Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chương 9

Hoa khôi Mai Thư :::…

Đôi mắt tôi cứ díp lại vào nhau, không tài nào mở ra được. Cho đến khi những tia nắng tinh nghịch từ ngoài khung cửa sổ bắt đầu le lói luồn qua tấm rèm cửa và nhè nhẹ bước vào trong căn phòng. Tôi nheo mắt chống đỡ lại “bọn kẻ thù khó ưa” đấy, khẽ vươn vai rồi lại tiếp tục ôm gọn chiếc gối ôm vào lòng.

Chả là tối qua tôi lại mắc chứng suy nghĩ, lo âu về chuyện việc làm. Thế nên kết quả là đến mãi hơn 3 giờ sáng tôi mới bắt đầu chợp mắt được.

Biết chuyện, anh Thiên khuyên tôi, Đan Quỳnh khuyên tôi và cả Nhật Hạnh cũng khuyên tôi rằng phải cố gắng để sau này không lặp lại chuyện này nữa. Nhưng đơn thuần họ chỉ nghĩ là vì chuyện tôi làm vấy café vào người khách chứ họ nào biết những nguyên nhân thực sự. Càng nghĩ tôi càng giận mình ghê gớm.

Bỗng…

- Dậy đi Trúc! Anh Thiên đang đợi cậu ở ngoài kìa!

Lúc này, tôi mới giật mình vùng dậy. Cuống cuồng chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ gọn gàng rồi phóng ù ra chỗ Hiếu Thiên.

- Ngốc! Đi học mà không xách cặp đi sao?

- Ớ chết! Vội quá nên em quên! – Tôi tặc lưỡi đáp rồi nhanh chóng chạy lại một vòng vào phòng vơ cái cặp chạy đi.

Tôi thấy mình ngố thật. Từ trước đến nay, tôi làm việc gì cũng nhẹ nhàng, cẩn thận. Đây là lần đầu tiên tôi đuểnh đoảng như thế đấy.

Tôi cười rạng rỡ và nắm lấy tay anh Thiên bước đi. Bước ra cổng, đôi mắt tôi đã kịp nhận thấy chiếc ô tô thể thao màu đỏ bóng quen thuộc của Khắc Long. Theo quán tính, tôi lùi người về phía sau, tim đập thình thịch vì lo lắng.

Thấy tôi cứ đứng chôn chân như tượng, Hiếu Thiên bật cười lấy làm lạ:

- Sao thế hả Trúc? Bộ có sói ăn thịt em à?

- Không… nhưng… mình đi đường này được không anh? – Tôi nói và liền chỉ tay về hướng ngược lại. – Nghe nói đường bình thường mình hay đi đang sửa hệ thống cống nên đi bằng đường này, tuy xa một chút nhưng lại sạch sẽ hơn.

- Uả? Thế hả? Hôm qua đã sửa xong rồi cơ mà… – Hiếu Thiên bóp trán nghĩ nhưng rồi cũng bước đi vì tôi đã nhanh chóng kéo tay anh đi theo mình.

Khẽ để ý, tôi thấy anh bỗng quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe. Tôi run bần bật nhưng vẫn cố “đánh trống lảng” cho anh không quan tâm đến nó nữa.

o-0-o

Khắc Long.

Cái con nhỏ Hoàng Minh Trúc này kì lạ thật đấy! Nãy giờ tôi đợi cô ta muốn chết mà chẳng thấy tăm hơi đâu.

Tôi đưa tay nhịp nhịp lên thành cửa. Chốc chốc lại ngó lên đồng hồ.

Cho đến khi….

“ Grừ! 7h rồi!” Bực bội tôi phóng xe chạy một mạch luôn.

Hay thật đấy, Minh Trúc dám tự tiện đi trước mà không nói với tôi một câu sao? Đáng lẽ cô ta phải nhớ rằng mình là bạn gái của tôi chứ.

“Tuy Khắc Long này là dân chơi khét tiếng nhưng chẳng bao giờ đi học trễ. Thế mà lần này… Haizzz… Kiểu này tha hồ mà mất mặt với lũ đàn em. Mà thôi, nếu như trễ quá thì cùng lắm mình sẽ bỏ tiết rồi “hú” bọn nó đi chơi luôn cho nó oách. Thế thì lại càng tốt chứ sao!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó hào hứng rú ga mạnh tay hơn, gạt hai chữ “Minh Trúc” ra một bên, thật xa.

o-0-o

Minh Trúc.

Tôi vừa bước vào cổng trường thì…

- Minh Trúc! Tôi gặp bạn một lát được không?

Bất ngờ tôi ngẩng mặt lên. Thì ra đó chính là Mai Thư – bạn gái cũ của Khắc Long.

Tôi cảm thấy sờ sợ nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của cô lúc này, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Rón rén chào Hiếu Thiên, tôi bước đi theo Mai Thư về phía canteen của trường.

.

- Cô cần gặp tôi à? – Chưa kịp ngồi xuống yên vị tại canteen thì tôi đã vội vàng hỏi.

Mai Thư không đáp, chỉ từ tốn chọn món. Sau đó mới quay sang phía tôi:

- Uhm! Tình cờ gặp bạn nên mình muốn rủ bạn cùng đi ăn, thế thôi à!

- Chỉ thế thôi? – Tôi hỏi lại, ánh mắt vẫn xen lẫn với hoài nghi khiến Mai Thư lại bật cười:

- Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả đâu. Chỉ là tôi muốn hỏi Trúc rằng dạo này bạn với Khắc Long thế nào rồi.

Tôi khẽ khép mình lại vì cảm thấy căng thẳng vô cùng. Nhưng hình như chính tôi là người tạo ra bầu không khí ấy cơ chứ? Mai Thư thoải mái và tự nhiên đến thế cơ mà… Tôi mỉm cười, giọng run run:

- Khắc Long dù gì cũng chỉ muốn đùa giỡn tôi thôi mà! Bạn cũng biết rồi đấy, hắn ta đâu có thật lòng với ai.

- Bạn nghĩ được thế thì tốt quá. Trước đây tôi không tin lời mọi người, chỉ nghĩ rằng với một tình yêu thật sự thì có thể “cảm hóa” được trái tim của anh Long… nhưng tôi nhầm. – Nói xong, Mai Thư lại ngước mắt lên nhìn tôi bằng ánh mắt rạng rỡ thân thiện. Nhưng đột nhiên khi chạm phải ánh mắt đang chằm chằm nhìn của tôi, Thư lại chuyển vẻ mặt ngay, cô thất vọng: – Bạn nghĩ là tôi ghen sao? Tôi chỉ muốn khuyên bạn thôi à, vì… bạn đã khá là thay đổi so với ngày đầu tiên tôi gặp bạn đó.

Tôi chợt giật mình. Tôi đã thay đổi thật sao…? Ai cũng nói rằng tôi đã thay đổi. Rõ ràng nhất là vẻ bề ngoài và… thậm chí là có một phần nhỏ trong suy nghĩ và tư tưởng. Có thể tôi vẫn chưa nhận ra được điều đó chăng?

Bỗng, một chàng trai bước đến phía Mai Thư với cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói ấm áp:

- Đi thôi em! Anh sẽ cho em xem con gấu bông anh mới mua tặng cho em đó!

Cô khẽ vẫy tay chào tôi sau đó nheo mắt đáp:

- Bạn cứ uống nước đi nhé, tôi tính tiền rồi đó. Bây giờ tôi phải đi với bạn trai tôi.

Thì ra người đó là bạn trai mới của Thư. Tôi chợt nhận ra cậu ấy là Thành Nam – một anh chàng khá nổi bật ở trường với tay nghề ghi-ta cực điêu luyện.

“ Hai người đó thật xứng đôi!” – Tôi nghĩ thầm, sau đó nâng ly sữa nóng lên và uống lấy một hớp.

Ngó đầu qua khung cửa sổ màu nâu có hàng dây leo màu xanh tươi mát, tôi đưa mắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh lúc này. Ở đằng tây có một chú chim bồ câu trắng xóa đang thỏa cánh tung bay giữa nền trời tuyệt diệu. Cảnh tượng lúc này trông thật đẹp và yên bình hơn bao giờ hết.

Tôi mỉm cười, chợt nhận thấy…

Chú bồ câu vừa nãy đang chao đảo, chao đảo và bỗng chốc lao mạnh xuống.

Xung quanh trời đất quay cuồng và cũng dần trở nên u ám lạ thường.

Đầu óc tôi buốt lên từng đợt. Còn đôi mắt thì cứ thế díu lại vào nhau, tôi gục mặt xuống bàn và ngất đi từ lúc nào không biết.

o-0-o

Sau khuôn viên của trường, một nơi không quá kín đáo nhưng lại ít ai để ý đến.

“ Bộp!”

Có một túm gồm một, hai, ba, à không, đến lận năm cô gái đang “xách” xồng xộc một con bé có dáng dấp mỏng manh với mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn nhẹ.

- Giờ xử lí thế nào với cái con nhỏ này đây?

- Thì đập cho nó một trận, cho nó chừa mà tránh khỏi anh Long của tụi mình đi!

Chỉ chờ có thế, cả bọn bắt đầu xắn tay áo lên và giương mắt nhìn “con mồi” một cách thù hằn.

- Cho mày chết nè!

- Cái tội dám “kua” anh Long nè!

- Ngu nè mày!

- Tránh xa Khắc Long ra!

- Mày toi đời rồi em ơi!

Cứ mỗi lời nói của bọn họ lại đi kèm với một cú đá mạnh như trời giáng. Con bé tóc dài thở hổn hển vì đau đớn, đôi mắt cô bắt đầu mở dần ra nhưng dường như vẫn còn chưa nhìn thấy rõ được mọi thứ xung quanh:

- Các người là ai? Sao tôi đau thế này…

- Bị bọn tao đánh mà không đau thì bọn tao đánh làm cái quái gì! Hỏi ngớ ngẩn.

Con bé đáng thương đấy… chính là tôi – Hoàng Minh Trúc. Đến tận lúc này tôi vẫn không thể nào hiểu được mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này. Tôi cố gắng chớp chớp đôi mắt để nhìn rõ hơn. Hình như, trong đám bọn nó có một cô gái tóc ngắn, dáng dấp người cao, thon… và đặc biệt hơn là cô rất giống…

- Mai Thư! Có phải Mai Thư đấy không? Sao bạn lại đánh tôi…

Rì rầm… rì rầm… “Bộ ngũ” ấy cứ thì thầm với nhau điều gì, sau đó cô gái tóc ngắn lại mỉm cười tinh ranh:

- Ai biểu cô dám cướp Khắc Long của tôi chứ! Đáng đời!

- Bạn đã có bạn trai rồi cơ mà… Sao lại…

- Thì sao chứ? Nếu không có cô thì Khắc Long đâu có rời xa tôi chứ? Đúng là đồ cướp bồ, đồ giật bồ, đồ cáo già!!! – Cô gái tóc ngắn rít lên và tiện chân đạp vào người tôi một cái khiến máu từ cổ họng cứ thể trào ra từng giọt, từng giọt nhưng nhiều đến nỗi thấm đẫm cả vùng vai áo.

Đôi mắt tôi đã mờ nhoẹt, nay lại càng mờ hơn. Tôi đau đớn xoa lấy cổ họng mình ngăn cho máu không chảy ra nữa.

Hai cái lỗ tai của tôi đang cố gắng vận hành hết công suất để lắng nghe những gì họ nói. Thì ra… là vì Khắc Long. Tôi kì thực không tin được, Mai Thư lại như vậy. Rõ ràng, cô ấy đã ngăn lấy lòng ích kỉ mà khuyên bảo tôi và đối xử với nhau như những người bạn thân thực sự.

Thế mà…

Đúng là cuộc đời không có gì có thể lường trước được. Nó cứ như một bức họa vô tri vô giác mà hàng ngày lại được tô vẽ thêm một đường nét vô vàn bất ngờ.

Cổ họng tôi đang rát bỏng, cảm giác lúc này còn khó chịu hơn cả lúc tôi uống rượu lần đầu tiên ở quán bar nữa. Thế mà tôi vẫn cố gắng gào lên từng chữ cho kì được:

- Rốt cuộc… lí do bạn mời tôi đến canteen… là để làm cho tôi mê man bất tỉnh. Sau đó sẽ “xử lí” tôi đúng không hả, Mai Thư?

Lần này thì không phải chỉ một người mà là cả bọn xúm vào mà đáp trả, khiến đầu óc tôi lại hoa lên mệt mỏi.

- Thì sao chứ? Những điều bọn tôi làm hôm nay, chẳng thấm vào những gì mà cô đã đối xử với bọn tôi đâu.

- Để rồi xem, rồi thì anh Long cũng sẽ bỏ rơi mày và sau đó lại rơi vào tay bọn tao!

- Mày đê tiện lắm đó, chẳng phải ỷ anh ấy giàu mà mày mua sắm, trang điểm từ thứ này đến thứ khác sao?

- …

Những lời nói cay độc ấy cứ tiếp tục gieo rắc vào đầu óc tôi, vào bộ não tôi, vào tâm hồn tôi cho đến khi tôi mê man và không còn hay biết thêm một điều gì nữa.

Chương 10

Khắc Long.

Tôi đang hào hứng đánh từng quả bi-a điệu nghệ vào lỗ trước sự thán phục của bọn đàn em và cả mấy cô xinh tươi ở đây nữa. Thế mà, bỗng dưng điện thoại lại rung lên như phá đám. Tôi tính không nghe nhưng rồi cũng bực bội nhấc máy:

- Alo!

- Anh Long đấy à? Có chuyện không hay rồi!

- Đức Nam hả mày? Chuyện gì thì cứ nói trắng ra đi, anh mày chẳng hiểu gì cả!

- Hoàng Minh Trúc đang nằm dưới phòng y tế. Nghe đồn là bị chị Mai Thư đánh ghen…

- Cái gì??? – Tôi nói mà như hét vào cái điện thoại. Chuyện đánh ghen thì đúng là xảy ra rất nhiều trong lịch sử “thay bồ hơn thay áo” của tôi nhưng điều khiến tôi phải ngạc nhiên đến thế chính là Mai Thư.

Tôi cúp máy, ngồi phịch xuống ghế rồi đập bàn rầm rầm. Tôi tức giận bởi vì lũ đàn em vô dụng của mình, tôi đã dặn bọn nó phải bảo vệ Minh Trúc cẩn thận vậy mà chuyện này vẫn có thể xảy ra. Trong khi đó người hành động lại chính là Mai Thư – người mà tôi quý nhất trong số những cô bạn gái của tôi. Cô ấy là một con người thông minh, khôn ngoan, tính tình hòa nhã thế mà lại làm điều đó thì thật đúng là không ngờ.

Nếu hôm nay tôi mà đến trường thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Coi như Mai Thư còn may vì không bị tôi bắt tận tay nhưng để xem… tôi xử lí cô ta thế nào. Bây giờ “người trong giới” ai cũng biết Minh Trúc là bạn gái mới của tôi thế mà vẫn dám đụng vào. Mai Thư làm vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt tôi.

Nghiến răng ken két, tôi tự nhủ với lòng mình rằng: “Khắc Long! Mày không thể để yên chuyện này được.”

o-0-o

Minh Trúc.

Tôi nằm mê man trong căn phòng y tế. Những vết thương bỏng rát ở tay, chân cứ thế hành hạ tôi. Toàn cơ thể ngày càng đau nhức đến khó tả với chỉ mấy vết bầm.

Tôi vẫn cảm nhận được xung quanh mình là sự hiện diện của Hiếu Thiên, Đan Quỳnh, Nhật Hạnh. Bên cạnh đó là một vài người khác nữa nhưng tôi không rõ đó là ai. Điều tôi dám chắc chắn nhất vào lúc này đó chính là mọi người đang vô cùng lo lắng. Qua lời nói của họ, tôi biết chứ.

Bỗng, tiếng bước chân của một ai đó ngày càng rõ ràng hơn.

Rầm rập! Rầm rập!

Tim tôi cũng vì thế mà run bắn lên. Hình như… tôi đã biết người đang đi đến là ai… Không thể nào khác. Càng lúc càng rõ ràng hơn. Chính hắn, chính là hắn.

Mồ hôi cứ thế chảy dàn dụa trên gương mặt đang tái xanh của tôi.

- Minh Trúc!

Tôi giật bắn người dậy, thở hồng hộc và đôi mắt lúc này mới lờ đờ mở ra.

Hiếu Thiên bất ngờ chạy lại đỡ lấy tôi, giọng anh vẫn quan tâm một cách ấm áp:

- Em tỉnh rồi cơ à?

Tôi đưa tay ôm đầu, chợt bắt gặp ánh mắt xót xa của Đan Quỳnh. Tôi biết… Từ ngày đầu tiên gặp Hiếu Thiên, Quỳnh đã “rung rinh” trước anh rồi. Anh học giỏi lại có mã ngoài đẹp trai, phóng khoáng. Anh là người khéo léo, luôn tận tâm với công việc và cởi mở với mọi người. Đến cả nhỏ Quỳnh xưa nay chỉ biết đến hai chữ “học hành”, thế mà nay lại biết rung động thì đủ biết Hiếu Thiên tuyệt vời đến cỡ nào.

Anh cũng khá thân với Quỳnh nhưng dường như anh lại gần gũi tôi hơn, về điều này thì không phải là cá nhân tôi nhận thấy mà là mọi người ở xóm trọ nói như vậy. Chị Lam, chị Phương hay anh Huy vẫn hay chọc Hiếu Thiên với tôi là một cặp nữa là… Những lần đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt gượm buồn của Đan Quỳnh.

Tôi đang dựa mình vào bàn tay anh, đôi mắt vẫn đang hoa lên mờ nhoẹt không nhìn thấy gì thì chợt… tôi như mất thăng bằng mà dựa vào một bàn tay khác, không phải là anh nữa.

- Mày bỏ tay ra. Không được động vào bạn gái tao!

Đó là Khắc Long. Mồ hôi tôi vì thế mà lại đổ ra nhiều hơn.

Tôi cố lắc lắc đầu và căng mắt ra thật to để nhìn mọi thứ thật rõ như bình thường. Ah! Đôi mắt tôi lại “vận hành” tốt rồi, tôi dám chắc là như vậy bởi vì lúc này đây, hình ảnh một tên con trai với gương mặt sắc lạnh, một tay đỡ lấy người tôi và một tay lại đang xách cổ người con trai kia với gương mặt hiền lành nhưng lại đang cương lên tức giận đang hiện hữu rõ nét trong đôi mắt tôi. Là Khắc Long và Hiếu Thiên.

Tôi giật mình, lúc này đầu óc không mơ hồ như ban nãy nữa. Sững người, tôi đứng dậy ngay.

- Bỏ anh ấy ra! – Tôi gằn giọng, cố gắng hếch tay Khắc Long ra. Lại như vô ích, tôi cắn chặt môi lại và trừng mắt nhìn hắn: – Tôi bảo là bỏ anh ấy ra!

- Cưng hay nhỉ? Cưng là bạn gái của anh mà. Khắc Long rít lên từng chữ qua từng kẽ răng. Hắn nói nhưng không nhìn vào tôi, tuy thế đôi mắt đang sôi sùng sục ấy vẫn cứ nhìn thẳng vào Hiếu Thiên như muốn luộc chín anh.

Hắn nói tiếp, sau đó dùng lực hất mạnh Hiếu Thiên ra:

- Đã là bạn gái của Khắc Long này thì cấm thằng nào đụng đến! Rõ chưa?

Hiếu Thiên đang định đốp trả thì tôi vội bước đến xoa xoa vào ngực anh như dỗ dành một đứa trẻ:

- Thôi mà anh! Mặc kệ hắn đi. Bây giờ, anh về lớp đi, cứ để em nói chuyện với hắn rồi em sẽ tự về được.

Thấy vẻ mặt không tỏ ra yên tâm một chút nào của anh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng dù lòng đang bỏng rát vì nỗi lo lắng về sau. Tôi nheo mắt:

- Anh cứ cùng Đan Quỳnh đi đi nhé! Em sẽ không sao đâu… Hắn ta không có cớ gì mà làm khó em cả…

Hiếu Thiên cắn răng, nhìn tôi vẻ trách móc:

- Thì anh đi. Nhưng rồi em sẽ phải giải thích tất cả mọi chuyện cho anh. Còn không, anh sẽ không bỏ qua cho cái gã này đâu… dù… hắn là ai. – Nói rồi anh lững thững bước về phía cửa.

Có hai anh mắt vẫn gườm nhau đến đáng sợ.

Đan Quỳnh đứng ở góc tường quan sát nãy giờ, sau đó cô lại nhìn tôi, khẽ nhăn trán.

- Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu. – Đan Quỳnh buông thõng lại mấy câu rồi nhanh chóng đuổi theo Hiếu Thiên.

Tôi thở dài, ngồi phịch xuống. Nước tưởng chừng như đã dâng lên khóe mắt. Trong khi đó, Khắc Long lại nghiến răng ken két và kéo ghế ngồi đối diện với tôi:

- Này! Có phải Mai Thư không?

- Là sao cơ…? – Tôi vẫn ấp úng với cách nói lấp lửng nửa chừng của Khắc Long. Trông tôi lúc này chẳng khác nào “con nai vàng ngơ ngác”, như bình thường thì chắc hắn ta thích thú lắm nhưng giờ thì khác, hắn bực bội gắt lên:

- Mai Thư đánh cô có phải không?

Tôi đan chặt hai bàn tay lại vào nhau, mắt khẽ đong đưa từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Lòng rối bời. Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào vì kì thực thì tôi cũng không muốn Mai Thư bị làm sao hết.

- Đúng vậy nhưng… tôi cũng không sao mà. Tôi nghĩ là anh nên quay lại với chị ấy đi, có vẻ chị ấy còn yêu anh lắm đó.

Khắc Long thở hắt và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:

- Hay thật đấy! Mai Thư đánh cưng đến nông nỗi này mà cưng còn nói được những lời như vậy cơ à? Cưng thì có thể là không sao nhưng tôi thì có sao đấy… – Nói đến đây, hắn bỏ lửng câu. Ngắm nghía tôi lúc này một lát, hắn lại gằn giọng nói tiếp – … Bởi vì thể diện của Khắc Long này không cho phép.

Hắn bảo cô Bích Hà chăm sóc cẩn thận cho tôi rồi quay sang bấm điện thoại gọi cho ai đó mà tôi đoán rằng, 1 là đàn em hắn, 2 là… Mai Thư.

Tuy Khắc Long không bật loa ngoài nhưng vì hắn ngồi cạnh tôi cộng với đôi tai đang cố nhướn lên mà nghe cho bằng được của mình, tôi vẫn nghe thấy sơ sơ cuộc đối thoại giữa họ.

- Alo! Anh Long đấy hả? Sao rảnh rang gọi cho em quá vậy?

- Mai Thư…

“ Thì ra là Mai Thư” – Tôi nghĩ thầm và cố gắng nghe tiếp. Đầu dây bên kia nói giọng thỏ thẻ, có lẽ là vì đang trong giờ học nên cô không thể nói lớn hơn được.

- Vâng, em đây. Có chuyện gì không?

- Cô đến ngay phòng y tế cho tôi! – Khắc Long hét lên bằng giọng đáng sợ hơn bao giờ hết.

Tuy tôi không nhìn thấy Mai Thư lúc này nhưng tôi dám chắc rằng mặt cô ấy đang tái mét đi vì hoảng sợ. Thật thế, tôi nghe thấy giọng hổn hển của cô:

- Vâng… em đến ngay…

Khắc Long cúp máy cái rụp, đang tính quăng cái điện thoại vào tường thì tôi vội kéo tay hắn và nhăn nhăn trán:

- Đừng trút giận lên các đồ vật khác…

- Không cần cô dạy đời tôi! Cô cứ liệu cho cái bản thân mình đi đã rồi hẵng nói. – Khắc Long cáu kỉnh đáp.

Tôi khẽ giật mình. Tôi mới chỉ nói thế thôi mà hắn ta đã tức tối như vậy, hỏi sao lát nữa Mai Thư tới thì tôi không chắc rằng mọi chuyện sẽ tệ đến mức nào.

o-0-o

Mai Thư vừa bước chân vào phòng y tế thì…

“ Bốp!” Cô đã nhận được một cú tát trời giáng từ anh chàng họ Khắc. Cô run run đưa tay ôm lấy đôi má mình, sau đó quẹt hàng máu đang rỉ ở khóe miệng. Dù khóe mắt đang cay cay nhưng Mai Thư vẫn cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng:

- Lí do là gì?

- Cô còn cả gan hỏi lí do được hả? Hãy nhìn xem! Ai đang nằm trên giường bệnh vì cô đây này? – Khắc Long vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía tôi.

Tôi đang nằm nhưng thấy thế cũng cố gắng ngồi dậy, tuy thấy Mai Thư bị như thế, lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái nhưng thật ra vẫn không muốn so đo với cô ấy làm gì, tôi níu lấy tay Khắc Long:

- Thôi mà! Tôi đâu có cần anh làm những chuyện như vậy… bỏ qua cho cô ấy đi…

Hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và vẫn cố chấp:

- Trước khi chia tay với cô, tôi đã bảo những gì? Cô nhớ không?

Mai Thư gật đầu:

- Nhớ! Không được đụng chạm đến người sau…

- Vậy tại sao… – Khắc Long đang cao giọng thì cô đã cắt ngang:

- Em chẳng làm gì Minh Trúc cả. Nghe tin cô ấy bị đánh em còn bất ngờ nữa là…

Tôi cắn răng nhìn Mai Thư:

- Kì thực tôi không có ý trách bạn nhưng… Khắc Long…

Mai Thư hất hất mái tóc ngắn rồi bước đến bên tôi:

- Thì ra là có hiểu nhầm trong chuyện này… Bạn thấy rồi đó, tôi đã có bạn trai mới rồi. Tôi không có ghen với bạn mà kể có ghen với bạn đi chăng nữa thì tôi cũng không làm cái trò ngu ngốc đó đâu.

Tôi vẫn lắc lắc đầu:

- Lúc đó rõ ràng là bạn cùng với những người khác đồng loạt xông vào đánh tôi mà… Bạn còn bảo rằng… – Nói đến đây tôi bỗng ôm đầu để cố gắng nhớ lại những điều mà cô ấy nói – Ah! Đúng rồi… Bạn nói là tôi phải tránh xa anh Long rồi chẳng phải trước đó chính bạn đã gọi sữa nóng cho tôi sao? Trong cốc sữa có thuốc… Tôi đã ngất xỉu sau đó…

- Đúng là tôi gọi nhưng tôi đâu có chế biến nó đâu mà kịp làm gì chứ? Hơn nữa, có lẽ bạn nhầm tôi với ai. Tôi xin khẳng định lại rằng: TÔI KHÔNG LÀM GÌ BẠN CẢ.

“ BỐP!” Khắc Long đưa mạnh tay lên và tát Mai Thư thêm một cái nữa.

Đáng lẽ tôi nên ngăn hắn ta lại. Thế mà… tôi lại còn càu nhàu nói tiếp. Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

- Chính là bạn mà… Mái tóc ngắn, dáng người thanh mảnh…

Mai Thư đang định nói tiếp thì Khắc Long vội ngăn lại:

- Thôi! Tôi không cần nghe thêm cô nói gì nữa hết. Sau giờ ra chơi, cô phải đứng trước toàn trường, xin lỗi và nói rằng từ nay không dám đụng chạm đến Hoàng Minh Trúc lớp 10a7 nữa. Nếu không thì… số phận của cô sẽ giống như Hồng Mỹ…

Tôi không biết Hồng Mỹ là ai, chỉ biết rằng khi nghe thấy cái tên đó, Mai Thư đã run bắn người và lừ lừ bước ra khỏi cửa.

Bất chợt, cô quay lại nhìn tôi bằng cái nhìn trách móc. Nhưng tôi có làm gì sai đâu chứ…? Rõ ràng là Mai Thư, chính xác là Mai Thư.

Tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó giọng cô ấy dõng dạc và hống hách lắm thế mà bây giờ lại nhẹ nhàng như thường. Kể cũng lạ nhưng có gì mà lạ chứ, bây giờ có Khắc Long ở đây cơ mà. Chắc chắn cô phải như vậy rồi.

Một lát sau, Khắc Long ngoắt mấy thằng đàn em đến để dặn dò, sau đó nhắc nhở tôi vài câu rồi lại ra khỏi trường.

Lúc này, trong đầu tôi không còn để tâm đến cô hoa khôi Mai Thư đó nữa mà chỉ suy nghĩ về lời nói của Đan Quỳnh: “Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu”

Hiếu Thiên là người đã cứu tôi ra khỏi vòng vây đó ư? Vậy mà tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi quay qua cô Hà y tế:

- Cô Bích Hà! Em muốn hỏi cô lúc nãy ai đã cứu em…

- À! Lúc đó thì trò Thiên đưa em đến, một lát sau trò Quỳnh cũng lên. Nghe hai trò kể lại thì là thế này…

Sau 15 phút đầu giờ, đến tiết học Hóa mà vẫn không thấy Minh Trúc vào lớp. Đan Quỳnh được phân công đi lấy đồ dùng thí nghiệm và tiện thể đi ngang qua lớp Hiếu Thiên.

- Anh Thiên! Anh có thấy Trúc đâu không? Qua 15 phút đầu giờ, sang tiết 1 rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đâu cả.

- Sao? Lúc nãy Trúc còn cùng anh vào trường cơ mà? – Hiếu Thiên hốt hoảng bèn chạy đi tìm cô.

Anh cứ chạy như thế, từ lớp này qua lớp khác hỏi thăm. Anh còn đến cả phòng Hội đồng, phòng Đoàn và thậm chí là cả phòng Hiệu trưởng nhưng cũng chẳng thấy cô ấy đâu.

Cho đến khi anh nghe thấy tiếng la hét ở đằng sau khuôn viên trường.

Vội vã, anh chạy lại:

- Các bạn là ai? Tại sao lại đánh cô ấy?

Nghe thấy tiếng anh, đám con gái du côn ấy sợ rằng sẽ bị phát hiện đánh nhau trong trường và bị kỉ luật nên liền toán nhau chạy đi.

Anh cũng chẳng buồn đuổi theo vì trong thâm tâm lúc này, anh chỉ mong rằng Trúc sẽ không làm sao.

Anh nhìn cô lúc này mà nước mắt muốn chực trào. Toàn thân cô đầy những vết bầm tím, trên cánh tay phải còn có một vết xước rất sâu. Anh hận mình đã không đến sớm hơn để cô phải đến nông nỗi này.

Một cách nhanh chóng và khéo léo, anh cõng cô đến phòng y tế và sau đó cũng gọi Đan Quỳnh lên đây để Quỳnh bớt lo lắng và còn tiện chăm sóc cho Trúc nữa.

………….

Vậy là tôi đã nợ anh Thiên một lời cảm ơn và… cả một lời xin lỗi.

Tôi phải đối diện như thế nào với anh đây? Có lẽ tôi sẽ không trốn tránh thêm gì nữa. Lừa dối mãi thế là quá đủ rồi, phải không tôi?


Chương 11

Mai Thư

Bước ra khỏi cánh cửa phòng y tế, những tưởng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì thoát được cảnh “mặt đối mặt” với Khắc Long nhưng hoàn toàn ngược lại, cảm giác nặng nề vẫn cứ bao trùm lấy tôi một cách tự nhiên.

Trong suy nghĩ của Khắc Long lúc này thì chắc chắn, hắn nghĩ rằng tôi đã đánh ghen Minh Trúc nhưng bản thân tôi là người rõ nhất, tôi chẳng làm. Tôi không phải là một cô gái ngu ngốc.

Thực lòng tôi không hiểu tại sao Minh Trúc lại có thể nói rằng chính tôi đã đánh cô ta. Chẳng lẽ tôi đối xử với Trúc chưa đủ tốt hay sao? Không những tôi không oán trách hay căm ghét cô ta mà tôi còn khuyên bảo, tâm sự với cô ta như một người bạn chân thành nhất. Hay chăng Minh Trúc muốn “bẫy” tôi để Khắc Long…

Nghĩ đến đây, tôi bỗng lắc đầu nguầy nguậy. Không, không thể được! Tôi đã gặng hỏi mấy cô bạn bên lớp 10a7 thì biết rằng Trúc là một nữ sinh ngoan hiền, học giỏi và không hề biết đến hai từ “thủ đoạn” , thậm chí có người còn bảo cô ngây thơ như một đứa con nít. Với một con người như vậy liệu có thể cố tình đổ oan cho tôi được không?

Tôi cứ bám riết với mọi suy nghĩ. Mệt mỏi lắm.

“Rốt cuộc là như thế nào, như thế nào?” – Nếu không nhầm thì đây là lần thứ 17 đầu óc tôi đề cập đến nó.

Nếu tôi không xin lỗi Trúc trước toàn trường vào giờ ra chơi thì theo lời Khắc Long, số phận của tôi sẽ chẳng khác gì Hồng Mỹ – người yêu cũ của hắn, vì đánh ghen cô bạn gái mới mà bị Khắc Long ra lệnh cạo trọc đầu. Tôi biết lần này cũng vậy, Khắc Long không nói chơi. Chính vì tính cách “nhất ngôn”, đã nói là chắc chắn sẽ làm của mình mà sự uy nghiêm, lạnh lùng của hắn lại càng được củng cố.

Tôi không muốn bị như vậy và lại càng không muốn nhận lỗi khi tôi không làm điều đó.

Liệu tôi có tìm được một tia hi vọng mang tên “công minh” cho mình hay không?

o-0-o

Bàn chân tôi tự động lê đến đằng sau khuôn viên trường. Chẳng là tôi hay đến nơi đó mỗi khi tâm trạng mình không tốt. Ở đó vắng vẻ, mát mẻ, dễ chiều lòng con người cũng như là dễ chiều lòng tôi.

Từng tia nắng trong suốt cứ thế mải miết rọi xuống gương mặt đang cố dãn ra hòng dấu diếm sự căng thẳng tột cùng. Tôi ước những hạt nắng ấy có thể gội sạch hết vết nhơ vô hình trên gương mặt mình.

Danh dự tôi không phải muốn hủy hoại thế nào cũng được, nhất là khi tôi bị oan. Tôi không cam lòng.

Trong lúc đang giận sôi như thế, vô tình tôi lại nhìn xuống mặt đất.

Máu – là máu, chính xác hơn là máu của Minh Trúc.

Đây chính là địa điểm mà cô ấy bị đánh.

Tôi đưa mắt nhìn quanh thì chợt thấy một tấm thẻ học sinh.

“ Nguyễn Tường Vy – 10a13”

Tôi mỉm cười, tấm thẻ này chẳng có gì đặc biệt hơn ngoài chi tiết, nó… bị vấy máu.

Ngay lúc đó, ánh mắt tôi lại chớp được cảnh một toán gồm mấy nữ sinh đang cuống cuồng chạy lại khu này bằng lối ngược lại nhưng xông thẳng về vị trí mà tôi đang đứng.

Một cách khôn ngoan, tôi nhanh chóng đứng nép vào vách tường, đảm bảo khuất được tầm nhìn của họ.

Đôi tai tôi nhướn lên, cố gắng bắt lấy từng câu, từng chữ mà bọn họ nói. Không phải tôi là kẻ “hóng hớt” nhưng chẳng là linh cảm cho tôi nhận thấy một điều gì đó…

- Tụi bay! Thẻ học sinh của tao đâu rồi?

Tôi lại cười khẩy: “ Đúng như mình nghĩ!” rồi lại giỏng tai nghe tiếp.

- Má!!! – Con nhỏ có mái tóc ngắn tựa tựa tôi đang tha hồ văng tục. – Tao cá là nó đã văng ra trong lúc đánh cái con nhỏ “Tre, Nứa” gì đấy.

Bọn nó đảo nhau đi tìm một hồi, sau đó tôi lại nghe thấy giọng chanh chua nước giấm của nhỏ nào đó.

- Bỏ đi mày! Cóc đứa nào biết là tụi mình làm việc này đâu! – Đến đây nó lại đổi giọng gian xảo – Hè hè! Theo tin đồn nóng hổi như ổ bánh mì ở tiệm bà Đông thì… hoa khôi Mai Thư xinh đẹp của chúng ta chuẩn bị phải xin lỗi nhỏ “Tre, Nứa” trước toàn trường, nếu không thì sẽ bị cạo trọc đầu giống như Hồng Mỹ đó! Hohoho…

Con nhỏ tóc ngắn lại đệm vào:

- Haizzz… Bây giờ bọn mày phải cảm ơn cái mái tóc ngắn của tao đây này.

- Khỉ ấy, phải cảm ơn tao vì đã đánh Minh Trúc đến nỗi nó hoa cả mắt cơ chứ.

Nghe đến đây, máu từ tim tôi như muốn “bỏ dép” mà chạy lên não thật nhanh. Cái lũ đốn mạt ấy đã hại tôi nhận 2 cái tát cộng những lời lẽ chẳng hay ho gì từ Khắc Long mà bây giờ còn lớn giọng mỉa mai tôi nữa sao. Cảm thấy như mình nhịn thế là đã quá đủ, tôi hùng hồn bước ra và nói bằng giọng mạnh mẽ, nhẹ nhàng mà cũng không kém phần “truyền cảm”:

- Thì ra là các bạn, chính các bạn đã đánh Minh Trúc.

Bọn họ đứng sững người, ai nấy cũng nhìn chằm chặp vào tôi. Trong khi đó tôi vẫn cố mỉm cười tỏ ra thân thiện và đáng kính phục:

- Với tư cách một người học sinh, một công dân Việt Nam. Tôi nghĩ các bạn không nên để tôi bị oan vì các bạn. Tôi nói không sai chứ?

- Không sai nhưng… chứng cớ thì lại không có, hoa khôi à… – Con nhỏ tóc ngắn hất hất mái tóc của mình rồi tiến đến vỗ vỗ vai tôi một cách trêu ngươi.

Tôi cười nửa miệng, tay giơ cái điện thoại lên:

- Tôi đã ghi hình và thu âm tất cả lại rồi. Các bạn không thể chối được đâu.

- Ơ…ơ… cái gì??? – Lúc này bọn họ mới hốt hoảng thật sự, chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã cất cánh bay đi.

- Vừa đẹp! Còn 5 phút nữa là ra chơi. Kịp để các bạn cùng tôi ra đính chính và xin lỗi Minh Trúc trước toàn trường. _ Đến đây tôi tiếp tục tỏ vẻ hòa hoãn _Tôi sẽ nói đỡ cho các bạn với anh Long… còn nếu như các bạn không muốn hợp tác mà cố tình làm gàn thì… _ Đoạn tôi lại nhấn nhá giọng _ tôi không chắc… các bạn sẽ trở thành “bộ ngũ” trọc đầu đâu!

- Sao đây mày?

- Tính sao mày?

- Tao không muốn xin lỗi…

- Tao cũng không…

- Vậy thì sao mày?

Bọn họ lại ra sức bàn bạc trong khi tôi thì đang vô cùng hí hửng. Nhờ cái thói quen ra phía sau khuôn viên trường khi tâm trạng không tốt của mình mà tôi đã tự vớt bản thân mình lên khỏi hố đen oan khuất.

Sau một lát, tôi nghếch mặt lên hỏi:

- Thế nào? Các bạn sẽ nhận lỗi chứ?

- Còn tùy thuộc vào… bàn tay của tụi tao đã… – Nhỏ “đầu đàn” có cái mũi xếch xếch rít lên và sau đó là cả 5 đứa đồng loạt xông vào tấn công tôi, hòng dọa dẫm và cướp chiếc điện thoại đang lưu giữ chứng cứ.

Tôi chưa từng học võ, cũng chưa từng biết cái định nghĩa “đánh nhau”. Ai biểu từ nhỏ tôi đã sắm vai một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hiền dịu rồi cơ chứ!

Tôi nhắm tịt mắt lại, đang định hét toáng lên thì…

- Dừng tay!

Là giọng nói yếu ớt nhưng vô cùng đáng sợ của một người nào đó. Từ từ mở mắt ra, tôi định hình được người đang đứng xa xa… Minh Trúc, là bạn ấy.

Trúc lê từng bước chân nặng nhọc lại gần phía tôi hơn. Rồi cô siết nhẹ lấy cánh tay tôi và “gửi gắm” một ánh mắt thách đố đến “bộ ngũ” ấy.

- Tôi nhận ra 5 người các cậu rồi. Đích thị chính là các cậu đã đánh tôi và chuẩn bị hạ độc tôi từ trước hòng vu oan cho Mai Thư. – Trúc nói bằng giọng sắt đá, sau đó lại bước về phía con nhỏ tóc ngắn – Bạn rất giống Mai Thư và đã lợi dụng chính điều đó để tôi nhầm lẫn. Phải không?

Bọn họ im như tờ, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi và Trúc.

“ Tùng! Tùng! Tùng!”

Nghe thấy tiếng trống, tôi liền mỉm cười:

- Bây giờ các bạn có thể đứng trước toàn trường để xin lỗi Minh Trúc rồi đó!

Trúc ho khụ khụ, văng cả máu nhưng nghe thấy lời tôi nói, cô đã xua tay vội vã:

- Không cần thiết! Chỉ cần các bạn đứng ở đây xin lỗi tôi và Mai Thư là được rồi. Và mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Còn nếu không thì tôi không chắc Khắc Long sẽ xử lí các bạn như thế nào đâu.

Lúc này bọn họ mới lí nhí xin lỗi. Có lẽ vì họ đã biết không tài nào chối cãi thêm nữa và cũng không thể làm gì tôi với Trúc.

Xin lỗi xong họ liền bỏ đi ngay, tôi hơi giận, không muốn \\\”đơn giản\\\” như vậy nhưng Trúc chỉ đáp:

- Thôi bỏ đi! Quan trọng là mọi chuyện đã được giải quyết. – Đoạn cô lại quay sang nắm lấy vai tôi – Bây giờ thì có lẽ là đến lượt tôi. (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Xin lỗi vì tôi đã nghĩ oan cho bạn nhé!

Giữa ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng trong xanh, Minh Trúc mỉm cười thật xinh đẹp và ấm áp tựa một viên pha lê trong sáng đang rạng rỡ dưới màu nắng lung linh.

Hạt pha lê. Sự trong sáng. Nét lung linh.

Theo thời gian liệu có đổi màu?

Chương 12

Không trốn tránh :::…

Ra về hôm đó, tôi được đích thân Mai Thư đưa về nhà trọ. Cô còn tỏ ra quan tâm đến tôi hơn khi thấy tôi bị thương nên cẩn thận gọi taxi chứ không đi bằng xe máy như thường ngày.

Trước khi về thì tôi đã đi báo cho đàn em của Khắc Long một tiếng rằng tôi đã tìm ra “thủ phạm” thật sự, người đó không phải là Mai Thư và tôi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi nên Khắc Long không cần can thiệp vào nữa.

Cả chặng đường đi về nhà trọ, tuy không xa nhưng cũng đủ cho hai cô gái mới quen nhau nói chuyện. Tôi và Mai Thư đã nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi vẻ mặt của tôi bỗng thay đổi hẳn, nó xị xuống và nặng trịch như chì…

- Trúc này! Tôi coi bạn là bạn của tôi nên tôi mới khuyên bạn 1 điều là tránh xa Khắc Long ra. Chẳng mấy chóc hắn sẽ không còn đối xử tốt với bạn như lúc ban đầu. – Nói đến đây Mai Thư lại có vẻ trở nên ngậm ngùi – Dính dáng đến Khắc Long thật sự rất rắc rối, kể cả khi đã chia tay cũng vậy…

Nghe Mai Thư nói mà tôi như muốn đứt thành từng khúc ruột. Chẳng phải là tôi thấy hụt hẫng gì cả đâu, chỉ là tôi thấy khó chịu một chút vì cái điều này cô ấy đã nói với tôi đến hàng tá lần rồi.

- Hừ! – Tôi thở hắt rồi gằn giọng – Tôi phải nói với bạn bao nhiêu lần nữa đây? Vấn đề thực sự không nằm ở tôi mà là ở Khắc Long, chính Khắc Long đấy! Giá mà hắn chịu buông tha cho tôi thì có khi tôi lại tăng thêm được 10 tuổi thọ chứ chẳng chơi!

- Tôi hiểu… chỉ là tôi muốn nhắc nhở bạn thôi. Chơi với Khắc Long như chơi với hổ…

Chưa để Mai Thư nói dứt câu, tôi đã chen ngang vào:

- Và tôi rất sợ, rất ghét hổ. – Tôi nhấn giọng – Bằng mọi giá tôi sẽ tránh xa nó ra, tôi không muốn bị nó ăn thịt!

Một khi một con hổ đói đã quyết tâm săn đón con mồi thì… nó sẽ chẳng buông tha.

Liệu có miếng mồi nào thoát khỏi những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó hay không?

o-0-o

Tôi đã về đến nhà trọ và đang nằm gọn ở trên giường để suy nghĩ. Bình thường những khi tôi mệt tôi đều rất buồn ngủ, hầu như chỉ cần đặt mình lên giường hay thậm chí là gục đầu lên bàn tôi vẫn có thể ngủ được nhưng bây giờ thì không dù tôi đang rất muốn làm như vậy để trốn tránh.

Đầu óc tôi đến bây giờ chưa dừng vận hành được, tôi phải đối mặt với anh Thiên như thế nào?

“Két!”

Nghe thấy tiếng kéo cổng, tôi vội vàng ngó lên đồng hồ.

“Bây giờ là 11h30, vậy người vừa bước vào chắc chắn là Hiếu Thiên và Đan Quỳnh.” Mới nghĩ đến đó thôi, tôi đã vội nhắm tịt mắt lại vờ nằm ngủ.

“ Lạch cạch!”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ, sau đó là giọng nói của họ.

- Chắc là Trúc mệt quá nên đã ngủ rồi anh Thiên à…

- Ừ! Vậy thì cứ để cho cô ấy ngủ. Khi nào Trúc dậy thì em qua nhắn anh một tiếng nhé, anh sẽ qua để nói chuyện với cô ấy.

Tôi he hé mắt ra nhìn, anh đã đi về phòng của mình. Thoáng nhìn gương mặt đượm buồn của anh, tôi hiểu rằng tôi đã gây ra một nỗi thất vọng không hề nhỏ cho anh. Tệ thật!

Đan Quỳnh cũng vậy, nét mặt cô chẳng có gì lấy làm vui vẻ. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân ở tôi cũng chỉ là một phần nhỏ, còn về anh Thiên mới là “tác nhân chính” gây ra tâm trạng này.

Anh Thiên buồn, Quỳnh cũng buồn theo. Hơn thế nữa, anh lại còn buồn vì tôi… hỏi sao mà Quỳnh có thể vui vẻ cho được?

Suy cho cùng thì tất cả những chuyện rắc rối từ trước đến nay đều do tôi mà ra, đúng hơn là do Khắc Long.

Mai Thư nói đúng, tôi nên rời xa hắn, càng xa càng tốt. Điều ràng buộc bây giờ giữa tôi và hắn chỉ là hai tờ polime 500 ngàn. Lại tiền bạc! Nhắc đến tiền bạc tôi mới nhớ đến việc tôi đã không còn việc làm thêm nữa, trong khi tài khoản hiện giờ của tôi chỉ còn có gần 100 ngàn, chính xác là 92500 đồng.

Tôi vò đầu bứt tai một hồi, sau đó lại sụp mặt xuống tiếp tục giả vờ nằm ngủ vì Đan Quỳnh đã bước vào phòng.

Nhanh chóng, tôi thiếp đi và bước vào một cơn ác mộng…

- Minh Trúc! Mày là đồ biến chất… đồ biến chất…

- Mày đã đi theo tiếng gọi của đồng tiền, của phú quý!

- Hoàng Minh Trúc là đồ phản bội, phản bội!

- Minh Trúc xấu xa… Minh Trúc xấu xa…

Tôi ôm đầu lắc mạnh sau đó bật dậy hẳn:

- Không! Không! Không phải tôi!!!

Tôi thở hổn hển, từng nhịp thở khó khăn cứ thế dồn dập đến, đến nỗi tôi đã cố gắng kìm lại nhưng mãi đến một lát sau mới có thể bình tâm lại được.

Tôi đưa tay quẹt hàng mồ hôi đang lấm tấm trên trán, trên gò má và cả đằng sau gáy.

Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn gào lên, muốn hét lên thật to, muốn khóc để trôi đi hết nỗi buồn đang nặng trĩu trong lòng. Nhưng… có một bàn chân bỗng đi đến kịp ngăn tôi lại.

- Bây giờ em đã có thể giải thích mọi chuyện cho anh rồi chứ, Hoàng Minh Trúc?

Tôi ngước mặt lên… là Hiếu Thiên. Anh ấy đã “trịnh trọng” gọi cả họ và tên của tôi lên, bình thường thì tôi sẽ lấy làm thú vị nhưng vào lúc này thì nỗi đau khổ trong lòng vì thế mà lại càng dâng lên cao. Cao đến mức nó có thể ép cho hàng nước mắt đang rưng rưng của tôi chảy ra dàn dụa ngay lúc này, dù tôi đã kìm nén hết sức.

Tôi cúi gằm mặt đưa tay lau hàng nước mắt sau đó hít một hơi thật sâu để bình tâm trở lại.

- Vâng, được. Đến giờ phút này thì em cũng chẳng giấu giếm anh thêm làm gì nữa. – Nói rồi tôi đứng dậy kéo anh ngồi xuống ghế, sau đó mới bắt đầu câu chuyện.

- Sau ngày hôm đó, cái ngày mà anh đụng phải Khắc Long, hắn ta đã hẹn gặp em ở tiệm kem Ý ở gần nhà sách Nam Đàn.

- Thì ra hôm ấy là hắn mời em. – Giọng anh trầm trầm.

- Khắc Long đề nghị em làm bạn gái hắn nhưng em không đồng ý. Rồi hắn lại lấy chuyện anh tông phải người hắn để đe dọa em. Hắn bảo rằng sẽ cho anh bị kỉ luật và đuổi ra khỏi trường…

- Chẳng lẽ em làm vậy là vì anh…?

Tôi vẫn mặc kệ những câu hỏi ngỗn ngang của anh mà nói tiếp. Lúc này đây tôi không thể dừng lại được bởi vì nếu dừng lại để nói về điều gì khác thì lát sau tôi e rằng mình không đủ tâm lí để kể tiếp nữa.

- Em vẫn không đồng ý. Cho đến một hôm hắn bảo ra về phải gặp hắn để thương lượng nhưng cuối cùng hắn lại dẫn em đến tiệm làm tóc.

- Việc này cũng là do hắn… – Anh lại nói bằng giọng ngậm ngùi. Còn tôi vẫn kể bằng giọng vô cảm.

- Sau đó Khắc Long lại dẫn em đi mua sắm để đi dự sinh nhật cùng hắn.

Đến đây, anh Thiên bắt đầu sôi gan lên và quát:

- Thì ra chính Khắc Long đã bỏ mặc em giữa con đường vắng…

Vẫn thờ ơ, tôi nói tiếp những lời cuối cùng trong câu chuyện của mình. Tuy nhiên, tôi đã gạt bỏ chi tiết tôi mượn tiền hắn.

- Và hắn cứ coi em như bạn gái, còn em thì không. Chuyện là như thế đấy…

Anh nói và nhìn thẳng vào hốc mắt sâu hoắm của tôi:

- Mọi chuyện đều là bắt nguồn từ anh mà ra. Thế mà… anh lại trách em… Anh, anh xin lỗi, Trúc à!

Tôi lắc nhẹ đầu, không đáp gì mà cứ nhìn thẳng về phía trước một cách xa xăm. Tôi chẳng muốn nói với anh một lời nào nữa dù trong thâm tâm, chưa một lần nào tôi trách anh.

o-0-o

Bay lên theo cơn gió mơ màng

Từng muộn phiền bỗng dưng thành hạt cát

[La la bay lên – Đại Nhân]

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với tâm trạng tươi phơi phới.

Nỗi nặng trĩu trong lòng tôi bây giờ đã không còn nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng, thanh thản khi được nói ra tất cả.

Tôi biết cũng có thể Hiếu Thiên đang giận bản thân lắm nhưng như thế lại tốt hơn đối với tôi chăng? Tôi không còn phải đón nhận cái nhìn thất vọng, thiếu thiện cảm từ anh nữa. Tuy thế, ánh mắt hối lỗi của anh lúc này cũng chẳng làm tôi dễ chịu gì. Tôi đã bảo rằng anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng dường như những điều tôi nói anh đều bỏ ngoài tai cả. Hơn bao giờ hết, anh đối xử cực kì tốt với tôi.

Còn về phía Đan Quỳnh, không rõ anh có nói gì với cô hay không mà Quỳnh cũng không hỏi thêm tôi điều gì và vẫn vui vẻ với tôi như bình thường.

Hôm nay là chủ nhật vì thế tôi không phải đi học mà có thể ở nhà nghỉ ngơi thoải mái. Bình thường cứ chủ nhật là anh Thiên lại tranh thủ đi làm để kiếm thêm tiền, thế mà từ sáng đến giờ tôi chẳng thấy anh bước chân ra khỏi cổng. Thấy lạ tôi bèn hỏi:

- Anh Thiên! Anh không đi làm hả?

Anh lắc đầu, cười trừ:

- Ừ! Anh không đi. Mà em tìm được việc làm mới chưa?

Tôi lắc đầu xị mặt:

- Chưa, anh à! Em cũng chẳng biết phải tìm công việc mới ở đâu cho thuận lợi nữa.

Đoạn anh lại quay sang tôi với vẻ mặt hơn hớn:

- Anh định sáng nay đi kiếm việc cho em đó!

- Cái gì cơ? Anh á?

- Uhm. Có anh giúp em sẽ nhanh chóng có việc làm hơn.

Tôi mừng rỡ reo lên:

- Thế cũng tốt! – Rồi tôi lại ậm ừ bằng giọng khách sáo – Nhưng… sẽ không phiền anh chứ?

Hiếu Thiên lắc đầu rồi nhéo lấy má tôi:

- Tất nhiên là không rồi! Nếu phiền thì anh đâu có nghỉ làm sáng nay!

Tôi lè lưỡi đáng yêu, sau đó lại tung tăng chạy vào phòng dù bàn chân vẫn đang còn mỏi nhức sau vụ đánh ghen hôm qua.


Chương 13

Cuộc đời là dòng chữ \\\”Trớ trêu\\\”.

Sáng hôm đó Hiếu Thiên đi kiếm việc làm thêm cho tôi. Tôi cũng muốn đi cùng nhưng anh không đồng ý vì tôi vẫn chưa khỏe hắn.

Tôi ngó lên đồng hồ. Bây giờ là hơn 9h rồi, nghĩ bụng tôi không nằm nghỉ nữa mà sẽ lôi sách vở ra học bù cho hôm trước, chỉ vì bị đánh mà tôi phải bỏ mất mấy tiết học.

“ Cho Natri oxit tác dụng với 343 ml nước tạo ra…”

Bỗng. Bà chủ nhà bước vào mỉm cười với tôi:

- Trúc này! Có anh chàng bảnh trai nào đang muốn gặp cháu đó, cậu ấy đợi ngoài cổng.

Tôi lấy làm lạ nhưng rồi cũng cúi đầu chào bà ấy và đi ra gặp cái “anh chàng bảnh trai” – theo lời nói của bà.

Tôi gắng lê từng bước chân mệt mỏi, khó khăn. Ra đến cổng, ngó dài ra đoạn ngõ tôi vẫn chưa thấy cái anh chàng đó.

“Lạ thật! Chắc lại là trò đùa của một ai đó thôi!” – Bụng bảo dạ tôi liền trở lại phòng để tiếp tục học bài.

Bỗng!

- Hoàng Minh Trúc!

Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay người lại thì cái “anh chàng” đó vội gỡ cặp kính đen đen sành điệu ra và ló dần cái “bộ mặt” sau tấm kính mờ của chiếc xe ô tô đỏ láng coóng. “ Anh chàng bảnh trai” đó là Khắc Long. Đúng vậy, làm sao có thể khác được cơ chứ.

Tôi khẽ run người nhưng rồi cũng bước đến phía hắn:

- Có chuyện gì thì anh nói đi, nhanh lên!

- Lên xe đi đã! Làm gì mà vội thế cưng! – Hắn đáp bằng giọng phè phỡn, sau đó đẩy nhẹ cửa cho tôi vào.

Tôi ngó quanh, chưa kịp suy nghĩ thì hắn đã ấn tôi ngồi xuống ghế, không kịp trở tay.

“ Vù! Vù!”

Qúa nhanh chóng, tôi đã yên vị trên chiếc xe ô tô sang trọng một cách vô cùng gượng ép. Tôi gằn lên:

- Anh định đưa tôi đi đâu? Nói đi!

- Đi gặp bác sĩ! – Khắc Long đáp bằng giọng dửng dưng – Chẳng phải cưng mới chỉ được chăm sóc qua loa ở cái phòng y tế tồi tàn của trường sao?

- Nhưng tôi không làm sao cả! – Tôi cố gắng phô trương ra ngoài sự khỏe mạnh lúc này của mình nhưng cũng thật oái ăm thay, hắn ta chẳng thèm màng đến mà cứ coi lời nói của tôi nhẹ tựa như không.

Mặt tôi lại xị xuống, nặng… hơn chì. Như thể được dịp, Khắc Long bật cười khanh khách:

- Haha! Cưng đừng có ủ rủ như thế! Đi khám xong rồi anh sẽ đưa cưng đến xem một nơi, khi nó thế nào thì cưng cũng nhảy cẫng lên vì vui sướng ấy chứ!

Tôi nhăn mặt nhìn hắn qua cái gương của xe ô tô.

Khắc Long vẫn giữ được nét mặt hoan hỉ ban nãy nhưng đôi mắt vẫn thế, sự lạnh giá trong nó vẫn chưa lược bớt tẹo nào. Mái tóc hắn hôm nay không dựng keo lên như mọi khi mà thả rũ xuống, phủ quá tai nhưng để ý thêm một lát thì tôi mới nhận ra rằng không hẳn vậy. Nửa đầu bên kia thì… được cạo hẳn một góc, không quá nhiều nhưng nom rất quậy, đúng chất của hắn. Mà hình như không phải là Khắc Long không vuốt keo “lổm chổm” nữa mà là hắn vừa thay đổi kiểu tóc. Trông vừa hiền hơn nhưng cũng vừa “bợm” hơn.

Tóm gọn lại thì sự đẹp trai của hắn vào bất cứ lúc nào cũng không thể phủ nhận. Và cả sự đáng ghét của hắn cũng vậy. Hắn là đồ khó ưa.

Tôi lè lưỡi và rồi nghếch mặt lên. Chẳng hiểu Khắc Long có kịp thấy cái hành động này của tôi hay không mà tôi lại thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách quen thuộc của hắn. Rõ hâm!

o-0-o

Bước vào cái bệnh viện tư đang nồng lên vì mùi thuốc. Tôi khó chịu đưa tay bịt ngang mũi để không cảm nhận được cái mùi hắc hắc khó chịu ấy.

Khắc Long dẫn tôi vào trong phòng của một ông bác sĩ nào đó, tôi chẳng rõ nhưng điều mà tôi chắc nhất đó là ông ấy rất giỏi. Không phải hắn ta bảo vậy mà là tôi biết hắn ta luôn chọn những cái gì tốt nhất. Và trong trường hợp này cũng vậy.

Ông ta chỉ xem xét vết thương ở chân của tôi qua loa, không kĩ lưỡng cho lắm. Mà tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết bởi vì tôi đoán chỉ là bị ngoài da thôi tuy rằng hơi nhức một xí.

- Cậu có thể yên tâm rồi đấy. Cô ấy không bị làm sao cả, chỉ là bị thương ngoài da và bị bầm tím ở một số chỗ. Nếu cần thì chỉ bôi thuốc thôi là ổn.

Tôi nhẹ mỉm cười vì đã cảm thấy thoải mái hơn, không phải là vì tôi đoán đúng bệnh tình của mình, mà là do không quá tốn nhiều tiền cho cái chân đáng nguyền này.

- Được rồi! Bác sĩ cứ kê thuốc luôn đi! – Khắc Long bỗng xua tay nói và xỏ tay lại vào túi quần.

Ông ấy gật gù, quay sang viết đơn thuốc rồi đưa cho hắn. Tiếp đó, tôi cùng hắn đi đến quầy bán thuốc.

Khắc Long quăng tờ giấy vào người cô dược sĩ trẻ và nói bằng giọng thờ ơ, hách dịch:

- Lấy theo cái đơn này!

Theo ánh mắt quan sát từ nãy đến giờ của tôi thì cô ấy chắc chắn là rất tức giận nhưng khi nhìn thấy mái tóc và phong cách của hắn, cô cũng hiểu hắn là người của giới “giang hồ” nên cô nhịn.

Vài phút sau, cô lấy ra một tuýp thuốc nhỏ rồi đáp:

- Của cậu hết 50 ngàn!

Nghe vậy, tôi liền mở bóp lấy tiền ra trả nhưng Khắc Long đã chặn cái hành động đó lại vì hắn đã lôi sẵn tờ 200 ngàn mới cóng và đưa cho cô dược sĩ từ lúc nào.

Tôi ấm ớ trong miệng nhưng rồi cũng thở dài cho qua. Tôi lại mắc nợ hắn thêm một lần nữa. Rồi tôi lại nhủ với lòng mình rằng khi nào có sẽ trả lại tất, không thiếu Khắc Long một xu. Còn bây giờ tôi cũng chẳng dư giả gì, việc làm thì chưa có nên… để sau tính.

o-0-o

Những tưởng Khắc Long sẽ chở tôi về nhà sau đó nhưng không, hắn lại đưa tôi đến một nơi nào đó mà hắn chắc nịch bảo rằng:

- Chắc chắn cưng sẽ phải nhảy cẫng lên vì vui sướng!

Mặc kệ thế nào thì thế ấy, tôi chỉ biết rằng khi ở bên cạnh hắn tôi chẳng hề hứng thú một tẹo nào mà lại còn cảm thấy bực bội và chán nản nữa chứ.

“Keeét!”

Chiếc xe phanh gấp lại tại một quán café “màu nâu”. Tôi tạm gọi như vậy là vì tôi chưa nhìn thấy cái biển hiệu của nó, chỉ biết là nó được phủ một màn sơn nâu bóng trông rất sang trọng và trang nhã.

Tôi ngơ ngác nhìn quán café rồi lại ngơ ngác nhìn hắn:

- Rốt cuộc là…

- Đây sẽ là nơi làm việc mới của cưng! Quán café Mộc. Chẳng phải cưng đã mất việc ở quán cũ sao?

Gật. Tôi lại nhìn hắn trân trối:

- Sao anh biết…?

- Việc gì mà tôi chẳng biết chứ? – Nói đến đây, hắn lại tuôn một tràng cười rõ hả hê.

Trong khi đó tôi chỉ trố mắt ra nhìn nơi làm việc mới của mình, lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn bao giờ hết. Tôi đã trút được thêm một gánh nặng, đó là tiền bạc.

Tôi lắc lắc tay hắn, hỏi với vẻ háo hức:

- Khi nào tôi có thể bắt đầu công việc?

- Khi cưng muốn. Quán café này cũng khá gần trường học nhưng lại là hướng ngược lại so với nhà trọ của cưng. Hơi xa một chút nếu cưng đi bộ.

Thực ra nếu có xa thì cũng chỉ xa đối với Khắc Long thôi chứ một con bé nhà nghèo như tôi thì đã quá quen rồi, không những thấy không xa mà thậm chí tôi còn thấy gần nữa là đằng khác.

- Mấy giờ thế? – Tôi hỏi gọn.

- 7h đến 9h tối. – Hắn đáp rồi lôi từ trong túi quần ra một bao thuốc lá. Tôi rất dị ứng với cái mùi hắc hắc khó chịu này nhưng mặc kệ, lúc này có một thứ đáng để tôi quan tâm hơn, đó là việc làm.

Tôi trộm nghĩ đến lương bổng ở đấy. Làm việc có 2 tiếng đồng hồ thôi thì liệu 1 tháng có được bao nhiêu không nhỉ? Huống hồ gì quán này vốn đã có đủ nhân viên rồi( theo tôi biết rằng ở đây không tuyển nữa mà Khắc Long đã nhờ vào mối quan hệ của hắn để giúp tôi kiếm việc làm).

- Lương…?

- Một triệu! Hơi ít nhưng mà đây là chỗ tốt nhất anh có thể tìm giúp cưng rồi đấy! – Vừa đáp hắn vừa rít một hơi thuốc lá. Trông hắn lúc này vô cùng giống một lãng tử đa tình. Nhưng thế nào thì hắn cũng không “lừa tình” tôi được đâu! – Đây cũng chính là điều mà tôi tự hào nhất vì bao nhiêu cô gái muốn được Khắc Long chiều chuộng như tôi mà chẳng được, còn tôi thì vẫn thờ ơ với những tình cảm ấy của hắn.

Tôi lại ngồi ngẫm nghĩ. Thực ra lương 1 triệu/ 1 tháng thì đâu có ít? Nó còn nhiều hơn ở chỗ cũ tôi làm nữa ấy chứ. Thật là tuyệt làm sao! Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy biết ơn Khắc Long hơn một chút rồi đấy, tuy ác cảm thì vẫn đang “ăn sâu” trong máu thịt của tôi.

o-0-o

Trưa hôm đó, tôi đi ăn cơm ở ngoài với Khắc Long. Đến tận hơn 1h tôi mới trở về nhà.

Vừa mới bước vào phòng thì tôi đã chạm trán Hiếu Thiên. Anh đã ngồi ở đây để đợi tôi về.

Tôi mỉm cười nhìn anh thì chợt, anh nhảy bổ đến reo hò với tôi:

- Haha! Em xem anh có giỏi không này! Anh mới chỉ đi có hơn chục quán café thế mà cũng tìm được việc làm cho em đấy!

Lúc này tôi mới sững người ra. Ôi trời đất ơi! Tôi thật đãng trí quá, rõ ràng khi sáng anh Thiên đã bảo rằng sẽ đi kiếm việc cho tôi cơ mà? Thế mà tôi lại quên bẵng đi mất và lại còn đồng ý với Khắc Long rằng sẽ làm ở quán café Mộc nữa chứ.

Trong khi đó, Hiếu Thiên vẫn cứ giữ nguyên tâm trạng háo hức đến hồn nhiên đó của anh:

- Lương tháng không phải tệ đâu nhé, cũng bằng đợt trước là 700 ngàn đó em! Nhưng xem ra thì ở đây làm thích hơn so với chỗ cũ nhiều!

Cho đến lúc, anh nhìn thấy bộ mặt bơ phờ không một chút vui vẻ của tôi. Anh mới nhận ra sự “lố bịch” từ nãy đến giờ của mình:

- Em làm sao vậy, Trúc? Anh tìm được việc rồi, đáng lẽ ra em phải vui chứ…? Sao lại…

Tôi nhíu mày nhìn anh, trong giọng nói chứa đầy sự hối lỗi:

- Thật ra… em đã tìm được việc làm rồi. Ở quán Mộc, cũng khá gần trường, lương cũng cao.

- Em xin lúc nào vậy? Sao không nói trước với anh? – Anh Thiên nói mà tôi nghe trong đó có tiếng thở hắt đầy mệt mỏi.

Tôi chưa trả lời, cũng không định trả lời vì tôi… nửa muốn nói dối, nửa muốn nói thật với anh.

Thì bỗng…

- Cái anh chàng đi xe hơi đỏ đấy là ai thế? Lúc nãy cậu ta cũng chở cháu về luôn à Trúc? – Bà chủ nhà từ đâu bước vào và nói một cách vô tư lự.

Còn tôi thì biết, mình chuẩn bị phải đón nhận ánh mắt thất vọng, não nề từ anh.

Anh không nói gì mà cứ thế bước ra khỏi phòng, bàn tay anh siết chặt lại. Vừa đi anh vừa lầm bầm, tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ từng chữ một. Nom có vẻ bực bội lắm!

- Lại là Khắc Long! Lúc nào cũng là Khắc Long!

Nếu có thể thần giao cách cảm.

Em có hay tim tôi nhói đau?

Chương 14

Khi vị đắng không phải của café:::…

Sáng hôm sau.

Anh chẳng nói với tôi một lời nhưng cũng chẳng chịu nhận rằng anh đang giận tôi.

Tôi biết rằng trong chuyện này, người sai là tôi nhưng thực ra cũng đâu phải là hoàn toàn do tôi chứ? Giá mà Hiếu Thiên có thể “độ lượng” hơn một chút thì hay quá!

Ừ thì anh không thích người giúp tôi tìm việc là Khắc Long. Nhưng liệu anh có nghĩ đến cảm nghĩ của tôi không? Tôi đâu có muốn dính dáng đến hắn nhưng hắn có thể giúp tôi kiếm một công việc tốt hơn anh thì đáng lẽ anh nên mừng cho tôi mới phải chứ! Tại sao lại cứ phải như vậy? Anh có ích kỉ quá không?

o-0-o

Ăn cơm tối xong, tôi lúi húi đi tới quán café Mộc để làm việc. Nghĩ đến cảnh phải đi bộ lạch cạch đến đó, tôi lại muốn rã hết cả bàn chân. Đúng là tôi đã quen với việc đi bộ nhưng mà tại bình thường bên cạnh tôi luôn có Hiếu Thiên… Còn giờ thì khác quá! Quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mình tôi, một con bé đang dần mất lòng tin của anh.

- Minh Trúc!

Tôi chợt nghe tiếng gọi từ đằng trước nên liền ngước mặt lên và chưa được bao lâu thì đã vội nhăn trán. Tôi thở hắt:

- Lại chuyện gì nữa đây, Khắc Long?

- Lên xe đi, anh chở cưng đi làm! – Khắc Long nói, miệng huýt huýt sáo đến đáng ghét.

Tôi phì cười, nguếch cao giọng mỉa mai:

- Thôi, mời đại thiếu gia, đại công tử tránh đường cho! Tôi đi làm chứ đâu phải đi chơi!

Khắc Long nhăn mặt, đang định bước xuống xe thì tôi lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau:

- Minh Trúc!

Người đó là Hiếu Thiên.

Tôi bây giờ chẳng khác gì một món hàng đang bị dành giật bởi hai vị khách đều không thể từ chối.

Khắc Long giằng lấy tay tôi và “tặng” cho Hiếu Thiên một nụ cười thách thức. Hiếu Thiên không để yên, anh cũng nắm lấy tay tôi và cười nhẹ đáp:

- Hãy để cô ấy quyết định! – Nói rồi anh quay sang tôi – Em chọn đi.

- Em… Em… – Tôi ấp úng chẳng nên lời thì Khắc Long đã vội kéo tôi xồng xộc lên xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hiếu Thiên. Anh đã nắm rất chặt bàn tay tôi nhưng sao… bàn tay tôi lại cứ thế mà tuột khỏi anh một cách quá giản đơn.

Tôi cứ ngoái cổ nhìn lại phía anh. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Hai ánh mắt cứ thế xoáy sâu vào nhau, nhẹ nhàng nhưng đầy cay đắng. Rồi chợt, anh buông mắt nhìn xuống mặt đất, bàn tay cũng từ từ hạ xuống miễn cưỡng.

Và thế, tôi lại đi cùng Khắc Long dù trước đó… tôi đã mong anh biết nhường nào.

“ Mày là đồ tồi tệ, Hoàng Minh Trúc!” – Tôi nhủ thầm sau đó cứ cắn răng đón nhận cái nắm tay từ Khắc Long.

o-0-o

Tới chỗ làm, tâm trạng của tôi vẫn chẳng khá hơn nhưng lí trí ép tôi phải cố gắng kìm nén được nó. Tôi không được đánh mất công việc “béo bở” này – nó là kế sinh nhai, tương lai và cuộc đời của tôi.

Đầu tiên, tôi được chị quản lý giới thiệu một vòng của quán và giới thiệu cụ thể các công việc.

Không gian bên trong khá là thoáng đãng và lãng mạn. Các bức tường được trang trí nhiều bức tranh và một số dãy đèn neon được uốn hình khá dễ thương.

Sau đó chị ấy dẫn tôi đến phòng thay đồ và giới thiệu ngay:

- Các nhân viên phục vụ ở đây đều mặc áo đồng phục màu trắng kem in logo “café Mộc”. Nam mặc quần kaki đơn giản còn nữ mặc váy đến trên gối một chút và tất cả đều có màu nâu. – Nói đến đây chị ấy liền nheo mắt – Nữ được ưu tiên có 2 loại váy nhé. Loại váy xòe dễ thương và váy bó quyến rũ. Em chọn loại nào để chị lấy?

Không chút ngần ngừ tôi liền đáp:

- Váy xòe ạ!

Chị lại bật cười khúc khích:

- Hì hì! Chị biết ngay mà! Nhìn em là chị đoán ngay chọn váy xòe rồi.

Tôi cười ngượng, có lẽ là do bộ dạng của tôi “quê lúa” quá chăng? À không, phải ngoại trừ cái mái tóc được Khắc Long đem đi tỉa tót chứ nhỉ?

Một lát sau chị quản lí bước ra với vẻ mặt không mấy hài lòng:

- Sorry em! Giờ chị mới nhớ ra là váy xòe hôm trước còn một lố 10 cái nhưng do may kém chất lượng nên chị Thủy Anh đem đi sửa lại rồi. Chỉ còn váy bó thôi! Em mặc tạm nhé.

- Hay là cho em mặc quần tạm nhé… – Vừa nói đến đây, chị đã vội chặn họng tôi lại:

- Không! Không! Không! Không! Chị thì chẳng có vấn đề gì nhưng bà chủ… rất là khó tính đó!

Nói xong, chị ấy dúi bộ đồ cho tôi sau đó phóng lẹ ra ngoài như sợ tôi nhăn nhó hay càu nhàu thêm.

Tôi thở ngắn, thở dài. Vậy là có lẽ tôi phải khoác bộ cánh này thật rồi. “Ôi! Cái cuộc đời này!” – Tôi ôm mặt, miệng mếu máo… chạy đi thay đồ.

o-0-o

Khắc Long.

Trong lúc chờ chị Vân quản lí, tôi chậm rãi ngồi nhâm nhi ly café không đường. Tôi đang rất nóng lòng chờ đợi cái cảnh con bé Minh Trúc mặc cái váy bó cách gối cả 1 gang tay. Thế nào rồi cũng lóng nga lóng ngóng cho xem.

- Khắc Long! Chị làm xong nhiệm vụ rồi nhé!

Tôi cười khẩy:

- Cảm ơn bà chị nhá! – Nói rồi tôi lấy cái hộp để sẵn trên bàn và đưa cho chị ấy – Món này em mới tậu dịp trước đi du lịch. Đồng hồ Thụy Sỹ hẳn hoi đấy nhé!

- Gớm! Lại còn quà cáp nữa chứ! Chú em bữa nay cũng ghê gớm thiệt đấy!

- Có gì đâu! Sau này còn phải nhờ bà chị dài dài mà! – Nói đến đây, tôi lại nở một nụ cười ranh mãnh quen thuộc.

o-0-o

Minh Trúc.

Tôi mặc xong bộ đồng phục rồi tự ngắm lại mình trước gương. Công nhận là đẹp thật đấy nhưng đi lại thì đúng là khó khăn. Tôi cứ phải nép qua nép lại, đôi chân muốn khép chặt lại vào nhau, có lúc tôi còn muốn té xỉu lăn quay nữa cơ.

Mà cay cú nhất ở đây là Khắc Long cứ nhìn tôi mà cười đểu cái dáng đi như chim cánh cụt của tôi. Đáng ghét! Đáng ghét thật đấy. Nếu mà là Hiếu Thiên thì chắc chắn là khác, anh ấy sẽ mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Nghĩ đến đây tôi chợt giật mình… liệu anh còn có thể mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến nữa không?

Đọc tiếp: Pha lê đen - Phần 4
Home » Truyện » Truyện Teen » Pha lê đen
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
The Soda Pop