Teya Salat

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Nỗi Ám Ảnh - phần 4

Chuyện thứ mười hai: Vô phúc vuốt phải vây rồng

Sau vụ ông tiến sĩ Nga gặp nạn ở sông làng em, người trên xã có xuống hỏi, dân làng thấy sao thì kể vậy. Cơ mà xã không tin, bảo mê tín dị đoan. Rồi lại điều tra này nọ suốt nửa tháng mà vẫn chẳng tìm rõ nguyên do cái chết của ông người Nga, thế là trong hồ sơ đánh luôn chữ tai nạn, xong thì không đả động gì nữa.

Nhưng từ đó, làng em cũng sinh ra lắm chuyện quái dị, ai đi đêm cũng kêu là nhìn thấy ma. Khởi đầu là từ nhà vợ chồng anh M, chiều hôm đó, anh M đi làm về, vào nhà thì thấy vợ đang đổ nước vào thùng, anh liền ra ôm lưng vợ, trêu cợt. Nhưng mà vợ anh chẳng phản ứng gì, như mọi khi là quay lại cười nói trêu lại chồng rồi. Nghĩ vợ mệt hay do mình trêu quá trớn nên anh xoay người vợ anh lại thì hỡi ôi, vợ anh đang cười, mồm ngoác rộng đến mang tai, anh giật mình buông chị vợ ra, gọi vọng lên nhà trên :"Bố ơi! Bố ! Bố xuống cứu con với!" Lúc này, ông Q và cả…chị U chạy từ nhà trên xuống, vừa nhìn thấy chị U thì anh M giờ lại càng thấy khiếp, không biết cái thứ mình vừa ôm là thứ gì. Ông Q và chị U chạy xuống thì thấy ngay cảnh tượng kì quái đó, chị U còn khiếp hơn vì không hiểu ai kia mà giống mình thế, nhưng mà cái mồm, cái mồm nó. Cả ba người cũng đứng ép vào một góc sân, cái thứ kia vẫn cứ đứng đó ngoác mồm cười. Ông Q liền chỉ vớ lấy cây chổi lúa, rút ra một sợi, rồi lại dứt tóc trên đầu quấn vào, ông bắt quyết, niệm chú, rồi thổi một cái vào sợi rơm, ném ngay trước mặt "nó". Nó thấy vậy thì gào lên một tiếng rồi chạy ra sau vườn, ông Q vội cầm lấy cái cuốc rượt theo. Cả tối hôm đó ông Q không về nhà, con cháu và hàng xóm liền đổ đi tìm, mãi đến tờ mờ sáng hôm sau, ông mới lững thững đi vào phong khách, ngồi phịch xuống ghế, mặt đăm đăm. Con cháu vội ùa ra xem ông có làm sao không, hỏi sao tối qua ông đi đâu mà không về. Ông Q chỉ nói đúng một câu: " Cái làng này đúng là hết phúc thật rồi! Thật là tuyệt đường sinh sống mà!". Sau cái vụ nhà ông Q, lại đến nhà anh T và anh A ở đầu xóm trong. Hai nhà này vốn là hàng xóm thân thiết, tối đến toàn sang nhà nhau chơi. Một bữa, hai nhà rủ nhau đi xem chiếu bóng, tối mịt mới về, về đến bụi tre đầu làng thì chị C vợ anh T và chị H vợ anh A tự nhiên hét lên, mặt trắng bệch. Hai ông chồng thấy vợ thế thì cuống cả lên, rối rít hỏi sao thì hai cô vợ chỉ vào bên đường, hai anh nhìn lại thì là một cái bóng đen, nhưng nhìn kĩ thì hóa ra là một đứa bé đang ngồi khóc. Hai anh vội trấn an vợ rồi ra xem đứa bé. Anh T lại gần đứa bé hỏi : " Cu con sao giờ này không ngủ ở nhà với bố mẹ mà lại ra đây làm gì?", đứa bé im không khóc nữa những cũng chẳng trả lời. Anh A bực mình xen vào : Thằng oắt này láo nhỉ, người lớn hỏi mà không nói, để tao xem mày là con nhà nào!"- nói rồi anh đưa tay ra định xốc đứa bé lên nhưng tay anh vội rút lại vì thấy hơi xung quanh thằng bé lạnh toát như sương. Đứa bé tự nhiên quát lại bằng cái giọng ồm ồm, rè rè :" Mày bảo ai là oắt!". Nói rồi "đứa bé" đứng lên, anh T và anh A cũng vội nhảy lùi lại, mặt cắt khong còn giọt máu. "Đứa bé" lúc ngồi thì bé tý mà đứng lên thì cao lêu nghêu, người gầy đét, tóc xõa dài xuống. Cả 4 người thấy vậy thì hồn vía lên mây, vội kéo nhau chạy một hơi về nhà, chạy được quãng thì sau lưng có tiếng cười thé thé từ xa vọng lại, chạy tiếp đến gần nhà mà tiếng cười vẫn cứ vang vang ở sau lưng.

Thế rồi làng em lại có biến, trong một tuần có tới năm người chết đuối, mà toàn là dân rái cá trong làng, chỉ có tắm gần bờ mà tự nhiên thụt xuống nước, người trên bờ thấy mà không kịp xuống cứu,mà xác cũng chẳng tìm được. Từ đó, dân làng tiệt không ra sông nữa, trâu bò uống nước cũng chỉ dẫn ra ao hoặc chỗ nước nông sát bờ hồ. Những lạ cái là thuyền buôn của người nói khác đi trên sông thì chẳng sao, vậy mà thuyền bè của làng em cứ xuống nước là lật, may có mấy thuyền buôn cứu chứ không thì phải chết đến mười mấy mạng là ít. Thế rồi lại có tai họa khác giáng xuống, chẳng hiểu sao chó mèo trong làng cứ chết dần, những con ốm yếu, già cốc thì chẳng nói làm gì, ngay cả những con khỏe mạnh cũng tự nhiên lăn ra chết sau một đêm. Dân làng giờ thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, tai họa lần này nó không ào ạt, không dữ dội như những biến trước, nó cứ từ từ, từ từ giết đến một cách im lặng, bây giờ thì chỉ có chó chết, sau này chẳng biết còn cái gì xảy ra nữa. Nhiều người bỏ làng lên vùng rừng sim gần Tam Điệp để khai hoang, lập làng, lập xã mới, hi vọng sẽ thoát khỏi được tai kiếp lần này. Trong đó có nhà ông em, nhưng vùng đất mới này nó cũng chẳng thanh bình như mọi người mong đợi.

Chuyện thứ mười ba: Dân mới đến

Lần này nhà ông em di cư lên vùng đồi sim gần Tam Điệp. Hồi đó, khắp cả vùng này đâu đâu cũng tím ngắt một màu hoa sim, nhưng đây cũng từng là một nghĩa địa cổ, đã hơn 300 năm trôi qua, mộ phần ngày trước bị bồi lấp, mưa gió giờ đã chẳng còn nhận được đâu vào với đâu. Lúc đó ông bà còn khỏe, phát hoang được hơn chục sào đất, rồi chia cho con cháu cắt đất làm ruộng xung quanh,còn ông bà thì cất một cái nhà ngói khang trang, sạch sẽ làm nơi an dưỡng tuổi già.

Dạo này ở quê cũ cũng có lắm chuyện xảy ra, không hiểu sao cứ đến ngày mùng chín và ngày rằm hàng tháng là lại có một người chết, mà toàn là đột tử. Từ ông G nhà bán thịt, đang ngồi nghĩ thì chẳng hiểu sao con dao thái thịt rơi xuống, ông vội nhảy lùi ra thì tự nhiên trượt chân ngã đập đầu xuống đất chết, sau rồi lại đến cô H, anh S, chú D,… đều chết lúc ngủ. Cứ thế hơn 4 tháng rưỡi, chết mất 9 người, từ đó lại thôi, chẳng có ai chết nữa. Nhưng cứ đến đêm là trong làng lại có tiếng í ới gọi nhau, rồi tiếng rục rịnh, tiếng bước chân rầm rập kéo vào trong núi rồi lại kéo ra, cứ thế tới tận lúc mặt trời mọc thì hết. Đặc biệt là những nhà gần đường làng lại còn thấy như có bàn tay ai đập rầm rầm vào cửa sổ. Dân quê khiếp lắm, không ai dám ngó ra nhìn, ngay cả ho mạnh cũng không dám. Bỗng một ngày, có một người đàn ông chừng 30 đến làng, nhìn thì biết là dân Trung Quốc sang, dân lang em thì ghét người Tàu lắm, duy chỉ có ông K là trường hợp đặc biệt nên khác, họ nghĩ rằng người tử tế như ông thì cả vạn người mới được một, còn bon Tàu còn lại thì toàn là lũ thâm nho khó lường.

Vừa đến làng thì chú này vội đi gặp các cụ, tự giới thiệu mình là con út của ông Trương Thiết Bách, dạo này bên đó gia đình bị chính quyền địa phương làm khó nhiều điều nên muốn sang đây nương nhờ, mong làng rộng lượng cho phép ở lại. Các cụ nghe thấy là thân thích với ông K thì cũng bớt nghi ngại phần nào, bảo anh là chiều lên xã mà xin khẩu, các cụ không có quyền quyết đinh. Thế là chú đó lên xã ngay trong chiều xin cấp đất, chẳng biết làm từ bao giờ mà ông này đã nhập quốc tịch Việt Nam. Lằng nhằng giấy tờ mất vài tháng thì cũng xong. Chú này tên là Trương Thiết Sĩ, ở làng gọi tên Việt là S. Những ngày đầu ở làng, chú S mở một cửa hiệu thuốc Bắc ở trên thị xã và làm một cái nhà 3 tầng ở làng để cuối tuần về nghỉ. Nghe đâu trong làng có người bệnh là chú S lại đến thăm và cắt thuốc cho không lấy tiền. Mới đầu thì dân làng kì thị, nghi ngờ ghê lắm, lâu dần, thấy chú hiền hiền, lại tốt tính nên dân làng cũng dần hết ác cảm, lại quý chú. Nhìn chú, dân làng lại nghĩ đến ông K mà buồn. Chú S ở được chừng ba năm thì yêu một cô gái người Việt và cưới cô đó về làm vợ, cô này tên là M. Sau hai năm nữa thì cô M sinh cho chú S một thằng con trai, cả làng ai cũng đến chúc mừng, chú S quyết định đặt cho nó cái tên là Trịnh Thiết Việt để tỏ lòng biết ơn mảnh đất đã rộng vòng tay đón chú.

Năm thằng Việt được 4 tuổi thì em về quê chơi, mới đầu gặp em nhìn nó bằng con mắt khác lạ, trông nó khác hẳn với bọn trẻ trong làng. Người nó mảnh khảnh, da trắng như da con gái, tóc thì láng mượt. Thấy em đi cùng bon trẻ trong làng đi chơi thì thằng Việt đi theo, nhưng nó cứ đứng ở ngoài mà không dám chơi, em rủ nó chơi cùng thì nó lại bảo :

-Mày chơi với tao à! Sao mày tốt thế?

Em đáp:

-Mày bị khùng à! Sao không ra kia chơi? Đứng đây cho chết nắng à!

Thằng Việt trả lời:

-Nhưng mà chúng nó không cho tao chơi! Chúng nó bảo tao là thằng Tàu bay

Giờ thì em mới rõ là tại sao thằng Việt lại cứ lủi thủi một mình như thế, hóa ra là bon trẻ trong làng ghét thăng Việt vì bố nó là dân Trung Quốc.Em túm áo thằng Việt đi chỗ khác chơi, bảo :

-Kệ xác bọn nó, tao chơi với mày là được.

Thế là mấy ngày sau, em và thằng Việt toàn đi chơi cùng nhau, hai thằng cứ như hình với bóng, thế là thành bạn thân. Sau này, em còn phát hiện nhiều điều bí ẩn về thằng Việt mà mãi về sau bọn bạn cùng làng mới biết. Hết hè thì em lại về Hà Nội, lúc em lên xe, thằng Việt ra tiễn, nó đưa cho em một cái dây chuyển nanh hổ, bảo : "Lên thành phố thì đừng quên tao H nhé!". Đến bây giờ em vẫn đeo chiếc vòng như vật hộ mệnh

Hè năm sau về quê thì nhà thằng Việt đã về Thiểm Tây, chú S bảo phải cho nó về nhận mắt họ hàng và ghi tên vào gia phả, chú giao lại hiệu thuốc cho hai anh học việc trông coi rồi dặn là mười năm nữa chú về rồi ở luôn đây.

-------------------------------------------------------

Mười năm sau, em và hai thằng bạn dưới quê lên ga tàu đón nhà thằng Việt. Đến 9h thì nhà thằng Việt xuống tàu, chú S vừa nhìn thấy em từ xa đã nhận ra, đưa tay chào. Em và hai thằng chạy đến, em vừa đến thì nhìn thấy cạnh chú S là một thằng người mảnh khảnh, da trắng, nhìn là em nhận ra ngay đấy là thằng Việt, thằng Việt nhìn thấy cái vòng cổ em đeo thì cũng nhận ra em, hai thằng chạy lại ôm chầm lấy nhau, đấm thùm thụp vào lưng nhau. Bây giờ để ý xung quanh thì em mới nhìn rõ là còn có ai đang đứng núp sau lưng cô M, em hỏi ai thế kia thì thằng Việt chạy lại kéo tay người đó ra. Suýt chút nữa thì em hét lên :" Âu mài gót! Con nhà ai mà xinh thế!". Thằng Việt nói :

-Đây là Ngọc Anh, em gái tao, lần trước mày về quê nó mới có 3 tuổi, toàn ở trong nhà nên mày không biết thôi. Con Ngọc Anh ra chào anh H đi kìa!

Em gái thằng Việt bẽn lẽn ra chào em, lúc đó phải nói là em cũng có chút rung động, nhưng đó là chuyện về sau, nếu các thím vote thì em xin viết lại một thớt truyện tình cảm, kể chi tiết lại chuyện này.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, em lấy xe đèo thằng Việt và em gái nó về, còn cô M và chú S thì lên xe hai thằng bạn em. Lúc xách túi đồ của thằng Việt, em nghe thấy tiếng lích kích lạ lạ nên hỏi là cái gì thì thằng Việt chỉ cười bảo: "Đồ hành nghề". Trên đường đèo hai anh em nó về, em nhận thấy là thằng Việt có cái gì đó khang khác, về mặt bên ngoài thì không nói làm gì nhưng bên trong nó như toát ra một cái gì đó thật là mơ hồ, không rõ ràng.

Từ đợt nhà chú S về thì quê cũ nhà em cũng yên hẳn, buổi đêm chẳng còn gì làm người dân sợ được nữa, nhưng trên đất mới thì lại bắt đầu có chuyện. Đó là vào mùa hè năm em còn học lớp 9.

Hè năm đó là hè em ở lại quê chơi lâu nhất và cũng là mùa hè có nhiều biến động nhất đối với em, từ đây mà em đã phát hiện ra nhiều điều mới về thằng bạn bạch diện thư sinh. Cái này em sẽ post típ vào tối nay, bắt đầu phần 2, phần này tuy không rùng rợn như thời trước nhưng nó là những chuyện em mắt thấy tai nghe ở quê.

Chuyện thứ mười bốn: Âm binh

Đợt này về quê, thằng Việt không còn ở trên hiệu thuốc bắc nữa, nó và con em gái đến ở cái nhà 3 tầng mà bố nó xây từ trước. Vài tháng sau, có một ông cũng người Tàu, quê ở Phúc Kiến sang bên này buôn bán thuốc bắc, cạnh trạnh công khai với hiệu thuốc bắc nhà thằng Việt. Lắm lúc lão này toàn qua gây khó dễ cho chú S, mà chú S thì lành tính nên mặc kệ, lão ý chửi thì bảo thợ coi như không nghe thấy gì. Nhưng mà thằng Việt thì tức vụ này lắm, mấy lần nó định tìm lão kia để làm cho ra nhẽ, nhưng em toàn cản lại, chứ nhìn nó còm nhom, trắng như bột thế này, còn lão kia thì béo tốt phương phi, lão mà vả một cái thì thằng Việt chỉ có nước ăn cháo mất. Nhưng lão kia cứ được thể lấn tới, không coi ai ra gì, chú S đã mấy lần báo công an, thôn cũng giảng hòa mà đâu vẫn hoàn đó. Một hôm, em và thằng Việt đang ngồi cán thuốc thì lão kia lại sang chửi, chửi toàn tiếng Trung Quốc, em nghe chẳng hiểu gì hết, nhìn sang thì thấy thằng Việt cũng nghệt mặt ra. Em bảo: "Mày cũng chửi lại nó bằng tiếng Trung đi, cho nó lượn sớm, đau đầu quá." Thằng Việt nhìn em bảo : "Lão này nói đặc sệt giọng Phúc Kiến, tao nghe chẳng hiểu gì thì chửi làm sao?" Đang bực mình, em quay ra chửi một câu :" Con chó Phúc Kiến! Cút về đi!", nào ngờ lão hiểu, mặt tím lại, lao vào đánh em. Em còn chưa kịp phản ứng gì thì thằng Việt đã phi ra, bẻ ngược tay lão rồi giật lại, cho tay lão vào cái dao xắt thuốc, dứ dứ ý muốn bảo lão còn gây chuyện nữa là mất cánh tay đấy. Lão kia liền đổi giọng, rối rít xin lỗi bằng tiếng phổ thông, thằng Việt mới thả ra cho lão đi về. Nhưng lúc nhìn thấy cái nhẫn lão đeo thì thằng Việt tự nhiên khực lại vội kéo em về làng sớm. Trên đường đi, em hỏi sao thì thằng Việt bảo lão ý chẳng phải là bán thuốc thang gì, hình như lão muốn vào đây đào của. Nói rồi nó hỏi em: "Trước lúc bố tao đến thì làng có chuyện gì không?" Em cứ thế mà kể lại cho nó nghe vụ tiếng động lạ kia, nó nghe xong thì nhăn mặt lại. Em hỏi: "Như tao với mày thì làm gì được lão! Mà sao mày biết lão vào đây đào của ?". Thằng Việt đáp:

-Cái nhẫn mà lão đeo là nhẫn biểu tượng của dòng thầy pháp Nam tông. Đệ tử nào xuất sư cũng được thầy cho một cái nhẫn gỗ để mỗi khi nhìn vào đó là nhớ về nguồn gốc.

Em hỏi lại :

-Của thì toàn ở trong núi Cô Yêu, nhưng ông K nhà mày đã lập yểm ở đấy rồi mà. Chẳng lẽ lão này cao tay đến thế cơ à.

Thằng Việt trẻ lời:

-Chỗ đó thì chẳng đáng lo, nhưng của ở đây không phải là vàng bạc trâu báu mà là một quyển sách của phái Nam tông. Mấy năm ở bên Trung Quốc, lúc đi thăm các nhà thầy pháp cùng nghề thì tao dò được là làng mình trước có một ông thầy giỏi bùa Nam tông lắm, viết hết lại vào một quyển sách, nhưng quyển sách ở đâu thì không ai biết, vậy lên có bao nhiêu thầy dòng Nam tông sang đây mà vẫn tay không quay về. Còn những tiếng động lạ lạ mà hay có buổi đêm đấy thì là tiếng âm binh trấn giữ trong núi đi ra đuổi âm binh của mấy lão thầy Nam tông đấy! Nhưng mà mấy âm binh đó không làm hại gì dân làng mình đâu, tại dân làng sợ không dám ra thôi chứ ra đường vào lúc đó mới là an toàn nhất vì những thứ ma quỷ tạp nhạp bị âm binh đuổi dạt đi hết rồi.

Em lúc này mới thấy kinh hãi, không phải vì chuyện âm binh mà là vì chuyện sao thằng Việt biết lắm chuyện như thế. Em rụt rè hỏi : "Mày học cả phép phù thủy hả Việt?", thằng Việt đáp: "

- Do ông nội tao bắt học vì muốn giữ cái gốc nhà thôi. Tao chẳng muốn học làm gì, vô ích. Cứ cho là tao sau này giỏi gấp mấy lần ông Trấn nhà tao thì đâu thể chắc được là tao sẽ đứng vững trước một viên 46 ( Thằng này nghiện game lắm các thím ợ)

Em hỏi vặn :

- Thế âm binh thì sao, mày gọi một đám ra thì bọn kia chết ngay?

Thằng Việt nói:

- Gọi âm binh đối với tao thì dễ thôi, nhưng mà rất lâu và rất cầu kì, mà có lúc gọi được có lúc không! Đã thế gọi xong còn phải khao nó đủ thứ xôi, thủ lợn, hoa quả tiền vàng, gọi vài phát như thế thì hết cả tiền chơi game của tao.

Mải nói chuyện, đi về nhà thằng Việt dưới làng lúc nào không hay. May mà sáng nay đã xin trước ông bà cho ngủ lại nhà thằng Việt, không giờ này mà về thì quắn đít mất. Kể sơ qua về cái nhà một chút : Cái nhà nằm ngay sát chân một quả đồi, có tường đá 2m quây kín xung quanh, ở trong đào ao, thả cá, nuôi vài con chó. Đường đi từ công vào nhà là một con đường trải toàn bằng đá cuội. Hai bên cắt tỉa cỏ cây gọn gàng, cây trồng có hàng có lỗi hẳn hoi, đi thêm đoạn nửa thì vào cái sân xi măng. Nói chung là nhìn cái nhà này tách biệt và khác hẳn với những ngôi nhà khác. Vào trong nhà thì chỉ có mỗi con Ngọc Anh ra mở cổng, nhìn thấy em và thằng Việt về nó vui hẳn lên, nhưng chẳng cười tý nào, chỉ líu ríu bám theo thằng Việt. Em cũng hay đến nhà thằng Việt chơi, lâu ngày để ý thì thấy con Ngọc Anh có nét đẹp khác hẳn với những đứa con gái, rất nhẹ nhàng, dịu dàng,bẽn lẽn, nhưng rất hiếm khi cười, có thì cũng cỉ cười mỉm, đi ra ngoài lúc nào cũng bám theo thằng Việt như sợ lạc, lắm lúc thằng Việt bực quá gắt lên không cho đi cũng nữa thì nó vội lùi ra xa, lủi luôn vào trong nhà, nhìn cứ ngộ ngộ thế nào.

Tối hôm đó ngoài em ra còn có hai một thằng nữa đến ngủ lại nhà thằng Việt, hôm nay ba thằng quyết thức đêm so tài CS xem ai là sát thủ số một. Nhà thằng Việt thì lại có tới 4 cái máy tính, tội gì mà không dùng. Nhưng đêm đó thì bắt đầu xảy ra chuyện.

Buổi tối, vừa ngồi ăn cơm xong, con Ngọc Anh thì đi rửa bát ở nhà trong, và tất nhiên là ông tướng kia cũng đi theo rửa bát. Còn em và thằng Việt ngồi xem TV ở phòng khách. Đang xem thì thằng Việt hỏi :"H! Mày đã nhìn thấy ma bao giờ chưa?" Em cười :"Chưa nhìn thấy bao giờ nhưng tao cũng muốn xem một lần cho biết mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao!" Thằng Việt vỗ đùi đét một cái, bảo: "Mày nói đấy nhé! Thông báo cho mày một tin vui là tối nay tao cho mày xem ma đến chán mắt thì thôi, mà còn nhiều là đằng khác!". Nghe đến đây thì bủn rủn cả chân tay, em thừa biết là thằng này không nói chơi bao giờ. Nhưng vân cố nói cứng: "Tốt! Vậy thì tối nay tao cũng muốn xem thử tài phép của mày". Hai thằng đang nói chuyện thì thằng D ở nhà trong ra, hỏi :"Chúng mày nói xấu gì tao mà xì xầm từ nãy đến giờ thế?" Em vội giấu nhẹm đi bảo: "Đang tính kế để tối nay úp sọt mày bằng 43!" Thằng D vênh cái mặt lên: "Tao chấp nửa mắt!", nhìn cái mặt vênh vênh của thằng D mà em lại càng không dám hé ra cái gì cho nó, ai chứ ông tướng này thì nhát chết có tiếng, năm lớp 8 chỉ mới nhìn thấy cái tay áo rách trên cành cây thôi mà nó gào vang làng, líu cả lưỡi lại kêu có rắn lục trên cây vải.

Đến đêm hôm đó thì tự nhiên mất mạng, chẳng vào bắn CS được, mà mạng Lan thì chập chờn. Thế là cả 4 đứa đều ra ngoài hiên ngồi chơi. Thằng Việt đưa mắt cho con Ngọc Anh, nó biết ý liền bảo thằng D đi vào trong giã thêm muối ớt để ra chấm xoài, thằng D đi ngay lập tức. Còn em và thằng Việt ở ngoài, thằng Việt nhanh tay rút trong túi áo ra hai cái lá, nó chích một giọt máu trên tay em và một giọt trên tay nó, nhỏ lên hai cái lá rồi xoa hai cái lá vào nhau, mồm lầm rầm đọc cái gì đó. Xong rồi nó bảo :

- Bây giờ mày sẽ nhìn được từ giờ đến lúc gà gáy thì hết. Nhưng mà nhìn thấy gì cũng không được hét, không được nhìn chằm chằm, phải coi như mình chẳng nhìn thấy gì hết.

Đến chừng 11h đêm thì em bắt đầu nghe có tiếng rục rịch, ầm ào phát ra từ trong núi. Nhưng nhìn sang thì hình như thằng D chẳng biết gì, vẫn vô tư ăn xoài, cười nói sảng khoái. Con Ngọc Anh thì như nghe được, chỉ có điều là nó không lộ ra, có vẻ như nó đã quen với chuyện này. Thằng Việt ngồi dịch ngang hàng với em, khẽ nói : "Tới giờ xem phim mày ơi!" Em nghe thế mà lạnh toát cả xương sống, nhưng cũng an tâm phần nào vì có anh em nhà thằng Việt ở đây, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, kiểu gì chúng nó chả có cách, mà con Ngọc Anh còn bình tĩnh thế kia thì chẳng lẽ mình lại không bằng nó. Rồi em lại nhìn sang thằng D, ông con giời kia vẫn điềm nhiên ngồi ăn xoài, bốc phét lên mây. Thằng này đúng là bạn tốt của em nhưng chỉ có điều là nó vẫn ngô nghê, không hay biết chuyện gì xảy ra. Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì con Ngọc Anh lây cái PSP ra cho ku D nghịch, thằng D vẫn cứ hồn nhiên bấm bấm. Được chừng 15' thì Ngọc Anh quay sang bảo em : "Anh H ngồi yên nhé! Đến rồi đấy!" . Nghe giọng nói trong vắt mà em đứng người, quên luôn cả sợ. Cả ba cũng nhìn ra đường cái, em suýt nữa hét lên khi thấy một đoàn người ngựa, giáp phục ngày xưa chạy ào qua cổng, sau đó là tiếng hô hào, quát tháo và tiếng đánh nhau. Thêm một lúc nữa thì trong vườn và sân nhà thằng Việt lắm điều quái dị xảy ra. Đầu tiên là một vài cái bóng con con, đỏ lừ nhảy loi choi khắp sân, sau đó là một cái đống đen đen như tổ mối cứ đùn dần lên ở góc sân. Thằng D lúc này đã thôi không chơi PSP nữa mà chuyển sang nghịch cái lap Hitachi của thằng Việt. Nhìn chỗ nó ngồi mà em kinh hãi, lạnh run người. Có một đứa bé sơ sinh đỏ lừ như than hoa cháy, đang ngồi trên vai thằng D, sau lưng nó là một đứa con gái chừng 11, 12 đang nghịch tóc thằng D. Nhìn lại xung quanh thì em thấy chỉ có mỗi thằng D là bị trêu, còn em với thằng Việt, Ngọc Anh thì vẫn bình thường. Đến chừng 1h sáng thì con Ngọc Anh kêu buồn ngủ rồi đem chăn xuống cho bọn em, còn nó thì lên phòng nằm. Đêm hôm đó em thức luôn tới sáng, thằng D thì ngủ say như chết, thằng Việt thì ngủ như thường. Kể từ dạo đó em sợ ma hơn hẳn. Buổi đêm về quê cứ nhìn quanh quất, dè chừng. Không biết liệu có đứa nào vuốt tóc mình không.

Sáng hôm sau, em lên khu nhà ông em thì phát hiện ra một chuyện kì lạ, nhà bác B không biết tối qua nhờ ai làm giúp mà đến sáng nay đã cuốc xong thửa đất trồng khoai rồi, mà chỗ đất ấy rộng đến 4 sào, có nhờ người cũng chẳng làm nhanh được đến thế, giờ dân làng đang xôn xao lên vì cái chuyện này.

Chuyện thứ mười lăm: Vật cũ lại gây họa

Hôm sau về, thấy cả làng đang đồn ầm lên vụ bác B. Lạ một điều là bác B vốn không vợ con, người thân thì đã chết sạch trong chiến tranh, không hiểu bác nhờ ai mà chỉ trong một đêm đã cuốc xong 4 sào đất. Đến vài tuần sau, người ta lại xôn xao lên vì bác B lắm tài phép chẳng thua gì mấy ông phù thủy ngày xưa. Có hôm, đi ra ngồi chơi ở bờ hồ, bác gấp một cái thuyền giấy rồi thả xuống nước, thế là thuyền giấy cứ ngược gió đi vù vù khắp hồ. Mà bác lại còn biết giải hạn, nhốt trùng, đuổi vong,… toàn là trò bùa chú. Những thanh niên, bộ đội trong làng thì không tin, cho là mê tín dị đoan, trò bịp để lừa đàn bà với trẻ nít, nhiều anh ghét bác B lộ ra mặt. Bỗng một buổi tối, có anh C, chị M đi hò hẹn nhau về, đi đến bụi tre gần đánh đồng thì bắt gặp bác B đang đứng một mình trên bờ ruộng. Hai anh chị vội núp vào sau bụi tre xem ông "giả thần giả thánh" giở trò gì. Họ chỉ thấy bác vứt một cái gầu đôi xuống ruộng, rồi cầm hương đốt lên, mồm lẩm bầm cái gì đó, một lúc sau thì có tiếng bác B nói như quát: "Đêm nay tát ngập viên đất này thì xong!" , đoạn bác B ném một cục đât to chừng viên gạch đúc xuống ruộng rồi đi về. Sau đó chẳng thấy có ai cầm mà cái gầu cứ tự đung đưa, tát nước bòm bõm vào trong ruộng. Anh C, chị M thấy vậy thì lủi luôn về, không dám kêu lấy một tiếng. Sáng hôm sau, mấy người đi làm đồng sớm cứ xầm xì huyên náo cả lên, lúc đó trời vẫn còn tối không rõ mặt người, có một nhóm đi qua thì cứ thấy hai bóng đen tát nước vào ruộng nhà ông B, nước đã đầy tràn mà vẫn không nghỉ. Mãi đến tận trưa thì một người bảo :"Ô hay! Nước tràn ruộng rồi mà sao còn tát vậy?", một người khác thì lại nói :"Đằng kia có cục cứt bò khô đang nổi lềnh phềnh kìa! Hay là chúng nó lấy cái đó làm mốc?". Nói đoạn cả đám cười ồ lên, cười chưa dứt thì cái gầu bị ai ném đánh ùm xuống nước, rồi có tiếng gằm ghè vang từ trong núi ra. Đêm hôm đó, mấy nhà hàng xóm xung quanh bất ngờ tỉnh giấc bởi tiếng hét từ nhà bác B, sau đó là tiếng lạy lục, van vỉ. Mọi người vội chạy sang thì thấy bác B đã nằm đó, máu tai, máu mũi cứ chảy ra ồ ồ, mồm sùi bọt mép, người giật lên giật xuống, tất cả xúm vào cứu mà không kịp. Bất chợt, từ ngoài cửa sổ có ai ném nguyên cái bát hương vào cạnh xác bác B, tro nhang bay tung tóe, tất cả cùng đồng loạt nhìn ra cửa sổ thì thấy một bóng đen sì đang đứng ngoài nhìn vào, quát chửi mấy câu bằng cái giọng è è khó nghe, rồi đi mất. Tay bác B lúc này vẫn đang ôm chặt cái hòm gỗ. Sau khi tang lễ, mọi người phá khóa, mở cái hòm gỗ ra xem thì thấy trong hòm trống trơn, ai cũng băn khoăn không biết cái vật trong hòm là gì mà bác B giữ kĩ vậy.

Bẵng đi một vài tháng, trên chỗ đất mới lại có chuyện. Anh T, con nhà bác C và rất nhiều người nữa kêu cái cây phượng ở cổng nhà ông em có ma.Cơ mà ông em không tin, cho đó chỉ là lời đàm tiếu. Thế rồi một đêm, lúc em ngủ lại nhà ông. Đêm đó, em trằn trọc mãi không ngủ được, mãi đến 1h sáng mới thiu thiu ngủ được một lúc. Đang nằm thì em thấy hơi ren rét, thế là em lại thức dậy, đóng cửa sổ lại. Nhưng vừa quay ra thì em giật mình, nhảy lùi một phát từ trên giường xuống dưới đất. Phía ngoài cửa sổ là một người mặc đàn ông mặc áo gấm kiểu ngày xưa, tóc xõa bù xù, lưỡi thè lè đang nhìn em. Không hiểu sao lúc đó em tỉnh táo vô cùng, nhớ đến cái vòng thằng Việt cho, em liền giật ra, giơ lên trước mặt. Cái kia vừa nhìn thấy thì quay đầu chạy luôn, đến gốc phượng thì mất. Thế là em ra ngoài phòng khách thức luôn, không dám bước lại vào trong buồng, ông em thấy động cũng dậy, ngồi nghe em kể xong thì ông ngồi luôn đấy với em đến tận sáng. Sáng hôm sau, ông em cho người cưa luôn cây phượng, mấy người đứng xem bảo lúc cưa thì thấy có tiếng kêu oái oái, rồi máu chảy ra từ vết cưa, nhưng ông em cứ cho cưa tiếp, cưa xong thì tiếng kêu cũng dứt. Chiều hôm đó, em sang nhà thằng Việt chơi, nó thấy cái vòng có vết nôi lại thì hỏi sao, em cũng kể lại chuyện tối hôm qua. Thằng Việt nghe xong thì im lặng một hồi rồi nó lấy 6 đồng xu ra bói quẻ. Bói xong thì nó liền lấy cái túi đồ rồi kéo em đi ra chỗ gốc phượng. Đến đó, em với nó lấy từ trong túi ra một nắm gạo nếp và muối, rắc xung quanh cây, sau rồi thằng Việt đốt một nén nhang khấn rì rầm mấy câu, đốt thêm một lá bùa bình an màu đỏ, lại đốt bảo em phải tự tay đốt thêm 2 xấp tiền vàng. Em vừa đốt xong thì gió thổi ào ào, cây cối đung đưa dữ dội. Một lúc sau thì gió ngưng, thằng Việt bảo em đi về. Cất đồ xong thì hai thằng ra ngồi ở cái võng ngoài hiên. Em hỏi nó về chuyện vừa này thì nó trả lời :

- Hồi chiều tao bói cho mày liền ba quẻ, toàn là quẻ Đại Hung, sau tao lại bói thêm một quẻ nữa để tìm lai lịch của con ma đó. Tao truy ra được đó là con ma Tam Bảo, sống từ đời Nguyễn. Sau vì uất ức chuyện thi cử nên thắt cổ tự vẫn, chết xong không siêu thoát được nên cứ ám ở đấy mãi, đêm qua nó thấy mày hợp vía, lại được ngày rằm nên định bắt mày thay rồi đi đầu thai. Nhưng may sao mày lại nhớ tới cái vòng tao cho nên nó chưa làm gì được. Rồi ông mày lại chặt mất cái cây trú thân của nó nên nó thù mày, định tối nay bắt mày cho bằng được. Nhưng yên tâm, vừa nãy tao siêu độ xong rồi, mày cũng đốt tiền vàng tỏ thành ý nên không sao nữa.

Sau rồi, thằng Việt lại còn dặn em thêm một lô lốc những điều cần tránh mỗi khi vào đền chùa miếu mạo, bãi tha ma. Rồi cả cách nhận biết chố nào lắm oán khí thì tránh đi cho khỏi mang vạ vào thân.

Vài hôm tiếp theo, hôm nào em cũng cùng thằng Việt và Ngọc Anh đi chơi. Con bé đó vẫn ít nói, chỉ toàn nấp sau lưng thằng Việt mỗi khi có người lạ. Nhân lúc chỉ có hai đứa, em mới bắt chuyện, hỏi Ngọc Anh sao không chịu chơi với bọn con gái trong làng thì nó cứ im im chẳng nói gì, chán rồi em kể chuyện cười cho nó nghe nó cũng vẫn cứ trơ ra đấy, thỉnh thoảng mới mỉm cười một cái. Lúc thằng Việt đi ra, thì Ngọc Anh vào luôn trong nhà, thấy em khổ sở như vậy thì bảo :

- Mày nói chuyện với nó thì ngang vào nói chuyện với đầu gối. Nhưng mày cũng giỏi là làm cho nó cười được, từ trước đến giờ tao rất hiếm khi thấy nó cười được một cái. Tính nó vốn nhút nhát, lại toàn sợ người lạ, tao rèn cho bao lâu mà vẫn mèo lại hoàn mèo.

Đang nói chuyện thì nghe ngoài sông có tiếng huyên náo, ba đứa liền chạy ra xem. Ra đến nơi thì mới biết là có con trâu mộng của nhà ông V đang thả cho đầm ở bờ sông thì tự nhiên thụt xuống sông mất hút. Bọn trẻ con trăn bò và người câu cá đều bảo là con trâu vừa thụt xuống thì thấy đằng xa có sóng lạ lắm.

Chuyện thứ mười sáu: Lươn cộ (Tiếp)

Vài ngày sau cái vụ con trâu nhà ông V bị kéo xuống nước thì dân làng đề phòng ghê lắm, không cho trâu ra đầm mình ngoài hồ nữa. Trẻ con cũng bị cấm tiệt không cho ra hồ nghịch. Thế nhưng, những nhà thả dê trong núi thì lại bắt đầu kêu mất dê, có người bảo thấy vết chân dê đến sát mép hồ rồi có vệt đất bùn trượt dài xuống nước, ai cũng cho là do cái thứ đã kéo con trâu xuống làm chuyện này, cơ mà trâu một hai con thì còn trông được chứ vài trăm con dê thì ai mà trông cho xuể, nó lại còn nhảy nhót, chạy như dê rừng, muốn xua ra chỗ khác thì cũng mệt, mà xua được vài ba chục con là cùng chứ gì, xua chỗ này nó lại ra uống nước chỗ khác, chẳng biết đâu mà lần.

Nhưng mà bị mất dê thì dân ức lắm, ngày đêm suy tính xem làm cách nào để trừ được cái thứ kia đi, không thì dọa cho nó sợ mà bỏ đi cũng được, nhưng mà mặt ngang mũi dọc nó ra làm sao thì chẳng ai rõ. Mãi cho đến một hôm, mấy ông nhà thả dê trên núi sau khi xem xong cái phim Hàm cá mập thì nghĩ ra một cách rất thâm là sẽ lấy một con dê ra làm mồi nhử, trên người con dê cho đeo đầy dây cước bện nối với móc sắt, rồi lại nối thừng buộc phuy nhựa cứng vào quanh con dê, người thì cầm súng, lưới móc sắt, thuốc nổ ở trên bờ chầu sẵn, thế này thì có mà chạy đằng trời. Liền ba bốn ngày sau, đàn ông trong làng háo hức chuẩn bị cho cái chiến dịch thông minh đó, bon choai choai trẩu tre như em cũng đi theo xem cho biết. Đến đúng thứ tư bảy tuần đó thì chuẩn bị xong, lại được ngày trời trong, dễ quan sát, một đán gần năm mươi người lên núi chỗ sông chảy ngầm, và tất nhiên em và thằng Việt cũng đi cùng.

Đầu tiên là phải thả con dê ra sát mép nước, rồi chờ cái thứ kia cắn câu. Chờ đến buổi trưa thì ai cũng nản, được một lúc nữa thì anh D bấm mấy người, cả đám vội cúi xuống nấp, chăm chú nhìn xuống nước. Ngay lập tức tất cả im bặt không nói được một lời, phía dưới nước là một cái bóng đen mờ mờ, dài ngoằng như con trăn 40 năm, đang nhẹ nhàng bơi từ phía khoảng ngầm ra chỗ con dê. Rồi ùm một cái, con dê mất hút dưới nước, dây nối với phuy nhựa rút ào ào xuống, đúng như kế hoạch, phuy nhựa không chìm được, cứ bị kéo lên xuống như cái phao. Ngay lập tức, một nhóm ra thả lưới móc sắt chặn cửa vào khoảng ngầm lại, rồi trên cây thì súng lên nòng sẵn chỉ chờ khai hỏa. Bỗng nhiên, cách bờ 6m thì con kia nhô lên, người cuốn mấy vòng quanh con dê, vật lộn điên cuồng tìm cách xoắn đứt mấy sợi thừng. Bây giờ tất cả mới nhìn rõ con kia không hải là trăn mà là một con lạ, da nó không có vẩy mà trơn nhẫy, bóng láng, phía dưới bụng còn có diềm vây. Bất ngờ, một người trên cây hô : "Tất cả bắn!", hơn 20 khẩu súng săn đủ loại đồng loạt giương lên bắn thằng vào chỗ "con lươn". Lúc đó em vì nhìn điềm tĩnh chín chắn hơn lũ bạn nên cũng được phát cho 1 khẩu hai nòng cũ, còn đang ngơ người ra chưa bắn thì ông bác bên cách gào to vào tai em kêu bắn đi., lúc này em mới tỉnh ra, kề súng lên vai, hít một hơi thật sâu rồi :"Đoành!", khẩu súng giật lại mạnh quá làm em ngã lăn ra đất, vừa ngồi dậy thì lại gượng bắn tiếp 2 phát nữa rồi chịu, phải đưa súng cho một chú khác (Cả 3 phát bắn thì mình trúng có một, lại còn trúng vào phuy nhựa thì phải, giờ mới thấy thế nào là Ngu dốt + Nhiệt tình = Phá hoại). Bây giờ nhìn kĩ lại thì em mới thấy rõ là con lươn kia đã trúng vài phát đạn mà vẫn còn khỏe lắm, quấy nước bắn tung tóe, thằng Việt thì đang cầm khẩu hai nòng vừa nãy, cứ ngắm mãi mà không bắn, rồi bất chợt nó bắn một phát trúng ngay bên sườn con lươn, lại một phát nữa sượt qua vây rồi đưa khẩu súng truyền cho một ông khác. Em thấy thằng Việt bắn giỏi thì hú ầm lên, khen lấy khen để, mấy ông đứng xung quanh cũng xúm vào lắc vai khen giỏi. Bỗng nhiên, mặt nước im lìm, hình như là con lươn đã đuối sức chết rồi. Mấy người đứng trên mội chạy xuống xem thì anh L thợ săn vội giơ tay ra hiệu đứng lại, cả đám người cung im lặng theo dõi mặt nước. Chợt nghe tiếng oạp một cái, cả con dê lẫn mấy cái phuy nhựa bị quăng vèo lên bờ, mấy ông trên cây vội tút xuống, kêu mọi người ra xa rồi cho nhóm ném mìn vào. Một ông đứng trên tảng đá cao kêu lên : "Nó đang phá lưới sắt mấy ông ơi!", tất cả nhìn ra thì thấy phần lưới sắt hở trên bờ đang rung lên dữ dội, ông đứng trên tảng đá hét lên: "Nó bơi lại lấy đà kìa! Ném mìn đí! Tất cả nằm xuống!". Cả đám vội nằm rạp xuống đất, hai quả mìn được ném ra : "Oành! Oành!", tiếng nổ đinh tai nhức óc, nước bắn tung tóe lên tận chỗ mọi người, mùi tanh ngòm. Tiếng hô lại vang lên :"Nó vẫn sống! Ném tiếp đi!", hai quả mìn nữa được ném xuống, một lúc sau thì không thấy tiếng hô nữa, mặt nước cũng ngớt xao động, Tất cả reo ầm lên, vỗ vai, chúc mừng lẫn nhau, giờ nhìn lại mấy ông phục trên cây thì thấy quần áo, đầu tóc ướt nhẹp nước với máu, người tỏa ra một mùi tanh lợm mửa. Có một ông nói : "Thế lúc nãy các ông có nuốt hay hít phải cái máu không?", mấy ông kia bảo không thì ông này vội ra chỗ để đồ lấy ra mấy bọc bông với tăm ngoáy tai, bảo mấy ông kia xì mũi rồi thấm hết sạch máu trong tai với mũi đi, sợ máu con này có độc, nó mà vào óc thì giời cứu. Xong rồi tất cả quây một cái màn rồi thay phiên nhau vào tắm nước lá do mấy bà ở nhà đem lên đây đun cho đám đàn ông tắm để trừ sạch âm khí. Tắm xong, mỗi người lấy hai cái bánh mì dằn bụng, từ sáng đến giờ đã ai có gì bỏ vào bụng đâu. Đang ăn uống, nói cười vui vẻ thì tự nhiên thằng Việt, vứt chai nước xuống đất, kêu : "Hỏng mất rồi!", rồi nó hối mấy ông ra kéo tấm lưới móc lên, vừa kéo lên thì tất cả bàng hoàng: Tấm lưới đã bị thủng một lỗ to tướng từ bao giờ, trên móc vẫn còn dính mấy miếng da trơn bóng. Cả đám ngồi đó thần người ra một lúc, giờ mới biết là con lươn nó giả chết, lặn ngầm xuống dưới phá lưới, ra là mình bằng này tuổi rồi mà không khôn được hơn con lươn, vài người lên tiếng an ủi bảo nó đã sợ rồi thì không dám quay lại nữa đâu, mà các cụ bảo cái cửa ngầm này thông ra biển, chắc nó từ biển vào thì giờ lại chạy ra biển thôi. Em cũng nghĩ là vậy, từ hồi đó đến nay không thấy nó quay lại, dân làng cũng yên ổn thả cá, nuôi tôm trên sông. Giờ đây, mỗi lần về quê, nhìn xuống mặt sông phẳng lặng, em lại nhớ đến những ngày sóng cồn hãi hùng trước đây.

Chuyện thứ mười bảy:

Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh

Hết hè năm đó, em lại trở về Hà Nội hoa lệ tối ngày ồn ào tấp nập, lúc nào cũng sáng ánh điện, chuẩn bị nhập học vào 10. Năm lớp 10 cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoài cái việc em bị đá thằng cẳng. Nhưng thôi không nhắc lại làm gì vì nó chẳng có quái gì cả. Đến hè, lòng nặng trĩu, em về quê chơi luôn 3 tháng, nghỉ luôn cả học hè.

Chính xác là vào ngày 4-6 thì em về tới quê, chú và cô em lên tận bến xe đón, hai anh em nhà thằng Việt cũng đến. Nghỉ ngơi một đêm rồi hôm sau em lại về cái nhà cũ dưới quê ở, cũng chẳng muốn gặp họ hàng vì sợ nghe hỏi: "Thế năm nay đã tăm tia được cô nào để chúng tao bồng cháu chưa nào?"

Trên đường đèo em về quê, thăng Việt tự nhiên bảo : "Tiếc làm gì con bé đó hả H ? Nó không xứng đâu! Về đây tao dẫn mày đi chơi bét nhè thì thôi!". Em mới giật mình hỏi: "Sao mày biết?", thằng Việt đáp : "Hai hôm trước khi mày về tao có bói một quẻ để xem mày có nên về quê không thì thấy của Tình của mày ra quẻ Hung còn cửa Xuất Hành thì ra Đại Cát nên tao mới giục mày về kẻo lỡ ngày tốt!" . Nghe vậy thì em cũng vơi đi phần nào, dù gì thì mình cũng còn những thằng bạn sống chết không bỏ. Đến chừng 9h sáng thì về đến quê cũ, em mở của vào nhà rồi hai thằng quét dọn lau rửa lại tất cả. Làm xong thì cũng đã 11h, thằng Việt vội về nhà xem con em học hành ra sao, năm nay em nó cũng thi vào 10. Thằng Việt đi được một lúc thì em nhớ ra là chưa có gì thắp hương các cụ nên chạy ra đại lý nhà bà N mua ít vàng hương, chọn thêm vài quả táo, quýt và một quả dưa hấu 2 cân. Về đến nhà, vừa thắp hương, khấn xong thì tự nhiên em thấy lạnh gáy rồi nghe có tiếng đàn ông sau lưng : "Về chơi bao lâu hả cháu?", em quay phắt người lại nhìn nhưng cả gian phòng trống không, chỉ có mỗi mình em. Em nghĩ là bác P nhà bên thấy em về nên sang hỏi thăm, vội chạy ra sân tìm nhưng chẳng thấy ai, xuống bếp xem cung không có, ngó sang mấy nhà hàng xóm xung quanh thì vẫn còn đi làm đồng chưa về. Lúc đó cũng chẳng thấy sợ hãi gì, em ngồi lấy cái Lap ra nghịch tý, rồi ra nhà cháu ông T đầu làng mua ít thịt xá xíu với âu canh cua và đĩa rau muống về ăn cơm. Vừa định xới cơm ăn thì em sực nhớ ra điều gì, liền xới 3 xới cơm vào 3 cái bát, mỗi bát một xới, xuống bếp luộc thêm 2 quả trứng, bóc vỏ rồi lấy thêm ít gia vị, múc thêm 2 bát nước lọc, lại đi mua thêm 1 đĩa thịt quay, để tất cả ngay ngắn lên ban thờ, thắp hương khấn các cụ về ăn cơm với cháu. Ăn xong uống xong xuôi, được mọt lúc thì hương hết, em khấn xin rồi lấy hoa quả, thức ăn xuống, đậy lồng bàn lại rồi đi rửa bát. Đến chiều thì em với thằng Việt đi chơi, tối về nhà cũ ăn cơm rồi nó đem lap sang ngồi bắn CF với em. Chơi mãi thua nhiều hơn thắng, em đi ngủ. Sực nhớ ra trong buồng có cái giường tầng kiểu bộ đội để trong đó, em với thằng Việt tranh nhau nằm tầng trên, thấy nó nằm thích nằm tầng trên em cũng để cho, tao xuống tầng dưới, ngủ trên đấy mày có lăn xuống đất thì đừng than khổ nhé. Đang nằm nghịch lap thì thằng Việt nói vọng xuống : " Ê H! Tao đó mày một câu nhé, mày trả lời được thì mai tao dẫn mày lên núi xem cái này hay lắm!"

Em đáp :

-Thoải mái đê con giai! Anh trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Có cái gì mà không biết!

Thằng Việt bắt đầu đố:

- Thủ đô của Bungari tên là gì ? - Sofia.

- Nhật Bản có mấy đảo chính ? - 4 đảo là Hokkaido, Honshu, Shikoku và Kyushu

- Thế Chiến thứ hai bắt đầu vào năm nào và kết thúc năm nào? - Từ 1939 đến 1945.

- Thằng này giỏi, bây giờ mày trả lời được câu cuối thì mai tao dẫn đi.

- Luôn đi cho nóng!

- Chỉ được trả lời trong 3s thôi nhớ!

- Nhanh lên, hay mày co vòi rồi không dám đố nữa

Thằng Việt liến thoắng : - Con gì hay nằm dưới gầm giường chủ?

Em đốp luôn: - Con chó chứ còn con gì, thế mà cũng….

Nhận ra ngay là mình nói hố, em gầm lên, vớ cái chổi đập bùm bụp lên chỗ nó. Thằng Việt vẫn cười sằng sặc như không biết đau. Em mới chọc cái cán chổi lên thì thấy mềm nhũn, hóa ra nó tính trước nên lót chăn xuống dưới săn rồi. Hai thằng chí chóe nhau mãi đến 11h mới ngủ, thằng Việt ngủ trước em, ngáy như sấm. Còn em thì một phần vì nghĩ đến chuyện con kia, một phần vì tiếng ngáy của ông con giời trên kia nên cứ quay ngang quay dọc mãi, nằm một lúc thì em mơ mơ màng màng, hé mắt ra nhìn thì thấy hai bóng đen sì đứng ở đầu giường nhìn em, em biết là bị bóng đè nhưng nhìn lại thì vẫn cửa động tay chân bình thường, chỉ không nói được thôi. Hai cái bóng nhìn em một lúc rồi đi ra ngoài mất luôn. Em thấy ghê ghê nhưng cũng mặc, chùm kín chăn ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau, còn đang ngủ thì thằng Việt đạp phát vào ass em, hét ầm nhà : "Dậy! Dậy đê con chó đê tiện!". Em ngái ngủ hỏi dậy sớm làm cái gì, thằng Việt bảo : "Thế mày không định vào núi xem hả? Hôm nay thăng D đi cùng đấy". Bây giờ em mới lôm cồm bò dậy, hóa ra là tối qua nó kêu thật. Hai thăng đang đánh răng rửa mặt ngoài bể nước, thăng Việt đánh răng xong trước, hỏi em :

- Tối qua ai tìm mày mà cứ đứng mãi ở đầu giường thế? Tao thấy không có ý xấu gì nên cũng không cản lại.

Em giật mình đánh rơi luôn cái ca nhựa, thảng thốt :

- Thế tối qua mày vẫn chưa ngủ à! Tao thấy ghê ghê định gọi mày mà không mở mồm ra được, cơ mà tao cũng chẳng thấy sao, lúc sau lại ngủ.

Thằng Việt đáp:

- Tao đang nằm ngủ thì tự nhiên thấy góc phía bắc vườn nhà có khí âm vào, tao bấm độn xem thử thì thấy không có ác ý gì nên cũng không chặn lại, thấy hai người đó cứ đứng nhìn mày nói xì xầm cái gì mà cháu nhà tôi trên thành phố về đấy, với lại hôm nay nó còn mời cơm tôi. Mày không nghe được gì hả ?

Em quạu lại, kêu :

- Thế mày nghĩ ai cũng như mày hả thằng lợn này! Lần trước ở sân nhà mày tao tí nữa vãi ra quần rồi, giờ tao cạch không có nghe nhìn gì ma quái hết!

Thằng Việt cười cười, vênh mặt lên :

- Ở đời mấy ai tài phép như anh! Mày cứ yên chí là có tao đây thì chẳng có đứa nào dám động vào mày cả, thằng nào bố láo tao dí cho cái bùa để đau bụng nôn mửa vài tuần cho biết mặt!

Em nghe nó nói vậy mà khiếp, thằng này nó coi nghề phù thủy còn hơn đồ chơi. Mà kể cũng phải, nó vốn có thiên bẩm cái nghề này, chẳng qua vì nó thích học CNTT hơn, lại không muốn bị gò ép nên cũng chẳng mặn mà gì với nghề.

Hai thằng đánh răng rửa mặt xong thì đi ăn sáng, ăn xong thì sang đón thằng D rồi tạt qua nhà thằng Việt lấy đồ. Trên đường đi, em đánh bạo hỏi nó :

- So mày với ông K thì ai giỏi hơn ai ?

Thằng Việt suy nghĩ một lúc rồi đáp :

- Nếu so về kinh nghiệm, cơ trí thì ông Trấn hơn tao nhiều. Còn so về cái vốn hiểu biết, tài năng nghề thì tao nhỉnh hơn ông một chút.

Em giờ mới thấy thằng Việt quả là đúng là thiên tài bầm sinh, hay như dân Tàu vẫn gọi thì là "kỳ nhân xuất thế".Chẳng những nó giỏi nghề phù thủy khi còn rất trẻ, mà về những thứ như CNTT, cơ khí , hóa vô cơ, kiến trúc nó cũng giỏi ít ai bì kịp. Con người thằng Việt như một sự dung hòa giữa sơ khai và hiện đại. Mải nói chuyện thì đã đi đến nhà thằng D. vừa gọi là nó ra ngay, đem liền theo 6 cái đèn pin xách tay và ba con dao đi rừng. Em biết là dao đi rừng thì cần nhưng đèn pin thì làm gì, hỏi thì hai thằng kêu bí mật. Sau khi đi đến nhà thằng Việt lấy đồ xong, phân chia ra em mang balo thức ăn, nước uống, thằng D mang đèn pin, mở đường đi trước, thằng Việt thì vác túi đồ nghề của nó.

Đi từ 6h sáng, bọn em băng liền 4 cây số đường rừng vào trong một quả núi. Đường đi cũng chẳng rậm rạp gì cho lắm, có vẻ như hai thằng này đã đi trước em vài hôm, phạt sẵn cành rậm mở đường rồi. Đi mãi đến chừng 7 rưỡi thì bọn em tới trước một quả núi xanh rì, hình như chỉ có mấy người đi lấy củi hay bắt tắc kè là mò đến đây. Thằng Việt vội kêu dừng lại. Rồi nó lấy trong túi ra một cái áo cánh hạc của đạo sĩ và một thanh kiếm gỗ, tay cầm một cái trống bỏi. Nhìn nó lúc này trông dị hợm vô cùng, quần thì quần bò, đội cái mũ kiểu cao bồi, , chân đi giày leo núi, người còm nhom mặc cái áo choàng rộng lùng bùng.

Rồi nó rút 3 que hương đốt lên rồi khấn lầm rầm, tay bắt quyết, xong đưa cho em với thằng D mỗi đứa một cây, bảo bọn em cùng nó vái ba vái , xong rồi căm 3 que hương xuống cạnh đường. Xong xuôi tất cả, ba thằng cứ men theo đường cũ mà lên, thằng D và thằng Việt đã dọn đường đi trước nên lên cũng dễ, quả núi lại dốc thoai thoải nên không mệt lắm. Đi lên đến lưng chừng núi, đập vào mắt em là một cái hang động to vô cùng, cửa động phải rộng đến 30m, cao gần 12m là ít. Rồi bọn em mỗi thằng cầm một cái đèn pin, tay cầm con dao đi vào, riêng thằng Việt thì tay cầm kiếm gỗ đi trước.

Trong động tối om, 3 ánh đèn pin 6V10 mà như bị nuốt chửng trong màn đêm dày đặc. Đi được chừng 15' thì chân em như quyệt phải cái gì bằng kim loại. Em vội soi đèn xuống thì thấy dưới đất là một cây thương rất đẹp,làm bằng thép óng ánh xanh, trạm chổ rất tinh vi, ngù thương còn làm một con rồng bằng bạc há mồm , mũi giáo từ trong mồm nó nhô ra, thân con rồng cuốn từ ngù thương xuống tận phần ba cán . Quả thật là từ bé đến giờ em chưa thấy món vũ khí nào đẹp đến như vậy, mà em vốn ham mê võ nghệ, lại thích dùng thương, giờ mà có cậy thương này làm vũ khí thì còn gì bằng. Bên cạnh thì thằng D cũng ồ lên một cái, nó đang xăm xoi một cây kiếm cực đẹp, cán là một con giao long cuốn quanh, lưỡi kiếm mỏng dính như thanh Kim Xà Kiếm trong Kim Dung ý các thím ợ. Em vội bảo thằng D bật hết công suất đèn lên soi, đèn vừa bật lên thì hai thằng cũng kêu lên, xung quanh bọn em như một kho vũ khí trong phim luôn, cái nào cũng có, từ quạt sắt, song kiếm, họa kích, búa khai sơn đến cả chủy thủ, nhuyễn tiên, trường chùy, nhìn cái nào cũng tinh xảo vô cùng, mà xem chất thép cũng biết là sắc bén hơn đồ thường, toàn vào hàng cực phẩm cả. Nói thật là từ thưở bé đến giờ em chưa bao giờ nhìn thấy đâu có nhiều thứ quý giá có một không hai thế này, mắt em cứ gọi là sáng lên phải biết, chỉ muốn vơ cả cái hang này về. Em với thằng D vừa định thò tay xuống nhặt vài món thì thằng Việt đằng xa quát to một tiếng, tay hai thằng chỉ còn cách vũ khí chừng vài li thì đồng loạt rụt lại. Em với thằng D quay ra vặn thằng Việt :

- Sao mày không cho bọn tao lấy, mày không thích mấy cái này thì thôi chứ.

Thằng Việt kêu:

- Toàn là của báu thì ai mà chẳng thích, tao cũng muốn bê cả cái động này về lắm chứ, nhưng chúng mày vào đây mà xem này.

Hai thằng hậm hực đi theo, bên trong là một bức tường viết chữ Nôm với chữ Hán, thằng Việt dịch đoạn chữ Hán : "Của cải đầy trong này, ai muốn lấy thì cứ việc! Chúng tôi xin xưng thần ". Em với thằng D thì loay hoay dịch bên chữ Nôm, chữ em biết thì thằng D không biết, chữ em không biết thì nó biết, sau khỉ khổ sở ghép từ lại thì mặt hai thằng tái nhợt đi : " Mãn Châu bất tín, đặt bẫy dụ lính, lại để đồ quý có yểm bùa. May nhờ phúc thánh thượng, đô đốc về dẹp được, đuổi được,……..(đoạn này bị mờ nên không đọc được)….. ai có vào thì tránh đi đừng tham mà mất mạng. Thằng Việt chỉ dịch được đoạn chữ Hán, nó bảo :

- Đọc cái này tao đã thấy nghi nghi rồi, làm gì có ai tốt mà bảy của ngay ngoài động cho mình vơ lấy, lại bảo lấy đi. Mà tao xem kiểu chứ này là nhà Thanh, bọn chó má đấy thì chẳng có gì là không dám làm.

Sau khi nghe bọn em dịch lại đoạn chữ Nôm thì thằng Việt mặt đỏ phừng phừng, chửi um lên, kêu bọn quan quân nhà Thanh chó đểu, lãnh đạo là lũ súc vật, rồi chửi một đống toàn tiếng Trung, nghe qua thì cũng biết chẳng lịch sự Thằng D thì thấy lạ lắm vì từ trước đến nay chưa bao giờ thấy thằng Việt cáu bẳn như vậy. Em thì nghĩ là do nó vẫn còn thù hận với nhà Thanh từ cái vụ thảm sát gia tộc. Từ hồi ấy đến nay, họ nhà nó luôn căm ghét các giai cấp lãnh đạo Trung Quốc, hầu như thời nào thi chính quyền Trung Quốc cũng liên tục gây khó dễ cho nhà nó, luôn coi những người như thằng Việt, ông K là thành phần gây náo loạn, tuyên truyền mê tín dị đoan, làm bất ổn xã hội, là phần tử cần bị loại bỏ. Thằng Việt chửi một lúc thì thôi, mấy thằng lại đi tiếp, vào trong chẳng có gì nhiều, chỉ thấy vũ khí, chum vại vứt la liệt, nhưng toàn là đồ linh tinh, chỉ có giá trị lịch sử hoặc có ích cho mấy ông thích đồ cổ. Đi được một đoạn thì cái la bàn trên tay thằng Việt quay tít mù, một làn hơi lạnh phả ra từ trong hang. Nó quay lại bảo hai thằng: "Về thôi! Mình không được cho phép vào sâu trong nữa!" Ba thằng lại quay ngược đường cũ đi về, lúc ra ngoài thì cũng đã hơn 1h trưa, nhưng ở đây thì chẳng có bóng nắng nào, tán cây đan xen nhau đã hứng hết cả, lúc này không khí vô cùng ẩm ướt, ngột ngạt khó chịu. Ăn uống xong, tba thằng đi về, có kể với mấy anh hay đi săn với bắt tắc kè trong khu đó thì mấy anh cũng bảo là trong đó có nhiều đồ quý lắm, trước lúc bọn em đến còn có nhiều nhóm vào, đem ra bao nhiêu là ngọc, vàng, mã não,… Nhưng sau đó thì đều thành điên điên dở dở, thời Pháp cũng có nhiều lính vào đó đào của rồi hóa điên, dân làng thì thấy gương ngay trước mắt nên có đi qua cũng chẳng dám bước vào. Cái động thì sau hai năm có một đoàn khảo cổ cả ta, Nhật, Pháp cùng vào. Nhưng em tra khắp báo, trang mạng mà chẳng tìm được tý thông tin nào về chuyến khảo cổ này. Có lần, em hỏi thằng Việt là sao lúc đó nó không nhặt đồ trước rồi vào xem thì nó bảo : "Người học nghề phù thủy thì không được lấy của mà chưa được cho. Lúc đi giúp người thì ai cho bao nhiêu cũng lấy, nhưng mà không được giữ riêng, phải chia đi cho người nghèo đói. Ai làm sai thì là phạm vào lời thệ."

Mấy bữa sau, lúc em đang đi câu đêm với thằng D thì có chuyện, và lần này thì không có thằng Việt đi cùng….

Đọc tiếp: Nỗi Ám Ảnh - Phần 5
Home » Truyện » Truyện Ma » Nỗi Ám Ảnh
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM