Duck hunt

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Lúc này trên ghế sa lon đang diễn ra cảnh kích tình mãnh liệt, người phụ nữ đưa lưng ngồi ở trên người của anh, thuận theo anh mỗi một lần tiến vào, trên dưới chuyển động, thân thể không khỏi run rẩy, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật ngọt trơn trợt.

Hai luồng tuyết trắng không ngừng rung động, nhấp nhô lên xuống, đong đưa những cuộn sóng khác nhau, trái tim tựa như bị một cỗ lực mạnh mẽ rung động.

Người đàn ông nhìn không được nữa, một tay của anh từ phía sau tiến lên phía trước, ngang ngược đặt ở trước ngực cô, ngăn chặn hai luồng tuyết trắng đang gây hấp dẫn ánh mắt anh, nhưng lại ngăn không được luồng tuyết trắng đang ma xát lên cánh tay anh.

Người đàn ông ở phía sau, đem đùi tuyết trắng của cô mở rộng ra, rất hào phóng cùng cô thưởng thức cảnh đẹp. Vật to dài của người đàn ông, như con rắn dài không ngừng xuyên qua hoa viên lầy lội.

Cô khó chịu quay đầu chỗ khác, anh cũng không cho phép, hạ thân đâm vào càng dùng sức, thẳng tới khi cô khuất phục, anh mới chậm trở lại. Hai phiến thịt mềm mại bị đụng đến đỏ bừng, nước mật chảy xuôi trên bắp đùi của anh, giống như nước sông đổ ra, chỉ không ngừng cuồn cuộn như sông đầu nguồn mà thôi.

Cô lắc đầu muốn chống cự, nhưng người đàn ông lại vỗ về chơi đùa khiến cô thoải mái mà kêu rên, những giọt mồ hôi dính đầy trên người, nhưng cô lại không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy rất sảng khoái.

Anh một cái lại thêm một cái, lúc nặng lúc nhẹ, lại gây khó dễ cho cô, làm trong cơ thể cô không ngừng nổi lên dục vọng, vốn cô muốn khép chân lại, nhưng bị anh bắt được tư thế này.

Cô mở rộng hai chân, mỗi lần anh mạnh mẽ đâm vào thì nơi phía dưới, một trận tê dại và khoái cảm lập tức truyền khắp thân thể.

Nhiệt độ thân thể trở nên thật là cao, thư thái làm cho eo thon của cô vặn vẹo, lối giữa mềm mại co rút lại, hút sâu vật nam tính của anh, khiến cho anh càng va chạm mạnh hơn.

Hắc Nhược Hoành ở giữa hoa huyệt của cô rút ra đâm vào, cho dù trong cơ thể cô tuôn ra chất nhầy trong suốt khiến cho anh ra vào càng dễ dàng, nhưng cô vẫn còn quá chặc.

"Một năm qua cũng không có người đàn ông nào sao?" Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng hỏi.

"Làm sao lại không có!" Đồng Tử Lâm mới không thừa nhận, miễn cho anh đắc ý.

Nên nói Hắc Nhược Hoành hiểu cô rất rõ, "Có đúng không?" Ngừng một lát, anh lại nói tiếp, "Một năm qua này anh đã từng qua lại với một hai người phụ nữ, nhưng cũng không có một ai giống như em... Khiến cho anh kích động như vậy..." Vẻ mặt anh không chút đổi sắc mà bịa chuyện, nửa câu đầu là giả, nửa câu sau lại là thật.

Cô cũng biết, người đàn ông này căn bản cũng không phải chung thủy gì! Trong đầu sớm biết sẽ như vậy, nhưng trong lòng cô không tránh được bực tức.

Người đàn ông thoải mái thở ra một hơi, đợi cô một năm qua rốt cuộc cũng đáng giá! Chính cô ta có lẽ không biết, thời khắc này trên mặt cô có một vẻ được gọi là ghen tị.

Một lời nói dối nho nhỏ liền hiểu được tất cả tâm ý của cô, như vậy anh cũng sẽ không cần phải đi ra ngoài mua máy phát hiện nói dối về thử người phụ nữ này.

Thích anh, mới thích "Uống giấm chua" và tự làm chuyện mất mặt như vậy.

Đồng Tử Lâm vừa nghĩ tới có người phụ nữ khác giống như cô ở dưới người của anh phục vụ, giống như cô vuốt ve qua thân thể cường tráng của anh, thì cô liền cảm thấy chán ghét, trên mặt biểu cảm thay đổi bất thường, rón rén muốn rời khỏi anh.

Thấy cô muốn giữ anh làm của riêng, khiến anh rất vui sướng nhưng hành động tiếp theo của cô lại làm anh bất mãn. Thuận thế đem cô đặt ở dưới người, đem vật nam tính từ phía sau đâm thẳng vào ép mở hoa huyệt bên trong ra.

"A!" Đồng Tử Lâm cúi đầu kêu lên một tiếng, trong lòng càng bất mãn, cô không thích tư thế này chút nào giống như động vật đang giao phối vậy, "Buông em ra!"

Cô ở phía dưới anh kháng nghị, giãy giụa, anh lại càng hài lòng hơn, "Đều đã như vậy rồi, em còn muốn đi đâu!" Vừa nói anh vừa hăng say công kích, càng làm hoa huyệt của cô thêm ướt át.

Cô nức nở một tiếng, như một con động vật nhỏ bị khi dễ đến thảm, "Anh cũng đã làm rất lâu rồi..." Chính là muốn nói đại gia anh có thể nghỉ ngơi.

"Chưa đủ!" Một năm ăn chay không thể nói bù ít như vậy, đây chỉ mới là món khai vị mà thôi.

"Em..." Ân ái đúng thật rất thoải mái, nhưng làm lâu như vậy cô cũng cảm thấy khó chịu, "Em không thoải mái, anh dừng lại!"

Ngày xưa chỉ cần cô nói như vậy, anh tuyệt đối sẽ nhanh chóng buông cô ra, nhưng một năm không gặp, Đồng Tử Lâm dường như quên mất một số thứ.

"Phải không?" Hắc Nhược Hoành ngừng lại, rút vật nam tính ra khỏi hoa huyệt của cô, lúc Đồng Tử Lâm còn chưa phản ứng kịp, đem cô lật người lại, mở bắp đùi của cô ra, cẩn thận nhìn xem có phải bị thương gì không.

A! Để cho cô chết đi cho xong! Đồng Tử Lâm không nghĩ tới lời nói của mình lại đưa tới hành động phía dưới, nếu như cô có năng lực biết trước, đánh chết cô, cô cũng không cần bị anh nhìn như vậy, cái địa phương đó chính cô cũng chưa có xem qua lần nào đâu.

Anh hừ lạnh, hoa huyệt ngoại trừ có chút sưng đỏ ra, cũng không có chỗ nào không ổn, đặc biệt cánh hoa nhỏ của cô còn muốn thoả mãn mà run rẩy, rất khó nói anh phục vụ cô không dễ chịu.

Chứng tỏ là cô đang nói dối, anh một lần nữa luân khởi vũ khí, mạnh mẽ đâm thẳng vào. Kích tình mạnh mẽ nhanh chóng đánh thẳng vào cô, cô biết, anh phát hiện lời nói dối của cô.

Trận kích tình này trở thành chạy Ma-ra-tông, mà người ngã xuống trước tất nhiên là cô.

