm rửa thay đồ xong xuôi thì Thắm đã ở trước cửa phòng tru tréo “Làm gì lâu dữ vậy? lẹ đi tui dắt đi ăn cái này ngon lắm”.
_ Thắm và Toàn tản bộ dọc theo con đường trước nhà, Toàn nhìn một lúc rồi lắc đầu ‘Có khác méo gì đường xá trên xì phố đâu, gì mà từa lưa hết, chẳng bù cho cái long xuyên của mình, chạy thẳng quẹo một hai cái là tới’. Dừng chân trước một ngôi nhà lạ hoắc Thắm thoăn thoắt kéo tay hắn vào, còn đang ngẩn ngơ thì Thắm lên tiếng “Cô Sáu ơi con về rồi nè”. Từ trong nhà bước ra một phụ nữ trung niên gương mặt có nét hao hao giống Thắm “Ủa, tèn đét ơi sao mày bảo với cô chiều mới về”. Thắm chun mỏ liếc xéo hắn “Con cũng tính chiều mới về mà tại ông già này sang sớm đã dắt xe đi rồi”. Người phụ nữ chuyển ánh mắt qua đánh giá hắn cười cười rồi cất tiếng “Con là ? Thắm, bộ bạn trai con hả ?”. Thắm đang cầm cốc nước vừa uống được một ngụm đã phun ra thét lên “Đâu có, bạn thường mà cô sáu”. Hắn chỉ biết gật đầu chào đáp “Dạ con là bạn của Thắm, chào cô”. Người phụ nữ lên tiếng “Cô là cô sáu của con Thắm, con là bạn nó vậy kêu cô là cô sáu luôn đi cho tiện”. Thắm tự dung đỏ mặt liếc hắn đá xéo một cái còn hắn thì chỉ biết cười trừ. Thắm ráo hoảnh “Cô sáu con có kêu cô làm Vịt Nấu Chao đó cô có làm hông ?”. Cô sáu phì cười “Cha mày, hên là cô làm hồi ban sáng chứ nếu không ….cô tưởng bây chiều mới về mà chiều mới làm thì cho hai đứa bây nhịn đói luôn”. Toàn và Thắm phụ cô sáu dọn bàn ghế chén đũa ra để ăn trưa, nguyên một nồi vịt nấu chao chà bà lửa với mấy món ăn kèm được dọn ra xung quanh. Hắn giả vờ lịch sự “Nhà mình còn ai không cô, kêu ra ăn chung luôn cho vui”. Cô sáu cười “À còn đứa con gái của cô, nó đi chơi với bạn rồi biết khi nào nó về, thôi ăn đi cô có múc chừa nó rồi”. Thắm sốt sắng bóc bún, lặt rau chan nước húp sồn sột hắn thấy thế thì phì cười, Thắm liếc hắn đanh đá “Hừ, biết gì chứ vịt nấu chao của cô sáu tui nấu là ngon nhất ở cái xứ này đó nghen” rồi lại tiếp tục cuộc chiến. Gắp một miếng thịt cho vào miệng hắn mới thấy lời của Thắm không sai tẹo nào, nước súp đậm đà, thoang thoảng mùi rau thơm, chao beo béo, thịt vịt mềm mềm bùi bùi, chấm thêm miếng nước chấm mằn mặn, ngòn ngọt cay cay. Ta nói nó phê tới quên trời quên đất luôn, bỏ luôn chút lòng tự trọng còn lại hắn cũng bắt chước Thắm ngồi ăn xoàn xoạt như mấy thằng cha bị bỏ đói lâu ngày. Nhìn Thắm và toàn ngồi chiến đấu cô sáu cứ khoái chí cười .
_ Sau bữa cơm cả ba người cùng ngồi lại vừa ăn trái cây tráng miệng đồng thời tán dóc. Thắm gặm một miếng đu đủ mồm liếng thoắng “Chị Ngọc về hồi nào vậy cô sáu ?”. Cô sáu đáp “À, nó mới về mấy ngày trước thôi, cãi lộn với giám đốc hả gì đó nghĩ việc luôn rồi”. Đang ăn tự dung nghe Ngọc hắn lại nghĩ đến chị Ngọc làm cùng công ty cũ, ‘chắc tên giống tên thôi mà’ hắn lắc đầu rồi lại ngồi nghe hai cô cháu trò chuyện. Thắm “Uổng cô hén, làm ở đó nhẹ mà lương cao nữa”. Cô sáu cười cười “Ừ, nó ráng làm thêm vài tháng nữa là gom đủ vốn để cô ở nhà mở cái gì đó để buôn bán rồi, mà thôi chuyện của nó mà nó làm sao cũng được, ngược lại nó làm xa cô không yên tâm lắm, về đây làm gần nhà đi tới đi lui cho cô bớt lo”. Thắm cười hì hì “Con cũng thấy vậy”. Hai cô cháu nhìn nhau rồi cười rộ, cô sáu hỏi tiếp “Cha, mẹ con dạo này sao rồi. mấy tháng nay tao không thấy ổng bả về thăm hai chị em bây ?”. Thắm bĩu môi “Ba, mẹ con ở ngoài kia làm tùm lum thứ hết về không được, hai vợ chồng còn khoe chuẩn bị đi du lịch Thái Lan nữa kìa”. Cô sáu thở dài “Mẹ mày tốt số cưới được ba mày vậy cô cũng mừng, chứ như cô thì …. Ổng bỏ cô với con Ngọc đi khi con nhỏ mới sáu bảy tuổi… may mà còn hai đứa em như ba má bây tiếp cô, nếu không cô hông biết hai mẹ con cô ra sao nữa”. Thắm chạy đến vỗ vỗ vai cô sáu an ủi “Cô nói gì kỳ vậy, Cô với chị Ngọc cũng như gia đình của con mà”. Cô sáu vuốt tay Thắm mắt hơi ươn ướt rồi chuyển mục tiêu sang Toàn “Cháu là bạn học của Thắm hả ?”. Toàn lễ phép “Dạ không cô ơi, con là người dung, mới biết Thắm thôi”. Thắm nhìn hắn chu mỏ “Xùy, chứ không phải muốn bùng tiền đám cưới hả”. Hắn giả bộ không nghe thấy Thắm nói gì tiếp tục nói với cô sáu “Con già rồi cô ơi, bạn bè gì với con nhóc này, chẳng qua có người nhờ nên mới làm bảo mẫu cho em nó vài ngày vậy mà”. Cô sáu cười “Con bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu gì chưa, con Thắm thấy vậy chứ ngoan lắm đó nghe, chịu không cô thay mặt mẹ nó làm mai cho”. Hắn cười nhìn Thắm cố ý ghẹo “Dạ con năm nay mới hai ba cô ơi, còn con nhóc này thì thôi cho cháu xin, em nó còn “non” quá”. Thắm gầm lên “Nói cái gì vậy ông kia ? ngứa mình hả ? lát về nát thân với tui”. Cô sáu cười to “Chê nó nhỏ hả ? Con gái cô hơn con hai tuổi nè, cũng không thua con Thắm đâu, chịu hông cô gả cho”. Toàn cười “Cô có lòng thì con đây có dạ vậy, mẹ vợ”. Thắm nhìn hắn với ánh mắt viên đạn “Hừ, có bà xã rồi giờ còn muôn cưới vợ ?”. Hắn lè lưỡi “kệ người ta” rồi quay sang cười với cô sáu “Hén mẹ vợ”. Thắm chạy đến bạo hành làm hắn phải chạy vòng vòng kêu cứu cô sáu.
_ Đang chuẩn bị đi về thì có tiếng xe máy đậu trước nhà cô sáu, Thắm chạy ra hét lên “Chị Ngọc em về rồi nè”. Bước xuống xe là một người con gái khá đẹp, mặt trái xoan, sống mũi cao chả nhầm vào đâu được chính là chị Ngọc làm cùng công ty với hắn. Ngọc nhìn Thắm vẫy vẫy “Đâu đây vậy ? chị Châu đâu, sao bữa em la lên TP HCM có công chuyện gì mà sao về sớm vậy ?”. Thắm làm mặt đáng thương “Bà Châu với chồng bả đi du lịch rồi, bỏ em lại cho một tên “Cầm thú” suốt ngày bắt nạt em thôi”. Ngọc chau mày “Cầm thú ? đứa nào gan vậy dám chọc em của chị ? mà có lộn không, em không phá người ta thì thôi chứ ai dám ăn hiếp em?”. Thắm dậm chân “Chị này, nhưng mà nhờ người ta em mới về đây được đó, trên thành phố chán thấy mồ không quen ai hết trơn, ổng đang trong kia với mẹ chị kìa”. Ngọc phì cười “Đâu dắt chị đi gặp ổng coi, chị xử lý đẹp ổng cho em coi”. Cả hai chị em nắm tay nhau líu ríu bước vào nhà, Toàn đang phụ cô sáu rửa chén bát dưới bếp thì nghe có tiếng chân đến, hắn rửa tay định xoay người lại chào một tiếng cho phải phép thì Ngọc đã lên tiếng tước “Toàn ? anh ở đây làm gì vậy ?”. Toàn ngơ ngác chưa kịp định thần thì Ngọc đã chạy đến ôm lấy hắn, hắn đơ một lúc rồi mới bừng tỉnh đẩy Ngọc ra cất tiếng “chị Ngọc ?”. Cô sáu và Thắm ngơ ngác nhìn sự tình vừa mới xảy ra một cách khó hiểu. Ngọc quê quá giả vờ vỗ vào tay hắn “À, ừ … Chị con khỉ kêu chị tiếng nữa tui quánh bây giờ, phải kêu là em nghe chưa ?”. Hắn vỗ trán ‘Thôi đúng bà Ngọc rồi, trùng hợp thế là cùng’, hắn méo mó “À ừ Chị… quên, nhà Ngọc ở đây ? Ngọc cười cười đá xéo hắn “Chứ ở đâu?”. Toàn bắt đầu thấy mắt trái hơi giật giật , cô sáu lên tiếng “Hai đứa biết nhau hả?”. Toàn buột miệng “Sao không biết được mẹ vợ, con làm chung công ty với chị Ngọc lên thành phố mà, con bị đuổi trước chỉ mấy tiếng à”. Cô sáu há mồm “Thì ra con là cái thằng …..”. chưa kịp nói xong Ngọc đã đỏ mặt quát chen ngang “Mẹ này đừng nói bậy…. mà mẹ vợ là cái gì nữa ?”. Cô sáu cười tủm tỉm “Mẹ vừa mới đòi gả con cho nó, nó chịu rồi đó. Mày coi chuẩn bị về làm dâu nhà người ta nghe con ”. Ngọc đỏ mặt giậm chân quát “Cái gì vậy, ai chịu cưới ổng mà gả” rồi chạy hút vào phòng. Mồ hôi lưng của hắn đổ ào ào, chỉ nói giỡn vài câu mà hậu quả khó lường quá. Hắn quên mất còn có một quả bom nổ chậm nãy giờ đang tia hắn bằng ánh mắt đầy giận dữ.
_ Trên đường đi về Thắm không hề nói bất kỳ một câu nào với hắn chỉ lầm lủi cắm đầu mà đi. Toàn chẳng quan tâm lắm vừa đi vừa dòm ngó mọi thứ xung quanh thích thú. Chưa kịp đặt chân vào cổng Thắm đã chặn hắn lại “Nói, ông với bà Ngọc có gì?”. Hắn ra vẻ khó hiểu đưa tay xùy xùy “Điên à tránh ra vô nhà coi” vừa nói hắn vừa đẩy Thắm qua một bên. Thắm cau có véo hắn một cái hét lên “Đồ khùng” rồi chạy biến vào phòng. Hắn ôm hông “Con mụ điên này tự dưng hôm nay giở trò gì vậy, đau thấy bà nội”. Hắn về phòng đánh một giấc khá lâu, khi hắn tỉnh dậy thì đã năm giờ chiều. Trước nhà có tiếng ai la inh ỏi “Chị Thắm ơi, Chị Thắm ới ời”. Lê cái thân còn đang say ke ra trước nhà xem có biến gì không, đập vào mắt hắn là một thằng nhóc tầm 17, 18 tuổi hơi u ú đang kêu réo om sòm. Thằng nhóc thấy hắn bổng dưng hoảng hốt lắp bắp “Ông là ai sao vô nhà chị tui?”. Còn chưa kịp lên tiếng thằng nhóc đã chạy vụt ra khỏi cổng nhà hét toáng lên “Ăn cướp làng nước ơi, bớ người ta giết người cướp của..”. Hắn còn đang ngơ ngác chưa kịp định thần thì cả đám người từ cổng xông vào tay cầm gậy gộc, dao , búa đủ thứ hết tập trung ánh mắt về phía hắn. Tỉnh mẹ luôn cơn buồn ngủ còn sót lại, hắn á khẩu ‘Cái định mệnh gì đang xảy ra vậy?’, nuốt nước bọt ừng ực hắn nhìn thằng nhóc như muốn ăn tươi nuốt sống ‘thằng quỷ nhỏ mày làm cái con mẹ gì vậy ?’. Một anh thanh niên bước ra nhìn hắn hét “Mụ nội mày dám vô đây ăn cắp hả con, bà con đập thấy cha thằng này đi cho nó chừa”. Chưa kịp mở miệng giải thích cả đám người đã lao vào chuẩn bị tẩn hắn một trận, theo quán tính hắn vọt vào nhà vừa chạy vừa chửi “Móa cái gì vậy trời, bất chấp vãi loz”. Thắm lon ton xách hai bịch đồ ăn vàođến ngõ thì gặp khá nhiều người đứng trước sân nhà, cảm giác bất an ập tới Thắm vội vàng tăng tốc chạy vào cổng. Một cô trung niên nhìn thấy Thắm thì hét lên “Thắm ơi nhà mày có ăn trộm con ơi, hên là nó chưa chạy ra được”. Thắm giật mình “Ăn trôm ? chết cha rồi”. đứng dưới sân Thắm hét lớn “Không phải ăn trôm mấy cô chú ơi, bạn con đó”. Đám người dí theo hắn nghe thấy thế thì dừng lại nhìn nhau rồi nhìn hắn. Hắn đứng lại thở hồng hộc quát lên “Mấy cha mấy mẹ bị cái gì vậy, tự nhiên rượt người ta chạy muốn tụt quần, còn cầm gậy gộc dí theo bộ tính giết tui hả ?”. Cả đám quê quá quê rối rít xin lỗi hắn rồi kéo nhau chạy vút ra khỏi nhà, Hắn thở hồng hộc bước tới trước cổng nhìn Thắm “Mụ nội nó, tự nhiên bị rượt muốn sảng”, Thắm cười ha hả “Chứ không phải cái mặt gian quá hả?”. Hắn phủi tay quay mặt đi thì thấy tên nhóc gieo họa cho hắn, hắn bực dọc Gầm lên “Thằng mập đứng lại cho tao mày”. Thằng nhóc chưa kịp chuồn xoay lại mặt cười cười nhìn hắn rối rít “Dạ, em không biết anh là bạn của chị Thắm, em tưởng…”. Hắn gắt gỏng “Tưởng con mắt mày, làm tao mém bị chúng oánh”. Thằng nhóc cười xuề xòa chạy lại giả vờ vỗ vai đấm bóp cho hắn mồm liếng thoắn “Dạ, em xin lỗi anh mà.. anh có mệt không để em xoa bóp cho”. Đang mệt nhưng hắn cũng phải phì cười nhìn Thắm hỏi “Thằng nhóc này là ai, lúc nãy đứng trước cửa nhà kêu réo om sòm, tui vừa bước ra nó đã chạy ra ngoài la om sòm ăn trộm rồi”. Thắm bụm miệng ôm bụng cười nãy giờ mặt đỏ hoe, ngước nhìn nhìn hắn đáp “Nó là con cậu Năm của tui, tên Tuấn”. thằng Tuấn chen ngang “Dạ, em tên Tuấn năm nay học mười một rồi, nhà em đằng kia kìa đi vài mét là tới liền ….”. Hắn bóp mỏ thằng Tuấn “Stop nhiêu được rồi”. Thằng Tuấn buông vai hắn ra hỏi Thắm “Chị về hồi nào vậy ? Chị Lan nói gặp chị về qua nói với chị là Lan đi công tác rồi 2 bữa nữa mới về”. Thắm vuốt đầu Tuấn “Cám ơn nghe, xong rồi về đi”. Tuấn tiu nghĩu “Chị hông mời em vô nhà uống nước hả?”. Toàn nhìn Tuấn xoa xoa tay thổi phù phù, Tuấn thấy thế dzọt thẳng ra đến cửa nó ngoái đầu vô lại hét lên “Chúc chị với bạn trai vui vẻ hen há há”. Thắm nhìn thằng Tuấn chạy đi mặt đỏ bừng đứng dậm chân bành bạch rồi xoay đầu nhòn hắn “Nhìn gì, vô nhà ăn uống nè, Hứ”. Hắn phủi đít đứng dậy đi vào cùng Thắm.
Chap 05: Sự thật sau một bà xã, là ba bà đi bán lợn con.
Đéo biết đặt cái tiêu đề gì nên xàm lông chút các bác thông cảm =]]
_ Trời càng về đêm Ninh Kiều lại càng tỏa sáng. Nó xa hoa tráng lệ chả kém gì Sài Gòn buổi đêm cả, có khi nó còn đẹp hơn là đằng khác, có lẽ tại vì hắn ít khi ra ngoài vào ban đêm nên mới thế. Thắm vẫn còn đang ở nhà, còn hắn sau khi tắm rửa xong thì tản bộ loanh quanh khu này hóng mát. Cái công viên gần nhà Thắm đông nghịt người. Hai bên bờ sông đèn trải dài nhìn cực kỳ hoành tránh và khá thơ mộng, giữa dòng sông Hậu tàu thuyền vẫn qua lại tấp nập như ban sáng. Hắn vẫn mặc theo xì tai nữa mùa của hắn. Quần lửng, áo thun kiểu đi biển và vẫn là đôi dép Lào đã nhuốm màu sương gió theo năm tháng . Toàn đang lửng thửng đi ngang một quán Massage thì bất ngờ một tràng chào đủ thứ tiếng đập vào mặt hắn “Hello, Xa qua đi, an nhông a xi nhô,…..”. Chưa kịp phản ứng thì một bà cô sồn sồn nhào đến kéo tay hắn vào tiệm “Du Quan Rì lát ? queo cơm you”. Hắn đẩy tay bà cô ra hét lên “Cái lol gì vậy, buông tui ra coi bà nội”. Bà cô sững lại, nhìn hắn phủi tay “Trời ơi, cứ tưởng có khách nước ngoài ai dè..”. Hắn bực dọc phủi phủi tay “Nước ngoài nước gì, người ta muốn người ta tự động vô thôi, một hai lôi người ta vô tiệm làm gì ? Bộ ế lắm hay sao…”. Bà cô sồn sồn gắt gỏng “Ê, mày nói tiệm ai ế mày, coi chừng tao à”. Toàn múa may tay chân ra vẽ “Chả lẽ nói tiệm tui ? Thích va chạm không”. Tay bảo vệ nhìn hắn cãi nhau với bà cô già mà lắc đầu, đến nỗi phải đến xin lỗi hắn rồi kéo bà cô vào trong. Thực ra hắn to con hơn nên tay bảo vệ mới không dám làm gì, chứ nếu hắn mà ốm ốm thì có lẽ no đòn rồi cũng nên.
_ Toàn bước tới cổng nhà đã thấy Thắm và Ngọc ngồi nói chuyện rôm rả. Khi hắn bước vào nhà không khí bỗng chùn xuống, hắn cảm thấy có một áp lực vô hình đè lên mình ‘Ơ đây là haki bá vương trong truyền thuyết ?’, hắn chào qua loa hai bà cô định bụng chuồn vào phòng thì cả Thắm và Ngọc đồng thời lên tiếng “ngồi xuống, tính trốn đi đâu ?”. Hắn cười nhăn nhó “đâu trốn đi đâu, ngồi thì ngồi”. Đặt mông xuống ghế hai cô gái chăm chú quan sát cử chỉ của Toàn, độ dày của da mặt hắn đã đạt đến cảnh giởi tối thượng nên cũng chẳng xi nhê, hắn rót nước ngồi uống rồi mở tivi xem tỉnh queo. Đến lúc này hai cô gái mới chịu thua, “Tắt tivi liền, ngồi nói chuyện đàng hoàng chút coi” Ngọc lên tiếng, Thắm phụ họa theo “Chú đàng hoàng một chút là chú chết hả ?”. Hắn tỏ vẽ bất đắc dĩ đặt ly nước xuống bàn “Rồi rồi, sao bữa nay hình sự vậy ? hai cô muốn gì đây”. Thắm và Ngọc đỏ mặt rồi Ngọc lên tiếng “Không phải tự dưng tui kêu ông bằng anh đâu, ông khùng”. Thắm chỉ yên lặng, Ngọc tiếp tục “Tui kể ra cái này ông không được cười nghe chưa, Hừ, ông mà cười tui oánh ông lụm răng không kịp liền”. Lúc này Thắm cũng phụ họa giơ giơ tay, Toàn bắt đầu thấy hơi kỳ rồi nhưng cũng chả biết thề nào đành phải xem hai chị em này làm trò gì. Ngọc hắn giọng “Ngày xửa ngày xưa có ba con nhóc hai lúa, học đòi người ta nhảy audition nhưng không biết tạo tài khoản, anh chủ tiệm thấy thế cho ba đứa một cái tài khoản. Vậy rồi ba con nhóc chơi chung duy nhất một tài khoản (Đme ba con ngu thì đúng hơn, ông tạo không biết bao nhiêu cái acc audition), ba đứa nhóc khác tuổi nhau đứa lớn đứa nhỏ thời gian học cũng khác nhau, vậy là mỗi đứa sẽ chơi mỗi giờ khác nhau, nếu có thời gian rãnh ba đứa sẽ cùng nhau ra tiệm net để ngồi thay nhau nhảy (Bố quỳ chúng mày) . Ngày hôm nọ trời xui đất khiến thế nào, con nhóc nhỏ nhất lại dùng cái tài khoản audition duy nhất của ba chị em đi ghép đôi với một tên nào là hoắc, đã vậy tên đó sau khi ra yahoo chat vài câu đã kêu con nhóc bé nhất là cháu rồi bảo con nhóc đừng phá tài khoản của chị mình kẻo bị đánh vì cả ba đã tích cóp một số vcoin khá nhiều để shoping trong game. Con nhóc bé nhất thấy thế thì nổi cáu về méc với hai bà chị còn lại. Hai bà chị đương nhiên phải bênh vực em mình cho nên quyết định sẽ cho tên kia một bài học, thế nhưng đời có ai ngờ càng tiếp xúc nhiều với tên kia thì cả ba chị em đều đem lòng thích hắn, thế là thay vì cho hắn một bài học thì chính ba chị em lại bị hắn dạy lại một bài học khác. Cả ba chị em đều tranh thủ từng giờ từng phút để nói chuyện với hắn, một ngày hắn bật webcam cho ba chị em xem mặt của mình, tên đó khá bảnh trai á, nhưng mà cả ba chị em cùng dùng chung một cái yahoo thì làm sao cho hắn thấy mặt được (mở lên 3 đứa thì có bị cl gì không?). Một hôm cô chị cả được ba mẹ đồng ý xuống nhà người quen chơi, hai cô em thừa biết ý đồ của cô chị là xuống gặp mặt với tên kia nhưng lại không có cách nào để đi theo hoặc ngăn cản kế hoạch tàn độc của cô chị cả” nói đến đây Ngọc và Thắm cắn răng cùng liếc nhìn nhau gật đầu, Hắn thì thấy mắt giật giật, cảm giác bất an ùa lấy hắn, ngày xưa hình như có lần hắn cũng chat với em gái của chị, nó bảo nó học lớp năm nên kêu là cháu đúng rồi. Nhấp một ngụm nước Ngọc tiếp tục “Hai cô em tội nghiệp chỉ biết giương mắt ếch nhìn cô chị cả tung tăng đi gặp "ông xã" của ba đứa, tội nhất là đứa “Cháu” của tên kia cả một tuần liền nó cứ trốn trong phòng mà khóc”. Mồ hôi lưng của Toàn tứa ra ướt cả cái áo đang mặc hắn vẫn ngơ ngác nhìn Ngọc vào vấn đề chính. Ngọc tiếp tục “Cô chị cả xấu xa sau khi du hí một tuần lễ với tên kia thì cũng về nhà, hai cô em cố gắng rặn hỏi nhưng cô chị cả tuyệt đối không hé răng một lời, chỉ nói rằng tên đó rất gian ác, rất xấu xa không nên quen một người như thế. Một ngày đầy bất ngờ cô chị cả đổi mật khẩu tài khoản Audition, đổi luôn pass yahoo… Vậy là ký ức về một tên khùng dần dần biến mất trong cuộc sống của cả ba chị em” (khùng mụ nội cưng). Toàn ngồi trên ghế đầu óc trống rỗng... mắt cứ nhìn vào cái ly nước đang uống dỡ trên bàn. Ngọc đỏ mặt “Lần đầu tiên tui thấy ông ở công ty tui đã biết ông là cái tên khùng kia rồi…”. Thắm lí nhí “Cháu thì dò được cái pass yahoo mà chị Lan đổi, cháu có đọc mấy tin nhắn mà chú để lại cho bà xã của chú, cháu buồn lắm chú biết không (con nít quỷ) ? may là chú dùng cái mail yahoo đó để đăng ký facebook, nhờ vậy cháu mới theo dõi và biết chú làm gì”. Toàn vẫn thờ mặt ra ‘Đúng là chị Lan thật sao?’. ‘Vậy rốt cục là ? bấy lâu nay mình vẫn tìm kiếm Chị vậy mà..’.
_ Toàn nở một nụ cười khó coi, vậy là khuất mắc bấy lâu nay của hắn đã có đáp án. ‘Nhưng mà lúc này nên nói gì bây giờ ?’ Hắn gãi đầu cười khổ nhìn hai cô gái. Thắm cát tiếng hỏi “Ê, ông với bà Lan có hôn chưa ?”. Hắn đỏ mặt “Rồi”. Ngọc và Thắm nghiến răng ken két “Thấy chưa vậy mà bả la không có làm gì hết”. Ngọc quát “Còn làm gì nữa không?”. Toàn lí nhí “Còn…”. Ngọc và Thắm trợn mắt đồng thời hét “Còn làm gì nữa nói mau”. Toàn cười gãi đầu “Thì nắm tay thôi chứ làm gì”. Thắm và Ngọc nghe thế thì ngồi xuống. Thắm lên giọng “Bây giờ chú biết hết rồi đó “ông xã” già, Giờ ý chú sao ? Chú phải chịu trách nhiệm cho tuổi thanh xuân của cháu”(Duyệt) rồi nắm lấy cánh tay của hắn. Ngọc không chịu thua “Còn tui nữa”(Duyệt nốt) rồi nắm nốt cánh tay còn lại. Ngoài mồm hắn bô lô ba la thế thôi chứ đụng vào con gái hắn là chúa nhát, hắn đứng vụt dậy chạy biến vào phòng khóa cửa lại mặc cho hai bà cô ở ngoài hò hét kêu hắn ra nói chuyện cho ra lẽ.
_ Thắm và Ngọc ngồi đối diện nhau hằm hè. Thắm lên tiếng “Vài bữa nữa bà Lan về rồi hỏi bả cho ra lẽ nghe chị Ngọc”. Ngọc gật gù “Ừ, không ngờ bà này gan vậy dám gạt hai chị em mình”. Thắm lên tiếng “Vậy còn ông Toàn sao? Tha cho ổng dễ dàng vậy luôn hả ?”. Ngọc cười “Tha con khỉ gì, cái tội dám hôn bà lan, mà nè nói rồi nghe ổng chọn ai là quyết định của ổng nghe, chị em hông có trở mặt à”. Thắm cười khì khì “Chị thua chắc, em trẻ hơn chị mà”. Ngọc chau mày cười tay để lên ngực vuốt vuốt “Nhưng mà chị bự hơn em á”. Thắm chun mỏ “Hừ, mai mốt nó xệ thấy ghê cho coi”. Ngọc quát lên đứng dậy chộp lấy Thắm vỗ vỗ vào mông “À, con nhỏ này bữa nay vì trai mày dám nói móc chị hả ?”.
_ Toàn nằm trong phòng mắt cứ thao láo không ngủ được. Hắn cứ nằm suy nghĩ về Chị Lan, tại sao chị Lan lại làm như vậy ? Nếu không thích mình thì thôi tại sao lại gạt Thắm và Ngọc ?. Hắn cứ trằn trọc lăn qua lăn lại tay gác lên trán ‘Thôi kệ đi dù sao cũng qua rồi, ngày mai phải làm sao để đối phó với hai bà kia đây?’. Lúc này đã gần mười một giờ rồi, có tiếng gõ cửa phòng hắn cốc cốc. Toàn bật dậy mở cửa ra thì thấy Ngọc đứng đó ôm một cái gối ôm, Ngọc mặc một bồ đồ ngủ hơi thoáng mát đá lông nheo với hắn “Ông xã à con Thắm nó không cho em ngủ chung, em qua ngủ với anh nha”.(Vào ngay em ei ) Hắn cứ nhìn vào những chỗ nên nhìn không để ý tới lời của Ngọc, Ngọc phải kêu một lần nữa hắn mới thấy thô lỗ quá nước mặt lên nhìn Ngọc. Toàn xoa xoa tay cười damdang (đảm đang nhé các thím) nhìn Ngọc nuốt nước bọt ừng ực ‘Đêm nay là đêm mình mất đời zai sao ta ?’. Hắn mở cửa lớn ra hơn định mời gọi thì Bụp! Ngọc cầm cái gối đập vào mặt làm hắn làm hắn té ngửa ra sau. Ngọc đứng ngoài cửa gầm lên với hắn “Hừ, biết ngay đứa con trai nào chả thế. Vậy mà con Thắm bảo thấy vậy thôi chứ ông tốt lắm, xém chút nữa tui thành người bị hại rồi, phải về tính sổ với con này mới được” nói rồi Ngọc xách bước đi thẳng. Hắn nằm trên sàn mặt khó coi “Hừ, thịt đưa tới miệng rồi chả lẽ không ăn, ta đâu có 3d hay có vấn đề gì đâu, bà nội nó tự dung làm hứng lên rồi bỏ về”. Hắn khóa cửa phòng nhìn tay phải thủ thỉ “Đêm nay lại làm phiền em nữa rồi”……
Chap 06: Chợ nổi ban sớm
Chap này khá ngắn
_ Mới tờ mờ sáng hai cô nàng đã réo gọi trước cửa phòng hắn om sòm. Toàn thì vẫn cố thủ trong phòng không chịu ra, nhưng sức công phá bằng âm thanh của hai con mắm kia quá khủng khiếp nên hắn đành phải thức dậy một cách ép buộc. Thắm nhìn hắn chống nạnh lên giọng “Bởi vì chú ở ké nhà của cháu, cho nên chú phải làm việc để trả nợ. Chú phải làm xe ôm cho cháu, cháu muốn đi đâu chú phải chở cháu đi đó”. Ngọc chêm vào “Tui nữa”. Toàn gãi gãi đầu miệng ngáp một cái “Xe ôm thì xe ôm, mà bà Ngọc liên quan gì mà tui cũng phải chở bà?”. Ngọc trừng mắt “Tui thích”. Toàn lắc đầu trong vô vọng. Hai cô nàng dẫn hắn ra tuốt ngoài Bến Ninh kiều, cách đó vài mét có một chiếc ghe, trên ghe là một chú trung niên đang hút thuốc cạnh đó là ly cà phê đang uống dở. Thắm và Ngọc cất tiếng gọi lớn “Chú tư ơi, chú tư…”. Chú tư đang chuẩn bị uống nốt ly cà phê thì nghe thấy tiếng gọi của hai cô nàng, chú đặt ly cà phê xuống hớn hở nhìn về hướng Ngọc và Thắm vẫy vẫy tay đáp chào lại. Ghe chú tư chạy về phía ba đứa, Thắm và Ngọc liển thoắn “Chú tư, bữa nay chở tụi con ra chợ chơi một bữa nghen, lâu lắm rồi tụi con không ra đó”. Chú tư kéo một ngao thuốc phà khói trắng xóa cười đáp “Chà bữa nay rồng ghé nhà tôm hén, con Lan đâu ba đứa bây chuyên gia tụm năm tụm ba phá làng phá xóm mà”. Thắm cười méo xẹo “Bà Lan đi công tác ở đâu rồi con không biết, tụi con phá làng phá xóm hồi nào ? Chú tư vu oan không hà”. Ngọc tiếp lời “Đúng rồi, tụi con hiền muốn chết” xong đá lông nheo với chú tư một cái. Chú tư cười to “Tổ cha bây, thôi lên ghe đi chú chở đi chơi một bữa”. Chỉ mất một chốc sau cả ba đứa đã an phận trên chiếc ghe của chú tư, ghe bắt đầu tiến ra giữa dòng Hậu Giang trong cái nắng ban sớm.
_ Toàn khá là hồ hởi, phải rất lâu rồi hắn mới được đi ghe lại. Ngày xưa tầm khoảng lớp 7 lớp 8 hắn và thằng bạn cùng xóm hay đi theo ghe của ba thằng đó, mấy trò như đu ghe, nhảy ghe …..hắn cũng rành lắm. Mấy ông lớn tuổi đi chung vẫn luôn mồm nhắc nhở hắn và thằng kia không được chơi mấy trò như thế vì rất nguy hiểm và kiêng kỵ, nhưng rốt cục mấy ổng cũng phải tham gia vào cuộc vui của hắn và thằng kia đó thôi. Gió sông lồng lộng mát rượi cứ thế đập vào mặt làm hắn khá thích chí, cứ y như ngày xưa vậy. Cái nắng sớm không hề nóng nực, khó chịu một chút nào mà lại mang cảm giác âm ấm thoải mái bao trùm hết thảy cả dòng Hậu Giang. Chú tư luôn miệng hỏi han công việc của hai đứa cháu rồi đánh luôn qua cả hắn “Ê nhỏ, mày là bạn trai của đứa nào vậy ? nhà con ở đâu?”. Toàn đáp “Dạ con ở Long Xuyên , An Giang . Bạn trai của hai bà chằn này thì con chưa đủ diễm phúc”. Chú tư ghẹo “Mày giỡn quài, trai trong xóm ai mà không tia ba chị em tụi nó, tới chú chú còn muốn mê mà”. Thắm phùng má “Chút về con méc thím tư chú nói bậy nè”. Chú tư nghe thế van nài “Thôi, tao xin mày tha cho cái thân già tao”. Ngọc ngồi cười rồi cũng hòa vào “Anh Kiên con chú đi làm có tiền nhiều thấy mồ, sao chú không ở nhà mà hưởng phước còn ra đây giăng nắng mần chi”. Chú tư cười cười “Thôi cho chú xin, nữa đời chú nó gắn bó với sông nước rồi, giờ kêu chú lên bờ ngồi cả ngày chú chịu không nổi”. Chú tư hỏi Thắm “Con Thắm ghe của ba mày đâu sao không đi mà bắt chú chở ? Dạo này hai ông bà sao rồi ?”. Thắm cười hì hì “Chú giỡn hả, quận đó ba con bán hết ghe rồi còn gì. Hai anh chị vẫn sống tốt, có điều dạo này ít về thăm con với chị hai thôi”. Chú tư cười “Phải rồi, chị hai mày có chồng chưa ? chú có mối nè để chú làm mai cho, hai bảy tuổi rồi ít ỏi gì, cưới chồng được rồi bây ơi”. Toàn ngồi nghe thì bỗng dưng lòng chùn xuống, Thắm và Ngọc xoay qua nhìn hắn. Bổng dưng Toàn nhoẻn miệng bật cười “Chú tư nói đúng rồi, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng mà”. Chú tư làm một ngao thuốc “Thằng này hợp với chú nè bây, nhìn cũng không tới nỗi nào, có vợ chưa con chú làm mai cho”. Thắm và Ngọc trợn mắt ra nhìn hắn, Toàn thấy thế giả vờ tỏ vẽ quan tâm “Cháu đương nhiên chưa rồi, mà phải đẹp cháu mới chịu à nghen”. Chú tư cười ha hả “Chuyện, đẹp thì khỏi nói luôn, không chỉ một đứa nghen hai đứa luôn”. Toàn thắc mắc “Hai đứa?”. Chú tư chỉ tay về phía Ngọc và Thắm ngồi “Đó mày chọn ai chú gả?”. Thắm và Ngọc đỏ mặt “Xùy, ai mà thèm ông khùng này chứ”. Toàn bĩu môi “Có tui mới không thèm lấy hai bà”. Thế là hắn bị quần ẩu ghê ghe mà không có đường thoát thân.
_ Ghe đã tới chợ nổi. Ở đây người ta không rao bán như kiểu “Ai abc gì hôn, ai xyz gì hôn..” mà mỗi thuyền hoặc mỗi ghe sẽ có một cái cây cao, người bán sẽ cột những mặt hàng mà ghe hoặc thuyền của họ đang bán lên đấy, người ta gọi nó là Cây Bẹo.
Chợ đã nổi từ nửa đêm về sáng
Ta vẫn chìm từ giữa bữa hoàng hôn
Em treo bẹo Cái Răng Ba Láng
Ta thương hồ Vàm Xáng Cần Thơ (Huỳnh Kim) [thêm tí thơ ca cho nó sến súa chút]
_ Nói là chợ nổi tên sông nhưng mà hàng hóa rất là đa dạng, ẩm thực cũng thế. Hầu như món nào trên bờ có là dưới này cũng có. Chú tư bảo chợ mở từ sáng sớm cho đến tầm 8- 9 giờ sáng thì sẽ tản dần. Không khí sinh hoạt của chợ sôi nổi hẳn so với trên bờ,còn chưa kể đến những bóng hồng thấp thoáng bộ bà ba nữa, chu choa ta nói ….. Toàn cứ đảo mắt theo những đường cong hút hồn ấy mặc dù không phải “Người phụ nữ nào cũng đẹp” nhưng nếu đã đẹp thì đẹp đến mê người. Nó đại loại kiểu như con gái miền Bắc mặc áo Tứ Thân, Gái miền Trung mặc Áo Dài và Gái miền Nam là phải mặc Bà Ba vậy đó.Toàn háo hức cứ xoay trái rồi xoay phải, mồm liên tục bô lô ba la với mấy ghe xuồng đậu cạnh bên làm Thắm và Ngọc thấy cũng phải phì cười. Cả ba đứa liên tục chiến đầu hết món này tới món khác mà không thấy no nào là Hủ Tiếu Khô Sa Đéc, Nem Nướng, Bánh Tắm Bì, Bánh Cống, Lẩu Bần …. Chú tư còn phải khiếp đảm với ba con quài vật này nữa kia mà. Trái cây ở đây thì bạt ngàn, chỉ cần chọn loại mình muốn, tấp vô quẹo lựa cực kỳ đơn giản. Sau một buổi sáng du hí Cái Răng cả ba quyết định quay về Ninh Kiều.
_ Ghe chú tư cập bến thì cũng đã gần chín rưỡi sáng. Vác hai bịch mận và ổi to đùng đứng trên bờ cả ba đứa rối rít cám ơn chú tư, Thắm đòi gửi tiền cho chú nhưng chú nhất quyết không nhận dù có làm gì, chú tư phẩy tay chào tụi nhỏ rồi ghe chú cứ khuất dần. Về đến nhà thì thằng Tuấn đã đứng chờ chực sẵn trước cổng nhìn cả ba hạch sách vì không rủ nó đi theo chơi, vốn còn tức vì nó mà mới bị đuổi đánh như hôm trước tiện thể Toàn dập cho nó một trận tơi tả. Thằng này coi vậy là nhây vkl sau trận đòn nó còn hướng phía Toàn nịnh nọt các kiểu, trong đời hắn ghét nhất là loại đàn ông như này. Hắn lắc đầu bó tay với thằng Tuấn, Tuấn lẽo đẽo theo ba đứa vào nhà rồi cứ thế mang dao mang đĩa ra gọt ổi gọt mận ăn một cách tự nhiên.Cả ba người đều nhìn nó lắc đầu.