Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Cappuccino 2.0 - phần 37

Chương 95:

-Thằng Phong đâu rồi, ra mở cổng cho bố mày nhanh!

Thấp thoáng ngoài cổng nhà, tiếng thằng Toàn réo vang lên. Tôi lật đật chống cặp nạn với chiếc chân đã được bó bột ra cổng mở cho nó.

Đã gần một tháng kể từ khi tôi đi bó bột ở bệnh viện và cũng ngần ấy thời gian thằng Toàn phải chở tôi đi học mỗi ngày. Nó đã nhượng lại việc chở bé Phương cho Lam ngọc để bảo kê tôi đến trường. Nay là đúng kì hạn tôi phải lên bệnh viện để tái khám chỗ gãy để xem tình hình lành thương của tôi.

Cũng phải nói qua về kì cắm trại lúc trước để mọi người nắm bắt tình hình đầy đủ nhất đã. Trong lần cắm trại đó, về phần thi nấu ăn và trang trí trại, nhóm của Hoàng Mai đương nhiên giành vị trí quán quân với số điểm cao nhất từ ban giám khảo. Toàn phởn với bé Phương ôm trọn giải nhất cuộc thi chạy xe đạp chậm, hai đứa này thì quá hiểu ý nhau rồi, giành giải thì không phải là điều ngạc nhiên. Còn về kéo co thì hơi bi đát một tý, lớp tôi  chỉ đạt giải nhì toàn khối xếp sau tụi A2 do tụi nó quá trâu bò, chẳng thể làm gì được với mấy thân hình như bồ tượng của tụi nó. Tuy nhiên với số tiền đoạt giải nhì cũng đủ cho lớp tôi có một bữa tiệc sơ sơ để gọi là đánh dấu kí ức vào tâm trí rồi.

Trở lại với hiện tại, tôi đang bon bon trên đường đến bệnh viện với thằng Toàn vừa bàn chuyện thằng Nghĩa với nó. Mấy tuần nay, thằng bí thư đó cứ liên tục hẹn Ngọc Lan đi chơi mọi khi có thời gian rảnh làm tôi thấy ngứa ngấy tay chân vô cùng, nhưng vì phải lo tịnh dưỡng chân theo lời của thằng Toàn nên phải rán nhịn nhục cho đến ngày hôm nay, chỉ sau ngày hôm nay thôi tôi sẽ chính thức khai chiến với nó.

-Ê Phong! Mày làm gì mà tao hỏi không thèm trả lời mạy?

-Mày hỏi gì?

-Lạy mày luôn! Tao hỏi là sau khi hạ gục thằng Nghĩa xong rồi, mày có dự định làm gì không?

-Làm gì là làm gì?

-Chết dở với thằng này, nói sao cứ FA mãi là thế! Ý tao nói là mày có định tiếp tục cưa con Lanna không?

-Thì đương nhiên…ai mà biết được!

-Khỉ bố mày, cứ lưỡng lự, cà kê mãi ở giá thì đừng trách sao xui nghe con!

-Uầy, để tới đó rồi tính! Bây giờ phải loại thằng Nghĩa ra khỏi vòng chiến đã!

Đột nhiên Toàn phởn trầm ngâm thở dài:

-Mày tưởng tao không muốn sao, nhưng việc này khó ăn lắm!

-Sao thế, mọi thường mày tự tin lắm mà!

-Ờ, nếu nó chỉ là mấy thằng con nhà giàu ăn không ngồi rồi thì dễ đối phó rồi, nhưng nó là bí thư đoàn trường đấy mày biết không? Ngay cả giáo viên còn phải nễ nó, huống chi ba của nó còn là thầy hiệu trưởng nữa!

-Thế là hết cách à?

-Còn, nhưng tao cần một người nằm vùng để nội ứng ngoại hợp! Một mình tụi mình không thì chưa đủ sức đâu!

-Chậc, khó ghê gớm nhỉ?

-Thôi, để từ từ tao tính! Mày xuống xe đi, đến nơi rồi, tao đi gửi xe đã!

Chỉ mới thoáng chốc, bọn tôi đã đến bệnh viện. Vẫn là cái mùi thuốc đặc trưng khi bước vào chỗ này, nồng không thể tả. Tôi với thằng Toàn phải chuẩn bị thêm mỗi đứa cái khẩu trang mới chịu được mùi thuốc đó và cũng để tránh đi những bệnh truyền nhiễm qua đường không khí tại đây. Nói không phải đùa chứ ở bệnh viện còn độc gấp trăm lần ngoài đường, loạn quạng là vướng bệnh như chơi.

Sau khi được chụp x-quang, tôi trở về phòng chẩn đoán để nghe tình hình vết thương từ bác sĩ. Ông nhìn hình chụp của tôi mà gật gù:

-Ùm…có vẻ đã lành lại rồi nhỉ, tháo bột ra được rồi đấy!

-Lành lại rồi hả bác sĩ, thế có tháo bột ngay được không ạ?

-Muốn tháo ngay cũng được, cậu sang chiếc giường kia đặt chân lên ghế đi! Tôi đi lấy dụng cụ!

Theo lời bác sĩ, tôi lò dò ngồi lên chiếc giường lạnh lẻo trong phòng khám, đặt chiếc chân bị bó bột lên bàn chờ nó được giải thoát.

Một lát sau, ông bác sĩ cũng lỉnh kỉnh bước ra nhưng trên tay ổng cầm theo một cái máy cưa nhỏ làm tôi hoảng hồn đổ mồ hôi hột:

-Gì…gì vậy bác sĩ?

-Thì cưa mới lấy bột ra chứ?

-Ặc, cách khác không được sao?

-Không được, tôi chữa gãy xương đó giờ hơn 10 năm toàn làm thế mà!

-Hic, bác sĩ khéo khéo tay tý ạ, lỡ nhích sai một đường chết con!

-Há há, cái thằng nhát cấy!

Toàn phởn ngồi ngoài cười ha hả chọc quê.

-Thằng kia im cho bố tháo bột, một lát tính đến mày giờ!

-Rồi rồi, để xem mày thế nào!

-Nó nhích ghế lại gần chỗ tôi làm sự hồi hộp tăng lên gấp bội.

Ông bác sĩ bắt đầu bật máy cưa lên, nó kêu rè rè như tiếng ve làm tôi cảm thấy dợn cả sống lưng. Máy cưa rê đến đâu, tôi nổi gai óc đến đấy, cứ mỗi lần nó cưa đứt được một đoạn bột, tôi lại phải giật mình ép sát chân xuống thấp nhất có thể với ý nghĩ rằng chiếc cưa đó sẽ chẳng bao giờ chạm vào chân mình.

May sao, việc cưa tháo bột không diễn ra quá lâu. Ông bác sĩ chỉ cưa nhẹ phần ngoài rồi dùng kéo cắt dọc theo đường cưa để lôi chỗ khuôn bột ra khỏi chân tôi.

Được giải phóng, chân tôi nó cứ trắng phệt ra như chết trôi với cái cảm giác ngồ ngộ đến không thể tả, vừa mát lạnh lại vừa thôn thốn. Tôi thử đi lại vài vòng để chắc là một thứ vẫn hoạt động bình thường cho ông bác sĩ coi, cũng là thủ tục cuối cùng trước khi tôi ra khỏi cái bệnh việc lạnh lẻo này. Và tự hứa với lòng mình sẽ chẳng bao giờ phải vào đó một lần nữa, mặc dù sau này nó làm khỗ tôi ghê gớm lắm.

-Giờ sao mày? Hốt thằng Nghĩa được chưa, tao ngứa tay lắm rồi!

Tôi bẻ tay rôm rốp hậm hực.

-Ờ thì được rồi, nhưng để tao nghĩ cách! Thằng Nghĩa khó chơi nó lắm!

-Thế mà chưa nghĩ ra à, gần một tháng rồi còn gì?

-Mày tưởng dễ nghĩ lắm vậy, nó là bí thư đoàn trường đấy!

-Thế giờ làm gì?

-Tránh cạch mặt với nó, hạn chế đối đầu càng ít càng tốt! Nói chung đừng có làm gì nó bực tức, nếu không tao chẳng biết đường trở tay cho mày đâu!

-Rồi thì vậy, uầy!

Nói là một đường, nhưng thực hiện lại là một chuyện khác. Tôi không giỏi việc kiềm chế, nhất là khi thấy Ngọc Lan cứ bị thằng Nghĩa quấy rồi, máu nóng trong đầu tôi cứ soi ùng ục.

Gần một tháng nay, đều đặn cứ 2-3 bữa vào giờ ra chơi thằng Nghĩa lại đến lớp rũ Ngọc Lan đi căn tin hoặc đại loại thế. Lúc đó tôi còn đang tịnh dưỡng vết thương nên mặc nhiên chẳng thể làm được gì ngoài nhìn theo cái bản mặt khó ưa của nó một cách tức tối. Nay hổ đã mọc răng, gà đã đổ cựa. Tôi còn ngại ngùng gì cái thằng khốn nạn ấy nữa?

Đó là vào một ngày sau ngày tôi tháo bột không lâu, như thường lệ thằng Nghĩa lại đến lớp rũ rê, chèo kéo Ngọc Lan chơi với nó. Việc này rất ít ai ngăn cản được lắm, nếu có Lam Ngọc ở đây thì tốt nhưng thỉnh thoảng nàng lại đi gặp cô chủ nhiệm để thông báo tình hình học tập nên chẳng giúp Ngọc Lan được là bao khi thằng Nghĩa cứ đợi khi Lam Ngọc đi vắng lại đến la liếm. Hỏi lí do thì bảo là đi họp đoàn, làm công tác đoàn các kiểu. Ngọc Lan là cán bộ đoàn nên nàng không thể nào từ chối được cái cớ xảo huyệt của thằng cô hồn đó.

Nhưng hôm nay thì khác, tôi đã có mặt ở đây, lí nào tôi lại để chuyện đó xảy ra chứ? Khi thằng Nghĩa xuất hiện trước cửa lớp để rũ Ngọc Lan. Tôi lò dò đi theo làm nàng thắc mắc:

-Phòng làm gì vậy, về chỗ đi!

-Không! Phong đang rất là nghiêm túc!

Chỉ nói đến đấy, tôi bạo gan cầm lấy tay nàng (đương nhiên là với danh nghĩa bạn trai hờ) cười nhếch mép với thằng Nghĩa:

-Xin lỗi nhưng hôm nay Ngọc Lan có hẹn với em rồi, không đi với anh được!

-Anh cũng xin lỗi nhưng anh đến đây để thông báo Lan đi họp cán bộ đoàn em trai à!

Nó lại viện cái cơ cũ rít ra để dọa tôi nhưng đã là cũ rít thì tôi chẳng ngán gì:

-Em xin lỗi lại nhưng Ngọc Lan sẽ không đi là không đi!

-Thế em định chống đối bí thư đoàn trường sao?

-À thứ lỗi cho thằng Phong nha anh, bạn ấy hôm nay không được vui ạ!

Ngọc Lan nhúng nhường với vẻ lúng túng khi thấy thằng Nghĩa có vẻ sắp giận đến nơi, nhưng tôi chả quan tâm:

-Anh đi về văn phòng đoàn đi, ở đây không có việc của anh!

-Thằng em trai này ngoan cố nhỉ, hôm nay phải đi họp, cả chục cán bộ đoàn đang chờ chỉ có mình Lanna, em dám làm trái ý của đoàn à?

-Ê hề hề! Anh trai này bớt nóng, giận quá mất khôn đấy ạ! Em nhớ là hôm nay đâu có lịch họp anh nhễ!

Toàn phởn đột nhiên chen vào, cặp cổ thằng Nghĩa như đôi bạn thân là nó khiếp vía bước lui:

-Em là ai? Làm sao mà biết lịch họp?

-Dạ là lớp phó học tập, thế có đủ chưa ạ?

-Hùm, cho dù là thế nhưng lớp phó học tập chỉ phụ trách quản lí lớp, làm sao mà nắm bắt lịch họp được?

-Nhưng quả thật hôm nay chẳng có giờ họp nào cả anh trai à, em vừa đi ngang văn phòng đoàn, thấy có ai đợi đâu hay là anh có mắt âm dương có thể thấy thứ người ta không thấy?

-Để anh xem lại nào…

Thằng Nghĩa lúng túng lật cuốn sổ nhỏ trong túi ra kéo rè từng trang như đang kiếm thứ gì đó rồi nghiến răng trợn mắt với chúng tôi:

-Quả thật là chẳng có cuộc họp nào nhỉ, chắc là anh nhìn lầm tuần sau!

-Đó, đúng đúng! Em biết ngay mà, thôi anh về đi còn nhiều công việc đang chờ anh lắm đó!

-Hùm, anh về đây! Tạm biệt!

Thằng Nghĩa hầm hầm bỏ đi một mạch chẳng thèm nhìn bọn tôi lấy một lần. Có thể là do nó quá tức, hoặc có thể nó quá quê đến nỗi chẳng dám nhìn mặt ai nhưng chung quy lại tôi đã thực hiện thành công mục đích của mình là làm quê mặt thằng Nghĩa trước cả lớp.

Ấy thế mà khi thằng Nghĩa vừa đi, Toàn phởn lại cốc vào đầu tôi phát đau điếng:

-Này thì thể hiện bố khỉ mày…!

-Gì vậy, tự nhiên cốc đầu tao?

-Đã bào mày bao nhiều lần rồi, đừng có cạch mặt với thằng Nghĩa mà mày cứ sớn xác! Uầy, phen này thì tiu rồi, lo mà giữ lấy mạng mày đi!

-Gì tức là sao?

-Nó bị mày chơi, chắc chắn sẽ tìm cách chơi lại mày, hoặc thậm chí là cả tụi tao. Bây giờ còn chưa có cách đối phó với nó, mày làm thế sao tao yên tâm mà suy nghĩ cách đây! Bực cả mình!

Nó thở dài đi về chỗ ngồi với bộ mặt đăm chiêu vô số mây đen che phủ. Tôi lúc đó vẫn chưa hiểu những gì nó nói lắm, chỉ biết hả hê với những gì trước mắt mà khoe khoăn với Ngọc Lan:

-Hề hề, thấy chưa! Giờ thằng Nghĩa đã bị Phong đuổi đi rồi đấy!

-Đừng ăn mừng vội thế! Nó lùi 1 nó tiến 10 đấy, Phong vẫn chưa thể nào đối đầu với thằng Nghĩa đâu!

-Lan cứ lo xa, tuy Phong không đánh lại lam Ngọc nhưng cũng suýt ngang ngửa chứ bộ, dễ gì thua!

-Thôi...Phong vẫn chưa hình dung được sự nghiêm trọng của việc này. Ngày mai hạn chế đi một mình đi!

-Sao thế?

-Tại nạn sẽ đến bất ngờ đó! Thôi Lan về chỗ đây, dù sao cũng cám ơn Phong! Nhớ cẩn thận!

Tôi lúc đó cứ ngẫn tò te với những lời nói của Ngọc Lan và cả thằng Toàn mà chẳng biết trả lời như thế nào. Về vấn đề suy nghĩ thì tôi không có khiếu cho lắm nếu không muốn nói là không suy nghĩ được gì. Nhưng tôi không phải chờ quá lâu để biết được điều mà hai người đó muốn nói với tôi. Chỉ 1-2 ngày sau, những biến cố đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện.

Đó là một buối sáng đi học bình thường như bao buổi sáng khác, tôi đang ngồi trong lớp ôn lại cái mớ lịch sử dài ngoằn để đề phòng kiểm tra bài cũ và cũng là để ôn tập cho kì thi học kì 2 sắp tới đây. Đang ôn giữa chừng, thằng Toàn đột nhiên đi vào lớp cõng trên lưng là bé Phương với cặp mắt đỏ ngoe như đang khóc. Nó dìu bé Phương vào chỗ ngồi rồi đập bàn rõ to như đang tức tối một chuyện gì đó.

Thấy lạ, tôi bèn hỏi:

-Gì thế mày, bé Phương bị gì vậy?

-Mày còn hỏi, do mày đấy!

-Gì, tao có làm gì đâu!

-Không làm gì nhưng thằng Nghĩa nó làm! Sáng nay tao đang chở bé Phương trên đường đi học thì có một thằng chạy xe máy từ sau lao đến tát bé Phương một cái rồi dong xe chạy đi luôn, nếu tao không giữ kịp bé Phương thì em đã té ra đường rồi. Khốn nạn cái lũ chó!

Nó vừa chửi rủa vừa xoa xoa chiếc khăn lạnh lên bên má của bé Phương giờ này đang đỏ ửng, sưng phồng 5 ngón tay.

-Em không sao chứ Phương?

Tôi lo lắng lây vai bé Phương giờ đây đang có vẻ rất hoảng loạn

-Em…đau…sợ…!

Bé Phương nặn từng chữ một cách khó khăn. Trông sắc mặt em giờ này sợ sệt đã hiện rõ , nếu không có thằng Toàn kế cận thì chắc em đã gục từ lúc bị cái đám ôn dịch kia tát rồi. Thật không thể ngờ là thằng Nghĩa lại có chiêu trò hèn hạ đến vậy, nó bất chấp đây chỉ là một cô gái yếu ớt mà nhẫn tâm làm thế sao, cái thằng khốn kiếp, rồi tôi sẽ đá vào mõm nó cho hả dạ.

-Phong, nghe tao nói đây! Hôm nay là bé Phương, ngày mai sẽ là một ai đó nữa thân cận với mày, mày phải đề phòng cẩn thận đó biết chưa?

Toàn phởn thở hắc kéo bé Phương vào lòng mình vừa tiếp tục trấn an vừa dặn dò tôi.

Tuy nhiên lúc đó tôi không quan tâm lời nói của thằng Toàn lắm, trong đầu tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng thằng Nghĩa chơi tôi vố này là để răng đe tôi không nên cản trở nó nữa. Chứ không nghĩ đến việc như thằng Toàn đã nói là nó sẽ đánh đòn tâm lí vào tôi qua những người thân xung quanh. Và tôi đã phải trả giá đắt cho cái sự khinh suất đó.

Ngay ngày hôm sau, trong lúc tôi đang ngồi nói chuyện với thằng Toàn và bé Phương trong lớp về thằng Nghĩa như mọi khi. Đột nhiên có một nhỏ lớp tôi hớn hải chạy vào mặt khẩn trương đến phát tợn.

Nó lao lên bục giảng lớn giọng:

-Ê tụi bây, lớp trưởng mình bị người ta tạt sơn ở ngoài cổng kìa!

-Gì, Lam Ngọc à?

-Phải đó, bây giờ bà Ngọc đang ngồi bệt ngoài ấy, mặt mũi áo quần tèm lem nước sơn xanh lè luôn!

Chỉ nghe có thế, tôi lật đật chãy ra khỏi lớp, hướng đến cái đám đông đang bu nghẹt ngoài cổng với tâm trang cực kì thấp thõm. Nếu đúng như nhỏ lúc nãy đã nói thì nạn nhân tiếp theo chính là Lam Ngọc, nàng là người thân cận với tôi nhất cho đến hiện tại và cũng chính là cái gai lớn trong mắt của thằng Nghĩa. Như thế thì không lí nào nó lại bỏ qua cho nàng chứ. Tôi đã quá khinh suất khi không tính đến trường hợp này, đúng thật là quá khinh suất.

-Tránh ra, tránh ra nào!

Tôi cố nhồi nhét mình vào đám đông đang bu đặc nghẹt cả sân trường, cứ hết lớp này rồi lại đến lớp khác làm tôi như chới với trong biển người đông như đi hội.

Cuối cùng tôi cũng đã chen được vào trong sau bao nhiêu cố gắng đến xuất cả mồ hôi. Nhưng còn chưa kịp thấy mệt thì hình ảnh trước mắt đã đập vào mắt tôi đến rung động. Đúng như những gì con nhỏ lúc nãy đã nói, Lam Ngọc lúc này lem luốc, mặt mũi áo quần dính toàn là sơn xanh dương, ngó phát rung ngó rùng mình. Và quan trọng hơn hết là nàng đang ngồi bệt dưới đất một tay đang ôm chặt lấy cánh tay còn lại tỏ vẻ rất đau đớn.

Mặc cho mọi người xung quanh có bàn tán đến đâu, tôi vẫn lao vào đỡ lấy vai của Lam Ngọc:

-Sao vậy Ngọc, đã xảy ra chuyện gì vậy?

-Ư…Phong đừng đụng vào Ngọc, bị dính sơn đấy!

-Phong không quan tâm, bọn chúng đã làm gì Ngọc vậy, kể cho Phong biết đi!

Nàng cố gắng gằn giọng, khụt khịt mũi một lúc lâu mới yếu ớt thì thầm vào tai tôi:

-Lúc sáng Ngọc đang đi bộ vào trường thì có hai chiếc xe chạy lao đến, chiếc đầu thì tạt sơn vào người Ngọc, chiếc thứ hai…ức…!

Đang nói giữa chừng nàng bỗng ôm cánh tay phải của mình cắn răng như đang rất đau đớn.

Tôi quýnh quáng xoa vào bắp tay hộ nàng rồi thỏ thẻ:

-Ngọc còn gượng được không?

-Không sao đâu! Cái xe còn lại lao đến rất nhanh, bọn nó dùng gậy sắt định đánh vào người Ngọc, nhưng Ngọc đã dùng tay đỡ kịp nhưng giờ nó đau lắm!

-Bây giờ Phong dìu Ngọc lên phòng y tế nha?

-Um…!

Nhưng khi tôi còn chưa kịp vựt nàng dậy, thằng Nghĩa đột nhiên xuất hiện từ trong đám đông với bộ mặt cực kì xảo trá:

-Gì thế này, ai đã gây ra cho em thế Ngọc!

-Không sao đâu, anh không cần phải lo!

Lam Ngọc gượng gạo gạt tay của nó ra. Nhưng với tôi thì không nhúng nhường nó như vậy, khi nó đến gần nàng, tôi điên tiết xách cổ áo nó lên gắt thẳng vào mặt nó:

-Thằng khốn, chính mày gây ra lại còn giở thói mèo khóc chuột à?

-Gì? Cậu ăn nói cho đàng hoàng nhá, đây không phải chuyện để đùa đâu!

-Còn nói…

Tuy nhiên, khi tôi định đấm cho nó một cú thì Lam Ngọc từ dưới đã níu chân tôi lại, nàng yếu ớt như không ra hơi:

-Đừng, Phong…đừng sinh sự ở đây…!

-Gì vậy Ngọc, Phong đang lấy lại công bằng cho Ngọc đó!

Tôi bỏ tay khỏi thằng Nghĩa, ngồi thụp xuống đỡ lấy nàng.

-Nghe lời Ngọc! Bây giờ không phải là lúc để sử dụng tay chân! Nếu Phong sử dụng bây giờ đồng nghĩa với việc Phong đã thua nó rồi, biết chưa?

Câu nói của nàng như chiếc gáo nước vụt vào mặt tôi cảnh tỉnh.

Phải, nếu như tôi đánh nó bây giờ, dù cho nó có bầm dập ra sao thì tôi vẫn làn người thua cuộc giữa bao cặp mắt chứng kiến của tất cả học sinh ở đây. Thậm chí tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để hạ gục thằng Nghĩa nữa. Càng nghĩ tôi lại càng khâm phục tính kiên cường của Lam Ngọc, nếu như là một cô gái khác, chắc bây giờ đã khóc bù lu bù loa chứ không bình tĩnh mà giải quyết sự việc như bây giờ. Tôi đúng là thua Lam Ngọc về mọi mặt, cả về mưu và dũng.

Cho nên tôi nghiêm nghị nhìn nàng:

-Ngọc nói đúng, Phong sẽ nghe theo lời Ngọc!

-Um…Phong dìu Ngọc đến Phòng y tế được không? Ngọc không thể tin ai giờ phút này!

Đôi mắt nàng bỗng long lanh một ánh nhìn gì đó rất thân thương, nó khiến trái tim tôi như thắt lại mỗi khi nhìn vào nó. Đưa nàng đến Phong ý tế là ý của tôi và cũng là ý của nàng, sao tôi lại từ chối cho được.

Thế nhưng khi vừa đỡ Lam Ngọc ngồi dậy, thằng Nghĩa lại kiếm chuyện:

-Ê ê, em nghĩ những lời nói của em lúc nãy như gió bay à?

-Thế anh muốn gì đây?

-Xin lỗi đi! Em đã làm anh mất danh dự trước mặt đám đông, anh muốn lấy lại nó!

Lam Ngọc dường như cảm nhận được sự tức tối của tôi. Nàng nắm chặt bàn tay tôi như đang cố sức ngăn tôi khỏi những suy nghĩ nông nỗi nhất thời. Và cũng nhờ thế nên tôi mới trấn tỉnh mà làm theo yêu cầu của thằng Nghĩa đưa ra:

-Em xin lỗi! Em đã nghi oan cho anh!

-Lớn lên nữa đi! Ở đây đông không ai nghe đâu!

-Em xin lỗi anh Nghĩa, em đã nghi oan cho anh!

Để nói được câu nói trái với lòng đó. Tôi đã cắn răng, tôi cắn rất chặt, chặt đến nỗi cứ tưởng răng tôi sẽ vỡ ra đến nơi. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã vượt qua, thằng Nghĩa tỏ vẻ khoái chí lắm, nó cười nhếch mép rồi đúng nép qua một bên cho tôi dìu Lam Ngọc từng bước đi về phía phòng y tế, mặc cho bao nhiêu sơn có dính lên áo của tôi đến đâu và bao nhiều người bàn tán về chúng tôi như thế nào. Tôi không quan tâm, với tôi lúc này chỉ có Lam Ngọc mà thôi.

Chương 96:

-Cô ơi, bạn của em bị thương nặng không ạ?

Tôi khẩn trương đặt Lam Ngọc xuống giường chạy đến giục cô ỵ tế

-Bây giờ cô sẽ tiến hành khám tổng quát cho bạn của em nhưng em cảm phiền lên lớp học đi, gần vào tiết rồi, vả lại con trai ở đây không tiện đâu!

-Phải đó Phong, Ngọc ổn rồi! Phong lên lớp đi lát mình gặp lại!

Lam Ngọc gượng cười như trấn an tôi thất thiểu đi từng bước về phía lớp học.

Lần này coi như đã là may mắn khi xem ra Lam Ngọc chỉ bị thương ở cánh tay. Nhưng không chắc là về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Vì thằng Nghĩa này nó đã muốn gây hấn với tôi, tôi chắc chắn nó sẽ chơi tôi đến cùng, cho đến khi nào tôi kệt quê xin thua mới thôi. Tôi sẽ không dễ thua như thế, ngày hôm nay do tôi khinh suất mới xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn việc này sẽ không xảy ra một lần nào nữa, ít nhất là khi còn có tôi ở đây.

Tôi trở về lớp với chiếc áo lấm lem những vệt sơn do dính từ Lam Ngọc sang làm cho tụi trong lớp, ngay cả thằng Toàn đều không khỏi ngạc nhiên.

Vừa vào đến chỗ, Toàn phởn đã hỏi dồn dập:

-Sao rồi, đó phải là Lam Ngọc không! Nhỏ bị người ta hại rồi à?

-Ừ thì phải! Bị người ta tạt sơn, nhưng biết làm gì được!

-Uầy, tao đã dặn mầy phải cẩn thận thông báo cho từng người thân mày biết rồi mà!

-Là do tao khinh suất! Nhưng giờ biết phải làm gì tiếp theo đây, tao bí đường quá!

-Thì như tao đã nói, mày tạm thời đừng có chống đối với nó cho đến khi tao tìm được cách hữu hiệu! Biết chưa?

-Ừ thì vậy nhưng lỡ nó giở trò quá lố với Lanna thì sao?

-Mày nghĩ Lanna là con nít à, Lanna đủ thông minh để giải quyết sự việc đấy, mày đừng lo nghĩ nhiều nữa!

-Ừ, thôi được rồi! Nghe lời mày vậy!

Và thế tôi y theo lời của thằng Toàn, hạn chế chống đối với thằng Nghĩa ít nhất có thể. Cho nên trong mấy ngày vừa qua , tình hình có vẻ lặng xuống khi nó không còn chọc phá gì đến những người thân của tôi nữa. Cứ tưởng như thế là yên nhưng tôi đã lầm, lần này mục tiêu của nó không ai khác chính là tôi, không phải một lần mà đến những 2 lần.

Lần thứ nhất là cách ngày Lam Ngọc bị tạt sơn khoảng 3-4 hôm.

Như mọi thường tôi tan học xong là đi đến nhà xe dắt xe về ngay vì lúc nào vào giờ này bụng tôi cũng đói. Vì thế nên tôi thường đạp xe với tốc độ rất nhanh, cũng 1 phần là thích thú cảm giác được đi xe đạp điện lúc chỡ Lam Ngọc về hồi noel.

Khi đến khúc cua quẹo vào xóm tôi, như mọi thường tôi bóp phanh giảm tốc độ để bẻ lái vào nhưng chiếc xe mặc nhiên vẫn lao nhanh tới trước và không có một động thái giảm tốc độ nào dù tôi đã cố bóp thật chặt cả hai phanh.

Tôi bắt đầu đâm hoảng và phải đứng trước việc lựa chọn hai cách để giải quyết. Một là đâm thẳng vào bức tường phía trước với nguy cơ chấn thương cao khi xe tôi đang lao với tốc độ thế này. Hai là Chủ động làm ngã xe để giảm nguy cơ tông vào thứ gì đó thấp nhất có thể, điều này sẽ khiến tôi phải đau một tý nhưng còn hơn là đâm vào ai đó hoặc bức tường vững chãi trước mắt kia.

Nghĩ rồi tôi cố sức nghiêng xe qua một bên kết hợp với việc bẻ tay lái thật gắt khiến cho chiếc xe lết trên mặt đất khoảng một đoạn rồi ngã cà xuống mặt đường thêm một đoạn nữa. Tôi cũng ngã theo lăn lóc trên mặt đất khoảng 2-3 vòng trước khi va nhẹ vào bức tường trước mặt kết thúc màn drift xe kinh hồn vừa rồi.

Tôi đứng dậy với toàn thân hoàn toàn ê ẩm, hai tay trầy xướt nhẹ và chiếc quần rách bươm chỗ gối. Nhưng xem ra mọi việc đã qua khi tôi chỉ bị thương nhẹ và chiếc xe không bị hư hại gì nhiều ngoài cái rổ xe đã bị móp meo và một vài vết xướt ở thân xe.

Còn về nguyên nhân khiến cho phanh xe tôi không hoạt động, khi đến buổi chiều tôi dẫn chiếc xe ra ngoài tiệm sửa xe ở đầu đường để thay rổ cũng như kiểm tra hai cái phanh để xem đã xảy ra chuyện gì thì anh sửa xe ngạc nhiên:

-Em tra nhớt vào phanh xe à?

-Dạ hông anh, xe của em mà em đâu làm thế!

-Vậy chắc là em bị người ta phá rồi! Xem này, phanh trước thì bị người ta tháo lỏng ra, phanh sau thì bị tra nhớt vào hỏi thế sao phanh ăn được!

Chỉ nghe có thế tôi nghiến răng trèo trẹo mà nóng rang cả người. Thằng Nghĩa vẫn chưa thôi nghĩ cách hãm hại tôi. Có lẽ nó muốn chơi tôi đến sát ván mới thôi hoặc đến khi nào tôi bỏ cuộc xin thua đây mà. Nghĩ đến đã tức sôi cả máu, nếu nó mà có ở đây chắc tôi đã đấm mấy phát cho hả giận rồi. Nhưng khi nhớ đến lời dặn của thằng Toàn, tôi chẳng còn cách gì hơn là thở dài cho qua chuyện.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.

Khoảng 2-3 ngày sau, khi tôi đang đi vào lớp học, vừa lên đến cầu thang tầng 2 thì từ đâu 3-4 trái bong bóng dầu nhờn rớt vào đầu tôi như trút nước. Tôi cố gắng nhìn lên thì thấy ở tầng trên có hai thằng mặc đồ học sinh bịt khẩu trang đang ném từng trái bóng xuống chỗ tôi không ngơi tay.

Tôi điên tiết thét lớn:

-Tụi mày là người của thằng Nghĩa à?

Tức thì bọn nó ôm cặp, chạy mất hút về phía dãy hành lang lớp tôi. Tôi tức tối định đuổi theo nhưng do dầu nhờn dưới chân quá nhiều nên đã bị trượt chân ngã oạch vào mấy bậc cầu thang đau tê tái. Cảm giác cứ như ngưng thở tới nơi rồi vậy. Phải đến một lúc sau, mặc cho mấy đứa học sinh xung quanh nhìn tôi với con mắt hiếu kì, dèm pha, tôi mới lết được vào lớp với bộ dạng chẳng thể nào tồi tệ hơn.

-Gì thế, làm gì người ngợm tèm lem dầu thế này?

Toàn phởn sững sốt.

-Bị người ta chọi đấy! Bực quá!

-Lại là tụi thằng Nghĩa sao, nó vẫn chưa tha cho mày à?

-Không phải chỉ lần này đâu, mấy hôm trước nó còn tra dầu vào phanh xe làm tao suýt chết trên đường về kia!

-Chậc, đến nông nỗi thế này kia à?

Như đang bực tức tôi đập bàn nghiến răng:

-Mày phải cho tao đi hốt thằng Nghĩa Toàn ạ, tao chịu hết nỗi rồi!

-Ê khoang, mày gượm đã!

-Còn gượm gì nữa, không thấy nó chơi tao ra thế này rồi sao, lúc nãy tao ngã câu thang suýt đập đầu, mày đâu phải là tao sao mày cảm nhận được?

-Nhưng mà…chậc…nếu mày đi ngay bây giờ thì coi như mọi cố gắng hơn một tháng qua coi như công cốc đó!

-Tao mặc kệ, điều tao muốn làm bao giờ là đấm vào mặt thằng Nghĩa! Tao không thể chịu nỗi nữa đâu!

Tôi điến tiết lao ra khỏi lớp. Thằng Toàn cũng muốn cản tôi nhưng cứ mỗi lần nó chộp lấy cánh tay tôi, những vết dầu nhờn còn sót lại khiên nó chẳng thể giữ tôi được lâu chỉ cần tôi hất nhẹ, tay nó đã trượt khỏi tôi một cách dễ dàng.

Với điều đó, tôi càng băng băng trên mục tiêu đi xử lí thằng Nghĩa của mình. Nhưng vừa ra đến cửa lớp, tôi đã chạm ngay mặt Lam Ngọc đang từ ngoài bước vào làm tôi đứng khựng lại.

-Phong đi đâu đấy, làm gì mà áo quần tèm lem thế này, dầu à?

-À không có gì đâu, hồi sáng đi ăn hủ tiếu bị té vào nồi nước lèo đó, để Phong vào nhà vệ sinh rửa!

-Sao, nước lèo nóng thế mà Phong té vào không bị gì à?

Vừa lúc đó thằng Toàn chạy ra hớt hải:

-Chặn nó lại đi Ngọc, nó định đi đánh nhau với thằng Nghĩa đấy!

Lam Ngọc nghe thế liền nhíu mày nhìn tôi:

-Gì, có phải là sự thật không Phong?

-Không phải, hơi đâu nghe thằng Toàn nói!

-Ngọc đừng tin nó, lúc sáng nó bị đám thằng Nghĩa chọi dầu nhờn vào người nên cay cú đấy!

Toàn phởn lại phang thêm vào.

-Phong, trả lời thật cho Ngọc biết, điều đó có phải là sự thật không?

Đến lúc này, tôi chẳng thể giấu được nàng nữa đành thở hắc ra:

-Hầy, phải! Sáng nay và cả mấy hôm trước Phong bị đám người của thằng Nghĩa hại cho suýt chết, Ngọc nghĩ Phong có chịu nỗi không?

-Thế Phong có hiểu cảm nhận của Ngọc không?

-Sao?

-Ngọc cũng đã từng bị thằng Nghĩa hại, thậm chí là giữa chốn đông người, nhưng Ngọc có như Phong không?

-Việc đó khác, con gái làm sao mà hiểu được!

-Con gái thì có gì khác chứ, tính sĩ diện chăng? Nếu thật là thế thì Phong không đáng để hạ gục thằng Nghĩa đâu!

-Tại sao chứ?

-Vì cơ bản Phong cũng y chang nó mà thôi, nếu muốn hạ gục nó, chi bằng Phong tự hạ gục mình đi!

Lam Ngọc quả quyết nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt của nàng như xuyên sâu vào trái tim tôi làm nó như đập nhanh gấp trăm lần bình thường. Nhưng nó vẫn chưa đủ để tôi vơi đi ngọn lửa căm thù đang cháy bừng bừng trong người.

Sau một lúc khựng lại, tôi nhanh chóng lách ra khỏi Lam Ngọc, tiếp tục hướng về phía văn phòng đoàn với đầy sát khí trên người:

-Xin lỗi Ngọc, nhưng Phong không phải là người giỏi chịu đựng, đối với Phong có vay ắc phải có trả, có oán ắc phải báo thù!

-Phong…đứng lại ngay…!

-Nếu Ngọc gọi Phong lại chỉ để ngăn cản Phong thì đừng cố gắng nữa, vô ích thôi!

-Phong…nếu Phong đi một bước, Ngọc sẽ bức một cúc áo, nếu Phong đi hai bước, Ngọc sẽ bức hai cúc áo….!

-Hừm...Phong không tin Ngọc sẽ làm thế đâu! Bớt cái trò trẻ con lại đi, Phong hiểu tính của Ngọc mà!

Tuy nhiên, khi tôi quay đi bước một bước đầu tiên. Một tiếng tạch vang lên, tiếng tạch đặc trưng không thể lẫn vào đâu được. Tiếng tạch của cúc áo dài.

Tôi giật thót xoay người lại, chiếc cúc áo đầu tiên của Lam Ngọc đã được nàng bức tung ra. Nàng mím môi như đang kiềm nén một cảm giác gì đó to lớn lắm. Đôi mắt nàng đã đỏ lên những mạch máu nhỏ. Vẻ như nàng đang cố kìm nén nước mắt, hoặc đang cố đấu tranh với chính bản thân mình.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn bị lung chuyển, một cúc áo thì có là gì, áo dài đâu phải chỉ có một cúc chứ?

Tôi vẫn tiếp tục quay đi với suy nghĩ rằng Lam Ngọc sẽ không dám bức thêm một cúc nào nữa. Đối với nàng như thế đã quá gan dạ rồi. Thế nhưng khi tôi bước thêm hai bước nữa, đó cũng là số tiếng tạch vang lên rành rọt ngay sau lưng tôi.

Tôi xoay lại, nàng đã bức đến cúc thứ 3. Đôi mắt đỏ ngoe của nàng vẫn đang nhìn tôi trách móc chừng như sắp ứa lệ đến nơi. Tôi bắt đầu thấy lưỡng lự, xem ra Lam Ngọc không phải nói chỉ để hù dọa tôi, nàng đang rất cương quyết. Qua ánh mắt ứa lệ khi nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng tôi vẫn không tin là Lam Ngọc có thể tiếp tục bứt thêm một cúc nào nữa. Bây giờ ngoài hành lang đã đông người qua lại, thậm chí có một vài đứa hiếu kì nán lại xem. Nếu bây giờ Lam Ngoc còn bứt, tôi tin chắc sẽ có cả đám học sinh vây quanh nàng với cặp mắt nham nhở, dèm pha.  Lam Ngọc là một cô gái có lòng tự trọng cao, nàng sẽ không bao giờ để bất cứ ai bình phẩm về mình nhất là những lúc như thế này.

Tin chắc là như vậy, tôi lạnh lùng quay đi chẳng thèm để ý để mọi người xung quanh đang đổ dồn về chúng tôi nữa. Tôi cứ bước cho đến khi tiếng thằng Toàn vang lên với đầy vẻ căm phẫn:

-Thằng chó, mày còn bước thêm một bước nữa đừng có nhìn mặt Lam Ngọc!

Khi tôi quay lại theo tiếng gọi. Chiếc áo dài của Lam Ngọc đã bung nút gần hết, chỉ còn một nút cuối cùng còn bám yếu ớt trên áo. Tôi sững sốt, tôi bàng hoàng trước cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình. Lam Ngọc đã làm thật không phải nói đùa, nàng đã bứt đi hàng cúc áo theo những lần bước chân của tôi. Nàng vẫn nhìn tôi, nhìn với đôi mắt uất nghẹn, ứa từng giọt lệ.

Học sinh bu ngày một đông hơn khi hàng cúc áo của Lam Ngọc đã gần như bung hoàn toàn và lộ ra thấp thoáng những gì được che đậy bên trong lớp áo đó. Tôi chẳng thể nào suy nghĩ nhiều nữa, tôi đã quay bước, chạy thật nhanh về phía Lam Ngọc, ôm nàng, ôm chặt nàng, bế thật nhanh vào lớp. Toàn phởn cũng vội vàng chạy theo không quên đóng lại cửa lớp mặc cho bao nhiêu con mắt tò mò vẫn chực chờ ngoài đó.

-Ngọc, cài cúc áo lại đi!

Tôi ngại ngùn nhìn đi chỗ khác.

-Không!

-Cái gì?

-Không cài!

-Sặc, ăn mặc thế này à?

-Nếu như thế này mà giữ Phong ở lại không đi đánh nhau với thằng Nghĩa nữa thì thế này mãi cũng được!

-Chậc, uầy thì… - Tôi gãi đầu cùng cực – rồi Phong hứa, không đi đánh nhau với nó nữa, được chưa!

-Đã ghi nhận, còn bây giờ xoay qua chỗ khác cho người ta cài nút!

Nàng mỉm cười trêu đùa như chưa hề có những giọt nước mắt đang ráo hoảnh trên khóe mắt nàng. Nó nhanh chóng khô đi với nụ cười đang hiện diện trên đôi môi đỏ hỏn, quyến rũ đó.

Nhưng khi đã vào lớp rồi, bọn tôi còn chưa hết rắc rối. Nếu như ở ngoài là những cặp mắt dòm ngó thì khi vào lớp là những cái miệng tò mò của mấy nhỏ con gái trong lớp về quan hệ giữa tôi và Lam Ngọc:

-Ê, hình như dạo này thấy bà Ngọc với ông Phong thằng lắm đó nhe!

-Ừ, thấy lúc nãy hai người đó cãi lộn ì xèo rồi cởi áo trước mặt người ta cũng đủ hiểu rồi!

-Nhưng tui nhớ bạn gái ông Phong là Hoàng Mai mà ta!

-Ai biết, nhiều khi chia tay rồi cũng không chừng…!

-Mấy bà im hết đi, không biết gì cũng nói!

Tôi tức tối quát lớn.

-Bọn tui nói gì kệ bọn tui, bộ có tật giật mình à ông Phong?

-Tui…

-Hừm, có lẽ 10 điểm hạnh kiểm mỗi người là còn nhẹ nhỉ!

Lam Ngọc từ sau cất tiếng làm mấy nhỏ con gái sợ xanh mặt:

-Hề hề, bà Ngọc cứ đùa! Gì mà 10 điểm hạnh kiểm vậy! Bọn tui chỉ nói chơi chơi thế mà đâu ai để tâm đâu!

-Phải đó, chuyện của hai người ai lại chen vào đâu mà!

-Tôi không cần biết, bây giờ là giờ truy bài! Nếu ai còn nói chuyện riêng thì tôi trừ rán chịu!

Vừa nói, tất cả đều im phăng phắt, lật đật lấy tập vở ra cặm cụi ngồi học không dám hó hé thêm một tiếng. Trước sát khí hừng hựt của Lam Ngọc thế này tôi còn phải sợ huống chi là mấy nhỏ đó, sợ ghê gớm!

Rồi nàng quay sang tôi nhìn từ đầu xuống chân nhăn mặt:

-Giờ Phong đi xuống Phòng y tế xin tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi lên lớp học! Chứ để vầy sao chịu nổi

-Ừ, cũng đúng! Nãy giờ cứ thấy nhờn nhợt khó chịu lắm! Vậy Phong xuống tắm nha! Ngọc nhớ nói với giáo viên giúp!

-Ừ, cứ đi đi để Ngọc nói cho!

Nhưng khi tôi còn chưa bước ra khỏi cửa. Một giọng nói vọng từ ngoài vào làm tôi giật thót:

-Anh là bí thư đoàn trường đây, cả lớp mở cửa đi nào!

Đó đích thị chính là giọng nói hách dịch của thằng Nghĩa. Nó đang đứng trước cửa lớp gọi từng hồi vào thúc giục.

Tôi ngoái nhìn Lam Ngọc dò ý và được nàng đáp trả bằng cái gật đầu đầy miễn cưỡng. Ngay cả chính tôi cũng miễn cưỡng mở cửa, sợ rằng tôi sẽ dằn không nổi với những câu nói thâm hiểm của nó mà đấm một phát vào cái mỏm thối của nó không nương tay.

Nhưng rồi tôi cũng mở cửa:

-Cuối cùng cũng mở cửa rồi à! Sao em lại lấm lem thế này hả Phong?

À, lúc nãy có tụi mất dạy nó chọi dầu em đấy ạ?

-Ồ, ra thế à! Cứ để bọn anh điều tra cho nhá! Còn bây giờ gọi lớp trưởng ra anh hỏi tý nào!

-Em đây, anh cần gì?

Lam Ngọc vội vàng chạy ra với bộ dạng khẩn trương.

-Anh nghe các học sinh kháo nhau rằng lúc nãy em đã có những hành động thiếu đứng đắng giữa chỗ đông người phải không ngọc?

-Anh nghe ai nói thế ạ?

-Ai cũng nói thế, ngay cả anh còn thấy tất cả những bạn học sinh còn bu lên tầng 3 bọn em mà!

-Hừ, nghe người ta nói cái…

Tôi định mở miệng phản bác nhưng Lam Ngọc đã kịp chặn lại giữa chừng:

-Việc đó em xin nhận ạ, là lúc nãy em không kiềm chế được cảm xúc!

-Hài…zz! Em là chỉ huy đội cờ đỏ đấy, em thế này sao mà làm gương cho người ta được! Thiệt tình

-Em xin nhận trách nhiệm ạ, anh cứ khiển trách!

-Thôi, anh không phạt nặng gì em đâu! Nhưng tạm thời anh sẽ thu hồi chức chỉ huy đội cờ đỏ của em một thời gian, để em tự kiểm điểm bản thân! Đồng ý chứ Lam Ngọc?

-Đồng ý cái mế anh đấy!

Tôi tức tối sỉ thằng vào mặt nó:

-Gì thế, ăn nói đàng hoàng không muốn lại giở thối côn đồ à Phong?

-Không côn đồ gì ở đây cả, đây là tính cách thật của tôi còn đỡ hơn những người sống giả tạo với cái bản mặt dày hơn miếng thớt!

-Em đang nói em đấy hả Phong?

-Tôi nói anh đấy!

-Phong này, lúc nãy tôi có nghe nói rằng cậu cũng góp phần vào những hành động thiếu đứng đắn của Lam Ngọc! Nếu bây giờ câu xin lỗi tôi, thì tôi sẽ không phạt nặng câu đâu!

-Xin xin cái…!

-Thôi đi Phong, đủ rồi! mau xin lỗi anh Nghĩa đi! Phong đã hứa những gì với Ngọc hả?

Nàng trợn mắt nhìn tôi đầy bực tức nhưng trong ánh mắt đó tôi cảm nhận được những tia nhìn van lơn của nàng với tôi. Nó như cứa vào tim tôi từng nhát đau đớn khiến tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cắn răng làm theo lời nàng:

-Em…xin lỗi anh Nghĩa!

-Ồ, khá đó nhóc! Biết thời cuộc lắm!

Nó vỗ vai tôi từng phát bôm bốp như đang đánh vào tôi có chủ đích.

-Vậy ành còn vấn đề gì nữa không ạ?

-Về cơ bản thì hết rồi, nhưng anh vẫn còn một điều nhắc nhở với em đây!

-Dạ anh cứ nói!

-Nuôi chó ấy, khi nó làm sai thì phải đánh đòn cho thật đau, có thể nó mới nhớ mà ngoan ngoãn nghe theo lời mình dạy bảo em biết chứ?

-Anh dám…

-Phong!

Tôi tức tối định vung tay đấm nó một phát nhưng giọng Lam Ngọc lại vang lên phía sau làm tôi khựng bước một cách đầy ấm ức.

-Thôi, anh về văn phòng đây! Các em học vui vẻ nhé!

Thằng Nghĩa quay đi, không quên lườm tôi cười gian xảo như đang thách thức.

Cuối cùng thì sóng gió cũng tạm thời trôi qua. Tôi thở hắc mừng thầm vì tôi đã không làm trái với lời hứa mà tôi đã hứa với Lam Ngọc. Nhưng điều này lại trái với kế hoạch của tôi đã vạch ra. Một kế hoạch phải tự hi sinh bản thân để đổi lại sự tự do cho Lanna và để hạ gục thằng Nghĩa đó nữa.

Chẳng còn việc gì, tôi tiếp tục xuống phòng y tế cùng với một tá những lời dặn dò của Lam Ngọc về thằng Nghĩa dài cả tấu sớ.

Lam Ngọc đã mất chức chỉ huy đội cờ đỏ rồi, từ nay quyền hạn của nàng không còn cao như lúc trước nữa, bây giờ nàng chỉ là một lớp trưởng của một lớp nhỏ nhoi trong số mấy chục lớp cả thẩy trong trường này, như thế coi như nàng đã mất đi cơ hội để đối đầu với thằng Nghĩa rồi. Vả lại tôi cũng không muốn nàng phải nhúng quá sâu vào chuyện của tôi. Thằng Toàn nói đúng, chuyện của ai thì tự người đó giải quyết và lần này là để tôi thực hiện lời nói đó.

Tôi không quá ngạc nhiên khi trên đường xuống phòng y tế lại chạm trán với thằng Nghĩa. Đường đi đến phòng y tế phải đi ngang qua văn phòng đoàn mà. Và đương nhiên nó luôn tận dụng mọi cơ hội để hạ nhục tôi cho bằng được.

Thấy tôi đi ngang, nó mở miệng đểu cán:

-Đáng thương quá hả?

-Im đi, trước khi tôi chưa đổi ý!

Tôi trừng mắt nhìn nó.

-Sao cơ, mày đổi ý gì, van xin tao à?

-Chạy đi, trước khi quá muộn Nghĩa ạ!

-Mày nói gì thế, ẳng cái gì tao nghe không…hực….

Khi nó còn chưa kịp nói hết câu, tôi vận sức đấm vào bụng nó một cú làm nó trợn trắng mắt thở không ra hơi.

Ngay vào lúc đó, tôi tiếp tục bồi thêm một đấm vào mặt rồi thêm một chỏ vào đầu khiến nó choáng váng ngã bệt xuống đất.

-Mày dám đánh cán bộ đoàn à?

-Có việc gì mà tao không dám, ngày cả việc giết mày đấy Nghĩa ạ!

-Bớ người ta…cứ…

Nó lồm cồm ngồi dậy hét lớn nhưng tôi đã kịp tát cho nó một bợp tay thấu trời làm nó quay cuồng, tựa mình vào vách tường thở dốc.

Tôi bước đến nắm chặt nắm đấm trong tay. Thằng Nghĩa bây giờ chẳng khác nào con cún mắc mưa đang có rúm dưới chân tôi một cách tội nghiệp. Nhưng tội lỗi mà nó gây ra đã quá nhiều, tôi không thể nào tha thứ cho nó được, hôm nay nó phải bầm dập dưới tay tôi.

-Dừng lại, buông thằng Nghĩa ra mày đang làm gì đó?

Đúng y như tôi đã dự đoán, khi tôi định xách cổ áo nó lên thì thầy hiệu trưởng đã chạy hồng hộc ngăn cản.

Thằng Nghĩa hoàng hồn chạy về phía ba mình mách lẻo:

-Thằng đó đó ba, nó đánh con đó, đau lắm!

-Trò gan lắm, cán bộ đoàn trường mà cũng dám đánh, chính tai tôi nghe, chính mắt tôi thấy, không cần phải qua hội đồng kỉ luật gì cả, trò sẽ bị đuổi khỏi trường…!

Đọc tiếp: Cappuccino 2.0 - Phần 38
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Cappuccino 2.0
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
XtGem Forum catalog