Đến khi trời sáng thì trận kích tình trong căn hộ mới từ từ nhạt nhẽo.

Đồng Tử Lâm thực đã bị dời chiến trường đi, toàn thân trần truồng nằm lỳ ở trên giường, cô mệt mỏi muốn ngủ, trong phòng tắm người đàn ông đang tắm vòi sen. Cô rất muốn ngủ, chỉ cần mí mắt đóng lại là cô có thể ngủ, thế nhưng cô không thể, cô còn chưa có trút giận mà!

Tính tình cô rất quật cường, cô không thích người khác giẫm trên đầu cô, cho nên nhất định phải trút giận. Khi cô nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, trong đầu nói nên trút giận mới được.

"Này!" Thanh âm của cô rất nhỏ, hô lên một tiếng, hôm nay thật không có tí sức lực.

Hắc Nhược Hoành dừng động tác lau tóc lại, xác định không phải là anh nghe lầm, mới mở miệng, "Em kêu anh?"

Thanh lọc lại âm thanh khàn khàn cổ họng, Đồng Tử Lâm cố gắng làm cho giọng nói của mình trở lại bình thường, "Ngày hôm qua coi như không có gì phát sinh cả!"

Lời kịch này hẳn là câu đối thoại sau một đêm tình của nam nữ sao? Hắc Nhược Hoành nhíu nhíu mi, "Ừ" nhẹ giọng đáp một tiếng, không có dị nghị gì.

Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, Đồng Tử Lâm cau mày, tại sao lại như vậy? Anh dường như không có một chút nào quan tâm đến cô, là bởi vì anh có phụ nữ khác sao?

Một năm không gặp, anh dường như thay đổi rất nhiều, Đồng Tử Lâm mệt mỏi ý thức bây giờ muốn ngủ như hồ dán, cô rất muốn ngủ, thế nhưng nghĩ đến người đàn ông này không nghĩ đến cô nữa, thì con trùng tham ngủ đều bị đuổi đi hết.

Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt chứa sự không cam lòng, bất mãn, cô bị anh đè xuống giường giằng co một đêm, giống như là gái hầu anh ngủ.

Hắc Nhược Hoành không nói gì, chỉ nói: "Tối hôm qua anh không có tránh thai."

Đồng Tử Lâm khóe miệng nâng lên một nụ cười, người đàn ông này thật ấu trĩ, cho rằng dựa đứa trẻ là có thể trói chặt cô? Cô đang muốn phản bác thì anh lại nói thêm một câu khiến cô tức giận muốn hộc máu.

"Nhớ uống thuốc." Hắc Nhược Hoành ném khăn lông xuống, qua loa vuốt lại tóc, nhặt quần áo trên đất lên, nhanh chóng mặc vào.

Lúc này mỗi một lời nói, một hành động của người đàn ông này, đều khiến cho Đồng Tử Lâm cảm giác cô thực sự giống như gái hầu anh ngủ, "Hắc Nhược Hoành, anh..."

"Anh đi trước." Hắc Nhược Hoành đi về phía chiếc gương chỉnh sửa lại một chút, xoay người ánh mắt nhìn người phụ nữ trên giường, gương mặt lạnh nhạt.

Tức giận, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt, Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, đột ngột đề nghị: "Anh có muốn tiếp tục duy trì quan hệ này không?"

Nếu là Hắc Nhược Hoành trước kia, nhất định sẽ khinh thường hành vi này của cô, thậm chí còn mắng cô một trận...

Hắc Nhược Hoành nhíu mi, "Như vậy chỉ là quan hệ... trên giường?"

Cô gật đầu, trong mắt khiêu khích rất rõ ràng, "Có muốn hay không?"

Anh nở nụ cười, một nụ cười không có tí độ ấm nào, "Được."

Đồng Tử Lâm kinh ngạc, cô thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ hùa theo lời của cô, còn đáp ứng lời đề nghị hoang đường này. Đột nhiên cảm thấy một năm này, cô hình như đã bỏ qua việc gì, "A, a Hoành?"

Không hề kêu cả tên lẫn họ của anh, Đồng Tử Lâm giống như trước kêu tên anh như vậy.

"Làm sao vậy? Lâm Lâm."

Anh xưng hô như vậy không có gì sai, chỉ là thiếu một chút ôn nhu, anh trước đây gọi tên của cô, dù sao vẫn khiến cho nàng có một cảm giác vui sướng phất qua.

"Không có gì..." Dáng vẻ kiêu ngạo thoáng cái bị diệt, lúc này Đồng Tử Lâm không biết hình dung tâm tình cô như thế nào, Hắc Nhược Hoành đi lên phía trước, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, mặt không thay đổi nói lại một lần, "Nhớ kỹ uống thuốc." Dặn dò xong liền xoay người rời đi.

Cô ngơ ngác nhìn bóng người đi xa, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cả phòng đột nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh. Loại im lặng không một tiếng động này thật đáng sợ, Đồng Tử Lâm cảm thấy sau một đêm hoan ái mệt mỏi, ý thức cùng thân thể dường như tách khỏi nhau.

Anh, làm sao lại thay đổi như vậy? Trước kia anh đâu như vậy? Cô để tay lên ngực tự hỏi lòng. Lúc trước anh đối với cô rất tốt, đúng, chỉ có thể dùng một chữ tốt để hình dung anh, nhưng bây giờ anh đối với cô, điều không phải tốt, nhưng cũng không xấu, nên hình dung như thế nào đây...

Trong lòng có một thanh âm vang lên, là không quan tâm... Đúng, chính là không quan tâm, anh bây giờ đối với cô chính là không quan tâm, anh lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở cô uống thuốc, không muốn giữa bọn họ có bất kì điều gì ràng buộc.

Cô nên lớn tiếng hỏi lại anh, tại sao muốn cô uống thuốc, uống thuốc rất có hại đối với phụ nữ, anh làm gì mà không mang bảo hộ!

Đúng, cô nên nói như vậy, nhưng cô lại quên mất, bị vẻ mặt xa lạ của anh dọa quên nói lại.

Lúc trước bọn họ cũng không dồn hết tâm trí vào việc tránh thai, tự nhiên mà làm, luôn nói phụ nữ giỏi thay đổi, phụ nữ vô tình, sự thật cũng là đàn ông tuyệt tình nhất mới khiến cho người khác thất vọng đau khổ...

Đồng Tử Lâm nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt theo phản xạ mà chớp động, nếu không nhìn kỹ, thì nhìn cô hiện giờ rất giống một xác chết.

Rất lâu sau, trên mặt của cô xuất hiện một vẻ mặt có thể nói quỷ dị. Có một chút áy náy, có một chút tức giận, cũng có một chút bất mãn.

Áy náy chính là trước kia cô tùy hứng khiến anh trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng đau lòng chỉ là một cái thoáng mà qua, tức giận là bởi vì cô bị anh đối xử như vậy.

"Tên khốn kiếp!" Cô hô to một tiếng, giống như Hắc Nhược Hoành đang đứng ở trước mắt cô để cô đánh chửi phát tiết.

Cánh tay vung lên, đánh trúng chính là không khí, thân thể đau nhức nhắc nhở cô một điều. Đó chính là Hắc Nhược Hoành tên khốn kiếp này rõ ràng không giúp cô tắm rửa gì hết, mặc cho cô như một món đồ chơi bị hư nằm ở chỗ này.

Thân thể của cô ngoại trừ đau xót, nơi riêng tư còn có bụng dưới đều lưu lại dịch bẩn của anh, tuyến mồ hôi của cô cũng ra không ít, toàn thân đều sền sệt.

Mà anh, chỉ lo bản thân sảng khoái sau khi xong liền phủi mông rời đi!

Hắc Nhược Hoành, lần sau gặp mặt, cô phải đem anh đánh cho răng rơi đầy đất!

Bất quá Đồng Tử Lâm muốn gặp anh, lại không dễ dàng như vậy, bởi vì anh bề bộn nhiều việc, đây đều là chị hai nói cho cô biết.

Khó có dip cùng chị hai hẹn nhau cùng uống cà phê, trọng tâm câu chuyện đều là Hắc Nhược Hoành.

Đồng Tử Lâm nghe đến mệt liền vòng vo đổi đề tài, nhìn cái bụng nhô ra rõ rệt của chị hai nói, "Chị hai, chị có mấy tháng rồi?"

"Có bảy tháng rồi." Đồng Tử Du ôn nhu cười nói.

"Oa! Thực sự thật nhanh nha! Lúc nào sinh vậy?" Đồng Tử Lâm hai mắt mở thật to, tựa như chưa thấy qua phụ nữ có thai. Thường nghe nói phụ nữ có thai là đẹp nhất. Lời này sử dụng ở trên người Đồng Tử Du thật sự là thích hợp, sau khi Đồng Tử Du mang thai càng nữ tính hơn.

"Không còn lâu nữa đâu, còn có hai, ba tháng nữa thôi." Đồng Tử Du cười vỗ về cái bụng, "Được rồi, em tư lúc trước sinh một bé trai, em cũng không trở về thăm."

Không để ý đến lời trách cứ trong miệng của chị hai, Đồng Tử Lâm ngây ngô cười: "Ha hả."

Đồng Tử Du lắc đầu, quyết định người lớn không so đo với con nít, "Lúc rảnh rỗi nhớ đến thăm em tư đó."

"Có, em có thăm rồi, mấy hôm trước rảnh rỗi em có trở về thăm em ấy rồi." Sau khi trở về, chuyện của công ty cũng thong thả, mà cũng bởi vì tâm tình cô cũng không tốt, liền về nhà giải sầu một chút.

Trước kia có nghe qua em gái sinh con trai, nhưng bởi vì chuyện cá nhân nên cũng chưa có về thăm lần nào, "Thằng bé lớn lên thật đáng yêu, hay cũng sinh một..."

"Có thể sinh..." Đồng Tử Du ám chỉ nói, tin tưởng Đồng Tử Lâm có thể nghe hiểu

"Chị hai, chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến Hắc Nhược Hoành được không?" Vừa nhắc tới người đàn ông kia, cô liền một bụng lửa.

"Chị có nói đến cậu ta sao?" Đồng Tử Du làm bộ nghe không hiểu mà nói.

Ngực Đồng Tử Lâm như có tảng đá lớn bị vỡ, cho dù đau nhức đến chết cũng không kêu lên đau đớn, "Không có!"

Đồng Tử Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên mặt em ba viết đầy khó chịu, rõ ràng muốn ngoài miệng lại nói không muốn.

"Chi hai, chị đây là cái biểu tình gì!" Đồng Tử Lâm hô to bất mãn.

"Không phải chị muốn nói em, chính em hãy tự nhìn đi, với điều kiện của A Hoành, cậu ấy không sợ không tìm được phụ nữ khác sao." Đồng Tử Du một mạch giải thích rõ ràng.

"Chị hai, giá cả trên thị trường của em cũng không ít nha!" Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, như là một đứa con nít không được cho kẹo.

"Thế nhưng chị không có nghe nói có người nào theo đuổi em nha!" Đồng Tử Du nhấp một miếng bánh kem, trêu ghẹo nói.

"Em đây cũng không có nghe nói..." Có ai muốn theo đuổi anh ta nha?

"Có đó, rất nhiều nha, còn nhớ cô bé lớp trưởng cùng lớp với em hồi tiểu học không?"

"Cái cô có ba là hiệu trưởng đó hả?"

"Đúng, chính là cô ấy, còn có cô gái cùng tuổi với em, hồi trung học hay đứng đầu lớp mỗi năm đó có nhớ không."

"Cái cô ra nước ngoài du học, mới trở về nước gần đây đang chủ nhiệm tạp chí đó hả?"

"Đúng, còn có..."

"Chị hai..."

"Ừ." Đồng Tử Du khép miệng lại, dừng lại đúng lúc.

Đồng Tử Lâm thiếu chút nữa tức giận đến cắn nát môi mình, trách không được vẻ mặt đối với cô không quan tâm, thì ra anh có nhiều lựa chọn như vậy.

"Dù sao hiện tại cậu ấy đang rất rất được nhiều người theo thích, đặc biệt là từ sau khi cậu ấy độc thân." Đồng Tử Du giống như vô tình nhắc tới.

A, a, là sai lầm của cô! Cô không nên thả tự do cho anh, làm cho anh có tự do liền không quan tâm gì đến cô nữa! Đồng Tử Lâm càng nghe, trong bụng một trận lửa giận sôi trào.

Đồng Tử Du cười nhưng không nói, thật là hỏng bét, ở chung với Bạch Mộ Hiên lâu như vậy, bản thân đều bị nhiễm thói quen xấu của anh. Nhẹ tay vỗ về cái bụng quý báu của mình, thói quen xấu cũng không nên để cục cưng di truyền mới được.

Cô cũng không phải cố ý tiết lộ những việc này, không phải cố ý muốn chọc cho em gái không vui, cô chỉ muốn làm cho em gái mình sớm ngày nhìn thấu tim của mình, không nên đợi khi mất đi mới hối hận.

Đồng Tử Lâm hừ lạnh, kỳ thật trong lòng cô đã trào dâng một trận sóng to. Thật sự theo như lời chị hai nói, vậy anh thật có lý do không quan tâm cô, dù sao cũng còn có nhiều mà phụ nữ cho anh chọn.

"Được rồi, em đã không thích nghe, chị cũng không nói nữa." Đồng Tử Du nói.

Đồng Tử Lâm ai oán liếc chị hai cô một cái, thật không biết chị hai tại sao lại như vậy, muốn chị ấy không nói, chị ấy càng muốn nói, nói phân nửa, lại không nói nữa, quá ghê tởm!

"À, Mộ Hiên đang chờ chị, chị phải về, tránh cho anh ấy tới bắt chị." Đồng Tử Du tạm biệt đi trước.

"Em chở chị về, đi thôi." Đồng Tử Lâm đứng dậy.

"Không cần." Đồng Tử Du cười lắc đầu, cô chỉ là mang thai, không cần khẩn trương như vậy, "Chị có thể tự đi về được."

"Không cần tranh giành với em." Đồng Tử Lâm tính tiền, kéo tay người phụ nữ mang thai đi tới cửa, Đồng Tử Du ngoan ngoãn bị nắm đi.

Sau khi đưa chị hai về, Đồng Tử Lâm liền lái xe về hướng chợ đêm, cô hiện tại cần ăn một bữa lớn, để tâm tình được phát tiết một chút, cùng chị hai nói chuyện xong, trong lòng cô xuất hiện một loại tâm tình khiến cô khó chịu không thôi.

Vốn cô muốn ăn một bữa lớn, nhưng cuối cùng cô chỉ đứng xếp hàng mua con gà và trà sữa, rồi ngồi ở trong xe ăn, một ngụm lại tiếp một ngụm mà ăn xong, sau đó cô thở dài một hơi.

Chính cô cũng không hiểu chính mình đang suy nghĩ gì, thật chẳng lẽ như chị hai nói, cô thích ắc anh? Ừ, ít nhất cũng không phải ghét…

Cô suy nghĩ sâu xa, cô nghiêm túc đắm chìm trong tư tưởng của mình, thế cho nên cô đem xe dừng ở một công viên yên tĩnh, một người lang thang ăn mặc nhếch nhác len lén tới gần xe của cô, mà cô cũng không biết.

Hiện tại không khí mát mẻ, cô mở nửa cửa sổ, tùy ý để gió thổi vào trong cửa sổ, cô ở nơi an tĩnh này im lặng suy nghĩ.

Cho đến khi một đôi tay vừa đen vừa bẩn duỗi vào, khiến cô thở dốc vì kinh ngạc.

Cô nghiêng đầu, trong đêm đen chỉ lộ ánh mắt gian xảo của hắn, cô bị dọa sợ hãi kêu thành tiếng, "A..."

Tiếng hét chói tai phá vỡ không khí an tĩnh của công viên, phản ứng đầu tiên của Đồng Tử Lâm là khóa cửa xe lại, phản ứng thứ hai chính là cầm điện thoại di động lên gọi, lúc điện thoại gọi đi cô cũng không biết chính mình gọi cho ai.

Tay của tên lang thang nắm ở giữa cửa sổ xe, Đồng Tử Lâm không dám kéo cửa sổ lên, sợ làm đứt tay hắn, lại sợ tay hắn bò vào trong, cô một bên gọi điện thoại, một bên hướng chỗ bên cạnh tài xế bò qua.

Chỉ là cô mới bò qua một chút, đôi tay kia đột nhiên hung hăng kéo tóc cô lại, đầu của cô không thể tránh khỏi đập mạnh lên trên cửa thủy tinh , tiếng va chạm to đến dọa người.

Một khắc kia, khiến cô mong bản thân mình không có tóc, đôi tay kia không ngừng nắm kéo tóc cô, đột nhiên điện thoại rốt cục thông, cô hoảng loạn mà nghe máy, "Này..."

"Lâm Lâm, chuyện gì?" Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyền tới, một khắc kia, Đồng Tử Lâm thật sự muốn khóc, chỉ là nước mắt đến viền mắt thì dừng lại.

"Em..." Còn chưa có nói xong, cô bị một đôi tay nắm ở cổ, cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại di động.

Tay của hắn theo tóc của cô cố sức kéo cô tới gần hắn, thuận lợi mà bóp cổ cô, cô giống như con cá không có nước, không có tự do.

"Lâm Lâm?" Người đàn ông đang ngồi ở phòng làm việc thả văn kiện xuống, mi tâm nhíu lại cầm điện thoại di động lên.

Đồng Tử Lâm rất ít khi đùa giỡn, cô gọi điện nhất định là có chuyện cần tìm, chứ không phải loại người nhàm chán gọi điện thoại mà lại không nói gì.

Hắc Nhược Hoành cũng không cho là cô đang phát tiết, bởi vì nếu Đồng Tử Lâm thực sự tức giận, cô sẽ chỉ thẳng vào mũi anh mắng to, chứ không phải như thế này.

Lo lắng hoảng loạn thoáng một cái đã ngập tràn trong lòng anh, Hắc Nhược Hoành rất khó tiếp tục giả bộ lạnh lùng nữa, "Lâm Lâm, Lâm Lâm!"

Đồng Tử Lâm bị bóp cổ bất lực mà nghe Hắc Nhược Hoành gọi, cách nửa tấm thủy tinh, cô nghe được âm thanh của tên lang thang , "Tiền, cho tao tiền, không cho, tao liền bóp chết mày!"

Mùi hôi từ miệng và mũi của hắn truyền tới, Đồng Tử Lâm không cách nào khống chế muốn nôn, lớn như vậy, cô chưa từng cùng loại người này tiếp xúc qua.

"Có nghe hay không!" Sau lưng tên lang thang tựa hồ phát điên, lực đạo bóp cổ cô càng ngày càng mạnh, Đồng Tử Lâm miệng mở to, muốn hấp thụ một ít khí ô-xy.

Một tay nắm thật chặc điện thoại, một tay nắm một bên túi xách, đem túi xách bỏ ra gần cừa sổ. Tên lang thang lúc này nghĩ đã thực hiện được, giảm lực đạo ở tay không ít.

Chính là thời gian ày, Đồng Tử Lâm hung hăng cầm túi xách đập hướng về phía mặt của hắn, khiến cho hắn tự vệ lui về phía sau, sau đó cô một cước đạp lên chân ga, cũng trong lúc đó, kéo túi xách trở về.

Tốc độ xe không phải là rất nhanh, nhưng đủ để đem hắn văng ra ngoài, Đồng Tử Lâm vạn phần hoảng sợ mà ngừng xe lại, động tác tiếp theo chính là quay đầu lại nhìn, phát hiện tên lang thang kia nằm ở nơi đó cũng không nhúc nhích, cô cầm điện thoại lên, phát hiện Hắc Nhược Hoành không có cúp điện thoại.

"A Hoành, làm sao bây giờ... Em hình như đụng chết người..." Trong âm thanh của cô mang theo bất lực, cùng giọng nói nghẹn ngào.

Hắc Nhược Hoành bỏ lại công việc đi về phía bãi đỗ xe, khi nghe cô nói xong anh sửng sốt một chút, mặt nạ lạnh lùng sớm đã cởi xuống, giọng nói lo lắng hỏi: "Lâm Lâm, em đang ở đâu?"

Đồng Tử Lâm báo địa chỉ cho anh, Hắc Nhược Hoành lại dặn dò nói: "Em ngồi yên ở trong xe không nên cử động, bảo vệ bản thân cho tốt, anh lập tức tới ngay..."

"A Hoành, nhanh một chút!" Đồng Tử lâm theo như lời anh nói mà làm, cả người cuộn lại một chỗ, chỉ ánh mắt cô không ngừng nhìn phía sau.

"Ngoan, không có chuyện gì, anh đã ở trên xe rồi." Nhanh chóng lên xe, Hắc Nhược Hoành không ngừng an ủi cô.

Dọc theo đường đi, anh không có cúp điện thoại, xuyên qua điện thoại không ngừng mà đem lời trấn an truyền đạt cho cô.


Trong thời gian ngắn nhất Hắc Nhược Hoành thay Đồng Tử Lâm giải quyết tất cả mọi chuyện, khi anh mệt mỏi chạy về căn hộ nhỏ của Đồng Tử Lâm, cô đang ngồi ở trên ghế sa lon uống  một ly nước ấm.

Hắc  Nhược Hoành  một bên  cởi giày  ra, thay dép,  một bên  chú ý đến  bàn tay đang  nắm cái ly có vẻ hơi run run, anh nhẹ nhàng lên tiếng, "Lâm Lâm, anh đã trở về."

Đồng Tử Lâm hai mắt vội vàng ở trên người của anh nhìn chằm chằm, "Việc kia..."

"Không có việc gì, hắn không có chuyện gì, chỉ ngất xỉu thôi, anh đã đem hắn đưa vào bệnh viện, còn làm kiểm tra toàn thân, hiện nay không có trở ngại."

"Có đúng không?" Nghe vậy, Đồng Tử Lâm mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

"Anh cũng để luật sư cùng hắn thỏa thuận tất cả rồi, không có tai hoạ về sau." Hắc Nhược Hoành ngồi ở bên cạnh cô, liền uống một ngụm nước trong ly trên tay cô, đêm nay cũng đi qua đi lại đủ khiến cô mệt mỏi, "Nhanh đi ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."

"Em..." Cô há miệng, nói không ra lời, cô rất sợ hãi, cô cũng không dám một mình đợi ở chỗ này.

Làm như nhìn thấu tất cả tâm tư của cô, anh đưa cánh tay dài nắm ở đầu vai cô, "Anh sẽ ở lại cùng em, không nên lo lắng."

"Ừ."

Bình thường Đồng Tử Lâm nói rất nhiều đột nhiên hâm nay trở nên ít nói, Hắc Nhược Hoành cho là cô bởi vì quá sợ nên mới như vậy, Vì vậy liền không nói thêm nữa, ôm thật chặc cô vào lòng.

Sau khi bọn họ rửa mặt, thời điểm nằm ở trên giường, Đồng Tử Lâm vẫn còn im lặng, Hắc Nhược Hoành chỉ có thể ôm cô, lấy hành động thay lời nói.

Thân thể cường tráng ôm cô vào trong lòng, khiến cô có cảm giác rất an toàn, thế nhưng cũng không xóa sạch được hoảng loạn trong lòng cô, Hắc Nhược Hoành không biết, cô không chỉ sợ là tên lang thang kia bị bị thương, cô cũng rất lo lắng cho mình, cô sợ bản thân sẽ phải đi hầu tòa, đến lúc đó phải ngồi tù và vân vân.

Những ý nghĩ này cô không có nói với anh, nhưng anh thông minh như vậy nhất định sẽ nhận ra những lo lắng này của cô.

Cô sợ nhất chính là không được gặp lại người nhà, không thấy được anh...

Đây chính là nguyên nhân khiến cô lo lắng, cô ít nhiều gì cũng đoán được thực sự theo như lời chị hai nói, thực đã yêu Hắc Nhược Hoành, không có anh không được , cô bị anh hãm chân làm thế nào cũng thoát không khỏi.

Mặc kệ trước đây cô nghĩ thế nào, hiện tại và sau này, cô chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này.

"Ngủ không được sao?" Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô.

"Ừ, A Hoành..."

"Ừ?"

"Ngoại trừ bạn trên giường, chúng ta còn có thể có mối quan hệ nào khác không?"

Hắc Nhược Hoành chỉ có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung tâm tình của mình, anh quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ, "Em nghĩ cùng anh còn có mối quan hệ gì?"

"Em nghĩ, quan hệ gì cũng đều có thể?"

"Nếu như em nói vậy, anh xin tận lực phối hợp." Anh cao giọng nói.

Nụ cười ác ma bên miệng Đồng Tử Lâm cong lên, chỉ là bây giờ quá tối, ánh đèn quá mờ, Hắc Nhược Hoành cũng không có nhìn thấy."Nếu như vậy, em muốn anh vĩnh viễn đều là của em..."

Ừ, lời này rất có chiều sâu, Hắc Nhược Hoành suy nghĩ một chút, "Cụ thể một chút..."

Đầu ngón tay của người phụ nữ xinh đẹp ở trên lồng ngực của anh nhéo nhéo, "Thân thể của anh..."

Anh nuốt nước miếng một cái, nhất thời thành một con ngỗng ngây ngô chậm hiểu, "Còn gì nữa không?"

"Còn lòng của anh nữa."

"Ừ." Gần giống với ý tứ của anh, Hắc Nhược Hoành tự nhiên ngạc nhiên mừng rỡ hiểu ra một việc, thì ra đây hết thảy đều là trời cao an bài, lấy phương thức này để anh ôm người đẹp về nhà.

"Như vậy, anh thực sự muốn làm tình nhân vĩnh viễn của em?"

"Được...  Ách... Em vừa nói gì?" Anh kinh ngạc gấp đôi có thể nói anh chưa bao giờ nói lắp nhiều như vậy.

"Là đàn ông con trai, cũng không thể nói rồi mà không giữ lời, sau này anh chính là tình nhân dành riêng nha!" Người phụ nữ nũng nịu nói.

Quả nhiên đối với Đồng Tử Lâm người phụ nữ này, vĩnh viễn không thể mềm lòng, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp, (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Hắc Nhược Hoành rất muốn đánh cái mông nhỏ của cô một trận, nhưng khi anh cảm giác được đôi tay đang ở trên ngực của mình mơ hồ run rẩy, thì tâm tình anh bỗng nhiên bình tĩnh.

Cô vẫn còn đang sợ, lời nói vừa rồi không chỉ đối với anh "Tỏ tình", mà còn an ủi chình bản thân cô, cô đang cố gắng buông thả tâm tình bất an của mình, làm cho bầu không khí không đến mức khẩn trương.  Anh ôm sát cô, đem cô ôm trong ngực của mình, thấp giọng nói: "Đúng chỉ là tình nhân dành riêng cho em."

"Hừ, anh coi chừng em đó, bằng không cẩn thận em thiến anh!" Cô vừa nói vừa nhìn phần dưới cơ thể của anh cố làm ra vẻ.

Ha ha, cô còn đang ghi hận lời nói dối lần trước của anh.  Trời cao làm chứng, anh chính là so với nước trong còn muốn thuần khiết hơn, chỉ là cái họ không thuần khiết một chút, muốn oán cũng chỉ có thể oán các lão tổ tông nhà anh mà thôi.

"Vậy sau đó em cũng không nên nói đi thì đi chứ." Một năm này không có bên cạnh cô, anh rất khó ngủ, anh thật không muốn thử nữa.

Đồng Tử Lâm khóe mắt nhất thời ngấn lệ một chút, cô cũng không muốn đi, nhưng khi đó cô biết mình nếu như không đi, nhất định sẽ phát điên.

"Còn không phải là anh ép em đi!" Cô cãi lại.

"Là em nói chia tay trước!" chuyện của một năm trước anh vẫn đặc biệt nhớ rõ ràng.

"Nói bậy, còn không phải anh cùng Hoàng Tử Nguyệt..." Cô thông minh im miệng.

"Anh cùng cô ấy không có phát sinh chuyện gì cả, là em không cho anh cơ hội giải thích." Còn gởi cho quà chia tay cho anh nữa chứ.

"A, anh đang tiếc chưa có phát sinh gì đúng không?" Đồng Tử Lâm trừng mắt anh.

"Anh đang vui mừng!" Bằng không thực sự cả đời phải làm hòa thượng rồi, bao gồm phía dưới một cây cùng nhau thanh tâm quả dục luôn.

"Coi như anh thông minh!" Đồng Tử Lâm khẽ cắn lên bờ vai cứng rắn như đá của anh.

Anh cười ra tiếng, nhưng vừa nghĩ tới vừa tìm được cô, thì,cô bị dọa đến khuôn mặt không còn chút máu, khuôn mặt anh không khói lạnh lên, nghiêm túc nói: "Sau này không được một mình đi tới công viên nữa."

"Còn không phải là lòng người ta đang loạn." Tâm loạn nên chỉ có thể tìm một nơi an tĩnh suy nghĩ.

chương 8.2:

Nhìn cô gái đang thẹn thùng ở trong ngực, Hắc Nhược Hoành không cần tốn nhiều thời gian liền biết lòng cô đang loạn, không cần hỏi cô tại sao tâm loạn.

"Sau này anh sẽ không để cho lòng em rối loạn." Anh ở bên tai cô cam kết.

"Ai nói là vì anh mà lòng em loạn!" Tên đàn ông thối da mặt dày này, không đánh không được! "Anh không cùng em chơi trò chiến tranh lạnh nửa hả?"

Không như thế, cô làm sao quý trọng anh? "Anh bị em nhìn thấu tâm gan rồi." Anh dỗ ngon dỗ ngọt nói.

Ngón tay đang đâm trong ngực anh bỗng ngừng lại, Đồng Tử Lâm sinh lòng áy náy, anh nói không sai, từ lúc nhận thức mối quan hệ của bọn họ, chính là cô lúc nào cũng khi dễ anh.

"A Hoành, em không tốt như vậy, anh vì sao cứ thích em?" Còn kiên trì đến tận bây giờ.

"Không biết, nhìn trúng em rồi sau đó anh nhìn những cô gái khác đều chướng mắt." Hắc Nhược Hoành hôn lên trán một cái, thân thể của cô không còn run rẩy, tâm tình cũng không căng thẳng nữa.

Đồng Tử Lâm nghe xong lời này, trong ngực có một cổ ngọt ngào xông ra, "Hừ, nếu như điều không phải anh khi còn bé trêu chọc em, em cũng sẽ không coi những lời nói của anh trở thành là nói đùa."

"Lâm Lâm, đó là chuyện rất lâu."

"Anh nghĩ em rất nhỏ nhen phải không?" Mặc dù đúng sự thực, nhưng cô tuyệt không muốn từ trong miệng Hắc Nhược Hoành nói cô nhỏ nhen như vậy.

"Không! Đó là muốn chiếm làm của riêng." Hắc Nhược Hoành nói một rất mạnh liệt , "Hơn nữa anh cũng có."

Một năm này anh mặc dù không có đụng tới cô, không nhìn thấy cô, nhưng anh thường xuyên gặp thám tử lấy toàn bộ tin tức có liên quan tới cô, bao gồm những tên đàn ông khác có ý đồ với cô.

Ở bên này anh nhìn đến đỏ mắt, lại không làm gì được, may là cô chưa thực sự động long với người đàn ông nào, nếu không không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

“A?” nghe được anh nói nhu vậy, người phụ nữ hứng thú hỏi. Có thể nói một ví dụ nghe chút!

Cô giống như bé gái muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ. Đợi chờ anh kể chuyện xưa. Hắc Nhược Hoành đầu bắt đầu có chút đau, có phải do làm lành quá nhanh không.

Mới vừa bỏ tay cô khỏi ngực anh, trong nháy mắt liền mau chóng mò lại. Anh bất dắc dĩ cười cười, “Lần sau nói có được hay không, ngày mai còn phải họp nữa!”

Đôi măt to tuy thất vọng nhưng cô vẫn thỏa hiệp. “Được rồi nhất định sau này phải nói”

Trong nháy mắt Hắc Nhược Hoành thấy ngạc nhiên, anh cho rằng cô sẽ quấn quýt lấy anh bắt anh trả lời cho bằng được. Thế nhưng… Hắc Nhược Hoành cảm giác được bản thân đã thuần hóa được con ngựa hoang này.

“Được rồi, nhanh ngủ đi” cô chủ động úp mặt vào ngực anh, nghe được âm thành của tim đập với nụ cười trên môi.

“Ngủ ngon”

Tai nạn ngoài ý muốn này cô không muốn ai biết, nên Hắc Nhược Hoành lấy sức mạnh cường thế đem tin tức giấu hết tất cả.

Bất quá lúc này Hắc Nhược Hoành cũng không có so đo phương thức lén lút gặp gỡ này, anh đã chiếm được thứ anh muốn nhất… đó là lòng cô.

Hạnh phúc gần trong gang tấc, nhuwnuj cười mãn nguyện của Hắc Nhược Hoành lúc này vậy.

“Em van anh, anh đừng cười như vậy nữa có được không!” nụ cười của anh giống như bé trai lần đầu nếm trải cảm giác yêu vậy.

“Anh thế nào!” Hắc Nhược Hoành sờ mặt, không biết mình lạ chỗ nào.

“Chúng ta đang xem phim kinh dị, anh lại ngồi đây cười, khiến em lạnh xương sống nè!”

“Thật xin lỗi, anh chân thành xin lỗi.”

“Người nào không biết lại tưởng anh đang xem phim hài đấy” Cô tự nhiên cảm giác được tâm tình người đàn ông này đang rất tốt, tuy nhiên điệu cười ngây ngô kia thật giống thằng ngốc nha!

“…..” im lặng một hồi.

Nữ chính xuýt bị quái nhân cầm cưa cưa người, anh lại ngồi cười.

Nhìn vẻ của anh khiên cô cảm tưởng người ngồi cạnh mình bị bệnh thần kinh.

“Nếu anh muốn xem phim khác cũng có thể kháng nghị nha!”

“Anh muốn xem phim khác nhưng em lại không muốn xem”

Cô chỉ muốn một chưởng đánh chết anh”anh muốn xem phim khiêu dâm lại còn muốn rủ em”. Không biết có phải tất cả đàn ông thích xem thể loại này không.”Anh muốn xem thì tự xem đi.”

Anh đắc ý nở nụ cười”đối với em anh không ngừng cố gắng.”

“Anh muốn làm trâu bò à!”

“Anh là người tình dành giêng cho em, phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của em.”

Lời còn chưa dứt đã bị Đồng Tử Lâm cắt ngang “cái rắm” “Em không phải loại phụ nữ ham muốn như vậy.”

Hắc Nhược Hoành bị chọc cười” Ha ha được rồi, không đùa em nữa.”

Liếc anh một cái, cô hung hăng nhéo anh một cái ở eo, dung sức nhéo thật mạnh, anh kêu lên thảm thết như heo bị chọc tiết.

“Nếu múa mép khua môi nữa em sẽ lột da anh”

Hắc Nhược Hoành ai oán nhìn cô, lê án hành động bạo lực.

“Em muốn uống nước, ăn bắp rang” mồm ra lệnh, mắt trợn trừng, hiển nhiên là muốn anh hầu hạ.

“Vâng!” Hắc Nhược Hoành giống như một quản gia chuyên nghiệp, nhanh chóng đứng dậy. Anh vừa mới đến tủ lạnh thì chuông cửa đã reo lên. Anh định ra mở cửa thi cô chặn anh lại”Để em đi cho”.

chương 8.3:

Đồng Tử Lâm mới đi tới cửa, đã nghe được tiếng nói quen tai: "A Triết, chị ba thật chậm chạp."

"Chờ một lát,anh nghĩ chị ấy rất nhanh sẽ mở cửa." Người đàn ông an ủi người phụ nữ đang  nôn nóng.

"Ừ."

Vừa  nghe đến  lời đối  thoại nay, đầu Đồng  Tử Lâm bắt đầu đau,  không phải đâu, làm  sao lại trùng  hợp như vậy, muốn tới tìm cô cũng không gọi báo trước.

"Là ai?" Cầm ly nước trên tay, Hắc Nhược Hoành nhìn Đồng Tử Lâm ngây ngốc đứng ở trước cửa, bộ dáng rầu rỉ không muốn mở cửa.

"Đan Triết Điển và em gái em!"

"Mở cửa đi!"

"Thế nhưng..."

"Ừ?"

"Chúng ta vẫn chưa nói cho họ biết anh với em quen lại."

Vòng một vòng, kết quả bọn họ cũng quen nhau lại! Đồng Tử Lâm không muốn để người thân biết chuyện này quá sớm, nếu không. Cô sẽ bị họ trêu chọc mất thôi.

Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, "Vậy anh tránh mặt sao?" Lẽ ra, anh sẽ rất tức giận.

Nhưng từ góc độ của Đồng Tử Lâm suy nghĩ vấn đề, vậy hết thảy đều bình thường.  Cô sĩ diện hảo, sợ nhất là bị người ta nói cô ăn cỏ gần hang.

Đồng Tử Lâm ánh mắt sáng lên, "Được!" Ngay cả nghĩ một chút cũng không có.

Hắc Nhược Hoành thật muốn cười to, "Anh đi trốn ở phòng của em."

"Ừ."

Hắc Nhược Hoành hướng phòng ngủ của cô đi đến, sau khi Đồng Tử Lâm xác định anh đã vào phòng, cô mới trấn định lại, hít một hơi, mở cửa, "Em gái..." Cô vui sướng hô lên, vừa nhìn thấy thân thể cao to bên cạnh, sự nhiệt tình của cô liền giảm xuống một nửa, "Đan Triết Điển."

"Chị ba, chị thật chậm chạp." Đồng Tử Tuyền lẩm bẩm nói.

"Chị vừa mới xem phim, không có nghe rõ, còn tưởng là quỷ gõ cửa..." Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì mà nói.

"Phi, mới không phải đâu!" Đồng Tử Tuyền sợ nhất mấy thứ này, cô bị dọa sợ đến phải rúc vào trong lòng người đàn ông cao lớn bên cạnh, người đàn ông thoải mái vỗ vỗ bả vai của cô.

"Các người sao đột nhiên tới đây?" Làm cô nhất thời trở tay không kịp.

"A, đúng dịp đi qua nơi này liền lên thăm chị một chút."

"Vậy dẫn cậu ta tới làm gì?" Sắc mặt của Đồng Tử Lâm nhìn Đan Triết Điển giống như thấy khắc tinh, vừa nghĩ tới cô em gái ngây thơ của cô cứ như vậy bị người đàn ông này bắt cóc đi, càng khiến sắc mặt cô thêm tối đi.

"Chúng em là vợ chồng mà." Đồng Tử Tuyền nói.

Đồng Tử Lâm quay đầu không nói.

"Chúng ta vào nhà rồi nói." Đan Triết Điển đề nghị.

Đồng Tử Lâm không thể làm gì khác hơn là mời bọn họ vào nhà, kỳ thực cô muốn, nói mấy câu thôi rồi về đi, nhưng nhìn bộ dáng tung tăng của em gái, thì lời đặc biệt muốn nói lại không nói được.

"Chị ba, làm sao chị biết chúng em hai người cùng đến?" Đồng Tử Tuyền vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai chai nước trên bàn.

Không xong, đây là của Hắc Nhược Hoành đi lấy. Đồng Tử Lâm miễn cưỡng cười cười, "Ha ha, đúng nha đúng nha..." Cô ấp úng nói dối, khóe mắt liếc qua Đan Triết Điển đang mím môi cười, ánh mắt cậu ấy dường như biết rõ tất cả, trong lòng cô hoảng loạn.

"Ăn cơm tối chưa? Nếu chưa chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi?" Đồng Tử Lâm muốn rời khỏi nhà càng nhanh càng tốt.

"Hiện tại? Mới năm giờ à." Đồng Tử Tuyền nhìn đồng hồ trên tay nói.

"Chúng ta đi ra ngoài, rồi tìm nhà hàng, cũng tìm đến sáu bảy giờ đó." Đồng Tử Lâm dùng tài ăn nói thuyết phục em gái.

"Đúng đúng." Đồng Tử Tuyền hoàn toàn tán thành, còn không quên quay đầu hỏi chồng: "A triết..."

"Được." Dưới tình huống bình thường, chỉ cần Đồng Tử Tuyền nói đồng ý, Đan Triết Điển chắc là sẽ không nói thêm gì.

Đồng Tử Lâm buông lỏng cười một tiếng, đi thêm áo khoác, "Được rồi, con trai em đâu? Em không dẫn thằng bé theo sao?"

"Không, em để dì Vương trông giúp vài ngày."

Trước khi bọn họ ra cửa thì Đan Triết Điển không đầu không đuôi hỏi cô một câu: "A hoành đi nơi nào rồi? Có phải liên lạc với chị không?"

Đồng Tử Lâm thiếu chút nữa đụng đầu vào cửa, làm bộ lắc đầu, "Tôi làm sao biết anh ấy đi nơi nào?"

"Phải không?" Đan Triết Điển gật đầu, "Khó có được ngày cuối tuần tìm cậu ấy không được, chắc cậu ấy lại đi hẹn hò với cô nào rồi."

Đúng rồi, chính là cùng cô hẹn hò á! Trên mặt Đồng Tử Lâm mang theo chột dạ, khẩu khí cũng khinh thường, "Thì cũng đâu phải hẹn hò với tôi đâu, có lien quan gì tôi chứ!"

Đồng Tử Tuyền có chút đồng tình nói: "Chị hai không xấu như vậy đâu."

"Đúng vậy, chị không có xấu xa như vậy đâu!" Cô cũng không phải lại ăn cỏ gần hang nữa mà!

"Đúng, chị ba của em không phải rất xấu, chị ấy..." Đan Triết Điển trong mắt hiện lên hào quang.

Trên người Đồng Tử Lâm đã dựng tóc gáy lên hết, dường như có cảm giác cậu ấy đã biết cái gì, một bên em gái Đồng nghe đến hồ đồ nói, "Nhưng trước kia anh cũng nói chị ba không tốt nha..."

Đan Triết Điển trầm ổn nói tiếp, làm tim Đồng Tử Lâm muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Đó là trước kia, hiện tại không xấu nữa rồi."

Nếu như anh không nhìn lầm, trên ghế sa lon của Đồng Tử Lâm có treo áo khoác tây trang chắc là chắc của Nhược Hoành, anh đã thấy qua vài lần, bộ quần áo này trên thị trường chỉ có số lượng, muốn đụng tới cái áo thôi cũng khó.

Hơn nữa đôi giày da màu đen nam tính ở kệ giầy, anh không muốn nhìn thấy cũng không thể, chỉ là Đồng Tử Tuyền không chú ý tới mà thôi.

"Cái gì trước đây với hiện tại, nói vớ nói vẩn!" Cũng may là Đan Triết Điển cũng không phải là loại đàn ông hay truy hỏi kỹ càng sự việc.

Đan Triết Điển không nói nhiều nữa, thần bí cười cười, nhìn gương mặt mê muội của Đồng Tử Tuyền, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Trở về rồi hãy nói."

Đồng Tử Tuyền gật đầu đồng ý.

Đồng Tử Lâm quyết định khi trở về chuyện thứ nhất làm chính là nhất định phải hỏi rõ ràng, Hắc Nhược Hoành có phải đã tiết lộ tin tức gì cho tên hỗn đản Đan Triết Điển rồi hay không!

Khi bọn họ ăn cơm tối xong, Đồng Tử Lâm muốn đóng gói một phần thức ăn mang về, tránh để bọn họ nghi ngờ cô đành giải thích: "Khụ, tối nay chị thức đêm làm việc, nên mua về ăn khuya."

Đồng Tử Tuyền vừa nghe, trong mắt có chút ngấn lệ nói, "Chị ba, chị không nên sống như vậy nữa, thân thể cũng phải chú ý một chút."

"Chị biết." Có em gái quan tâm thật tốt, Đồng Tử Lâm cười hài lòng.  Kỳ thật thức ăn khuya này là cô mua cho Hắc Nhược Hoành, không biết anh thế nào.

"Chị ba, khi nào rảnh tới tìm em chơi nha."

"Bái bai." Đồng Tử Lâm đưa mắt nhìn xe bọn họ rời khỏi, mặt nạ vui vẻ ngược lại thay bằng khuôn mặt của mẹ kế, trên bàn cơm Đan Triết Điển cũng không có nói gì đẩ gây khó khăn cho Đồng Tử Lâm, nhưng trước lúc cậu ấy về có nói mấy câu khiến cô run như cầy sấy.

Cô phải đi về thẩm vấn Hắc Nhược Hoành mới được!

Vừa đi vào căn hộ nhỏ của mình, Đồng Tử Lâm vô lực rên rỉ.  Cô nhìn thấy giày Hắc Nhược Hoành để ở trong tủ giày, mà anh áo khoác vẫn đặt ở trên ghế sa lon, hèn chi Đan Triết Điển biết là phải.

Trách không được! Thực sự muốn chết!

Đồng Tử Lâm đem thức ăn đặt ở phòng bếp, vô lực đi vào phòng ngủ, vừa mở cửa ra liền phát hiện Hắc Nhược Hoành đã cỡi quần áo, nằm ở trên giường ngủ. Anh xoay người lại, cô người anh em của anh làm cho tâm hoảng loạn.

Đồng Tử Lâm đi đến gần anh, phát hiện anh ngủ rất say hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài.  Cô cười xấu xa, cẩn thận bò lên giường, nhẹ nhàng di chuyển, khi anh còn còn chưa tỉnh, đặt mông ngồi ở trên hông của anh.

Trên giường người đàn ông vừa bắt đầu chỉ cảm thấy có một trọng lực đè nặng mình, dần dần, hơi thở anh bắt đầu bất ổn, anh chậm rãi mở mắt, thấy một tinh linh nghịch ngợm đang ngồi ở trên hông của anh.

Đồng Tử Lâm hai tay chơi game điện thoại di động, hai mắt chuyên chú nhìn màn hình, lúc vui vẻ còn có thể vung vẩy nắm tay, rất tập trung chơi.

Đôi mắt trong suốt ẩn tình của Hắc Nhược Hoành nhìn cô, âm thanh mang theo giọng mới tỉnh ngủ khàn khàn, "Lâm Lâm..."

"Anh đã tỉnh?" Đồng Tử Lâm đang lúc bận rộn tranh thủ nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu chơi điện thoại di động.

"Ừ." Biết cô và vợ chồng Đan Triết Điển đi ra ngoài ăn cơm, anh ngược lại cũng không cảm thấy buồn chán, mấy ngày nay công việc bận rộn, đúng lúc anh có thời gian ngủ một giấc.

"A! Đã chết!" Đồng Tử Lâm đột nhiên hô to một tiếng, khổ sở nhìn anh, "Cửa ải này làm sao cũng chơi không được, thực sự là đáng ghét!"

Hắc Nhược Hoành từ dưới nhìn Đồng Tử Lâm, "Trở về lúc nào?"

"Không bao lâu!" Đồng Tử Lâm thấy anh đã tỉnh, cũng liền ngoan ngoãn từ trên người anh bò xuống, ngồi ở một bên, "Có đói bụng không? Em mang thức ăn về đây."

"Ừ." Không nói thì không có cảm giác, vừa nghe cô nói như vậy, Hắc Nhược Hoành cảm giác mình rất đói bụng. Anh chậm rãi ngồi dậy, đưa tay cầm quần áo đặt ở đầu giường mặc vào.

Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy vẻ mặt Đồng Tử Lâm lóe lên, "Làm sao vậy?"

"Đan Triết Điển tên hỗn đản đó đã biết rồi!"

Hắc Nhược Hoành cũng không kinh hãi, lòng của A Triết rất tinh tế, mà anh cũng không muốn trốn cái gì, A Triết tự nhiên sẽ nhìn ra một ít mánh khóe, "Không vui?"

"Mới không có!" Lúc bọn họ đánh một vòng lớn như thế, Đồng Tử Lâm cũng hiểu rõ lòng của mình, đối với quan hệ giữa bọn họ, cô cũng không có ý định che giấu, cô chỉ không muốn bị người khác chê cười thôi!

"Vậy làm sao?" Anh sờ sờ lên mặt có chút đỏ của cô, cho là cô đang tức giận.

"Không có! A Hoành, anh có tức giận không?" Đồng Tử Lâm nhẹ nhàng mà hỏi.

Nếu như nói trước kia Đồng Tử Lâm xem Hắc Nhược Hoành như cây cỏ, thì bây giờ cô xem anh như một bảo bối, sẽ đem tâm tình và tâm tư của anh ra hỏi.

Anh có chút thụ sủng nhược kinh, "Rất cảm ơn Đồng nhị tiểu thư quan tâm."

"Này!" Đồng Tử Lâm nghe ra trong lời nói của anh nồng nặc chế nhạo, bất mãn la lên, "Em đang nói nghiêm chỉnh với anh, anh..."

"Ha ha..." Hắc Nhược Hoành nằm lỳ ở trên giường cười, "Được rồi, được rồi, để anh cười một lát..."

"Anh..."

"Ha ha..."

"Đủ chứ?"

"Chờ một chút...  Ha ha..."

"Khốn kiếp!" Đồng Tử Lâm hết kiên trì được nữa, một tay cầm lấy cánh tay vật lộn với anh ở trên giường, "Không cho phép!"

"Vâng, vâng!" Hắc Nhược Hoành thở phì phò.

Hắc Nhược Hoành cười đủ, mới phản công, thoải mái đem cô vây ở trong lòng, "Anh rất vui vẻ, bảo bối."

"Không cho phép như vậy gọi!" Bảo bối gì, thương yêu gì, lòng cô cảm thấy buốn nôn."Đi ăn nhanh lên, đồ ăn nguội hết rồi!"

Anh hôn nhẹ cái trán của cô, "Tuân lệnh!"

Đọc tiếp: Buông tay, tôi không lấy chồng - Phần 5
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Buông tay, tôi không lấy chồng
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM