XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chap 28

Sáng hôm sau dậy sớm để kịp chuyến xe khách. VSCN xong xuôi, nó chỉnh đốn lại đồ đạc, những gì cần mang theo thì nó mang, những gì không cần thì nó để lại... Cây guitar của nó cũng nằm trong số đó.

Bước xuống đường phố vắng tanh buổi sớm của HN, thời tiết hơi se lạnh, cảm giác thu đã chớm lắm rồi.. Cái không khí đó khiến nó thấy thoải mái.. Bầu trời hơi le lói ánh mặt chơi của bình minh, chỉ khoảng một tiếng nữa thôi nơi đây sẽ trái ngược hẳn so với lúc này, sẽ ồn ào và náo nhiệt hơn.. Hàng cây trên vỉa hè khẽ đung đưa theo từng làn gió nhẹ.. Khẽ hít một hơi thật sâu để tận hưởng cái không khí hiếm có này của HN.. Sau đó nó đi kiếm xe ôm.. Cũng chẳng khó khăn gì, khi những người làm nghề này dường như chở khách 24/24 vậy.. Cũng phải thôi, ai chả vì cuộc sống, không ai muốn mình khổ cả và nó cũng vậy.. Đeo cái balo, rồi chèo lên chiếc xe wave cũ của một bác xe ôm có vẻ đứng tuổi.. Nó đọc bác nghe tên cái bến xe nó muốn đến, để bác chạy.. Chỉ Tầm mười phút là đến nơi vì đường vắng nên phóng nhanh  Trả tiền cho bác xong, nó ngồi đợi.. Cho đến khi chiếc xe khách đến.

Ngồi trên tuyến xe khách về quê. Như một thói quen sau khi soát vé, nó chọn cho mình cái ghế cuối xe, nơi mà ít ai muốn ngồi, thật sự mà nói thì cái bệnh say xe muôn thủa của nó khiến nó cần một nơi thoáng, dù cả ở trên xe.. Nếu không muốn phun ra bất kì lúc nào 

Ngồi được Tầm nửa tiếng người cũng đã bắt đầu nôn nao rồi, mà quên mất, hôm qua có bỏ quả chanh vô balo để chống say mà, nó mang ra giữ vào mũi ngửi... Cái bài thuốc này của nhỏ Chi hiệu nghiệm gớm.. Tuy không giúp nó khỏi luôn, nhưng ít ra cũng tạo cho nó cái múi the the chua chua để thoát khỏi cái không khí bí bách trên chiếc xe để quá tải người là người này.. Mà cũng khổ thật, mỗi lần xe xóc hay dừng lại là lúc nó suýt phun..  may mà kiềm chế được, không thì bẩn xe người ta.

Ngó cái đồng hồ cũ đeo tay của nó, thế mà cũng gần 2 tiếng rồi, sắp về đến quê nhà rồi... Lúc đi lần đầu thì thấy lâu, đi lần sau lại cảm thấy mau về, lạ thật @@. Mà cũng không biết quê mình giờ sao nhỉ, đẹp hơn không?? Cái đợt nó đi là xã cũng có nhiều chính sách tốt, nhưng chưa kịp thực hiện nó xem, sau mấy tháng không biết thêm gì không đây?...

Chiếc xe đi một lúc lâu nữa rồi dừng hẳn lại trước khi xóc một cú trời giáng.. Suýt phun cháo ở bụng ra, mẹ bố thằng tài xế không biết nhìn đường  Đến quê rồi chăng, suốt thời gian ở trên xe nó cũng chả thèm hé mắt ra cửa sổ để nhìn đường như trước.. Rút kinh nghiệm rồi, thành ra cũng không biết đã đến nơi chưa, mà lão tài xế cho dừng xe lại, một vài vị khách đang xuống..Nhoài người lên thì thấy luôn cổng trường cấp hai TT qua chiếc của sổ, đến quê rồi.. Đúng lúc, khách trên xe xuống xong hết..

_ Ấy ấy còn cháu mà đừng đóng cửa vội.. Nó cầm lấy chiếc balo vội rảo bước trên phía cửa ra vào của xe, đi qua thì thấy thằng soát vé đang giữ cửa nhìn nó có vẻ khó chịu..- Ông chọc cho lòi mắt ra chứ ở đó mà nhìn 

Xuống khỏi xe thì cứ như được sống lại vậy, sảng khoái thật.. Cơ mà vẫn hơi nôn nao và choáng.. Nó ngồi vào một quán cóc gần cổng trường, gọi một chai nước... Khoáng. Uống rồi súc miệng, trả lời những câu hỏi han của cụ già chủ quán.. Lúc sau thấy có vẻ đỡ thì nó trả tiền xong đi về... Trường này cách nhà nó cũng không xa lắm khoảng 1,5 km thì phải.. Thôi thì đi bộ về, tranh thủ ngắm quê luôn... Mà ở nhà cũng có ai biết nó về đâu.. Sự bất ngờ luôn tạo lên sự thú vị mà 

Đi men theo con đường đất mà chưa được rải nhựa.. Từng căn nhà san sát nhau, mỗi nhà lại có một gian hàng của riêng họ.. Quê nó là thế, luôn có những buổi họp chợ sáng và chiều.. Sáng thì ở chợ này, chiều lại chợ xóm bên.. Giờ vẫn chưa muộn, thành ra vẫn còn phiên chợ.. Qua khu trợ là những bãi đất ruộng trải dài, lúa ngô, rồi rau.. Nông thôn chỉ thế thôi.. Công nhận, gần trưa mà cái không khí ở đây vẫn như là của một ngày mới, khác hẳn trên HN.. Mà ngoài khu chợ ra thì ở đây cũng chả còn nơi nào mà ồn ào nữa.. Vui thật.

Qua cánh đồng thì đến xóm nó, cái ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, nhưng sống gần được hai mươi năm rồi thì làm sao nó có thể lạc được.. Dừng chân trước căn nhà cấp bốn nhỏ của nó.. Dường như chỉ muốn lao vào mà nói với bố mẹ rằng " Con về rồi đây ! "

Nhưng mà nghĩ lại tầm này, bố mẹ đi làm chứ đâu ở nhà mà vào chào... Nhớ bố mẹ quá, chưa bao giờ nó xa gia đình quá ba ngày chứ đừng nói gì hai tháng.. Mở cánh cổng nhà bằng gỗ đan ra, nó bước vô mảnh sân nhà nó mà tự nhủ, khi nào có tiền nó sẽ sửa lại..thay thế cái cửa này bằng một cái cửa khác chắc chắn hơn, để thế này thì trộm vào khuân hết @@.

Đang đứng, nhìn lại ngôi nhà thì một cái bóng trong vườn bỗng vụt ra..

_ Gâu..! Gâu!..-A đây rồi, con milu..con chó mà nó nuôi từ lúc dứt mẹ..giờ sao to vậy trời.. Đi lâu thế mà nó cũng nhớ mình, cứ quán quít bên chân mà liếm liếm.. Vui thật, nhớ trước kia nhà nghèo... Đi đường bắt được hai nghìn sung sướng mua được quả trứng về làm để ăn.. Thấy tội con milu còn bé nên chia vào cái bát nó một nửa.. Con này nó rất khôn vì người cho ăn thường là nó. Lên chỉ cần huýt sáo miệng cái là ở đâu nó cũng chạy về.. Gãi gãi cái đầu con milu .. Con này cứ dúi cái đầu vào tay nó mà quẫy đuôi lia lịa..

_ Ai đấy!-Bố ở trong nhà đi ra, quái nhỉ tưởng ông tầm này đi làm đồng rồi, cơ mà thật vui khi được gặp bố.

_ Dạ bố..

_Ơ thằng M, mày về lúc nào? Mà sao lại về thế này, vào nhà..

_ Vâng..

Vào nhà thì trông có vẻ khá hơn trước, để tý hỏi bố sau vậy

_ Trường con được nghỉ lên con về một tuần chơi..

_Uhm, về là tốt rồi, cũng hai tháng rồi còn gì nữa..

Bố nó luôn vậy, bình tĩnh trong mọi tình huống, không tỏ ra gì nhiều ngoài ngạc nhiên..nhưng nó biết niềm vui đang hiện hữu trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.

_Mẹ con đâu? Anh D nữa?

_Mẹ mày ngoài chợ bán hàng ý, còn thằng D đi làm ngoài xưởng rồi, nhờ cái chính sách hộ nghèo với cả thằng D cũng đi làm nên, nhà mình cũng khá hơn con ạ.

_ Dạ vâng, mà bố không ra đồng ạ?

_Mày lú rồi à, tháng mười rồi còn ra làm gì nữa, gặt xong hết rồi, được mùa nên tết năm nay không lo gì nữa haha.. Thôi vào nấu cơm đi..

_Con vừa về mà, bố nấu hộ con..- chán thật, vừa về đã bị bố sai 

_ Tao vả cho phát giờ, tao sai mày để mày sai lại thế hả..-Hú hồn thôi xuống thổi cơm.

Lọ mọ xuống cái bếp kiềng, tìm xoong để nấu cơm, ít ra thì thùng gạo nhà nó cũng đầy.. Vo gạo xong, đặt lên bếp nhóm lửa mà thổi.. Thổi hộc cả mồm thì nó mới lên lửa cho, mà ho sặc sụa vì dính khói do củi ướt.. Con milu thì ở ngoài bếp cứ vẫy đuôi như vui vì thấy cảnh này.. Ông lại cho bó rơm với mẻ riềng bây giờ chứ lị 

Được lúc sau cơm chín, thì mẹ cũng về.. Nhìn thấy nó mà mẹ ngạc nhiên, đánh rơi cả bó rau mà vào hỏi han..

_ Sao mày đang đi học lại về thế này?

_ Mà mày gầy thế hả con? Khổ, lên đấy trong như cái khung xương thế này?- Mẹ ơi, có khi mẹ còn gầy hơn con đấy..nhìn bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh của mẹ mà nó suýt khóc, thương mẹ quá, cả đời mẹ chưa bao giờ qua được 40 cân, ấy vậy mà luôn thồ cái xe đạp cà tàng hàng lặng trĩu hàng hóa, chỉ vì gia đình bố nó, anh em nó.

Đỡ cho mẹ cái xe xuống rồi, kể chuyện với mẹ, mẹ cũng hiểu lên xuống làm rau với tráng mấy quả trứng rồi đi ăn cơm. Anh nó chiều mới về. Nhìn mâm cơm đĩa trứng, đĩa rau, bát canh mà sao thấy sang lạ thường.. Chả như trước kia, đậu phụ luộc mới lạc rang muối.. Canh thì là nước sôi, ấy thế mà đói mờ mắt vẫn phải ăn.. Và những thức ăn đó đã nuôi sống nó được đến bây giờ.. Ăn cơm thì cũng không có việc gì ngoài việc nó thưa với bố mẹ là đi làm và không ở với anh Cương nữa? Bố mẹ hỏi thì nó giải thích là trường mới chuyển cơ sở ra chỗ khác phải ở trọ, cả nhà nó là gia đình lao động nên cũng ủng hộ chuyện nó đi làm. Ăn cơm xong thì rửa bát, mà mẹ cứ hỏi han suốt, mẹ thương nó lắm, thương hơn cả anh nó. Vì nó giống mẹ hơn, ở cả làn da trắng bóc lẫn dáng người nhỏ, có thể vì lẽ này lên bố mới mê mẹ  Rửa xong rồi đi ngủ. Để chiều còn đi thăm mộ chị.

( Chap sau tôi sẽ viết về chị của tôi, chỉ là quen biết nhưng tôi sẽ coi đó là chị ruột tôi... Một cô gái đáng thương, cuộc sống quá bất công với chị... Nếu ai tin và đồng cảm, xin hãy nói những điều tốt và an ủi, có thể chị sẽ biết.. Còn nếu ai không tin thì xin đừng nói gì cả, vì thật sự, mất chị tôi cũng nhận thêm một vết khuyết trong tim mình rồi.. Tôi không muốn phải nghe những lời xúc phạm đến chị từ bất kì một ai ).


Chap 29

Ngủ dậy, vào trong WC rửa mặt cho tỉnh ngủ, mặc một bộ quần áo nó coi là lịch sự nhất, cái áo sơ mi với chiếc quần jean cũ.. Chải chuốt lại mái tóc dài rối bù.. Mượn bố chiếc xe đạp để ra khỏi nhà.. Xe nó để trên kia mất rồi..

_ Mày vừa về đã đi đâu?- Bố đang ngồi hút điếu thuốc lá, hỏi nó.

_ Dạ con đi thăm mộ chị..

_ Uhm, đi đi rồi về sớm, chiều sang ngoại ăn cơm.. Mẹ mày sang đấy làm rồi.

_ Vâng..

Lọc cọc chiếc xe trên đoạn đường đất dẫn ra chợ.. Nó dừng lại ở một hàng hoa, mua 10 bông hồng mà chị thích nhất. Loại màu hồng theo đúng nghĩa đen và cũng là con số chị thích, số mười, rồi mua thêm vài quả táo thứ đồ ăn mang lại sự gắn kết giữa nó và chị.. Rồi vác xe ra thẳng bãi tha ma của làng.. Nơi đặt mộ chị..

Ở đó luôn xuất hiện một không khí âm u vì ít có người, nhưng nó quen rồi.. Kể từ khi chị mất, tháng nào nó cũng vào đây dọn dẹp hương khói và hoa.. Nên cũng không lạ gì nữa.

Dừng chân bên ngôi mộ hình chữ nhật của chị, nó dọn dẹp lọ hoa, bát hương, đĩa quả, rồi thay những đồ mới mua vào, bẩn quá.. Cũng phải thôi, kể từ lúc nó đi chắc chẳng có ai ra đây dọn dẹp cả, hai tháng rồi còn gì...

Xong xuôi đâu vào đấy nó ngồi lại nhìn bức ảnh con con của chị ở phần mộ, mà lòng đau như cắt, nước mắt nó rơi lã chã xuống bậc thềm... Những kí ức của nó về chị chợt hiện về...

" Hôm đó, lúc mới học lớp sáu thì phải.. Một buổi chiều xong việc, mẹ dẫn nó sang chơi, lần đầu tiên ở nhà chị... Mẹ chị là bạn mẹ nó..

_ A.. Bà dẫn cháu sang chơi à, vào đây..- Mẹ chị, cô Thùy, một người phụ nữ tốt bụng nhưng bất hạnh vì người chồng bỏ hai mẹ con sang sống bên nước ngoài.. Mời mẹ với nó vô nhà..

_ Uhm.. Thằng này mới lên cấp hai mà còn nhát lắm, không được nhanh như thằng lớn bà ạ..

- Mẹ chê nó ngay trước mặt người lạ, làm nó lúc đấy khúm lúm lấp sau lưng mẹ @@.

_Có gì đâu, để tôi gọi con Thủy xuống chơi với nó, lên cấp ba còn nhát không chơi với ai này, chứ đừng nói cấp hai..- Chị tên Thủy, lúc đấy nó mới chỉ biết vậy.

_ Thủy ơi! Xuống đây mẹ bảo..- lúc sau thì chị xuống, đập vào mắt nó lúc này là một người con gái xinh đẹp với mái tóc đen dài mượt mà, nụ cười chị xinh lắm.. Ít ra thì lúc đó cũng biết cảm nhận cái đẹp rồi.. Nó đứng ngây đơ ra nhìn chị, nhưng không có ý nghĩ gì đâu nhé.

_ Mẹ bảo gì ạ?- Chị cười cười nhìn nó rồi hỏi cô Thùy.

_ Mày dẫn em ra ngoài kia chơi.. Để mẹ với cô nói chuyện.

_ Vâng..hihi, em là con cô D à?

_ Vâng..-không hiểu sao nhìn chị là nó có thiện cảm ngay, không cảm giác người lạ chút nào...

_ Thế thì ra ngoài kia chơi với chị nào.. -Chị kéo tay nó đi ra vườn táo nhà chị.. Nó và chị biết nhau như vậy đấy...

.

.

,

"_ Em tên gì.- Chị hỏi nó.

_Dạ tên M á chị..

_ Uhm hihi, chị tên Thủy.. Em học lớp mấy?

_ Dạ em mới học lớp sáu..

_ Chị thì lên mười hai rồi, em kém chị sáu tuổi đó nha..hihi.

_ Vâng.."

.

.

.

"_Mai lại đến chơi với chị nhé M...- Chị cất giọng nói trong trẻo pha chút buồn tủi lên khi nó được mẹ dẫn về.

_ Vâng..- lúc đó thì có nghĩ ngợi gì đâu, thấy chị xinh với lại cho nó đồ ăn là thích liền á.

Từ chiều hôm đó, hầu như hôm nào nó cũng đến"

.

.

.

"_ Sao chị lại thích chơi với em?- cái mồm đang nhai táo của nó hỏi chị.

_ Vì chị không có bạn chơi cùng.

_ Sao vậy chị?

_ Chúng nó chê chị nghèo và chị không có bố..- Giọng chị như đang khóc.

_ Thôi chị đừng buồn, em sẽ chơi với chị mà hihi..- cái giọng nói trẻ con của nó, an ủi chị.

_ Uhm, chị chỉ cần M của chị thôi, chả cần bạn bè gì hết hihi..- Chị véo nhẹ vào cái má của nó "

.

.

.

"_ Lớn lên M muốn làm gì?

_ Dạ em sẽ làm phi công để được bay ..hihi- Cái ước mơ trẻ con của nó bị lãng quên khi học cấp ba.

_ Chị thì lớn lên sẽ làm cô giáo dạy trẻ con, chị thích trẻ con lắm..hihi

_ Vâng..

_ Mà lớn lên M muốn lấy chị không?-Chị cười típ mắt quay sang nhìn nó.

_ Lấy là sao ạ.-nó lúc ấy không hiểu cái khái niệm, lấy là như thế nào cả.

_ Thì lấy chị làm vợ ý..hihi.

_Dạ có.. Bố em kể là, hai người quí nhau, sẽ lấy nhau thành vợ chồng rồi sống sẽ hạnh phúc.. Chị có quí em không?

_ Có, chị quí M nhất luôn..hihi

_ Vậy lớn lên, em sẽ lấy chị làm vợ em, mình sẽ sống thật hạnh phúc..hihi- Cái đầu óc non nớt của nó lúc đó chỉ nghĩ được có vậy... Nó quí chị vì hay cho nó ăn táo, thứ quả mà nó thích có đầy ở vườn nhà chị.

_ Vậy thì M phải học thật giỏi nha, chị không lấy người dốt đâu hihi.

_ Em biết rồi, em sẽ học thật giỏi.. Chị nhớ lấy em nhé"...

"Đinh Ninh với cái ý nghĩ đó, nó luôn cố gắng học thật giỏi..

Buổi chiều của những hôm khác vẫn sang nhà chị chơi, nghe chị hát.. Mà bài hát mà nó thích nghe chị hát nhất đó là bài.. Ước gì..

".. Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng

Em đã sống những bên ngoài kia biển ru bờ cát

Ước gì anh ở đây giờ này, ước gì anh cùng em chuyện trò

Cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá, ngàn câu hát yên bình..."

Giọng chị hay lắm, rất trong và luôn đúng nhạc, nó nghe hoài không chán...

.

.

.

"Có hôm đang bên nhà chị thì chị đi học về, mặt mũi tím đỏ.. Nó hỏi thì chị bảo ngã xe, nó tin luôn.. Nó đâu biết rằng chị bị lũ bạn cùng lớp đánh..vì quá xinh đẹp nhưng ít nói.

Trong lúc đang xoa dầu cho chị thì chị nói..

_M lớn lên không được học trường chị nghe chưa?

_ Sao hả chị?

_ Sau này M sẽ hiểu thôi... Giàu thì bị ghen, nghèo thì bị ghét..Nó lúc ấy cũng không để ý gì đến câu nói đó của chị vì không hiểu ý nghĩa.. Đến lúc lên cấp ba, nó học tại ngôi trường đó, nó mới hiểu được, thành ra nó cũng giống chị, không bạn bè.. 

_ Ai ghét chị kệ nó, có em quí chị là được rồi.. Lớn lên em sẽ lấy chị mà hihi.. Chị nở một nụ cười với khuôn mặt tím bầm, tuy thế nụ cười đó vẫn luôn đẹp.

_Uhm hihi."

.

.

.

Ngày sinh nhật nó năm đó, ngày em chuyển đi.. Chủ nhân của chiếc đồng hồ mà nó vẫn hằng đeo, chị đã an ủi nó rất nhiều.. Giúp nó rất nhiều, do cái tính trẻ con, nhiều lúc bên chị nó không còn nhớ đến em và những lời hứa với em nữa..."

.

.

.

"Ấy vậy mà ông trời đâu có mắt, không.. Không phải, trên đời này làm gì có ông trời chứ.. Thật bất công, cho một con người tốt như chị.. Cái ngày đen tối đó, chị Thủy của nó, trong lúc đi học về.. Đã bị làm nhục bởi hai thằng ma cô trong xóm. Giọt nước trong trẻo và luôn tươi mát ấy, đã bị vấy bẩn bởi hai tên khốn kiếp.. Chị thay đổi từ đó.. Từ một con người xinh đẹp gọn gàng, chị trở lên rối loạn tâm lí... Nhiều lúc nó đến còn đuổi nó về cười điên dại như không nhận ra nó, mái tóc đen mượt luôn thơm mùi bồ kết trở lên rối ren ,tàn tạ.. Nó chỉ biết khóc và thương chị, đến lúc chị bớt mặc cảm và đi khám thì bác sĩ cho biết chị đã bị nhiễm HIV.. Phải, căn bệnh thế kỷ đó... Đau đớn thật, cuộc đời thật tàn nhẫn khi xéo nát một bông hoa đẹp là chị..."

.

.

.

"Hôm cuối cùng nó đến thăm chị..

_ Chị ơi, em M nè..chị ăn táo đi, em vừa bứt đấy.- Chị nở một nụ cười tươi nhưng nhợt nhạt.

_ Uhm, chị cùng M ăn nha..- Chị cắn một miếng táo, nhai trông rất khó khăn.

_ Chị ăn quả này cùng em nè..- thói quen của nó và chị khi ăn táo là ăn chung, đứa này cắn một miếng, đứa kia cắn một miếng..

_ Không được, chị đang bệnh, sẽ lây M đấy.. Khi nào chị khỏi bệnh nha..

_ Vâng.

_ M này chị sắp đi một nơi xa lắm để khám bệnh.. M đừng buồn nhé.

_ Vâng, nhưng chị phải về với em sau khi hết bệnh nha.. Em còn phải lấy chị nữa mà..hihi

_Uhm, thôi M về đi.. Kẻo mẹ chờ- Nét mặt buồn thăm thẳm của chị ở đó, mà nó đâu phát hiện ra.

_ Vâng.

_ À M quay lại chị bảo..

_ Sao chị?-Nó chạy lại giừơng chị.

_ Chụt!!.. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chị thơm M, chị đi phải nhớ đến chị nha hihi..

_ Sao phải lần cuối cùng, chị thích thơm em lúc nào chả được mà lại..

_ Thôi về đi mai sang chị thơm tiếp hihi... M ơi, chị thích 10 bông hoa hồng màu hồng M nhé..- Nó chả hiểu chị nói gì, cứ lạ lạ sao ấy, chị thích thì nó sẽ tặng, có gì đâu.

Nó đi về mà không để ý đến tờ giấy xét nghiệm HIV ở giừơng chị, trong tâm chí nó bấy giờ, đây chỉ là một căn bệnh thường, chị đi chữa bệnh xong lại về với nó thôi mà...".

.

.

.

"Đời đúng đâu hay được chữ ngờ.. Chiều hôm sau đi học về, trong tay là sáu bông hoa hồng màu hồng, nó mót vỏ chai bán được tiền để mua, nhưng không đủ tiền nên thiếu bốn bông nữa là tròn mười bông để tặng chị..nhưng có còn hơn không..

Đang hí hửng với thành quả của mình trong tay thì nó về đến cổng nhà chị... Sao mà đông người quá, tiếng người hốt hoảng, kêu la... Sáu bông hồng của nó rơi xuống đất... lập tức, nó chạy vào nhà chị...

.. Cái cảnh tượng đau đớn đó đã ám ảnh rất lâu, thật sự, nó không sao quên được..

Chị nằm trên giường, co giật, miệng sùi bọt mép.. Mắt trợn trừng, nó muốn lao vào chỗ chị nhưng bị người ta giữ lại, khóc thét giẫy nảy để thoát ra..

_ Huhu... Chị ơi, chị làm sao thế này chị ơi.. Huhu.. Bỏ ra!!.... Chị ơiiii!" Chị uống thuốc trừ sâu để tự vẫn.. Tại sao? Tại sao chị lại phải chịu một cuộc đời đau khổ thế này cơ chứ..

Tại sao, chị lại rời bỏ nó mà đi? Chị còn phải lấy nó mà?

Tại sao chị lại lừa dối nó?

Hàng loạt những câu hỏi tại sao được đặt ra trong đầu nó cùng những tiếng nức nở của hàng xóm láng giềng.. Chị độc ác lắm chị biết không... Sao chị phải chọn cách giải thoát đau đớn như vậy chứ?.. Ngày em đi chị an ủi nó, giờ chị mất thì ai an ủi nó đây.. Những bông hoa hồng ngoài cổng đã bị ai đó đi qua và nhẫn tâm xéo nát.."

.

.

.

Ngày đưa chị về đất, nó khóc như mưa.. Nó là người được bê di ảnh chị, cô Thùy thì ngất lên ngất xuống... Nhang khói, vòng hoa tất cả tạo lên một không khí đau buồn tang tóc... Mọi việc xong xuôi khi chiếc quan tài được lấp sau nấm mồ.. Nó còn ngồi đó nhìn di ảnh chị... Vẫn nụ cười đó, nhưng sao giờ đây vô hồn, Thương chị mà nước mắt lại trào ra...

".. Ước gì em ở đây giờ này, ước gì anh được nghe giọng cười

Và hơi ấm đã bao ngày qua mình luôn sát vai kề

Em xa anh đã bao ngày rồi, nghe như tháng năm ngừng trôi

Đi xa anh nhớ em thật nhiều, này người yêu anh hỡi.. "

Giọng hát đó luôn văng vẳng trong đầu nó.. Nếu có ước gì, thì chỉ mong đời chị không phải gặp những chuyện như vậy... Ước mơ làm cô giáo đó sẽ mãi ngủ yên trong đất..

"..hihi..chị em mình cùng ăn nha.."

"Chị có M rồi, không cần bạn bè gì hết..hihi"

".. Lớn lên M muốn lấy chị không?."

.

.

.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó phải chấp nhận một điều đau đớn rằng chị đã xa nó mãi mãi.

.

.

Chị ơi yên nghỉ nhé!

.

.

.

Cũng đã đến lúc phải về, nó sờ vào cái ảnh ở ngôi mộ của chị mà thì thầm.." Em nhớ chị lắm.."

Đó cũng là lí do mẫu con gái của nó thích luôn phải để tóc dài đen mượt, nó tìm thấy hình ảnh của chị trong đó.. Một thiên thần với số phận đau khổ..

Dựng lại chiếc xe lên, nó đạp về nhà.. Lần sau em lại đến... Nhớ rồi! Táo và mười bông hồng chứ gì?...

--P/S: Thật sự tôi đã khóc rất nhiều sau khi viết đến chap này.. Xin đừng nói điều gì xúc phạm đến chị cả. Giờ tôi đã bị đến hai vết cứa ở tim rồi.


Chap 30

Đạp chiếc xe về mà tay cứ dụi dụi cho đã cái mắt... Thôi cũng muộn ,nên sang ngoại luôn. Sang thì thấy các bác và dì với mẹ đang nấu ăn, nó dựng cái xe đi vào trong nhà..

_ Cháu chào bà, chào các bác...- bà ngoại nó vẫn vậy, già nhưng dáng người khỏe khoắn, ở nhà bà cũng không phải làm gi nhiều nên hay đi quanh xóm nói chuyện với các bà khác... Bà nhỏ người lắm, mẹ giống bà, và nó giống mẹ @@.

_ A.. Thằng M, mẹ cha mày vào đây..- Nó đến gần bà ngồi xuống, bà cứ hỏi han.

_ Sao mày gầy thế này, trên đấy khổ lắm à cháu..?

_Dạ không ạ..

Hết bà rồi lại đến các bác hỏi han.. Ông ngoại nó thì mất rồi, mất từ thời nó chưa sinh ra cơ, nên nó chưa bao giờ được thấy ông, ngoài tấm hình trên bàn thờ nhà ngoại.

Anh và bố nó cũng đang ở đây.. Anh nó cũng giống bố, không tỏ vẻ gì nhiều, nhưng nó biết anh cũng vui vì nó về.. Ở nhà thì nó thân với anh nhất mà.

Sang ăn uống rồi nói chuyện với mọi người thôi, không có gì đặc biệt ngoài việc được các bác cho tiền hazzj, từ chối không được.. Đành lấy vậy hehe..

Lúc về.. Nó biếu bà ngoại tiền.

_ Bà ơi, cháu biếu bà 2trăm bà ăn quà.

_ Thằng này biếu gì, để mà ăn.. Các bác cho thì phải giữ chứ.

_ Dạ không, tiền cháu kiếm được mà không phải tiền các bác cho đâu.

_ Mày kiếm kiểu gì?

_ Dạ cháu đi giúp việc ngoài quán nước.

Bà rưng rưng..

_ Khổ quá, vừa đi học vừa đi làm, người thì còn nhom thế này.. Thôi bà cầm hộ, sau này lấy vợ bà trả cho nhé.

_ Vâng.

Nhà nó thì về trước rồi, còn mình nó với chiếc xe đạp trên con đường đất cùng không khí tươi mát đồng cỏ của làng quê. Yên bình thật, tiếng dế cứ rả rích, rồi đom đóm cứ bay loanh quanh các bụi cỏ.. Ngày xưa thì lúc nào nó chả đi bắt mấy con này về chơi cùng ông anh..trẻ con vô lo vô nghĩ, ấy vậy mà giờ đã là sinh viên biết kiếm tiền rồi.. Thời gian đúng là không đợi một ai, nó đi qua bỏ quên biết bao nhiêu kí ức đẹp..

Về nhà nó tắm giặt rồi đi ngủ, vào cái buồng của riêng nó mà nhớ.. Cái bàn học con con bố tự đóng không có đèn học, ánh sáng là từ cái đèn buồng.. Thế mà bao nhiêu năm nhìn sách với cái ánh đèn mù mờ thế nó không bị sao ở mắt.. May mắn thật, không lại mất tiền đi cắt kính ..@@.

Buồng của nó mọi thứ đều sạch sẽ và nguyên vẹn vì mẹ hay dọn nó biết vậy vì trước giờ vẫn thế.., những bức tranh nó vẽ thời cấp ba được nó dính trên tường vẫn còn. Nó vẽ không đẹp nhưng được cái giống thật và có hồn, anh nó và thằng Long bảo vậy.. Thường thì nó vẽ chân dung, nhìn người hoặc ảnh để vẽ, và chỉ vẽ những ai nó quí.. Bố, mẹ, ông, bà, anh, thằng Long...Chị. Bức tranh của chị nó còn tự thêm một cái cặp hình giọt nước trên mái tóc để tượng trưng cho tên chị, là Thủy.. Tất nhiên là chỉ vẽ bằng chì, không màu mè được.. Nhưng riêng giọt nước đó nó để màu xanh như sự trong sáng hồn nhiên của chị vậy.. Rồi nó lại khóc, không thể phủ nhận rằng nó quá yếu đuối.. Chán thật.. Nhớ chị quá.. Mong chị ở trên đó, luôn dõi theo nó.

Nằm trên chiếc giường con con thân quen để ngủ.. Nó cũng không thèm quạt, thời tiết tháng mười thì cần gì, mát mẻ và sảng khoái lắm.. Khéo tháng nữa lại rét cũng lên.. Thời tiết miền bắc nó dở hơi như thế đấy.. Hôm nay nắng mai gió mùa về có thể rét luôn..@@.

Mà cũng quên mất, từ chiều cũng không sang bên nội ,căn bản vì không có thời gian.. Thôi thì để mai vậy giờ ngủ đã.

.

.

.

Sáng sau đang ngủ thì ông anh gọi, mặt cau có..

_ Thằng kia dậy mau đi ăn sáng...!

_ Ơ..-Nó còn ngu một lúc..

_ Mẹ..., mày đi học trên ấy cũng như thế này à?

_ Dạ không, mấy giờ rồi anh?

_ Tám giờ rồi.. Đi ăn sáng tao đói quá.

_ Sao anh không ăn trước đi.. Mà bố mẹ đâu?

_ Bố mẹ ăn xong đi làm rồi, mẹ bảo tao đợi mày..

_ Dạ đợi em tý..

Vào VSCN xong xuôi cho tỉnh ngủ, hôm qua khóc quá giờ đau hết cả mắt..@@.

_ Giờ ăn gì anh?

_ Tính ăn cơm nguội mà bố mẹ ăn hết rồi, thôi ra quán bác Thể làm bát bún.

_Vâng.

Ra đến quán thì bác cứ hỏi , vì cũng là khách quen của bác rồi.. Trước kia cứ 1nghìn một bát.. Bún với canh không là ngon @@.

_ Mày đi đâu mà sao dạo này không tới quán bác nữa thế?

_ Dạ cháu học trên HN bác ạ.

_ Học đại học hả?

_ Vâng.

_ Cố gắng mà học để về nuôi bố mẹ mày.

_ Vâng..

_ Lấy cháu hai bát riêu mười nghìn bác ơi...!!- Ông anh nó kêu to.

Bố ông, làm như chết đói không bằng..@@.

_ Rồi rồi đây, cha bố mày hỏi han tý cũng không được..

_ Hehe, hỏi nó chứ có hỏi cháu đâu bác

Nhìn cái tư thế bốc bún, chần rồi bỏ cái, ngạch cua, đậu... Sao mà quen thế không biết.. Vị của bát bún riêu ở quê hương luôn vậy, canh mặn nhưng luôn mang một hương vị quen thuộc chua chua của riêu, bùi bùi của ngạch... Món đó nó ăn không biết chán.. Đi rồi mới biết quí báu cái món ăn nơi quê nhà.. Ngon lắm.

Xong hai bát bún thì nó về, còn ông anh thì đi làm luôn.. Về quét dọn, cho con milu ăn.. Ăn đi con chó, sau này tao thịt mày mới ngon.. Nhìn con milu vẫy đuôi, mà thè lưỡi liếm liếm nó...lại nghĩ, tao đùa đấy @@.

Nhà cửa xong đâu vào đấy thì nó ngồi nghỉ mệt, ngắm thành quả của mình.. Nhà giờ cũng đầy đủ hơn trước nhiều rồi, tốt quá, nó cũng chỉ mong có vậy thôi... Nhân đợt này về lắp cho bố mẹ cái điện thoại bàn để tiện liên lạc.. Vì nó cũng có điện thoại rồi..

Trưa chờ bố mẹ về ăn cơm bàn với bố mẹ thì, hai người cũng đồng ý.. Hỏi nó lấy điện thoại đâu ra thì nó bảo anh Cương cho., bố mẹ cũng không nói gì nữa..

Chiều ngủ dậy về nhà nội..

Bà nội và ông nội là hai người nó kính mến nhất trong nhà.. Vì bố nó là út, nhà nghèo nhất nữa, lên nó được ông bà quí lắm.. Bà đi lễ đâu cũng có quà cũng cho nó đầu tiên, rồi ngày bé đi đường mưa lội bà bế nó đi qua.. Bà nội sống tình cảm hơn ông nội, ông hơi khó tính, hai ông bà nhất quyết ở cùng nhau không cho đứa con nào nuôi... Ông cũng quí nó vì nó dễ sai bảo, hôm nào đánh chắn ông cũng cho nó tiền dù thắng hay thua.. Có thể nói nó là đứa cháu gần ông bà nội nhất.. Bước vào thềm cửa, thấy ông nằm một bên, bà nằm một bên giường, vì nhà ông bà có hai chiếc riêng đối nhau, ngăn cách bởi chiếc bàn thờ... Nhìn ông bà mà nó thương không tả hết.. Ông bà giờ cũng già rồi nên hay nằm nghỉ, ông thì còn khoẻ chứ bà thì nằm suốt.. Nó ghé giường bà trước.. Bà thấy nó thì nói khẽ khẽ..

_ Mẹ cha mày.. Đi suốt hôm ý không về thăm bà lần nào..

_ Thì bây giờ cháu ở đây rồi còn gì? Bà mệt ạ?

_ Ừ, nó trở trời.. Nên mệt quá, mày pha bà cốc nước cam, người ta biếu ở trong tủ ấy.

_Vâng..- Pha luôn cho ông một cốc để đó, qua đỡ bà dậy uống xong rồi qua bên ông..

Thấy nó ông nở nụ cười móm mém mà nắn tay nó..

_ Thằng này, sao mày gầy thế hả cháu..- Bàn tay với làn da nhăn nheo của ông.. Cầm tay nó.. Nó mời ông uống cốc nước cam..ông bảo..

_Mai dỗ cụ, bảo bố mẹ mày sang mà làm nhé, ông bà thế này không làm được..- Nó cũng quên khuấy mất đã tháng mười, hàng năm những ngày này, nó thường háo hức, vì sẽ được họp mặt, rồi ăn cỗ, quan trọng hơn là trong đó nó sẽ được ăn thịt @@.

_Vâng.

Ngồi nói chuyện với ông bà một lúc thì nó đến nhà các bác, chào hỏi gia đình vui nhất là nó được gặp mấy ông anh cùng các cháu của nó, đông lắm.. Có đứa chỉ mới một tuổi, có đứa lại lớp mười rồi @@.

_ A chú M về, chúng mày ơi, thằng Tú đi gọi chúng nó về đây.!-Thằng Hoàng thằng con của ông anh lớn nhất gào lên..thằng này này cũng là thằng to xác nhất.. Có thể nó không có bạn, nhưng với gia đình của nó thì chưa bao giờ nó thiếu người chơi cùng những đứa cháu nghịch như quỉ.. Bọn này quí nó nhất vì nó gần tuổi và hay bày trò chơi để mấy đứa đều cùng chơi được.

Sau tiếng gọi, y như rằng.. Một lũ trẻ con lúc nhúc đến.. Gào vang nhà bác cả ra..

_ A chú M chú M..!

_ Chú đi đâu mà mãi mới về với chúng cháu thế..!

_ Chú ơi ra đồng thả diều đi chú..- Thằng ngu này, tháng mười đi ra đồng thả diều để sun người à.@@

_ Thôi, mấy đứa chơi với nhau đi.. Để lần mai, giờ muộn chú phải về.

_ Eo, chán chết.. Chú M lớn, đầu to không chơi kìa anh em..

_ Thằng nào nói thế, muộn tao phải về đấy chứ, mai rồi chơi.. Mà mai sang cụ làm cỗ giỗ nhé.. Bảo bố mẹ với ông bà chúng mày thế.

_ Vâng.. Thích quá có cỗ chúng mày ạ... Hêhê.. Thôi bọn cháu về đây..

_Ừ..

Hôm sau ăn cỗ thì lại gặp các bác hỏi han.. Cũng không có gì đặc biệt nhiều.

Hết tuần nó lại bắt xe lên HN.. Nó mua thêm một bọc bánh giầy cả mặn với ngọt, đặc sản quê nó, cho bà cô háu ăn trên kia.

Xuống xe lại bắt xe ôm về phòng... Vì quá say xe, thành ra mệt.. (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Đến phòng nó ngủ luôn chả thèm ăn uống gì cả.. Chiều sang quán làm vậy, nghỉ đã rồi còn gì nữa.


Chap 31

Ngủ dậy mà bã hết cả người, uể oải ngồi trên giường... Say xe thật kinh khủng, người nó thậm chí còn hơi nôn nao sau một giấc ngủ khá dài... Khát nước như là đang cháy cổ, nó tiến đến cái bình nước chả thèm rót ra cốc mà tu luôn.. Ở có một mình chứ có ở với ai đâu mà sợ mất vệ sinh.

Đã cơn khát rồi nó vào WC rửa mặt cho tỉnh xong thay quần áo để ra quán.. Hazzj, không biết có nên mang theo đàn không nhỉ.. Thôi kệ cứ mang đi cho chắc vậy, đằng nào thì có còn hơn không, một tuần không chơi, đến rồi còn gì nữa.. Nó cũng muốn chơi. Để ra ngoài quán chơi luôn, tiện cả đôi đường hehe.. Tầm này quen rồi thì cũng chả ngại khách nhìn nữa.

Lại lóc cóc con xe trên đường HN, ồn ào và đông đúc là hai cái đầu tiên nó thấy được. Chán thật, ngoài đường thì toàn mùi động cơ, không khí đã oi rồi còn chen trúc nhau.. Mà cái thời tiết này cũng lạ.. Trời thì âm u nhưng lại nóng.. Chán không tả được, nó là chỉ thích mùa đông thôi,,

Đến quán mới nhớ đến món bánh mua tặng chị.. Tưởng quên, may mà lúc ngủ nó lại để trong rọ xe.. Phù.. Bánh này để lâu được nhưng sẽ cứng và dai, nên ăn được càng sớm càng tốt.

Gặp anh Vinh, ông cứ hỏi suốt, mới có một tuần mà ông cứ làm như một năm vậy, bắt tay bắt chân chán chê mới cho nó vào, còn đòi dắt xe hộ nữa chứ @@.

Vào trong thì cũng chả có gì thay đổi mấy, vô khu vườn của nó thì thấy nhỏ Mi với nhỏ Yến chạy như con choi choi.. Khổ, một tuần để hai nhỏ làm một mình.. Để cây đàn với bọc bánh trong quầy, nó lại bê giúp hai nhỏ..

_ Ý.. M về rồi à? Về quê mà không bảo với mình..hihi- Nhỏ Yến.

_ Ngon nhỉ, đi về quê không nói lời nào.. Để hai đứa tôi phải làm hết cả phần của M.. Sướng.- Vừa về đã chảnh chọe rồi, con nhỏ M lại đang ở chế độ lạnh băng, thôi cũng chả dám trêu tức nhỏ làm gì, kệ nhỏ vậy. Nó cầu hòa.

_ Uhm, mình xin lỗi nha, trường cho nghỉ lên mình về quê.. Thôi để mình làm cho, hai cậu cứ để đấy.

_ Không sao đâu M ơi, có gì đâu mà hihi..- Nhỏ Yến luôn vậy, hiền hòa với nó, chả như con nhỏ kia.. Lúc dễ thương, lúc như con quỷ theo đúng nghĩa đen...

_ Khỏi, một mình cậu cũng chả làm được hết đâu.. Về quê có quà gì bỏ ra đây nhanh lên!..vừa thấy mang theo cái bọc đen gì cơ mà..-Thôi xong, mắt nhỏ này tinh thế không biết, quà này dành cho chị Huyền mà.. Mà nhỏ đòi đúng kiểu cảnh sát bắt giao ra vật chứng ý, không đưa lại mang tiếng kibo, đưa ngộ nhỡ hai nhỏ ăn hết thì nói sao với chị Huyền.. Mặt nó lúc đó nhìn thảm thôi rồi..hix

_ Sao, không đưa à.. Cái đồ ki bo này.. Đã làm giúp cho rồi mà thế à.. Cậu được đấy..- Nó mới đi một tuần mà nhỏ Mi sao điên nặng hơn thế này?.. Sợ quá, ai giúp nó rước cái nỗi kinh hoàng này đi trời ơi là trời..

_ Gì đó M?- Nhỏ Yến còn hỏi thêm mới ghê.. Nó lúng túng..

_ À..à.. Bá..nh.. Th..ôi.. Mà..

_ A...a..a..a..a..a..a, nhóc M! Về rồi hihi..- Phù cái giọng trẻ con và hồn nhiên này chả có ai khác ngoài chị.. May quá vị cứu tinh đây rồi.

_ Chị..

_ Hihi.. Nhóc con mới về à, mà tại sao về quê không nhắn tin lại cho chị hả nhóc kia? Bộ quên chị luôn à?..- Chị bám vào tay nó, đung đưa.. Lắc qua lắc lại, vừa cười xong giờ mặt đã phụng phịu.. Hồn nhiên thế hả bà, từ nãy chị vào, hai nhỏ kia nhìn thấy hết chị thân thiết với nó.. Bà không ngại thì tôi ngại chứ bà kia @@.Nó tính gạt gạt tay chị ra..

_ Em biết đâu, điện thoại em hết pin mà sạc lại để trên đây rồi..- Gạt tay ra không được, chị còn cầm chặt hơn mới chết.. Chị cao hơn nó lên bắp tay nó lại cọ sát vào cái gì đó... Ôi trời ơi.. Thiện tai..thiện tai.. Mà chả hiểu chị xịt cái gì mà thơm dữ vậy.. Cái mùi này còn quen quen nữa chứ @@.

_ Được rồi, tha cho nhóc vụ này.. Thế còn quà chị đâu hihi..nhóc bảo về quê sẽ mua quà cho chị mà..- Nhìn chị háo hức thế không biết.

_ À có, nhưng có người đòi kìa..- Nó để mặt đểu đểu nhìn sang nhỏ Mi.

_ Ủa, cái đó của chị Huyền à?

_ Uhm, nhưng không sao, có nhiều mà.. Hai cậu ra ăn xong làm tiếp.. Được không chị?

_ Thoải mái đi mấy đứa.. Mà cái này ăn được hả nhóc?-Mắt chị sáng lên.

_Uhm, đặc sản quê em đó..

_ Gì mà có vẻ ghê vậy.. Cậu ra lấy đi..?

_ M ra lấy đi hihi..

_ Đúng đúng, nhóc ra lấy vô đây, chị tò mò quá rồi đấy hihi..

Chán thật, đã mang bánh về mà còn bị sai, con gái đúng là chúa khôn lỏi.. Nó ấm ức nhưng cũng chả dám bật, ba oánh một không chột cũng mù @@.. Đành lò dò ra lấy bánh.

Vừa để bọc bánh xuống bàn thì chị gạt tay nó ra, mở luôn cái túi..

_ Từ từ nào, ai cướp của chị à?

_ Hihi.. Mà bánh gì đây nhóc.. Mềm mềm..hihi..- Ôi trời ơi, đến chết vì điệu bộ này của chị mất thôi.

_ Bộ chưa đọc sự tích bánh Chưng bánh giầy à?

_ Chị chưa..@@- đến nản.. Không hiểu bà này có phải người Việt Nam không nữa.

_ Hazzj.. Đây là bánh giầy đặc sản quê nhóc á.

_ Vậy hả...hihi, bánh này ăn như nào nhóc?

_ Đơn giản lắm, cho vào mồm, nhai rồi nuốt, và cảm nhận.

_ Hứ, như thế thì ai chả nói được..

_ Sao ko nói đi. Hỏi làm gì?

_ Ý chị là, ăn kèm gì không đó.

_ Không, thôi chi ăn đi.. Em ra tiếp khách.. Hai cậu cũng ăn đi.- Nó quay sang nhỏ Mi với nhỏ Yến.

_ Uhm, cảm ơn M nha hihi.- Nhỏ Yến thì cười cười, nhỏ Mi thì chả thèm nói câu gì.. Chả lẽ lại không cho nữa @@.

_ Xùy xùy.. Nhóc ra chỗ khác chơi đi..- Chơi được đã tốt, phải tiếp khách cho mấy bà ngồi ăn nè.. Nhân viên mà ngồi, khách người ta cứ nhìn..@@.

Vừa ra thì khách cũng vào.. Ôi trời ơi.. Lại gặp đúng nhỏ Chi với nhỏ Phương Anh, Ly đi vào.. Đủ đội rồi, uống caphe mà toàn kéo đội thế này thì sập quán người ta quá.. Ba nhỏ đều đẹp mới ghê chứ, làm cái lũ con trai trong quán quay đi quay lại, khéo vẹo cổ mất.. Trừ nó, riêng nó thì đã không có thiện cảm đến tận hai nhỏ rồi..@@.

_ Hihi.. Chào M.- Nhỏ Chi cười hiền chào nó, nhỏ Phương Anh thì vẫn vậy, lạnh lùng nhưng quyến rũ kì lạ.. Chả thèm nhìn nó, ngồi luôn xuống cái bàn, tâm điểm của khu quen thuộc cùng hai đứa bạn. Nhỏ Ly thì hôm nay trông lạ hơn rất nhiều, chả nói năng trêu ngươi nó như thường nữa, thái độ nhỏ cũng lạnh như nhỏ Phương Anh vậy.. Khéo nó về quê một tuần, hai nhỏ này học tập tính cách của nhau cũng nên.. Càng tốt, như thế đỡ mệt, từ lâu nó đã sợ nhỏ Ly rồi, vừa ghét vừa sợ.. Nhỏ này thậm chí còn kinh khủng hơn nhỏ Mi. Chỉ có nhỏ Chi vẫn vậy thôi.. Hai bà cô phục vụ kia thì ăn rồi, dù không muốn nó vẫn phải ra tiếp cái bàn có đến hai cục băng này.. Đang đến đưa trà thì chị ở trong chạy ra..

_ Hihi, mấy con mắm kia.. Vô đây ăn cái này với chị.. Ngon lắm..- Mồm chị nhai nhai, khổ.. Bánh này thì dai thôi rồi @@.

_ Dạ, gì vậy chị?- Nhỏ Chi nhìn chị ngơ ngác.

_ Thì cứ vô đây.. Cả hai đứa kia nữa..- Cả ba nhỏ cùng đứng dậy.. Đi theo chị vào, mà nó nhìn đích xác hai nhỏ kia là hai con robot, chả nói chả rằng gì cả, mặt thì như sát thủ đi vô, có mỗi nhỏ Chi trông có vẻ ra người, vì cái mặt còn chút hào hứng.. Nó kệ, muốn làm gì làm.. Ở ngoài tiếp khách cho khỏe.. Ấy thế mà cũng chả yên thân..

Được một lúc, chị lại reo réo..

_ Nhóc ơi!.. Vào đây chị bảo..- Ôi giời ơi, ngoài thì đống khách, mà trong thì đủ một ổ nhện.. Vào khéo mất xác quá ..

_ Thôi, đang đông khách mà chị..

_ Thế giờ vào hay để chị ra lôi nhóc vào đây?- Chán nản, lại lếch vào.. Không hiểu mấy người này giở chứng, gọi nó vào làm gì không biết..

_ Nhóc ơi, vứt cho chị mấy cái này đi.. Mà bánh ngon quá phải không mấy đứa hihi..- Tất cả đều cười, ngoại trừ con nhỏ Phương Anh.. Thật đáng sợ,nếu mà nó thích nhỏ thì thế nào nó cũng tìm bằng được cách phá nát cái tảng băng này nhưng vấn đề là nó nhìn cái mái tóc của cô tiểu thư đã ghét rồi, chứ đừng nói là tính cách kênh kiệu.. Mà lạ ở chỗ nhỏ Mi và Ly.. Mặt lúc nãy như được thêu đi ám sát mà giờ cứ nhăn nhở.. Ghê thật.. Khéo lúc nào mua một đống bánh này dự trữ cũng nên @@.

_ Đi mà vứt.. Ăn xong thì phải dọn chứ ai dọn cho..

_ Em phục vụ mà dám nói với chị quản lý như thế à?- Lại con nhỏ Ly lên tiếng.. Điên quá, chỉ muốn cho nhỏ một cái bạt tai thôi.. Người thì đẹp mà ăn nói dễ ghét quá à..

_ Thôi, nhóc dọn hộ đi mà..- Ôi trời ơi, cái ánh mắt đó của chị.. Đi được có tuần mà chị đã học được chiêu mới rồi..

_ Rồi rồi em, dọn..- Lại dọn cái đống lá với đậu, ăn quái gì vãi hết cả ra.. Nó đúng kiểu thằng osin ý..

Nhỏ Chi với Yến thì cứ nhìn cười cười.. Nhục ơi là nhục.. Xong bà Huyền còn lôi nó ra nói xấu chứ, lâu lâu mấy nhỏ còn cười vang.. Nó chán quá ra ngoài, phục vụ tiếp.. Đến tầm lúc sau cũng tối tối, mấy nhỏ kéo nhau về, chắc nói xấu nó đã rồi chứ gì?..hazzj, Nó cũng xin chị về luôn.

Về đến phòng thì lại làm những công việc hàng ngày thôi, cắm cái sạc điện thoại vào rồi đi ngủ.. Cả ngày hôm nay chưa được chơi đàn rồi.


Chap 32.

Sang hôm sau dậy mà đầu đau quá.. Chả hiểu sao.. Vào VSCN xong, nó chạy xe lên trường luôn.. Bây giờ cũng có chút tiền, thôi thì đổi vị tý.. Tối xơi mì tôm sau.. Đường HN sáng sớm mát thật, không ồn ào và vội vã, xung quanh cái công viên LĐ ở gần chỗ đó có cơ số người tập thể dục, có cả người già đang tập dưỡng sinh nữa, mà quái lạ, tập dưỡng sinh mà cầm hai cái đao trông khiếp thế kia @@.. Đi mà gió cứ thốc vô người, đường vắng lắm.. Nhưng nếu ở thêm khoảng ba mươi phút nữa thì chắc chỉ có dắt xe lên vỉa hè mà đến trường.. Nó thì rất thích cái khí hậu kiểu này nên đi thật chậm vì vẫn còn sớm mà.. Đến trường thì cũng đã có người rồi, có những sinh viên còn đi sớm hơn cả nó.. Hôm nay xuống cangtin ăn sáng vậy.. Nó cứ đi như thế mà chả thèm để ý đến ai, quen rồi.. Lấy cái bánh mì với chai nước khoáng ngồi ăn.. Nó chọn cho mình một góc khuất. Đơn giản, tính cách nó là vậy, thích nơi nào tối tăm và ít người.. Vì nó thường bị mất tự tin, Nghèo mà, xấu mà, lùn mà.. Được cái bộ gì đâu... Ăn xong lên lớp thành ra lại là đứa lên sau cùng, đi xuống cái chỗ ngồi thân quen mà mang theo bao nhiêu ánh nhìn.. Khéo khi bọn này tưởng nó ở lớp khác chuyển đến hay sao mà cứ nhìn nhìn.. Làm nó cúi cái mặt xuống mà đi.. Cũng phải thôi, ngoài thằng Tuấn thì nó có nói chuyện với ai đâu.. Không thì lại ngồi im nghĩ ngợi thả hồn trên mây..

_ Ông về quê à?

_ Ừ sao?

_ Thế mà không rủ tôi, ở nhà chán vãi ra.

_ Bar, caphe,quán nét.. Không đi đâu à?

_ Có nhưng vẫn chán..

_ Thôi đừng chán nữa.. Ở quê không có mấy thứ đó đâu?

_ Ngắm gái quê hehe..- Sợ thằng này thật.

_ Tưởng có em Mi rồi cơ mà..

_ Không, kiêu còn hơn em Linh.. Nhắn tin toàn Uhm, với ờ.. Dẫn đi ăn bao nhiêu, pha trò toàn cười gượng.. Mà quan trọng hơn, đi với tôi mà toàn hỏi ông..hehe chắc em ý thích ông rồi.. Nghe xong mà nó lạnh hết cả xương sống, dù sao thằng Tuấn cũng là đứa bạn nó thân nhất từ lúc học trong lớp .. Mà nếu do nguyên nhân này hai đứa ghét nhau thì nó không muốn.. Với lại nó đâu thích gì nhỏ này, mà lại nói nhỏ thích nó chứ? Có khi thằng này đùa..

_ Thôi xin ông.. Của ông đấy, tôi chả ham..

_ Tôi nói thật mà hehe.. Ông lo gì, không có người này thì có người khác.. Anh em mình vẫn thế.. Không sứt mẻ gì đâu..hehe..

_ Rồi rồi, nhưng làm ở quán nhỏ tỏ ra ghét tôi lắm mà.. Thích sao được nhỉ?

_ Con gái đứa nào chả vậy, ông kém quá..hêhê.

_ Hiểu ghê nhỉ.. Thôi học đi.. Chiều sang quán chơi..

_ Khỏi nói, tôi cũng định sang.. Dạo này bấn quá..

_ Sang để ngắm gái thì ở nhà đi.

_ Ông này buồn cười nhỉ, tôi sang là để ủng hộ ông đấy.

_ Tốt quá..

Nó chả thèm nói chuyện với thằng hám gái nữa, kệ.. Học xong lại lóc cóc con cào cào về.. Thay quần áo rồi ra quán luôn.. Phải chăm mới được..hehe thật ra là đến sớm để ăn với ngủ rồi mới làm..

Đến quán thì chả thấy chị đâu, gửi xe xong mua hộp cơm sinh viên rẻ tiền ăn.. Quan trọng là có rau chứ không cần ngon.. Trong quán thì toàn đồ ăn nhanh với bánh.. Mà nếu có ăn thì bác đầu bếp toàn cho, ngại bỏ xừ.. Ngồi ăn trong cái khu vườn tĩnh lặng của nó mà sướng.. Tầm này chả có người nào, một mình một quạt..hehe..

Ăn xong lau bàn ghế với dọn dẹp chút cho tiêu, rồi lại vác cái đàn vô kho ngủ.. Như tiên rồi @@.

.

.

.

Đang mơ thấy được ăn.. Thì chả biết ai vò vò cái mớ tóc dài trường kì của nó..

_ Hihi.. Nhóc ơi dậy.. Đến ca rồi nè..

_ Ớ..- Nó vẫn còn ngái ngủ, ngồi dậy dụi dụi cái mắt, hóa ra là chị.

_ Khiếp cái mặt ngủ ngố thế không biết..- Chị vò vò đầu nó tiếp.. Mở được cái mắt ra thì, đập vào mắt nó là đôi chân dài trắng muốt của chị, hôm nay chị mặc váy.. Người chị thơm lắm.. Vừa ngủ dậy đã muốn ám sát tôi à bà kia?, khéo lại chảy máu mũi mà chít mất @@.

_kệ em, mà hôm nay tốt bụng vô gọi em cơ à..?

_ Bé Yến chưa đến còn bé Mi không chịu vô lên chị mới vô đấy chứ..không thì còn lâu nha nhóc tồ..hihi- Thảo nào hôm nay bà vô gọi, hóa ra là không có ai để sai..

_ Uhm rồi, bỏ tay ra đi để em dậy nào..

_ Đầu nhóc, tóc dày, sờ thích thiệt á..hihi

_ Tự sờ đầu chị đi, bỏ ra nào..

_ Hông bỏ.. Nhóc làm gì được chị..hihi..- à làm gì được chị á? Để xem.. Nó làm cái mặt dê dê nhìn vào chân chị..

_ Chân trắng ghê nhỉ hêhê..

_ Á..á..á..- Chị dứt tóc nó một phát rồi chạy ra ngoài..

_ Au..- Xoa xoa cái đầu nhìn chị.. Haha, trông vừa dễ thương vừa buồn cười.. Người gì như trẻ con thế..không biết.,

Đeo cây đàn bước ra để ngoài quầy, xong vào WC rửa mặt. Vào khu thì thấy chị nhìn nhìn nó, mặt đỏ đỏ xong quay đi.. Dở hơi thế không biết, mặc cho cả đống người nhìn chả sao.. Nó mới trêu một tý đã xù hết cả lông lên rồi @@. Thấy nó nhìn, thì chị chạy luôn ra khu trước.. Hazzj, bày đặt tránh mặt mới chết.. Mà kệ bà cô này.. Muốn làm gì thì làm, nó vô phục vụ khách đã..

Việc cứ nhàn nhàn thôi, ba đứa nên không chạy xô nhiều.. Chỉ có việc thằng mãnh Tuấn nó đến nhỏ Mi vẫn ra đưa trà nước, nhưng lần này mặt nhỏ lạnh, cu cậu Tuấn cứ nhìn nó mặt mếu mếu trông thảm thôi rồi.. Đến lúc bớt khách thì nó bắt đầu đàn, giúp vui cho cái không khí tĩnh lặng này.. As long as you love me.. Chậc, nhạc hay nhưng không có lời.. Thôi kệ có là được rồi còn gì nữa.. Ít ra thì khách cũng lắng nghe nó đàn.. Thật sự nó chỉ biết tên bài hát chứ không để ý đến người hát lắm vì nhiều bài nó chơi của shane Filan hay shayne ward mà hai lão này giọng cứ hao hao giống nhau... Hát thì hay thật đấy nhưng nó chỉ chú ý đến beat để đàn thôi.. Lâu lâu nhờ thằng Long tìm cho mấy bài guitar của Nhật nữa vì ở đấy hay có nhạc không lời hơn là beat của những bài hát..

Ngồi chơi mà cứ nhìn đàn, chả thèm ngó lên làm gì lại mất tập trung.. Chơi xong một bản lại chạy xuống giao nước với tính tiền cho khách.. Tầm tối thì khách đến đông hơn.. Đang tiếp một bàn thì, nhỏ Ly ở ngoài bước vào khu nó.. Sợ quá.. Cứ mỗi lần nhìn thấy nhỏ này nó lại lạnh sống lưng, sao nhỏ không ở ngoài mà uống vô đây làm gì không biết..

_ Chị uống gì ạ?

_ Như cũ.- Thái độ hệt như hôm qua giống nhỏ Phương Anh.. Như tảng băng. Thôi thế cũng đỡ hơn là bị trêu, chạy vô lấy ly caphe sữa cho nhỏ.

_ Dạ chị cho em gửi nước.

_ Nè..

_ Sao ạ chị?

_ Anh không phải gọi chị nữa đâu..- Ôi trời ơi, nó có nghe nhầm không vậy, không phải gọi bằng chị nữa ư, khéo mai tuyết rơi ở HN mất.. Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm.

_ Dạ, chị nói gì em không hiểu?-Nó vẫn thế, mặt lạnh không kém nhìn lại nhỏ.

_ Gọi chị Huyền ra đây giùm..- Không hiểu nhỏ này tính làm gì nữa, thôi vậy nhỏ là khách, mình là nhân viên.. Lại lừ lừ đi vào gọi chị Huyền.. Thấy nó chị lại quay mặt đi..

_ Thôi thôi, có gì mà ngại suốt nãy vậy, ai chả nhìn mà cứ tránh em thế?

_ Hứ nhóc dê chị, ứ thèm nói chuyện với nhóc nữa..

_ Dê gì mà dê.. Không nói chuyện với em thì ra nói chuyện với bà cô kia kìa.. Bảo em vào gọi chị đấy.

_ Ai vậy nhóc?

_ Nhỏ Ly á?

_ A hihi bé Ly hả.. Chị ra liền, đi nhóc..- Lại cười @@, chị thay đổi thái độ như chong chóng ý.

Bước ra bàn nhỏ với chị, nhìn cốc caphe còn nguyên, nhỏ khoanh tay, mặt thì nhăn nhó như khỉ ăn ớt.. Sao thế nhỉ..? Vừa thấy thế, chị nhảy vô bàn nhỏ ngồi cùng luôn..

_ Bé Ly sao thế..?

Nó kệ, đi trà bàn khác, xong lại ra ngồi đàn.. Thích thật, vừa hầu khách vừa được thể hiện đam mê..

Lúc sau thấy chị đi về phía nó..

_ Nhóc ơi.

_ Sao chị?

_ Từ giờ nhóc thấy bé Ly thì không phải kêu chị nữa đâu?- Gì thế này, nhỏ này điên hay sao ý, có việc này cũng gọi chị ra nhắc.

_ Ơ thế không gọi thế thì gọi thế nào hả chị, người ta là khách mà.

_ Nhóc cứ xưng anh đi, không sao đâu.. Bé Ly bảo thế mà..hihi, sướng nha.- Cái vụ này lạ à nha, chắc không có chuyện dễ như thế được.. Sợ dính bẫy lắm, ai chứ nhỏ Ly thì không tin được.

_ Thôi.. Khách thì sao nói được vậy.

_ Chị không biết đâu, nhóc phải gọi đấy.. Mà ra bé Ly bảo gì kìa..- Bà là quản lý còn không biết thì ai biết đây, mà tự nhiên nhỏ Ly kia gọi nó ra làm gì không biết? Cảm giác như bị đá qua đá lại ý @@.

_ Dạ chị gọi em?

_ Nghe chị Huyền bảo gì chưa?

_Dạ rồi chị.

_ Nghe rồi sao chưa thực hiện đi, nhân viên mà thế à?

_ Dạ nhưng, với khách hàng em buộc phải như thế chị ạ.

_ Không sao, em cho phép anh gọi như vậy đấy..- Her, nhỏ này có vấn đề hay sao nhỉ, sao hôm nay tử tế vậy.. Mong đừng có bẫy gì cả. Nó lúng túng..

_ Ơ....dạ..vâng ạ.

_ Anh không thể nói chuyện mà không có chữ "ạ" được à.

_ Dạ được.

Nhìn mặt nhỏ đỏ gay lên, trông xinh thiệt.. Nhưng chắc tức lắm rồi.

_ Xin lỗi em, bọn anh quen rồi.

_ Quen cũng phải sửa, anh làm được không?

_ Dạ được.-Nó vẫn quen mồm.@@

_ Người đâu mà nhát vậy thế không biết..? Thôi anh vào trong kia đi, chán quá..

_ Cảm ơn em.

Nó lúng túng đi vào, tại nhỏ hôm nay bị khùng bất chợt làm nó quên luôn mang cái vẻ ngoài làm lì với nhỏ.. Chả hiểu, tự nhiên đòi làm em mới chết, mọi hôm thì xưng chị luôn mồm cơ mà, nhỏ uống lộn thuốc rồi chăng?


Chap 33

Kệ, chắc nhỏ muốn thế.. Cũng phải quen dần thôi, gọi chị mãi rồi.. Bằng vai phải lứa mà bày đặt ngôi trên suốt..hay nhỏ hối hận vì trêu nó nhỉ..@@ với tính cách của nhỏ Ly thì không đời nào.. Vậy thì tại sao nhỉ? Nó đi trà nước mà đầu óc cứ suy nghĩ để tìm một lý do nhỏ Ly thay đổi, mà mãi không ra.. Chán chả buồn nghĩ nữa..

Bỗng thêm lúc nữa khách kéo vô lườm lượp.. Đâu mà lắm thế không biết, làm nó chạy bở hơi tai.. Hai nhỏ Yến với Mi cũng thế không khá hơn gì cả.. Lại là mấy cặp tình nhân vô ôm ấp.. Mà kì lạ, nhỏ Ly ngồi một mình ở cái bàn giữa quán vẫn chưa thèm về.. Trời cũng muộn rồi còn gì.. Đường tối kiểu này đi nguy hiểm, mà nhỏ lại là còn gái.. Tự nhiên lại thấy bứt rứt lo cho nhỏ..hazzj. Đôi lúc đi quanh chỗ nhỏ đưa trà cho khách thì nó lại liếc nhìn nhỏ..Và thấy nhỏ cũng nhìn nó một cách chăm chú..không e dè.. Cái ánh mắt đó làm nó vội quay đi, tiếp tục vào công việc.. Mà đầu óc cứ nghĩ ngợi về nhỏ nhưng không định hình được là nó nghĩ cái gì.. Nó bị khùng rồi chăng.

Đến lúc vắng khách, chập tối thì nhỏ cũng về.. Trước khi về còn nhìn nó, nói..

_Em về đây..- Giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, không chanh chua cạnh khoé nó như mọi hôm? Chẳng lẽ sau một tuần nhỏ thay đổi thật rồi sao.. Càng ngày nó càng không thể hiểu nổi nhỏ Ly này, mặc dù nó vẫn tự hào là người nắm giữ nỗi tâm người khác khá tốt nhưng trước nhỏ thì vô dụng.. Thật khó hiểu.

_Ừ..-Nó vẫn giữ thái độ đó, dửng dưng, không quan tâm.. Nhưng vẫn không quá bất lịch sự vì dù sao nhỏ cũng là khách.

Xong ca rồi thì nó cũng vác theo cây đàn để về, hai nhỏ kia thì về trước lúc nào rồi, ra kêu chị một tiếng vậy..

_ Chị.. Em về đây.

_ Ùm, chị cũng chuẩn bị về đây.. Giờ này để anh Vinh là được rồi.

_ Vâng.

_ Hihi.. Mà nhóc ghê thật.. Được người ta để ý rồi đấy nhá..

_ Ủa, ai vậy chị?-Nó ngơ ngác.. Trước kia học cấp ba thằng nào mà bị để ý là xác định đi học về ăn đấm..@@ nó chột dạ.

_Xì, cái đồ nhóc tồ ngốc xít.. Tự tìm hiểu đi, chị ứ nói.. Ai bảo chiều trêu chị à cưng..hihi

_ Không nói thì thôi, em không cần.. Mà em bảo này...-Nó ghé vô tai chị.

_ Sao sao nhóc..?- Cái mặt ngây thơ trắng bóc của chị hiện lên vẻ tò mò.. Chị thơm quá làm nó suýt quên phải nói gì @@.

_ Từ mai đừng mặc đồ ngắn nữa nha..hehe..- Xong nó té, luôn ra cửa.

_ Á..á..nhóc con dê già đứng lại!!.. Chưa xong với nhóc đâu nhá!- Chị nhăn nhó, xong dẫm chân xuống sàn.. Đáng yêu lắm nhưng vô khéo bà này xé xác mất.. Ra bãi chào anh Vinh rồi, về luôn.

Đạp xe trên đường HN về đêm, đúng là mang thêm cho con người ta một cảm giác thoải mái.. Đỡ hẳn ngột ngạt so với những giờ cao điểm.. Nhiều người còn nói HN vào ban đêm là đẹp nhất, có khi đúng thật.. Đèn đường lung linh, hắt xuống mặt sông TL gần chỗ nó chọ.. Chưa kể đêm nay còn có gió nữa, thành ra cảnh đẹp còn có một khí hậu tuyệt vời.. Đêm nay dễ ngủ rồi.

Về căn phòng thân quen, làm mọi việc thân quen rồi đi ngủ @@. Trở lại với loại mì tôm thần thánh rồi, ăn nhiều cũng chán nhưng đâm ra quen.. Mà ăn xong nó không bị mụn mới sướng..

Nằm lên giường mở nguồn chiếc điện thoại để xạc pin từ tối qua quên không đem đi.. Thấy có một đống tin nhắn với cuộc gọi đến.. Của ai mà lắm vậy trời.. Xem thì thấy của " Chị Huyền s2 " chả hiểu S2 là gì nhưng nó nhìn kĩ là hình trái tim.. Cái này thì là chị lưu lên nó chịu.. 5 cuộc gọi nhỡ.. 3 tin nhắn..

_" Nhox về quê vui hôn? "

_" Nhox bận à? Sao không tl chị vậy?"

_" Nhớ mua quà cho chị đó nha ^^".. Her bà chị quí hóa quá.

Hai tin nhắn của thằng Tuấn.

_" Ông nghỉ không đi theo lớp à? "

_" nhà chán vãi, có chỗ nào đi tôi đi với ".

Một tin nhắn từ Chi..

_"M về quê mau ra để chơi đàn cho quán nha, không có nhạc chán lắm hihi."

Một của nhỏ Mi.

_" Tôi Mi đây, cậu về quê mà không nói gì vậy hả, tính để hai bọn tui làm hết à?"- Con nhỏ xấu bụng, mà sao nhỏ này biết số nó nhỉ. Lạ thật.. Mà nó cũng thắc mắc, ngoài ra còn có hai số lạ nhắn tin cho nó..

_" Tên kia, đi đâu mà không phục vụ quán thế? Về mau lên ".

_" Về quê rồi à, sớm lên nha."

Đó, chả biết hai người nào mà rảnh dữ vậy, trên đây thì nó quen biết ai đâu nhỉ.. Mà thôi, quan tâm làm gì.. Máy đang hết tiền, có muốn cũng chả nhắn lại được.. Ngủ đã, hôm nay không phải bật quạt vì trời mát, đỡ tốn tiền điện..hehe.

Sáng sau dậy thì vẫn vậy mọi cái hành động như đã được lập trình sẵn trong một thằng sinh viên là nó.. VSCN, ăn uống lên trường.. Chả có gì đặc biệt ngoài việc qua nhà bà chủ đóng tiền phòng.. Được cái rẻ, ở một mình trên HN này thì kiếm đâu ra một chỗ rẻ như vậy.. Thời tiết hôm nay mát mẻ lên nó cũng thất vui vui.. Nó ghét mùa hè.. Phải công nhận là vậy.. Đi qua mấy hàng cây trên vỉa hè mà nó thắc mắc.. Nhiều cây như này mà HN vẫn bị ô nhiễm khói bụi nặng là sao?..@@. Sau khi đóng tiền phòng xong, nó lên trường.. Đi vào cổng thì thấy một đám sinh viên đông đức đứng gần khu để xe.. Chắc tụi này đi thực tập ấy mà, trông mặt ai cũng háo hức, nhưng nó chả quan tâm.

Lên lớp chưa kịp ngồi xuống thì thằng Tuấn đã sáp vô..

_Này ông.. Em hôm qua, nói chuyện với ông là ai thế, sao xinh dữ vậy?

_ Em nào?

_ Em ngồi giữa quán é..?-Nhỏ Ly, her thằng này lại ngu rồi, nhỏ này thì còn kinh khủng hơn nhỏ Mi.

_ Ừ, chỉ biết tên Ly thôi.

_ Thật không? Chỉ biết tên mà đứng nói chuyện mãi hả? Hay định ăn mảnh hehe..

_ Đây chả thèm, nó còn ghê hơn cả nhỏ Mi.. Nên không muốn bị trường hợp như nhỏ Mi thì đừng manh động nữa..

_ Nghe ông kể mà tôi nản.. Chả lẽ quán ông không có ai dành cho tôi sao..- Thằng này giả vờ ôm đầu mếu mếu.

_ Mấy con bé cấp ba chiều nào chả đến..

_ Bọn ý thì ai mà chiều được.?

_ Thế thì chịu.. Học đê, gái gú suốt.

_ Hehe, phải thế mới là con trai.. Ai như ông..

_ Im nhá.- Ông mãnh kia chán cũng chả thèm nói gì nữa..

Học xong về thay đồ,lấy thêm cây đàn rồi lên quán luôn.. Giờ nó có thêm thói quen này.. Lên mua cơm, với lấy ở quán cốc nước lọc rồi vào khu nó ăn cho mát.. Đang ăn thì..

_ Á à.. Nhóc đây rồi.. Giờ hết chạy nhá.. Ăn mảnh hử?- Giật cả mình, suýt nghẹn, quay ra thì thấy chị Huyền đang chống hông nhìn nó.. Lườm lườm..

_ Hé.. Em chào chị.

_ Hé này..!- chị véo tai nó xách lên..

_ Áiiii! Đau- Dở hơi thế không biết, trời đánh tránh miếng ăn.. Cái bà này.

_ Chừa chưa.. Trêu chị à nhóc..hihi

_ Rồi rồi.. Bỏ ra em ăn nốt đã..

_ Ăn xong đi ra đây với chị, không được ngủ trưa nay..hihi

_ Đi đâu, giận gì dai vậy trời.. Em có trêu xíu.. Đừng hành em mà.. Mệt lắm.

_ Không giận, nhưng nhóc đi mua bột cùng chị.. Chị không đi một mình được..hihi, phải mua nhiều.

_ Mua làm gì?

_ Mua làm bánh.

_ Bảo cô đầu bếp đi mua được rồi mà.

_ Không.. Bánh của chị, cô ý không biết đâu..

_ Thế rủ Mi hay Yến ý.

_ Đã ai đến đâu mà rủ.. Thế giờ nhóc có đi không?- Chị chống hông, sờ vô tai nó..@@.

_ Không! Chết cũng không đi, đi giờ làm sao chiều làm được.

_ Hức.. Nhóc không muốn đi với chị chứ.. Gì?- Chị xụ mặt xuống dụi mắt.. Ôi trời ơi.. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.. Mà nó đâu phải anh hùng chứ? @@.

_ Rồi rồi đi ạ.. Ra trước đi em ăn nốt đã nào?

_ Hihi.. Nhóc cứ ăn đi chị chờ mà..- Hóa ra bà này giả vờ..@@.

_ Chỉ được cái giả vờ ăn vạ là giỏi thôi.

_ Ai bảo nhóc tồ dễ lừa quá chi..hihi, không được nuốt lời á. Nhanh lên.- Xong chị nhảy chân sáo ra khỏi khu @@. Như trẻ con ý, không cao hơn nó thì nó đã trêu rồi.. Hận cái chiều cao khiêm tốn..hix. Ăn xong uống nước rồi ra cổng.. Thấy chị đang nói chuyện với thằng cu bảo vệ ở ngoài.. Không phải anh Vinh, vì ca chiều mới là của anh cơ mà.. Thằng này thì cứ khen chị xinh, làm chị cười tít mắt, hồn nhiên dễ sợ luôn.. Tự nhiên nó thấy hơi khó chịu..

_ Đi chị..!- Nó kêu to.

_ À ùm.. Nhóc ra rồi à, hihi.. Thôi chào em chị đi đây..-Với đứa khác chị gọi em, riêng nó thì suốt ngày nhóc này nhóc lọ.. Bộ nó bé lắm sao trời..

_ Em đi xe đạp đấy, đi không?

_ Vẫn đi, nhưng đi xe chị.. Đi xe nhóc để tối mới về à nhóc tồ..hihi.

_ Nói vừa thôi nhá.. Ai bị mà nói suốt thế?

_ Nhóc bị.

_ Sao biết em bị?

_ Vì chị bảo nhóc tồ là nhóc sẽ tồ..hihi.- Gì vậy trời, nói thế thì chịu..ngang như cua.

_ Ờ.

Thằng cu bảo vệ dắt xe của chị ra còn nhìn chị cười nữa.. Đeo mũ bảo hiểm cho nó với chị xong, nó phóng đi luôn.. Chả hiểu chị nghĩ gì mà đi vào cái tầm trưa này, không có nắng nhưng mà oi bỏ xừ.. Nó còn không được ngủ nữa.

_ Sao lại đi tầm này hả chị? Để chiều đi cho mát có hơn không?

_ Bây giờ siêu thị vắng.. Với lại còn làm để chiều mang cho khách nữa..nhóc chả biết gì cả..hứ..

_ Thôi thôi.. Giờ ra siêu thị à?- Trong đầu nó lúc ấy nghĩ siêu thị chắc là một khu chợ trong nhà thôi.. Thế thì thà ra chợ sướng hơn @@.

_Ùm nhóc đi đi.. Chị chỉ đường cho hihi.

_ Rành quá ha.

_ Chị mà lại hihi.. Ai như nhóc, chả chịu đi đâu thì làm sao biết được đường..?

_ Ừ.


Chap 33

Phải công nhận chị nói chuẩn thật.. Ngoài ba cái nơi, trường, phòng, quán thì nó chẳng đi đâu mấy.. Ít ra còn hơn thời cấp ba, có đầy nơi để đi nhưng chả có ai chơi cùng.. Nhưng giờ khác.. Nó có quán, với một cái khu vườn riêng rồi.. Nghĩ cũng thấy vui vui, thậm chí còn có chị thân với nó nữa chứ.. Thôi thì cứ để cuối tuần nghỉ thì khám phá HN sau.. Chứ giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là đưa bà cô này đi mua bột đã.. Mà cũng thấy buồn cười với chị, ngồi sau không ôm cũng không hẳn là bám vào nó.. Một tay chị để lên vai nó, tay còn lại giữ vô hông nó.. Chả hiểu kiểu gì. Đi trên đường đi thì cứ chỉ chỏ, hát gì mà xì xồ.. Chả có nghĩa gì cả.. Cơ mà giọng chị như trẻ con nên cũng êm tai.. Ít ra thì cũng nghe được cái giai điệu.. Có lúc hỏi đường chị chả thèm trả lời.. Phải hỏi đến câu thứ hai, trả lời xong thì lại đập vô vai nó..

_ Nhóc này..! Chị đang hát hay.. Tụt cả hứng.

_ Hát lúc nào chả được, em phải hỏi thì mới biết đường chứ.

_ Ừ ha, chị quên.. Đến rồi kìa nhóc..hihi.- Trước mặt nó là một siêu thị, đúng hơn là cái nhà to tướng.. Để biển tên ở trên thôi, nó thì chưa vào siêu thị bao giờ, chỉ thấy trên tivi.. Chắc bên trong cũng toàn hàng hóa ý mà.

Dựng cái xe, xong lấy vé.. Chị hồn nhiên khoác tay nó đi vào phía cổng.. Bước vào thì thấy không khí mát hơn bên ngoài.. Chắc có máy lạnh, cũng như nó nghĩ, trong siêu thị.. Toàn hàng hóa bày la liệt, khác ở chợ mỗi cái không có người bán hàng thôi.. Vừa vào thì chị chạy mất hút vô phía giá toàn đường, bột ngọt,.. Lục xục.. Xách ra hai gói bột to tướng..@@.

_ Nhóc ơi, cầm hộ chị với, nặng quá..hihi.- Hóa ra đi cũng chỉ làm chân khuân vác cho chị, chứ làm gì đâu, người nó thì bé.. Cầm hai túi bột đó, kiểu bế em bé ý.. Đến khổ.. Chưa hết, chị còn đặt thêm cả mấy thứ lên nữa, toàn là hoa quả.. @@. Nặng khiếp.. Loanh quanh một vòng, chị nói một câu mà nó thấy sướng hết cả người..

_ Tầm này đủ rồi, thui về nào nhóc tồ hihi..

Bê cái đống ra quầy thanh toán mà chị chỉ, nó đặt xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của con bé thu ngân..

_ Anh chị bán bánh à?

_ Ui bé này đoán chuẩn ghê nhóc nhỉ hihi.- Hồn nhiên dễ sợ, chị ơi là chị, nhiều lúc nó không thể tin chị hơn tuổi nó cơ @@.

Nó chỉ lắc đầu cười cười với con bé thu ngân, vì chả biết nói gì hơn nữa. Sau khi nghe giá tiền thì nó tính móc vì ra trả, cái định nghĩa đi với con gái con trai phải "ga-lang" là lẽ đương nhiên.. Cái gì không biết thì thôi, riêng cái này thì nó biết.. Ấy vậy mà chị, không cho nó trả.. Ờ thì thôi, nó cũng đâu phải đại gia gì mà oai chứ.. Tuỳ chị..hehe.

Khuân cái đống đồ ý ra ngoài, thì chị cứ giục..

_ Nhóc ơi, về mau thôi muộn rồi á.. Chị còn làm nữa..

_ Bộ ai lúc nãy cứ chọn tới chọn lui không quyết.. Lại còn.

_ Thôi thôi, về đi nhóc ha.. Về chị đền cho..hihi- Đền cái gì vậy nhỉ, tò mò quá.

_ Rồi đi..- Đội chị leo lên xe, nó phóng về quán.. Chị vẫn ở tư thế cũ, kiểu bám kì lạ. Được cái nó nhớ đường với lại chỗ này cũng gần quán lên đi một lúc là về thôi.. Về thì thấy anh Vinh ngồi ngoài như mọi hôm, chắc đến ca anh rồi.. Thấy anh, nó và chị cùng chào.. Xong chị còn nhờ anh mang cái đống kia vào bếp hộ nữa chứ.. Sướng, nhưng nó cũng bê vì nhiều, hai anh em mỗi đứa một nửa.. Cho đỡ áy láy.. Vừa vào trong bếp, anh Vinh nói.

_ Cu M, bây giờ anh có việc chút, mày ra trông hộ anh một lúc được không?

_ Dạ được anh, giờ này trong khu cũng ít khách mà.

_ Uhm, anh đi tý rồi về thôi.. Thế nhé.

_ Vâng.- Trông anh có vẻ vội vã lắm, cũng không sao, giúp được ai thì giúp, dù sao.. Anh với nó cũng thân hơn so với mấy thằng đực trong quán mà.

Anh Vinh bước ra cổng, nó cũng đi theo luôn.

_ Ủa nhóc đi đâu vậy?- Chị từ ngoài vô hỏi nó.

_ À, anh Vinh có việc, nhờ em trông chút mà.

_ Thế hả, hihi.. Nhóc cứ trông đi nhá..hihi.- cười gì mà dữ vậy, lạ thật, chả hiểu chị sao nữa..@@.

Xong chị chạy vô bếp luôn.. Rồi nó lại thấy nhỏ Mi đi vào, chắc vừa đến.

_ Đến giờ rồi, lại đi đâu đấy, không làm à?- Chế độ lạnh đang sử dụng rồi, hazzj.. Dạo này toàn thế, ai làm gì nhỏ đâu chứ, giá như nhỏ cứ hiền như nhỏ Yến phải tốt không?

_Ra ngoài coi xe giùm, anh Vinh đi có việc.- Nhỏ như thế, nó cũng thế.. Chả cố tỏ ra thân thiện làm gì, cứ lạnh mà sống, mấy ngày nay nhỏ không cười với nó.. Chắc ghét nó rồi, càng tốt.. Không quan tâm

_ Ừ- Xong nhỏ vào khu, còn nó ra ngồi cái ghế, đang bỏ trống của anh Vinh, ông này đi đâu mà vội thế không biết?

Ngồi ngoài mới thấy chán, công việc này cũng nhẹ nhàng... Khách đến, chào một cái rồi dắt xe hộ người ta thôi.. Tầm này ít khách lên cũng nhàn. Nó ngồi trên ghế phía ngoài mà nhìn quanh con đường.. Mọi người dường như rất tấp nập đi đâu đó.. Không khí HN thì thường là vậy, vội vã lắm.. Đôi khi, một chiếc ôto vụt qua mang theo làn gió mát với cái mùi khó chịu của xăng dầu..@@. Được lúc thì chị đi ra, kèm theo một cái đĩa.. Trên đó là...bánh. Lại được ăn rồi, hehe.

_ Đền cho nhóc nè..hihi.

_ Hì, em xin nha.- Nó cầm luôn cái đĩa của chị đưa, hóa ra lúc nãy tính đền cái này đây.. Gì chứ, ăn thì duyệt.

_ Nhóc vô đây ăn đi, kẻo bụi á.

_ Thôi, em ăn ở ngoài này được rồi, chị cứ vào đi, còn phải trông nữa mà..

_ Uhm, vậy chị vào nha nhóc..hihi, đừng ăn tham khéo nghẹn á..hihi.

Xong chị chạy vô luôn.. Ai ăn như bà mà sợ nghẹn chứ @@. Ngồi ăn ngoài cũng hơi ngại, cơ mà quan tâm quái gì.. Ăn là phúc rồi.. Miếng đầu tiên theo cảm nhận của nó, bánh chị làm rất ngon, kiểu này mở tiệm cũng được đấy chứ.. Chợt nó thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, đúng hơn là nhìn vào đĩa bánh của nó.. Một cách thèm thuồng.. Hai đứa trẻ, một trai một gái.. Đứa con gái đang gối đầu lên đùi đứa con trai.. Chắc chúng là hai anh em.. Nó tiến đến gần.. Thằng bé hoảng sợ, lay lay con bé..

_Em ơi dậy mau..!

_Dạ, em xin lỗi anh.. Em đi ngay đây ạ, em gái em nó mệt quá nên nằm nhờ.. Anh đừng đánh..-thằng bé quay sang nó, mếu máo và tiếp tục nay con bé.

_ Không sao đâu,em cứ nằm đấy.. Anh cho hai đứa cái này nè..- Nó chìa cái đĩa bánh của chị cho hai đứa bé, có lẽ chúng cần thứ này hơn là nó.

_ Dạ..dạ anh cho em thật à?- Thằng bé hướng cái mặt lem luốc kèm theo ánh mắt ngạc nhiên.

_Uhm, hai em ăn đi.

Thằng bé đỡ em nó dậy ăn.. Nhìn con bé ăn trong khi khóc thút thít mà nó chạnh lòng.. Còn thằng bé thì không ăn, chả hiểu sao nữa?.. Vài người đi qua còn buông những câu nói..

_ trông quán caphe mà bày đặt, giúp ăn xin..

_ Mẹ cái loại đạo đức giả..

À ừ phải, nó đạo đức giả..còn các người đạo đức thật thì có đành lòng đứng nhìn hai đứa trẻ gầy gò này lả đi vì đói không,hay các người không có đạo đức, chắc các người chưa bao giờ phải ăn cơm với nước sôi và lạc muối.. Còn đây, chúng không có gì để ăn cơ.. Lúc đưa bánh, thằng bé còn nói một câu mà nó thấy sống mũi mình cay cay.. Và cũng là lý do thằng bé ngần ngại chưa ăn.

_ Em cứ ăn đi, thừa đâu anh ăn..

Ấy vậy mà con bé không chịu, cứ nó một miếng, anh nó một miếng. Đó, một đứa trẻ còn có tình cảm như thế.. Những người qua đường liệu đã bằng chúng chưa? Nhìn hai đứa ăn ngon lành mà nó thấy thương hai đứa.. Trên đời này cuộc sống của nó, vẫn còn sướng hơn rất nhiều mảnh đời bất hạnh khác.. Nó cũng không phải nhân ái hay tốt bụng gì cả, nhưng thật sự nó không đứng yên nhìn cái cảnh này được, nếu có ngày nó như vậy thì sao nhỉ? Nó có chịu đựng như hai em không?.. Hai đứa ăn xong thì trả nó cái đĩa..

_ Dạ..em cảm ơn anh..nhiều lắm..- Thằng bé khóc, rồi cúi đầu trước nó lia lịa. Thằng bé này chắc tầm mười hai mười ba tuổi, còn con bé em tầm tám chín tuổi thôi.. Nó xoa đầu hai đứa bé..

_ Không có gì đâu em..

Bỗng con bé em giật giật cái áo nó.

_ Anh là người tốt, tặng anh này hihi..- con bé cười típ mắt, móc ra cho nó một cái kẹo mút giấy bọc kẹo đen đen... Rồi hai anh em chúng dắt nhau đi sau khi chào nó.. Nhìn theo hai đứa trẻ, mà nó ước.. Giá như nụ cười đó xuất hiện ở một gia đình khá giả hơn thì thật tốt.. Nhưng đời mà, nhiều thứ chúng ta không thể ngờ được..

Mỉm cười vì nó vừa làm một việc tốt đấy là với riêng nó. Cầm theo chiếc kẹo của em về với chiếc ghế của anh Vinh.. Chợt, ba nhỏ Chi, Phương Anh, Ly.. Không biết đâu ra mà tất cả đều đứng ngoài cửa quán nhìn nó, với ánh mắt kì lạ. Gì vậy trời.. Đi uống caphe mà suốt ngày kéo đội đi @@. May mà nó đang ngồi trông xe, đỡ phải tiếp mấy nhỏ này. Ngồi xuống cái ghế, nó làm như không có mặt mấy nhỏ.. Thong thả nhìn đường tiếp, Vì cũng không thấy xe mấy nhỏ đâu mà dắt.. Chắc mấy nhỏ tự làm rồi, càng đỡ mệt. Ông Vinh đi đâu mà lâu vậy nhỉ..

_ Ủa M không làm à?

_ Không, mình trông xe giúp anh Chút.

_ Vậy bọn mình vào nha.

_Ừ..- Với nhỏ Chi, thì nó vậy thôi.. Ít ra còn có cảm tình chút, chứ hai người kia thì chịu.. Một như không biết nói.. Một thì như quỷ.. Nó sợ @@.

Xong ba nhỏ đi vào trong quán, nó ngồi bóc kẹo của em cho ra ăn, ngon thật, không được ăn bánh thì ăn kẹo vậy hehe.


Chap 35

Nó chỉ ngậm thế thôi chứ không dám cắn.. Đơn giản là nó thấy cái kẹo mút này ngon hơn những chiếc khác.. Có lẽ vì trong đó có chứa tình cảm hồn nhiên của một cô bé dành cho nó.. Bất giác, nó bật cười.." Anh là người tốt.." Thật ư?.. Cảm ơn em nhé cô bé.

Ngồi tự kỷ thêm lúc nữa mới thấy ông Vinh về.. Mà đèo thêm nhỏ Yến mới lạ chứ.. Nghi lắm nha, nó phải trêu mới được..

_ Hehe, hai anh chị đi đâu mới về vậy? Làm em phải trông lâu ơi là lâu nè.

_ Anh đi đón Yến, thôi chú vào được rồi mà.

_ Đi đón.. Bộ hai người..?

_ Ừ.. Từ mấy hôm M về quê á..hi- Nhỏ Yến đỏ mặt lí nhí. Hơ thế là chuẩn rồi, ông Vinh trông lù khù thế mà tán được cả nhỏ này. Siêu thật @@.

_ Chưa đánh đã khai..hehe, thôi em vào đây anh Vinh.

_ Ok.. Cảm ơn chú nha.

_ Cậu vào luôn không.?

_ Có..- Rồi nhỏ vô luôn, nó cầm đĩa bánh rồi cũng vào nốt.. Anh Vinh và nhỏ Yến hợp thật.. Hai người đều tốt, nhỏ Yến xinh.. Còn anh cũng không phải xấu trai gì.. Còn to cao hơn nó nữa chứ.. Đáng mừng cho họ, nó mỉm cười vô bếp để cái đĩa vào chậu xong ra chỗ ngồi quen thuộc của mình trong quầy, với cây đàn.. Quán giờ đông khách nhưng ai cũng ổn định hết rồi, không phải tiếp nữa.. Không khí im lặng vẫn bao trùm khi nó bước vào.. Có lẽ họ đang chờ một bản nhạc, hay dù họ không chờ nó cũng chơi cho có tiếng chút chứ @@. Lướt một vòng quanh khu, nó đụng phải những ánh mắt ở bàn nhỏ Chi từ hai nhỏ còn lại.. Chắc là vẫn lạ vụ lúc nãy nó rảnh giúp người ta.. Đầu óc mấy chị tiểu thư thì thường là vậy thôi, nó phớt lờ những ánh mắt đó để chăm chú vào cây đàn qua một bản nhạc.. Hôm nay tâm trạng nó rất lạ, lên bản nhạc mà nó chọn cũng sẽ lạ không theo phong cách nó thường chơi trong quán.. Bản rivers flows in your.. Một bản nhạc trong số những bản của Nhật mà thằng Long cho nó nghe.. Hình như của Yiruma thì phải.. Tiếng đàn của nó, nó luôn là đứa cảm nhận tốt nhất.. Chắc chắn cũng không thể coi là chuyên nghiệp được.. Nhưng đủ cho người nghe thấy hay và thấy đúng nhạc khi nghe nó đàn.. Bản này đôi lúc còn thêm một nốt dừng, như để lắng đọng.. Mọi cảm xúc đang cao trào vậy.. Nó cảm thấy thật thích thú.. Khi được chơi bản nhạc này.. Kết thúc thì nó lại chạy xuống dọn bàn cho một số vị khách đi về.. Mà hôm nay nhỏ Ly cũng không trêu nó nữa.. Kì lạ quá , mong là nhỏ thay đổi thật.. Ba nhỏ vẫn còn ngồi đó, mãi sau khách đã về gần hết rồi mới chịu về.. Nó chạy ra tính tiền mà chỉ.. Nhìn nhỏ Chi.. Mặc kệ hai nhỏ kia nghĩ gì. Lúc sau thì nó cũng về phòng luôn..

Đang ngồi xơi mì tôm thì, thấy máy có tin nhắn.. Từ một số điện thoại nó thấy quen mà không có lưu.. Tin nhắn trước cũng xóa hết rồi @@.

_" Anh ơi đang làm gì vậy?"-Đó, chả hiểu ai nhắn, mà ngoài anh Cương thì nó làm gì có người thân nào trên này mà "anh" nhỉ. Lúc sau hết bát mì lại có thêm một tin nhắn nữa từ số đó..

_" Người thì xấu mà còn kiêu thế anh? "- Đứa nào nhỉ, còn dám chê nó xấu.. Nó cũng muốn nhắn tin hỏi ai, nhưng căn bản là máy hết tiền.. Nên chịu @@.

Ăn xong ưỡn ẹo bên ngoài tý cho tiêu rồi về phòng học chút rồi đi ngủ..@@ hôm nay có tiến bộ thật.

.

.

.

Sáng sau dậy thấy người hơi mệt chút.. Nhưng không sao.. Ăn rồi lên lớp học ngồi tự kỷ với ông mãnh Tuấn.. Đến lúc tan, trên đường về nó mới thấy cơ thể mệt mỏi hơn kèm thêm cảm giác khó chịu nôn nao..chắc do trời nắng mà nó không mang mũ, cái thời tiết khỉ gió. Về phòng, nó lấy cây đàn rồi vòng ra quán luôn.. Có lẽ cái không khí của khu vườn sẽ giúp nó bớt mệt hơn chăng?.. Ngồi vào một chiếc ghế dành cho khách trong khu mà nó cảm thấy không ổn chút nào.. Cơ thể dường như mất sức rồi.. Mà nó lại không muốn ăn gì, nên nó vô kho ngủ luôn... Thôi thì dậy đến chiều, ăn vụng bánh của chị ăn cũng được @@.. Giờ nó cần là nghỉ ngơi, có khi nó đã ốm.. Vì thể trạng của nó từ bé đã yếu rồi, nên có hay bị bệnh do thời tiết thay đổi.. Nhưng chắc lần này chắc không sao đâu, ngủ dậy là lại hết ý mà.

Ấy vậy mà không phải.. Ngủ dậy thấy người nó toát hết mồ hôi.. Nôn nao mệt mỏi.. Cố lếch và WC để rửa mặt cho tỉnh.. Hôm nay ngủ sớm lên tự dậy được không cần ai gọi, bụng thì đói mà đầu thì đau như búa bổ.. Khó chịu thật, thôi thì tý xin chị về sớm một chút vậy.. Bước ra ngoài thì chị chạy vô gần nó..

_ Hihi.. Nhóc tồ hôm nay dậy sớm hen?

_ Vâng...

_ Ơ nhóc làm sao mà mặt mày nhợt nhạt thế kia?

_ Dạ không sao chị, em hơi mệt chút thôi.

_ Hơi mà như thế này à, hay chị cho nhóc về nghỉ nha..- Mặt chị hiện lên vẻ lo lắng nhìn nó.

_ Thôi không cần tý cho em về sớm chút là được rồi..

_ Thật không sao không nhóc?

_ Thật mà, chị cứ ra ngoài đi.. Trong này em lo được..- Dù nó đã rất mệt rồi.

_ Ừ, có gì kêu chị nha.- Nó gật đầu, thật sự không cất nổi cái miệng lên nữa..khó chịu thật, mong trụ đến chiều tối rồi về ngủ.

Lúc sau thì hai nhỏ Mi với Yến cũng đến, nó chỉ chào hỏi qua loa rồi ai vào việc người ấy.. Đi bê nước mà mắt cứ hoa hết cả lên.. Người thì run, khéo vỡ hết cốc chén giờ, đành chạy ra chỗ nhỏ Yến nhờ..

_ Hôm nay cậu chạy giúp mình với nhé, mai mình làm bù cho.. Nay mình mệt quá, chắc chỉ ngồi trên kia đàn được thôi.

_ Uhm..hihi, không sao mà.. Nhưng mặt cậu xanh xao nhợt nhật vậy làm nổi không, hay xin chị Huyền về?

_ Ngồi một chỗ đàn thì có gì không được, thôi cậu giúp mình thế nhé.

_Uhm.

Nó ngồi trên mà chơi đàn dù khách quán giờ không đông lắm, chắc nhỏ Yến nói cho nhỏ Mi rồi lên nhỏ Mi chỉ hỏi han chút rồi vào làm tiếp.. Mặc kệ nó với thân thể khó chịu mệt mỏi và những ngón tay run run... Đàn hôm nay không được chuẩn lắm vì nó mệt. Tầm tối.Nó thấy trong người không chịu đựng được nữa rồi, tính xin chị Huyền về..thì Nhỏ Ly bước vào khu,vẫn là cái chỗ ngồi trung tâm thu hút ánh nhìn từ mọi phía bởi phong cách cá tính của nhỏ.. Cái này thì nó đã quen rồi, hai nhỏ kia bận giao cho những bàn khác nên dù rất mệt nó vẫn ra bàn nhỏ..

_Dạ chị dùng gì ạ?

_Không dùng gì cả..

_ Ơ..? À quên, em dùng gì ạ?

_ Anh không thể nói chuyện bình thường được à?

_ Được..- Nếu nhỏ muốn vậy thì nó chiều.

_ Vậy cho em ly caphe sữa như mọi hôm nha, hihi..- Nhỏ cười mà người nó đang nóng bỗng nhiên lạnh hết cả lưng.. Nụ cười xinh đẹp nhưng có mùi nguy hiểm.

_Ừ.

_ Mà nè.

_ Sao?

_ Ăn nói với khách thế à?

_ Thì em muốn anh nói chuyện bình thường mà.

_ Với ai anh cũng vậy à?

_ Ừ.- Nó định quay vào phục vụ cái bàn này cho xong rồi xin chị Huyền về vì giờ mệt lắm rồi, nhỏ lại giật lại.

_ Mà anh ơi.

_ Gì nữa?

_ Sao tối qua không trả lời tin nhắn?- Thấy kiểu nhắn tin nó đã ngờ ngợ rồi, chắc nhỏ nhắn trêu nó đây mà.

_ Biết được ai mà trả lời?

_ Thì cũng phải nhắn hỏi xem ai chứ?

_ Máy hết tiền.. Được chưa?

_ Ơ được..- mặt nhỏ thoáng chút lúng túng và ngạc nhiên.. mấy cô tiểu thư này thì chả việc gì phải dấu diếm có sao nói vậy, nghĩ sao thì tuỳ, nó không quan tâm.. Việc nó quan tâm giờ là một chỗ để nghỉ.

Đi vô lấy cho nhỏ ly caphe, nhỏ lại gọi..

_ Anh M..

_Gì?

_ Lấy em thêm miếng bánh nữa nha.

Rồi lại miếng bánh nữa.. Mệt quá mà nhỏ này chơi ác thật. Lấy miếng bánh cho nhỏ.. Ra ngồi nghỉ, bỗng..

_ Anh ơi.

Chả hiểu nhỏ gọi ai, quay sang thì thấy nhỏ đang nhìn nó..

_ Đúng rồi anh đó..

Lại lếch ra chỗ bàn nhỏ.. Người nó giờ đổ mồ hôi liên miên rồi.. Thật khó chịu.

_ Sao?

_ Lấy em cái rĩa khác đi.. Cái này bị bẩn rồi..hihi.

Điên thật, nhỏ bày trò đây mà.. Nhưng nó là nhân viên nên phải chịu thôi..hazzj. Lấy ra cho nhỏ cái rĩa khác... Nhỏ lại giả vờ đánh rơi cái thìa.. Nhờ nó vào lấy, nó thì giờ đang nóng gáy lắm rồi nhưng vẫn nhịn.. Đưa nhỏ cái thìa.

_ Hihi, em cảm ơn.. Thôi anh dọn bánh đi.. Em không ăn nữa đâu..- Không ăn mà lại làm thế, chắc muốn trêu nó đây mà.. 

_ Không ăn mà lại sai người ta đi lấy đủ thứ hả?- Người nó còn đang mệt nữa chứ.

_ Thì sao? Em thích đấy..-Giờ lộ bản chất rồi, tưởng tử tế lắm.. Hazzj.. Không thèm trả lời nhỏ nữa.. Nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt tức giận lầm lì của nó.. Khiến nhỏ hơi ngạc nhiên rồi quay đi..

Bê đĩa bánh của nhỏ vào, đến gần bàn đầu tiên bỗng nhiên nó cảm thấy hoa mắt và chóng mặt.. Người nó loạnh choạng đổ xuống như không còn tý sức lực nào cả..

_ Rầm...! Choang..!! Đó là những thứ âm thanh nó nghe được trước khi thấy mặt mũi tối sầm lại và nó lịm đi..

Đọc tiếp: Đã nhớ một cuộc đời - Phần 7
Home » Truyện » Truyện Teen » Đã nhớ một cuộc đời
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM