Insane

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chuyện quái dị ở trường học - Trang 5

CHƯƠNG 14 - LỚP SƯƠNG MÙ THỨ BA (5)

Từ nhà Nguyệt Quang bước ra, đã là lúc chiều tối. Tần Quan gọi điện theo số điện thoại mà sáng nay Đào Tử đưa cho anh nhưng không tài nào gọi được. Tần Quan cảm giác rằng mình buộc phải vì Nguyệt Quang mà giải thích với Đào Tử. Dù cho những lời mà Nguyệt Quang nói ra đáng tin tới mức nào nhưng ít nhất, anh cũng tin rằng Nguyệt Quang có ý tốt.

Nhìn Nguyệt Quang nằm co ro trên chiếc xô pha trông giống như một con mèo nhỏ bị ướt mưa vậy. Tần Quan không thể đi ngay giống như Đào Tử, anh đã ở lại nói chuyện cùng Nguyệt Quang, giúp côdọn dẹp lại nhà cửa.

ở nhà của cô, Tần Quan không tìm thấy một thứ đồ ăn nào, cũng không phát hiện ra một loại thuốc nào cần phải có cả, ngay cả những thứ đồ cần thiết trong cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng thiếu thốn. Tần Quan định đi ra ngoài mua đồ, nhưng xung quanh khu nhà Nguyệt Quang ở không có một siêu thị lớn nào cả. Anh không để thế được, bèn lấy xe đi mua ở một nơi khá xa.

Khi về nhà Nguyệt Quang, Tần Quan gõ cửa, rất lâu sau mới thấy Nguyệt Quang ra mở. Anh cho rằng côđã ngủ, để cô ấy được nghỉ ngơi thêm một chút, Tần Quan bèn lặng lẽ chờ ở ngoài cửa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi Tần Quan ý thức được là trời đang tối dần, anh lại một lần nữa ấn chuông cửa nhà Nguyệt Quang.

Vẫn chẳng có động tĩnh gì!

Tần Quan bắt đầu lo lắng, anh cố gắng nhớ lại lúc mình đi khỏi, có phải là đã mở ra, hay là quên không đóng cửa... Thế là suy nghĩ cứ rối tung cả lên, Tần Quan mỗi lúc một bồn chồn, anh vô cùng lo lắng, bởi người liên quan đến là Nguyệt Quang!

- Nguyệt Quang! Nguyệt Quang! - Tần Quan gọi to và đẩy cửa hết sức.

Anh đặt những thứ trên tay xuống, đang chuẩn bị phá cửa thì cửa cũng đã mở ra. Nguyệt Quang nhìn anh với khuôn mặt đầy mệt mỏi:

- Anh đợi lâu lắm phải không? Tại sao không gọi em sớm hơn?

Lúc đó, Tần Quan suýt chút nữa thì tiến lên phía trước ôm chầm lấy cô. Cái cảm giác bị dồn vào đường cùng sau đó lại được sống lại không phải ai cũng có cơ hội được trải qua.

May quá! May mà Nguyệt Quang không sao!

Trước khi đi, Tần Quan bôi thuốc cho Nguyệt Quang. Nhìn thấy những vết thương trông giống như vết cắn của động vật trên tay cô, nó to lên một cách lạ kì, Tần Quan cảm thấy đau xót. Anh lo lắng một ngày nào đó những vết thương bẩn thỉu này sẽ lan ra toàn bộ cơ thể Nguyệt Quang.

Nhìn thấy anh ấy lo lắng cho mình, Nguyệt Quang khẽ an ủi:

- Không sao đâu, chỉ một mình em ở đây mà cũng chẳng ra ngoài, kể cả bị cắn khắp người cũng không thể làm người khác sợ được đâu.

- Ai nói thế? Anh đến thăm em, chẳng lẽ em không nghĩ anh sợ à?

Tần Quan quan tâm bằng một chất giọng rất trẻ con, khiến cho Nguyệt Quang không mím nổi môi nữa, cô cười.

Cô cười lên thật sự rất đẹp, nó giống như giọng văn cô viết vậy. Ngồi trên chiếc xe buýt lắc lư, Tần Quan nghĩ ngợi trong lòng. Anh cho rằng mình đã quên đi Nguyệt Quang, ba năm để anh quên đi một người. Không ngờ rằng, cuộc gặp mặt hôm nay đã phá vỡ xiềng sắt trong tim anh. Từ đầu tới giờ, anh vẫn thích Nguyệt Quang, người viết văn rất hay ấy. Cũng chính vì cô mà anh mới gia nhập "Quán đêm".

Không thể liên hệ được với Đào Tử khiến Tần Quan cảm thấy không yên lòng. Sau khi về nhà, anh không quên lời dặn của Nguyệt Quang. Anh đăng nhập ngay QQ để tìm Tiểu Phỉ.

May mắn sao, anh gặp đúng lúc Tiểu Phỉ đang ở trên mạng. Tần Quan lập tức đánh ngay một hàng chữ rồi gửi đi:

- Tiểu Phỉ, anh là Tần Quan. Nếu có người đưa cho bài mà em đã viết để làm bối cảnh cho "Bàn chuyện kì quái trong trường học" thì đừng nhận nhé.

Vài giây sau, avatar của Tiểu Phỉ rung lên, Tần Quan mở ra và nhìn thấy:

- Hi hi, anh Tần, lâu lắm rồi không gặp!

Xem ra cô bé này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu đặt trong hoàn cảnh trước đây thì cái mà Tần Quan sẽ phải sửa ngay trước tiên chính là bảo Tiểu Phỉ đừng gọi anh ta là "Anh Tần" nữa, vì nghe ra thế lại giống "anh Tình", như thế sẽ khiến người khác lầm lẫn. Nhưng đây là thời khắc quan trọng, anh không có thời gian đùa cợt nữa. Anh gửi lại cái tin:

- Tiểu Phỉ, anh không muốn đùa cợt với em, nhớ đừng có nhận đấy!

- Tại sao? - Đó là câu hỏi mà Tiểu Phỉ gửi đến.

Tần Quan không biết phải trả lời thế nào. Anh có thể tin tưởng Nguyệt Quang hết lòng nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng có thể làm được. Về điều này, trong lòng Tần Quan đã tính cả. Anh trả lời nhanh chóng:

- Đừng nghĩ nhiều làm gì, nhớ lời anh nói là được rồi.

- Em đã nhận được rồi! Bài em viết là "Tiên đĩa khóc ra máu".

Dòng chữ này khiến Tần Quan đờ người trước màn hình. Một hồi lâu sau, anh mới run đôi tay, anh đánh chữ trả lời: - Đừng sợ, cứ cố mà ở nhà, ít ra ngoài thôi. Những chuyện đó sẽ không tìm tới em đâu.

Sau đó, bên kia QQ yên lặng rất lâu, cho đến khi Tần Quan chuẩn bị xuống mạng thì avatar của Tiểu Phỉ mới rung lên.

- ý gì thế? Anh nói là sẽ có cái gì đó quấn lấy em? Em còn chưa nhận được, anh đừng có dọa em!

Sự thay đổi của Tiểu Phỉ khiến Tần Quan an tâm trở lại, đồng thời anh cũng hơi tức giận. Anh trả lời lại một cách đứng đắn:

- Tốt nhất em hủy bản thảo "Tiên đĩa khóc ra máu" đi, mà cũng đừng nhận những bưu kiện của người lạ nhé. Bởi vì chỉ cần em nhận lại bài viết đó thôi, rất có thể tình tiết trong đó sẽ xuất hiện ngay trên người em.

Chén trà bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất, "cạch" một tiếng làm Tiểu Phỉ sợ đến lạnh cả người. Cô vội vàng đóng khung đối thoại QQ vào và cong lưng đi thu dọn.

Tần Quan thật đáng ghét! Lâu lắm rồi không nói chuyện, thế mà vừa gặp cái đã nghĩ cách dọa cô. Tiểu Phỉ thì thầm trong lòng rằng sau khi thu dọn hết xong cô lại ngồi trước màn hình vi tính, tiếp tục tạo ra trình tự các mục trò chơi mới.

Đại học bốn năm, Tiểu Phỉ làm trong ngành công trình mạng. Trong cái chuyên ngành mà nam giới làm chủ này, cô lại có những thành tích phi thường khiến cho vô số người khác phải nhìn vào. Trò chơi thứ nhất mà Tiểu Phỉ tạo ra chính là "Bàn chuyện kì quái trong trường học" cho "Quán đêm". Chuyện tự sát của người con gái trên mạng đã khiến cho cô bị kích động rất mạnh, khiến cô hạ quyết tâm, từ nay về sau không chế tạo ra trò chơi kinh dị nữa.

Trên mặt bàn đặt chiếc màn hình vi tính của Tiểu Phỉ là một tấm ảnh của cô chụp chung với Hứa Thiên Cát. Hứa Thiên Cát đã từng là tác giả mà Tiểu Phỉ yêu thích, hiện tại đang là bạn trai của cô. Họ quen nhau trên "Quán đêm", cùng nhau viết bối cảnh cho "Bàn chuyện kì quái trong trường học".

Việc giải tán trang web không hề khiến cho đôi này chia tay nhau. Tiểu Phỉ nhìn hai người đang cười rất tươi trên mặt bàn, tự nhiên cô cảm thấy thoải mái. Lần trước, khi Tiểu Phỉ chạy đến nhà anh, phát hiện ra anh đang sốt cao, sắc mặt trông thật khó coi.

Khi Hứa Thiên Cát đã làm việc thì anh làm rất say mê. Cuối tuần trước, sau khi Tiểu Phỉ nài nỉ mãi anh ta mới chịu đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Lần liên hệ chủ động này của Tần Quan khiến Tiểu Phỉ đột nhiên nảy ra suy nghĩ. Cô gác mọi việc lại, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong chiếc ví da: Phòng khám tâm lý của Tống Lương Ngâm.

Một cơ hội ngẫu nhiên, lấy được tấm danh thiếp từ chỗ của một người bạn, không ngờ hiện tại Tống Lương Ngâm đã trở thành bác sĩ tâm lý rồi.

Tiểu Phỉ đột nhiên rất muốn đến thăm cô ấy. Trước đây trong số những người bạn gái trong "Quán đêm" thì chỉ có hai cô là thân thiết nhất với nhau. Sau khi giải tán, sau một lần cài đặt lại máy vi tính, Tiểu Phỉ đã mất đi rất nhiều những dữ liệu, suốt từ đó cô không có cơ hội để hỏi cách liên lạc với Tống Lương Ngâm.

Suy nghĩ của con gái thường rất tỉ mỉ. Quan hệ của mọi người, Tiểu Phỉ đều rất rõ. Từ Thiên Hứa thích cô, cô cũng sùng bái Từ Thiên Hứa, hai người tự nhiên sẽ đến với nhau. Đào Tử và Nguyệt Quang mỗi người có điểm tốt riêng của mình, không so sánh được cao thấp, nên mọi người nhất trí bầu hai người làm trạm trưởng. Còn về Tần Quan, Tiểu Phỉ biết người anh ta thích luôn là Nguyệt Quang. Trong khi Tống Lương Ngâm lại khiến cho người ta có cảm tình rất tốt, do cô ấy giỏi về phân tích tâm lý.

Khi "Quán đêm" còn tồn tại thì Lương Ngâm vô cùng quan tâm tới Tiểu Phỉ. Nghĩ đến giờ mà phải gọi cô là bác sĩ Tống, Tiểu Phỉ thật sự không thấy quen miệng.

Xem xong địa chỉ phòng khám trên tấm danh thiếp, Tiểu Phỉ tính toán rằng đạp xe đến đó phải mất khoảng hai tiếng. Mạng Internet thông thái chẳng thiếu thốn cái gì, chỉ thiếu mỗi vận động.

Xuống tầng, dắt chiếc xe ra, Tiểu Phỉ quyết định đến thăm bác sĩ Tống mà đã lâu cô không gặp

CHƯƠNG 15 - LỚP SƯƠNG MÙ THỨ BỐN - TIÊN ĐĨA KHÓC RA MÁU

Đạp xe cả chặng đường, đường đi lại ngày càng gồ ghề, Tiểu Phỉ lắc lư tới mức cô sắp nôn ra đến nơi. Cô buồn bực vì tại sao Lương Ngâm lại chọn mở phòng khám ở nơi quỷ quái này. Đưa mắt ra xa, thực ra biệt thự cũng không ít nhưng do nối liền với ruộng đồng nên trên đường đi, một bóng người cũng khó tìm thấy được. Đây giống như một thành phố ma vậy.

Khó khăn lắm mới gặp một người đi đường, sau khi Tiểu Phỉ dừng xe lại hỏi, cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước. Đạp mãi đạp mãi, cô phát hiện ra mình bị rơi vào trong một rừng cây. Cây cối ở đây phần lớn là cao bằng một người, lá cây rậm rạp, vừa đủ che hết tầm nhìn của cô. Tiểu Phỉ vừa trách người chỉ đường ban nãy, vừa tiếp tục tìm lối ra.

Bánh xe chuyển động, cô nhìn thấy trước mắt có một chiếc túi sách nữ đặt dưới đất. Tiểu Phỉ xuống xe, cô nhìn trước ngó sau, cả bốn phía chẳng có một người nào.

Ai lại lẩm cẩm thế nhỉ, tại sao lại để đồ ở nơi này? Cô nhặt chiếc túi sách lên, mở ra và nhìn, bên trong có không ít đồ: Di động, túi đồ hóa trang, ví da, chứng minh thư...

Trong lúc đó, đột ngột mắt của Tiểu Phỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, là do cái ảnh trên chứng minh thư. Đó chính là Tống Lương Ngâm mà cô quen biết!

Đây là túi sách của Tống Lương Ngâm? Tại sao cô ấy lại vứt nó ở đây? Có phải cô ấy gặp cướp rồi không? Tên người xấu đó cũng sẽ không vứt túi ở đây chứ?

Trong đầu cô không ngừng hiện ra những câu hỏi, chúng khiến cô tim đập chân run. Cô vội vàng phóng xe đi thật nhanh. Một dự cảm không lành đã nói cô hay, Lương Ngâm đã xảy ra chuyện. Cô bắt buộc phải tìm thấy cô ấy.

Khó khăn lắm mới ra khỏi được khu rừng. Khi đến phòng khám, y tá đang làm việc ca này nói với cô, bác sĩ Tống tối qua trực đêm ở đây, nhưng sáng nay cô này đến thì đã không thấy cô ấy đâu. Tiểu Phỉ đưa ra chiếc túi sách của Tống Lương Ngâm và bảo với y tá, cô ấy rất có thể đã xảy ra chuyện, có thể cho cô đến nơi khám bệnh của Tống Lương Ngâm để xem không.

Người y tá ca đấy vừa nghe xong đã sợ xanh mặt, lập tức đưa Tiểu Phỉ lên gác. Sau khi bước vào phòng khám, đối ngược với cách sắp xếp gọn gàng ngăn nắp là một đống các tờ giấy in rơi đầy nền nhà. Tiểu Phỉ nhặt lên và nhìn, cô đờ người ra ngay lúc đó.

Đó là "Hồn ma trong học viện Y học" mà Tống Lương Ngâm viết cho "Bàn chuyện kì quái trong trường học"!

Cô ấy đã nhận được rồi?

Cô ấy phải chịu lời nguyền?

Tiểu Phỉ tự hỏi chính mình. Một nỗi sợ hãi trào lên từ đáy tim. Cô chóng mặt quay người lại và ra khỏi phòng khám. Cô đạp xe quay lại nơi mình nhặt được cái túi.

Trong lúc quẩn quanh, Tiểu Phỉ đã đến bên một ao cá. Trên mặt đất bùn lầy, dấu chân của hai người nào đó vô cùng rõ rệt. Tiểu Phỉ ngừng thở chạy về phía đó, mắt nhìn thấy những vết chân kéo dài trên đường để lưu lại những dấu vết thật sâu, mãi đến tận ao cá, như bị người khác đẩy xuống vậy.

Tiểu Phỉ không dám nghĩ thêm. Cô từ từ đưa ánh mắt về phía giữa ao. Dưới ánh sáng mạnh mẽ, mặt nước chiếu lên ánh sáng chói mắt, ở phía giữa dường như nổi lên một chiếc áo ngoài của người phụ nữ. Một hơi lạnh bốc lên từ gót chân, Tiểu Phỉ quay đầu lại, chạy nhanh về phía chiếc xe, đạp hết sức, chỉ mong rời khỏi đây thật nhanh.

Hùng hục về luôn tới nhà, việc đầu tiên Tiểu Phỉ làm là xóa toàn bộ "Tiên đĩa khóc ra máu" trong máy đi. Do quá đỗi sợ hãi, khi xóa cô như bị mắc chứng hoang tưởng, cô làm sạch thùng rác tới mấy lần. Làm xong tất cả, Tiểu Phỉ liếc nhìn chiếc máy in của mình, vẫn cảm thấy không yên tâm. Cô không thể tiếp tục ở lại nhà được nữa, ngay cả trang web đọc báo yêu thích nhất của mình cô cũng không dám mở ra xem, sợ trong đó có chứa nguyên bản tập truyện.

Tại sao không bỏ qua cho chúng tôi? Chúng tôi không hề cố ý.

Trong lúc ngớ ngẩn, Tiểu Phỉ chạy ra khỏi cửa. Cô đi loạng choạng trên đường, đâm vào mấy người và phải chịu chửi rủa mà cũng không hay biết.

Quán đêm! "Bàn chuyện kì quái trong trường học"! Nhất định là người chết đến trả thù bọn họ rồi!

Trong dòng người, Tiểu Phỉ giống như một người tàng hình không được người khác chú ý. Tiếng ồn ào xung quanh không liên quan gì tới cô. Cô giống như bị cách li vậy. Trong lúc nghẹn ngào, Tiểu Phỉ đã đến bên một chiếc biển quảng cáo cực lớn. Mọi người đi qua người cô, không một ai để ý tới cô cả.

Đó là tấm biển quảng cáo gì thế? Để chào đón thế vận hội, hay là hội trợ triển lãm quốc tế? Tiểu Phỉ ngửng đầu, cố gắng nhìn. Trong phút chốc, cơ thể cô như bị định hình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo. Cô kinh ngạc khi phát hiện ra rằng, trên tấm quảng cáo đó tự động nhảy ra chữ, từng hàng từng hàng một, dày đặc đâm thẳng vào con ngươi cô.

Cỡ chữ dần được phóng to lên, cho đến khi Tiểu Phỉ nhìn thấy năm chữ lớn:

Tiên-đĩa-khóc-ra-máu! Đây chính là câu chuyện ma của cô.

Tôi đã từng sục sôi ý muốn bước vào cánh cửa đại học, ôm ấp mong muốn bước vào khu kí túc cũ nát. Nhưng không ngờ trường đại học nghênh đón tôi không phải là những tiếng cười nói vui vẻ như trong tưởng tượng mà lại là những cơn ác mộng quỷ quái.

Theo như thông lệ đối với học sinh mới, học sinh mới nhập trường sẽ được ở trong khu kí túc mới sáng sủa, rộng rãi, được hưởng đãi ngộ đối với sinh viên mới theo đúng thực tế. Nhưng khi tôi nhập trường lại là một tòa nhà đổ nát, có thể liệt vào loại hình kí túc cũ từ năm mươi năm trước trong viện bảo tàng lịch sử. Đối mặt với kí túc đổ nát, nghĩ đến số tiền thuê kí túc là 1.200 tệ mà bố mẹ phải nộp, tôi không kìm nổi những bất mãn chứa đầy trong lòng.

- Các em, nếu các em có bất cứ một kiến nghị, bất mãn gì đều có thể nêu ra với chị, chị sẽ chuyển lời lên chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục. Hoặc là một lát nữa anh ấy đến tuần tra, các em có thể trực tiếp đưa ý kiến lên anh ấy.

Một chị sinh viên năm thứ tư đến hỏi thăm sinh viên mới. Chị ấy nói một cách hòa nhã.

- Ha ha, chị xem tiền trọ kí túc của bọn em là 1200 tệ, nhưng cái kí túc này...

Tôi nhìn quanh những bức tường bị đã vẽ bừa bãi. Rất nhiều những bất mãn của tôi được phun ra không hề khách sáo.

- Rêu làm xanh cả tường, mạng nhện vào cả mắt. Bà chị xinh đẹp, môi trường như thế lẽ nào chị vẫn muốn bọn em phải chịu đựng?

Trương Phượng, một cô gái xinh đẹp đến lóa mắt bĩu môi nhìn về phía chị ta. Với những lời nói của cô ấy, trong lòng tôi lập tức muốn cổ vũ cho cô.

- Các em thân yêu, bọn chị đang ở trong một tòa nhà kí túc cũ được xây dựng năm năm trước. Kí túc đầy bụi đấy làm sao có thể so sánh với kí túc cũ kĩ đầy lịch sử này được? Các em phải biết rằng khu kí túc này từng sinh ra rất nhiều những người nổi tiếng trong cả nước! Lẽ ra bọn em không đủ tư cách ở trong khu kí túc đầy văn hóa này. Nó đã từng vật lộn với bao nhiêu mưa gió trong năm nay, ngoài ra còn thêm cả việc Dương Lão xin sự đồng ý... - Chị ta nói tới mức nước bọt bắn tung tóe, đầy lý lẽ hào hùng.

- Dương Lão? Là thiên tài họ Dương đã từng được mời làm ở tổng công ty Microsoft của Mĩ với mức lương cao nhưng lại tình nguyện ở lại để xây dựng sự nghiệp giáo dục ở trường này chứ gì? - Tôi không đừng được mà hỏi luôn.

- Nghe nói Dương Quang tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn là người đàn ông đẹp trai và hiền nhất trong trường. Còn về việc tại sao anh ấy lại được hưởng chữ "Lão" trong trường này thì là bởi vì anh ấy đã từng kiên quyết từ chối làm việc ở Microsoft với mức lương cao để ở lại trường. Tình cảm mà anh dành cho trường mình khiến tất cả mọi người đều cảm động. Sau sự việc đó anh không những trở thành thần tượng của sinh viên đàn em, mà vai vế còn được nâng lên rất nhiều. Phá vỡ lệ thường, chưa đến mức năm mươi tuổi anh ấy đã được tất cả mọi người trong trường học gọi một câu: Dương Lão.

- Là anh ấy!

Lúc này tôi thấy con ngươi của chị từ từ chuyển sang hình trái tim.

- Chị à, chị đừng có đánh đồng với nhau thế có được không? Chúng ta đang bàn về vấn đề kí túc. Em chẳng phải là một nhà văn hóa, em không hề thích một chút nào cái căn phòng ma quỷ không sức sống này!

Trương Phượng kéo cổ tay của chị ấy đi một vòng lớn trong kí túc, cho chị xem từng vấn đề một trong đây.

- Các em phải khắc phục một thời gian. Đáng ra các em có thể vào kí túc mới nhưng do mùa hè mưa nhiều nên kí túc mới bên kia vẫn chưa hoàn thành. Chị đảm bảo trước khi chào mừng một trăm năm ngày thành lập trường các em có thể chuyển đến khu kí túc mới.

Chị ấy cười có chút ngại ngùng và cố chấp. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được rằng, chắc chắn là do bọn chị ta không chịu rời khỏi khu kí túc với cửa sổ sạch bóng kia nên mới nghĩ mọi cách tìm ra cái cớ để cho bọn mới đến chúng tôi chuyển vào tòa nhà cũ kĩ với tuổi thọ năm mươi năm, hưởng thụ cái được gọi là văn hóa lịch sử tích tụ.

- Tiểu Phượng, tình hình không tồi tệ đến mức đấy đâu.

Tiết Luyến - cũng giống tên của cô ấy - có một cái gì đó mơ tưởng và yên ổn vượt qua giới hạn tuổi tác.

- Chúng ta đến là để học, không phải đến để hưởng thụ. Phòng ngủ của Tiểu Phượng so với các phòng ngủ khác trong tòa nhà này vẫn được xem là đổ nát ít nhất. - Đặng Mai nhát gan vội vàng đứng ra hòa giải.

Người chị khóa trên đảo mắt một vòng, tiếp tục mở mồm:

- Đúng vậy, phòng ngủ này còn mới hơn nhiều so với những phòng khác. Chỉ có điều ở giữa chúng có nguyên nhân đấy. Nó liên quan tới một truyền thuyết... - Nói đến đây chị ta bỗng nhiên dừng lại.

- Truyền thuyết gì thế? - Trương Phương lập tức hỏi ngay. Cách chuyển vấn đề kiểu này hiển nhiên rất thích hợp với cô ta.

- Đây là đề tài cấm kị của trường học. Chị nói cho các em thì cũng được. Tuy nhiên các em phải hứa tuyệt đối không được truyền ra ngoài nhé. Nghe nói mười năm trước, phòng ngủ này là nơi ở của bốn bông hoa đẹp của các khoa lớn. Trong đó có một cô gái trông tự nhiên, trong trắng, xinh đẹp như Tiết Luyến vậy...

- Ai là người sắp xếp cho học sinh mới ở phòng 475 vậy?

Một tiếng gào thét vì giận giữ đột nhiên ngăn lại chủ đề thần bí của người chị khóa trước. Tất cả chúng tôi đều không kìm được sự kích động, hai mắt hướng ngay về phía ngoài cửa, chút xíu nữa thì bật ra tiếng chửi rủa.

- Dương Lão! Bởi vì phòng ngủ không đủ, do vậy ban hậu cần phải chuyển phòng 475 vốn là phòng chứa đồ thành phòng ngủ... dù sao cũng chỉ ở có một tháng thôi. - Người chị khóa trên cười tươi như hoa.

- Nếu xảy ra chuyện một lần nữa, ai chịu trách nhiệm? Em đi tìm bọn họ để lý luận.

Chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang tức tối đầy mình, quay người rời khỏi đó.

Bầu không khí bị nén xuống được hóa giải cùng với sự ra đi của anh ta. Tôi thở một hơi dài.

Nghe nói chủ nhiệm phòng hành chính giáo dục Dương Quang là một người hiền như bụt, anh là mơ ước của không ít những giáo viên và sinh viên. Nhưng lúc này tôi chỉ thấy anh ta thật đáng sợ, không hề thể hiện được nét hiền hòa mê hồn của anh ta.

- Đây chính là cái được gọi là sát thủ của phái nữ đấy? - Giọng nói của tôi có chút xem thường.

- Chỉ cần liên quan tới phòng 475 là anh ấy sẽ lo lắng ngay...

Người chị khóa trước cười híp mắt giải thích. Tôi đoán chị ta chắc chắn là một trong số những thành viên trong đội bảo vệ thân cận của Dương Quang.

- Tại sao chỉ cần liên quan tới phòng 475 thì Dương Lão sẽ lo lắng? Chị à, em không có hứng thú với đề tài anh ta đâu, chị vào thẳng vấn đề được không!

Trương Phượng cười theo cách không thể nhẫn nại thêm được nữa. Cô nhìn chị ta với vẻ khiêu khích:

- Chắc chị không sợ cái truyền thuyết đó giống Dương Lão chứ?

- Chị?! Chị không sợ, chỉ lo các em sợ thôi!

Người chị khóa trên lắc đầu, chị vẫy vẫy cái tay bảo chúng tôi ghé sát vào, giọng nói vừa kéo dài vừa thầm thì:- Người con gái giống Tiết Luyến kia được mọi người gọi là Tiểu Tuyết. Khi đó trong trường thịnh hành trò tiên đĩa. Một hôm bốn người đẹp trong phòng 475 đều sục sôi khí thế, họ đẩy cho Tiểu Tuyết, người nhát gan nhất bắt đầu chơi tiên đĩa. Khi cái đĩa bắt đầu chuyển động, Tiểu Tuyết là người buông tay ra. Khi đó mọi người đều chỉ coi đó là một trò chơi và đã trêu đùa Tiểu Tuyết đôi ba câu, sau đó tất cả giải tán. Chẳng ai biết được rằng mời đĩa đến thì dễ nhưng tiễn đĩa đi mới khó. Cái ngày kỉ niệm 90 năm ngày thành lập trường, Tiểu Tuyết đã nhảy xuống từ gác thượng tòa nhà kí túc. Ba người còn lại trong phòng trở thành hơi điên điên, liên mồm kêu tiên đĩa... ba người đẹp còn lại đều nghỉ học rời khỏi trường dưới sự bảo trợ của gia đình. Từ đó truyền thuyết tiên đĩa giết người đã bắt đầu lan ra trong trường học. Cho dù đã qua mười năm nhưng trong trường không cho chơi trò tiên đĩa. Đó vẫn là một điều cấm kị ngầm trong trường học. Phòng ngủ 475 dù sao cũng là ngọn nguồn của câu chuyện đó, các em phải cẩn thận...

- Ha ha ha ha... - Trương Phượng ôm bụng cười lớn. - Đủ rồi đấy! "Tiên đĩa" do Trung Quốc xuất bản chẳng có chút mới lạ gì.

Trương Phượng cười. Tôi cũng cho rằng câu chuyện mà chị ta kể giống phim ma loại ba thôi. Tôi nhìn Tiết Luyến và Đặng Mai, chúng tôi đều cười to lên như Trương Phượng.

- Kể chuyện thì chẳng ai lại tin. Nếu có bản lĩnh thì tắt đèn, đốt nến nên mà chơi tiên đĩa, lặp lại câu chuyện của mười năm trước xem sao!

Chị khóa trên rên lên lạnh lẽo:

- Được rồi, nhưng phải có điều kiện. Nếu bọn em dám chơi, ngày mai chị phải mời bọn em đi ăn!

Trương Phượng đáp ứng, trong mắt đầy đắc ý:

- Được!

Chị khóa trên nghểnh đầu, bạnh hai quai hàm ra.

- Tiểu Mai, cậu lấy chiếc đĩa sứ đựng mực viết thư pháp mang ra đây.

Tôi nói lớn về phía Đặng Mai. Có người chủ động mời làm khách, tại sao tôi lại không thể hiện cơ chứ?

- Không vấn đề!

Đặng Mai lập tức tìm trong đống dụng cụ viết thư pháp ra chiếc đĩa sứ, còn nhanh chóng viết lên hai phía trái phải của tờ giấy Tuyên Thành (loại giấy cao cấp do thành Tuyên và huyện Kinh ở tỉnh An Huy, Trung Quốc sản xuất, dùng để viết chữ bút lông và vẽ quốc họa) hai chữ: "có" và "không".

- Các cậu đúng là, biết **c khoét chị ý.

Tuy nói như vậy nhưng Tiết Luyến còn đi tìm cây nến nhanh hơn bất cứ một người nào. Sau khi châm nến tắt đèn, mọi người đứng đợi xung quanh một chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa phòng ngủ.

Đam mê lớn nhất của tôi là xem phim ma, tuy tôi hoàn toàn không tin ma quỷ tồn tại nhưng khi nhắm mắt lại, đặt cánh tay lên chiếc đĩa sứ lạnh lẽo, dường như tôi đã biến thành nhân vật chính trong "Tiên đĩa". Một cơn lạnh ùa thẳng vào trong phòng, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Trong đầu tôi có một sự hối hận và bất lực không thể nói thành lời. Tay hơi run run, lúc này tôi rất muốn dừng ngay trò chơi lại. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đầy vẻ cười chế giễu của chị khóa trên, tôi nghiến chặt răng trong bóng tối, không ngừng tự nhủ với mình rằng thế giới này không tồn tại ma quỷ.

Một hồi lâu sau, đột nhiên tôi có cảm giác rằng chiếc đĩa sứ dưới tay mình đang dịch chuyển. Tôi vừa vui mừng lại vừa sợ hãi khi mở to mắt ra. Nhìn thấy Đặng Mai run run rẩy rẩy, làm cho chiếc đĩa cũng rung lên theo, tôi ngay lập tức như một quả bóng da xịt hơi.

- Trời ạ!

Hai người còn lại trong phòng cũng đều thở rất nặng nề, liếc nhìn Tiểu Mai với ánh mắt tức giận, họ buông thõng tay ra.

- Thế thôi à?

Chị khóa trên ấn vào nút công tắc đèn. Chị trợn mắt với vẻ không chịu được.

Trương Phượng nhún vai, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay:

- Chị à, chị cũng phải nhìn thời gian chứ. Bọn em cũng đã chơi trò này đến 20 phút rồi. Cánh tay đau nhức tê liệt. Chị không nên để bọn em chờ đợi vô hạn độ thế này chứ! Chị à, em nghĩ chị hiểu rất rõ thế nào là chịu chơi phải chịu thua chứ hả!

Chị khóa trên nhìn chiếc đĩa sứ đặt trên bàn, do dự một lúc:

- Được rồi. Ngày mai gặp nhau ở nhà ăn!

Hay quá! Lại được một trận ăn miễn phí rồi! - Tôi đắc ý cười lớn, những lo sợ ban đầu giờ đã tan theo mây khói.

- Uỳnh! - Khoảng tối ngoài cửa sổ vạch ra một tia điện, vang lên một tiếng sấm. Ngay lập tức tôi đờ người ra, may mà ban nãy khi chơi trò tiên đĩa không phải nhìn cảnh tượng ghê rợn thế này.

- Sắp mưa rồi, chị đi đây, mai gặp nhé! - Chị khóa trên vẫy vẫy tay, chị có đôi chút không muốn rời.

- Chị ơi, đừng quên cuộc hẹn ngày mai ở nhà ăn đấy! - Tôi hét to sau lưng chị, đó chỉ là do quá đỗi vui mừng.

- Tiểu Phỉ, hôm nay cậu giặt ga trải giường và vỏ chăn, phơi trên gác thì phải.

Tiết Luyến cắt ngang giấc mộng đẹp của tôi.

- Oh, my god! (Ôi, Chúa ơi!)

Nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ một màn đêm tối mịt, tôi nhảy người lên, chạy vội lên gác thượng.

Màn đêm đen kịt tạo ra một kiểu áp lực và nóng bức không tên. Tôi hát khẽ khi thu ga trải giường và vỏ chăn mới khô được một nửa. Đột nhiên tôi nghe thấy một chất giọng quen thuộc vọng về trong không gian.

CHƯƠNG 16 - LỚP SƯƠNG MÙ THỨ BỐN (2)

Ai lại có hứng hát hò trong đêm tối này chứ? Tò mò khiến tôi không hát nữa, chăm chú nghe để tìm kiếm. Một khúc nhạc du dương chậm chạp, đó là bài hát "Bằng hữu" (bạn bè) kinh điển của Trương Học Hữu. Tôi ôm đống ga, vỏ chăn đi theo tiếng nhạc và ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt, bắt đầu tìm kiếm trên sân thượng rộng rãi. Quả nhiên tôi nhìn thấy một chiếc bóng màu trắng với mái tóc dài bay bay đang ngồi bên lan can.

Lấy lại bình tĩnh, tôi lập tức hét to:

- Bạn ơi, đừng nghĩ quẩn.

Đối phương không hề đáp lại, bài hát "Bằng hữu" vẫn cất lên trong không trung. Đối mặt với người con gái mặc áo trắng đang treo cái chết trên một sợi dây thì một người chẳng có kinh nghiệm nào như tôi đột nhiên đờ người lại. Cơ thể chuyển động theo nhịp tim, tôi bước nhanh về phía trước, định ngăn lại suy nghĩ dại dột của cô ta.

- Tiểu Phỉ! - ở cái thời điểm mà chỉ còn một mét nữa thôi là tôi có thể kéo cô ta xuống từ lan can bảo vệ thì đột nhiên tôi nghe một tiếng gọi quen thuộc từ đằng sau truyền tới.

- Tiểu Luyến!

Tôi quay đầu lại theo thói quen, nhìn thấy Tiết Luyến đang thở hắt một hơi dài. Nghĩ tới người con gái ngồi trên lan can bảo vệ, tôi càng căng thẳng thần kinh hơn, vội vàng nói với Tiết Luyến:

- Có... có người nhảy lầu!

Tiểu Phỉ "phù" một tiếng rồi cười. Cô đi về phía tôi, vỗ vào vai tôi:

- Phỉ Phỉ, đừng có đùa nữa.

- Cậu không nhìn thấy à? Cô ấy vừa ở...

Tôi chỉ tay về phía ban nãy nhìn thấy cô gái áo trắng kia, nơi đó rõ ràng trống trơn. Nghi ngờ còn đang vây lấy tim tôi, tôi lập tức nghĩ đến Tiết Luyến. Ban nãy Tiết Luyến có thể nhìn thấy tôi, thế có nghĩa là cô ấy cũng nhìn thấy người con gái ngồi ở trên lan can đó. Tôi nắm lấy tay Tiết Luyến đi về phía trước, chỉ vào chỗ mà cô gái ban nãy vừa ngồi:

- Ban nãy cô ta ngồi chỗ này, cậu không nhìn thấy à?

- Tớ chỉ nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng chạy về phía lan can. Sợ cậu nghĩ quẩn nên tớ mới gọi cậu lại.

Tiết Luyến cười vào mặt tôi.

- May mà thời gian còn đợi tớ, tớ mới không thể nghĩ quẩn được!

Tôi chẳng còn hứng thú gì khi trả lời. Kì lạ? Người con gái mặc áo trắng kia tại sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ cô ấy đã nhảy lầu rồi? Tôi vội vàng kiễng gót chân nhìn xuống dưới. Phía dưới tòa nhà là một vùng đất lát xi măng bằng phẳng. Những hoảng loạn trong tim tôi càng nhiều hơn, tôi lắc đầu hỏi lại:

- Tiết Luyến, ban nãy cậu có nghe thấy bài hát "Bằng hữu" không?

- Tớ chỉ nghe thấy cậu hát thầm bài hát khó nghe thôi. Phỉ Phỉ, câu chuyện cười của cậu rất nhạt, thôi đừng đùa nữa. Sắp mưa rồi, chúng ta xuống thôi!

- Tiết Luyến ôm lấy ga trải giường và vỏ chăn từ tay tôi. Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ soi xét.

Đầu tôi "uỳnh" một tiếng và chuyển sang trạng thái trống trơn. Điều cấm kị trong tiên đĩa bắt đầu nhảy loạn trong đầu tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy trong bóng tối xuất hiện vô số những khuôn mặt quỷ, ngọn đèn vàng mờ dường như chính là nụ cười của quỷ vậy. "á!" - Tôi hét lên một tiếng và kéo Tiết Luyến chạy về phòng ngủ.

III

Trước sự giễu cợt của người bạn cùng phòng, tôi bắt đầu tự an ủi mình rằng đó chẳng qua chỉ là một sự tưởng tượng mà thôi. Con tim đang không rõ lối đi đã từ từ quay trở lại ***g ngực. Nhưng ai mà ngờ được, cái mà tôi gặp đêm hôm đấy mới chỉ là đoạn mở đầu của câu chuyện tiên đĩa.

Sau đêm đó, trong trường học chốc chốc lại có người nhìn thấy cái bóng trắng, nghe thấy giai điệu của bài "Bằng hữu". Người chết Tiểu Tuyết quay trở lại cõi nhân gian, tiên đĩa lại xuất hiện đòi mạng... Các loại tin đồn kinh dị lan truyền trong trường học. Lãnh đạo trường tuy bề ngoài giả bộ không biết chuyện này, nhưng những động thái của trường như tăng cường tuần tra và xây dựng kí túc mới cả ban đêm... đã cho thấy nỗi sợ hãi của trường đối với vụ việc này.

Còn với phòng ngủ của chúng tôi,(Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) bình thường mọi người nói cười huyên náo, thể hiện ra rằng mọi người chẳng hề để ý gì tới những tin đồn đó. Nhưng ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt mọi người chồng chất những tâm sự trong lòng, tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi không muốn nói ra trong lòng họ.

Rốt cuộc chúng tôi là những người đầu tiên mời tiên đĩa sau mười năm qua, rốt cuộc cái đêm mời tiên đĩa đến ấy tôi là người đầu tiên trong trường nhìn thấy cái người bóng trắng... tất cả những thứ đó đã khiến tôi nghĩ ngay tới bộ phim ma "Tiên đĩa" của Hàn Quốc.

Cùng với việc đề tài về Tiểu Tuyết ngày một được bàn tán rộng khắp hơn, chứng mất ngủ của tôi cũng ngày một nghiêm trọng. Rất nhiều đêm tôi đã nghe thấy giai điệu của bài "Bằng hữu" lượn lờ bên tai. Sau đó toàn thân đầy mồ hôi của tôi co rúm lại trong chiếc chăn lạnh phải run lên cho đến tận hôm sau. Ngày hôm sau tỉnh dậy, vì giữ thể diện nên tôi không dám nói việc mình sợ hãi cho người khác.

- Tiểu Phỉ, cậu rất kinh hoàng cũng rất sợ hãi, đúng không? - Lúc tôi đang định đến thư viện thì Trương Phượng đột nhiên hỏi vậy.

Quay người nhìn cô ấy, tôi thấy mắt cô vô cùng trong suốt, dường như có thể thông thuộc được nơi sâu nhất trong tâm hồn vậy. Tôi đờ người một lúc rồi mới buộc mình mở mồm:

- Sợ gì chứ, tớ luôn có khả năng miễn dịch với những tin đồn nhảm. Tớ luôn tin rằng thế gian này tuyệt đối không có ma, kể cả có thì cũng là có người đang giả ma!

Trương Phượng đến bên cạnh tôi, kéo vai tôi lại và nói thầm:

- Tối nay mình định sau khi tắt đèn xong sẽ đi nhẹ nhàng lên sân thượng, xem thực hư thế nào. Cậu có hứng đi bắt ma cùng mình không?

Nghĩ tới cái bóng trắng nhìn thấy hôm đó, một dòng điện bất ngờ chạy từ gót chân lên tới đỉnh đầu tôi, da đầu tê lên. Ngước nhìn Trương Phượng, tôi mất hết dũng khí mà nói rằng:

- Không... mình không muốn đi nữa!

- Hèn nhát! Phỉ Phỉ coi phim ma là phim hài, con người vô thần ấy đâu rồi?

Trong mắt Trương Phượng đầy ý giễu cợt.

Tôi vung cánh tay cô ấy đặt trên vai mình ra, nuốt ít nước bọt trong miệng gần như khô khốc:

- Cậu không hiểu. Cậu chưa nhìn thấy cái bóng đó, không nghe thấy điệu nhạc đó... Cậu không thể nào hiểu nổi nỗi sợ hãi đó.

Trương Phượng buông một câu lạnh tanh:

- Đừng có nghĩ một mình cậu nghe thấy điệu nhạc đó. Mình chỉ nghi ngờ... nghi ngờ...

- Nghi ngờ gì chứ?

Tiết Luyến ôm vỏ chăn từ trên gác thượng xuống, nhìn Trương Phượng với vẻ hiếu kì.

- Nghi ngờ rằng cái thế giới này thực sự có quỷ thần hay không! Hôm nay thứ sáu, sau khi nghỉ học mình sẽ về nhà một chuyến, chủ nhật sẽ quay lại.

Trương Phượng nhìn Tiết Luyến một cái, lại nhìn về tôi. Cô đeo chiếc túi sang một bên vai và rời phòng ngủ.

- Tiểu Phỉ, cậu và Tiểu Phượng lại cãi nhau rồi hả? - Tiết Luyến hỏi tôi bằng giọng đầy sự quan tâm.

- Không.

Tôi lắc đầu, chỉ cảm giác trong tim năm vị đều có. Trương Phượng đã để lộ ra nỗi sợ hãi đang ẩn hiện trong tim tôi. Tôi chẳng còn cách nào đành làm như không có chuyện gì xảy ra để đối mặt với Tiết Luyến. Để không chi nỗi sợ hãi lan sang người khác, tôi cố gắng để lộ nụ cười với Tiết Luyến:

- Mình đến thư viện mượn sách.

Đêm đó tôi cho rằng mình sẽ lại không ngủ được cả đêm, nhưng không ngờ sau khi đặt lưng lên giường được ba phút tôi đã vào giấc rồi. Tuy trong giấc mơ có rất nhiều những nỗi sợ hãi không thể nhớ rõ được nhưng cuối cùng chúng cũng không khiến tôi phải giật mình tỉnh giấc. Mãi đến khi có tiếng kêu rất to vang lên.

Sau khi bị tiếng kêu đánh thức, tôi lập tức ngồi dậy trên giường. Bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ khiến nỗi sợ hãi của tôi tăng lên. Đặng Mai và Tiết Luyến cũng giật mình tỉnh giấc lúc đó, chúng tôi nhìn nhau. Nỗi hoảng loạn trong tim bắt đầu lan rộng không hạn độ. Trong cái đầu hoảng loạn đã tái hiện lại lần tranh luận gay gắt với Trương Phượng hôm trước, tôi cầm lấy chiếc áo khoác và xông ra ngoài phòng ngủ.

Tôi một hơi xông ra ngoài kí túc, nhìn vào đám người đang tụ tập đông dần, tôi lập tức sải chân chạy đến chỗ nhiều người vây quanh nhất. Tôi khó nhọc đẩy đám người đang vây thành cụm, và sau cùng tôi đã hiểu được nguyên nhân mình thấy bất an khi tỉnh giấc là do đâu.

Nhìn thấy khuôn mặt màu xanh xám, đôi mắt để lộ máu đỏ của người con gái và cả một vũng máu tươi lớn đang đọng lại trên đất, hai chân tôi run lên. Tôi quỳ "bịch" xuống một tiếng:

- Tiểu Phượng!

Nước mắt không ngừng chảy ra, làm ướt hết đôi má, làm lạnh tâm hồn tôi...

Xác của Trương Phượng được cảnh sát đưa đi rất nhanh, truyền thuyết về tiên đĩa lại càng nóng hổi hơn trong trường học. Những sinh viên mới vào ở trong nhà kí túc cũ đều cảm thấy lo sợ không yên. Mọi người không ngừng đưa ra kháng nghị với trường học rằng, khi nào kí túc mới xây xong mọi người muốn chuyển tới đó ngay.

Tháng ngày như con thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên biển, nó liên tục giãy giụa trong nỗi sợ hãi. Tiểu Phượng như sợi cơ tim căng chặt trong lòng tôi, tôi không hề dám nhớ lại tất cả những gì về cô ấy. Tôi sợ trong lúc nhớ lại nhưng không để ý, tôi sẽ động tới sợi cơ đó và rồi nó sẽ đứt ra khỏi tôi.

- Tiểu Phỉ, tối nay cậu vẫn tiếp tục ngủ ở chỗ chị khóa trên à? - Đặng Mai đôi mắt đen sâu thẳm, sắc mặt xanh xao nhìn về tôi.

- ừ.

Tôi gật đầu, ngước nhìn cô bạn. Thần sắc cô đáng sợ khiến tôi càng bất an hơn:

- Cậu thì sao?

- Mình... mình ngủ ở quê. Ngày mai có thể chuyển sang khu kí túc mới rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi. - Đặng Mai nhìn tôi cười sáng lạn.

Rời khỏi nơi đây, tất cả những cơn ác mộng đều sẽ kết thúc sao? Tôi tự hỏi mình và cũng muốn như thế để an ủi bản thân. Tuy nhiên nếu như tất cả đều có thể kết thúc, vậy mục đích của "Tiên đĩa" là gì?

Cơ thể tôi tự nhiên run lên, sợ mình sẽ sụp đổ tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa. Tôi hơi cúi đầu, hi vọng như thế có thể lấp đi nỗi sợ hãi trong lòng:

- Mình đi đây, ngày mai gặp.

Tôi nhanh chóng tạm biệt Đặng Mai rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Trương Phượng chết đi, tôi rất sợ gặp phải những người bạn cùng phòng. Lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cái chết của Trương Phượng chỉ là phần mở đầu, câu chuyện "Tiên đĩa" vẫn còn tiếp diễn với chúng tôi.

Đêm đó, tôi vẫn mất ngủ, khó khăn lắm mới chờ được tới sáng, tôi vui vẻ quay về phòng ngủ, thầm đợi việc rời khỏi kí túc cũ thực sự có thể kết thúc quá khứ, mang tới một khởi đầu mới.

Còn chưa tới phòng ngủ, tôi đã nhìn thấy một đám đông tập trung trước phòng 475. Cơn hoảng loạn quen thuộc xen với nỗi sợ hãi một lần nữa nhảy vào linh hồn tôi. Cắn chặt môi dưới, lê bước nặng nề, tôi cứng đầu đi về phía trước.

Đem theo tâm trạng chống cự và đầy mâu thuẫn, tôi thở nặng nề đến trước cửa phòng ngủ. Do sợ trước mắt lại xuất hiện một khuôn mặt giống như của Trương Phượng nên tôi đứng đờ người phía sau đám người. Nửa bước cũng chẳng dám tiến lên.

Một lúc sau, chẳng biết ai đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, đám người xung quanh phòng ngủ chủ động nhường đường cho tôi. Tôi nhìn thấy Tiết Luyến và Đặng Mai ôm chặt lấy nhau trên giường của Trương Phượng. Lúc này không thể chạy được nữa, tôi đành đi thẳng về phía trước, thầm cầu nguyện rằng tất cả sẽ không tồi tệ như trong suy nghĩ của tôi.

- Tiểu Phỉ! - Tiết Luyến ngẩng đầu nhìn về tôi, ánh mắt vẫn hiền hòa như trước.

Nhìn thấy biểu hiện vẫn bình thường của Tiết Luyến, viên đá nặng trong tim tôi như đã được đặt xuống một nửa. Tôi giả bộ như không chuyện gì xảy ra, tiến đến vỗ vào Đặng Mai đang ở trong lòng của Tiết Luyến:

- Tiểu Mai dậy rồi à.

Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn tôi và cười. Viên đá nặng trong tim tôi được đặt xuống hoàn toàn. Đặng Mai bỏ đôi tay đang ôm chặt lấy Tiết Luyến ra, nói một cách rất nghiêm túc:

- Tiểu Phỉ, tối qua tớ đã nhìn thấy tiên đĩa rồi. Tóc dài, váy áo màu trắng...

Tôi đột nhiên kinh ngạc, lùi vội về đằng sau vài bước, ngã xuống dưới đất.

- A!

Tiếng thét không thể kiềm chế nổi đã được phát ra từ khoang ngực. Các tế bào của toàn thân ngay lập tức bị ép lại, ép lại, tiếp tục ép lại... Tôi cảm giác như trong phút chốc mình đã trở thành một sinh vật đơn bào vậy.

ánh mắt Đặng Mai lạc lõng, từng bước tiến về phía tôi, luôn miệng thì thầm:

- Tiểu Phỉ, tối qua tớ quay về để lấy "Oryzanol" , kết quả là đã nhìn thấy cái bóng trắng mà trước đây cậu đã nói. Hóa ra truyền thuyết là thật, có tiên đĩa thật. Chúng ta ai cũng không thoát nổi đâu... Tiểu Phỉ, cậu đứng dậy đi, bọn mình và Tiểu Phượng cùng nhau đi tìm tiên đĩa...

- Đừng đến đây, đừng đến đây...!

Đặng Mai lúc này dường như hóa thành cái bóng trắng mà tôi đã nhìn thấy trước đây. Tôi hoảng sợ vẫy vẫy hai tay, (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) ngồi trên nền nhà mà không ngừng lùi lại phía sau.

- Tiểu Phỉ, giai điệu bài "Bằng hữu" mà cậu đã nghe thấy đêm đó, đêm qua tớ cũng nghe thấy đấy!...

Đặng Mai bắt đầu hát khẽ lên giai điệu của bài "Bằng hữu".

Điệu nhạc vốn là mềm mại, lúc này lại có cảm giác như âm thanh ủy mị dưới địa ngục. Nó hóa thành hàng nghìn móng vuốt quỷ, bóp lấy cổ tôi, khiến tôi không thể thở được nữa. Tôi ôm chặt lấy đôi chân, đầu nép giữa hai đầu gối, chỉ có cảm giác trong mắt đầy nước, cổ họng khô đến không còn sức hét lên nữa:

- Đừng hát nữa, đừng hát nữa...

- Tiểu Mai, đủ rồi, đừng hát nữa...

Sáng nay khi về tới phòng ngủ tôi đã thấy cô ấy ngồi một mình trên giường Tiểu Phượng, mồm không ngừng hát thầm giai điệu này. Tôi gọi lớn tên cô nhưng cô không đáp lại, chỉ không ngừng nhắc lại hai chữ "Tiên đĩa". Giọng của Tiết Luyến nghèn nghẹn khiến tôi không dám ngẩng đầu lên nữa. Trong con ngươi mờ mịt của cô có đầy những tia máu, trên mặt đầy nỗi sợ hãi, tiếng nói có kèm theo sự hối hận:

- Lẽ ra ngày hôm đó chúng ta không nên chơi tiên đĩa!

- Đủ rồi!

Tôi gào to lên trong khi vẫn đang ôm chặt đôi chân. Lúc này nếu hỏi tôi có tin vào quỷ thần nữa hay không, tôi vẫn không thể trả lời. Tuy nhiên tôi biết rằng tiên đã đã nhập vào trong xương tủy của mình, biến thành nỗi sợ hãi nơi sâu nhất trong tim. Chỉ cần nhắc tới tiên đĩa, tôi liền run lên, đầu đau như bị kim chích.

Tiết Luyến ôm lấy Đặng Mai không còn mở miệng nữa. Trong đám người truyền ra một tiếng nói:

- Trời ơi, Tiểu Mai thật đáng thương. Tối qua nếu tớ ngăn không cho cô ấy lên gác lấy thuốc thì chuyện này sẽ không thể xảy ra.

Nghe thấy lời nói của người đó, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Đặng Mai, trong lòng tôi phút chốc đã đầy lửa hận. Không biết sức lực từ đâu truyền đến khiến tôi có thể đứng ngay dậy. Tôi nhìn về phía người đã phát ngôn và nghiến răng nói ra:

- Tối qua cô ấy không quay lại, tại sao cậu không đến phòng 475 tìm cô ấy?

- Mình... mình... mình... mình sợ! - Cô ấy cúi đầu.

Lúc này đầu tôi lại bùng cháy, hai tay hai chân đều không thể khống chế được nữa. Bất giác tôi bóp cổ cô ta và gào lên rằng:

- Lẽ nào Tiểu Mai không biết sợ? Một mình cô ấy lên lấy thuốc mà không biết sợ? Cậu... cậu... Tại sao cậu lại nhẫn tâm để cô ấy đi một mình lên gác...

- Tiểu Phỉ buông tay ra!

- Tiết Luyến nói xen vào. Lúc này trong mắt tôi chỉ có khuôn mặt sắp đỏ lên của người đối diện. Tôi cảm giác chỉ có thế tôi mới có thể thả lỏng được sợi cơ tim sắp đứt ra của mình. Không để ý tới việc người ta đang cố hết sức để vặn đôi tay tôi ra, lực trong tay tôi vẫn không ngừng tăng mạnh lên.

- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, tiên đĩa, tiên đĩa...

Tiếng thầm thì của Đặng Mai như một dòng nước lạnh giội xuống từ đỉnh đầu tôi, trong phút chốc trước mắt tôi là một màu đỏ máu.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, cả người tôi bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt...

- Tiểu Phỉ! Cuối cùng cậu đã tỉnh. Muốn ăn gì không? - Tiết Luyến với nụ cười lo lắng nhảy vào trong con ngươi tôi.

Tôi lắc lắc cái đầu. Trương Phượng chết rồi, Đặng Mai điên rồi, nhưng tôi và Tiết Luyến lại được tiếp tục sống. Sau này sẽ thế nào, cả câu chuyện có phải là do lời nguyền của tiên đĩa không, hay là do mối hận thù không cam tâm của Tiểu Tuyết... Chúng tôi chẳng ai biết lý do, cũng không có hơi sức để truy tìm sự việc trong đó.

- Ăn một quả táo đi! Tớ giúp cậu gọt vỏ. - Tiết Luyến cầm quả táo vừa đỏ vừa to đưa đi đưa lại trước mặt tôi.

Cuộc chuyện trò bỗng nhiên nâng con tim đang căng chặt của tôi lên một cảnh giới khác. Rất mừng là lúc này tôi chưa điên, Tiết Luyến cũng còn đang sống. Tôi ngồi người dậy, ôm lấy cổ Tiết Luyến. "Oa!" - Nước mắt như chảy ra như cơn hồng thủy làm đê vỡ.

- Tiểu Phỉ, không sao rồi, tất cả đã kết thúc rồi. - Tiết Luyến vỗ vai tôi an ủi.

- Tiết Luyến hứa với mình đi, dù chuyện gì xảy ra cũng không được để mình lại một mình. Hứa với mình không được bỏ mình đi như Tiểu Phương và Tiểu Mai.

Tôi ôm Tiết Luyến càng chặt hơn. Tuy bốn người trong phòng tôi mới ở với nhau chưa đầy một tháng song tình cảm bạn bè trong phòng lại không thể bị quên lãng và xóa mờ. Cái mỏng manh của cuộc sống, tôi không thể biết mình có thể chịu đựng một lần ly biệt nữa hay không.

- Không đâu, không đâu. - Tiết Luyến ôm lại tôi. Giọng nói nhẹ nhàng, hiền hòa của cô khiến tôi cảm thấy yên tâm vô cùng.

Nước mắt chảy ra không ngừng. Không biết được bao lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy con ngươi khô ráp, không thể chảy ra nước mắt được nữa. Đầu đặt trên vai Tiết Luyến, tôi nghĩ lại quá khứ mà như đang ở thế giới khác. Những phiền muộn mà quãng thời gian vừa qua vây hãm và quấy nhiễu tôi đều đã bị đóng chặt nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi có cảm giác như đang được sống lại, tôi nghĩ cùng với dòng chảy của thời gian, tôi sẽ dần quên đi những khổ đau của quãng thời gian này.

Đọc tiếp: Chuyện quái dị ở trường học - Trang 6
Home » Truyện » Truyện Ma » Chuyện quái dị ở trường học
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM