Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Thần đang nhìn Ngươi đấy - phần 4

Trịnh Trọng bước vào căn phòng. Từ cửa sổ tầng thứ 30 nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy tòa nhà nổi tiếng cả nước và bốn bề là những ngọn núi hùng vĩ san sát như một khu nhà, như đang đối diện với một loài dã thú chưa từng ra khỏi rừng nguyên sinh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm sáng rực cả căn phòng làm cho anh thấy hơi nhức mắt. Diệp Tiêu kéo rèm xuống, che đi ánh mặt trời gay gắt. Anh quay lưng lại phía cửa sổ nhìn xung quanh căn phòng, cảm thấy khá là vừa lòng với căn phòng thẩm vấn tạm thời được công ty chứng khoán Thiên Hạ cho mượn tạm này.

"Xem ra cậu cũng đã quen đường thuộc lối chỗ này rồi đấy nhỉ?".Diệp Tiêu nói.

"Thì tớ cũng có kinh nghiệm điều tra mấy vụ liên quan đến tài chính này rồi mà. Có điều lần này là một vụ án mạng. Trịnh Trọng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài rồi nói: "Tối qua cuộc họp chuyên môn ở sở đã nói những gì vậy?"

"Cấp trên rất coi trọng vụ án Chu Tử Toàn này. Vụ này sẽ có rất nhiều bên phải nhảy vào cuộc, không chỉ có bên cục cảnh sát mà còn có viện kiểm sát và hội chứng giám. Cấp trên cũng đã có thông báo cho đội điều tra kinh tế cùng phối hợp."

"Nói vậy thì công ty chứng khoán Thiên Hạ có khả năng là có vấn đề về kinh tế sao?".

"Đến bây giờ thì mọi thứ mới chỉ là phỏng đoán."

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

"La Tân Thành đến rồi". Diệp Tiêu gật đầu, lên tiếng: "Mời vào".

Quả nhiên là phó tổng giám đốc La Tân Thành. Anh ta rón rén bước vào phòng và nói: "Chào các anh, chắc căn phòng này là ổn chứ ah?"

"Vâng, chúng tôi rất cảm ơn sự hợp tác của các anh."

"Đây là việc chúng tôi phải làm mà. Hôm qua nghe tin tai nạn của tổng giám đốc Chu, mọi người trong công ty đều rất ngạc nhiên và thương tiếc. Tuy trước khi biết sự việc, chúng tôi có người cũng đoán chắc tổng giám đốc xảy ra chuyện chẳng lành nhưng quả thực chẳng ai lại nghĩ chuyện sẽ xảy ra như thế này ". La Tân Thành lắc đầu rồi ngồi xuống. "Hai anh có việc gì cứ hỏi. Tôi sẽ gắng hết sức mình để giúp đỡ hai anh".

Trịnh Trọng lên tiếng trước : "Phó tổng giám đốc La, hôm trước chúng ta đã nói chuyện với nhau, nhưng tình hình bây giờ đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi dự đoán, vì vậy chúng tôi muốn anh có thể cung cấp thêm nhiều thông tin hơn nữa."

" Vâng, việc này là dĩ nhiên. Các anh muốn hỏi điều gì ạ? Về những điều bất thường của Chu Tử Toàn trong 2 tuần gần đây, tôi với các nhân viên cũng đã nói nhiều rồi ạ."

" Anh La, anh có ấn tượng như thế nào về con người Chu Tử Toàn?"

La Tân Thành lập tức nghiêm mặt lại nói: "Chu Tử Toàn bằng tuổi tôi, cũng vào công ty chứng khoán Thiên Hạ gần như cùng một thời điểm. Anh ấy là một người rất giỏi về chuyên môn, có năng lực.Anh ấy cũng khá có danh tiếng trong giới chứng khoán và tài chính. Với tư cách là phó tổng giám đốc, tôi phải thừa nhận công ty chứng khoán Thiên Hạ có được địa vị như ngày hôm nay ngoài chủ tịch hội đồng quản trị ra thì công lao của tổng giám đốc Chu là rất lớn. Anh ấy đã làm việc ở đây hơn mười mấy năm. Công việc hàng ngày đều do Chu Tử Toàn phụ trách.Có thể nói cái chết của anh ấy là sự mất mát vô cùng to lớn của chúng tôi.Ngoài anh ấy ra rất khó để kiếm được một người có khả năng điều hành công ty này."

"Thế còn các mặt khác thì sao? Anh đánh giá như thế nào về các mặt khác ngoài công việc ra?"

"Cái này..." La Tân Thành cúi đầu, dừng lại một lúc.

"Sao, có điều gì không tiện sao?"

La Tân Thành lắc đầu nói: "Không, với những nhân viên quản lý cấp cao ở công ty chứng khoán này như chúng tôi, bình thường rất nỗ lực, dốc sức làm việc, rất ít khi để ý xung quanh vì thế những việc khác ngoài công việc của Chu Tử Toàn tôi cũng không biết nhiều lắm. Hơn nữa, tôi vốn là người không thích thọc mạch vào dời tư người khác nên vì thế tôi không đưa ra đánh giá của bản thân được."

"Thế anh có thân với vợ của Chu Tử Toàn không?"

"Xin lỗi các anh, tôi cũng không thân thuộc gì với chị Chu lắm. Tôi với chị ấy chỉ gặp nhau có vài lần. Ngoài vẻ bề ngoài của chị ấy ra tôi không có ấn tượng gì đặc biệt.Tất nhiên tôt biết chị ấy là một nhà văn nữ, đã xuất bản một cuốn truyện trinh thám bán rất chạy."

"Anh đã đọc quyển tiểu thuyết đó chưa?" Diệp Tiêu lên tiếng hỏi rồi bỗng nhiên lại cười nói thêm: "Xin lỗi có thể vấn đề này không liên quan gì đến vụ án mạng cả."

"Không, tôi chưa đọc qua sách của Dung Nhan."

Trịnh Trọng bỗng nhiên hỏi thêm một câu:" Anh đã đến nhà của Chu Tử Toàn bao giờ chưa?"

"Tôi có đến vài lần, đến chỉ để bàn chuyện công việc.Mỗi lần đến ngồi chỉ tầm mười phút là về ngay.Tôi cũng không có ấn tượng gì đặc biệt cả".

Diệp Tiêu ngồi lặng lẽ quan sát ánh mắt của La Tân Thành. Anh có thể nhận ra được điều gì đó trong mắt La Tân Thành. Đột nhiên, anh chuyển chủ đề hỏi: "Anh La, theo anh, cái chết của Chu Tử Toàn nguyên nhân chính là do đâu?"

"Xin lỗi các anh, tôi quả thực không thể nào đoán được. Có điều tôi tin chắc là các anh cũng nghe nói đến, hiện nay trong giới chứng khoán tài chính có rất nhiều lời đồn đại về giám đốc Chu Tử Toàn, trong đó có lời đồn đã đề cập đến vấn đề nhạy cảm trong vấn đề chứng khoán và vấn đề chứng khoán.Tuy nhiên các anh cứ yên tâm, bộ phận kế toán của công ty chúng tôi đang gấp rút kiểm tra sổ sách và các vấn đề lưu thông tài chính. Chúng tôi cũng mời cả các chuyên gia tài chính kế toán đến giúp. Tôi tin là sẽ làm dịu đi những nghi ngờ của mọi người về công ty chúng tôi."

Diệp Tiêu gật đầu nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Chúng tôi có thể sẽ làm phiền anh nữa."

"Không sao, tôi có việc phải đi trước đã."

Trước khi La Tân Thành bước ra khỏi cửa, Trịnh Trọng bỗng nhiên cất tiếng: "Phó tổng giám đốc La, hôm nay cô Tang có đi làm không?"

"Có, tuy tổng giám đốc Chu không còn nhưng điều này không làm ảnh hưởng gì đến công việc của cô ấy". La Tân Thanh hiểu ngay ý của Trịnh Trọng, "Có phải anh muốn mời cô ấy lên để hỏi không?"

Trịnh Trọng gật đầu.

" Cô ấy sẽ lên ngay."

Sau khi La Tân Thành đi ra, Trịnh Trọng lập tức nói với Diệp Tiêu: "Cậu có tin những gì anh ta vừa nói không?"

"Trên đời này chẳng có lời nói dối nào là hoàn hảo cả."

"Cũng chẳng có lời nói thật nào hoàn hảo cả... Tớ nghe câu này của cậu đến mòn tai rồi." Trịnh Trọng cất tiếng cười vang.

Diệp Tiêu cũng cười. Đến lúc đó , chợt có tiếng gõ cửa.

"Cô ây đến rồi". Trịnh Trọng thu lại khuôn mặt đang cười vui vẻ lại.

"Mời vào".

Tang Tiểu Vân bước vào.Trông cô có vẻ không được tốt lắm.Cô gật đầu tỏ ý chào với Diệp Tiêu rồi quay sang nói với Trịnh Trọng: "Chào các anh, rất vui được gặp lại các anh."

"Tôi cũng rất vui. Cô Tang, hôm qua chắc cô cũng đã biết đến chuyện của Chu Tử Toàn. Cô thấy việc đó thế nào?." Trịnh Trọng nói rất nhẹ nhàng.

"Tôi rất buồn, thực sự là rất buồn." Cô cúi đầu xuống, trông vẻ mặt rất là đau khổ.

Trịnh Trọng an ủi cô và nói: "Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ."

"Mọi người nói thủ đoạn giết người rất là dã man đúng không ah?" Cô lắc đầu, người như đang run run." Tôi không dám nghĩ đến nữa, mấy hôm trước tổng giám đốc Chu vẫn còn khỏe mạnh, thế mà bây giờ..."

Xem ra cô ta đúng là đau lòng thật, mặc dù không nói ra nhưng đôi mắt cô đỏ ngầu, rơm rớm nước mắt. Cô cúi đầu xuống , rút chiếc khăn tay lau khô nước mắt. Giong cô có đôi chút lạc đi nhưng vẫn tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Chu là người rất xuất sắc, anh ấy có một phẩm chất cao quý và một trí tuệ hơn người. Cả công ty chúng khoán Thiên Hạ này không ai có thể so sánh được với anh ấy ở bất cứ phương diện nào."

"Cô Tang, chắc cô rất đau lòng. Có thể chúng tôi hỏi cô không đúng lúc."

"Không, tôi không sao." Cô lại ngẩng mặt lên, khuôn mặt lại trở về như cũ nhưng hơi hồng do khóc. Cô nói tiếp: "Người ta nói tổng giám đốc Chu có vấn đề về tiền bạc thậm chí nói cái chết của anh ấy không minh bạch. Tất cả đều là những lời bịa đặt bỉ ổi. Tôi rất hiểu anh ấy. Anh ấy không phải loài người như vậy. Anh ấy rất trong sạch, những lời đồn thổi về anh ấy đều do những tên tiểu nhân đố kị với năng lực và kiến thức nên bịa đặt ra, Có một số người cho đến lúc người ta chết vẫn còn nói này nói nọ, đúng là những kẻ hèn nhát bất tài."

"Xem ra công ty bây giờ rất rối ren."

"Đã thành một đống hổ lốn rồi." Bỗng cô nhớ ra một điều gì đó: "Có điều, chủ tịch hội đồng quản trị đã về nước rồi.

"Chủ tịch Hoàng Cương?"

"Vâng. Tuần này ông ấy đi Hồng Kông dự một buổi tiệc quan trọng. Sau khi nghe việc xảy ra với tổng giám đốc Chu, ông ấy vội gấp rút trở về sớm hơn 2 ngày. Cách đây 2 tiếng, ông ấy vừa mới xuống máy bay. Bây giờ đang nghỉ ở phòng nghỉ tầng trên, tạm thời chưa tiếp khách."

Diệp Tiêu nói: "Nếu đã vậy thì chúng tôi hẹn gặp ông ấy sau".

"Vâng, sức khỏe của chủ tịch vốn không được tốt, bình thường mọi việc trong công ty đều do tổng giám đốc Chu phụ trách. Vì thế bây giờ chủ tich đang gặp sự mất mát quá lớn. Ông ấy cần phải nghỉ ngơi."

"Cô Tang , cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Bây giờ cô có thể quay lại công việc của mình."

Tang Tiểu Vân gật đầu. Lúc đi đến cửa, cô lại quay đầu hỏi: "Các anh hãy nói cho tôi biết các anh có chắc là sẽ bắt được hung thủ hay không?"

"Chắc chắn". Trịnh Trọng nói như đinh đóng cột.

"Cám ơn anh, Trịnh Trọng". Tang Tiểu Vân cắn môi, có vẻ rất đáng thương. Cô nhẹ nhàng nói: "Cho tôi hỏi nốt câu cuối cùng, lúc tổng giám đốc chết, anh ấy có đau đớn lắm không?"

Diệp Tiêu trả lời câu hỏi của cô: "Từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy anh ấy chắc chắn phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết. Chúng tôi rất lấy làm tiếc, có thể tin này sẽ làm cho cô cảm thấy rất đau lòng, nhưng tôi chỉ có thể nói cho cô biết đến vậy."

Tang Tiểu Vân cố gắng tự làm cho mình trấn tĩnh, cô gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi. cảm ơn các anh"

Cô rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng không tiếng động.

Trịnh Trọng lắc đầu nói: "Sao tớ cảm thấy, cô ấy còn đau lòng hơn cả Dung Nhan. Lúc nãy khi cô ấy ra khỏi cửa, nghe giọng nói ấy, vẻ mặt đấy, trông giống như một góa phụ."

"Cậu cũng ghen với Chu Tử Toàn sao? Xin lỗi, tớ chỉ nói đùa thôi". Diệp Tiêu đứng dậy, kéo rèm lên, nhìn về phía toàn nhà cao tầng Ma Thiên phía ngoài cửa sổ nói: "Theo lẽ thường, tổng giám đốc qua đời thì người thư kí cũng rất đau buồn nhưng còn về nguyên nhân của sự đau buồn đó thì khó mà biết được."

"Tớ hiểu điều cậu muốn nói nhưng tớ vẫn không muốn tin điều đó là sự thật."

Bỗng nhiên Diệp Tiêu trở nên vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu đã trải qua cảm giác mất đi người thân yêu nhất bao giờ chưa?"

Trịnh Trọng ngạc nhiên lắc đầu.

"Tớ đã từng trải qua."

Nói dứt lời, Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Thề có trời đất, anh không hề muốn nhắc tới những chuyện đã qua.

Chim đã sắp chết vì đói.

"Xin lỗi chú mày nhé." Mã Đạt nói với con chim. Anh lấy thức ăn dành cho chim ra đổ vào chiếc lọ sứ nhỏ ở trong lồng. Con chim này có một sức sống mạnh mẽ lập tức lao vào ăn lấy ăn để, chỉ trong chốc lát đã ăn hết sạch thức ăn trong lọ. Mã Đạt lại vội vàng cho thêm một ít nữa. Nhìn chim ăn, Mã Đạt nghĩ đến mình. Nếu như tối hôm đó, anh tin vào lời cảnh báo của con chim này có thể những việc kinh khủng, đáng sợ kia đã không xảy ra. Xem ra, khả năng cảnh báo của động vật cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của con người hơn nữa nó còn không chỉ hạn chế với các dự báo về các thiên tai lũ lụt.

Mã Đạt ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng của anh. Cả căn phòng bốc lên một mùi hôi thối khó chịu. Đã ba tối rồi anh chưa về nhà. Hai đêm trước, anh đều mơ mơ màng màng, một mình ngủ qua đêm trong căn nhà của người con gái lạ. Còn đêm hôm qua, anh đã làm việc suốt cả đêm rồi lại làm việc cả ngày hôm nay nữa, cho đến lúc hai chân của anh tê cứng, đôi mắt của anh hoa lên anh mới vội vàng lái xe về nhà.

Lúc này, chim đã ăn no rồi. Nó thoải mái đứng trong chiếc lồng, cái bụng như đang gõ trống lục cục. Những thứ ở bên trong đó sẽ rất nhanh chóng được chuyển hóa thành phân chim. Mã Đạt rời khỏi chỗ treo lồng chim, đi về phía nhà về sinh, soi mình trong gương.

"Ngươi là ai?"

Anh gần như không còn nhận ra mình nữa. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt cắt không giọt máu, đầu óc rối bù, trông giống như người vừa đi đánh nhau về vậy. Mã Đạt lập tức mở vòi nước, dấp nước lạnh vào mặt. Cảm giác mát lạnh thâm nhập vào làn da anh, có thể làm như vậy anh sẽ thấy dễ chịu hơn.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa kêu.

Tiếng chuông cửa đổ dồn làm cho trống ngực Mã Đạt đập thình thịch. Anh đi nhanh ra mở cửa.

"Anh."

Hóa ra là Tiểu Lục. Cô là em họ của Mã Đạt.

"Tiểu Lục, sao hôm nay lại đến đây?"

Tiểu Lục tự đi vào trong, cô chăm chú nhìn một vòng quanh căn phòng, thất vọng nói: "Em cứ tưởng anh đang giấu ai trong phòng chứ?"

"Anh giấu ai?"

"Người yêu chẳng hạn."

"Giời ạ, em lại ăn nói lung tung rồi." Mã Đạt luôn chịu không nổi cái cách ăn nói thẳng tưng của Tiểu Lục.

Tiểu Lục thè lưỡi nói: "Anh, em sắp chết đói rồi. Anh mau làm cái gì cho em ăn đi."

Mã Đạt lắc đầu nói: "Xin lỗi nhé, anh vừa mới về nhà, chỉ có mỳ thôi."

"Mỳ! Quá tốt rồi, em thích ăn mỳ nhất đấy." Tiểu Lục kéo tay Mã Đạt nói: "Mau nấu cho em ăn đi."

Mã Đạt đành phải vào bếp, tự tay nấu mỳ. Trong thành phố này, ngoài Tiểu Lục, anh chẳng còn người thân nào vì thế Tiểu Lục yêu cầu gì anh cũng chiều. Năm phút sau, Mã Đạt bê hai bát mỳ lên bàn.

Tiểu Lục hình như chẳng bao giờ kiêng kị, trong lúc ăn mỳ bỗng nhiên cô hỏi: "Anh đã nhìn thấy người chết bao giờ chưa?"

Mã Đạt bỗng thấy run. Trong đầu lập tức liên tưởng đến những khoảnh khắc kinh hãi mà anh đã trải qua hôm trước. Những sợi mỳ trong miệng anh phun cả ra ngoài, anh nuốt vài lần mới có thể tự chủ lại được: "Tiểu Lục, em đừng có dọa anh."

"Anh sao thế? Sắc mặt anh sao lại trắng bệch thế kia?" Tiểu Lục nhìn Mã Đạt với con mắt khó hiểu.

Mã Đạt lúc này mới ý thức được rằng mình đã bị kích động mạnh. Anh cố gắng giấu đi sự sợ hãi trong anh nhưng không sao giấu nổi.

"Anh toát mồ hôi lạnh rồi kìa."

"Không, là do ăn mỳ nóng quá nên anh mới bị toát mồ hôi thôi."

Tiểu Lục lại tiếp tục vừa ăn vừa nói: "Anh, em có thể nhận ra được anh đúng là đang sợ. Trước đây anh có nhát gan thế này đâu nhỉ? Thôi, em không trêu anh nữa. Em đã nhìn thấy người chết thật sự đấy. Một người đàn ông bị giết chết." Những chữ cuối cùng cô nói nhấn mạnh hơn, "Thực ra em cũng rất sợ, đến tận bây giờ khi nhớ lại khuôn mặt người đàn ông đó toàn thân em vẫn thấy run rẩy."

"Em nhìn thấy lúc nào?" Mã Đạt bỗng thấy có gì đó bất an.

"Thì là sáng sớm ngày hôm qua. Anh có biết cái rừng trúc nhân tạo nằm ở giữa rải đường phân cách không?"

Mã Đạt càng cảm thấy căng thẳng: "Ở đâu cơ?"

Trong giây lát, anh nhớ lại vụ tai nạn xe hai năm về trước cũng xảy ra tại con đường nhỏ gần rừng trúc đó. Chẳng nhẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Lại có chuyện gì thế? Em cứ cảm thấy anh như đang có chuyện gì." Tiểu Lục đã sắp ăn xong.

"Không, không có gì. Tiểu Lục , em nói tiếp đi."

"Sáng sớm ngày hôm qua, em hơi say, cũng không biết là tại sao mà em lại đến cái rừng trúc đó. Chắc là do em xui xẻo nên em bị ngã xuống một cái rãnh nhỏ. Và chính ở cái rãnh nhỏ đó có một xác người đàn ông nằm đó." Khuôn mặt Tiểu Lục tỏ ra vô cùng ghê sợ, "Anh hãy thử tưởng tượng xem nếu như anh nhìn thấy ở chỗ cách nơi anh đang đứng một mét có một xác chết đã bốc mùi thối rữa nằm đó, anh sẽ thế nào?"

Mã Đạt đẩy bát mỳ ra xa, dùng tay che miệng lại. Anh như sắp sửa muốn nôn.

"Đúng rồi, anh sẽ buồn nôn. Lúc đó em sợ hết cả linh hồn, lập tức nôn ra một đống, sau đó dùng di động gọi 110 báo cảnh sát. Sau đó là việc của một đống cảnh sát, thẩm vấn mãi, dày vò em cả một buổi sáng."

Mã Đạt ngồi đần ra ở đó, bụng anh cảm thấy rất khó chịu. Đống mỳ vừa ăn đang bắt đầu dày vò anh. Vẻ mặt rất đau khổ. Anh nói: "Tiểu Lục , em có nhìn rõ người chết đó trông thế nào không?"

"Mặc dù rất buồn nôn nhưng em vẫn nhìn thấy đó là một người giàu có, mặt một bộ vest hàng hiệu. Đáng tiếc là trên chiếc áo đó toàn những vết thủng và vết máu, bẩn kinh khủng. Còn khuôn mặt của người chết cũng thật là kinh sợ khiến cho người ta sởn hết da gà. Em không dám nhìn kĩ nhưng nói chung chắc anh ta cũng tầm ba mươi tuổi."

Tim Mã Đạt đập càng ngày càng nhanh.

Tiểu Lục thấy lạ hỏi: "Sao anh không ăn nữa à?"

"Anh bị em kể chuyện sắp nôn ra đến nơi rồi". Mã Đạt lạnh lùng nói, sau đó đổ bát mỳ xuống cống.

Tiểu Lục thè lưỡi tỏ vẻ xin lỗi nói: "Em về đây."

"Em coi nhà anh là cái quán ăn đấy hả?"

"Tối em còn phải đi làm nữa." Tiểu Lục đứng dậy, chùi mồm, đi đến bên cửa sổ, nhìn con chim Mã Đạt nuôi, nó đang đứng một chân trong lồng, nó đã ngủ. Tiểu Lục nói nhỏ: "Con chim này của anh sao vẫn chưa chết à?"

"Em mong nó chết sao?"

"Em cứ cảm thấy con chim này không may mắn, sẽ mang đến cho anh những điều xui xẻo. Thôi, cám ơn bát mỳ của anh nhé. Em đi đây."

Tiểu Lục nhanh chóng rời khỏi nhà Mã Đạt như một cơn gió.

Mã Đạt lại một mình cô đơn đứng trong căn phòng chỉ có con chim già đang ngủ làm bạn. Anh thở dài rồi dọn dẹp chiếc bát của Tiểu Lục. Sau đó anh nằm dài trên giường, bật tivi.

Chương trình trên tivi lúc này là chương trình thời sự buổi tối, Mã Đạt hờ hững nhìn lên màn hình, trong đầu vẫn đang nghĩ đến câu chuyện Tiểu Lục vừa kể. Lẽ nào thi thể người đàn ông mà Tiểu Lục phát hiện ra chính là người đàn ông tối hôm đó? Mã Đạt bỗng thấy sợ hãi. Anh không muốn tin, có thể, đó là một người khác, của một vụ án mạng khác không liên quan đến anh. Thế nhưng tại sao lại đúng là ở rừng trúc nhân tạo đấy chứ? Nơi đó là ác mộng của Mã Đạt, hai năm trước bánh xe của anh đã cướp đi tính mạng của một người phụ nữ vô tội. Đó vĩnh viễn là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời anh. Nghĩ mãi, Mã Đạt thấy lòng mình trở nên rối bời.

Bỗng nhiên, Mã Đạt nghe thấy trong tivi phát đến một tin: "Sáng sớm hôm qua, tại một khu vực xanh của thành phố đã phát hiện ra một thi thể nam giới."

Mã Đạt lập tức nhìn chăm chú vào màn hình tivi, không có cảnh tượng của rừng trúc, chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của một phát thanh viên nam đang đưa tin về các vấn đề xã hội. Anh ta nói rất nhanh nhưng rất rõ ràng: "Theo những xác minh của bên cục cảnh sát thành phố, đây chính là thi thể của Tổng Giám đốc Công ty chứng khoán Thiên Hạ, Chu Tử Toàn bị mất tích cách đây không lâu. Bên phía cảnhsát vẫn đang tiến hành điều tra nguyên nhân vụ án. Phóng viên đài đưa tin."

Sau cùng, ở một góc màn hình của chương trình thời sự xuất hiện ảnh của Chu Tử Toàn. Bức ảnh này ngay lập tức làm mắt Mã Đạt nóng rực. Đúng rồi, chính là anh ta. Buổi tối cách đây ba hôm, người đàn ông trong tấm ảnh này đã đi xe của anh đến con đường cụt An Tất, cuối cùng đã chết trước mặt anh.

Bức ảnh trên tivi chỉ xuất hiện có vài giây rồi bị cắt đi. Phát thanh viên lại bắt đầu chuyển sang tin tức khác.

Mã Đạt đưa nắm tay ra đấm một cái thật mạnh vào tường. Anh thầm nghĩ, người đàn ông đó đã chết thật rồi. Tên của anh ta là Chu Tử Toàn. Anh ta chính là tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ nổi tiếng.

Anh bắt đầu há miệng thở dốc. Tivi vẫn tiếp tục đưa các tin buồn tẻ khác. Anh đưa tay ra tắt tivi. Căn phòng trở lại với không khí lặng im như chết. Mã Đạt đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Màn đêm đã bao phủ toàn thành phố, không biết còn bao nhiêu những ý đồ đen tối đang xảy ra ở ngoài kia. Còn anh, Mã Đạt, thì đã bị cuốn vào một vòng xoáy của những mưu đồ cực kỳ đen tối.

Lúc này, Mã Đạt không hề biết rằng mình đang ở trung tâm của vòng xoáy đó.

Chu Tử Toàn... Dung Nhan??? Chu Tử Toàn... La Tân Thành??? Chu Tử Toàn... Tang Tiểu Vân???

Diệp Tiêu viết những dòng này và các ký hiệu vào trong cuốn sổ tay. Bỗng dưng, có tiếng bước chân van glen từ phía sau lưng anh. Anh lập tức đóng quyển sổ lại.

"Cậu đang viết cái gì đó? Diệp Tiêu."

Lại là Trịnh Trọng. Anh đứng đằng sau Diệp Tiêu chỉ tay vào cuốn sổ.

"Chỉ là một chút ghi chú có liên quan đến vụ án Chu Tử Toàn."

"Cậu đúng là thích ghi ghi chép chép." Trịnh Trọng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Diệp Tiêu. Cảm thấy không khí trong phòng làm việc có vẻ bí bức nên anh đứng dậy mở cửa sổ. Từ chỗ này nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy xe đi vào sân cục cảnh sát.

"Cứ cho là nhà văn thường ghi lại những xúc cảm bất ngờ của họ để viết thì ở một góc độ nào đó cảnh sát cũng giống như nhà văn, cần phải có xúc cảm để có thể tìm ra được manh mối."

Trịnh Trọng bỗng nhiên cười ồ lên: "Giống như các nhà văn? Giống như nữ nhà văn kia ấy hả, một góa phụ xinh đẹp?"

"Dù sao thì cô ta cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc."

"Nhưng Diệp Tiêu, tớ thấy là các nhà văn viết truyện trinh thám với trinh thám là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như để cho Arthur Conan Doyle 1 làm thám tử, chắc gì ông ấy đã phá nổi một vụ án của Sherlock Holmes."

Diệp Tiêu cười nói: "Thôi, nói vào chuyện chính đi. Hôm qua phòng pháp y đã khám nghiệm lại xác của Chu Tử Toàn, tớ vốn mong Phương Tân có thể điều tra ra một mầm bệnh nào đó trên người Chu Tử Toàn."

"Giống như cách phá án của vụ Lời nguyền của xác ướp hả? Nói thật là vụ đấy cậu phá án quá xuất sắc."

"Đáng tiếc là, hôm qua Phương Tân đã không thu được thêm điều gì mới, chỉ tội thi thể Chu Tử Toàn lại phải chịu thêm vài nhát dao nữa. Chiều hôm qua, bọn họ đã chuyển xác của Chu Tử Toàn đến nhà tang lễ rồi." Vẻ mặt của Diệp Tiêu trông rất nặng nề.

"Nếu như đã không tìm ra manh mối có giá trị nào từ thi thể và nơi phát hiện ra vụ án thì vụ này chắc sẽ phải mất rất nhiều thời gian." Trịnh Trọng ngồi xuống bệ cửa sổ, "Diệp Tiêu, nếu như đây không phải là một vụ giết người cướp của thì theo cậu ai là nghi phạm lớn nhất của vụ này?"

Diệp Tiêu lắc đầu: "Cái này tôi không thể nói được. Có điều từ những người mà chúng ta đã điều tra, Dung Nhan, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân ai cũng có thể là hung thủ cả."

"Tang Tiểu Vân cũng bị nghi ngờ sao?"

"Đúng thế. Từ những gì cô ấy nói có thể thấy rằng cô ấy có mối quan hệ khá là thân thiết với Chu Tử Toàn, đương nhiên, giữa tổng giám đốc và nữ thư ký xinh đẹp có mối quan hệ không rõ ràng cũng là việc bình thường. Có điều tớ luôn cảm thấy trong những lời cô ấy nói có ẩn chứa một điều gì đó."

"Ý cậu là có thể cô ấy biết một manh mối nào đó?"

"Có thể thế." Diệp Tiêu cười nói: "Trịnh Trọng, mấy hôm nay cậu và cô ấy có vẻ cũng gần gũi đấy chứ hả. Đúng là cô ấy rất quyến rũ nhưng cậu cũng nên cẩn thận."

"Yên tâm đi, Diệp Tiên, tớ là cảnh sát mà." Trịnh Trọng từ bệ cửa sổ nhảy bật xuống đất.

Diệp Tiên tất nhiên là rất tin anh, "Tớ chỉ đùa thôi mà. Còn La Tân Thành, tớ thấy anh ta mới gọi là giấu giếm nhiều thứ. Anh ta rõ ràng là đang nói dối."

"Cái này tớ cũng nhận thấy, những lời đồn xung quanh vấn đề Chu Tử Toàn phạm tội về kinh tế rất có thể chính là do La Tân Thành tung ra. Hơn nữa, cái chết của Chu Tử Toàn xét về mặt hành chính thì người được hưởng lợi nhiều nhất rõ ràng là La Tân Thành. Anh ta là phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc chết đi, anh ta có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi thay vị trí đó." Trịnh Trọng càng nói càng vào mạch, "dựa vào những điều tra của tớ với một số nhân viên của công tu chứng khoán Thiên Hạ, bọn họ nói tuy ngoài mặt Chu Tử Toàn và La Tân Thành đối với nhau rất tốt nhưng thực ra họ rất kị nhau, thường ganh đua ngầm, có lúc còn hại nhau. Tất nhiên, giữa tổng giám đốc và phó giám đốc những chuyện này cũng là chuyện bình thường, chưa chắc đã đến nỗi phải giết nhau."

"Nhưng cũng rất khó nói, mấy năm trở lại đây có rất nhiều những vụ án như vậy."

"Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng." Trịnh Trọng bỗng dưng đọc câu Chu Du 2nói trước khi chết. "Chu Du do đố kị tài năng của Gia Cát Lượng hơn mình mà đã nhiều lần nghĩ cách giết hại."

"Trịnh Trọng, cậu thông minh quá. Xét về mọi mặt, năng lực và tài cán của Chu Tử Toàn rõ ràng hơn hẳn La Tân Thành, La Tân Thành từ đó mà nảy sinh sự đố kị cũng là chuyện rất đỗi bình thường."

"Thế còn Dung Nhan thì sao? Nhà văn góa phụ đó hay còn gọi là góa phụ nhà văn thì sao?"

"Tớ đã điều tra rồi. Họ mới kết hôn năm ngoái, mới sống với nhau được một năm. Chu Tử Toàn năm nay ba mươi sáu tuổi còn Dung Nhan mới có hai mươi sáu, cách nhau đúng mười tuổi."

"Bây giờ vợ chồng cách nhau mười tuổi cũng không phải là khoảng cách lớn lắm. Hơn nữa diện mạo và phong độ của Chu Tử Toàn đều rất tốt, lại là người có tiền, có địa vị. Dung Nhan chắc là rất thỏa mãn. Tuy sống với nhau không lâu nhưng cũng chính vì vậy tình cảm mới sâu nặng. Nếu như sống với nhau quá lâu thì ngược lại chẳng còn tình cảm gì nữa, cậu nghĩ xem có đúng không?"

Diệp Tiên gật đầu: "Ừ, cậu phân tích cũng rất có lý. Nhưng khi tớ nói chuyện với Dung Nhan, tớ có thể bắt được một chi tiết rất kì lạ. Khi nói về chồng mình cho dù là ngôn ngữ hay sắc mặt đầu không hề biểu hiện chút tình cảm nào. Tớ nghĩ điều này không phù hợp lắm với tình cảm của cặp vợ chồng mới kết hôn không lâu."

Trịnh Trọng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Ý cậu là... ngoài những động cơ gây án mà chúng ta đã tính đến còn có một khả năng khác sao?"

Diệp Tiêu gật đầu tán thành, chầm chậm nói ra hai chứ: "Vì tình."

--------------------------------

1. Arthur Conan Doyle (1859-1930) là một nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám.

2. Chu Du, Gia Cát Lượng: hai nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung, Trung Quốc.

17 giờ 05 phút.

Mã Đạt thò đầu ra khỏi xe, ngẩng cổ nhìn lên tầng cao nhất của toàn nhà văn phòng ba mươi hai tầng. Anh đã biết đây chính là nơi tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn đã từng làm việc lúc còn sống. Chút ánh sáng chiều chiếu vào cửa kính của tầng trên cùng làm cho anh cảm thấy chóng mặt. Mã Đạt vốn rất sợ độ cao cho dù chỉ ngẩng cổ lên cao cũng làm cho anh thấy choáng váng. Vì thế rất nhanh, anh lại thu người vào trong xe.

Cách đây một phút, Mã Đạt nhìn thấy có hai người đi ra từ toàn nhà này. Trong đó có một người tướng mạo khôi ngô, bận đồ cảnh sát đen. Còn người kia tuy mặc thường phục nhưng từ ánh mắt nhìn nhanh nhẹn và mạnh mẽ có thể đoán được ra nghề nghiệp của anh ta. Trông hai người có vẻ vội vàng, miệng liến thoáng nói về điều gì đó, sau đó ngồi vào trong chiếc xe cảnh sát, rời khỏi tòa nhà.

Mã Đạt đoán, hai người nay chắc là cảnh sát đang phụ trách vụ án của Chu Tử Toàn. Lúc nhìn thấy cảnh sát từ tòa nhà đi ra, Mã Đạt đúng là cũng hơi xúc động: anh muốn lập tức chạy đến trước mặt họ, kể cho họ toàn bộ câu chuyện anh đã chứng kiến về Chu Tử Toàn tối hôm đó. Thế nhưng hai chân của Mã Đạt lại không nghe cái đầu của mình. Anh cứ ngồi đờ ra trong xe, đầu óc trống rỗng, có một âm thanh kì lạ cứ vang lên bên tai anh...Thần đang nhìn ngươi đấy. Trời ơi, Chu Tử Toàn là một người chết rất thần bí, lời nói trước lúc lâm chung của anh ta cứ lởn vởn bên tai Mã Đạt. Mã Đạt bị cái cảm giác đó làm cho choáng váng. Anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như vậy. Nó khiến cho anh không còn điều khiển được cơ thể mình, cho đến khi hai người cảnh sát đó ngồi lên xe và đi mất, Mã Đạt mới thoát ra khỏi sự bàng hoàng đó. Lúc này quần áo trên người anh bị mồ hôi làm cho ướt sũng.

Hít thở sâu, Mã Đạt dường như kiệt sức, dựa đầu vào ghế xe ngồi thở. Anh thấy hối hận tại sao anh lại nghĩ tới cái nơi ma quỷ này. Lẽ nào chỉ vì để nhìn nơi người chết đó đã từng đi làm sao? Thật là không thể hiểu nổi, anh thầm chửi mình một tiếng, sau đó đạp mạnh bàn đạp ga, chuẩn bị lái xe rời khỏi nơi này.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy đang có người đưa tay lên gọi xe. Bây giờ anh không muốn bỏ qua một khách nào cả. Anh lái xe về phía đó. Đó là một người con gái khoảng hơn 20 tuổi. Cô bước vào xe và ngồi vào ghế sau.

"Cho tôi đến bán đảo Hoa Viên." Cô gái nhẹ nhàng nói.

Mã Đạt lén nhìn cô gái từ gương chiếu hậu. Tuy ăn mặc không được sang trọng lắm nhưng cô ta khá xinh xắn, thuộc dạng nhân viên văn phòng có khuôn mặt được nhiều người yêu quí. Có điều, theo kinh nghiệm của Mã Đạt, một người con gái đi đến khu chung cư cao cấp ở bán đảo Hoa Viên tuy bây giờ vẫn hơi sớm nhưng có khi lại làm cái nghề mà người ta chẳng ưa gì.

Anh không hề nghĩ nhiều, đi thẳng về hướng bán đảo Hoa Viên. Khu đó cách trung tâm thành phố khá xa. Nếu như không tắc đường thì cũng mất gần 40 phút. Bỗng nhiên, cô gái ngồi phía sau lên tiếng: "Xin lỗi, anh có thể bật đài được không? Tôi muốn nghe chương trình thời sự."

Mã Đạt bật đài, thành thạo dò sang kệnh đang phát chương trình thời sự. Thật đúng lúc, trên đài đang đưa tin về các vấn đề xã hội của thành phố. Sau vài ba bản tin ngắn, Mã Đạt nghe thấy tin liên quan đến vụ án của Chu Tử Toàn.

"Theo tin nhận được của phóng viên đài từ cục cảnh sát, vụ sát hại nguyên tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn vẫn đang trong quá trình gấp rút điều tra. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa nắm bắt được tiến độ của quá trình phá án. Phóng viên cũng đưa tin rằng vụ sát hại Chu Tử Toàn đã gây ta một chấn động rất lớn cho giới tài chính, chứng khoán. Theo một nhân viên giấu tên làm trong công ty chứng khoán Thiên Hạ cho biết, việc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán trong thời gian tới. Đài chúng tôi sẽ thường xuyên đưa tin về tiến trình điều tra của vụ án."

Tin tức về vụ án trên đầi đến đây kết thúc, tiếp sau đó là một tin tức xã hội khác. Mã Đạt vừa nghe vừa để y đến sự biến sắc trên khuôn mặt của cô gái ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Hình như cô ta rất quan tâm đến bản tin này, khẽ cắn môi và người hơi run run.

Bỗng nhiên một hồi còi vang lên từ bên cạnh xe Mã Đạt, lúc đó anh mới phát hiện ta lúc nãy anh đã không tập trung, không chú y đến xe bên cạnh. Anh vội đạp phanh xe, chiếc xe tải hai tấn phóng vèo vượt lên xe anh. Mã Đạt thở dài và tự nhủ: Nguy hiểm quá.

"Anh làm ơn tắt hộ tôi cái đài với." Cô gái đó lại bỗng nhiên lên tiếng.

Xem ra, cô ta chỉ muốn nghe bản tin về Chu Tử Toàn, Mã Đạt nghe theo lời cô gái, đưa tay tắt đài đi.

Vài chục phút sau, anh đã lái vào cửa chính của bán đảo Hoa Viên sang trọng. Trời mới chỉ chạng vạng tốt nhưng đèn ở cửa chính đã bật sáng trưng. Có vài chiếc xe ra ra vào vào. Trước đây anh cũng đến đây mấy lần, toàn là khách đến khu này vì những người sống ở bán đào Hoa Viên này ai cũng có xe riêng. Đi theo sự chỉ dẫn của cô gái, Mã Đạt đi men theo con đường ngoằn nghoèo tiến sâu vào bên trong. Dọc hai bên đường dây các ngôi biệt thự liền kề hay các ngôi biệt thự độc lập to nhỏ đủ kiểu.

Cuối cùng anh dừng lại trước một ngôi biệt thự nằm riêng biệt, hai tầng, sơn trắng. Cô gái trả tiền xe cho anh. Đây là số tiền nhiều nhất mà Mã Đạt kiếm được trong ngày hôm nay. Đợi sau khi cô gái xuống xe, Mã Đạt bắt đầu từ từ quay đầu xe, chuẩn bị quay trở lại con đường cũ.

Đúng vào lúc Mã Đạt quay xong xe, anh quay đầu lại nhìn tòa biệt thự đó. Anh nhìn thấy cô gái đó đang ấn chuông cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra. Đến trước cửa được bật sáng. Và sau đó Mã Đạt đã nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

Trời ơi, là cô ấy sao?

Mã Đạt khẽ hỏi mình. Anh đưa tay lên dụi mắt. Dưới ánh đèn hành lang ngôi biệt thự khuôn mặt kia biểu hiện vô cùng rõ ràng trước mắt Mã Đạt.

Xe anh đậu cách đó có hai chục mét khoảng cách rất ngắn, không thể nào nhìn nhầm được. Đúng là cố ấy, đúng là người con gái thần bí đó.

Mã Đạt thấy rõ là cô ta không hề để ‎ ý đến anh cũng như xe của anh. Có vẻ như cô ta đang rất ngạc nhiên với sự biếng thăm của cô gái lúc nãy. Họ nói với nhau đôi ba câu rồi cô ta để cho cô gái kia vào nhà rồi đóng cửa lại.

Mã Đạt ngồi ngẩn ra trong xe, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc cửa màu trắng của tòa biệt thự. Trong đầu anh lúc này mọi thứ trở nên rối tung. Câu hỏi đầu tiên của anh là: "Tại sao cô ta lại sống sở đây?"

Nơi đây là bán đảo Hoa Viên, là khu biệt thự của những gia đình giàu có. So với căn phòng bé nhỏ kia thì đúng là một trời một vực. Mã Đạt hình dung ra căn phòng bé nhỏ của cô, nơi anh đã từng qua hai đêm ở đó. Căn phòng mà anh đã ngu ngốc đợi chờ cô ấy trở về. Anh không thể nào ngờ được là cô ấy sống ở đây, tại một căn biệt thự sang trọng trong khuôn viên của những người giàu có này.

Anh bỗng thấy toàn thân đang run lên. Nhưng tại sao cô ta lại làm như thế?

Nhưng Mã Dạt lại lập tức nghĩ đến những khả năng khác. Cô ấy có thể là một người giúp việc, làm việc trong ngôi biệt thự kia. Thế nhưng, Mã Đạt cũng lại nhanh chóng gạt bỏ cái khả năng đó. Lúc nãy khi mở cửa, Mã Đạt nhìn thấy cô mặc một chiếc váy liền, nhìn là biết đó là đồ đắt tiền. Dáng vẻ của cô trông hệt như những nữ chủ nhân khác ở bán đảo Hoa Viên này. Vì thế chắc chắn cô ấy không thể là một người giúp việc. Vậy thì, lẽ nào cô ấy là... không Mã Đạt quả thực không thể nghĩ rằng cô ấy lại là một thiên kim tiểu thư, sinh trưởng trong một gia đình giàu có.

Không. Không . Không. Mã Đạt không thể tìm được câu trả lời dựa vào những quy luật logic thông thường anh vẫn không thể giải thích được.

Anh hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn về ngôi biệt thự đó. Trong bóng tối, hình dáng ngôi biệt thự càng lúc càng không hiện rõ nữa. Phía đằng sau cửa sổ ở tầng một tuy đã được che kín bởi một lớp rèm dây những vẫn hắt ra chút ánh sáng đèn. Mã Đạt nhớ lại vẻ mặt của cô gái kia lúc ngồi trên xe nghe tin tức về Chu Tử Toàn. Mà cô gái đó lại lên xe anh lúc anh đang đỗ ở phía dưới tòa nhà công ty chứng khoán Thiên Hạ. Có thể thấy rằng cô ta rất có thể có mối quan hệ gì đó với Chu Tử Toàn. Bây giờ cô ấy lại đến đây để thăm người con gái bí ẩn mà Mã Đạt mãi vẫn chưa thể biết được cô ấy là ai. Rõ ràng là hai người bọn họ quen biết nhau. Vậy thì theo logic người con gái bí ẩn này chắc chắn cũng có mối quan hệ với Chu Tử Toàn.

Mã Đạt đau khổ lắc đầu. bây giờ thì anh tin là những suy đoán ban đầu của mình là sự thực. Cô ấy quả thực có liên quan đến vụ án mạng đã xảy ra trước mắt Mã Đạt đêm hôm đó, hơn nữa mối quan hệ này chắc chắn không phải là một mối quan hệ bình thường.

Có thể, đây là cả một âm mưu khủng khiếp.

Mã Đạt vẫn tiếp tục dừng xe ở đây, nhìn chăm chăm vào ngôi biệt thự trắng. Anh cũng không biết là mình cần ở đây đến lúc nào. Bỗng nhiên, Mã Đạt nghĩ nếu như đợi đến lúc cô gái kia đi ra, nhìn thấy anh vẫn ở đây có thể cô ta sẽ nghi ngờ. Thế nên Mã Đạt đành phải rời khỏi đây. Trước khi khởi động máy, anh đã ghi lại số nhà của ngôi biệt thự .

Mã Đạt phóng như bay ra khỏi bán đảo Hoa Viên. Trong những đám cây bao xung quanh bán đảo, hình như có một ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Thượng đế ơi, nếu như thượng đế có thực, xin hãy cho con biết, con phải làm gì bây giờ.


Đọc tiếp: Thần đang nhìn Ngươi đấy - Phần 5
Home » Truyện » Truyện Ma » Thần đang nhìn Ngươi đấy
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Ring ring