Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
CHƯƠNG CHAP 11: KẺ BẮT CÓC???
Chương Chap 11: Kẻ Bắt Cóc???
1
Đêm rồi mà nó vẫn chưa về.Điện thoại thì quăng ở nhà chẳng thèm mang đi.Trời tối thế này biết tìm nó ở đâu chứ.Thật là hết nói nổi -_-
Cậu lo lắng không dám ngủ ngồi cả đêm chờ hắn.Chị Hoa giúp việc vừa nghỉ là hắn đi chơi thâu đêm suốt sáng.Lý do là:
~KHÔNG AI GỌI ĐIỆN MÁCH BỐ~
T.I.N.H.T.I.N.H...
Tiếng chuông réo liên hồi.Đang đọc sách trong phòng cậu vội gấp sách lại chạy xuống mở cổng.Vừa mở cổng ra cậu nhướn mày chả hiểu gì cả.Người đàn ông với bộ mặt sát thủ kia liền nói:
-Chắc cậu đây là cậu Tuấn Anh???
Cậu trông bộ dạng côn đồ của tên kia,đêm hôm rồi mà lại còn đến nhà cậu làm gì?Cậu ko khỏi thắc mắc liền hỏi lại:
-Đúng.Nhưng anh là ai.Sao đêm hôm lại đến tìm tôi???
-Tôi là vệ sĩ của ông chủ Trương quản lí bar sky.Ông chủ giao cho
tôi đưa cậu Thế Anh về nhà cậu ấy say quá ko tự về được_tên kia trả lời.
Rồi anh ta đưa tay ngoắc ngoắc gọi bọn đàn em từ trong xe dìu hắn ra.Khuôn mặt hắn rũ rượi,người nồng nặc mùi rượu miệng thì không ngừng chửi rủa:
-ứ....c.....t..ô..i...n..ói....ô...cô....th...ế...n..ào....hả....ực....ứ...c....xéo...đi...i...ch..o kh..u.ấ...t....m...ắt...t...ôi
Cậu lo lắng hỏi:
-Có chuyện gì xảy ra vậy.Nó lại vào bar quậy phá nữa à?Mà sao ông chủ Trương biết nhà tôi ở đây?
-Ko sao đâu mà.Mấy hôm cậu Thế.A ko đến bar ông chủ hỏi bạn cậu ấy mới biết cậu ấy mới chuyển đến đây.Chứ ko tôi cũng đưa cậu ấy về nhà cũ rồi_anh ta nói
-À ra là vậy.Nhờ anh gửi giúp tôi lời xin lỗi đến ông chủ Trương.Cảm ơn các anh đã đưa nó về nhà_cậu nói rồi lấy trong túi ra ít tiền đưa cho anh ta
-Đây coi như tôi cảm ơn tôi anh đêm tối đã đưa nó về nhà giúp tôi.Mong anh nhận lấy chia cho anh em.Vất vả cho các anh rồi_cậu dúi tiền vào tay anh ta
-Sao tôi có thể nhận tiền của cậu được.Đây là nhiệm vụ của tôi mà_anh ta khéo léo từ chối
Cậu dúi tiền vào gã rồi cười nói:
-Anh cứ nhận lấy đi.Coi như lời cảm ơn của tôi.
Thấy thái độ của cậu gã ko thể từ chối được bèn nói:
-Thôi được tôi xin nhận.Cảm ơn cậu.Tôi xin phép về ạ_anh chào rồi ra hiệu cho bọn đàn em rút.
-Chào anh_cậu nói
Bọn đàn e ríu rít cảm ơn,gật đầu chào rồi cả bọn lên xe ra phóng đi.
Để lại cậu với cái đống bèo nhèo này.Lê mãi mới cho hắn yên vị trên giường được.
Cậu nhớ cô Hoa giúp việc.Trời ơi sao cô lại về quê vào lúc này cơ chứ.Cả tấn bi kịch đè lên đầu cậu.Phải làm sao với hắn bây giờ?
-Bin dậy đi.Có nghe ko hả???_
Cậu gọi hắn,niềm hy vọng tràn trề.(Nhưng xin lỗi ấy tớ cũng ko muốn ép ấy cơ mà kịch bản nó hành hạ ấy chớ ko phải tớ).Người cậu bốc lên một mùi vừa hôi vừa chua mà thằng em "cutoe" mới tặng cho cậu.Hắn nôn liên tục,khắp nhà mùi rượu bốc lên khiến cậu nhức đầu.Lúc này cậu chỉ mong có một "súp pơ" xinh đẹp nào đó rước hắn đi cho rảnh nợ.
CHƯƠNG CHAP 12: SONG "ANH" ĐI HỌC
Chương Chap 12: Song "anh" Đi Học
1
CHÂN THÀNH XIN LỖI VÌ NHỮNG NGÀY QUA ĐÃ BỎ QUÊN TỀNH ÊU CỦA TÔI.
Thôi ko lằng nhằng đọc nhanh cho nóng nha mấy thánh :*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn khó khăn mở cặp mắt nặng trĩu ra,đầu hắn đau như vừa bị ai đánh.Trên đầu có một chiếc khăn ướt đã ấm từ lâu.Hắn vội kéo chiếc khăn trên đầu xuống mơ màng nhìn xung quanh.Trên bàn có một ly nước chanh chắc là pha đã lâu,trên bàn học anh nó đã ngủ từ lúc nào.
-Đau đầu quá_hắn ôm đầu nói khẻ
Anh hắn nghe tiếng động thì tỉnh luôn.
-Bin!Dậy rồi hả uống nước chanh đi cho giải rượu.
-Từ đêm hôm qua tới giờ anh ở đây với em à?_hắn hỏi
-Ừ.Mà cũng có gì đâu.Tại cô Hoa mới về quê,với lại bố đã giao cho anh quyền quản lý em mà._cậu cười gian
-Cảm ơn_hắn cười
-Ko cần thế.Mà này đi bar với cả uống rượu ít thôi.Anh ko chắc là giấu bố được mãi đâu đấy.Bố giao cho anh quản lý và chăm sóc em mà em lại thế này bố buồn lắm đấy._cậu vừa nói vừa thể hiện mình là một "thanh niên nghiêm túc",kiểu cháu ngoan bác Hồ.
Hắn nhíu mày khó hiểu.Rồi không đợi gì thêm hắn hỏi ngay cho ra nhẽ:
-Sao anh biết???
Cậu cười rồi nói:
-À đúng rồi hôm qua em say có biết cái gì đâu ông Trương cho người đưa em về đấy.Thật là khổ đêm hôm đưa em về còn bị chửi rủa.Thấy tội.
Hắn như hiểu ra vài phần:
-Ừ.Chuyện đó em sẽ c.ơn họ sau.Giờ thì đi học đã.
-Ừ.Mà cũng sáng rồi đấy uống xong ly nước chanh rồi chuẩn bị đi học.Anh xuống gọi chú Nam đưa mình đi học.Nhanh nhé_cậu nói rồi mở một nụ cười chết người,cơ mà chả hấp dẫn tẹo nào với thằng em "lạnh lùng boy" cả.
-Ừ_hắn nói giọng lạnh lùng
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hắn lê từng bước với cái thân tàn tạ,te tua xuống cầu thang.Các "fan" mà thấy cảnh tượng này chắc thành "anti fan" hết mất.Tự ngắm mình trong gương hắn giật mình muốn hét lên : "Tao đây sao"
-_-
Thất vọng tràn trề.Đang mải đê mê trong đống suy nghĩ bất lực tiễn khuôn mặt đẹp tờ roai đi về nơi xa xăm.Hắn giật bắn khi nghe tiếng gọi của cậu anh đẹp trai:
-Bin!Ra đi học lẹ lên muộn rồi còn đứng đó làm gì???
Hắn nghe tiếng gọi vội chạy ra xe.Hắn đi học với một tâm trạng không hề "ổn" tí nào.
Kítttttttt............
Chiếc xe sang trọng với màu đen bóng loáng đỗ ngay trước cổng trường.Khỏi cần suy nghĩ chúng ta cũng biết nhân vật trong xe là ai rồi nhỉ.Một chàng trai với bộ mặt khỉ,xí lộn mĩ nam.Chàng trai làm bao cô gái say nắng,bước ra sau là một chàng trai bịt kín mặt mũi không để hở gương mặt.Chả biết có đẹp trai ko nhở????
-A!!!anh Tuấn Anh kìa.Ai đi sau a Tuấn Anh thế nhở???_Nữ sinh 1
-Còn ai vào đây ngoài anh Thế Anh đẹp trai nữa.Hai người đó là ae mà mày ko biết à.Nổi tiếng thế mà ko biết.Cặp hot boy song "Anh" đấy_NS 2
Đặc điểm của gái trường này như tôi đã giới thiệu ngay từ đầu.Chúng nó rất hám trai.Thế nên việc hai hot boy xuất hiện cùng 1 lúc và bị vây kín là chuyện hợp tình,hợp lý và ko thể tránh khỏi.
Các má,các mụ,các bà nậu ko ngừng ân cần hỏi thăm chàng hot boy giấu mặt.Nhưng anh đã khôn ngoan dùng biện pháp "im lặng" và ko trả lời bất cứ lời phỏng vấn nào.Cơ mà cũng có được yên ổn đâu.
Đang suy nghĩ ko biết làm gì để thoát thì....
-Các chị làm gì thế hả biết mấy giờ rồi ko???Còn ko mau vào lớp.
CHƯƠNG CHAP 13 : HÌNH PHẠT.
Chương Chap 13 : Hình Phạt.
1
Tiếng thầy Hùng giám thị vang lên phá tan bầu ko khí căng thẳng.Các ẻm tái mặt co cẳng,xách váy chạy ko kịp.Chỉ còn lại 2 hot boy và thầy Hùng.(Tuấn Anh là ai thì chắc các bạn cũng biết rồi nhờ)
-Tuấn Anh sao bây giờ em còn lang thang ở đây.E là HTH HS mà thế à.Còn cậu này đi học mà như đi ăn cướp ấy.Thật hết biết_thầy buông lời cay đắng
Tuấn Anh thấy sự việc ngày càng căng thẳng.Cậu cúi đầu,lúng túng :
-Thầy cho e xin lỗi.Thực sự em ko có ý trốn học nhưng ban nãy như thầy đã thấy đấy.Em còn ko cả thoát ra được.
Thầy nhướn mày trừng mắt.Nhưng học sinh ngoan của thầy chẳng lẽ thầy lại truy cứu trách nhiệm hình sự.Làm thầy ai làm thế,cơ mà vẫn phải xử chứ.
-E...hèm....thôi được tôi bỏ qua cho hai em lần này.Nhưng ko có nghĩa là ko xử phạt các em.HTH HS thì phải phạt để làm gương cho các học sinh khác.
Mặt thánh Tuấn Anh thộn cả ra.Còn chú kia thì bịt mặt chả ai biết được biểu hiện của hắn đang như nào nữa.Lấy lại bình tĩnh cậu mở lời:
-Vâng!Thầy muốn phạt em thế nào cũng được ạ.
Thầy cười gian,đưa tay xoa xoa cằm suy nghĩ.Trông thầy vô cùng "hiêm nguỷ" rồi trả lời:
-Hai em là học sinh đặc biệt nên tôi cũng nên dùng biện pháp đặc biệt để phạt các em chứ nhỉ?Đúng rồi thế này nhé hai em dọn nhà vệ sinh nữ.Thế nhé tôi sẽ cho người kiểm tra khi nào sạch thì các em về lớp học nhé_Rồi thầy quay đi
Hắn tỏ vẻ khó chịu mắt hằn lên những tia giận dữ.Hắn quát lên khó chịu:
-Em không làm!!!
Thầy quay phắt người lại.Hỏi:
-ANH NÓI GÌ??
-Em nói là em không làm.Thầy nghe rõ chưa?_hắn trợn mắt lên.
-Thế giờ anh muốn sao hả???
Cậu thấy vậy vội đỡ lời cho hắn:
-Thưa thầy em trai em mới vào trường nó chưa hiểu chuyện.Mong thầy phạt nó làm việc khác.Với lại nó ko đặc biệt nên thầy cho nó làm mấy việc bình thường thôi ạ.
Nói rồi cậu quay sang ghé vào tai hắn nói gì đó.Hắn im lặng nhưng vẫn nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn thầy Hùng.
Thầy rất cưng Tuấn Anh vì cậu học giỏi,hiền lành và rất hiểu chuyện.Thôi thì vì cậu thầy đành giảm mức phạt cho thằng "côn đồ" kia vậy.
Haizz chỉ tại cái tính hám zai của thầy]]
(Em trót dại nói ngu thầy có vk con rồi mà ;) )
cái tính yêu thương con người của thầy.Mới nên nông nỗi này đây.
-Thôi được anh đi giặt khăn lau tất cả bảng của các lớp.Lớp nào chưa lau thì anh biết hậu quả rồi đấy.Đây là cơ hội cuối cùng của anh.Rõ rối chứ.Giờ thì thực hiện hình phạt được rồi đấy_Nói rồi thầy đi thẳng lên phòng hội đồng để lại hai thằng bé đang tức ói "mếu"
Hắn tức ko nói nên lời.Trường cũ thầy cô ko ai dám đụng vào nó thế mà trường này thầy cô ko coi hắn ra gì.Hừ tức ko tả.
-Đừng gây chuyện nữa Bin.Bố sẽ ko vui khi nghe tin em xúc phạm giáo viên đâu.Cố nhịn đi.Em biết bố mà.
Giọng nói của cậu vang lên cắt ngang sự tức giận của hắn.Hắn có vẻ nguôi nguôi rồi hắn nói:
-Thôi được rồi.
Hắn lê từng bước xuống canteen.Mua hẳn 10 cái khăn trong sự ngỡ ngàng của chị chủ quán.Vội vàng chạy lên thì đã thấy cậu yên vị trong nhà vệ sinh "nứ" rồi.Xung quanh là đám con gái đang chí choé,la ó gọi tên anh trong " nhè zệ sinh".
Hắn ngán ngẩm đi thật chậm tới vòi nước giặt khăn.Ôi một hot boy có tên tuổi như hắn mà giờ phải đi làm mấy việc thế này á.Các em đang đi giặt khăn thấy "giai" đẹp thì y như rằng,tíu ta tíu tíu bám theo,quên cả giặt khăn.Chúng ta có thể xác định được sẵn số phận "thịt thiu,hẫm hiu" của hắn rồi nhỉ.
Hắn bất động 5s rồi từ từ lấy lại bình tĩnh.Hắn chỉ im lặng nhưng cặp mắt thì ko hề im lặng.Hắn trừng mắt lên tức giận làm cho các nàng đông cứng.Một ả hám trai cắn móng tay (ghê kinh) hét lên:
-Cáu kìa!!! Trông yêu kinh......._kèm theo cặp mắt troái trym.
Thật hết biết.Hắn nổi điên lên chỉ muốn lại gần và TÁT VÀO MẶT con vừa nói một cái cho bõ tứ vì cái tội nói quá chuẩn ^6^.Cơn tức đang lên đến đỉnh điểm thì một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng cất lên bên tai hắn.Làm cho hắn phải quay phắt người lại.
-Ôi!!!hot boy giặt khăn lau bảng kìa.Tôi đang nằm mơ sao??Thật kì diệu.
CHƯƠNG CHAP 14: MA Ư???
Chương Chap 14: Ma Ư???
1
Chap mới nóng hổi.Đọc nào đọc nào sẽ rất bất ngờ :p
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chà chà.Úi zời dân chơi nào đây.Bố láo thật chứ chẳng đùa dám cả gan trêu chọc cả hot boy đây.Vừa ăn phải gan lợn hay sao ấy nhẩy.Lại còn chọc đúng lúc ta đây đang bực nữa chứ.Tiên sư nhà nó.
Mặt chàng ta bắt đầu biến dạng.Từ từ nóng lên,hắn vứt cái khăn đang ướt toẹt phát xuống đất.Bẻ tay kêu rắc rắc,ngước "khuân" mặt đang đỏ bừng bừng để nhìn cho rõ cái đứa dám chọc tức anh mày đây.
Aizza...........Đúng là trái đất không được méo mà.Lại gặp cái con hồ li tinh này.Ta có gây thù chuốc oán gì với cô ta đâu chứ sao cứ đi theo chọc ghẹo hoài.Cô ta có còn là con gái ko vậy.Nghĩ rồi hắn trừng mắt hỏi ả :
-Chọc ghẹo,xỉa xói người khác là thú vui tao nhã của cậu thì phải.Im lặng sẽ tốt hơn cho cậu đấy._hắn nghiến răng trèo trẹo.
Hải Yến cười gian nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng đằm thắm.Đưa tay khua khua tỏ vẻ nghiêm túc chị ta bẽn lẽn nói :
-Hì.Tôi nào dám đụng chạm đến HOT BOY nổi tiếng đây.Chỉ là lỡ chân đi ngang qua gặp được HOT BOY đang đứng giặt khăn trông đẹp long lanh như bức tranh.Trót lỡ buông lời khen khiến cho HOT BOY boy đây tức giận rồi,mong HOT BOY bỏ qua cho tôi ạ_Hải Yến nhắc đi nhắc lại từ HOT BOY đến cả chục lần.
(Tôi xin giới thiệu chút ít về Hải Yến để các bạn hiểu rõ thái độ ngạo mạn trên của ả nhớ : là một hot girl có tiếng của trường vì hắn mới vào nên ko biết thôi.Nổi tiếng đanh đá và miệng lưỡi vô cùng lắc léo.Ai đã tiếp xúc với cô nàng sẽ hiểu.Gây chuyện với cô dù chỉ một lần cô bạn sẽ nhây bạn cả đời.Vì vậy dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng 17 mùa xuân trôi qua ế vẫn hoàn "ế")
Quay lại với anh chàng Thế Anh của chúng ta.Nghe những lời trên hắn càng thêm tức giận đưa cặp mắt như viên đạn tìm đến đích.Hắn không giữ được bình tĩnh....
-Biến đi cho khuất mắt tôi_hắn
Hải Yến nở một nụ cười thật tươi rồi nói:
-VÂNG THƯA HOT BOY TÔI ĐI KẺO "FAN" CẬU KÉO ĐẾN ĐÁNH GHEN THÌ CHẾT.BYE NHÁ.
Nói xong ẻm cười như nắc nẻ.Nhảy chân sáo đi thẳng vào lớp.Để lại cho anh chàng ấn tượng ko thể nào phai mờ.Trong đầu chàng luôn luôn xuất hiện suy nghĩ : "giết nó"(đừng cho nó đẻ trứng)
Xung quanh các em hám trai cũng đã bỏ chạy từ lâu.Chỉ còn mình hắn tức ko chịu nổi.Đường đường là một thằng con trai chuẩn men mà để cho gái chọc.Nhưng chẳng lẻ lại đánh con nhỏ đó còn ra thể thống gì chứ.Thật khổ tâm cho những con người ko biết hại ai bao giờ như hắn.Quá mệt mỏi với những suy nghĩ.Bỏ lại tất cả hắn phủi đít đi luôn.
Đứng ở đây chặp nữa hắn sợ sẽ xảy ra án mạng mất o_O
Tuấn Anh xong việc định đi lên lớp học đi ngang qua chỗ giặt khăn đã thấy be bét rồi.Cậu biết tính hắn khi tức giận thì ko thể kìm chế được.Thôi vì tương lai em anh đành hy sinh vậy.Cậu ngậm ngùi nhặt tất tần tật đem giặt lại rồi đi làm thay hắn mặc dù đang rất rất mệt.
(Từ nay tua nhanh sẽ dùng kí hiệu này : [...]do lúc đi lau bảng gặp các em hám trai ko có gì nổi bật nên t/g bỏ qua luôn nhé)
[...]
Thầy giám thị kiểm tra tất cả các phòng học và nhà vệ sinh nữ tất cả đều ổn cho phép 2 hot boy về lớp học.Nhưng chỉ có mỗi Tuấn Anh vào học thôi hắn thì đang ở nơi xa xôi khác rồi.Thầy đâu hay biết học trò ngoan của thầy đã làm hết luôn cả phần của hắn,thầy mà biết chắc tạch luôn.
[...]
Trong lúc tức giận hắn định bỏ về nhưng nhớ lại câu nói của Tuấn Anh nên lại thôi.Hắn đi tìm nơi yên tĩnh để nằm ngủ.Thật may cho hắn trường này rất rộng đằng sau trường có một sân cỏ vô cùng thoáng mát sạch đẹp dành riêng để học thể dục.Rất thích hợp để "ngủ".
Hắn ngồi suy nghĩ về chuyện ban nãy nhưng nghĩ lại chấp làm gì bọn con gái.Suy nghĩ về chúng nó chỉ tổ hại thân việc quan trọng bây giờ là đánh một giấc cho khoẻ người đã.Rồi hắn ko ngần ngại nằm xuống ngủ luôn.
Đang thiu thiu ngủ thì bỗng nghe tiếng khóc ghê rợn bên tai.Hắn nghĩ chắc là tiếng con gì thôi chứ ban ngày ban mặt thế này ma quỷ ở đâu ra mà có.Hắn cố nhắm mắt vào ngủ tiếp thì tiếng khóc ngày một to hơn là hắn ko thể nào chợp mắt được.
Hắn giật mình bật dậy.Đi thật chậm lại phía có tiếng khóc.Không biết con điên ở phương nào đang cố tình giả ma giả quỷ để phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của ta.Hắn đi đến bãi đất bên kia thì bỗng....
.
.
.
-Á....á....á
CHƯƠNG CHAP 15 : CÔ LÀ.....
Chương Chap 15 : Cô Là.....
1
Chap này rất hấp dẫn nha các bạn.
Cùng đọc nào mấy chế ;)
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Hắn hét lên rồi ngã nhào xuống đất khi nhìn thấy vật thể lạ.Thật kinh hoàng.Một cô gái với mái tóc dài phủ kín không thấy mặt.Mặc bộ đồng phục màu trắng đen đang ngồi co ro ở xó tối.Mái tóc bết dính chặt vào khuôn mặt khóc.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh..Vội lau đi cặp mắt đang ướt nhoè vì khóc. Cô bé ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn cho rõ tên khùng điên nào vừa mới la hét.Nhưng rồi lại nhanh chóng gục đầu xuống khóc tiếp.
Sau khi thấy khuôn mặt của" nàng","chàng" đã ko cò nghi ngờ gì nữa.Chàng trai mau chóng đi đến kết luận ngay.Cô ta chính là "con người" và thật sự ko phải là "ma" như hắn nghĩ.
(đoạn này ai nghĩ là Quỳnh Giao nhà chúng ta giơ tay phát ;))
-Này ban ngày ban mặt mà cô định hù ma người khác đấy hả_hắn la lên
Cô gái vẫn ko quan tâm đến lời nói của hắn.Vẫn ngồi gục đầu ko nói năng gì.Hắn vô cùng tức giận vì bị ngó lơ.Hắn quát lên :
-Phá hoại giấc ngủ của người khác rồi thãn nhiên im lặng như ko vậy à.Cô bị điếc hay thần kinh mà tôi nói cô ko lọt tai được câu nào vậy hả.
Cô nàng nghe xong vô cùng tức giận ngước gương mặt xinh đẹp.Đôi mắt xưng đỏ,nặng trĩu vì khóc.Vội lau nhanh giọt nước mắt đang tràn ra khoé mi.Cô lấy hét sức lực tát thẳng vào mặt hắn một cái rõ kêu.Rồi ko nói gì đứng dậy quay phắt đi.
Mặt hắn bây giờ in hằn 5 ngón tay đỏ chót.Cô ta thật là sấc sược dám đánh cả hot boy.Nghĩ lại hắn cũng có phần sai định bỏ qua.Nhưng ta thế này mà để con gái đánh thế này còn ra thể thống gì.
-ĐỨNG LẠI_vẫn cái kiểu nghiến răng quen thuộc.
Cô nàng vẫn đi ko thèm để ý đến những lời hắn nói.
Lại một lần nữa hắn cảm thấy khó chịu vô cùng khi bị bơ.Hắn lại tiếp tục hù doạ:
-Nếu cô ko đứng lại sẽ có chuyện ko hay xảy ra đấy.
Cô bé lúc này mới quay đầu lại.Trả lời hắn với giọng khản đặc vì khóc quá lâu.
-Anh nghĩ anh là ai vậy.Lúc này tôi ko muốn gây chuyện.Im lặng dùm.
Hắn tức giận đứng phắt dậy.Đi thật nhanh tới chỗ cô ả siết chặt cánh tay cô.Khiến cô đau.Cô nàng hét lên:
-Buông tôi ra anh định làm gì hả.Thả ra đồ vô liêm sỉ.
Hắn vẫn nắm tay cô ko chịu buông.Mặc cho cô có la hét dữ dội hắn vẫn ko chịu buông tay cô.Hắn siết cổ tay cô ngày càng chặt hơn khiến cho cổ tay cô đỏ bừng lên.Rồi hắn từ từ đưa tay cô lên cao rồi nói :
-Tôi muốn biết.......hắn ngập ngừng.Còn cô thì vẫn la hét vùng vẫy.
-Vì sao tay cô lại có vết sẹo này._hắn tiếp.
Cô bé thôi la hét dần lấy lại bình tĩnh cô nàng nói:
-Đó là chuyện của anh à.Ko liên quan tới anh.Thả tôi ra.
Hắn khó chịu nhăn mày lại.Gắt lên:
-Tôi nói là có liên quan thì nó sẽ liên quan.Trả lời câu hỏi của tôi mau.
-Mặc xác tôi.Anh có thả ra ko thì bảo.Cút đi đồ vô nhân tính_cô ả hét lên trong tuyệt vọng
-Là do bị đâm đúng ko_hắn vẫn giữ tay cô.
Cô nàng trợn tròn mắt ngạc nhiên nhưng rồi mau chóng lấy lại bình tĩnh.Cô nói:
-Ko liên quan tới anh_rồi cô im lặng quay lưng đi ko một lời từ biệt.
Hắn thở dài ngoan ngán.Rồi với giọng cực kì dịu dàng và nhẹ nhàng hắn nó :
-Tôi nghĩ là có liên quan đấy.Có phải cô là......_hắn ngập ngừng.
CHƯƠNG CHAP 16: NGUYÊN NHI
Chương Chap 16: Nguyên Nhi
1
-NGUYỄN NGỌC NGUYÊN NHI_hắn nói tiếp.
Cô quay lại trợn cặp mắt to tròn ko hiểu gì lại phiá hắn.Cô hỏi lại:
-Anh là ai?Sao anh biết tên tôi?
Hắn cười khoái trá.Khuôn mặt tỏ ra vẻ cực kì nguy hiểm,toát ra mùi gian tà mà ai nhìn vào cũng muốn đấm cho vài đấm.Hắn nói:
-Ghé tai vào đây nói cho mà nghe.....hắn ghé vào tai cô.
Cô bé tỏ vẻ cực kì khó chịu nhưng một phần vì tò mò nên cô cũng cố lắng tai mà nghe hắn nói.
Hắn cố gắng nói thật to rõ từng chữ như kiểu cô có vấn đề về tai mà ko nghe được vậy.
-NGHE NÀY.SAU NÀY LỚN LÊN MÌNH LÀM CÔ DÂU CHÚ RỂ THẬT ĐI_nói xong hắn ôm bụng cười sặc sụa.
Cô nàng giận tím mặt đáp trả anh chàng bằng cái giậm chân đẹp như mơ.Làm cho anh chàng mếu máo đau đớn nói ko nên lời.Cô nàng nhếch mép hỏi lại:
-Anh đang đùa với tôi đấy à.Đồ điên!!!!
Anh chàng tức muốn ói máu.Sự thật luôn luôn tàn nhẫn những đứa bị điên luôn luôn bị đối sử tệ.Trong khi chúng chẳng hại ai bao giờ.Chỉ vì một câu nói ngỡ như điên mà bị ăn đòn.Quá tàn nhẫn.
Hắn cố gắng kìm chế.Nói:
-Đúng là con gái mau quên mà.Câu đó là do tôi nói sao???
Cô bé bặm chặt môi hỏi lại:
-Anh bị thần kinh à.Không anh nói thì chẳng lẽ là tôi nói à???
Hắn bây giờ chỉ muốn tát cho cô một cái cho bõ tức.Trấn an tinh thần.Hắn cố gắng kìm chế:
-Thôi vậy coi như tôi chư nói gì cả
Rồi hắn bỏ đi quay lại chỗ nãy nằm ngủ tiếp.
Cô chẳng thèm ngó ngàng tới hắn nữa.
Nãy giờ cãi nhau với hắn làm cô quên luôn cả khóc.Thay vào đó là những cảm xúc rối tung chả đâu vào đâu.Chả hiểu gì
Cô nàng suy nghĩ.Cô nhớ đến câu nói điên khùng ban nãy của tên điên kia đã nghe ở đâu rồi thì phải.Nhưng chỉ nhớ mang máng là đã nghe mà chả biết ở đâu.Mãi suy nghĩ và cũng vì nãy giờ cãi nhau với hắn quá tốn calo mà cô nàng ngủ luôn lúc nào ko hay.
.
.
.
.
.
.
-Ê ê ê.Hay bây giờchơi trò này nhé.Anh là cô dâu em là chú rể.Làm chú rể chắc xinh lắm anh ha.
-Em ngu quá chú rể mà xinh.Em là con gái phải làm cô dâu.Để anh làm chú rể cho.
-Thật ko.Thế thì em làm cô dâu nha.Mà anh nè.Sau này lớn lên mình làm cô dâu chú rể thật đi....
.
.
.
.
Cô nàng bật dậy toát cả mồ hôi hột.Thì ra chỉ là mơ.Giấc mơ lúc mờ nhạt nhưng có lúc rõ ràng khiến cô ngỡ như thật chứ ko phải mơ.Ghép toàn bộ sự việc trong giấc mơ lại.
Rồi như nhớ ra được điều gì cô nàng chạy thật nhanh ra chỗ hắn.Hắn thì đang ngủ ngon giấc nghe tiếng động,hắn giật mình lim dim mở mắt.Tỉnh cả ngủ,thấy cô lại gần hắn định đứng dậy định bỏ đi thì cô nàng gọi với theo:
-KHOAN ĐÃ.Anh Bin đúng không???
CHƯƠNG CHAP 17: GẶP LẠI
Chương Chap 17: Gặp Lại
1
Chap này cho tác giả gọi cô bé bằng Nhi nhé.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Hắn quay mặt lại vẻ mặt giận dỗi.Trông thật đáng yêu.Vẻ mặt ngờ ngật làm Nhi chỉ muốn bẹo má cho bõ ghét.Hắn nói giọng giận dỗi mà chưa ai thấy bao giờ ngoài Nhi:
-Tưởng quên rồi chứ.Ban nãy còn nói là bị điên mà.Sao giờ ra đây làm gì???
Nhi phì cười.Đưa tay bẹo má hắn rồi nói:
-Sư huynh à.Khuôn mặt đẹp trai cụa Bin làm sao em quên được.Với cả vết sẹo chỉ mình Bin biết mà_giọng Nhi trầm hẳn
Hắn ko biết nên vui hay buồn nữa.Hắn đã nguôi nguôi rồi.Hắn cười rõ tươi rồi nói:
-Thôi anh đùa.Anh làm gì biết giận Nhi của anh đâu.Em trốn anh kĩ thật anh tìm mãi chẳng thấy.
Như lại khơi lại truyện ban nãy.Nguyên Nhi ko chút do dự ôm chầm lấy hắn mà khóc.Hắn vô cùng lo lắng hỏi lại:
-Chuyện gì vậy Nhi.Em đừng khóc mà.
Cô nàng được thể càng khóc to hơn.Hơi thở yếu ớt ko có tí sức nào.Nguyên Nhi nói trong tiếng nấc,từng từng chữ ngắt quãng:
-B.....in......h.ức......b......ố......e....m.hức.....
Hắn hoảng hồn hỏi lại liên tục:
-Sao cơ??Bố em sao????
Ngước khuôn mặt đẫm nước mắt Nguyên Nhi nói tiếp:
-HỨC....HỨC...Bố em bị ung thư.Không sống được bao lâu nữa
Hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên.Từ nhỏ hắn đã rất thần tượng bố của Nhi.Ông tên : Nguyễn Ngọc Nam là một doanh nhân thành đạt,đẹp trai,tài giỏi là một người hoàn hảo và tốt tính.Luôn giúp đỡ người khác lúc khó khăn.Khi hắn còn bé,2 gia đình rất thân thiết.Hắn rất quý gia đình ông.Hắn mến Nhi vì cô bé rất dễ thương và tốt tính.Bố hắn và bố Nhi là đối tác làm ăn và cũng là bạn thân.Khi Nhi lên 8, gia đình ông đã chuyển nhà đi trong im lặng.Ko ai biết lí do vì sao nhưng có thông tin là ông đang trốn nợ.Sau đó ko còn tin tức gì nữa.Và mới gặp lại chưa lâu mà giờ đã nghe được tin này.Thật buồn.
Bây giờ Thế Anh cũng không biết nói gì để an ủi Nguyên Nhi.Sự tình đã vậy có nói thêm thì càng khiến sự việc thêm rối rắm và làm Nhi đau buồn hơn thôi.Nghĩ vậy hắn im luôn.
Nhi thì cứ ôm lấy hắn khóc lấy khóc để.Hắn im lặng để cho Nhi ôm.Cứ thế 5',10',20' trôi qua Nhi không còn tí sức lực nào cô bé ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhi thật tội nghiệp,đôi mắt sưng mọng.Người Nhi run bần bật,những tiếng nấc ấm ức vang lên.Khuôn mặt tái xanh chắc cô bé buồn lắm.Lúc nhỏ Nhi đã rất yếu đuối vì thế cô sẽ không dễ dàng chấp nhận được cú sốc này.Tại sao ông trời lại hành hạ một cô bé dễ thương này chứ.
Hắn đưa tay vén những sợi tóc đang bết chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhi.Lau khô những giọt nước mắt đang chảy dài.Hắn làm thật nhẹ nhàng vì sợ làm cô bé thức giấc.
Hắn giật mình khi Nguyên Nhi ôm chặt hắn hơn,cô bé hoảng loạn la hét không ngừng mắt vẫn nhắm nghiền.
-Đừng!!!Đừng hại ông ấy.Trả lại bố cho tôi....
CHƯƠNG CHAP 18: NHI ĐỪNG LO
Chương Chap 18: Nhi Đừng Lo
1
Hắn lo lắng lay người Nhi:
-NHI!Tỉnh lại đi.Không ai hại bố em đâu.Không sao bố em ko bị sao cả.
Nghe tiếng gọi Nguyên Nhi vội mở mắt,nhưng khuôn mặt vẫn toát lên nỗi sợ hãi:
-Bin!!!bố em sẽ ko sao chứ.Bố em sẽ ở lại với em đúng không.Anh nói đi.
Thấy cô bé đang rất hoảng loạn.Anh mở lời an ủi:
-Ừ.Bố em sẽ không sao đâu.Em đừng lo lắng nữa nhé.Em phải mạnh mẽ lên bố em mà thấy em như thế này ông sẽ rất buồn.Nghe anh em phải bình tĩnh thật bình tĩnh Nhi à.Anh tin em sẽ làm được.
Cô bé có vẻ nguôi nguôi.Cô buông hắn ra,đưa đôi tay bé nhỏ lau thật sạch ko để lại một dấu vết nào của nước mắt.Cô ngồi im lặng không nói gì nữa.Cả 2 cứ ngồi như vậy cho đến khi hắn mở lời.
-Nhi này.Anh có một thắc mắc rất muốn hỏi Nhi.
Nguyên Nhi quay sang nét mặt lạnh tanh.Cô nói :
-Anh nói đi.
-Gia đình em vì sao lại chuyển đi đột ngột như vậy?
-Chuyện này....
-Anh chỉ hỏi vậy thôi nếu em thấy khó quá thì bỏ qua cũng được_hắn nói giọng nữa đùa nữa thật.
Nguyên Nhi im lặng không nói gì chỉ thở dài.Nhưng rồi cô lại cất tiếng nói:
-Mọi chuyện là do em.Chắc anh còn nhớ hôm sinh nhật của em chứ.Sau khi em bị bắt cóc,giải quyết xong việc ở công ty.Bố em quyết định đưa em sang Mỹ để bảo đảm tính mạng của em.Ông chấp nhận bỏ tất cả chỉ vì em.Ông ấy không cho ai biết vì sợ chúng lại bám theo gia đình em.Ông ấy luôn luôn nghĩ cho em,em nợ ông ấy quá nhiều.
À ra là vậy sự thật không phải như người ta đồn đại.Bố Nhi thật là một ông bố hoàn hảo,ông thật sự rất thương con vì vậy cũng dễ hiểu thái độ của Nhi lại kì lạ như vậy.
Hắn không hỏi gì thêm.Chờ cho tinh thần cô bé dần ổn định lại hắn mới cất lời:
-Nhi em thấy ổn hẳn chưa anh đưa em về nhà.Anh cũng muốn gặp bố em nữa cũng lâu lắm rồi không gặp mà.
Nghe hắn nói vậy Nhi đứng phắt dậy kéo tay hắn rồi nói:
-Em ổn mà.Mình đi thôi chắc bố em cũng nhớ anh lắm đấy_Nhi cố gượng mở một nọ cười gượng gạo cho hắn yên tâm.
-Mà anh học trường này à.Mà sao anh lại ra đây em thấy m.n vẫn học mà?
Hắn gãi gãi đầu rồi nói:
-À ừ anh mới chuyển tới.Chuyện dài lắm để anh kể em sau nhé.Giờ anh đưa em về đã :)_hắn rất khôn ngoan né tránh ngay.
thế là hai đứa giắt nhau tung tăng đi ra nhà xe để đi gặp bố vợ tương lai.
CHƯƠNG CHAP 19 : BỐ?
Chương Chap 19 : Bố?
1
R.e.e.nggggggg.....
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học vang lên.Tuấn Anh vội vàng đi thật nhanh tới lớp kiểm tra thằng em quý tử để còn hộ tống về nhà nữa chứ.Bố cậu mà biết cậu dung túng cho hắn thì có mà toi cả 2 đứa.
Cậu chạy thật nhanh xuống cho kịp.Cậu đi vào đúng lúc hai hot girl nhà ta vừa bước ra khỏi cửa.Thấy trai đẹp mắt Hải Yến cứ sáng lên như vừa bắt được tiền.Nhỏ nhìn cậu đắm đuối.
-Chào em.Cho anh hỏi em có thấy Thế Anh đâu ko?_cậu hấp tấp hỏi
Quỳnh Giao quay sang thấy ánh mắt đắm đuối như con cá chuối của nó.Vội lay người gọi:
-Này con kia.Người ta đang hỏi mày đấy điếc à?
Đang trong cơn hám trai nghe Quỳnh Giao gọi Hải Yến mới chợt tỉnh.
Cô nàng xấu hổ lắp bắp hỏi lại:
-À lúc nãy anh nói gì vậy nhỉ??
Thế anh cười mỉm trả lời:
-À anh muốn hỏi là em có thấy Thế Anh ko ấy mà.
Cô nàng Quỳnh Giao đứng giữa chả hiểu chuyện gì cứ đứng đực mặt ra.Im lặng như người vô hình.
Hải Yến lúc này đã tỉnh hẳn trả lời cậu bằng nụ cười duyên vô cùng bất thường:
-À Thế Anh hả.Lúc đầu tiết tới giờ em ko thấy cậu ta vào lớp.
-Vậy à.Cảm ơn em nhé.Mà em tên gì nhỉ hôm đấy anh quên ko hỏi?
Cô nàng giả vờ e thẹn trả lời:
-À em tên là Hải Yến.
Cậu cười toe khi thấy vẻ ngượng ngùng của nhỏ.Rồi cậu quay sanh hỏi Quỳnh Giao:
-Còn đây chắc là Quỳnh Giao rồi nhỉ?Em mới vào trường 2 tuần đúng ko?
Quỳnh Giao trợn mắt.Nhăn mày mắt liên tục đảo qua đải lại như rang lạc.Hỏi lại:
-Anh biết cả tiểu sử của em luôn à.Chúng ta quen nhau ko nhỉ.Sao em ko nhớ vậy kìa.
Anh chàng nở nụ cười cực cute nói:
-Không.Trên thông báo trường có gián tên kèm ảnh hs mới anh tình cờ thấy nên biết thôi.
Quỳnh Giao chớp chớp mắt kiểu "ta đã hiểu".
-Ra là vậy.
Tuấn Anh sực nhớ ra điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra đứa em thất lạc.Cậu liền chào 2 nàng rồi đi luôn cho kịp
-Anh có việc phải đi.Chào Giao và Yến nhé ^^
-Vâng_cả 2 đồng thanh
Đợi cho Tuấn Anh đi khuất Quỳnh Giao mới hỏi nhỏ.
-Anh ta là ai vậy??
Hải Yến cười toe toe như con ngất rồi quay qua trả lời:
-HTH học sinh trường mình đấy.Cái anh hot boy mà dạo tao kể mày là anh của tên Thế Anh ấy.
Đối với một đứa đã miễn dịch với trai như nó thì việc đó cũng chẳng quan trọng cho lắm.Với cả sau vụ chạm mắt đầy đau đớn với hắn khiến nó càng căm thù mấy thằng hot boy hơn.Mặt nó tỉnh queo khi nghe xong câu truyện.
-Ừ.Thôi về đi tao nhớ mẹ lắm rồi!!
Rồi nó kéo tay nhỏ chạy thẳng ra nhà xe không để con bé nói thêm lời nào.
T....i....n......h........t......i.....n......h
Bà Trang từ trong nhà hớt hải chạy ra mở cổng.
-Nhi về rồi đấy hả con sao mẹ gọi mãi ko được?
Bà trừng mắt ko hiểu truyện gì đang xảy ra khi con gái mình đi một mà lại về hai.Chưa kịp hỏi ai thì Nhi đã hỏi ngược lại:
-Đt con hết pin.Mà mẹ biết ai đây ko??
Bà nhíu mày nhìn từ đầu tới chân hắn.Hắn ngượng ngùng gãi đầu rồi nói:
-Cháu chào bác!!!
-Cậu này là ai vậy?Con mới về vn mà đã có bạn rồi à.
Nguyên Nhi
-Mẹ kì quá.Sao mẹ nhìn anh ấy kì vậy.Đây là anh Bin con bác Khải này mẹ ko nhớ à??
Lúc này bà mới nở một nụ cười tươi như hoa chào đón hắn;
-À Bin đấy hả.Lớn quá bác nhận ko ra cháu vào nhà chơi.À bố cháu cũng đang ở đây đấy.
Hắn mắt chữ O miệng chữ A hỏi lại:
-Bố.ý bác đang nói bố cháu ạ??
CHƯƠNG CHAP 20 : XIN LỖI CON KHÔNG THỂ
Chương Chap 20 : Xin Lỗi Con Không Thể
1
Bà Trang ko nói gì chỉ cười đầy ẩn ý.Rồi bà nhanh nhẹn mở cửa mời Thế Anh vào nhà.Trong đầu hắn bây giờ cứ lặp đi lặp lại câu hỏi : sao bố lại ở đây nhỉ,lạ thật.
Hắn sững sốt khi thấy bố mình mặt bộ vet xám trông thật sang trọng.Ông hướng cặp mắt ko mấy vui vẻ về phía hắn.Ông nói với vẻ mặt lạnh tanh:
-Đúng lúc nhỉ.Bố đang định tìm con đây.
Hắn trau mày.Hỏi lại:
-Sao bố lại ở đây.Chẳng phải bố nói cuối tháng mới về sao?
Ông nhìn hắn ho một tiếng.Rồi lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau sơ qua bàn tay, bỏ khăn vào túi. Ông trả lời :
-Con nghĩ sao bố lại về đây nếu ko phải là vì con chứ.Con nghĩ xem mình đã làm chuyện tốt đẹp gì rồi?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại.Những chuyện vặt vẳn trên trường mọi lần ông đều cho người giám sát và giải quyết êm đẹp.Bởi lẽ công việc bên Mỹ rất bận bịu nên chuyện học hành,chăm sóc con ông đều thuê người làm tất tần tật.Vậy tất nhiên ko phải vì việc vặt ban sáng mà ông phải lặn lội từ nước Mỹ xa xôi xinh đẹp về đây rồi.Thế thì chuyện gì chứ???
Ta đây ko hề gây chuyện gì thì cần gì phải sợ.Nghĩ rồi hắn thản nhiên trả lời.Bộ mặt cực tỉnh và đẹp trai:
-Con chả làm gì sai trái cả.Bố đùa thế ko vui đâu đấy.Con nghĩ có lẽ chuyện này phần nhiều liên quan đến bố thì đúng hơn.
Mắt ông đảo qua đảo lại.Bực hết sức.
-Con làm gì ở trường bố đều biết cả đấy.Nhưng chuyện đấy bố tạm tha cho con.Có một chuyện quan trọng hơn bố cần nói với con.Ngồi xuống đi.
Hắn chỉ biết cười trừ nhanh chóng ngồi xuống ghế.Cuộc chiến kết thúc.Bà trang và Nhi ko biết nói gì chỉ biết đứng cười ko biết tả sao với cặp bố con bá đạo này.Rồi bà Trang xin phép đi lên phòng trông ông Nam.
Ông mãi cãi nhau với hắn mà quên mất Nhi xinh đẹp đang đứng ngơ như con gà mơ ko biết nói gì.Ông quay qua Nhi hỏi:
-Chắc cháu là Nhi à.Càng lớn càng xinh.
Nhi ngượng đỏ cả mặt.Lúng túng trả lời:
-Dạ cháu chào bác.Bác quá khen rồi ạ.
Ông cười hiền.Đưa tay lên xem đồng hồ rồi ông gấp gáp nói:
-Cháu vẫn nhút nhát như lúc bé.Cũng trễ rồi nhỉ.Cháu ngồi xuống đi bác có chuyện muốn nói.
-Thực ra bố về đây là để tính chuyện của 2 đứa.
Hai cặp mắt tròn xoe nhìn nhau chả hiểu gì.Rồi cả hai cùng quay phắt qua phía ông Khải hét lên:
-CHUYỆN CỦA CHÚNG CON.
Ông cười rồi nói tiếp:
-Chuyện bác Nam bị bệnh chắc con biết chứ?
-Vâng chuyện đó con biết nhưng sao ạ?_hắn trả lời.
Ông dừng lại một lúc thở dài.Rồi lại nói tiếp :
-Lúc trước bố với bác Nam có bàn với nhau nếu sau này con với Nhi lớn sẽ gả Nhi cho con.Dự là sau khi con với Nhi có công việc ổn định sẽ làm đám cưới.Nhưng bây giờ bệnh tình bác ấy thế này nên bác muốn trước khi nhắm mắt được nhìn thấy các con làm đám cưới.Hai đứa cố gắng giúp bác hoàn thành tâm nguyện nhé.
Nhi thì đã ngồi khóc từ lúc nào.Còn cậu thì ko được vui khi nghe tin này cho lắm.Cậu bật lại ngay:
-Con rất tôn trọng bố và bác Nam nhưng con xin lỗi.Con ko muốn làm đám cưới lúc này.Con muốn đi học,và điều quan trọng là con ko thích Nhi bố hiểu ko.Con ko nghĩ rằng bố lại có những suy nghĩ cổ hủ như vậy.Bố hãy dừng ngay ý định đó đi ạ.Bố gửi lời xin lỗi đến bác Nam dùm con.Xin phép bố.
Mặc cho bố hắn la hét giận dữ thế nào hắn cứ thẳng một đường mà đi.
Còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn Nhi tội nghiệp lấy một cái.Cứ thế đi thẳng cho tới khi:
-Anh Bin anh giúp em đi mà.Em xin anh đấy hãy vì bố em được ko?_cô bé nấc lên từng tiếng.
Hắn quay đầu lại khuôn mặt lạnh tanh:
-Xin lỗi Nhi anh Bin rất quý em.Nhưng chuyện này thực sự anh ko thể giúp em được.
Hắn đi thẳng ra ngoài,lấy xe chạy thẳng.Hắn đâu hay biết ông Nam đã đứng đó từ bao giờ...