Polaroid

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 1

Em sinh ra tại ngoại thành cách thành phố khoảng 20km theo đường chuột chạy, nhà em cũng làm nông nghiệp như những người khác ở miền quê yên bình với những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, xưa là thế bây giờ bị thu hẹp lại làm khu công nghiệp , nhà máy..

Biến cố đầu tiên trong cuộc đời em là vào năm em 2 tuổi ba em mất do lao lực quá sức và không có tiền chữa bệnh, bây giờ chỉ còn mẹ và bác (anh trai của bố) là hai người thẫ duy nhât còn lại trên đời (mẹ em là trẻ mồ côi, ông bà nội thì mất từ lúc em chưa sinh ra). Lúc đó em còn quá nhỏ để biết được nỗi đau mất người thân nó là như thế nào mà chỉ được nghe mẹ kể lại là sau khi ba mất hàng xóm láng giềng cùng với bác em cùng nhau tổ chức tang lễ cho ba em.

Mẹ em thì ngất lên ngất xuống bên linh cửu, chỉ trách em quá nhỏ chưa biết gì thấy mẹ như vậy, tay cầm cái que chạy lăng quăng hết ở sân rồi vào nhà múa may các kiểu tôn ngộ không oánh yêu quái hồi nhỏ nghiện nặng phim này nên toàn trốn xang nhà hàng xóm xem ké vì nhà không có tivi, thời đó ai có cái tivi trắng đen là đã là khá giả lắm rồi, xang xem kéa mà phải năn nỉ thằng con nhà chủ hơn em 2 tuổi các kiểu mới được nó cho vào xem, nghĩ lại mà ức chế vãi...

Ngày đưa ba em ra đồng thì trời mưa rất to, tiếng mưa át đi cả tiếng khóc lóc thảm thiết xung quanh, em một thằng bé 2 tuổi mặc quần áo tang tay cầm di ảnh ba em lững thững đi trễ con đường đất lầy lội trượt té ngã mấy lần khiến người bám đầy bùn đất làm không khí tang tóc càng thêm u ám...

Sau đó mọi người về nhà em, em vẫn vậy chạy lăng xăng đùg nghịch với bọn trẻ con trong xóm vì mấy khi có đông người đến thế...trời đã tối, mọi người cũng đã về gần hết chỉ còn mẹ với bác và mấy người hàng xóm ngồi ở cái chiếu trước hiên nói chuyện dưới cái ánh sáng heo hắt bên ngọn đèn dầu (ngày đó nhà em chưa mắc điện). Em chạy tới ngồi vào lòng mẹ rồi ngước mặt lên hỏi.

_ Ba đi đâu mà từ sáng đến giờ chưa về hả mẹ..hìhì

Mẹ em nhìn cúi xuống vuốt nhẹ tóc em rồi nước mắt mẹ chảy xuống, mọi người xung quanh cũ không kìm nổi nước mắt, em vẫn ngu ngơ nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì thì mẹ nghẹn ngào nói.

_ Ba con đi...xa rồi..

_ Thế bao giờ ba về hả mẹ..hì..ba hứa làm diều cho con chơi với tụi thằng cu tí bên xóm mà.

_ Hức..lớn lên con sẽ hiểu..thôi nằm đó mẹ ru ngủ..ngoan đi...à..ơi..à..ời..

Những lời ru đã theo tôi (giờ sẽ đổi thành tôi) rất nhiều năm sau đó và ngay cả đến bây giờ khi viết lại những dòng này tôi cũng không thể nào kìm được nước mắt.. Năm lên 4 tuổi tôi bị gãy tay vì ngã từ trên cây ổi của nhà bên xuống, nhà đã nghèo giờ lại thêm túng bấn, mẹ lại phải chạy chọt khắp nơi đưa tôi vào viện để chữa trị, ngay cả cái xe đạp cũ kĩ mẹ thường hay đi ra lượm ve chai, bắt tôm cá ở đồng cũng phải bán đi lấy tiền mua thuốc, quá ít ỏi không đủ tiền đóng viện phí nên mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi viện, mặc dù khóc lóc xin xỏ đủ kiểu nhưng chỉ nhận được những lời lẽ khinh bỉ và tiếng cười nhạo báng mà đến giờ tôi không thể nào quên được..

Hai mẹ con lại lủi thủi đưa nhau về giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa, chân đất, quần áo rách rưới bẩn thỉu, lúc đó chỉ cần ngồi xuống vỉa hè để cái nón rách của mẹ ở bên cạnh thì ai cũng khẳng định là ăn xin..chân bỏng rát nhưng tôi vẫn cố chịu vì lúc đó tôi đã nhận thức được mọi thứ..mọi nỗi nhọc nhằn đang đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ..khuôn mặt xinh đẹp nay đã hốc hác nhìn rõ gân xanh nổi lên..

Hai mẹ con lê những bước chân nặng nhọc trên đường, cái đói quặn ruột khiến thằng bé mới 4 tuổi tay trái bó bột với thân hình còm nhom ốm yếu mấy lần khuỵ xuống đường phải nhờ mẹ đỡ dậy ngồi trên vỉa hè, mẹ lại tất bật chạy đi xin vài ngụm nước của nhà bên đường mang cho tôi uống..

_ Mẹ uống nước chưa?

_ Uống rồi con à..mẹ xin lỗ..i....chắc con đói lắm..cố chịu nha còn 5 ~ 6km nữa là đến nhà bác rồi mình xin bữa cơm nha con. - vừa nói mẹ vừa xoa đầu tôi và lau vội những giọt nước mắt để tôi không nhìn thấy..

_ Mình về đi mẹ..mọi người nhìn gì mình vậy - những ánh mắt thương hại những lần chỉ chỏ của người đi đường nhưng chẳng một ai có ý định lại gần mà họ cố tủnh đi vụt qua nhanh chóng và thằng bé 4 tuổi như tôi lúc đó không thể hiểu được những hành động đó.

_ Đỡ rồi thì đứng dậy đi con, mẹ cõng về nha..

_ Con đi được mà mẹ, mình đi thôi..

Mẹ cười hiền từ nhưng đôi mắt ngấn nước, đỡ tôi dậy rồi đi về nhà bác. Nhà tôi cách bệnh viện tầm 15km, nhà bác thì gần hơn khoảng 9km.. Về đến nhà bác thì trời cũng đã xẩm tối, chân tay rã rời tôi ngồi xụp xuống hiên. Bác gái chạy lại đỡ tôi dậy

_ Sao không ở trong viện mà lại thế này hả?

_ Dạ! Em chào chị, tại không đũ tiền viện phí họ đuổi ra ạ, bất quá nên đến nhờ anh chị

_ Trời! Bọn không có tính người mà, thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi chị dọn cơm. Anh T cụng sắp về rồi..haizz..tội nghiệp thằng nhỏ..

_ Dạ! Phiền anh chị quá..M đứng dậy ra giếng rửa mặt con..

Mẹ đỡ tôi dậy đi ra rửa mặt, từng dòng nước mát khiến tôi tỉnh táo hơn nhưng lòng bàn chân nay đã phồng rộp lên khiến tôi cảm thấy đau rát vô cùng..muốn ứa nước mắt nhưng cố cắn răng chịu đựng để cho mẹ khỏi lo..

Một lúc sau bác trai về cũng hỏi han trách móc mọi thứ, sau bữa cơm chỉ có rau và vài con cá khô rán ít mỡ cháy xém nhưng đối với tôi lại là một cực phẩm, không biết tôi đã ăn bao nhiêu nhưng được nghe mẹ kể lại thì do ăn nhanh wá mấy lần suýt nghẹn, nước mắt nước mũi tùm lum hết cả.. Sau bữa cơm bác trai ngồi nói chuyện với mẹ tôi và bác gái ngồi bên cạnh

_ Anh chị à! Em có đứa bạn rủ đi buôn ở Tân Thanh, cũng lưỡng lự lắm nhưng hoàn cảnh đã vậy rồi, em chỉ còn biết nhờ anh chị chăm sóc thằng M hộ em. Răm bữa nửa tháng em sẽ gửi tiền về ạ!

_ Việc chăm sóc thằng cu M thì cô không phải lo, dù hai vợ chồng có đói khổ thế nào cũng không để nó phải chịu khổ đâu. Cô nghĩ thế cũng phải, chứ cứ quanh năm bên mấy cái miếng ruộng thì đủ ăn là may lắm rồi..

_ Anh T nói đúng đó, cô cứ yên tâm mà làm ăn, hai chúng tôi lận đận về đường con cái lên coi thằng cu M như con ruột. Cô nghĩ vậy là chúng tôi mừng rồi.haizz..tội nghiệp cu M..

_ Dạ! Được như vậy thì em đội ơn anh chị ạ!

_ Ơn huệ gì cái cô này, em H không may qua đời nên việc chăm sóc mẹ con cô lả trách nhiệm của tôi. Mà thế bao giờ cô định đi

_ Dạ! Nếu được thì sáng sớm mai em bắt xe lam lên chợ huyện rồi đi với nó luôn ạ

_ Ừ được rồi, cũng muộn cô với thằng M chịu khó mắc cái màn ngủ tạm đêm nay đi, nhà cửa với hương khói của chú H thì hai vợ chồng tôi lo được rồi..haizz

Nói chuyện thêm một lúc nữa thì mọi người đứng dậy, mẹ bế tôi đặt xuống chiếu rồi mắc chiếc màn màu trắng đục loang lổ và rách lên, nằm xuống khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi như mọi lần.

_ Sớm mai mẹ đi, cu M ở nhà ngoan với hai bác nha, rồi mẹ về mẹ mua quà cho. À thế cu M thích gì để mẹ mua cho nào?

_ Dạ! Mẹ đi rồi về sớm với con nha mẹ, con không cần gì hết chỉ cần mẹ đừng bỏ con thôi..huhuu

_ Cu M ngoan nào,đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, không được khóc nghe chưa, cu M mà không nghe lời là mẹ đi luôn đó biết chưa?

_ Dạ..hức..cu M nghe lời mà...không khóc đâu..mẹ nhớ về với cu M nha mẹ

_ Ừ mẹ biết cu M của mẹ là ngoan nhất, thôi ngủ đi nha

_ Dạ!

Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, tay phe phẩy cái quạt nan làm bằng mo cau rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi hát ru. Giọng hát ấm áp tình mẫu tử đã đưa tôi vào giấc ngủ mà không hề biết người mẹ thân yêu đang cố gắng kìm nén tiếng khóc trong màn đêm yên tĩnh

Chap 2

Tiếng chú gà trống trên đỉnh đống rơm sau nhà cất lên bắt đầu một ngày mới tại vùng quê thanh bình, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ tươi đẹp cùng mẹ dạo chơi quanh xóm, cười đùa với đám bạn..ngồi dậy lấy tay dụi dụi mắt bất chợt nhìn xang không thấy mẹ ở bên cạnh, tôi vội vã tung tấm màn lên nhưng không mà cái chân bị mắc và ngã chổng vó, cái tay bó bột phải đỡ cả thân người khiến tôi đau muốn ứa nước mắt....nhưng cũng nhanh chóng gỡ chân ra rồi chạy khắp nhà gọi mẹ mà đáp lại là không gian im lìm, đâu đó vọng lại tiếng gọi của tôi, không thấy một ai tôi cố gắng căng mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong vô vọng...thẫn thờ ngồi xụp xuống hiên nhà hướng mắt ra ngõ như chờ

đợi phép màu nhiệm của một bà tiên, ông bụt nào đó trong truyện cổ tích xuất

hiện...

Bác trai ở nhà hàng xóm nghe thấy tiếng gọi của tôi, hớt hải chạy về, vừa thấy bóng dáng bác ở ngõ tôi liền đứng dậy vội quệt nhanh vài giọt nước mắt rồi chạy lại

_ Bác..bác..có thấy..mẹ của cu M đâu không ạ!

_ Úi trời! Tưởng gì làm bác lo chạy vội về..haizzz..mẹ cu M đi từ sớm rồi, thôi ra giếng bác rửa mặt cho..haizz

_ Dạ! Mẹ không bỏ cu M chứ bác..

_ Không đâu, ngoan thì mẹ sẽ về với cu M thôi..biết chưa?

_ Dạ! Cu M ngoan lắm..không hư đâu..

Bác trai khẽ mỉm cười hiền từ xoa đầu tôi rồi dẫn ra giếng rửa mặt...hai bác cháu ngồi ở hiên chơi được một lúc thì bác gái đi chợ về. Bác mua cho tôi một chiếc bánh rán, cái bánh tròn tròn bằng bột mì bọc lên một chút đỗ xanh, bên ngoài phủ đường, cái bánh quen thuộc của tụi trẻ con nhưng đối với tôi là lần đầu được thấy, định đem cất đi phần mẹ

_ Cu M không ăn mà mang

đi đâu đó?

_ Dạ! cu M mang gói vào giấy phần mẹ ạ..hìhì

_ Trời! Cái thằng này biết thương mẹ..haizz..cu M cứ ăn đi, bác để phần cho mẹ cu M rồi, ăn đi..

_ Thế ạ..hìhì..

Bác gái ngồi xuống bên cạnh lấy tay quệt vài giọt mồ hôi trên trán cho tôi.

_ Tội nghiệp thằng bé, ăn xong bác lấy thuốc bôi vào chân cho nhanh khỏi nha.

_ Vâng ạ, hìhì, bánh gì mà ngon vậy bác? Lần đầu cu M được ăn đó..ngon quá..hìhì

_ Ừ..bán rán đó...xem kìa ăn từ từ thôi không nghẹn. Cha bố anh làm gì mà cái chân toét hết ra thế kia...haizz

_ Ui xót, tại cu M chạy đi tìm mẹ...nhưng..

Bác gái nhìn bác trai rồi lắc đầu, kéo tôi vào lòng, hướng đôi mắt ngấn nước nhìn xa xăm..Hằng đêm tôi cố gắng chìm sâu vào giấc ngủ để được mơ thấy mẹ, có những lúc nhớ mẹ quá nước mắt trực trào ra tôi phải nói dối bác gái là đi vệ sinh để chạy nhanh ra góc vườn lấy tay bịt miệng lại khóc thút thít không dám phát ra tiếng vì sợ hai bác biết rồi nói với mẹ thì mẹ sẽ không về thăm tôi nữa, suy nghĩ của đứa trẻ thật ngây thơ..và lúc đó tôi chỉ nghĩ được có vậy, lau sạch nước mắt và cố tỏ ra bình thường đi vào

giường ngủ...và tôi không hề biết rằng bác gái đang khóc khi biết tôi như vậy...

Thời gian sau khi tháo băng tay, tôi toàn quanh quẩn ở nhà vì không quen đứa nào

trong xóm cả. Vào một buổi sáng ở nhà không có gì chơi tôi chạy ra ngoài đồng lủi thủi ngồi ở một góc xem tụi trong xóm chăn trâu, đùa rỡn với nhau. Không may bị bọn xóm trên chúng nó phát hiện chỉ chỏ nói gì đó rồi chế giễu tôi là thằng không cha không mẹ, chắc bọn này nghe người lớn kể lại. Tôi tức giận lao vào thằng béo ú bị mất hai cái răng cửa nhưng một thằng nhóc bốn tuổi thân hình còm nhom ốm yếu làm sao mà đánh lại được 6 ~ 7 thằng to cao hơn mình hẳn

một cái đầu...nên sau vài cú khua tay thì tôi đã nằm bẹp dưới đất và chỉ còn biết cắn răng chịu những cú đấm, cú đá rồi những lời chửi bới khinh miệt. Thấy tôi nằm im không còn sức kháng cự bọn nó cười điệu cười ngạo nghễ của những kẻ chiến thắng bước đi, tôi cố gằng gượng dậy nhưng cả người đau nhức đành bất lực nằm im nhìn lên bầu trời xanh ngắt thở hộc hộc, cảm giác cô đơn uất ức bao phủ lấy tâm hồn

Mấy thằng trong xóm chạy lại đỡ tôi lên, khi bọn kia đã đi

_ Mày là thằng mới chuyển đến nhà ông T à? - thằng mít hồ hởi nói

_ Thằng đánh mày là thằng sứt xóm trên đó, hôm nọ nó xé diều của tao nữa - thằng tũn nhìn về phía bọn đang cười nhạo báng tôi rồi nói

_ Thù này nhất định trả, tôn ngộ không sợ gì cái thằng chư bát giới béo ị - thằng D thủ lĩnh xóm tôi bị lậm phim tây du kí, ngay cả lúc đi ngủ nó còn cầm theo cây

gậy "như ý" , mơ ngủ là cu cậu cầm gậy múa loạn xạ miệng ú ớ diệt yêu quái gì đó và rất không may cho nó là cây gậy đập chúng đầu ba nó, tất yếu thằng bé bị ăn

roi lằn mông

_ Thủ lĩnh nói đúng, để em về gọi vài thằng nữa đập cho bọn sứt một trận... - thằng tèo hăng hái nhao nhao lên

Tôi nhìn bọn trong xóm một lượt rồi gượng dậy, lòng thấy ấm áp đôi chút..

_ Không đánh được đâu, tụi nó to vậy lại đông nữa...

Mấy thằng bạn thấy vậy ngán ngẩm lắc đầu dìu tôi ra gốc cây đa hàng trăm tuổi ở ngay cửa đình ngồi, đây được coi là đại bản doanh của tụi tôi sau đó...

Đến gần trưa, thì thằng nào về nhà thằng ấy...thấy tôi mặt mũi xưng húp, quần áo bám đầy đất từ ngõ bước vào sân bác gái hớt hải từ trong bếp chạy ra

_ Sao thế cu M...lại đánh nhau hả? Rõ khổ...

_ Cháu bị té thôi ạ!

_ Haizz..lại còn giấu bác...bị tụi thằng sứt xóm trên đánh chứ gì? Thôi ngồi xuống đây bác thoa cao cho nhanh khỏi...khổ thân

Tôi không dám nói gì thêm, cao nóng chạm vào vết bầm khiến tôi nhăn mặt vì rát, mùi cao nồng nặc xộc vào mũi khó thở... Bác trai đi làm về thì cũng hỏi han rồi nạt tôi tránh xa bọn xóm trên ra...

Thằng nhóc 4 tuổi đã đủ lớn để hiểu được chuyện mất đi người thân là như thế nào, cảm giác xấu hổ tủi nhục khi bị đánh bị khinh miệt nhưng tôi cũng dần chai lì ...càng ngày càng ít nói, lầm lũi một mình lang thang khắp xóm làng, nhìn bọn trẻ cùng trang lứa vui

đùa..

Do nhà tôi không có trâu nên thằng tũn rủ tôi đi theo bọn thằng Dương quạ chăn trâu cho vui, mỗi thằng cỡi một con trâu đen xì bám đầy bùn đất, cầm cây khua như đang đánh trận, người lớn làm đồng xung quanh thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười. Tôi vẫn nhớ như in có lần chứng kiến hai con trâu đực gặp nhau rồi lao vào húc nhau tôi ngơ ngác nhìn thì đám bạn đã chạy tán loạn miệng gào thét gọi người lớn ra. Cũng may tôi đứng xa chứ không thì chỉ cần nửa cái húc thôi đã đủ cho tôi đi tàu 6 tấm..

Từ khi thân thiết với tụi nhỏ trong xóm, thì tôi đi chơi nhiều hơn. Những buổi trưa nắng trốn ngủ trưa chạy ra sông tắm, lặn xuống đáy moi bùn lên đáp nhau, khiến mặt thằng nào cũng đen xì, người bốc mùi bùn. Chiều chiều tụ tập đá bóng nói bóng chứ thực ra chỉ là những quả bòng quả bưởi rụng nhặt về, rồi cả lũ hơn chục thằng lao vào tranh cướp trên sân đình..nhiều lần tím chân, bong móng nhưng vẫn không chừa...

Những khi có gió, cả bọn rủ nhau ra đồng thả diều..dù chỉ là những cái diều làm từ mấy cái thanh tre phủ giấy vụn được dính bằng hồ hoặc cơm nóng buộc dây chỉ, một thằng cầm diều tung lên để thằng kia chạy, thế là cả bọn chạy theo chiếc diều, cười nói. Đó là một trò không thể thiếu của bọn trẻ vùng quê nghèo...nhưng bây giờ chắc không còn mà thay vào đó là những game online mọc lên như nấm len lỏi vào từng ngóch ngách của làng

quê.

Không thể nào quên những lần đi mò cua bắt cá giữa cái nắng chang chang của mùa hè, chỉ đổi lấy vài con cua vài con tép tí xíu mang về cho bác gái nấu canh..món canh cua, món tép rang lá chanh thơm đượm gắn liền với tuổi thơ tôi.

Đôi khi nửa tháng mẹ về thăm tôi một lần nhưng có khi cả tháng hoặc mấy tháng mới về...lần nào cũng mua quần áo mới, nhiều món bánh kẹo, đồ chơi lạ mắt khiến bọn bạn ganh tị...nhưng tôi không cần những thứ đó, một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm từ nhỏ chỉ cần người thân luôn bên cạnh là quá đủ...suy nghĩ ngây ngô của tôi vào lúc đó là nếu có thể đổi hết những món đồ chơi bánh kẹo quần áo siêu nhân kia lấy những phút giây bên mẹ thì tôi sẵn sàng ngay mà không phải lưỡng lự...

Nhưng thực tế bao giờ cũng phũ phàng...thời gian bên mẹ càng ngày càng ngắn..những khoảnh khắc hạnh phúc cùng mẹ ngồi ăn cơm, được mẹ gắp cho miếng khoai lang thơm nức mũi hấp trong nồi cơm, những tiếng lạch cạch của chiếc quạt mo khi mẹ ru tôi

ngủ...hạnh phúc với đứa trẻ như tôi chỉ đơn giản như vậy...

Tết năm đó mẹ không về được như đã hứa tử trước, cảm giác buồn tủi bao trùm lấy khi tôi ngồi một mình trước hiên nhà nhìn đám bạn đang cười nói vui vẻ với ba mẹ chúng...ngay đến cả người ba của mình tôi cũng không nhớ rõ mặt mà chỉ còn kí ức mơ hồ khi nhìn vào di ảnh...

Cái lạnh cắt da cắt thịt của cơn gió mùa đông bắc tràn về cũng không thể bằng trái tim đã nguội....người mẹ thân yêu, người mà tôi tin tưởng nhất trên đời đã thất

hứa khi nói tết sẽ về đưa tôi đi chơi, nhưng không. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ...

Trách ai chi bằng tự trách mình, tôi cố gắng ngoan ngoãn hơn, nấu cơm, quét nhà, rửa bát, ra đồng nhổ cỏ...làm thật nhiều việc dù 2 bác nhiều lần không cho, nhưng tôi vẫn cứ làm. Hai bác liệu có biết được rằng tôi cố gắng như vậy chỉ là muốn mẹ thấy tôi ngoan mà về thăm thường xuyên hơn. Suy nghĩ thật trẻ con phải

không?

Thời gian cũng trôi đi mặc cho con người cố níu kéo....lên 5 tuổi tôi được bác dắt tay vào mẫu giáo. Không có nhiều kí ức cho lắm chỉ là những lần đánh nhau với thằng sứt, tụt quần nó vứt lên ngọn cây khiến cu cậu khóc lóc chạy lon ton trong bộ dạng bán nude đi mách cô giáo...và tôi với mấy thằng bạn bị ăn hành nhưng vui vì hạ được thằng sứt. Những bài hát được các chị học cấp 3 thỉnh thoảng đến dạy, tôi nhớ khi đó thường được mấy chị cho ngồi vào lòng, được cho kẹo ăn, viên kẹo dài đen xì chẳng nhớ nổi tên nhưng rất ngon...

Năm lớp 1 tôi ngồi cạnh thằng tũn, nó hí hoáy mở cái trang có bà chị mặc bộ đồ màu đen khá thiếu vải cầm cái gioi da dài đứng bên cạnh con sư tử...hết chỉ chỏ rồi cười như thằng trốn trại trong lớp. Bị cô giáo phát hiện, nhưng chẳng hiểu vì sao tôi cũng bịgọi lên đứng trước lớp cùng với nó, mặc dù tôi ngồi im không nói gì.. Cô giáo mắngchửi gì đó không nhớ rõ đại khái là hai thằng mất trật tự, giờ gọi là bà cô thì đúng hơn, bà cầm cây thước gỗ

to bằng hai ngón tay người lớn và khá dài giơ lên đánh thằng tũn nhưng không biết là vô tình hay cố ý cây thước trượt khỏi tay rồi văng hẳn vào mặt tôi với lực rất mạnh khiến cây thước văng xa ra hẳn ngoài cửa lớp...

Tôi ngồi xụp xuống lấy tay ôm một bên mắt đang rỏ máu đỏ lòm cả tay áo trắng. Thằng tũn thấy vậy tè cả ra quần hai chân run bắn, con mắt tôi muốn lòi ra, may là chỉ bị bầm và rách mí mắt (giờ vẫn còn sẹo). Bà cô bình thản ra cầm cây thước lên rồi phán một câu mà tôi vẫn nhớ rõ.

_ .HAI THẰNG MÀY CÚT XUỐNG GÓC LỚP ĐỨNG

Thằng tũn chạy như bò tót đuổi xuống góc đứng nghiêm như mấy chú bảo vệ lăng Bác, một tay tôi ôm mắt, tay còn lại chống xuống nền nhà đứng dậy...cố gắng lết về góc lớp đứng..

Vừa về đến nhà, bác gái nhìn thấy bộ dạng tôi như vậy thì lo lắng chạy ra chạm xá lấy bông băng và thuốc sát trùng về băng cho tôi. Hai bác đến trường làm ầm lên nhưng chả ăn thua gì, và năm lớp 1 tôi chính thức bị dìm hàng không ngóc lên được học sinh giỏi...

Quá uất ức và những trò nghịch dại của tôi bắt đầu, đổ nước xà phòng vào lớp khiến cô giáo và vài đứa bạn vồ ếch trên cạn...đổ nước vào túi bóng rồi ném thẳng vào nhà vệ sinh và không may trúng ngay một cô giáo ở trong đó, xém tí nữa bị đuổi học...và về nhà ăn hành của bác trai, những vết roi tre đỏ ửng lằn trên mông như những con sóng, chỉ cần vẽ chiếc thuyền lên đó thì sẽ tạo thành một bức tranh quá đẹp về biển cả...nhưng vẫn không hề khóc, vẫn cứ quậy phá bình thường, hết ở trường rồi đến trong xóm..những lần cùng tụi thằng Dương quạ đi "ăn hộ" quả bưởi, bòng, xoài chua loét rồi ổi xanh ném chết chó..của hàng xóm vẫn diễn ra và chót lọt, buổi tối đi "đào hộ" khoai, sắn mang ra đồng vùi vào rơm,rạ rồi đốt lên nướng...xúm lại quanh đống lửa cười đùa, những củ khoai, củ sắn cháy xém đen kịt bên ngoài nhưng bên trong lại thơm phức và nóng hổi...

Món ngon nhất vẫn là món trứng vịt nướng và gà đắp đất..nghĩ lại mà thèm.. Dù có quậy phá nhưng học lực của tôi vẫn tốt không muốn nói là giỏi...năm lớp 5 được làm lớp phó học tập ngồi cạnh em H quảng ca, dù em nó hát không hay nói thẳng ra là hát như đấm vào tai nhưng bù lại được cái "học giỏi", xinh xắn nhất lớp và đặc biệt hơn là em nó là con gái độc nhất của cô chủ nhiệm...COCC đó mà...

Hồi đó H thường xuyên nhờ tôi chỉ bài, và nghiễm nhiên bọn trong lớp gán ghép tôi với H là một đôi. Lúc đó ngu ngơ chả biết đôi cặp là gì nên mặc kệ. Còn nhớ mặc dù học lớp 5 nhưng em H còn không thuộc nổi bảng cửu chương, và cô chủ nhiệm ra chỉ thị cho tôi kèm em nó vào giờ ra chơi. Sau 15 phút dốc hết nỗ lực chỉ bài sùi bọt mép với độ "sáng dạ hiếm có" thì em nó đã thuộc được 2/9 cái bảng cửu chương, và tôi có thể khẳng định là chỉ ngày mai thôi em nó sẽ lại hát bài "mất trí nhớ". Chắc cô chủ nhiệm phải "hãnh diện" lắm vì có cô con gái như em nó..

Nhưng bù lại H thường mang cho tôi một cây kẹo vào giờ ra chơi, chả nhớ nổi tên nhưng

ngon. Và một hôm giông tố bão bùng đùa đấy, em H gửi cho tôi một mảnh giấy có ghi nguyên văn là

_ Tớ thít cậu

WTF, lúc đầu còn tưởng em nó định ăn thịt mình, tại xem nhiều phim "tung của" quá lên nhiễm. Bình thường toàn xưng tao với mày thôi, con nít mà. Nheo mắt nhìn em nó đang đỏ mặt hai tay đan vào nhau, tôi đứng dậy cầm tờ giấy đến chỗ thằng tũn hỏi thì mới biết được

rằng thằng này còn lậm phim hơn cả tôi, nó phán một câu xanh rờn H là yêu quái...cái giao hợp mẫu thân nhà nó...đành tiu nghỉu té về chỗ..hí hoáy viết

_ Thít là gì hả mày?

Đưa luôn cho em H mà không suy nghĩ gì, em nó đọc xong mặt hằm hằm lao vào cào xé tôi thương tiếc rồi đứng dậy đi ra ngoài, và hôm sau em nó chuyển chỗ luôn, cô chủ nhiệm lại tiếp tục công việc dìm hành quen thuộc...sau này gặp lại hai đứa nhìn nhau cười như

điên dại vì chuyện đó..

Vào năm lớp 6, mẹ đưa tôi lên thành phố học, vì kinh tế đã khá hơn không muốn nói là khá giả...từ biệt tụi bạn và đặc biệt phải xa hai bác khiến tôi rất buồn...nhưng dù sao tôi cũng phải đi. Căn nhà cũ ở dưới quê đã bán từ lâu, bao nhiêu kỉ niệm bị chôn vùi. Mẹ mua căn nhà hai tầng nho nhỏ trong ngõ và thuê một gian hàng để bán đồ thủ công mĩ nghệ ở đường TH....

Tôi đúng là nhà quê lên phố tuy chỉ cách quê có hơn 20 km thôi mà mọi thứ ở đây quá khác xa ở quê, xe cộ tấp nập...nhà cao tầng mọc xan xát...và rất nhiều thứ mới mẻ khác nữa khiến tôi tò mò, háo hức muốn khám phá...

Sau khi ổn định chỗ ở cho tôi, mẹ ra quán sắp xếp mọi thứ để vài hôm nữa khai trương...m Một thằng bé quê mùa không thể ngờ có một ngày được sống ở nơi phồn hoa đô thị và cũng không thể biết được chỉ vài năm ngắn ngủi mà mẹ từ hai bàn tay trắng có thể làm được như vậy...nhưng lúc đó tôi chỉ là một thằng bé sắp lên cấp 2 mà thôi..

Mẹ dẫn tôi đến trường mới khi lớp học đã bắt đầu được hơn một tuần...chẳng quen ai cả, toàn gương mặt lạ hoắc nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ từ hành tinh xa xôi nào đó vừa đáp xuống trái đất.. Mẹ giao tôi cho ông thầy chủ nhiệm có quả đầu hói bóng loáng rồi cười hiền từ rồi ra về, mẹ vẫn như vậy và luôn là người phụ nữ đẹp nhất trên đời dù cho mẹ có làm bất cứ điều gì thì mẹ vẫn luôn hoàn hảo trong tâm trí con...

Tôi được ngồi xuống chỗ trống cuối cùng trong lớp là bàn cuối cùng với một thằng nữa và thằng này sau này là một người bạn thân tri kỉ của tôi đến tận bây

giờ.

Định mệnh có phải do ông trời sắp đặt hay là do con người? Một câu hỏi mà tôi chưa thể tìm ra câu trả lời...

Thầy chủ nhiệm gọi tôi đứng dậy giới thiệu về mình cho cả lớp được biết..

_ Chào các bạn mình là N.H.M

Ngắn gọn xúc tích rồi ngồi xuống trước ánh mắt khó hiểu xung quanh,

_ Êh! Tao tên N, trước mày học ở đâu mà chuyển vào đây? - Thằng K ngồi cùng bàn quay xang hỏi tôi

_ Ừ. Tao tên M, ở bên TN mới chuyển nhà lên đây

_ À..biết, qua cầu B là tới hả?

_ Ừ, đi vào trong khoảng gần 20km nữa

_ Miền quê yêu vấu..haha..tao với mày làm bạn.ok. Nhìn bọn kia tao éo ưa

_ Nhất trí thôi, vì tao cũng không có bạn trên này..

là tôi với thằng K làm bạn từ đó, tình bạn đẹp đúng nghĩa...hai thằng cứ nói chuyện mặc kệ thầy chủ nhiệm giảng nào là Mông Cổ thả bom nguyên tử xuống Campuchia, Lào chiếm Trung Quốc, Mĩ phải cắt một nửa diện tích lãnh thổ cho Cuba...blabla...

Sau màn trò chuyện thì biết được rằng thằng K ở gần nhà tôi, mẹ mất sớm ba nó qua bên Mĩ làm ăn từ khi nó 6 tuổi để nó ở lại với dì...hoàn cảnh cũng khá giống nhau nên hai thằng nói chuyện rất hợp, kể hết cho nhau về mọi thứ cho đến khi tiếng trống tan

trường vang lên thì mới dừng lại

Đang lững thững bước ra cổng thì thằng K gọi với từ đằng sau.

Chap 3

Thấy tiếng thằng Kiên gọi phía sau tôi quay đầu lại nói

_ Gì thế mày

_ Chiều nay qua nhà tao chơi không, ở nhà một mình chán bỏ mama

_ À..ừ..không được rồi tao còn phải dọn nhà cửa nữa, mới dọn về mà

_ Ờ hay chiều tao qua nhà mày chơi.ok

_ Qua dọn phụ tao à, tốt ghê..hêhê

_ Cái búa ấy..thế nha tao té đây

Cười chào nó rồi tôi đi ra cổng nơi mẹ đang đứng đợi ở đó, nhìn thấy tôi mẹ cười tươi vẫy vẫy tay ra hiệu.

_ Con chào mẹ!

_ Ừ..hôm nay có quen được bạn mới không con?

_ Dạ có ạ!hìhì mình về thôi con đói rồi

_ Lên xe đi mẹ chở về, bữa nay mẹ chiêu đãi cục vàng một bữa thật thịnh xoạn.

_ Lại cục vàng, con lớn rồi mà mẹ này

Mẹ cười hiền từ lấy tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng leo lên xe, cảm giác ngồi xe máy thật thích êm ru, khiến tôi khoái trí cười thích thú giữa buổi trưa nắng gắt..

Về đến nhà, mở cổng tôi chui tọt vào nhà tắm, dòng nước mát lạnh xua tan đi cái oi bức của thời tiết. Tắm rửa xong vào phòng bếp thì đã thấy một bàn thức ăn đầy ắp, món nào món ấy thơm nức mũi, hít hà rồi ngồi xuống đợi mẹ vào cùng ăn.

Bữa cơm tuy chỉ có hai mẹ con nhưng đối với tôi là một điều gì đó vô cùng ấm áp và hạnh phúc ..đã từ lâu tôi mới nhìn thấy mẹ cười nhiều như vậy, nhưng trong ánh mắt chứa đựng một nỗi buồn mà một thằng nhóc như tôi không thể biết được..vẫn cứ vui vẻ ăn uống vô tư..

Ăn xong mẹ bắt tôi lên phòng ngủ để mẹ rửa bát, quá đã liền phi lên phòng đánh một giấc, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với tiếng cạch cạch của chiếc quạt cũ của chủ nhà trước để lại..bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi khiến tôi tỉnh giấc, nhưng biết là mẹ đang ngồi cạnh nên tôi nằm im. Ngoài tiếng còi xe, tiếng giao của những bà bán hàng dạo....nhưng bất chợt tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ, vội vàng bật dậy..

_ Mẹ...mẹ..sao mẹ lại khóc...con làm sai điều gì ạ?

_ Hức..hức..mẹ..xin ..lỗi..con ngủ tiếp đi, tại mẹ nhớ con quá thôi..ngoan ngủ đi

_ Vâng! Mẹ đừng khóc nữa nha, con buồn lắm..con sẽ mãi ở bên bảo vệ mẹ..

_ Ừ..con ngoan của mẹ ngủ đi, giờ mẹ phải qua cửa hàng rồi, ở nhà ngoan giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, tối mẹ về mua kem cho

_ Dạ! Mẹ đi cẩn thận, nhớ về sớm với con nha..

Mẹ cười hiền từ, đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài, tôi cũng ngủ luôn ngay sau đó cho đến khi tiếng chuông cổng vang lên inh ỏi..bật dậy nhìn dáo dác rồi chạy bắn xuống mở cổng..thì thấy thằng Kiên mặt hằm hằm tức tối nhìn tôi..

_ Mày làm cái gì mà tao bấm muốn tụt cái chuông mà không biết thế hả?

_ Tao ngủ quên mất oáp..oáp

_ Cái phụ mẫu giờ là 3h rồi còn ngủ

Không nên đổ thêm xăng vào lửa, tốt nhất lên im lặng mở cổng cho nó vào...thằng Kiên hai tay chắp sau @ss bắt đầu lượn khắp nhà rồi chỉ chỏ nói cái này đặt ở đây cái kia đặt ở đó...blabla..nó nói không nghỉ khiến tôi choáng váng đầu óc..

_ Mày rảnh quá à, giúp dọn đồ thì không giúp lại còn ra vẻ thông thái..

_ Ngu lắm, người như tao làm việc bằng chất xám còn ngữ như mày chỉ làm chân cu li sai vặt, chỉ đâu đánh đó hiểu chưa thằng thộn

_ Nói thêm câu nữa là bố sút mày bay ra khỏi nhà nghe con, nhanh phụ tao bê cái bể cá này ra sau nhà để tao rửa.

Thằng Kiên thấy vậy cũng không dám ho he gì nữa, phụ tôi dọn dẹp , kê lại đồ đạc..hai thằng quần quật làm đến hơn 5h mới xong..rồi nằm luôn ra nhà thở hộc hộc như voi sắp đẻ..

_ Hộc..biết thế..hộc..này tao ở nhà cho khỏe..tốn bao nhiêu calo

_ Ờ..mệt..thật đấy..mẹ tao sắp về rồi ở đây ăn cơm với tao luôn

_ Đừng dụ anh, tao còn về đi học hiphop nữa..

_ Híp hóp là cái quái gì hả?

_ Ôi mèn ơi..người ngoài hành tinh..tránh xa bố ra, đừng thấy tao đẹp zai mà ham hố nhớ..

_ Bố hỏi thật, tại tao mới ở quê lên mà có biết gì đâu?

_ Ờ cũng phải, chiều mai qua nhà tao, rồi tao chỉ cho. Giờ tao té đây

_ Ừ, về cẩn thận xe đạp nó cán đấy

_ Ơ cái đệch thằng này láo, mai biết tay bố nha con yêu..

_ Bố đợi con..hehe

Thằng Kiên ra về, tôi tranh thủ dọn dẹp qua mấy thứ đồ mang vứt ra thùng rác ở ngay cái cây phượng trước cổng..rồi bắt đầu đi vùng quanh xem xét ngôi nhà như thám tử truy tùm dấu vết tội phạm. Căn nhà 2 tầng có ban công chất đầy chậu hoa cảnh của chủ cũ để lại, tầng dưới thì phòng khách thông với phòng bếp, ở giữa có cầu thang, tầng trên có ba phòng ngủ, mỗi phòng có nhà vệ sinh riêng, mẹ ngủ một phòng cạnh phòng tôi, phòng cuối cùng dùng làm nơi thờ cúng ba tôi..

Sân hơi nhỏ có giàn hoa giấy trắng phủ kín bên trên cánh cổng xanh rêu đã phai màu theo thời gian, nhà tôi nằm trong một ngõ nhỏ thông ra một cái chợ tấp nập người qua lại. Khoảng 6h thì mẹ về, tôi mừng quýnh lên chạy lại xách đồ vào trong bếp rồi rót nước đưa cho mẹ..

Sau khi ăn cơm xong hai mẹ con ngồi ở phòng khách nói chuyện..

_ Sáng sớm mai có người mang xe đạp mới cho con đi học, mẹ bận quá sợ không thể đưa đón con được..

_ Wow!!! Thế là con có xe đạp rồi..hihi

_ Ừ..hìhì...tối mai mẹ dẫn con đi học tiếng Anh, học đàn, học võ ở bên cung thiếu nhi nha con. Cố gắng học vào sẽ tốt cho con sau này đó

_ Uầy học nhiều vậy mẹ

_ Học nhiều thì biết nhiều, ấm vào thân con hiểu không? Đừng như ba mẹ ít học nên khổ lắm..haizz

_ Dạ! Con biết rồi ạ..

_ Biết vậy là tốt rồi, lên học bài xong ngủ sớm đi, để mẹ khoá cổng

Tôi vâng vâng dạ dạ rồi tót lên phòng bật đèn học bài, soạn sách vở cho ngày mai, vệ sinh cá nhân xong phi vào giường ngủ ngon lành chẳng biết gì cho đến khi mẹ gọi dậy đi học, quần áo tươm tất xuống ăn sáng thì đã nhìn thấy con xe đạp màu đen mới cứng dựng ở trước sân,vội vàng chạy lại ngắm nghía

_ Vào ăn sáng không muộn học con

Tiếc nuối nhìn chiếc xe rồi lon ton chạy vào bếp ăn sáng.

Tự tin phóng con xe đạp đến trường, cười hềnh hệch như thằng trốn trại trên đường...vào trường gửi xe và 500 vnđ nộp cho bác trông xe rồi tót vào lớp ngồi im chẳng nói chuyện với ai, một phần do không hợp nhưng chủ yếu là nhát..nên suốt khoảng thời gian từ lớp 6 cho đến đầu năm lớp 9 tôi chỉ có mỗi thằng Kiên là bạn..

Sáng đi học chính, chiều đi học võ, tối 2 - 4 - 6 học đàn, 3 - 5 - 7 học tiếng anh...chủ nhật đi đá bóng cùng đội thằng Kiên....cuộc sống em đềm diễn ra như vậy nhưng tôi không hề biết rằng sức khỏe của mẹ ngày càng yếu dần đi, vẫn là đứa trẻ vô ưu vô lo không hề biết sóng gió sắp ập đến

Đọc tiếp: Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 2
Home » Truyện » Truyện Teen » Ôi cái cuộc đời của tôi
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM