Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Nữ hoàng huyền thoại - Phần 2

Chap 11

Sáng hôm sau, nó lại được Bin đánh thức như thường lệ ( thường lệ này là của 2 năm trước). Chào buổi sáng với nhau bằng 1 cái hôn nhẹ lên trán, ăn sáng rồi lại cùng đi bộ đến trường, tay trong tay luôn nhé, vì hôm nay Bin quyết tâm là sẽ đưa nó lên tận lớp luôn cho dù nó đã chối đây đẩy. Nó nản với cái kiểu con nít của Bin, thật quan tâm quá đáng luôn, làm như nó con nít lắm không bằng. Nó thì không muốn để lũ con gái trong trường nhìn thấy nó đi cùng Bin, nó có thể hình dung được hậu quả, lại hàng tá rắc rối chứ chả thể nào ít được. ấy vậy mà hôm nay Bin không sợ, anh bảo ai dám động vào nó thì anh sẽ sử đẹp hết. 

Vừa đến cổng trường đã thấy Kan, Bun và cả Yến đứng đợi, lạ 1 điều là không thấy bất cứ đứa con gái nào bu quanh gần đây như hôm qua nữa. Nó hỏi thì Yến bảo là bọn kia bị Kan + Bun đuổi hết về lớp rồi. Nó gật gù như hiểu chuyện, còn Bin lấy làm ngạc nhiên lắm. Sở dĩ là xưa nay 2 thằng có bao giờ làm thế đâu, toàn kệ bọn họ thôi mà, lần nào khó chịu quá thì cũng là do mình Bin đuổi đi do Bin không thích đứa con gái nào khác tiếp cận mình quá gần. Sau 1 hồi suy nghĩ, bin cũng \\\”à\\\” lên 1 tiếng như vừa ngộ ra chân lý nào đó rồi nhìn 2 thằng bạn cười đầy ẩn ý khiến họ tự nhiên giật mình. 

Và chúng nó bắt đầu kéo nhau vào trường, 2 cô nàng tung tăng đi trước, còn 3 chàng lẽo đẽo theo sau hệt những anh vệ sỹ. Đi ở sân trường mà nó vẫn cảm nhận được hàng ngàn con mắt trong các lớp học kia đang ngó ra ngoài nhìn chúng nó, nó ngán ngẩm thở dài. Lớp nó và lớp Bin cạnh nhau thôi, 2 lớp học nằm trên tầng 3 của dãy C2, đi qua lớp nó mới đến lớp Bin. Vậy là cảnh tượng nó và Yến tung tăng đi cùng 3 hoàng tử đã nằm gọn trong mắt cả lớp nó. Nguyên thế thôi đã đủ để tạo nên 1 scandan to tướng rồi, vậy mà Bin còn nỡ lòng bồi thêm tí lửa bằng việc ôm tạm biệt nó ngay trước cửa lớp. Không ngoài dự đoán, trong lớp đang nhốn nháo như cái chợ, đứa nào đứa nấy hú hét ầm ĩ, miệng há hốc cảm tưởng đủ để nhét cả qủa cam vào luôn. Tuy nhiên, lớp học này hình như không ghanh ghét nó vì điều đó mà toàn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Duy chỉ có 1 con nhỏ lộ rõ vẻ tức tối khó chịu với nó ngay từ lúc vừa xuất hiện cùng 3 chàng. 

GT:+ Nguyễn Hoài Ly: là con nhỏ đó, con gái giám đốc 1 công ty may mặc cỡ vừa, nói chung gia đình khá giả, không đẹp nhưng điệu, đỏng đảnh, là đàn em thân cận cho nhóm Hot girl (xuất hiện sau), chuyên dựa hơi Hot girl để ăn hiếp bắt nạt các bạn trong lớp cũng như các lớp khác ( trừ lớp A1, cho tiền cũng chả dám). 

+ lớp 11A2: ( phần giới thiệu này phải trừ con nhỏ Ly ra nhé, vì con nhỏ tách biệt với lớp lắm, ưu tiên giới thiệu riêng rùi đấy), lớp nó và Yến học, học sinh trong lớp hầu hết là con nhà khá giả, học giỏi, tính tình khá hòa nhã vui vẻ, không phân biệt, ghanh ghét nhau, chăm học, rất quý nó và Yến vì…,trước giờ hay bị con Ly bắt nạt nhưng không dám phản kháng ( sau này sẽ khác). 

Nó bước vào, nở nụ cười thật tươi : 

- Chào các bạn, tớ tên Nhi, nhưng các bạn cứ gọi là Bi cho thân mật, từ giờ tớ sẽ học lớp này, rất vui vì được học chung với các bạn, mong các bạn giúp đỡ, cảm ơn nhiều. 

Nói xong nó còn cúi đầu chào cả lớp, trừ con nhỏ Ly ra thì ai nấy cũng đều nhiệt tình vỗ tay chào đón nó. Nở thêm 1 nụ cười thân thiện rồi nó cùng Yến bước về chỗ. Vừa đi, nhỏ vừa thì thầm vào tai nó: 

- Này, bà nhìn con nhỏ áo vàng kia đi, nó tên Ly, bà phải cẩn thận với nó đấy. 

- Sao vậy? 

- Nó là con nhỏ đỏng đảnh, hay bắt nạt người khác… $#&*(&*^&%$%#@!$#%$^&*&^%…, tóm lại là không thể ưa được. 

RENG RENG RENG 

Nó định hỏi thêm gì đó nhưng chuông báo giờ học lại vang lên, không nói nữa, nó ngồi xuống chỗ cạnh Yến và không quên liếc nhìn sang phía con Ly với ý nghĩ \\\”dù gì cũng không tránh được rắc rối nữa rồi, thôi thì tới luôn vậy, sẽ phải thay đổi lớp học này thôi\\\” kèm 1 nụ cười nhẹ. 

Tiết học đầu tiên diễn ra trong êm đềm. Phải nói là lớp này đúng là toàn đứa chăm học thật. Trong giờ, đứa nào đứa nấy đều tập chung hết vào bài giảng, trừ nó và con nhỏ Ly. Biết sao không? Nó thì thấy mấy bài giảng của bà cô \\\”4 mắt\\\” thật là dài dòng, nghe rất chi là buồn ngủ, thế là nó úp mặt xuống bàn ngủ luôn. Còn con Ly thì vài giây lại quay sang nhìn nó 1 cái đầy căm ghét, đầu con nhỏ lại vạch ra đủ trò để \\\”ma cũ bắt nạt ma mới\\\” đồng thời sử nó vì vụ dám ôm Phong( là Bin ạ, chỉ những ai thân thiết mới được gọi biệt danh thôi), mà thật ra là Phong ôm nó đấy chứ. 

Chuông hết tiết vừa vang lên cũng là lúc nó giật mình tỉnh dậy. Yến rủ nó xuống cantin nhưng cả 2 còn chưa kịp đứng lên thì Ly đã ưỡn ẹo đứng trước mặt bọn nó, tay vẫn cầm hộp gương và cây son vẽ đi vẽ lại trên môi ( điệu chảy nước luôn ạ), mắt không thèm nhìn nó, con nhỏ dựa người vào chiếc bàn phía trên, bắt đầu lên giọng kẻ cả: 

- Mày tên Nhi, mày biết luật ở cái lớp này chứ? 

- Có lẽ là không. 

Nó thản nhiên trả lời làm cho con nhỏ tức hộc máu, đặt mạnh hộp gương và cây son xuống bàn rồi nhìn thẳng vào nó, con nhỏ gằn giọng: 

- Mày nhắc lại coi con kia. 

Không thèm đáp lại lời con Ly, nó còn hồn nhiên quay sang bắt chuyện với Yến 1 cách thích thú: 

- Yến này, nãy tôi nói gì bà nghe rõ đúng không, thế sao có người lại không nghe thấy nhỉ, kể cũng tội, mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà điếc thì hơi phí. 

- ờ há, tôi cũng thấy vậy á. 

Được thể, Yến cũng hùa luôn theo nó, nhỏ hiểu tính nó quá mà, nó mà đã không ưa ai thì dù có chết nó cũng phải châm chọc cho bõ ghét. Yến cũng chằng sợ gì con Ly cả, trước kia chẳng qua vì không muốn gây sự chú ý nên nhỏ đành để yên cho con Ly làm càn, hống hách. Bây giờ, Ly muốn gây sự với nó rồi thì nhỏ cũng đâu thể đứng ngoài được. Thế là 2 đứa cùng thở dài tỏ vẻ vô cùng \\\”thương tiếc\\\” cho \\\”ai đó\\\”. 

Con Ly nhìn chúng nó chế nhạo mình lại càng điên tiết. Con nhỏ đập bàn cái RẦM rồi ngúng nguẩy bỏ về chỗ. Không quên buông 1 câu đe dọa: 

- rồi chúng mày sẽ hối hận. 

Nó chẳng nói gì, chỉ nhìn Yến cười thích thú. Cả lớp vừa chứng kiến nó đối đầu vối Ly đều tỏ ra vô cùng lo lắng cho nó nhưng cũng không ai dám nói lời nào vì sợ con Ly kiếm chuyện. Yến nhìn nó rồi hơi nhíu mày: 

- bà tính làm tới luôn hả? 

- ừm, bà hiểu mà, dù sao cũng không tránh khỏi rắc rối nữa, đã vậy thà chủ động còn hơn. 

- ừ, hì hì, tôi sẽ là đồng minh của bà. 

Chuông báo vào tiết lại vang lên, bây giờ là tiết Lý, 1 cô giáo có tuổi lững thững bước vào lớp, cả lớp nhìn theo bước chân cô mà vã mồ hôi hột. Tất nhiên trong số đó không bao gồm nó, vì mới nhập học nên nó có biết gì đâu, thấy đứa nào đứa nấy đều có biểu hiện khác lạ, ngay cả Yến cũng không ngoại lệ, nó tò mò quay sang hỏi nhỏ: 

- này, bà với bọn họ bị làm sao hết vậy hả? 

- Suỵt, bà nhỏ nhỏ chút thôi, nói nghe nè, bà cô này được mệnh danh là \\\”sát thủ học đường\\\” đấy, bà ta chuyên gia cho bài tập khó, đến nỗi học sinh lớp mình không phải loại vừa thế mà cũng \\\”chết lên chết xuống\\\” với bà ta đấy, hình phạt thì toàn cực hình không thôi, hic. Bà cũng nên cẩn thận đi là vừa. 

- ờ, thôi tôi ngủ tí đã. 

Nhỏ bó tay với nó, nói vậy rồi mà nó còn dám lăn ra ngủ mới sợ chứ. Cả lớp im thin thít không 1 tiếng động dù là nhỏ như tiếng muỗi kêu. Bà cô đẩy gọng kính lên rồi nói \\\”dõng dạc\\\”: 

- hôm nay lớp chúng ta sẽ luyện tập nâng cao, cô cho đề lên bảng, các em có 5 phút để chuẩn bị, sau đó cô sẽ gọi. 

Bọn chúng ( trừ nó vì nó ngủ rồi còn đâu) nuốt từng lời cô nói mà như sét đánh ngang tai, mồ hôi bắt đầu đua nhau tuôn ra hết công suất. Sở dĩ là vì, bà cô này cho đề \\\”bình thường\\\” đã ghê gớm lắm rồi, nay lại còn đề nâng cao thì bọn nó chỉ có nước chịu chết chứ hết phương cứu chữa. Nhìn cô liến thoắng đưa viên phấn chép đề lên bảng mà nhiều đứa phát run, nuốt khan từng hụm nước bọt, khí lạnh chạy dọc sống lưng cứ như là ngày tận thế của trái đất đang đến vậy. Rồi đứa nào đứa nấy phải vận dụng hết chất xám, vò đầu bứt tóc tập chung cao độ vào bài tập quái quỷ. Nhưng xem ra không ổn chút nào, hơn 30 khuôn mặt đều tái mét, không dám ngẩng lên nhìn cô giáo, lòng thì tự cầu nguyện cho mình may mắn thoát khỏi \\\”nanh vuốt\\\” của bà cô này: 

- đã hết 5 phút, em nào làm xong chưa? 

Tiếng cô giáo vang lên \\\”thánh thót\\\” làm cả lũ túa mồ hôi lạnh, ngước lên nhìn cô với ánh mắt đầy đau khổ rồi lại cúi gằm mặt xuống bàn sợ sệt. Yến thấy tình hình không ổn liền quay sang lay lay vai nó: 

- này này, bà dậy đi. 

- Cái gì vậy, để yên tôi ngủ coi. 

Nó vẫn còn mơ màng không chịu ngóc đầu dậy mà \\\”kỳ kèo\\\” với Yến bằng giọng ngái ngủ. Hiểu cái tính ham ngủ của nó, nhỏ đành kiên nhẫn tiếp tục theo đuổi lý tưởng đánh thức \\\”con sâu ngủ\\\”. 

- Dậy đi mà, đang trong lớp đấy, bà có nghe tôi nói không hả, dậy mau. 

- Zzzzzzzz 

- Haizzz, hết chịu nổi bà, CÓ DẬY KHÔNG HẢ. 

Yến bất ngờ hét to làm nó giật mình: 

- Áaaaaaaa, trời sập. 

- Sập cái đầu bà ý, tỉnh ngủ chưa hả. ( Yến nói vẻ hơi bực) 

- Hì hì, rồi, tỉnh rồi mà, bà hạ hỏa. 

RẦM 

- 2 em kia, làm cái gì đấy hả. 

Ồ, hóa ra là 2 ss nhà ta nhất thời quên mất là đang trong giờ học nên mới tự do la hét mà không biết rằng có mấy chục cặp mắt ngơ ngác(của lũ hs trong lớp) và 1 cái đầu bốc khói(của bà cô) hướng vào mình từ nãy đến giờ. 

\\\”thôi, phát này tiêu đời\\\”_suy nghĩ của 2 ss. 

- mình). 

Thế là ngay sau đó bà cô cho chúng nó ngồi tự ôn bài, tự học luôn đến hết giờ làm cả lớp mừng húm, quả là sự kiện có 102, thật không ngờ cô giáo hà khắc nhất ở cái trường này cũng có 1 lúc dễ với chúng nó như thế, lòng đứa nào đứa nấy cũng thầm cảm ơn nó. Nhỏ Ly thì vẫn luôn tức tối, ghanh ghét với nó, từ đầu đến giờ con nhỏ vẫn nhìn nó chằm chằm như muốn giết người bằng mắt vậy. Trong đầu Ly chắc chắn đang hiện ra hàng tá những kế hoạch hành động để xử lý nó. Không sớm thì muộn nó sẽ gặp rắc rối bởi con nhỏ và cả cái hội hot girl quái quỷ gì đó nữa. Những ngày tháng bình yên của nó có lẽ sẽ chấm dứt tại đây, nhưng dù sao nó cũng chẳng phải yếu đuối gì, nó vốn năng động, tinh nghịch lắm mà, trước giờ nó đâu biết sợ, vì vậy bây giờ nó cũng chỉ là trở lại con người cá tính của mình thôi. 

Chap 12

Buổi chiều, đồi cỏ xanh ngập tràn ánh nắng, những nhành hoa dại rung rinh trong gió. Màu xanh của cỏ, màu trắng, màu vàng của hoa xen kẽ tạo nên bức tranh tuyệt vời và yên bình kỳ lạ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoác trên mình chiếc váy xanh ngọc bích triết eo gọn gàng tôn lên vóc dáng thon thả đầy quyến rũ cùng làn da trắng hồng đầy sức sống. Tuy nhiên, nét quyến rũ ấy không làm mất đi vẻ đẹp trong sáng thánh thiện trên khuôn mặt tựa thiên thần của nó. Phải, cô gái đó chính là nó, chỉ có điều, lúc này đây, nó xuất hiện bằng chính khuôn mặt thật của mình, khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo mà có thể làm gục ngã trái tim bất cứ người con trai nào. Ôm trên tay 1 bó huệ trắng, nó bước từng bước nhẹ nhàng lên phía đỉnh đồi. Từng làn gió mơn man mái tóc, nhí nhảnh nô đùa làm bay bay gấu váy của nó, nó và thiên nhiên như hòa vào làm một, vẻ đẹp của 1 thiên thần đang được nâng niu giữ gìn bởi trời đất. Ánh nắng vàng dịu dàng lan tỏa, trải đầy trên từng lá cây, ngọn cỏ, len sâu vào trong đôi mắt nó, khiến đôi mắt ấy vốn đã đẹp lại càng trở nên mê hồn, thế nhưng, trong đáy mắt nó dường như vẫn phảng phất 1 nét u buồn khó tả mà ngay cả những tia nắng rực rỡ cũng không đủ sức làm lu mờ. 

Dừng chân trước 1 ngôi mộ, ngôi mộ duy nhất được đặt giữa đỉnh đồi, nó nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên đấy bó huệ trắng tinh khôi. Trên bia mộ ấy là di ảnh của 1 chàng trai mang vẻ đẹp như 1 vị hoàng tử trong truyện cổ tích, làn da trắng không thua gì con gái, mũi cao, đôi mắt nâu cuốn hút và đặc biệt là nụ cười hiền ấm áp, nụ cười lúc nào cũng hiện hữu đã từng là nguồn đem lại niềm tin cho nó. Mải mê ngắm nhìn nụ cười còn vương trên khuôn mặt ấy, bất giác 1 giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi trên khoé mắt nó. Vội vàng gạt đi giọt nước mắt ấy rồi nhanh chóng nở nụ cười \\\”tươi tắn\\\”, nó đã tự hứa sẽ luôn sống vui vẻ vì mong ước của người ấy, sẽ không để người ấy phải nhìn thấy bất kỳ giọt lệ nào của nó. 

- Long ca, tiểu tuyết đã quay về rồi đây, tiểu tuyết nhớ anh lắm, anh có nhớ em không? Anh xem nè, tiểu tuyết rất ngoan, rất nghe lời anh, em không hề khóc, em sống rất vui, vì vậy anh hãy yên tâm nhé. À còn nữa, lời hứa với anh em nhất định sẽ thực hiện, nhưng mà… anh làm khó em rồi nhé, em biết tìm đâu ra 1 người hoàn hỏa như anh bây giờ, Long ca là nhất rồi mà, hì, mà cũng không sao, kém anh 1 chút cũng được rồi. Nói cho anh nghe chuyện này nhé, em mới quen thêm được 2 người bạn nữa, họ đều là hot boy cả nha, tuy mới quen nhưng em nghĩ họ là người tốt vì họ là bạn của Bin. Anh cũng biết Bin tốt với em thế nào mà, tiếc rằng 2 người chưa gặp nhau bao giờ, nếu gặp chắc chắn Bin và anh sẽ rất quý nhau, 2 người em yêu thương nhất sẽ cùng nhau chăm sóc em… nhưng… giờ thì không được nữa phải không anh, tại sao lại như vậy chứ? Long ca lúc nào cũng nói thương em nhất, sao lại nỡ bỏ em lại 1 mình chứ, em buồn lắm, em rất… rất nhớ anh mà$&*&^%#@@*&&^%%##$^&***(*&&^^%$$@@*(**&^^%$#@ 

Cứ thế, nó đứng đấy, những lời nói nghẹn ngào bóp chặt lấy trái tim bé nhỏ tưởng chừng mạnh mẽ mà thật ra yếu đuối vô cùng. Nó không khóc, nhưng bờ vai lại khẽ run lên vì cố kiềm chế cảm xúc, giá như nó cứ khóc, khóc thật to để cho nỗi đau trôi đi theo dòng lệ thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều. 

Chẳng biết nó đứng như vậy đã bao lâu, mặt trời chuyển sang đỏ rực từ bao giờ chỉ chờ để chìm vào giấc ngủ dưới chân núi xa xa, vậy là đã đến lúc hoàng hôn buông xuống. Đẹp, ừ thì hoàng hôn đẹp thật nhưng sao lại buồn đến thế. Hoàng hôn hôm nay sao chẳng giống hoàng hôn nó đã từng ngắm hơn 2 năm trước chút nào. Phải rồi, có lẽ ngày ấy có Long ca bên cạnh cùng nụ cười trìu mến của anh khiến nó muốn buồn cũng không làm sao buồn cho được. 

Đợi mặt trời khuất hẳn, nó khẽ mỉm cười: 

- Đến giờ em phải về rồi, tạm biệt anh nhé, tiểu tuyết sẽ lại đến thăm anh, sẽ sớm thôi, ngủ ngon nha ca ca yêu quý của em. 

Quay lưng, khẽ gạt đi 1 giọt nước mắt không biết nghe lời và đeo lên mặt chiếc mặt nạ màu da quen thuộc, nó bước nhanh xuống phía chân đồi để lại sau lưng 1 nụ cười bình yên đến lạ. 

*** 

Về nhà, nó vừa bước chân vào đến cửa đã thấy Bin lao ra với tốc độ ánh sáng: 

- Bi, em đi đâu về muộn vậy? Sao không nói với anh 1 tiếng, điện thoại cũng không liên lạc được, có biết anh lo lắng lắm không hả? 

- Từ từ nào, bỏ em ra đã rồi em sẽ giải thích. (nó khẽ nhăn mặt nói) 

- À ừ, xin lỗi, tại anh lo quá. 

Bin luống cuống vội bỏ tay nó ra, chẳng là ban nãy đag đứng ngồi không yên vì lo lắng nên thấy nó Bin lập tức chạy lại nắm tay hỏi han dồn dập không để ý mình đã nắm tay mạnh quá làm nó hơi đau. 

Sau khi cả 2 \\\”an tọa\\\” ngay ngắn trên ghế sofa tại phòng khách nó mới từ từ giải thích lý do cho bi nghe. Lý do cũng rất đơn giản, đại loại là lớp nó hôm nay về sớm 1 tiết (cái này nó nói thật), trong lúc đợi Bin (thật ra là không đợi) nó thấy chán chán nên muốn đi dạo 1 chút, ai ngờ cảnh đẹp quá nên \\\”vui chơi quên thời gian\\\”, nó đi hết chỗ này đến chỗ kia. Định gọi về cho Bin nhưng điện thoại hết pin nên đành thôi. Nghe nó kể lể 1 hồi, cuối cùng Bin cũng yên tâm cho là như thế mà đâu biết rằng nó không hoàn toàn nói thật, nhưng dù sao cũng không trách nó được vì có lẽ nó chưa sẵn sàng kể hết mọi chuyện cho Bin. Thầm nhủ trong lòng xin lỗi Bin, nó cũng tự hứa rằng nhất định sẽ nói hết cho Bin nghe khi nó cảm thấy cần thiết và có đủ dũng cảm để nhắc lại chuyện cũ. 

Buổi tối hôm ấy vẫn diễn ra bình thường trong không khí ấm áp, nó cùng Bin ăn tối, trò chuyện vui vẻ. 

Ăn cơm xong nó lại leo ngay lên phòng bỏ mặc Bin rửa bát (quen rồi). Nằm trên giường, lôi ra 1 bức ảnh từ trong gối và ngắm nhìn với ánh mắt buồn rười rượi. Đó là bức ảnh nó chụp cùng 1 người con trai_ người mà chiều nay nó đã đi thăm mộ. Trong ảnh là chàng trai ấy với nụ cười rạng rỡ đang nhận 1 bó huệ trắng từ tay nó, đó là loài hoa anh yêu thích vì anh nói màu trắng của hoa rất giống tâm hồn trong sáng thánh thiện của nó. 

Mải mê với những kỷ niệm của quá khứ cuối cùng nó cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào vì mệt. 

Sáng sớm, bầu trời hôm nay sao mà đẹp thế, ánh bình minh nhảy múa khắp nơi, những con gió nô đùa vờn đuổi nhau trên những tán cây ven đường, nó tung tăng nhảy chân sáo lại không ngừng cười mỉm một mình làm cho không ít chàng trai đi trên đường vì mải nhìn mà suýt tông vào cột mốc (nguy hiểm chết người). Bin thấy lạ liền kéo tay nó lại hỏi với anh mắt dò xét: 

- Bi, em làm gì mà cười hoài không ngớt vậy hả? 

- Dạ. Không có gì, hì hì. (nó nhìn Bin cười trừ) 

- Hứ, không có gì sao? Bi nói dối nhé, giận Bi luôn. 

Bin làm mặt giận quay đi trông trẻ con không tả nổi làm nó phải bật cười, thật là chẳng hiểu nổi tính cách thật sự của Bin như thế nào nữa. Nhún vai 1 cái, nó xoay người Bin lại: 

- Ui cha, coi cái mặt giận của Bin kìa, dễ thương không chịu nổi. 

Vừa nói nó vừa đưa tay nhéo má Bin 1 cái rõ đau làm anh chàng phải Á lên 1 tiếng, nó phá lên cười sặc sụa khiến Bin tức hộc máu, mặt đỏ bừng nhìn nó đầy \\\”âu yếm\\\”. Như nhận thấy núi lửa chuẩn bị hoạt động, nó khẽ hắng giọng 1 cái để kìm chế cơn cười, lấy lại vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì: 

- Thôi được rồi, thật ra em chỉ đang suy nghĩ xem, 1 đứa con gái vốn điệu đà, lúc nào cũng phấn phấn son son mà khuôn mặt tự nhiên \\\”bị gì đó\\\” thì sẽ ra sao nhỉ, chắc mắc cười lắm nha, hí hí. 

Khuôn mặt nó bỗng chốc trở nên gian gian làm Bin bất giác rùng mình thương thay cho đứa con gái nào đó đang được nó \\\”chú ý\\\”. Nhíu mày 1 cái, anh nhìn nó vẻ nghi ngại: 

- Không phải em lại định bày trò gì đó chứ, không lẽ… 

- Chính xác, Bin chuẩn bị tiệc mừng chào đón siêu quậy 2B này trở lại đi nha, hihi. ( 2B là Bé Bi, biệt danh của nó khi bày những trò nghịch ngợm ngày trước) 

Nói rồi nó nháy mắt tinh nghịch và \\\”lon ton\\\” chạy trước. Bin nhìn theo mà lòng chợt lóe lên 1 niềm vui khôn tả, anh mỉm cười và nhanh chân đi theo nó. Có lẽ… thiên thần thật sự đang dần trở lại. 

Vừa bước chân vào đến lớp đã nhìn thấy nhỏ Ly đang chăm chú trang điểm, nó nở nụ cười thật tươi với các bạn trong lớp rồi nhanh chân về chỗ. Thấy Yến cặm cụi ghi chép gì đó nó nghiêng đầu hỏi: 

- Bà làm gì mà chăm chú thế, \\\”người đẹp\\\” đến bên cạnh mà không thèm nhìn 1 cái nữa là sao? 

- Trời, thôi cho con xin đi, bà không biết tôi đang làm gì à mà hỏi? 

- Ơ, biết thì còn hỏi làm gì chứ. 

Yến ngẩng đầu lên, thấy nó mặt vẫn còn ngơ ngác, nhỏ vỗ trán mình 1 cái như vừa nhớ ra điều gì đó rồi thở dài 1 cái: 

- Hazzzzz, tôi quên, bà mới đi học hôm qua. Tôi đang giải nốt mấy bài lý này mà không được, bà cũng biết bà cô cho đề sao rồi đấy, hix, tuần trước bả cho lớp 1 đống đề bảo về nhà chuẩn bị, hôm nay sẽ làm bài kiểm tra, tôi nghĩ hoài không ra, lát nữa chết chắc. 

Yến làm vẻ mặt đầy đau khổ, nó nhìn mà thấy vừa buồn cười vừa tội cho con bạn. Quay ngang quay dọc, quay lên quay xuống khắp lớp 1 lượt nó nhận ra là hình như đứa nào cũng đang trong tình trạng giống Yến, hết cắn bút rồi lại lật đi lật lại mấy cuốn sách, có đứa vò đầu bứt tóc hệt như vừa trốn trại… Cuối cùng, nhìn sang Yến vẫn thấy nhỏ tiếp tục cặm cụi nó mới lên tiếng: 

- Này, có cần tôi giúp không? 

- AAAAAAA, vậy mà tôi không nghĩ ra, có bà ở đây làm gì chứ, tốt quá, mau giải giùm tôi mấy bài này đi. 

Yến như bắt được vàng ôm chầm lấy nó mà hò hét, tiếng hét của nhỏ làm cho tất cả những người trong lớp giật mình quay sang nhìn 2 đứa. 

1s…2s…3s…4s…5s… nhận ra hành động quá khích của mình, nhỏ xấu hổ đỏ mặt vội buông nó ra, sửa lại vạt áo 1 cách cẩn thận rồi khẽ hắng giọng nói mà miệng vẫn chưa hết được nét cười: 

- E hèm, sorry các bạn, tớ vui hơi quá, làm phiền các bạn rồi. Để chuộc lỗi, tớ chính thức tuyên bố, bạn Bi sẽ giúp chúng ta giải hết những bài lý này, ai có nhu cầu cứ qua đây nhé, hihi. 

- Thật hả? 

Hơn 30 giọng nói đồng thanh hét lên làm nó bịt vội tai vì sợ thủng màng nhĩ, Yến cười tươi rói gật đầu chắc nịch với cả đám. 

Vậy là tất cả \\\”ồ ạt\\\” kéo nhau lại chỗ nó để nghe nó hướng dẫn, nó cũng rất nhiệt tình giảng giải, đứa nào đứa nấy gật gật gù gù chăm chú lắng nghe, ghi ghi chép chép tỏ vẻ rất phấn khởi. Tiếng trống vào tiết vang lên cũng là lúc nó hướng dẫn xong cho cả lớp. Bọn chúng về chỗ với khuôn mặt khác hẳn lúc trước, ai cũng có vẻ đầy tự tin đón chờ tiết kiểm tra quái ác. 

Tất nhiên có 1 người không nằm trong số đó, nhỏ Ly nãy giờ chứng kiến cả lớp vây quanh nó tíu tít làm nhỏ tức điên người. Thật ra Ly cũng chưa làm được nhưng vì sĩ diện nên không chịu đến nghe nó hướng dẫn, nhỏ ngồi đó hậm hực nghĩ kế hạ gục nó. 

Giờ kiểm tra, bà cô lại lững thững bước vào lớp như thường lệ, đưa tập đề cho 1 cậu ngồi bàn đầu bảo đi phát cho cả lớp rồi đứng trên bục giảng quét ánh mắt dò xét 1 lượt từ đầu đến cuối lớp. Nhận đề trên tay, hầu hết cả lớp đều cắm đầu vào hí hoáy viết, khác hẳn với thái độ lo sợ run run của những lần kiểm tra trước làm bà cô không khỏi ngạc nhiên + khó hiểu. 

Cuối cùng cũng kết thúc tiết kiểm tra, nhìn xung quanh lớp thấy đứa nào cũng có vẻ hài lòng với bài kiểm tra của mình nên nó cũng vui vui trong lòng vì đã giúp được các bạn. Nó nhận ra khuôn mặt tức tối, khó chịu của Ly thì hiểu rằng chắc chắn con nhỏ không làm tốt bài vừa rồi. Không quan tâm đến con nhỏ nữa, nó quay sang ríu rít nói chuyện với Yến và mấy cô bạn khác. 

BỤP, Ly ném mạnh quyển sách xuống mặt bàn rồi ngúng nguẩy bỏ ra khỏi lớp. Nó nhìn theo, 2 nụ cười đến là gian lại xuất hiện… 

Chap 13

Chờ cho Ly đi khuất hẳn nó liền đứng dậy nói lớn: 

- Các bạn yên lặng 1 chút, tớ có chuyện muốn nói. 

- Chuyện gì vậy? (hs1) 

- Phải đó, chuyện gì hả Bi? (hs2) 

- Nói nhanh đi Bi. (hs3) 

Cả lớp xôn xao nhìn nó, nở nụ cười dịu dàng nó hỏi: 

- Có phải trong lớp này các bạn thường xuyên bị Ly bắt nạt đúng không? 

Dù chẳng hiểu nó có ý gì nhưng tất cả đều khẽ gật đầu, nó tiếp tục: 

- Vậy các bạn vì sợ nhỏ mà không dám phản kháng? 

- Bọn này không sợ nó, nhưng sau nó còn có hội hot girl. (hs4) 

- Phải đó, bọn này không dám đắp tội với họ đâu. (hs5) 

- Thôi được rồi, tớ hiểu, nhưng bắt đầu từ hôm nay các bạn không cần sợ nữa, hãy tin tớ. 

Nó nói giọng quả quyết, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin khiến tất cả nhìn vào không khỏi có phần tin tưởng dù vẫn hơi e ngại. Như hiểu được điều nó lại lên tiếng: 

- Nhất định tớ sẽ không để ai bắt nạt đâu, và bây giờ tớ có 1 trò hay, các bạn không cần tham gia, chỉ giữ im lặng giúp tớ là được, ok. (nó nháy mắt tinh nghịch) 

- OK!!! (cả lớp đồng thanh) 

Nó mỉm cười tươi rói, bước ra khỏi bàn khiến cả lũ tò mò nhìn theo. Tiến lại phía bàn của Ly, ngó xuống ngăn bàn, nó đưa tay vào lấy ra hộp phấn trang điểm mà Ly thường dùng_ một hộp phấn hình trái tim màu hồng gắn đá rất bắt mắt. Nhìn hộp phấn nó thích thú xoay xoay trên tay rồi lôi từ trong túi 1 hộp phấn giống y hệt vậy đặt vào ngăn bàn Ly. Làm xong nó phủi tay tỏ vẻ hài lòng rồi quay ra nói với đám bạn đứng xung quanh đấy: 

- Ok, giờ xem như không có gì nhé. Lát sẽ có trò vui cho các bạn xem, hihi. 

RENG…RENG…RENG 

Tiếng chuông vang lên, ai nấy về chỗ ngồi như yên lặng tỏ ra bình thường như không có gì theo lời nó nói. Tất cả đều hộp chờ xem nó đã bày trò hay ho gì, hình như ai cũng rất hả hê và kỳ vọng vào sự trả thù (trả thù thay bọn họ) của nó dành cho con nhỏ Ly. Ngay sau đó, Ly cũng từ từ bước vào lớp, trên môi vẫn còn nụ cười đểu giả. Hình như nhỏ vừa tìm ra cách gì đó để xử lý nó nên cứ lườm nó đầy thách thức. Nó cũng ngước lên nhìn lướt qua rồi lập tức lơ đi ánh mắt ấy làm con nhỏ 1 lần nữa tức xì khói. 

Tiết học nhanh chóng trôi qua trong yên bình cho đến giờ ra chơi… không ngoài dự đoán của nó, chuông reo vừa dứt nhỏ Ly đã vội vàng lấy hộp phấn trong ngăn bàn ra tuốt lại \\\”nhan sắc\\\”. Bàn tay con nhỏ trang điểm có vẻ rất điệu nghệ (làm nhiều nên quen), chẳng mấy chốc mà khuôn mặt Ly đã có được vẻ đẹp trắng hồng \\\”tự nhiên\\\” của lớp phấn dày cả ký chứ không ít. Con nhỏ vừa đặt hộp phấn xuống bàn lại cầm gương soi soi ngắm ngắm tự hài lòng với thành quả của mình. Sau đó nhỏ bỏ gương xuống, cầm lược lên trải chuốt lại mái tóc. Dù sao cũng phải công nhận là Ly có mái tóc đẹp thật, mái tóc mềm đen bóng, có thể đây là vẻ đẹp duy nhất không nhân tạo ở nhỏ. Nhìn Ly tiếp tục chăm chút mái tóc nó bắt đầu lẩm nhẩm: 

- 5… 4… 3… 2…1… bắt đầu.

Chap 14

Mỉm cười tươi như nắng sớm nó quay sang Yến thích thú: 

- Này, bà nhìn đi kìa. (hất mặt về phía nhỏ Ly) 

Yến theo hướng nó chỉ cũng quay sang nhìn, cùng lúc đó, cô bạn ngồi cạnh Ly chợt lên tiếng vẻ hốt hoảng: 

- Trời ơi, Ly, mặt bạn… mặt bạn… sao… sao… (lắp bắp không nói hết câu, thật ra là giả vờ thôi đấy, khả năng diễn của bạn này cũng không tệ rùi nha, hehe) 

Ly nhíu mày khó hiểu vì thái độ của cô bạn rồi cũng từ từ cầm gương lên soi… ngay sau đó… 

_ Áaaaaaaaaaaaaa 

1 tiếng hét chói tai vang lên làm cả lớp giật mình quay lại nhìn \\\”cái loa phóng thanh\\\” tần suất lớn. Ly đánh rơi cả chiếc gương xuống đất, tay run run sờ lên khuôn mặt mình. Khuôn mặt nhỏ bây giờ không còn đâu vẻ trắng hồng nhân tạo khi nãy nữa mà thay vào đó là lớp da mẩm đầy những nốt đỏ dày đặc, trông giống đầu con gà chọi ghê luôn á. Thấy thế, đám con gái liền lao ngay lại phía nhỏ diễn màn quan tâm lo lắng vô cùng nhiệt tình nhưng thật ra tất cả đều đang cười thầm trong bụng. Nó cũng chạy đến \\\”góp vui\\\”: 

- Trời, Ly bị gì vậy, sao mặt nhìn kinh khủng quá vậy. [ t/g: thành quả của Bi chứ còn ai, lại giả nai. Bi: thế không phải tại mi bắt ta làm vậy hả? t/g: hí hí, em quên] 

- Phải đó, nhìn ghê quá. (Yến tiếp lời) 

Tiếp đó cả lũ nhao nhao \\\”hỏi thăm\\\”, Ly càng nghe càng hốt hoảng tột độ trông đến là buồn cười, nhỏ bật khóc rưng rức, ôm mặt chạy như bay ra khỏi lớp. Bóng Ly vừa khuất, nó ôm bụng cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt, rồi những tiếng cười liên tiếp vang lên khắp lớp, không phân biệt là con trai hay con gái đều hả hê khi chứng kiến cảnh Ly bị như vậy. Yến cố nín cười, vỗ vỗ vào lưng nó: 

- Phải công nhận là bà chơi chiêu này được à nha, tôi phục bà đấy, cứ thế phát huy, hahhahahahaha (lại ôm bụng cười) 

- Hehe, tôi mà lị, mà cũng phải công nhận là mấy bà cũng diễn tốt thật nha, tương lai có khi làm minh tinh màn bạc được ế chứ, lúc đấy nhớ cho tôi vài chữ kí nhá. 

Nó nói 1 cách nhí nhảnh làm cả bọn lại được thêm 1 tràng cười sảng khoái. Có lẽ nó đã thật sự hòa nhập được vào cái lớp học mới tinh này, hơn nữa còn rất được bạn bè yêu quý. Những ngày tháng sau này, dù có gặp bất cứ chuyện gì thì chắc chắn nó cũng không phải đơn độc, nó thật may mắn vì nhận được tình cảm thân mến của nhiều người đến thế. Nó mỉm cười, 1 nụ cười hạnh phúc thật sự mà lâu rồi chưa xuất hiện, biết đâu, chính nơi đây sẽ xoa dịu vết thương lòng cho nó, mang lại nụ cười thiên thần của ngày xưa. Nghĩ thế, lòng nó chợt len lỏi 1 cảm giác ấm áp lạ.

Chap 15

Ngày hôm sau, nó bước vào lớp với tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Hình như cũng không chỉ riêng nó thôi đâu mà cả mấy chục con người lớp A2 đều chung 1 tâm trạng. Đứa nào cũng mặt mày hớn hở vì tiết đầu hôm nay lớp nó trống giờ nên tha hồ 888, vừa thấy nó cả bọn liền xúm lại: 

- Bi, Bi ơi, hôm nay có trò gì nữa không? ( 1 cô bạn hí hửng hỏi) 

- Ừ ừ, có gì không vậy? ( cô bạn khác hùa theo) 

- Không. (nó thản nhiên trả lời) 

Lũ chúng nó mặt ỉu xìu, Yến nhíu mày hỏi nó: 

- Sao vậy, tôi tưởng bà phải phá con nhỏ đáng ghét đó tới cùng luôn chứ? 

- Đương nhiên. (nó nháy mắt tinh nghịch) 

Yến và cả lũ đần mặt ra chẳng hiểu gì, thấy vậy nó nhún vai 1 cái rồi bật cười khúc khích: 

- Trời trời, coi mặt mấy ông bà kìa, đần không chịu được, e hèm, tôi nói nghe nè, tôi đảm bảo là ít nhất trong vòng 1 tuần con nhỏ đó không dám vác mặt đến lớp đâu, vậy cần chi phải bày trò nữa, khỏe re. 

- Là sao? (đồng thanh) 

- Haizzz, thật là, thì cái vụ hôm qua đó, loại phấn mà tôi cho vào đó có khả năng \\\”trang điểm\\\” cho con nhỏ 1 tuần lận đấy, hehe. (nó cười đắc ý) 

- ặc, bà chơi hơi ác à nha, nhưng mà ác nữa càng tốt, hí hí. (Yến thích thú nhìn nó) 

- yên tâm đi, tôi là ai chứ? 

- 2B!!! 

Một \\\”âm thanh lạ\\\” đột ngột vang lên làm chúng nó tò mò quay người nhìn ra phía cửa lớp. Cả bọn há hốc mồm khi thấy 3 ánh hào quanh chói lóa đang \\\”ngự\\\” ngay trước cửa lại còn nở nụ cười hết sức thân thiện mới ghê chứ. Chỉ khổ cho các ss trong lớp (trừ nó và Yến), choáng ngợp trước vẻ đẹp của 3 chàng mà nhiều cô sịt cả máu mũi. Khẽ nhăn mặt, nó đứng dậy đi lại chỗ 3 chàng, chống hông lớn giọng nói: 

- anh và 2 cậu không phải đang học sao, sang đây làm gì hả? Tính \\\”đầu độc\\\” hết mấy cô bạn của em hả? 

Các nàng và các chàng trong lớp tròn mắt nhìn nó đầy kinh ngạc, không ngờ nó có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với 3 chàng hot boy của trường. Điều ngạc nhiên hơn nữa là cả 3 chàng không những không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào mà ngược lại còn nhìn nó cười vui vẻ. Chợt Bun bước thêm 1 bước tiến gần đến nó hơn, nghiêng người chào kiểu nghệ sỹ: 

- Xin chào siêu quậy 2B, rất hân hạnh được chào mừng sự có mặt của cậu. 

- Hahahaa, Bun… cậu… cậu cất ngay cái điệu bộ đấy đi cho tớ, mắc cười kinh khủng. 

Nhìn hành động \\\”ngố ơi là ngố\\\” của Bun nó không nhịn được bật cười khanh khách. Cả lũ (trừ nó và 3 chàng) mặt ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Yến tò mò lên tiếng: 

- Này. Mấy cậu đang nói chuyện gì vậy? Bọn này không hiểu gì hết trơn á. 2B là thế nào? 

Câu hỏi của Yến có lẽ cũng là điều thắc mắc của hơn 30 cái đầu đang ngơ ngẩn nãy giờ, vì vậy tất cả hiện đang đổ dồn ánh mắt về phía nó chờ đợi câu trả lời. Nhưng nó còn chưa kịp lên tiếng thì đã có 1 giọng khác lanh chanh nói trước, lần này là của Kan: 

- Ồ, các bạn không biết bé Bi thân yêu đây(ặc ặc, tên này chán sống rồi) là siêu quậy 2B nổi tiếng 1 thời hồi còn học cấp 1 và 2 sao? 

- Hả?????? ( mấy chục cái loa phóng thanh phát cùng lúc) 

- Phải, bé Bi chính là 2B lừng danh của trường Hoàng Sơn mấy năm trước đó. ( Bin gật đầu chắc nịch) 

- Chậc, mấy người có cần khoa trương thế không, em làm có mấy trò \\\”nho nhỏ\\\” mà bày đặt lừng danh gì ghê vậy. ( nó lắc đầu chán nản) 

Nó nói thế thì đúng là nó rồi, cả bọn nhìn nó chăm chăm, ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ. Hồi chúng nó còn bé (thật ra không hẳn là bé, học cấp 1 cấp 2 cả rồi), có lẽ đứa nào cũng ít nhất 1 lần nghe nhắc đến cái biệt danh 2B với những trò quậy có \\\”đẳng cấp\\\”. Tuy nhiên không 1 ai biết 2B thật ra là người nào (trừ nó và Bin), vì khi quậy xong nó luôn để lại chữ ký 2B ở hiện trường nhưng lại không lần nào trực tiếp ra mặt. Cái tên 2B được giới quậy trong trường rất chú ý, thậm chí còn có cả fanclub dành cho 2B nữa. Đặc biệt các trò của nó luôn là dùng sự thông minh, nhí nhảnh, nhiều trò còn rất đáng yêu chứ không bao giờ liên quan đến việc phá phách, hủy hoại trường hay đánh đấm gì hết. Chính vì vậy siêu quậy 2B đem lại tiếng cười và sự độc đáo hơn cho trường Hoàng Sơn (ngôi trường nó học từ nhỏ). 

Cả bọn sau khi nghe Bin kể xong những \\\”chiến tích\\\” của nó thì đứa nào cũng trầm trồ không ngớt. Tiếng cười vang lên liên tục nhưng không ai cười to vì sợ ảnh hưởng đến lớp khác (vẫn đang trong giờ học đấy nhé, 3 chàng nhà ta chuồn sang lớp nó thôi). Không khí lớp học bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, từ khi có nó cái lớp học trầm lặng này dường như hoàn toàn thay đổi. Đây cũng là lần đầu tiên 3 chàng trai siêu hot trong trường hòa nhập, cởi mở 1 cách tự nhiên như thế đối với các fan của mình ( tức là các ss lớp A2 này đấy ạ, lớp khác chưa có phúc đấy đâu), từ trước đến giờ họ luôn có vô số \\\”đuôi\\\” bám theo nhưng chỉ là đứng \\\”giữ khoảng cách\\\” mà hò reo, nịnh hót thôi chứ không thể trò chuyện như thế này được. Vì lẽ đó mà \\\”sự kiện\\\” lần này khiến các nàng A2 vô cùng thỏa mãn, có khi còn là hạnh phúc luôn ấy chứ, đứa nào đứa nấy cứ cười suốt không thôi. Các chàng nhà ta cũng vậy, chẳng mấy khi họ được thoải mái như vậy… tất cả là nhờ nó. Trong lúc nó vẫn vô tư \\\”chém gió\\\” với lũ bạn thì có 2 đôi mắt không ngừng \\\”canh chừng\\\” từng biểu hiện của Kan và Bun, không ai khác đó là Bin và Yến. 2 cô cậu này phải nói là tinh ý kinh khủng, mà thật ra chẳng cần tinh ý lắm cũng có thể nhận ra được vì Kan và Bun biểu hiện \\\”hơi\\\” lộ liễu. Cả 2 chàng thỉnh thoảng nhìn nó không chớp mắt rồi lại đỏ mặt quay đi, không thì cũng cúi mặt xuống đất để kiềm chế cảm xúc. Bin cười gian nhìn 2 thằng bạn còn Yến nhìn nó khẽ thở dài. 

Trong lớp học, những nụ cười hồn nhiên tươi tắn biết mấy, và ngoài kia, bầu trời dường như cũng cao hơn hẳn, trong xanh không gợn chút mây mù. Bầu trời là thế, nhưng ngay ngoài khung cửa kia thôi, 1 đôi mắt sắc sảo đang hướng vào nó không lấy gì là thiện cảm. Phải chăng, trước khi những sóng gió ập đến là ngày thanh bình tạm thời??? 

Nó sẽ đương đầu với những sóng gió ấy ra sao, siêu quậy 2B trở lại như thế nào và…

Chap 16

1 tuần trôi qua khá thoải mái, nó, Yến và 3 chàng hoàng tử có thể nói là giờ đây đã trở nên thân thiết như… những người bạn thật sự. Nó thật sự đã xem Kan và Bun là bạn của mình, nó nhận 2 chàng không hề \\\”xấu xa\\\” như ấn tượng ban đầu của nó. Tuy rằng, Kan thường xuyên tranh cãi với nó toàn những chuyện không đâu để rồi anh chàng toàn đuối lý ôm cái đầu xì khói còn nó bật cười đắc thắng, Bun thì suốt ngày \\\”lải nhải\\\” bên cạnh nó cứ như con nít, nhưng nó lại thấy thật vui, thật ấm áp. Nó cảm thấy họ đôi lúc thật đáng yêu, hình như có gì đó trong nó đang trở lại, ít ra là nụ cười vô tư hơn nhiều. 

Ở lớp, những người bạn mới cũng nhanh chóng trở nên gần gũi, nó đã nhớ tên tất cả và hiểu khá nhiều về gia đình cũng như tính cách của họ. Chẳng hạn như cô bạn tên Hằng mít ướt, Tú Hân hay mơ mộng, Thái Hà rất con nít… và còn nhiều nhiều nữa, trong mắt nó họ đều thật dễ thương, và… nó nhớ nó của ngày xưa. \\\” em… sẽ làm được, Long ca ạ\\\”. 

\\\” Sau cơn mưa trời lại sáng, không có vết thương nào là không thể lành cả, cho dù có thể sẽ để lại 1 vết sẹo dài thì vết sẹo ấy cũng mờ dần theo thời gian… và có 1 điều mà ta có thể làm là đừng bận tâm quá nhiều đến vết sẹo ấy, nó đâu còn khiến ta đau, vậy thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ là quá khứ mà thôi.\\\” Long ca của nó đã từng nói với nó như vậy, phải rồi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả đã in sâu vào trong tâm trí nó lâu lắm rồi, từng lời anh nói nó luôn lắng nghe, luôn luôn tin tưởng. Và… lần này cũng sẽ vậy, chẳng phải anh muốn nó vui vẻ sao, muốn nó yêu đời nữa, và còn… cả Bin và biết bao người cần nó, yêu thương nó. Chẳng có lý do gì để nó phải giam giữ tâm hồn mình nữa, nhất định… nó phải làm được, dù biết rằng… rất khó… Bầu trời kia, còn trong xanh và cao lắm…

Chap 17

1 tuần, cũng là lúc con nhỏ đáng ghét tên Ly quay lại rồi, sẽ lại có nhiều trò vui để xem đây. 

RẦm, Ly quăng mạnh cái cặp xuống bàn rồi… lấy gương ra ngắm nghía (sặc). Cả lớp không ai thèm bận tâm đến sự xuất hiện của con nhỏ. Đứa thì hí húi học bài, đứa thì xúm lại nói chuyện, Yến nghe nhạc, còn nó thì… ngủ. Nhỏ Ly thấy vậy tức sôi người, nhỏ vẽ nốt mấy đường son rồi đập bàn lớn giọng: 

- Mấy người chán sống rồi hả? 

Không 1 chút phản ứng, nhỏ tức càng thêm tức (tức chết luôn đi), nhỏ lại đập tay cái Rầm, lần này xem chừng có tác dụng, nó cũng giật mình tỉnh dậy, tất cả quay lại nhìn nhỏ với ánh mắt… thập phần khó chịu, khác hẳn vẻ sợ sệt ngày trước. Nhưng hình như nhỏ không nhận ra sự khác biệt này thì phải? Thong thả bước lại bàn nó, Ly nói như ra lệnh: 

- Đi mua lon nước ngọt về đây! 

Cả bọn khó chịu, Yến định nói gì đó thì nó ngăn lại, nở nụ cười tươi như nắng sớm, nhẹ nhàng nói: 

- Được thôi. 

Ly nhếch mép tỏ vẻ đắc ý nói tiếp: 

- Mày có 3 phút, không nhanh thì đừng trách. 

- Ok! 

Nói rồi nó nhún vai đi ra khỏi chỗ. Lũ chúng nó nhìn theo khó hiểu thái độ \\\”ngoan ngoãn\\\” của nó, còn Ly thì thích thú vì sự áp chế của mình. \\\”mày sẽ biết tay tao, con nhỏ hèn mọn ạ, haha\\\” tự hào với cái suy nghĩ ấy, nhỏ điệu đà đi về chỗ ngồi chờ nó đem nước về, tất nhiên vẫn không quên ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương nhé. 

Chưa đầy 3 phút sau, nó đã chạy hộc hộc từ bên ngoài cửa lớp vào, nhưng còn chưa kịp lại đến chỗ Ly thì… 

PHỊCH!!! 

Nó ngã nhoài dưới đất, cả bọn vội vàng chạy lại đỡ nó dậy lo lắng hỏi han, nó cười cười bảo không sao, lại còn nháy mắt rất \\\”pro\\\” nữa. Con nhỏ thấy nó ngã thì bật cười ha hả: 

- Haha, con nhỏ ngu ngốc, hậu đậu. 

Chẳng thèm để tâm đến lời châm chọc của nhỏ, nó nhẹ nhàng phủi phủi tay rồi cầm lon nước đến trước mặt nhỏ: 

- Nè, nước của cậu đây. Ui za, đau quá, hix. (nó ôm tay, khẽ nhăn mặt ra vẻ đau đớn) 

Ly vênh mặt, cầm lon nước lấy tay giật nắp, nhếch môi cười, nụ cười đểu ơi là đểu, nhưng nụ cười còn chưa đến 3 giây thì… 

PHỤT… ÁAAAAAAA 

Con nhỏ la thất thanh, giãy nảy vứt lon nước xuống, không ngừng lau khuôn mặt ướt nhẹp, áo nhỏ cũng ướt hết phần trên. Nó vội vàng chạy lên bàn giáo viên vớ lên cái giẻ lau bảng rồi lao lại chỗ Ly: 

- Cậu… cậu không sao chứ?

Chap 18

Vừa nói nó vừa lấy khăn (lau bảng) nhanh nhẹn lau áo cho Ly. Con nhỏ cũng chưa để ý gì đến áo mà tiếp tục \\\”vuốt\\\” mặt. 1 phút sau nhỏ mới chịu nhìn xuống người và… 

- á á, mày làm gì đấy hả con kia? 

Nhỏ lại hét toáng lên vì thấy ngực áo vốn mang màu đỏ tươi của mình chuyển thành màu trắng lốm đốm, loang khoang của… phấn. Nó (vờ) giật mình vội rút tay ra khỏi người Ly, cúi mặt lí nhí (cúi mặt để cố nhịn cười): 

- ơ ơ. Tớ xin lỗi, tại … tại vội quá nên vơ đại… ai ngờ… 

- mày… mày lắc lon nước lên đúng không? Còn cái giẻ này nữa? 

Con nhỏ tức giận hét lên, hết điệu đà luôn rồi, giờ giữ như thú ý chứ, mặt đỏ bừng bừng… như cà chua rừng ( hehe, t/g không biết có quả này không nữa). Nó ngước đôi mắt rưng rưng chút nước (nãy nín cười mà chảy cả nước mắt đấy ạ), vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn nhỏ: 

- sao cậu… lại nói thế? tớ không có làm… vậy mà… hix… hix ( bộ mặt oan ức như muốn khóc) 

còn trong suy nghĩ của nó thì \\\” haha, chết mất, mình quả là tài năng siêu phàm, khả năng diễn suất còn hơn cả ngôi sao ho-li-gút ý chứ, hà…hà\\\”. Thấy vẻ mặt \\\”nai nai\\\” của nó. Ly lại càng tức hơn nữa, nhỏ hét: 

- thế tại sao lon nước kia lại thành ra thế hả? 

- Thì… tại.. lúc nãy tớ ngã mà, cậu… cậu cũng thấy còn gì, tớ… đâu có cố ý. (nó vẫn giữ cái giọng rưng rưng như muốn khóc) 

- Phải đó, bạn ấy đâu cố ý chứ. 

1 cô bạn lên tiếng bênh vực nó, tiếp theo đó là rất nhiều những lời tương tự như thế, nào là : \\\”ừ, đúng rồi, Bi có cố ý đâu\\\” \\\”đúng, ai cũng thấy mà\\\” \\\”đúng, đừng đổ oan cho người tốt chứ\\\” vv…vv… 

Nhỏ Ly không nói được gì nữa vì bọn nó nói quá \\\”có lý\\\” mà, mang khuôn mặt tức giận tột độ nhỏ hậm hực chạy ra khỏi lớp, có lẽ là vào WC thôi chứ biết đi đâu được nữa. 

Hahahaha… nó lại ôm bụng cười sặc sụa mở đầu cho 1 tràng cười sảng khoái của cả lớp. Thật ra ngay khi lon nước phụt vào mặt Ly thì bọn nó đều hiểu ra ý đồ của \\\”cú ngã\\\” lúc nãy, thì ra chỉ là cái cớ để nó phá con nhỏ đáng ghét, nhưng tất cả vẫn cố nhịn cười để xem nó diễn tiếp, kết quả thật là không phụ mong đợi, được xem 1 màn kịch vô cùng \\\”chân thật\\\” khiến chúng nó cười nghiêng ngả.

Chap 19

Sau khi cười lăn cười lóc, cười như chưa bao giờ được cười, bỗng trong đầu nó \\\”tưng\\\” 1 bóng đèn to bự bật lên, nó thôi cười, chính xác là cố nhịn cười, hắng giọng 1 cái để lái lại \\\”phong độ\\\” rồi quay sang Yến. Nhỏ cũng như mấy đứa kia vẫn còn ôm bụng cười không ngớt, nó đập tay lên vai nhỏ mấy cái liền nhưng hình như nhẹ quá thì phải, nhỏ vẫn không động tĩnh gì ngoài việc cười cười và cười, cười đến nỗi mặt đỏ cả lên. Thấy vậy nó lắc đầu ngao ngán và RẦM: 

- BÀ CÓ THÔI CƯỜI KHÔNG HẢ??????????? 

Nó vặn volum tần số cao nhất, hét hết công suất làm cả bọn giật mình im bặt, Yến vì đang cười nhiệt tình quá lại ngắt đột ngột nên đâm ra \\\”sặc không khí\\\”, nhỏ ho sặc sụa: 

- Khụ… khụ… bà… bà hét… gì ghê thế hả? Khụ… 

Nó cười nhăn nhở khoe hàm răng trắng bóng nhờ thường xuyên dùng kem đánh răng colgate, thản nhiên trả lời: 

- Để mấy ông bà im đi chứ còn làm gì 

- Đang vui, làm mất cả hứng. 

Yến phụng phịu làm mặt giận dỗi, nó nhìn chỉ muốn bật cười nhưng không cười mà làm bộ mặt gian xảo hỏi: 

- Thế mấy người muốn đứng cười tiếp hay muốn xem tôi diễn trò tiếp đây hả? 

- Hả? Còn nữa sao? 

Cả đám đồng thanh, mắt sáng trưng lên dán vào người nó chờ đợi. Không trả lời câu hỏi \\\”ngớ ngẩn\\\” đấy, nó đánh mắt ra ngoài cửa, nhún vai ngồi vào chỗ rồi buông 1 câu vẻ hình sự: 

- Thầy vô rồi kìa. 

Nghe nó nói bọn nó giật mình nhìn ra ngoài hành lang rồi không ai bảo ai tự động chạy về chỗ như bị ma đuổi. Tất cả đều lục đục lôi sách vở ra đặt ngay ngắn trên mặt bàn rồi \\\”chăm chú\\\” đọc có vẻ như rất chuyên tâm nhưng thật ra thì mắt vẫn liếc ra cửa dò thám tình hình. Lý do duy nhất chỉ có là ông thầy dạy địa đang hiên ngang bước vào trên tay \\\”lăm le\\\” cây thước dài gần 1 mét. 

Thầy có lẽ cũng đã ngoài 50, cái tuổi hiện rõ trên khuôn mặt rải rác nếp nhăn và mái tóc hoa dâm gọn gàng. Tuy nhiên, điều đáng để quan tâm nhất đối với chúng nó là ánh mắt lúc nào cũng toát lên vẻ nghiêm nghị đến khó thở, và sự thật thì thầy là người vô cùng nghiêm khắc và nền nếp, đặc biệt là vần đề liên quan đến giờ giấc và tinh thần tự giác. 

Bởi lẽ đó mà trước khi thầy bước vào lớp, đứa nào cũng phải có mặt tại chỗ ngồi và chỉnh chu ôn bài nếu không muốn lãnh nhận những bản án khinh khủng nhất đến từ người thầy đáng kính ấy. Nhưng hiện giờ… có 1 người… vẫn đang phiêu du đâu đó… là Ly, con nhỏ chạy đi đến giờ vẫn chưa quay lại. 

Ông thầy bước lên bục giảng, cả lớp tự động đứng lên chào rồi lại ngồi xuống sau khi thầy gật đầu hài lòng tiến lại bàn giáo viên và ngồi nghiêm trang. Thầy bắt đầu lôi trong cặp ra 1 quyển sổ bìa xanh, lật từng trang. Nó ngước lên nhìn và mỉm cười thích thú, trong đầu là 1 ý tưởng hay ho dành cho Ly. 

Đó là quyển sổ theo dõi sĩ số. Thầy dừng lật sổ, đẩy gọng kính lên và bắt đầu đọc tên từng đứa: 

- Lê Bảo Anh 

- Có ạ 

- Phạm Văn Chiến 

- Có ạ 

- … 

- … 

- Bùi Thị Hương 

- Có ạ 

- … 

- … 

- Nguyễn Hoài Ly 

Im lặng… ông thầy nhíu mày 1 cái rồi tiếp tục đọc cho đến hết danh sách. Cuối cùng thầy ngẩng lên nhìn xuống dưới lớp, chính xác là nhìn vào chỗ trống ở bàn thứ tư dãy giáo viên (chỗ của Ly), rồi thầy cất giọng không mấy dễ chịu: 

- Em Ly nghỉ học??? 

- Dạ không thưa thầy, bạn ấy vừa đến lớp rồi đó thầy. (1 cô bạn nhanh nhẹn đứng dậy trả lời) 

- Vậy sao? Thôi được rồi, chúng ta vào bài học, việc này tôi sẽ xử lý sau. 

Thầy tỏ ra không mấy hài lòng rồi cũng bắt đầu bài giảng. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Riêng nó không hứng thú gì với mấy cái biểu đồ \\\”linh tinh\\\” của ông thầy cả, mặc dù tay vẫn ghi ghi chép chép, vạch vạch kẻ kẻ nhưng trong đầu lại toàn những viễn cảnh về Ly mà nó vừa mới nghĩ ra. Thỉnh thoảng nó lại tủm tỉm cười 1 mình trông ngố không tả (thông cảm). 

* * * next C16 Đúng như dự đoán của nó, trong lúc thầy đang say sưa giảng bài thì Ly khúm núm xuất hiện trước cửa lớp, vẻ mặt nhăn nhó hiện lên nét lo lắng rõ ràng, nhỏ lí nhí: 

- Thưa thầy… em… em vào… muộn ạ. 

Ông thầy ngừng giảng quay ra nhìn con nhỏ với ánh mắt khó chịu, lập tức nhỏ cúi gằm xuống đất không dám ngước lên, mặt biến sắc. 

- Xuống sân đứng hết giờ cho tôi. 

Ông thầy không thèm để Ly giải thích 1 câu mà nhanh chóng nghiêm giọng phán hình phạt \\\”tạm thời\\\”. Ly có lẽ quá hiểu tính thầy nên không dám nói thêm nửa lời, nhỏ ôm bộ mặt đau khổ lặng lẽ quay người bước đi, nhưng… 

- Khoan đã, thưa thầy… 

Một giọng nói trong trẻo cất lên khi Ly vừa mới đi được vài bước. Nhỏ sững người quay lại, thầy giáo cũng như tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn ánh mắt nhìn nó, cái nhìn tò mò và khó hiểu. Nó thản nhiên đứng dậy mỉm cười nhìn ra phía Ly đang tròn xoe mắt ngoài cửa. 

- Em có ý kiến gì sao Nhi? (ông thầy nhìn nó không mấy thoải mái) 

Mặc kệ, nó không quan tâm thái độ của thầy là thế nào, vẫn giữ nét thản nhiên ban đầu, nó chỉ tay ra ngoài, hướng lên bầu trời: 

- Dạ, thưa thầy, ngoài sân bây giờ nắng to lắm ạ, thầy không thấy rằng bắt bạn đứng ngoài đó gần 1 tiếng đồng hồ là hơi quá sao ạ. 

Cả lớp lại tròn mắt nhìn nó, chằng hiểu nó đang làm gì. Giúp con nhỏ Ly sao? Hay nó đang có ý gì khác? Tất cả là những dấu hỏi chấm to đùng, khó hiểu. Ly như không tin vào tai mình, nó đang bảo vệ cho nhỏ. Mặt Ly bỗng chốc tươi tỉnh hẳn lên, trông có vẻ tràn đầy hi vọng. Nhìn bộ dạng hí hửng chờ đợi của con nhỏ mà nó chỉ muốn phì cười nhưng… bây giờ thì chưa được. 

Sau vài chục giây suy nghĩ, cuối cùng ông thầy cũng chịu lên tiếng: 

- Em nghĩ vậy sao? Thế theo em như thế nào mới là hợp lý? 

- Thưa thầy… cái đó… cái đó… (nó bỗng trở nên lúng túng, ăn nói ngập ngừng) 

- Sao ? em nói đi chứ. ( thầy có vẻ khó chịu ra mặt) 

- Em… có thể nói cho mình thầy… được không ạ. 

Cả lớp đần mặt khi nó đưa ra đề nghị thật \\\”điên rồ\\\”. Những tưởng thầy sẽ ầm ầm tức giận mà mắng nó xối xả, nhưng không, thầy gật đầu. Nó (lại) mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra khỏi chỗ, nhanh chóng tiến lên sát bàn giáo viên. Nó thì thầm vào tai thầy giáo điều gì đó, khuôn mặt thầy thoáng nét ngạc nhiên trong vài giây rồi nhanh chóng giãn ra. Chẳng ai hiểu gì, ngoài nó và thầy. Nói xong nó quay đầy ra cửa nơi Ly đang hồi hộp chờ đợi, nó nháy mắt với nhỏ 1 cái đầy tinh nghịch rồi thong thả bước về chỗ. Thấy nó như vậy, Ly thở vào nhẽ nhõm, hí hửng nghĩ đến viễn cảnh được hưởng \\\”khoan hồng\\\” của thầy giáo do có sực \\\”bào chữa\\\” của luật sư là nó. 

Ly không nhận ra rằng, nó đang mím môi, cố ngăn cho mình khỏi bật cười thành tiếng. Còn Yến, có lẽ đã để ý và nhận ra điều đó, nhỏ im lặng, chờ đợi điều thú vị nào đó mà con bạn tinh quái sắp mang lại. 

Sau khi nó \\\”an tọa\\\” ngay ngắn vào chỗ ngồi, ông thầy bắt đầu lấy lại ánh nhìn nghiêm nghị, hướng ra phía Ly, cái giọng nói \\\”ôn tồn\\\” lại vang lên đều đều: 

- Em Nhi nói đúng, ngoài trời quả đang rất nắng. Vì vậy, tôi sẽ không phạt em đứng ngoài trời nữa… 

Ly như muốn nhảy tung lên vì vui sướng, không còn lo sợ, nhỏ mặc nhiên tiếp tục với dáng vẻ điệu đà hàng ngày, vuốt lại tóc, chỉnh lại váy áo, mặt tươi cười hớn hở, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để được thầy cho vào lớp. Tuy nhiên, lần này với nhỏ… hy vọng càng nhiều… thì thất vọng lại càng lớn. Sau câu nói ấy, thầy chưa có ý định dừng lại: 

- Nhưng… tôi sẽ có 1 hình phạt khác cho em… 

Ly sững lại, dừng ngay mọi hành động \\\”làm đẹp\\\”, mắt mở to, thần kinh căng như dây đàn. Nó nhìn theo suýt nữa không nhịn nổi mà bật cười, trên môi vẫn vẽ ra 1 nụ cười thích thú không hề che dấu. Cả lớp reo thầm trong bụng, hồi hộp đón chờ phán quyết của thầy giáo, chính xác là của nó. Dừng 1 lát để tạo cảm giác gay cấn, thầy tiếp tục 

- Thay vì phải đứng ngoài nắng, em \\\”chỉ cần\\\” vệ sinh lớp học và nhà vệ sinh khu C2 đúng 1 tuần thôi. (mặt thản nhiên hết mức khi tuyên bố hình phạt) 

- Hả??? 

Lần này không chỉ có tiếng hét của \\\”phạm nhân\\\” mà hầu hết các ss và br trong lớp đều sửng sốt vì lời nói \\\”châu ngọc\\\” vừa thốt ra từ miệng ông thầy. Kể ra hình phạt này cũng không đến nỗi để gọi là quá khủng khiếp… nhưng đối với Ly thì khác. Con nhỏ chưa hết bàng hoàng dù đã hơn 1 phút trôi qua. Haizzzz, sở dĩ là vì, nhỏ vốn là cô nàng điệu đà, quen được nuông chiều, hàng ngày ngoài việc ăn, ngủ, học và \\\”làm đẹp\\\” thì nhỏ chẳng bao giờ động tay vào việc gì khác. Do đó, nhỏ làm sao có thể hình dung ra cảnh 1 tiểu thư như nhỏ phải làm mấy cái công việc \\\”không mấy thẩm mỹ\\\” ấy chứ, với nhỏ: đẹp là số 1. Đây đúng là 1 cực hình, à không, phải nói là hơn cả cực hình mới đúng. Mặt nhỏ trắng bệch, tái mét, rồi dần chuyển sang đỏ bừng, nhỏ lườm nó như muốn thiêu đốt vì nhỏ đã chợt hiểu chính nó đã chơi xỏ nhỏ lần này (quá muộn rồi cưng ạ, haha). 

- Sao, em không định vào lớp à mà còn đứng đó, hay muốn tôi tăng hình phạt. ( ông thầy lên tiếng giọng đe dọa khi thấy Ly cứ bất động nhìn nó chằm chằm) 

- Dạ. 

Ly cúi gằm mặt xuống đất, hậm hực bước vào lớp lòng đầy bực tức, nhỏ như muốn điên lên, muốn xông thẳng vào đập nó 1 trận, nhưng giờ thì chưa được. Đầu nhỏ lại bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Chúng nó nhìn theo sắc mặt \\\”tắc kè bông\\\” của LY mà lòng hả sung sướng vô cùng, tất nhiên không đứa nào dám cười vì đang trong giờ học, đặc biệt lại là giờ này thì ai cũng đoán được hậu quả.

Chap 20

Một ngày lại trôi qua, có lẽ khá nhiều niềm vui. 

TỐI… 

Bin đã ra ngoài từ 7 giờ sau khi nhận 1 cuộc điện thoại từ Kan, khá vội vã, có lẽ anh đi giải quyết việc gì đó. Hiện giờ, nó đang đứng 1 mình ngoài ban công.Khoác trên người chiếc váy ngủ trắng tinh bằng lụa mềm mại như đôi cánh trắng thiên thần, bóng dáng nhỏ bé ấy dường như nổi bật giữa bầu trời đêm bao la u tối. Nó khẽ rướn người đưa tay đón những làn gió đang từng đợt lướt qua. Gió, những cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh cũng đủ để khiến nó hơi rùng mình. Nhưng nó không quan tâm đến cái lạnh ấy, chẳng là gì so với cái lạnh của trái tim nơi lòng ngực. Một giọt nước mắt rơi trong vô thức để rồi nhanh chóng bị gió lau khô như chưa từng tồn tại. Đôi mắt long lanh ẩn chứa nét u buồn, nỗi buồn xa xôi…, xa… nhưng không mờ nhạt, nỗi buồn da diết kìm nén sau đôi mắt trong veo ấy. Ngước lên bầu trời, sao hôm nay nhiều quá, những chùm sao lấp lánh, nó muốn đưa tay chạm vào 1 vì sao nào đó… nhưng quá khó, bàn tay nó chơi vơi giữa không trung, thật lạc lõng. Nó đang tự hỏi mình, liệu rằng… trên kia… có ngôi sao nào thuộc về nó,… ba mẹ nó… và cả Long… phải chăng đang ở trên thiên đường, nơi có những vì sao kia tỏa sáng, và họ… đang nhìn nó… mỉm cười. 

Bỗng, lòng nó yên bình hơn khi nghĩ về điều đó. Nó muốn đi dạo, có lẽ sẽ giúp nó thoải mái hơn nữa. Trở vào phòng, nó cần thay đồ, 1 chiếc váy trắng dài quá gối triết eo gọn gàng, chân váy bồng với những đường zen uốn lượn mềm mại, không quá cầu kỳ nhưng đủ để khiến nó trông giống như nàng công chúa xinh đẹp trong câu chuyện cổ tích nào đó, mái tóc nâu vàng mượt mà được buông thả tự nhiên đến ngang vai và khuôn mặt lại đeo lên chiếc mặt nạ màu da mỏng dính. Vậy có lẽ đã khá ổn, với tay lấy thêm chiếc áo khoác mỏng trên tường, nó nhanh chóng bước ra khỏi nhà. 

Con đường ngập tràn ánh đèn cao áp, mọi hình ảnh đều rõ nét, vẫn xe cộ, vẫn người người qua lại nhưng không khí khác xa so với ban ngày, yên bình hơn, lung linh hơn. Nó thích thành phố về đêm, đã hơn 2 năm, đây là lần đầu tiên nó lại được ngắm cảnh đường phố 1 thời quen thuộc về đêm như thế. Đôi chân nhẹ nhàng sải những bước chậm dãi trên vỉa hè, nó mặc nhiên thả mình vào những cơn gió nhẹ, hương thơm thoang thoảng của hoa cây bên đường, cảm giác thật dễ chịu. 

Lang thang 1 hồi, chợt nhận ra, đoạn đường nó đang đi khá vắng vẻ, thỉng thoảng có 1 chiếc xe lướt qua nhanh rồi tất cả lại chìm vào im lặng. Nó thấy hơi lạnh đang dần len lỏi trong cơ thể, chiếc áo khoác mỏng manh không đủ để xua tan hết cái vị của sương đêm và của những làn gió cuối thu. Ngó nhìn xung quanh, chỉ nó và ánh đèn điện trải mênh mang, cảm giác cô đơn chợt ùa về làm lòng nó se lại, lắc đầu xua đi tất cả, nó dạo bước nhanh hơn để về nhà. Giờ cũng đã gần 10 giờ đêm, có thể Bin đã về và đang ngồi lo lắng cho nó, điện thoại để quên ở nhà mất rồi, nó tự trách mình sao mà vô ý quá. 

Bàn chân nó bỗng khựng lại, trước mặt nó là 3 tên con trai tóc xanh tóc đỏ dựng ngược cả lên, vừa nhìn là biết không phải loại tử tế gì. Tất nhiên nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề mình đang gặp phải, khẽ thở dài chán nản rồi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt thản nhiên và nhẹ nhàng bước tiếp. Nó lướt qua 3 tên đó như không có chuyện gì nhưng thật ra thì chính nó cũng hiểu rằng đâu dễ dàng đến thế. Minh chứng là ngay lúc này đây, vừa đi qua được 2 bước thôi nó đã bị 1 tên túm tay lôi lại. Không sợ hãi, không la hét, nó giữ nét mặt hết sức bình tĩnh, quay lại nhìn thẳng vào bọn chúng: 

- Em… có quen mấy anh sao? 

- ồ, không quen nhưng sắp quen cô bé ạ, đi chơi với bọn anh nhé. 

Một tên gầy gầy, cao cao, khuôn mặt nham nhở buông lời chọc ghẹo. Nó im lặng như đang suy nghĩ gì đó. 

- Sao vậy cô em, đi nhé, thích gì bọn anh chiều, trông cô em \\\”ngon\\\” lắm cơ. 

Một tên khác tiếp tục với giọng điệu đầy khả ố, nó nghe mà ghê tởm nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm, như không nghe thấy gì. Nó đang cố nghĩ cách thoát thân. Chợt 1 tên đưa tay lên định vuốt má nó, nó nghiêng đầu tránh bàn tay \\\”bẩn thỉu\\\” ấy và nó sững lại 3 giây nhìn trân trân vào cánh tay hắn, có hình săm cánh thiên thần… rất giống… Môi nó tự nhiên vẽ nên 1 nụ cười tươi tắn pha chút thích thú, nó nhìn cả 3 tên 1 lượt rồi cất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém cứng cỏi: 

- Thật tình, tôi đang tò mò không hiểu anh Phong đã dạy dỗ các cậu như thế nào đây. 

3 tên bất giác giật mình khi nghe nhắc đến các tên ấy, vậy là có thể đúng như nó dự đoán, nó tiếp tục: 

- Sao? Không phải mấy cậu là đàn em của anh Phong à? 

- Sao cô biết? (1 tên hỏi lại nó) 

- Muốn biết tại sao thì đưa tôi đến gặp anh Phong đi, đại ca của các cậu sẽ cho cậu biết. 

Cả 3 tên bắt đầu hơi run, nghe nó cứ 1 anh Phong, 2 cũng anh Phong thân mật như vậy nên trong lòng không khỏi có chút lo lắng về quan hệ của nó với Phong, nếu là thân thiết thì bọn chúng chết chắc. Tuy vậy, 1 tên vẫn cố nói cứng vì biết Phong rất lạnh lùng kể cả với con gái nên không có lý gì lại thân thiết với 1 cô gái như nó: 

- Được thôi, để xem cô em là ai, đi theo bọn anh. 

Nó rồi 3 tên nhanh chóng sải bước, nó nhún vai mỉm cười rồi cũng \\\”lon ton\\\” chạy theo.

Đọc tiếp: Nữ hoàng huyền thoại - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Nữ hoàng huyền thoại
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Polly po-cket