watch sexy videos at nza-vids!

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Hotgirl Ngổ Ngáo Và Tam Đại Ác Ma - Phần 1

Chương Đụng Độ Với Tảng Băng

00

- Thưa mẹ con đi học_ nó chạy như bay từ trên lầu chạy xuống, giọng nói trong trẻo, thanh thuần vang lên

Mẹ nó nghe thấy tiếng liền đi ra

-Con không định ăn sáng à?

Nó lắc đầu

-Thôi, con sắp trễ học rồi_ nó vừa nói vừa luống cuống mang giày, khổ thân thiệt chứ, 7 giờ vào học mà đến tận 6h45 nó mới dậy

-Con gái con lứa vậy đấy, con cầm bánh mì ăn trên đường đi_ mẹ nó mắng yêu con gái cưng, đưa bánh mì mà bà đã chuẩn bị trước cho nó

-Hihi cảm ơn mẹ...chụt..._ nó cười tươi, ôm hôn rõ kêu vào má mẹ nó

Nó cuống quít khi thấy đồng hồ sắp điểm 7h, vọt thật nhanh ra khỏi nhà

Mẹ nó lắc đầu nhìn con gái, bao giờ mới lớn được đây

Nó chạy thật nhanh trên chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn, dù đang rất vội nhưng nó vẫn còn tâm tư ngắm cảnh khu phố vào buổi sáng, khẽ nở nụ cười tươi

Mọi người trên đường đi không thể không ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nở nụ cười rạng rỡ làm bao người say mê

Đối với thái độ của mọi người xung quanh nó cũng không mấy ngạc nhiên, lúc nào mà nó chẳng thấy tình trạng như thế này, bình thường thôi !

Cũng may khi nó đến trường kịp lúc, nói kịp lúc nhưng thật ra vẫn trễ một chút, trên sân trường chẳng thấy ai cả, chắc đã vào lớp hết rồi, nó ngầm đánh giá ngôi trường, rất lớn, ngôi trường vô cùng khang trang, trang trọng, quả là King

Nó thu hồi tầm nhìn đánh giá, trợn tròn mắt nhìn cách cổng cao to bị khóa

Nó gọi mãi mà chẳng thấy bảo vệ đâu cả, trời ơi, người đang trêu con à?

Nó liếc xung quanh, không có ai, tốt !

Mắt đẹp ánh lên tia giảo hoạt, khóe môi khẽ giương lên, nó bắt đầu thực hiện kế hoạch...trèo tường!

Nó quăng cặp vào, cởi giày quăng vào luôn, nó phi thân trèo lên, nói không phải nổ, nó là đai đen karate đấy, không phải dạng vừa đâu!

Nhẹ nhàng nhảy xuống, không gây một tiếng động nào cả, thầm khen trong lòng, Bảo Nghi, sao mày giỏi quá vậy? Ánh mắt ánh lên tia đắc chí

-Mấy cái này là của cô?_ một giọng nói băng lãnh từ phía sau lưng truyền đến làm nó lạnh cả sóng lưng

Nó run sợ quay lại, oa, mỹ nam! Đập vào mắt nó là một tên con trai, hay nói là con gái nhỉ, bởi vì hắn thật sự rất đẹp, xinh hơn cả con gái, mái tóc màu nâu hơi rối, đôi mắt phượng hẹp dài màu xám tro băng lãnh, cái mũi cao ngất, đôi môi mỏng đỏ hồng, tai trái có chiếc khuyên bạc hình thánh giá trong rất cool, dáng người chuẩn không cần chỉnh, cao hơn 1m8, đại mỹ nam a!

Nó không tài nào dời ánh mắt đến chỗ khác được, sao trên đời này lại có tên con trai tuấn mỹ như hắn được chứ

-Tôi hỏi lần nữa, đây là đồ của cô?_ giọng nói càng thêm lạnh lẽo làm nó không rét mà run, nhìn các vật trong tay hắn, chiếc balo màu hồng, đôi giày bata màu hồng nốt, đúng là của nó

Nó khẽ gật đầu

-Hừ gan nhỉ? Dám ném những thứ này vào mặt tôi?_ hắn nhếch mép hừ lạnh

Nghe hắn nói nó mới để ý, trên cái trán trắng nõn của hắn hiện ra một cục u nhỏ, nó chột dạ, là nó làm?

-Xin lỗi_ nó lí nhí xin lỗi

-Xin lỗi là xong?_ hắn hướng về nó, nở nụ cười lạnh

-Nè, tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn gì nữa?_ nó cảm thấy rất ác cảm với nụ cười lạnh của hắn, trông thật đáng sợ, nhưng nó là ai chứ, sao có thể im lặng để hắn khi dễ như thế

Thấy nó vùng lên, đáy mắt của hắn lóe sáng, hừ đây là lần đầu có người dám làm thế với hắn

Hắn không nói gì càng làm nó ớn lạnh hơn, chuẩn bị tư thế chạy

Biết ý định cũa nó hắn liền nắm lấy cổ áo của nó, làm nó chạy mãi mà không đi

-Trốn à? Đâu có dễ!

Nó nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, dám bắt lão nương ta, chán sống!

Nó lập tức xoay người tặng hắn một cú đấm thẳng vào mặt, tuy hơi giật mình trước hành động của nó nhưng thân thủ hắn nhanh nhẹn liền tránh được, thấy hắn sơ hở nó lập tức giật lại đồ từ tay hắn, chạy thật nhanh

Hắn nhìn bóng dáng chạy trối chết của nó, ý cười trong mắt càng đậm

Chương Mỹ Nam Ấm Áp

00

Nó chạy bán sống bán chết, phù may là tên tảng băng kia không có đuổi theo

Nó dừng lại thở hồng hộc, hừ, đúng là số xui, đi học trễ còn gặp phải cái tên Tu La đó nữa chứ, xui xẻo!

Nó ngó dáo dác tìm lớp, cái trường gì mà to khủng bố, làm sao tìm được lớp đây, haizz

Nó tủi thân cho số phận vô cùng 'may mắn' của nó, nó khóc không ra nước mắt

Đang thầm than trong lòng bỗng có một giọng nói ấm áp truyền đến

-Bạn là học sinh mới à?

Nó ngước mắt lên nhìn, oa, mỹ nam, mái tóc màu đen huyền, đôi mắt phượng hẹp dài màu hổ phách, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhuận, làn da trắng nõn, dáng người cao ngất, ít nhất là 1m8, đẹp trai quá, không thua gì tên tảng băng lúc nãy!

Nó thầm chảy nước dãi ở trong lòng, mỹ nam! Dù là người có độ miễn dịch cao với trai đẹp như nó, cũng lực bất tòng tâm. Hôm nay là ngày gì nhỉ, sao gặp nhiều mĩ nam thế?

-Bạn học lớp nào vậy? Tôi có thể giúp bạn_ không thấy nó trả lời, anh lại lên tiếng

-Àh, tôi học lớp 10A1_ nó hồi phục tinh thần trở lại

-Vậy chúng ta học chung lớp rồi, tôi là Vũ Kì Dương_ anh thân thiện giới thiệu

-Tôi là Lê Hoàng Bảo Nghi_ nó nở nụ cười thật tươi, tại sao đều là mỹ nam như nhau mà một người thì dễ mến, thân thiện như thế này, còn một người lại xấu xa, đáng ghét, hừ nhắc đến tên kia lại mất vui

Thấy nụ cười câu hồn đoạt phách của nó, tim anh khẽ đập lệch 1 nhịp, sao lại vậy chứ? Lạ thật!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ.

Chương Lớp Học Quái Dị

Chương Đấu Võ Mồm

00

Bọn nam sinh nhìn nó với con mắt đầy thèm thuồng làm nó ớn lạnh không thôi. Nó ngầm hạ quyết định, ngày mai mang khẩu trang đi học !

-Ngu ngốc_ hắn phán một câu làm nó trợn ngược mắt, thở phì phò, sao tên ôn dịch này vô duyên thế không biết

-Anh nói ai ngu ngốc?

-Tôi nói cô

Nó căm tức liếc hắn

-Anh..._ nó tức nghẹn họng

-Không phải sao? Chẳng đứa con gái nào ngu ngốc vào trường nam sinh_ hắn cười nửa miệng, trêu tức nó

Nó giận bặm chặt môi, hắn nói đúng thật, cũng tại bộ đồng phục chết tiệt!

Thấy nó không gì phản bác, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười

-Không ai mượn anh nói, ngậm mồm dùm_ nó chẳng vừa

-Xin lỗi tôi không có mồm, chỉ có miệng_ hắn nói một cách lạnh nhạt càng làm nó thêm tức

-Cún phải có mồm, chẳng lẽ anh không có_ nó nói với vẻ ngây thơ vô (số) tội

Hắn hiểu hàm ý trong lời nói của nó, mắt liền bắn ra tia lạnh giá

-Cô nói tôi là cún?

Tuy trong lòng sớm đã run sợ, nhưng nó vẫn ngoan cường, Bảo Nghi, mày không thể sợ tên này được, không được !

-Tôi có nói à? Oh xin lỗi, tính tôi ngay chẳng chỉ nói sự thật thôi_ nó lại chớp chớp đôi mắt với vẻ ngây thơ làm hắn tức lồng lộn

-Cô...được lắm_ cuối cùng hắn cũng phải chịu thua, con nhỏ này mồm mép ghê thật

Nó đắc chí, cười nửa miệng, ánh mắt đầy trêu tức hắn

Phía bàn trên, anh và cậu sớm đã nhịn cười đến nội thương, chỉ cần nhìn đôi vai cực lực run rẩy cũng đủ biết.

Hắn tức giận, giận cá chém thớt, tặng mỗi người một cú vào đầu, dám trêu tao?

Anh và cậu khóc không ra nước nước, có làm gì đâu? Chỉ cười thôi mà!

Dù cười bên ngoài, nhưng bên trong anh và cậu lòng đầy nghi hoặc, trước nay chưa giờ hắn nói chuyện với con gái, trừ chị Di và người kia mà thôi. Nhưng từ khi người kia bỏ đi hắn lại càng khắc nghiệt, lãnh khốc hơn. Vậy mà bây giờ hắn lại nói chuyện với nó, mà hắn chính là người nói trước, kì tích, thực kì tích a!

Chương Ăn Cơm Với Bảo Bối

00

Ra chơi

-Bảo Nghi, ăn chung với mình đi_ nam sinh 1

-Không, đừng ăn của nó. Ăn của mình này_ nam sinh 2

-Của mình_ nam sinh 3

-Mình này_ nam sinh 4

.....

Khóe miệng nó giật giật, thật muốn trốn khỏi cái trường quái quỉ này ngay lập tức, mãi mãi không bao giờ trở lại

-Này bọn mày tránh xa Bảo Nghi một chút đi_ cậu thấy tình hình này thực chướng mắt, đứng dậy làm bảo vệ cho nó, đảo mắt băng hàn nhìn bọn nam sinh

Nó cảm kích nhìn cậu

Bọn nam sinh run sợ, luyến tiếc nhìn nó, thật không giờ cậu - một trong ba Vương tử lại đứng ra giúp nó, haizz xem ra nữ thần lọt vào tầm ngấm của cậu rồi, hix...tiếc quá...! Dù thế, nhưng trong ánh mắt bọn nam sinh vẫn còn vẻ thèm khát, thèm thuồng

-Cảm ơn bạn nha_ nó cười tươi nhìn cứu tinh của mình

-Không...không có gì_ cậu đỏ mặt ngượng ngùng, quái lạ, Quân Bảo, sao mày lại đỏ mặt chứ, trước giờ chưa từng có chuyện này

-Nghi không mang cơm theo sao?

-Hihi sáng tôi đi gấp quá nên quên mang theo_ nó cười ngượng gãi đầu

-Vậy ăn cùng Bảo đi, hộp cơm của Bảo to lắm_ cậu thân thiện chìa hộp cơm của mình trước mặt nó

-Vậy được không?

-Được

Cậu và nó cùng nhau ăn cơm trông rất vui vẻ, rất thân thiết, người vui nhất chính là cậu, ngàn năm mới có cơ hội ăn cùng bảo bối, hihi thích quá !

-Nghi quen với Thiên Ân hay sao?_ cậu rất hiếu kì về mối quan hệ của nó và hắn

-Ai thèm quen với tên tảng băng đó chứ, chỉ là !@#$%^&*_ nó kể tất tần tật cho cậu nghe

Cậu nghe xong không thể không cười, bảo bối này quả thực rất thú vị, xem ra Thiên Ân à, mày có đối thủ rồi, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn !

Chỉ tội nghiệp hắn, hắt xì không ngừng, khốn kiếp đứa nào nói xấu ta !

Chương Giọng Hát Ngọt Ngào

00

Ăn trưa với cậu xong, nó bước ra ngoài tham quan ngôi trường, quả rất rất là to a, chỉ sợ hôm nay không xem hết a.

Phòng nào cũng thật to, thật lớn, vô cùng lộng lẫy, không biết ai xây ngôi trường này nhỉ, chắc chắn là một người rất giàu có a

Chưa bước đến phòng nhạc nó đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương, làm lòng người say theo tiếng nhạc, ai, là ai đang đánh đàn?

Nó bước nhanh đến phòng nhạc, ngây người nhìn anh đánh đàn, những ngón tay trắng nõn, thon dài múa trên phím đàn, hình ảnh này thật đẹp, cứ như đang nhìn một vị thần đánh đàn, vô cùng hư ảo, nó bị cuốn theo nhịn không được cất giọng hát

If I had to live my life without you near me

The days would all be empty

The nights would seem so long

With you I see forever oh so clearly

I might have been in love before

But it never felt this strong

Our dreams are young and we both know

They'll take us where we want to go

Hold me now

Touch me now

I don't want to live without you

Nothing's gonna change my love for you

You ought to know by now how much I love you

One thing you can be sure of

I'll never ask for more than your love

Nothing's gonna change my love for you

You ought to know by now how much I love you

The would might change my whole life through but

Nothing's gonna change my love for you

If the road ahead is not so easy

Our love will lead the way for us

Like a guiding star

I'll be there for you if you should need me

You don't have to change a thing

I love you just the way you are

So come with me and share the view

I'll help you see forever too

Hold me now

Touch me now

I don't want to live without you

Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào làm lòng người say mê, anh dù đang nhập tâm vào đánh đàn cũng bị giọng hát của nó làm giật mình, càng thêm phấn khích, đánh đàn càng thêm có tinh thần

Đến khi đã hết bài hát, giọng hát thánh thoát, thoát tục của nó vẫn còn vương vấn trong đầu anh, thật muốn mãi mãi ngưng đọng thời gian lúc nãy, thật muốn nghe lại giọng hát đó, thật muốn...

-Xin lỗi nha, chỉ là bạn đánh đàn hay quá nên mình mới..._ nó hát xong, nhìn thấy anh thất thần cứ tưởng mình phá không gian yên tĩnh của anh làm anh giận, lập tức cúi đầu xin lỗi

-Bảo Nghi, bạn hát rất hay_ anh không kìm được, kích động ôm chầm lấy nó, nó chính là giọng hát hay nhất mà anh từng nghe

Đột nhiên bị anh ôm lấy, mặt nó đỏ bừng càng thêm tuyệt sắc, đây là lần đầu nó tiếp xúc thân mật với con trai, ngoại trừ baba

Trấn định tinh thần, anh cũng ngại ngùng buông nó ra, tim không khỏi đập nhanh hơn bình thường, khuôn mặt tuấn mỹ phiếm hồng, đây cũng là lần đầu anh tiếp xúc thân mật với con gái

-Xin lỗi_ anh lí nhí xin lỗi

Nó không nói gì chỉ ngượng ngùng lắc đầu

Reng...reng...

Tiếng chuông vào học vang lên

-Vào học rồi, đi thôi_ anh cố gắng nói thật tự nhiên

-Ừm

Hai người cùng nhau vào lớp

Chương Kí Túc Xá

00

Haizz, cái lớp quái quỉ này chứng nào tật nấy a, tiết một học vô cùng nghiêm túc, vậy mà đến tiết này lại lịch sử tái diễn, chiến tranh lại lần nữa bùng nổ, nhìn mưa bút, thước, tập, sách, cả ghế nữa, nó thật muốn ngất. Nó chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn tránh bom như ông thầy, làm sao nó có thể làm thế khi bên cạnh có tên tảng băng ngàn năm, nhỡ hắn cười mỉa nó rồi sao, cố gắng bình tâm, Bảo Nghi mày chỉ đang xem fim 3D ''Chiến tranh lớp học'' mà thôi !!!

Sao hắn, anh, cậu lại ngồi bình thản cứ như xem kịch thế nhỉ, lâu lâu hắn còn cười nửa miệng làm nó sởn gai óc không thôi

Khẽ gọi cậu

-Trường này là như vầy à?

Biết nó chưa thích nghi được cái trường có 1-0-2 này, cậu cười trấn tĩnh nó

-Rồi Nghi sẽ quen thôi

Nó đổ mồ hôi hột, cái gì mà '' rồi Nghi sẽ quen thôi'', chẳng phải ý nói chuyện này sẽ xảy ra dài dài hay sao? Nó muốn ngất lắm rồi!

-Sợ thì mau cút về nhà đi_ hắn cười mỉa nó

Nó ghét nhất người khác dùng thái độ như thế đối với nó, hừ, bản cô nương ta là ai chứ, trong từ điển của ta không bao giờ có chữ ''sợ''

-Ai nói là tôi sợ chứ ?_ nó chu môi lên cãi

-Tôi không tin cô học ở đây quá 2 tuần

-Hứ tôi sẽ học ở đây 3 năm cho anh biết

Hắn khẽ nhếch mép, ý bảo tôi sẽ chờ xem

Nó nhìn khuôn mặt phi thường tuấn mỹ của hắn mà hận không thể tặng hắn một cú đấm, ngậm cục tức trong lòng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn

Hắn thầm nghĩ trong lòng, con nhỏ ngổ ngáo này ngày càng thú vị

Chiến tranh đang kịch liệt xảy ra thì ngoài của một ông thầy đầu hói, bụng phệ bước vào, liếc mắt nhìn toàn thể lớp

-Năm nay trường chúng ta đã có kí túc xá đây là danh sách phòng cũng như bạn cùng phòng của các em_ ông thầy hiệu phó đưa tờ giấy cho ông thầy chủ nhiệm rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp, haizz, ai cũng không muốn ở trong cái lớp này quá lâu, bây giờ nó mới thấy ông thầy chủ nhiệm của mình quả rất dũng cảm!

Mà khoan, kí túc xá? What? Trời ơi, con làm gì nên tội!

Nó thật muốn gào khóc ngay lập tức mà, cứ tưởng sẽ thoải mái tránh bọn đam mê chiến tranh, bọn sói đói lâu ngày này vào buổi tối, vậy mà bây giờ đùng một cái phải ở trong kí túc xá, chẳng phải tuyệt con đường sống cuối cùng của nó hay sao?

Ông thầy chủ nhiêm cầm tờ giấy chuẩn bị đọc, bọn nam sinh bên dưới nháo nhào lên, tên nào cũng cầu được cùng phòng với nữ thần (là nó đấy)

Nó hắc tuyến giăng đầy đầu, ngầm cầu mong trường thương tình cho nó một căn phòng riêng, dù nhỏ 1/3 phòng khác cũng được a!

Nhưng người tính không bằng trời tính, xem ra ông trời không thương nó thật rồi

-Lê Hoàng Bảo Nghi, Vương Thiên Ân, Vũ Kì Dương, Dương Quân Bảo, các em chung phòng 134_ ông thầy chậm rãi đọc

Thôi kệ, ở chung với anh và cậu cũng được, tại sao tên tảng băng này cũng bon chen vào chứ? Khẽ quay sang liếc nhìn biểu tình của hắn, hắn cũng liếc nhìn nó, đáy mắt tràn đầy trêu tức ''Có duyên nhỉ'', nó bậm môi liếc xéo hắn rồi xoay qua chỗ khác, đáng ghét!

Cậu vui ra mặt, được chung phòng với bảo bối, ha ha. Anh cảm thấy lạ với cảm xúc của mình nên không thèm đoái hoài cậu, sao anh lại thấy vui chứ? Thật khó hiểu!

Bao trái tim ''nhỏ bé'' của bọn nam sinh vỡ vụn, vỡ tan giấc mộng cùng phòng với nữ thần.

Đọc tiếp: Hotgirl Ngổ Ngáo Và Tam Đại Ác Ma - Phần 2
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM