Old school Easter eggs.

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Băng nhóm học đường - Trang 3

Chương 7 : Chạnh lòng

Vũ thắng xe 1 tiếng két trước quán nhậu 707, không thèm bật chống xe, anh nhảy luôn xuống khiến Quân suýt nữa thì ngã nhào….rồi anh lao đến đám đông đang đánh hội đồng thằng Trung và Nam. Vũ nắm cổ áo từng thằng lôi ra khỏi đàn em của mình bằng 1 sức mạnh đáng sợ không biết từ đâu có…! Trung với Nam nhờ đó cũng gượng dậy được để chống trả lại tụi giang hồ. 4 thằng vừa bị lôi ra, liền đồng loạt chuyển sang tấn công Vũ, những 2 thằng cầm mã tấu.! Thật may sao lúc ấy Hoàng xuất hiện, chàng đội phó căng thẳng xông đến gạt bớt 2 tên ra khỏi Vũ rất gọn gàng; rồi với chiều cao lý tưởng của mình, anh đập đầu chúng vào nhau 1 phát cực mạnh, khiến chúng bất tỉnh tại chỗ. Trong khi đó, vị thủ lĩnh 1 mình khống chế cả 2 tên cầm mã tấu. Anh nhanh chóng chộp lấy cổ tay cầm “vũ khí” của nó;ghì chặt, đồng thời nghiêng người, tung cú đá ngược ra đằng sau trúng thẳng vào ngực tên đang lăm le đánh lén mình…Tất cả mọi người dân xung quanh đều nhốn nháo, không 1 người nào dám vào can thiệp, đa số ai cũng sợ liên lụy mà bỏ đi, chỉ còn lại bà chủ quán đang đứng nép sau những kết bia, cắn móng tay nhìn vào mớ bàn ghế gãy nát, đồ ăn ,đồ uống vương vải trên mặt đất với vẻ…tiếc nuối… 
Quân vẫn đứng tần ngần cạnh xe Vũ mà quan sát, chứ không hề có ý định giúp đỡ gì cả… Đây là lần thứ 2 anh nhìn thấy vị thủ lĩnh “chiến đấu”. Vẫn mạnh mẽ, vẫn bất bại như lần trước, nhưng…phong thái thì bình tĩnh hơn rất nhiều… Miên man với mớ suy nghĩ hỗn độn, chợt Quân cảm giác có 1 luồng sát khí sau gáy mình…rồi tiếng Hoàng la lên thất thanh: 

- Bảo Quân! coi chừng!!! 

“Xoảng!”, Quân xoay người về phía sau, nhắm mắt và khẽ lùi lại như 1 phản xạ…Anh nghe tiếng chai miểng vỡ, thằng hèn hạ nào đó đã đánh lén anh…nhưng sao anh không thấy đau…?cũng chẳng thấy máu…? Chuyện gì vậy…? 

Mở mắt ra, Quân thấy Thiên Vũ đang đứng sát trước mặt anh, gồng mình, ôm cánh tay đầm đìa máu…vị thủ lĩnh đã đỡ giùm Quân cú đánh chí mạng đó. Quân chết lặng trước sự việc vừa xảy ra với mình chỉ có vài giây…anh bàng hoàng nhìn vào những mãnh vỡ vương vải trên mặt đất…rồi giương mắt lên nhìn trừng trừng vào tên giang hồ đang gượng dậy, lao về phía Vũ với 1 mảnh vỡ sắc nhọn trong tay. “Bốp! Bốp…!” , Quân kéo mạnh vị thủ lĩnh về phía sau, đá liên hoàn vào tên vừa đánh lén mình không thành, khiến mãnh vỡ trên tay hắn văng ra, rồi khuỵ xuống ôm lấy bụng mình. Vũ gạt phăng Quân sang 1 bên, quyết liệt xông đến đá cực mạnh vào má trái của hắn như đá 1 trái banh sắt! Quân rùng mình khi trông thấy thứ gì đó…tựa như chiếc răng vừa bay vút ra khỏi mồm trước khi hắn bất tỉnh…! Rồi Thiên Vũ quay phắt lại, quắc mắc nhìn đàn em của mình: 

- Thằng đần!! làm gì đứng như chết rồi vậy?!? 
- Tôi…- Quân ấp úng, nhìn vào những giọt máu đang rỉ xuống từ cánh tay Vũ – tôi sơ ý chút thôi… 

Hoàng khi giải quyết xong đám tép riu, anh vô tình liếc sang bà chủ quán, rồi vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Anh hét to như tiếng sấm truyền: 
- Vũ, Quân, Nam, Trung!! Bà chủ quán hình như đang gọi cảnh sát! Rút lẹ đi!! 

Mấy tên giang hồ nghe xong liền lũ lượt kéo nhau chạy thoát trước khi bị gô cổ về đồn. Nam đỡ Trung 1 cách vất vả lên chiếc wave dán đầy hình đầu lâu của mình rồi phóng xe đi thật nhanh. Hoàng khẽ nhíu mày, nhìn vào tay Vũ. Nhưng Vũ chỉ thản nhiên hất đầu về phía thằng Nam vừa mới chạy, anh nói nhanh: 

- Đi lẹ đi, tôi ổn.! 
- Ừm – Hoàng nhìn sang Quân, đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng – lo cho Vũ nha Quân, chạy cẩn thận.! 

Xong, anh cũng nhanh chóng phóng đi trên chiếc airblade, vụt mất trong màn đêm.... 

Thiên Vũ bóp chặt cánh tay đầm đìa máu, bước vội đến và leo lên xe mình. Rồi anh chau mày nhìn Quân, quát lên: 

- Còn đứng đực ra đó?!? 
- Để tôi chở! – Quân cũng chau mày lại với Vũ – tay đầy “siro” vậy mà chở cái nỗi gì? 
- Trời thằng này…? 

Mặc kệ Vũ có cản, Quân vẫn lì lượm leo lên ngồi phía trước. Vũ hết cách cũng đành phải lùi về sau nhường chỗ cho anh. Quân phóng xe cực nhanh cũng không thua gì vị thủ lĩnh khi nãy… Vũ ngồi sau lưng, cố gắng siết chặt cánh tay, mong cho mình đừng bị mất máu quá nhiều…Đúng thật nếu bây giờ đưa cho anh cầm lái, chỉ có nước “nằm đường” mà thôi. Chợt Vũ gằng giọng nói, như cố che giấu nỗi đau xé thịt của mình… 

- Về nhà cậu trước đi.! 
- Vậy lát sao anh về? 
- Tôi còn tay, chưa què! Đừng có cãi tôi hoài chứ cái thằng đần này?! 
- Rồi rồi – Quân thở dài, nói sau hồi im lặng – Anh…Vũ này… 
- Gì? 
- Bệnh viện không…? 
- Mẹ tôi là bác sĩ, khỏi lo. 
- Ừ tiện rồi… - Quân ngập ngừng – Mà…hồi nãy sao lại đỡ giùm tôi…? 
- Lo chạy xe đi, thằng đầu đất! – Vũ đánh vào đầu Quân 1 tiếng “cốp!” 
- Ch ửi ch ửi riết – Quân lầm bầm – đồ ngạo mạn, hỏi sao không bị dân chúng nó ghét... 
- Lảm nhảm cái gì đấy?! 
- Ờ có gì đâu. 

Rồi 2 người im lặng trên suốt quãng đường về nhà Quân. Sau khi để đàn em xuống xe, Vũ chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng phóng xe đi thật nhanh và chắc chắn như chưa bao giờ bị thương… Nhưng khi dừng xe trước cửa nhà mình, anh gập người, nghiến răng, mặt nhăn lại vẻ vô cùng đau đớn…không ổn rồi, dường như anh bị mất máu quá nhiều! Anh cố gắng lê chân, lảo đảo bước về phía cánh cổng lớn để bấm chuông…nhưng mọi thứ xung quanh đang bắt đầu mờ dần… “Rầm!!” Vũ ngã khụy xuống đất, đôi mắt giá lạnh từ từ khép lại… 

Xoay lại Quân, anh chàng này cứ thẩn thơ như người từ cõi mơ vừa bước ra. Quân cởi chiếc áo sơ mi đã ướp đầy mùi mồ hôi và máu của Thiên Vũ 1 cách chậm rãi rồi ném nó thật gọn gàng vào chiếc máy giặt. Anh đứng trước tấm gương lớn, nhìn chằm chằm vào vệt máu nhỏ trên cánh tay rắn chắc … chợt anh nhớ đến cánh tay đầm đìa máu của Thiên Vũ rồi khẽ rùng mình; sờ về phía sau gáy như 1 phản xạ…Nếu như lúc nãy Vũ không đỡ cho anh, thì chắc giờ anh cũng đang nằm trong bệnh viện rồi…, chứ không được lành lặn mà ngắm nghía mình trong gương như thế này… 

“Tại sao lại bảo vệ mình?” , “Vì sợ mang tiếng để đàn em bị đánh chăng?” , “Đúng rồi, vì sĩ diện thôi!”… Quân nghĩ thế rồi liền chà thật mạnh vào vệt máu đang vương trên cánh tay mình, vết máu liền phai nhạt đi, nhưng khoảnh khắc vừa rồi vẫn còn đọng lại thật sâu đậm trong ký ức của anh… 

Chiếc điện thoại trong túi quần Quân rung lên từng đợt cắt ngang dòng suy nghĩ của anh…Quân nhanh chóng lấy nó ra, chẳng thèm nhìn xem ai gọi, anh bấm nghe, nói giọng cau có: 

- Alo??! 
- Hay lắm…trả thù cho đàn em à?! Đang yên đang lành ông không muốn phải không?!! 
- Hả…?! – Quân há hốc mồm 
- Hả hả cái gì – hắn có vẻ tức giận – Khỏi giả điên đi! Thằng Đức đến bây giờ mới chịu khai ra cho tôi biết!. Trên người của nó không còn chỗ nào là không có vết bầm của ông. Ông phạm luật rồi, Tôi nói cho ông biết! nếu tôi có động vào đàn em của ông, ông cũng đách có quyền gì mà nói! Mẹ kiếp!! 
Tút…tút… 
Cơ mặt Quân cứng đờ lại, miệng há hốc trông rất buồn cười và đương nhiên là anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra… Quân bấm lại vào số vừa “nã” anh 1 tràng với vẻ tức tối, để xem thằng nào mà cả gan thế.! 

Mắt trợn trừng lên nhìn láo liên vào màn hình điện thoại, anh thốt lên vẻ khó tin :” Khởi Sơn?? Thủ lĩnh Phan Đăng Lưu? “, “ Mình lưu số thằng cha này hồi nào???” , “ Ủa mà sao có nhiều số lạ hoắc trong này vậy?? “,… Rồi như 1 phản xạ, Quân vội thò tay vào túi quần bên kia, lấy ra 1 chiếc điện thoại giống hệt chiếc anh đang cầm trên tay…và đây; mới chính là điện thoại thật sự của Bảo Quân… 

“Cạch…!” Chiếc điện thoại rơi xuống sàn…1 luồng điện chạy dọc sống lưng khiến Quân nổi cả gai óc…Vũ đã vì anh mà đánh thằng Đức sao…??! Đó có phải là gã thủ lĩnh kiêu ngạo, mất nhân cách như anh đã từng nghĩ không??! 

Quân nằm trên chiếc giường êm ái, bật những hài hát nhẹ nhàng, quen thuộc của Backstreet Boys mà anh vẫn thường nghe trước khi chìm vào giấc ngủ…Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp căn phòng tẻ nhạt, trống trải khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn hơn bao giờ hết… Thật sự…cũng hơi ngại khi nói rằng Quân ghét cái cảm giác ở 1 mình như lúc này, những suy nghĩ tiêu cực tràn đến làm lòng anh nặng nề vô cùng… Bấy giờ Quân lại thấy nhớ và thấy thích thích cái không khí ồn ào, vui vẻ, thân thiện của mấy tên trong Killer lúc họp mặt… Quân ngáp dài ngáp ngắn, cầm điện thoại Vũ lục lọi đủ thứ để xem. Dù sao cũng mang tiếng là ghét ra mặt rồi, nên anh thấy chẳng có gì là bất lịch sự cả…! Trong phần hộp thư đến, anh thấy rất nhiều tin của 1 người được lưu là Khởi Vân, với những tin nhắn chỉ toàn chung 1 nội dung, đại loại như :” Số mới của anh phải không?” , “Đừng trốn nữa!!” , “Đồ xấu xa, hèn hạ, mau gọi cho tôi!!”… và còn lại là vài tin nhắn của mấy thằng trong nhóm rủ Vũ đi nhậu, đi café vẻ rất thân thiết, như anh em 1 nhà vậy… “thằng cha này coi vậy mà cũng được đàn em yêu quý ghê ta, đúng là cùng 1 loại với nhau!” – Quân nhếch mép, chỉnh sang phần tin đã gửi và bất ngờ khi thấy chỉ có mỗi 1 tin nhắn anh gửi cho 1 người tên là Thiên Vinh với nội dung :”Happy Birthday em trai.” 
- Bó tay, anh với chả em, chung 1 nhà cũng bày đặt nhắn tin – Quân nói vẻ mỉa mai rồi liệng chiếc điện thoại lên bàn học cạnh giường, ngủ 1 giấc say sưa… 

-------------†------------- 

Sáng hôm sau… 

- Anh Hoàng! – Quân vẫy nhẹ tay, đứng lấp ló trước cửa lớp chàng đội phó 

Hoàng trông thấy Quân, liền bước nhanh ra , hỏi tới tấp: 

- Hôm qua Vũ có về đến nhà không?! Còn cậu, có bị thương ở đâu không?!? 
- Tôi không sao, còn ổng chắc cũng an toàn về tới nhà rồi – Quân đáp hờ hững, đưa điện thoại của Vũ cho Hoàng – anh trả hộ Vũ giúp tôi, hôm qua gọi cho anh xong tôi cầm luôn về nhà mà chả biết. 
- Sao không gặp tận mặt mà đưa…? – Chợt Hoàng gõ nhẹ vào đầu mình – À quên, hôm nay Vũ nghỉ, được rồi, anh đưa hộ cho. 
- Nghỉ? – Quân nhướng mày 
- Ừ, chẳng thấy đến trường, chắc ở nhà dưỡng thương rồi 

Cảm giác hối hận…khó chịu lại dâng lên trong lòng Quân, anh hướng mặt sang nơi khác, nói bâng quơ, nhưng nghe có vẻ như cầu mong cho Vũ bình an... 

- Tôi nghĩ ổng ổn thôi, chắc hôm nay ở nhà tổ chức sinh nhật muộn cho em trai yêu quý của ổng rồi. 
- Cái gì?? – Hoàng giật bắn người, trợn mắt lên – cậu vừa nói gì vậy ?? 
- Cả anh cũng không biết ổng có em trai à? 

Hoàng im lặng…vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cậu đàn em…Quân cảm thấy dường như mình vừa làm cho không khí căng thẳng hơn, anh đã nói điều gì sai sao…? 

- Cậu… - Hoàng thở dài – đừng nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó, nghe chưa? 
- Tại sao? 
- Vì em trai Vũ mất rồi.! 
“Đùng!!” như 1 tiếng sét đánh ngang tai Quân, anh lắp bắp lặp lại lời Hoàng 1 cách cẩn thận, gặng hỏi lại chàng đội phó: 
- Em…trai…mất…rồi..?!! 
- Anh cũng không biết sao cậu lại hay hôm qua là sinh nhật Thiên Vinh, nhưng… - Hoàng kề sát tai Quân, vẫn cách dặn dò cẩn thận thường thấy – cậu tuyệt đối nhớ 2 điều sau đây: không được nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó và đừng bao giờ rủ Vũ đi đâu khi trời mưa… 

Quân bước chầm chậm xuống những bậc thang, đầu óc rối bời…xen lẫn 1 chút sợ hãi… Vậy tin nhắn hôm qua là như thế nào? Vũ nhắn tin cho đứa em trai đã mất ư?? Trời! thật không thể tin nổi!! 

---------------†--------------- 

Buổi tối chủ nhật mát mẻ, trời thanh thanh, dịu dịu, khiến tâm hồn con người ta lâng lâng…dễ chìm vào những cảm xúc nồng nàng khó tả của tình yêu…Quân hôm nay trông thật lịch sự trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục kết hợp với chiếc quần jean đen tuyền. Anh đã đứng trước cửa nhà Hân được 15 phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng “đả nữ” đâu cả. Quân ngước lên, khá bực mình khi thấy phòng Hân vẫn còn sáng đèn, lại có thêm tiếng nhạc dance dồn dập vang lên nữa chứ! Giống như chẳng đoái hoài gì đến anh chàng đang mỏi cổ ngóng chờ cô ở ngoài này. Tức tối, Quân lấy hơi, nói thật to vang vọng khắp con hẻm: 

- Gia Hân!!! Xuống đây! Cậu chơi vậy không đẹp chút nào hết!!! 
Tiếng nhạc bỗng ngưng hẳn, Hân vẫn mặc nguyên chiếc áo ba lỗ ( trang phục quen thuộc khi ở nhà ), ló đầu ra cửa sổ, nhìn Quân nói vẻ thách thức: 
- Có rảnh thì đứng đó la hét 1 mình đi, tới sáng cũng được! 
- Con bé này… - Quân chống tay lên hông, tức giận – hứa mà không giữ lời à??! 
- Tôi đã hứa gì sao…? – cô đảo mắt, tỏ ý châm chọc 
- Đừng có giả nai nữa cô nương – anh nheo mắt – tôi sẽ đứng ngoài này, quấy rầy Hân cho đến khi nào chịu ra đây đi chơi với tôi thì thôi.! 
- Được thôi, vậy cứ đứng đó đi, đồ điên!! – Hân trả lời gọn ơ, đóng xầm cửa sổ lại. 

Sau đó, Quân cứ đứng trước cửa nhà Hân, hát hò, réo gọi trong khi cô nàng vẫn thản nhiên nằm phịch trên giường nghe nhạc…nhưng thật ra, Hân nghe không sót 1 chữ của Quân; rồi lại còn nhoẽn miệng cười trước những hành động trẻ con của anh. 2 giờ trôi qua…đã 9 giờ tối, Hân giựt mình dậy sau khi đã ngủ quên 1 giấc khá say mê. Không còn nghe Quân quấy rầy nữa, cô cười nhếch mép vẻ xem thường rồi tắt nhạc phát ra từ chiếc máy hát. Nhưng…Hân đã thật sự không tin vào mắt mình khi vẫn còn trông thấy Quân đang ngồi nhổm trước cửa nhà qua khe hở của khung cửa sổ…với vẻ rất đáng thương… Cảnh tượng đó khiến Hân cảm thấy…bực bội vô cùng! Cô đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh tay với lấy 1 điếu thuốc, bật lửa và đi ra ngoài… 

Bảo Quân “lì lợm” ngước mặt lên vẻ đắc thắng, có pha chút…niềm vui khi thấy Hân đang tiến gần lại mình…Quân đứng lên, định chỉnh lại trang phục nhưng…anh liền bị khựng lại khi thấy 1 làn khói trắng đục, quyện vào nhau; tỏa ra từ đôi môi xinh xắn kia. Hàng lông mày anh chau lại, nói giọng nghiêm nghị khác hẳn Bảo Quân thường ngày: 

- Đừng có dùng điếu thuốc mà hù dọa Quân, tập tành làm gì cái thói xấu đó?! 
- Về đi. – Hân lại thở ra 1 làn khói nhỏ, nói giọng bất cần – tôi không thích con trai, nói thẳng ra tôi là les, cậu nên ngưng mấy chuyện vớ vẩn, vô ích đó đi. 
- Vậy sao? – Quân cười phá lên – tôi không tin đâu, với lại…coi cái kiểu hút thuốc thiếu chuyên nghiệp của cậu kìa 
- Cái gì?? – Hân lúng túng, chau mày lại 

Đoạn Quân bước đến gần cô hơn, nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ môi cô, rồi đặt lên môi mình…rít 1 hơi hài trông rất điệu nghệ…anh nheo mắt lại, thở ra 1 làn khói đục bay lõa xõa trước mặt Hân, nhưng những làn khói mỏng đó, không thể nào che giấu đi được sự bối rối xen lẫn tức giận đang hiện lên trong đôi mắt cô 

- Đây mới là “real – smoking” cô nương học đòi à – Quân phì cười , rồi vứt điếu thuốc xuống đất, dí chân lên nó thật mạnh. 

Hân mím chặt môi đến tái nhợt, trừng trừng nhìn Quân với vẻ vô cùng giận dữ… đến nỗi không biết nói gì…Anh chàng lại lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng: 
- Làm gì nhìn dữ vậy, lần đầu thấy “mọt sách” như tôi hút thuốc hả? 
- Đúng rồi, như thằng điên ấy! 
- À mà nói nghe này – Quân đặt tay lên môi Hân – đừng hút thuốc nữa, nó sẽ làm cho môi cậu chẳng còn hồng hào như thế này nữa đâu… 

Hân tự dưng lại bị…cứng đờ trước sự ấm áp của ngón tay đang đặt trên môi mình…cô bất động nhìn chằm chằm vào Quân như bị thôi miên vậy…trái tim mà cô tưởng đã chai sạn…giờ đây lại đập liên hồi…trước 1 người con trai…Quân cũng nhìn Hân bằng 1 ánh mắt thật nhẹ nhàng… 2 người chìm thật sâu vào đôi mắt của nhau…giây phút đó như 1 bản nhạc không lời…không ai hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng vẫn cảm nhận được sự sâu lắng và da diết của bản nhạc đó… 

- Nè…! Làm gì vậy??...biến…thái..!! – Hân như vừa thoát khỏi thuật thôi miên, cô gạt phăng tay anh ra với vẻ bối rối… 
- Haha mặt đỏ lên hết rồi, vậy mà bảo không thích con trai. 
- Đi về giùm tôi đi! Nhìn bản mặt mấy người là tôi thấy h ãm tài rồi!! 
- Không được, công sức tôi đợi Hân gần 3 giờ đồng hồ - Quân nói vẻ tinh ranh – phải có đền bù xứng đáng chứ 
- Vậy hả? – Hân giương nắm đấm lên định đấm cho anh chàng này 1 phát, nhưng đã bị anh kịp thời chộp tay lại, và ép sát cô vào tường… kề sát mặt cô, đến nỗi môi 2 người suýt nữa thì chạm vào nhau… 
- Hân nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần 1 người con trai nào để dựa vào sao? 
- Đúng vậy! – cô đáp ngay 1 cách chắc chắn 
- Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có giây phút họ yếu lòng và khi đó họ cần đến bờ vai của 1 người con trai – Quân nói chậm rãi – Hân không biết sao? 
- Vớ vẩn! tôi chẳng cần ai cả, các người chỉ lợi dụng giây phút yếu lòng đó để làm những việc nhằm thỏa mãn nhu cầu của các người mà thôi! – Hân rít qua kẽ răng – giờ thì thả tôi ra!! 
- Thật ra…nhìn gần Hân xinh hơn nhiều đó… - Quân cười hiền…vẫn ánh mắt nhẹ nhàng, ấm áp ấy 

“Chát!!” , Hân tát thật mạnh vào mặt Quân khi anh đang sơ hở vì say mê nhìn cô, rồi Hân chạy thẳng vào trong nhà…cố gắng điều chỉnh lại nhịp đập trái tim của mình… 

Chương 8 : Em gái kẻ thù

Ngày thứ 2 hôm đó, Vũ nghỉ học, nên lệnh triệu tập cũng được hoãn lại. Ai nấy trong Killer cũng vui vẻ cùng kéo nhau đi bida, café để ngồi tha hồ ngắm những cô em chân dài xinh đẹp. Nhưng những người có mặt ở quán nhậu 707 hôm đó lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vị thủ lĩnh hơn là thấy thoải mái, tự do như bây giờ… Hoàng khoác vai Bảo Quân vừa đi về phía cổng trường, vừa bàn tán sôi nổi về mấy em xinh xắn đang lượn lờ trước mắt anh. Quân ậm ừ, cười nhạt cho qua chuyện chứ thật sự anh chả có tý hứng thú nào để mà ngắm nghía ai trong lúc này… Nhưng khi đi phớt qua 1 cô bé tóc tém kia, Quân lại thấy…nhớ nhớ Gia Hân…mặc dù lúc đầu anh chỉ định tán tỉnh cho bỏ ghét…lạ thật…? Cô gái này có 1 sức hút kì lạ khiến anh khó mà cưỡng lại được…anh muốn bảo vệ tâm hồn yếu đuối được bao bọc bởi vẻ ngoài cứng rắn của cô…Cảm xúc sâu lắng với Hân hôm qua…thật khó quên làm sao…! 

- Ủa Vũ??! – Tiếng Hoàng thốt lên cắt ngang suy nghĩ và những dòng cảm xúc của Quân, anh ngước lên, láo liên nhìn về phía cổng trường… 

Vũ đội chiếc nón kết màu đen cùng chiếc áo thun body cũng đen nốt; đang ngoắc ngoắc ngón tay ý gọi anh và Hoàng lại gần. Quân tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn vào cánh tay đã được băng bó cẩn thận của Vũ, anh bước đến gật nhẹ đầu chào Vũ trước sự ngạc nhiên của 2 người đứng đầu băng nhóm lừng lẫy này. Vị thủ lĩnh khẽ nhướng mày, điềm đạm nói: 

- Được rồi, về đi. 
- Tôi gửi điện thoại của anh cho Hoàng rồi, thằng Khởi Sơn Khởi Siếc gì kiếm anh đấy, chào 2 anh - Quân nói rồi bước nhanh qua Vũ 

Hoàng nhướng mày vẻ khó hiểu nhìn theo bóng Quân, tự hỏi điều gì đã khiến “vua biểu tình” vốn lì lợm này lại trở nên ngoan ngoãn đến thế… 

- Cuối cùng cũng trị được. – Vũ thở dài nhìn sang đội phó của mình – ờ nhờ ông cái, ông gọi Trung ra quán café Thúy hộ tôi, tôi ra đó trước. 
- Ok, cần tôi ra đó luôn không? 
- Cần chứ - anh khẽ ngoáy đầu lại, nở nụ cười nhẹ hiếm hoi – cánh tay trái đắc lực của tôi. 
- Mẹ ơi hú hồn… - Hoàng lầm bầm khi Vũ đã đi khuất – chơi với nhau 3 năm mà 8 tháng mình mới thấy nó cười như thế này… 

Vũ ngồi 1 mình ở cuối dãy của quán nước. Anh từ tốn gỡ chiếc nón kết xuống ;rồi vuốt lại mái tóc hung đỏ đã rối bù của mình. Làn gió ướp theo hương hoa lài cứ như 1 cô đào gợi cảm dịu dàng quấn lấy anh…Vũ ngước mặt lên, nhẹ nhàng hứng những tia nắng ấm đang khẽ xuyên qua từng khóm lá xanh tươi… Những lúc như thế này, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái và bình yên hơn bao giờ hết. Rồi 1 giọng nói hời hợt cất lên, phá vỡ bầu không khí thư giãn yêu thích của vị thủ lĩnh 

- Chào anh. 
- Cho 2 ly café người đẹp ơi!! – Hoàng nháy mắt trêu chị chủ quán rồi kéo ghế ngồi cạnh Trung, đối diện với Vũ 
Vũ nheo mắt 1 cách khó chịu, nhìn vào gương mặt phụng phịu của cậu đàn em, anh nghiêm giọng: 

- Dạo này cậu sao vậy?! 
- Sao đâu. – Trung nói nhưng không nhìn vào mắt anh – anh gọi có chuyện gì? 
- Tạm thời đừng đến quán nhậu 707, mệnh lệnh đấy! – Vũ nói nhanh 1 cách chắn chắc 
- Bây giờ anh cấm em đến cả chuyện đó à?! 
- Anh không cấm cậu nhậu nhẹt! – Vũ nhau mày – muốn thì đến quán khác! 
- Cái gì anh cũng làm khó làm dễ em! – Trung sừng sộ trước sự ngạc nhiên của vị thủ lĩnh – trong mắt anh thì lúc nào em cũng là thằng cá biệt! anh xem thường em đến mức chọn Bảo Quân thay vì em trong trận đấu vừa rồi.! Phải, em đang rất bực bội anh! Có bao giờ anh tin em không Vũ? Hay anh chỉ làm việc theo cảm tính và lúc nào phục tùng cái sĩ diện trong con người của mình?? 
- Thôi đi cái thằng này! mày quá rồi đó! – Hoàng trừng mắt, đánh vào đầu Trung – mày đần đến mức không nghĩ mấy thằng đó sẽ còn trả thù mày hay sao? 
- Hm…tôi hỏi cậu – Vũ gằng giọng nói sau hồi im lặng – lần đầu xin vào nhóm, cậu đã chịu được mấy đòn của tôi? 

Trung nghiêng đầu, nhướng mày vẻ khó hiểu… 

- Trả lời đi! – anh chau mày 
- 1 đòn. 
- Rồi sao nữa? 
- Anh bảo về luyện tập hít đất, xà đơn, chạy bộ,…đủ thứ hết, khi nào chịu được 3 đòn thì quay lại 
- Cuối cùng thì sao? 
- Em quay lại, chịu được 3 đòn của anh rồi… thốn mấy ngày…! 
- Còn bây giờ - Vũ nhấp ngụm café đắng – tôi nói cậu chịu được 10 đòn của tôi, cậu tin không? 

Trung thoáng giật mình như vừa hiểu ra được điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vị thủ lĩnh không chớp mắt 

- Anh luôn tin đàn em của mình… – Vũ điềm đạm – chuyện anh phạt cậu đủ thứ chỉ là lấy cớ để cậu chịu luyện tập thôi. 
- Vậy thà anh cứ nói thẳng… 
- Cậu lười chảy thây ra! Long nhong ngoài đường suốt ngày, chịu tập tành quái gì đâu mà nói với chả thẳng? – Vũ trừng mắt, đe đọa – kì này còn bị giáng sao nữa, anh trục xuất cậu đấy, liệu hồn mà rèn luyện cái cơ thể yếu đuối của cậu đi. 
- Thôi 2 anh em huề đi, mệt não quá..á…á… - Hoàng ngáp 1 hơi dài 
- Em xin lỗi – Trung thở dài, khẽ cúi mặt xuống 
- Được rồi thằng đần. – Vũ khẽ nhìn sang Hoàng – nãy thằng Quân nói Khởi Sơn gọi kiếm tôi à? 
- Ừ, gọi cho nó thử xem. 

Vũ lấy điện thoại gọi cho gã thủ lĩnh Phan Đăng Lưu – kiêm kẻ thù truyền kiếp của anh. Bản nhạc chờ vớ vẩn, dở tệ của gã khiến Vũ nghe mà phát cáu! Cuối cùng Sơn cũng bắt máy, giọng nói đáng ghét vang lên vẻ châm chọc: 

- Hôm nay sát thủ tóc đỏ gọi cho tôi cơ à? 
- Hôm kia gọi cho tôi có chuyện gì?! 
- Ủa chứ bữa đó thằng khứa nào bắt máy? 
- Thằng em tôi – Vũ gằng giọng khó chịu – nhanh đi! Tôi không có thời gian.! 
- Bà mẹ, làm tốn hơi! – Sơn hắng giọng – được rồi, tóm gọn là: nếu ông đã đối xử với đàn em của tôi như vậy, thì cũng đừng trách sao tôi tàn nhẫn với đàn em của ông, với lại… 
- Hiểu rồi, stop! – anh chen ngang – nghe đây Sơn, tôi nói ngắn gọn thôi. Thứ 1 : tôi chỉ đến gặp thằng Đức để bảo nó xin lỗi Quân, thứ 2 : nó dám vô lễ tấn công tôi trước, thứ 3…chớ có dại dột mà động đến đàn em của Thiên Vũ này, nếu không thì đừng trách sao 2 nhóm chúng ta lại xảy ra chiến tranh 1 lần nữa.! 

Sát khí lạnh băng của Vũ mặc dù chỉ qua giọng nói trong điện thoại, nhưng cũng đủ làm Khởi Sơn nổi cả gai óc. Có lẽ suốt cả cuộc đời hắn cũng không thể nào quên được lần chiến tranh giữa 2 nhóm nổ ra…hình ảnh từng thằng đàn em của hắn nằm la liệt, quằn quại dưới chân Thiên Vũ và vài thành viên nổi trội của Killer như lúa ngả rạ đã khắc sâu trong tâm trí hắn…nhưng mặc khác, Sơn cũng khá an tâm vì nắm được điểm yếu duy nhất của gã sát thủ tóc đỏ này… 

- Sao? Còn gì để nói nữa không? – Vũ đung đưa chân vẻ vô tư lự 
- Hừm! Tôi biết ông chẳng dám… 

“Bặt!” , dường như có ai đã giật điện thoại của Sơn, rồi 1 giọng nữ quát lên, vang vọng trong lỗ tai của Thiên Vũ, anh giật bắn người, ngưng hẳn cái chân đang đung đưa của mình 

- Vũ!! Anh phải không???! 
- … - anh im lặng, tim nhói lên từng hồi… 
- Chết tiệt!! – cô ta quát lớn hơn – tôi chán cái trò giả câm của anh rồi đấy! Anh đang ở đâu?! 

“Cụp!” Tút…tút… 

Vũ cúp máy rồi nhét nhanh chiếc điện thoại vào túi. Hoàng và Trung nhún vai nhìn nhau vẻ khó hiểu. Thấy Vũ trở nên căng thẳng, Hoàng lái sang chuyện khác để nói. Trung cũng tham gia vào, thái độ cởi mở hơn lúc ban đầu. Được 10 phút sau, chợt có tiếng xe thắng “két!” trước quán café , 1 cô gái trông cực kì cá tính với nửa bên mái tóc thắt chi chít những sợi bím sát da đầu, phần tóc bên kia xõa dài ra, phủ nhẹ lên vòng 1 gợi cảm của cô nằm gọn trong chiếc áo ba lổ mỏng dính. Cô gái tức tối, bước về phía Thiên Vũ, túm lấy cổ áo anh và trừng đôi mắt sắc sảo được kẻ đậm vết chì đen, cô quát lên: 

- Anh đùa đủ chưa??! Làm vậy anh vui lắm hả??!! 

Trung vội chộp lấy cánh tay của cô nàng lạ mặt, gằng giọng: 

- Cô làm gì vậy?! Bỏ ra coi! 
- Khoan Trung…!Đừng….!! – Hoàng nhổm dậy định kéo Trung lại, nhưng… 

“Bốp!!”, Trung và cả cái ghế anh đang ngồi đều bị lật ngửa ra sau, anh gượng dậy, sờ lên má mình, nhìn vào cô gái với 1 đôi mắt vô cùng tức giận. 

- Muốn yên thân thì đừng xen vào chuyện của chị! Thằng ranh! – cô cất cao giọng 
- Con nhỏ này…!!! 
- Thôi cái thằng này?!! – Vũ quát lên, rồi nhìn sang cô gái, giọng trở nên nhẹ nhàng – giờ thì buông anh ra đi Vân..! 
- Không! Anh sẽ lại chạy mất nữa cho coi! 
- Em đừng như vậy nữa! trẻ con lắm. 
- Phải! tôi trẻ con đó, còn hơn loại người như anh, không dám thừa nhận tình cảm của chính mình! 

Trùng hợp sao lúc ấy Hân bước vào quán, thấy có vẻ như vị thủ lĩnh của mình đang gặp phiền phức. Cô bước đến gần tế nhị xen vào bằng 1 câu hỏi thường thấy trong những lúc như thế này :” Có chuyện gì vậy?”… Vân quay sang lườm Hân 1 cái rõ sắc, hy vọng cô gái với mái tóc tém này không phải là lý do khiến Vũ tránh mặt cô…nhưng…sau đó anh lại nhẹ nhàng gỡ tay Vân ra khỏi áo mình, rồi thản nhiên khoác vai Hân sau cái nháy mắt khéo léo…nhưng Hân đâu biết rằng, cách đó không xa…Xuân Thùy vụt chiếc xe đạp đi thật nhanh như thể vừa trông thấy điều gì khiến cô nàng vô cùng đau lòng… 

- Tôi có bạn gái rồi, em đừng như vậy nữa. 
- Tôi không tin! – Vân tức giận – rõ ràng anh thích tôi! 
- Điều gì làm em nghĩ như vậy? 
- Ánh mắt của anh.! 

Vũ thở dài nhìn sang hướng khác như lảng tránh ánh mắt của Vân. Anh buông tay khỏi cô đàn em của mình, rồi đi phớt ngang qua Vân, nói hờ hững: 

- Tin hay không là chuyện của em. Tôi về trước đây. 

Vị thủ lĩnh lạnh lùng phóng xe đi, qua làn kính chiếu hậu, tim anh nhói lên khi thấy Vân vẫn còn đứng chết lặng mà ngóng theo anh với đôi mắt đượm buồn thoáng 1 nỗi hờn giận và cay đắng…! 

-------------†------------- 

Vũ đứng trên hành lang sân thượng, thả hồn vào bài hát Because I miss you… rồi nhìn mông lung vào dòng người đang tấp nập, đuổi nhau trên con phố dài dường như bất tận… Làn khói thuốc trắng đục bay lòa xòa trước mắt anh…những khoảnh khắc hạnh phúc bên Khởi Vân cứ hiện lên từng nét, từng nét một…rồi lại dần tan biến theo làn khói trắng kia… 

Ngày ấy…mấy ai tin rằng vị thủ lĩnh khét tiếng của Killer lại từng bị 1 con nhóc nổi tiếng đanh đá của trường cấp 1 bắt nạt!. Vân lúc bấy giờ là 1 nỗi sợ, nói đúng hơn là nỗi khiếp đảm của Vũ khi đến trường. Con bé không biết vì lý do gì mà cứ dè vào Vũ để trêu ghẹo, nó chuyên gia giựt đồ ăn hoặc những món cậu khư khư cầm trên tay có vẻ như rất quý giá đối với cậu. Có lần nó còn làm đổ cả xô nước vào người Vũ khiến cậu bé cảm lạnh mấy ngày vì mặc đồ ướt quá lâu…Khổ nỗi…cậu nhóc Thiên Vũ lúc bấy giờ hiền như cục bột, cậu cứ âm thầm cam chịu…rồi thời gian thấm thoát trôi qua, cậu vô cùng mừng rỡ, vui sướng khi tốt nghiệp và ra trường, thoát khỏi con bé đanh đá ấy. 

Khi lên cấp 3, Vân xin vào làm nhân viên cho 1 quán café khá sang trọng có tên là Memory. Cô rất xinh đẹp, lại có duyên ăn nói, nên từ khi có cô vào làm, quán trở nên đông khách hẳn, và dĩ nhiên đa số toàn là con trai…! Nhưng mấy ai biết đằng sau sự cởi mở đáng yêu kia, lại là 1 cô gái rất đanh đá, thẳng thắn và vô cùng nóng tính! Một ngày nọ, Vân không biết vì sao mà lại cảm thấy bực bội trong người đến như vậy. Cô khó chịu tiến đến gần 1 tên dê xồm đang nhìn chằm chằm vào vòng 1 căn tròn của mình với 2 ly café trên khay. Vân cười gượng với hắn, nhưng thật sự trong lòng đã ứa gan lắm rồi…! Chợt…hắn nắm vào bàn tay cô lúc cô đặt ly café lên bàn. Vân cau có ra mặt, hất tay hắn 1 cách thô bạo rồi đập cả cái khay nước lên đầu hắn không chút do dự…! 

- Trời đất! – hắn ôm đầu, hét lên rất tức tối – con nhỏ này! Điên hả?!! 
- Thích thì đi ra mấy quán bia ôm rồi tha hồ giở trò, tay chị chả phải đồ chùa mà mấy thằng ranh như mày muốn nắm là nắm! 
- Gì vậy Nam? – 1 giọng nói lạnh lùng cất lên 
- Anh Vũ! Con nhỏ điên này đập cả cái khay nước đó lên đầu em, mẹ bà nó!! 

Vân quay phắt lại, vẫn giữ nét mặt cau có ấy, lườm tên cao to vừa xuất hiện 1 cái vô cùng sắc bén 

- Về mà dạy lại thằng em dê xồm của mấy người, khôn hồn đừng có để tôi gặp lại!! 

Rồi cô dùng dằn bỏ đi, nhưng Vũ bỗng chộp cánh tay cô lại, cất giọng nói còn lạnh hơn khi nãy: 

- Đứng lại đó đi.! 
- Buông ra! Hết thằng em rồi tới thằng anh à??! 

Vũ không trả lời Vân, anh trừng mắt lên và quay sang Nam, nghiêm giọng với cậu đàn em, khiến Vân cũng phải giật mình 

- Xin lỗi đi.! 

Nam chau mày…ý không phục… 

- Nói! – Vũ giơ nắm tay của mình trước mặt Nam 
- Được rồi… Sorry! 
- Mày là người nước ngoài hay sao mà Sorry?? – anh đánh vào đầu Nam 1 phát trông rất buồn cười 
- Xin lỗi…! 
- Được rồi chứ? – Vũ điềm đạm quay sang hỏi Vân 
- Buông tay anh ra trước đi. 

Anh khẽ giật mình…lúng túng buông tay Vân ra. Cô quay người đi về phía quầy nước, không quên ngoảnh lại nhìn anh bằng đôi mắt đã trở nên thân thiện hơn… Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với Nam, miệng lẩm bẩm vẻ thích thú :” Vẫn không thay đổi gì cả…” 

--------------†--------------- 

Vũ dừng xe trước quán café Memory, nhưng lại vội phóng xe đi ngay khi nhận ra mình nhìn nhầm cô nhân viên đang bê khay nước thành… 1 ai đó… 

Anh rẽ vào con hẻm quen thuộc và giật bắn người khi suýt nữa thì tông phải 1 cô gái đang nằm gục ra đất, bên cạnh là 1 chiếc balo to tổ chảng. Toàn thân cô đầy vết trầy xước, tay chân thì bầm tím hết cả lên. Vũ không do dự bước xuống bồng cô gái nhẹ nhàng như bồng 1 con gấu bông, không quên vác theo chiếc balo của cô rồi chạy về phía nhà mình… 

1 luồng ánh sáng chói chang ùa vào đôi mắt đang hé mở của Vân khiến cô phải nheo mắt lại 1 cách khó chịu. Vân ôm cái đầu đang nhức như búa bổ rồi trở mình trên tấm nệm êm ái, tự thấy lạ vì mặt đất gồ ghề khi nãy sao giờ lại êm như thế…Khi bắt đầu quen dần với ánh sáng, mọi thứ xung quanh bắt đầu hiện ra…và… 

- Á á á!!! – Vân hét toáng lên khi thấy Vũ vừa bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng đầy dây nhợ xung quanh 
- Làm gì la dữ vậy? – anh thản nhiên nói 
- Thằng biến thái!! Đây là đâu?? Anh đã làm gì tôi chưa hả?! 

Vũ không trả lời cô, anh nhẹ nhàng đến gần kéo chiếc ghế từ kệ sách ra, rồi ngồi đối diện trước gương mặt đang hoảng loạn kia, cười vẻ thích thú: 

- Cô nghĩ xem. 

Vân bấu chặt chiếc gối dày cộm ném thô bạo vào người Vũ, gương mặt đã đỏ gắt lên vì giận dữ, cô nhổm người dây vung tay định tát vào mặt anh, nhưng anh dễ dàng né được 

- Coi vậy chứ cũng ngốc thật! – Vũ nhướng mày, vẫn điệu cười thích thú khi nãy 
- Thằng đê tiện, kh ốn nạn, thối tha!!! – cô hét lên, ném liên tục những thứ trong tầm với của mình 
- Cô nghĩ tôi dở hơi đến mức làm gì cô xong rồi mặc quần áo đầy đủ lại cho cô à? 

Vân khựng lại, căng mắt ra nhìn vào bộ quần áo lôi thôi, dính đầy bùn đất của mình rồi thở phào thật nhẹ nhõm…Xong cô quay sang lườm Vũ với vẻ đề phòng… 

- Đứa nào đánh cô vậy? – anh nói sau hồi im lặng, đưa tay chỉ lên má Vân 
- Không có gì! Có chút chuyện với mấy đứa con gái thôi. 
- Cô bỏ nhà đi à? 
- Rồi sao? – Vân nhướng mày 
- Về nhà đi.! 
- Anh có quyền gì?!, vớ vẩn! 

Vũ im lặng, thở dài như kiểu “không còn gì để nói” rồi nhìn mông lung vào chiếc đồng hồ treo tường mạ bạc đã điểm 10 giờ đêm. Vân cũng khẽ nhìn theo ánh mắt Vũ, chợt 1 luồng điện xẹt ngang qua, như giật ngược lại mớ ký ức đã ngủ quên… cô thấy anh chàng này quen lắm…! nhưng khổ nỗi không thể nhớ chính xác là ai…ánh mắt đó…trời ạ, là ai nhỉ…? Vân vặn vẹo thân hình đầy nhức mỏi của mình 1 cách khổ sở, cọc cằn nói: 

- Ngồi chút tôi sẽ đi ngay! Khỏi cần đuổi khéo bằng cách nhìn đồng hồ như vậy! 
- Cô không thay đổi gì cả - anh nhếch mép cười 
- Thay đổi gì?! 
- Cô đói không? 
- Không! – cùng lúc đó bụng cô kêu lên những âm thanh như phản đối lời của chủ nhân nó, khiến Vũ phải phá lên cười 
- Đi xuống dưới nhà với tôi, ăn chút gì rồi đi tắm hộ tôi cái, giường tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đấy! 
- Hm… - mặt Vân đỏ gắt vì ngượng – không sợ bố mẹ anh sao? 
- Họ đi vắng hết rồi, có khi cả tháng mới về. 
- Vậy là… - cô trợn mắt lên – tôi đang ở nhà 1 mình với anh hả???! 
- Ừm – Vũ thản nhiên nói – sao? Tự đi hay muốn bồng xuống tận bếp? 

Vân nuốt nước bọt cái “ực” nhìn vào những cơ bắp chắc nịch trên thân thể “cực chuẩn” của Vũ. Cô biết mình mạnh khỏe, lại có học võ thuật sơ sơ từ thằng anh trai ở nhà…nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm và trực giác đã nói cô biết rằng: gã này chắc chắn không dễ ăn xíu nào…Lỡ hắn có ý đồ xấu với cô? Cô phải làm sao đây…? 

Chương 9 : Hạnh phúc và sự phẫn nộ

Vân bước xuống những bậc thang trắng tinh khôi như màu tà áo dài thướt tha của những cô gái tuổi thanh xuân…và thật sự bất ngờ trước khung cảnh sang trọng, lộng lẫy đang hiện ra trước mắt… Một chiếc đèn chụp khá to được gắn ngay trung tâm trần nhà, thả 1 thứ ánh sáng vàng nhạt xuống nền gạch bông cũng trắng tươi như màu những bậc thang kia. Vài chiếc bình cổ được đặt ngay trước mỗi căn phòng, những bức tranh trừu tượng, to nhỏ đủ loại thì được treo dọc lối đi trong hành lang dẫn ra phòng khách…và đập vào mắt Vân, là chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ êm ái trông cực kì quý phái, khiến cô chỉ muốn phóng đến và nằm lên trên ấy ngay lập tức.! 

Vũ kéo tay Vân đi vào phòng bếp, cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy vẫn còn 1 chị giúp việc ở nhà, như thể sự có mặt của chị sẽ khiến Vân yên tâm và đỡ ngượng với Vũ hơn. Rồi chị gật đầu vui vẻ khi Vũ nhờ chị chiên hộ 1 phần cơm cho Vân, còn cô nàng này thì dường như bị cuốn hút vào đôi mắt sâu dịu dàng, nhưng lại đượm buồn của chị, có lẽ chị chỉ lớn hơn Vân có vài tuổi, nhưng ở chị lại toát lên dáng vẻ của 1 người phụ nữ từng trải… 

Khi món cơm chiên trứng đã xong, chị nhẹ nhàng đặt đĩa cơm trước mặt Vân, không quên kèm theo 1 nụ cười dễ mến…còn Vũ thì cứ chồng cằm mải mê nhìn Vân ăn với vẻ thích thú, khiến cô vài lần phải trừng mắt lên lườm anh, anh mới chịu thôi… Bữa ăn diễn ra trong yên lặng và kết thúc cũng chẳng ồn ào gì mấy…! Vân đứng lên định tự rửa chiếc đĩa, muỗng mình vừa ăn xong nhưng chị giúp việc đã nhanh chóng cản lại, nở 1 nụ cười dịu dàng ý như hãy để cho chị ấy…! Lúc đó đã hơn 11 giờ đêm, Vân khẽ chào chị giúp việc, lườm Vũ 1 cái thật sắc rồi khoác balo lên vai, nhưng chị ấy kiên quyết không để cho Vân đi vì chị không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như 1 đứa con gái xinh đẹp như Vân lại lang thang trong màn đêm tối tăm như thế kia…! Vũ nhún vai nhìn vào vẻ mặt băn khoăn của Vân, quả thật cô nàng cũng rùng mình khi nghĩ đến việc 1 mình lang thang giữa trời khuya lơ khuya lắc thế này…Và sau hồi lưỡng lự, Vân đồng ý ở lại nhà Vũ cho đến khi xác định được nơi cô cần phải đến tiếp theo. 

Tối hôm đó, mặc dù sợ Vũ sẽ nổi cơn “yêu râu xanh”, nhưng Vân vẫn miễn cưỡng “nhờ” anh ngủ chung phòng với cô, vì từ nhỏ, cô đã không quen ngủ 1 mình…nếu không có ai bên cạnh vào những lúc như thế này, cô sẽ tự tưởng tượng ra đủ thứ thể loại yêu ma quỷ quái để rồi tự hoảng sợ…! Vũ phì cười, lắc nhẹ đầu và trải tấm chăn nhỏ xuống nền gạch cạnh giường Vân. Đèn đã tắt…! xung quanh tối om 1 cách đáng sợ…chỉ vang lên tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ mà bây giờ cô không còn nhớ vị trí của nó ở đâu nữa…Nghĩ lại cũng thật điên rồ…! Vân sợ Vũ sẽ làm gì xấu xa với cô, nhưng lại gọi anh ta ngủ cùng…?! Phải chăng cô phát điên thật rồi? Khoan, mà tại sao cô lại sợ chứ? Cô biết võ mà, có khi anh ta yếu như sên cũng nên…? Đúng! Cô sẽ không sao đâu…không sao… Và Vân chìm vào giấc ngủ say sưa sau khi đã yên tâm với những suy nghĩ lạc quan thế… 

Còn Vũ? Anh thật sự khó chịu vì tấm chăn mỏng dính kia chẳng đủ làm êm cái lưng của anh, hơi lạnh truyền từ nền gạch khiến anh cứ trở mình liên tục, chẳng ngủ nghê được tý gì cả! Bình thường nếu bây giờ chỉ có 1 mình Vũ, anh sẽ ngồi dậy, bật đèn rồi làm 1 điếu thuốc hoặc kiếm quyển sách nào đó có thể giúp anh nhanh buồn ngủ hơn. Nhưng khổ nổi, giờ đây lại có 1 đứa con gái đang nằm ngủ say sưa trên chiếc giường của anh thế kia, biết làm gì khác ngoài việc cũng bắt chước cô ấy mà ngáy khò khò? . “Nhưng nhắc đến cô ta cũng buồn cười thật, sợ mình giở trò mà còn bảo ngủ chung, rõ trẻ con!” – anh nghĩ rồi nhếch mép cười vẻ khoái chí…không lâu sau, anh cũng chìm vào giấc ngủ, mơ màng gọi tên 1 ai đó… 

3 giờ sáng…Vân mơ thấy mình đang chạy tung tăng trên cánh đồng cỏ xanh mướt, mênh mông dường như bất tận, từng cơn gió mát rười rượi ướp theo hương hoa mùa xuân phả vào cánh đồng, khiến nó lăn tăn gợn sóng như 1 đại dương xanh rì… hai bên con đường cô đang chạy là những cây hoa hướng dương to lớn 1 cách kì lạ…ánh nắng ấm áp tràn xuống, khẽ rọi vào những cây hoa…và như được tiếp thêm sức mạnh, chúng chói sáng hơn, không khác gì những mặt trời tí hon…Kì lạ…đây là nơi nào? Wonderland như của Alice chăng? Vân cứ tiếp tục chạy…chạy về nguồn ánh sáng chói lòa phía trước, nguồn ánh sáng đó là gì…là gì…? 

“Bịch.” Vân lăn xuống từ chiếc giường êm ái, nằm ngay bên cạnh Vũ…rồi bất giác cô vòng tay ôm chầm lấy anh như ôm 1 chiếc gối ôm quá khổ. Vũ trước giờ đã rất dễ tỉnh giấc, nên khi cô vừa đặt tay lên vai anh là anh đã giật bắn người rồi. Nhìn vào gương mặt đáng yêu trong lúc ngủ của Vân, Vũ cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn, người anh như mềm nhũn ra trong vòng tay của cô…mùi hương từ mái tóc quyện vào hơi thở nồng ấm của Vân khiến anh vừa muốn phát điên, vừa cảm thấy dễ chịu… Rồi như quên đi sự lạnh giá của nền gạch cứng ngắt kia, anh nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc eo thon thả của Vân và ôm cô thật gọn vào lòng…còn Vân không biết có phải vì đã chạy đến được nguồn ánh sáng ấm áp trong mơ kia hay không; mà tự dưng cô lại rúc đầu vào trong ngực của Vũ như chú mèo con ngoan ngoãn… Cứ thế…họ chìm đắm vào trong vòng tay ngọt ngào của nhau…say sưa giấc ngủ nồng nàn… 

7 giờ sáng… 

Vân thấy mặt mình chạm phải thứ gì đó trơn trơn như vải chiếc áo thun, lại còn có hơi ấm tỏa ra từ lớp vải đó nữa chứ! Cô mơ màng…mơ màng…rồi như hiểu được chuyện đang xảy ra, cô đẩy Vũ 1 cách thô bạo khỏi người mình, hét toáng lên: 

- Trời đất ơi!!! Cái tên biến thái này! Anh làm trò quái quỷ gì thế hả!!? 

Vũ lồm cồm ngồi dậy, nhăn nhó gương mặt ngáy ngủ của mình, vừa trả lời Vân vừa ngáp: 

- Đêm qua cô lăn từ trên đó xuống, rồi choàng tay ôm tôi trước còn gì? Tôi cứ tưởng cô cố ý chứ. 
- Anh bị điên hả?? 
- Cô vẫn mặc quần áo đầy đủ đấy thôi – Vũ nói tỉnh bơ 
- Anh…………….. 

Chợt, có tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng nói hoảng hốt của chị giúp việc, nguyên nhân chắc hẳn từ tiếng hét vang khi nãy của Vân. 

- Cậu chủ!! Cô Vân có chuyện gì vậy ạ…?! 
- Không có gì đâu chị Linh – Vũ đáp nhanh – chị xuống chuẩn bị đồ ăn sáng đi. 
- Vâng… - chị nói giọng yếu ớt, rồi bước chầm chậm xuống cầu thang… 

Trong phòng, Vũ đứng phắt dậy, vươn vai 1 cách uể oải rồi bước vào nhà tắm, không quên ngoảnh đầu lại nhìn Vân đang ngơ ngác trước chuyện vừa xảy ra. Vũ đứng cạnh cửa, nghiêng đầu, lưỡng lự nói: 

- Cô không định làm gì để giải quyết cái mặt ngáy ngủ của cô à? 
- Anh vào trước đi! – Vân gắt gỏng 
- Thôi, tôi xuống phòng tắm dưới nhà, cô ở đây đi. 

Nói rồi, Vũ mở cánh cửa phòng và bước ra ngoài. Ngôi nhà yên ắng đến nỗi Vân có thể nghe thấy từng tiếng bước chân của anh chàng vừa ôm chặt cô suốt cả đêm qua…mùi hương dìu dịu của chiếc áo thun ấy vẫn còn vương trên chóp mũi xinh xắn của cô…Rồi bần thần giấc mơ hôm qua lại hiện về, kì lạ…hiếm khi Vân nhớ rõ về những giấc mơ của mình như thế… 

Những khoảng thời gian sau đó, Vân vẫn ở chung nhà với Vũ và dần thân thiết với anh hơn, khi nhận ra rằng anh chàng này không nguy hiểm như cô từng nghĩ, thậm chí là cực lạnh lùng với con gái.! Buổi trưa, Vũ đi học, còn Vân thì quanh quẩn ở nhà trò chuyện với chị Linh hoặc lăn xăn khám phá đủ thứ trong căn nhà không thua gì biệt thự này. Cũng nhờ đó mà cô phát hiện ra Vũ từng là cậu nhóc từng bị mình bắt nạt đến tơi bời từ thuở bé; qua tấm ảnh lưu niệm trong hộc bàn của anh, và Vân đã phá lên cười rất khoái chí vì điều này. Tối hôm đó, cô pha đủ trò như hồi cấp 1 để trêu ghẹo Vũ, còn anh thì chỉ biết “bó tay” với cô nàng nghịch ngợm này mà thôi, nhưng bên cạnh đó, Vân cũng biết và thông cảm với anh về chuyện Thiên Vinh, nhưng không bao giờ nói ra cả… 

Chắc các bạn sẽ thắc mắc :”Sao Vân không đi học?” Vâng! Điều đơn giản là cô nàng này phải nói dối rằng mình bị đình chỉ học để không đến trường, tránh sự truy tìm của gia đình, nhất là thằng anh trai của cô. 

Có những buổi tối trăng thanh gió mát, cả hai không hiểu sao đều không ngủ được, nên đã bắt ghế ra ngoài sân thượng; ngồi trò chuyện với nhau đến tận 3 giờ sáng! Và Vũ khá bất ngờ khi biết được ước mơ cháy bỏng của Vân là nghề cascadeur, đương nhiên là gia đình của cô nàng phản đối kịch liệt, thậm chí là giam cầm Vân trong nhà vì sợ cô sẽ kiên quyết đi theo cái nghề nguy hiểm ấy. Nhưng với 1 đứa con gái mạnh mẽ và cá tính như Vân, chuyện bỏ nhà đi như thế này là chuyện không sớm cũng muộn... Cô kể khá nhiều điều về mình nhưng Vũ chỉ ngồi im lặng lắng nghe…cuối cùng anh ủng hộ cô theo đuổi ước mơ của mình…khi đã thoáng thấy 1 tia sáng đam mê lóe lên trong mắt cô. Và điều đó làm Vân bắt đầu cảm thấy thích Vũ hơn, lần đầu tiên kể từ khi gặp anh, cô nở 1 nụ cười thật dịu dàng cùng câu nói :”Cám ơn anh…” 

Một ngày thứ 7 nắng ấm, Vũ chở Vân đi casting vai cascaduer cho nhân vật nữ chính. Vân không biết vì bị cơn hồi hộp làm cho bấn hay sao mà cô cứ nói tíu tít không ngừng, khiến Vũ phải càu nhàu mãi 1 câu đến tận 7 lần :” Vân ơi, em nói nhiều quá!!!”. Khi đến nơi, thấy diễn viên nữ chính búi tóc cao, Vân cũng bắt chước búi theo, rồi quay sang Vũ, tinh nghịch nhướng mày lên hỏi ý kiến của anh, nhưng Vũ chỉ nhoẽn miệng cười. Ừ thôi thì cô xem đó như 1 lời khen vậy…! Casting bắt đầu! Vân thật sự nổi trội so với các thí sinh khác, từ cú đá, màn nhào lộn, thế ngã từ trên cao xuống đều rất đẹp và chuyện nghiệp. Vũ đứng nhìn cô chăm chú đến nỗi sợ 1 cái chớp mắt cũng có thể làm mất đi những khoảnh khắc tuyệt vời này của Vân, tại sao gia đình cô không nhận ra được rằng cô đẹp như thế nào khi được là chính mình? Nhưng cuộc sống vốn không đơn giản như ta tưởng, ả thư ký khó chịu ra mặt khi lão chồng đạo diễn của ả tỏ ra “hài lòng 1 cách quá đáng” với cô gái tóc búi xinh đẹp kia. Ả nhặn xị với chồng mình và nhất quyết không nhận Vân vì những lý do vớ vẩn mà chỉ có những hạng đàn bà hay ghen bóng ghen gió như ả mới nghĩ ra mà thôi. 

Vân tuy không được nhận vai nhưng cô vẫn thấy vui…lâu lắm rồi cô mới có dịp được “tung hoành” trước mặt nhiều người như vậy…cảm giác thật là thích làm sao…!Và niềm vui ấy như được nhân đôi khi Vũ – người bấy giờ không thể thiếu trong cuộc sống của cô – luôn ủng hộ và động viên cô…Ngồi sau lưng anh, tự dưng Vân muốn ôm lấy anh thật chặt…ngoài gia đình ra, chưa bao giờ cô biết ơn ai như thế, nhưng nó có đơn giản là lòng biết ơn hay không? 

9 giờ tối… 

2 người ngồi cạnh nhau trên chiếc exciter, thả hồn vào mặt sông phẳng lặng, in hằng trên đó là những vệt màu vàng nhạt của hàng cột đèn dọc bờ sông… Vân nhấp ngụm trà sữa mà Vũ vừa mua cho, nói bâng quơ: 

- Em đã từng mơ về 1 nơi mình cần phải đến… 
- Em mơ gì? 
- Em thấy mình đứng trên 1 thảm cỏ xanh bát ngát, rồi sau đó em chạy về 1 nguồn ánh sáng chói lòa phía trước. 
- Rồi em thấy gì khi chạy đến đó nào? – anh mỉm cười 
- Em thấy anh – cô nhìn sang Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thương – anh chính là nguồn ánh sáng đó… 

Vũ im lặng nhưng trong lòng anh lại rộn ràng, vui sướng không thể tả siết được. Rồi anh đáp lại Vân bằng ánh mắt thật ấm áp, ánh mắt mà chưa bao giờ anh dùng để nhìn bất cứ 1 người con gái nào… Cảm xúc dâng trào đến đỉnh điểm, Vân nghiêng người, đặt lên môi Vũ 1 nụ hôn, cô nhẹ nhàng nói: 

- Anh sẽ mãi là nguồn ánh sáng của em, anh nhé…! 

Vũ gật nhẹ đầu rồi choàng tay qua eo Vân, khẽ hôn lên trán cô… Những tình cảm cháy bỏng mà họ dành cho nhau chắc cũng không cần phải nói ra khi trái tim họ đập chung 1 nhịp đập và 2 tâm hồn quyện vào nhau nồng nàn đến như thế… Đó là khoảnh khắc hạnh phúc đầu tiên của họ…nhưng liệu…nó có là mãi mãi hay không…? 

---------------†--------------- 

Trở về hiện tại... 

Quân được phong làm lớp phó học tập! Và điều này dĩ nhiên khiến anh không vui xíu nào khi cái danh hiệu trông có vẻ rất oách thế kia lại kéo theo 1 đống phiền phức! Như…phải thay lớp trưởng quản lý lớp, bị giáo viên chú ý nhiều hơn…rồi lâu lâu lại còn bị ép buộc “ga-lăng” mà đi giặt khăn lau bảng hộ mấy đứa con gái điệu đà ;đến nỗi sợ nước có thể làm tróc những cái móng tay vừa sơn của tụi nó. Thiệt may là Gia Hân không thuộc tuýp con gái như vậy…, Quân nghĩ rồi tự dưng nở nụ cười vẻ tự hào… 

Sau 2 tiết học Văn chán chường và ngổn ngang chữ trên bảng, Quân lại bị nhỏ Thy – nổi tiếng điệu đến chảy nước của lớp – “nhờ” giặt khăn lau bảng hộ. Anh lê bước đi, nhếch mép vẻ ngán ngẩm khi nhớ lại những vết chữ trắng kinh khủng, xấu tệ trên bảng khi nãy, tự hỏi làm thế nào mà bà cô lại có thể tốt nghiệp và trở thành giáo viên dạy văn với mấy nét chữ như cua bò thế kia…! Đứng tần ngần trước bồn rửa mặt, trong khi chờ đợi đám con gái phía trước chải xong mái tóc dài, Quân nhìn mông lung vào khoảng sân vắng lặng phủ đầy nắng ấm…rồi từ sân bóng gần nhà vệ sinh nam, anh thấp thoáng thấy dáng ai như thằng Trung đang bị Luân kéo tay lại, nét mặt của tên cựu đội phó lúc này trông gian xảo như con sói già, chuẩn bị buông những lời mật ngọt, lừa bịp 1 tên ngây thơ, đáng thương nào đó. Quân đảo mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng tiến lại gần bức tường gần sân bóng, khéo léo nép vào để xem tình hình… 

Nét mặt Trung lúc này đã nhăn lại 1 cách khó chịu trước những lời dụ dỗ đầy mật ngọt của gã cựu đội phó 

- Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh Vũ! – Trung nheo mắt lại, cương quyết nói – còn anh, dừng ngay cái việc lôi kéo này lại, nếu như còn muốn tôi nể tình gọi bằng tiếng anh như bây giờ! 
- Cậu sẽ hối hận vì đi theo nó đấy, đừng quá trung thành như thế…! - giọng Luân vẫn đầy mật ngọt, nhưng pha lẫn chút đe dọa… 

Trung nhếch mép cười vẻ khinh bỉ rồi quay lưng đi như thể “cái thằng đó” chẳng đáng để mình nói chuyện nữa; bỏ lại Luân đang nắm thật chặt 2 bàn tay lại, gồng mình như muốn kìm chế cơn phẫn nộ đang trực trào trong hắn. Có lẽ vì còn trong khuôn viên trường nên Luân tạm thời chưa dám manh động gì cả, cũng có thể hắn sợ “gã sát thủ tóc đỏ” sẽ tẩn cho hắn 1 trận ra trò … vì hắn biết…Thiên Vũ sẽ sẵn sàng sống chết với tên nào dám cả gan động vào đàn em của anh. Nhưng chắc chắn…Luân chưa chịu thua đâu, chưa đâu…! 

Quân tự dưng lại cảm thấy nể nể cái thằng bộp chộp, nóng tính từng bị anh đánh bại này; thay vì cùng có cảm giác tức giận giống tên đồng lõa của anh. Quân tằng hắng khi đi song song với Trung, nói bóng nói gió về chuyện anh vừa nghe lỏm được lúc nãy. Trung quay sang, vẫn cái nhìn không mấy thân thiện với Quân như thuở nào, anh cau có: 

- Nhìn mày vậy mà cũng nhiều chuyện gớm! 
- Tao vô tình nghe được thôi mày! Ờ mà tao tưởng mày định bỏ nhóm rồi chứ. 

Trung im lặng, bước chân chậm hẳn đi…đôi mắt trở nên xa xăm như đang hồi tưởng lại 1 chuyện gì đó vừa khổ đau vừa hạnh phúc… 

- Dù có tức cỡ nào, tao cũng không thể phản bội ảnh được – Trung thở dài – vì tao nợ ảnh gần như cả 1 mạng sống… 

Quân rùng mình…2 chữ “mạng sống” như mũi tên sắc nhọn xuyên vào trái tim anh…không phải chính anh cũng nợ vị thủ lĩnh gần cả 1 mạng sống đó sao…? Trời ơi! Thiệt sự không có cái cảm giác nào bực bội, dằn vặt, khó chịu như cảm giác chịu ơn kẻ thù cả! Trung nhìn sang nét mặt đang nhăn nhó 1 cách bất ổn của Quân rồi phá lên cười, anh nói: 

- Tao biết, mày cũng nợ ảnh! Nhưng nói mày nghe, cái chai đó vào đầu cùng lắm là nằm viện chờ vết thương lành hoặc chết 1 cách bình yên.! Còn tao? ảnh đã lôi tao từ cái thế giới nghiện ngập, sống khổ đách bằng con thú; về thế giới lành mạnh như hiện nay. Nói thẳng ra, tao giống như được làm người lần thứ hai vậy.! 
- Sao lại kể tao nghe? – Q nhướng mày 

Trung đứng khựng lại nhìn thẳng vào đôi mắt Quân, 2 tay cho vào túi nói vẻ rất nghiêm túc: 

- Chắc mày cũng biết là tao không ưa gì mày. Nhưng, mày là thành viên của Killer, điều đó bắt buộc tao phải coi mày như anh em. 

Cái giọng điệu của thằng này tự dưng lại khiến Quân buồn cười không chịu được, anh nở nụ cười…khá vụng về, rồi từ tốn nói: 

- Quan trọng là bây giờ mày đã thoát khỏi cái thế giới đó đúng không? 
- Ờ, mặc dù nó vẫn còn ám ảnh tao – Trung khẽ nhíu mày - À cái thằng vừa rồi, đề nghị mày tránh xa nó 800 mét nếu có thể! 
- Tại sao? 
- Cựu đội phó của nhóm mình – Trung lắc đầu như thể đã hết thuốc chữa – mày đách tin được nó đê tiện và gian manh như thế nào đâu. Lúc trong nhóm đã không ai ưa gì nó, vì tiền nó có thể làm tất cả. Anh Vũ trục xuất nó cũng vì nó ham hố cái mớ tiền của ông chủ nợ nào đó, rồi mượn danh tiếng của nhóm, cầm đầu thêm 3 thằng đi đòi nợ mướn! Đách thể tin được! 

Quân khựng lại…mặt đất dưới chân như vỡ vụn, người anh cứng đờ như 1 bức tượng đang dần bị nứt ra…mắt thì trợn trừng lên vẻ kinh ngạc đến tột độ…Tim Quân đập nhanh như nhảy điệu quickstep và nỗi tức giận thì đang dâng lên, trực trào như núi lửa sắp nổ tung!! Quân mấp máy môi, cố gắng phát âm ra từng chữ từ cổ họng đã khàn đặc của mình: 

- Mày… vừa…nói… gì… vậy… Trung…? 

Trung ngoáy đầu lại, khẽ nhíu mày nhìn Quân vẻ vô cùng khó hiểu, tự hỏi rằng thằng đần này có gì mà ngạc nhiên trước lời nói của mình đến thế…?! 

Đọc tiếp: Băng nhóm học đường - Phần 4
Home » Truyện » Truyện Teen » Băng nhóm học đường
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM