The Soda Pop

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Cappuccino 1.0 - phần 14

Chương 37

Theo như đã bàn bạc, cứ mỗi tuần chủ nhật và buổi trưa rảnh rổi không học trái buổi, thì lớp tôi sẽ đến nhà Lan để tập dợt chuẩn bị cho buổi văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới đây. Dù đã hứa đi hứa lại rất nhiều lần với Hoàng Mai rồi nhưng trên đường đi em cứ nhắc tới nhắc lui cái điệp khúc về Lan mãi:

-Anh phải tập cho đàng hoàng nghe chưa!

-Biết rồi, khổ lắm! Nãy giờ cả chục lần rồi chứ ít!

-Thì người ta lo…

-Yên tâm đi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu!

-Ai chứ, anh thì em không tin nổi!

-Ẹc, sao lại nói thế!

-Anh còn nhớ cái lần anh vào thư viện cứu Ngọc Phương không hả?

-Ơ, lần đó…

-Chẳng phải anh đã nói dối em là đang ở nhà Toàn sao?

-Ẹc, nhắc mới nhớ, em chơi chiêu quá đáng!

-Nếu không hỏi thế thì anh làm sao mà khai ra chứ!

-Uầy, hiểu rồi hiểu rồi, diễn đàng hoàng luôn! – Tôi xui xị.

Không lâu sau chúng tôi cũng đến trước cổng nhà Lan, phải nói là lâu lắm rồi tôi mới được ghé lại đây, nơi mà trước đó tôi đã có những kỉ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời mình. Còn nhớ lần đầu tiên đến đây tôi đã phát rùng mình bởi chiều cao của chiếc cổng, có lẽ phải cao hơn gấp đôi tôi đấy, giờ đây khi đứng trước nó và có Hoàng Mai bên cạnh, tôi không cảm thấy sợ nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhớ nhung tột cùng…

-Kíng…koong…Phong tới rồi đây…. – Tôi nhấn chuông không quên gọi vào chiếc máy liên lạc.

-Ra ngay…. – Nàng gọi đáp.

Thế nhưng chưa kịp hí hửng vì không còn giật mình bởi tiếng chuông nữa thì tôi lại giật mình bởi một mối đe dọa khác còn lớn hơn nhiều:

-Rành quá hen, tới đây nhiều rồi chứ gì! – Mai đứng sau lưng tôi nghe lạnh ngắt.

-Ực, thì lúc trước dạy võ thôi, chứ đâu có gì đâu! Nếu em thích học thì anh dạy cho

-Thui, thích được Phong bảo vệ hà? – Em hấp háy mắt.

-Uầy, thế mới khổ! – Tôi lắc đầu.

-Gì vậy, hông muốn bảo về em hở?

-Thì muốn chớ, yếu đuối thế mà!

-Phong nè… - Đột nhiên em nghiêm giọng.

-Sao, có…hựm… - Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì em đã ôm chằm lấy tôi.

-Chào, ơ…. – Lan từ trong nhà bước ra nhìn thấy liền đứng chết trân.

-Ủa, Lanna…! Hi, hai tụi mình lúc nào cũng vui đùa vậy hết đó! Bạn không ngại chứ? – Mai nheo mắt.

-Không đâu, mình tôn trọng quyền riêng tư của người khác mà, nhưng đây là cổng nhà mình đấy!

-Thì sao?

-Có lẽ máy quay đã quay lại được hết cảnh đó rồi, mình tung lên lớp chắc là hot lắm!

-Lanna, bạn dám…

-Thôi đi, không cãi nhau nữa! – Tôi tức tối gắt nhẹ.

-Thôi được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa mời hai bạn vào nhà! – Lan vẫn bình thản tiếp đón.

Thiệt là, mới sáng vào đã có chuyện xảy ra rồi, khổ thân tôi quá, cứ mỗi lần Hoàng Mai gặp Lan là thế nào cũng có cãi vả, mà nơi tập dợt là ở nhà Lan, cơ hội gặp mặt nhau càng cao, càng xảy ra nhiều chuyện rắc rối, uầy…

Thế nhưng, tôi còn chưa than thân trách phận xong thì lại phải há hốc mồm mà đứng chết trân trước thềm nhà Lan. 1…2…3…4, 40 chục đứa học sinh chẳn, tất cả đều là học sinh lớp tôi giờ đây đang ngồi chậc nít ở thềm nhà Lan và thậm chí là lóc chóc một vài đứa trong nhà!

Đệt…, cái quái gì đang diễn ra thế này? Mọi thường kêu đi làm việc gì nặng một chút là mấy đứa lại đùng đẩy với nhau ngay, vậy mà giờ có mặt đông đủ chẳng thiếu một ai, tôi có đang nhìn nhầm không vậy?

-Chuyện lạ, chuyện lạ Việt Nam! – Tôi thản thốt.

-Lạ gì? – Một nhỏ thắc mắc.

-Thì hôm nay, đông đủ thế?

-Đâu chỉ phải hôm nay, lúc nào tụi nay cũng siêng như thế mà.

-Siêng hả, vậy quét lớp nguyên tuần sau nhá! – Nhỏ Thu lớp phó lao động đá xoáy.

-Ê, hề…! Đâu được, việc nào phải ra việc đó chứ! – Nhỏ kia xui tay.

Xì, tôi biết tổng bọn nó đến đây vì lí do gì mà, chẳng qua là hiếu kì nhà của Lan đấy thôi, từ trước đến giờ ai ai trong lớp cũng tò mò về thân thế của Lan hết, con lai mà, lại mắt xanh nữa nên mới được nhiều người theo dõi, khi nghe đến diễn tập ở nhà Lan là đứa nào đứa nấy hồ hởi như ăn tiệc vậy. Cũng có lẽ vì một lí do khác nữa, chắc bọn nó cũng hiếu kì về ba mẹ của Lan đây, không biết ba mẹ nàng như thế nào mà lại sinh ra một cô bé kiêu sa như thế, nhìn mê tơi.

Và rồi lúc bọn tôi đang nháo nhào lên mà bàn chuyện tập dợt, thì một cặp trung niên từ trong nhà Lan đi ra, khỏi phải nói thì ai cũng biết đó là là ba mẹ Lan hết. Tả sơ qua tý nhé, ba Lan thì đúng như dự đoán của tôi, là người Việt 100 phần công lực, tướng tá cũng cao ráo lắm, chắc Lan thừa hưởng chiều cao này từ ba mình rồi.

Còn về mẹ Lan, nói sao đây nhỉ, quả thật mang full sắc đẹp của người ngoại quốc, tóc vàng, mắt xanh nhìn hai mẹ con cứ hao hao nhau, dám mà Lan tóc vàng nữa thì chẳng khác nhau là bao.

Thấy bọn tôi đã tụ tập đông đủ ngoài sân, ba nàng niềm nở:

-Mấy con đến đây tập văn nghệ đó hả?

-Dạ đúng ạ, xin làm phiền nhà bác mấy ngày tới đây! – Lam Ngọc kính cẩn.

-Không sao, cứ thoải mái! – Mẹ Lan cười xòa, vẫn là một giọng lơ lớ còn nặng hơn của Lan.

-Vậy cảm ơn hai bác ạ!

-Không có gì, mấy đứa cứ tập đi, hai bác lên lầu cho thoải mái nhé?

-Dạ, hai bác thông thả!

Sau khi ba mẹ của Lan đã đi lên lầu, cả đám con gái lớp tôi bắt đầu xúm lại bàn tán xôn xao còn hơn cả họp chợ, có câu 4 thằng con trai họp lại thành một cái sòng bạc còn 4 nhỏ con gái họp lại thành một cái chợ quả không sai, lần này 36 nhỏ con gái thì thành cái siêu thị luôn rồi.

-Ê, tụi bây, mẹ của Lanna đẹp quá à, tóc vàng mắt xanh nữa kìa!!!

-Ộ ui, còn ba Lanna cao ghê, nhìn phong độ ứa!

-Thảo nào Lanna lại đẹp vậy, huhu ganh tị ghê luôn!

Và cứ thế mấy nhỏ cứ lao nhao cả lên, nếu không có nhỏ Lam Ngọc can thiệp thì chắc có lẽ nói tới chiều còn chưa hết:

-Này, mấy người tới đây diễn tập hay nhiều chuyện!

-Hi, bà Ngọc làm hết cả hồn! – Một nhỏ cười giả lả.

Sau phần bàn tán về gia đình Lan thì lại đến phần bàn tán về một vấn đề khác, đó là nội dung của tiết mục lớp tôi sẽ biểu diễn. Trước đó lớp tôi cũng đã định ra tiết mục biểu diễn rồi, đó là hát song ca bài “đám cưới trên đường quê” do tôi và Lan đảm nhận. Nhưng thú thật nếu như hát song ca với Lan thì ngại phải biết, Hoàng Mai lúc nào cũng đăm đăm nhìn tôi thì làm sao mà hát được chứ, chưa kể là trước cả ngàn khán giả mà chỉ có hai tụi tôi thì làm sao mà hát đây, thế nên:

-Này, đổi kịch bản lại đi, hát song ca thì hơi kì kì. – Tôi gãi đầu cắn răng.

-Gì kỳ mạy, nhìn mặt mày phởn thế mà! – Cô hồn Toàn lại chơi đểu.

-À, Lam Ngọc ơi, có cần mộc nhân hông nè! – Tôi tức tối gọi với.

-Chậc, có gì đâu, diễn gì cứ diễn đê! – Toàn phởn cười cầu tài lui bước.

-Vậy ý ông muốn sao Phong? – Lam Ngọc thắc mắc.

-À, tui muốn thêm một nhóm minh họa nữa, như thế mới sinh động!

-Ý Phong muốn là dựng thành nhạc cảnh luôn phải hông? – Lan khoái chí.

-Hử, nhạc cảnh là sao?

-Có nghĩa là tụi mình sẽ diễn cảnh ứng với nền nhạc luôn, vừa hát vừa diễn.

-Nghe cũng hay đấy nhễ, vậy ngoài hai nhân vật chính ra thì còn cần những ai nữa?

-Theo mình thì nếu là đám cười sẽ cần cô dâu, chú rễ, đàn trai, đàn gái…- Lan để ngón tay lên cằm suy nghĩ.

-À, hiểu ý của bạn rồi, sẽ có một cặp cô dâu chú rễ ra diễn cùng với quan viên hai họ, rồi hai bạn sẽ hát nền theo phải không? – Ngọc Phương cươi tươi.

-Là thế đấy mấy bạn thấy sao?

-Ờ, được đó, như thế sẽ sinh động hơn – Cả đám nhốn nháo lên.

Thế là đã qua phần bàn luận về nội dung tiết mục văn nghệ, giờ là đến phần chọn diễn viên đóng vai cô dâu, chú rễ và cả quan viên hai họ nữa, phần này tếu đừng hỏi:

-Giờ ai đóng chú rễ đây quý vị? – Toàn phởn hóng hớt.

-Thì mày chứ ai, cao ráo bảnh toản thế mà! – Tôi được dịp bơm đểu lại.

-Phải đó, Toàn đóng hợp nhất rồi! – Ngọc Phương hùa vào.

-Chính xác rồi khỏi cần chỉnh – Hoàng Mai hùa theo.

-Ê ê, làm gì lôi tui vào dzậy! – Toàn phởn hốt hoảng.

-Phải đấy, ông đóng là hợp nhất rồi, có ý kiến gì không? – Lam Ngọc nhìn thằng Toàn hăm he.

-Ực, thì…đóng…T_T

Thế là xong phần tìm chú rể, bây giờ là đến phần cô dâu, hề hề, cái này thì khỏi cần tìm mấy bác ợ, vì vừa biết chú rễ là ai thì có người tự nguyện đóng vai cô dâu luôn:

-Mình đóng vai cô dâu cho! – Kiều ẹo xung phong giơ tay.

-Bạn muốn đóng vai cô dâu à? – Lam Ngọc nhíu mày.

-Ừa, cô dâu mình đóng hợp nhất luôn đó!

-Không, đừng mà….T_T – Toàn phởn trăn trối.

-Chấp nhận số phận đi ku, con trai mà nhát thế mày! – Tôi thỏa mãn vì đã hạ nhục được Toàn phởn.

-Phải đó, hề hề, Kiều ẹo cũng đẹp mà mạy! – Khanh khờ hùa theo.

-Đẹp đẹp cái bếp… - Nó nuốt thương đau chấp nhận.

Khà, thế là xong phần cô dâu chú rễ, bây giờ đến chọn người đóng đàn trai đàn gái. Theo như dự định thì sẽ có 4 thằng đóng đàn trai và 4 nhỏ đóng đàn gái.

Phải nói là bên đàn gái tuyển toàn là mỹ nhân thôi, Lam Ngọc này, Ngọc Phương này còn có cả con Thu lớp phó lao động nữa, ban đầu là chọn Nhi lùn rồi, nhưng vì chiều cao không có phép nên phải chọn nhỏ khác thay vào.

Nhưng bên đàn trai thì gặp rắc rối thực sự đấy, bởi lẽ:

-Ẹc, có mình tui sao đóng đàn trai – Khanh khờ nhăn mặt

-Hé hé, vậy thôi khỏi dựng nhạc cảnh cũng được, hai người hát song ca là ấm rồi! – Toàn phởn bàn lùi tránh chuyện diễn cặp với nhỏ Kiều.

-Hừm, chuyện này…. – Hoàng Mai trầm ngâm.

-Hủy đê, thiếu người mà!

-À, có rồi… - Tôi búng tay nghe cái chóc.

-Sao cách giề?

-Để tao kêu thêm tụi thằng Huy nữa, trường bọn nó đâu có tổ chức văn nghệ!

-Phải ha, ý hay đó, gọi thử đi Phong! – Hoàng Mai tươi cười.

Thế là tôi móc điện thoại ra đàm phán với tụi thằng Huy, nói là đám phán bởi vì mấy cái thằng này lười vô đối, đi đá banh thì còn siêng chứ mấy vụ kia có trời sập cũng chẳng đá động vào:

-Hế lô, lâu quá mới gọi tao mậy?

-Ờ, dạo này hơi bận việc, cơ mà mày rảnh không?

-Đang rảnh đây, đi đá banh hay gì?

-Tiết mục văn nghệ lớp tao thiếu người, mày với thằng Bình, thằng Tú giúp tao một tay

-Hông rảnh mày ơi, bận việc rồi!

-Mồ tổ mày, vừa nãy mới bảo rảnh!

-Diễn văn nghệ tao làm biếng lắm, với lại tụi tao có biết khỉ gì đâu?

-Thì cứ nghe theo tụi tao, giúp nha mậy?

-Bất khả kháng mày à!

-Uầy, thế thì thôi, tao còn tính giới thiệu cho tụi bây mấy em mướt lắm, để thằng khác vậy.

-Ấy, ấy…! Phong vừa nói gì nè!

-Gì như thằng gay thế mày!

-Mấy em lớp mày mướt như nhỏ ghệ mày hôm bữa hông?

-Hơn luôn, nhìn mê tơi!

-OK, nói địa chỉ tụi tao qua liền!

Khà, thế là kết thúc màn chèo kéo khách không gì tuyệt vời hơn, mấy tụi này chỉ có nước sử dụng mỹ nhân kế mới dụ được thôi, cơ mà thấy tội lỗi thật, không biết nó có thu lợi được gì không, Lanna thì tụi nó không thể xâm phạm được rồi, Lam Ngọc thì càng không, Ngọc Phương đừng hòng, họa chăng có nhỏ Thu lớp phó lao động, cơ mà còn khuya tụi nó mới đèo bồng tới, chung quy là chẳng có cơ hội nào, thế nhưng cứ lo việc trước mắt đi đã…

-Được lắm thằng cờ hó…! – Toàn phởn trừng mắt tru tréo.

-Chịu thôi mày ạ, dòng đời nó xô đẩy mà! – Tôi cười đểu.

Ngồi chơi ăn bánh, uống nước trà khoảng 20 phút sau tụi thằng Huy cũng lỉnh kỉnh trước cổng nhà Lan, thiệt là chẳng thể nào tả được cái điệu bộ của tụi nó khi nhìn thấy nàng ra mở cổng, chỉ 3 từ thôi “đơ toàn tập”. Theo chân Lan bước vào nhà mà tụi nó cứ khúm núm, trầm trồ như gặp được tiên nữ không bằng. Chưa hết đâu, khi tụi nó vào nhà thì mới hốt hoảng thật sự, ngó nghiên ngó dọc toàn là con gái, thằng Bình suýt chút nữa thì chết đứng nếu thằng Huy không kéo đi chỗ khác.

-Ê, lớp của tụi bây đó hả? – Thằng Huy cặp cổ tôi và thằng Toàn ra ngoài bàn chuyện.

-Ờ, lớp tao đó, đã hen mày? – Toàn phởn nhướng mày.

-Sướng thế, 3 thằng con trai mà đến 37 đứa con gái, điệu này tụi bây có xấu thì cũng thành hàng hiếm rồi.

-Thôi đi ba, bị áp đảo muốn nghẹt thở luôn chứ sướng! – Tôi bểu môi.

-Gì, 37 đứa con gái mà không sướng á?

-Ẹc, cứ mỗi lần tổ tụi tao về chót là cứ y như rằng chỉ có tao, thằng Toàn với thằng Khanh quét lớp, còn mấy nhỏ kia thì chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi, tụi tao mà kháng cự thì xác định…

-Cơ mà vẫn sướng mày ạ, tao để ý con nhỏ cao cao đó rồi!- Thằng Huy vừa mơ tưởng vừa liếc nhìn nhỏ Ngọc.

-Èo, mày mà đụng vào nhỏ đó…úm…ùm… - Giữa chừng thằng Toàn bịt mõm tôi lại lôi ra chỗ khác.

-Đừng có nói với tụi nó làm gì!

-Sao không nói, tụi thằng Huy mà đụng vào nhỏ Ngọc chẳng khác nào chọc giận hổ!

-Cứ kệ, để tụi nó nếm trái đắng cái đã, thế mới khôn được mày hiểu không?

-Biết rồi, lằng nhằng quá!

-Ê, tụi bây nói gì đó! – Huy đô hóng hớt.

-Hề, hông có gì!

-Này, mấy ông nói gì đó! – Lam Ngọc nhíu mày.

-Ớ, ờ…! Hông có gì đâu ấy ơi! – Huy đô lắp bắp trước Lam Ngọc.

-Vô duyên, ai là ấy của ông!

-Ờ thì….

-Mấy ông vào nhanh đi, mọi người đang đợi đấy!

-Ờ, ok!

Tội nghiệp thằng ku, nói ra câu nào liền bị nhỏ Ngọc dập ngay câu đó, thậm chỉ còn bơ luôn không thèm để ý tới. Quả đúng như tôi tưởng tượng, Lam Ngọc là nhỏ cứng cựa nhất tôi từng thấy, ngay cả thằng Toàn còn ngán huống chi là tụi thằng Huy tép riu này. Theo 12 cung hoàng đạo thì nhỏ Ngọc thuộc ma kết, mà ma kết lại là những người có vẻ ngoài cứng rắn, bí mật rất thích hợp làm lãnh đạo, thằng nào mà muốn chinh phục cô gái thuộc cung ma kết thì tốn nhiều sinh lực lắm. Nhưng dẫu sao tôi cũng chờ xem thằng Huy sẽ có chiêu trò gì đây.

Trở lại với buổi tập dợt, theo như đã phân công thì lớp tôi sẽ tập cho nhà trai, nhà gái trước vì tụi thằng Huy chỉ có rảnh vào chủ nhật nên tranh thủ phải tập trước cho tụi nó.

Kịch bản như thế này, khi nhạc vừa nổi lên thì cô dâu chú rể từ trong khán đài bước ra tâm tình với nhau, theo sau đó là đàn trai đàn gái lỉnh kỉnh mâm cỗ rồi mới đền tôi và Lan bước ra hát, quá tuyệt phải không?

Do buổi đầu tập dợt không có chuẩn bị trước nên chúng tôi đành phải mượn mấy cái mâm inox nhà Lan để làm mâm cổ, khi nào diễn thiệt thì thuê hẳn mâm đám cưới luôn, trang phục diễn cũng vậy, cứ mặc đồ bình thường trước, mai mốt sẽ mướn đồ sau.

Cơ mà cái đám con trai tụi tôi lúc đó nghịch ngợm vô cùng, mới được Lan phát cho 4 cái mâm inox để cầm thì mấy tụi nó đã giỡn hớt, đập vào đầu nhau nghe boong boong rồi:

-Hế hế, đầu mày rỗng tếch như cái chuông ấy Huy! – Toàn phởn chơi đểu.

-Beng…eng…còn đầu mày toàn sắt như cái kẻng ấy! – Huy đô chơi lại.

-Boong….oong…đầu đại ka đúng như cái chuông thật! – Thằng Bình chơi hùa theo, gõ cái mâm vào đầu thằng Huy.

-Beng…eng…mày dám đánh đại ka mày hả?

-Đâu có, thằng Tú nó xúi em đó, này thì xúi…boong… – Thằng Bình gõ chuyền cái mâm vào đâu thằng Tú.

-Ê thằng cờ hó, tao xúi mày hồi nào, boong…! – Nó tức tối đập lại.

-Cũng tại thằng Khanh hết nè…boong…! – Toàn phởn lại lôi Khanh khờ vào cuộc.

-Bà mày, tao gõ mày hồi nào…boong…

Cả đám cứ thế boong, beng um cả một góc nhà, đến nổi ba mẹ của Lan phải lên tiếng nhắc nhở thì bọn nó mới yên lặng được. Cơ mà sau cuộc hỗn chiến mâm chảo vừa rồi thì mấy cái mâm nhà Lan cũng chẳng còn lành lặng nữa, cái nào cái nấy đều bị móp phần giữa hết, nhìn cứ y như cái chiên vậy:

-Mấy ông hay he, đồ của người ta mà phá phách vậy đó! – Lam Ngọc gằn giọng khó chịu.

-Ớ, xin lẫu! – 4 thằng xếp re.

-Thôi không sao, mấy cái mâm đó nhà mình ít dùng lắm! – Lan vẫn điềm nhiên tươi cười.

Kì kèo mãi cũng đến lúc tập, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ý nói có thế nào đi nữa thì không thể nào thay đổi tính cách một sớm một chiều được, nhất là tụi thằng Huy, tính hám gái của bọn nó đã ngấm vào máu luôn rồi, lúc nào cũng ngắm được, bắng chứng là lúc tập đoạn bước đi từ trong khán đài ra thì chẳng biết địa đến mức nào mà thằng Huy nó vấp chân vào nhau, ngã nhào vào mình thằng Khanh, thằng Bình và thằng Tú cũng lỡ đà mà ngã theo đại ka nó luôn, mâm chảo thì văng tứ tung lên trời rồi rơi xuống đất nghe loảng choảng như mưa đá um cả nhà, mấy nhỏ con gái thấy biến liền la oái oái lên mà chạy toán loạn, tất cả tạo thành một cảnh tượng thật là hùng vĩ mà…

-Ớ, bới người ta…giết người…! – Khanh khờ hét toáng khi bị đám thằng Huy ngã đè lên

Còn đám ngồi ngoài tụi tôi phải nói là cười lăn lộn ra cả sàn nhà, nước mắt nước mũi cứ giàn giụa ra, đau cả bụng.

-Tao thấy tụi bây diễn hài kịch được hơn đó, há há! – Toàn phởn trêu đểu.

-Bạn của anh vui quá ha? – Hoàng Mai nhìn tôi cười khì làm tôi quê thấy tía.

Dù gì bọn nó cũng là do một tay tôi PR lên mà, tụi nó ra như thế thôi tôi cũng xấu mặt lắm chứ:

-Bọn mày làm quái gì thế? – Tôi gằn giọng.

-Thì tao ngắm chút thôi, ai ngờ... – Huy đô gãi đầu, mặt thảm đến phát tội.

-Được rối! Mấy bố tập cho đàng hoàng tý, lớp con còn diễn nữa! – Tôi thở dài trách móc tụi nó.

-Rồi rồi, diễn trước gái sau vậy, hề hề!

Mấy thằng quỷ đó nói thế thôi chứ tụi nó dễ gì bỏ cuộc, nhất là thằng Huy cứ mỗi lần nghỉ giải lao là nó lại mon men sang ngồi gần nhỏ Lam Ngọc để tán ong tán bướm. Tội nghiệp thằng nhỏ, ngồi gần chị hai 10A4 mà không biết sống chết là gì, cũng may là nhỏ Ngọc biết ý nó là bạn tôi nên không động thủ, chỉ cho thằng Huy bị cứng họng mấy lần thôi, chẳng hạn như:

-Ấy ơi, ấy tên gì đấy, nhà ở đâu?

-Bạn tới để tập dợt hay để điều tra hộ tịch vậy?

-Ớ...??!!

Hay là:

-Ấy ơi, hay là để tớ đưa ấy về nhà nhé?

-Mình không phải con nít, không cần người khác đưa về!

-Éc...??!!

Tệ hơn nữa là:

-Tập xong ấy có rảnh không, đi uống nước với tớ nhé?

-Ơ, nước ở đây cả đống không uống, đòi đi đâu? Lanna ơi, cho mình thùng nước...!

-............. - Ngậm ngùi.

Và củ chuối nhất là:

-Ấy ơi, mấy giờ rồi?

-Ô, điện thoại của cậu đẹp nhỉ? Màn hình rõ nét không?

-Ừ, mới mua đấy, màn hình cực nét luôn.

-Thế sao không xem giờ lại hỏi mình?

-Sặc máu....!

Ấy thế mà nó chưa chịu bỏ cuộc, lại bảo với tôi rằng gái càng chảnh nó càng khoái và vạch ra kế hoạch cuối cùng bách chiến bách thắng “anh hùng cứu mỹ nhân”, kế hoạch là thế này:

Lúc gần kết thúc buổi tập, thằng Bình bà thắng Tú sẽ xin về trước nhưng thực ra là đi giả trang thành đám côn đồ chặn đường nhỏ Ngọc, lúc ấy thằng Huy sẽ trổ tài võ nghệ của mình mà cứu giúp mỹ nhân.

Nghĩ là làm, ngay khi vừa kết thúc buổi tập, thằng Huy lại lẽo đẽo theo sau nhỏ Ngọc như mọi khi và tiếp đó:

-Ê, nhỏ kia! Đứng lại bọn tao biểu. – Tụi thằng Bình, Tú quát tháo

-Bọn bây dám...

Tuy nhiên Thằng Huy chưa kịp nói hết câu thì đã thấy hai thằng bạn của nó đã nằm bẹp dưới đất chỉ sau vài cú đá của nhỏ Ngọc.

-Bạn quen hai người này sao? – Nhỏ Ngọc nhoẻn miệng cười.

-Ớ, không! Mình đâu có đi quen với đám lưu manh làm gì! – Thằng Huy lắp bắp, mặt mày đã trắng bệch.

Kể từ lúc đó, nó không còn dám bén mảng đến chỗ nhỏ Ngọc nữa, tiến độ tập dượt cũng vì thế mà được rút ngắn. Cơ mà thấy nhỏ Ngọc thế tôi cũng muốn một lần được tỉ thí lắm, định bụng lúc nào rảnh rỗi sẽ làm thử một trận, vậy mà mãi đến đầu lớp 11 mới có dịp, lại chẳng phải dịp tốt lành gì.

Chương 38

Cũng bàn qua về chuyện nghỉ trưa một tý, các nường trong lớp tôi toàn là thuộc dạng tiểu thư không thôi, diễn một chút lại than mệt, ngồi một chút lại than ê mông, cứ canh đến cận trưa là nháo nhào lên đòi nghỉ trưa về nhà ăn cơm rồi, cơ mà người tập dợt là bọn tôi chứ có phải mấy nhỏ đó đâu mà than này than nọ chứ, thiệt là bực mình.

Em Lan thấy thế cũng đành chào thua liền cho giải tán cả lớp hẹn hết buổi trưa lại vào tập tiếp, tôi với Hoàng Mai vì nhà gần nên chỉ cần về nhà ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút thôi. Cứ tưởng cái nóng như thiêu như đốt là nỗi cực hình lớn nhất đối với chúng tôi khi về nhà, vậy mà vẫn còn có thứ đáng sợ hơn đấy các bác ợ...

Gác chân chống xe bước xuống mở cổng thì tôi mới giật mình tưởng nhớ tới cái lúc mà tôi đưa Mai về nhà em thăm mẹ, lúc đó cổng không khóa chỉ khép hờ, và bữa đó là bữa tôi bị mẹ Mai thẩm tra muốn trầy vi tróc vẩy luôn, và giờ đây tôi lại nơm nớp lo âu khi cổng nhà của tôi hiện giờ cũng vậy, không khóa, chỉ khép hờ, mà người thứ 2 giữ chìa khóa nhà chỉ có ba tôi...

-Gì vậy Phong? – Hoàng Mai thắc mắc.

-Ực..., ba anh....về rồi...! – Tôi nuốt khan.

-Về rồi thì sao...? – Em tròn xoe mắt.

-Thì không sao nhưng mà...

-Thôi vào đi anh, em cũng muốn gặp ba anh lắm! – Mai vẫn điềm nhiên, kéo tay tôi vào.

Tính ra tôi đã không gặp ba mình gần 1 năm rồi, ông ấy thì đi theo đoàn võ không còn dạy cố định nữa nên cứ đi hết nơi này đến nơi khác, có dịp về quê nhà là ông về nhà ngay, nhưng không ở được quá 1 ngày, chỉ ghé thăm thôi buổi chiều lại đi tiếp và mỗi lần về như thế ông lại thường không báo trước, nhiều lúc đang ngủ ngáy trong nhà mà ông vào hù phát làm tôi muốn đứng tim...

Lần này ông về, tối chắc chắn rằng, là để coi tụi tôi sống ra sao thôi...

-Anh làm cái gì như ăn trộm vậy? – Hoàng Mai thắc mắc khi thấy tôi rón rén bước vào nhà.

-Suỵt..., nhỏ tiếng thôi...!

-Anh làm em buồn cười quá!

-Suỵt....! – Tôi vẫn làm mặt căng thẳng.

Và ngộ một điều là sau khi đã kiểm tra cả phòng ngủ lần sau bếp nhưng vẫn không thấy ông ở đâu cả, không lẽ ông về từ hồi sáng mà đợi hoài không thấy bọn tôi về nên đã đi tiếp rồi?

Phi lí, nếu thế thì ông cũng phải khóa cổng lại chứ, không lẽ đi mua đồ? Cũng không đúng, sao trên đường về ông không mua luôn mà phải đợi ghé nhà rồi mới đi?? Ôi thôi khó hiểu quá...

-Uầy, chuyện gì vậy chứ? – Tôi ngồi bệch xuống sofa suy nghĩ

-Ủa, ba anh đâu? – Hoàng Mai nhích lại gần.

-Chã biết nữa, chắc đi đâu đó rồi!

-Làm em nãy giờ chuẩn bị tinh thần!

-Ẹc, bộ muốn gặp lắm sao cô nương?

-Muốn sao hông, hi ra mắt phụ huynh mà!

-Sặc, vậy còn cười!

-Bộ anh hông thích hả, hay chán em rồi? – Hoàng Mai ôm cổ tôi ghì xuống.

-Nặng quá, làm gì vậy? – Tôi hốt hoảng.

-Trả lời đi!

-Trả lời cái gì?

-Có chán em hông! – Em càng nói càng kéo tôi xuống sát hơn.

-Thì...

-Trả lời, mau!

-Chào cả nhà...ớ....!

Giữa tình hình chiến sự đang gây cấn thì hỡi ơi, ba tôi từ trong nhà vệ sinh vừa bước ra đã thấy cảnh Mai ghì cổ tôi xuống rồi, vẻ mặt ông hiện giờ như hồn bay đi đâu hết rồi vậy, cứ ngẩn ra chã nói được câu nào. Còn chúng tôi khi vừa thấy ông thì liền hoảng hồn mà bỏ nhau ra, ngồi lại chỉnh tề mà mặt đỏ như gấc.

Phải lâu sau đó thì ông mới trấn tĩnh mà ngồi xuống ghế sofa đối diện chúng tôi, khuôn mặt đã trở lại vẻ uy nghi như thường ngày:

-Người bạn mà con nói đây hả Phong? – Ông ôn tồn.

-Dạ, phải đó ba...

-Sao rồi?

-Đang rất vui vẻ ạ?

-Ý ba nói là sống ra sao rồi, có khó khăn gì không?

-Ơ, dạ hông có! – Tôi hoảng hồn chữa lời.

Ôi trời, ba tôi thường ngày vui vẻ lắm, nếu như lúc nãy tôi với Hoàng Mai không xảy ra chuyện gì thì chắc giờ đã nói chuyện vui vẻ với nhau rồi, đâu phải hằn học như bây giờ, thiệt là tình, ba tôi mà cáu lên rồi thì ông khó chịu lắm, nói chẳng ai nghe đâu...

-Con tên Mai phải không?

-Dạ phải đó ba!

-Ba đang hỏi bạn con, con trả lời làm gì vậy?

-Ờ, thì...chậc...ba cứ hỏi đi ạ!

-Con tên Mai phải không?

-Dạ phải ạ, Huỳnh Hoàng Mai – Em vẫn bình tĩnh.

-Gia đình con thế nào, sao phải chuyển qua nhà Phong?

-Là chỉ vì ba mẹ con bất hòa thôi ạ!

-Thế sao không tìm chỗ ở khác?

-Thưa bác, nhà dì con thì không đủ chỗ ạ!

-Qua nhà bạn khác, không được sao? Nhất thiết phải qua nhà Phong à?

-Thưa,....! – Hoàng Mai bắt đầu đuối lí.

-Còn trẻ mà hai đứa nông nỗi thế sao, nếu lúc nãy bác không có ở đây thì sẽ ra thế nào nữa nhỉ?

-Ba ơi, chưa đến mức độ đó đâu, chỉ là giỡn thôi mà! – Tôi thản thốt.

-Giỡn mà đã thế rồi hả? Vậy thiệt là đến mức nào nữa?

-Uầy, nói chung là không có chuyện gì đâu mà, nếu có thì giờ Mai đã ói lên ói xuống rồi!

-Thằng này ngon, dám nói thế nữa á?

-Anh nói cái gì vậy Phong? – Hoàng Mai mặt mày đỏ ửng lườm tôi.

-Thì...sự thật là thế, ba biết tính con rồi mà...! – Tôi nheo mắt trăn trối trước vị cha già đáng kính của mình.

-Tính mày thì khỏi cần nói tao cũng biết, chỉ là nãy giờ tao thử hai đứa bây thôi!

-Thử...? – Bọn tôi tròn mắt.

-Để xem có tật giật mình hay không đó mà! – Ông cười xòa, trở lại bản tính thật của mình.

-Nãy giờ làm hú hồn, tưởng ba đuổi Mai ra khỏi nhà không à!

-Mày thấy mặt tao ác thế hả con?

-Dạ không, hề hề!

-Vậy lúc nãy hai đứa giỡn gì mà vui thế! – Ông bắt đầu đá xoáy.

-Thì giỡn bình thường mà! – Tôi vớt vác.

-Tụi bây thiệt là...làm tao nhớ má bây quá!

-Hi...! – Hoàng Mai che miệng cười châm chọc tôi.

-Mà tới bữa trưa rồi, có gì ăn không? Chiều tao phải đi nữa đấy!

-Dạ để con! – Hoàng Mai nhanh nhẩu chạy vào bếp.

-Để con phụ luôn! – Tôi cũng đứng dậy nối gót.

Thế nhưng khi vừa đi được vài bước thì ông đã gọi phắt tôi lại, chỉ để một mình Hoàng Mai vào bếp mà thôi. Giờ đây chỉ còn hai cha con đối diện nhau, ông mới thay đổi sắc mặt mà dịch sang, nói khẽ với tôi:

-Mày chọn bạn kiểu gì vậy Phong?

-Ba nói gì thế, Hoàng Mai rất tốt mà?

-Tao thấy con nhỏ này không được rồi, mày liệu sao thì liệu!

-Nhưng tại sao chứ?

-Tao là ba mày, mấy việc này tao đã từng thấy hết, giờ có nói ra mày cũng không hiểu đâu.

-Không hiểu thật?

-Nói chung là tao có cảm giác con nhỏ sẽ làm gì đó có hại cho mày, nhưng mày khờ quá!

-Ba cứ để con lo, không có gì đâu mà! – Tôi vớt vác.

-Tùy mày, mới bây lớn... –Ông về chỗ ngồi, không nói gì thêm.

-Vậy con vào phụ nhỏ nhé?

-Ờ...! – Ông thở dài.

Lúc đó tôi nào để ý đến lời cảnh báo của ba mình, chỉ biết ông không ngăn cấm tụi tôi là mừng hết lớn rồi. Thế nên đó là lí do sau này tôi phải trả giá đắt đến mức nào, thậm chí nếu không có bạn bè giúp đỡ chắc tôi đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, đúng thật tôi còn quá non nớt mà...

-Anh với ba anh nói gì vui thế! – Hoàng Mai vừa sắc đồ ăn vừa hỏi tôi.

-À, thì hỏi về tình hình học tập thôi, không có gì!

-Ừa, mà anh khỏi cần xuống đây phụ đâu, để em được rồi!

-Hề, có gì đâu, từ đó đến giờ chưa tận mắt thấy em làm đồ ăn mà!

-Mà Phong này, dường như ba anh không thích em hả?

-Ơ...ực...sao em lại hỏi thế? – Tôi giật thót.

-Hì, thì em cảm thấy thế mà!

-Không có đâu, ba anh rất thích em mà!

-Ừa, mong vậy...au...! – Em nhăn mặt, đưa tay lên bóp vai.

-Hơ, gì vậy, mỏi hả? – Tôi luống cuống bóp vai cho em.

-Anh nấu bữa sáng, bữa trưa rồi bữa tối đi thì biết ngay mà!

-Thì anh phụ cho, lúc trước anh cũng tự nấu được nhiều món lắm đó, rau muống xào nè, trứng ốp la nè, thịt kho nè...

-Được rồi, như thế này cũng đỡ mỏi lắm, cám ơn anh! – Em mỉm cười vẫn xinh như ngày nào.

-Việc gì phải cám ơn, nếu thích thì ngày nào anh cũng xoa bóp cho nhé!

-Mà nếu ba anh thích em như vậy.... – Em đột nhiên trầm ngâm

-Thì sao?

-Cưới luôn đi anh!

-Sặc máu....??!!

-Hì giỡn tý thôi mà, làm gì ghê vậy! – Em nheo mắt.

-Suýt chết...??!

-Đàn ông con trai gì yếu xìu...! – Em bểu môi.

-Uầy....! – Tôi ngậm đắng.

Ít lâu sau, các món ăn đã được dọn lên bàn trong thật là bắt mắt và ngon lành, có thể nói từ ngày Hoàng Mai chuyển về đây thực đơn của tôi phong phú ra hẳn, toàn là những món ngon không thôi, mặc dù những món này không có gì là lạ, tôi cũng có thể nấu được nhưng qua bàn tay chế biến của Hoàng Mai thì nó ngon hơn hẳn, nhìn cứ như là một món mới hoàn toàn vậy.

Ba tôi tuy vẫn còn ác cảm với Hoàng Mai nhưng cũng hài lòng với những món ăn ngon lành trên bàn, và tranh thủ lúc em xuống bếp dọn món khác lên thì ông đã thủ thì với tôi:

-Nếu mà không vì nhỏ này xảo huyệt quá thì làm dâu của tao được đấy!

-Ba này, Mai đâu có xảo huyệt gì đâu mà ba nói thế!

-Thôi tao không nói nữa, thưởng thức đồ ăn cái mày ạ, có thực mới vực được đạo chứ!

Có thể thấy ba tôi mang một chút gì đó tính cách của thằng Toàn đó là hay đá xoáy, nhưng không quá lố như nó, dù gì ông cũng là một người cha hết mực tận tụy, điều gì tốt đẹp ông cũng dành cho tôi hết, tuy có đôi lúc ông rất nghiêm khắc, sẵn sàng giáng những đòn roi tóe máu vào mông tôi nhưng những lúc như thế, tôi thấy mắt ông lúc nào cũng đỏ lên như ngấn lệ, vì vậy tôi luôn nghe theo lời ông, nhưng duy chỉ có vụ việc của Hoàng Mai lần này là tôi nhất quyết tin vào chính mình thôi...

Cùng ăn cơm với bọn tôi mà ông cứ huyên thuyên đủ chuyện, cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi mới được ngồi ăn chung thế này mà, có nhiều chuyện để kể với nhau lắm, ông thì hay kể những chuyện như dạy võ rồi đi hỗ trợ bắt cướp bla bla, rồi đến phiên bọn tôi thì lại kể cho ông chuyện học hành trên lớp nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của tụi thằng Vũ, kẻo lại làm ông lo lắng.

Rồi cũng có nói qua chuyện đi tập dợt văn nghệ của cả lớp:

-Tập văn nghệ à, thế một lát đi liền hay gì? – Ông trầm ngâm.

-Dạ, có gì để bọn con xin nghỉ một buổi, chắc là không sao!

-Thôi khỏi, cứ tập đi! Dù gì tao cũng không ở lâu được, mà hai đứa tập chung à?

-Dạ không, bạn Phong tập với người khác, con chỉ theo coi thôi!

-Ồ, mày làm diễn viên chính luôn hả Phong?

-Dạ thì chỉ là bất đắc dĩ thôi, nhưng cũng cố gắng!

-Làm sao thì làm, đứng có làm mất mặt dòng họ được rồi!

-Sặc, chỉ là văn nghệ thôi mà, đâu cần phải đặt cả dòng họ lên vai con chứ!

-Văn nghệ hay gì cũng vậy, chỉ cần mày có mặt trước đám đông thì phải làm rạng danh, biết chưa?

-Dạ.... – Tôi xui xị.

Kết thúc buổi ăn, dù muốn dù không thì tôi cũng phải chia tay ông tại đây, chắc có lẽ đến Tết ông mới về nhà trở lại, nhưng được thấy ông mạnh khỏe thế này tôi cũng vui rồi. Giờ thì tôi có thể an tâm mà giải quyết những chuyện còn bề bộn trước mắt. Nhưng chỉ một thắc mắc nhỏ thôi, vì sao ông lại nghi ngờ Hoàng Mai chứ?

----------------------------------

Trở lại với những buổi tập không đâu vào đâu của lớp tôi, từ ngày bị nhỏ Ngọc cho ăn trái đắng tời giờ thì thằng Huy không còn tò tè theo nhỏ nữa mà chú tâm hơn vào việc tập dợt, những thật ra là chú tâm vào tìm mục tiêu khác ấy chứ, mặc dù cũng có đôi chút lọng cọng nhưng coi như đã ổn rồi, tự tập ở nhà một chút nữa là ô kê con dê.

Đàn trai đàn gái đã duyệt, bây giờ là đến cặp cô dâu chú rễ phụ họa Toàn phởn và Kiều ẹo. Chã biết mặt thẩm mĩ của thằng Toàn này đến đâu mà cứ chê lên chê xuống con Kiều ẹo, chứ theo nhận xét của tôi thì nhỏ này cũng chẳng tệ là bao. Nếu xếp theo mức độ đẹp của tôi thì đường nhiên Lan đứng nhất rồi, thứ 2 là Hoàng Mai, thứ 3 và thứ tư lần lượt thuộc về Lam Ngọc và Ngọc Phương, nhỏ Kiều ẹo không đứng hạng 5 cũng đứng hạng 6, ấy vậy mà nó lại chê, nói là ẻo lả gì đó rồi còn chưa phải mẫu người nó thích nữa.

Thế nên vừa hô “diễn” là ngày lập tức nhỏ kiều ẹo chụp phốc lấy tay của thằng Toàn dắt đi tung tăng làm nó xám cả mặt mày, cứ la bài hãi lên:

-Ối sàm sỡ....bớ....giết người cướp sắc!

Nhỏ Kiều sau một lúc ngẫn người ra vì hành động của thằng Toàn thì cũng bắt đầu mếu mếu, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc báo hại cả đám phải an ủi nhỏ méo cả lưỡi, còn thằng Toàn thì bị tôi và thằng Khanh bắt lại giáo huấn:

-Phạm nhân Nhật Toàn quỳ xuống nhận tội! – Tôi chiễm chệ ngồi trên chiếc sofa phán xét khi thằng Toàn đã bị cả đám con gái kiềm chặt

-Buông ra, tui vô tội mà... – Toàn phởn vùng vẫy yếu đuối!

-Điêu phụ ủa lộn điêu dân to gan! Nhân chứng vật chứng rành rành mà còn dám cãi.

-Cãi đâu, tao chỉ tự vệ thôi mà, rõ là giết người cướp sắc!

-Bép...hoang đường, cho nhân chứng thứ nhất ra đối chấp! – Tôi vỗ đùi đánh bép bắt chước bao công xử án.

-Dạ thưa quan lớn lúc nãy con có thấy cái anh này sàm sỡ con gái người ta nè, trừng trị nó đi quan, quỷ sứ à! – Khanh khờ giả giọng nữ chơi đểu.

-Sàm sỡ cái đầu mày, thằng cờ hó bán đứng tao...

-Alô 1 2 3 4, tất cả im lặng nghe phán! Phạm nhân Toàn phởn tội danh hù dọa, sàm sỡ con gái nhà lành thành lập, tuyên án ngũ nữ phanh thây!

-Hả, gì nghe ghê thế! – Nó thất kinh.

-Thì 5 con nữ kéo mày ra đó mà!

-Không, đổi hình phạt đê!

-Vậy đổi thành trảm thủ, người đâu “nữ đầu trảm” đợi lệnh....

-Ẹc, nữ đầu trảm là gì?

-À, có bạn nữ nào cho mượn cái đùi gối đầu nó lên để chặt không!

-Quan lớn vô duyên, xử quan lớn luôn bây giờ! – Cả bọn nữ tru tréo, phản kháng quyết liệt!

-À dzậy thôi đổi thành mộc nhân hình đê!

-Gì vậy, tao nghe quen quen! – Toàn phởn trố mắt.

-À, đó là dựng thằng Toàn lên làm mộc nhân cho Lam Ngọc ấy mà!

-Ờ, được đó nghen, nhất trí luôn! – Cả đám nhốn nháo lên dựng thằng Toàn đứng dậy.

-Cờ hó Phong, lần thứ hai rồi nghen! Mày sẽ phải trả giá...á...ối...óe... - Nó tru tréo

Kết cục của thằng Toàn sau khi xử án xong thì khỏi phải nói, đưa tay cho nhỏ Kiều nắm vô điều kiền, đã thế còn phải chấp nhận những hướng dẫn từ chỉ đạo nghệ thuật Lam Ngọc nữa, nếu trái ý thì cả đám lại bắt làm mộc nhân, đường nào cũng chết, tiến thoái lưỡng nan.

Phải mất gần 2 tuần lễ mởi chính đốn được cặp cô dâu chú rễ trời đánh này. Kết quả là khi vừa hô “diễn”, có ngay một cặp cô dâu chú rễ hạnh phúc nắm tay nhau ra ngoài, mặt cô dâu thì hớn hở chưa từng thấy cứ như là có cả một núi vàng bên nhà chồng vậy, còn chú rễ thì khỏi phải nói, mặt mày mèo xệch như bị ép hôn làm cả lớp một phen cười đau cả bụng, lăn lê bò càng.

Nhưng mà người ta thường nói cười người hôm trước hôm sau người cười, lúc bọn nó tập dợt, tôi cười đủ kiểu từ ôm bụng cười cho đến lăn lộn cười thế nên khi đến lượt tôi và Lan tập thì bọn chúng đều hớn hở ra mặt, cốt là để chọc bọn tôi cho bằng được mà.

Bằng chứng là lúc bọn tôi mới chạm tay nhau thôi là bọn nó réo ùm lên rồi, lại còn kèm theo câu cảm thản “Ôi, Phong lưu quá!”, làm tôi tức muốn trào máu. Và đây cũng là dịp để thằng Toàn phởn trả thù:

-Ê, cái đoạn này hai tụi bây phải ôm nhau chớ!

-Ôm ôm cái đầu mày! – Tôi phản pháo.

-Hông đúng sao, bài này là miêu tả cặp tình nhân tầm tình với nhau chứ gì, ôm mới hợp chớ, đúng hôn mấy bạn!

-Ờ phải đó ôm đê, ôm đê! – Quần chúng nổi dậy hùa theo thằng quỷ Toàn.

-Ẹc, ôm ôm cái nỗi gì?

-Phải đó, đoạn này mình thấy không cần thiết! – Hoàng Mai khó chịu.

-Á...à....á...à...bênh kìa – Toàn phởn nhìn Hoàng Mai cười đểu.

-Toàn à, có vẻ ông thích làm mộc nhân lắm phải không? – Lam Ngọc đứng sau hăm he.

-Hế, đâu có đâu, chỉ đạo nghệ thuật cứ làm việc tiếp đi ạ! – Nó lui lại ngồi xếp re.

Giải quyết xong phần tử nổi loạn Toàn phởn, tôi và Lan tiếp tục việc tập dợt của mình, nhưng không dám mạnh dạn mà tập nữa bởi vì Hoàng Mai giờ đây đang dò xét từng cử chỉ của tôi, cứ y như rằng hể có hành động nào thân mật quá là bị tử hình ngày vậy, phải nói là xung quanh tôi cơ quan trùng trùng, sơ sảy một tý là toi ngay.

Nhưng Hoàng Mai và Toàn phởn không phải mối nguy hại gì lớn lao đối với việc tập dợt của tôi và Lan, nổi lo lắng hàng đầu của tôi đó chính là nhỏ Tiên, không ai khác ngoài nhỏ lúc nào cũng muốn chơi xỏ tôi cả, trong học tập cũng vậy, trong hoạt động lớp cũng vậy, và trong lần tập dợt này cũng không ngoại lệ.

Lúc diễn tập mấy cảnh nắm tay thì nó với đám bạn cứ hú hí cười làm tôi thấy nhồn nhột, không tài nào tập trung được, rõ là muốn phá tôi mà, thế nên tôi tức tối càu nhàu:

-Này, đừng có dùng cắp mắt đểu cán đó nhìn tôi, ngứa lắm, không tập được!

-Eo ôi ngứa à? Hay là có tật giật mình đây nhỉ! – Nhỏ tiên cười gian.

-Bà có thôi đi không?

-Ớ xời! Hổng đúng thì thôi, làm thấy ghê, không khéo người ta tưởng thiệt!

Mặc dù tôi đã lập ra quy tắc là không đả thương con gái nhưng nhỏ này vẫn cố ý muốn tôi phá vỡ quy tắc đó mà, “được, thích thì chiều!”

-Bà vừa nói gì nói lại xem! – Tôi lăm le nắm đấm trừng mắt nhìn nhỏ.

-Ơ...ơ, không...nghe thì thôi, tôi không nói lại đâu! – Nhỏ hoảng sợ lắp bắp.

-Này thì...

-Đừng Phong, hạn người này không đáng nói đâu! – Lan bình tĩnh ngăn tôi lại.

-Bao che nhau hở? – Nhỏ Tiên biểu môi.

-Hừm...! Mình không muốn nói nhiều với bạn, vì cơ bản bạn không hiểu tiếng người là gì!

-Bạn...

-Chỉ duy nhất một câu thôi, ủng hộ thì ở lại, không ủng hộ thì ra ngoài!

-Vậy sao...

-Thôi đủ rồi....! – Nhỏ Lam Ngọc cất tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

Giờ đây tất cả ánh mắt đang đổ dồn về nhỏ, chờ đợi phán quyết của vị lớp trưởng đáng kính...

Hít một hơi thật sâu, nhỏ nhìn bao quát xung quanh một lượt rồi nghiêm giọng:

-Được mọi người tín nhiệm làm lớp trưởng, mình luôn muốn các thành viên trong lớp đoàn kết và hòa đồng với nhau. Mấy tuần qua mình rất vui khi thấy các bạn đều có mặt rất đông đủ trong các buổi tập dợt của lớp, chắc chắn mình sẽ thông báo với cô chủ nhiệm để các bạn được khen thưởng, nhưng...– Bỗng nhỏ trừng mắt nhìn Tiên vượn làm nhỏ giật nảy – Mình cũng sẽ phạt nặng những ai cố ý gây rối, làm mất đoàn kết giữa các thành viên trong lớp. Chỉ còn vài ngày nữa là buổi lễ sẽ chính thức diễn ra rồi, thế nên kể từ ngày mai, các bạn nào không ở trong nhóm biểu diễn thì không cần tới nữa.

-Tại sao chứ? – Một nhỏ thắc mắc.

-Những ngày còn lại là thời gian để những bạn phụ trách tiết mục của lớp tập dợt lại lần cuối nên rất cần sự tập trung, hơn nữa lớp mình cứ kéo đông ngùn ngụt vào nhà Lanna hoài không thấy ngại sao?

Lam Ngọc vừa dứt lời, cả lớp lại nhao nhao lên bàn tán xôn xao như cái chợ, phản đối có, tán thành có có nhưng chung quy lại thì đa số là tán thành, nên:

-Mình thấy lớp trưởng nói có lí đấy, chúng mình đã làm phiền nhà bạn Lanna nhiều rồi – Một nhỏ đứng ra nói.

-Ừ phải rồi, để cho mấy bạn ấy tự luyện lần cuối đi.

-Phải đó...

Bla...bla...bla

Một loạt các ý kiến đồng tình với phán quyết của nhỏ lớp trưởng làm tôi nhẹ cả nguồi, cơn giận cũng nguôi lúc nào không hay.

-Được rồi các bạn, dù gì cũng sắp đến giờ về rồi, hôm nay chúng ta về sớm chuẩn bị tinh thần cho buổi lễ sắp tới nhé.

-Ừ được rồi, bye nhá!

-Tập tốt nhe!

-Bye!

Cả lớp vẫy tay bọn tôi  rồi dẫn xe ra về không một chút do dự, quả thật càng ngày tôi càng phục khả năng giao tiếp của nhỏ, không hổ danh là lớp trưởng đứng đầu lớp, luôn giải quyết ổn thỏa mọi công việc.

-Cảm ơn lớp trưởng nhé! – Tôi nhìn nhỏ cảm thán.

-Không có gì, nhưng ông từ nay về sau cũng phải  biết kiềm chế lại đấy!

-À...ừ, tui biết rồi!

-Vậy tụi mình cũng về luôn nhé Lanna!

-Ừ, mấy bạn về cẩn thận nhé, mai nhớ đến sớm để tập đấy! – Nàng mỉm cười vẫy tay!

-Ừ, bye!

----------------------------------

Cầm tay Mai đi dạo ở công viên gần nhà, chẳng biết sao tôi cảm thấy tâm trạng mình nặng nề lạ lùng, suốt buổi tôi chỉ nghĩ đến Lan mà tự trách mình quá nóng tính trong tình huống đó, như thế thì chả khác gì tự nhận mình có tình ý với Lan, cơ mà con nhỏ Tiên nó khích tôi trước mà mọi chuyện cũng tại con nhỏ hỗn xược đó mà ra cả.

Sau khi đã đổ hết tội lỗi cho nhỏ Tiên, tôi mới quay sang Hoàng Mai, em ấy vẫn líu ríu đi bên cạnh tôi, dường như tưởng tôi vẫn còn bực tức nên không dám nói chuyện.

Tiến lên trước một đoạn, tôi quay người đối diện với em rồi mỉm cười thật rạn rỡ:

-Nè, làm gì mà buốn thế?

-Tưởng anh còn bực chuyện lúc nãy nên em không dám mở lời! – Mai bối rối.

-Ây dà, anh hào phóng rộng lượng lắm, không chấp mấy chuyện cỏn con đó đâu!

-Um.....! – Em vẫn thở dài, không nói một lời nào.

-Ơ, sao thế? Lại có việc gì nữa à?

-Lúc nãy anh cãi nhau với nhỏ Tiên, em định ra ngăn nhưng Lanna đã mở miệng trước rồi, em cảm thấy mình vô dụng quá!

-Y không đâu! Lúc nãy em mà vào nữa thì anh còn lo hơn thêm đấy, thế nào nhỏ Tiên cũng kiếm cớ nói móc cho coi!

-Thế nếu anh lỡ can dự vào rồi bị nhỏ Tiên kiếm chuyện thì sao? – Em tròn xoe mắt.

-Thì thịt nhỏ luôn chứ sao, bỏ tật dám chọc giận bạn gái anh!

-Ui, nhỏ cũng là con gái mà!

-Anh chả xem nhỏ là con gái gì cả! Cứ suốt ngày kiếm chuyện với anh thôi, em cũng cẩn thận đấy, đừng có tiếp xúc nhiều với nhỏ đó!

-Hi....! – Em nhìn tôi cười tươi, ửng hồng đôi gò má.

-Hử, mặt anh bị dính gì á?

-Hông có! – Em cười chúm chím.

-Hông có sao cười?

-Chụt...em vui vì anh cũng quan tâm đến em đó! – Hoàng Mai bỗng nhón chân đặt vào má tôi một nụ hôn phớt.

-Ớ...! – Tôi sững người.

-Hi, có người bị hớp hồn!

-Thì...tuyệt chiêu lợi hại thế, sao chịu nổi!

-Yếu quá đi à! – Em chun mũi nũng nịu.

-Thì từ từ, yếu yếu chứ sau này mạnh lên mấy hồi! – Tôi chống chế yêu ớt.

-Mà nè...! – Em bỗng nhiên trầm giọng.

-Ơ, gì nữa?

-Ngày mai anh sẽ đi tập một mình với Lanna đó!

-Rồi sao?

-Em sợ...

-Sợ gì...?

-Um..............- Em vẫn ấp úng không nói.

-Không sao, nói đi mà...!

-Em sợ cái gọi là...phim giả tình thật Phong à...!

Trái tim tôi bỗng nhói lên như bị ai bóp nghẹn, cảm giác bối rối lại dâng trào lên khó chịu vô cùng. Vậy là em vẫn còn nghi ngờ mới quan hệ giữa tôi và Lan hay sao? Tôi đã thôi không còn dạy Lan học võ rồi mà, dạo này lại ít nói chuyện với Lan nữa, sao em vẫn còn nghi hoặc chứ! Không lẽ em đều biết những lần tôi thơ thơ thẫn thẫn là đang suy nghĩ về Lan hay sao chứ! Chắc là không đâu, làm sao em lại có khả năng đọc suy nghĩ của người khác được. Dù nghĩ tới Lan những bạn gái của tôi bây giờ là em mà...

-Không đâu, chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu! – Tôi kéo em sít lại gần mình.

-Ừ, có lẽ em hơi lo rồi, anh Phong yêu em lắm mà, phải hông?

-À ừ, phải mà...! – Em cười rạn ngời làm tôi bối rối.

-Um...em tin anh đấy! – Mai khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi.

Thế là kể từ ngày mai, tôi sẽ tự thân đến nhà Lan để tập dợt văn nghệ và không có Hoàng Mai bên cạnh, điều này tôi không biết là nên vui hay nên buồn đây, chỉ biết rằng ai trong số bọn họ đau thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Âu thì cứ làm như thằng Toàn đã nói, tùy cơ ứng biến vậy...

Chương 39

-Đây nè, Phong uống đi, lâu ngày gặp lại mà vẫn còn yếu như xưa! – Lan mỉm cười khẽ đặt tách cappuccino trước mặt tôi.

-Sặc, còn chưa đứng tim chết là may rồi ở đó mà yếu với chả mạnh nữa! – Tôi khẽ nhấc tách cafe lên mà nốc một ngụm để trấn tĩnh.

Số là theo lời Lam Ngọc thì chỉ có những người phụ trách tiết mục văn nghệ của lớp mới đến nhà Lan tập dợt thôi, thế nên tôi đành phải một mình đến nhà Lan mà không có Hoàng Mai bên cạnh. Chả biết thiên thời địa lợi nhân hòa thế nào mà đám đàn trai đàn gái ở nhà tự tập, còn thằng Toàn phởn thì bận công chuyện không đến được, nhỏ Kiều ẹo thì khi nghe thằng Toàn không có mặt thì cũng chả thèm tới.

Tổng hợp lại các dự kiện trên thì có thể suy ra được, tôi bây giờ đang ở nhà một mình với Lan theo đúng nghĩa cô nam hỏa nữ.

Thế nhưng khi mới vừa vào nhà Lan, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tôi đã bị Lan dùng mặt nạ hình zombie hù phát muốn xó ra quần, suýt ngất và đó là lí do tại sao giờ đây tôi ngồi co rúm trên ghế sofa mà nhắm nháp tách cà phê nóng.

-Rõ là yếu còn gì!  - Nàng bểu môi.

-Cái mặt nạ đó lấy đâu ra mà nhìn khiếp thế?

-À, đó là vật kỉ niệm hồi ở cấp hai Lan tham gia halloween đó!

-Cái này đi đêm là hết sảy! – Tôi cầm chiếc mặt nạ lên tấm tắc.

-Thích không, Lan tặng Phong đấy!

-Không đâu, Phong nhận món quà này thì không tiện cho lắm! – Tôi dè chừng.

-À, hiểu rồi, yếu chứ gì? – Nàng nheo mắt.

-Thì....yếu.... – Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài chống chế yếu ớt.

Cơ mà nhờ yếu thế mới được thưởng thức lại hương cà phê cappuccino thơm nồng của nàng ấy chứ, phải nói là từ hương vị, màu sắc đến cách trang trí vẫn y như ngày nào, thậm chí tôi còn cảm thấy nó ngon hơn trước nữa, chắc có lẽ lâu nay phải thưởng thức cái vị cà phê không đâu ra đâu do mình tự làm nên đã chai lì vị giác rồi, hôm nay được tách cà phê của nàng đả thông kinh mạch trở lại nên thấy khác hẳn.

-Nè, bình tĩnh lại chưa đó! – Nàng nheo mắt.

-Chưa, còn sợ lắm... – Tôi viện cớ để được thưởng thức tách cà phê của nàng lâu hơn

-Vậy để Lan mở nhạc nghe cho thư giản nhé!

-Ừ...ờ! – Tôi chỉ gật đầu qua loa vì âm nhạc đối với tôi chẳng khác nào cây đàn với con trâu.

Thế nhưng khi bản nhạc từ chiếc điện thoại nhỏ nhắn của nàng vừa cất lên, tôi bỗng cảm thấy lòng mình thật xao xuyến, cứ như đã nghe bài hát này ở đâu đó rồi bởi vì giai điệu của nó quá êm đềm, quá xảm xúc cứ khiến trái tim tôi rung động:

“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng

 Làn mây bay đã yêu tóc em

 Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng

 Áo trắng em bây giờ tan trường...”

Khẽ ngắm nhìn Lan vừa đung đưa chân vừa hát theo điệu nhạc, tôi bỗng thấy nàng đẹp hơn hẳn. Không dám bàn cãi gì thêm về ngoài hình của nàng nữa, bởi vì nó đã quá hoàn hảo trong mắt tôi rồi, ở đây tôi chỉ bàn về tâm hồn của nàng thôi, tôi cảm thấy ở nàng có hai tính cách trái ngược nhau, đó là một Lanna lạnh lùng, trầm tính và một Lanna trẻ trung, hoạt bát.

Cả hai tính cách đó tôi đều thích, đôi khi nàng lạnh lùng để tim tôi bồi hồi, xao xuyến, đôi khi nàng lại tinh nghịch để tim tôi ấm áp, hạnh phúc. Đối với tôi, tất cả những gì thuộc về nàng điều khiến tôi ngập tràn cảm xúc...

-Hù....

-Ơ...hả??!!

-Á....Á...!

Lúc tôi còn đang suy nghĩ mông lung thì Lan đã lén ngồi cạnh tôi hù thêm phát nữa làm tôi giật mình, hất luôn tách cà phê lên mình Lan, cũng may là cà phê đó đã nguội rồi nên không có gì đáng lo ngại, chỉ có điều là áo quần Lan đã dính bê bết nước cà phê, thậm chí còn dây lên cả tóc nữa, nhìn nàng mà tôi ân hận vô cùng...

-Hic, xin lỗi, Phong không cố ý!

-Hu, làm gì mà phản ứng ghê vậy, mới hù có tý thôi mà! – Nàng nũng nịu sướt mướt.

-Nói chung là ngàn lần xin lỗi! – Tôi quýnh quáng kiếm đồ lau vì bây giờ cả bộ sofa cũng dính cà phê tèm lem.

-Thôi, Phong phụ Lan lột áo nệm sofa ra đi, kẻo cà phê khô rồi khó giặt lắm!

-Còn Lan thì sao?

-Lan vào tắm tý đã!

-Uầy, rồi Lan cứ tắm đi, để Phong lo cho! – Tôi cười méo xệch

Đoạn rồi Lan hớt hải chạy lên lầu để lại mình tôi hùng hụt tách từng chiếc áo gối của bộ sofa ra. Nói thật thì bộ sofa nhà tôi cả năm mới giặt một lần, cũng là để đón tết thôi chứ chả ham hố giặt là bao, dù có bị dính nước gì thì tôi cũng lấy khăn lau cho khô là xong chứ đâu có kĩ lưỡng như nhà Lan chứ. Cơ mà từ ngày có Hoàng Mai về nhà thì tôi cũng có kĩ một chút đấy, bởi vì em cũng hay hăm he việc làm ghế sofa bị dơ lắm, nhất là khi tôi ngồi ăn trên ghế. Giờ thì quen rồi, cứ mỗi lần ăn quà vặt phải lúi húi ở dưới bếp xong mới lên ghế sofa ngồi.

Và thể theo lời Lan gọi với lúc đang ở trên lầu thì tôi cho toàn bộ những chiếc đệm bị dính cà phê vào bồn tắm nước nóng. Quả thật nước cà phê sau khi gặp nước nóng đã tan bớt một phần, việc còn lại là vò kĩ một tý chắc sẽ tan hết thôi, đúng là con gái có khác, những việc này lúc nào cũng rành hết, sau này chắc tôi cũng phải học một khóa mẹo vặt nội trợ mới được.

Thế nhưng còn đang loay hoay với mấy miếng đệm sofa trong nhà tắm thì bất chợt điện thoại tôi réo vang lên:

-À lố, ai đấy!

-Phong đấy hả?

-Ủa là Lan hả, trong nhà gọi làm gì vậy?

-Lan để quên chai dầu gội trong nhà tắm ở dưới rồi, lấy lên dùm Lan với!

-Chai nào, nhiều quá không biết đường lấy! – Tôi trố mắt nhìn một loạt các mĩ phẩm trước mặt.

-Cái chai có chữ Loreal ấy, màu đen...

-Rồi, đợi tý mang lên ngay...

Bất chợt, tôi giật mình nhận ra tình huống lúc này đang khá là nguy hiểm:

Lan đang tắm trong nhà tắm ở phòng nàng, mà quên chai dầu gội thì có nghĩa là còn đang tắm, mà còn đang tắm thì đương nhiên không có mặc gì hết, mà không có mặc gì hết thì...

Chỉ nghĩ đến đó thôi thì mặt tôi đã đỏ bừng, tim bắt đầu đập loạn nhịp cả lên, đôi chân tôi không còn nghe lời mình mình nữa, cứ bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như thiếu máu, cầm chai dầu gội trên tay mà suýt rớt hết mấy lần, như thế chẳng phải là tôi sẽ đưa chai dầu gội này cho Lan hay sao, đưa tận tay luôn mới ác...ò_ó

Đặt chai dầu gội lên bàn rồi ngồi xuống sofa tầm ngầm suy nghĩ , tôi không tài nào tưởng tượng được cái cảnh tôi đưa thứ này cho Lan sẽ ra sao. Một là Lan tự thân mình ra lấy, hai là tôi trực tiếp vào nhà tắm đưa cho Lan, mà không đưa lại không được, cứ như phía trước là vực thẳm đằng sau là con hổ vậy ở lại cũng chết mà tiếp tục đi cũng chết, chẳng lẽ lại bịt mắt mà vào phòng Lan?

Thế nhưng, còn chưa kịp suy nghĩ xong thì Lan lại gọi điện hối thúc:

-Phong làm cái gì mà lâu vậy, đem lên cho Lan đi, sắp lạnh chết rồi nè!

-Rồi rồi, đem lên ngay...

-Ừa, nhanh đấy...!

Thay kệ tới đâu thì tới, bất quá thì chịu khó nhắm mắt lại đưa cho Lan thôi, lỡ có đụng nhằm thứ gì thì xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà, dù gì thì người nước ngoài cũng khá là thoải mái, tự do, cùng lắm là ăn tát thôi, còn không thì ăn luôn nguyên bài “thập bát triệt thủ quyền” rồi nằm viện vài hôm là khỏi ngay ấy mà.

Nói là làm, tôi bắt đầu lê bước lên từng bậc cầu thang rồi tiến đến phòng nàng một cách chầm chạp và có phần rụt rè, sợ sệt:

-Cốc...cốc...cốc...Phong mang chai dầu gội lên này!

-Cửa phòng không khóa, Phong mang vào đi!

“Lại còn cửa phòng không khóa nửa cơ à, sao giống kiểu mời gọi thế này. Kệ, vào luôn, tới đâu thì tới.”

Vừa bước vào phong Lan, mùi hương nước hoa sộc vào mũi tôi thơm phức, hơi lạnh từ chiếc điều hòa phả vào người tôi nghe lạnh ngắt cả thân mình. Nghe nói ở nước ngoài lạnh lắm, chẳng lẽ khí hậu nơi Lan ở lạnh thế này sao, nếu quả thật là vậy thì tôi chẳng ham hố gì ra nước ngoài nữa rồi, có mà chết cóng ở bên ấy, chắc là ai sống quen thì mới sống được thôi. Hèn gì, chắc khí hậu ở đây nóng nên Lan mới mặc những bộ đồ thoải mái đây mà.

Công nhận, phòng Lan trang trí đẹp ghê, khắp phòng toàn là màu vàng sẫm của lá vàng mùa thu nhìn ấm cúng lắm, trên kệ sách còn trưng bày thêm mấy chai rượu Tây nữa, nghe đâu ba nàng làm ở công ty sản xuất rượu, thảo nào đô của nàng lại mạnh đến thế, chắc có lẽ thằng Khanh khờ cũng đành chào thua thôi.

Đang ngắm ngía say sưa mấy chai rượu trên kệ sách thì Lan đột nhiên gọi phắt từ đằng sau làm tôi giật mình mém rớt chai rượu:

-Chơi gì hù hoài vậy?

-Ai bảo có người thèm rượu cứ ngắm nghía mấy chai rượu hoài!

-Bậy, thèm đâu mà thèm, tại thấy đẹp quá cầm lên ngắm chút xíu thôi!

-Hì, vậy đưa chai dầu gội cho Lan nào!

-N...n..nè...!

-Gì vậy, sao không quay mặt lại!

-Thì, cứ cầm chai dầu gội đi, h..hỏi làm gì?

Chả là từ hồi bị Lan hù tới giờ tôi chỉ dám đứng quay lưng lại với nàng thôi chứ làm gì dám đứng đối diện với nàng mà nói chuyện chứ, biết đâu nàng không có một mảnh vải trên người thì sao, tuy người nước ngoài coi chuyện này là chuyện thường nhưng tôi là người Việt Nam mà, dễ mang tiếng lắm.

-Ê nè, quay mặt lại đây nói chuyện coi! – Nàng tức tối.

-Ẹc, lấy chai dầu gội vào tắm đê, hỏi hoài!

-Hông thích, giờ quay mặt lại mới vào tắm...

Sặc, trên đời làm gì có con gái bướng bỉnh thế này, lại còn chờ người ta quay mặt lại mới chịu dzô tắm nữa, nghĩa lý gì thế?

-Không quay mặt lại là Lan dùng vũ lực đấy!

-không!

-1....có quay hông?

-Không...!

-2...hỏi lại có quay hông?

-Không bao vờ!

-3...hỏi lại lần cuối!

-Quên đi gái!

-Không quay này! – Nàng lấy hai tay vặn đầu tôi lại.

-Á....Phong không có thấy gì đâu! – Tôi quýnh quáng che mắt lại.

-Thì ra nãy giờ Phong...hihihi hahaha khẹc...khẹc!

Chả hiểu sau khi thấy tôi che mắt lại thì Lan chỉ cười, à cười chỉ thôi thì không đúng, mà phải nói là cười hả hê, cười nghiên ngả, vì nhe giọng cười của Lan thì có vẻ khoái chí lắm. Phải rất lâu sau đó nàng mới nhịn cười được mà nói chuyện với tôi được, còn tôi thì vẫn cứ bịt mặt như hiệp sĩ mù vậy:

-Trời ơi, bỏ tay ra dùm cái đi ông nội ơi!

-Sặc, bỏ tay ra rồi lỡ thấy thì sao?

-Thì cứ bỏ tay ra đi, cho nhìn miễn phí đó!

-Éc, con gái con đứa ăn nói kiểu gì thế!

-Thì cứ bỏ tay ra đi mà, không sao đâu!

-Đã bảo là không mà, Phong còn trong sáng lắm đó!

-Không bỏ này! – Nàng kéo hai tay khỏi mắt tôi.

-Ây da, nhỏ này, muốn nhìn chứ gì, chơi luôn... – Tôi tức tối bỏ hai tay khỏi mắt mình.

Thế nhưng trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Lan giờ đây đang khoác một bộ áo choàng tắm kín bít khắp người, muốn tìm chỗ nào hở cũng khó, đã thế còn quấn thêm cái khắn tắm trên đầu nữa, hệt như người Ấn Độ vậy.

Thấy tôi ngớ người ra vì tưởng bở, nàng nhìn tôi chúm chím cười không quên châm chọc tôi mấy câu:

-Sao, nhìn đã chưa? Có giống trong tưởng tượng hông?

-Thì Phong cứ tưởng... – Tôi chẳng biết nói gì ngoài cúi gằm mặt.

-Tưởng là Lan không mặc gì ra ngoài lấy chai dầu gội hả?

-Ừ...ùm!

-Trời ơi, Lan đâu có ngốc đến vậy chứ! – Nàng cười giả lả mà đấm nhẹ vào ngực tôi.

-Ai biết, tưởng người nước ngoài tự do...

-Y, Phong nghĩ vậy là sai lầm đó nhe! Tự do thì tự do, chứ không phải muốn làm gì cũng làm đâu, việc gì cũng phải có chừng mực hết đó!

-Ừ, giờ thì biết rồi!

-Vậy đi ra được chưa, hay đợi Lan tắm xong rồi xuống một thể đây!

-Ặc, ra liền chứ! – Tôi luống cuống đi về phía cửa phòng.

Thế nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa phòng thôi tôi nghe một tiếng lộp cộp phát ra từ phòng nàng. Giật mình xoay lưng lại thì đã thấy nàng đang mò mẫm thứ gì đó dưới sàn, kế đó là chai dầu gội đang tràn ra ngoài vì va đập mạnh:

-Chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi hớt hải dìu nàng lên giường tiện tay với luôn chai dầu gội còn loang nước.

-Không biết nữa, mắt Lan bỗng mờ đi không nhìn thấy gì hết!

-Bây giờ đã thấy lại chưa! – Tôi bắt gió vào hai thái dương nàng.

-Um...thấy rõ lại rồi, cảm ơn Phong nhé!

-Lên bệnh viện xem đi, tự dưng mắt mờ thì không bình thường chút nào!

-Không sao đâu, chắc là do chờ Phong lâu quá nhiễm lạnh đó!

-Ớ, liên quan đến Phong sao?

-Phải rồi, ra ngoài đi, đợi Lan tắm xong đã! – Nàng đẩy lưng tôi ra ngoài.

Quá gấp gắp vì bị nàng đẩy, tôi bước nhầm vào vũng dầu gội ban nãy chưa kịp lau nên trượt chân bật ngửa ra sau kéo theo Lan ngã oạch xuống đất đau điếng.

-Ơ Lan...ối - Vừa kịp mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh thì đã bị nàng trùm khăn kín bít vào đầu chẳng thấy được gì nữa.

Sau một hồi quằng quaị dưới sàn nhà để thoát khỏi chiếc khăn tắm, tôi cũng trấn tĩnh lại được mà ngồi bệch dưới sàn, cái mông ê ẩm cứ đau nhói lên do cú tiếp đất kinh hồn lúc nãy, đồ rằng nhà Lan không phải sàn gỗ thì cái mông tôi đã đi chầu trời từ lâu rồi, cũng may là chỉ ê ê thôi.

Đột nhiên từ trong nhà tắm phát ra tiếng nước chảy làm tôi ngạc nhiên, nhìn dáo dát xung quanh thì không còn thấy Lan đâu nữa, chẳng lẽ lúc nãy nàng trùm khăn vào đầu tôi rồi chạy tót vào nhà tắm luôn à. Người tôi yêu bất bình thường thế sao?

-Ơ này Lan úi!

-Gì nữa đấy, vẫn chưa đi sao? – Tiếng nàng lảnh lót trong phòng tắm

-Lúc nãy làm gì trùm đầu Phong kín bít thế kia, au da...ê mông quá!

-Cho bỏ tật hậu đậu, Lan mém tý nữa bị Phong đè chết rồi đấy!

-À...ừ...xin lỗi!

-Thôi Phong xuống phòng khách đợi đi, Lan tắm xong rồi xuống tập dợt luôn!

-Ừ, ok! – Tôi lều bều nhấc cái thân tàn phế lên.

Dường như do chấn động mạnh quá hay sao mà cứ mỗi bước xuống cầu thang thì cái mông tôi lại nhói lên đau thấy tía luôn và khi đặt mông ngồi xuống ghế sofa thì còn nhói gấp bội phần. Chẳng lẽ mới ngã chút xíu mà tôi bị ung thư mông rồi sao, kiểu này mà có đứa nào chơi đểu đá vào mông tôi phát chắc thăng thiên mất.

Cơ mà cũng hên, sao một hồi dùng bài xoa bóp trật đả thì nó đã đở đau hẳn, chỉ còn âm ỉ một chút thôi.

Ngồi tựa đầu ra chiếc ghế sofa để thư giản, tôi chợt giật mình sựt nhớ lại tình huống té ngã lúc nãy, dù chỉ trong tít tắc thôi nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ lắm, khi vưa xoay đầu lại thì tôi đã kịp thấy một màu tóc óng vàng lóe lên trước khi nàng ụp cái khăn vào đầu tôi rồi chạy mất dạng vào trong nhà tắm.

Chẳng lẽ tôi lại nhìn nhằm hay sao nhỉ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy tôi đã thoáng thấy tóc Lan màu vàng, óng luôn. Rồi còn chai dầu gội nữa, nước dầu gội sao lại là màu đen, còn rất dính nữa, lúc nãy lỡ làm dính một ít vào tay thôi mà đến giờ kì mãi nó vẫn không ra, thế là thế nào nhỉ?

Một lát sau, Lan cũng lỉnh kỉnh từ trên lầu đi xuống, giờ đây tóc nàng là một màu đen tuyền chứ không như trong tưởng tượng của tôi lúc nãy nữa, càng nhìn nàng, tôi càng cảm thấy bí ẩn và nghi hoặc, phải chăng nàng đang giấu tôi điều gì đó sao?

Bất giác tôi lại nhớ đến lần tôi và nàng cùng trò chuyện ở khu chợ chiều:

“-Mà đây không phải là điều duy nhất Lan muốn giấu đâu!

-Còn chuyện gì nữa sao?

-Điều mà Lan muốn giấu không tiện nói, đến một lúc nào đó Phong sẽ tự khắc biết thôi.”

Liệu đó có phải là lúc này hay không nhỉ, dù gì tôi cũng chỉ thấy phớt qua thôi, không thấy rõ thật sự, cho dù có thấy rõ thật sự đi chẳng nữa tôi cũng chẳng bao giờ dám hỏi nàng về vấn đề đó, nàng đã muốn giấu thì có hỏi thế nào đi chẳng nữa cũng chắng có kết quả, chi bằng cứ để sự việc tiếp tục diễn ra vậy.

-Bộ ghế sofa sao rồi? – Nàng nghiêng mái đầu hỏi tôi.

-À, chà sạch rồi đấy, còn đang để trong nhà tắm!

-Hi, cám ơn Phong nhé!

-Ô xời, chuyện nhỏ, ở nhà bị bắt làm hoài ủa lộn ở nhà làm hoài nên rành lắm!

-Ừ, hì...! Vậy mình bắt đầu tập được chưa?

-Ok, tập ngay và luôn!

Thế là tôi tạm gác những mối nghi hoặc về Lan sang một bên, bắt đầu chú tâm vào việc tập dợt cho tiết mục văn nghệ của lớp, và lần này chỉ có tôi và nàng mà thôi.

Cứ tưởng không có người quấy phá thì tiến độ tập dợt sẽ được tăng nhanh, ai ngờ đó chính là trở ngại lớn nhất đối với tôi. Bởi lẽ trong bài hát cần có những cảnh nắm tay, tựa vai, nếu tập mà có người chỉ đạo thì không hề gì, đằng này nhỏ Lam Ngọc lại giao toàn quyền quyết định cho tôi và Lan, hai người mà thực hiện những cảnh ấy thì...

-Phong làm gì lọng cọng vậy?

-Thì tại chưa quen!

-Có bàn tay thôi mà nắm cũng không được sao?

-Sặc...

Còn những lúc tựa vào nhau thì:

-Ui, Lan có bị bệnh truyền nhiễm gì đâu mà Phong cứ dè dặt thế kia?

-Uầy, thì từ từ nó mới quen được!

-Ơi, vậy thì chừng nào mới tập xong đây?

-Cứ từ từ rồi cháo nó cũng nhừ!

Vậy đấy, cứ mỗi lần nắm tay hay để nàng tựa vai là tôi liền bị khớp ngay, mặc dù những việc này tôi đã làm cùng Hoàng Mai cả chục lần rồi, nhưng với Lan thì lại là một cảm giác khác, nó bồi hồi và ngập tràn cảm xúc hơn nhiều, nói thằng ra thì với Hoàng Mai chỉ là cảm giác bảo vệ, chở che, còn với Lan là một cảm giác bồi hồi, ngượng ngùng khó tả, bởi vậy tôi không thể nào giữ bình tĩnh quá lâu trước mặt Lan được.

Thế nhưng sau một hồi vất vả làm quen với vai diễn. tôi cũng có một số thành tựu nhất định, vì bao nhiêu cảm xúc tôi đều dồn nén vào trong người hết rồi nên nhìn bên ngoài tôi rất là tươi tỉnh, nhưng thực sự thì lúc nắm tay Lan tim tôi đập muốn bễ lồng ngực, còn lúc để Lan tựa vai thì tôi gần như hóa đá, chịu thôi bản chất thì vẫn là bản chất mà.

Tập chừng được vài giờ thì cũng đến bữa trưa, vừa tính tạm biệt Lan về nhà thì lại có người đến nhấn chuông. Lan sau khi ghé mắt vào màn hình bé tẹo gần cửa bếp thì quay sang nhìn tôi mà cười huyễn hoặc:

-Phong sướng rồi nhé, khỏi cần về nhà luôn!

-Ơ, là sao?

-Ra mở cổng đi thì biết ngay.

Tôi thì chả hiểu tẹo gì, nhưng cũng nhấc mông khỏi chiếc ghế sofa mà chạy ra ngoài mở cổng.

Vâng, theo lời Lan mở cổng thì biết ngay, nhưng tôi chưa kịp mở cổng thì đã biết luôn rồi, người đó ai khác chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang ngồi sau xe của thằng Toàn phởn và theo sau đó là đám diễn viên trong đôi văn nghệ của lớp tôi, không thiếu một ai từ Khanh khờ cho đến tụi thằng Huy.

-Ẹc, kéo đi trẩy hội hay gì vậy? – Tôi thất kinh.

-Hỏi thằng Toàn kìa, tao đang ngủ ngon lành lại bị cả đám tới gọi cửa! – Khanh khờ ngáp dài như còn say ke.

-Ế, không phải tao, hỏi bé Mai của mày kìa! – Toàn phởn hất hàm về phía Mai.

-Vậy là sao?

-Hi, mọi người đâu cần khó chịu vậy chứ, mình thấy càng đông càng vui mà! – Em nheo mắt cười duyên.

-Ừm, đáng lẽ hôm nay nghỉ một buổi ở nhà tự tập nhưng thôi gom lại diễn lần cuối cũng được! – Lam Ngọc thở hắc tỏ vẻ chán nản lắm.

-Còn không ra mở cổng đón anh hai mày vào, đứng đó làm gì? – Toàn phởn lớn giọng lên mặt.

-Từ từ, đập mặt mày giờ! – Tôi lều bều mở cổng.

Ai ngờ đâu Hoàng Mai hôm nay tới nhà Lan chứ lại còn kéo theo nguyên băng luôn, thiệt đúng là oan nghiệt, cảm giác lúc này của tôi chẳng thể nào miêu tả được, cứ như vừa rớt từ trên trời xuống vậy, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Nhưng mà Hoàng Mai làm sao lại biết tôi tập với Lan một mình nhỉ, thuê thám tử theo dõi tôi chăng?

Như để giải đáp thắc mắc, vừa vào đến nhà thì thằng Toàn đã kéo tôi ra gốc táo vườn nhà Lan để bàn chuyện rồi:

-Chu choa, con Mai nhà mày lanh lợi khiếp luôn!

-Sao lanh lợi?

-Mới sáng nó đã gọi điện cho tao hỏi thăm tình hình rồi. Khi biết được mày tập một mình thì nó cứ nằng nặc đòi tao chở đi rũ từng đứa một, chịu thua luôn.

-Uầy, thì tại tụi bây làm biếng nên em nó gọi hộ đấy thôi!

-Mày kém quá, không biết dụng ý của con Mai là gì sao?

-Là gì?

-Phong, vào ăn cơm nè? – Hoàng Mai lảnh lót từ trong nhà.

-Thôi, mày vào ăn cơm đi, nói bây giờ thì mày không tin đâu!

-Gì chứ, tao cũng thông minh lắm chớ bộ!

-...gặp gái cái nó ngu!

-Hạ nhục tao hả mạy?

-Sự thật là thế mà, thôi cứ vào ăn cơm đi, mấy việc này tao thấy lúc nào cần thì nói cho mày thôi!

Thế nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành lê thân tàn vào nhận hộp cơm quý giá từ Hoàng Mai mà ăn cho đỡ đói lòng. 


Đọc tiếp: Cappuccino 1.0 - Phần 15
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Cappuccino 1.0
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM