Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
CHƯƠNG CHAP 27: NÉ TRÁNH
Chương Chap 27: Né Tránh
1
Cả lớp nhìn hắn với ánh mắt đắm đuối như củ chuối.Tiếng xì xào bình luận ko mấy tốt đẹp về hắn.
"úi xời cũng biết đi học cơ đấy"
Lời nói phát ra từ miệng lưỡi cô nàng chua ngoa đanh đá này chẳng may lọt vào đôi tai vàng ngọc của chàng hot boy này làm cho hắn giật mình bật dậy.Hắn ngước khuôn mặt đang nóng bừng lên,lia ánh mắt sắt lẻm như lưỡi dao về phía cô nàng vừa buông lời cay đắng.Cô ả giật bắn người mặt tái mét,pha chút hoảng loạn.Thái độ của cô thay đổi hẳn tỏ ra dè chừng và quay sang hướng khác tránh ánh mắt như lửa đốt như muốn đốt cháy tất cả.Hắn chỉ hơi bực mình có xíu xíu thôi à.Bởi vì nữ nàng của lòng hắn đã xuất hiện khiến hắn ko thèm quan tâm đến cô ả vừa chửi hắn nữa.
Nhỏ và nó mở cửa đi vào lớp vừa đi vừa cười nói mà vô tình ko nhìn xung quanh.Nó chẳng hay biết hôm nay "hòn tử" đẹp trai đã đi học.Chỉ đến khi nó bước vào tới bàn học nó mới nhận ra sự có mặt của hắn.
Cả 2 bất ngờ trợn tròn mắt khi nhìn thấy hắn.Hôm nay trông hắn thật đẹp trai.Nào thì "tóc tai,vuốt vuốt keo các thứ".Chưa kịp định thần thì hắn đã nắm tay nó kéo xồng xộc ra khỏi lớp.Trước sự ngỡ ngàng cũng các bạn nam và sự ganh ghét,gato của các bạn nữ.
Nó giật bắn người cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi tay mình.Nhưng hắn quá khoẻ với sức lực yếu ớt nó vẫn cố gắng nhưng ko thể.Nó la hét inh ỏi nhưng xung quanh tất cả đều bất lực nhìn hắn kéo nó đi trong vô vọng.
-Thả tôi ra.Cậu làm cái trò gì...ưm
_Nó chưa nói hết câu đã bị hắn bịt miệng rồi lôi đi.Trước hành động mạnh bạo cũng hắn.Một lúc sau định thần lại mới chạy theo xem hắn giở trò gì.
Hắn đưa nó ra sân thể dục nơi mà hắn trốn học hôm trước.Hắn thả bàn tay đang nắm tay và tay đang bịt miệng nó ra.Đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó im lặng rồi hắn nhìn xung quanh một lượt rồi nói.
-Này!Cậu nói khẽ thôi.Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.
Nó trau mày nhìn hắn rồi sổ một tràng ko ngừng nghỉ.
-Cậu quá đáng vừa thôi chứ.Đau chết đi được,mà chuyện gì ở trong lớp ko nói được à?
-Tôi đã nói khẽ thôi mà.Chuyện là..,tôi muốn..._hắn ngập ngừng
-Tôi quen rồi ko khẽ được hay cậu muốn nhờ tôi làm chuyện gì mờ ám đúng ko.Tôi ko làm đâu._nó cắn môi tỏ vẻ doạ nạt.
Hắn nhìn nó rồi nói :
-Ko phải thế.Cậu bỏ cái tính nghĩ xấu về người khác đi.
-Tôi cứ thế đấy,làm gì nào.Trông bộ dạng của cậu có giống người đang đi nhờ vả ko.Còn mở miệng quát mắng người khác nữa chứ.Rõ điên.
Hắn hết sức kìm chế ko để mình nóng lên thì hỏng chuyện.Chưa bao giờ hắn khó chịu như bây giờ.Hắn khó khăn gằn lên từng chữ.
-Xin lỗi.Cậu...cậu có thể giả làm bạn gái tôi ko?_hắn nhìn thẳng vào mắt nó chờ đợi câu trả lời.
Ánh mắt màu cà phê đã làm nó cuốn theo lúc nào ko hay.Sau một phúc định thần nó mới nhớ lại câu hỏi của hắn.Nó ngại ngùng quay sang hướng khác rồi vội vàng nói.
-Không được.
Sau khi nghe xong câu trả lời hắn thất vọng vô cùng.Hắn nói như van lơi.
-Giúp tôi đi.Xin cậu đấy.
Nó chu mỏ rồi lại nhăn mặt như ăn phải ớt trả lời hắn.
-Có phải hot boy đó ko.Tôi ko nghe nhầm đấy chứ.Trong trường này có rất nhiều cô gái thích và theo đuổi cậu đấy.Cậu chỉ cần nói một tiếng là cả tá tá cô nàng đứng trước mặt tha hồ mà lựa.Việc gì phải cầu xin tôi chứ.
Hắn trong lòng như lửa đốt.Nó đang chỉ trích hắn sao.Thật sự trong mắt nó hắn chỉ là một hot boy đê tiện thôi sao.
-Thôi được.Cậu đã ko muốn giúp thì ép cũng chẳng được gì.Chào.
Hắn nói rồi bước ra khỏi sân thể dục nhanh chóng.Nó cũng đi vào sau bỗng dưng Hải Yến từ bụi cây chạy ra rồi nói :
-Á à.Tao nghe hết rồi nhá.Nay mày chơi thân với cả hot boy cơ đấy.
Nó sững người trước những lời con bạn vừa tuôn ra.Rồi vội vàng thanh minh.
-Ko như mày nghĩ đâu.Thôi vào lớp học đi trễ rồi đấy.
-Mày đừng có mà đánh trống lãng tao biết hết rồi đấy.
-Mày biết?Biết cái gì cơ?
-Thì chuyện cậu ta với mày vừa nói đấy.
-Vớ vẩn.Mày toàn nghĩ linh tinh.Thôi vào lớp đi trống đánh rồi kìa.
[...]
Thời gian hôm nay trôi thật nhanh cuối cùng thì 5 tiết đã hết.Cả bọn nháo nhào ra khỏi lớp.Câu chuyện ban nãy vẫn là đề tài nóng hổi cho dân tình bàn tán.Nó kéo tay nhỏ chạy thật nhanh ra khỏi lớp,hắn đứng như trời sập chẳng để hắn kịp nói lời nào.Ra tới cổng nhỏ mới rút tay mình ra khỏi tay nó rồi hét lên :
-Này mày làm gì mà kéo tao chạy như ma đuổi thế hả.Từ từ thôi chứ.
-Xin lỗi.Nhưng tao phải cắt đuôi hắn ngay mày ko thấy ban nãy.Bọn nó bàn luận về tao với hắn à?Tao ko muốn dây vào loại người như hắn._nó giải thích.
-Thôi được rồi.Về thôi_nhỏ ngán ngẩm nói.
Nó tỏ thái độ hài lòng rồi cười toe toét nói.
-Chờ tí tao có cái này muốn cho mày xem_nó lục hết túi này đến túi khác,điệu bộ thảng thốt vô cùng.
-Sao vậy?_nhỏ hỏi
Nó xị mặt rồi ôm đầu như nhớ ra điều gì.
-Thôi chết.Tao để quên điện thoại trên lớp rồi.Tao phải đi lấy đây.Đứng đây chờ tao nhé.
Nhỏ nói với theo khi thấy bộ dạng cuống cuồng của nó.
-Nhanh đi.Mẹ tao đang chờ tao ở nhà đấy.
CHƯƠNG CHAP 28: BẮT CÓC
Chương Chap 28: Bắt Cóc
1
Hải Yến đứng chờ 5' rồi 10',20' mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.Lấy đt gọi cho nó 3,4 lần mà đều ko liên lạc được.Nghĩ bụng hay là có chuyện gì chẳng lành rồi.Nhỏ hấp tấp chạy vào lớp xem sao,đang trong lúc căng thẳng thì...
RẦM...M...M
Nó ngã ngang xuống sân trường bất tỉnh.Tên vừa đâm vào nó vội chạy đến đỡ nó dậy.
-Này bạn gì ơi.Xin lỗi tôi ko cố ý đâu.
Vừa thấy mặt nó tên này reo lên :
-Á Hải Yến.Em có sao không?
Nhỏ vừa mở mắt thì khuôn mặt đẹp trai đã tạt ngay vào mặt làm nhỏ ngượng vô cùng.Vội đứng dậy gạt tay cậu ra rồi nói.
-Em không sao.Mà ban nãy anh Tuấn Anh ra khỏi lớp có gặp Giao không?
Cậu cố lục lại trí nhớ.Nhăn mặt rồi trả lời.
-Không.Mà không phải em hay đi về cùng Giao sao?
Nhỏ thở dài ngao ngán rồi trả lời:
-Nó bảo quên điện thoại trong lớp nên quay lại tìm.Kêu em đứng đây chờ mà chẳng thấy đâu nên em mới chạy vào tìm xem sao.Mà sao anh ra muộn vậy?Không về cùng Thế Anh à?
-Anh mới vừa họp ra.Nãy anh có giặn Thế Anh đứng chờ anh.Nó bảo có chuyện nên về trước rồi mà_cậu giải thích.
Nó trừng mắt,hét toáng lên :
-Thôi xong rồi.Có khi nào Thế Anh bắt cóc Quỳnh Giao rồi không?
Cậu cười trừ rồi hỏi lại :
-Sao em lại nghĩ vậy?Nó bắt có Giao để làm gì chứ?
Nhỏ nói giọng hấp tấp.
-Chuyện dài lắm.Bây giờ anh giúp em đi tìm Giao ngay.
Rồi nhỏ với cậu đi tìm khắp các phòng học dưới lầu mà đều ko thấy.Nhỏ như nhớ ra điều gì.Dừng tất cả các kế hoạch tìm kiếm trong vô vọng.Nhỏ lại gần cậu rồi nói như ra lệnh.
-Đúng rồi.Anh gọi cho Thế Anh đi.
Cậu gật gật vẻ mặt đồng ý rồi nói :
-Ừ nhỉ có thế mà anh ko nghĩ ra.
Cậu lấy đt ra bấm số rồi gọi ngay tức thì nhưng hắn không nghe máy.
Cậu không nản lòng để lại tin nhắn mong hắn sẽ đọc,dù biết cơ hội rất mong manh.
"Bin.Giao bị bắt cóc rồi em đến sân trường ngay đi"
[...]
Hắn mệt mỏi bước từ phòng tắm ra.Vớ lấy cái khăn lau tóc,nghe tiếng đt thông báo tin nhắn.Hắn đưa máy lên đọc.Đọc xong tin nhắn hắn vội vội vàng vàng chạy đi mà quên luôn lời hứa đến tiễn Nhi.Hắn lấy xe lao đi với tốc độ như bay.
Hắn gửi xe rồi chạy vào sân.Nhìn thấy nhỏ và cậu hắn hỏi với giọng vô cùng lo lắng:
-Cậu ta bị làm sao???
Hải Yến mặt đỏ bừng.Người nóng ran vì tức.Nhỏ nói như trút hết tức giận vào hắn.
-Cậu còn dám hỏi thế nữa à.Con người cậu thật quá đáng.Vừa nói chuyện với cậu xong nó biến mất ngay.Không chừng chính cậu đã bắt nó chứ chẳng phải ai khác.
Hắn cũng tức giận ko kém :
-Cậu đừng có mà gắch lửa bỏ tay người.Cậu nó tôi thế này thế nọ rất nhiều lần.Tôi đều bỏ qua hết vì cậu là con gái.Đừng nghĩ lên mặt được một lần rồi cứ thế tiếp tục nhé.
Tuấn Anh đứng giữa can hai đứa ra ngán ngẩm nói :
-Thôi bây giờ không phải lúc cãi nhau.Quỳnh Giao vẫn chưa tìm ra mà.
Cả hai nghe vậy liền im lặng.Nhưng ánh mắt vẫn liếc nhau choé lửa.Tuấn Anh phân công cho hắn đi tìm một đường,nhỏ một đường,rồi cậu một đường.Sau khi phân công xong công việc chẳng ai nói thêm lời nào rồi cứ thế chạy đi tìm.
*Tại một nơi khác.
-Các cậu muốn gì ở tôi.
CHƯƠNG CHAP 29
Chương Chap 29
1
Nó ngước khuôn mặt đầy vẻ tức giận lên nhìn cho rõ bọn "bắt cóc".Nói chúng nó là bắt cóc cũng không hề điêu tí nào vì nhìn cách chúng mang nó đến đây cũng chẳng tử tế là bao.Cách cư xử và dáng điệu của các ả đã nói lên tất cả rằng : "Vầng!chúng tao là những đứa não phẳng và thích thể hiện".Điều đặc biệt là chúng đều mặc đồng phục trường Hồng Đăng nơi nó đang theo học.Điều này cho ta đi đến một kết luận bọn này học cùng trường với nó.Nhưng điều quan trọng hơn cả vụ này rất có thể liên quan đến "HẮN".
Con to béo trông có vẻ như là đầu đàn dẫn dắt hai con gầy kia thì phải.Cô ả vuốt tóc rồi bẻ tay răng rắc,bụng mỡ lắc qua lắc lại thể hiện chẳng khác gì một con tinh tinh đực lâu ngày gặp tinh tinh cái.
Nhìn con này có lẽ phải được cả tạ chứ chẳng đùa.
Thôi màn khởi động mỡ ả chuyển qua phần thực hành.Ả mập lại gần nó rồi đưa tay lên tán cho nó một bạt tai nhưng không kịp.Nó đưa tay nhanh thoăn thoát chụp lấy tay ả mập bẻ sang một bên,sẵn đà nó cho một củ chỏ ngay giữa mặt làm nàng ta bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cứ tưởng ghê gớm thế nào ai ngờ cũng chỉ được có thế.Hai con còn lại sợ ra mặt nhưng vẫn thích thể hiện "chúng ta là 2 con ngu" nên vẫn sán sán tới.Rồi nó cất tiếng với giọng cực chua.
-Con đĩ kia.Mày thích gì?
Nó quay phắt sang con vừa nói,ánh mắt thân thương như mắt lươn.Câu nói vừa thốt ra từ miệng con khốn mắt xanh mõ đỏ đã động chạm cực kì mãnh liệt đến nó.Nó cố gắng kìm chế cơn tức giận nhìn thẳng vào con kia hỏi lại :
-Mày gọi ai là đĩ.Đừng tưởng mày là đĩ thì nghĩ ai là đĩ như mày cũng được đâu nhé.Chúng mày muốn gì?
Con còn lại cười khanh khách trông chỉ muốn tát phát cho bõ ghét.Rồi nó nói với giọng điệu chảy nước ai nghe cũng muốn nôn dù ko hề có bầu.
-Muốn gì á.Mặt cứ ngông ngông thế kia bảo sao.Gặp trai thì cứ sán sán vào rồi thì giả nai nữa chứ.Tao muốn thế này này..
Nói rồi con này xông vào định cấu xé nó nhưng thất bại nó đã kịp né và tặng nàng một bạt tai đẹp như mơ nổi cả đom đóm mắt.Con mập cố gắng mãi cũng đứng dậy được ả chạy lại chỗ nó giữ chân để đồng bọn chiến đấu.
Được thể con ả chanh bay vào bức tóc cấu xé nó.Nàng điệu thì chạy đến giữ tay làm nó ko thể nào thoát ra được và thế là cô nàng chanh chua được dịp trả thù.Thế là con bé nhà ta nay được trận đòn tơi tả rồi.
-Này!Chúng mày có thả tao ra ngay không hả.Lũ khốn_nó hét lên.
Cô ả chanh chua được dịp tát xối xả vào mặt nó không chút thương tiếc.Miệng không ngừng chửi rủa vẻ mặt cô nàng thật hả hê.
-Này thì khốn này.Tao đập cho nát mặt ra,từ sau chừa cái thói hám trai đi nhé.
Hai con còn lại dù không được đập nhưng vẫn rất hưng phấn.Cổ vũ khiêu khích đồng bọn ra tay tàn bạo hơn.
-Mày đánh thế ăn thua đếch gì.Đánh cho nó hết đường về nhà luôn.Xấu xí rồi xem còn thằng nào dám yêu nữa không.
Hoá ra chúng nó cũng chỉ ganh tị với sắc đẹp của nó thôi mà.
Bây giờ khuôn mặt của nó ko còn chỗ nào ko in hằn ngón tay của ả kia.Mặt nó đỏ lên và bắt đầu có dấu hiệu bầm tím vì chúng ra tay quá thô bạo.Nó chẳng còn đủ sức để chống cự nữa,để mặc cho chúng muốn hành hạ thế nào cũng được.Lúc này nó cảm bất lực vô cùng,đau đấy nhưng chẳng hiểu sao nó không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Chúng thấy nó có vẻ đã khá mệt.Để cho nó nghỉ ngơi một lúc rồi có ba con cùng xông lên cào cấu,đánh đập xối xả,túi bụi.Nó cảm thấy đau đớn vô cùng sau đó cảm giác đau tăng dần và rồi nó không cảm thấy đau đớn gì nữa bởi nó đã ngất đi vì quá đau.
-Chúng mày dừng lại ngay!
Tiếng Hải Yến la thất thanh làm chúng dừng tay lại rồi cùng nhìn về hướng nhỏ đang hét.Cả bọn nháo nhào định bỏ chạy,nhưng con mập thì tất nhiên ko thể đi xa được rồi.Và chuỵ mập đã bị nhỏ tóm.
Nhỏ kéo tay con mập chạy thật nhanh lại chỗ nó đang nằm.Máu ở mũi và miệng nó chảy ướt đẫm cả áo trắng nó đang mặc.Nhỏ lay người nó rồi gào lên trong nước mắt:
-Giao!Giao tỉnh lại đi.
Chúng mày đã làm gì nó thế này.
Rồi nó vội vàng lấy đt ra gọi xe cấp cứu.Rồi gọi ngay cho Tuấn Anh.
-Em tìm thấy Giao rồi.Nó đang ở sân thể dục anh tới ngay đi.
Nghe xong cuộc đt cậu và hắn vội chạy ra sân sau trường.Hắn lại chạy thật nhanh lại chỗ nó đang nằm.Nhìn thấy nó lòng hắn đau như cắt gục đầu xuống đau đớn hỏi:
-Sao lại ra nông nổi này?
Nhỏ ko nói gì chỉ khóc rồi nhìn về phía con mập.Ả mập thấy thái độ của hắn sợ sệt vô cùng mặt tái xanh lại.Hắn hiểu ý liền quay sang túm lấy áo ả hỏi.
-LÀ CÔ GÂY RA ĐÚNG KHÔNG.TRẢ LỜI ĐI.
Mập khóc lóc van xin.Khai hết đồng bọn ra.
-Đó là chủ ý của Dung lớp 12B5.Tôi chỉ là nghe lời xúi dục của nó.Tôi ko hề cố ý.Tha cho tôi.
Hắn ko thể kìm chế được định bay vào đập ả thì tiếng xe cứu thương vang lên.Nhỏ can ra và nói:
-Xe cấp cứu tới rồi.Mau đưa Giao lên,bệnh tình của nó ko đùa được đâu.Chuyện này tính sau.
Hắn quay sang ả mập gắt lên.
-Tên gì?Lớp mấy.Tự giác nói ra đừng để tao tự tìm thì tự biết hậu quả rồi đấy.
Ả mập lắp bắp trả lời.
-DẠ.Ạ.Hoa..mười...m...ột....A2..
Rồi cả 3 cùng đưa nó lên xe để lại ả hoa mập mặt như mặt mâm câm như hến ko dám nói gì hơn.
*Tại bệnh viện:
Nó đã được đưa tới phòng cấp cứu trong tình trạng cực kì nguy hiểm.Bác sĩ đã ở trong đó khá lâu.Cả ba ngồi ở ngoài nóng lòng chờ đợi.Hải Yến cứ đi đi lại lại,khóc từ lúc thấy nó đến giờ.Miệng thì ko ngừng cầu nguyện.Còn hắn thì gục đầu xuống ko ngừng tự trách chính mình.Còn cậu dù ko thân thiết với nó nhưng cũng đau buồn ko kém.
Đèn phòng sáng lên.Bác sĩ bước ra,nhỏ mừng rở chạy thật nhanh lại,cả cậu và hắn cùng chạy lại xem tình hình thế nào.Nhỏ lau vội nước mắt rối rít hỏi:
-Bác sĩ tình hình thế nào ạ?
Bác sĩ lắc đầu,thở dài ngán ngẩm trả lời :
-Xin chia buồn với gia đình.Vì chấn thương quá nặng.Nạn nhân đã không qua khỏi.Người nhà lo liệu hậu sự sớm đi.
CHƯƠNG CHAP 30: NHẦM LẪN TAI HẠI
Chương Chap 30: Nhầm Lẫn Tai Hại
1
Bác sĩ nói xong liền đi một mạch để lại 3 đứa mặt đần ra như ko tin đây là sự thật.Hải Yến gào khóc ko ngừng van xin bác sĩ hãy cứu lấy nó.
Nhỏ cố gắng lấy lại bình tĩnh chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu
Cả cậu và hắn cùng chạy ào vào phòng cấp cứu theo.Nhỏ đang nằm trên chiếc giường màu trắng toát,chiếc chăn màu trắng đắp kín mặt chỉ để lộ mái tóc ngắn đầy máu me be bét.Không khí lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng.Nhỏ gào khóc rồi ôm lấy thi thể vẫn còn ấm của nó.Nhỏ nắm tay khóc lóc rồi ko ngừng gọi tên nó:
-Hức...h...ức...Gi...ao!!!Mày đừng đùa nữa mà,tỉnh lại ngay ko tao đập đấy.Mày chơi kiểu này ko vui đâu.Mau dậy đi.Nhanh lên...
Thấy nó như vậy cậu cũng buồn ko kém.Liền lựa lời an ủi nhỏ:
-Yến.Để Giao đã mất rồi.Em buồn vậy Giao sẽ ko vui đâu.Chúng ta nên chấp nhận sự thật đi.Làm vậy chỉ khiến giao ko siêu thoát được thôi.Nghe anh đi.
Hải Yến trợn đôi mắt to như toát ra lửa nhìn cậu:
-Anh thì biết gì chứ.Giao đang đùa với chúng ta thôi_rồi lại quay sang hướng nó đang nằm.
-Đúng ko mày chỉ đang đùa tao thôi đúng ko?Nói đi.
Từ lúc nhìn thấy nó hắn chỉ im lặng quỳ gối rồi ôm đầu.Hắn giận.Đúng!Hắn giận mình vì chưa bao giờ đối xử tốt với nó khi nó còn sống.Hận!Hận bản thân mình vì đã ko đủ can đảm đối mặt với nó một lần,yêu mà ko dám nói.Hắn tự trách mình đã ko bảo vệ được nó để nó ra nông nỗi này.Còn rất rất nhiều điều hắn chưa kịp làm cho nó.Bây giờ tất cả đã quá trễ.
Hắn ngắm nhìn mái tóc ngắn của nó.Hắn ko hề khóc.Vâng!Con trai mà lị.Cơ mà ko khóc ko phải là ko đau buồn mà đó là sự dằn vặt bản thân.Lúc nó còn sống hắn đã làm được gì cho nó chưa?Vậy giờ hắn khóc thì có ý nghĩa gì kia chứ?Có làm cho nó sống lại được ko?Câu trả lời là KHÔNG.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng về phía nó rồi nói :
-Có thể cho mình tôi và Giao ở đây được ko.Tôi có vài điều muốn nói.Nói xong tôi sẽ đi ngay.
Hải Yến thôi khóc nhìn thẳng vào hắn và nói :
-Cậu còn muốn nói gì nữa chứ.Mọi chuyện cậu gây ra cho nó như vậy là chưa đủ à.Nó chết rồi mà sao cậu còn chưa buông tha cho nó nữa.Để nó yên.
Hắn chỉ im lặng ko nói gì.Rồi căn phòng bỗng nhiên trở nên im lặng bất thường.Không khí thật ảm đảm và bí.Hắn bước nhanh ra khỏi phòng,thì bỗng va vào một người phụ nữ trông rất sang trọng.Bà vừa đi vừa khóc. (Truyện bạn đang đọc được up bởi wapsite: Haythe.US - Ghé thăm để đọc nhiều truyện mới và hay hơn nhé! ) Đôi mắt đỏ hoe,bà ngước lên nhìn thật kĩ mặt hắn rồi hỏi.
-Cho tôi hỏi có phải vừa có một cô bé tóc ngắn được đưa vào đây ko ạ.Giờ nó sao rồi ạ.
Hắn nhìn bà một lượt rồi nói.
-Vâng!Đúng là vừa có một người cấp cứu ở phòng này.Cô có phải là mẹ của Giao ạ.Bác sĩ nói ko qua khỏi ạ.
Bà trợn tròn mắt rồi khóc lóc,chạy thật nhanh vào phòng.Ôm chầm lấy thi thể đang nằm trên giường.
-Con ơi!Sao lại ra nông nỗi này,sao con dại dột vậy.
Hải Yến ngừng khóc ngước mặt lên nhìn xem người đang làm náo loạn đó là ai.Còn Tuấn Anh thì đinh ninh đây chính là mẹ Giao rồi,nghe tin con mất nên đến đây mà.
Nhỏ giật bắn người khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia.Nó sững sờ hỏi nhìn bà rồi hỏi.
-Bác là ai vậy ạ?
Bà nhìn nó với ánh mắt sắc lẹm,ngừng khóc rồi nói :
-Cháu là ai vậy bác chưa bao giờ thấy cháu cả.Cháu học cùng lớp với Mai hay sao?
Lại thêm một lần giật nảy.Nhưng lần này cấp độ tăng lên cao hơn cả lúc nghe tin nó chết.Rồi nó ấp úng hỏi lại.
-Mai.Bác có nhầm lẫn gì ko ạ?
Bà ko giữ được bình tĩnh liền hét lên:
-Ý cháu đây ko phải là cái Mai nhà bác à?
Nói rồi bà mau chóng lật chiếc chăn trắng đang đắp kín mặt cô bé tóc ngắn ra.Tất cả đều sững sỡ khi thấy khuôn mặt ấy.Bà ta khóc to hơn bà ko ngừng hét gọi tên con trong tuyệt vọng :
-Hức..ức...Mai ơi con dại dột quá.Sao con bỏ mẹ đi vậy.Hức...hức...
Nhỏ và cậu đứng sững người ko biết làm gì hơn.Hắn nghe thấy tiếng kêu gào của người phụ nữ kia vội chạy vào.Hắn cũng đơ toàn tập khi thấy khuôn mặt kia.Không phải nó đúng là có phép màu mà.Nhỏ lại gần phía bà vỗ vai an ủi rồi chia buồn cùng bà :
-Bác đừng buồn quá.Chúng cháu xin phép đi tìm bạn cháu đã,bây giờ cháu cũng ko biết nó đang thế nào nữa.Bác mạnh mẽ lên nhé.Cháu chào bác.
Rồi cậu cũng chào bà rồi cả 2 cùng bước ra khỏi phòng.Hắn đã đi từ lúc nào mà cả hai ko hề nhận ra.Bước thật nhanh cả hai chạy đi tìm bác sĩ để hỏi nó đang ở đâu.
Đèn phòng cấp cứu cách đó 2 phòng sáng lên.Bác sĩ đi ra và hỏi:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Ngọc Quỳnh Giao.
-Tôi thưa bác sĩ_hắn chạy từ dãy cầu thang bên kia qua.
Rồi bác sĩ lại nói một mạch:
-Hiện tại sức khoẻ của nạn nhân đã ổn.Nếu lúc nãy ko đưa đến đây kịp b.nhân sẽ khó giữ được tính mạng vì lên cơn đau tim đột ngột.Giờ ko sao nữa rồi.Nhưng có một điều tôi e ngại là bệnh nhân đã trải qua một cú sốc khá mạnh nên có thể sẽ bị hoảng loạn vì quá sợ hãi.Đề nghị gia đình làm hồ sơ nhập viện cho b.nhân để tôi theo dõi.
Hắn nhìn bác sĩ rồi ủ rũ nói :
-Vâng.
Nhỏ và cậu chạy tới chộ hắn.Nhỏ hỏi với giọng gấp gáp.
-Sao rồi bác sĩ nói sao?
Hắn thở dài rồi nói:
-Ổn rồi.Nhưng khi tỉnh lại có thể bị hoảng loạn vì quá sợ hãi.Thế thôi.
Cậu gọi cho mẹ cậu ta đến để làm hồ sơ nhập viện nhé.Tôi về trước.
CHƯƠNG CHAP 31: BỎ ĐI
Chương Chap 31: Bỏ Đi
1
Cậu thấy hắn có vẻ không được vui với cả nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.Cậu nói như một người đàn ông của gia đình cô nào nghe cũng phải đổ cái rầm :
- Thôi anh cũng phải về đây.Em gọi cho mẹ Giao đi cho bác đỡ lo nhé.Chào em,hẹn gặp lại.
Cô nàng thấy mình cũng "hơi hơi" có lỗi với hắn thấy hắn vậy cũng thật là tội nghiệp.Khi thấy nó vậy có lẽ hắn cũng chẳng vui vẻ gì.Nhưng thật tình mà nói cái gọi là "hơi hơi có lỗi" vẫn chưa đủ mạnh để nhỏ có thể thốt ra câu xin lỗi.Vậy nên thôi đành "câm nín" cho xong chuyện.
Rồi khi nghe cậu nói nhỏ mới chợt thoát ra được những suy nghĩ vớ vẩn.Rồi nhỏ vội vội vàng vàng đáng lại lời chào của cậu.
-Vâng.Anh về.
Cậu đáp trả bằng một nụ cười mĩm tuyệt đẹp rồi quay lưng chạy cho kịp hắn.
Hắn và cậu đi khuất rồi nhỏ mới sực nhớ ra rồi vội rút chiếc máy ra bấm số mẹ nó.
-Alô.Cháu là Hải Yến đây ạ.
-Giao bị đánh hiện đang nằm ở bệnh viện tỉnh ạ.
-Vâng.Nhưng tình hình là ổn rồi ạ.Bác đừng lo.
-Dạ.Bác đến đi ạ.Cháu chào bác.
[...]
-Bin đợi anh đã.Sao tự dưng em lại bỏ về vậy.
Hắn quay mặt lại phía cậu đang gọi rồi buông ra một câu ko thể nào tàn nhẫn hơn được nữa.
-Thấy khó chịu nên về.Vậy thôi.
Cậu biết tính hắn ko thích hỏi nhiều nên cậu cũng chẳng nói gì thêm.
[...]
Mẹ nó chạy vội vào phòng thấy nó đang nằm truyền nước mà bà ứa cả nước mắt.Bà chạy thật nhanh về phía nhỏ rồi hỏi.
-Bác sĩ nói nó thế nào rồi Yến?
Nhỏ nói trong nước mắt.
-Bác sĩ nói nó ổn rồi bác ạ.Khi tỉnh lại sẽ bị hoảng loạn.Nhưng bác cũng đừng lo quá.Cháu tin nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.Bác đừng suy nghĩ nhiều quá mà lại đổ bệnh thì làm sao mà chăm nó được.
Bà khóc rồi ôm lấy nó.Nhìn đứa con mình nhanh nhẹn,ngoan ngoãn đang bình thường bỗng dưng nằm bất động một chỗ xung quanh toàn dây với nhợ cắm vào người.Xước sát máu me khắp người ai mà chả đau buồn cho được.Bà gạt vội nước mắt ngước mặt lên nhìn chăm chăm vào nhỏ rồi hỏi :
-Mà con Giao nó gây chuyện với ai mà lại nên nông nổi này hả Yến?
Hải Yến lúng túng không biết phải trả lời sao với mẹ nó.Bởi vì chính nó cũng chưa biết mục đích vì sao bọn kia lại làm thế với nó.Nhỏ khó sở vô cùng,cúi gằm mặt xuống đất nhỏ lúng túng trả lời:
-Thưa bác chuyện này...thật sự cháu cũng chưa rõ lý do tại sao chúng lại gây chuyện với nó.Nhưng cháu sẽ có gắng làm rõ mọi chuyện.Bác không phải lo gì cả,bác ăn uống vào cho khỏe để còn chăm sóc cho Giao chứ ạ.Còn chuyện của nó cứ để cháu lo ạ.
Bà cảm thấy yên tâm hơn.Bà nở một nụ cười phúc hậu rồi nói:
-Cảm ơn cháu.Thực ra bác cũng chẳng muốn truy cứu trách nhiệm làm gì.Bác chỉ muốn biết lý do tại sao nó lại hành sử như vậy.Con Giao nhà bác nó cũng là đứa biết suy nghĩ,bác chỉ lo chúng nó gây chuyện được một lần rồi lại tiếp tục thì chỉ khổ cho cái Giao nhà bác.Với lại nó lại bệnh tật thế này bác lo lắm.
Nhỏ cũng đáp trả bà bằng một nụ cười nhe răng mục đích chỉ để cho bà đỡ lo lắng hơn thôi.
-Vâng!Cháu hiểu mà bác.Chắc bác cũng đói bụng rồi,hay là cháu đi mua cái gì về bác cháu mình ăn nhé.
Bà nhìn ra ngoài,trời đã bắt đầu nhá nhem tối.Bà lo lắng quay sang nó rồi nói :
-Thôi cháu về đi chứ không bố mẹ ở nhà lại lo đấy.Ở đây có bác rồi,cháu yên tâm về đi.Bác cũng mới ăn xong mà.Mai cháu còn phải đi học nữa mà,ở đây mai ko đi học nổi đâu.Nghe bác đi.
Nhỏ coi mẹ nó như mẹ của mình.Bà rất tốt với nhỏ,nên bà nói gì nhỏ cũng nghe lời.Thấy bà nói thế biết bà cũng rất lo lắng cho nhỏ nên dù ko muốn nhỏ cùng đồng ý cho dù mặt ko được vui.
-Vâng.Vậy thôi cháu về trước đây ạ.Khi nào Giao tỉnh bác nhớ gọi cho cháu nhé.Chào bác cháu về.
Bà cười rồi nói :
-Ừ cháu về cận thận.Nó tỉnh lại bác gọi cho cháu ngay.
....
Chiếc xe taxi dừng ngay trước một ngôi biệt thự sang trọng.Hắn và cậu bước xuống xe,căn nhà với màu trắng sang trọng nhưng vô cùng lạnh lẽo.Cậu bước tới phía cổng bấm chuông rồi cả hai cùng đứng im chờ đợi.
Bà Hoa giúp việc nhà nó vội vàng chạy ra mở cửa.Khi thấy cậu và hắn bà mừng rỡ reo lên :
-Hai cháu đã về rồi à.Bố cháu đang chờ ở trong đấy.Mau vào nhà đi.
Cả hai cùng đồng thanh :
-Vâng!
Vừa bước vào nhà ông đã ngồi ngay ở phòng khách chờ đợi hai hot boy nhà ta.Với khuôn mặt lạnh tanh khiến ai nhìn vào cũng phải sởn gai óc vì sợ.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân ông đã hỏi với giọng cực kì khó chịu :
-Hai đứa đi đâu từ chiều tới giờ.Bố gọi sao ko đứa nào bắt máy hết?
Cậu ấp úng trả lời :
-Dạ.Tại điện thoại con hết pin.
Ông nghiến răng trèo trẹo rồi tiếp tục tra hỏi :
-Thế còn thằng Bin.Bố gọi sao ko bắt máy.
Hắn trả lời ông bằng giọng khó chịu :
-Bố quan tâm đến con làm gì?Trước giờ bố có để ý là con có ở nhà hay ko ở nhà đâu chứ.Con sống hay chết bố cũng có biết đâu mà giờ lại giờ giọng quan tâm ra để làm gì?
Hắn vừa dứt câu đã ăn ngay cái bạt tai vào mặt.Ông tức giận mắng chửi nó :
-Mày.Mày là đứa con mất dạy,tại sao tao lại nuôi một đứa như mày chứ.Thật tốn cơn tốn gạo,cút ra khỏi nhà tao.
Hắn vùng vằng bỏ đi,cậu gọi với theo:
-Bin!Bin!Đứng lại.
Ông quát :
-Mày gọi nó làm gì?Nó đói rồi tự khắc nó về.Mày muốn thì đi theo nó luôn đi,tao ko có đứa con như nó.
Cậu rất khó chịu với thái độ của ông mặc dù chưa bao giờ cậu cãi lại ông.Nhưng điều đó không chứng tỏ rằng cậu sợ ông,mà là cậu luôn luôn kính trọng ông.Và mọi chuyện đã tới mức này cậu ko thể ko cãi lại ông được.Cậu nhìn thẳng vào ông rồi nói :
-Bố thật quá đáng.
Nói rồi cậu quay lưng bước thật nhanh để kịp hắn.
Chỉ còn lại mình ông với căn nhà lạnh lẽo.Ông lấy đủ các loại rượu ra và bắt đầu uống.Ông uống đến say mèm rồi lăn ra ngủ lúc nào ko hay.
...
Thấy cậu chạy theo sau,hắn không thèm quay đầu lại.Ngừng lại ko đi nữa.Rồi vẫn với cái giọng lạnh lùng ấy hắn nói:
-Sao không ở nhà.Theo em làm gì?
Cậu thở ko ra hơi.Đứng nghỉ một lúc rồi cậu vừa thở vừa nói :
-HỜ...Bố đuổi anh rồi.Anh đi với em luôn_kèm theo một nụ cười không thể nào tửng hơn được nữa.
Hắn đứng sững người khi nghe cậu nói.Chuyện gì đang xảy ra vậy.Hắn nói với giọng không mấy vui vẻ :
-Cả anh mà cũng bị đuổi đi à?Lạ thật.
Cậu cười tít mắt rồi nói :
-Không là do anh tự đi.Tại anh lo cho em mà.
Hắn không nói gì chỉ im lặng rồi bước đi dù chưa xác định được mình sẽ đi đâu.Đi được tầm 5' thì hắn quay đầu qua hướng cậu rồi nói:
-Thôi về nhà đi.
Cậu đơ vài giây rồi hỏi lại kèm theo gương mặt ngớ ngẩn chả hiểu gì :
-Về nhà?Không phải em muốn bỏ đi sao?Sao giờ lại đòi về là thế nào?
Hắn nhăn mặt vẻ khó chịu rồi nói :
-Anh không hiểu đâu.Thôi về nhà đi.
CHƯƠNG CHAP 32 :
Chương Chap 32 :
1
Tinh....tinh....tinh....
Bà hoa lại vội vàng chạy ra mở cổng.Thấy hai đứa về bà liền kéo cậu và hắn vào sân rồi nói :
-Hai đứa về rồi đấy à.Bác ở nhà cứ lo ngây ngấy.Bác gọi hai đứa mãi mà ko được.May quá hai cháu về chứ không chỉ có mình bác cũng chẳng biết làm thế nào nữa.
Cả hai với vẻ mặt khó hiểu.Chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Cậu hỏi với giọng lo lắng :
-Xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Bà với khuôn mặt đầy nếp nhăn.Nay lại càng nhăn nheo hơn khi bà lo lắng.Bà cố gắng giải thích nhanh và dễ hiểu nhất :
-Chuyện là thế này.Sau khi hai cháu đi bố cháu uống nhiều rượu quá bác ngăn thế nào cũng ko được.Ông lấy hết tất tần tật rượu trong tủ ra uống sạch.Tự dưng ngã ầm ra sàn làm bác sợ quá vội dìu ông lên giường nghĩ mà ko hết.
Hắn với cậu vừa nghe tới đây vội vàng chạy vào lên phòng ông.Ông đang nằm trên giường mặt mũi đỏ ửng lên.Hơi thở khó khăn.Hắn hét lên gọi bà Hoa :
-BÁC HOA.MAU GỌI CẤP CỨU.
Bà cuống cuồng chạy lên phòng rồi nói :
-Bác gọi lúc nãy rồi.Chắc họ cũng gần tới rồi đấy,bác thu dọn đồ sẵn rồi.Tí nữa hai đứa mang đi,có gì gọi về cho bác ngay nhé.
Cả hai cùng đồng thanh :
-VÂNG!
Tiếng xe cấp cứu vang lên nghe thật não nề.Cậu và hắn vội vàng đưa bố ra xe rồi chiếc xe vọt đi rất nhanh.
Trước cửa bệnh viện cậu lo lắng ngồi gục đầu vào thành ghế.Còn hắn ngồi hàng ghế khác ngửa đầu tựu vào thành ghế.Khuôn mặt của hai tên này không thể nào thê thảm hơn lúc này nữa.
Bệnh viện ông cấp cứu cũng chính là bệnh viện mà lúc chiều Giao cấp cứu.Hôm nay cậu và hắn vô cùng đắt "show" khi mới về được một lúc thì lại phải quay trở lại đây.Mong là mọi thứ sẽ ổn.Trái tim mỏng manh dễ xúc động của hắn ko thể nào chứa thêm một cú sốc nào nữa.
Và đèn phòng cấp cứu lại sáng lên.Đây là lần thứ ba hắn hồi hộp như vậy.Bác sĩ nhìn cậu và hắn rồi hỏi :
-Hai cháu là người nhà của bệnh nhân Thành à?
Cả hai chạy đến rồi lại tiếp tục đồng thanh :
-VÂNG!Bố cháu thế nào rồi ạ.
Bác sĩ thở dài rồi nói :
-Bố cháu có sẵn tiền sử bị tăng huyết áp.Cộng thêm uống nhiều rượu nên bị lên cơn đột quỵ đột ngột.Rất may đã mang đến kịp ko những ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này mà còn có thể mất mạng.Bây giờ huyết áp đã dần ổn định rồi,nhưng cần phải nhập viện để kiểm tra thêm.
Cậu và hắn lại cùng đồng thanh :
-DẠ.Cháu cảm ơn.
Làm thủ tục nhập viện cho ông xong xuôi.Cậu gọi điện về cho bà Hoa rồi nói :
-Bố cháu ko sao bác yên tâm đi ạ.À bác ở nhà một mình nhớ đóng cừa ngủ sớm đi nhé.Mai cháu đi học nên phải về,bác lên chăm bố cháu nhé.
Gọi xong cậu và hắn ngồi im lặng ko ai nói với ai câu nào,chỉ ngồi nhìn ông.Rồi cả hai cùng giật mình với tiếng la hét kinh hoàng,phá tan bầu ko khí ảm đạm lúc nãy.
-Thả tao ra.Chúng mày muốn gì?
Hắn lại thêm một lần giậ mình thót cả tim(mấy đứa gian gian,hay làm chuyện xấu nó hay bị giật mình lắm),có lẽ hắn đã nhận ra tiếng hét đó là của ai rồi.Nhưng hắn không mấy chắc chắn lắm.Cả cậu và hắn cùng nhìn về phía cô bé mồm tựa loa phát thanh kia.Hắn lại giật mình thêm lần nữa khi thấy khuôn mặt ấy,hehe đoán đúng rồi chớ còn phải hỏi.Chửi nhau suốt mà ko nhận ra nữa thì ai nhận ra được.
Đó chính là nó,cô gái ta thầm thương đây mà.Trông nó đến tội nghiệp,khuôn mặt nhợt nhạt băng bó khắp người.Nhìn thì thương thật đấy nhưng hắn không thể làm gì hơn,không dám bước gần lại dỗ dành nó vì sợ nó hoảng loạn bỏ chạy mất thì khốn.Đang mơ màng trong đống suy nghĩ thì hắn tỉnh luôn khi nghe tiếng gọi êm êm bên tai :
-Bin.Hình như là Giao.Sao lại ở phòng này nhỉ?
Hắn im lặng một lúc rồi trả lời rất tỉnh và đẹp trai cứ như không hề quan tâm đến vấn đề vô cùng nhạy cảm này vậy :
-Không biết!
Nói rồi hắn đi thẳng ra ngòi cửa sổ đứng ngắm gì đó.Nếu bạn muốn hiểu rõ hơn ngay lúc này thì hãy hỏi trực tiếp hắn :)
Mẹ nó thấy tình trạng nó như vậy cũng hoảng lắm vội chạy đi gọi bác sĩ.Bác sĩ đã kịp thời tới để kiểm tra tình trạng của nó.Ông ra hiệu cho bà ra khỏi phòng rồi nói :
-Bà là mẹ của cháu Giao ạ?
Mẹ nó nhìn ông vẻ mặt khó hiểu trả lời :
-Vâng!Là tôi thưa bác sĩ.
Ông gật đầu rồi nói thêm :
-Tình trạng của cháu tôi đã thông báo với người nhà ban nãy rồi.Rằng khi cháu tỉnh lại sẽ có chút hoảng loạn về mặt tinh thần.Còn về mặt sức khỏe của cháu ổn rồi.Chị có thì cho cháu xuất viện về nhà tình trạng này sẽ giảm thanh hơn.Chị cũng đừng hỏi cháu nhiều quá sẽ làm tình trạng nặng thêm đấy.Giờ chị mau chóng đi làm thủ tục xuất viện cho cháu nhé.
Khi nghe bác sĩ nói xong bà cảm thấy yên tâm hơn.Bà rối rít cảm ơn và quay lại phòng để kịp làm thủ tục xuất viện cho nó.
Hắn nhìn mẹ nó đưa nó đi mà không nói được lời nào.Đúng hắn không có quyền để nói ở đây.Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần và nó ngủ ngon lành trong vòng tay của mẹ.Bà xếp gọn các thứ rồi dìu nó đi.
Đang bùng nhùng trong mớ suy nhĩ vẩn vơ hắn giật mình khi nghe tiếng gọi :
-Cháu ớ.Giúp cô mang đồ ra xe được không?
Hắn quay sang phía tiếng gọi rồi hỏi lại như người mất hồn :
-Cô gọi cháu ạ?
Bà gật đầu rồi nói giọng nửa đùa nữa thật :
-Có mỗi cháu với cô ở đây.Không gọi cháu thì bác biết gọi ai bây giờ?Cháu giúp cô mang đồ ra xe được không.Không phiền cháu chứ?
Hắn nhìn quanh khi nghe bà nói.Đúng thật có mỗi cậu và bà còn tỉnh táo.Cậu thì bốc hơi từ lúc nào mà hắn cũng không hề biết.Hắn vội vàng trả lời :
-Không phiền đâu cô.Cháu làm được mà.
Bà cười rồi nói :
-Cảm ơn cháu.
Hắn mang tất tần tật cặp sách rồi các thứ xuống tầng trệt nới xe tãi đang chờ.Bỗng dưng từ trong cặp của nó rớt ra một tấm ảnh.Hắn nhặt lên rồi đứng nhìn đắm đưới quên cả việc mang đồ.Bà không thấy hắn đi sau lưng nữa bèn quay lại nhìn rồi hỏi :
-Sao vậy.Đồ nặng quá hả cháu.
Nghe tiếng gọi thất thanh của bà hắn vội vàng nhét bức ảnh vào túi rồi xách đống đồ rồi nói với theo :
-Không sao cô.Cháu đến ngay đây.
Bà dìu nó lên xe,không quên quay lại cảm ơn hắn :
-Cảm ơn cháu.Cô về đây.
Hắn cười đáp lại lời cảm ơn của bà :
-Vâng!Cô về ạ.
Xong việc hắng thong thả đi về phòng nơi bố hắn đang nằm.Rồi hắn nhớ ra tấm ảnh ban nãy vội lấy ra xem.Trong ảnh có một người đàn ông trung niên đang bế một cô bé trông rất kháu khỉnh.Hắn vừa đi vừa nghĩ : "có thể đây là bố và cậu ta.Lúc bé trông cũng dễ thương thật đấy"
Hắn cất tấm ảnh vào túi rồi vội vàng quay lên lầu,vì nhớ ra khi hắn đi không còn một ai ở trong phòng cả.Hắn cố gắn chạy thật nhanh hết mức có thể ví như một viên đạn đi tìm súng vậy :v
Đến trước cửa phòng hắn hớt ha hớt hải mở cửa phòng ra.Thật may cậu vẫn ở đấy.Thấy hắn xuất hiện,vẻ mặt cậu giận dữ vô cùng.Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi :
-Em đi đâu vậy.Sao để bố ở đây một mình.Em thật quá đáng.
CHƯƠNG CHAP 33
Chương Chap 33
1
Hôm nay là một ngày nắng ấm áp sau những ngày mưa tầm tã không ngớt.Nó vươn vai hít thở bầu không khí trong lành này.Những ngày qua nó đã phải ru rú trong nhà rồi.Cũng may còn có con ngáo Yến đến thăm ko thì nó chẳng thể nào sống nổi nữa.Vết thương đã lành hẳn,cũng đã bảy ngày rồi chứ có ít ỏi gì đâu.Đang tận hưởng bỗng nó nghe tiếng cái Yến oang oang dưới nhà.Đấy vừa nhắc đã xuất hiện rồi.Thiêng thế.
Thấy nhỏ đi vào nó lại giở giọng hỏi đểu.
-Úi xời.Đi đâu đây?
Nhỏ làm vẻ mặt giận hờn.Nhưng rồi lại cười ngay khi thấy vẻ mặt đần thối của nó.
-Rủ mày đi học chứ đi đâu?Mà mày khoẻ chưa.Đi học với tao đi.
Nó cười gian,đẩy cái gối qua rồi nói :
-Ứ.Bao tao ăn kem thì tao mới đi.
Nhỏ lườm nó đến lác mắt rồi nói :
-Thôi được rồi,tôi chiều tất.Đi thay đồ nhanh rồi thì đi.
Nó cười toe toét.Đứng dậy đi ra khỏi giường rồi quay đầu lại giơ bàn tay lên rồi nói :
-Chờ tao 5 phút.
Nói rồi nó chạy hùng hục đi chuẩn bị sách vở quần áo rồi cả hai đứa tí ta tí tởn nắm tay nhau đi học.
[...]
-Bin!Em có đi học không vậy nhanh lên đi.
Cậu ra trước cổng đứng rồi nói với vào trong nhà.Hắn nghe tiếng gọi vội vớ lấy cái áo khoác mặc vào rồi vội vàng chạy ra.Hắn nhìn cậu trau mày rồi nói :
-Anh làm gì mà gọi hoài vậy.
Ông Khải nhìn hai đứa lười hiền rồi nói :
-Hai đứa lên xe đi bố đưa đi học.
---
Tóm lược lại nội dung hôm ông Thành nhập viện.Tối cái hôm định mệnh đấy đã đưa sự nghiệp và cuộc sống của ông sang một chương mới.Sự thật về hôm ông Thành phải nhập viện cũng chỉ vì một cuộc điện thoại :
-"Alô!Có phải ông là ông Thành"
-"Vâng đúng rồi.Chị là ai vậy?"
-"Tôi là Trịnh Kim Lan.Ông còn nhớ ko?"
-"Cô gọi cho tôi làm gi?"
-"Thưa ông tháng tới tôi sẽ về Việt Nam.Lúc đó quyền tôi sẽ mang hai đứa đi "
-"Cô...cô..."
-"Tôi chỉ thông báo trước cho ông chuẩn bị tinh thần.Chào.Tút tút"
Ông gọi liên tục vào số máy trên nhưng ko thể nào liên lạc được nữa.Ông đột ngột lên cơn tăng huyết áp ngã ầm xuống đất.
...
Tình trạng của ông đã thuyên giảm đi nhiều.Sau vài ngày ông được xuất viện.Nhưng đoạn hội thoại kia hằng đêm vẫn xuất hiện trong từng giấc ngủ làm ông không thể nào ngủ yên được.Từ ngày ông được xuất viện đến giờ mọi công việc ở công ty đều do trợ lý làm.Bây giờ ông chỉ ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hai đứa con trai yêu quý.Làm cho hắn và cậu cảm thấy khá tò mò về hành động của ông.Cứ như một người khác vậy"
[...]
Nó vừa ngơ ngác ngắm bầu trời lung linh trông thật đẹp.Chưa bao giờ nó cảm thấy lòng vui đến lạ,nó không biết tại sao lại như vậy nữa.Có lẽ là lâu ngày không được ra khỏi nhà hoặc vì một lí do nào đó mà nó không hay biết.Đang gói mình vào những suy nghĩ mông lung bỗng Hải Yến quay đầu lại rồi lay lay vai nó rồi hỏi làm nó giật bắn người :
-Mày bị sao vậy.Đầu còn đau à?
Nó khua khua tay rồi lắc đầu liên tục rồi nói :
-Có sao đâu tao bình thường và rất khỏe là đằng khác_kèm theo nụ cười nhe răng quen thuộc.
Nhỏ cũng cười đầy gian xảo trước câu trả lời của nó.
-Hehe thế mà tao cứ tưởng mày thất tình chứ.Mọi hôm có ngăn mày ngậm mồm cũng chẳng được.Hôm nay bỗng nhiên bật chế độ im lặng làm sao mà tao không lo cho được.
Nó trừng mắt nhìn nhỏ rồi nói:
-Mày chỉ được cái nghĩ bậy bạ là giỏi.Thôi đạp xe nhanh lên kẻo muộn học.
Chị này đánh trống lảng cũng vui phết.Nghe nó nói xong Yến mới nhớ ra là mình đang đi học vội đạp xe với tốc độ nhanh hơn tia chớp.
[...]
Sau một hồi đạp xe như điên cuối cùng nhỏ và nó đã hạ cánh an toàn taị cổng trường.Hai đứa ôm cặp đi thẳng vào trường.Xung quyanh bao ánh mắt đang dòm ngó chúng nó rồi bàn tán với những lời lẽ ác ý.Đúng là : "MIỆNG LƯỠI KHÔNG XƯƠNG TRĂM ĐƯỜNG LẮC LÉO".Nó đủ thông minh đề hiểu ra vấn đề nan giải mà chúng đang mang ra mổ xẻ kia.Nhưng đối với nó thực sự chả là gì.Nó lơ đẹp những lời chỉ trích kia rồi đi thẳng vào lớp trong con mắt ngạc nhiên của bọn mồm to mà óc bé kia.Vừa đi nó vừa nghĩ rồi tự khen thầm : "Phải biết đạp lên dư luận mà sống.Với cả mình chẳng làm gì sai sao phải xấu hổ với lương tâm chứ!hehe mình thật trí lí".
Nhỏ thì chẳng nói gì chỉ sự nó lại buồn thì khốn.Thấy nó im lặng mà miệng vẫn cười tươi làm nhỏ yên tâm hơn phần nao.Vội vàng kéo tay nó rồi đẩy cửa bước vào lớp.Lớp nó thấy nó cũng mừng lắm,bởi lớp vốn rất yêu thương nhau.Lần nó được về nhà cả lớp cũng đến thăm mua toàn thứ nó thích.Trừ hắn ra thì hầu như cả lớp ai cũng mến nó đẹp gái mà còn học giỏi ai mà chả mến.Nhưng khổ cái đến giờ vẫn chưa ai ai yêu vì đẹp gái mà lại bị điên.Thôi trình bày đến đây thôi.
Nó vừa đi vào lớp ai cũng tay bắt mặt mừng hỏi han các kiểu.Nó ngơ ngác nhìn xung lớp một hồi bỗng thấy hắn đang ngồi chăm chăm bấm điện thoại mà chẳng thèm ngước mặt lên nhìn nó lấy một cái."Đã thế chị cũng chả thèm để mắt đến mài nữa".Nghỉ một hồi rồi nó kéo đám bạn ngồi xuống nói chuyện chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa.Sau khi luyên thuyên một hồi tiếng chuông vang lên báo hiệu vào lớp.Cả đám nháo nhào chạy về chỗ trước khi mụ phù thủy vào lớp.Nó và nhỏ cũng cuống cuồng chạy về chỗ ngồi.Thấy nhỏ và nó xuống hắn nhích người sang một bên cho nhỏ vào trong khi mắt vẫn nhìn chăm trú nhìn vào điện thoại.Nhỏ bước vào trong hắn lại trở về vị trí ban đầu.Nó kéo ghế ra định bước vào ngồi thì trượt chân xuýt ngã,hắn vội giữ tay tay nó lại rồi kéo dậy.
Nó nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay nó rồi ngượng ngùng nói :
-Cảm ơn.Nhưng cậu có thể làm ơn thả tay tôi ra có được không ?
Hắn nhìn nó một hồi lâu rồi cũng quyết định thả ra.Cả lớp ôm bụng cười sằng sặc,đúng lúc đó từ ngoài cửa có mội nàng tiên bước vào.
Thấy bộ mặt của nàng ta đứa nào mặt cũng tái mét.Nàng tiên cất tiếng nói như chim vàng anh làm cho ai nghe cũng phải say đắm.
-E HÈM.Tất cả im lặng nghe tôi thông báo nhanh đây.
Trái ngược với mong muốn của cô.Cả lớp nhao nhao lên mỗi đứa một cái mồm gộp lại thành cái chớ đứa nào cũng hăng hái :
-Chuyện gì vậy cô?
-Liên hoan vì lớp đứng chót ạ.
-A.Em biết rồi con cô sắp lấy chồng.
Bà cô tức đến xám mặt đập tay cái rồm xuống bàn rồi gắt lên p;
-Các anh các chị có im lặng không thì bảo?
Cả lớp đứa nào đứa nấy im thin thít mặt xanh như mất mật.Không dám nói thêm lới nào.Thấy tình hình đã ổn cô mới bắt đầu lên tiếng.
-Lớp cháng ta đang xếp hạng chót về thành tích thi đua.Sắp tới trường ta tổ chức thi văn nghệ.Có một số vấn đề như sau.
Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp :
-Dựa vào các thành tích văn nghệ của những năm trước.Tôi sẽ chọn vài em để tập hai tiết mục gồm nhảy hiện đại như mọi năm và hát đơn kèm đánh đàn.Tôi sẽ chọn một nhóm nữ và nam và một đôi kết hợp hát và đánh đàn.
Cô nhìn giáo dác xung quyanh một lượt rồi nói :
-Yến,Lan,Hùng,Lộc.Chí,Phương sẽ nhảy hiện đại.
-Giao chắc cũng khỏe rồi nhỉ.Giao và Thế Anh sẽ kết hợp với nhau.Theo cô biết thì năm ngoái Giao được giải nhì đơn ca,còn Thế Anh được giải nhất piano cấp thành phố.Vì vậy hai em sẽ kết hợp với nhau.
Những đứa không liên quan đến việc biểu diễn văn nghệ thì "ồ" lên kinh ngạc khi nghe thành tích của hắn.Còn những đứa được chọn thì đưa ra đủ lí do phản pháo.Nào thì :
-Em không có xe cô.
-Nhà em có mẹ già và em thơ cần em chăm sóc.
-Em cao quá mà đội hình toàn nấm lùn.Em không đủ chỉ tiêu cô loại em đi ạ.
Nó cũng không kém cạnh ra sức phản đối trong khi hắn chỉ ngồi im lặng chẳng nói gì.
Nó hét ầm lên :
-Cô ơi không được đâu em bị đau họng.
Màn ầm ĩ khép lại khi bàn tay vàng ấy đập thêm một cái thật mạnh xuống bàn kèm theo giọng nói đầy sát khí có thể sát thương bất cứ đứa nào chống đối lệnh của cấp trên:
-Không lằng nhằng anh chị nào không muốn đi thì có thể chuyển lớp.Chiều mai 2h có mặt ở nhà tôi sẽ có người tập cho các anh chị nên khỏi phải lo.Giờ thì lấy sách vở ra học bài mới cho kịp.