Duck hunt

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Thiên sứ bên anh - Phần 6

Chương 26 : VỊ KHÁCH BẤT NGỜ - LY HÔN! - KÝ ỨC!

Vốn dĩ chỉ định đi một chút, thế nhưng Thiên Thiên lại lang thang đến tận tối. những ý nghĩ rối bời cứ quẩn quanh trong đầu óc cô, khiến cô dường như không thể chịu đựng được. Trong lòng Thiên Thiên lúc đó quả thật rất khó chịu. mong chờ nhưng sợ hãi. Vì thế, cô quyết định… bói hoa. 

Thích! 

Không thích! 

Thích! 

Không thích! 

Không hiểu là do vô tình hay cố ý, thế nhưng cánh hoa cuối cùng bao giờ cũng là không thích. Thiên Thiên không biết nên cảm thấy thế nào. Sự thật vốn là như thế, sao cô lại cảm thấy có chút mất mát. Thiên Thiên buồn bực đứng dậy, quyết định về quỷ giới. Bước chân cô chậm rãi, bỏ lại phía sau một vùng cánh hoa phủ, tinh khôi trong sương đêm. Phía trên trời, hàng vạn ngôi sao lấp lánh như thể mỉm cười… 

……………… 

Quỷ giới ngày hôm đó dường như có chút kì lạ. mặc dù bên ngoài đã tắt hết đèn, người dân cũng đã đi ngủ gần hết, thế nhưng trong cung lại sáng một cách đáng ngờ vực. Thiên Thiên nhướn mi thắc mắc, rón rén đi vào, định bụng vào phòng của mình, thế nhưng lại bị một cô người hầu chặn lại. 

-Thái tử phi. Quỷ hậu cho gọi người! 

Thiên Thiên gượng cười một cái. Không phải chứ? Cô chỉ về muộn một chút mà đã định phạt cô hay sao? Xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều. 

Thế nhưng sự tình lại không như Thiên Thiên suy nghĩ. Trong phòng khác rộng lớn, có mấy vị khách không đơn giản đang ngồi quay quah chiếc bàn dài chạm khắc tinh xảo. 

Hạo Nhiên vừa tỉnh dậy đã tức muốn ói máu. Thiên Thiên rõ ràng là không phải nữ nhân nha. Làm sao có thể không gọi hắn dậy mà ăn cho căng bụng như thế? Đến lúc ngủ cũng không thèm lau miệng. Đôi chân mày của Hạo Nhiên nhíu lại. hắn đưa tay gạt hạt cơm trên khoé miệng Thiên Thiên. Cũng may là cô còn biết để phần hắn. nếu không hắn chắc chắn sẽ lột da cô. 

Bàn tay to lớn của Hạo Nhiên gạt đi hạt cơm còn vướng trên khoé môi Thiên Thiên, thế nhưng làm xong bổn phận lại k chịu hạ xuống. bàn tay hắn lướt nhẹ trên môi Thiên Thiên, để cho cảm giác mềm mại bao trùm lấy ngón tay. Hạo Nhiên thở hắt ra một hơi. Thật sự rất đẹp. Thế nhưng làm sao lại ngốc như vậy? 

Trong lòng Hạo Nhiên trào lên một cảm giác vừa yêu vừa ghét, khó tả vô cùng, khiến cho hắn buộc phải nhìn Thiên Thiên không dứt mắt. Cho đến khi hắn dứt mắt ra được thì Thiên Thiên cũng đã tỉnh mất rồi. 

Thiên Thiên ngáp dài một cái, không để ý đến thái độ kì lạ thâm sâu của Hạo Nhiên mà chỉ buông một câu rồi bước về lớp. 

-Ăn đi! Còn nóng đấy! 

Đầu Hạo Nhiên nổi vạch đen, lại nổi thêm mấy cái gân. Hắn nhíu mày, phẩy tay một cái, hộp cơm lập tức bay về phía Thiên Thiên, chấn bốp một cái vào đầu của cô, sau đó, không đợi Thiên Thiên nổi giận, hắn nhảy phốc một cái từ sân thượng xuống, đám vào những cành cây chắc khoẻ để vào lớp. 

-Này! 

Thiên Thiên hét lên, lao về phía thanh chắn bảo vệ. Hạo Nhiên điên rồi sao? Đành rằng là giờ ăn trưa không có người, thế nhưng chẳng may ai đó thấy thì làm sao chứ? 

Nhìn thấy bóng Hạo Nhiên đã đi khuất sau dãy nhà, Thiên Thiên mới bực bội, vùng vằng về lớp, không thèm dọn dẹp đám hỗn độn mà tên hỗn đản kia gây ra. Gì chứ? Cô đâu phải là ô sin? 

Tiểu Yêu Yêu hình như được tha sớm, vì thế nên đang lăn lóc bò cả ra bàn mà ngủ. Thiên Thiên bực tức thả mình ngồi xuống ghế, mạnh đến mức Tiểu Yêu Yêu đang ngủ cũng phải bật dậy. 

-Này! Cậu có bị làm sao không đấy hả? có biết tớ đang ngủ không? 

Tiểu Yêu Yêu, sau 1 giây tĩnh lặng, rống vào mặt Thiên Thiên, còn thở phì phò nữa. Thiên Thiên dù đang bực tức cũng bị vẻ mặt đó của Tiểu Yêu Yêu doạ mất, xìu xuống 1 cái. 

-Tại tên nhóc con Hạo Nhiên chứ… 

-Nhóc cái rắm. hắn ta tuy bằng tuổi cậu, thế nhưng về năng lực thì hơn cậu gấp trăm đấy. hơn nữa, hắn ta còn là chồng cậu. 

Vừa nghe đến chữ chồng, mặt Thiên Thiên lập tức tái mét. Cô dùng tốc độ nhanh như tên lửa, bịt lấy miệng Tiểu Yêu Yêu, khuôn mặt muốn giết người kề sát mặt Tiểu Yêu Yêu mà rít lên. 

-Cậu nói cái gì đấy hả? 

Tiểu Yêu Yêu nhìn thấy tình hình căng thẳng, liền gỡ tay Thiên Thiên ra, phán gọn. 

-Nhưng mà, hắn ta có vẻ thích cậu đấy. 

-Hở? 

-Hắn ta thích cậu! 

Thiên Thiên lại trợn tròn mắt lần hai, thế nhưng lần này không lao đến bịt miệng Tiểu Yêu Yêu nữa, mà chỉ lắp bắp. 

-Hắn ta… đừng nói linh tinh… chỉ là… 6 tháng… hắn… tớ… 

Tiểu Yêu Yêu nhìn Thiên Thiên với vẻ khinh thường, sự thật sờ sờ ra đấy mà còn không nhận ra, nhìn xem cô đã kết bạn với người ngốc như thế nào này, thật là… 

Không đợi Thiên Thiên khép miệng lại, Tiểu Yêu Yêu đã quay người bỏ đi, chỉ vứt lại một câu đơn giản. 

-Không tin thì cứ hỏi hắn đi! 

Chỉ còn lại một mình Thiên Thiên ở trong lớp, cô từ từ ngậm miệng lại, nuốt nước miếng. Cô đương nhiên có nghi ngờ, thế nhưng chuyện này khẳng định không thể. Thế nhưng đến cả Tiểu Yêu Yêu cũng nói như thế… vậy… xem ra là thật mất rồi. 

Lại nói đến hỏi, cô đâu phải con ngốc. chuyện này là chuyện có thể hỏi sao? Thiên Thiên trong lòng rối bời, thu dọn sách vở, quyết định cúp tiết. chuyện này… cô không thể nghĩ ra được. 

Thế nhưng mà, Thiên Thiên dường như lại đang cố chối bỏ chút vui mừng trong sâu thật sâu trái tim cô… 

CHAP 26: VỊ KHÁCH BẤT NGỜ-LY HÔN!-KÝ ỨC! 

Vốn dĩ chỉ định đi một chút, thế nhưng Thiên Thiên lại lang thang đến tận tối. những ý nghĩ rối bời cứ quẩn quanh trong đầu óc cô, khiến cô dường như không thể chịu đựng được. Trong lòng Thiên Thiên lúc đó quả thật rất khó chịu. mong chờ nhưng sợ hãi. Vì thế, cô quyết định… bói hoa. 

Thích! 

Không thích! 

Thích! 

Không thích! 

Không hiểu là do vô tình hay cố ý, thế nhưng cánh hoa cuối cùng bao giờ cũng là không thích. Thiên Thiên không biết nên cảm thấy thế nào. Sự thật vốn là như thế, sao cô lại cảm thấy có chút mất mát. Thiên Thiên buồn bực đứng dậy, quyết định về quỷ giới. Bước chân cô chậm rãi, bỏ lại phía sau một vùng cánh hoa phủ, tinh khôi trong sương đêm. Phía trên trời, hàng vạn ngôi sao lấp lánh như thể mỉm cười… 

……………… 

Quỷ giới ngày hôm đó dường như có chút kì lạ. mặc dù bên ngoài đã tắt hết đèn, người dân cũng đã đi ngủ gần hết, thế nhưng trong cung lại sáng một cách đáng ngờ vực. Thiên Thiên nhướn mi thắc mắc, rón rén đi vào, định bụng vào phòng của mình, thế nhưng lại bị một cô người hầu chặn lại. 

-Thái tử phi. Quỷ hậu cho gọi người! 

Thiên Thiên gượng cười một cái. Không phải chứ? Cô chỉ về muộn một chút mà đã định phạt cô hay sao? Xem ra lần này cô lành ít dữ nhiều. 

Thế nhưng sự tình lại không như Thiên Thiên suy nghĩ. Trong phòng khác rộng lớn, có mấy vị khách không đơn giản đang ngồi quay quah chiếc bàn dài chạm khắc tinh xảo. 

Thiên Thiên không biết những vị khách kia là những ai. Ngồi ở đầu bàn là Quỷ Vương Ken. Bên cạnh ông là Quỷ Hậu Vy Vy. Đám người kia dường như đang chờ đợi cô. Cô vừa bước chân vào đã cảm nhận được ánh mắt của họ đổ dồn về phía mình. 

Trong lòng Thiên Thiên có chút run rẩy. Cô không biết, nhưng dường như cô có thể đoán. Ánh mắt cô tiếp cận Hạo Nhiên. Hắn là người duy nhất không nhìn cô, chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không trước mắt. Khuôn mặt cứng nhắc một cách đáng sợ. 

Thiên Thiên run rẩy đưa ánh mắt nhìn những người còn lại. Một người đàn ông phong độ, trên người chỉ có một bộ đồ màu trắng tinh khôi. Kế bên ông là một anh chàng, mang trên mình bộ đồ màu đen, trên miệng có 2 chiếc răng nanh. Ngồi đối diện với 2 người, đầu tiên là Satan 666, là thúc phụ của Quỷ Hậu. bên cạnh ông ta, là một người phụ nữ, rất đẹp. 

Người phụ nữ đó dường như đang run rẩy, lại đang háo hức. Người phụ nữ đó cô đã từng nhìn thấy trong giấc mơ. Chính là người phụ nữ mà cô hằng mong đợi. Trong lòng Thiên Thiên đừng không được mà thổn thức. Rốt cuộc bà đã đến tìm cô! 

Thiên Thiên đưa mắt, muốn nhìn thẳng vào mắt Thiên Sứ My My, mẹ của cô. Thế nhưng lại không ngờ, ánh mắt vừa giao nhau, trái tim nhỏ của cô đã phải chịu một cỗ chấn động. hàng loạt những hình ảnh vô định ùa về, giống như một tập ảnh cùng lúc đập vào mắt cô, mờ nhoè. Thiên Thiên có cảm giác như toàn bộ sinh khí của cô bị rút cạn đi, nhưng ngay lập tức lại bị một cơn chấn động ập tới, khiến cho cô lảo đảo, đầu óc quay cuồng, chỉ một giây sau thì không còn nhìn thấy gì nữa. 

…………………. 

Thiên Thiên từ từ mở mắt ra, cảm thấy tất cả khí lực trong người bị rút cạn hết. thế nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo, có phần hơi đầy ắp. hình ảnh mờ nhoè dần hiện lên rõ nét. Cô biết, cô nhận ra tất cả mọi người. những người đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. mẹ cô, đại thiên sứ Wind, dì Vy Vy, Satan, Tiểu Bạch, còn có… Hạo Nhiên. 

Cô nhắm mắt lại, mẹ cô rốt cuộc đã đến tìm cô. Ngày hôm đó, mẹ cô đã nói với cô, cô phải sống. nhất định phải sống. Kyo cũng đã bị mẹ cậu ấy gửi xuống trần. còn thay đổi hình dạng. cô chỉ cần lo lắng sống, dù sống không tốt. chỉ cần cô còn sống, mẹ cô nhất định sẽ tìm cô. 

Kyo! 

Thiên Thiên mở bừng mắt ra, mở miệng hỏi. 

-Kyo về chưa hả mẹ? 

Thiên Sứ My My có phần hơi choáng váng. Không ngờ con gái của cô lại hỏi đến Kyo. Vì thế, cô lắp bắp. 

-Nó… chưa… nó còn ở dương gian. 

Thiên Thiên ậm ừ, sau đó ngồi dậy. nhớ lại lời mẹ nói, thế nên mới nhớ đến Kyo. Thật có lỗi quá đi. Lại quên mất cậu ta. Thế nhưng Hạo Nhiên lại không hề biết rằng chỉ vì tình cờ mà Thiên Thiên hỏi như thế. Hắn giận. thật sự giận. Người đầu tiên Thiên Thiên hỏi sau khi cô ấy tỉnh là một tên lạ hoắc, không phải hắn. Thế nhưng hắn lại không thể hỏi Thiên Thiên lúc này. Hắn đấm mạnh tay vào tường, tức giận quay đi, bỏ ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của mọi người, bao gồm cả Thiên Thiên. 

Duy chỉ có Vy Vy là cười nhẹ, rõ ràng con trai cô đã phải lòng con nhà người ta mất rồi! 

Thiên Thiên rõ ràng chẳng hiểu mô tê gì hết. chỉ là tự nhiên thấy Hạo Nhiên tức giận, trong lòng cô có chút khẩn trương. Vì Kyo sao? Không lẽ Hạo Nhiên đang ghen? Nhưng hắn ta không… à không. Hắn ta rõ ràng là thích cô. Nhưng mà hắn làm sao có thể, vốn rất ghét cô mà… 

Thiên Thiên thiểu não ôm lấy đầu. ôi cái đầu của cô~~~ 

My My nhìn thấy con gái ôm đầu, lại nghĩ cô mệt, vì thế lo lắng giục cô mau mau nằm xuống nghỉ ngơi, khiến cho Thiên Thiên cũng chỉ biết mỉm cười với mẹ, nghe lời nằm xuống. Đã hơn nửa năm rồi. hơn nửa năm không gặp mẹ của cô, bà vẫn là dịu dàng như thế. Cô mỉm cười. 

-Mẹ. mẹ có khoẻ không? Bố đâu rồi ạ? 

Đôi tay của My My đang vuốt ve tóc Thiên Thiên bỗng nhiên khựng lại, khuôn mặt có chút bi thương. 

-Mẹ khoẻ. Chẳng phải đang rất khoẻ đây sao? Bố của con… 

Nhận thấy sự ngập ngừng của mẹ, Thiên Thiên có chút lo lắng. mẹ cô xuống đón cô, không phải là vì đã cứu được bố cô rồi sao? Nhưng mà… 

-Mẹ… sao bố không đến đón con? Không phải cứu được bố mới xuống đón con sao? Mẹ??? 

My My bị giọng nói gấp gáp của Thiên Thiên doạ cho sợ hãi, thế nhưng lại không biết trả lời con gái thế nào, chỉ biết giương đôi mắt vừa buồn bã bất lực, vừa lo lắng nhìn cô. Tay Thiên Thiên có chút run run. Chẳng lẽ bố cô vẫn chưa cứu được sao? Đã lâu như thế rồi… 

-Mẹ!- giọng Thiên Thiên như cố giữ bình tĩnh, thế nhưng lại run rẩy, chỉ chực vỡ oà- Con gái bất hiếu. con không giúp gì được cho mẹ, không đủ năng lực để cứu bố ra. Nhưng mà mẹ, mẹ yên tâm. Dù có phải chết con cũng nhất định sẽ cứu bố. 

Vy Vy nghe thấy Thiên Thiên nói như vậy, mỉm cười đặt tay lên vai cô. 

-Cháu xem ra không tin tưởng ta rồi. chẳng nhẽ Avi gặp nạn, chúng ta lại giương mắt đứng nhìn sao? Trước hết 2 người cứ về Vườn địa đàng trên Thiên Đình. Chỉ có ở đó mới có thể đảm bảo an toàn cho 2 người. thủ tục Ly hôn cho con và Hạo Nhiên, ta đã chuẩn bị xong. Chỉ cần con và Hạo Nhiên dùng máu của chính hai con điểm vào đây, chiếc nhẫn sẽ tự động rơi ra khỏi tay hai con, cũng như quan hệ của hai con sẽ chấm hết. 

-Chấm… chấm hết ạ??? 

Thiên Thiên có chút ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Vy Vy mà hỏi, thế nhưng lại chỉ nhận được một nụ cười đầy ẩn ý của Vy Vy. 

-Ừ!. Không phải hai đứa suốt ngày kêu ca vì cuộc hôn nhân này hay sao? Sao thế? Luyến tiếc con trai ta? 

-Dạ… không… con… con không có! 

Thiên Thiên tuy là một mực lắc đầu phủ nhận, thế nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ nét hoang mang. Ly hôn? Thủ tục Ly hôn? Chuyện này… chuyện này… sao lại cảm thấy có chút gấp gáp chứ? 

Tờ giấy ly hôn của 2 người được bộ phận hôn nhân của quỷ giới in lên giấy da thượng hạng, thế nhưng ở dưới tay Thiên thiên lại khiến cho cô có chút đau nhức.Ánh mắt cô có chút do dự. Cô không muốn rời xa Hạo Nhiên. Nhưng hắn thì sao chứ? Hắn không thích cô, cô làm sao có thể vì hắn mà ở lại???? 

Đang suy nghĩ triền miên, ở cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh, xem ra là cánh cửa bị đá văng ra khỏi bản lề. Hạo Nhiên đứng ở trước cửa, khuôn mặt tức giận vô cùng. Hắn dường như cũng biết chuyện ly hôn này. Thiên Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy hắn lao đến, giật lấy tờ giấy trên tay cô, sau đó cắn mạnh ngón tay chính hắn, để cho máu của hắn rơi vào tờ giấy. 

-Không muốn kí? Tôi đã kí rồi. cô còn không mau kí đi! Tuổi thanh xuân của tôi không thể dâng hết cho một mình cô được. 

Thiên Thiên tròn xoe mắt nhìn Hạo Nhiên. Hắn ta ăn phải bả chuột sao? Tự nhiên lại xừng xộ. Háo hức muốn ly hôn vậy sao? Được lắm. Bà đây không thèm. 

Thiên Thiên mang vẻ mặt khinh thường, giật lại tấm giấy, học theo Hạo Nhiên cắn vào ngón tay. Một cảm giác đau đớn, kèm theo khó chịu len lỏi vào trong cô. Cô ấn ngón tay chảy máu lên tờ giấy, mạnh đến mức khiến cho ngón tay cô suýt nữa dính vào đấy. Tấm giấy đột nhiên phát lên một ánh sáng gay gắt khó chịu. Cũng chính khoảnh khắc ấy, ngón tay đeo nhẫn của Thiên Thiên đột nhiên có cảm giác được nới lỏng, chiếc nhẫn rơi xuống nền nhà, kêu một tiếng keng đầy giận dữ. 

Hạo Nhiên và Thiên Thiên đã chính thức ly hôn!!! 

Chương 27 : VỀ NHÀ!

Hạo Nhiên có vẻ như rất tức giận. ngày mà Thiên Thiên lên đường về thiên đường, Hạo Nhiên lại không xuất hiện. mặc dù có chút buồn bã, thế nhưng tức giận trong lòng Thiên Thiên so ra còn lớn hơn rất nhiều. cô làm gì sai chứ? Cô có làm gì đâu? Hắn ta tức giận không phải do cô. Vì sao lại trút lên đầu cô. Đúng là cái đồ mưa nắng thất thường. 

Nhưng mà, dù sao đi nữa, trong lòng Thiên Thiên đừng không được vẫn cảm thấy mất mát vô cùng. 

Tiểu Bạch khóc lên khóc xuống, nhất định không để cô đi. Bởi vì cô lên thiên đình lại không thể đi học, vì thế nói gặp lại có vẻ rất khó. Tiểu Bạch không muốn. cô đương nhiên càng không muốn. Tiểu Yêu Yêu cùng Tống Vũ Vũ đều đến tiễn cô. Tiểu Yêu Yêu không khóc, chỉ dặn cô nhớ chăm sóc bản thân, còn nói nhỏ với cô nhất định phải trốn xuống trần thăm cô ấy. Tống Vũ Vũ lại cao hứng, khoác vai Tiểu Yêu Yêu, trịnh trọng hứa sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận, khiến Thiên Thiên bật cười. Tiểu Yêu Yêu thì không nể nang gì, thẳng tay thụi vào mạng sườn của Tống Vũ Vũ, khiến hắn trợn mắt, ôm lấy hông của mình. 

Thiên Thiên thật sự không nỡ xa những người này. Thời gian sống cùng tuy rất ít ỏi, thế nhưng lại khiến cô lưu luyến không thôi. Chỉ có điều, bố của cô còn đang nguy hiểm. cô phải nhanh chóng cùng mẹ trở về để kịp tìm cách cứu bố của cô. Nếu sau này còn sống sót, cô nhất định phải trở về đây thăm mọi người. 

Khác với những gì Thiên Thiên tưởng tượng. “Về nhà” không có nghĩa là cưỡi mây cưỡi gió như tôn ngộ không hay là chạm vào cái gì để lên được Thiên Đình. 3 giới Thần, Nhân, Quỷ vốn luôn có sự kết nối. giữa mỗi giới luôn có 1 cánh cổng. Ví dụ như cánh cổng giữa nhân giới và Quỷ giới chính là khu rừng hắc ám kia. Quỷ giới và Thần giới, tức là Thiên đình, luôn có một cảnh cổng lớn được bảo vệ cẩn mật bởi những Ác Quỷ lẫn những Thiên Sứ giỏi nhất. Trước đây Thiên Thiên chưa từng biết đến sự hiện diện của cánh cổng này. Lúc còn ở Thần giới, Thiên Thiên tuyệt đối không được biết đến sự tồn tại của những cánh cổng này. Tất nhiên, cũng chỉ những người quan trọng mới được phép biết đến chúng. 

Trong đội ngũ những kẻ phản bội lần này, tuy rằng có không ít những Thiên Sứ cao cấp của Thần giới, thế nhưng bí mật này vẫn được giữ kín. Chỉ sợ đến khi bọn chúng phát hiện ra, không chỉ có Thần giới loạn lạc. 

Thiên Thiên tuy rằng tức giận vì Hạo Nhiên, thế nhưng đừng không được vẫn mong ngóng hắn. Cô không hiểu nổi bản thân như thế nào. Hạo Nhiên thích cô hay không, cô thật không biết. thế nhưng bản thân cô, thích Hạo Nhiên có vẻ như là chuyện đã rồi từ lâu. 

Mãi cho đến khi tất cả mọi người chào hỏi nhau xong, Hạo Nhiên vẫn chưa xuất hiện. Tâm trạng của Thiên Thiên lúc này, không còn một chút tức giận nào nữa. Thay vào đó là sự mất mát vô cùng. Trái tim cô như bị ai khoét mất một lỗ hổng lớn. Nó vẫn đập. Thế nhưng lại nhẹ bẫng, không có chút cảm giác nào. 

-Thiên Thiên. Chúng ta đi thôi. 

My My quay lại giục con gái. Khác với Vy Vy, My My lại không hề hay biết tình cảm của con gái mình. Trong lòng cô chỉ có độc một suy nghĩ, không thể để con gái cô phải rời xa cô thêm một phút nào nữa. Cho dù ở Thần giới loạn lạc, thế nhưng cô nhất định sẽ bảo vệ Thiên Thiên. Dù có phải chết cũng sẽ bảo vệ con gái cô! 

Hạo Nhiên đứng khuất sau một gốc đại thụ, trong lòng có một cảm giác khó tả. Hắn khó chịu, thật sự rất khó chịu. hắn muốn giữ Thiên Thiên lại, nhưng lại không thể làm như thế. Cô vừa tỉnh dậy đã nhớ đến người tình của cô. Làm sao có thể biết hắn là ai. Trong lòng Hạo Nhiên, tức giận chỉ là một góc nhỏ, đau đớn mới chính là cảm giác bao trùm lên từng tế bào trong cơ thể hắn. Hắn thật sự cảm thấy rất đau đớn, cũng cảm thấy không đủ tự tin để giữ Thiên Thiên lại. Suốt khoảng thời gian này, hắn chỉ suy nghĩ đơn giản rằng nếu hắn đối tốt với Thiên Thiên, cô nhất định sẽ có thể cảm nhận được tình yêu của hắn, sẽ có thể đáp lại hắn bằng tình yêu của chính cô. Nhưng có vẻ như hắn thật sự đã nhầm lẫn rồi. 

Thiên Thiên không ghét hắn, thậm chí thích hắn. Hắn có thể cảm nhận được điều này một cách rõ ràng. Nhưng đó là trước khi cô nhớ lại những chuyện trước kia. 

Chần chữ mãi, đến lúc muốn ra giữ Thiên Thiên lại thì cô đã đi mất rồi. Hạo Nhiên nhìn vào khoảng đất trống, chỉ còn lại vài ác quỷ canh gác, đột nhiên lại có cảm giác như đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Hắn rõ ràng có thể giữ Thiên Thiên lại, nhưng lại chù chừ bỏ lỡ cơ hội. Cho dù hắn giữ lại, cô sẽ ở lại với hắn sao? 

Đầu óc của Hạo Nhiên lúc này hoàn toàn bị bao phủ bởi Thiên Thiên! 

………………….. 

Thiên Thiên ném mình xuống chiếc giường êm mềm làm bằng lông vũ. Nhà của cô sớm đã bị các Thiên Thần sa ngã để ý, vì thế không thể trở về. Kyo có vẻ như chưa thể về được. Vấn đề của cô bây giờ chính là tìm cách để giúp mọi người, tuy rằng sức cô có hạn. 

………………….. 

Vấn đề nan giải trước mắt chính là cứu bố của Thiên Thiên, tức là đại Thiên Sứ Avi. Như thế thì Avi sẽ có thể thay thế cho 1 trong tứ đại Thiên Sứ. Thế nhưng chuyện này lại không hề dễ chút nào. Mặc dù có không ít cao thủ gắng sức, thế nhưng nơi giam giữ Avi lại không ai có thể tìm ra được. 

Thiên Thiên dù sống trên Thần giới, thế nhưng lại không thể biết được địa hình ở đây như thế nào. Không chỉ có cô, mà bất cứ ai cũng vậy. Địa hình của Thần giới vốn rất bí ẩn. Từ thời xa xưa, những Thiên Sứ đầu tiên của Thần giới vì an toàn của chính mình, luôn sử dụng những nơi bí mật để làm nơi trú ẩn. Sau này, khi vị Thiên Sứ đầu tiên lên làm người lãnh đạo, hay như người ta gọi một cách nôm na, chính là Thiên đế, Thần Điện là nơi duy nhất được tất cả Thiên sứ biết đến. Nơi trú ẩn của cách Thiên sứ luôn là bí mật được dấu kín. Họ có thể đặt địa bàn của họ ở trên Thần Điện, ngay sát Thần Điện, thậm chí bên dưới thần điện. Mỗi Thiên Sứ tự bảo vệ địa bàn bằng những phép thuật cổ xưa khó lòng phá vỡ, đương nhiên, độ khó tuỳ thuộc vào chính khả năng của họ. 

Vào thời Thiên Đế thứ 18, vị nữ Thiên đế đầu tiên của Thần giới này đã bí mật cho người vẽ một bản đồ Thần giới. Đương nhiên, người vẽ bản đồ phải có một căn cơ vững chắc, tài giỏi hơn người. Không một sử sách nào được phép ghi lại chuyện này, nhưng có những lời đồn đại bí ẩn ít ai biết đến, rằng người vẽ bản đồ không thuộc giới nào trong 3 giới. Sau này, khi bản đồ ra đời chưa bao lâu, vị nữ Thiên đế đó chết đi, cũng là lúc tấm bản đồ cùng người vẽ bản đồ biến mất không chút tăm hơi. Không ai biết được họ đã biến đi đâu. Cũng không ai biết được người đó còn sống hay đã chết. Chỉ biết duy nhất một điều, chỉ cần tìm ra được bản đồ thần giới, chuyện cai trị thần giới chỉ là vấn đề muốn hay không mà thôi. 

Không ai biết tấm bản đồ có tồn tại hay không. Vì thế cũng không mấy ai để ý. Về phía AJ, thủ lĩnh nhóm Thiên Thần sa ngã, dường như cũng không mấy để ý, cho dù hắn, theo như Đại Thiên Sứ Wind từng nói, là một con cáo già không thể xem thường. 

Ngay khi nghe Đại Thiên Sứ giải thích qua loa về tấm bản đồ, Thiên Thiên đã suy tính ngay đến một việc không ai làm, chính là tìm kiếm tấm bản đồ. Chỉ có như thế mới có thể suy ra được vị trí mà AJ giam giữ bố của cô. Thế nhưng chuyện này lại không hề đơn giản chút nào. Vì thế, vừa về đến vườn địa đàng, Thiên Thiên đã bắt đầu lần mò vào thư viện cũ kĩ được đặt ở sau Thần Điện, đương nhiên, là lần mò một cách lén lút 

Tìm kiếm 1 tấm bản đồ mà chưa biết rằng liệu nó có thật sự tồn tại hay không quả thật là chuyện không tưởng. Thiên Thiên tuy rằng suốt mấy ngày sau đó hầu như túc trực ở Thư Viện, thế nhưng lại không tìm được manh mối gì. Thêm vào đó, vì phải lén lút, tìm kiếm không thoải mái, thế nên Thiên Thiên dù có là đại Thiên Sứ cũng khó lòng mà tìm được. 

Suốt mấy ngày liền, Thiên Thiên không màng ăn ngủ. Chỉ cần có thời gian, cô lập tức chạy đến Thư Viện. Cho đến ngày thứ 10, cuối cùng cũng có 1 cuốn sách nói về Tấm bản đồ. 

Cuốn “Lịch sử Thần giới” ghi lại những chuyện xảy ra trong Thần giới từ khi mới thành lập cho đến cách đây 100 năm. Trong đó, có khoảng một vài dòng viết về tấm bản đồ Thần giới. Vốn Tấm bản đồ này thuộc về vị nữ Thiên Đế đầu tiên. Sau khi bà chết, tấm bản đồ đã được người chế tạo nó cất giấu. Người chế tạo nó là một nữ nhân không thuộc bất kì giới nào trong 3 giới. Là thiếu nữ có hình dạng con người, khuôn mặt rất xinh xắn. Vừa có phép thuật của Thiên Sứ, lại vừa có phép thuật của Quỷ. Đây vốn là một người khá kín đáo. Vì thế không ai biết cô ta trông như thế nào, cô ta từ đâu tới và mạnh ra sao. Chỉ biết rằng cô ta thật sự rất mạnh. Có thể vẽ được chính xác không sai một chút nào vị trí của từng điện. 

Chỉ với chừng đó thông tin, việc tìm ra tấm bản đồ đương nhiên vẫn còn rất khó khăn. Thế nhưng dù sao thì cô cũng đã biết người đầu tiên sau khi Nữ Thiên đế kia chết cầm bản đồ chính là người vẽ ra nó. 

Thiên Thiên cứ nghĩ là nếu đã tìm được 1 chút manh mối, kiên trì them rất có thể sẽ thu được nhiều hơn. Thế nhưng sổ sách về người vẽ bản đồ kia như bị ai thủ tiêu vậy, biến mất một cách kì lạ, không thể tìm được chút dấu vết gì. Cho đến tận 2 tuần sau đó, Thiên Thiên đã quyết định chuyển hướng. 

………………. 

Hạo Nhiên đứng trầm ngâm trước cửa sổ đã được 1 tiếng. gần 1 tháng kể từ ngày ly hôn. Vy Vy mẫu than đôi lúc vấn cố tình nhắc tên Thiên Thiên trước mặt hắn. lâu rồi không thấy hắn phản ứng gì cũng có vẻ nản chí. Hắn không phản ứng. hắn làm sao có thể phản ứng đây. Người nói ly hôn là hắn. người kí tên đầu tiên cũng là hắn. hắn làm sao có thể… 

Lúc Thiên Thiên vừa đi khỏi, Hạo Nhiên tuy có cảm giác hụt hẫng, thế nhưng lại tự dằn vặt mình bằng ý nghĩ hắn dù sao cũng chỉ là người yêu Thiên Thiên, sao có quyền cấm Thiên Thiên nghĩ đến người khác chứ. Huống chi hắn đối xử với cô có phần cứng nhắc. cô không thích hắn là chuyện có thể hiểu được. Nhưng cảm xúc của chính hắn, hắn thật sự không thể kiềm chế được. Trái tim hắn đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được sự đau đớn của từng tế bào trên người hắn. 

Hạo Nhiên quả thật rất đau khổ. Bất kể là ai, nghe người mình yêu thương gọi tên người khác, làm sao có thể không đau khổ chứ. Thế nhưng hắn cũng rất nhớ Thiên Thiên. Hắn nhớ cách cô bĩu môi thế nào, nhớ cách cô thụng mặt mỗi khi hắn cau mày ra sao. Hắn nhớ tất cả những chi tiết liên quan đến cô. Đôi mắt to tròn lúc bị hắn hôn. Đôi chân mày đậm… 

Dù rằng biết như thế là không đúng, nhưng hắn thật không thể nào tiết chế được nỗi nhớ của mình. 

……………… 

Thiên Thiên ôm gối nằm trong phòng, trong đầu chú tâm suy nghĩ, cố nghĩ xem làm sao có thể tìm kiếm được tung tích của người chế tạo bản đồ. Thế nhưng ý nghĩ không hiểu sao lại lan sang Hạo Nhiên. Cô cố tưởng tượng ra khuôn mặt của người chế tạo, thế nhưng lại hiện ra khuôn mặt của Hạo Nhiên. Thiên Thiên thật sự không biết bản thân cô bị làm sao nữa. Gần 1 tháng nay cô như bị ma nhập vậy. Cô ăn với sách. Ngủ với sách. Chỉ muốn suy nghĩ đến sách. Nhưng mỗi lần khó khăn hay nản chí, đôi chân mày nhíu nhíu của Hạo Nhiên lại hiện lên. Thiên Thiên không phủ nhận, cô thật sự nhớ Hạo Nhiên. Cô cũng biết rằng Hạo Nhiên sẽ chẳng nhớ nhung gì đến cô đâu. Thế nhưng cô lại không thể cắt đi suy nghĩ về Hạo Nhiên. 

Thiên Thiên cảm thấy mình thật giả tạo. Cô rõ ràng là thích Hạo Nhiên mất rồi. Thế nhưng lại vì quá sĩ diện mà ly hôn với người cô yêu thích. Nếu như lúc đó cô không chịu kí. Nếu như lúc đó cô suy nghĩ cho thấu đáo, có lẽ bây giờ đã không phải buồn như thế này. Phải, cô rất buồn. Cô cảm thấy buồn vì xa Hạo Nhiên. Cô thấy buồn vì duyên phận của hai người chấm dứt. Nỗi buồn đó bao phủ lấy con người Thiên Thiên, cứ như là muốn dìm cô xuống hố sâu vậy. Thiên Thiên không muốn. Lúc này cô không thể như thế. (Bạn đang đọc truyện tại website: Haythe.us) Vì thế cô nhất định phải tìm ra người chế tạo bản đồ. Nhất định không được nghĩ đến Hạo Nhiên nữa. 

Chương 28 : MỪNG CẬU TRỞ VỀ, KYO! (p.1)

Thiên Thiên vươn vai ngáp dài. Cô vẫn chưa biết nên bắt đầu lại từ đâu. Tối qua suy nghĩ vẩn vơ, thiếp đi lúc nào không biết. Thiên Thiên ngồi ngẩn them một lúc, sau đó dung tay vỗ vỗ vào mặt. Cô nhất định phải tỉnh táo mới được. Bây giờ không phải là thời điểm để cô để tâm vào chuyện khác. 

Thiên Thiên vốn muốn hỏi mấy đại thiên sứ. họ sống đã rất lâu. Có thể sẽ biết chút gì đó về chuyện này. Thế nhưng cô lại nhầm mất rồi. Mấy vị đại Thiên Sứ kia lúc nghe cô nói đến người chế tạo bản đồ, ai cũng chỉ có một vẻ mặt đầy thắc mắc. Thiên Thiên cuối cùng vẫn là phải lủi thủi ra về. 

Trước đây Thiên Thiên vốn có 1 người bạn rất thân thiết. Vốn là một người bạn rất hiểu chuyện, hơn nữa lại ham đọc sách. Vì thế chuyện gì cậu ấy cũng biết. Nếu lúc này Kyo ở đây, chắc là cậu ấy đã có thể nói cho cô biết về chuyện này. 

Thiên Thiên từ lúc về Thần giới đã muốn đi tìm Kyo. Thế nhưng vì sự an nguy của chính cô, mẹ cô đã một mực không đồng ý. Cha mẹ của Kyo đã sớm đi tìm Kyo. Thế nhưng xem ra rất khó khăn. Có vẻ như sợi dây chuyền nối giữa cậu ấy và gia đình đã không còn ở trên người cậu ấy nữa. Bố mẹ cậu ấy đi đến bây giờ vẫn chưa về, có thể xem như là vẫn chưa tìm thấy. 

Thiên Thiên cũng từng lưu lạc ở chốn nhân gian. Cô biết rõ cái giá phải trả của nó là như thế nào. Kyo dù tài trí hơn người, thế nhưng nếu không cẩn thận, chỉ e là… 

Có thể nhiều người cho rằng Thiên Thiên quá lạnh lùng. Bởi những người khác ở trong trường hợp như cô, bạn thân lưu lạc chốn trần sẽ không bao giờ suy nghĩ đến nhưng trường hợp bi quan như vậy. Nhưng Thiên Thiên vốn là con người luôn suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Cuộc sống mà. Không phải lúc nào cũng màu hồng. Thiên Thiên muốn sống một cách tự lập, vì thế cô không muốn vấp ngã. Mỗi bước đi của cô đều chậm rãi mà chắc chắn. Suy nghĩ của cô luôn là những suy nghĩ bi quan nhất, bởi như thế thì cho dù thực tế có như thế nào cũng không quá thất vọng mà vấp ngã. 

Đây là lần thứ 2 Thiên Thiên nghĩ đến Kyo. Vì thế nên cô có phần ái ngại. bởi vì từ khi về Thần giới, Suy nghĩ của Thiên Thiên nếu không phải tập trung ở tấm bản đồ thì cũng là tập trung ở Quỷ giới. Dù không phải cố ý, thế nhưng Thiên Thiên vẫn ngay lập tức nghĩ đến câu nói “trọng sắc khinh bạn.” 

-Aizzz! 

Thiên thiên bật thở dài thành tiếng. Cô cố gắng đẩy những suy nghĩ vụn lẻ kia sang một bên. Các Đại Thiên Sứ bây giờ vẫn đang gấp rút tìm kiếm người thay thế. Bởi vì bố của Thiên Thiên, đại thiên sứ Avi vẫn chưa thể giải thoát. Thế nên tất cả mọi người đều bận rộn, không thể giúp đỡ cô. Nếu vậy, cô chỉ còn một cách là mau chóng xuống trần tìm Kyo, hi vọng cậu có thể giúp cho cô nhanh chóng tìm được tấm bản đồ. 

Ngay trong ngày hôm đó, Thiên Thiên đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ. Cô nói với mẹ ý kiến của mình, và khẳng định với bà, cho dù bà có ngăn cản, cô nhất định cũng phải đi. Thiên Sứ My My vốn biết tính cách của con gái. Vì thế cũng chỉ có thể thở dài, căn dặn cô nhất định phải cẩn thận. Hơn nữa còn bắt cô đeo sợi dây chuyền để bà có thể tiện theo dõi tình trạng của cô, có thể kịp thời đến giúp cô. 

Sau khi chào mẹ của mình, Thiên Thiên hít sâu một hơi, bước qua cánh cổng nối với Trần giới, bắt đầu bắt tay vào tìm kiếm tên bạn chí cốt. cha mẹ của Kyo trước khi xuống trần có nhắc đến vị trí mà họ bỏ lại cậu, chính là trong một ngôi nhà nhỏ nơi bìa rừng Tuyết. Khu rừng này vốn rất nổi tiếng, là nơi có tuyết bao phủ xung quanh. Vì thế việc tìm thấy ngôi nhà cũng là chuyện khá dễ dàng. 

Lúc thiên Thiên đứng trước ngôi nhà nhỏ này, cô có cảm giác như đang đứng trước ngôi nhà làm bằng kẹo trong một câu chuyện cổ nào đó vậy. Tất cả những thứ góp phần xây dựng ngôi nhà đều có một mùi kẹo ngọt dễ chịu. Thế nhưng lại không phải làm từ kẹo. Thiên Thiên ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó đưa tay gõ cửa. 

Lúc Thiên thiên vừa gõ đến tiếng thứ 2, một bà già lụ khụ ra mở cửa cho cô, nhanh chóng đến mức Thiên Thiên cứ tưởng là bà ta đứng trực trước cửa, chỉ chờ có người gõ cửa sẽ lập tức mở cửa. 

Bà già đứng ở trước cửa, nheo mắt nhìn cô, ánh mắt có vẻ như xoáy sâu vào trong cô, kiểm định bản thân cô vậy. Sau 1 phút như thế, bà ta lên tiếng. 

-Nó không còn ở đây nữa. 

Thiên Thiên trợn tròn mắt. Nó? Là chỉ Kyo sao? Nhưng sao bà ta biết? 

-Ta là phù thuỷ. 

Trợn mắt tập hai. Bà già này không phải điên rồi đấy chứ? Trong thế giới của ác quỷ với Thiên Thần này, Thiên Thiên chưa từng nghe nói đến phù thuỷ. Dù có từng đọc được qua sách vở những câu chuyện về phù thuỷ, thế nhưng… 

Bà già kia có vẻ không mấy để tâm đến thái độ hoài nghi của Thiên Thiên. Bà chỉ ngoắc ngoắc tay gọi cô vào trong nhà, ra hiệu cho cô ngồi vào chiếc ghế to một cách bất thường ở giữa chính căn nhà, sau đó một mình đi vào phòng bếp. 

Thiên Thiên vốn vừa định nhỏm dậy giúp bà ta, thế nhưng chưa kịp làm gì đã thấy bà ta quay trở ra với một ấm trà nghi ngút khói. Nhanh chóng y như lúc mở cửa vậy. Thiên Thiên trong lòng có chút quái lạ. bà già này, làm sao có thể khoẻ mạnh nhanh nhẹn như thế? 

Bà già kia ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, đặt ấm trà lên một chiếc bàn nhỏ nhắn, lập dị hắn so với 2 chiếc ghế đối diện này. Bà ta búng tay một cái, một cặp ly uống ra bay vọt ra. Ấm trà cũng tự nhiên vọt lên không trung, tự rót trà vào hai chiếc ly. Và, Thiên Thiên thề có chúa, 2 chiếc ly kia mở 2 chiếc miệng nho nhỏ trên thân ly, cung kính đồng thanh. 

-Mời Phù thuỷ Lin, mời Thiên sứ Thiên Thiên dùng trà. 

Thiên Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng thủ thế, mắt nheo lại nhìn bà già. 

-Bà là ai? Tại sao những đồ vật này của bà lại biết tôi? 

Phù Thuỷ Lin nhíu mày, vẻ không mấy hài lòng với thái độ quá kinh ngạc của Thiên Thiên. Bà đưa tay, với lấy tách trà, thổi thổi, sau đó nhấp một ngụm. Một mùi thơm của hoa nhài ủ trong những bông sen vào sang sớm luồn vào mũi Thiên Thiên, mê hoặc cô. 

-Không phải ta nói rồi sao? Ta là phù thuỷ. Phù thuỷ Lin, chủ nhân căn nhà Kẹo này. Ngươi có phải thắc mắc vì sao nó được gọi là ngôi nhà kẹo phải không? Vốn trước đây ta rất muốn có một ngôi nhà bằng kẹo. thế nhưng sau một thời gian, những cái ly tách của ta đâm ra thích mút mát ngôi Nhà. Vì thế ta đành phải làm lại một căn nhà khác, bằng gỗ, phủ lên đó mùi hương và màu sắc của những chiếc kẹo. Sau đó thì… 

-Khoan!-thiên Thiên nuốt nước miếng.-tôi chỉ hỏi là bà là ai, tại sao biết tên tôi thôi mà. 

-À. Ta quên mất, lại lạc đề.-Bà phù thuỷ già đặt ly trà vào không trung, miệng cười khanh khách- Ta là phù thuỷ Lun, chủ nhân căn nhà kẹo này. Ngươi có phải thắc mắc vì sao nó được gọi là ngôi nhè kẹo phải không… 

Thiên Thiên đảo tròn con mắt, ngao ngán cắt lời bà ta. 

-Bà đang đùa đấy à? 

Bà phù thuỷ trông có vẻ hơi mất hứng, dằn dỗi, giọng nói cũng có phần ảm đạm. 

-Ta đã nói rồi. ta là phủ thuỷ. Vì thế ta có thể biết cô là ai, đến đây làm gì. Kyo, nó đã rời căn nhà này một tháng trước để tìm về Thần giới rồi. cách đây không lâu, bố mẹ cậu ta cũng đến tìm ta. 

-Vậy, họ đã tìm được Kyo chưa… ạ? 

Thiên Thiên ngập ngừng thêm chữ ạ vào cuối câu hỏi, lúc này tới giờ cô đúng là chẳng khác gì một con nhóc hỗn lão cả. 

Phù thuỷ Lin có vẻ hài lòng hơn về thái độ hoà hoãn của cô. Đôi chân mày của bà giãn ra, bà nhấp them một ngụm trà. 

-Chưa tìm được. Vốn gặp nhau là duyên phận. Tuy nhiên, ta có thể cho cô một gợi ý. 

-Gợi ý ạ? 

-Là nơi giao nhau của nước và trời. 

Thiên Thiên tròn mắt. Nơi giao nhau của nước và trời?Có một nơi như thế sao? Thế nhưng… 

-“Nó nằm ở đâu ạ?” 

Thiên Thiên vốn định hỏi như thế, thế nhưng cô dù có ngốc cũng nhận ra được bà sẽ không trả lời. vì thế cô chỉ há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại, giả bộ với tay lấy tách trà, che lấp cái hớ vừa rồi. 

Tách trà vừa đến môi, một mùi hương nhè nhẹ đã xông lên mũi thiên Thiên khiến cho cô phải khựng lại một chút. Rõ ràng lúc này là mùi hoa nhài ủ trong hoa sen. Tại sao bây giờ lại có mùi oải hương? 

Thiên Thiên đưa đôi mắt thắc mắc nhìn Phù Thuỷ Lin, chỉ thấy ánh mắt bà có chút thú vị, khích lệ cô uống thử. Thiên Thiên cụp mi, nhấp một ngụm trà. Hương trà toả ra trong miệng của cô, là mùi của hoa tuyết. Mùi tinh khiết, vị dìu dịu. Quả thật rất ngon. 

Đến lúc Thiên Thiên ra về, trời đã xâm xẩm tối. Cô chào phù thuỷ Lin, sau đó thư thái ra về. Tách trà kia dường như có khả năng làm cho tình thần của cô minh mẫn hơn rất nhiều. Vì thế cô cố tình bước thật chậm, thử suy nghĩ đến vị trí của Kyo. 

Nơi giao nhau giữa nước và trời??? 

Thiên Thiên sống 20 năm chẵn, chưa từng nghe nói đến nơi nào giao giữa nước và trời. Rốt cuộc vị trí của Kyo hiện giờ là ở đâu? 

Thiên Thiên cố gắng tập trung sức lực của mình, dùng thử pháp thuật dò tìm mà Hạo nhiên từng dạy cô. Trước đây Hạo Nhiên từng nói, vị trí của hắn, cô không cần dò tìm cũng có thể cảm nhận được. thế nhưng dù sao cũng nên học một chút, đề phòng sau này cần tìm ai đó. Vốn cô chỉ nghĩ học để chiều ý hắn, không ngờ bây giờ lại có thể dùng đến, hơn nữa lại có chút hiệu quả. 

Thiên Thiên nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào những đặc điểm riêng biệt của Kyo. Vài phút sau đó, những hình ảnh xuất hiện trong đầu thiên Thiên chỉ toàn là một mớ hỗn độn. thế nhưng dần dần, một vài hình ảnh đặc thù cũng hiện ra. 

Rõ ràng là giống như Phù thuỷ lin nói, hình ảnh mà Thiên Thiên thấy chỉ gồm có nước và trời. Thế nhưng lại có một chấm nhỏ xuất hiện ở chính giữa. Hình ảnh này có chút vừa quen mắt, lại vừa lạ lẫm. Thiên Thiên không thể nhớ ra nổi cô đã nhìn thấy hình ảnh này ở đâu. Thế nhưng cô có thể khẳng định, nơi mà cô nhìn thấy, chính là Biển. 

Dù không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng Thiên Thiên rõ ràng có thể cảm nhận Kyo đang ở trên chấm nhỏ giữa biển đó. Một tên ngốc cũng có thể đoán ra đó là một đảo nhỏ. Thế nhưng rốt cuộc đó là nơi nào? 

Tâm trí Thiên Thiên trôi bồng bềnh. Có thể ở đâu được nhỉ? Kyo chắc chắn là sẽ tìm đường trở về thần giới, bởi vì cha mẹ hắn đã không xoá đi trí nhớ của hắn. Thế nhưng muốn về trời, tại sao lại ra biển. Hơn nữa lại ở trên đảo? 

Những thắc mắc không ngừng xuất hiện trong đầu Thiên Thiên. Rốt cuộc đó là biển nào? Mãi đến một lúc sau, bởi vì không thể nghĩ ra, Thiên Thiên đành quyết định tìm đến từng bãi biển trong nước. 

Bởi vì có chút quen mắt, Thiên thiên lúc đầu tìm đến những bãi biển mà trước đây cô cùng với bố mẹ thường đến. Đừng nghĩ rằng Thiên Sứ là không biết tắm biển. Gần đây, trên thần giới ngày càng nóng lên. Vị trí Thần giới có phần hơi sát với tầng ozone, chính vì thế, Thần giới có thể coi là nơi có nhiệt độ cao hơn hạ giới. Mặc dù hệ thống làm lạnh được lấy từ những đám bông lạnh mà hạ giới quen gọi là mây, thế nhưng Thần giới dù sao cũng vẫn rất nóng. Phần lớn cách Thiên Sứ ở đây, vào mùa hè thường tránh nóng bằng cách tìm xuống hạ giới, tìm đến những khu du lịch của con người, cải trang y như con người và nghỉ ngơi y như con người. 

Bãi biển Đen vào mùa đông vắng hoe. Chỉ có lác đác mấy đôi tình nhân ưa lãng mạn đang đi dào dạo trên bãi. Nếu là trước đây, Thiên Thiên nhất định sẽ bĩu môi, cho rằng những người kia thật quá rảnh rỗi. Thế nhưng lúc này đây, khi gió lùa vào từng thớ thịt của cô, cô lại đừng không được, ao ước có thể cùng đến đây với Hạo Nhiên một lần. 

Suy nghĩ của Thiên Thiên bay bay một lúc, khiến cho cô giật mình, buộc phải vỗ vỗ vào mặt mấy cái. Cô kín đáo dùng phép, khiến cho bản thân trở nên hoàn toàn trong suốt, sau đó bay tà tà xung quanh. 

Dù cho cảnh vật rất quen mắt, thế nhưng Thiên Thiên vẫn không tin tưởng đây là nơi mà cô nhìn thấy trong những hình ảnh kia. Rốt cuộc sau một hồi tìm kiếm, Thiên Thiên đành phải bỏ cuộc, kết luận rằng đây không thể là nơi là Kyo đang ở. 

Chương 29 : MỪNG CẬU TRỞ VỀ, KYO!(P.2)

Những bãi biển mà Thiên Thiên từng ghé thăm, có thể nhớ được cô đã đi hết rồi. thế nhưng tuyệt nhiên đó không phải là nơi mà cô nhìn thấy. Vậy thì có thể ở đâu được chứ? 

Thiên Thiên ngồi bệt xuống bờ biển, sóng biển đánh vào bờ, đủ mạnh để cuốn trôi những hạt cái mong manh. (Bạn đang đọc truyện tại website: Haythe.us) Đầu óc thiên Thiên bây giờ chỉ toàn là một mảng trống rỗng. Cô dường như mất đi phương hướng vậy, chỉ sợ lần này không thể tìm thấy kyo. 

Thiên Thiên thở dài đánh thượt, đảo mắt ra xung quanh. Một gia đình nhỏ đang đi picnic. Đi vào mùa đông thế này, Thiên Thiên cũng đã có lần đi. Lần đó, nhà Thiên Thiên cùng nhà Kyo muốn tổ chức sinh nhật cho 2 đứa. bởi vì sinh cùng một ngày, cùng một năm, vì thế năm nào, sinh nhật của 2 đứa cũng làm chung. 

Thiên Thiên bất chợt mỉm cười. Thần giới ngày đó yên bình biết bao nhiêu. Đến cả Đại Thiên sứ như bố của cô cũng có thể tự do đi picnic cùng với con gái. Thiên Thiên vẫn còn nhớ rõ. Ngày hôm đó cô thật sự rất vui. Kyo dường như cũng rất vui. Hắn ta còn đem khoe với cô bức ảnh mà hắn rất quý… 

Khựng lại một chút, trong đầu Thiên Thiên đột nhiên có một gợn sóng. 

Ảnh??!!! 

-Tiểu Béo béo. Tớ cho cậu xem một thứ. 

Thiên Thiên, lúc đó chỉ vừa mới 10 tuổi, giương đôi mắt to tròn nhìn Kyo. 

-Lại đây. Cái này là bí mật đấy. 

Kyo thì thầm 

-Cái gì thế? 

Thiên Thiên cũng thì thầm lại. Lúc đó là giờ ăn tối. trời cũng đã nhá nhem. Kyo lén kéo cô ra một góc, thì thầm với cô. 

-Nhìn xem. Nơi này có đẹp hay không? 

Thiên Thiên tò mò, nhìn vào bức ảnh mà Kyo đang lén lút chìa ra. Thế nhưng lại chỉ thấy mỗi nước và trời. ngoài ra còn có một chấm nho nhỏ ở chính giữa. 

-Gì thế này?- Thiên Thiên tỏ rõ thất vọng- Tớ chẳng thấy có gì đẹp hết. 

Kyo có vẻ không hài lòng với thái độ của Thiên Thiên. Hắn nhíu mày, nhe răng đe doạ, nhưng ngay sau đó lại kéo cô sát lại, tiếp tục thì thầm. 

-Đừng có xem thường. Người ta gọi đây là biển Tình đấy. Bố mẹ tớ gặp nhau ở đây. Cách đây 1 tuần, tớ trốn xuống đó, kết quả thế nào, cậu đoán thử xem 

-Không biết.-thiên Thiên xụ mặt lắc đầu. 

-Tớ gặp một cô bé rất rất rất rất xinh đẹp. 

……….. 

Hơi thở Thiên Thiên có chút dồn dập. Cuối cùng cô cũng nhớ ra. Cuối cùng cô cũng biết tại sao nơi đó lại quen thuộc với cô như vậy. Thiên Thiên không cần phải suy nghĩ nhiều, lập tức dùng phép, xác định vị trí biển tình, nhanh chóng bay đến tìm Kyo. 

Biển Tình, đúng như tên gọi của nó, là nơi gặp gỡ của các đôi tình nhân. Không hiểu là lời đồn từ ai mà ra, thế nhưng người ta cho rằng chỉ cần cùng người mình yêu thương ngắm bình minh ở biển tình thì sẽ được phù hộ, bên nhau suốt đời. Vào mùa đông, cho dù biển Tình không đông đúc như mùa hè, thế nhưng nói ít người cũng không phải là ít. Thiên Thiên hít sâu một hơi, bắt đầu tìm kiếm. 

Thiên Thiên hết nhìn người này đến nhìn người kia, hi vọng xác định được thân ảnh quen thuộc của Kyo. Thế nhưng lại hoàn toàn không thấy đâu cả. Thiên Thiên tìm từ lúc trời bắt đầu vào chiều đến lúc đen kịt, thế nhưng vẫn không thể tìm thấy Kyo. Cho đến lúc trăng lên cao, cô bắt đầu cảm thấy nản chí. 

Kyo có thể là đã sớm rời đi mất rồi. cô đã mất quá nhiều thời gian tìm kiếm ở những nơi khác. Thiên Thiên có thể là đã đến muộn mất rồi. 

Đúng vào lúc Thiên Thiên quay người định ra về, cô bỗng nhiên nhận ra có người đang tiến đến chỗ mình. 

Bước chân trên cát có vẻ gấp gáp nặng nề. Thiên Thiên bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang. Không phải lại là quái vật đấy chứ? Nhưng nếu là quái vật, tại sao cô lại không ngửi thấy mùi gì? Vậy có thể là gì được chứ? 

Thiên Thiên nắm chặt bàn tay lại. Là gì thì có gì quan trọng chứ? Một chút pháp thuật của cô, tuy không gọi là cao siêu, thế nhưng cũng có thể tự vệ được. Sau mấy giây chần chừ sợ hãi, Thiên Thiên quyết định đối mặt với mối nguy hiểm đó. 

Nuốt nước miếng, Thiên Thiên lấy hết can đảm quay đầu lại, sẵn sang đánh lại đối thủ bất cứ lúc nào. Thế nhưng ngay khi quay lại, Thiên Thiên suýt chút nữa thì hét lên vì giật mình. 

-Tiểu Béo Béo? Là cậu thật sao? 

Kyo ngạc nhiên nhìn Thiên Thiên. Thiên Thiên cũng há hốc miệng nhìn lại. Hoá ra có thể tìm được hắn thật. không ngờ yêu thuật mà Hạo Nhiên dạy cho cô lại có tác dụng đến thế. Lại có thể giúp cô tìm được một người bạn dễ dàng như thế này. 

Thiên Thiên thở hắt ra, kéo Kyo ngồi xuống. 

-Cái tên nhóc này. Có biết bố mẹ cậu đang tìm cậu không hả? 

Kyo bĩu môi, đưa tay kí đầu Thiên Thiên một cái. Lại cằn nhằn nữa. Cô nàng này chỉ được cái cằn nhằn là giỏi. 

-Tớ vốn muốn tìm đường về nhà. Nhưng dường như đường về Thần giới đều bị chặn bởi thế lực nào đó. Pháp lực của tớ không đủ mạnh để đánh lại. Vì thế nên đành lang thang đến đây. 

-Không sao. Bây giờ vẫn còn kịp. Đi theo tớ. 

-Ơ… 

Khác với những gì Thiên Thiên đoán, lúc nghe nói chuyện trở về, Kyo dường như có chút ngập ngừng. 

-Làm sao thế? 

-Thiên Thiên. Trên Thần giới bây giờ có phải rất hỗn loạn? 

-Đúng thế. Chẳng nhẽ cậu không biết tại sao cậu bị đưa xuống trần sao? 

-Tớ… tất nhiên là tớ biết… vậy… đợi tớ một chút. 

Kyo đắn đo mất một lúc, sau đó lại chạy vụt đi. 

-Ơ! Này. Chờ tớ! 

Thiên Thiên nhìn thấy cậu bạn tự nhiên chạy như ma đuổi, đừng không được cũng chạy theo. Chừng vài phút sau đó, Thiên Thiên nhìn thấy Kyo chạy tọt vào một ngồi nhà nhỏ. Vốn định chạy vào theo mắng cho tên ngốc kia một trận, thế nhưng đến khi đến cửa nhà, Thiên Thiên lại đột nhiên khựng lại bởi những tiếng nói ngắt quãng từ bên trong vọng ra. 

-Tiểu Bảo bối. Anh phải trở về. Trên đó đang rất cần người. 

-Nhưng anh có thể không đi mà. Trên đó rất nhiều người mà. 

-Tiểu Bảo bối. Nghe anh này, Đợi anh. Anh nhất định sẽ trở về. Anh nhất định sẽ về gặp em… gặp con… 

Thiên Thiên trợn tròn mắt, đưa tay bịt chặt miệng. Cô chỉ quan tâm đến việc cứu bố của cô, lại không hề biết bạn cô ở trần giới sớm đã có một gia đình nhỏ. Từng tiếng nói đứt đoạn, từng tiếng nức nở như găm vào tim cô. Cô rốt cuộc đã làm cái gì thế này? 

Thiên Thiên vốn vừa định quay lưng bỏ đi, thế nhưng giọng nói của Kyo lại lọt vào tai cô. 

-Tiểu Bảo bối. Đó là quê hương anh. Chiến tranh Thần giới so với trần giới lại thêm muôn phần khắc nghiệt. Em phải nghe anh. 

Thiên Thiên gần như muốn chạy vụt vào, bảo Kyo ở lại với vợ của hắn. Thế nhưng lại không thể nào làm như thế. Kyo nói đúng. Đó là quê hương hắn. Cũng là quê hương của cô. Nếu như không cứu được cha cô, bộ tứ quyền lực sẽ không thể đầy đủ. Nếu như không không chế được bọn thiên thần sa ngã, Thiên Thiên thật không dám tưởng tượng tương lại của Thần giới sau này sẽ ra sao. 

Tiếng lách cách ở cửa vang lên báo cho thiên Thiên biết Kyo đã ra ngoài. Cô lau sạch nước mắt, cố nở một nụ cười, quay lại nhìn Kyo, chỉ thấy hắn ta yếu ớt cười, rõ ràng là đang che dấu nước mắt. Tiếng nức nở bên trong cũng đã dịu đi. 1 giây sau, trong nhà vọng ra tiếng nói cứng rắn. 

-Em sẽ chờ! 

Thiên Thiên chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của Kyo, ngay sau đó, dòng nước mắt lấp lánh đã trượt xuống gò má của hắn. Hắn nhìn Thiên Thiên, cánh tay của cô tự động dang ra, cô mỉm cười. 

-chào mừng cậu trở về, Kyo! 

Đọc tiếp: Thiên sứ bên anh - Phần 7
Home » Truyện » Tiếu thuyết » Thiên sứ bên anh
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM