XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Một đêm, một ngày, một năm, cả đời - Phần 5

Chương 09

Phá thai

Tháng mười thành phố A bắt đầu có sương giáng, mưa phùn xen lẫn sương trắng, mù mù mịt mịt với khí lạnh vi vút, đi từ đầu đến cuối ngõ cũng có thể thấy ống quần sạch sẽ đã bị ướt loang lổ, nếu không đi tất, còn có thể cảm nhận được cả cái khí lạnh ẩm ướt đó.

Nhưng điều này cũng không ngăn được mọi người dậy sớm, cũng không gây cản trở đến những ông lão bà lão cầm máy thu thanh cũ rỉn vừa chạy chậm vừa nghe đài. Nếu bạn ngồi ở vườn hoa có thể trông thấy bọn họ mặc quần áo thoải mái gọn gàng tập thể dục, hoặc là tập Thái Cực quyền. Bạn còn có thể trông thấy cái xe trẻ con màu xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ, ở gần đó đứa bé con chu môi, trợn mắt ngó xem người lạ là bạn. Nếu như đi đến những góc khuất, bạn còn có thể tìm thấy mấy đôi mặc áo tình nhân đang tâm sự, thỉnh thoảng có đôi đang hôn nhau, mà bạn vô tình làm người phá đám.

Ở trước cửa sổ nhà người ta, bạn thành một gốc dây trường xuân thật dài mọc lan tràn bên bờ tường.

Nhưng điều này cũng sẽ không ngăn cản được bọn họ vẫn như trước ở bên cửa sổ hôn môi, ôm ấp và cưng nựng nhau, bọn họ sẽ nói những lời tâm tình triền miên, nhìn nhau mà cười tâm đầu ý hợp.

Mà bạn cũng vẫn như cũ men theo dây leo của mình tiếp tục đi lên, có lẽ có một ngày một nhánh của bạn sẽ vô tình bò qua bệ cửa sổ, chạm đến mặt cửa kiếng màu sắc cũ kỹ niên đại xưa lắc đó, dòm ngó người ở bên trong, từ sớm đến tối.

Nhưng điều này cũng chẳng gây trở ngại.

Giống như là tôi không muốn ly thân, nhưng vẫn đã ly thân, chuyện này cũng chẳng gây trở ngại gì.

Tôi vẫn tính toán tìm hàng ngàn hàng vạn cái cớ ở trong thành phố này, nhưng cũng không thấy được bất kỳ cái cớ nào có thể tìm. Người lao công vẫn đến như mọi ngày, giao thông vẫn lộn xộn như thế, đồng nghiệp cùng phòng vẫn không thay đổi, dù tôi ly thân cũng không có bất kỳ ai cho tôi một cái cớ để đình công.

Tôi dọn đồ đạc ra ngoài ở, nhưng lại không có chỗ để đi.

Nhưng tôi không đến chỗ của Hà Du Cẩn. Tôi dọn đến khách sạn, ở hơn nửa tháng.

Tôi nghĩ đợi cho Giai Cảnh từ từ hết giận, có lẽ tôi có thể trở về.

Con tôi nhất định phải có một gia đình đầy đủ và cha mẹ hòa thuận. Tôi nghĩ Giai Cảnh sẽ không quên, ngày đó là cô ấy chủ động nói, "Phi, chúng mình trở về bên nhau đi"

Mà trong nửa tháng này, tôi được thăng chức, thành tích rõ rành rành. Nếu tôi là một bệnh nhân tâm thần giống như Giai Cảnh nói thì thử hỏi xem có bệnh nhân tâm thần nào có thể có năng lực hành xử như tôi không, cho nên, Giai Cảnh em sai rồi. Tôi sẽ dùng lý do này để thuyết phục cô ấy.

Tôi thật sự làm theo lời Hà Du Cẩn, từng bước từng bước sinh hoạt dựa theo thói quen của một người bình thường. Sẽ không phá hủy bất cứ cơ hội nào để có thể trở lại cuộc sống như trước kia.

Nhưng tôi lại không nghĩ đến Giai Cảnh có tình nguyện hay không.

Đầu tháng mười một, cô ấy gọi điện cho tôi. Ngày hôm đó thật ra tâm trạng tôi cũng không tệ lắm, tôi vốn còn tưởng là cô ấy đã đồng ý cho tôi quay về.

Nhưng lại không nghĩ đến đang đợi mình là một cái tin dữ.

Tôi đứng trước mặt Giai Cảnh, cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc lời cô ấy nói có ý gì.

Tôi có chút căm hận tiếng Trung, ngay tại lúc đó.

Cô ấy nói: "Cao Phi, tôi bỏ đứa bé rồi" Vẻ mặt cô ấy không đổi, nét mặt chính đáng, trước sau không thay đổi bất kỳ góc độ nào.

"Em nói là em khi chưa được anh đồng ý, đã bỏ mất con anh rồi?" Tôi nỗ lực trấn tĩnh cảm xúc của mình, không nên kích động, không nên kích động.

"Ừm, để lớn thêm chút nữa thì không phá được." Ngừng một lúc, cô ta còn nói: "Đã bắt đầu có hình dạng rõ ràng rồi, tôi không thể chậm trễ nữa."

"Tô Giai Cảnh, ai cho cô cái quyền này?" Tôi giận không thể nén, đứng dậy nói: "Cô dựa vào cái gì giết chết con tôi, còn có thể điềm nhiên như không thế đến nói với tôi nó lớn cỡ nào. Tôi cho tới giờ chưa từng nghĩ cô độc ác như thế, đó là cốt nhục của cô, sao cô có thể nhẫn tâm?"

Cô ta không nghĩ tôi sẽ trách móc, chỉ trích cô ta. Cô ta cũng đứng dậy, quát: "Vậy thì ai cho anh cái quyền này, giết chết tình yêu trong hôn nhân của tôi?"

Tôi lập tức á khẩu không trả lời được. Tôi đứng đó. Rõ ràng những lời tôi vừa nói làm tổn thương cô ấy, cô ấy bắt đầu nức nở, hổ dữ không ăn thịt con, cô ấy có lẽ cũng không vui nhưng cô vẫn cứ làm, cho nên tôi cũng không thể tha thứ.

"Cao Phi, tôi nói rồi, chỉ khi tôi cảm thấy anh yêu tôi, tôi mới có thể ở cạnh anh. Vì Hà Du Cẩn mà chúng ta chia tay tôi cũng không trách anh, tôi biết rõ anh là tình thế bất đắc dĩ, nhà cô ta có tiền có thế, không thể đắc tội, nên tôi lựa chọn tác thành không nói một câu. Trong thời gian đó tôi không yêu một ai, Cao Phi, tôi vẫn cảm thấy anh còn yêu tôi, mà tôi cũng còn yêu anh, chỉ cần có phần tình yêu này, dù khó khăn lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề, cho dù thật sự là cả đời này chỉ làm bạn với bóng đèn tôi cũng chấp nhận. Tôi chỉ cần một điều, toàn tâm toàn ý một điều. Nhưng ông trời cố ý trêu ngươi, Cao Phi, Hà Du Cẩn mất, anh cầu hôn tôi, tôi vẫn cho chẳng qua là vô tình đi một vòng sau đó chúng ta lại trở về chỗ cũ. Chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long, anh cũng nói chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long. Nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được đầu bạc răng long đối với phụ nữ có ý nghĩa gì." Cô ấy ngừng lại, liếc tôi một cái, mệt mỏi nói: "Cao Phi, anh không thể cho được nữa. Không cho được thứ tôi muốn, tôi cũng không thể cho anh thứ anh muốn."

Cuộc nói chuyện chấm dứt trong cụm từ không thể cho được của cô ấy, tôi nhìn bụng dưới bằng phẳng như cũ của cô, nói: "Tạm biệt."

Nếu là em, em có thể đối xử với anh như vậy không?

Tôi kỳ thật không biết bằng cách nào mình có thể đến chỗ biệt thự của Hà Du Cẩn. Tôi đứng ở đường cái người xe xuôi ngược, nhìn dòng người chuyển động, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, dòng xe chuyển thành dòng người, ánh đèn nê ông hắt xuống chiếu lên trên thân người lan chảy như nước, ngũ sắc rực rỡ. Tôi đứng cạnh cột đèn giao thông xanh đỏ, nheo mắt. Tôi nhìn thấy ở bên đường đối diện có một đứa bé thân thể trần truồng đi về phía mình, quá bé nhỏ, đi xuyên qua dòng người đông đúc, đến mức tôi nghĩ rằng nó bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị một đôi chân giẫm nát dưới gót giày. Có lẽ nó chỉ bằng một con gà con lớn vậy, lảo đà lảo đảo, rất không ổn định. Mọi người xung quanh cũng không phát hiện ra nó. Giày da, quần tây, váy đủ màu sắc xẹt qua bên người nó. Nó biến mất một lúc, lại mang theo nụ cười xuất hiện, dần dần dần nó vươn cánh tay còn chưa đủ dài kia ra, khuỷu tay của cánh tay đó vẫn còn dính liền với lồng ngực, hai cánh tay giang ra như vậy, thoạt nhìn giống như một con dơi màu da nhỏ xíu. Tôi nhìn thấy nó mỉm cười, tôi nghe thấy từ trong yết hầu nho nhỏ của nó phát ra âm thanh khù khụ như một tiếng kêu la. Trong mắt tôi một mảng ướt át, sương trắng cùng ánh đèn trong phút chốc giao hòa. Gió lạnh thổi qua, thổi đứa bé đó tiêu tan. Tôi lần sờ hai má lạnh buốt, tôi biết mình đã khóc.

Sau đó, tôi bước chân phẫn nộ đi vào biệt thự của Hà Du Cẩn. Tôi thô bạo dùng chìa khóa mở cửa. Tôi chạy một mạch đến phòng ngủ, hung hăng cầm hình của em, ném mạnh xuống. Thủy tinh vỡ nát, vừa vặn rạn ra một vết nứt trên khuôn mặt của Hà Du Cẩn, như một đóa hoa quỷ dị. Tôi quát với em trong tấm ảnh: "Hà Du Cẩn, cô lại dối trá, cô đã nói cô sẽ không còn trên trần gian này nữa, không có tuổi thọ. Mà tôi cuối cùng sẽ giống như người bình thường, cô nhìn xem cô lại làm gì? Tại sao ngay cả khi chết rồi cô cũng không buông tha cho tôi." Trong hình em hiện lên rõ ràng, vẫn nụ cười như thế, em là người duy nhất trên thế giới này trong di ảnh cũng có thể cười đến vô tâm vô phế.

Gào thét xong câu đó, tôi cũng mất hết sức lực, tôi ngã xuống giường, mệt mỏi rã rời. Trước mắt tôi lại xuất hiện ảo ảnh của đứa bé đó, nó cười với tôi, phát ra cùng một âm thanh như thế. Tôi vùi đầu chôn trong chăn nghĩ, đừng, đừng, đừng như thế này.

Quá nửa đêm, tôi tỉnh lại, ảnh Hà Du Cẩn vẫn nằm ở đó, mảnh vụn thủy tinh vương vãi.

Tôi cúi người nhặt nó lên, bởi vì lực va đập khi rơi, chỗ thủy tinh vụn vạch một vết trên khuôn mặt Hà Du Cẩn, có chút xấu xí. (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) Tôi muốn đem chúng vứt hết, có lẽ tôi có thể đổi một tấm khác thay thế. Nhưng tay tôi mới vươn đến thùng rác, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề, tôi không có ảnh chụp của Hà Du Cẩn, một tấm cũng không có, không cất ảnh trong ví tiền, cũng không cất giữ bất cứ tấm ảnh nào của em. Tay tôi bắt đầu run rẩy, tôi nhìn tấm ảnh bị hủy hoại trong tay mình. Tôi nói với em "Đáng đời, ai bảo cô như thế." Tôi chỉnh sửa lại tấm ảnh rồi đặt trên đầu giường, có lẽ sau này tôi cần phải đến hiệu ảnh để xóa đi dấu vết. Tôi nằm trên giường, không ngủ tiếp được nữa, tôi quyết định tâm sự với Hà Du Cẩn, tôi nói: "Em có thể đối xử với anh như thế không?" Tôi nghiêng người, nghiêng đầu nhìn em, hỏi: "Nếu là em, em có đối xử với anh như vậy không?" Nếu là Hà Du Cẩn, nếu như cô ấy có con của tôi, nếu như, cô ấy phát hiện ra tôi có chút thần kinh bất thường, trong khi chúng tôi đang là vợ chồng lại quá thương nhớ Giai Cảnh hoặc thậm chí ảo tưởng cô ấy còn sống, ở bên cạnh tôi, nếu thế cô ấy có thể phá bỏ cái thai hay không, sau đó, muốn tôi đi gặp bác sĩ hay không. Tôi tập hợp lại toàn bộ những chuyện vụn vặt với Hà Du Cẩn, tôi dựa vào mọi hành động của em để đoán xem em hẳn phải dùng phản ứng như thế nào để đối xử với tôi, nhưng tôi nghĩ hơn nửa ngày cũng chỉ nghĩ được, nếu như em mang thai, em nhất định sẽ cười hì hì đến trước mặt tôi, nói, “Cao Phi, em mang thai”. Nếu như, tôi có bệnh, thậm chí bác sĩ đã chẩn đoán chính xác, em cũng chỉ biết nói, “Cao Phi, em yêu anh.”

Tình yêu của cô ấy cho tới bây giờ đều là độc lập, thậm chí là độc lập đến có chút không giải thích được, dù cho không được đáp lại vẫn có thể ngoan cường sinh tồn tốt. Tôi áp mặt vào hình của em trong ảnh nói: "Hà Du Cẩn, em có đối xử với anh như vậy hay không?"

Quá trình ly hôn của tôi và Giai Cảnh rất dễ dàng thuận lợi. Ly hôn cũng suôn sẻ bất ngờ. Giai Cảnh và tôi đều hiểu biết lẫn nhau, hiểu rõ rằng hôn nhân của chúng tôi không thể tiếp tục. Cha mẹ Giai Cảnh hiển nhiên là cầu còn không được, nhìn giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Giai Cảnh như được đại xá, rốt cục thoát khỏi một cái phần tử nguy cơ tiềm ẩn là tôi. Mẹ Giai Cảnh nắm lấy cánh tay của Giai Cảnh hết nhìn lên lại nhìn xuống nói: "Cám ơn trời đất, rốt cục con cũng thoát khỏi thằng như thế, hôm nay trở về mẹ nhất định phải thành tâm thắp hương bái Phật, cầu xin cho con không phải dính líu hơn nữa với thằng đó." Giai Cảnh bối rối cười với tôi, xin lỗi vì hành động thất lễ của mẹ cô ấy, mà tôi không hề chú ý. Nhưng tôi không hiểu rốt cuộc tôi đã làm gì mà khiến cho bà coi tôi như rắn rết, tránh không được. Bà chẳng qua là từ Giai Cảnh mới biết tôi có khả năng có ít bệnh thần kinh, mà loại bệnh này lại ảnh hưởng đến hạnh phúc của Giai Cảnh mà thôi. Đây cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm, bởi vì tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì mất nhân tính, cũng không biểu hiện triệu chứng thần kinh gì. Nhưng mẹ tôi khóc nghẹn ngào trước mặt tôi, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng gạt nước mắt. Trên khuôn mặt già nua, nước mắt tràn đầy thấm ướt, bà dùng tay áo đã gột rửa trắng bệch nhưng sạch sẽ gọn gàng lau quệt, tay áo cũng rất nhanh ướt sũng. Nước mắt không ngừng liên tục như nước suối, cuồn cuộn mà chảy. Tôi ngồi sụp xuống, tôi nói tôi rất khỏe, không cần phải lo lắng. Mẹ gật đầu, nước mắt vẫn chảy không ngừng, như bất kể mọi thứ. Có lẽ bà chỉ lo lắng vì sao con của bà, đến giờ có hai lần hôn nhân, đều chấm dứt trong thất bại.

Tôi ở trong nhà của Hà Du Cẩn, kể từ hôm đó tôi vẫn luôn ở lại đây. Tôi đã đem ảnh chụp đến hiệu ảnh. Bọn họ quả nhiên có kỹ thuật cao siêu, mặc dù vẫn còn có chút dấu vết lưu lại nhưng nhìn tổng thể Hà Du Cẩn vẫn cười tươi như hoa, căn bản không có hư hại bao nhiêu. Tôi nói với tấm ảnh của Hà Du Cẩn: "Có biết hôm nay anh làm gì không? Anh ly hôn, cho nên tạm thời không có nhà để về, chỗ này của em là một nơi ở rất tốt đấy." Tôi nói xong dùng chiếc cốc Hà Du Cẩn mua cho tôi khi còn sống uống nước.

Chương 10

Chuyện cũ của tôi và Hà Du Cẩn bắt đầu kết thúc tại đây...

Nói thật, ly hôn xong tôi như được giải phóng, như trút được gánh nặng. Dường như tôi vẫn luôn lấy một loại mục đích cố chấp để duy trì, trừ khoảng thời gian không lâu trước khi kết hôn ra tôi vẫn luôn mệt chết đi. Mặc dù tôi không biết đó là mục đích gì. Ngày hôm nay ly hôn không ngờ tôi lại thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Tôi mặc đồ ngủ trước kia của mình đi qua đi lại trong nhà của Hà Du Cẩn. Tôi đem máy tính xách tay để vào phòng làm việc, đem quần áo về lại phòng ngủ rồi đem đồ dùng vệ sinh cá nhân để vào phòng tắm. Chỗ treo khăn mặt vẫn như cũ dựa theo thói quen trước kia của tôi chồng năm sáu chiếc khăn mặt màu xanh nhạt, sau khi tắm rửa xong tôi có thể tùy ý dùng đến chúng.

Tôi lại mua mấy món đồ mới cho nhà bếp để có thể vỗ về dạ dày của tôi bất cứ lúc nào. Tôi thỉnh thoảng sẽ vào bếp, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình ở trong bếp nấu ăn. Tôi thích nhất là mì trộn thơm lừng. Tôi làm theo sách nấu ăn, sách này là tôi tìm được trên giá sách của Hà Du Cẩn, nấu được so với hương vị của Hà Du Cẩn không khác mấy nên tôi nghĩ em chắc cũng dựa theo sách từng bước từng bước học.

Vào những buổi sáng cuối tuần, tôi thường ngồi trên chiếc ghế quý phi bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn đọc báo, có ánh nắng chiếu vào sáng rỡ, như kim loại bị nóng chảy trên dây chuyền sản xuất, chất tơ bóng loáng trơn tuột như  nước.

Tôi tự thắt cà vạt trước gương. Cuộc sống giữa tôi và Hà Du Cẩn giống như cuộc sống giữa những người bạn. Đúng thế, như bạn bè bình thường: hai người tuy không hiện diện cùng lúc nhưng lại hiện hữu ở mọi nơi. Có đôi khi tôi sẽ mừng thầm vì mối quan hệ như vậy. Đột nhiên cảm thấy có lẽ chúng tôi nên sống bình an vô sự như thế.

Đến đầu hè tôi phải đi công tác. Bởi vì đơn vị muốn cử tôi cùng với mấy người nữa đến một nhà máy cơ khí khảo sát, nếu như tất cả đều thích hợp, chúng tôi sẽ ký hợp đồng.

Tôi chuẩn bị đồ đạc một mình, dù không đi xa nhưng tôi vẫn cần chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Chuẩn bị xong tôi hơi mệt, lại nghe thấy từ khóe miệng của mình thốt ra một câu nói, tôi không biết mình có nghe nhầm hay không, nhưng tôi thực sự đã nghe thấy, tôi nghe thấy mình nói: "Hà Du Cẩn, thức ăn tối qua em làm không ngon, hơn nữa em đang mang thai, không thể ở nơi có nhiều khói bụi dầu mỡ. Sau khi trở về anh sẽ thuê một bảo mẫu cho em. Lúc anh không có ở đây em nhất định phải nhớ đến anh đấy."

Sau đó tôi ngủ, ngủ rất sâu, suýt chút nữa liền lỡ mất thời gian đăng ký nên đương nhiên cũng quên mất một câu đã nói trước khi đi ngủ đó. Nếu như tôi còn nhớ rõ, có lẽ tôi sẽ thừa nhận thần kinh của mình đúng là có vấn đề, tôi đang tưởng tượng với một người đã chết là mình vẫn còn sống cùng với cô ấy.

Khảo sát rất thuận lợi, chúng tôi hoàn thành xong trong ba ngày. Sau đó, các đồng nghiệp bàn bạc có lẽ nên ở thêm một ngày tham quan cảnh vật nơi đây. Tôi đồng ý. Ngày đó tôi hứng thú dạt dào thậm chí tinh thần vô cùng tốt. Tôi không hề biết có một cái lý thuyết gọi là hồi quang phản chiếu. Nhưng nếu như ngày hôm đó tôi vô tình đi đến kết thúc của cuộc đời, có lẽ cái phấn chấn của hôm đó chính là hồi quang phản chiếu của tôi.

Nơi đây cảnh vật rất nhiều, cũng rất đẹp, có thị trấn cổ, có di tích, còn có một ít cảnh đẹp tự nhiên, hình thái đa dạng, ngắm nhìn không xuể. Chúng tôi dạo chơi gần một ngày, mỗi người đều cảm thấy chuyến đi này không uổng công.

Lúc xế chiều đi xe về, ngồi cạnh tôi là một cô bé con, nhìn khoảng ba tuổi, mặc váy liền áo màu hồng, buộc buộc tóc màu hồng, lúc cười với tôi hiện ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.

Tôi ngồi trên xe ngủ rất nhanh, hồi quang phản chiếu của tôi hẳn đã kết thúc.

Khi tôi tỉnh lại, xe đang lao và đổ nhanh về phía trước, trong xe mọi người bắt đầu thét chói tai, nhưng tôi lại vô cùng tỉnh táo, luôn luôn mở to mắt quan sát tất cả mọi việc phát sinh, tôi không hề sợ hãi mà dường như đang vô cùng chờ mong hết thảy.

Dưới người tôi bị một vật nặng nề đè lên, cơn đau khủng khiếp ập đến, có người đã khóc to lên, kèm theo đó là âm thanh vụn thủy tinh vỡ và âm thanh kim loại nghiến vào nhau. Nhưng tôi không biết vì sao mình vẫn mỉm cười. Đội phòng cháy chữa cháy và xe cứu thương đến rất nhanh. Xe kẹt giữa đường quốc lộ và một thân cây, thân xe lung lay sắp đổ, cứu viện vô cùng khó khăn, cứu một người thân xe liền rơi xuống nửa phân. Những người vẫn còn tỉnh táo hoảng sợ la hét trong xe nhưng đến cuối cùng dần dần từng người từng người một vẫn được cứu lên.

Đến lượt tôi, xe đã giống như một khối sắt vụn, đung đưa trên mỏm núi. Tôi nhường cơ hội cho người khác, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi.

Nhân viên cứu hỏa vươn tay về phía tôi, chiếc xe đã không còn đủ khả năng cho bất cứ ai đi vào nữa, đây cũng là điều tôi mong muốn. "Nhanh lên, cậu đừng chần chừ nữa, xe sẽ rơi xuống ngay bây giờ đấy."

Nhưng thanh âm không hề có chút tác động gì đến tôi. Tôi nghiêng đầu, thân người khẽ động, nhìn lên bầu trời, bầu trời trống trải, bạn thậm chí còn có thể cảm thấy như thần linh đang nhìn mình, bằng gió, bằng mây, bằng cỏ dại cùng cây già, bằng trời cao đất xa với thời gian đều đều và dài đằng đẵng. Tôi biết rõ ngày mai trên trang nhất tờ báo thành phố hẳn sẽ là tiêu đề: Một người đàn ông sau khi xe gặp tai nạn từ chối tiếp nhận cứu viện, bị rơi xuống vách núi, cả người và xe đều nát bét.

Nhưng những thứ này cũng chẳng còn có quan hệ gì nữa. Những năm gần đây tôi vẫn khăng khăng đi tìm một  kết thúc, mà đây cũng là một cái kết thúc. Hà Du Cẩn đã nói trước khi chết, chỉ hi vọng tôi bình an hạnh phúc, tôi vẫn luôn luôn làm theo lời nói của cô ấy, tôi kết hôn, cố gắng công tác, không nghĩ về em, cũng không tìm chết, tôi vẫn luôn bình an hạnh phúc, nhưng chuyện ngoài ý muốn không phải tôi có thể kiểm soát được, tôi cũng không biết tôi sẽ ly hôn, tôi cũng không biết xe sẽ gặp tai nạn, cho nên nếu đến lần cô ấy gặp lại tôi cũng không thể trách tôi, cũng không được phép trách cứ tôi.

Nước mắt tôi từ từ chảy xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Hà Du Cẩn. Nhìn thấy khuôn mặt tôi đã mong đợi bao nhiêu năm, trời biết đã có bao nhiêu lần tôi muốn được vươn năm đầu ngón tay đi sờ một cái. Vuốt ve khuôn mặt em giống như một người yêu.

Nếu như tôi được gặp được em, không, tất nhiên tôi sẽ phải gặp được em, bởi vì tôi làm nhiều chuyện như vậy chỉ để được gặp lại em.

Chúng tôi sẽ gặp nhau giữa muôn trùng mây, tôi sẽ đứng giữa mây mù nói: "Hi!, Hà Du Cẩn. Xin chào, tôi là Cao Phi, rất muốn được làm bạn với cô."

Sau đó, tôi sẽ trở thành chồng của em.

Nếu như ở bên kia em có một tình yêu mới, nếu thế tôi sẽ không từ thủ đoạn nào phá hoại tình yêu cũng như tình thân của em, trở thành chồng của em.

Chuyện cũ của tôi và Hà Du Cẩn bắt đầu kết thúc tại đây...

END.

Home » Truyện » Tiếu thuyết » Một đêm, một ngày, một năm, cả đời
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM