Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đại ca Bờm hùng hổ hất thúng bún xáo chó của Lý Thông xuống đất, bắn tung tóe.

- Láo, mày định chơi ông hả? Đã thỏa thuận, mày chỉ bán thịt chó chặt, không được bán bún chó măng cơ mà. Mày bán bún măng làm xôi của cụ mày ế rổng à?

Lý Thông không kém nhời:

- Mày đền ông ngay rổ bún ngay không ông chém, kinh doanh tự do, đất nước đã vào WTO rồi sao còn cấm đoán. Ngu thế hả Bờm. Suốt bao nhiêu năm nay sao không học lấy cái bằng tại chức để đối xử với đời chứ. Mất dạy!

Lý Thông chưa nói xong thì bị Bờm co chân đá cho một phát vào bộ hạ, đau điếng ôm hạ bộ ngục xuống giẫy đàng đạch. Không ai dám cứu Lý Thông khi Bờm còn hằm hằm đúng đó. 10 phút sau Lý Thông tỉnh dậy, mặt xanh như đít nhái.

Bất ngờ Lý Thông vùng dậy cầm nồi măng nấu xương chó còn nóng hắt một phát vào mặt Bờm. Phát phản đòn này quá nặng khiến Bờm mất sức chiến đấu hoàn toàn. Chị em tiếp viên khiêng cả 2 người vào cấp cứu. Bà con được một phen hú vía.

Khi cả hai đã tỉnh lại, Nhà Thơ mới ra đòn:

- Hai thằng chúng mày ngu như chó. Đánh nhau thì giải quyết được gì? Chúng mày đã mang bao nhiêu tai tiếng với thiên hạ rồi, giờ này là lúc nào rồi mà còn tranh ăn với nhau thì có khác gì súc vật không hả, lũ vô học.

Nhà Thơ bắt cả hai người cùng phải quỳ xuống nghe giáo huấn.

- Đấy, chúng mày có biết bao nhiêu siêu nhân đang suy ngẫm sự đời, đang viết ra những câu thơ bất hủ cải tạo thiên hạ. Còn chúng mày thì phang nhau vì mấy đồng bạc lẻ. Ngẫm đi, có thấy nhục không. Quỳ xuống mà ngẫm, bao giờ ra được cái gì thì ông cho đứng lên. Đầu óc chúng mày chứa bao nhiêu phầm trăm bã đậu mà tối thế hả. Hãy làm một việc cao thượng đi, hãy thể hiện bản thân đi, hãy hát lên bài hát ca ngợi con người lao động đi. Hãy tập nói với nhau một câu có chất đi…

Nhà Thơ giao cho mỗi người phải sáng tác một câu thơ thì mới được đứng dậy. Tiếp viên nhà hàng đưa cho mỗi người 1 tờ giấy và cái bút.

Đến nước này thì cả hai thằng cùng phủ phục xuống sát đất van xin Nhà Thơ tha mạng:

- Nhà Thơ ơi, ngài hãy gia ơn cứu với chúng con với. Ngài bắt chúng con làm gì cũng được, cuốc ruộng, hót phân… đừng bắt chúng con phải làm thơ. Đầu óc chúng con tầm thường lắm, tâm hồn đục như bát đất, suy nghĩ hẹp hòi, tiểu nhân, sao có thể làm thơ được chứ.

Nhà Thơ đưa cho Lý Thông và Bờm hai câu thơ: “Khi mê tiền chỉ là tiền/ Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm”.

- Hai đứa chúng mày suy ngẫm hai câu thơ này đi, khi nào hiểu được ý nghĩa sâu sa của nó thì ông cho về.

Lý Thông và Bờm quỳ đọc đi đọc lại hai câu thơ như thể tụng kinh. Hai kẻ thô thiển nhìn nhau, cầu cứu nhau, vô vọng. Làm sao những kẻ thiêu thân, sống chỉ vì tiền, đạp lên tất cả, đạp lên mặt người thân thì hiểu thế nào được chứ. Nhìn mặt hai thẳng thật thảm hại vô cùng. Nhà Thơ thấy thương chúng.

 Đã quá trưa nhưng không đưa nào luận hiểu được hai câu thơ bí hiểm này. Chúng vái nhà thơ tha mạng. Nhà thơ thương tâm cho dọn mâm thịt chó, mắm tôm, cút rượu cho chúng ăn trưa, lấy sức suy ngẫm tới tối. Nhà Thơ bảo:

- Hãy suy ngẫm về thịt chó đi! Hãy ca ngợi món chó chặt đi!

Hai kẻ tiểu nhân cũng thể hiểu nổi thế nào là thịt chó. Ngày nào chúng cũng nhồm nhoàm nhai thị chó nhưng có hiểu thịt chó là gì đâu chứ. Chúng là hai kẻ đáng thương. Nhà Thơ phân xử:

-Từ mai thằng Lý Thông chỉ được bán chó chặt, không được bán bún xương chó nấu măng nữa. Thằng Bờm tiếp tục bán xôi. Thằng nào vi phạm hợp đồng này sẽ bị xử nặng. Ta điên tiết mà bắt phạt làm bài thơ thì coi như chúng mày đi đứt thôi các con ạ. Cút nhanh!

Hai kẻ bật dậy chạy mất. Đám tiếp viên sồn sồn vỗ tay đôm đốp:

- Hoan hô Nhà Thơ, hoan hô Nhà Thơ…

Chú Phụng run tay cầm tờ trát gọi của Tòa, ghi rõ ngày mở phiên xét xử công khai ly hôn. Chú chạy sang gặp Tễu. Chú khóc quá chừng.

- Tễu ơi cháu có cách nào cứu vãn được không, chú xin cháu đấy, hãy bảo cô Phụng về với chú. Mất vợ rồi thì sống làm gì chứ? Chú có làm gì sai đâu, mấy chục năm ăn nằm với nhau chú không dám động đến cái lông chân của cô mà…

Chú Phụng kể về ngày xưa, khi hai người quen nhau. Hai nhà kề nhau, cách cái dậu mồng tơi xanh rờn. Một lần chú Phụng sang chơi nhà cô Phụng, con chó dã quen rồi không sủa. Cô Phụng đang tắm, nhà tắm đơn sơ chỉ che lá chuối khô ở góc vườn. Chú Phụng tình cờ thôi, thấy cô Phụng trần như nhộng, trắng ngần, hai bầu vú tròn căng. Chú Phụng suýt ngất, lần đầu tiên trong đời một thằng thanh niên 17 tuổi nhìn thấy gái tắm truồng. Người chú như có một luồng điện giật. Chú không biết mình đang rơi vào trạng thái hứng tình nghê ngớm. Đêm ấy chú mất ngủ. Sáng hôm sau chú sang nói với cô Phụng:

- Em ơi, hôm qua em tắm anh đã nhìn thấy hết rồi, đẹp lắm. Anh không lấy được em thì anh sẽ chết ngay tại đây.

Cô Phụng vừa sợ vừa cảm động. Cô cứ đứng chết chân không nói được gì. Sau vụ đó, đêm nào hai người cũng hẹn nhau ở gốc cây muỗm tình tự với nhau. Lần nào con chó cũng đúng nhìn như thể canh chừng cho họ.

Đám cưới hai người diễn ra nhanh chóng, cô Phụng mới 16 tuổi, 5 tháng sau thì cô đẻ con đầu lòng. Hai gia đình sống với nhau hòa thuận vui vẻ và hạnh phúc vô biên khiến cả làng khâm phục. Thế mà bây giờ…

- Giời ơi là giời, giời hãy cho thần Sét đánh chết tôi đi. Tôi đã làm gì nên tội mà giời phạt nặng thế này…

Chú Phụng gào thét lên như con thú hoang bị chọc tiết. (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Chú giẫy đàng đạch. Chú vớ chai thuốc chuột của mẹ Tễu để lại dưới gậm giường mở nút mà tu. Tễu chạy tới giằng chai thuốc chuột nhưng Tấm ngăn lại.

- Cứ để chú ấy uống. Thuốc chuột rởm đấy không chết được đâu. Hồi trước mẹ đã pha nước cam vào vỏ chai thuốc chuột để dọa anh thôi mà.

Chú Phụng tu hết chai thuốc chuột, nằm sùi bọt mép ra nhưng chẳng thấy chết, Tấm thì cười sằng sặc.

- Chú ơi, đàn ông gì yếu đuối quá vậy. Đàn bà chúng cháu ghét nhất bọn đàn ông yếu đuối. Cô Phụng bỏ chú là đúng rồi. Đàn ông đàn ang gì hơi tí là khóc với chả mếu. Sốt ruột quá.

Chú Phụng tỉnh cơn mê.

- Đúng rồi, cháu nói đúng, không việc gì phải khóc. Chú sẽ đâm chết thằng Già ấy. Chú sẽ giết nó, thế là xong!

Chú Phụng đứng dậy lẳng lặng về nhà dắt con dao vào bụng, gọi xe ôm lên phố nhớn. Chú gọi lão Già ra nói chuyện. Lão Già đã cảnh giác nhưng không kịp tránh. Chú Phụng bất ngờ rút dao bầu đam một nhát vào bạng sườn lão, máu chảy lênh láng. Lão Già được đưa đi cấp cứu, chú Phụng bị công an bắt tại trận. Cô Phụng khóc thảm thiết. Có lẽ cô là người hiểu nguyên nhân mọi chuyện trong vụ án này.

Chú Phụng bị tạm giam. Chỉ có thông báo thế thôi, người thân chưa được thăm nuôi. Cả làng như có loạn. Ai cũng há hốc mồm nghe chuyện chú Phụng đâm lão Già trọng thương. Một người nông dân suốt đời quanh quẩn sau lũy tre làng mà giám cầm dao đâm người là chuyện lớn rồi. Mọi người thương chú Phụng lắm, ai cũng hỏi dò tình hình để đi thăm.

Cô Phụng về làng. Bà con xúm đến chửi cô Phụng như chửi chó. Cô cắm mặt xuống đất không nói gì, cũng không xúc động. Một bà cụ xỉa xói vào mặt cô Phụng.

- Đồ đĩ. Vì mày mà bọn đàn ông giết nhau đấy. Nhục nhã cả cái làng này.

Người kéo tới nhà cô Phụng ngày một đông, mặt ai cũng thể hiện sự phẫn nộ. Tấm thấy nghét đám đông nên chua ngoa cho biết mặt.

- Này việc gì đến các bà mà nói người ta. Có vợ không giữ được thì chết đi cho khuất mắt. Thương gì cái lão ấy chứ. Cho lão tù mọt gông đi. Thôi giải tán, ai về nhà nấy lo giữ vợ giữ chồng mình đi thì hơn, dào ơi…


Tấm ơi mày hiểu cho cô. Thực tình mà nói thì cô chưa bao giờ yêu chú Phụng cả. Ngày ấy cô bị chú đè ra cướp mất trinh tiết, coi như đời thế là bỏ đi rồi. 30 năm sống với chú ấy cô buồn lắm. Mấy lần định làm đơn ra Tòa mà không dám.

Cô Phụng kể cho Tấm nghe về chú Phụng. Một con người thô kệch, một người đàn ông cổ hủ, luôn bắt ne bắt nẹt vợ con. Cuộc đời cô tưởng đã chấm dứt rồi cơ đấy. Mỗi lần làm tình với nhau là cô Phụng thấy sợ, thấy chán, cô căm thù đàn ông lắm lắm. Cứ nghĩ, sao thượng đế lại sinh là lũ đàn ông thiển cận và ngu si đến thế, không hề xứng với đàn bà. Một lần cô Phụng đã ra sông Nhuệ định quyên sinh rồi đấy chứ. Cô thấy chán cái sự đời. Đàn bà sinh ra để làm gì chứ, chịu nhục thôi sao. Chán nhất có lẽ là phải sống với người chồng ngu. Đàn ông ngu thì khốn nạn hơn đàn bà ngu cả nghìn lần.

Tấm và cô Phụng ra vườn chuối ngắm trăng. Đã lâu rồi Tấm không có tâm trạng ngắm trăng. Đêm nay trăng sáng quá. Chú Cuội kia rồi. Cuội là một người đàn ông dám làm dám chịu. Một mình chú ngồi thổi sáo, coi trâu ung dung gặm cỏ, cuộc sống bình yên. Bây giờ trên thế gian này có nhiều đệ tử của Cuội lắm, bọn nói dối ở khắp nơi, đông nhất là bọn lừa tình. Cô Phụng bảo, chưa bao giờ được nghe từ mồm chồng một câu nói yêu thương. Lão ấy coi việc đè vợ ra là quyền lợi, còn vợ phải có nghĩa vụ sung sướng. Chết tiệt!

Kể từ khi lên thành phố làm ô sin, cô Phụng mới biết đàn ông cũng nhiều loại người. Ông Già đã yêu cô thật sự. Tình yêu ở tuổi xế chiều đã cứu vớt tâm hồn cô. Phần đời còn lại cô quyết định sẽ sống với ông Già, việc này không thể thay đổi được.

Tấm phục cô Phụng. Thế mới là đàn bà chứ. Cô Phụng cũng biết trong làng này chỉ có Tấm mới hiểu được cô. Đàn bà mới hiểu được đàn bà. Đàn ông với đàn bà là hai phe sống mái, không thể nào chia sẻ được đâu.

Ông Già đã đồng ý viết đơn bãi nại, xin tha tội cho chú Phụng. Theo cáo trạng của Viện Kiểm sát thì chú bị truy tố tội giết người, ít cũng 10 năm tù giam. Chú Phụng cảm động lắm. Chuyện này hoàn toàn do tay cô Phụng đạo diễn, cả làng ai cũng nghĩ như thế. Hai ông đều có lỗi với nhau.

Chú Phụng trở về nhà sau gần 5 tháng tạm giam. Chú đã trở thành một con người khác hẳn, bạn tù đã biến chú thành người đàn ông lì lợm hơn nhiều.

Chú Phụng  cho mổ con lợn 70 cân làm cơm khao cả làng. Mọi người kéo tới đông nghịt, ai cũng mừng cho chú. Cô Phụng và ông Già cũng đánh xe con về nhưng bị chú Phụng cấm cửa.

- Cút ngay! Cút ngay cho đỡ ngứa mắt tao. Đừng để tao phải xiên nhát thứ hai.

Thấy chú Phụng hùng hổ, ông Già vội lùi xe chạy mất. Cô Phụng cũng không dám xuống xe. Chú Phụng đã chấp chận thuận tình ly hôn, Tòa không phải mở phiên xét xử nữa, chỉ làm quyết định là xong. Cô Phụng tình nguyện ra đi tay trắng. Toàn bộ tài sản gia đình do chú Phụng quyết định. Trong làng có người biết chuyện thì bảo: “Dào ơi, cả cơ nghiệp nhà quê này cũng không bằng cái hố xí bệt của nhà lão Già trên phố”.

Buổi tối cô đơn nhất trong nhà chú Phụng. Sau bao nhiêu năm có vợ, bây giờ trở thành độc thân, vui thật. chú không còn buồn nhiều nữa, chiều nào cũng uống rượu giải sầu. Chú uống rượu trắng với chuối xanh kẹp mắn tép, giống Chí Phèo.

Tấm thương chú Phụng. Một hôm cô giới thiệu cho chú Phụng một người phụ nữ quen biết ở xóm Kiều. Bà thuộc thế hệ U50 những còn trẻ, chưa lấy chồng lần nào. Hồi còn thanh niên bà cũng xinh ra phết. Cả làng đồn rằng bà bị mất trinh rồi. Bà không thanh minh thanh nga làm gì, nói ra cũng vô ích. Chỉ mình Tấm là biết bà vẫn còn trinh.

Đọc tiếp: Nhà quê lên phố - Phần 13
Home » Truyện » Truyện Teen » Nhà quê lên phố
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Old school Swatch Watches