XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chương 8: Đóng giả bạn gái. . .

- Còn 1 cặp nữa ạ!

- 2 đứa lên đi!- Mẹ hắn càng thúc giục hơn. Cuối cùng, hắn đứng dậy nắm tay tôi. Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cúi đầu xuống ghé sát vào tai tôi nhưng điệu bộ là đang hôn má:” Diễn cho trót đi!”

………………………………………………………………………………………………

Từ ngày mà tôi chat với hoàng tử đến nay, hầu như ngày nào tôi cũng phải nhịn ăn sáng, trưa, tối. Buổi chiều thì anh ấy cứ lên kế hoạch “vỗ béo” tôi bằng cách kéo đi la cà hàng quán vỉa hè. Nhưng công nhận anh ấy rất sành ăn nha, quán nào cũng rất ngon và tôi thả cửa ăn luôn. Tôi cũng dần dần bớt ngại mà xem như thói quen. Con bạn tôi cứ trầm trồ không ngớt:” Mày cục mịch thế mà cũng hay ghê!” Mẹ tôi thì không tin tưởng:” Thằng đấy có phải gay không?” ==” Ý của mẹ là bạn bè bình thường nhưng là giới tính thứ 3 nữa ấy.

Cuộc sống của tôi càng ngày càng có ý nghĩa. Hắn không còn bắt nạt tôi nữa, thậm chí là không liếc nhìn. Lúc trước, tôi ngồi cạnh con bạn thì hắn 1 mực bảo phải ngồi cạnh chép bài giúp hắn nhưng giờ chỉ toàn ngủ, ngủ xong thì ra về yên lặng. Tôi có chút không quen nhưng trong lòng tự hiểu, hoàng tử đã “tẩn” hắn 1 trận hay chi rồi. Mà thôi mặc kệ, miễn sao cuộc sống của tôi sung túc là đủ, nhưng có lẽ nó không tồn tại lâu khi mà tôi bị chính các thành viên trong page mình lập ra bắt gặp đi chơi với hoàng tử.

Hôm nay cũng như bao ngày khác, hắn lẳng lặng đứng dậy ra về trước. Tôi và con Yến vừa đeo cặp vào, chưa kịp đứng dậy thì…*ào*. Tôi vuốt mặt đứng phắt dậy, 1 thùng nước bẩn đã được tôi “tắm” hết nhẵn. Cái bọn điên này… Đúng là cuồng dâm sinh hoang tưởng đi GATO với người khác, muốn hoàng tử để mắt đến hay gì mà xử lí tôi rồi. 1 đứa trong đám tiến tới nâng cằm tôi lên:

- Mày cũng có cái gì đẹp đẽ đâu mà đòi làm người yêu của anh Huy chứ? Tao với mày thôi cũng đã khác!

Nè nè, con kia, ý cô là cô xinh xắn, đáng yêu hơn tôi à? Cầm đôi dép lào mà phang vô bản mặt cô hồn đó là đảm bảo rớt 1 tạ phấn làm em Thị Nở liền. Nhìn đi, mũi cũng được, không có tẹt. Mắt cũng không to lắm nhưng không có bị hí. Miệng không có đẹp lắm nhìn đáng yêu, còn có 2 cái đồng tiền be bé, cái răng khểnh nữa. Mặt mộc không tô son trát phấn nha. Kết hợp lại là ăn đứt cô rồi. Tuy nhiên, khoan hãy so đo nhan sắc, cứu mạng mình trước đã. Tôi nắm tay con bạn tôi:

- Mày không liên quan, về trước đi!

- Đúng đó, tụi tao không đánh mày đâu.- Nhỏ đó chỉ thẳng vào mặt con Yến. Nó cắn môi nhìn tôi, tôi kéo nó ra cửa lớp nói nhỏ qua tai:” Giám thị!” Rồi giả vờ tống khứ nó đi. Nó nghe xong thì phi thân như bay xuống cầu thang. Tôi nhìn tụi “nhện tinh” đó:

- Các cô muốn gì?

- Đánh cho mày tỉnh!- 1 con bay ngay đến định túm tóc tôi nhưng may mắn, tôi né được. Tôi hỏi:

- Trọng tâm?

- Cho mày hết dùng bùa chú quyến rũ anh Huy.

1 tiếng anh, 2 tiếng anh ngọt ngào thế mà éo có lịch sự với vợ tương lai của anh ấy là thế nào? Tôi nhìn ra cửa sổ, con bạn tôi vẫn chưa về, chắc tôi bị đánh chết rồi nó mới vào giả “mèo khóc chuột”. Aizz, hết nhỏ này bay vào nhỏ kia bay vào, tôi né với xô ra muốn xỉn luôn. *Rầm*, cả đám chú ý vào cánh cửa vừa bị đạp ra. Hắn đang đi vào, tôi có chút ngạc nhiên, không phải thầy giám thị sao? Hắn có vẻ hơi mệt nhưng vẫn không thở mạnh hay lau mồ hôi. “Tủ lạnh boy” là phong cách tôi chúa ghét nhưng có hơi cảm kích. Không biết hắn có tung cái câu:” Nếu là nhỏ này thì tiếp tục đi!” hay không nữa. Bọn “nhện tinh” kia lo sợ rụt lại. Hắn nói nhỏ:

- Cút!

- Con nhỏ này nó rất đáng ghét đó, nó còn tung tin cậu là gay nữa mà!- Con nhỏ đầu đàn đáp trả.

- Đó là chuyện của tôi. Cho các cô 3 giây. . . 1…

Hắn vừa đếm đến 1 thì mấy con nhỏ đó chạy cái vèo đi mất dấu. Tôi thật sự thấy cảm kích hắn nhưng miệng vẫn nói:

- Ai cần nhà ngươi giúp, thầy giám thị lên thì sẽ nắm đầu cả bọn rồi!

- Đến lúc đó thì đầu cô đã bị nắm không còn tóc.- Giọng hắn vẫn lạnh như thường. Tôi thấy mình nói như thế cũng có lỗi nhưng hắn vẫn vênh mặt kia mà, không phục. Lúc này, con bạn mới chạy lên lo lắng:

- Mày có sao không? Có đứt cọng lông nào chưa? Thầy giám thị về mất tiêu rồi.

Tôi nhìn hắn, hắn đang chưng hửng nhìn tôi như nửa muốn cười chế giễu nửa muốn không, rồi quay đi. Tôi liếc con Yến:

- Ý mày là lông gì?

- Lông gì mà chả được. Về nhà thay quần áo đi, bốc mùi như cống í!

Nó vừa dứt câu tôi chạy lại ôm nó, hôi hả? Tao cho mày hôi chung luôn này. Nó có né nhưng tôi một mực đuổi theo và nó không thoát khỏi số phận “hu như cối”. Tôi đi về nhà, không quên trốn ba mẹ. Nếu mà mẹ phát hiện thì…:” Đi học không lo học hành, tối ngày lo đánh nhau, mày có tin là tao cho mày nghỉ học bán vé số không?” Còn ba:” Ai đánh con gái ba? Nói với ba, ba xử đẹp luôn!”

Túm lại là 2 ông bà rất lằng nhằng nên im lặng là tốt nhất. Tôi tắm tận 5 lần mà vẫn chưa dứt mùi, ngồi trong bồn tắm 1 lát, tôi ngu ngơ nghĩ:” Tụi nó lấy nước này ở đâu ra thế???” Éc, không nghĩ nữa. Tôi tắm mà lỗ chân lông nó muốn chứa nước luôn. Cái bọn “nhện tinh” này có phải là fan chân chính không thế? Nếu tung tin hoàng tử và hắn bị gay thì chẳng đứa nào dám lên tiếng, đến hồi bà được 1 slot thì đứa nào cũng tranh mà vùi dập bà. Thù này phải báo!!!

Sau khi cảm thấy mình đã dứt mùi tôi mới đi xuống nhà uống nước, tôi luôn trừ cơm trưa bằng cách này, chẳng biết chiều nay anh có hẹn đi ăn gì không nữa. Có điện thoại, tôi nghe máy:

- Ai vậy?

- Minh Minh?- Chất giọng lạnh lùng, tôi đoán ra ngay là hắn nhưng hắn gọi đến làm gì? Tôi hỏi:

- Ừ. Chihuahua đầu đàn à?

- Tôi giết cô. Cô có thể giúp tôi 1 chuyện không?- Giọng hắn có vẻ gấp gáp.

- Gì?

- Giả vờ làm bạn gái của tôi chiều nay!

- Kh…- Tôi định từ chối rồi dập máy nhưng nhớ lại hắn đã cứu mình lúc nãy cũng thấy hơi tội. Tôi bặm môi, để hỏi thử. Có chuyện gì quan trọng hắn mới nhờ vả đây.- Sao phải nhờ tôi làm chuyện đó?

- Mấy giờ rồi?

- 2 giờ.

- Duỗi tóc mấy tiếng?

- 6 tiếng. Nếu nhanh là 4 tiếng.- Tôi cũng khá rành về chuyện làm đẹp nhưng tiếc là tôi đang để tóc tự nhiên.

- Tôi đến nhà cô. 2 phút nữa.

Hắn cúp máy, trời ơi, còn chưa hỏi cho ra lẽ nữa mà. Tôi chép miệng xỏ giày đứng trước cổng nhà chờ hắn. Tôi cũng không lấy làm lạ khi hắn biết nhà tôi, hoàng tử ngày nào cũng đến đón kia mà. Chiếc xế hộp màu đen đỗ kịt trước nhà tôi sau 2 phút đúng. Hắn đi xuống kéo tôi vào trong xe.Gì mà cứ như bắt cóc thế? Tôi nhìn hắn:

- Anh nhờ tôi làm gì?

- Ba mẹ tôi bảo tôi đi xem mặt con gái người bạn. Tôi nói đã có bạn gái.

- Anh ế chảy thây, có con gái hốt mà còn viện cớ!- Tôi bĩu môi. Hắn quay sang lườm tôi. Minh Minh ta đành câm nín.- Sao phải nhờ tôi, ra đường nhờ 1 cô nào là được rồi. Anh không biết tôi và “hoàng tử” đang trong giai đoạn tìm hiểu sao?

- Chưa yêu nhau. Có quyền!

Nhờ vả cũng đáng ghét thế sao? Không tại báo ơn lúc nãy thì ta đã xuống xe rồi. Xuống xe từ lúc đầu ấy nha, giờ thì xa nhà lắm rồi. Đột nhiên tôi thấy muốn ói, tôi bị say xe mà. Cố kiềm nén, tôi nhìn hắn:

- Này là xe mui trần hay gì?

- Ừ.

- Mở ra cho thoáng. Tôi bị say xe.

- Không có miệng hay sao mà giờ mới nói.- Hắn hằn hộc nhấn nút. Đột nhiên tôi thấy hắn trái ngược hoàn toàn với anh hắn. Lúc sanh hắn ra, hắn đưa mông ra trước à? Này tên kia, người không có miệng mới là ngươi đó.

Tôi cầm điện thoại lên xem ai đang gọi đến, là Huy. Anh ta gọi vào lúc này có gì không nhỉ? Tôi nghe máy:

- Anh à?

- Hôm nay anh có việc không đi uống trà chanh chém gió cùng em được rồi!

- Không có gì, hôm nay em cũng bận rồi.- Tôi liếc sang hắn, hắn đang nhìn tôi. Tôi tắt máy, cũng may, hôm nay không phải nhịn nguyên ngày, chắc hẳn hắn cũng phải dắt đi nhà hàng.

Chiếc xe đỗ kịt trước cửa hàng quần áo sang trọng. Tôi đoán không lầm đây là chuỗi cửa hàng có quy mô lớn nhất thành phố. Hắn không thèm vào bãi đậu xe mà đỗ xe ngay lối vào. Thế mà chẳng có nhân viên nào dám ra can ngăn cả. Hắn lôi tôi xềnh xệch vào. Mấy người nhân viên vừa thấy hắn đã cúi chào như khách quý. Hắn đẩy tôi cho 1 cô gái:

- Tôi cho cô 15 phút, hóa thiên nga!

Tôi nhìn hắn, ý của hắn tôi là con vịt? Tôi khịt mũi. Tội nghiệp cô bạn, lôi tôi đi chọn không biết bao nhiêu cái váy, quần quật quần quật. Tôi cũng thấy có lỗi khi cô bạn đó lo lắng còn mình chỉ việc thử quần áo cũng chậm trễ. Cuối cùng, tôi mặc vừa 1 chiếc váy màu hồng nhạt cúp ngực viền nơ đỏ rất đáng yêu. Hắn liếc nhìn 1 cái rồi gật đầu, quẳng cái thẻ rồi kéo tôi ra khỏi cửa hàng quần áo. Tôi bị hắn xoay như con rối, nào là mua giày, trang sức. Nhưng tôi để ý là tên này rất dư thẻ, mỗi shop 1 thẻ. @@ Hèn chi sợ hắn đến vậy. Cuối cùng, hắn đến 1 tiệm làm tóc có tiếng. Hắn đẩy tôi vào rồi nhìn đồng hồ.

- Duỗi, 3 tiếng!

- 3 tiếng thưa cậu chủ?- 1 cậu nhân viên nghiêng đầu hỏi lại. Hắn nhướn mày như thể:” Điếc hay sao mà không nghe?” khiến cậu bạn ngậm ngùi mà im lặng. Tôi chép miệng, duỗi 3 tiếng sao? Thần thánh chắc? Nghe cái giọng thì đã biết con ông cháu cha rồi. Ba mẹ hắn mở tiệm làm tóc này hay sao ấy!

Hắn bỏ phế tôi tại đó rồi biệt tăm. Cậu bạn làm tóc vừa làm vừa than vãn. Cậu hỏi:

- Cô là bạn gái cậu chủ ạ?

- Không phải. Chỉ là bạn thôi!- Tôi nhăn mặt, tên này dù rất đủ tiêu chuẩn làm bạn trai tôi nhưng đã bị liệt vào hạng côn đồ, lưu manh mất rồi. Cho cũng cóc thèm. Cậu lắc đầu:

- Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn con gái đến làm tóc đó!

- Vậy sao?- Tôi thừa biết, cái tên đó thì có mơ cũng không có bạn gái. Tôi ngồi nhìn cậu bạn đang duỗi tóc cho mình. Đột nhiên, tôi muốn tóc mình giống cô hot girl Bosin Na nên cười:

- Cậu cắt mái xước xéo thưa, duỗi phần trên nhưng đoạn chân tóc uốn nha!

- Tôi biết kiểu đó rồi nhưng không biết cậu chủ. . .

- Cái đầu này là của tôi mà!- Tôi nói chắc chắn. Cậu ta im lặng 1 lát rồi gật đầu.

3 tiếng sau. . .

Tôi nhìn mình trong gương, thay đổi chỉ có kiểu tóc thôi mà trông khác thế không biết. Đó giờ tôi chỉ để tóc dài và không động chạm đến cây kéo thường xuyên. Hôm nay được làm “chùa” nên cũng thích thích ôm mái tóc hoài. Hắn đi vào nhìn tôi 1 cái rồi quăng những thứ ban nãy đã mua vào người tôi:

- Thay!

- Nhưng bây giờ cũng trễ rồi, ba mẹ tôi…

- Điện thoại…- Hắn xòe tay ra. Tôi hiểu rồi, để hắn nói chuyện với ba mẹ tôi chứ gì? Tôi bấm số bà mẹ đanh đá rồi đưa cho hắn. Hắn đi ra chỗ khác nói gì đó không cho tôi nghe. Tôi vào phòng thay tất cả những gì hắn đã đưa. Tôi ngắm nghía mình trong gương thật kĩ rồi mới đi ra, chưa bao giờ tôi thấy mình trông xinh xắn đến vậy. Hắn cũng đã thay bộ vest đen, sặc, hắn mặt vest như 1 người đàn ông chững chạc cơ. Hắn liếc nhìn tôi rồi ra hiệu cho cô bạn đang ôm bộ trang điểm đến. Tôi im lặng để cô bạn vẽ bùa chú lên mặt. Chỉ 5 phút sau, tôi không còn nhận ra mình nữa. Hắn bắt đầu săm soi rồi kéo tôi ra xe. Nè, phải thương hoa tiếc ngọc chứ! Sao lại vô cảm thế? Tính đến thời điểm này tôi cũng giảm được 3 kí tức là 47 kg.^^ Nên mặc váy cũng nhìn thon thả hơn. Tôi kéo 1 bên tóc ra sau tai, 1 bên để xõa tự nhiên, im lặng nhìn từng cây đèn đã được thắp vào ban đêm. Y như tôi dự đoán ban sáng, hắn đưa tôi đến nhà hàng thật. Hắn lái xe vào bãi đỗ, có 1 chiếc xe trắng nhìn rất quen, chết, là xe của hoàng tử… lẽ nào… Tôi hỏi hắn:

- Có anh Huy nữa sao?

- Ừ.

- Tôi không đi đâu.

- Xuống.- Hắn lạnh lùng mở cửa xe. Tôi ôm chặt lấy dây an toàn lắc đầu. Hắn hung hăng tháo dây ra rồi bế tôi xuống xe. Tôi vùng vẫy thì hắn hừ lạnh:

- Váy.

Ý hắn ám chỉ là tôi đang mặc váy sẽ “lộ hàng” sao? Trời đất, sao tên này kiệm lời lạ lùng thế? Tôi đấm vào người hắn:

- Thả tôi xuống!

- Ba mẹ tôi đang ở đây. Diễn cho tốt vào!

Tôi nín bật, quả thật, ba mẹ hắn đang nhìn tôi. Bên cạnh là 1 cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn còn có vẻ yếu đuối. Anh cũng ngạc nhiên nhìn tôi, bên cạnh anh cũng có 1 cô gái, cô ấy cũng rất là sắc sảo. Đột nhiên tôi thấy buồn mà rút vào ngực hắn, có phải anh cũng đang tìm ai đó giả làm bạn gái không? Người anh nhờ vả không phải tôi! Hắn đặt tôi xuống, tôi cúi đầu chào ba mẹ hắn rồi nhìn anh gật đầu, mỉm cười. Anh cũng cười nhưng nụ cười không thoải mái. Hắn nói:

- Như con đã nói, con có bạn gái rồi. Cô ấy có đủ tiêu chuẩn bằng cô gái này không?

Mẹ hắn có vẻ lúng túng nhìn cô gái kia. Cô ta mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng. Trời ơi, sao là đoạn trang thùy mị thế? Tên này có bị điên hay không vậy? Nỡ từ chối nàng công chúa đáng yêu này hay sao? Mẹ hắn quay sang tôi:

- 2 đứa yêu nhau được bao lâu rồi?

- 1 năm.- Hắn trả lời. Tôi cũng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hạnh phúc lắm nhưng trong lòng đang gào thét:” Ta với ngươi mới gặp nhau cách đây 1 tháng kia mà!”

- Lâu vậy?- Ba hắn ngạc nhiên. Hắn không nói gì rồi choàng tay kéo tôi dựa vào người hắn gằng nhẹ:” Ngã vào!” Chậc, tên này lắm điều thế? Tôi cũng làm theo lời hắn. Hắn hỏi:

- Mọi người gọi món chưa?

- Chưa. Đang đợi em và cô nhóc này đó!- Cô gái khác lên tiếng. Có vẻ cô ấy lớn tuổi hơn tôi. Hoàng tử im lặng từ lúc tôi vào đến giờ mới lên tiếng:

- Minh Minh, em gọi món đi!

- Ây, bác trai bác gái gọi trước đi ạ!- Tôi đẩy tấm menu qua cho ba mẹ hắn mỉm cười.- Cháu là người nhỏ sao có thể tùy tiện được ạ!

- Cháu cũng thông minh lắm!- Mẹ hắn gật đầu. Hắc hắc, mẹ cháu đã dạy cả rồi. Do cháu ế chảy thây nên không được thể hiện đó mà… Cô gái kia đột nhiên nhìn tôi khó hiểu rồi nhìn hắn. Hắn biết là cô ấy đang nhìn nhưng không nói gì hết. Hắn khẽ cựa người:

- Đây là chị Thảo, còn đây là Gia Linh.

- Chào chị. Chào cô.- Tôi gật đầu chào 2 người. Chị Thảo có vẻ thân thiện mà cười tít mắt. Cô gái kia cũng thuộc loại “tủ lạnh girl” hay sao mà chỉ gật đầu không nói từ nãy đến giờ. Sau khi 2 người lớn gọi món, tôi mới dám gọi. Do đang ăn kiêng nên cũng không dám chọn những món nhiều calories. Anh Huy nói:

- Em đang ăn kiêng nên ăn salats đi!

- À, vâng.- Chỉ anh hiểu tôi, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình xa anh như thế. Hắn nhìn anh:

- Cảm ơn anh!

- Không có gì!- Anh cũng nhìn lại. Tôi cảm thấy không khí đột nhiên nặng nề và khó thở. Câu nói cảm ơn của hắn mà tôi hiểu nó thế này:” Đừng quá quan tâm nữa!”

Bữa ăn lặng lẽ mà không ai nói gì cả. Cho đến khi tiếng nhạc nổi lên, người MC trên bục thông báo:

- Hôm nay nhà hàng có tổ chức 1 trò chơi cho các cặp đôi ở đây! Tôi xin mời 10 cặp đôi lên bục để tham gia ạ!

Tôi và hắn cũng quay đầu lại nhìn. Mọi người trong nhà hàng cũng thích thú đi lên. Ba mẹ hắn giục:

- 2 đứa cũng tham gia đi!

- Thôi ạ, cháu ngại lắm.- Tôi nhăn mặt lấy đại cái lí do củ chuối. Nhưng may mắn không mỉm cười với tôi, người MC thông báo:

- Còn 1 cặp nữa ạ!

- 2 đứa lên đi!- Mẹ hắn càng thúc giục hơn. Cuối cùng, hắn đứng dậy nắm tay tôi. Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cúi đầu xuống ghé sát vào tai tôi nhưng điệu bộ là đang hôn má:” Diễn cho trót đi!” Ba mẹ hắn cười:” Vậy mà tụi nó nói ngại!”

Tôi cũng run run đứng dậy đi lên bục cùng hắn trước sự ngưỡng mộ, trầm trồ của bao nhiêu người. MC còn vui nhộn nói:” Đúng là trai tài gái sắc!” Bà cố nội ông, thấy ghét hà. Sau khi ổn định xong, ông ta bắt đầu thông báo:

- Trò chơi hôm nay chính là cùng nhau ăn chung cây kem!

Tôi và hắn ngạc nhiên nhìn nhau, tôi muốn về!!!!!!!!!!

(*Lề 1: Sau khi đám cưới 1 tháng, có thể nói là lửa yêu của nàng và chàng không bao giờ dứt. Minh Minh rất vui vẻ khi chọn được rất nhiều chiếc váy xinh xắn trong cửa hàng của chồng. Buổi tối, Tuấn đang ngồi trên bàn làm việc trong phòng uyên ương xem tài liệu của công ty. Minh Minh thay ngay 1 chiếc váy lạng qua lạng lại trước mặt hắn. Cô hỏi:

- Chiếc váy hợp với em không?

Hắn xoay người lại nhìn vợ mình từ trên xuống dưới. Nàng đang chớp chớp mắt hồi hộp nghe lời khen từ chồng. Hắn nói thản nhiên:

- Ngực em nhỏ quá!

Khóe môi Minh Minh giật giật, sao câu trả lời không giống như cô nghĩ vậy? Nàng giận run, môi mấp máy:

- Em ly thân!

*Lề 2: Kể từ ngày mà hắn cứ bế, cõng nàng, Minh Minh đâm ra “lười đi lại”. Nàng luôn muốn giảm cân nhưng chẳng bao giờ đụng đến máy chạy bộ của hắn mua cho. 1 hôm, cô rũ hắn đi hội chợ ban đêm ở thành phố. Hội chợ lớn hơn cô nghĩ, chỉ đi 1 chút cô đã mỏi chân bắt chồng đay lưng ra cõng. 1 tay cô choàng qua cổ hắn, 1 tay nghịch nghịch tóc. Hắn chậc lưỡi:

- Đừng phá nữa!

- Em cõng em có nặng không? Anh phải nói ngọt ngào vào!- Minh Minh bây giờ chỉ có 46kg mà thôi, hiển nhiên là nhẹ rồi.

- Không!- Hắn chỉ nói 1 chữ, cô rất vui nhưng chưa thấy thỏa mãn:

- Anh phải nói thật ngọt ngào!

- Rồi. Lời nói dối ngọt ngào!

Minh Minh im lặng suy nghĩ 1 chút rồi nhăn nhó:

- Thả em xuống! Em phải về kí đơn ly dị.)


Chương 9: Nỗi buồn để riêng. . .

- Nhờ anh mà tôi mới biết địa vị và quyền thế của mình là như thế nào. Cứ nghĩ là anh đã chọn tôi làm người để tìm hiểu thì anh sẽ không có lựa chọn khác. Tôi ngu lắm đúng không?- Tôi mỉm cười đau khổ.

………………………………………………………………………………………….

3 tiếng trước. . .

- Sao anh lại có ý định nhờ vả chị Thảo?- Tuấn kéo ghế quán coffee ngồi đối diện hắn. Anh đáp:

- Tại anh thấy ba mẹ sẽ tin!

- Sao anh không nhờ con nhỏ đó?- Hắn 1 tay xoa cằm, 1 tay gõ gõ trên bàn, ánh mắt chăm chăm vào nhịp gõ của tay. Anh đưa ly coffee lên miệng nhấp môi rồi nói:

- Anh không biết! Nhưng anh nghĩ em sẽ nhờ cô bé, chắc không được đâu nhỉ?

- Đang làm tóc.- Hắn ngẩng đầu lên nhếch mép tạo ra 1 nụ cười đắc thắng. Anh ngã người ra sau ghế:

- Nếu em không giúp hay hăm he gì thì Minh Minh sẽ không chịu đâu!

- Đó là chuyện của em, em nghĩ anh đoán sai lần này thì chắc hẳn sẽ đoán sai “lần khác”!

Đúng là cuộc trò chuyện của những người có chỉ số IQ cao ngất ngưỡng. Từ “lần khác” được hắn ám chỉ là chuyện hôm trước anh dò hỏi xem hắn có tình ý gì với cô hay không. Tuy hắn rất “tệ” trong tình yêu nhưng cũng đủ biết, hắn chưa có ý định gì với nhỏ con gái này. Hắn chỉ nói nhẹ thì anh đã hiểu và còn hiểu nhiều hơn thế. Anh chỉ khẽ cười:

- Will be.

………………………………………………………………………………………………

Tôi cắn chặt môi nhìn hắn,không thể nào, có thể mất nụ hôn đầu với 1 con “chihuahua” như chơi. Tôi quay xuống khán đài thì ba mẹ hắn đang cổ vũ quyết liệt. Hắn vẫn lạnh như tờ không có cảm xúc. Tôi nói nhỏ với hắn:

- Xuống được không?

- Không!

Hắn ghì lấy eo tôi kéo sát vào người hắn mặc kệ tôi nhăn nhó khốn khổ. Người MC vui vẻ phát cho mỗi cặp đôi 1 cây kem. Phát kem cũng làm ông vui thế này ư? Tôi nuốt nước mắt vào trong mà nhìn chằm chằm cây kem hắn cầm. Bình thường thì tôi rất thích kem nhưng bây giờ thì… về sau chắc tôi nghỉ ăn kem luôn. Tôi bấm bụng tự nhủ sẽ tránh xa cái mồm chihuahua của hắn ra. Hắn đã cắn rồi nhưng tôi vẫn chưa nhập cuộc vì lo sợ. Hắn nhìn tôi 1 cái làm tôi rùng mình. Tôi cũng ăn nhưng chỉ có 1 chút xíu. Những đôi khác cũng đã quá nửa cây rồi mà tôi với hắn vẫn chưa đến 1/3. Hắn ghì chặt thắt lưng của tôi kéo vào làm tôi mất đà, trong phút chốc, tôi cảm thấy môi mình hình như đã chạm vào môi hắn. Tôi cắn môi, hắn liếc xéo rồi ghì chặt hơn nữa cứ như :”Không ăn sao??? Dám nói không à???” Tôi nể tình ba mẹ hắn đang ngồi bên dưới mà tiếp tục, cuối cùng, tôi và hắn đứng hạng chót. Tôi ủ rủ đi xuống bàn của mình. Có thật là môi tôi đã chạm vào môi hắn hay không? Mẹ hắn chép miệng:

- 2 đứa quen nhau sao còn ngại?

- Đông.- Hắn đáp 1 chữ duy nhất rồi vào ngồi cạnh tôi, tôi vẫn chưa hoàn hồn. MC trên kia lại tổ chức thêm 1 trò chơi nữa, tôi cười:

- Anh và chị tham gia đi!

Chị Thảo đang ôm cánh tay của anh, đột nhiên tôi thấy mình muốn khóc quá. Phải cố gắng kiềm chế tôi mới nói ra câu đó. Mẹ hắn cũng vui vẻ thúc giục như tôi và hắn ban nãy. Anh kéo ghế đứng dậy:

- Anh và Thảo chỉ là bạn! Xin lỗi ba mẹ, con về trước. Minh Minh có định về không?

Tôi nhanh chóng rơi vào tình huống khó xử. Tôi chỉ biết cúi đầu cắn môi. Ba mẹ hắn cũng rất ngạc nhiên vì câu nói của anh vừa rồi. Mọi người đang quá sock nên không ai nói gì. Tôi nhìn sang chị Thảo thấy chị rất buồn, tay đan vào nhau để hờ trên váy. Hắn nắm lấy tay tôi đặt lên bàn cứ thể cho anh nhìn rõ:

- Chút nữa em sẽ đưa cô ấy về!

- Em sẽ về sau. . .- Tôi không nhìn anh mà ngó lơ sang nơi khác trả lời. Hoàng tử không nói gì thêm chỉ thở nhẹ ra rồi đi về. Trên bàn ăn im lặng hẳn chẳng ai mở lời. Tôi thấy chị suy sụp rõ rệt. Hắn đang dựa vào ghế sau khép hờ mắt thì đứng dậy:

- Con về.- Hắn nhìn sang tôi.- Đi!

- Thưa 2 bác con về.- Tôi cúi đầu chào rồi đi theo hắn. Tôi thẫn thờ ngồi trong xe, miệng khẽ cắn ngón trỏ tay. Hắn cũng im lặng không nói gì.

Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường thì bị lệch đường. Hắn dừng lại mở cửa xuống xem. Hắn gọi điện thoại cho ai đó rồi ra hiệu tôi xuống xe.

- Đi bộ về đi!

- Còn xe?

- Hỏng lốp rồi.

- Ừm…- Tôi đi trên vỉa hè bên cạnh hắn, biết vậy lúc nãy về với anh rồi. Nhắc đến anh thì sống mũi tôi cay cay. Tôi yếu đuối như vậy bao giờ? Chưa là gì của nhau chỉ biết ảo tưởng. Đi được 1 đoạn xa thì chân tôi đã bị đau. Chắc là bị phồng rồi. *Cộp* đôi giày cao gót đã gãy gót. Chắc là do lần đầu tôi đi nên không quen. Tôi tháo giày ra đi chân đất. Hắn quay sang nhìn xuống đôi chân không. Hắn khẽ chép miệng 1 cái rồi cởi áo khoác ra buộc vào eo tôi. Tên đó xoay người quỳ gối xuống.

- Lên!

- Hả?- Tôi ngạc nhiên.

- Cõng!

- Không cần đâu.- Tôi đi tiếp. Hắn gắt lên:

- Chân sưng tấy lên thế kia định cưa bỏ à?

Tôi im lặng 1 chút rồi cũng leo lên lưng hắn. Thoạt đầu còn hơi ngại nhưng lát sau vì an toàn, tôi choàng tay qua ôm cổ hắn. Hắn bước đi đều đều và vững chãi. Lưng hắn rất rộng, rất bình yên. (Chả trách sau này chị cứ bắt chồng cõng ==”!!!) Hắn nói rất nhỏ:

- Xin lỗi!

Tuy hắn nói nhỏ nhưng tôi nghe được. Xin lỗi vì đã nhờ vả tôi, xin lỗi vì để tôi gặp anh, hay xin lỗi vì lỡ chạm môi tôi? Tôi không đáp. Bây giờ tôi không muốn suy nghĩ quá nhiều.

- Xin lỗi vì tất cả.(Cứ nói Chihuahua không biết ngọt ngào đi!)

- Không cần đâu!

- Huh?

- Nhờ anh mà tôi mới biết địa vị và quyền thế của mình là như thế nào. Cứ nghĩ là anh đã chọn tôi làm người để tìm hiểu thì anh sẽ không có lựa chọn khác. Tôi ngu lắm đúng không?- Tôi mỉm cười đau khổ. Hắn không nói gì cũng không có phản ứng. Tôi lấy tay quệt nước mắt, cuối cùng thì cũng biết cảm giác thất tình mà mình cầu xin rồi, cũng hơi đau đau nhưng mừng, ít ra mình không ế hoàn toàn. Đột nhiên tôi thấy bản thân nực cười. Tôi hỏi hắn:

- Nặng không?

- Cõng tôi thử đi rồi biết.- Hắn nhếch mép.

- Có cần so sánh khập khễnh vậy không?

- Đúng mà!

- Hôm nay anh nói nhiều nhỉ?

- Không cho sao?

- Không, chỉ là thấy lạ!

- Tôi…ít nói lắm sao?-Nghe câu hỏi của hắn, đột nhiên tôi thấy ngớ ngẩn, hắn còn không biết mình có nói chuyện hay không nữa.

- Anh lắm điều nhất trên đời.

-!!!

Hắn nín hẳn rồi đi tiếp. Tôi cảm thấy lưng hắn rất êm ả giống như cái nệm vậy. Cho mượn tạm chỗ ngủ nha. Tôi đang rất mệt…

****

- Ê! Ngủ rồi sao?- Hắn khẽ xốc nhẹ con người đang gà gật trên lưng. Không trả lời, ngủ thật rồi. Hắn thở dài, đường này vắng vẻ không thể bắt taxi nên đành cuốc bộ, nhà cô ta cũng còn khá xa. Nếu đi đến thì chắc chân tay cũng rụng rời.

Hắn quay đầu lại nhìn chiếc xe mui trần màu trắng sau lưng. Anh đang ngồi trong xe, tay đặt hờ trên vô lăng. Thấy hắn nhìn, anh lái xe lên. Hắn mở cửa xe, đặt cô vào băng ghế sau, hắn cũng vào ngồi cạnh cô. Minh Minh khẽ cựa mình nhưng mắt vẫn khép lại. Anh lái xe:

- Sao em lại cõng cô ấy?

- Chân đau!

-Anh nghi ngờ đúng rồi, em thích con bé.- Anh nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười có vẻ khó chịu.

- Em chỉ làm theo bản năng.

- Em hiểu rõ hơn ai hết, mọi chuyện em làm đều là cố tình!

- Ừ.- Hắn ừ nhẹ để chấm dứt cuộc trò chuyện vì chính hắn cũng làm biếng trả lời.

- Anh với em cạnh tranh công bằng nhé!

- Em không thích.

- Em muốn chấp anh hay anh chấp mà không thích?- Anh hiểu câu nói của hắn là không thích Minh Minh nhưng vẫn cố cạy miệng hắn.

- Em không có ý định cạnh tranh.- Hắn nói nhẹ.

- Anh không thích em phủ nhận rồi ngày mai lại cạnh tranh đâu.- Anh nhíu mày.

- Em chấp nhận, tuy nhiên, bây giờ em vẫn chưa nghĩ là mình có gì với cô ta! Anh đừng hỏi nữa, em làm biếng trả lời lắm.

- Ừ…- Anh cũng chấm dứt cuộc trò chuyện tại đó cho đến nhà cô. Hắn ấn chuông, anh bế cô xuống xe. Mẹ Minh Minh ra mở cửa còn hoảng hốt khi 2 mỹ nam phải hộ tống con bà về đến tận nhà. Hôm nay con gái bà còn có diện mạo khác lạ nữa, khiến bà không khỏi ngạc nhiên nha. Anh mỉm cười chào bà rồi bế cô lên phòng. Minh Minh nép người vào ngực anh, mắt cô ráo hoảnh. Nãy giờ cô chỉ giả vờ ngủ, cô cũng nghe rất rõ câu chuyện của 2 người. Vậy tình cảm anh dành cho cô là thật ư? Cô có nên đặt tình cảm của mình vào anh 1 lần nữa không?

Anh thả cô trên giường, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô. Anh mỉm cười:

- Hôm nay em rất đẹp.

Đối với cô gái này, anh dễ dàng nhận ra nãy giờ cô chỉ giả vờ. Hắn cũng vậy. Anh cố tình nói chuyện đó để cô bớt giận anh mà thôi, hắn cũng đã phối hợp. Không phí công 2 anh em hiểu nhau như 1. Hắn ngồi trong xe khẽ cắn môi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hắn sẽ theo đuổi con nhóc này nhưng sao hôm nay, ngay khi cõng cô, hắn đã thoáng nghĩ đến. Anh trở lại buồng lái, chiếc xe phóng nhanh vun vút vào khoảng đen phía trước trong yên lặng.

Hắn và anh đang ngồi trên ghế sô pha đối diện ba mẹ mình. Người đàn bà xinh đẹp nhưng không kém phần quyền lực lắc đầu:

- Thoạt nhìn đã biết 2 con đều giả vờ có bạn gái!

- Con xin lỗi.- 2 người đồng thanh đáp. Ba hắn lắc đầu:

- Chưa bao giờ ba thấy 2 con cư xử con nít như lúc này. Hơn nữa, 2 anh em còn đang yêu chung 1 cô đấy à?

- Không. Con chưa có người yêu và chưa yêu ai.- Hắn đứng dậy và lên phòng. Chính miệng hắn đang rất mỏi vì hôm nay đã nói quá nhiều. Chỉ còn anh đối mặt với ba mẹ mình, anh khẽ thở dài:

- Cô ấy mới thật sự là bạn gái tương lai của con.- Anh cũng lấp lửng chuyện này rồi lên phòng. 2 ông bà cũng đã hiểu rõ câu chuyện dù 2 cậu con trai chưa ai đề cập đến. (Gia đình gì mà toàn ẩn ý!!!)

(*Lề: Minh Minh là 1 tín ngưỡng của phật cho nên tháng nào cũng lên chùa cầu bình an. Hôm đó, cô cũng đến như thường lệ nhưng lại gặp cô bạn cũ đã nghỉ học từ năm lớp 10 của mình. Điều đặc biệt là cô bạn còn dắt theo 1 đứa con trai 2 tuổi. Minh Minh cũng đang nghĩ đến chuyện sanh con cho chồng, nay thấy đồng minh càng khoái chí hơn. 2 người ngồi lại trò chuyện. Khi được Minh Minh hỏi chuyện chồng con, cô khẽ thở dài:

- Có con tuy vui nhưng mà cực lắm. Từ lúc có con thì cứ canh chồng như giặc, hễ xổng chút xíu là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Đẻ con rồi thì phát tướng xấu lắm, hơn nữa, nó quậy như quỷ, giữ thôi cũng mệt.

Minh Minh đem chuyện ban sáng về kể cho chồng nghe. Hắn đang ôm cô trong lòng cũng gật gù tán thành ý kiến của cô bạn:

- Nếu em có thai đồng nghĩa với kiêng “ăn” 9 tháng. Thời gian đó anh cũng không biết mình sẽ làm gì đâu. Nếu em sanh con rồi, khi chúng ta ân ái thì nó cũng sẽ có 1 phần quấy rối. Thôi thì đừng sanh nữa!

Khóe miệng Minh Minh giật giật, sao chồng gì mà toàn nghĩ đến cái chi chi thế? Cô rất không hài lòng với thái độ đó mà đáp trả:

- Nếu cứ “thả” như thế thì sẽ có con nên anh kiêng “ăn” đi!

- Có con trong giá thú tốt hơn hay ngoài giá thú tốt hơn?

Minh Minh : !!!!!!!!!!!! Anh là cầm thú!) Ý của hắn là nên có con với vợ tốt hơn hay là ra ngoài tìm con tốt hơn đó, có thể hiểu là ngoại tình. Dịch cho 1 số bạn ngây thơ thôi chứ cỡ *Mít* là rõ hết rồi. Hắc hắc. =)))~


Chương 10: Cái đuôi quậy phá. . .

Tôi đứng nhìn tò mò, không biết bên trong cô ta viết cái gì nhỉ? “I Love You hay Làm người yêu em nha! Chúng ta tìm hiểu sau?”

……………………………………………………………………………………………….

Minh Minh Là Ta: Ê nữ, rãnh không? Hỏi chuyện đời 1 xíu nà!

Yến Nguyễn: Có chuyện gì?

Minh Minh Là Ta: Nếu mà chỉ chạm môi nhẹ thôi, có phải là hôn không?

Yến Nguyễn: Feel?

Minh Minh Là Ta: Tê tê. . .

Yến Nguyễn: Hoàn cảnh???

Minh Minh Là Ta: Ăn chung cây kem.

Yến Nguyễn: Là mày đúng không? Trả lời mau con kia!

Minh Minh Là Ta: Từ từ… Trả lời tao trước đi…

Yến Nguyễn: Có thể xem là vậy…

Minh Minh Là Ta đã offline. Yến Nguyễn !!!!

Tôi ngã lưng lên giường quẳng chiếc laptop lên bàn học. Tôi chẳng thể nào chợp mắt được, bao nhiêu chuyện cứ vây lấy tôi. Vừa nhắm mắt thì nhớ đến chuyện “cây kem”, nếu ngủ được lâu lâu thì lại nhớ đến cái hôn vào trán của anh. Chậc, được hôn cũng khổ sở vậy sao???

Sáng sớm, tôi mệt mỏi nhìn đầu tóc bù xù trong gương. Tôi cầm cây lược chải lại. Không ngờ tháo lớp trang điểm ra thì khác hẳn, tuy nhiên, nhờ có mái tóc này mà tôi thấy mình khá khẩm hơn đôi chút. Tôi lê bước mỏi mệt vào sân trường với nghìn con mắt soi mói. Soi cho đã rồi thì đừng nhìn nữa. Cuộc sống của tôi cũng không còn đơn giản nữa rồi. Tôi đi vào lớp, để chiếc cặp xuống cạnh hắn vào chỗ. Hắn đang khép hờ mắt thì mở ra nhìn tôi. Tôi thở nhẹ, tôi không còn liên quan gì tới hắn nữa, tốt nhất là không động chạm gì nhau có lẽ vui vẻ hơn. Con Yến vừa thấy tôi đã lăng xăng luôn tay luôn mồm:

- Kể tiếp chuyện hôm qua đi! Rốt cuộc là mày và hoàng tử đã…*kịch* rồi à?

- Không.- Tôi trả lời cho vừa lòng nó. Nó cũng biết tôi đang nóng nảy nên không dám hỏi thêm. Hắn đưa mắt nhìn tôi, tôi cụp mắt xuống cố tình tránh né. Hắn hỏi:

- Giận?

- Không!

- Sao im lặng vậy?

- Không có gì để nói.

- Bình thường không có vẫn nói.

- Tôi không muốn nói chuyện với anh đó!

Tôi đứng dậy đi xuống căn tin, giờ mới chỉ là 6 giờ 30, phải tìm cái gì bỏ vào bụng đã. Tôi chọn 1 bàn trong góc yên tĩnh. Tôi rời đi mua cơm. (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Lát sau trở lại thì chiếc bàn đã không còn là “của tôi chọn ban nãy” mà là của những cô bạn “thích đánh đấm” trong fanpage của hoàng tử. Tôi hít thở 1 cái rồi đặt dĩa cơm cạnh 1 cô, tôi lấy muỗng và nĩa ăn như thường trước ánh mắt như dao của bọn đó. 1 cô đứng dậy, có vẻ tức lắm. Nhưng cô ta lẳng lặng ngồi xuống. Tôi quay lại nhìn đằng sau mình, hắn vừa đi vào nên mấy cô mới cụp đuôi đây. Tính ra thì tôi chỉ dựa hơi hắn, tôi có nên làm lành để xin ân huệ không??? (Minh Minh ơi là Minh Minh >o

Trống tựu, tôi lên lớp. Tôi và hắn chẳng ai nói gì đến nhau làm tôi cũng hơi bực mình. Bình thường thì hắn sẽ dùng những câu cụt ngẳn chút tẳn chọc ghẹo tôi như: ” Lợn Lười! Xấu lạ! Hung dữ! Lắm lời!…” Đều là hắn khơi dậy rồi người chấm dứt là tôi ôm uất ức. Á, tôi bị hành hạ miết rồi khùng hay sao mà bực? Hắn không nói tôi còn thấy khỏe hơn nữa là… Đúng, rất…khỏe. Hừ.

Cô giáo chủ nhiệm tôi khua may múa mép:

- Năm nay trường sẽ tổ chức dã ngoại cho học sinh cuối cấp. Em nào đi thì hãy đăng kí. Thời gian 2 ngày kể từ hôm nay, thứ 2 sẽ khởi hành.

Lớp tôi bắt đầu nhao nhao ồn ào bàn tán, thú thật thì tôi rất thích những chuyến dã ngoại cùng bạn bè như thế này nhưng hôm nay tôi không có hứng. Con Yến hỏi tôi:

- Đi không?

- Chắc là…không.- Tôi chán nản nói.

- Mày bị sán ăn sạch não rồi à? Chẳng phải mày rất thích hay sao? Năm sau không có đâu mà tìm nhé!

- Kệ tao đi!- Tôi chép miệng rồi hằn hộc xoay lên. Hắn nhìn tôi:

- Không đi?

- Ừ!

- Anh tôi định xin đi cùng cô.

- Vậy…- Tôi nheo mắt nghĩ, tính ra thì cũng không nên giận anh, chỉ là nhờ vả chị Thảo chứ chẳng phải thật, hà cớ gì phải để nó trong lòng rồi hằng đêm cứ bị dằn vặt.- Tôi sẽ đi!- Đúng rồi, Minh Minh cố lên, phải biết đối mặt với mọi thứ.- Còn anh?- Đột nhiên tôi cũng tò mò là hắn có thích đi hay không.

- Huh?- Hắn nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nhếch mép.- Không đi. Cô có muốn tôi đi không? Nếu muốn tôi sẽ đi.

- Không! Tôi ghét anh còn không hết nữa, chỉ hỏi thử xem có phải gặp cái mặt Chihuahua của anh hay không thôi mà!- Tôi nhanh chóng giải thích những ý nghĩ trong đầu mình. Hắn nhìn tôi, khuôn mặt hiển nhiên không có cảm xúc gì cả. Tôi hứ 1 cái rồi nằm dài lên bàn làm 1 giấc.

*****

- Dậy, ra về rồi con kia!- Con Yến giật tóc tôi. Tôi nhăn mặt ngẩng lên, trong lớp chẳng còn ai cả, hắn cũng về luôn rồi sao? Ách, tuyệt đối không nghĩ đến hắn nữa. Sao hắn giống như cái bóng ma ám ảnh tôi mãi thế? Con Yến vuốt mái tóc tôi:

- Tóc đẹp đó! Hoàng tử dắt mày đi làm lại à?

- Không phải!- Tôi chép miệng ôm cặp đứng dậy.

- Vậy mày đi 1 mình à?- Nó tò mò thấy rõ.

- Chihuahua đầu đàn!- Tôi thú thật, nếu không nói cho nó biết thì nó chẳng chịu buông tha tôi đâu.

- OMG, OMG, không tin được, vậy là mày và “tủ lạnh boy” đã chạm môi à?

- Uh huh!- Tôi gật đầu cho có.

- Kể đi, kể cho tao nghe đi!!!!- Nó bắt đầu xung ba khía nó lên. Cái con này, ba má không có dạy là không được tò mò chuyện người khác sao??? Tôi nhăn mặt đẩy nó ra không thèm nói thêm.

- Minh Minh!- Tôi quay đầu lại nhìn, 1 cô gái xinh xắn đang dừng lại thở dốc, có lẽ là đi theo tôi rất lâu. Cô ấy ngẩng đầu lên, tôi bây giờ mới nhận ra là Gia Linh, cô gái trong buổi xem mắt, cô ta tìm tôi có gì không nhỉ? Dừng lại 5 giây để so sánh, cô ấy không trang điểm thì vẫn rất xinh, nhưng tôi không trang điểm… sao cô ấy có thể nhận ra nhỉ? Tôi gật đầu nhìn cô nghi hoặc. Cô nở nụ cười tươi rói:

- Thì ra là cô và Thanh Tuấn chỉ giả vờ quen nhau thôi! Tôi có thể theo đuổi anh ấy chứ nhỉ? Cô… có thể giúp tôi không? 2 người có vẻ rất thân thiết với nhau!

- Giúp gì cơ?- Tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không có ý với hoàng tử. Mục đích của cuộc xem mắt hôm bữa là 1 trong 2 người sẽ phải “ưng” cô này. Nếu là hắn thì không sao. Tôi thấy thoải mái hơn 1 chút xíu.

- Cô đưa bức thư này giúp tôi được không? Anh ấy đang ở sân thượng trường đó!

- Sao cô không tự mình đưa? Sẽ có ý nghĩa hơn đó!- Tôi tất nhiên là muốn giúp nhưng khổ nỗi trường tôi tận 4 tầng, sân thượng thì có thể tính là tầng 5 đó, đi rất là mỏi. >.

- Tôi ngại lắm! Giúp tôi đi mà!

Tôi ngờ nghệch nhìn bức thư. Con Yến đẩy tay tôi:

- Nhận đi rồi còn về!

- Ờ.- Tôi cầm lấy lá thư từ tay Linh rồi lon ton đi lên sân thượng. Sân thượng lúc 11 giờ trưa lộng gió, tuy nhiên, những cái cây thuộc dạng “cụ cố số tuổi tôi” vươn tán dài vẫn không che đủ những khoảng nắng gay gắt. Hắn đứng dưới bóng dây khoanh tay lên lan can. Nghe tiếng động, hắn quay lại nhìn. Tôi chép miệng đi đến đưa bức thư cho hắn, hắn ta giở bức thư ra đọc. Tôi đứng nhìn tò mò, không biết bên trong cô ta viết cái gì nhỉ? “I Love You hay Làm người yêu em nha! Em chúng ta tìm hiểu sau?” Hắn đọc xong thì ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- Sao còn ở đây?- Hắn nói thẳng thừng.

- Ờ… tôi về… Mà sao không biết cảm ơn à?- Tôi chống nạnh nhìn hắn.

- Không.

- Anh được hình thành từ 7 phần xấu xa 3 phần đê tiện hả?

- Không.

- Cô ấy viết gì thế?- Tôi cố kéo dài cuộc nói chuyện ra để hỏi cái mình đang tò mò.

- 2 giờ gặp nhau ở Ice Coffee.

- Hắc hắc, cô ta điên rồi. Anh làm gì mà đến chứ?- Tôi bật cười, đúng là củ chuối. Không biết tính tình hắn hay gì ấy!

- Sẽ đi.- Hắn đáp rồi đưa ánh mắt hướng về phía trước. Cơ mặt của tôi thi nhau co giật, hắn nói là hắn sẽ đi sao? Sa lưới tình nhanh vậy ư? Sao hôm đó còn nhờ vả tôi giả làm bạn gái kia mà. Thấy nhiệm vụ của mình không còn nữa, tôi đi xuống. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy bình thường chứ, giờ tôi thấy hơi trống trải. Không biết lần đầu tiên hắn hẹn hò ra sao nhỉ? Tôi nhảy xuống từng bậc thang sao nhảy hoài mà không đến vậy ta? Con Yến đang đứng dưới tầng 1 chờ tôi. Tôi nhìn nó hí mắt:

- Trưa nay 2 giờ tao với mày đi uống Ice Coffee. Đột nhiên muốn đổi gió!

- Hả? Chẳng phải mày ghét cách phục vụ ở đó sao?

- Đã nói là đổi gió rồi.- Tôi chắc chắn, tôi tò mò muốn biết cái tủ lạnh như hắn thì sẽ như thế nào trong lần hẹn hò bạn gái.

******

Thanh Tuấn phì cười, thật ra hắn không có ý định sẽ đến nhưng nghe Minh Minh chắc nịch khẳng định thì hắn lại muốn trêu chọc cô. Tuy nhiên, khuôn mặt nhăn nhó khi nghe câu trả lời của nàng làm hắn thấy tức cười lạ lùng. Hắn cố kiềm chế lắm mới không cười. Đúng lúc, vừa đặt chân xuống cầu thang tầng 1 thì đã nghe Minh Minh hô hào đến Ice Coffee với ý định “đổi gió”. Hắn “cưỡi” con ngựa sắt của mình lao về nhà trong lòng có cảm giác là lạ.

​2 giờ. . .

Gia Linh mặc chiếc váy trắng trang điểm xinh xắn ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa số của quán. Minh Minh lấm lét kéo Hải Yến theo ngồi ở bàn phía trước, quay lưng lại với Gia Linh. Hải Yến là người khổ sở nhất khi bị con bạn cuốn theo cái gì đó mà chẳng cho 1 lí do. Lát sau, Thanh Tuấn vào, vẫn là cái mặt không có biểu cảm đó. Vừa ngồi xuống đã bắt gặp Hải Yến đang ngồi đối diện “Lợn Lười”. Minh Minh cầm tấm menu che mặt lại để không ai thấy. Hắn không nghĩ là nàng ta lại theo đến tận nơi hẹn hò của người khác thế này. Hắn giơ tay chào Hải Yến:

- Đi cùng ai thế?

- À… Là M…- Minh Minh ra hiệu không được tiết lộ. Cái Yến cứng đờ người rồi cười hề hề.- muội muội của tớ đấy mà!

- Chào nha!- Hắn cố nói to để dằn mặt. Minh Minh vẫn ngây thơ không biết hắn đang ám chỉ mình. Gia Linh xoay lưng lại nhìn, Yến cười giã lã:”Trùng hợp quá đi mất!”

Nhìn điệu bộ của 2 cô, hắn cố kiềm chế để không cười nãy giờ thì bây giờ lại phô nụ cười mê hoặc ra. Gia Linh, Hải Yến rất ngạc nhiên vì sự kiện trăm năm có 1 này.(Tiếc là Minh tỉ không thể thấy!) Phải nói là hắn cười rất đẹp. 2 người ngắm đến ngẩn người ra. Minh Minh giơ tay qua lại trước mặt Yến, cô đẩy ra. Minh Minh tất nhiên là không hài lòng vì thái độ đó đập bàn:

- Chuyện gì thế?

- Thanh Tuấn đang cười đó!

Nàng cũng tò mò lấy menu che phần mặt bên dưới chỉ để lộ mắt quay xuống mình. Ngay lập tức khi cô quay lại, hắn nín cười, đưa ánh mắt dao găm xoáy vào mắt cô. Minh Minh hoảng hốt cụp mắt lại quay lên. Trong lòng đột nhiên có chút bực bội, cô gái ấy đã làm cho hắn cười. Minh Minh im lặng không thèm gọi món cho đến khi Hải Yến gắt lên. Hắn nãy giờ không thèm mói tiếng nào, chỉ lặng lẽ quan sát cái lưng của ai kia. Gia Linh vẫn cố bắt chuyện vui vẻ nhưng căn bản, hắn chẳng nghe thấy gì. Cô có chút buồn buồn, cô dư sức hiểu hắn đang quan tâm đến cô gái che mặt kia. Hắn nhếch mép rồi đứng dậy thanh tóan, kéo Gia Linh đi đâu đó. Cái đuôi nhỏ lập tức cũng thanh toán rồi tò mò theo sau. Vừa ra cổng đã bị mất dấu, Minh Minh dậm chân tức tối. Hải Yến nãy giờ bị xoay như chong chóng thì gắt lên:

- Mày điên à? Người ta đi hẹn hò mà cứ đi theo là thế nào?

- Tao chỉ muốn biết hắn hẹn hò như thế nào thôi mà!- Nàng ta xịu mặt bực bội.

- Nói thật đi, mày có ý với người ta rồi à?

- Éo. Tao cắt lưỡi mày bây giờ, đi về!

Minh Minh kéo Hải Yến về tuy vẫn còn muốn xem tiếp “tăng 2″. Thanh Tuấn bước ra quay sang Gia Linh bên cạnh:

- Tạm biệt!

Nói xong, hắn chạy theo cô mất dạng. Gia Linh khẽ thở dài lắc đầu.

- Mày nói đi, sao dạo này mày hay quan tâm tới Thanh Tuấn vậy? Bỏ mặc hoàng tử của mày sao?- Yến nghi ngờ hỏi, thật sự thì con bạn cô rất đơn giản. Có yêu, có ghét gì cũng bộc lộ ra bên ngoài 1 cách rất trẻ con chẳng hạng làm cái đuôi theo người ta thế này.

- Mày điên à? Tao đã nói rồi, tao chỉ là tò mò thôi!- Minh Minh nhăn mặt đáp.

- Ờ, ai biết mày. Đừng có bắt cá 2 tay đó!- Cô hí mắt căn dặn. Minh Minh kéo miệng qua lại:

- Tao có đủ khả năng sao?

- Lù lù vác cái lu mà chạy đó!

- Tao không có lù cũng không ngu mà chỉ ăn cắp cái lu hiểu chưa?- Nàng cự tuyệt rồi đi thẳng về phía trước. Minh Minh khựng lại nhìn hắn đang đứng khoanh tay trước mặt, hắn nhếch mép:

- Rốt cuộc là cô có muốn tôi tham gia dã ngoại với trường không?

- Không!- Cô lè lưỡi rồi đi qua hắn. Hắn chặn tay lại:

- Ghét tôi lắm sao?

- Đúng rồi, rất ghét!- Cô khinh khỉnh.

- Vậy… tôi sẽ chuyển trường, cô sẽ không gặp tôi nữa đâu!

- Hả?- Minh Minh tròn mắt.- Tôi không có ý đó… chỉ là…

- Là…- Hắn lặp lại.

Minh Minh im luôn chẳng có lí do nào để nói. Hắn nhìn cô tỏ vẻ buồn rầu rồi quay đi. Vừa mới quay mặt đi, mặt hắn đã méo mó vì cố nhịn cười, hắn cười hắc ra cố không để vai run run. Hải Yến chạy lên đánh cái bốp vào con nhỏ đang đứng cứng ngắt như trời trồng, cô nóng nảy:

- Tại mày mà Thanh Tuấn sẽ chuyển trường đó, con kia, sao mày máu lạnh quá vậy!

- Mày im đi.- Minh Minh chạy như bay về nhà bỏ mặc Yến ở đó. Cô thầm oán trách tại sao mình lại là bạn chí cốt của con nhỏ quái gỡ này.

****

Mấy hôm nay không bị hắn hành hạ nên tôi không có cảm hứng viết truyện, giờ thì có lại rồi. Hắn đang đi đến trước mặt bạn gái của nam chính tuyên bố cái quyền cạnh tranh sau đó còn giả vờ là kẻ thua thiệt để nam chính hiểu lầm nữ chính. Ngón tay tôi khựng lại trên không trung, có phải tôi đang nghĩ là:” Hắn xem vào cuộc đời tôi, làm xáo trộn mọi thứ rồi giờ lại muốn rút khỏi xem mày phải làm thế nào khi không có tao!” Không phải, đáng ghét. Không nghĩ nữa, chỉ còn chờ đến cảnh hắn bị tạt axit để mà khỏi cười với đám con gái nữa thôi! Aizzz, Minh Minh à, mày đừng có điên nữa! Đừng nghĩ gì nữa hết, tu đi, tịnh tâm, thiện tai thiện tai.

(Lề: Boss ghen cũng rất đáng sợ. . .

*Chưa cưới nha!*

Minh Minh định xin nhập học vào trường đại học XXX. Đêm đó cô có gọi cho hắn bàn bạc và hắn cũng đồng ý. Minh Minh ta có tình yêu rồi thì nhan sắc cứ lên như diều gặp gió, càng ngày càng xinh xắn mặn mà. Vừa vào trường đã có vài anh để mắt. Sau khi tan học, hắn đến đón, Minh Minh vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện với 3 cậu con trai, hành động này đã lọt vào mắt của Thanh Tuấn. Sắc mặt tổng giám đốc sa sầm lại. Minh Minh mở cửa xe thản nhiên vào ngồi và huyên thuyên kể nàng có bạn mới như thế nào, nhiều ra sao. Hắn chỉ hừ lạnh:

- Ngày mai em xin nghỉ học đi!

- Sao vậy?- Minh Minh hoàn toàn không hiểu.

- Nếu em muốn tiếp tục học thì anh sẽ gọi hiệu trưởng đuổi hết tất cả nam sinh ở đây!

Minh Minh: !!!!!!- Rốt cuộc vì lo cho 12 năm đèn sách bị bỏ oan uổng của mọi người, nàng đành nghỉ học. Chẳng bao lâu, Minh Minh đâm ra chán nản cạch mặt hắn luôn chẳng thèm gặp nữa. Ngươi cũng như các nam nhân bên ngoài thôi mà! Bí bách, Thanh Tuấn cho cô làm thư ký riêng “bưng” hẳn cái bàn thư ký đó vào phòng giám đốc luôn. Công việc của Minh Minh cũng rất quan trọng, hàng ngày cô đến công ty xem các tiểu thuyết có sẵn trên web, xem chán thì lại nghịch nghịch hắn không cho làm việc. Công việc của nàng không thể nào xem thường được, tâm trạng nàng phấn chấn thì boss cũng phấn chấn, tâm trạng nàng buồn bực thì boss cũng buồn bực, suy ra đều trút lên đầu nhân viên. Tuy đã bị gắn mác “bạn gái boss” nhưng Minh Minh càng ngày càng xinh khiến các nhân viên nam thầm thương trộm nhớ trong lòng. Dĩ nhiên là chẳng ai dám nói. Ngay sau khi 1 vài tin đồn đến tai boss đại nhân, Thanh Tuấn lập tức ra lệnh đến giờ Minh Minh đi làm thì các nam nhân viên đều phải trốn trong nhà vệ sinh tất, đến giờ Minh Minh tan ca thì cũng phải trốn luôn. Minh Minh nghiễm nhiên là không biết, đôi lúc cũng thấy là lạ nhưng chẳng hỏi han chi. Đến 1 hôm Minh Minh xin nghỉ việc thì cả công ty thở phào nhẹ nhõm, lý do cô xin nghỉ là do công việc quá nhiều trong khi lương quá thấp!!!??? Minh Minh ngồi trong lòng hắn, hắn đang ngồi trên ghế giám đốc xem tài liệu. Nàng quậy phá vài thứ gì đó, chán chê thì ngẩng đầu lên:

- Em xin nghỉ việc anh không buồn sao?

- Không!

- Anh đáng ghét lắm!- Minh Minh hung hăng cắn tay hắn. Thanh Tuấn giật ra rồi véo má cô:

- Em an phận ở nhà đi, anh vẫn sẽ chu cấp lương, mức lương còn cao hơn khi làm thư ký!

- Ở nhà thì đâu phải làm việc chứ?- Cô nhíu mày.

- Có, rất quan trọng.- Hắn cười.

- Việc gì?

- Đừng cho bất cứ ai có giới tính “chuẩn men” thấy mặt mình!

Minh Minh: ?????? Ba em thì sao???)


Chương 11: Two kisses

Yến Nguyễn: Khi mày kiss “tủ lạnh boy” mày có cảm giác gì? Chạm môi tao vẫn tính là kiss luôn!

Tôi im lặng nhớ lại. Ngay khi cánh môi hắn chạm nhẹ vào môi tôi, 1 luồng điện chạy dọc sống lưng khiến tôi giật nảy người.

……………………………………………………………………………………..

Tôi vén tấm rèm cửa ra nhìn những ánh nắng chiều thi nhau nhảy múa. Con người thường thích những buổi sớm mai hơn nhưng với tôi, buổi chiều là tuyệt nhất. Lúc trước, tôi có thói quen ngủ trưa, tuy nhiên, đến 4 giờ thì tôi đã dậy, lặn lội ra công viên ngồi ngắm mặt trời lặn cho đến 6 giờ. Nhưng đó chỉ là thói quen của 1 năm trước. Hmmm, đang tâm trạng bức bối nên đột nhiên nhớ đến mấy chuyện linh tinh trẻ con ngày bé để đỡ bực dọc. Con người chúng ta khi lớn hơn 1 tuổi thì có nghĩa đã chín chắn hơn năm trước. Ví dụ tôi lên lớp 6 thấy mình lớn hơn hẳn đàn em lớp 5. Lâu lâu nghĩ lại thì thấy lúc mình lớp 5 mình không có con nít như cái tụi này đâu nhưng ai biết được trong đầu cái tụi lớp 5 cũng nghĩ về tụi lớp 4 như mình. Con người đôi lúc rất ngớ ngẩn, giống tôi bây giờ nè. Tôi nhìn xuống dưới sân nhà, chiếc xe mui trần màu trắng quen thuộc đang chuẩn bị dừng lại. Ách, hoàng tử đến tìm tôi á? Đúng rồi, tối hôm qua anh inbox muốn nổ khung chat mà bị tôi làm lơ, tôi không xem luôn. Phải đối mặt với anh thế nào đây??? AAAAAA, nhưng mà Minh Minh, trước sau gì thì mày cũng phải gặp ba mặt 1 lời, đến hôm dã ngoại thì cũng phải gặp thôi. Anh mở cửa xe nhấn chuông, trong nhà chỉ còn có 1 mình tôi thôi, có nên mở không? Tôi đã định mở nhưng rồi vẫn không đủ can đảm. Tiếng chuông điện thoại đang reo giòn giã, tôi mở ra xem, là anh gọi. Hức, tôi phóng xuống nhà mở cửa luôn. Anh vừa nhìn thấy tôi đã nở nụ cười yêu nghiệt, anh cứ cười đi, em không bị “nam nhân kế” của anh đánh bại đâu! Anh phụng phịu:

- Minh Minh còn giận anh sao?

- Vâng!- Tôi gật đầu cố tình làm khó anh.

- Tại sao Minh Minh lại giận nè?

“Tại vì anh không nhờ vả em làm bạn gái của anh trong khi chúng ta đang tìm hiểu! Tại vì anh thân thiết với chị Thảo hơn em mới bảo chị ấy là bạn gái anh…” Bao nhiêu lí do xuất hiện trong đầu tôi nhưng căn bản là không thể nói ra nên hầm hầm nhìn anh. Anh chép miệng kéo vai tôi vào lòng mình:

- Minh Minh ghen đúng không? Ghen với Thảo, không thì sao lại giận anh?

Tôi đẩy anh ra hung hăng đạp lên chân anh bặm môi:

- Anh thôi đi! Ai dám ghen chứ? Ai có quyền mà ghen?

- Anh cho phép đó! Bớt giận đi cô bé!- Anh cúi xuống xoa đầu tôi. Hành động này làm tôi nhục nhã ghê gớm, anh đang “dìm” chiều cao tôi xuống nữa đây mà. Tôi liếc rồi đẩy anh ra khỏi cửa nhà:

- Anh đến đây làm gì?

- Nhận tội với Minh Minh!

Nghe câu nói này tâm trạng tôi vui vẻ hơn 1 tí thậm chí là đắc chí. Anh quan sát khuôn mặt tôi, tôi lập tức trưng khuôn mặt không cảm xúc ra. Anh cười:

- Hết giận chưa? Nếu hết thì ngày mốt anh sẽ đón em đi dã ngoại, không cần đi với trường!

Tôi nhìn anh không đáp, tôi vẫn đang suy nghĩ về điều kiện này. Anh nháy mắt:

- Im lặng là đồng ý, lên tiếng là nhất trí. >.^

- Đâu ra vậy?- Tôi bĩu môi. Anh kéo tay tôi:

- Bù lại hôm qua không thể đi trà chanh chém gió với em. Giờ khởi hành đi!

Tôi chưa kịp phân bua í ới gì thì anh đã lôi tôi vào xe rồi. Tôi dạo này rất không nghe lời anh, ai bảo anh cứ kêu tôi “sống thật 1 cá tính” chứ? Thế thì tôi bộc lộ bản chất 7 phần xấu xa 3 phần đê tiện của mình luôn hắc hắc. Tôi bắt đầu quên chuyện cũ mà trò chuyện với anh bình thường, 1 cách vui vẻ và hào hứng. Tôi tò mò:

- Sao anh lại muốn đi dã ngoại cùng trường cũ vậy?

- Ừm, là tại em đó. Muốn đi theo để chuộc lỗi nhưng giờ hết rồi, chắc anh không đí nữa!

- Từ lúc nào mà anh xấu tính giống em anh thế?- Tôi khịt mũi.

- Minh Minh.- Anh nắm vào 2 cánh tay nhìn vào mắt tôi. Tôi cũng trợn mắt nhìn anh, aaaa, mắt nam nhân này đẹp quá đi mất. Tôi hỏi:

- Sao ạ?

- Anh không thích em nhắc đến người con trai nào khác ngoài anh đâu!

- Hả?- Câu nói này của anh làm tôi đớ người ra, anh có nói là tôi và anh sẽ tìm hiểu nhau nhưng chưa bao giờ thể hiện tình cảm như thế này. Tôi định phân bua thêm thì… tôi cảm nhận sức ép đang đè trên môi mình. Anh đang hôn tôi, tôi càng mở mắt to hơn nữa. Trong lòng vẫn tự nhủ, Minh Minh tận hưởng đi nhưng mà…tôi vẫn không tài nào khép mắt lại được. Cho đến khi tôi có thể hô hấp trở lại, tôi ho liên hồi không thể tin được vào cảnh tượng này. Tôi vỗ vào mặt mình mấy cái, đau thật. Là thật chứ không phải mơ! Anh nở nụ cười đắc thắng kê sát mặt tôi:

- Anh đoán là có ai đó sẽ ghen tị với anh phát điên luôn!

Ý anh là sao? Tôi chỉ im lặng thấy đầu óc mình đang bay bổng, không thèm để ý đến lời anh nói nữa. Anh lay mạnh vai tôi, lúc này tôi mới hoàn hồn nhíu mày nhìn anh. Anh nắm tay tôi giơ lên cao:

- Em đã cưỡng hôn anh rồi cho nên phải chịu trách nhiệm!

- Hả?- Tôi ngạc nhiên, tôi mới là người bị hại cơ mà. Tôi căn bản là rối bời và không hiểu rõ câu từ của anh. Anh lại mỉm cười khó hiểu rồi mới lái xe đi tiếp. Tôi đưa ngón trỏ chạm vào môi mình cúi đầu cười mãn nguyện, quả nhiên rất ngọt ngào, giống như kẹo ấy, chỉ muốn ăn mãi thôi! (Chị háo sắc quá, có boss Tuấn được rồi, Huy là của mọi người >.

Trời tắt hẳn nắng, anh đưa tôi trở lại nhà. Tôi giơ tay chào tạm biệt, anh mỉm cười lái xe đi, trước khi đi không quên hẹn tôi ngày mai lại gặp vào khung giờ này. Mỗi ngày cạnh hoàng tử là điều ngọt ngào nhất tôi từng có. Tôi hắc hắc cười rồi vào nhà mở laptop ra tìm nick con Yến. Đúng lúc, nó đang online. Tôi inbox ngay.

Minh Minh Là Ta: Sa bẫy rồi! Sa bẫy rồi nữ ơi!!!

Yến Nguyễn: Gì mẹ?

Minh Minh Là Ta: Tao với hoàng tử kiss rồi!

Yến Nguyễn: Hả???? Đừng đùa tao nhé! Cảm giác ra sao vậy?

Minh Minh Là Ta: Tao mà đùa tao làm Chihuahua.- Ngón tay tôi khựng lại khi gõ cái tên này nhưng nhanh chóng, tôi gõ tiếp.- Feel thì vé ri ngọt ngào, thơm thơm giống kẹo vậy đó! Hắc hắc, bị hôn mà ngạt thở chết thì có được nhận bảo hiểm tai nạn không?

Yến Nguyễn: Mày không được chết, hằng ngày mày phải sống để tận hưởng từng nụ hôn.

Minh Minh Là Ta: Gớm! Còn mày đã kiss chưa?

Yến Nguyễn: Đợi mày hỏi thì tao đã nếm từ ngày đầu tiên quen nhau rồi!

Minh Minh Là Ta: Ặc, nhanh thế con kia! Thấy sao??? Giống tao không?

Yến Nguyễn: Không có cảm giác gì hết, lâu quá rồi cũng chẳng nhớ! Có gì mai tao hôn xong rồi kể mày nghe.

Minh Minh Là Ta: Con bệnh hoạn! Mày đang chứng tỏ à?

Yến Nguyễn: Tao vẫn tò mò chuyện này mày ạ!

Minh Minh Là Ta: Gì?

Yến Nguyễn: Khi mày kiss “tủ lạnh boy” mày có cảm giác gì? Chạm môi tao vẫn tính là kiss luôn!

Tôi im lặng nhớ lại. Ngay khi cánh môi hắn chạm nhẹ vào môi tôi, 1 luồng điện chạy dọc sống lưng khiến tôi giật nảy người. Tôi bâng quơ trả lời.

Minh Minh Là Ta: Giống điện giật!

Yến Nguyễn: Chắc tủ lạnh bị chập điện nên mới có tai nạn điện trong lúc chạm môi đó.

Minh Minh Là Ta: Mày đùa tao chắc?

Yến Nguyễn: Bà mà đùa với con á? Rồi ngày mốt tao có cần qua nhà rủ rê gì không?

Minh Minh Là Ta: Hem cần, hoàng tử đến đón tao!

Yến Nguyễn: Hả??? Dạo này lửa yêu ngùn ngụt ta… Là bạn thân kiêm bà cố của mày, tao phải nhắc nhở mày là cẩn thận, hôn nhiều quá “đeo ba lô ngược” rồi ngồi đó khóc. Tướng tá hoàng tử “ngon” thế kia chắc khi “ăn” cũng có nuốt…

Tôi đỏ mặt, con bạn biến thái này. Trời ơi, tôi đưa H nó đọc nhiều quá rồi bị ô nhiễm hay sao ấy. Tôi gõ vào khung chat tiếp tục.

Minh Minh Là Ta: Con quỷ kia, mày bị H đầu độc đen sì lì rồi. Cái quái gì mà “ba lô ngược”??? Tao còn trong sáng lắm, tao khẳng định là hơn 19 tuổi tao mới lấy chồng.

Yến Nguyễn: Mày lấy chồng cũng trễ há, hơn tuổi qui định 3 tuổi là nhiều rồi. Vỗ tay cho mày 2 cái “beep, beep”. Suy ra năm sau tao ăn cưới.

Minh Minh Là Ta: Bậy! Tao chưa hưởng hết tuổi xuân nữa mà!

Yến Nguyễn: Lỡ hoàng tử muốn “hưởng thụ” công khai càng sớm càng tốt thì sao? Hắc hắc, tao chịu à nha!

Minh Minh Là Ta: Mày chỉ được cái nghĩ đến “xôi thịt” với “phở gà”.

Yến Nguyễn: Tao đùa mày chắc? Truyền bí kíp cho mày nè. Lần sau phải mãnh liệt hơn nữa, “liệt” luôn càng tốt. https://www.youtube.com/ xxxx

Minh Minh Là Ta: Clip gì đây? Tao không có ngu mà vào tầm bậy cho bị đầu độc đâu!

Yến Nguyễn: Con điên! Youtube xóa hết mấy cái tầm bậy rồi, kiếm cũng không có đâu mà độc.

Tôi bặm môi suy nghĩ, nó nói cũng đúng. Tôi bấm vào link. Ách, tôi đóng sầm cái laptop của tôi lại. Nó đưa 1 list clip dạy hôn cho tôi xem. Ý nói tôi không có kinh nghiệm á? Con này cũng gan cùng trời. Hừ, nó biến thái đỉnh thế này bao giờ vậy?(Ngoại truyện chính thức sẽ cho biết quà cưới của Yến tỉ và cả bọn chihuahua tặng 2 người. Hắc hắc)

Tôi tắm xong thì thả người lên giường thoải mái. Tôi vẫn nhớ như in cái mùi kẹo sữa ngọt ngào thoang thoảng trên môi. Không ngờ giận dỗi cũng thích thật, thả con tép bắt đượx con tôm. Tôi hạnh phúc kéo cái gối ôm vào lòng, bật bài hát “Vị ngọt đôi môi”. Cơ mà, bình thường tôi không bao giờ nghe những bản sến súa vậy đâu. Hôm nay tôi cho mình được phép ngoại lệ. Tôi chìm vào giấc ngủ. Đêm đó, tôi nằm mơ thấy tôi và hoàng tử đang nắm tay nhau cùng dạo trên cánh đồng bồ công anh. Tôi đứng khựng lại nhìn đông nhìn tây xem có sự quấy rối của Chihuahua đầu đàn hay không. Đêm nay không có, lòng tôi nhẹ bẫng. Có lẽ vì không thấy hắn nên nhẹ nhõm đây nhưng… nhẹ nhõm 1 cách… khó diễn tả.

……………………………………………………………………………………………….

Hắn ngồi trong quán bar, đưa chai rượu uống ừng ực 1 cách đáng lo ngại. Những tên đàn em xung quanh ai cũng lên tiếng can ngăn nhưng không được. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy cảm giác đau đớn này. Nhìn được, chạm được nhưng không sở hữu được. Hắn thấy rất rõ chứ, anh cố tình hôn Minh Minh cho hắn chứng kiến. Vẫn biết, hắn không thừa nhận mình muốn theo đuổi cô nhưng tại sao hắn lại thấy đau lòng? Phải chăng như anh nói, hắn đã để mắt đến cô gái đó. Hắn chép miệng lắc đầu trong vô thức, Huy là anh của hắn, nếu có muốn sở hữu thì cũng phải xem lại ai đã đặt cọc chủ quyền trước. Hơn nữa, thích thì hắn có thể sở hữu không? Trong lòng hắn tất nhiên hiểu rõ, anh hắn chính là mẫu bạn trai lí tưởng của “Lợn Lười”. Khi đã thấm say, hắn ra về, vô tình chạm mặt bọn trường Bình Phát. Cả bọn sói đó thấy hắn chỉ 1 mình còn say khước nên không từ thủ đoạn mà xông vào đánh. Hôm nay, trong lòng hắn rất bực bội nên nhắm vào những tên đó mà tung những cú đấm hả giận. 1 tên cầm chai rượu đã bị đập vỡ phân nữa toan đánh từ sau lưng. Hắn quay lại đưa tay lên đỡ. . .

Hắn bật đèn đi vào, lấy hộp y tế có sẵn trong nhà. Bây giờ là 12 giờ khuya, có lẽ anh trai cũng đã đi ngủ hay xem tài liệu của công ty rồi. Hắn khử trùng rồi băng bó bàn tay trái đầy vết thương chi chít. Hắn không cảm thấy đau gì hết, quả thật không đau. Không đau vì đã quá đau. Hắn cất hộp y tế lại đi lên tầng 2. Huy đẩy cửa ra đi ngang hắn, anh cảm nhận được mùi rượu nực nồng. Tuy nhiên, anh chẳng nói gì cũng chẳng quan sát được bàn tay trái của hắn dù đã băng lại nhưng máu vẫn thấm ướt tấm băng trắng.

(Lề: Dạy con trai. . .

Lúc này con 2 người được 4 tuổi. . .

Minh Minh tắm rửa sạch sẽ ra kéo tay bảo bối:

- Đi ngủ đi con trai!

Im lặng, im lặng. Cô phụng phịu:

- Tối rồi! Đừng chơi nữa! Bỏ cái ipad này đi!

Minh Minh giật cái ipad trong tay thằng bé ra. Lúc này thằng bé mới để tâm đến người mẹ này. Thằng bé giơ tay giật cái ipad, đập xuống sàn rồi đi vào phòng ngủ. Minh Minh ngẩn người ra. Thằng bé cũng biết nghe lời, mấu chốt ở cái câu cuối cùng của cô:”Bỏ cái ipad này đi!” Tan tành rồi, không bỏ chứ làm gì? Minh Minh không phải là người keo kiệt nhưng đây là cái ipad thứ 5 trong tháng rồi. Cô đi lên phòng nhìn hắn đang chuẩn bị rất tươm tất để “ăn thịt” cô. Minh Minh chống nạnh ngay cửa:

- Anh không biết dạy con gì hết! Đây là cái ipad thứ 5 trong tháng bị đập vỡ rồi đó. Cha con anh xài tiền như giấy ấy.

Nghe vợ cằn nhằn mãi hắn mới đứng dậy đi xuống phòng của con trai. Thằng bé vẫn đang xem ti vi chứ không hẳn là vào phòng để ngủ. Minh Minh lò dò xem tình hình, rất hồi hộp muốn biết boss sẽ làm sao để dạy con. Thanh Tuấn: trừng mắt. Lâm Phong: nhìn bình thường.

5 phút sau, hắn quay về phòng. Thằng bé cũng cụp mắt xuống tắt ti vi đi ngủ. Minh Minh căn bản là không hiểu cuộc trò chuyện vừa rồi xảy ra như thế nào, chỉ có mắt đối mắt. Cô thầm nghĩ mình đã sanh ra 1 đứa con có siêu năng lực “Chihuahua” giống hắn. Những lần sau khi dạy con, Minh Minh có bắt chước trừng mắt giống hắn nhưng thằng bé căn bản còn không thèm nhìn! Mẹ không có uy đến thế sao??? Híc híc)

Đọc tiếp: Thử Yêu Côn Đồ - Phần 4
Home » Truyện » Truyện Teen » Thử Yêu Côn Đồ
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM