XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

- Cái gì đây? - cái hộp nhựa được bọc và được cô ta đặt trong túi vải khá gọn gàng

- Anh cầm về đi, ko phải quà đâu. Chút về phòng mở luôn ra nhé! - cô ta nhanh nhẹn dúi vào tay tôi rồi nhanh chạy đi

Tôi cũng ko biết thứ gì, xách cái túi về phòng. Mở cái hộp ra, bên trong là cơm, rau, thức ăn, vài món mà tôi thích. Bên cạnh cái hộp là tờ giấy viết tay khá dài

" Anh, mấy năm rồi e ko được nấu cho anh ăn, e ko được nhìn thấy nụ cười nhăn nhó mỗi khi e nấu mặn, không được anh tranh vào bếp để anh làm mọi việc. Mấy năm qua có rất nhiều điều, rất nhiều việc e muốn thực hiện chỉ mong anh hiểu cho em. Em ko hối hận khi quen anh, càng không hối hận khi yêu anh. Những gì anh dạy em, anh chỉ cho em từ 1 con bé ngu ngơ khù khờ như thế nào, để e trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Hộp cơm này, e đã thức dậy từ sớm để nấu cho anh, không biết khẩu vị của anh có thay đổi không. E mong hãy ăn nó nhé, coi như đừng phụ lòng em 1 lần, dù nó có mặn, có chua, e mong anh hãy vui vẻ đón nhận nó, cũng như anh đã đón nhận e quay trở lại, cho e 1 con đường để làm bạn với anh. E tin e nấu ko tệ lắm đâu, hì hì. Còn rất nhiều điều e muốn nói với anh nhưng trong hoàn cảnh bây giờ có lẽ ko hợp. E biết e có lỗi với anh, và chính em cũng ko thể bỏ qua cho bản thân mình được. Thôi thì hãy cứ để thời gian trả lời và hàn gắn vậy. E cố gắng và e hi vọng anh đừng đạp đổ sự cố gắng của em nhé, anh cứ ở đó đi, cứ đứng đó đi. E dừng bút đây, anh nhớ ăn ngon miệng đó!"

Thật tình! Cô ta cũng chạm được vài giác quan của tôi sau khi tôi đọc xong bức thư. Suy cho cùng mà nói cô ta cũng thuộc dạng biết cái gì nên cái gì không nên. Nhưng cô ta bây giờ khác với ngày xưa, quái hơn ngày xưa, khéo léo hơn và toan tính nhiều hơn. Ánh mắt ấy đã ko còn ngây thơ như ngày nào,thay vào đó là sự dè dặt, cũng có phần nào đó bí hiểm.

Đọc xong tôi cất bức thư vào ngăn bàn. Tặc lưỡi đằng nào cũng đến giờ ăn trưa rồi, nên tôi mở hộp ra ăn. Vừa cho lên miệng nhai miếng đầu tiên thì Trang xồng xộc đi vào.

- Anh, đi ăn với em đi

- Hả - Tôi đang nhai nên cứ ấp úng

- Bỏ cái hộp cơm chết tiệt đó đi. Đi với em, nhanh

- Ơ nhưng mà anh đang ăn mà

Trang vội chạy giành cầm cái thìa trên tay tôi vứt xuống bàn rồi gói hộp cơm vào.

- Đi anh- Trang kéo tay tôi

- Em làm gì mà sồn sồn lên thế.Từ từ xem nào

- Thì cứ đi với em - Trang ra sức kéo tôi đi theo.

Ra đến quán ăn mà Trang chọn, gọi đồ xong tôi hỏi

- Này, máu dồn lên não à. Đang yên đang lành như lên đồng thế

- Có anh í, em là em không đồng ý cho anh ăn cái thứ đó đâu!

- Là sao? Ăn cái gì.

- Đồ ăn của cô ta.

- Cô nào?

- Anh còn không nhận à, anh đúng là...Em nhìn thấy hết rồi, e nhìn thấy cô ta đưa cơm cho anh rồi.

- Hóa ra vậy, hộp cơm thôi chứ có phải nhẫn cưới đâu mà to tát vậy

- E không hiểu nổi anh luôn í, e bái phục anh luôn í. Ai chứ cô ta thì không được - Trang nói liên thoắng

- Bình tĩnh đi, anh còn chưa bực mà e đã bực hộ anh rồi

- Lại còn không. Đành rằng nếu cái hộp cơm đó của con bé Linh Nga kia e còn chấp nhận được. Đằng này.... Anh có cần e mua cho vỉ thuốc để tỉnh táo không?

- Thì trưa ko có cơm ăn, cô ta đưa thì tiện ăn luôn thôi

- E cấm anh , cấm tiệt luôn í. Chả hiểu đầu óc anh nghĩ gì. Anh ko nhớ những gì cô ta đã gây ra cho anh à, anh không nhớ rằng cô ta đã hành hạ tinh thần anh mấy năm trời à?

- Anh ít khi thấy e phản ứng kiểu này. Lạ thật - tôi cười

- E nghiêm túc mà anh thế hả. Anh ko nghe lời em thì đừng có trách - lườm

- Thì cô ta với anh giờ chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Anh có ý gì đâu, cây ngay không sợ chết đứng.

- Cây ngay có ngày cũng bị chặt. Anh phải cẩn thận.

- Mà thôi e ăn đi, anh sẽ chú ý vấn đề này.

- Anh thì...với ng yêu cũ sao dễ dãi thế. Với em thì đối xử chẳng ra gì. - lẩm bẩm

- Anh nghe thấy hết đấy nha.

- E nói không đúng à - gân cổ lên cãi- lúc nào rủ đi ăn cũng chối, bảo đến nhà nấu cơm cũng không cho, bảo đưa đi chơi cũng bảo bận.

- Thôi thôi được rồi. Để...

- Để lúc nào rảnh anh đưa đi chứ gì. Vẫn cái điệp khúc quen thuộc - chép miệng rồi thở dài

- À thì...

- Thì anh ko cố ý, do việc công ty nhiều nên anh không có thời gian. Em hiểu anh quá rõ rồi ạ. Nói chung là anh ăn đi.

Tôi lắc đầu ,cứng họng vì không thể bật lại cô bé. Không ngờ hôm nay Trang lại nói năng xử sự ngoài sức tưởng tượng của tôi. Xong bữa Trang và tôi về công ty, trước khi ai về phòng nấy cô bé còn cố nhấn mạnh " Em mà còn thấy anh nhận đồ gì từ cô ta là em phá cho tanh bành đó". Tôi cười trừ, vì thật ra những gì Q.Nga làm cho tôi và muốn đi xa hơn cũng không được. Tôi biết Trang thấy khó chịu, lo lắng cho tôi. Và cô bé ko hề muốn tôi rơi vào tình cảnh trong quá khứ. Những gì Quỳnh Nga đem lại cái gì cũng sâu đậm, tình yêu, đau đớn, và sự thù hận cũng sâu đậm không kém. Bởi vậy tôi hiểu cách xử sự của Trang.

Một buổi tối đẹp trời, tôi đi làm về hơi muộn. Công việc nhiều nên hơn 7h tôi mới về. Về tới nhà thấy cửa đang mở. Bụng nghĩ là bố mẹ lên, mở cửa bước vào thì không những có cả bố mẹ, vợ chồng thằng Vũ, cu Bin, Quân, Linh Nga, thằng Nhật, Ngọc. Có mặt đầy đủ luôn. Tôi hơi sửng sốt.

- Ủa, sao đông đủ mọi người thế này

- Ba Tùngggg - cu Bin chạy ra

- Tùng về rồi à, bố mẹ lên, gọi tất cả mọi người qua liên hoan 1 bữa đấy - Mẹ tôi nói

- Ra vậy - con tưởng có vụ gì quan trọng

Huyền và Linh Nga cùng Ngọc vẫn đang lúi húi trong bếp nấu ăn.

- Chào 3 người đẹp, có món gì thế

- Mấy món anh thích đó.Anh đi thay quần áo đi - Linh Nga nhắc khéo tôi

- Anh Tùng hôm nay công nhận đẹp trai nhất nhà - Ngọc trêu

Tôi đi vô phòng thay quần áo rồi đi tắm. bên ngoài phòng khách mọi người vẫn nói chuyện rôm rả. Mọi hôm cái nhà vắng như chùa bà đanh, hôm nay đông đúc nên tôi cũng phấn khích lắm. Có bàn tay phụ nữ vào là cái gì cũng đc tươm tất. 2 mâm cơm ngon lành được bày biện đẹp đẽ.

- Bố, nay bố chủ xị phát biểu đi - tôi nói

- Không, cái này để Linh Nga - tôi quay sang Linh Nga thấy cô ấy đang đỏ mặt. Còn mọi người cứ tủm tỉm cười

- Là sao ta? - tôi thấy hơi lạ

- Hỏi Linh Nga ấy - Mẹ tôi cười

- Có chuyện gì thế em? - tôi quay sang Linh Nga

Cô ấy đỏ mặt nhưng rồi cũng cất lời

- Hôm nay, con mạn phép mời 2 bác lên, mời mọi người có mặt ở đây là vì con muốn tổ chức 1 sinh nhật vui vẻ cho người yêu con ạ - Linh Nga ấp úng và nói, nói xong mọi người đồng loạt vỗ tay

- Gì cơ - tôi há hốc mồm - hôm nay mùng mấy mà sinh nhật

- Cái thằng, mày chỉ biết làm thôi à. Đến cái sinh nhật của mình còn không nhớ - mẹ tôi mắng

- Đúng rồi, hôm nay sinh nhật mình. Hề, con cảm ơn bố mẹ, cảm ơn mọi người nhiều nha.

- Tao tưởng mày nhớ sinh nhật chứ, làm ít thôi ko não mày có ngày bị liệt đấy. - thằng Vũ đả kích

- Rồi, cái chuyện làm ăn ko tránh đc.Thôi mọi người nâng ly, chúc mừng sinh nhật. Cảm ơn mọi người lần nữa.

Tôi ghé sang tai Linh Nga thì thầm

- Cảm ơn vợ nha

Cô ấy mỉm cười 1 nụ cười mãn nguyện rồi nói nhỏ

- E mà ko tổ chức chắc anh cũng quên luôn sinh nhật

- Thế mới cần người yêu để nhớ chứ - cười.

Mọi người nói chuyện rôm rả, thằng Quân, thằng Vũ và bố tôi bàn chuyện công việc, chính trị cho đến xã hội. Duy chỉ thấy có thằng Nhật là ngồi im từ đầu

- Nhật, uống đi - tôi gọi

- Vâng, cháu mời bác, em mời các anh - nó cầm chén rượu lên uống

- Nhật này, bác không phải bố mẹ cháu nhưng bác có mấy điều muốn nói với cháu - bố tôi lúc này uống cũng ngà ngà

- Dạ vâng - nó bẽn lẽn

- Đàn ông dám làm dám chịu, cũng đừng nề hà việc gì cả, cũng đừng đánh bóng bề ngoài quá khi mình chưa có đủ khả năng. Mình hơn người này thì sẽ có người khác hơn mình. Cuộc sống còn dài, còn nhiều cơ hội cho cháu khẳng định. Bác làm giáo viên, mẹ cháu cũng làm giáo viên. Cũng là cái lợi cho cháu, nhưng cũng phải trông vào đó. Người ta lại nói con nhà giáo vừa láo vừa ngu thì ko được. Đấy là bác cứ nói thật. Có vấp ngã mới có bài học, và luôn luôn nhớ rằng làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, nhớ đến hậu quả. Nha

- Dạ vâng, cháu biết rồi

- Nhớ nhé, thoải mái uống đi, nay sinh nhật anh. Bác cháu mình làm chén

- Vâng

- Uống đi em - thằng Quân nói.- Cố lên thanh niên.

Sự hiện diện của Ngọc dường như bố mẹ tôi vẫn chưa rõ, chắc vẫn nghĩ là người ở cùng với Linh Nga

- À, dạo này xông việc ở cửa hàng mới thế nào - Mẹ tôi hỏi Linh Nga và Huyền

- Dạ kinh doanh cũng được bác ạ

- Ổn định rồi thì 2 đứa chuẩn bị mà bố trí cưới xin đi cho bố mẹ nhờ cái

- Ơ nhưng mà

- Mày thì suốt ngày nhưng - mẹ tôi chặn họng

- Đúng đấy bác ạ, bây giờ bác cứ phải ép đi bác - Quân châm chọc

- Còn cái thân mày nữa đấy.

Đang ngồi nói chuyện thì có điện thoại. Trang tít calling. Tôi đi ra ban công nghe

- Anh nghe này

- Anh xuống dưới sân đi, e có tí việc - nghe giọng cô bé có vẻ buồn

- Sao không lên đây

- E có việc phải đi luôn

- Ừ, đợi tí

Tôi quay vào nói với mọi người

- Con chạy xuống dưới tí, mọi người cứ ăn uống đi nhé

Mọi người lại gọi với theo hỏi " đi đâu thế" " mua gì thế" " có việc gì thế"

Xuống tới nơi thấy Trang đang đứng đợi tôi ở gốc cây, quay mặt ra đường. Tôi nhanh chạy đến

- Hey nhóc, có chuyện gì đấy.

Trang chìa 2 tay đưa tôi 1 cái túi cũng chẳng nói lời nào. Ánh mắt không giấu được vẻ buồn bã

- Gì đây?

- Quà sinh nhật anh

- Đến rồi sao không lên nhà

- E lên rồi.

- Lên rồi sao không vào?

- E không thích. Sinh nhật vui vẻ nha - Trang quay đi định gọi xe taxi

- Này

- Gì ạ - Trang ngoái lại nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng như bị tủi thân

- Anh cảm ơn

- Không có gì đâu. E quen rồi. Anh lên nhà đi - Trang vội vã gọi taxi rồi rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi vẫn đứng đó chờ cho cô bé đi khuất. Tôi cảm thấy có thứ gì đó ứ nghẹn trong cổ, cảm thấy mình có lỗi với Trang, cô bé đang cố giấu đi những nỗi buồn. Tôi cũng đang cố giấu đi những giọt nước mắt vì những điều mà cô bé đã làm cho tôi. Từ khi nào, từ bao giờ Trang lại lặng lẽ đến như vậy?

Tôi quay lại bữa tiệc mà mọi người tổ chức cho tôi, dường như có thứ gì đó cắt đứt mạch cảm xúc của tôi. Không hiểu sao tôi lại cứ băn khoăn, cứ trăn trở. Hình ảnh Trang quay đi nó cứ hiện lên trong đầu tôi. Sau bữa cơm, mọi người có mua cho tôi 1 cái bánh , tôi cũng thổi nên và ước 1 vài điều cho bản thân, cho bố mẹ và cho Linh Nga. Dần dần nhờ có Linh Nga nên cái suy nghĩ kia cũng tan biến. Tôi thật sự vui vẻ bên những người thân của mình. Tàn cuộc, mọi người đi về hết. Tôi cùng Linh Nga đi dạo, tiện đường đưa cô ấy đi về

- Anh đưa tay anh đây - cô ấy chủ động nắm tay tôi

- Cảm ơn người thương lần nữa nha - tôi quay sang mỉm cười

- E cũng đoán anh quên sinh nhật tại vì đợt này anh kêu công việc bận quá trời.

- Thật ra mặc định mấy năm nay anh vẫn 1 mình, sinh nhật anh cũng ko nhớ chỉ có...

- Chị Trang nhớ - Linh Nga nhìn xa xăm - Nhưng không sao, e sẽ là người nhớ tất cả những gì liên quan đến anh.

- Lúc nãy Trang có đến gặp, lúc anh xuống

- E biết.

- E ko giận anh à?

- Không, vì e nghĩ e may mắn hơn chị ấy khi được anh yêu thương.

- Ừ, mà e này. E đã bao giờ có suy nghĩ rời xa anh chưa?

- Sao anh lại hỏi thế?

- E cứ trả lời đi

- Cũng đôi ba lần

- Sao nhiều thế - tôi hoảng hốt

- Vì có nhiều lúc e cảm thấy e kiệt sức. Đến bây giờ e vẫn không hiểu nổi rằng e yêu anh nhiều như vậy. Những lúc e muốn mặc kệ anh, rời bỏ anh. Nhưng e biết anh yêu e, và e cũng thương anh nữa. Anh đã trải qua nhiều chuyện. E không biết nếu e bỏ anh thì anh sẽ thế nào

- Ừ , nắm chặt tay anh vào nhé, mùa đông đến rồi đó em!

Đêm đó về tôi cũng nhận được tin nhắn của Q.Nga chúc mừng sinh nhật. Nhớ đến túi quà Trang đưa lúc tối, tôi mở ra. Bên trong là 1 bộ quần áo, 1 chiếc khăn len kèm theo mảnh giấy " Quần áo em mua, khăn len em đan. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới đừng khó tính với em nữa nha"

Không ngờ Trang lại đan được chiếc khăn này, cô bé tiểu thư ngày nào đã trưởng thành thật rồi sao. Thấp thoáng đâu đây sự điềm tĩnh của cô bé. Dù sao thì cũng mừng vì điều đó.

Gần 1 tháng sau tôi có điện thoại của Trà

- Alo

- Ông ơi, bố tôi....- nó khóc nức nở


-  Sao thế bà, có chuyện gì rồi à?

-  Bố tôi…..đi rồi

-  ……..

-  Ông…. Có về được không?

-  Có

Thế đấy, bố nó – người đàn ông đã lo lắng, chăm sóc nó, cho đến khi ông ấy đi, bố nó tốt lắm. Tôi cũng nghẹn ngào, chắc cũng ko cần phải nói gì hơn bằng hành động.

-  Gắng lên nhé

Nó thì vẫn cứ sụt sịt ở đầu dây bên kia, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tôi và chắc có cả nó không nghĩ bố nó đi nhanh như vậy. Ngay chiều hôm đó tôi bố trí xin phép nghỉ việc và về quê, tôi ko quên điện cho Linh Nga

-  Anh phải về quê có việc gấp

-  Có việc gì vậy anh?

-  Chị Trà, bạn thân của anh, bố của chị ấy mất

-  Thế ạ, vậy anh về bao giờ lên?

-  Chắc phải ngày kia anh mới lên. E nhớ ăn uống đầy đủ, rồi đi lại cẩn thận nha.

-  Dạ vâng, e biết rồi. Bao giờ về đến nhà alo cho em nhé

-  Ừ

Tôi vội vàng bắt xe để về quê, không biết giờ nó xoay sở ra sao nữa. Về đến nhà thì bố mẹ tôi đi vắng, vội vàng vứt cái balo chạy sang nhà nó. Không khí tang thương đang bao trùm lên cả xóm, hàng xóm thì đang tất bật lo cho việc ma chay, người thì bắc rạp, người thì chạy đôn chạy đáo lo việc hậu cần, mỗi người 1 việc. Toàn người quen nên tôi cũng cúi chào mọi người rồi đi vào trong nhà. Bố nó nằm đó, mặt phủ khăn trắng, nó, mẹ nó và em gái đang ngồi thất thần dựa vào tường, không một ai khóc cả. Tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh nó và ngồi xuống đưa cánh tay qua vỗ nhẹ vai nó. Buồn thì ai cũng buồn, nhưng đau hơn, mất mát hơn làm cho mọi người không thể cất nên lời. Mẹ nó thỉnh thoảng lẩm bẩm “anh dậy đi”. Ngồi đó mà tôi không khỏi xót xa, vì cái chết đến quá nhanh với bố nó, người đi thì đã đành, nhưng còn người ở lại. Cầu mong cho linh hồn bác trai siêu thoát, mong là 3 mẹ con Trà có đủ nghị lực để vượt qua.

2 ngày sau đám tang của bố nó, nó có nói chuyện với tôi

-  Cảm ơn ông!

-  Ơn huệ gì, bà gắng lên nhé, người đi thì đi rồi, còn người ở lại phải cố gắng, bà cố gắng động viên mẹ và em nhé

-  Ừ, tôi biết. Bố đi sớm như thế, trước lúc đi còn chẳng nói trước được với tôi điều gì, bố đi thanh thản lắm

-  Ừ

-  Mấy hôm trước bố đau lắm, đêm nào tôi cũng thức, nhưng hôm bố đi tôi lại ngủ.

-  Thôi, cố gắng lên, mạnh mẽ lên. Bà lo chuyện ở nhà cho ổn đi, rồi tính thế nào alo cho tôi

-  Tôi biết rồi, chiều ông đi à? Chuẩn bị đi sớm đi, nghỉ mấy ngày rồi chắc dồn lại nhiều việc lắm

-  Ừ, ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa. Sức khỏe quan trọng lắm đó

Về nhà cũng ở bên đám hiếu suốt nên chẳng nói chuyện được với bố mẹ nhiều, tôi đi Hà Nội luôn chiều hôm đó. Mấy ngày về chắc việc chất lên tận núi, lên tới nơi khoảng 3h chiều tôi bắt xe đến công ty luôn. Gặp ngay Trang cũng vừa đi đâu về

-  Ơ….ơ…Anh Tùng!

-  Ơ cái gì?

-  Anh lên rồi à? Anh đi đâu đấy?

-  Anh vừa ở quê lên

-  Sặc, vừa ở quê lên ko nghỉ ở nhà còn cố đến công ty làm gì. Anh đi về đi

-  Sao biết anh về quê?

-  Thì e gọi anh ko nghe máy, e hỏi chú Quang. Mà chị Trà … ổn cả chứ anh

-  Ờ, ổn, mà e đi đâu về, hay giờ mới đi làm?

-  E vừa đi giao hồ sơ cho sếp, vừa mới về đây.

-  Thôi lên phòng đi, anh đang vội, nói chuyện sau nha

-  Ơ kìa, từ đã…lúc nào cũng như ma đuổi í

-  Em tự nhận mình là ma đấy hả?

-  Giời, cái ông này…lúc nào cũng vậy. Thôi anh đi đi. Ghét cái mặt.

Tôi tủm tỉm cười, đi lên phòng, 1 đống hồ sơ ngập ngụa trên bàn. Đóng dấu cái đống này chắc cũng đủ chết, huống gì còn phải soát lại với kiểm tra. Đang mải làm việc thì thằng Vũ gọi điện

-  Gì đấy?

-  Đi uống bia ko? – nghe giọng nó hậm hực

-  Bia bọt gì, mùa đông rồi lạnh bỏ mẹ

-  Thì đi uống rượu

-  Lại có chuyện gì à? Hay Huyền nó đuổi ra khỏi nhà

-  Gì, nó mà dám đuổi tao á, quên đi

-  Gớm, ông kễnh bé cái mồm lại dùm tôi. Đợi tao làm xong đã, mày gọi cho thằng Quân đi.

-  Ờ, có cần đón ko tí tao đến công ty đón

-  Ô, nay uống nhầm thuốc à, hay chưa uống đã say, tốt bụng thế.

-  Tiên sư, nghi ngờ lòng tốt của bạn bè, đã thế tự đi đi

-  Thôi, đến đón đi, à này, gọi cho thằng Quân, bảo nó là nếu có đi tạt qua nhà rót ít rượu, tao ko uống rượu ngoài hàng đâu

-  Ờ, thế nhà, tầm 5 rưỡi 6h tao đón.

Nghe giọng thằng Vũ có vẻ đang buồn bực cái chuyện gì đó, không biết là xích mích với Huyền hay chuyện làm ăn. Kể ra cái thằng mà ko có Huyền nó quản thì cũng mệt, hở tí là đi, hở tí là cà phê cà pháo, có lần mải ngồi uống café mà quên đón cả thằng cu Bin. 5giờ chiều, vẫn như mọi khi, tiếng “cạch” quen thuộc lại vang lên, không cần nhìn vẫn biết sau tiếng cạch tầm 5 giây giọng nói đó cất lên

-  Nghỉ đi sếp ơi.

-  Ngồi ghế chơi đi, anh đang dở

-  Anh toàn bảo em chơi 1 mình, chơi với ma à. Nghỉ đi anh

-  Có chuyện gì, nay anh bận rồi, ko đi với em được đâu!

-  Em có rủ anh đi chơi đâu – giọng trầm xuống, chắc bị tôi đọc vị. Cô bé ngồi xuống ghế

Tôi ngẩng lên nhìn thấy cố bé mặt đang bí xị. Nhưng nhìn Trang hôm nay hiền lành lắm, đôi mắt long lanh đang ngước lên nhìn tôi, vài sợi tóc lơ thơ chạm vào môi bỗng dưng làm tôi ngẩn người tầm mấy giây.

-  Không rủ đi chơi thì lên đây làm gì?

-  Thì…lên xem anh thế nào, lên chơi…vậy thôi

-  Anh thì có gì mà xem, rủ thằng Quân đi chơi đi, ko thấy anh 1 đống hồ sơ đây à

-  Đó, e đang đợi anh Quân – Trang nhanh nhảu – e đợi ông í đến đón mà mãi chưa đến

-  Thế à, vậy ngồi đấy chơi tiếp đi. Trật tự đi cho anh làm

-  E không giúp được gì à?

-  Không, ngồi đó là em giúp anh rồi – tôi cười

Không đầy 1 phút sau cái miệng Trang lại lanh lảnh

-  Anh ơi, ngày kia chủ nhật qua nhà em ăn cơm đi

-  Để xem đã

-  Lại để xem, không qua nhà em thì đi chơi với em, được không?

-  Đã nói là để anh xem đã, mà thằng khỉ gió Quân chưa đến rước à, e ngồi mà cứ liến thoắng thế này anh làm sao được?

-  Tại anh í, sao anh ko đồng ý đi, thì e không nói nữa. À mà anh ơi, bác gái khỏe chứ

-  Khỏe

-  Thế bố anh

-  Khỏe

-  Thế còn….

-  Thôi, anh xin em, em có để cho anh làm không đấy?

-  Thì e cố tình không cho anh làm mà, anh ra đây ngồi đi – cười nhăn nhở

-  Không, e độc thoại đi

-  Hỏi đến đâu rồi nhỉ, đang định hỏi ai khỏe không nữa ta – Trang cố tình trêu

-  Sốt ruột quá đi mất, thế giờ e muốn gì nào? – tôi đứng dậy đi ra ghế ngồi đối diện và nhìn thẳng mặt Trang

-  Muốn vậy thôi – cười

-  Là sao

-  Thì muốn anh ra đây ngồi thôi – lại cười – thành công rồi, he he

-  Lắm trò thật đấy

-  Á, ông Quân gọi rồi, thôi e về đã nhé

-  Ừ, ơn giời

-  À, em chưa tha cho anh đâu đấy, em đi đây – Trang vội vàng vơ lấy cái túi rồi chạy tọt ra ngoài

Nửa tiếng sau thằng Vũ gọi điện, tôi thu dọn đống hồ sơ rồi đi xuống. Nó đi con liberty màu xanh ngọc đang đợi bên kia đường, tay vẫy vẫy .

-  Xe dream đâu mà đi xe này, mọi hôm xe này Huyền đi mà

-  Ôi dào, xe kia hỏng, chứ tao thích đi xe số hơn, đi xe này chỉ được cái mã

-  Phét, con 60 triệu phải đi ngon hơn con xe có mười mấy triệu chứ

-  Thôi, lên xe, hỏi nhiều

Tôi leo lên xe, tay vẫn còn đang xách cái cặp đựng laptop, hôm nay trông nó ăn mặc bảnh bao, đầu tóc thì bóng lộn, mùi nước hoa thì thơm cứ phải gọi là dài mấy chục mét vẫn còn đọng lại mùi

-  Mày xịt nước hoa gì mà sao xịt nhiều thế, ngồi cạnh ngửi chua như phân mèo – tôi trêu

-  Bố nhà nó, thằng cu bin, lúc tao xịt xong rồi, vừa đặt lọ nước hoa xuống bàn, nó cầm nó xịt thêm vào người tao 2 phát

-  Mày là bố nó đấy, chửi cái gì – tôi trêu – mà thằng cu này được, giỏi hơn bố rồi

-  Lúc đi, nó cứ đòi đi theo, xong khóc ỏm tỏi lên

-  Sao ko cho nó đi

-  Mày trông được nó không mà bảo cho đi

-  Hơn tuần nay không gặp nó thấy nhớ nhớ

-  Làm mẹ 1 đứa đi rồi cưới sau, tao nói thật đấy

-  Vớ va vớ vẩn, tao việc gì phải làm thế.

Đang đi đường, bỗng nhiên thằng Quân vỗ đùi tôi

-  Kìa, ngon chưa – nó hất hất đầu về phía trước

-  Ngon gì?

-  Nhìn em váy trắng kia kìa, nhìn nó ko biết đâu là đùi, ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) ko biết đâu là váy nữa. Ôi trời ơi – nó xuýt xoa

-  Để ý đường mà đi đi, lắm chuyện

Nó bỗng vụt lên ngang xe con bé mặc váy trắng, từ từ quay sang nhìn, cô bé đó cố tình nhìn đi chỗ khác và không thèm đưa mắt sang nhìn nó 1 lần nào. Cả 1 đoạn, thằng Vũ cứ như vậy, cứ đi sát cô bé mặc váy trắng bịt khẩu trang, bống nhiên nó quay sang nói

-  Người đâu mà trắng thế, ngon vãi cả hàng – vừa nói nó vỗ đẹt vào đùi tôi 1 cái.

Cô bé kia có vẻ hoảng nên cố vít ga nhanh hơn để thoát khỏi tôi và thằng Vũ, tôi thì ngại, chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh thế này, người đi đường thì cứ nhìn 2 thằng bọn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Chắc họ đang nghĩ 2 thằng mất dạy đang trêu con gái nhà người ta.

-  Mày, bô bô cái mồm, không biết ngại à- tôi nói

-  Sợ gì, ngại gì?

-  Thì mày trêu con gái nhà người ta, có vợ có con rồi mà còn làm trò mèo

-  Gớm, đã nghiện lại còn ngại. Chính vì có vợ rồi, nên trêu được. “Chơi” thì mới sợ thì “trêu” thì sợ chó gì.

-  Bố lạy thầy, em xin anh ạ, tao chưa có vợ tao còn chả dám. Nay bất mãn với đời à đâu mà ra đường trêu gái

-  Mất cái gì đâu mà ko trêu, bọn con gái nó chả thích bỏ mẹ ra. Tao có sàm sỡ nó đâu, trêu thôi mà

-  Đi với mày nguy hiểm bỏ mẹ, thôi đi nhanh đi.

Sợ thằng này thật, đâu ra cái kiểu có vợ có con rồi mà còn trêu gái như cái thời thanh niên. Nó hôm nay trông đúng chuẩn thanh niên vừa cứng lại vừa trẻ trâu, thể hiện như đúng rồi. 2 thằng bọn tôi bước đến quán ăn thì đập vào mặt là thằng Quân đang ngồi đăm chiêu, bên cạnh là Trang đang cắm mặt vào cái điện thoại.

-  Ngồi đợi lâu chưa? – thằng Vũ hỏi

-  Mới thôi – Quân nhẹ nhàng

-  Em chào 2 anh

Tôi thì liếc nhìn Trang với anh mắt đầy hoài nghi, cô bé cứ tủm tỉm cười

-  Cười cái gì, rồng không tha cho tôm được 1 lúc nào à

-  Rồng với tôm cái gì – thằng Vũ ngạc nhiên

-  Mày hỏi của nợ của thằng Quân kia kìa. Người gì toàn thấy đi chơi với con trai, 3 thằng con trai 1 mình em ko thấy ngại à?

-  Em thích thế đấy, ai bảo anh cứ đuổi e, giờ e bám cho bằng được, thiếu gì cách. Lêu lêu

-  Mày trả của nợ về nơi sản xuất đi Quân

-  Của nợ của tao đâu, của mày đấy chứ - cười

-  Anh Vũ với anh Quân e chả sợ, còn anh thì để em xử, e đã nói là anh không có thoát được đâu.

Sau màn chào hỏi, tôi gọi đồ ăn và bỏ rượu ra uống, thằng Vũ hôm nay có vẻ trầm tư hơn bình thường, chắc có chuyện, đợi nó ngà ngà tôi mới hỏi

-  Nay có chuyện gì à?

-  Chuyện gì? – nó tỉnh bơ nhưng đôi mắt thao láo nhìn đi chỗ khác là tôi biết

-  Có chuyện gì kể anh em nghe đi – Quân hỏi

-  Kể ra bọn mày cũng chả giúp được

-  Thì cứ kể đi, ko giúp được thì bọn tao bơm cho nó phình to ra nữa, bung bét ra nữa – cười- đùa đấy, nói đi

-  Con vợ tao, hâm, điên, dở người, lại còn dữ như con sư tử nữa. Nó có phải tuổi Dần đâu sao mà… - lắc đầu

-  Hóa ra chuyện vợ chồng à, thế thì mày tâm sự lầm người rồi. I’m so sorry, bọn tao chưa lấy vợ

-  Thôi Tùng, mày đừng trêu nó nữa, không biết là chuyện gì nhưng ông mà chán vợ là không được. Vợ nó có chán mày đâu, nó không chán nó mới kiểm tra kiểm soát, coi như là chuyện thường đi

-  Anh Quân nói đúng đó anh, vợ chồng với nhau ko tránh khỏi va chạm, nhưng còn cu Bin nữa, trẻ con nó thấy bố mẹ lạnh nhạt nó lại hỏi, có gì thì ngồi lại với nhau mà giải quyết, để hôm nào e góp ý với chị ấy

-  Ôi dào, có mà dưa góp í, càng ngày càng thấy con vợ tao nó chua, cũng may là nó chưa “ngoa”. Nó mà ngoa nữa là tao…

-  Mày nói chuyện như xiếc í nhỉ - tôi cười – hóa ra hôm nay bất mãn với đời ra đường trêu gái à

-  Tao mà ko nghĩ đến thằng Bin thì tao bỏ đi vài ngày cho biết mặt

-  Làm như thằng trẻ con ăn vạ không bằng, về nhà làm hòa với vợ đi. Qua đêm nay sóng gió sẽ về với mây ngàn đi – tôi động viên

-  Thế lỗi tại ai – Quân hỏi

-  Thì tại…cả 2, nhưng mà tao chỉ lỡ mồm tư vấn cho khách xong khen nhiệt tình quá, con vợ tao thì nhạy cảm quá đáng. Cũng chỉ vì đồng tiền thôi chứ

-  Thôi ông ạ, gái nó đến mua hàng thì ông bớt cái mồm lại giúp tôi, chả biết có kiếm đc nhiều ko mà cứ mỗi lần như thế cái Huyền nó chả nhảy tanh tách lên. Về xin lỗi vợ đi. Phải lùi 1 bước tiến 2 bước chứ

-  Nghĩ đã- nó bâng quơ

-  Nghĩ cái gì nữa, nhấc mông đi về luôn đi. Em ơi tính tiền – thằng Quân gọi phục vụ

Chúng tôi đứng dậy thanh toán, ra đến cửa Trang nhanh nhảu chạy đến khoác vai tô. Tôi quay sang

-  Gì đấy?

-  Khoác vai, hì hì. Ngày kia nha, sang nhà em

-  Đã lùn rồi còn cố, bỏ cái tay ra đi, mà ngày kia anh bận rồi. Mời Quân đi

-  Đi mà, năn nỉ anh đấy.

-  Đi về đi, Quân nó đang ngồi đợi trong xe rồi kia kìa

-  Anh ko đến là chết với em đấy. – trước khi về còn cố tình bẹo tôi 1 cái vào cánh tay

Tôi lấy xe lai thằng Vũ về, nó có vẻ vẫn còn buồn bực chuyện vợ chồng

-  Nói vậy thôi, vợ chồng với nhau, làm hòa đi. Chả lẽ đợi nó làm hòa

-  Còn lâu, mẹ khỉ, tao chán cái cảnh này lắm rồi, cũng vì vợ vì con chứ vì cái chó gì mà đi đâu nó cũng kiểm tra kiểm soát

-  Biết tính nó thế rồi, thô 9 bỏ làm 15 đi – cười – từ từ mà bảo nó

-  Nốt lần này, nó mà ko biết điều, lần sau tao cho biết mặt

-  Rồi, bình tĩnh đi, đàng hoàng thì sợ đếch gì, nhưng mà mày ko được như hôm nay đâu. Ra đường trêu nhầm gái giang hồ khéo lại ăn chém đấy

-  Ôi dào, lo hão. Đi nhanh đi, tao buồn ngủ rồi

Đưa thằng Vũ về xong tôi bắt taxi về nhà, cả ngày cũng nhiều việc nên hơi mệt. Mở cửa ra vào trong bếp để lấy nước uống thì bất ngờ bóng dáng quen thuộc ấy hiện lên. Cô ấy đang lúi húi rửa bát

-  Ơ…

-  Anh về rồi đấy à?

-  E qua bao giờ đấy?

-  E vừa sang thôi, e gọi anh không được, rồi gọi cho anh Quân. Anh í bảo anh đưa anh Vũ về

-  Ừ, chắc máy anh hết pin.

Tôi tiến lại vòng tay qua eo cô ấy, mái tóc bồng bềnh hôm nay để xõa, tôi đặt cằm lên đôi vai gầy để tận hưởng mùi hương phảng phất bay ra từ tóc.

-  Anh nhớ em – tôi thì thầm

-  Nhớ mà ngày nào cũng gọi cho em chỉ có 1 lần, em chẳng tin

-  Thì anh bận mà,còn tôi nay thằng Vũ nó kéo anh đi đấy chứ

-  E biết mà, thế nên e mới không gọi, chị Huyền tối tâm sự với em rồi

-  Thế hả, vợ chồng nó lại va chạm, thằng cu hôm nay có vẻ cay cú lắm

-  E cũng nói với chị Huyền rồi, cũng khuyên bảo chị ấy, chứ kiểm soát anh Vũ quá lại ko hay. Anh đi ra đi, để em rửa nốt đống bát

-  Kệ, mấy ngày chẳng được ôm, để anh ôm tí nữa đi, e ko được ôm anh nên đuổi anh đi chứ gì – tôi trêu

-  E chả thèm – cười

Tôi bất ngờ buông Linh Nga ra rồi nhảy tót lên bàn bếp ngồi nhìn rồi chống 2 tay dưới cằm

-  Em

-  Gì anh?

-  Hay mình sinh em bé đi, cưới sau

-  Ôi trời, anh bị làm sao thế? Anh say à – cười lớn

-  Không, thật mà – tôi cố tỏ vẻ ngây thơ

-  Đừng dụ dỗ em, hôm nay định lấy cớ đi uống rượu về phải không – lườm

-  Anh thèm cho con ăn sữa lắm rồi

-  Anh có sữa đâu mà cho con ăn – cười

-  Ý anh là…cho con bú bình í, hề - gãi đầu

-  Hừm, nghi lắm. Bố em mà cho sinh cháu trước khi cưới chắc em chết đi sống dậy mất

-  Tự nhiên anh thích có con lắm í

-  Em cũng thích – mắt sáng lên

-  Hay là ….

-  Suỵt – tay Linh Nga còn đầy xà phòng rửa bát đưa lên bịt miệng tôi. Rồi dường như nhận thấy việc vừa làm không ổn cô ấy vội vàng lấy cánh tay bên dưới khuỷu lau miệng cho tôi – ôi chết, em xin lỗi, ko cố tình. Tại anh cứ….

-  Hề, e suy nghĩ đi nha, sinh cho anh 1 đứa nha

-  Khooongggggggggggg. Không đâu!

Đến chủ nhật, ngày hôm đó tôi cùng Linh Nga đi chơi, lượn lờ phố phường, đưa cô ấy đi chụp ảnh, đi ăn uống rồi xem phim. Và như mọi lần, vì điều hòa trong rạp mát quá nên tôi cũng làm được 1 giấc ngon lành. Lâu rồi, vì công việc nên chúng tôi không có thời gian dành cho nhau, cho nên 1 ngày bên nhau như vậy thật sự rất đáng quý. Tối đó tôi với Linh Nga đang ăn ở tiệm thì có điện thoại của Quân

-  Mày đang ở đâu thế?

-  Đang đi ăn với Linh Nga

-  Mày ko qua nhà Trang à?

-  Có chuyện gì đấy, tao bảo hôm nay tao bận mà!

-  Hôm nay sinh nhật Trang, mày không nhớ à?


-  Gì hả, hôm nay á?

-  Ờ, mày không nhớ à?

-  Bỏ mẹ rồi, thế mày đang ở đâu?

-  Tao đang ở nhà Trang. Mọi người vừa ngồi ăn cơm, con bé nó cứ ngóng mày mãi đấy.

-  Ừ, xong việc đã nhé. Có gì tao alo.

Tôi cúp máy, nhìn sang Linh Nga, dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt cô ấy!

-  Có chuyện gì thế anh

-  Quân nó gọi điện, có việc nên lát nữa không đưa e đi chơi được rồi

-  Việc gì thế ạ?

-  À…cái đống bản vẽ…bên chỗ nó làm có vấn đề, mà anh là người thẩm định nên anh phải coi lại, mai phải giao sớm. Mà e ăn đi.

-  Vâng, anh đưa e đi chơi cả ngày hôm nay rồi còn gì. Nếu vội quá thì anh đi về trước lo việc đi, chút e bắt taxi về cũng đc.

-  Đùa, không được, cứ ăn uống xong rồi anh đưa e về, đằng nào cũng muộn rồi. Trời đánh tránh miếng ăn

-  Thế thì ăn nhanh thôi anh. Hôm nay đi cả ngày anh có mệt lắm không?

-  Cái đó anh phải hỏi e mới đúng – cười

-  Đi với anh thì làm sao mà mệt được. – cười tươi

-  Thế đi với anh cả đời có mệt không?

-  Hông luôn, hì!

-  Sau này e muốn đi trăng mật ở đâu?

-  Anh lạ thật, chưa cầu hôn người ta đã nghĩ đến chuyện đi trăng mật

-  Hề, cái này….-gãi đầu- nhưng cầu hôn dễ ợt

-  Anh cầu hôn ai chưa mà anh nói dễ - bắt đầu xoắn

-  Chưa, anh nghĩ là sẽ dễ thôi, dễ như yêu em ấy

-  Thì tất nhiên phải yêu thì người ta mới cầu hôn đối phương chứ.

-  Ờ nhỉ, thôi để hôm nào anh làm thử cho em xem

-  Trời, vậy hóa ra anh cầu hôn thử với em, xong anh đi cầu hôn cô khác à – bụm miệng cười

-  À….nhầm , hề hề. Anh nghĩ nếu cầu hôn không chuẩn bài nhưng mà cứ thật lòng người ta vẫn đồng ý thôi. Em có đồng ý không

Cô ấy nở nụ cười, đầu thì gật rồi lắc, lắc xong lại gật nhìn yêu chết đi được.

-  Tóm lại là dư nào?

-  Thì bao giờ anh làm thật e mới trả lời chứ

-  Thôi được rồi, e đợi đấy.

-  Lúc nào e chẳng đợi anh – lẩm nhẩm trong miệng

Nói xong câu đó tôi đơ người ra mấy giây. Có những khi tôi cảm nhận tình yêu của cô ấy dành cho tôi nó lớn lao lắm, dù nó không hiện rõ nhưng vẫn thấp thoáng trong suy nghĩ của tôi, quanh quẩn đâu đây. Cô ấy hẳn đã trải qua những ngày không có tôi, vẫn mong muốn 1 điều gì đó ở tôi, một điều gì đó to tát hơn là cuộc nói chuyện về lời cầu hôn vừa rồi. Cô ấy sẽ đợi, sẽ chờ đến lúc đó chứ?

Rời quán ăn lúc 8 rưỡi tối, tôi đưa Linh Nga về nhà trọ. Tôi không để Linh Nga biết là tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật Trang, sợ cô ấy lại nghĩ ngợi. Trên đường đi Linh Nga có nói

-  Giá như tuần nào anh cũng đưa e đi chơi thế này thì thích nhỉ - lấy tay ôm vòng qua cái bụng bia của tôi

-  Sao e không nói rằng “tuần nào anh cũng đưa e đi thế này nhé” mà lại nói giá như!

-  Anh bận mà – tay xoa xoa cái bụng béo

-  Thế từ nay khi nào e thích đi chơi thì cứ nói, anh sẽ sắp xếp thời gian đưa e đi. E là người yêu anh cơ mà, có phải bà hàng xóm đâu! – tôi buông 1 tay lái xe nắm lấy tay cô ấy

-  E cũng bận, anh cũng bận, hầu như chẳng có ngày nghỉ, cửa hàng để đó thì cho nhân viên trông thì e lại không yên tâm. Vả lại e nghĩ đi chơi nhiều cũng chán, thỉnh thoảng anh đưa e đi thế này lại hay, để e còn thèm đi chơi nữa chứ. Hì – Linh Nga dựa cằm vào vai tôi

-  Ừ, mà dạo này tình hình hàng quán thế nào hả e.

-  Cũng được anh ạ, à mà anh ơi…

-  Sao thế em?

-  Mẹ hôm qua gọi cho e, nói là sang tuần về nhà, bố mẹ có chuyện muốn bàn. Anh về với em được không?

-  Thế mẹ có nói cụ thể là bàn chuyện gì không?

-  E cũng chẳng biết, nhưng thấy mẹ có hỏi chuyện chúng mình

-  E nói với mẹ sao?

-  E bảo là vẫn yêu nhau bình thường thôi mà, hì.

-  Vậy e định bao giờ về?

-  Cuối tuần sau anh ạ

-  Rồi, để anh bố trí về với em, yên tâm đi- tôi nắm chặt lấy tay cô ấy

Để Linh Nga về nhà tôi vội vàng phi xe đi, tôi định đến nhà Trang, nhưng tặng cô bé cái gì bây giờ? Không ngờ là tôi lại sơ ý như vậy, chắc Trang buồn lắm. Tôi liền alo cho Quân

-  Tao nghe này, không đến à?

-  Chắc không, có ai đứng cạnh mày không đấy?

-  Không, tao ra ngoài nghe điện thoại mà, ủa sao mà ko đến

-  Chả biết nữa, đang tính, mà mọi người ăn xong chưa? Hôm nay có đông người không?

-  Toàn người nhà thôi, bạn bè Trang thì có 1, 2 đứa.

-  Ừ, mày cứ ở đó đi nhé

-  Thằng hâm này, ko đến thật à, tao thấy con bé buồn lắm đấy.

-  Con bé không sao đâu, thế nha.

-  Thằng dở hơi….$%&*& - nó lải nhải trong điện thoại khi tôi cúp máy

Nếu tôi đến, chắc chắn Trang sẽ rất vui. Đến giờ này chưa phải là muộn, nhưng tôi muốn làm 1 cái gì đó trong ngày sinh nhật của Trang, không phải là sự im lặng, thay vào đó là 1 món quà ý nghĩa về mặt tinh thần. Về đến nhà khoảng 9 giờ hơn, vì đi cả ngày nên người ngợm cũng hơi bẩn nên đi tắm cho sảng khoái. Dẫu sao muộn thì cũng đã muộn rồi. Tắm xong thì 9 rưỡi, ngồi xem tivi đến 10 giờ tôi alo cho thằng Quân tiếp

-  Về chưa?

-  Giờ về đây? Mà không đến thì gọi gì nhiều thế

-  Biết vậy thôi, mà này, có ai hỏi gì tao không?

-  Có, 2 bác hỏi thôi

-  Mày trả lời sao?

-  Thì tao bảo mày bận

-  Trang có nói gì không?

-  Không, con bé thấy nhắc đến mày cái buồn thiu, chả nói gì.

-  Ờ. Ở đó tàn hẳn tiệc rồi chứ

-  Tàn rồi, thôi đang đi đường, tí về nhà nói sau nhé

Đặt máy xuống bàn, nhìn cái điện thoại 1 lúc, tôi quyết định gọi cho Trang. Gọi lần thứ nhất máy đổ chuông nhưng không ai nghe máy, lần thứ 2 cũng vậy. Gọi lần thứ 3 thì….

-  Alo ạ

-  E đang làm gì đấy?

-  E đang ở nhà thôi. Có chuyện gì vậy anh

-  Rảnh không?

-  Làm gì ạ

-  Đi với anh có tí việc

-  Việc gì thế, mà giờ 10 giờ hơn rồi, e sợ bố mẹ không cho đi

-  Mặc quần áo đi, 15 phút nữa anh đến đón, anh xin bố mẹ cho.

-  Vâng

Tôi thừa nhận ra tâm trạng đang buồn qua giọng nói ngập ngừng, lo lắng của Trang. Vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đi, ko quên cầm theo hộp quà mà đã mua cho Trang từ lâu lắm rồi nhưng chưa có dịp tặng.Trên đường đi tôi ghé qua cửa hàng bánh ngọt mua 1 cái bánh nho nhỏ để vừa trong cốp xe. Đến nhà Trang thì thấy cổng mở, tôi vào thấy 2 bác đang ngồi ở phòng khách, thấy tôi 2 bác niềm nở

-  Tùng à cháu, vào đây

-  Vâng, cháu chào 2 bác. Trang đâu bác?

-  Nó lên phòng rồi, để bác gọi. Trang ơi, anh Tùng đến này – mẹ Trang gọi to

-  Quân lúc nãy nó bảo cháu có việc bận, không đến được cơ mà – bác trai hỏi

-  Cháu cũng vừa mới xong thôi, à bác ơi, lát cháu xin phép đưa Trang đi vòng vòng tí ạ

-  Ừ, 2 đứa cứ đi đi, khi nào về gọi chị giúp việc mở cửa cho. Mà bác hỏi nhỏ tí, 2 đứa đang giận nhau à – mẹ Trang thì thầm

-  Dạ, tại cháu….

-  Thôi ko sao, tính nó bác biết mà – bác trai ngồi cạnh vỗ vai tôi động viên

Trang xuất hiện , cô bé mặc chiếc váy màu xanh, bên ngoài khoác chiếc áo lông, tóc để xõa chứ ko cột lên như mọi khi. Khuôn mặt thoáng buồn lững thững bước từ trên cầu thang xuống. Tôi liền đứng dậy

-  Cháu xin phép bác cho cháu với Trang

-  Cứ đi đi – bác gái vẫy tay ra hiệu

-  Con đi lát con về - Trang xin phép

Ra đến cửa tôi hỏi

-  Đi xe em hay đi….

-  E ko sang chảnh đến mức như thế đâu, đi xe anh đi. – điệu bộ có vẻ đang giận

Tôi đưa Trang đi lên hồ Tây, cô bé ôm lấy eo tôi, nhưng cảm giác chỉ là có người ngồi sau, khoảng cách cũng xa hơn mọi lần, ko vồn vã, không nhí nhảnh như tôi thường thấy, không khí trầm lặng hẳn xuống

-  Anh đưa e đi đâu đấy

-  Đi lượn lung tung thôi

-  Anh hôm nay có chuyện gì buồn à?

-  Không?

-  Thế sao…

-  Không sao cả.

Tôi đưa Trang đến quán café ven hồ vẫn ngồi, Trang ra ghế ngồi trước, còn tôi lụi hụi mở cốp lấy bánh và hộp quà nhỏ. Nhẹ nhàng bước đến nghe thấy tiếng thở dài của cô bé, đôi mắt đang hướng ra hồ, gió thổi vài sợi tóc bay bay, quyện vào mùi nước hoa. Hôm nay cô bé xinh lắm, nhưng có vẻ buồn. Tôi đặt cái bánh xuống bàn. Trang quay lại

-  Gì thế anh?

Tôi lặng lẽ lấy 1 cây nến châm lửa đốt, vì gió hơi to nên tôi phải lấy tay che 1 lúc

-  Bánh sinh nhật đó

-  E tưởng anh…

Tôi mỉm cười

-  E thổi nến rồi ước đi

Trang rưng rưng nhìn tôi, 1 giọt nước mắt tràn ra bên khóe mắt

-  Thổi nến đi em, anh xin lỗi

-  Anh có biết là…- khóc

-  Thổi nến rồi ước đi – tôi đưa tay lau giọt nước mắt đang chảy trên má cô bé

Trang thổi nến và chắp tay ước, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

-  Anh xin lỗi vì hôm nay ko đến sinh nhật e sớm hơn, xin lỗi vì làm e chờ đợi. Anh biết là

-  Anh thì biết cái gì ... – Trang òa khóc

Phản ứng của Trang làm tôi bối rối, đúng là tôi vô tâm vì đã không để ý 1 chút nào, tôi cũng ko lí do gì để biện minh cho suy nghĩ và hành động của bản thân. Lúc nào tôi cũng mong những người xung quanh thông cảm, chắc tôi quá đáng lắm.

-  Nín đi, anh…

-  Em biết anh bận, e cũng không đòi hỏi, nhưng 1 cuộc điện thoại với anh khó đến thế sao?

-  Thật ra, anh muốn đến sớm hơn, nhưng anh ko muốn đến lúc mọi người đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho em. Dù gì với anh, e vẫn là 1 con người đặc biệt, anh đưa e ra đây cũng có lí do của anh. Anh muốn dự sinh nhật riêng với em, muốn đưa e đi vòng vòng, và muốn chuộc lỗi vì đã làm e đợi cả ngày hôm nay!

Trang vẫn không nói gì cả

-  Anh không biết mua cái gì, tính anh khô khan e cũng biết rồi, anh chỉ mua được chiếc bánh nho nhỏ bằng bàn tay này , anh cũng ko phải con người lãng mạn nên anh ko mua hoa. Cũng không phải nhà giàu nên quần áo, trang sức, túi xách , bởi những thứ đó e có nhiều lắm rồi. – tôi rút từ trong túi ra bọc quà nho nhỏ- Anh có mua thứ này lâu lắm rồi, nhưng anh chưa có cơ hội tặng em, thật sự nó là cả tấm lòng của anh, giá trị nó không lớn, trông nó cũng không cầu kì lắm. – tôi cầm lấy tay Trang và đặt món quà vào tay cô bé – Em mở đi

Trang vẫn ngồi đó, vẫn chăm chú nghe từng lời tôi nói, vội vàng lấy tay quệt nước mắt, cô bé từ tốn mở món quà mà tôi đưa.

-  E thử đi

-  Thôi để về nhà e thử, e cảm ơn

Thứ mà tôi tặng Trang đó là 1 cái trâm cài tóc, hi vọng nó hợp với cô bé

-  Đừng buồn nữa nhé, nó sẽ hợp với e lắm đó

-  Hi vọng là thế.

-  Hôm nay sinh nhật e, sinh nhật là phải thế này – tôi lấy tay quệt 1 miếng bánh kem dài lên má cô bé rồi cười

Trang cũng tủm tỉm cười theo

-  Em chưa tha cho anh đâu – vừa nói cô bé quệt lại miếng bánh đúng 1 đường vòng theo ria mép lên mặt tôi

-  Công nhận ăn kiểu này ngon – tôi liếm miếng bánh ngon lành

Dần dần Trang cười trở lại, chắc tâm trạng cô bé cũng vui hơn khi nãy

-  Hôm nay lúc ở nhà sinh nhật, có đông vui ko e?

-  Cũng đông nhưng mà…thiếu người yêu

-  Ơ, thiếu gì người yêu e, bố này, mẹ này. Quâ….

-  Không phải, thiếu người em yêu

Tôi lảng đi chuyện khác và không đề cập gì đến chuyện đó nữa, tôi và cô bé nhìn nhau, dường như Trang cũng biết ý nên không nói nữa

-  Chẳng ai như anh, 10 giờ đêm còn kéo em đi

-  Vậy mới là anh, vì nếu là người khác thì bố mẹ không cho e đi đâu. Vả lại anh nghĩ là những giây phút đầu tiên và những giây phút cuối cùng thường thì sẽ nằm trong kí ức của bản thân mình lâu hơn. Cho nên anh nghĩ e sẽ nhớ lâu hơn, biết đâu sang năm anh lại kéo e đi lúc 12 giờ thì sao

-  Nói là làm đó nha.

-  Hề hề - gãi đầu

Ngồi 1 lát nữa rồi tôi đưa Trang về, ngồi sau tôi trang thì thầm

-  Anh có biết tặng trâm cho con gái cài tóc là có ý nghĩa gì không?

-  Không! Hôm trước anh đi mua đồ thấy nó đẹp nên mua cho e thôi.

-  Anh về tìm hiểu đi.

-  Là sao? Ko tặng được à?

-  Tặng được

-  Thế e nói xem có ý nghĩa gì.

-  E đã nói anh về tìm hiểu đi, có ý nghĩa của nó đấy.

-  Ờ

Thật tình nhìn nó đẹp nên tôi mới mua cho cô bé, chứ chẳng biết ý nghĩa của nó là gì cả. Về đến nhà tôi tìm hiểu thì hóa ra món quà này đã từng là lễ vật của nhà trai đưa sang nhà gái của 1 vài dân tộc . Hơi giật mình nhớ lại khi tôi nói Trang cài thử lên mà cô bé không làm theo. Mà thôi, cứ nghĩ là 1 món đồ trang sức đi, không biết nên chắc không sao. Tôi hơi bối rối khi lỡ tặng nó cho Trang. Haizz! Giờ mà không thở dài thì chẳng lẽ đòi lại quà?

Thấy tôi về thằng Quân hỏi

-  Thằng điên, đi đâu mà giờ mới về

-  Chơi

-  Không đến sinh nhật Trang thật à?

-  Không!

-  Mày đúng là…con bé nó mong mày như thế, sinh nhật mày nó lủi thủi đến tặng quà mày rồi về, mày không biết nghĩ à. Hay mày thành thằng vô cảm rồi

-  Yên tao ngồi nghỉ tí mày – tôi đặt lưng xuống ghế salon

-  Yên cái đầu mày, không yêu thì cũng phải làm cho trọn nghĩa trọn tình, đàn ông đàn ang như mày sau này có vợ vào thì lo được cho ai

-  Ơ thằng này hôm nay mày thổi tù và hơi bị nhiều rồi đấy.

-  Nghĩ tốt cho mày tao mới nói, còn ko tao nói làm gì – nó lại lải nhải

-  Vâng, em xin anh, em vô cảm rồi, anh để cho em thở cái đã ạ - tôi chắp tay lạy

-  Mày điên điên khùng khùng từ bao giờ thế hả Tùng

-  Vâng, em điên, anh ngồi xuống đi em giải thích cho ạ

-  Còn cái gì mà nói nữa, có mỗi cái chuyện sinh nhật, mua 1 món quà nho nhỏ cho con bé mà cũng không làm được, tao alo cho mày từ sớm cơ mà, mày đi đâu từ lúc đó đến giờ

-  Thì đưa Linh Nga về, xong về nhà tắm, rồi đi chơi

-  Chơi đ*o gì mà chơi lắm thế

-  Mày hôm nay hơi bị hot đấy

-  Hot cái đầu mày í

-  Ý tao bảo là nóng, nóng tính ấy, hơi lạ nha. Ngồi im vểnh mồm lên nghe tao nói, chưa gì đã phủ đầu tao rồi

-  Sao?

-  Tao không đến dự sinh nhật ở nhà Trang, nhưng vừa dẫn con bé đi vòng vòng, làm 1 cái sinh nhật nho nhỏ cho con bé rồi. Có bánh, có nến có quà, đủ cả rồi

-  Thế thằng nào vừa nói không đến sinh nhật con bé

-  Ừ thì tao có đến dự đâu, tao đưa Trang đi thôi mà – cười

-  Mày… chỉ được cái lắm chuyện, vòng vo tam quốc.

-  Sao, thế yên tâm chưa? Anh chửi em nữa đi anh

-  Đi ngủ- nó lên giọng rồi lững thững đi vào phòng

Tôi ngồi ngoài phòng khách vắt tay lên trán. Cũng ngẫm cái sự đời, ngẫm nhiều quá rồi nên bây giờ cũng mệt mỏi lắm. Cuộc sống mà, có nơi nào êm ấm mãi đâu, sóng gió rồi cũng sẽ giăng như mạng nhện, ta phải gỡ từng nút một, từng chút một. Nếu bỏ mặc hoặc nản lòng thì những nút thắt đó sẽ siết cuộc sống của bạn ngày càng ngạt thở. Với tôi tình yêu chỉ có 1, nhưng tình nghĩa thì có nhiều lắm. Sống sao để trọn vẹn đôi đường rất khó, nhưng không phải ko làm được, tôi vẫn tin những gì tôi làm là đúng, vẫn tin một ngày những yêu thương nó sẽ được đặt đúng chỗ của nó.

Sau đó vài ngày, 1 buổi trưa thằng Nhật alo cho tôi

-  Alo anh à

-  Gì đấy

-  Có chuyện gấp anh ơi, anh đến đây đi.

-  Chuyện gì?

-  Anh ra cái quán… ở gần cơ quan anh đi, cái quán mọi hôm mà anh hay ăn trưa ấy, ra nhanh đi

-  Nói có chuyện gì?

-  Chị Trang với chị Quỳnh Nga đang…

-  Bỏ mẹ… ở yên đó, anh ra luôn

Tôi vội vàng đứng dậy vơ lấy cái điện thoại rồi vụt ra khỏi phòng.

Đọc tiếp: [Truyện Teen] YÊU NGƯỜI CÙNG TÊN - Phần 36
Home » Truyện » Truyện Teen » [Truyện Teen] YÊU NGƯỜI CÙNG TÊN
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM