XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa - phần 4

Suốt bữa ăn, Lâm Nhất Nhiên quả thực cảm thấy rất mệt mỏi, cố gắng lắm cô mới chịu được đến khi kết thúc, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khó khăn.

Bội Tưởng không lái xe đến, có ý định muốn để cho Trần Tư Tầm đưa mình về nhà, Đường Cẩm đương nhiên là ngồi xe của Từ Thụy. Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, bữa cơm này, mình vốn là người không nên có mặt, nếu bây giờ không tinh ý, sợ rằng cô sẽ bị Bội Tưởng nguyền rủa đến chết. Lâm Nhất Nhiên cảm thấy mình thật giống như Đà điểu, cho nên không dám nói ra chuyện mình bị Trần Tư Tầm nắm tay trong bữa ăn, cô tự an ủi chính mình, không để cho Trần Tư Tầm đưa về cũng không phải bởi vì nguyên nhân đó, chỉ là cô không muốn phá hư chuyện tốt của người khác mà thôi.

Nào ngờ, tự thuyết phục bản thân mình còn chưa xong, cô lại bị giọng nói của Trần Tư Tầm cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Lâm Nhất Nhiên, lên xe!” Trần Tư Tầm vừa nói với cô, lại mở cửa sau ra, ý bảo Bội Tưởng ra sau ngồi.

Sự khác biệt giữa ngồi phía sau và ngồi kế bên cũng không phải là nhỏ, từ trước đến nay, đều là người thân thiết mới ngồi ở kế bên, còn khách thì thường ngồi ở phía sau, hành động này của Trần Tư Tầm giống như muốn thanh minh rằng anh và Bội Tưởng không hề có quan hệ gì, lại thêm chuyện chỗ ngồi, cho dù Bội Tưởng đã được giáo dục thật tốt cũng không tránh khỏi tức giận, nhưng lại ngại có Trần Tư Tầm ở đây nên không dám bộc phát, đành phải oán hận liếc Lâm Nhất Nhiên một cái, nhấc chân lên xe.

Lần này Lâm Nhất Nhiên vội vàng xua tay: “Thầy, em đi cùng với Đường Cẩm là được rồi, thầy không cần phải đưa em về đâu.” Còn chưa nói xong, Từ Thụy đứng ở xa xa mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em gái Lâm! Anh đưa em về thì bất tiện lắm, chúng ta không cùng đường! Vẫn là nên để cho thầy Trần đưa em về thôi!”

Lâm Nhất Nhiên nghiến răng, Từ Thụy này sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn hay sao?

Trần Tư Tầm cũng không vội, đứng ở bên cạnh chiếc BMW, nhìn khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng cô vẫn là dậm dậm chân, bước lên xe.

Bóng đêm bao trùm, Lâm Nhất Nhiên ngồi trên xe, chỉ cảm thấy trong lòng thật sự rối rắm, suy nghĩ về những hành động của Trần Tư Tầm tối nay. Cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, âm thầm cảnh cáo bản thân không thể tự mình đa tình, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ, có phải là cô đã thích anh rồi hay không?

Nghĩ như vậy, Lâm Nhất Nhiên len lén nhìn về phía Trần Tư Tầm đang lái xe.

Áo sơmi màu xanh đậm, hai nút đầu vẫn chưa cài, để lộ ra vòm ngực hình chữ V, hầu kết nổi lên, móng tay đã được cắt ngắn, sạch sẽ, làm tăng thêm hương vị đàn ông của anh.

Còn có bàn tay dày và rộng. . . . . . . . 

Lâm Nhất Nhiên nhìn đôi bàn tay đang đặt trên vô lăng của Trần Tư Tầm, khuôn mặt cô bỗng nhiên ửng đỏ.

“Em gái Lâm Nhất Nhiên!” Bội Tưởng ngồi phía sau đột nhiên mở miệng, phá vỡ yên tĩnh trong xe: “Năm nay cấp ba rồi phải không?”

“Ừm, đúng vậy!” Lâm Nhất Nhiên gật đầu, cảm thấy xưng hô như vậy có chút mất tự nhiên, nhưng cô lại ngại không dám nói ra.

“Cấp ba thật tốt, tuổi trẻ thật tốt!” Giọng điệu của Bội Tưởng tràn đầy hoài niệm, “Có bạn trai chưa?”

“A?” Lâm Nhất Nhiên hơi sững sờ, không nghĩ tới đề tài lại bị chuyển nhanh như vậy, cô không biết phải trả lời như thế nào.

Bội Tưởng nhìn thấy Lâm Nhất Nhiên im lặng, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Trần Tư Tầm, “Tình yêu đơn thuần là tình yêu đẹp nhất, em gái Lâm Nhất Nhiên à, em phải nắm giữ thật tốt nhé!”

Lâm Nhất Nhiên không ngốc, cô lập tức hiểu được là Bội Tưởng có ý gì, vừa định mở miệng, lại cảm thấy nếu bây giờ cô phủ nhận mình không có bạn trai, chẳng phải sẽ làm cho Bội Tưởng nghĩ là mình đang khiêu khích cô ta hay sao?

Nhưng chẳng lẽ lại không phủ nhận? 

Lâm Nhất Nhiên nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt Trần Tư Tầm không có chút biểu hiện vui buồn nào, cô ngầm kêu khổ, đây chính là chủ nhiệm lớp của cô nha, yêu đương với học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp, đây chính là điều tối kỵ!

“Đến rồi!”

Còn chưa để cho Lâm Nhất Nhiên kịp suy nghĩ cách đối phó tốt nhất, Trần Tư Tầm bỗng nhiên dừng xe, “Đến rồi!”

Lâm Nhất Nhiên cứ tưởng đã đến nhà mình, cô ngẩng đầu lên nhìn. Sao lại như vậy? Chỗ này trông thật xa lạ.

Trái lại, Bội Tưởng ngồi ở phía sau, nhẹ nhàng cười: “Tư Tầm, cám ơn anh!” Dứt lời, lại nhìn qua Lâm Nhất Nhiên: “Em gái Lâm Nhất Nhiên à, cố gắng thi vào cao đẳng nhé, đừng để yêu đương ảnh hưởng đến việc học!”

Lâm Nhất Nhiên cười khổ, cô nhìn Bội Tưởng, phất phất tay, không dám nhìn đến người bên cạnh, chỉ mong Trần Tư Tầm đừng để chuyện này ở trong lòng.

Suốt cả quãng đường, hai người đều im lặng.

Nhiều ánh đèn neon chiếu sáng, cả thành phố trở nên rực rỡ, xinh đẹp lạ thường.

Trần Tư Tầm không nói gì, anh chỉ lái xe, trước kia, trong xe chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.

Lâm Nhất Nhiên giãy giụa trong lòng một phen, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ dị, cô cầm lấy túi áo sơmi, “Thầy, cái này là em mua cho thầy.”

“Đây là cái gì?” Trần Tư Tầm cũng không nhìn Lâm Nhất Nhiên, chỉ là mở miệng hỏi.

“Áo sơmi, lần trước em đã làm dơ áo sơmi của thầy.” Lâm Nhất Nhiên xấu hổ gãi gãi đầu, “Vốn định mua giống hiệu áo sơmi của thầy, nhưng không tìm thấy chỗ nào có bán nên em mua loại này.”

“Em đã nói rõ chiều cao và dáng người của thầy cho nhân viên bán hàng, cũng không biết có vừa hay không, thầy trở về mặc thử xem.”

“Không phải đã nói là không cần rồi sao? Tại sao lại mua nữa?”

“Ừm. . . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên nghẹn lời, “Chỉ là cảm thấy không được hay cho lắm, em làm dơ áo của thầy, lại còn không đem đi giặt, chiếc áo đó đắt tiền như vậy. . . . . . . .Dù sao em cũng đã mua rồi, thầy hãy nhận đi ạ!”

Trần Tư Tầm đột nhiên đạp mạnh lên thắng xe, Lâm Nhất Nhiên theo quán tính lao về phía trước, lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh đang áp sát vào cô, lúc trắng lúc xanh.

Chỉ thấy vẻ mặt của Trần Tư Tầm mang theo nét cười, “Được rồi.” Dứt lời, anh nhìn gò má ửng hồng của cô gái trước mặt, “Lâm Nhất Nhiên!”

“A!” Lâm Nhất Nhiên nhìn chằm chằm Trần Tư Tầm, đôi mắt anh hơi híp lại thành hình lưỡi liềm, bên trong như có nhiều ngôi sao nhỏ đang lóe lên, cô cảm thấy mặt của mình càng ngày càng nóng, “Sao vậy ạ?”

“Đến nhà em rồi.” Trần Tư Tầm đứng thẳng dậy, cười cười nói.

Lâm Nhất Nhiên vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới phát hiện là đã đến lầu ở dưới nhà mình. Nhìn lại khuôn mặt tươi cười của người đàn ông này, bỗng nhiên cô có cảm giác vừa rồi mình đã bị anh trêu chọc.

Nhất định chỉ là ảo giác.

Lâm Nhất Nhiên tự thuyết phục bản thân, “Vậy em về đây, cám ơn thầy, hẹn gặp lại!”

“Ừm!” Trần Tư Tầm thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Đi cẩn thận một chút.”

Lâm Nhất Nhiên gật gật đầu, chần chừ một phen: “Thầy, về nhà nhớ thử cái áo sơmi đấy nhé, nếu không hợp thì em mang đi đổi.” Dứt lời cô vẫy vẫy tay: “Thầy, Hẹn gặp lại!”

Trần Tư Tầm hơi nâng tay phải, vẫy vẫy tay với cô, anh đeo tai nghe điện thoại lên, bắt máy, “Ừ?”

“Đưa em gái Lâm của chúng ta về rồi à?” Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Từ Thụy, “Không nỡ sao?”

Trần Tư Tầm thản nhiên lái xe, không trả lời, Từ Thụy cũng không để ý, tiếp tục nói: “Kể ra thì em gái Lâm này quả thực là không tệ, bộ dáng đáng yêu, tính tình cũng làm cho người ta yêu thích, tớ bảo này, cô ấy đã có bạn trai chưa? Người anh em này có thể theo đuổi được không?”

Trần Tư Tầm hơi nhíu mày, hừ lạnh nói: “Cậu ở bên ngoài trêu chọc phụ nữ còn chưa đủ sao?”

Đầu dây bên kia, Từ Thụy cười ha hả, cũng không dây dưa nữa, “Em gái Lâm đưa áo sơmi cho cậu rồi à?”

Trần Tư Tầm ừ một tiếng, cũng không hỏi gì nhiều, chắc là Đường Cẩm nói cho Từ Thụy biết.

“Haha, em gái Lâm đúng là không tiếc tiền đối với cậu nha!” Từ Thụy cảm thán nói, “Một cái áo sơmi hơn hai ngàn, aizz, bao giờ thì tớ mới có thể gặp được một người đối với tớ tốt như vậy đây? Đừng nói là hai ngàn, hai trăm đối với tớ cũng đủ rồi!”

Trần Tư Tầm giữ điện thoại, dừng xe lại bên đường, anh xoay người cầm lấy cái túi ở phía sau, bên trong là một cái áo sơmi màu bạc: “Hơn hai ngàn?”

“Đúng vậy nha, em gái Lâm không nói với cậu à? Chỗ đó chắc là ba tháng tiền cơm của cô ấy! Chậc chậc, vì mua áo sơmi cho cậu mà cô ấy đã ứng trước tiền cơm từ giờ đến lúc thi tốt nghiệp, tớ bị cô ấy làm cảm động mất rồi!”

“Từ Thụy!”

“A! Sao vậy?”

“Bắt đầu từ ngày mai cậu mời khách ăn cơm.” Trần Tư Tầm tốt bụng mở miệng: “Buổi sáng, buổi trưa đều là cậu mời.”

“A?” Từ Thụy khó hiểu kêu lên: “Vì cái gì?”

“Không vì cái gì cả.” Ánh mắt Trần Tư Tầm nhìn vào gương chiếu hậu, cũng không rõ khóe môi của chính mình bất tri bất giác cong lên, anh tiếp tục lái xe.

Thành phố A rộng lớn, người đến người đi, xe cộ không ngừng tấp nập. Kẹt xe thì lại càng thường xuyên, mà mỗi lần kẹt xe là phải kéo dài hai đến ba tiếng đồng hồ, cho nên đối với học sinh, ngồi tàu điện ngầm là lựa chọn tốt nhất.

Bảy giờ ba mươi sáng là giờ cao điểm, người đi tàu điện ngầm cũng không phải là ít, khó khăn lắm Lâm Nhất Nhiên mới chen được vào bên trong, cô chỉ cảm thấy không khí ngột ngạt, hít thở cũng không thông.

Tàu điện ngầm chạy rất nhanh, trong xe vang lên giọng nói nhã nhặn của người phụ nữ: “Hoan nghênh mọi người đến với tuyến tàu điện ngầm số một, đã gần đến trạm phía trước. . . . . . . . .”

Từ nơi này cho đến trường học cũng không phải đổi qua tuyến tàu khác, người đi lên càng ngày càng nhiều, Lâm Nhất Nhiên nhìn cửa xe mở ra, một nhóm người lần lượt chen chúc bước vào, cô chỉ có thể đứng nắm tay vịn, nhìn đồng hồ.

Trong tàu điện ngầm rất đông người, khó tránh khỏi chân tay sẽ va chạm vào nhau, Lâm Nhất Nhiên vẫn ngồi tàu điện ngầm đi học nên cô biết, tất nhiên sẽ có một vài người trong số đó lợi dụng để đụng chạm, sờ mó, những người như vậy hay gọi là. . .

Những kẻ quấy rối.

Lâm Nhất Nhiên nghe mấy cô bạn trong lớp kể rằng, bản thân đã từng gặp vài kẻ quấy rối ở trên tuyến tàu điện ngầm số một này, nhưng cô thì chưa bao giờ gặp qua, cho nên khi có một bàn tay nóng rực để trên lưng cô, đầu óc của Lâm Nhất Nhiên dường như ngừng hoạt động, cứng đờ trong giây lát.

Gặp phải cầm thú nên làm cái gì bây giờ?

Những cách tự vệ của phụ nữ? Mười tám chiêu đánh sói?

Đáng tiếc chiêu nào Lâm Nhất Nhiên cũng không làm được, cô chỉ cứng ngắc, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, quay đầu cũng không dám quay, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô gắt gao nắm chặt cái khóa kéo, tất cả cảm giác đều dồn về bàn tay ở sau lưng.

Cô cảm nhận được cái bàn tay kia đang vuốt ve ở phần eo của mình, sau đó từ từ trượt xuống dưới. . . . . 

Mọi người xung quanh cũng đang tự nhiên làm chuyện của họ, chả có ai để ý đến cô, Lâm Nhất Nhiên hít sâu một hơi, bỗng nhiên mở miệng hét to: A~~~~~a. . . . .! A~~~~~a. . . .Trời ơi!

Quỷ thần ơi. . . . .xung quanh ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào cô gái vừa mới hét lên, Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, cảm thấy hai má nóng bừng, mà cái người ở sau lưng lại không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, bàn tay hơi khựng lại, sững sờ tại chỗ.

Lâm Nhất Nhiên thấy thế, vội vàng lách người, chạy đến chỗ cửa xe, còn chưa đợi cửa hoàn toàn mở hẳn, cô đã vọt ra ngoài, bước xuống tàu điện ngầm, cho dù có bắt taxi đi học, cô vẫn bị đến muộn.

Tiết đầu tiên là tiết của Trần Tư Tầm, lúc Lâm Nhất Nhiên ôm cặp sách thở hổn hển chạy đến trước cửa lớp, giờ học đã bắt đầu được mười phút, Trần Tư Tầm đang đứng trên bục giảng, Lâm Nhất Nhiên chạy vào cửa hô lên, báo cáo mình đã đến lớp, Trần Tư Tầm cũng không nhìn cô, chỉ ra hiệu bảo cô bước vào rồi lại tiếp tục giảng bài, vẫn là nói bằng giọng tiếng Anh bản xứ. Lâm Nhất Nhiên vội vàng đi đến chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh từ trong cặp ra, dò đến từ anh đang giảng.

Không đợi nghe xong được hai từ, điện thoại của cô rung lên, Lâm Nhất Nhiên nhìn Trần Tư Tầm đang đứng trên bục giảng, lén lút mở điện thoại.

Sao cậu lại đến muộn vậy?

Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm đang ngồi ở bàn bên kia, tay trái đang cầm điện thoại, ngón tay cô nhanh chóng lướt trên bàn phím trả lời: đi tàu điện ngầm tới.

Đường Cẩm cầm điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc: Đi tàu điện ngầm tới? Vậy tối nay cậu cũng đi tàu điện ngầm về à?

Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, nhớ lại chuyện lúc nãy ở trên tàu điện ngầm, không chút do dự nói: Không, hôm nay tớ. . . . . 

Suy nghĩ một hồi, lại gõ bàn phím: Không ngồi tàu điện ngầm nữa, tan học nói chuyện sau.

Nói xong, cô đem điện thoại bỏ vào ngăn bàn, chăm chú nghe Trần Tư Tầm phát âm từng câu tiếng Anh.

“Bài tập hôm nay có chủ đề là I have a dream, mọi người về nhà viết một đoạn văn về chủ đề này.” Trần Tư Tầm gấp sách lại, đem phấn bỏ vào hộp, “Ngày một tháng năm, trường chúng ta tổ chức đi chơi xuân, để cho mọi người trước khi thi tốt nghiệp, có thể hoạt động vui chơi một lần nữa.” Vừa nghe thấy được đi chơi, một đám học sinh ồ lên, xôn xao bàn tán, ánh mắt sáng lấp lánh, Trần Tư Tầm dừng một chút, nói tiếp: “Thời gian không thể quay lại, bây giờ mọi người còn có thể ngồi ở đây, cùng nhau học tập, sau này tốt nghiệp, mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc, muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.” Lời nói rất cảm động, ánh mắt Trần Tư Tầm đảo một vòng, nhìn đến mái tóc ngắn của cô gái lớp trưởng, rất nhanh lại dời đi, “Cho nên tôi hy vọng mọi người hãy quý trọng khoảng thời gian này, được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người tan học.”

Trần Tư Tầm vừa dứt lời, Đường Cẩm liền nhảy ra khỏi chỗ ngồi, kéo Lâm Nhất Nhiên ra khỏi lớp, mang theo ánh mắt tò mò của mọi người.

Lại là ở trong toilet nữ, Lâm Nhất Nhiên đem toàn bộ chuyện lúc sáng mình gặp phải ở trên tàu điện ngầm kể hết cho Đường Cẩm.

“Tớ có nghe mấy người nói qua, không ngờ là cậu cũng gặp phải.” Đường Cẩm dựa vào bức tường gạch men sứ, “Vậy về sau cậu đến trường làm sao bây giờ? Không thể cứ bắt taxi mãi được.”

“Tớ cũng không biết nữa.” Lâm Nhất Nhiên đứng bên cạnh lavarbo, cẩn thận rửa tay, “Chắc là mua xe đạp đi.”

“Ba mẹ cậu còn chưa về à?” Đường Cẩm suy nghĩ, “Hay là để tớ bảo Từ Thụy buổi sáng tới đón cậu?”

Ba mẹ của Lâm Nhất Nhiên đều đi làm ở thành phố A, tuy rằng cùng ở một thành phố, nhưng chạy qua chạy lại cũng phải mất bốn năm tiếng đồng hồ, cho nên Lâm Nhất Nhiên sống cùng bà nội, đến đúng hạn, ba mẹ cô mới đến đưa tiền mà thôi.

“Từ Thụy?” Lâm Nhất Nhiên nghe vậy, quay đầu nghi ngờ hỏi: “Mỗi sáng Từ Thụy đều đến đón cậu?”

“Đúng vậy.” Đường Cẩm cũng không để ý nói: “Dù sao cũng đều là đón, đón thêm một người nữa thì có sao đâu?”

“Cậu và Từ Thụy có quan hệ gì? Lâm Nhất Nhiên vẩy vẩy tay cho khô nước, cô chau mày đi đến trước mặt Đường Cẩm, “Lại còn để cho anh ta đưa đón nữa chứ?”

“Không có quan hệ gì.” Đường Cẩm nhún vai, nhìn vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên như vậy, “Thật đấy, không có quan hệ gì.”

“Anh ta đối với cậu ân cần như vậy, nhưng mà cậu cũng nên cẩn thận, đừng để bị lừa nhé.”

“Biết biết biết.” Đường Cẩm cười nói: “Tớ sẽ cẩn thận, ngược lại là cậu kìa.” Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt cân nhắc: “Lâm Nhất Nhiên, tớ cảm thấy thầy Trần đối với cậu cũng như vậy.”

“Làm gì có.” Nhắc tới Trần Tư Tầm, trái tim của Lâm Nhất Nhiên đập mạnh một phen, cô xoay nửa người lại, che giấu khuôn mặt của mình: “Không có đâu.”

“Mặt đỏ rồi kìa, nói thật đấy, hình như thầy Trần thích cậu phải không?”

“Tớ. . . . tớ làm sao biết được.” Lâm Nhất Nhiên có chút lắp bắp, lập tức nói to: “Tớ đang nói chuyện của cậu đó! Tại sao lại chuyển đề tài lên người tớ rồi?”

“Ai da, thì có làm sao đâu.” Đường Cẩm cũng không để ý, hưng phấn lôi kéo cánh tay Lâm Nhất Nhiên nói: “Ôi chao, vậy là cậu cũng thích thầy ấy phải không?”

“Cái gì mà thích với không thích?” Lâm Nhất Nhiên cuống quýt, quơ tay loạn xạ, trên gò má là một mảng đỏ bừng: “Cậu cũng rảnh rỗi thật đấy!”

“Stop, không muốn nói thì thôi, đúng là keo kiệt mà!” Đường Cẩm bĩu môi: “Cậu cứ ở đó chờ mà xem, thầy ấy khẳng định là đã thích cậu rồi!”

“Cậu thật lắm mồm!” Lâm Nhất Nhiên dậm chân, kéo tay Đường Cẩm: “Đi thôi đi thôi, tới giờ vào lớp rồi.”

“A, đúng rồi!” Đường Cẩm dường như nhớ ra điều gì đó, “Lâm Nhất Nhiên, Từ Thụy mời chúng ta ăn cơm.” Cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Cả bữa sáng và bữa chiều đó.”

Từ Thụy là một người đàn ông có địa vị cao quý, đương nhiên lựa chọn nhà hàng cũng không cần phải nói, so với nhà hàng lần trước Bội Tưởng mời cơm cũng không hề thua kém, Lâm Nhất Nhiên không khỏi tạch lưỡi, hít hà một hơi, không biết nguyên nhân gì mà hôm nay mấy người này lại đốt tiền như vậy.

Đường Cẩm thì lại không khách khí, nhìn menu chỉ hết món này đến món khác, một chút cũng không nương tay, Từ Thụy cũng không tức giận, vui vẻ nghe theo tính tình trẻ con của cô, còn Lâm Nhất Nhiên thì đang đau khổ nhìn một bàn thức ăn giá trên trời, cảm thấy trong lòng cũng đau xót.

“Em gái Lâm, ăn đi.” Từ Thụy nói xong liền uống một hớp rượu vang đỏ, “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”

Lâm Nhất Nhiên cười cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tôi với anh không thân thiết gì, có thể không khách sáo sao?

“Em gái Lâm, kỳ thật, chúng ta gặp qua không nhiều lần.” Từ Thụy cười một cách rất nhã nhặn, nhìn Đường Cẩm đang ăn vui vẻ, “Nhưng mà, anh cảm thấy chúng ta rất có duyên, nhìn em và Đường Đường ăn uống, chơi đùa vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy vui vẻ theo.”

Đường Đường?

Lâm Nhất Nhiên há hốc mồm, nhịn không được nói: “Quan hệ của hai người từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?”

“Kỳ thực anh đang muốn theo đuổi Đường Đường.” Từ Thụy nhìn Đường Cẩm, có chút cưng chiều cười nói: “Dĩ nhiên là sau khi cô ấy thi tốt nghiệp xong, hiện tại kỳ thi tốt nghiệp là quan trọng nhất, chuyện gì cũng phải để sang một bên, đúng không?”

“Đường Cẩm, không phải cậu đã nói không có quan hệ gì với anh ấy sao?”

“Không có quan hệ.” Đường Cẩm cong môi, vẻ mặt vô tội nói: “Anh ta theo đuổi là chuyện của anh ta, tớ không đồng ý, đương nhiên là không có quan hệ.”

Lâm Nhất Nhiên chỉ còn thiếu không tức giận đến mức ngất đi thôi, giỏi lắm Đường Cẩm, cái này mà gọi là không có quan hệ sao?

Từ Thụy nói tiếp: “Em gái Lâm, anh cũng biết là em lo lắng cho Đường Đường, sợ anh lừa dối cô ấy, nhưng mà em hãy yên tâm, anh và Trần Tư Tầm đều hiểu rõ đối phương, em không tin anh thì cũng nên tin Trần Tư Tầm, đúng không?”

“Ai mà biết được.” Đường Cẩm nhìn Từ Thụy, cũng không thèm nể nang mặt mũi nói: “Thầy Trần cũng chỉ mới đến làm chủ nhiệm lớp năm nay, biết đâu cũng là kẻ lừa đảo!”

“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên có chút mất hứng, “Thầy ấy không phải là người như vậy.”

“Đúng, đúng, em gái Lâm nói rất đúng, thầy Trần không phải là người như vậy.”

“Ngừng, cậu nói không phải thì sẽ thật sự không phải chắc?” Đường Cẩm lau miệng, cười nói: “Xem ra, cậu mới là người phải coi chừng bị thầy ấy lừa đấy.”

“Đường Cẩm!” Lâm Nhất Nhiên lúng túng, nhanh chóng liếc Từ Thụy một cái: “Đừng có nói bậy!”

“Tớ nói bậy chỗ nào?” Đường Cẩm không đồng ý nói: “Từ Thụy, anh có thấy như vậy hay không? Thầy ấy đối với Lâm Nhất Nhiên là đặc biệt quan tâm nha.”

“Em gái Lâm, cái này không phải là anh nói suông, Trần Tư Tầm đối với em quả thực không tệ!” Từ Thụy gật đầu một cách nghiêm túc, “Anh thấy, có thể là cậu ấy đã nhìn trúng em rồi.”

Trong một ngày, liên tục bị hai người bọn họ nói như vậy, Lâm Nhất Nhiên bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên, “Em. . . . . .”

“Em gái Lâm, em đừng vội vàng phủ nhận như vậy, trừ Trần Tư Tầm ra, anh chẳng chơi thân với người nào khác.” Nói xong anh lại rót ly nước trái cây cho Lâm Nhất Nhiên, “Em gái Lâm à, thật ra thì anh vốn không nên nói ra điều này trước khi em thi tốt nghiệp, nhưng thật không dễ dàng để có thể tìm được một người làm cho Trần Tư Tầm nhìn bằng đôi mắt khác, anh thật sự rất tò mò, lời anh nói ngày hôm nay em đừng nghi ngờ vội, dù thế nào thì hãy cố gắng ôn tập thật tốt, đừng để trễ nải việc học.” Anh dừng lại một chút, nhìn sang Đường Cẩm, nghiêm mặt nói: “Em cũng vậy, đừng vì anh mà ảnh hưởng đến việc học.”

“Ai vì anh mà ảnh hưởng đến việc học?” Đường Cẩm trưng ra bộ mặt khinh bỉ, “Tự mình đa tình!”

Biểu cảm đứng đắn của Từ Thụy nhanh chóng tan rã, vẻ mặt đầy đau khổ, ôm ngực nói: “Ôi, ôi, anh đau lòng quá!”

Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên nhìn nhau, bật cười ha hả.

Sau khi ăn xong, Từ Thụy lái xe chở Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm về trường học, lại dặn dò Đường Cẩm hai câu, Đường Cẩm tuy nói ra những lời không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt lại rất ngọt ngào, Lâm Nhất Nhiên đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ, nghĩ mình lại quấy rầy bọn họ, cô quay đầu nhìn lung tung, đột nhiên trông thấy Lý Điển và Trình Tân cùng nắm tay đi vào trường học.

Lâm Nhất Nhiên lập tức ngẩn ra, theo bản năng, cô nắm lấy tay Đường Cẩm.

Đường Cẩm đang nói chuyện với Từ Thụy, bất ngờ bị Lâm Nhất Nhiên túm chặt tay, vừa định mở miệng hỏi chuyện gì, lại nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhất Nhiên, trông thấy một màn này, vẻ mặt cô lập tức lạnh xuống.

Từ Thụy cảm thấy trong lòng buồn bực, tại sao cô bé này vừa rồi vẫn còn cười nói vui vẻ, lại thay đổi nhanh như vậy, “Chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ là một quả trứng thối mà thôi!” Giọng nói của Đường Cẩm có chút miễn cưỡng, “Lâm Nhất Nhiên, chúng ta đi thôi.” Nói xong liền kéo tay Lâm Nhất Nhiên bước về phía trường học.

“Aizz, aizz, làm sao vậy?” Từ Thụy nhìn thấy Đường Cẩm tức giận, muốn kéo tay cô nhưng lại không dám, anh chỉ nhìn theo Đường Cẩm và Lâm Nhất Nhiên, miệng không ngừng nói: “Sao tự nhiên lại tức giận?”

Bên này lôi lôi kéo kéo, bên kia Lý Điển cũng quay đầu lại, đúng lúc Từ Thụy ngẩng lên, nhìn thêm một chút, Từ Thụy hạ tay xuống, trong mắt không có vẻ gì là hờn giận, anh nới lỏng tay Đường Cẩm ra.

Trình Tân đứng một bên có chút xấu hổ, bầu không khí trở nên thật kỳ lạ.

Từ Thụy là ai, ở trong xã hội đen mò mẫm lăn lộn bao nhiêu năm, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đương nhiên anh có thể nhận ra, giờ phút này, chàng trai đang đứng nhìn mình từ xa, cùng với Lâm Nhất Nhiên đang đứng im lặng, hai người chắc chắn có quan hệ không tầm thường. Anh đột nhiên buông tay, xoa đầu Đường Cẩm cười haha.

“Được rồi, được rồi, mau trở về trường học đi.” Nói xong, ánh mắt cười như không cười nhìn Lâm Nhất Nhiên nói: “Em gái Lâm, đừng để thua chính bản thân mình.”

“Anh cũng biết?” Đường Cẩm liếc Từ Thụy một cái, lại dời đến trên người Lý Điển: “Loại người này, không đáng giá để cho chính mình cũng không vượt qua được.” Đường Cẩm cố tình nói to cho Lý Điển nghe, sắc mặt Lý Điển lập tức trở nên khó coi, Đường Cẩm cũng không quan tâm, kéo tay Lâm Nhất Nhiên đi về phía trường học.

Từ Thụy nhìn Đường Cẩm hành động có chút trẻ con, anh không nhịn được bật cười, “Buổi chiều tan học nhớ gọi điện thoại, anh sẽ dẫn tụi em đi ăn thật ngon.”

“Biết rồi, biết rồi.” Đường Cẩm cũng không thèm quay đầu lại, phất phất tay, “Anh về đi.”

Từ Thụy nhún nhún vai, mở miệng tự giễu: “Em đó, tự nhiên cả ngày nay biến anh thành bảo mẫu rồi.” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên, Từ Thụy vừa mở cửa xe vừa nghe điện thoại.

“Này, tớ đã đưa cô ấy trở về trường rồi.” Không đợi đối phương mở miệng, Từ Thụy liền nói trước, trong lời nói mang theo ý cười: “À đúng rồi, cậu có tình địch đấy, biết không?”

Đầu dây bên kia đột nhiên trầm lặng, lại lập tức “Ừm” một tiếng, là thanh âm của Trần Tư Tầm.

Tuy giọng điệu có vẻ hờ hững, nhưng Từ Thụy vẫn nghe ra được ý tứ bất đồng, trong lòng thầm nói: Không nghĩ tới Trần Tư Tầm cậu rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!

Từ Thụy cầm điện thoại, không nhịn được cười ha hả.

“Người anh em, hai chúng ta đều gặp phải hai cô bé, xem chừng là khắc tinh rồi!” Cười xong, Từ Thụy cầm điện thoại, có chút cảm khái nói: “Thật sự là oan gia mà!”

Đến tối, Từ Thụy quả thật không nuốt lời, đưa Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đến một nơi khác ăn cơm, lại phục vụ hai người ăn uống thật chu đáo, mặc dù Lâm Nhất Nhiên cảm thấy áy náy, nhưng không lay chuyển được Đường Cẩm lôi kéo mình, với lại trên người cô cũng không còn tiền, tính toán một hồi, quyết định sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ đem tiền ăn trả lại cho Từ Thụy, suy nghĩ xong, cuối cùng cô cũng đi theo.

Trước lạ sau quen, ngày ngày ăn ké hai bữa cơm, Lâm Nhất Nhiên và Từ Thụy cười nói đùa giỡn, so với Trần Tư Tầm còn thân thiết hơn, mà ở trước mặt Từ Thụy, cô cũng dần dần thả lỏng, không còn lạnh nhạt, khách khí như trước nữa. Chỉ là Từ Thụy và Đường Cẩm luôn luôn đem Trần Tư Tầm ra nói đùa, trêu chọc, Lâm Nhất Nhiên đương nhiên cũng không tránh khỏi, hại cô ban ngày ở trong trường học nhìn thấy anh sẽ lại đỏ mặt, vì vậy mà Đường Cẩm luôn luôn cười nhạo cô.

Lúc đầu, Lâm Nhất Nhiên lo lắng Đường Cẩm sẽ bị Từ Thụy làm ảnh hưởng mà xao lãng việc học, nhưng về sau cô phát hiện, mình căn bản là lo lắng dư thừa rồi, cô ấy không những không bị phân tâm, ngược lại, học càng ngày càng nhiều.

Tính nhẩm từng ngày, còn một tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp, mọi người đều than vãn áp lực nặng nề, mà Lâm Nhất Nhiên, Đường Cẩm và Từ Thụy, mỗi ngày đều ở cùng nhau, lại chẳng cảm thấy có cái gì áp lực, thành tích học tập tuy không phải là cực kỳ xuất sắc, nhưng đứng giữa một đám thí sinh thì hai người bọn họ cũng được xem như là nổi bật.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, nhoáng một cái đã đến ngày cuối cùng của tháng tư.


Có ai để ý là thầy Trần đã ngầm thừa nhận rồi không Từ Thụy quả nhiên là một người bạn "tốt" nhỉ

Vào một ngày nọ, như thường lệ, Đường Cẩm đứng trước cửa lớp, chờ Lâm Nhất Nhiên họp xong sẽ đi ăn cơm, không ngờ lại gặp phải chuyện phiền toái.

“Cô nói gì? Có thể nói tiếng người được hay không?” Nữ sinh có mái tóc dài ngang vai, đẩy đẩy Đường Cẩm, giọng nói không mấy thiện cảm.

“Đẩy cái gì mà đẩy, nói chuyện và cư xử như thể cũng khiến người khác hiểu rõ mình là loại người như thế nào rồi.” Đường Cẩm không hề tỏ ra yếu thế, vung tay, hất bàn tay của nữ sinh kia ra, lông mày dựng ngược, “Trình Tân, tôi nói cho cô biết, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn là cái loại tiểu tam! Cô còn mặt mũi tìm đến đây, thật là không biết mình mang họ gì có phải hay không?”

Trình Tân e dè, đứng bên cạnh, kéo cánh tay của nữ sinh tóc dài, cắn cắn môi: “Chị à, em không muốn làm lớn chuyện này, chúng ta về đi.”

Đường Cẩm không nhìn Trình Tân, vẻ mặt khinh thường, cô hừ lạnh một tiếng, nữ sinh tóc dài vươn tay ra, chuẩn bị tát Đường Cẩm, Lâm Nhất Nhiên vội vàng bước lên phía trước, kéo Đường Cẩm ra.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Nhất Nhiên nhìn Trình Tân hỏi: “Cô ấy là ai?”

“Cô chính là Lâm Nhất Nhiên phải không?” Nữ sinh tóc dài nhìn Lâm Nhất Nhiên một cái, cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra cũng bình thường thôi.”

Lâm Nhất Nhiên nhíu mày, đè nén sự bất mãn trong lòng xuống: “Thật ngại quá, chúng tôi có việc, phải đi trước đây.” Nói xong, cô liền kéo tay Đường Cẩm, chuẩn bị đi.

“Chờ đã!” Nữ sinh tóc dài ngăn Lâm Nhất Nhiên lại, chỉ vào Trình Tân, “Tôi là chị của nó, mỗi ngày, cô đều tìm nó kiếm chuyện à?”

“Chị, không phải vậy.” Hốc mắt Trình Tân đều là nước mắt, “Lâm học tỷ không có kiếm chuyện với em.”

“Cô câm miệng cho tôi!” Đường Cẩm đứng ở phía sau Lâm Nhất Nhiên, trợn to mắt nhìn, “Nếu không phải vì cô, Lý Điển sẽ chia tay với Lâm Nhất Nhiên sao?”

Trình Tân co rúm, nói như sắp khóc đến nơi: “Em. . .em. . .không phải em muốn Lý Điển và học tỷ chia tay, thật sự không phải em. Em không phải là người thứ ba, em không phải. . . . . .”

“Cô còn dám nói là không phải tại cô?” Đường Cẩm đứng thẳng người, nghiến răng: “Cô dám mở to mắt mà nói mấy lời giả dối đó sao?”

“Em. . . . .em. . . . .” Trình Tân cắn chặt môi, hai hàng mi ánh lên nước mắt, sắc mặt tái nhợt, thật là khiến cho người khác tiếc thương.

“Cô ngang ngược, hung dữ như thế làm cái gì?” Nữ sinh tóc dài giơ tay muốn đẩy Lâm Nhất Nhiên, “Chính mình không giữ được đàn ông, lại quay sang oán trách người khác à?”

“Đủ rồi!” Một bàn tay xẹt ngang qua, túm chặt cổ tay của nữ sinh tóc dài, mạnh mẽ đẩy ra, “Muốn nổi điên thì quay trở về lớp mười một của mấy người mà nổi điên, đừng có ở đây giễu võ giương oai!”

Lâm Nhất Nhiên sững sờ, nghiêng đầu nhìn nữ sinh cao hơn mình nửa cái đầu, hơi kinh ngạc nói: “Tân Lương?”

Sắc mặt của Trình Tân càng thay đổi, nữ sinh tóc dài kia cũng sửng sốt: “Cô chính là Tân Lương?”

“Đúng, tôi chính là Tân Lương.” Nữ sinh có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, hơi xoăn, vừa nhìn là biết nhuộm tóc, dưới mái tóc đang nằm trên trán là một đôi mắt phượng, hẹp và dài, càng lộ vẻ sắc bén.

Tân Lương hơi híp mắt lại, giọng nói có vẻ lười biếng: “Trình Tân, đừng có ở đây giả bộ vô tội, cô có phải là tiểu tam hay không thì trong lòng cô rõ nhất, tôi hy vọng cô biết điều một chút, không có chuyện gì thì đừng tìm người khác gây sự.” Nói xong, Tân Lương dừng lại một chút, liếc xéo nữ sinh tóc dài, “Ra mặt giúp người khác thì cũng phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành, nếu cô ấy là em gái của cô thì hãy dạy dỗ cho thật tốt, đừng có tự tìm mất mặt!”

Tân Lương nổi tiếng là không hề dễ chọc, nữ sinh tóc dài có chút kiêng kỵ, nhưng vì mặt mũi nên liều chết chống đỡ: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Hơn nữa, Lâm Nhất Nhiên cũng có người đàn ông khác, sao cứ phải tìm Trình Tân gây phiền toái?”

Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy không hiểu tại sao, cô và Đường Cẩm nhìn nhau một cái, căn bản là không biết bọn họ đang nói gì.

“Trình Tân?” Tân Lương đem hai tay bỏ vào túi quần, dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi:“Cô muốn giống như Liễu Tâm Tâm sao?”

Liễu Tâm Tâm cũng là học sinh cấp ba, lớp mười một, vì đã đắc tội với Chiêu Dương nên bị Tân Lương đánh cho cực kỳ thê thảm, đây là chuyện mà tất cả học sinh trong trường đều biết. Hiện tại, Tân Lương nói ra những điều này, không cần nói cũng biết, trong đó có cả hàm ý muốn cảnh cáo. Trình Tân đang đứng im lặng, nghe thấy thế, rốt cuộc cũng không chịu được, chỉ tay vào Đường Cẩm: “Chính là Đường học tỷ nói. . . .nói Lâm học tỷ mua áo sơmi đến mấy ngàn để tặng cho bảo mã vương tử.”

Bảo. . .Bảo mã vương tử?

Lâm Nhất Nhiên trợn tròn mắt, mạnh mẽ quay đầu nhìn Đường Cẩm: Bảo mã vương tử? Lần này thì hay rồi!

Vẻ mặt Đường Cẩm có chút vô tội: Làm sao mà tớ biết được cô ta lại nhớ rõ ràng như thế?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không biết. . . . . .

Lâm Nhất Nhiên liếc mắt, khẽ nhìn Tân Lương đang đứng một bên giằng co, “Cái chuyện bảo mã vương tử này thật ra là hiểu lầm. . . . . .”

“Về sau em thấy Lâm học tỷ đem áo sơmi tặng cho thầy Trần!” Trình Tân cắt ngang lời Lâm Nhất Nhiên: “Em tận mắt nhìn thấy!”

“Thầy Trần?” Nữ sinh đứng ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là. . . . . .”

“Chính là thầy Trần, Trần Tư Tầm!” Trình Tân nói tiếp.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Tân Lương cũng không khỏi nhíu mày.

“Tôi nghĩ, chuyện này có lẽ là có hiểu lầm?” Bị Tân Lương che chắn ở phía sau, Chiêu Dương điềm đạm mở miệng, mỉm cười nhìn về phía Trình Tân, “Trình học muội ở cùng một chỗ với Lý Điển chưa được bao lâu, nhìn nhầm cũng là điều khó tránh khỏi.”

Lời nói này mang theo mười phần hàm ý châm chọc, nhưng mà khuôn mặt của Chiêu Dương thì vẫn tươi cười vui vẻ, Trình Tân cũng không biết nói gì, chỉ ngập ngừng nói: “Em. . .là em tận mắt nhìn thấy!”

Nữ sinh tóc dài túm lấy bả vai của Trình Tân: “Thật không? Chính mắt em nhìn thấy?”

Trình Tân gật gật đầu, “Hôm đó là Đường học tỷ nói Bảo mã vương tử, em lại nhìn thấy Lâm học tỷ đem áo sơmi tặng cho thầy Trần.” trông thấy sắc mặt khó coi của Lâm Nhất Nhiên, Trình Tân lại nói thêm một câu: “Nhưng mà vẻ mặt của thầy Trần hình như là không muốn nhận.”

“Chị biết mà.” Nữ sinh tóc dài nhẹ nhàng thở ra, buông bàn tay đang túm bả vai của Trình Tân, giọng nói mang đầy vẻ khinh miệt: “thầy Trần dĩ nhiên là ghê tởm những người như vậy rồi.”

Sắc mặt Lâm Nhất Nhiên tái mét, cô không biết phải nói gì, nữ sinh tóc dài thấy vậy, lại càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng: “Chắc chắn là do cô muốn theo đuổi thầy Trần, nhưng thầy ấy không thèm quan tâm đến cô, hừ, cô cho rằng chỉ dựa vào một cái áo sơmi là có thể làm thầy ấy cảm động sao? Đừng có nằm mơ!”

Đường Cẩm lo lắng nhìn Lâm Nhất Nhiên: “Cô đừng có xuyên tạc! Làm sao cô biết được thầy Trần không thích Lâm Nhất Nhiên?”

“Ôi trời, vậy ý của cô là thầy ấy thích Lâm Nhất Nhiên sao?” Nữ sinh tóc dài kỳ lạ nói: “Đừng đùa chứ!”

“Cô. . . . . . . .”

Đường Cẩm muốn phản bác, nhưng lại không biết nói gì, bỗng nhiên, đôi mắt sắc bén nhìn thấy ở phía đầu hành lang bên kia, có một người vừa từ trong văn phòng bước ra, không nhịn được hô to: “Thầy Trần! Thầy Trần!”

Mọi người cả kinh, Lâm Nhất Nhiên lại càng chấn động, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Đường Cẩm, trông thấy ở đầu hành lang bên kia, có một người mặc áo màu xám, không phải Trần Tư Tầm thì là ai?

Đường Cẩm hăng hái kêu lên, Lâm Nhất Nhiên đè lại bả vai của Đường Cẩm xuống: “Cậu kêu thầy ấy làm gì?”

“Ai da, chính là để cho thầy ấy nói nha!” Đường Cẩm gỡ tay Lâm Nhất Nhiên ra, “Thầy Trần, thầy mau qua đây!”

Trần Tư Tầm nghe được giọng nói của Đường Cẩm, anh đẩy đẩy mắt kính nằm trên sống mũi, sau đó đi qua.

Lúc Trần Tư Tầm đến gần, Lâm Nhất Nhiên mới nhìn rõ, hôm nay anh ăn mặc khá nhàn nhã, không phải là áo sơmi, mà là áo len màu xám, tay áo hơi xắn lên, để lộ ra đồng hồ trên cổ tay.

“Thầy Trần, thầy Trần, các cô ấy quả quyết rằng, thầy cảm thấy Lâm Nhất Nhiên thật chướng mắt.” Đường Cẩm kéo Lâm Nhất Nhiên đến bên cạnh Trần Tư Tầm, “Thầy nói xem, Lâm Nhất Nhiên nhìn như thế nào?”

Trần Tư Tầm đem ánh mắt rời đến trên người Lâm Nhất Nhiên, anh không hiểu trong đầu Đường Cẩm đang nghĩ gì, chỉ trầm ngâm một chút: “Thật đáng yêu, khiến người ta yêu thích.”

“Vậy thầy thích Lâm Nhất Nhiên sao?” Đường Cẩm tiếp tục hỏi, có người không nhịn được, bật cười, nữ sinh tóc dài hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt của Lâm Nhất Nhiên càng lúc càng đỏ, cô túm lấy bả vai Đường Cẩm.

Trần Tư Tầm hơi nhíu mày, nhìn Lâm Nhất Nhiên vẫn không chịu ngẩng đầu, trong ánh mắt xẹt qua ý cười: “Thích. . . . . . .”

“Mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy?” Giọng nói hung dữ của thầy giám thị vang lên từ phía sau: “Tân Lương, em lại gây chuyện rồi hả?”

“Không có.” Tân Lương lười biếng nói: “Thầy à, thầy nghĩ nhiều rồi.”

“Không có thì giải tán, giải tán mau lên!” thầy giám thị phất phất tay, chỉ vào Trình Tân và nữ sinh tóc dài: “Mấy em này, cũng là học sinh cấp ba phải không? Còn không mau về lớp?”

“Thầy giám thị, mấy em này tìm tôi hỏi về chuyện ngày mai đi chơi xuân.” Trần Tư Tầm cười nói: “Không có việc gì, các em về lớp đi.”

Tân Lương nhún vai, nắm tay Chiêu Dương đi xuống lầu, Trình Tân cắn cắn môi, cũng đi theo nữ sinh tóc dài xuống dưới, mấy học sinh bu lại xem náo nhiệt cũng tản hết, Đường Cẩm nhìn theo bóng lưng của thầy giám thị đang rời đi, quay đầu hỏi: “Thầy Trần, vừa rồi thầy còn chưa nói xong! Thầy thích Lâm Nhất Nhiên sao?”

Ánh mắt Trần Tư Tầm lướt qua Lâm Nhất Nhiên, cô vẫn như cũ, cố chấp không chịu ngẩng đầu lên, hai vành tai đều ửng đỏ.

“Sao Từ Thụy còn chưa tới?” Trần Tư Tầm lảng tránh câu hỏi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đã muộn như vậy, tại sao còn chưa tới nhỉ?”

“A! Em quên mất!” Đường Cẩm vỗ mạnh vào đầu mình một cái, nhớ tới Từ Thụy vẫn đang chờ dưới lầu, cô nói: “Thầy, tụi em đi trước nha!”

“Đi đi.” Trần Tư Tầm buồn cười nhìn Đường Cẩm tay chân luống cuống, chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo, trong lòng thầm mặc niệm cho bạn tốt của mình, “Lâm Nhất Nhiên, buổi chiều tan học, em thông báo cho mọi người biết, đi chơi hai ngày một đêm, sáng mai bảy giờ tập trung tại trường, chuẩn bị tốt đồ đạc cho bản thân.”

Nghe thấy anh gọi tên của mình, trái tim Lâm Nhất Nhiên đập mạnh một phen, phản xạ có điều kiện, cô ngẩng đầu: “Vâng!”

Quả nhiên là khuôn mặt đã đỏ bừng.

Trần Tư Tầm nhíu mày, cũng không vạch trần cô, anh nói: “Được rồi, hai người đi đi.”


Đọc tiếp: Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa - Phần 5
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Giáo sư! Em có thể tốt nghiệp chưa
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM