Teya Salat

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Ring - Vòng tròn ác nghiệt - phần 7

Đúng lúc đó thì chiếc máy fax bắt đầu hoạt động. Trên trang fax được in ra là bức chân dung phóng đại của Yamamura Sadako mà Yoshino kiếm được ở đoàn kịch Hisho.

Asakawa bỗng có cảm giác xúc động lạ thường. Vì đây là lần đầu tiên gã được chiêm ngưỡng dung nhan của Yamamura Sadako. Mặc dù chỉ kéo dài ít phút, nhưng những cảm giác của gã và cô ta đã hoà vào làm một, gã đã nhìn thấy những cảnh tượng trong cuốn băng với cùng một ánh mắt với cô ta... Tựa như dung mạo của một người con gái đáng yêu tuy không hề biết mặt nhưng đã làm tình với gã và cùng đạt tới cực khoái trong bóng tối đang dần hiện ra dưới ánh nắng nhạt... Thật lạ là gã không hề cảm thấy ghê sợ. Hẳn nhiên rồi, vì bức ảnh gửi bằng fax tuy có hơi mờ nhưng vẫn chuyển tải được đầy đủ những đường nét và vẻ quyến rũ trên khuôn mặt xinh xắn của Yamamura Sadako.

- Trông cũng khá đấy chứ! - Ryuji nói.

Asakawa bất giác nghĩ đến Takano Mai. Nếu chỉ đơn thuần so sánh hai khuôn mặt sẽ nhận thấy Yamamura Sadako đẹp hơn Takano Mai nhiều lần. Tuy nhiên, trong khi ở Takano Mai toả ra một thứ mùi đàn bà, thậm chí là ngửi thấy được, thì Yamamura Sadako lại bị gọi là đáng sợ. Nhưng bức ảnh không hề cho thấy sự đáng sợ nào như thế. Chắc chắn là sức mạnh không người thường nào có được của Yamamura Sadako đã gây ra cảm giác đó ở những người xung quanh.

Tờ fax thứ hai là thông tin tóm tắt về Shizuko, mẹ của Yamamura Sadako. Đó vừa vặn là câu chuyện tiếp theo những gì ông lão Genji vừa kể.

Năm 1947, bỏ lại Sashikichi để lên Tokyo, Shizuko bị ngã quỵ bởi một cơn đau đầu đột ngột và được đưa đến bệnh viện, ở đó người ta giới thiệu cô với Ikuma Heihachiro, phó giáo sư Khoa Thần kinh học Đại học T. Ikuma Heihachiro đang cố gắng đi tìm một lời giải khoa học cho hiện tượng thôi miên nên khi phát hiện ra khả năng thấu thị ở Shizuko, anh ta đã tỏ ra vô cùng hứng thú. Sự kiện này đã làm thay đổi cả đề tài nghiên cứu của Ikuma. Kể từ đấy, Ikuma Heihachiro lao đầu vào những khảo cứu liên quan đến siêu năng lực mà Shizuko chính là đối tượng thí nghiệm. Tuy nhiên, hai người đã vượt qua mối quan hệ đơn thuần và, mặc dù đã có vợ con, Ikuma vẫn đem lòng yêu Shizuko. Cuối năm ấy, mang trong mình đứa con của Ikuma, Shizuko trở về Sashikichi để trốn chạy ánh mắt người đời và sinh ra Yamamura Sadako. Shizuko gửi lại Sadako ở Sashikichi rồi lập tức lên Tokyo, nhưng ba năm sau đó cô lại trở về để đem đứa bé đi. Nghe đâu, suốt từ đó cho đến khi nhảy xuống miệng núi lửa Mihara tự vẫn, Shizuko luôn để con gái bên mình mà không rời nửa bước.

Thế rồi vào những năm năm mươi, sự kết đôi giữa Ikuma Heihachiro và Yamamura Sadako đã gây xôn xao lớn trên các tờ báo và tạp chí. Lý do là vì những căn cứ khoa học về siêu năng lực của họ bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của xã hội. Ban đầu, có lẽ do bị huyễn hoặc bởi vị trí phó giáo sư đại học T. của Ikuma Heihachiro mà hầu hết dư luận đều tin vào năng lực siêu nhiên của Shizuko. Lựa chiều gió, giới truyền thông cũng tuôn ra những lời lẽ đầy thiện chí. Tuy nhiên, vẫn còn khá nhiều những ý kiến phê phán, coi đó là trò bịp bợm, và chỉ bằng một lời phát biểu nhận xét rằng "điều này rất đáng ngờ" của một nhóm học giả uy tín hơn thế là phần lớn các báo bắt đầu ngả sang hướng đầy bất lợi cho Ikuma Heihachiro và Yamamura Shizuko.

Những thứ mà Shizuko thực hiện được chủ yếu là khả năng ngoại cảm, bao gồm chụp ảnh bằng ý nghĩ, thấu thị, tiên tri; trên thực tế cô chưa bao giờ bộc lộ khả năng viễn khiển, tức là phép di chuyển các vật mà không cần chạm vào chúng. Một số tờ tạp chí thì khẳng định, Shizuko có thể in được những hình vẽ theo đúng yêu cầu lên tấm phim đã niêm phong cẩn mật chỉ bằng cách áp nó lên trán, và cũng như vậy, cô có thể đoán bách phát bách trúng những thứ nằm trong một chiếc phong bì dán kín. Trong khi đó, một số tờ tạp chí khác lại cho rằng, Shizuko chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đảo, những nhà ảo thuật dày công luyện tập một chút cũng có thể làm được điều tương tự dễ như trở bàn tay. Cứ như thế, dư luận dần tỏ ra lạnh nhạt với Shizuko và Ikuma Heihachiro.

Giữa khi ấy, bất hạnh bỗng đổ ập lên đầu Shizuko. Năm 1954, Shizuko sinh đứa bé thứ hai, đó là một thằng con trai, nhưng sau khi chào đời bốn tháng nó bị bệnh chết. Lúc ấy Sadako lên bảy và nghe đâu cô đã dành cho cậu em mới đẻ của mình một tình yêu đặt biệt.

Một năm sau, năm 1955, Ikuma Heihachiro quyết định khiêu chiến với báo chí bằng cách biểu diễn khả năng đặc biệt của Shizuko trước công chúng. Ban đầu Shizuko không bằng lòng. Cô sợ thất bại vì ở giữa đám đông cô không thể tập trung tinh thần theo ý muốn. Nhưng Ikuma không nhượng bộ. Anh ta không thể chịu đựng được chuyện bị báo giới gọi là kẻ lừa đảo mãi và cho rằng cách duy nhất để khiến thiên hạ sáng mắt ra là cho họ thấy những bằng chứng rõ ràng.

Ngày hôm đó, mặc dù không thoải mái, Shizuko vẫn bước lên bục thí nghiệm giữa sự chứng kiến của gần một trăm phóng viên và học giả. Một phần cũng bởi sự suy sụp về tinh thần kể từ sau khi mất đi đứa con trai, Shizuko không ở vào trạng thái sung mãn nhất. Phương pháp thí nghiệm dự kiến rất đơn giản. Cô chỉ phải đoán số chấm của hai con xúc xắc trong một vật đựng bằng chì. Nhưng Shizuko đọc thấy trong ý nghĩ của toàn bộ một trăm con người đang vây quanh mình rằng, họ chờ đợi sự thất bại của cô. Shizuko run rẩy, cô quỳ sụp xuống sàn và hét lên đau đớn: "Thôi đi!" Shizuko thanh minh: "Con người, ai cũng có một năng lượng ý nghĩ nhất định. Tôi hơn người chỉ ở năng lượng ấy. Nhưng giữa một trăm ý nghĩ muốn tôi thất bại, dòng năng lượng ấy của tôi sẽ bị cản trở và tôi không thể phát huy được khả năng của mình." Ikuma Heihachiro nói tiếp: "Không. Không chỉ có một trăm người mà toàn thể dân Nhật đang muốn giày xéo lên thành quả nghiên cứu của tôi. Dư luận sẽ ngả theo những gì báo chí đồn thổi, và khi ấy, báo chí các người sẽ chẳng bao giờ nói ra những gì khác với điều mà dân chúng đang mong đợi. Các người thật đáng xấu hổ!" Rốt cuộc, màn thí nghiệm công khai khả năng thấu thị đã khép lại bằng những lời mạt sát báo giới của Ikuma Heihachiro.

Giới truyền thông nhìn nhận những lời thịnh nộ của Ikuma Heihachiro như một cách mà anh ta muốn dựng lên để đổ tội cho kẻ thù của mình là báo chí về thất bại của cuộc thí nghiệm. Và ngày hôm sau, họ đồng loạt đăng những dòng sau trên tất cả các mặt báo: "Đúng là đồ bịp bợm!", "Kẻ giả mạo đã bị lột mặt nạ!", "Phó giáo sư đại học T., một tên lừa đảo!", "Chấm hết cho một cuộc tranh cãi kéo dài năm năm!", "Thắng lợi của khoa học hiện đại!". Không có bất cứ bài báo nào ủng hộ Shizuko và Ikuma Heihachiro.

Cuối năm ấy, Ikuma Heihachiro ly dị vợ, thôi việc ở đại học T. Shizuko ngày càng bị chứng hoang tưởng hành hạ. Ít lâu sau, với quyết tâm có được siêu năng lực, Ikuma Heihachiro giam mình trên núi và tu luyện dưới thác nước nhưng việc tập luyện quá sức đã khiến anh ta mắc bệnh lao phổi và phải vào trại điều dưỡng Hakone. Trạng thái tinh thần của Shizuko mỗi lúc một thêm tồi tệ. Sadako, khi ấy lên tám, đã thuyết phục mẹ trở về Sashikichi để trốn chạy sự nhòm ngó của báo chí và những lời đàm tiếu của thế gian, nhưng chỉ trong một phút sao nhãng, mẹ cô đã nhảy xuống miệng núi lửa Mihara.

Asakawa và Ryuji đọc xong hai tờ fax cùng một lúc.

- Oán niệm đây mà. – Ryuji lẩm bẩm.

- Oán niệm?

- Theo cậu thì Sadako nghĩ gì khi mẹ cô ta nhảy xuống núi lửa Mihara?

- Oán giận giới truyền thông?

- Không chỉ giới truyền thông. Mà oán giận tất cả dư luận, những kẻ ban đầu thì tâng bốc nhưng khi tình thế thay đổi lại quay sang chế nhạo và đẩy gia đình cô ta đến cảnh tan vỡ. Yamamura Sadako ở bên bố mẹ từ lúc lên ba đến khi lên năm, đúng không nào? Thế thì chắc chắn cô ta hiểu rất rõ cái sự tráo trở ấy của người đời.

- Nhưng không có nghĩa là như thế thì cần phải trả thù tất cả.

Asakawa bắt đầu biện bạch, tất nhiên rồi, vì gã ý thức được rằng gã chính là một bộ phận của cái giới truyền thông kia. Trong bụng mình, gã đang biện bạch, mà không, gã đang van xin. Cô biết đấy, tôi cũng lên án bản chất của giới truyền thông giống như cô vậy.

- Cậu lảm nhảm cái gì thế?

- Hả?

Asakawa không nhận ra là mình đang lẩm bẩm thành tiếng như niệm Phật.

- Cậu thấy chưa, chúng ta đã giải mã được một phần những hình ảnh đó rồi. Mihara là nơi mẹ Sadako trẫm mình và là ngọn núi lửa mà cô ta tiên đoán sự phun trào của nó, vì vậy ý niệm của cô ta đối với ngọn núi này rất mạnh. Tiếp theo là cảnh chữ "Yama" hiện lên mờ tỏ, chắc hẳn đó là con chữ đầu tiên Sadako thực hiện thành công khả năng chụp ảnh bằng ý nghĩ hồi còn nhỏ.

- Hồi còn nhỏ?

Asakawa vẫn chưa hiểu tại sao lại nhất thiết phải là bức ảnh được chụp bằng ý nghĩ hồi còn nhỏ?

- À, là hồi cô ta lên bốn hoặc lên năm. Và sau đó là cảnh hai quân xúc xắc. Sadako hẳn là đã có mặt trong cuộc trình diễn công khai đó và lo lắng quan sát khi mẹ cô ta đoán mặt quân xúc xắc.

- Khoan đã! Yamamura Sadako nhìn thấy rõ những quân xúc xắc lăn trong chiếc bát bằng chì đó!

Cả Asakawa và Ryuji đều nhìn thấy cảnh tượng ấy bằng chính mắt mình. Không thể nào nhầm được.

- Thế thì sao?

- Trong khi đó thì mẹ cô ta, Shizuko, lại không thể thấu thị được.

- Con làm được điều mà mẹ không làm được thì có gì là lạ? Cậu nghe này, tuy lúc ấy Sadako mới lên bảy tuổi, nhưng cô ta có một khả năng gấp bội mẹ mình. Năng lượng ý nghĩ của một trăm người cộng lại cũng không phải là đối thủ của cô ta. Cậu thử nghĩ xem. Cô ta có thể đưa được cả hình ảnh vào trong bóng đèn hình cơ mà. Ti vi phát ra hình ảnh bằng một phương pháp hoàn toàn khác so với nguyên lý cảm quan của phim. Nó tạo ra hình ảnh bằng cách quét lên màn hình 525 dòng tia điện tử. Sadako làm được điều đó. Cô ta có một năng lượng khủng khiếp.

Asakawa vẫn không làm sao hiểu nổi.

- Nếu cô ta có một khả năng ghê gớm đến vậy thì tại sao lại không in lên tấm phim mà tiến sỹ Miura gửi đến một hình ảnh phức tạp hơn?

- Ngốc ơi là ngốc. Cậu nên nhớ rằng mẹ cô ta, Shizuko, đã phải chịu đựng một cuộc đời bất hạnh chỉ vì bị người khác biết được khả năng đặc biệt của mình. Liệu bà ta có muốn để con gái giẫm lên vết xe đổ đó không? Chắc chắn là bà ta đã bắt con gái phải giấu đi khả năng của mình và sống như một người bình thường. Vì thế, Sadako đã điều chỉnh lại cường độ năng lượng để tạo ra một bức hình chẳng có gì đặc biệt.

Hoá ra Yamamura ở lại một mình trong phòng tập sau khi các diễn viên khác đã về hết và ngồi trước chiếc máy thu hình, thứ rất có giá vào thời ấy, là nhằm kiểm tra khả năng của mình. Tất nhiên, cô ta đã rất cảnh giác để người khác không biết được điều này.

- Thế còn bà lão xuất hiện ở cảnh kế tiếp là ai? - Asakawa hỏi.

- Chịu thôi. Có thể bà già ấy đã xuất hiện trong một giấc mơ của Sadako và thì thầm với cô ta điều gì đó giống như một lời tiên tri. Bà ta dùng một thứ thổ ngữ cổ xưa. Chắc cậu cũng để ý, người dân ở đây hầu hết đều nói tiếng phổ thông. Bà ấy đã khá già lão rồi. Có khi sống vào thời Kamakura cũng nên. Mà chẳng biết chừng, bà ta còn có quan hệ gì đó với En-no-Ozunu ấy chứ.

.... Sang năm, cháu sẽ sinh con.

- Lời tiên đoán ấy có đúng không nhỉ?

- À, cái đó hả. Tiếp theo là cảnh thằng bé sơ sinh đúng không nào? Ban đầu tớ cứ tưởng nó là con của Sadako, nhưng khi xem bản fax thì có vẻ như tớ nhầm.

- Cậu cho rằng đó là đứa em trai bị chết sau khi sinh bốn tháng của Sadako?

- Tớ nghĩ là vậy.

- Thế còn lời tiên tri của bà già? Rõ ràng là bà ta đang nói với Sadako. Hay là Sadako có con?

- Không biết. Nếu tin lời bà ta thì cũng có thể là vậy.

- Con ai nhỉ?

- Ai mà biết được? Này, cậu đừng nghĩ rằng cái gì tớ cũng biết. Tớ chỉ nói những điều tớ suy đoán thôi.

Nếu Yamamura Sadako có con thì đứa con đó là con ai và hiện đang làm gì?

Ryuji đột nhiên đứng bật dậy khiến đầu gối đập mạnh vào gầm bàn.

- Tớ thấy đói quá, chắc là sang ngày rồi. Aakawa, đi ăn thôi.

Nói rồi Ryuji vừa lấy tay xoa đầu gối vừa nhanh nhẹn đi về phía cửa. Asakawa không đói, nhưng gã quyết định đi cùng vì có chuyện cần bàn. Ryuji có yêu cầu gã điều tra một việc, nhưng vì không biết bắt đầu từ đâu nên gã vẫn cứ gác lại đấy. Bây giờ gã mới vừa nhớ ra. Đó là cảnh cuối của cuốn băng. Rất có thể đó là Ikuma Heihachiro, bố của Sadako. Nhưng lại có quá nhiều sự thù địch trong ánh mắt của Sadako đối với con người này. Lúc nhìn thấy khuôn mặt ấy trên màn hình, Asakawa cảm thấy một nỗi đau ê ẩm và nặng nề ở sâu trong cơ thể mình, kèm theo một cảm giác ghê tởm dữ dội. Đó là người đàn ông có khuôn mặt gọn gàng và ánh mắt không đến nỗi độc ác, nhưng thật lạ là tại sao gã lại có ác cảm với anh ta. Rõ ràng đấy không phải là ánh mắt mà Sadako dành cho người ruột thịt. Trong những thông tin Yoshino điều tra được cũng không thấy có chỗ nào chứng tỏ rằng Sadako chống đối cha mình. Ngược lại, gã có cảm giác Sadako là một người con hiếu thảo. Nhưng có vẻ như việc tìm ra tung tích của người đàn ông đó là một nhiệm vụ bất khả thi. Khoảng thời gian ngót ngét ba mươi năm hẳn phải làm cho một khuôn mặt biến đổi đi nhiều. Tuy vậy, tính đến mọi khả năng, có khi gã vẫn nên nhờ Yoshino kiếm lấy một tấm ảnh chân dung của Ikuma Heihachiro, và cần phải biết xem quan điểm của Ryuji ra sao về chi tiết này. Nghĩ như thế, Asakawa bước ra ngoài và đuổi theo sau Ryuji.

Tiếng gió thổi ù ù. Ô hoàn toàn không có tác dụng. Asakawa và Ryuji khom người chạy vội về phía quán ăn nhẹ ngay trước cảng Motomachi.

- Uống bia chứ?

Không đợi Asakawa trả lời, Ryuji gọi với về phía người phục vụ: "Cho hai chai bia!"

- Ryuji, mình muốn nói tiếp câu chuyện lúc nãy. Theo cậu, tóm lại thì những hình ảnh trong cuốn băng đó là gì?

- Chịu.

Chẳng buồn ngẩng mặt lên, Ryuji đáp gọn lỏn vì còn mải chén món cơm suất với thịt nướng. Asakawa lấy dĩa xiên một miếng xúc xích và đưa cốc bia lên miệng. Qua ô cửa sổ, gã nhìn thấy cầu cảng. Không một mống người trước phòng bán vé phà Tokai Kisen. Nơi nào cũng vắng lạnh. Những du khách bị kẹt lại trên đảo chắc hẳn đang lo lắng nhìn trời và biển trong đêm tối từ những ô cửa sổ quán trọ.

Ryuji ngẩng mặt lên.

- Lúc sắp chết, trong đầu người ta hiện lên những gì cậu có biết không?

Asakawa đưa ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ về phía đối diện với mình.

- Những hình ảnh để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí sẽ vụt tái hiện như một đoạn phim flash-back...

Asakawa có lần đã đọc được điều này trong cuốn sách của một nhà văn. Trong lúc đánh xe trên một cung đường núi, tác giả bỗng nhiên mất lái khiến cho cả người và xe đều lăn xuống một vực sâu. Vào khoảnh khắc chiếc xe lao ra khỏi đường và văng lên không trung, nhà văn nọ tin rằng mình sẽ chết, và vào cái khoảnh khắc nghĩ như thế, hàng loạt những hình ảnh về cuộc đời ông ta từ quá khứ rào rào lướt qua trước mắt, rõ ràng tới từng chi tiết. Cuối cùng, giống như một kỳ tích, tác giả thoát chết nhưng cái kinh nghiệm mà ông ta trải qua vào giây phút ấy thì vẫn còn nguyên trong trí nhớ.

- Không lẽ cậu định ám chỉ điều đó? - Asakawa hỏi.

Ryuji vẫy người phục vụ và gọi thêm một chai bia nữa.

- Tớ chỉ liên tưởng thế thôi. Vì các cảnh phim trong cuốn băng là những thời khắc mà dòng năng lượng tư duy và ý nghĩ của Sadako hoạt động mạnh nhất. Có thể coi đó là những hình ảnh sâu đậm với cô ta lắm chứ.

- Hiểu rồi, mà này, như thế có nghĩa là...

- Phải, khả năng ấy là rất lớn.

... Yamamura Sadako không còn tồn tại trên cõi đời này nữa?

Và cô ta dùng cách đó để lưu lại trên thế giới này những hình ảnh lẫn lộn lướt qua trong đầu mình vào phút lâm chung?

- Tại sao cô ta lại chết? Rồi cả mối quan hệ giữa người đàn ông ở cuối đoạn băng với Sadako nữa chứ?

- Cậu đừng có cái gì cũng hỏi tớ. Tớ làm sao mà biết được tất cả mọi chuyện.

Asakawa tỏ ra chưa chịu.

- Này, động não một chút đi ông bạn! Cậu quá dựa dẫm vào người khác rồi đấy. Cậu sẽ ra sao nếu tớ có chuyện và cậu sẽ phải một mình đi tìm câu thần chú? - Ryuji nói tiếp.

Không đời nào lại có chuyện ấy. Có chăng chỉ là trường hợp Asakawa chết đi và Ryuji phải tự tìm câu thần chú một mình, chứ ngược lại thì không. Riêng về việc này thì Asakawa tin chắc.

- Lúc nãy có một anh tên là Yoshino gọi điện từ Tokyo đến. Anh ta bảo sẽ gọi lại sau mười phút nữa vì đang ở ngoài. - Hayatsu thông báo khi họ trở về.

Asakawa ngồi chầu chực trước máy điện thoại và cầu mong cho đó là một tin tốt lành. Chuông reo. Yoshino gọi.

- Ban nãy tớ gọi cho cậu mấy lần... - Giọng Yoshino hơi có vẻ trách móc.

- Xin lỗi, em vừa ra ngoài đi ăn.

- Thế, fax đã đến chưa?

Yoshino khẽ đổi giọng. Vẻ trách cứ biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng. Asakawa chợt có linh cảm xấu.

- Vâng, thông tin rất đáng giá. - Nói rồi Asakawa chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. - Sau đấy anh có tìm thấy gì nữa không? Về tung tích của Yamamura Sadako ấy?

Asakawa dồn dập hỏi. Nhưng có một khoảng lặng trước câu trả lời của Yoshino.

- Không xong. Mất dấu rồi.

Nghe thấy vậy, mặt Asakawa méo xệch như sắp khóc. Ryuji thì thích chí quan sát sự biến đổi nhanh chóng từ hy vọng sang tuyệt vọng trên khuôn mặt của một con người. Y ngồi phịch xuống chiếu rồi duỗi thẳng hai chân ra phía khoảng sân trước nhà.

- Anh nói mất dấu nghĩa là sao? - Giọng Asakawa lạc đi.

- Trong đám diễn viên học nghề vào đoàn kịch cùng đợt với Yamamura Sadako có bốn người là có thể liên hệ được. Tớ gọi cho cả bốn nhưng chẳng ai biết được điều gì. Bọn họ, gọi thế thôi chứ cũng xấp xỉ năm mươi cả rồi, đều nhất loạt nói rằng họ không hề trông thấy Yamamura Sadako kể từ khi giám đốc đoàn kịch Shigemori chết. Ngoài ra, không có thêm thông tin nào nữa về Yamamura Sadako.

- Không thể, không thể kết thúc như thế này chứ.

- Nói vậy, cậu đã có cách gì chưa...

- Em sẽ chết vào mười giờ tối mai. Không chỉ có em, mà vợ và con gái em cũng sẽ chung số phận vào mười một giờ sáng ngày Chủ nhật.

Ryuji nói vóng lại từ đằng sau.

- Cậu quên mất tớ rồi à, rõ chán.

Asakawa tiếp tục, không thèm để ý tới câu nói chen ngang của Ryuji.

- Chưa hết cách mà anh. Hẳn là còn có ai đó ngoài mấy tay diễn viên học nghề kia biết được tin tức của Yamamura Sadako chứ. Anh Yoshino, tính mạng của cả gia đình em đang bị đe doạ.

- Đã chắc gì.

- Ý anh là sao?

- Biết đâu sau hạn chót cậu vẫn sống.

- Anh chưa tin phải không?

Asakawa nghĩ tới cảnh tượng mọi thứ trước mắt mình đều trở nên tối mịt.

- Cậu không thể bảo tớ phải tin một trăm phần trăm câu chuyện ấy được.

- Nghe em đi anh Yoshino. - Nói cách nào để thuyết phục được con người này bây giờ? - Tất nhiên, ngay cả em cũng không tin đến một nửa câu chuyện ấy. Câu thần chú là cái gì cơ chứ, thật là ngu ngốc. Nhưng nghe em này Yoshino, giả sử với xác suất viên đạn bay ra là 1/6, anh có dám kề súng vào thái dương mình và bóp cò không? Anh có dám lôi cả gia đình vào một trò ru-lét Nga nguy hiểm đến thế không? Anh không thể đúng không nào? Và tất nhiên là anh sẽ hạ súng xuống rồi quẳng nó đi càng xa càng tốt, như xuống biển chẳng hạn, phải không?

Asakawa nói liền một hơi. Còn Ryuji thì kêu tướng lên ở đằng sau: "Chúng ta ngu quá, ngu quá."

- Cậu im đi! - Asakawa lấy tay bịt ống nghe rồi quay lại nạt Ryuji.

- Có chuyện gì thế? - Yoshino hạ thấp giọng.

- Không, không có gì. Anh Yoshino, giúp em đi. Em chỉ còn có thể trông cậy vào anh...

Ryuji kéo cánh tay Asakawa giữa lúc gã đang nói. Điên tiết, Asakawa hằm hằm quay lại. Nhưng thứ mà gã trông thấy là khuôn mặt nghiêm túc đến bất ngờ của Ryuji.

- Bọn mình ngốc quá. Cả cậu và tớ đều mụ mẫm hết rồi. - Ryuji nói nhỏ.

- Anh chờ em một chút. - Asakawa hạ ống nghe xuống. - Có chuyện gì thế?

- Việc đơn giản thế mà cớ sao chúng ta không nghĩ ra? Cần gì phải lần theo Yamamura Sadako từ quá khứ? Chúng ta có thể làm ngược lại cơ mà. Tớ hỏi cậu: Tại sao lại là ngôi biệt thự B-4? Tại sao lại là Villa Log Cabin? Tại sao lại là Pacific Land Nam Hakone?

Asakawa ngớ người, rồi gã ngộ ra một điều gì đấy. Sau đó, gã trở lại bình tĩnh và đưa ống nghe lên.

- Anh Yoshino.

Yoshino vẫn đang đợi.

- Anh Yoshino, anh gác hướng đoàn kịch lại hộ em. Em có một việc khẩn cấp hơn muốn nhờ anh điều tra. Hình như em đã nói với anh về Pacific Land Nam Hakone rồi thì phải...

- À, tớ có nghe. Câu lạc bộ resort ấy hả?

- Vâng. Theo em nhớ thì mười năm trước người ta xây dựng ở đó một sân golf và gần đây các cơ sở vật chất khác mới được hoàn thiện như là những dịch vụ đi kèm... Em muốn nhờ anh điều tra xem cái gì đã tồn tại ở đó trước khi Pacific Land được xây dựng.

Có tiếng cây bút của Yoshino chạy trên giấy.

- Có cao nguyên chứ còn cái gì nữa?

- Có thể là như thế mà cũng có thể không.

Ryuji lại kéo ống tay áo Asakawa. "Cả bản vẽ nữa. Cậu hiểu chứ? Nếu còn có các kiến trúc khác trước khi Pacific Land được xây dựng, cậu nhớ nhờ anh ta xin cho cái bản vẽ ấy."

Asakawa nói lại với Yoshino y như vậy rồi bỏ máy. Gã vận toàn bộ sức lực vào một ý nghĩ, nhất định Yoshino phải tìm ra manh mối. Phải rồi, vì ai cũng có một năng lượng ý nghĩ.

Thứ Năm, ngày 18 tháng Mười

Gió hơi mạnh, những đám mây trắng trôi là là dưới bầu trời xanh ngắt. Cơn bão số 21 quét qua Bán đảo Boso rồi biến mất ngoài khơi theo hướng đông bắc vào buổi chiều muộn ngày hôm qua. Sau đó, tất cả chỉ là một màu nước biển xanh đến nhức mắt. Một ngày mùa thu nắng đẹp và dịu nhẹ, vậy mà Asakawa đang phải đứng trên boong tàu và ngắm nhìn những con sóng trong tâm trạng một kẻ tử tù sắp bị đem ra hành quyết. Đưa mắt lên, gã trông thấy những đỉnh núi trên cao nguyên Izu chạy thành một đường mềm mại. Cuối cùng thì ngày định mệnh đã đến. Lúc này là mười giờ sáng, còn mười hai tiếng nữa. Chắc chắn thời khắc ấy sẽ đến. Thế là đã sắp một tuần trôi qua kể từ lúc gã xem cuốn băng ở Villa Log Cabin. Dài quá... Gã nghĩ. Tất nhiên, gã cảm thấy dài là bởi chỉ trong vỏn vẹn một tuần lễ gã đã phải trải qua tất cả các cung bậc của nỗi sợ hãi mà những người bình thường có mất cả một đời cũng không thể nào hiểu được.

Asakawa không biết một ngày mắc kẹt trên đảo ấy sẽ có ảnh hưởng thế nào tới vận mệnh của gã. Trên điện thoại, do quá xúc động nên gã đã trách cứ Yoshino vì sự chậm trễ trong việc điều tra, nhưng lúc này, khi bình tĩnh nghĩ lại, gã thấy biết ơn vì thực ra Yoshino đã làm rất tốt. Nếu là gã, biết đâu sự nôn nóng đã chẳng khiến gã điều tra theo một hướng hoàn toàn nhầm lẫn?

... Thế lại may. Cơn bão đã giúp mình.

Asakawa nghĩ thế để khỏi thấy xót xa. Gã đang chuẩn bị tinh thần trước cái chết, để đừng hối hận rằng đáng lẽ mình phải làm thế này chứ không phải thế kia.

Manh mối cuối cùng còn lại là ba trang fax gã đang cầm trên tay. Đó là những thông tin mà Yoshino phải mất nửa ngày để kiếm được và gửi cho gã hôm qua. Quả là đã tồn tại một công trình khác thường trước khi Pacific Land Nam Hakone được xây dựng ở khu vực đó. Tuy nói là khác thường chứ vào thời kỳ đó thì những công trình như thế nhiều nhan nhản. Ấy là một trại điều dưỡng lao.

Ngày nay, lao là căn bệnh mà có lẽ không còn mấy ai thấy sợ khi nhắc đến, tuy nhiên, không hề quá khi nói rằng ta có thể bắt gặp cái tên này trong mọi cuốn tiểu thuyết thời tiền chiến. Động cơ để Thomas Mann viết nên Núi thiêng (Tên tiếng Đức là Der Zauberberg. Tác phẩm này được Thomas Mann hoàn thành năm 1924 và được coi là một trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất của nền văn học Đức thế kỷ 20) là vi khuẩn lao và cảm hứng khiến Kajii Motojiro (Tiểu thuyết gia Nhật Bản (1901-1932). Các tiểu thuyết của ông chủ yếu lấy cảm hứng từ căn bệnh lao của mình) ngân lên những khúc ca thanh thản về sự tàn lụi của đời mình cũng chính là vi khuẩn lao. Tuy nhiên, với việc tìm ra streptomycin vào năm 1944 và hydrazides vào năm 1950, bệnh lao đã không còn cái hương vị văn học bấy lâu và trở thành một căn bệnh truyền nhiễm hạng bét. Từ triều Đại Chính đến Chiêu Hoà, số người chết vì bệnh lao mỗi năm lên tới hai trăm nghìn người, tuy vậy con số này đã đột ngột giảm xuống từ sau Thế chiến. Mặc dầu vậy, vi khuẩn lao chưa hề biến mất. Mỗi năm, vi khuẩn này vẫn cướp đi mạng sống của năm nghìn người.

Vào thời kỳ bệnh lao hoành hành dữ dội nhất, để điều trị căn bệnh này người ta cần phải được nghỉ ngơi giữa một môi trường yên tĩnh và bầu không khí trong lành. Theo đó, tất cả các trại điều dưỡng lao đều được xây dựng trên vùng núi cao nhưng cùng với sự tiến bộ của phương pháp điều trị khoa học, số lượng bệnh nhân lao giảm dần và người ta buộc lòng phải thay đổi chức năng của những trại điều dưỡng này. Nghĩa là nếu không kết hợp với các chuyên khoa khác như khoa nội, khoa đường ruột hay khoa ngoại thì tình hình kinh doanh sẽ không được đảm bảo. Vào giữa thập niên 70, trại điều dưỡng Nam Hakone cũng phải đối mặt với yêu cầu này. Thế nhưng, tình thế lúc ấy lại vô cùng khó khăn. Vì nó ở vào một vị trí mà giao thông quá ư bất tiện. Trong trường hợp mắc lao, thời gian từ lúc nhập viện cho tới khi ra viện là rất dài, vì thế giao thông không trở thành vấn đề đáng ngại. Tuy nhiên, đó lại là đòn chí mạng giáng vào bất cứ ý định nào muốn biến nó thành một bệnh viện đa khoa. Và như thế, trại điều dưỡng Nam Hakone bị đóng cửa vào năm 1972.

Thế rồi nó được Pacific Resort Club, tập đoàn chuyên săn lùng các địa điểm xây dựng sân golf và khu resort để mắt tới. Năm 1975, Pacific Resort mua lại một dải cao nguyên Nam Hakone bao gồm cả khu đất cũ của trại điều dưỡng lao và bắt tay ngay vào công việc xây dựng sân golf. Sau đó, họ lần lượt hoàn thiện các khu biệt thự để bán, khách sạn, bể bơi, câu lạc bộ thể thao ngoài trời, sân tennis và các dịch vụ nghỉ dưỡng khác. Và cho đến tháng tư năm nay, tức là cách đây nửa năm, Villa Log Cabin được hoàn thành.

- Chỗ đấy thế nào? - Vừa mới còn ở trên boong vậy mà không biết từ lúc nào Ryuji đã ngồi xuống cạnh Asakawa.

- Chỗ nào?

- Pacific Land Nam Hakone ấy.

Gã nhớ ra là Ryuji chưa từng đến đó.

- Cảnh đêm rất đẹp.

Âm thanh của những trái bóng tennis đập binh binh dưới ánh đèn vàng vọt giữa một không gian mà cảm giác về sự sống rất mờ nhạt lại vang lên trong tai gã.

... Bầu không khí đó từ đâu ra? Có bao nhiêu người đã bỏ mạng ở khu trại điều dưỡng ấy?

Vừa nghĩ vậy, Asakawa vừa mường tượng lại khung cảnh mỹ lệ của Numazu và Mishima trải rộng trong đêm dưới chân gã.

Asakawa đổi tờ fax đầu tiên xuống dưới rồi trải rộng tờ thứ hai và thứ ba lên đùi mình. Tờ thứ hai là sơ đồ phân bố các khu nhà của trại điều dưỡng, còn tờ thứ ba là hình hài hiện tại của trại điều dưỡng này: toà nhà ba tầng đỏm dáng được dùng làm trung tâm thông tin và nhà hàng ăn uống của Pacific Land Nam Hakone. Đó chính là toà nhà mà Asakawa đã xăng xái bước vào và hỏi một cậu bồi bàn về vị trí của Villa Log Cabin sau khi bất ngờ tấp xe ngay trước cửa. Asakawa hết nhìn tờ này rồi lại đến tờ kia. Cái dòng chảy của gần ba mươi năm đang hiện lên thành những hình vẽ. Nếu không lấy con đường lượn theo sườn núi làm chuẩn, gã không thể nào xác định được đâu đã từng là đâu trong quá khứ. Asakawa vừa hình dung ra quang cảnh thực tế trong óc vừa lần theo tấm bản đồ được vẽ trên tờ thứ hai để xem đã từng có cái gì tồn tại ở nơi mà ngày nay là Villa Log Cabin. Mặc dù không thể chỉ ra được vị trí một cách rõ ràng nhưng bằng cách xếp trùng hai tờ fax lên nhau, Asakawa nhận thấy rằng chẳng có gì ở khu vực của Villa Log Cabin cả. Chỉ có những bụi cây um tùm bao phủ sườn dốc bên khe núi.

Asakawa quay trở lại với tờ fax đầu tiên. Ngoài sự biến đổi từ trại điều dưỡng Nam Hakone thành Pacific Land Nam Hakone, còn một thông tin quan trọng nữa: Nagao Jotaro, năm mươi bảy tuổi. Đó là một bác sỹ tư kinh doanh phòng khám khoa nội và khoa nhi ở Atami. Nagao làm bác sỹ tại trại điều dưỡng Nam Hakone trong năm năm từ 1962 đến 1967. Ấy là vào cái thuở ông ta vẫn còn trẻ, lúc vừa mới kết thúc chương trình bác sỹ nội trú xong. Những bác sỹ làm việc tại trại điều dưỡng Nam Hakone thời đó bây giờ chỉ còn lại hai người là Tanaka Yozo, đang sống với gia đình người con gái ở Nagasaki, và Nagao Jotaro. Viện trưởng và các bác sỹ khác đều đã qua đời. Nếu muốn có được thông tin về trại điều dưỡng Nam Hakone thì chỉ còn cách tìm đến chỗ bác sỹ Nagao. Tanaka Yozo thì già rồi, tuổi cũng ngấp nghé tám mươi, vả lại bọn họ lấy đâu ra thời gian để mà xuống tận Nagasaki.

Asakawa đã van vỉ Yoshino tìm cho gã một nhân chứng sống, bất kể là ai. Yoshino phải kiềm chế lắm để khỏi trút lên gã một cơn bực tức và cuối cùng thì cũng tìm ra được cái tên của bác sỹ Nagao. Yoshino đã gửi cho gã tên và địa chỉ cùng với một tiểu sử rất thú vị liên quan tới tay bác sỹ này. Tại sao Yoshino lại quan tâm tới điều ấy? Có thể là vì trong lúc điều tra anh ta đã tình cờ nghe được rồi tiện tay chép vào một cách không chủ ý. Làm việc tại trại điều dưỡng từ năm 1962 đến năm 1967, chưa hẳn Nagao đã hoàn thành sứ mệnh của người thầy thuốc một cách tận tụy suốt năm năm ấy. Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng Nagao đã từng từ một người đi chữa bệnh biến thành một kẻ bị chữa bệnh và được chuyển sang khu cách ly trong vòng hai tuần. Mùa hè năm 1966, do bất cẩn Nagao bị nhiễm virus đậu mùa từ một bệnh nhân trong lúc tới thăm khu cách ly ở trên núi. May mắn thay, vì được chủng đậu vài ba năm trước nên không có chuyện gì to tát xảy ra, căn bệnh qua đi với các triệu chứng nhẹ như đậu nổi không nhiều, cũng không bị sốt lần thứ hai. Mặc dầu vậy, để tránh lây nhiễm sang người khác, ông ta buộc phải điều trị trong tình trạng cách ly. Điều thú vị là nhờ sự kiện đó mà tên tuổi của Nagao được xuất hiện trên các tài liệu y khoa. Bởi vì ông ta là bệnh nhân đậu mùa cuối cùng ở Nhật Bản. Không hiểu điều ấy có giá trị ở mức độ nào giữa cái bối cảnh mà sách Guiness đã ghi lại vô vàn các kỷ lục khác nhau như ngày nay, nhưng chắc chắn Yoshino phải cảm thấy rất thích thú. Bệnh đậu mùa, cái tên này đang dần trở thành một tử ngữ đối với thế hệ của Asakawa và Ryuji.

- Ryuji, cậu đã bao giờ bị đậu mùa chưa? - Asakawa hỏi.

- Cậu điên à? Làm gì còn thứ đó nữa. Chúng bị tuyệt diệt rồi.

- Tuyệt diệt?

- Con người đã xoá sạch chúng bằng trí tuệ của mình. Đậu mùa không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Đúng như lời Ryuji, virus đậu mùa gần như đã biến mất khỏi hành tinh vào năm 1975 nhờ những chiến dịch tiêm phòng vắc-xin triệt để của Tổ chức Y tế Thế giới. Và tất nhiên, người ta còn lưu giữ tên tuổi của bệnh nhân đậu mùa cuối cùng trên thế giới. Đó là một thanh niên người Somalia bị nổi đậu vào ngày 26 tháng Mười năm 1977.

- Virus đã hoàn toàn bị tiêu diệt? Cậu nghĩ là có thể làm được điều đó à?

Không am hiểu về virus, nhưng Asakawa luôn bị ám ảnh bởi cái ấn tượng rằng, dù con người có không ngừng giết chúng thì chúng vẫn cứ thay hình đổi dạng và tồn tại dai dẳng.

- Virus ấy à, chúng là một thứ nằm ở giữa giới hạn của sự sống và phi sự sống. Thậm chí còn có thuyết cho rằng bản chất của chúng là các gen di truyền trong tế bào người. Người ta không biết được chúng sinh ra từ đâu và bằng cách nào. Duy chỉ có một điều chắc chắn, đó là chúng có quan hệ chặt chẽ với quá trình hình thành và tiến hoá của sự sống.

Ryuji xoè rộng bàn tay đang đan sau gáy. Mắt y long lanh.

- Asakawa này, cậu không thấy kỳ thú à? Việc gen di truyền trong tế bào tách ra và trở thành một sinh vật khác ấy. Có khi, tất cả những gì là tương phản đều bắt nguồn từ một gốc cũng nên. Như ánh sáng và bóng tối chẳng hạn, trước vụ nổ lớn hẳn là chúng đã chung sống với nhau rất hoà thuận. Thiên thần và quỷ sứ cũng thế. Tóm lại, quỷ sứ chẳng qua chỉ là cách mà người ta gọi một thiên thần bị tha hoá chứ gốc gác thì giống nhau. Đàn ông và đàn bà cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Chúng ta vốn là loài lưỡng tính và ban đầu chúng ta cùng mang trên cơ thể mình cả bộ phận sinh dục đực và bộ phận sinh dục cái giống như giun đất và sên trần. Cậu không thấy đó mới là hiện thân của sức mạnh và vẻ đẹp tuyệt đối à?

Nói rồi Ryuji cười hềnh hệch: "Vì đỡ phải mất công làm tình mà, hề hề."

Asakawa nhìn chằm chằm vào mặt Ryuji như muốn hỏi, có cái gì đáng cười ở đây nhỉ?

... Ai dám bảo một sinh vật vừa đực vừa cái là hoàn hảo chứ.

- Ngoài ra còn có loại virus nào bị tuyệt diệt nữa không?

- À, nếu cậu quan tâm đến vậy sao không về Tokyo mà tra cứu?

- Nếu mà về được.

- Hề hề, đừng lo. Sẽ về được thôi.

Vào lúc đó, con thuyền cao tốc chở Asakawa và Ryuji vừa đi được đúng nửa chặng đường từ đảo Oshima tới Ito. Nếu đáp máy bay thì cả hai đã có thể về được Tokyo sớm hơn, nhưng vì họ muốn ghé qua chỗ Nagao Jotaro ở Atami nữa nên họ quyết định đi thuyền.

Bánh xe đu quay của công viên Korakuen đã hiện ra trước mắt. 10:50, thuyền cập cảng đúng như dự kiến. Asakawa chạy vội về phía bãi đỗ xe khi vừa bước xuống khỏi cầu thang.

- Này, làm gì mà cuống lên thế.

Ryuji đủng đỉnh theo sau. Phòng khám của Nagao nằm ở ngay gần ga Kinomiya. Asakawa sốt ruột chờ đợi Ryuji bước vào trong xe, thế rồi gã cho xe chạy thẳng về hướng thị trấn Atami đầy những dốc và đường một chiều.

- Này, có khi chính quỷ sứ đã nhúng tay vào vụ này cậu ạ.

Ryuji nói với bộ mặt nghiêm túc khi vừa vào xe. Asakawa thì không có thì giờ để đáp lại vì còn mải nhìn biển báo trên đường. Ryuji tiếp.

- Quỷ sứ luôn hiện diện trên thế gian này dưới những bộ dạng khác nhau. Cậu có bao giờ nghe nhắc đến trận dịch hạch đã tràn qua hầu khắp các nước Châu Âu vào nửa cuối thế kỷ 14 chưa? Gần một nửa dân số đã thiệt mạng. Cậu có tin được không? Thử tưởng tượng xem, nếu mất đi một nửa, dân số Nhật Bản sẽ chỉ còn sáu mươi triệu. Tất nhiên, có một nghệ sỹ thời đó đã ví dịch hạch với quỷ sứ. Bây giờ cũng thế thôi, AIDS đáng bị gọi là quỷ sứ thời hiện đại lắm chứ? Nhưng tớ muốn nói với cậu rằng, quỷ sứ sẽ không đời nào đẩy con người tới chỗ diệt vong. Vì sao ấy à? Vì nếu con người không còn thì chúng cũng không còn. Giống như virus ấy, chúng sẽ không thể tồn tại được nếu vật chủ của chúng là tế bào bị huỷ hoại. Nhưng mà ngược lại, con người đã đẩy virus đậu mùa tới chỗ tuyệt diệt. Mà có thật không nhỉ? Có thật là con người làm được việc đó không?

Ngày nay, người ta không thể nào tưởng tượng ra nổi sự đáng sợ của bệnh đậu mùa, căn bệnh đã từng hoành hành khắp thế giới và được liệt vào hàng có tỷ lệ tử vong cao nhất. Ngay cả ở Nhật Bản, bệnh này cũng là nguồn gốc của rất nhiều tín ngưỡng và mê tín do sự đau đớn mà nó gây ra. Xa xưa, người ta tin rằng kẻ gieo rắc căn bệnh này chính là Thần Đậu mùa. Liệu con người có thể đẩy các vị thần, hay nói đúng hơn là quỷ sứ, tới bờ vực của sự diệt vong? Đó chính là mối hoài nghi ẩn chứa trong câu hỏi của Ryuji.

Asakawa không hề nghe câu chuyện của Ryuji. Ở một xó xỉnh trong đầu, gã thắc mắc tại sao y lại nói chuyện ấy vào lúc này. Còn thì gã phải tập trung toàn bộ thần kinh để đừng có nhầm đường và để làm sao có thể tới được phòng khám Nagao một cách nhanh nhất.

Sau khi rẽ vào một con ngõ nhỏ trước ga Kinomiya, họ tới một ngôi nhà mái bằng dưới hiên có treo tấm biển đề "Phòng khám Nagao, Khoa nội, Khoa nhi". Asakawa và Ryuji dừng lại một lát trước cửa. Nếu họ không lấy được thông tin gì từ Nagao thì coi như tại thời điểm đó thời gian đã hết. Thời gian không còn đủ dài để xoay sang một hướng mới. Nhưng rốt cuộc họ sẽ nghe được những gì? Chắc gì Nagao còn nhớ được cái sự kiện, có thể đã xảy ra hoặc không, về Yamamura Sadako với trại điều dưỡng Nam Hakone. Trừ Tanaka Yozo, các đồng nghiệp khác của ông ta ở trại điều dưỡng Nam Hakoen đều đã hưởng thiên mệnh. Tất nhiên họ có thể tìm ra được một vài cái tên trong số các y tá hồi đó, nhưng bây giờ thì đã muộn.

Asakawa nhìn đồng hồ. 11:30. Còn hơn mười tiếng nữa. Tới lúc này bỗng nhiên Asakawa lại ngập ngừng không muốn đẩy cửa.

- Cậu làm gì thế, mau vào đi.

Ryuji đẩy lưng Asakawa. Y không hiểu tại sao Asakawa lại do dự sau một hồi cuống cuồng phóng xe tới đây. Vì Asakawa thấy sợ. Gã sợ niềm hy vọng cuối cùng đổ vỡ và mọi cơ may sống sót sẽ tuột khỏi tay gã. Ryuji đi lên trước và mở cửa.

Có một chiếc ghế băng ngồi được ba người kê sát mép tường trong căn phòng chờ nhỏ hẹp. Thật hay là không có khách nào đến khám. Ryuji cúi người ngó qua ô cửa đăng ký và hỏi một nữ y tá trung tuổi đẫy đà.

- Xin lỗi chị, cho tôi gặp bác sỹ một chút được không?

Bà y tá ngước lên khỏi cuốn tạp chí rồi thong thả nói:

- Các anh tới khám bệnh?

- Không ạ, chúng tôi có việc muốn hỏi bác sỹ.

Bà y tá gấp cuốn tạp chí lại, nhướng mày lên và đeo kính.

- Các anh có việc gì?

- Thì chúng tôi có chuyện muốn hỏi một chút.

Asakawa sốt ruột thò mặt ra từ sau lưng Ryuji.

- Bác sỹ có ở đây không ạ?

Bà y tá lấy hai tay giữ gọng kính rồi lần lượt nhìn hai người.

- Xin các anh cho biết các anh có việc gì.

Giọng nói của bà ta gay gắt. Ryuji và Asakawa đứng thẳng người dậy.

- Để cho một bà y tá thế này ngồi ở bàn đăng ký thì lấy đâu ra khách... - Ryuji nói, cố tình để bà ta nghe thấy.

- Anh kia nói gì?

... Chọc tức mụ ta lúc này thật chẳng hay. Asakawa nghĩ vậy rồi cúi đầu xuống. Đúng lúc ấy thì cánh cửa buồng khám bật mở và Nagao xuất hiện trong bộ bờ-lu trắng.

- Có việc gì thế?

Tuy bị hói hoàn toàn nhưng trông Nagao trẻ hơn tuổi năm mươi bảy của mình nhiều. Ông ta cau mày nghi ngại nhìn hai gã đàn ông đang đứng ở lối vào.

Asakawa và Ryuji đồng thời ngoái đầu về phía có giọng nói của Nagao, thế rồi, đúng cái khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, cả hai bỗng cùng à lên một tiếng.

... Chưa biết chừng Nagao lại có được thông tin về Yamamura Sadako. Không hề đùa. Nhìn một cái là biết ngay.

Như có dòng điện chạy qua đầu, cảnh phim cuối cùng trong đoạn băng đã ăn sâu vào trí óc Asakawa lập tức hiện lên. Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của một người đàn ông đang thở phì phò được quay cận cảnh, đôi mắt vằn máu. Trên bả vai có một vết thương đang mở toang hoác, máu từ vết thương nhỏ xuống mắt và che kín võng mạc. Cái cảm giác nghẹt thở dữ dội như có ai đè lên ngực và khuôn mặt người đàn ông ẩn đầy sát khí. Khuôn mặt ấy chính là Nagao, đang đứng đây trước mặt gã. Asakawa không thể nhìn nhầm dù cho ông ta đã già đi.

Asakawa và Ryuji đưa mắt nhìn nhau. Ryuji chỉ Nagao rồi bắt đầu cười.

- Ha ha ha, trò chơi sắp sửa thú vị rồi đây. Chà chà, thật không ngờ lại được hạnh ngộ tại nơi này...

Nagao khó chịu ra mặt với cái lối hai gã đàn ông không hề quen biết đang nhìn mình. "Có việc gì, hai anh kia!", ông ta lớn tiếng. Ryuji không thèm để ý đến điều đó sấn sổ bước về phía Nagao và tóm chặt ve áo. Nagao cao hơn Ryuji những mười xăng-ti-mét. Ryuji kéo sát tai Nagao về phía miệng mình bằng đôi cánh tay lực lưỡng, rồi sau đó, trái ngược hẳn với sức mạnh kinh hồn của đôi cánh tay, y hỏi bằng một giọng nhát gừng, dịu dàng và chậm rãi.

- Ba mươi năm trước, ông, đã làm gì, Yamamura Sadako?

Cần phải mất vài giây để câu nói có thể đi được vào đầu Nagao. Ông ta đảo mắt khắp nơi như đang lục lại quá khứ. Thế rồi cái ký ức không thể quên kia vừa thức giấc thì sức lực cũng tuồn tuột rời bỏ ông ta. Ryuji xốc cái cơ thể đang mất dần ý thức của Nagao lên rồi dựa vào tường. Không phải Nagao thấy choáng váng vì ký ức. Mà bởi một nỗi sợ hãi không tên đã chạy khắp cơ thể khi trong óc ông ta chợt loé lên câu hỏi: "Tại sao một thằng cha căng chú kiết mới ba mươi tuổi lại biết được chuyện này?"

- Bác sỹ! - Bà y tá Fujimura kêu lên lo lắng.

- Thế nào, ta nghỉ trưa thôi chứ?

Ryuji đưa mắt ra hiệu với Asakawa. Asakawa kéo tấm rèm trước cửa để những người tới khám khỏi vào trong.

- Bác sỹ!

Fujimura không biết phải xử trí ra sao, bà ta lóng ngóng chờ lệnh bác sỹ. Thần kinh của Nagao thì đang căng ra như dây đàn để nghĩ cách đối phó.

Con mụ ngồi lê đôi mách này mà biết hết chuyện thì còn gì là thể diện. Nghĩ vậy, Nagao giả bộ điềm nhiên nói.

- Cô Fujimura, đến giờ nghỉ trưa rồi. Cô có thể đi ăn.

- Nhưng, thưa bác sỹ...

- Tôi đã bảo cô cứ đi đi, không cần lo cho tôi.

Tự dưng có hai kẻ lạ mặt bước vào rồi thì thầm điều gì đó với bác sỹ thế là bác sỹ bỗng nhiên chóng mặt và suýt nữa thì té xỉu... Chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nên Fujimura vẫn cố nán lại. Chỉ khi Nagao quát lớn "Cô có đi ngay không!", bà ta mới giật nảy mình và lao ra khỏi cửa.

- Tốt rồi, ta nói chuyện nhé.

Ryuji bước vào buồng khám và Nagao theo sau hệt như một bệnh nhân vừa được thông báo đã mắc bệnh ung thư.

- Tôi xin lưu ý bác sỹ một điều đó là không được nói dối. Tôi và người này đã tận mắt chứng kiến và biết tất cả.

Ryuji chỉ sang Asakawa rồi đưa ngón tay đó lên mắt mình.

- Chuyện đó thật vớ vẩn.

... Bọn chúng nói đã chứng kiến? Không đời nào. Trong khu rừng ấy làm gì có ai. Và thử nhìn xem lúc đó chúng bao nhiêu tuổi...

- Ông không tin cũng phải thôi. Nhưng mà này, bọn này biết rất rõ cái mặt ông đấy.

Ryuji đột nhiên đổi giọng.

- Thôi được, ta hãy nói về đặc điểm trên người ông vậy. Bên vai phải của ông vẫn còn một vết sẹo. Thế nào, có đúng không?

Nagao tròn mắt, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập. Ryuji ngừng lại một lúc đủ lâu rồi nói tiếp.

- Để tôi nói cho ông biết tại sao ông lại có vết thương ở vai nhé! - Ryuji trườn đầu về phía trước và đưa miệng tới chỏm vai của Nagao. - Ông đã bị Yamamura Sadako cắn. Như thế này. Đúng không? - Ryuji há miệng rồi giả vờ ngoạm xuống chiếc áo bờ-lu.

Răng Nagao càng đập mạnh hơn, ông ta đang cố gắng diễn đạt một điều gì đó nhưng hai hàm răng không ăn khớp nhau nên không bật được thành lời.

- Ông nắm được vấn đề rồi chứ? Nghe đây, bọn này sẽ không nói những chuyện ông kể với bất kỳ ai. Bọn này hứa. Chỉ có điều, bọn này muốn biết tất cả những gì đã xảy ra với Yamamura Sadako.

Mặc dù không thể nghĩ ngợi bình thường được nữa, song Nagao vẫn cảm thấy có cái gì đó thiếu logic. Nếu đã chứng kiến sự việc ấy rồi thì còn cần gì phải tới hỏi mình nữa? Mà gượm đã, bản thân cái việc nhìn thấy đã là phi lý. Làm gì có chuyện nhìn thấy được. Hồi ấy có khi bọn chúng còn chưa ra đời nữa là. Vậy thì nghĩa là sao? Rốt cuộc bọn chúng nói đã nhìn thấy cái gì? Càng nghĩ càng mâu thuẫn khiến cho cái đầu của Nagao nhức nhối như muốn nổ tung.

- Hề hề hề...

Ryuji vừa cười vừa nhìn Asakawa. Đôi mắt y nói lên tất cả. Làm cho hắn sợ đến thế thì có gì mà không phun ra hết.

Quả thế, Nagao bắt đầu kể. Bản thân ông ta cũng không hiểu vì đâu mà mình lại nhớ đến từng chi tiết như vậy. Thế rồi trong khi kể, ngay cả các cơ quan cảm giác trên khắp người Nagao cũng bắt đầu nhớ lại sự hưng phấn khi ấy. Cái cảnh tượng ấy, hơi nóng, làn da, tiếng ve, mùi mồ hôi và cỏ, rồi cả cái giếng cũ...

"Nguyên nhân nào đã khiến tôi gây ra chuyện ấy? Có thể là vì cơn sốt và cơn đau đầu đã làm tôi mất đi khả năng tự chủ. Triệu chứng ấy chính là triệu chứng sơ nhiễm của bệnh đậu mùa sau khi đã bước qua thời kỳ ủ bệnh, nhưng tôi không tin rằng mình lại mắc một căn bệnh như thế. May mà không một ai trong trại bị lây nhiễm và không có gì hệ trọng xảy ra, chứ nếu các bệnh nhân lao trong trại mà mắc phải loại virus này thì tôi còn hổ thẹn đến tận bây giờ."

"Đó là một ngày nóng bức. Tôi phát hiện ra một lỗ thủng lớn bằng đồng xu trên tấm phim chụp cắt lớp vùng ngực của một bệnh nhân mới nhập viện. Thế rồi tôi bảo với anh ta: "Anh cứ xác định là sẽ mất một năm" và viết kết luận vào tờ phiếu khám bệnh mà chắc chắn anh ta sẽ phải nộp cho công ty. Làm xong những việc đó tôi đi ra ngoài vì không thể nào chịu đựng được nữa, song việc hít thở không khí bên ngoài cũng chẳng hề giúp cho tôi bớt cơn đau đầu. Mặc dầu vậy, cuối cùng tôi vẫn quyết định bước xuống những bậc cấp bằng đá bên cạnh nhà điều trị để trốn vào dưới bóng râm trước sân trại. Đúng lúc ấy tôi phát hiện ra một cô gái trẻ đang đứng tựa mình vào một thân cây và nhìn xuống dưới núi. Cô ta không phải là bệnh nhân ở đây. Cô ta tên là Yamamura Sadako, con gái Ikuma Heihachiro, cựu phó giáo sư đại học T, người đã nhập viện từ rất lâu trước khi tôi vào làm việc ở đây. Tôi nhớ rất rõ cái tên ấy vì họ của hai bố con không giống nhau. Suốt một tháng đó Yamamura Sadako thường xuyên lui tới trại điều dưỡng Nam Hakone, nhưng hầu như cô ta không mấy khi ở bên người cha và cũng không buồn hỏi các bác sỹ về tình trạng của cha mình. Cô ta chỉ gây cho tôi một cảm giác rằng cô ta tới đây là để thưởng ngoạn cảnh non xanh núi thúy của vùng cao nguyên này. Tôi ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười và bắt chuyện với cô ta: "Bố em thế nào rồi?", nhưng cô ta lắc đầu tỏ ý không muốn nghe về bệnh tình của cha mình. Mặc dầu vậy, cô ta biết chắc cha mình sắp chết. Tôi đoán được điều đó qua cách nói của cô ta. Chính xác hơn cả sự tiên lượng của các bác sỹ, cô ta biết trước rằng cha mình sẽ ra đi."

"Cứ như thế, tôi ngồi bên cạnh Sadako và hỏi chuyện cuộc sống, gia đình cô ta, rồi bỗng nhiên tôi nhận ra rằng cơn đau đầu dữ đội đã dịu đi tự lúc nào. Nhưng thay vào đó là cảm giác rạo rực kỳ lạ kèm theo một cơn sốt. Một nguồn sinh lực không rõ từ đâu bừng bừng hun nóng dòng máu trong tôi. Tôi kín đáo quan sát gương mặt Sadako. Tôi luôn ngạc nhiên rằng tại sao lại có một khuôn mặt phụ nữ hoàn hảo đến thế trên cõi đời này. Tôi không hiểu thước đo của vẻ đẹp nằm ở đâu, song bác sỹ Tanaka, người lớn hơn tôi những hai mươi tuổi, cũng nói như vậy. Ông bảo rằng ông chưa từng gặp một người con gái nào đẹp hơn Yamamura Sadako. Cuối cùng thì tôi cũng thắng được cơn khó thở vì sốt, tôi khẽ đặt tay lên vai cô ta và bảo: Chúng ta ra một chỗ râm mát hơn nói chuyện nhé."

"Sadako gật đầu và chuẩn bị đứng dậy không một chút nghi ngờ. Thế rồi trong lúc khom người định đứng dậy, tôi đã vô tình nhìn thấy bầu vú xinh xắn bên trong tấm áo cánh màu trắng của Sadako. Sao mà trắng quá! Đồng thời với ý nghĩ ấy, tôi cảm thấy một cơn chấn động mạnh như thể toàn bộ đầu óc mình đang bị nhuộm trong một màu sữa đục và mọi khả năng suy nghĩ bình thường đều biến mất."

"Cô ta lấy tay giũ giũ lớp bụi đang bám trên chiếc váy dài mà không hề để ý thấy sự rạo rực trong tôi. Cái cử chỉ ấy mới ngây thơ và đáng yêu làm sao."

"Giữa tiếng ve như trút, chúng tôi đi mãi vào trong cánh rừng rậm rạp. Hai chân tôi cứ thế bước theo một hướng mà không cần định rõ nơi cần đến. Mồ hôi chảy dọc sống lưng, tôi cởi tấm áo sơ mi ra và chỉ còn độc một chiếc may ô trên người. Tiến theo lối mòn do thú rừng để lại, chúng tôi bắt gặp một ngôi nhà cũ kỹ nằm trên bờ dốc của một khe núi. Có lẽ phải hơn mười năm rồi không có người ở. Vách tường bằng gỗ đã bắt đầu mục nát và mái nhà thì có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Bên kia ngôi nhà là một cái giếng, vừa nhìn thấy nó cô ta đã kêu lên: "Ôi, khát nước quá!" rồi chạy về phía đó. Cô ta cúi người xuống để ngó vào trong. Chỉ cần nhìn qua cũng biết được nó là một cái giếng bỏ hoang. Rồi đến tôi cũng chạy về phía cái giếng. Không phải vì tôi muốn nhìn xuống giếng. Thứ mà tôi muốn ngắm chính là bầu vú của Sadako lúc cô ta đang cúi người. Tôi chống hai tay lên thành giếng và nhìn thấy nó từ một khoảng cách rất gần. Một luồng khí lạnh ẩm ướt bốc lên từ dưới lòng đất tối đen phả vào mặt tôi, nhưng hoàn toàn không đủ để xua đi sự thôi thúc của cơn thèm khát. Tôi không hiểu sự thôi thúc ấy từ đâu ra. Dường như cơn sốt của bệnh đậu mùa đã làm chức năng tự kiềm chế mất tác dụng... Tôi xin thề là trước đó tôi chưa bao giờ bị cám dỗ bởi một cơn dục vọng nào như thế."

"Tôi bất giác đưa tay ra và chạm phải một bộ ngực căng tròn. Cô ta giật mình ngẩng lên. Thế rồi trong đầu tôi có cái gì đó vỡ tung. Ký ức sau đấy thật mơ hồ, thứ mà tôi còn nhớ được chỉ là những hình ảnh đứt đoạn. Lúc tỉnh lại, tôi nhận thấy mình đang đè Sadako xuống đất. Tôi đã vén vạt áo của cô ta lên đến tận ngực, rồi... ký ức của tôi bị xóa nhòa cho tới khi tôi gặp phải một sự phản kháng dữ dội và bị cắn mạnh vào vai phải. Cảm giác nhức nhối đã đưa tôi về với thực tại, tôi thấy máu từ vai mình nhỏ xuống mặt cô ta. Máu tràn vào mắt khiến cô ta lúc lắc cái đầu sang hai bên. Tôi để cho cơ thể mình hòa cùng cái cử động nhịp nhàng ấy. Không hiểu bộ mặt mình lúc này ra sao? Và Sadako đang nhìn tôi với ánh mắt như thế nào? Trong con mắt cô ta, chắc hẳn tôi phải là một con thú dữ... Nghĩ vậy, tôi kết thúc mọi chuyện."

"Vẫn giữ nguyên ánh mắt dữ dội chiếu vào tôi khi hành vi đồi bại của tôi đã chấm dứt, Sadako chống chân lên trong tư thế nằm ngửa rồi khéo léo dùng hai khuỷu tay chậm chạp rê người về phía sau. Tôi nhìn cái cơ thể ấy thêm một lần nữa, vì ngỡ rằng mình nhìn nhầm. Để mặc tấm váy màu ghi nhàu nhĩ rối bời trên bụng và không buồn giấu đi bộ ngực trần, Sadako cứ thế lùi lại phía sau. Dưới ánh nắng đang chiếu xuống khoảng giữa hai bắp đùi, một đùm thịt nhỏ màu đen lồ lộ hiện ra. Tôi đưa mắt nhìn lên trên, vẫn là bầu vú tuyệt đẹp. Tôi lại đưa mắt nhìn xuống, dưới vùng xương mu được bao phủ bởi một lớp lông là hai tinh hoàn đã có sự phân giống và trưởng thành rõ rệt."

"Nếu không phải là bác sỹ, có khi tôi đã bủn rủn cả người vì quá kinh ngạc. Tôi biết chứng bệnh này qua các bức hình minh họa trong sách giáo khoa. Hội chứng tinh hoàn nữ hóa. Hội chứng này cực kỳ hiếm gặp nên tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra mình sẽ nhìn thấy nó bên ngoài sách vở và lại trong một bối cảnh như vậy. Người mắc bệnh hội chứng tinh hoàn nữ hóa, một dạng của lưỡng giới giả nam, có hình thái cơ thể hoàn toàn là nữ, nhưng mặc dù có vú, âm vật và các môi, âm đạo nhưng hầu hết không có tử cung. Nhiễm sắc thể giới tính của những người mắc hội chứng này là XY nên thực chất họ là nam giới, song không hiểu sao, họ bao giờ cũng rất đẹp."

"Yamamura Sadako vẫn nhìn xoáy vào tôi. Bởi có lẽ đấy là lần đầu tiên bí mật về cơ thể của cô ta bị một người khác ngoài gia đình mình nhìn thấy. Tất nhiên, cho tới trước đó cô ta vẫn còn là trinh nữ. Tôi tìm cách biện minh cho hành vi đồi bại của mình rằng, thử thách ấy là hoàn toàn cần thiết cho cuộc sống trong tương lai của cô ta. Thế rồi đột nhiên có một tiếng nói chui vào đầu tôi.

... Ta sẽ giết mi!

Lập tức, bằng thứ thần giao cách cảm mà cô ta truyền tới tôi, tôi linh cảm được rằng lời cảnh báo với một ý chí sắc nhọn ấy không phải là trò đùa. Không có thời gian dành cho bất cứ sự nghi ngờ nào, thể xác tôi tiếp nhận điều đó như một sự thật hiển nhiên. Nếu không ra tay trước thì chính mình sẽ bị giết. Bản năng phòng vệ của cơ thể ra lệnh cho tôi. Một lần nữa, tôi chồm lên người cô ta, nắm lấy chiếc cổ nhỏ bé bằng hai bàn tay rồi dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên đó. Thật ra là lần này cô ta gần như không chống cự. Cô ta nhắm mắt lại thanh thản tựa như đang muốn chết và để mặc cho sức lực từ từ thoát ra khỏi người mình."

"Không kịp kiểm tra xem cô ta đã tắt thở hay chưa, tôi bế cô ta lên và tiến về phía cái giếng. Ngay cả khi ấy, tôi cũng cảm thấy như hành động của mình đã đi trước ý chí. Nghĩa là, ban đầu tôi bế cô ta lên không phải với mục đích thả cô ta xuống giếng, mà ý định ấy chỉ nảy ra khi cái miệng giếng hình tròn đen ngòm bất chợt đập vào mắt, đúng lúc tôi vừa xốc cái cơ thể đó lên. Tôi cảm thấy như mọi thứ đều đã được sắp sẵn cho mình vậy. Mà không, nói đúng hơn thì đó là cái cảm giác như tôi đang bị sai khiến bởi một ý nghĩ không phải của mình. Tôi mặc nhiên biết được điều gì sẽ xảy ra sau đó và nghe thấy một giọng nói ở sâu trong tai bảo rằng hiện thực này là một giấc mơ."

"Không thể thấy được gì khi nhìn từ trên xuống vì đáy giếng tối om. Tôi biết rằng nước rất cạn qua mùi đất bốc lên. Tôi buông tay. Thân thể Yamamura Sadako trượt theo thành giếng và chìm vào lòng đất sau khi rơi tùm xuống đáy nước. Tôi cố nhìn cho tới lúc mắt mình quen với bóng tối mà vẫn không hề thấy bóng dáng của cái xác ấy đâu. Mặc dầu vậy, tôi không thể nào xua đi được nỗi lo sợ nên đã quyết định dùng đất đá để chôn vùi cô ta vĩnh viễn. Nhưng khi vừa ném được một vốc đất đầy và năm, sáu hòn đá xuống, tôi bỗng không thể tiếp tục được nữa. Âm thanh trầm đục của những tảng đá rơi vào người Sadako vang lên từ đáy giếng đã kích thích trí tưởng tượng của tôi. Tôi xót xa khi nghĩ tới cái thân hình đẹp đến bệnh hoạn ấy đang bị những tảng đá hủy hoại. Tôi biết mình mâu thuẫn. Tôi vừa muốn tiêu diệt cái cơ thể ấy đi vừa không muốn làm tổn thương nó."

Asakawa đưa ra trước mặt Nagao một tờ fax. Đó là sơ đồ bản vẽ của Pacific Land Nam Hakone.

- Cái giếng ấy nằm ở đâu? - Asakawa sấn sổ hỏi.

Phải khó khăn để Nagao hiểu được ý nghĩ của bản vẽ, nhưng khi cho ông ta biết nhà hàng ăn uống nằm trên vị trí của trại điều dưỡng trước đây thì ông ta dần dần lấy lại được sự thông thổ của mình.

- Tôi nghĩ nó ở đây. - Nagao chỉ vào một địa điểm áng chừng trên đó.

- Không sai chút nào. Chính là khu vực Villa Log Cabin. - Asakawa đứng dậy và nói. - Nào, ta đi thôi!

Nhưng Ryuji vẫn thong thả.

- Chưa phải vội. Chúng ta vẫn còn có vài việc cần làm rõ với bố già này. À mà, ông gọi cái hội chứng gì gì ấy là gì nhỉ...

- Hội chứng tinh hoàn nữ hóa.

- Đàn bà bị hội chứng ấy có đẻ được con không?

Nagao lắc đầu.

- Không thể.

- Tôi muốn xác nhận lại một việc. Ấy là lúc cưỡng bức Sadako, ông đã mắc bệnh đậu mùa rồi đúng không?

Nagao gật đầu.

- Thế thì người mắc bệnh đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản phải là Yamamura Sadako chứ hả?

Trước lúc chết, đúng là virus đậu mùa đã xâm nhập vào cơ thể Sadako. Nhưng cô ta đã chết ngay sau đó. Virus không thể tồn tại nếu vật chủ bị tiêu diệt. Nên không thể nói rằng cô ta đã bị nhiễm. Không đáp lại vì không biết phải trả lời ra sao, Nagao chỉ còn cách cụp mắt xuống để tránh cái nhìn của Ryuji.

- Còn làm gì thế, mau đi thôi! - Asakawa đứng ngoài cửa giục Ryuji.

- Chúc vui vẻ, đồ chết tiệt!

Ryuji lấy ngón tay trỏ búng vào mũi Nagao rồi đuổi theo sau Asakawa.

Không thể đưa ra một lời giải thích thật logic, nhưng bằng kinh nghiệm có được qua những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình tẻ nhạt, Asakawa cảm thấy rằng, một khi câu chuyện đã tiến triển theo hướng này thì họ cần phải hành động theo một cách thức truyền thống. Có một nhịp độ nhất định trong những diễn biến của câu chuyện. Nghĩa là, mặc dù họ không cố ý đi tìm chỗ ẩn náu của Yamamura Sadako, nhưng giữa lúc đang loay hoay thì mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ, cả cái tai họa giáng xuống đầu cô ta và nơi cô ta bị vùi lấp. Vì vậy, lúc nghe Ryuji nói: "Có cửa hàng ngũ kim nào lơn lớn thì cậu dừng xe lại cho tớ", cái niềm tin cho rằng Ryuji cũng nghĩ giống mình đã làm Asakawa yên tâm. Asakawa vẫn chưa hình dung ra công việc ấy sẽ vất vả nhường nào. Nếu cái giếng cũ vẫn chưa bị lấp kín thì việc tìm ra nó ở xung quanh Villa Log Cabin là không hề khó. Và khi đã xác định được vị trí của cái giếng thì việc đưa hài cốt của Yamamura Sadako lên cũng dễ như trở bàn tay. Gã thấy mọi thứ đều đơn giản, mà bởi vì gã muốn nghĩ như thế. Một giờ chiều, ánh nắng hắt lên con đường dốc chói chang. Chính cái khung cảnh thanh bình của khu phố vào một ngày thường và cái chói chang đã làm mờ đi trí tưởng tượng của gã. Asakawa quên mất rằng, dù chỉ dưới độ sâu bốn năm mét, song cái đáy giếng chật hẹp lại là một thế giới hoàn toàn khác so với mặt đất tràn trề ánh nắng.

Asakawa đạp phanh lúc nhìn thấy tấm biển của cửa hàng ngũ kim Nishizaki. Nhìn những chiếc thang gấp và máy cắt cỏ dựng ngoài mặt tiền, gã chắc mẩm rằng có thể mua được mọi thứ cần thiết ở đây.

- Cậu thấy cần cái gì thì mua.

Nói rồi Asakawa chạy về phía bốt điện thoại gần đó. Gã dừng lại trước cửa rồi rút ra một tấm thẻ điện thoại từ trong ví.

- Này, không phải lúc để cậu buôn điện thoại đâu đấy.

Lời phàn nàn của Ryuji không tới được tai Asakawa, Ryuji lẩm bẩm một mình rồi đi vào trong cửa hàng, y lần lượt lượm từng thứ một: dây thừng, xô, xẻng, bánh xe ròng rọc, đèn rọi...

"Có thể đây sẽ là cơ hội cuối cùng để được nghe giọng nói của hai mẹ con", cơn nóng ruột ấy đã thôi thúc gã. Vì gã thừa hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Chín tiếng là thời hạn cuối cùng của gã. Asakawa cắm thẻ điện thoại vào và bấm số nhà vợ ở Ashikaga. Người nhấc ống nghe là ông bố vợ.

- Con Asakawa đây ạ, bố gọi Shizu và Yoko hộ con được không?

Ngay lập tức đòi vợ và con đến nghe máy mà không một lời hỏi thăm bố vợ quả thật là vô lễ. Nhưng gã không còn thời gian để lo lắng tới tâm trạng của bố vợ. Ông đang định nói điều gì đó nhưng đã ngay lập tức quay sang gọi Shizu và Yoko, có vẻ như ông hiểu được tình thế cấp bách của gã. Thật may mắn vì không phải mẹ vợ gã cầm máy trước. Nếu là bà, gã sẽ phải thể hiện một màn chào hỏi dài lê thê và khó lòng mà tìm được cơ hội để chấm dứt.

- Vâng, em nghe đây.

- Shizu à?

Gã thấy nhớ giọng nói của vợ quá.

- Anh đang ở đâu?

- Atami. Em thế nào?

- Không, cũng bình thường thôi. Yoko quấn ông bà ngoại lắm.

- Con có ở đấy không?

Gã nghe thấy con. Nó vẫn chưa nói được thành lời, chỉ là những âm thanh bập bập. Có tiếng nó đang ra sức trèo lên đùi mẹ để đòi bố.

- Yoko, pa pa đây.

Shizu áp ống nghe vào tai Yoko.

- Pặp... pặp... pặp...

Đấy là âm thanh mà gã nghe được. Hẳn là con gái gã muốn gọi pa pa. Tiếng hổn hển và tiếng cọ sát của miệng và má con bé vào ống nghe còn lớn hơn cả tiếng nó nói. Nhưng có lẽ chính vì thế mà gã cảm thấy con gái ở gần hơn. Gã bỗng thấy ngực mình nhói lên, gã muốn ngay lập tức rời bỏ nơi này để về ôm lấy Yoko.

- Chờ pa pa nhé Yoko! Pa pa sẽ đi píp píp về đón con.

- Thật không anh? Bao giờ thì anh về?

Shizu đã nghe máy từ lúc nào.

- Chủ nhật. Phải rồi. Chủ nhật anh sẽ thuê ô tô, chúng ta sẽ lái xe đi Nikko chơi rồi về nhà.

- Ôi, thật hả anh? Yoko ơi, thích quá, pa pa hứa sẽ đưa mẹ con mình đi chơi vào Chủ nhật đấy.

Gã thấy trong tai nóng bừng. Liệu lời hứa ấy có nên không? Bác sỹ không bao giờ được phép làm cho bệnh nhân hy vọng thái quá, để giảm nhẹ cảm giác bị sốc về sau.

- Anh sắp giải quyết xong vụ việc ấy chưa?

- Sắp xong rồi.

- Khi nào mọi chuyện kết thúc, anh phải kể lại cho em nghe từ đầu đấy nhé. Anh hứa rồi đấy.

Gã đã hứa với vợ là sẽ kể hết mọi chuyện khi xong việc, nhưng bù lại, cô không được hỏi gì hết. Vợ gã đã làm đúng như lời gã dặn.

- Này, cậu định nói đến bao giờ đấy?

Có tiếng Ryuji từ đằng sau. Quay đầu lại, Asakawa thấy y đang mở cốp xe và quẳng món đồ lề mua được vào trong.

- Anh sẽ gọi điện lại sau. Tối nay thì chắc là không được.

Asakawa đưa tay lên phím ngắt. Gã chỉ cần ấn xuống là điện thoại mất tín hiệu. Gã không hiểu mình gọi điện thoại để làm gì. Chỉ để nghe giọng vợ con hay là để thông báo một điều gì đó quan trọng hơn? Nhưng dù cho gã có kéo dài cuộc trò chuyện ra cả tiếng đồng hồ, thì khi dập máy rồi, chắc chắn gã sẽ lại tiếc rằng mình vẫn chưa nói được một nửa điều muốn nói. Rốt cuộc là chẳng khác gì nhau. Asakawa đặt tay lên phím ngắt, thả lỏng người. Đằng nào thì tất cả cũng sẽ kết thúc vào mười giờ đêm nay. Mười giờ đêm nay...

Đường lên núi giữa trưa, ánh nắng làm nhoà đi cái khung cảnh quái đản của đêm hôm trước khiến Pacific Land Nam Hakone phảng phất bầu không khí của một cao nguyên rất đỗi bình thường. Tiếng bóng tennis nghe cũng căng hơn. Những trái bóng vun vút lao qua lưới với thứ âm thanh khô khốc chứ không phải cái dư âm binh binh kéo dài. Núi Phú Sỹ trắng mờ trước mặt. Những mái nhà kính trồng rau nằm rải rác dưới chân núi ánh lên màu bạc.

Buổi chiều một ngày thường, Villa Log Cabin không có khách. Chắc chỉ có vào thứ Bảy, Chủ nhật và đợt nghỉ hè, khu biệt thự cho thuê này mới kín phòng. Hôm nay, ngôi biệt thự B-4 còn trống. Để mặc cho Ryuji hoàn tất thủ tục, Asakawa mang hành lý vào và thay sang một bộ cánh nhẹ hơn.

Asakawa đưa mắt nhìn căn phòng hồi lâu. Vào cái đêm cách đây một tuần, gã đã bán sống bán chết bỏ chạy khỏi ngôi nhà ma ám này. Thậm chí, trong lúc cố nhịn cơn buồn nôn để chạy vào toilet, tý nữa thì gã đã vãi cả ra quần... Và gã vẫn còn nhớ như in dòng chữ viết nghịch ngợm gã nhìn thấy bên cạnh lúc quỳ xuống bồn cầu. Asakawa mở cửa toilet. Vẫn là dòng chữ ấy ở vị trí ấy.

Hơn hai giờ. Hai người đi ra ban công, vừa nhìn xuống những bụi cỏ quanh đó vừa ăn chỗ cơm hộp mua trên đường. Sự nôn nóng suốt từ lúc gặp bác sỹ Nagao đến giờ bỗng trở nên nguôi ngoai. Dù ở bất kỳ tình huống gấp gáp nào, bao giờ cũng có lẫn những khoảng thời gian trôi đi chậm chạp như thế này. Không ít lần Asakawa chợt nhận ra rằng, mình đã lãng phí thời gian quý giá, vào những giây phút thơ thẩn ngồi ngắm cà phê nhỏ xuống từ ống xi-phông mặc cho thời hạn nộp bản thảo đang đến gần.

- Phải chén cho đẫy cái đã. - Ryuji nói.

Y đã mua hai phần cơm hộp cho hai người. Asakawa có vẻ không đói, chốc gã lại dừng đũa và chăm chú quan sát căn phòng. Như nghĩ ra điều gì đó, gã hỏi Ryuji.

- Này, chúng ta phải làm rõ xem chúng ta sẽ làm gì chứ?

- Tìm ra rồi thì làm gì?

- Mang về cho yên nghỉ ở Sashikichi.

- Vậy thì câu thần chú là... mong muốn đó của Sadako?

Ryuji và đầy một mồm cơm, thong thả nhai và nhìn mông lung vào một điểm. Qua vẻ mặt ấy có thể thấy rằng ngay bản thân y cũng chưa hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của mình. Asakawa bỗng thấy sợ. Gã cần một chỗ bấu víu chắc chắn cho cái cơ hội cuối cùng. Gã không thể làm lại.

- Đó là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được vào lúc này.

Ryuji nói vậy rồi quăng hộp cơm rỗng ra ngoài.

- Thế cậu nghĩ sao về khả năng Sadako muốn chúng ta trả thù kẻ đã giết mình?

- Nagao Jotaro? Cậu muốn nói rằng nếu chúng ta khử hắn đi thì Yamamura Sadako sẽ yên lòng ấy à?

Asakawa nhìn thật sâu vào đáy mắt Ryuji ngõ hầu tìm ra được tâm địa thật của y. Biết đâu, Ryuji sẽ giết tay bác sỹ Nagao để cứu mạng mình trong trường hợp việc mang hài cốt Sadako về an táng ở Sashikichi cũng không cứu được gã? Như thế, gã chỉ là một viên đá thử của Ryuji.

- Thôi, cậu dẹp cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. - Ryuji cười. - Cậu nên nhớ, nếu Sadako hận Nagao thật thì hắn đã chẳng còn sống đến bây giờ.

- Đúng là cô ta hoàn toàn có cái sức mạnh ấy.

- Vậy tại sao cô ta lại bị Nagao giết một cách dễ dàng như thế?

- Không biết. Nhưng cậu nên nhớ, cô ta chỉ toàn trông thấy sự chết chóc và thất bại của những người thân thiết xung quanh mình. Việc cô ta lặn mất tăm khỏi đoàn kịch cũng là một thất bại. Hơn nữa, cô ta lại biết được cái chết của người bố đang đến gần khi tới thăm cô ta ở trại điều dưỡng lao.

- Ý cậu là những người yếm thế thì không căm thù kẻ giết mình?

- Không, nói đúng ra là chính Sadako đã điều khiển ý nghĩ của bố già Nagao. Tức là cô ta đã tự sát bằng cách mượn tay Nagao.

Có vô số những động cơ khiến cô ta muốn tự sát: người mẹ đã nhảy xuống miệng núi lửa Mihara, người cha đang sắp chết vì bệnh lao, giấc mơ trở thành diễn viên tan vỡ, dị tật cơ thể bẩm sinh... Trên thực tế, cô ta không nghĩ đến việc tự sát mới là lạ. Shigemori, người sáng lập ra đoàn kịch Hisho đuợc Yoshino đề cập đến trong bản fax, đã chết vì trụy tim ngay ngày hôm sau, sau khi đột nhập vào căn hộ của Sadako nhân cơn say. Việc Sadako giết Shigemori bằng một năng lực đặc biệt là gần như không thể chối cãi. Sadako có một khả năng như thế. Cô ta có thể trừ khử một hoặc hai người đàn ông một cách dễ dàng mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Thế thì tại sao Nagao lại vẫn sống? Mâu thuẫn ấy sẽ không được giải quyết nếu không giả định rằng cô ta tự sát bằng cách điều khiển ý nghĩ của Nagao.

- Được rồi, cứ cho là Sadako tự sát đi, nhưng tại sao cô ta lại để mình bị cưỡng dâm trước khi chết? Cậu đừng có nói với tớ cái điều ngu ngốc kiểu như cô ta không muốn phải ân hận vì chết mà chưa được phá trinh đấy.

Asakawa dằn mặt trước. Nó khiến Ryuji rơi vào thế bí. Bởi vì đúng là y định nói như thế thật.

- Chẳng lẽ như thế là ngu ngốc?

- Cậu bảo sao?

- Không muốn chết trong khi vẫn còn trinh chẳng lẽ lại là điều ngu ngốc đến thế? - Ryuji vặn lại với một bộ mặt nghiêm túc đáng kinh ngạc. - Nếu là tớ thì tớ thấy tiếc. Vì tớ không muốn chết trong tình trạng đồng trinh.

Chẳng có vẻ gì là Ryuji, Asakawa thấy thế. Gã không thể giải thích được một cách đầy lý lẽ, nhưng cả lời nói và nét mặt đều không giống với Ryuji chút nào.

- Cậu nói nghiêm chỉnh đấy chứ? Nhưng đàn ông và đàn bà khác nhau đấy. Đặc biệt là trong trường hợp của Sadako.

- Hề hề, tớ đùa thôi. Tóm lại là Sadako không muốn bị hãm hiếp. Rõ là như thế rồi. Vì có ai tự muốn mình bị làm nhục bao giờ đâu? Thực tế là cô ta đã cắn một nhát vào vai Nagao đến lòi cả xương ra còn gì. Có lẽ ý muốn được chết mới chỉ bất chợt nảy ra với cô ta ngay sau khi bị giở trò, và trong lúc không nghĩ ngợi gì, cô ta đã sai khiến Nagao Jataro làm việc đó...

- Nhưng như vậy thì ắt hẳn cô ta phải căm thù Nagao chứ? Cậu giải thích sao đây?

Asakawa vẫn chưa bằng lòng với lập luận của Ryuji.

- Cậu quên rồi à? Nên hiểu rằng sự căm thù của Yamamura hướng vào cả đám đông dư luận chứ không phải vào bất kỳ một cá nhân cụ thể nào. So với sự giận dữ ấy, lòng căm ghét Nagao chả đáng gì.

Nếu cô ta căm thù số đông, thì câu thần chú sẽ là gì?... Giết người hàng loạt.

Giọng nói trầm đục của Ryuji cắt ngang dòng suy nghĩ của Asakawa.

- Dẹp thôi. Thà mau mau đi tìm Sadako còn hơn là ngồi đấy mà nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có Sadako mới trả lời được mọi bí ẩn.

Uống cạn lon trà Ô Long, Ryuji đứng dậy, ném chiếc lon rỗng xuống triền dốc.

Đứng trên sườn dốc thoai thoải, hai người nhìn lướt qua những lùm cỏ dưới chân. Ryuji ấn liềm vào tay Asakawa rồi hất cằm về phía vạt đồi bên trái ngôi biệt thự B-4. Có vẻ như Ryuji muốn gã dọn cỏ để kiểm tra địa hình. Asakawa đứng chùng chân, vung liềm theo một đường vòng cung song song với mặt đất và cắt cỏ.

Theo lời kể thì gần ba mươi năm về trước đã từng có một ngôi nhà cũ và một cái giếng trước sân ở chỗ này. Asakawa vươn thẳng lưng. Nếu là gã, gã sẽ cất nhà ở đâu? Nghĩ thế, Asakawa đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Chắc chắn gã sẽ chọn một nơi có tầm nhìn đẹp. Đấy là lý do duy nhất để dựng nhà ở đây. Vậy thì chỗ nào là đẹp nhất? Asakawa vừa căng mắt nhìn xuống những khu nhà kính trồng rau ở tít dưới chân núi vừa thay đổi vị trí để xem xét sự biến đổi của cảnh sắc. Nhưng nhìn từ góc độ nào thì quang cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy. Tuy nhiên, để làm nhà thì miếng đất của ngôi biệt thự A-4 nằm kế bên B-4 là thích hợp nhất. Rất dễ nhận thấy rằng chỉ có địa điểm ấy là bằng phẳng khi nhìn từ bên cạnh. Asakawa bỏ ra khoảng giữa A-4 và B-4 rồi cắt cỏ và dùng bàn tay để kiểm tra mặt đất.

Asakawa không có ký ức nào về việc kín nước từ giếng. Thậm chí, gã còn nhớ rằng gã chưa bao giờ được chạm vào giếng. Không biết cái giếng ở vùng núi này có hình dạng ra sao? Nước có phun ra từ trong mạch không? Gã chợt nhớ tới cái đầm lầy nằm lọt giữa những gốc cây cao cách đó vài trăm mét theo hướng đông về phía khe núi. Gã không thể tập trung tư tưởng một cách tốt nhất. Gã không biết phải nghĩ gì trong khi tiến hành công việc vào những lúc như thế này. Gã cảm thấy máu bốc lên đầu. Gã nhìn đồng hồ, gần ba giờ. Còn bảy tiếng nữa là kết thúc. Mình cứ làm những việc như thế này liệu có kịp không? Nghĩ thế càng khiến tư duy của gã rối loạn hơn. Gã không thể nắm bắt được hình ảnh của cái giếng. Có cái gì ở cái giếng cũ? Chắc chắn là có những tảng đá được xây theo một đường hình tròn. Nhưng nhỡ nó bị phá huỷ và bị lấp dưới những lớp đất rồi thì sao? Ôi không, nếu như vậy thì không kịp. Bọn gã làm sao mà đào lên được. Thế rồi gã lại nhìn đồng hồ. Đúng ba giờ. Cổ họng gã đã lại khô khốc mặc dù trước đó gã đã uống hết gần nửa lít trà Ô Long trên ban công. Hãy đi tìm mô đất, hãy đi tìm những tảng đá, có giọng nói vang lên trong tâm trí gã. Asakawa chọc xẻng vào một đụn đất nhô lên. Sự dồn nén liên tục của thời gian, máu làm thần kinh gã rệu rã, nhưng ngược lại, chính vì thế mà gã không cảm thấy nhọc. So với lúc ngồi ăn cơm hộp trên ban công, thời gian đang trôi đi theo một cách hoàn toàn khác. Tại sao gã lại cuống cả lên khi vừa mới bắt tay vào việc? Liệu gã có nên làm cái công việc này? Trong khi còn có bao nhiêu thứ khác phải làm.

Ngày xưa, đã có lần gã từng đào một cái hang vào vách đất. Có lẽ vào năm lớp bốn hay lớp năm gì đó. Ha ha ha, Asakawa bật cười yếu ớt vì gã chợt nhớ ra kỷ niệm đó.

- Này, cậu đang làm cái khỉ gì vậy?

Asakawa ngẩng mặt lên vì giật mình trước giọng nói của Ryuji.

- Cậu làm gì từ nãy đến giờ thế hả? Lại còn chui rúc vào tận chỗ này... Sao không tìm rộng ra nữa?

Asakawa há hốc mồm ngẩng lên nhìn Ryuji. Ánh nắng chiếu lại từ sau lưng khiến khuôn mặt Ryuji tối sầm. Thế rồi những giọt mồ hôi rịn ra từ khuôn mặt đen ấy rỏ tong tỏng xuống chân. Gã đang làm gì ở đây ư? Có một cái hố nhỏ trên mặt đất ngay trước mắt gã, do chính gã đào.

- Cậu định đào bẫy sập chắc?

Ryuji vừa thở mạnh vừa nói. Asakawa nhíu mày định nhìn đồng hồ.

- Không phải nhìn đồng hồ liên tục như thế, đồ ngốc!

Ryuji gạt tay Asakawa đi. Sau khi lườm gã một hồi, Ryuji thở dài, ngồi xổm xuống rồi ôn tồn thì thầm với gã.

- Cậu nghỉ ngơi một lát đi.

- Làm cóc gì có thời gian.

- Tớ bảo cậu phải bình tĩnh hiểu chưa? Cuống quít lên chỉ có mà công cốc.

Ryuji đẩy nhẹ vào ngực Asakawa đang ngồi xổm khiến gã mất thăng bằng bật ngửa ra sau và chổng hai chân lên trời.

Asakawa tìm cách ngồi dậy.

- Cấm cử động! Nằm im! Đừng có tốn sức vào những việc vô ích.

Ryuji giữ chặt chân trên ngực Asakawa cho tới lúc gã thôi giãy giụa. Asakawa nhắm mắt và từ bỏ ý định chống cự. Sức nặng của bàn chân Ryuji rời xa khỏi cơ thể gã. Gã khẽ mở mắt, gã nhìn thấy Ryuji đang guồng mạnh đôi chân ngắn ngủn để vòng về phía bóng râm dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Bước chân Ryuji như nói với gã điều gì đó. Bỗng nhiên, linh cảm về việc sẽ tìm thấy cái giếng ở một nơi không xa khiến cơn sốt ruột của gã nguôi ngoai.

Asakawa chẳng buồn động đậy ngay cả khi Ryuji đã đi rồi. Gã dang rộng chân tay nhìn trời. Mặt trời chói chang. Gã thấy ngán ngẩm vì tinh thần của mình quá ư mềm yếu so với Ryuji. Gã không còn đủ tự tin để giữ nổi mình khi mỗi giây phút của bảy giờ còn lại trôi qua. Lúc này, gã nên tuân theo mọi mệnh lệnh của Ryuji. Quên cái tôi đi và đặt mình dưới sự chỉ huy của một người có tinh thần dẻo dai là tốt nhất. Tự đánh mất mình chính là cách để ta thoát khỏi nỗi sợ. Hãy chôn mình xuống đất và hòa làm một với thiên nhiên! Ý nguyện của Asakawa dường như đã chạm được tới Đấng Tối cao. Một cơn buồn ngủ dữ dội kéo đến khiến gã mất dần ý thức. Thế rồi, trong khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, gã mơ thấy mình đang cho Yoko đi tàu bay giấy, và cùng lúc, gã nhớ lại cái kỷ niệm hồi tiểu học và gã đã một lần nhớ tới ban nãy.

Ở cuối thị trấn nơi Asakawa lớn lên có một cái sân vận động thuộc quyền quản lý của tư nhân, bên dưới vách đất cạnh đó là một đầm lầy có rất nhiều tôm càng. Hồi còn học tiểu học, Asakawa thường hay cùng chúng bạn ra đầm lầy ấy bắt tôm. Ngày hôm đó, vách đất màu đỏ nhô lên sừng sững cạnh đầm lầy dưới nắng xuân như khiêu khích. Chán cái việc cứ phải ngồi buông cần câu xuống mặc nước, Asakawa bỗng nhiên muốn đào một cái hang vào trong vách đất gần như dốc đứng đang bị mặt trời chiếu tới. Đất sét rất mềm, chỉ cần dùng mảnh ván xắn vào là đất rơi xuống chân lả tả. Thấy thế, lũ bạn cũng kéo tới nhập hội. Ba đứa hay là bốn đứa gì đó. Như thế là vừa đủ để đào một cái hang. Nếu nhiều hơn ngần ấy thì vướng víu vì đầu đứa này sẽ đập phải đầu đứa kia, còn nếu ít hơn thì công việc của mỗi đứa sẽ thêm phần nặng nhọc.

Sau một giờ đồng hồ, cả bọn đào được một cái hang vừa đủ một đứa chui lọt. Chúng tiếp tục đào. Có một đứa trong bọn đòi về vì chúng đang trên đường về nhà. Chỉ có Asakawa đầu têu ra trò đó là im lặng đào tiếp. Thế rồi khi mặt trời sắp lặn, cái hang đã lớn tới mức tất cả lũ trẻ ở đó đều có thể khom người chui vừa. Asakawa ôm gối khúc khích cười cùng chúng bạn. Việc cuộn mình ngồi trong hang đất sét cho chúng cái cảm giác như được trở thành người nguyên thuỷ Mikkabi mà chúng vừa học trong tiết lịch sử.

Thế rồi một khuôn mặt lấp mất cửa hang. Asakawa không thể nhìn rõ nét mặt vì ánh nắng chiều sắp tắt đang chiếu lại từ phía sau lưng làm cho nó đen thủi, tuy thế thì Asakawa vẫn nhận ra bà hàng xóm năm nay đã xấp xỉ năm mươi tuổi sống ở cạnh nhà.

- Sao lại đào hố ở đây? Các cháu mà bị chôn sống là bác sợ lắm đấy.

Bà hàng xóm vừa ngó vào trong vừa nói vậy. Asakawa và hai đứa kia đưa mắt nhìn nhau. Tuy mới học tiểu học, song bọn chúng cũng nhận ra sự kỳ lạ trong cách nhắc nhở của bà ta. Thay vì nói: "Các cháu thôi đi, nguy hiểm lắm" thì bà ta lại bảo: "Các cháu mà bị chôn sống ở đây thì những người sống gần nhà như bác sẽ rất sợ, nên phải thôi đi". Bà ta chỉ nghĩ đến mình. Hề hề hề, Asakawa quay sang lũ bạn cười. Khuôn mặt đen sẫm của bà hàng xóm chẹn ở cửa hang như một nhân vật trong kịch bóng.

Khuôn mặt Ryuji đột nhiên chèn lên khuôn mặt bà hàng xóm.

- Ái chà, vẫn nằm ễnh ra từ nãy đến giờ cơ à? Thần kinh có vẻ cứng cáp hơn rồi đấy. Đồ con khỉ, nhăn nhăn nhở nhở cái gì thế?

Gã bị Ryuji đánh thức. Mặt trời đang ngả dần xuống đường chân trời đằng tây, theo sát sau đó là bóng chiều chạng vạng. Thân mình và khuôn mặt Ryuji chắn ngang ánh sáng yếu ớt từ phía tây khiến chúng còn đen hơn trước.

- Cậu lại đây một chút.

Sau khi lôi cổ Asakawa dậy, Ryuji im lặng luồn xuống dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Asakawa cũng đi theo. Phía dưới ban công, ở giữa những cây cột đỡ của ngôi biệt thự B-4 là vách ngăn bằng gỗ. Trên đó, có một tấm đã bị bật ra. Ryuji thò tay vào giữa khe hở và dùng hết sức giật mạnh. Tấm ván kêu đánh rắc rồi bị tước thành một đường chéo. Nội thất trong phòng hiện đại là thế, vậy mà vách tường gỗ che một phần gầm nhà dưới hiên lại cẩu thả tới mức có thể dùng tay phá vỡ một cách dễ dàng. Thì ra những chỗ không ai để mắt tới là toàn đồ rẻ tiền. Ryuji đưa đèn rọi vào bên trong, rồi hất hàm ý bảo Asakawa: "Nhìn đi!". Asakawa ghé mắt dòm vào trong qua khe hở. Chỗ đèn rọi tới có một cái ụ nhô lên nằm chếch về phía Tây so với tâm nhà. Nhìn kỹ, gã thấy phía ngoài là một mặt cong vẫn còn nguyên những hình tảng đá như lúc vừa xây xong. Có một nắp đậy bằng bê tông ở bên trên, cỏ mọc tua tủa vô tội vạ từ các khe đá và mạch vữa xi măng. Ngay lập tức, Asakawa hiểu ra rằng có cái gì ở phía trên. Phòng khách của ngôi biệt thự. Còn máy thu hình và bộ đầu video thì được đặt ngay phía trên cái miệng giếng hình tròn. Thì ra một tuần trước, Yamamura Sadako đã giấu mình ở đây và theo dõi gã từ một khoảng cách gần như thế này.

Ryuji lần lượt dỡ từng tấm ván cho tới lúc lỗ hổng trên vách tường lớn bằng một thân người. Hai người chui qua rồi bò về phía miệng giếng. Ngôi biệt thự được xây trên sườn dốc vì thế càng bò lên sàn nhà càng thấp và ngột ngạt. Gầm nhà tuy tối nhưng dù sao cũng vẫn đủ dưỡng khí, vậy mà Asakawa lại thấy khó thở. Đất ở đây lạnh hơn bên ngoài. Asakawa biết rất rõ cái công việc sẽ phải làm. Mặc dù biết rõ song gã vẫn chưa thấy sợ. Nhưng, trên đầu gã mới chỉ là sàn nhà mà gã đã thấy khó thở. Vậy nhỡ gã phải chui xuống đáy giếng, một nơi còn tăm tối hơn nhiều, thì sao? Làm gì có chuyện nhỡ... Để kéo xác Yamamura Sadako lên, gần như chắc chắn gã phải chui xuống giếng.

- Ê, giúp tớ một tay. - Ryuji cất tiếng.

Ryuji nắm lấy đầu cốt sắt lòi ra từ miếng vỡ của chiếc nắp đậy và cố lôi nó về phía chân dốc, nhưng lực kéo không đủ mạnh vì sàn nhà quá thấp. Cho dù có thể nâng được tạ đòn nặng 140kg nhưng điểm tựa không vững đã cướp đi của Ryuji nửa phần sức lực. Asakawa vòng lên phía trên rồi nằm ngửa người ra đất. Sau đó, gã tỳ hai tay vào cột, giữ chắc thân mình và đạp mạnh cái nắp bằng hai chân. Tiếng bê tông và đá nghiến vào nhau ken két. Asakawa và Ryuji hò nhau bắt nhịp. Cái nắp dịch chuyển. Bao nhiêu năm rồi miệng giếng mới mở ra? Nó bị đóng lại từ khi nào? Từ khi Villa Log Cabin được xây dựng? Từ khi Pacific Land Nam Hakone ra đời? Hay từ hồi vẫn còn trại điều dưỡng lao? Gã chỉ có thể đoán được khoảng thời gian mà miệng giếng bị bịt lại qua cái vết tiếp giáp rất kín giữa tấm bê tông và những viên đá, và qua cái âm thanh ken két như tiếng khóc than khi chúng tách khỏi nhau. Không thể là nửa năm hay hai năm. Dài nhất cũng phải đến hai mươi lăm năm. Nhưng nói gì thì nói, miệng giếng cuối cùng cũng hé mở. Ryuji thọc xẻng vào và bẩy thử.

- Khi nào tớ ra hiệu thì cậu đè cả người lên cán xẻng nghe không!


Đọc tiếp: Ring - Vòng tròn ác nghiệt - Phần 8
Home » Truyện » Truyện Ma » Ring - Vòng tròn ác nghiệt
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM