Polly po-cket

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đơn giản chỉ vì anh yêu em - phần 5

Chap 30

Cô nàng chảnh chọe ngúng ngẩy đi về. Đám đông dần dần giãn ra. Jera khẽ giật giật lấy tay áo Sakura, thì thầm:
_ ê...này... vậy rốt cuộc, đó là người yêu của anh Kid à???_ nhìn về phía Candy đang đứng.
_ Uh!! Đúng rồi đấy!!! Bà vừa lòng chưa?? bà làm sao mà sánh bằng người ta??_ Sakura cười đểu_ đẹp quá nhỉ?? không nói nên lời luôn chứ gì??
_ Sao... sao ông trời bất công thế!!!! Hix!!_ Jera sụt sùi.
_ tôi đã bảo rồi mà!!!!!! Cứ đòi xem cho bằng được!!!!! Thấy rồi chỉ thêm thất vọng về bản thân mình!!!!!!!!!_ Sakura nhìn với ánh mắt thương hại_ tôi đã báo trước cho bà rồi!!!!! Không nghe là tại bà!!!!!!!!! có bị gì thì bà tự làm tự chịu!!!!!!!!!
_ Hix!!!!!!!! Bà đừng có đâm thọt tôi như thế chứ!!!!?_ Jera than thở.
_ tội nghiệp!!! _ Sakura cố tình kéo dài giọng_người ta là thiên tài, giỏi giang xinh đẹp hết chỗ chê đã thế dáng lại chuẩn hơn cả siêu mẫu !!!_ Sakura nhếch mép_ còn bà... đầu óc cũng tàm tạm, thuộc dạng bình thường. ừ thì bà trông cũng xinh xinh đấy nhưng mà không biết ba mẹ bà chăm nom, cho bà ăn cái gì mà không thấy cao thêm được chút xíu nào, chỉ thấy bề ngang nó cứ ngày 1 to ra. Bây giờ bà không khác gì cái nấm lùn di động !!! Hì!!!!!!!!
_ bà... bà muốn chết chứ gì??!!_ Jera trợn tròn mắt lên.
_ tội chưa kìa!!!!!!!! bây giờ bà lại còn lắp bắp nữa cơ đấy!!!!!!! Tôi không muốn chết đâu!!!!!!! Tôi còn yêu đời lắm!!!!!_ Sakura nháy mắt_ mà bà... làm gì có đủ khả năng mà đòi giết tôi chứ!!!!!!!!
_ bà đừng có trêu tức tôi như thế!!!!!!!!!!! bộ cứ xinh đẹp thông minh thì tâm can trong sáng như gương chắc!!!!!!!!!!! _ Jera cương gân cương cổ lên cãi_ ai biết chị ta( tức là Candy ấy ạ) nghĩ cái gì trong đầu chứ??!!!!!! lỡ bề ngoài thì cứ..._ Jera chưa nói hết câu thì Candy tiến lại gần. Ngay lập tức cô nàng lấy tay bịt miệng lại, trước khi Candy nghe những điều mà cô định thì thầm nhưng lỡ mồm nói hơi to ấy!!!!!!!!!!!!!!
_Sakura!!!! Chào mừng cậu đến quán nước của tụi này!!!!_ Candy mỉm cười, quay lại nhìn Jera_ à, cả cậu nữa chứ nhỉ?? Rất vui được làm quen với cậu!!!!!
_ Candy hôm nay xinh lắm đó nhé!!!_ Sakura nháy mắt_ còn đây là bạn tớ, Jera!!!!
_ Ủa!!!!???_ Jera ngạc nhiên_ Vậy... vậy là bằng tuổi hả???_ quay lại hỏi Sakura.
_ UH!!!! Đúng rồi đó!!!!!_ Sakura thản nhiên.
_... ơ...chào... chào cậu!!!!! Mình là ... Jera.!!!!!!!_ Jera ậm ừ" oh my God!!!!!!!!!!vậy mà học chung lớp với anh Kid thân yêu của mình!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! HIX!!!!!!! ôi cái cuộc đời này!!!!!!!!!! Hix!!!!!!!"
_ AAHHH!!!!!!!! Ken super đáng ghét !!!!!!!!!!!!!!!! _ Sakura kêu to_ bây giờ mới thấy mặt mũi à nha!!!!! Trốn sang đây tán tỉnh con gái Nhật à???_ cười nửa miệng.
_ Hehe, làm gì có!!!!!!_ Ken đang lén lút định chuồn lẹ thì đã bị Sakura phát hiện, đành ngượng nghịu đứng dậy, lại gần chỗ Sakura đang đứng.
_ Hì!!!!! ai mà biết được!!_ Candy cười khẩy, nói mát_ Ken nhỉ??? À!!! Quên!!!!!! Yuli nữa chứ ??
_ Xin... ch...chào!!_ Neyuli đang đứng sau lưng Ken, đành ló mặt ra.
_ Ủa ủa!!!!!!!!???!!!!!! Lẽ nào..._ Sakura nghi hoặc nhìn Ken_ anh cua được thiệt hả???_ chỉ tay vào Neyuli.
_ Ừa!!!!!! Thắm thiết lắm đó nha!!!!!!_ Candy chớp chớp mắt, trả lời thay cho Ken đang cứng đơ họng ( cái này không phải là help mà là kill Ken đó ạ>.<)
_ à há!!!!!! Ken nhà ta ghê dữ !!!!!!_ Sakura nhìn Ken bằng ánh mắt gian gian_ Bạn là..._ hỏi Neyuli.
_ tôi... tôi là Neyui Tamaya.._ Neyuli ngập ngừng.
_ Bạn thân của Candy đó!!!!_ Candy nháy mắt với Sakura. _ thấy Ken đỉnh chưa??
_ Woa!!!!!! Bạn Candy?? hèn gì đẹp ghê!!!!!!!! mình là Sakura Yemata!!!! Mà trông cậu hiền quá!!!!!!! Chắc bị Ken uy hiếp gì nên mới làm người yêu hả???
_ Này này!!!!!!!! Đừng có xỏ đểu anh nhá!!!
_ Xỏ đâu mà xỏ?? Sự thật 100% !!!!!!!!!! à!!!!!! Neyuli nè, sao cậu ngốc thế!!!!!! Cái tên này xấu tính lắm đó!!!!!!!!!!_ nói thầm vào tai Neyuli_ để tớ kể cho cậu nghe nha!!!_ nhìn Ken với ánh mắt gọi là cha của đểu " Há há!!!!!! thể nào anh cũng bị người yêu đá cho coi!!!!! Cái đồ trăng hoa bay bướm!!!!"
_ Sa..._ Ken đang định ngăn Sakura thì Kid giữ lại._ mày thả tao ra ngay!!!!! không chết tao à!!!!!!!! 2 anh em nhà mày ác ôn vừa thôi chứ!!!!!!!_ Ken nhìn Kid với ánh mắt van xin thảm thiết.
_ Thằng này..._ Kid nhếch mép_ mày lo gì...
_ tao van mày!!!!!!!!_ Ken chỉ tay về phía Sakura đang lôi Neyuli vào 1 góc _ tao không muốn bị bồ đá đâu!!!!!!!!!!!
_ mày thật là... _ Kid cười đểu_ thôi, Sakura không có dịp làm tàng nữa đâu!! Tao với mày sắp bye bye nó rồi!!!!!!
_ là sao??_ Ken ngạc nhiên, không hiểu Kid nói gì...
_ Haizzzzz!!!!!!!! sao bỗng dưng mày ngu đột xuất thế nhỉ?? Để xem nào..._ Kid nhìn đồng hồ_ theo như tính toán của tao thì trong vòng 5 giây nữa thôi, tao với mày sẽ được giải thoát khỏi con em ác quỷ của tao._ nhếch mép cười.
_ hả????!!_ Ken không tin vào tai mình._UUHM...UHMMM!!!!!!
_ Im nào!!!!!!!!_ Kid đưa 1 tay bịt mồm thằng bạn thân, miệng lẩm nhẩm, trên môi nở 1 nụ cười devil_ 3.... 2....1....
_ RRẦÂAAMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! SAKURA!!!!!!!!!!!!!!!
Mọi người giật mình quay ra nhìn!!!!!!
Tiếng động chói tai ấy cùng cái giọng siêu quen thuộc!!!!!!!!!! Sakura hé mắt ra nhìn.
cánh cửa lớp bị đẩy tung 1 cách dã man không thương tiếc, và theo đó là....!!!!!!!!!???????!!!!!!!!!!! Kang Hae!!!!!!!!!!!!!!!?????????!
Sakura sửng sốt không nói nên lời, tay chân bắt đầu run run, miệng lắp ba lắp bắp:
_ Kang... Kang Hae???!!!!!!!!!_ Sakura không thể ngờ là anh chàng lại biết cô đang ở Nhật!!!!!!!!!!!!!! " Chết tiệt!!!!! Làm sao .... làm sao lại có chuyện này!!!!!!!!???!!!!! Tên khốn kia!!!!!!!! Ai??!!!!! ai đã nói!!!!!!!!????!!!!!!!!! Lẽ nào...!!!!!!!" Sakura quay đầu nhìn Kid và Ken xẹt tia lửa điện!!!!!!!!
Kang Hae là 1 anh chàng thuộc dạng hotboy gốc Hàn, là đại ca trong trường học. ( khác trường với Sakura>.<), đây là người yêu của Sakura, Kid và Ken đều biết vì người này và Sakura bắt đầu quen nhau khi Kid và Ken còn đang bên Mỹ.
Kang Hae tiến lại, mồ hôi ướt đẫm áo giữa cái tiết trời tháng 2. Ang chàng thở hổn hển không ra hơi, mồ hôi mẹ, mồ hôi con cứ thi nhau chảy xuống, đầu tóc rối tung cả lên, quần áo xộc xệch. Có vẻ như, Kang Hae đã có 1 cuộc chạy maratong kinh điển. Dù sao thì học viện Xbest còn hơn cả bề ngoài của nó, lộng lẫy và rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Chắc anh chàng đã có được 1 bài học nhớ đời.>.<
Sakura giật lùi. Dù không phải là Sakura sợ nhưng cơ thể cô cứ làm ngược với ý muốn của bản thân, tự phản ứng lại như thế . Cô nàng Jera cũng không tin nổi vào mắt mình. Không ngờ người có lòng tự tôn cao ngất trời như Kang Hae lại bất chấp đến Nhật tìm Sakura như vậy>.<
Kang Hae nhìn Sakura chằm chằm, tiến lại gần từng bước. Sakura tiếp tục giật lùi, miệng mấp máy mãi mới thành câu:
_ sa... sao... anh... la..lại ở... đây??
_ Vậy tại sao em lại trốn anh!!!!!!!!!!!!????!
_ Tôi... tôi đi đâu... là.. là quyền của tôi chứ??!! Anh... anh sang đây... là...làm gì!!!!??_ Sakura nhìn thẳng vào mắt Kang Hae sau khi dần lấy lại được bình tĩnh.
_ Về với anh đi!!!!!! _ Kang Hae nói rành rọt từng chữ ( bằng tiếng Anh>.<)
_ Không!!! việc của tôi không liên quan đến anh!!!!_ Sakura nhìn Kang Hae đầy oán giận._ anh không có quyền gì mà bảo tôi đi đâu cả .
_ Tại sao em lại như thế chứ??_ Kang Hae bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh_ em không tin anh hay sao??
_ tôi với anh không còn quan hệ gì nữa!!!!_ Sakura nói gần như hét lên_ tôi chịu đựng đủ rồi!!!!!!!!! Anh hãy về với người anh yêu ấy!!!!!!!!! Về với cô gái đó đi!!!!!!
_ Người anh yêu là em!!!!!!!!!!!!!!!_ Kang Hae cũng gần như hét lên!_ Em đừng như thế!!!!!!!!! Tất cả chỉ là hiểu lầm!!!!!!!!!
_ Hiểu lầm??_ Sakura cười khẩy_ anh đừng nói vậy, tôi biết hết cả rồi!!!!
_ Biết gì cơ chứ??_ Kang Hae nhíu mày.
** FLASH BACK**
_ cô hẹn tôi ra đây làm gì??_ Sakura nhìn cô nàng đang ngồi trước mặt với ánh mắt không thiện cảm chút nào.
_ Hừ!!_ cô nàng nhếch mép_ cũng chẳng có gì , chỉ là..._ cô nàng cầm li nước nhấp 1 chút.
_ Là gì??_ Sakura khoanh tay trước ngực, hỏi lại.
_ đơn giản là... tôi mong cô tránh xa xa Kang Hae ra mà thôi_ cô nàng nói với giọng lả lướt , õng ẹo phát tởm.
_ Cô không có quyền ngăn cản chuyện đó!!!!!!!!!_ Sakura nhìn trừng trừng vào mắt cô nàng.
_ Bộ cô không thấy mối quan hệ giữa tôi và Kang Hae thân thiết đến mức nào sao?? Cô trơ trẽn đến thế cơ đấy!!!_ cô nàng cười khẩy.
_ cô ăn nói cho cẩn thận!!!!
_ có vẻ như cô vẫn không hiểu chuyện chút nào thì phải??!!_ Cô nàng tiếp tục nhếch mép ( haizzz, kiểu này có mà méo cả mồm luôn ấy nhỉ?>.<)_ thôi thì tôi nói rõ luôn vậy!!!!! tôi và Kang Hae có đính ước từ nhỏ! Người như cô chỉ là vật thế thân, là trò tiêu khiển của Kang Hae trong thời gian ở Mỹ mà thôi!! rồi Kang Hae sẽ còn phải về tiếp nhận chuyện kinh doanh của gia đình, không phải là loại đầu đường xó chợ như cô đâu.
_ Chát!!!!!!!!!_ Sakura đứng dậy, cho cô nàng thêm 1 cái tát trời giáng_ vâng!! Tôi đầu đường xó chợ, tôi bạo lực, tôi không nữ tính dịu dàng_ Sakura nói mỉa_ xin lỗi, nhưng thế mới là tôi, tôi thà suốt đời như vậy còn hơn trở thành người như cô!!!!!_ Xách túi _ mặc kệ, tôi cũng không cần!!!!! cô với hắn muốn làm gì thì làm!!!!!!! Người bắt đầu vốn không phải là tôi_ cười khẩy_ chỉ tại anh ta bám theo, đeo đuổi. Tốt nhất là cô nên giữ cho chặt bạn trai của mình. Để cho anh ta phải đi tìm người thế thân, xem ra cô ... cần coi lại sức quyến rũ và hấp dẫn lẫn nhân cách của bản thân mình đấy._ nói xong, Sakura quay lưng bước đi...

** END FLASH BACK**
_ anh không cần giải thích gì cả!!_ Sakura quay đi_ tôi vốn không quan tâm, tôi chỉ mong rằng anh với vị hôn thê của anh đừng lấy tôi ra làm trò hề như vậy, chẳng hay ho gì đâu.
_ Em nói gì thế!!!!!?? !!!!!! Sao em không chịu tin anh lấy 1 lần!!!!!!??!!!
_ anh thôi đi!!!!! Chơi đùa thế là đủ rồi!!!!!!! anh sang tận đây để thấy tôi thảm hại đau khổ chắc!!?!_ Sakura cười khẩy_ thật đáng tiếc, tôi không phải là người yếu đuối như vị hôn thê của anh, cũng không biết níu kéo hay nhõng nhẽo nụng nịu kiểu con gái. Thế nên anh về đi với người yêu dấu của anh ấy!!!! trò chơi của chúng ta chấm dứt tại đây!!! game over!!
_ Đó không phải là người anh yêu!!!!!!!!!!!_ Kang Hae hét lên_ tất cả là sự sắp đặt của ba mẹ!!!!!!!!!!!!!! Em phải tin anh !!!!!!!!!!!!
_ Tôi không muốn nghe!!!!!!!!!!!!!!_ Sakura bịt 2 tai lại_ tôi không muốn nghe bất cứ điều gì anh nói nữa!!!!!!! Biến đi cho khuất mắt tôi!!!!!!!!!!!!_ Sakura quay người. Lúc này cô chỉ muốn chạy thật nhanh, hoàn toàn biến mất khỏi chỗ này!!!!!! không để lại 1 chút dấu vết gì!!!!!!! Không muốn đối mặt với người con trai đang đứng trước mặt mình thêm 1 lần nào nữa!!!!!!!!!!! Sakura cứ nghĩ rằng, xa Kang Hae 1 thời gian, tâm hồn cô sẽ bình yên trở lại, lúc đó, Sakura sẽ có thể đối mặt với Kang Hae... nhưng không... trái tim Sakura cứ hướng về Kang Hae... mỗi ngày qua đi nỗi nhớ càng thêm da diết.... và cô lại thổn thức khi thấy bóng dáng anh đang hiện diện trước mặt mình...... Sakura lo sợ... cô muốn ngăn cản tiếng gọi của trái tim mình... cô không bao giờ tưởng tượng nổi chuyện... hình bóng Kang Hae đã ăn sâu vào tiềm thức của bản thân như vậy.... cô rối loạn... cô sợ bị tổn thương... cô sợ phải thêm 1 lần chứng kiến cảnh anh và người con gái khác âu yếm bên nhau... Sakura không thể chịu đựng nổi.......
_Chụt!!!!! Anh yêu em!!!!!!!! chỉ duy nhất mình em!!!!!!!!!_ Kang Hae kéo lấy 2 tay Sakura.
Mắt chạm mắt. Môi kề môi. Sakura không ngờ... Toàn thân cô run rẩy....
_ hãy tin anh 1 lần nữa thôi!!!!!!_ Kang Hae nhìn Sakura với ánh mắt thật buồn, nhưng đầy sự chân thành_ anh sẽ không bao giờ khiến em tổn thương thêm 1 lần nào nữa!!!! Hãy quay về bên anh!!!!!!! Làm thế nào em mới chịu hả?? Sakura!!!!_ Kang Hae cười buồn_ anh cầu xin em!!!!!! Nếu em muốn... anh sẽ quỳ trước mặt em và xin lỗi!!!! Chỉ cần... em tha thứ cho anh!!!!!!_ Kang Hae có vẻ định làm thật, đầu gối cậu bắt đầu khuỵu xuống.
Sakura đứng yên bất động..." Quỳ ư???? Không thể nào!!!!!!!!! Con người với lòng tự tôn cao ngất trời này.... không thể!!!!!!!!!! .... anh thật sự cần em ư..? anh thật lòng yêu em ư??... liệu em có thể... tin anh thêm 1 lần nữa không...? ... bởi vì.." Nước mắt Sakura sắp trào ra... không suy nghĩ thêm 1 giây nào nữa...mặc kệ tất cả.... mặc kệ cơ thể hành động theo những gì trái tim cô muốn, Sakura... ôm chầm lấy Kang Hae:
_ 1 lần thôi!!!!! em sẽ tin anh thêm 1 lần nữa!!!!!! bởi vì... em cũng yêu anh...
2 người ôm nhau. không để ý đến thời gian đang trôi qua... cũng không để ý đến không gian. Rằng có bao nhiêu là người quan sát từ đầu đến cuối màn tình cảm lâm li ướt át của họ ( Hehe,>.<) . Neyuli đang đỏ mặt, ngượng nghịu quay đi chỗ khác, Candy đang cười thầm, Kid trố mắt ra nhìn, Ken mỉm cười tinh quái... và bao nhiêu là mem khác trong quán. Thấy gần 5 phút trôi qua mà 2 người vẫn không buông tay ra, Kid thì đang trừng mắt nhìn theo cái kiểu" thằng này mày dám dụ dỗ em gái tao làm chuyện xấu hổ thế trước mặt bàn dân thiên hạ.... sao vẫn chưa chịu buông ra!!!!!!!!!! Đợi tao xé xác nữa à!!!!!!!!" ánh mắt tóe lửa. Tóm lại là thế. Chính vì vậy, Ken đành đánh tiếng, phá vỡ giây phút lãng mạn của 2 người, trước khi thằng anh ( Kid ấy ạ>.<) nổi điên lên:
_ E hèm!!!!! 2 người đừng có tự nhiên thế chứ!!!!!!!! Trước mặt bao người mà!!!
Kang Hae và Sakura ngay lập tức buông tay ra, mặt đỏ bừng!!!!!!!!! quay lại nhìn nhau!!!
Mắt chạm mắt lần 2!!!!!!! Ngay lập tức quay đầu ra 2 phía!!!( tại ngượng ý mà>.<)
Ken tiếp tục nụ cười trông thấy gian của mình. Thế nào thì sakura cũng sẽ không còn thời gian mà phá rối cậu nữa!!! Thế nào Kang Hae cũng sẽ kéo Sakura về Mỹ liền!!!! Candy thích thú nhìn 2 người. Dù sao Sakura hạnh phúc là được!!!! Thấy Kid nhìn Kang Hae như muốn ăn tươi nuốt sống, Candy liền nháy mắt hỏi:
_ sợ mất em gái hả??_ nở nụ cười ranh mãnh.
_ đâu có!!!_ Kid lúng túng gãi đầu.
_ hì!!! Sakura vui thì anh cũng phải vui lên chứ!!!!!
_ Uh!!!!!_ Kid cười dịu dàng nhìn Candy âu yếm. Bỏ qua chuyện đứa em gái của mình ôm 1 thằng con trai giữa thanh thiên bạch nhật ( nói sao được -,- Kid vừa thấy Candy cũng đã ôm rùi còn kiss nữa cơ mà>.<), Kid tất nhiên là có cùng tâm trạng với Ken. Haha, vậy là nhỏ em siêu quậy sắp biến đi!!!!!!!! Và chỉ còn Kid với Candy!!!!!!( đầu óc đen tối>.<)
_ Vậy thì... chúng ta về thôi!!!! Sakura!!!!!_ Kang Hae nhìn Sakura và nói.
_ Ừ!!!!! Được rồi!!!!!!!! _ Sakura gật đầu._ em về lấy hành lí là được_ quay lại bảo Jera_ về thôi bà!!!!! Đừng có nhìn anh tôi thế, anh ấy nổi da gà đó_ nháy mắt nói đùa. 
_ Bà....!!!!!_ Jera tức nổ đom đóm mắt!!!_ Bà vừa vừa thôi nhé, bà hạnh phúc rồi thì mặc kệ bạn bè chứ gì!!!!?? Vì 2 người giận nhau mà tôi sang Nhật cùng bà, vậy mà bây giờ bà nỡ bỏ mặc tôi hả?????
_ tôi có bỏ mặc bà đâu!!!??_ Sakura phủ nhận_ rõ ràng là tôi bảo bà cùng về với tôi rồi cơ mà!!! với lại..._ cười nửa miệng_ bà đừng có nói như vậy, mục đích chính của bà sang đây là vì anh tôi, chứ có phải vì tôi đâu, việc gì tôi phải cảm kích!!!! Bà nói thế nghe ngứa tai ghê gớm!! ( cái đoạn này nghe quen quen>.< hình như Kid cũng từng nói thế thì phải, quả là anh em, không giống lông cũng giống cánh>.<)
_bà..._ Jera muốn cãi lại nhưng... ai bảo Sakura bắt bài trúng quá làm gì khiến Jera hết đường chối!!!!!!
_ giờ thì lại chào anh tôi rồi về thôi!!!!!!!!_ Sakura kéo tay con bạn.
_ thôi, tôi không chào đâu!!!!! Hix!!!! Tôi về trước vậy!!!!! Bà cứ vui chơi với anh yêu của bà cho thỏa thích rồi về!!!!!_ Jera nói với giọng giận dỗi.
_ bà sao thế? tôi về liền mà!!!!! bà giận chuyện gì đây??_ Sakura nhíu mày.
_ thôi... tôi không muốn thấy cảnh ai cũng có đôi có cặp!!!!!!!! Tình yêu vĩ đại của tôi với anh Kid cuối cùng đã tan vỡ như ..._ Jera ngước nhìn lên trên ( Angdevy cũng muốn bảo là nhìn lên trời lắm>.< khổ nỗi, đang ở trong lớp học, ngước lên chỉ thấy mỗi cái trần nhà, lấy đâu bầu trời cho nó ngắm>.<)
_ Stop!!!!!!! Bà về đi!!!!!!_ Sakura giơ tay ra hiệu im lặng_ tôi không muốn nghe bà lải nhải đâu!!!
_ uh!!!! Tôi đùa tí thôi!! bao nhiêu chàng đẹp dzai đang chờ tôi ở quê nhà!!! Tôi ở lại đây làm gì!!!! _ Jera cười_ bye mọi người nha!!!!! Hẹn gặp lại!!!_ Jera nói to_ còn bà thì mau mau nhá!!!!!!! tôi không thay bà quản lí đàn em được đâu!!!!!!!!
_ biết rồi!!!!! Tôi về liền ý mà!!!!!
_ Chụt!!!!! _ Jera hôn gió 1 cái( cái này dành cho tất cả mọi người đó nha>.<)_ Bye bye!!
Sakura nhìn con bạn của mình thất thểu đi về ( đó là nói thế, mặt cười ngoác tới tận mang tai >.<).
_ ta cũng về thôi!!! Sakura!!_ Kang Hae lên tiếng.
_ 2 người định về????_ Ken mỉm cười ranh mãnh khi nghe câu đó_ ở lại chơi đã, về sớm làm gì!_ Ken giở cái giọng nghe là thấy đểu của mình ra.
_ Không!!!!!!! Về ngay Sakura!!!!!_ Kang Hae nhìn Ken với ánh mắt thù địch.( vì ghen>.< rõ ràng quá rồi nhỉ?>.<)
Đây chính là ý đồ của Ken đấy bạn ạ!!!!! Nói khích thế để Kang Hae kéo Sakura về càng nhanh>.< trước khi Sakura kịp phá phách chuyện của Ken ý mà>.< Yêu càng nhiều thì lại càng hay ghen, với lại, Ken biết Kang Hae ghét mình sẵn từ đời nào rồi nên càng nói vậy thì càng bye bye Sakura sớm=> đỡ mất ăn mất ngủ vì lo.( tâm địa đen tối>.<)
_ Từ từ đã chứ... vội gì.._ Sakura có vẻ hiểu hết những gì Ken đang nghĩ trong đầu, liền nở nụ cười quái ác_ ở đây vui mà..
_ Uh!!!! Ở lại đây đi!!_ Ken nháy mắt với Kang Hae_ đây vui lắm đó._ cười tai quái dù trong lòng đang tức muốn điên lên>.<
_ không là không!!!!!!_ Kang Hae kéo Sakura ra sau lưng mình_ tôi về!!!!!
_ Thôi vậy_ Sakura quyết định tha cho Ken trước khi Kang Hae lồng lộn lên vì ghen tức.
Sakura tiến lại chỗ Kid và Candy đang đứng cùng với Kang Hae:
_ em về nha, trả lại khoảng trời riêng cho 2 người đó_ nháy mắt với Kid.
_ Uh, về đi. _ Kid xua xua tay đuổi Sakura về như đuổi chó _ giữ nó cho cẩn thận, nghe chưa?_ Kid quay ra nhìn Kang Hae_ đừng có khiến nó nổi giận ! kéo nó về thì giữ cho chặt hiểu không??_ Kid trừng mắt nhìn Kang Hae theo kiểu " làm tổn thương em gái yêu quý của anh mày thì chỉ có chết" nhưng ai mà biết được, thật ra đây mới là những suy nghĩ trong lòng Kid được cơ chứ" mày lôi nó về nhanh nhanh giùm anh, giữ cho chặt không nó lại sang đây phá đám. Mày mà khiến nó sang đây quậy tưng chuyện của anh lên thì mày chi có nước chết thôi đó!!!!!!" ( hơ hơ, Kid ơi là Kid>.< sao càng ngày Kid càng đen tối thế nhỉ>?>.< yêu quá là thành ước vọng chiếm hữu mãnh liệt thế đó>.< chậc>.<)
_ Vậy bọn em về!_ Sakura mỉm cười._ Candy ơi, mình về nhé!!!!!_ kêu to.
_ Hả??_ Candy đang cắm cúi làm gì đó, giật mình quay lại_ ủa, sao lại về??? _ tiến lại gần.
_ thì tại..._ nhìn sang Kang Hae đang lơ đãng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
_ chào bạn, mình là Lanayi Liuyashi! _ Candy mỉm cười với Kang Hae_ rất vui được gặp cậu.
_ hả...? .. à ... vâng_ tiếng nói của Candy kéo Kang Hae về với thực tại. Cậu hơi shock 1 chút khi nhận ra người con gái xinh đẹp như 1 vị nữ thần đang đứng trước mặt mình.( chậc, cẩn thận không Sakura đánh chết>.<)_ xin chào... tôi là... Kang Hae._ Kang Hae ngượng nghịu đáp lại.
_ 2 người ở lại đây thêm vài ngày nữa đi!!! Lẽ nào về ngay bây giờ??
_ Thì về thôi!! Candy ạ!!!!_ Sakura tỏ vẻ ngậm ngùi_ anh Kid muốn đuổi tớ về cho thật nhanh mà, tại tớ toàn cản trở chuyện của 2 người thôi!!!
_ Làm gì có chuyện đó!!!! _ Ngước mắt nhìn Kid_ ở lại hết ngày này cũng được mà!!! Bạn Kang Hae thấy sao?_ quay lại hỏi Kang Hae bằng cái giọng rất là ... ngọt ngào( >.< Candy định để 2 anh em nhà Kid giết chết Kang Hae vì ghen luôn à?>.<)
_ Ừ.. ừ!!! Ở lại cũng không sao!!!_ Kang Hae ngại ngùng đáp lại.
_ Thôi, tớ không dám._ Sakura nhìn Kang Hae tóe lửa. ( ai bảo Kang Hae...>.< không nói nữa, mọi người tự nghĩ nha>.<)_ anh Kid mắng tớ giờ.
_ Không đâu mà!!!!!!! Kid nhỉ??_ Nhìn Kid với ánh mắt long lanh hi vọng.
_ ừ!!_ Kid cười trừ. Trong lòng đang tức lên vì buồn, tức tối và giận dỗi" hix , sao Candy nỡ... huhu... cả Sakura nữa!!!! Sao không lẳng lặng mà biến đi!!! Lại còn chào hỏi làm gì!!!!!!!! Hix!!!!! Cái thằng Kang Hae kia, mày muốn chết chứ gì!!!!!!!! Sao dám nhìn Candy như thế(>.< sao cái tên Kid này vô lý thế nhở??>.<)!!!!!! Mấy đứa bay cút ngay!!!!! Cút ngay đi!!! Bọn phá hoại này!!!! Hix!!!!!"
_ đó !! Thấy chưa nào!!_ Candy mỉm cười với Sakura_ Kang Hae cũng ok rùi mà!!!!!
_ anh định thế thật sao??_ Sakura nhìn Kang Hae đầy nghi hoặc.
_ ừ thì... thế cũng không sao mà!!!_ Kang Hae lúng túng đáp lại.
_ Vậy sao lúc nãy anh lại bảo về ngay?_ Sakura hỏi đểu.
_ thì... ờ thì..._ Kang Hae gãi gãi đầu, không biết phải nói lại thế nào nữa.
_ thôi mà Sakura!!!! Tối nay có vũ hội!!!!!_ Candy mỉm cười ẩn ý_ tại sao lại không tham gia cơ chứ!!!? đây là 1 dịp hiếm có của Xbest đó nhé!!!!
_ Uh!!!!!! Chắc là vui lắm nhỉ??_ Sakura thấy hào hứng_ vậy thì hoãn lại, mai về!!!!!
_ Thôi!!! Chắc mình phải đi xem lại vài việc!!!!! Cậu cứ tham quan đi nhé!!! Có nhiều cái vui lắm đấy!!!!_ Candy quay đầu lại nhìn Kid_ em đi nhé!!!! _ Candy bước ra đến cửa_ quay đầu lại nói_ Chúc 2 người vui vẻ_ và đi đến phòng làm việc của Hội học sinh.
_ Vậy thì ta đi thôi!!!!!!_ Sakura kéo tay Kang Hae đi trước khi Kid kịp nổi cơn mắng cho 1 trận.
_ Uh... mà em..._ Kang Hae gật đầu, nhưng cậu thấy hơi lạ lùng.khi bình thường, thấy Kang Hae thẫn thờ trước 1 người con gái như vậy, Sakura chắc phải tức tối mà đánh cho cậu 1 cái mới phải, sao bây giờ bỗng dưng hiền thế??( hờ hờ>.< ai biết đâu được>.<)
_ em sao?_ Sakura quay đầu lại hỏi và không để Kang Hae kịp nói gì, Sakura tiến lại gần, thì thầm vào tai Kang Hae_ em biết tỏng anh nghĩ gì trong đầu_ mỉm cười gian xảo_ anh vội gì... đợi đến khi về rồi em sẽ cho anh biết thế nào là sự trừng phạt của Sakura... hihi._ Sakura quay người lại, đi trước Kang Hae. Kang Hae giật mình trước những lời Sakura nói. Cậu rùng mình. Một khi Sakura đã cảnh báo như thế, nghĩa là Kang Hae sẽ phải chịu đựng điều gì đó thật kinh khủng cho mà coi. Thật lòng Kang Hae không dám nghĩ tới nữa, đành bước theo sau Sakura " ai bảo... mình yêu cô ấy làm gì! Haizzzz!!"

Chap 31

Kang Hae và Sakura kịp thời ra khỏi lớp trước khi sức chịu đựng của Kid đến giới hạn, chuẩn bị bùng nổ. Nếu đứng lại thêm 1 giây , âu yếm nhìn nhau thêm 1 chút ( cái cảnh Sakura kề miệng bên tai Kang Hae thì thầm câu đe dọa, ai nhìn vào chả tưởng thế>.<) thì chắc chắn Kid sẽ nổi điên lên, và không biết Kid sẽ làm gì nữa!!!!!!!!!!!! Cản trở chuyện người khác, mà cứ nhởn nhơ ôm vai bá cổ âu yếm thế trước mặt mọi người, Kid nóng máu lên là phải!!!!>.<

Kid nuốt giận, hậm hực nhìn thằng bạn. Ken nhún vai, theo cái kiểu" tao có biết gì đâu, sao lại nhìn tao thế!!!" . Kid nhìn thằng bạn 1 lúc rồi ngẫm nghĩ lại. Đúng là ..." nó có làm gì đâu, sao mình lại nhìn nó tóe lửa thế nhỉ?" ( hờ, ai mà biết!!>.< chắc tức quá không biết làm gì nên đành trút giận vô Ken>.<)

Nhưng dù thế Kid vẫn nhìn thằng bạn chằm chằm, tràn đầy tức giận chỉ bởi Kid biết rằng, có Kang Hae ở đây rồi thì Sakura cũng chẳng sấn lại gần Ken đâu, đồng nghĩa với việc Ken được tự do thoải mái, không lo lắng gì cả... còn Kid thì tiếp tục chịu đựng!!!!!!!!! hix!!!!! dù chỉ thêm 1 phút 1 giây nào thì Kid cũng không muốn !!!" Lạy trời cho con em nó biến mau mau!!!!!"

(Thôi bỏ qua cảm xúc oán giận của Kid lúc này vậy!!!!!!!!! Tua mau mau cho đến phần gay cấn>.<)

19:00.

Sau khi ăn tối xong xuôi, Kid bị Hanachi kéo vào phòng thay đồ , ném cho 1 bộ vest, yêu cầu Kid thay rồi rời khỏi. Đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Kid thấy Ken cũng bị lôi vào như mình. 2 người nhìn nhau theo kiểu con nai vàng ngơ ngác. Sau 1 lúc, nhớ đến lời Candy nói với Sakura, Kid mới ngớ người ra. Tối nay là vũ hội!!! Không biết Candy sẽ xuất hiện trong bộ đồ như thế nào đây??!! Kid thật sự rất mong chờ!!

Ken ngắm từ đầu đến chân Kid 1 lượt sau khi thay đồ, gật gật đầu:

_ Chậc, phải công nhận là mày mặc vest lúc nào cũng bảnh!!!!

_ mày khỏi phải xỏ xiên!!!_ Kid nhìn Ken khó chịu.

_ tao khen mày mà??_ Ken ngạc nhiên.

_ cái mặt mày hiện rõ chữ đểu kìa?!!_ Kid nói móc_ mày mà cũng biết khen cơ à?

_ tao thật lòng đó !!!! mày nói thế là sao chứ??_ Ken nhíu mày.

_ mày..._ Kid hơi chột dạ " lẽ nào nó khen thật lòng??". Kid gãi gãi đầu , đáp lại_ thì mày bình thường có bao giờ khen ai đâu!! mày bỗng dưng thay đổi thế... ai mà tin được!!!!!

_ cái thằng này..._ Ken trợn tròn mắt lên, nhưng ngẫm nghĩ lại thì quả là Kid nói đúng!! Ken đang thay đổi!! Rõ ràng là vậy!! nhưng sự thay đổi đó là tại sao??? Vì Neyuli ư??? Ken nghi hoặc đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Ken không thể tin là Neyuli lại gây ảnh hưởng đến mình như thế!!!!!! Thật sự Ken chưa bao giờ tưởng tượng điều này!!!!!!! Bắt đầu tình yêu với Neyuli như 1 trò chơi tình ái, để cậu quên đi đau khổ trong mối tình đơn phương 10 năm dài đằng đẵng ấy. Neyuli là người khiến Ken cảm thấy thích thú. nhưng... Ken không ngờ... cậu đang thật lòng... Neyuli tác động đến cậu 1 cách âm thầm... và giờ đây Ken chợt nhận ra. Nhưng... có lẽ chỉ mới thế mà thôi, bởi trái tim Ken vẫn đập liên hồi khi nhìn thấy Candy... ánh mắt Ken vẫn kiếm tìm bóng hình Candy trong vô vọng. Tình yêu của Neyuli khiến Ken cảm động. Tuy vậy, Ken hiểu rằng bản thân mình vẫn chưa thật sự quên được Candy... dù chỉ 1 chút... khoảng thời gian 10 năm yêu đơn phương thầm lặng... đã khiến cả cơ thể Ken chỉ biết hướng về Candy... dù cho đó là điều xấu xa, là điều ác độc với người khác thì Ken cũng chấp nhận.

Kid nhìn thằng bạn 1 cách khó hiểu. Sự im lặng của Ken khiến không khí trở nên bức bối. Đôi khi, Kid cảm thấy Ken không phải là thằng bạn thân hời hợt mà mình biết. Ánh mắt suy tư, đăm chiêu ấy khiến Kid ngỡ ngàng. Có lẽ, Kid không hiểu rõ Ken như cậu tưởng. Kid đã bàng hoàng biết bao khi nghe tin Ken yêu Candy!!! Kid thật sự bất ngờ không thốt nên lời!!! Bao năm trôi qua, Kid ở bên cạnh Ken cười sung sướng nhắc đến Candy, Ken đứng lặng , chỉ mỉm cười không nói. Kid cứ nghĩ là, Ken vì thấy Kid lảm nhảm về Candy đến mòn tai, nên không thèm nói gì. Nhưng hóa ra không phải, Ken đã nuốt nỗi đau vào lòng, mỉm cười nhìn thằng bạn thân. Đó là 1 nụ cười đượm đầy nỗi buồn, 1 nụ cười nhạt!!!!

Kid nhíu mày. Và trong lúc đnag hỗn loạn với nhiều luồng suy nghĩ, Kid buột miệng hỏi 1 câu khiến cậu ngay lập tức hối hận:

_ vì sao mày lại yêu Candy??

_ mày..._ Ken nhướn mày lên 1 cái, ánh mắt bỗng dưng như bị đám mây đen u tối bao phủ. Ken cúi đầu, khẽ hỏi_ mày muốn biết cái gì nữa đây??

_ tao... tao xin lỗi.- Kid lắp bắp, mãi mới bật được câu nói ra khỏi cổ họng.

_ Vậy mày yêu Candy vì cái gì??_ Ken cười khẩy, nhưng nụ cười ấy thật buồn, khiến Kid không thể nói gì được.

_ tao..._ Kid càng ngày càng thấy ân hận.

_ vì đôi mắt..._ Ken im lặng hồi lâu rồi đáp._ ánh mắt Candy hút hồn tao... không người đàn ông nào có thể cưỡng lại ánh mắt ấy... mày biết mà.

_ Uh.

_ đôi mắt Candy ngày trước long lanh sâu thẳm, nhưng trong veo. Còn giờ đây, ánh mắt ấy lại nhuốm 1 nỗi đau không tên..._ Ken nói thật khẽ_ ánh mắt e sợ tổn thương... nó càng khiến cho tình cảm của tao thêm ..._ Ken dừng lại không nói. cậu thật sự không biết phải diễn tả như thế nào nữa. ( thực ra là vì Angdevy kém văn nên không biết dùng từ gì vô đó cho hợp lí, đành bỏ lửng>.<)

Không gian lại chìm vào yên lặng. Kid miên man trong suy nghĩ. Lại thêm 1 người nhận ra. Ông nội. Ken. Vậy mà... Kid không hề nhìn thấy điều đó, tại vì sao? Kid đau đớn tự hỏi chính mình. Kid luôn muốn trở thành người che chở, bảo vệ cho Candy, bất chấp tất cả, chỉ vì mỗi Candy... nhưng vì sao cậu không ra, nhận ra rằng Candy che giấu 1 nỗi đau sâu tận?? Kid thấy mình thật bất lực, ngay cả nỗi đau của Candy, Kid còn không hiểu rõ, Kid còn không cảm nhận được rõ ràng như Ken và ông nội, thì cậu lấy cái gì mà lớn tiếng nói rằng sẽ bảo vệ Candy?? Ông nội là người từng trải, Kid có thể tạm hiểu được mình không bằng ông, nhưng.... còn Ken? Kid không biết phải biện minh thế nào cho bản thân mình nữa. Kid dằn vặt, tự hỏi liệu mình có đủ khả năng, có đủ tư cách để yêu Candy hay không??

_ 2 người xong xuôi hết cả rồi chứ gì??_ Hanachi vẫn với cái điệu bộ lạnh lùng thường trực, bước vào hỏi với nụ cười cao ngạo_ tốt đấy!! - Hanachi mỉm cười hài lòng_ bây giờ thì 2 người đi ra giùm tôi, đến hội trường là vừa kịp đấy!!!_ Hanachi nhìn đồng hồ rồi chỉ tay ra hướng cửa, hàm ý đuổi 2 người này đi!! Tất nhiên là Kid với Ken đành chấp nhận bước ra rồi, bởi chẳng có lí do gì khiến Kid và Ken tiếp tục ở lại trong phòng, mặt khác, chẳng ai dám phản kháng lại Hanachi ( chắc chỉ trừ mình Candy ra, dù rằng Candy và Hanachi chưa bao giờ cãi nhau cả>.<). Kid và Ken đành dừng cuộc nói chuyện không vui này lại, ít ra thì tối nay cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện này.

Cả hội trường rộng lớn tràn ngập trong ánh đèn, những bản nhạc du dương ngân nga mãi. Tất cả nam sinh đều mặc vest, nữ sinh thì mỗi người 1 kiểu, nhưng ai cũng xinh đẹp, thực sự đây là 1 trong số những ngày hội vui nhất của Xbest từ trước đến nay.

Neyuli xuất hiện thu hút ánh nhìn của nhiều người. Trong chiếc đầm màu xanh trời, với lớp voan mỏng, được cách điệu thành những chiếc nơ, Neyuli thật sự rất dễ thương, màu xanh khiến nét dịu dàng của cô càng hiện rõ. Ken hơi sững người 1 chút. Kid mỉm cười khi thấy thằng bạn như vậy.

Sakura và Kang Hae đứng ở 1 góc phòng, thẹn thùng nhìn nhau. Quần áo được Candy chuẩn bị cho rất hợp với Sakura. Sakura ngại ngùng, quay mặt đi, cô vốn không quen mặc váy, nay trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là Kang Hae, nên Sakura ngày càng lúng túng. Còn Kang Hae thì tất nhiên đang mải ngắm Sakura rồi. Thật sự cậu không ngờ, Sakura lại xinh đẹp đến nhường ấy. Nét nữ tính hằng ngày không bộc lộ nay lại hiện rõ ra, khiến Kang Hae khá bất ngờ.

Sự xuất hiện của Candy khiến cả hội trường gần như nín thở. Thanh thoát trong chiếc váy trắng, điểm xuyết là những ngôi sao pha lê xinh xắn, mái tóc nâu dài xõa ra dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh ánh vàng. Candy xinh đẹp như 1 thiên sứ, với nụ cười nhẹ trên môi. Kid sững sờ. Thật sự không thể tưởng tượng được!!! Candy nhìn Kid dịu dàng. Kid bước lại gần Candy, trong bao ánh mắt ganh tị, khẽ hôn lên bàn tay Candy, Kid đưa 1 tay ra mời, người hơi cúi về phía trước:

_ em có sẵn lòng khiêu vũ với anh 1 bản hay không??

Candy đặt bàn tay trắng muốt của mình lên tay Kid, gật đầu.

Trong âm điệu du dương của tiếng nhạc, 2 người bên cạnh nhau trong điệu vanse nhẹ nhàng, Kid và Candy thu hút tất cả những ánh nhìn xung quanh mình, 2 người tỏa sáng giữa đêm vũ hội say đắm. Hanachi không hề thay đồ, nhưng cô vẫn ra khiêu vũ cùng những bạn nữ khác, lâu lâu mới có 1 nam sinh có chiều cao ngang ngửa cô lại mời. Toàn thể học sinh Xbest khu vực cấp 3 đắm chìm trong vũ hội tuyệt vời. Chỉ trừ 1 người. Salasa. Cô ấy không hề xuất hiện....( chi tiết này là để cho Angdevy chuẩn bị cho fic nói về Salasa>.<)

ngày hôm sau...

Sân bay Tokyo.

_ tạm biệt!!!_ Candy hôn nhẹ lên má Sakura_ lần sau có dịp thì đến chơi tiếp nhé!!

_ uh!!! Tất nhiên rồi!!!! Tớ muốn ở đây mãi cơ!!!!! _ Sakura phụng phịu.

_ thôi, về với mẹ đi!!!!_ Kid xua xua tay y như... đuổi cún!

_ anh quá đáng mà!!!! _ Sakura nhướn mày thách thức_ đã thế em xin về đây luôn!!!! Cho anh biết mặt!!!!!!!

_ Không được!!!!!!!!_ Kid chưa kịp nói gì thì Kang Hae đã tức giận giùm_ về thôi!!!!!

_ hứ!!_ Sakura nguýt Kid 1 cái dài cả cây số_ lần này tạm tha cho anh!!!!!!! em về!!_ Sakura đành bỏ qua, vì không muốn Kang Hae nổi điên 1 chút nào. Dù gì cả 2 cũng vừa mới làm hòa, lẽ nào lại vì chuyện này mà cãi nhau??_ vậy thì mình về nhé!! Candy!!!!_ Sakura tiến sát lại, thì thầm vào tai Candy thật khẽ_ anh Kid còn ngốc lắm, nhưng anh ý rất đáng yêu, thế nên, đừng làm tổn thương anh ý nhé!!!!! Chúc cậu hạnh phúc!!!!

Kang Hae cúi đầu chào Kid rồi quay bước. Sakura quay lại, mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào. Candy nhìn bóng Sakura dần khuất, trong lòng có 1 nỗi bất an vô hình :" Xin lỗi !! mình không thể hứa trước điều gì... bởi vì... số phận của mình, cũng không phải do chính mình quyết định...."

Kid và Candy quay về. Candy lại bận rộn ngập đầu trong đống công việc không bao giờ hết của Hội học sinh. Kid tất nhiên là vui vẻ tiếp tục đi học. thật ra, Kid rất yêu thương Sakura, tuy bề ngoài 2 người luôn cãi nhau chí chóe( chủ yếu là Sakura nói>.<), nhưng 2 anh em rất gắn bó thân thiết với nhau. Kid mong Sakura về, tuy mục đích chính là để không bị phá đám, nhưng mặt khác, Kid lo lắng cho gia đình, lo lắng cho mẹ. Mẹ Kid là 1 người phụ nữ dịu dàng, như là Neyuli vậy. Ba Kid vì bận công việc nên nhiều ngày không thể về nhà. dẫu vậy, gia đình Kid vẫn là 1 gia đình hòa thuận, êm ấm, rất hạnh phúc. Kid luôn ân cần, chăm sóc Candy, 1 phần là ảnh hưởng từ người cha này.

** FLASH BACK**

_ ba à, sao ba lại vào bếp thay mẹ?? ba thích nấu ăn ư??_ 1 cậu bé ngước đôi mắt ngây thơ hỏi ba.

_ con thật là..._ người đàn ông trẻ (có gương mặt điển trai, chắc hẳn 10 năm về trước, ông là 1 chàng trai được nhiều cô gái để ý) khẽ xoa đầu đứa con trai 7 tuổi của mình, với nụ cười nhẹ nhàng_ bởi vì ta muốn làm gì đó cho mẹ con.

_ tại sao lại thế ạ??_ Cậu con trai vẫn ngước nhìn bằng đôi mắt đen láy của mình, nhìn ông ngơ ngác vì không hiểu.

_ tại vì... mẹ con đã vì ta mà đau buồn nhiều rồi!!! Ta muốn bù đắp mọi lỗi lầm!!_ người đàn ông chỉ chừng 27 tuổi này cười thật buồn._ ta yêu mẹ con, yêu con và bé Sakura nữa.

_ con biết rồi ạ!!!!!! Suốt đời này con cũng chỉ yêu ba mẹ nhất thôi!!!!_ cậu bé cười thật tươi, đôi mắt như phát ra tia sáng lấp lánh.

_ thằng ngốc này!!!!_ ông mỉm cười, cốc nhẹ lên đầu cậu bé 1 cái_ rồi con sẽ gặp người con yêu!! 1 cô bé xinh xắn chẳng hạn!!

_ không có chuyện đó đâu!!!!_ cậu bé phụng phịu nói._ con sẽ mãi ở bên mẹ thôi!!!!!

_ hì!!_ người đàn ông trẻ phì cười trước sự đáng yêu của đứa con_ con không nói trước được điều gì đâu!!

_ ba ..._ cậu giận dỗi , kêu lên 1 tiếng như thầm trách.

_ thôi nào con trai. Nếu con yêu cô bé nào đó thì hãy bảo vệ chăm sóc cô bé đó nhé! còn bây giờ thì chúng ta bắt tay vào việc nào!!!_ ông nháy mắt.

_ vâng ạ!!!!!!!! Hôm nay chúng ta sẽ làm món gì hả ba!!!!??

_ sườn nướng!! thế nào hả??_ ông vui vẻ hỏi cậu con trai.

_ YEAH!!! hoan hô ba!!!!

** END FLASH BACK**

Thời thơ ấu êm đềm của Kid đã bị thay đổi chỉ bởi 1 cô bé: Candy!! Kid đã luôn hạnh phúc với hiện tại, với cuộc sống hạnh phúc bên ba mẹ. Nhưng rồi Candy xuất hiện, và biến mất không 1 dấu vết, để lại cho Kid sự chờ đợi mòn mỏi... Cuộc sống của Kid đã thay đổi từ ngày hôm ấy, niềm hạnh phúc gia đình không hề khiến Kid nguôi ngoai. Candy ra đi, mang theo cả trái tim và linh hồn của cậu. Và Kid không còn là cậu bé khi xưa nữa... trái tim Kid là 1 khối trống rỗng, toàn bộ cơ thể Kid hướng về Candy, hướng về 1 phương trời vô định suốt 10 năm xa cách... luôn kiếm tìm 1 bóng hình trong vô vọng... Kid đã bao lần muốn từ bỏ... nhưng rồi không thể được... và Kid hiểu ra rằng... cậu sẽ chỉ hạnh phúc khi được ở bên cạnh Candy...

Phòng Hội học sinh.

_ Salasa sao thế?_ Candy ngửng đầu, hỏi Hanachi đang đứng trước mặt với giọng thật khẽ.

_ hôm nay... là ngày ..._ Hanachi lấp lửng.

_ hơ..._ Candy hơi ngạc nhiên 1 tí, giọng chùng xuống_ cậu ấy vẫn chưa quên được sao??

_ có lẽ..._ Hanachi khẽ thở dài_ đôi khi, thời gian là con dao 2 lưỡi...

_ uh!!_ Candy quay đầu nhìn Salasa đang thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Thật sự không giống với Salasa thường ngày 1 chút nào.

_ ta phải làm gì cho cậu ấy đây?_ Neyuli tiến lại, ái ngại hỏi.

_ tớ không biết!!!!! có lẽ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào._ Candy lắc đầu.

_ đúng vậy!!!_ Hanachi trầm ngâm_ vết thương lòng của cậu ấy, hãy để cậu ấy tự chữa lành, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

_ Uh. Nhưng, tớ vẫn lo lắm..._ Neyuli phụng phịu nhìn Salasa.

_ hãy để mặc cậu ấy._ Candy nói _ đừng xen vào khi cậu ấy không hề muốn. Để cậu ấy chìm trong yên lặng thì hơn.

_ uh. mong Salasa có thể vượt qua được quá khứ ấy.

_ Salasa sẽ làm được. Tớ tin là như thế. _ Hanachi lạnh lùng đáp, nhưng trong cái lời nói lạnh lùng ấy, tồn tại 1 sự quan tâm ấm áp hơn bất cứ sự quan tâm nào khác.

Salasa chìm sâu trong dòng suy nghĩ, không để ý đến việc mấy cô bạn thân đang lo lắng nhìn mình. Ngày hôm nay... 1 ngày buồn... 1 ngày chứa đựng vết thương lòng chưa khép miệng, nhức nhối trong tim Salasa " anh à... em đang cố gắng... em đang cố gắng để quên anh... nhưng... có lẽ là không thể... tình yêu đau khổ đó.. đã để lại vết thương không bao giờ lành trong trái tim em... tại sao số phận của đôi ta lại cay đắng đến vậy?? tại sao hả anh?? đến bao giờ em mới quên được anh... anh ở đâu?? anh đang ở đâu?? ... em nhớ anh lắm... anh là đồ ngốc... là tên ngốc độc ác nhất thế gian... anh bỏ em đi, mang theo cả linh hồn của em mất rồi... có lẽ... trái tim em... đã chết.....

Chap 32

2 tuần sau...

1 chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt Kid và Candy. 1 người đàn ông bước ra, cúi đầu :

_ chào tiểu thư!!!!

_ có chuyện gì?_ Candy khẽ nhíu mày, hỏi.

_ Thưa, ngài Chủ tịch muốn gặp tiểu thư!!!!

_ ... tôi biết rồi!_ Candy im lặng trong giây lát, quay lại nhìn Kid với ánh mắt " anh về trước đi nhé!! em có việc!!" rồi bước vào xe, cánh cửa đã được người đàn ông mở từ lúc nào.

Kid gật nhẹ đầu, rồi nhìn chiếc xe lăn bánh và biến mất. Trong lòng cậu cảm thấy chút bất an, lo lắng. Thật sự cho đến tận lúc này, Kid vẫn không biết rõ Candy là ai, cậu chỉ yêu con người thật của Candy, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Dù Candy là ai thì tình cảm của Kid vẫn không hề thay đổi. nhưng trong giây phút Candy quay đầu nhìn Kid, Kid thật sự thấy sợ. Rốt cuộc ... Candy là ai?? Tại sao Kid lại bồn chồn không yên thế này?? Linh cảm mách bảo cho Kid 1 điều gì đó... 1 dự cảm không may....

... e rằng tình yêu của Kid và Candy sẽ gặp phải 1 trở ngại lớn , gặp phải 1 sóng gió thật khủng khiếp... có thể khiến 2 người...

... mất nhau mãi mãi......

Candy đứng lặng trước cánh cửa gỗ dày, tâm trạng nặng nề. Cô không biết phải đối mặt thế nào với người ông sắt đá đang ngồi phía sau cánh cửa này. Hít 1 hơi thật sâu, khuôn mặt Candy dần dần lãnh đạm, lạnh lùng vô cảm, Candy đẩy cửa bước vào...

_ con chào ông!_ Candy cúi đầu, trước mặt là người đàn ông già với đôi mắt lạnh giá, phong thái uy nghi như 1 ông hoàng.

_ uh!_ ông lạnh lùng đáp lại bằng giọng nói trầm trầm._ con ngồi xuống đi_ ông chỉ tay về bộ salon đen bóng.

_ vâng._ Candy cẩn trọng bước lại, ngồi xuống, ánh mắt dò xét người ông trước mặt mình.

_ con có biết ta gọi con đến đây vì điều gì không?_ ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Candy.

_ con không biết!_ Candy nhìn chằm chằm vào ông, mắt không chớp lấy 1 cái. Thực ra mà nói, Candy cũng lờ mờ đoán được lí do.

_ được rồi, cứ coi là như vậy đi!_ ông khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang cái giá buốt khiến người ta nghẹt thở.

_ ..._ Candy im lặng không nói gì.

Ông nhìn Candy 1 lượt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khiến Candy khẽ rùng mình.

_ ta nghĩ... con chưa thật sẵn sàng để tiếp nhận đúng không?_ ông lại mỉm cười, nụ cười này còn lạnh lẽo hơn, Candy sởn cả gai ốc.

_ con đã sẵn sàng!!!_ Candy lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt người ông... 1 đôi mắt cũng thăm thẳm sâu sắc như cô, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ông lúc này... 2 con người đáng sợ ngồi nhìn người đối diện... 1 không khí ghê rợn nhuốm đầy , bao trùm cả căn phòng...

_ con chưa hề giải quyết những thứ không cần thiết quanh con!!!!_ ông cất tiếng nói đầy quyền uy, đủ để Candy nghe thấy.

_ con..._ Candy lảng tránh ánh mắt của ông.

_ con hãy lựa chọn đi!!_ ông nhìn chằm chằm vào Candy.

_ lựa chọn?_ Candy khẽ nhíu mày 1 cái.

_ lựa chọn vứt bỏ những thứ không cần thiết xung quanh con!!!!!_ ông cầm tách trà gần như đã nguội trên bàn, nhấp 1 chút.

_ Ông đang ép buộc con lựa chọn??_ Candy trừng mắt nhìn ông.

_ Uh!!! và nếu như con muốn đạt được những gì con muốn, thì hãy nghe ta, dọn dẹp hết những thứ rác rưởi xung quanh con đi!!!

Candy nhướn mày 1 cái. Cô hiểu rõ ông đang muốn ám chỉ đến điều gì. Nhưng trong lòng cô tức giận dâng trào khi nghe 2 tiếng " rác rưởi". Chắc chắn ông đang ám chỉ đến chuyện giữa Candy và Kid. Candy hiểu, rất hiểu những gì ông nói, nhưng cơn tức giận đang trào dâng trong cổ họng khi ông dùng 2 tiếng " rác rưởi" xúc phạm đến Kid, khiến Candy không chịu được. Candy nuốt nước bọt đánh ực 1 cái, lên tiếng phản kháng lại:

_ tại sao? Con không muốn!!!!!! ông đừng ép con làm gì!!!!

_ ta không quan tâm con nghĩ gì! _ người đàn ông già lạnh lùng đáp lại_chấm dứt những gì không hay đi!!! đừng để ta đụng tay vào!! con hiểu, để ta đụng tay vào thì sẽ thế nào rồi chứ?_ ông trừng mắt nhìn Candy

_ con..._ Candy cúi gằm mặt, cắn chặt môi._ con biết rồi!!!!

Uất hận, tức tối khiến Candy gần như nghẹt thở. Candy không thể phản kháng ông như thế được. 1 khi phản kháng, tức là Candy quyết định khiêu chiến với người được coi là Quái vật châu Á, 1 người đã sống hơn cô vài chục năm, 1 người đã lăn lộn, đã hy sinh tất cả để gây dựng lên 1 tập đoàn danh tiếng bậc nhất của châu Á. Nhưng, đó không hẳn là điều Candy sợ. Candy không hề lo lắng về vấn đề ấy, nhưng cô lại lo lắng cho Kid. 1 người như Kid, xứng đáng sống trong thế giới tràn ngập niềm hạnh phúc, không chút đêm đen u tối, chỉ tồn tại nụ cười rạng ngời như ánh bình minh.

Bỏ lại những niềm hạnh phúc ấy, để đến với Candy, Kid quả quá ư ngốc nghếch. Chỉ bởi vì yêu cô. Candy không muốn Kid bị đau đớn, không muốn Kid bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa, hãy để tất cả giáng lên đầu cô, kẻ đã ích kỷ níu giữ Kid ở lại bên mình, ở lại bên 1 người chỉ biết sống trong thù hận... Kid là ánh nắng mặt trời,là ánh sáng ôm ấp lấy Candy thật dịu dàng năm ấy, vỗ về cô. Candy không đủ dũng khí để buông Kid ra thêm 1 lần nữa... mất Kid ư?? ... cô không muốn... cô không đủ cao thượng, không đủ thánh thiện để thả tự do, giải thoát cho Kid khỏi tình yêu của mình... Cô biết... cô là người ích kỷ... là kẻ xấu xa, ... nhưng... dù thế thì Candy cũng không muốn xa rời vòng tay ấm áp ấy... không muốn xa rời nụ cười rạng ngời ấy...... là cô điên cuồng.... là cô tàn ác..... là cô quá ích kỷ... là cô quá xấu xa ư?????.....nhưng...

Candy không muốn Kid bị tổn thương. Nếu như vì cô mà Kid đau lòng, thì Candy sẽ chết mất. Candy im lặng suy ngẫm. Đành lạnh lùng với Kid 1 chút, đành rời xa ngôi nhà ấm áp hạnh phúc của Kid... trở về... ngôi nhà ... nói đúng hơn là 1 pháo đài ... 1 nơi bất khả xâm phạm... nơi lạnh lẽo... như 1 tòa thành giam lỏng ......

Ông không thấy Candy nói gì nữa, liền quay lại bàn làm việc, lấy 1 xập hồ sơ, đem đến trước mặt Candy. Candy đang chìm sâu trong suy nghĩ, không hề để ý đến hành động đó của người ông. Thấy Candy không có phản ứng gì, ông hắng giọng, khuôn mặt không 1 chút biểu cảm:

_ con chọn đi!!!

_ Gì ạ??_ Candy bị kéo giật ra khỏi những suy nghĩ của mình bằng giọng nói lạnh giá ấy. Candy không hiểu tai mình có nghe nhầm không nữa.

_ Chọn đi!!!_ Ông chỉ tay vào tập hồ sơ trên chiếc bàn sang trọng.

_ chọn gì thế ạ?_ Candy nghi hoặc nhìn ông với ánh mắt rực lửa" lại lựa chọn gì nữa đây????? Lại lựa chọn gì nữa đây??? lại bắt ép mình lựa chọn gì nữa đây??"

_ ..._ ông im lặng, không nói.

Candy thận trọng cầm lấy xập hồ sơ, trong lòng tồn tại những cảm xúc lẫn lộn. Rốt cuộc trong đó là gì?? Tại sao cô lại thấy bất an không yên thế này?? Tại sao?? " Candy, mày sợ hãi cái gì vậy chứ?? mày đừng có ngu ngốc như thế, mày không có việc gì phải sợ hãi cả!!!! Không điều gì có thể đánh gục mày!!!!! Như thế mới là Candy!" Candy tự trấn tĩnh bản thân mình bằng cách như thế. Hít 1 hơi thật sâu, Candy bắt đầu nhìn kĩ từng tờ, từng tờ một....

Candy nhíu mày, người khẽ run 1 cái thật nhẹ.Rồi đôi mắt Candy mở to, ngạc nhiên hết cỡ.Tay Candy nắm chặt, khiến 2 lề bị bóp mạnh, giấy nát cả ra... Candy cắn chặt môi , cảm nhận được cả vị tanh tưởi của máu trong miệng... Cô không thể chấp nhận!!!!!!!!!!! Không thể chấp nhận!!!!!! Việc này... không khác gì đâm thẳng 1 nhát dao vào tim Kid... 1 việc khiến Kid đau đớn như thế, Candy tuyệt đối sẽ không làm... Bất cứ chuyện gì cũng được, nhưng chỉ chuyện này...... Candy sẽ không chấp nhận trở thành 1 con rối trong tay ông... cô không thể làm theo.... bất cứ chuyện gì... ngoài việc chia tay với Kid và việc này... thì việc gì Candy cũng có thể nghe theo, nhưng còn chuyện này... Candy quyết không nhượng bộ!!!!!!!!!

_ Ông rốt cuộc là có ý gì??_ Candy trừng mắt nhìn ông, cái nhìn mang sự lạnh lùng buốt giá, giống như cái nhìn mà ông đã dành cho Candy.

_ Chẳng phải con hiểu rất rõ vấn đề ư??_ Ông nhìn Candy, khuôn mặt không chút biểu cảm, như mang 1 cái mặt nạ bằng sắt... nặng nề, uy nghiêm...

_ Được rồi!!!! Con hiểu!!!!_ Candy cắn chặt môi hơn nữa, mùi tanh của máu cứ xộc vào cổ họng Candy. Lấy hết những bình tĩnh, lãnh đạm còn sót lại trong bản thận, Candy đáp lại_ nhưng... tại sao... lại... tại sao lại có 2 cái hồ sơ chữ màu đỏ?? Ông muốn gì khi cho con nhìn tập hồ sơ này chứ??_ Môi Candy run run, cảm giác đau thương hiện rõ trên đôi môi xinh đẹp..

_ lẽ nào con không hiểu?? _ Ông khẽ nhíu mày 1 cái, rồi trở về với bộ mặt thản nhiên như không_ đó là những người ta chọn!!!! 2 người ta chọn!!!!!

_ Con... con không đồng ý!!!!!!_ Candy nhìn thẳng vào mắt ông,2 ánh mắt sắc lạnh chạm nhau... không khí trong căn phòng trở nên khó chịu.

_ đó không phải là do con lựa chọn!!!!_ ông ôn tồn đáp lại, cái ôn tồn mang chút khinh rẻ.

_ Đó là quyền quyết định của con!!!!!!!! Không ai có quyền xen vào chuyện này!!!!!!!! Ngay cả ông!!!!!!_ Candy giận dữ, những lời nói phát ra từ miệng cô đầy gai góc.

_ nếu như con muốn từ bỏ những gì mà con đã mất công dành giật thì con cứ việc làm theo ý con!!!!_ ông nói như buông xuôi, nhưng thực chất là đang đe dọa.

Candy không kìm được cơn nóng giận đang cuồn cuộn sôi trong huyết mạch được nữa, Candy hít 1 hơi thật sâu, nhếch mép nhìn ông đầy kiêu ngạo:

_ Ông nghĩ tôi vì cái gì mà đến bên ông?? Ông nghĩ tôi vì cái gì mà quyết tâm trở thành người thừa kế của ông không?? Ông chẳng biết cái gì sất!!!!!_ Candy tức giận, nhưng vẫn nở 1 nụ cười ai oán, khinh bỉ...

_ con muốn ta ra tay chứ gì??? con muốn ta hủy tư cách trở thành người thừa kế của ta??_ ông vẫn bình thản hỏi, nhưng sâu trong đáy mắt là 1 nỗi giận dữ vô hình được chôn giấu không 1 kẽ hở..._ con đừng lặp lại chuyện ngày xưa......

_ ông thôi đi!!!! tôi ko phải là đứa con nít đến với ông vì cần tình thương !!!!_ Candy hét to lên._ ông thì hiểu gì!!!!!!!!!!?? ông làm được gì cho ba mẹ tôi??

_ con nói thế là có ý gì?_ người đàn ông già hơi bất ngờ trước thái độ của Candy.

_ làm sao ông biết được!!!!!!! Làm sao ông biết được ba mẹ tôi đã chết thảm như thế nào??????!!!!!_ Candy nhếch mép, nở 1 nụ cười chua xót_ tôi sẽ không bao giờ tha thứ!!!!!!!! không bao giờ tha thứ cho các người!!!_ Candy nói như đang hướng về 1 khoảng trời vô định. rồi Candy quay lại nhìn ông, Candy khẽ cười... 1 nụ cười khẩy.... cười cho cuộc đời đau đớn... cười khẩy chính bản thân mình...._ nếu như không phải vì ông đã xua đuổi ba mẹ tôi thì có lẽ........ bây giờ đã không có kết cục như thế...... nếu ngày đó ông chịu chấp nhận thì có lẽ đời tôi đã không thành ra thế này_ Candy mỉm cười, 1 nụ cười có chút điên cuồng_ vì thế nên ...tôi... cũng hận ông!!!!RRRAẦÂÂMMM!!!!!!!!!!

cánh cửa bị đóng lại 1 cách không thương tiếc !!!!! Candy lạnh lùng bước ra, khuôn mặt tràn đầy nỗi tức giận... đúng thế... cô căm thù...... căm thù tất cả những gì phá vỡ niềm hạnh phúc bé nhỏ của cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Candy căm thù...... căm thù cuộc đời tàn nhẫn, ác nghiệt!!!!!!!!!!!!

Candy uất nghẹn. Nhưng... trong giây phút ... Candy lấy lại được lí trí của mình..." mày đã nói cái quái gì vậy?? mày điên rồi!!!!!!!!!!! điên rồi !!!!!!!!!!!! điên rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Candy không tin rằng mình đã thốt ra những lời như thế!!!!!!!! Làm sao cô lại có thể nói ra những gì cất giữ trong sâu tận đáy lòng 1 cách dễ dàng như thế được cơ chứ????? làm sao cô có thể??!!!!

Không hẳn là Candy sợ hãi vì việc mình gây ra nhưng...Candy thấy hơi hối hận... Candy không lo ngại cho tương lai của mình.... không 1 chút ......

.... Nhưng... nếu như.... vì cô mà Kid đau đớn, tổn thương.. bị người ta [h]ãm hại, thì Candy... sẽ còn đau đớn hơn nữa..

chỉ vì cô mà như thế thì Candy... thà chấp nhận những gì ông nói.... tránh xa Kid 1 chút, đến khi nào Candy có đủ khả năng để bảo vệ Kid...... đủ khả năng để chống chọi, đương đầu với con người đáng sợ trước mặt mình... thì Candy sẽ đứng bên cạnh Kid, mãi mãi... cho dù Kid xua đuổi, ghẻ lạnh cũng không sao.... chỉ cần thấy Kid hạnh phúc là cô đã mãn nguyện.... dù cho cuộc đời cô có tàn khốc đau đớn đến mức nào cũng được....... ............. chỉ cần........ Kid....... Thật sự hạnh phúc.........

......... thế nhưng.... liệu lúc đó.... Kid có hiểu được tấm lòng của Candy hay không???

... hay mãi mãi sẽ hận thù Candy khi nỡ bỏ rơi, nỡ lạnh lùng với cậu, quay đi không hề ngoái đầu lại?........

... liệu... Kid có hiểu được ... rằng Candy đau đớn như thế nào... nếu phải chia tay với Kid hay không??.........

_ em có sao không??_ Kid lo lắng hỏi Candy khi thấy sắc mặt cô có vẻ không được khỏe.

_ em không sao!_ Candy bước đi bên cạnh Kid, đáp lại, cố giấu đi sự mệt mỏi.

Candy cả đêm không ngủ được, đến trường là ngập đầu trong công việc của Hội học sinh, gần như không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Cô không biết chuyện gì sẽ lại xảy ra vào tương lai... cô lo sợ...

... tình yêu của cô lại thêm 1 lần trắc trở...

_ nhưng anh thấy em không được khỏe!!_ Kid mặc kệ câu nói của Candy, đứng lại, quay người Candy hướng về phía mình, khẳng định 1 câu chắc nịch.

_ em không sao đâu mà!!_ Candy nắm lấy bàn tay ấm áp của Kid, mỉm cười yếu ớt.

Kid cắn môi 1 cái. Nhưng rồi cậu đành bỏ qua. Kid nắm lấy bàn tay thon dài của Candy, trong lòng, nỗi bất an vô hình ấy cứ lớn dần lên...

Sáng hôm sau....

_ Anh tỉnh dậy rồi à?_ Candy mỉm cười nhìn Kid khi đang mở cửa sổ.

Ánh sáng khiến Kid khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Kid sững người khi thấy Candy...

toàn bộ ánh sáng như ôm trọn lấy thân thể cô, làn da trắng muốt khiến cô dường như trong suốt... mờ nhạt... như 1 ảo ảnh vô cùng xinh đẹp quyến rũ... trông Candy... như sắp tan biến luôn vào không trung vậy... gương mặt Kid có chút hoảng hốt thất thần!!

_ anh sao thế??_ tiếng nói của Candy vang đến bên tai làm Kid trở về với hiện thực. Hóa ra, Candy vẫn còn đang bên cạnh cậu.Candy không hề biến mất.

_ không! không sao!_ Kid vội vàng đáp lời Candy. cậu tự cười chính mình" Mày đang nghĩ cái quái gì vậy chứ Kid?? "

_____________________________________

Sau khi ăn sáng xong...

_ anh à... em muốn ăn kem!!_ Candy nhìn Kid không chớp mắt, nũng nịu

_ hả?_ Kid không tin nổi vào tai mình nữa, hỏi lại Candy 1 lần_ em muốn ăn kem??

_ uh!! Kem Ý!!!!_ Candy chớp chớp mắt, đôi lông mi dài, nâu sẫm điểm trên khuôn mặt xinh đẹp với làn da mịn màng. Trong ánh sáng, Candy càng xinh đẹp hơn.

_ Vậy thì chúng ta đi ăn kem cũng được!!_ Kid mỉm cười dịu dàng, rồi chống tay nghĩ ngợi_ ăn ở đâu bây giờ nhỉ?? có quán nào ở đây bán kem Ý vậy ta??

_ anh là đồ ngốc à?_ Candy mỉm cười chế nhạo, nhưng không tồn tại chút gì có vẻ khinh thường hết, chỉ thấy sự thích thú hiện rõ trên gương mặt Candy_ ăn kem Ý... thì tất nhiên phải đến Ý chứ còn gì nữa?

_ đến Ý??_ Kid tròn mắt, ngạc nhiên tột độ.

_ uh!!_ Candy thản nhiên đáp lại. Rồi quay người bước vào phòng ngủ. Chưa đầy 10 giây, Candy đã trở ra với 2 chiếc vali thật nhỏ gọn . Có vẻ như cô đã sắp xếp từ trước khi Kid tỉnh dậy. Cả đồ đạc của cô và của Kid.

Kid càng ngạc nhiên hơn nữa. Candy vẫn luôn thích làm theo ý mình như thế, không quan tâm đến việc Kid có thích ứng kịp với sự thay đổi và những kế hoạch thất thường của mình. Nhưng điều ấy chưa bao giờ khiến Candy trở thành kẻ lố bịch. Mọi hành động của Candy tuy rất lạ kì, lại đầy ương bướng, nhưng chính điểm đó khiến Candy thêm phần đáng yêu.

_ bây giờ đi thôi nào!!!!!_ Candy mỉm cười, khuôn mặt trong sáng như thiên thần, cứ vậy kéo Kid đi.

Kid phì cười trước mọi hành động của Candy. Cậu chấp nhận để Candy làm theo ý thích của mình như thế.

... nhưng...

...Trong lòng Kid bỗng dưng cảm giác bất an lại ập đến...

...trái tim Kid...

... trái tim Kid đã không thuộc về cậu nữa rồi....

... Kid lo lắng... khi nhận ra rằng... mình đã yêu Candy nhiều hơn nữa... càng ngày càng mãnh liệt...

...vậy...

...nếu như... 1 ngày nào đó... Candy bỗng rời xa cậu... thì ... có khi nào.... cậu sẽ tuyệt vọng đến mức...

... muốn rời bỏ thế gian này không??...

... ngày ấy... phải chăng sẽ xảy ra?...

trong phút giây nhìn phía sau lưng Candy... Kid hoảng sợ...

... người con gái này... liệu ... có thuộc về cậu không?...

.. hay tất cả... chỉ là ảo tưởng... ?...

... chỉ là ảo ảnh không bao giờ có thực?...

... chỉ là 1 giấc mộng mà thôi?...

... và rồi cô sẽ rời xa... rời xa cậu mãi mãi?...

... nếu như ngày đó xảy ra... có khi nào... cậu sẽ điên cuồng kéo cả cô...

... cùng xuống địa ngục hay không??...

Suy nghĩ của bản thân khiến Kid giật mình kinh hãi. có vẻ như... nếu dành cho 1 người quá nhiều tình yêu... thì đến khi... chia xa... bản thân sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa...

... 1 ngày nào đó...

... 1 ngày nào đó...

... nếu chuyện ấy xảy ra...

...nếu chuyện ấy xảy ra..........................................

...................

Candy tựa đầu vào vai Kid khi cả 2 đang ngồi trên máy bay. Cô mím chặt môi.

Phải chăng là cô đang chạy trốn? cô đang chạy trốn sự thật?

... sự thật rằng cô đang phải đối mặt với 2 lựa chọn...

... ở bên cạnh Kid. Từ bỏ tất cả thù hận. Nhưng rồi... liệu cô có được hạnh phúc hay là mãi mãi sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của ba mẹ?

... và 1 ngày nào đó ...

... cô sẽ hối hận... khi ở bên cạnh anh... sẽ khiến anh bị tổn thương...

... và sẽ luôn canh cánh trước mối hận thù chưa trả xong...?...

hoặc là...

... rời xa anh... rời xa tình yêu duy nhất của cuộc đời cô...

... chấp nhận kết hôn với 1 người cô không bao giờ có thể yêu thương...theo lời người ông lạnh lùng sắt đá...

... để giải phóng khỏi những cơn ác mộng...

... nhưng rồi...

... có khi nào cô sẽ hối hận... khi đã bỏ rơi anh hay không?...

... suốt đời dằn vặt... bởi tình yêu không bao giờ trở thành hiện thực...

... và... có khi nào... dù cô trả lại toàn bộ oán hận...

... thì cơn ác mộng vẫn sẽ lặp đi lặp lại mỗi đêm?...

...mỗi đêm dài đầy đau đớn?...

... cô biết phải làm sao ??

... phải làm sao bây giờ...?...

... hay là...

...cô chết đi...

... biến mất hoàn toàn trên thế gian này...

... 1 cách âm thầm lặng lẽ......

... chết đi...

... như thế là hơn chăng??...

... là tốt nhất chăng?....

... bỏ lại tất cả.... thù hận...yêu thương...

... bỏ lại anh... bỏ lại những gì mà bao năm cô cố gắng đạt được...

... bỏ lại .............

Candy im lặng, trái tim cô đau đớn, nhói lên như kim châm....

... cảm nhận được hơi ấm từ Kid... khóe mắt Candy long lanh nước...

... cô gắng kìm nén lại...

... trở về với khuôn mặt...

... thật lạnh lùng....

... giờ đây... khi cô còn ở bên anh... thì hãy mặc kệ tất cả...

... ít ra trong lúc này...

... hãy để cho anh được mỉm cười hạnh phúc...

... hãy để cho đôi mắt anh không có chút tổn thương đau khổ....

Trong sâu thẳm đáy mắt cô tồn tại 1 nỗi đau được chôn giấu... 1 nỗi đau không thể nói nên lời...

... vẫn là khuôn mặt thản nhiên đến lạnh lùng ấy...

... nhưng trong tâm trí cô...

... đang dậy sóng...

...2 con người với 2 nỗi bất an đau khổ...

...2 con người yêu nhau say đắm... đang đắm chìm trong nỗi lo sợ vô hình...

... 2 con người ấy... đang rời xa nước Nhật....

... mang theo tình yêu sâu sắc ...

... 1 tình yêu duy nhất...

" thánh thần ơi.... hãy cho con được ở bên cạnh người này thêm 1 chút nữa.... chỉ 1 chút nữa thôi....

Chap 33

Candy chậm rãi, bước từng bước về căn nhà ấm áp, nơi có Kid đang chờ cô ở đó. Cô từ chối chiếc xe người quản gia mang đến, và quyết định đi bộ...

.... từng bước... từng bước...... thật nặng nề....

... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...

... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...... thật sự .........là như thế ư?...

.... lết từng bước về nhà, Candy buông lỏng cả cơ thể...

.... những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô...

... đau...

... đau...

... tim Candy đau nhói....

... lựa chọn... cô không muốn... cô không thể chấp nhận...

.... bất cứ chuyện gì cũng được...

... bất cứ điều gì cũng được....

... chỉ duy nhất... duy nhất chuyện này... hãy để cô được quyết định...

... Candy muốn gào to lên... nhưng cổ họng nghẹn đắng... cô không thể........

..... CÔ. KHÔNG. THỂ...........................

... Candy không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng, khi chợt tỉnh ra thì trời đã tối mịt, xung quanh cô là sự yên ắng vây quanh... cô quạnh... chân Candy đau nhức... mỏi nhừ... có vẻ như, quãng đường quá dài khiến toàn bộ cơ thể cô dồn hết sức lực vào những bước đi....

... ngẩng đầu lên, Candy khẽ mỉm cười yếu ớt...Ánh sáng phát ra từ ô cửa sổ trong suốt khiến lòng Candy chợt ấm áp lại... trong ngôi nhà trước mắt cô, có Kid đang ngồi chờ đợi cô quay về.... như thế... là hạnh phúc chăng?...

trời tuy không còn tuyết, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi...

Candy bước nhanh hơn 1 chút... 1 dáng người cao cao đang ngồi trên bậc thềm... đầu cúi gục xuống, 2 tay đang xoa xoa vào nhau...

... nghe tiếng bước chân, người ấy giật mình ngửng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì sao lấp lánh, tràn ngập 1 niềm vui mừng khó tả... mái tóc đen mượt lãng tử khẽ bay trong cơn gió... nụ cười rạng rỡ trên môi..... như 1 vị thần...

... Candy cảm thấy nghẹt thở... người con trai này... người con trai tuyệt vời thế này... người con trai dịu dàng thế này.... cô không muốn... không muốn phá vỡ... không muốn khuôn mặt của anh tồn tại 1 chút đau đớn nào vì bị tổn thương.........

........ CÔ. KHÔNG. MUỐN................

Kid nghe thấy tiếng bước chân, vội ngửng đầu lên nhìn. Candy đã về, cái bất an trong cậu như bị chìm xuống tận đáy, Kid cười rạng rỡ, âu yếm nhìn Candy. Candy mỉm cười thật khẽ, sắc mặt hơi tái đi. Kid tiến lại, áp 2 bàn tay ấm áp của mình vào má Candy... cái ấm áp khiến mắt Candy hơi đỏ. Kid mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Candy. Đôi môi nóng bỏng dịu dàng . Kid ôm Candy vào lòng, như muốn sưởi ấm cho cô:

_ cuối cùng thì em cũng về rồi!!

_ sao... sao anh lại đứng ngoài này làm gì?? trời lạnh lắm!!_ Candy dụi đầu vào lồng ngực Kid, giọng nghèn nghẹn... có lẽ... Kid đã đứng đợi ở đây lâu lắm rồi...

_ tại... tại vì anh sợ..._ Kid ngập ngừng, cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng cuối cùng, Kid vẫn nói_ anh sợ... em không về...

_ sao lại không về chứ. Anh là đồ ngốc!_ Candy mím chặt môi, trong tim cô bỗng nhói lên 1 cái...

____________________________________

_ em ... đã đi đâu về vậy!!?_ Kid nhìn Candy đang ngồi trên sofa , e dè hỏi sau khi cả 2 đã vào nhà.

_ em... em gặp ông._ Candy chần chừ 1 lúc rồi đáp.

_ thế à?... mà chân em bị sao vậy??_ Kid lướt mắt qua, liền nhíu mày khi thấy chân Candy có vẻ không bình thường.

_ không có gì đâu!!_ Candy xua tay, cô không muốn Kid phải lo lắng.

_ để anh xem nào!!!!_ Kid cúi xuống, nâng bàn chân đang sưng đỏ của Candy lên._ thế này mà không sao à??_ Kid lo lắng nhìn Candy_ sao em lại nói dối thế chứ? Tấy đỏ lên rồi này!!!

_ không sao đâu mà!!!_ Candy rụt chân lại nhưng Kid đã níu lấy cổ chân cô.

_ không sao là thế nào?_ Kid tức giận mắng Candy_ em phải biết quý trọng bản thân chứ!!!! ngồi đó đi!!!!!! anh đi lấy thuốc!!!

Kid rời phòng khách, không để cho Candy kịp nói 1 lời. Candy ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Không phải là Kid dịu dàng luôn yêu chiều cái tính ương bướng của cô, mà là 1 Kid mạnh mẽ. Xem ra, cô còn phải tìm hiểu về Kid nhiều mới hiểu được Kid là người như thế nào. Nhưng, dù thế nào thì Kid vẫn là người có trái tim ấm áp, và quả thực rất dịu dàng...

_____________________________________

_ lần sau em phải cẩn thận nghe chưa? _ Kid đang ngồi thụp trước mặt Candy, tỉ mẩn bôi thuốc quanh vết tấy, miệng căn dặn.

_ anh y như ông già ý!!! hì!!!!_ Candy bật cười.

_ anh nói rồi đấy nhé!!!!!!!!!_ Kid nghiêm mặt nhìn Candy_ mà... ông em... có chuyện gì à??_ Kid dè dặt hỏi.

_ ... không!!!!_ Nụ cười trên môi Candy tắt ngấm._ không có gì đâu!

_ anh xin lỗi!_ Kid cúi đầu, lộ vẻ ăn năn.

_ không sao đâu!! Anh ngốc ạ!!!!_ Candy trêu đùa Kid.

_ uh!! Anh ngốc mà!!_ Kid ngước mắt lên nhìn Candy, mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.

_ anh đừng lo!! em biết mà!! _ Candy vòng tay ôm lấy cổ Kid.

Tim Candy lại nhói đau... làm sao đây? rốt cuộc... cô phải làm gì bây giờ?? phải làm gì đây??............

_____________________________________

Sân bay Tokyo.

1 anh chàng với khuôn mặt vô cùng điển trai, đeo cặp kính râm hàng hiệu, trên môi nở 1 nụ cười ngạo nghễ, nhưng từ khuôn mặt cho đến cơ thể đều toát ra 1 vẻ lạnh lùng như quý tộc. Theo sau là 2 vệ sĩ, đang xách va li của anh chàng.Mái tóc mềm mượt màu nâu sẫm khẽ bay nhẹ trong gió. Trên môi anh chàng bỗng nở 1 nụ cười thật đẹp, khiến người ta mê mẩn, miệng lẩm bẩm:

_ Anh đã trở về rồi!!! Candy!!!!!!!

Đọc tiếp: Đơn giản chỉ vì anh yêu em - Phần 6
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Đơn giản chỉ vì anh yêu em
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM