Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
CHAP 10: THAY ĐỔI
Hé nhô mọi người. Yi đã up chap mới rồi đây ạ :v
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
Sáng hôm sau. Mặt trời đã ló dạng sau hàng cây. Những tia nắng tinh nghịch mơn trớn trên vai, trên tóc của các học sinh trường Black Star.
– Băng Băng, em dọn tập vở giúp anh đi. – Mạnh Hoàng đang làm VSCN thì nói vọng ra
– Vâng
Nó trả lời rồi loay hoay đi dọn tập, dọn vở cho Mạnh Hoàng. Bỗng, nó phát hiện một tấm ảnh anh chụp chung với ai đó. Cơ mà quen quen. Hình như, người trong ảnh, rất giống nó [T/g: đúng hơn là chị cô đấy cô nương ạ :v]. Mạnh Hoàng bước ra, nó không nhìn tấm ảnh nữa. Chạy đến chỗ Mạnh Hoàng kéo anh đi học.
Chẳng là nó có trách nhiệm phải chăm sóc cho Hoàng đấy mà…!
Tuấn Kiệt và Diệu Chi nắm tay nhau cùng đi. Nhỏ có vẻ không thích nó đi với Hoàng khi Thiên Du lẳng lặng lên lớp trước. Chi biết Thiên Du thích nó. Còn Tuấn Kiệt thì khỏi nói. G-H-É-T luôn là khác. Cậu không muốn thằng bạn thân của cậu buồn . Và Hoàng – có vẻ đã thay đổi.
Zzzzzzzzzzzzz.The_past.zzzzzzzzzzzzZ
Sáng sớm, khi mọi người còn say giấc.Hay nói đúng hơn là chưa sáng. Chừng 2h sáng ấy.
Hoàng thức giấc. Nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khỏi tay mình. Anh bước ra ngoài. Anh đi thẳng xuống vườn hoa cạnh kí túc xá. Không biết lí do tại sao anh lại muốn xuống đó. Anh thấy hắn và Kiệt đang ngồi ở đó với chục lon bia lăn lóc dưới đất.
Hoàng bước đến, đứng trước mặt hắn. Kiệt thấy vậy thì bước ra ngoài để hắn và Hoàng nói chuyện.
– Dạo này mày không còn nói chuyện với tao như trước – Hoàng nói
– Hay người đó là mày? – hắn vặn ngược lại, tiếp tục cầm lon bia. Nói đúng 5 chữ
– Lí do là vì Băng Băng?
– Tùy mày suy nghĩ… – 4 chữ
– Tao nghĩ mày nên bỏ cuộc…
Mạnh Hoàng lại nói. Gió ban đêm thật lạnh. Cơn gió luồn qua tóc anh, làm nó tung bay trong gió. Đối với hắn và cậu con trai đứng đằng xa, anh lúc này thật xa cách.
– Đừng nói nữa… – hắn nói. Đúng 3 chữ
– Nếu Băng Băng đúng là Sun, thì cô ấy chỉ yêu mỗi tao thôi,mày đừng hy vọng nữa.
– Mày im… – hắn hét lên rồi lắm lấy cổ áo Hoàng. Ngôn từ lúc này của hắn chỉ còn 2 chữ.
– Tại sao tao lại không được nói. Con bé chỉ yêu mỗi tao thôi.
– Mày dựa vào đâu để nói hả? Mày có chắc con bé là Sun không? Mày mới chính là người sai lầm Hoàng ạ. Mày có biết những chuyện mày làm đã làm cho nhiều người phải đau khổ rồi không? Hả?
Tuấn Kiệt chạy tới. Cậu không thể để tình trạng này tiếp diễn. Không thì huynh đệ tương tàn mất thôi. Kéo hắn ra khỏi Mạnh Hoàng. Cậu quay sang, mặt buồn buồn. Cảm xúc lẫn lộn.
– Mày sai rồi, Hoàng ạ.
Zzzzzzzzzzzz.The_present.zzzzzzzzzzzZ
Tuấn Kiệt nhớ lại lúc sáng thì nắm tay Diệu Chi chạy vụt đi. Cậu không muốn đối mặt thêm với Hoàng nữa. Chi không hiểu gì nhưng nhỏ cũng ngoan ngoãn chạy theo.
Trâm Anh thì đi bên cạnh nó và Hoàng. Hai người kia đang cười nói vui vẻ trông có vẻ hợp nhau lắm. Ừ thì lúc trước Trâm Anh biết gì về Hoàng cũng kể cho nó. Nhưng lâu rồi nó không nhớ Rain là ai [lúc đó nó còn nhỏ nữa]. Cô vừa đi nghe nhạc, bất cần, làm lơ mọi chuyện xung quanh.
Bốn tiết học trôi qua với hắn quá nặng nề. Đây là lần đầu tiên hắn không ngủ trong lớp. Đưa ánh mắt ra nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, đeo tai nghe và nghe nhạc. Cái ipod đang phát bài Until You…
Baby life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Through any kind of weather
I don’t wanna run away
Just wanna make your day
When you felt the world is on your shoulders
Don’t wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me I will do whatever…
Nhìn nó và Hoàng lâu lâu cứ quay lại nháy mắt với nhau. Lòng hắn đau, đau lắm. Nhưng hắn không biết nói thế nào với nó. Nó và Hoàng đang vui vẻ bên nhau [suy nghĩ của hắn], hắn không muốn là người thứ ba…
ZzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzZ
6 đứa tụi nó ngồi chung với nhau một bàn. Trưa nay tụi nó trốn ra khỏi trường, tập trung ở quán Dark&Light ăn trưa và uống trà đàm đạo.
Cả quán ai ai cũng tập trung nhìn đám tụi nó. Trông tụi nó như những thiên thần. Bàn tụi nó dường như là trung tâm mọi ánh nhìn.
Trưa nay nó búi tóc phồng cao, áo pul với quần sooc. Trâm Anh thì váy xanh, mái tóc được tết đuôi cá cẩn thận. Diệu Chi cũng búi tóc phồng giống nó, nhưng mang một chiếc váy màu trắng rất xinh.
Hắn thì vẫn thế, áo thun, quần jeans kèm áo khoác hoodie [sự thật là hắn mang làm kiểu chứ không bao giờ kéo áo khoác lên :”> ], Mạnh Hoàng thì áo sơ mi, quần jeans. Tuấn Kiệt cũng như hắn, áo thun quần jeans muôn năm…!
– Băng Băng, lát nữa đi chơi với anh không? – Mạnh Hoàng khều khều nó rồi hỏi.
– Đi riêng á? – nó đang ăn kem khí thế thì giật mình thả luôn muỗng kem
– Ừ – anh cười
Trâm Anh đứng dậy đi thẳng qua hiệu sách Flower Winter kế bên. Cô kéo luôn Diệu Chi đi vì bên hiệu sách có truyện Manga, mà Chi là một Otaku.
Nó thấy chị hai và con bạn thân đã đi rồi thì đồng ý đi với Hoàng, nó quay sang hắn và Kiệt, thì thấy vẻ mặt đầy sát khí của Kiệt và vẻ lạnh lùng bất cần đời của hắn.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
××YiYuo××
Đã in dấu dép
P/s: chap này Yi xong lúc 0:08 ngày 2-2-2015. Không tính thời gian chèn bìa, chờ mạng chạy và ngủ tới sáng.
CHAP 11: KẾ HOẠCH
Vậy là fic của Yi đã đi được chặng đường dài 10 chap rồi, hị hị *đập bàn cười lớn*
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Yi ạ :v Cơ mà nhảm đủ rồi, vô truyện thôi.
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Nó quay sang nhìn hai người con trai còn lại. Tuấn Kiệt đang phỡn, cầm cái điện thoại *chém chém chọt chọt* không thèm để ý tới nó. Hắn thì ngồi dựa lưng vào ghế, đeo cái tai nghe và phớt lờ mọi chuyện xung quanh. Ly cà phê trên bàn vẫn nghi ngút khói…
It starts with one…
One thing,
I don’t know why,
It doesn’t even matter how hard you try,
Keep that in mind,
I designed this rhyme,
To explain in due time…
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên…
– Có chuyện gì – hắn lạnh lùng nói
– …
– Được rồi, tôi và Kai sẽ đến. Chỗ cũ. Khu X thành phố Y.
Hắn cúp máy rồi nói gì đó với Tuấn Kiệt. Hai người đứng dậy chào nó và Mạnh Hoàng rồi leo lên chiếc BMW màu đỏ phóng nhanh đi.
Nó đang rất thắc mắc không biết hắn đi đâu mà không nói lời nào. Mà thôi kệ, giờ nó đi chơi với anh đã. Mạnh Hoàng thì đương nhiên là biết hai người kia đi đâu, nhưng anh không nói cho nó biết. Anh muốn nó thoải mái đi với anh.
“Anh sẽ làm em nhớ lại, Sun ạ… Hi vọng anh cũng sẽ tìm lại được cảm giác ấy…”
Sau một hồi quyết định, anh dẫn nó đi đến khu vui chơi Angel, trung tâm thành phố Y, đây là một khu vui chơi rất lớn, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Y.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
– Oaaaa, vui quá anh Hoàng ạ…! – nó vừa cười vừa kéo tay Mạnh Hoàng chơi hết trò này đến trò khác trong khu vui chơi.
Có thể nói nó đi khu vui chơi vô cùng nhiều nhưng một nơi đẹp như Angel thì nó chưa bao giờ đến. Mạnh Hoàng thấy vui vui, anh nhớ cái vẻ trẻ con này quá.
Sau gần 2 tiếng đồng hổ quẩy gần sập khu vui chơi. Nó và anh cùng vào nhà ăn nạp năng lượng.
Nó vẫn cái thói thích ăn vặt. Trên bàn toàn bánh toàn kẹo, socola, khoai tây chiên, nước ngọt,…
Anh cốc đầu nó, dẹp gọn mớ fast-food sang một bên. Đưa cho nó ly sữa và cái bánh.
– Em ăn thế này thì làm sao mà được?
– Xì, em thích thế…! – nó bĩu môi rồi giương đôi mắt vô cùng *moe* lên nhìn anh
– Này, ăn cho đàng hoàng lát đi chơi nữa chứ – anh nháy mắt rồi nhìn nó cười.
Nó ngồi ăn rất vui vẻ với Mạnh Hoàng. Nhưng đâu biết được, ngay trong thành phố này, đang có một cuộc ẩu đả một mất một còn.
…
Sau khi đã càn quét hết khu vui chơi, Mạnh Hoàng kêu nó lên xe, phóng thẳng đến tháp Angel, ở ngoại ô thành phố Y, bên cạnh một cánh đồng cỏ lau vô cùng lớn.
Ngồi trên xe, nó có thói quen hay nhìn ra cửa sổ. Đi ngang qua một khu đất trống, bất giác, nó thấy chiếc BMW màu đỏ đậu bên ngoài trông quen quen. Chưa kịp định thần lại thì Hoàng đã phóng xe nhanh qua nơi đó.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Tháp Angel…
Nó và Mạnh Hoàng leo lên đỉnh của tòa tháp. Nó thấy rất thoải mái. Hứng từng cơn gió tấp vào mặt. Mái tóc hơi nâu của nó ngập trong nắng tưởng chừng như sáng lên màu bạc. Tự nhiên Mạnh Hoàng thấy như vậy thì không được quen. Anh nhớ, trước kia, Sun có nói, cô không thích gió quật vào tóc vì sẽ làm nó rất rối, không còn đẹp nữa, nhưng bây giờ… Rốt cuộc, trước mặt anh, có đúng là Sun không?
– Băng Băng, anh…anh muốn nói điều này… – Mạnh Hoàng nắm lấy tay nó, rất nhanh.
– Hơ… Chuyện gì ạ? – nó giật mình, nhưng công nhận, tay anh rất ấm. Không như đêm hôm trước, nắm tay hắn để hắn kéo ngồi dậy mà tay nó cũng lạnh theo tay của hắn.
– Em…em thật sự không nhớ anh sao?
– Nhớ gì cơ ạ?
– Anh là Rain, và anh yêu em, Sun à…!
Mạnh Hoàng nói như hét lên, nắm chặt lấy tay nó. Rốt cuộc là như thế nào…
I know that we all got one thing
That we all share together
We got that one nice dream
We live for
You never know what life could bring
Coz nothing last for ever
Just hold on to the team
You play for
[B What You Wanna B – Darin]
Nó buông tay Mạnh Hoàng, lấy cái điện thoại trong túi ra. “Chụy 2 is calling”. Là Trâm Anh gọi.
– Em nghe ạ…
– Về nhanh đi Băng Băng, có chuyện rồi
– Vâng.
– Chị cho em 10p, nhanh.
Trâm Anh cúp máy trước, nó quay sang Mạnh Hoàng, bảo anh chở nó về lại kí túc xá…
××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××××
•÷YiYuo÷•
Đã in dấu dép
P/s1: lẽ ra chap này tặng bé Ý @akarichann, cơ mà viết bằng điện thoại không tặng được. Khi nào onl máy tính Yi sẽ đề tặng nhá…!
P/s2: có vẻ ngắn so với tưởng tượng :v mọi người thông cảm cho Yi ạ :”>
CHAP 12: THÂN PHẬN
TvT, Yi thật sự vô cùng xúc động. Xúc động mạnh luôn ạ…!
Fic của Yi đã đi được chặng đường suýt dài rồi :”> Và Yi rất muốn cảmơn tỷ Mary NguynKhnh160
Cảmơn vì tỷ luôn ủng hộ fic của muội =)) chap này muội tặng tỷ nha…!
Cơ mà mấy ngày nay Yi hơi buồn , mong sẽ không ảnh hưởng đến fic =((
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Địa điểm khu X thành phố Y, thời gian: 2 tiếng trước…
– Đại ca, hai thằng lãnh đạo Black Wings đến rồi kìa. – ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) một tên đầu trọc quay sang nói với người được gọi là đại ca – Lâm Hoàng Phong.
Zzzzzzzzzzzzzz.GTNV.zzzzzzzzzzzzzZ
× Lâm Hoàng Phong (nam)
_Thủ lĩnh bang A&D, luôn đối đầu với tổ chức Black Wings của hắn.
_Anh kết nghĩa của Võ Hoàng Linh, đồng thời cũng có tình cảm với nó.
Zzzzzzzzzzzzz.Back_to_story.zzzzzzzzzzzzzZ
Đứng trước mặt Phong lúc này là hắn. Còn Tuấn Kiệt đứng đối mặt với tên phó bang A&D. Đứng sau bốn người họ còn có vô cùng nhiều những sát thủ chuyên nghiệp. Có vẻ như lực lượng Black Wings khá áp đảo về số lượng.
– Một mất một còn. Nhóm đánh team. Bang chủ solo, bang phó solo. – hắn lạnh lùng nói
– Được – tên Phong đáp trả
Tiếp theo sau câu nói của Hoàng Phong và hắn là đám đàn em nhào vào nhau đánh chém nhau túi bụi. Ừ thì một mất một còn cơ mà. Một đất không thể có tới hai bang lớn.
Theo như giao kèo, Tuấn Kiệt sẽ dánh với phó bang, còn hắn sẽ đánh với tên Phong. Những tiếng súng vang lên xé tan sự yên tĩnh của khu vực này. Nguyên cả một vùng đất nhuộm màu máu đỏ.
Từng cơn gió khe khẽ lướt qua. Tuấn Kiệt đã đánh thắng tên phó bang, riêng hắn và Phong vẫn ngang tài ngang sức. Tuấn Kiệt đang tính lao vào giúp hắn, nhưng hắn lắc đầu, đây là cuộc chiến của hai leader [không biết đúng chính tả không nữa :”>]
Nhưng hắn tính làm sao mà bằng… tác giả tính. Ai sẽ đảm bảo Hoàng Phong không chơi xấu? Thấy mình lâm vào thế bí, cậu ta nháy mắt, với một tên đàn em đứng nấp gần đó.
Tên đó lao ra, vật tên đó cầm trên tay lóe sáng, làm cho Tuấn Kiệt giật mình. Tên kia lao thẳng đến chỗ hắn, con dao, xẹt ngang cánh tay… Dòng máu đỏ chảy ra nhuộm một phần cánh tay áo của hắn.
ĐOÀNG…
Một tiếng súng nữa lại vang lên. Một linh hồn lại quay về thế giới bên kia. Một con người chạy trốn. Một con người cất súng chạy đến bên người kia. Và một người, tính đuổi theo người chạy trốn nhưng bị giữ lại, cánh tay áo bây giờ đã chuyển sang đỏ thẫm…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
Thực tại, 6h pm tại phòng 1, kí túc xá khu A, trường Black Star…
Nó về tới thì bay thẳng lên phòng. Trâm Anh nói có chuyện, nó không biết chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết chạy thật nhanh lên phòng. Mạnh Hoàng chạy theo sau nó.
Đạp mạnh cửa rồi lao vào phòng. Chị nó vẫn an toàn. Nhìn qua bên cạnh, thấy Diệu Chi đang ôm lấy Tuấn Kiệt, khẽ thút thít. Nó nhìn khắp người cậu, trầy xước nhiều chỗ, vương trên áo còn có vài vệt máu.
Mạnh Hoàng lắc đầu. “Đến khi nào bọn nó mới thôi như thế này?” – anh thầm nghĩ.
– Thiên Du đâu?
– Không cần cậu quan tâm. – Tuấn Kiệt lạnh lùng trả lời và nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệu Chi.
Nó tính chạy sang phòng kia xem hắn như thế nào, nó đoán hắn chỉ có ở bên kia thôi, tự nhiên nó hơi lo.
– Cậu không được qua… Như thế đủ rồi. – Tuấn Kiệt lại buông một câu không-thể-lạnh-lùng hơn
– Thôi được, nhưng cậu cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra? – nó hét lên
Tuấn Kiệt nói Diệu Chi đưa cho nó một cuốn sách nhỏ, bìa màu đen, được thiếp vàng hai chữ: Black Wings
Zzzzzzzzzzzzzz.Trang_1.zzzzzzzzzzzzzZ
Black Wings, tổ chức hoạt động thế giới ngầm với hàng sát thủ đứng đầu thế giới. Công việc không phải là tàn sát những người dân vô tội, gài vào thế giới bên ngoài để loại bỏ những thành phần xấu và nguy hiểm.
Tổng số thành viên cán mốc triệu người. Tuy nhiên hoạt động chính chỉ gồm 10 người, 1 leader, 2 bang phó, 1 quản lí chính và 6 thành viên xuất sắc của tổ chức.
Kí hiệu tổ chức: cánh đen.
Zzzzzzzzzzzzzz.Trang_2.zzzzzzzzzzzzzZ
Danh sách thành viên hoạt động chính⭐
1. Trần Thiên Du
_Bí danh: Ken
_Vị trí: Leader
_Gia nhập năm 13t, lên Leader năm 15t.
2. Vũ Tuấn Kiệt
_Bí danh: Kai
_Vị trí: phó bang
_Gia nhập năm 13t, lên phó bang năm 15t
3. Nguyễn Mạnh Hoàng
_Bí danh: Yul, Rain
_Vị trí: phó bang
_Gia nhập năm 13t, lên phó bang năm 15t
4. ?
_Bí danh: Pj, Sun
_Vị trí: quản lí chính
_Gia nhập năm 13t, lên quản lí năm 15t. Thành viên ẩn mặt giấu tên
5. Nguyễn Ngọc Minh
_Bí danh: Kev
_Vị trí: thành viên
_Gia nhập năm 14t
…
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
Giờ thì nó hiểu rồi. Nó hiểu tại sao hôm trước hắn có thể đánh với 6 thằng một lần. Hiểu lúc chiều hắn và Kiệt đi đâu. Nó muốn qua phòng kia chửi hắn một trận vì giấu mọi người nhưng thôi. Nó mặc xác mấy người kia, leo lên giường ngủ.
=================================
וYiYuo•×
Đã in dấu dép.
P/s1: ôi cái chap 12 này, toàn đánh với đấm, súng với dao
P/s2: cơ mà dạo này Yi đang có chuyện buồn, không biết chất lượng có giảm không =(( nếu xuống cấp thì cho Yi xl m.n nhiều ạ…
CHAP 13: ĐAU
Dạo này hình như chap đang ngày càng teo =D Yi bị nói dễ sợ TvT
Yi sẽ cố gắng hơn ạ :”> Arigato =)
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
ĐOÀNG…
Lại một lần nữa. Tiếng súng lại vang lên trong đêm. Nó không dám nhìn nữa. Có một ai đó, chĩa súng vào nó, và bóp còi. Nhưng, khi tiếng súng vang lên, nó vẫn chưa bị gì.
Từ từ mở mắt, nó thấy Mạnh Hoàng đã che chở cho nó. Anh đã đỡ lấy phát đạn đó giúp nó. Máu, lại máu. Nó ôm chặt anh vào lòng. Nó thấy lo, lo lắm.
– Mạnh Hoàng………….
…
Gió khẽ lướt qua từng kẽ lá tạo ra những tiếng xào xạc lạnh lẽo. Nó giật mình tỉnh giấc, mơ sao? Nhìn sang giường bên cạnh, Hoàng vẫn còn ngủ [do anh Du nhà ta không cho ai vào phòng nên cả đám phải tập trung ở phòng của mấy nàng]. Nó nhớ lại giấc mơ ấy, không lẽ nó sẽ trở thành sự thật. Nó thật sự rất hoang mang, nó không muốn anh vì nó mà gặp nguy hiểm nữa.
“Hay là… Có một người chắc giúp được mình…” nó nghĩ thầm rồi đánh liều sang phòng kia – lúc này chỉ có một mình hắn.
“Cửa không khóa?” nó đánh liều nhẹ nhàng mở cửa phòng hắn. Đập vào mắt nó là cảnh hắn đang “suýt bán nude” phần trên [-_-] và đang tự băng cách tay của chính mình. Đứng hình vài s, công nhận, hắn đẹp thật cơ đấy.
“Cơ mà tay hắn bị gì ấy nhỉ?”
Nó lấy lại tinh thần, quay ra ngoài, nói vọng vào…
– Thiên Du, anh…anh mang áo vô được chứ?
Hắn nghe nó nói vậy thì cũng làm theo. Băng lại cánh tay, mang áo xong xuôi rồi thì kêu nó vào.
– Tôi… muốn nhờ anh một chuyện.
– Cứ nói đi, tôi sẽ giúp.
– Anh… anh có thể giúp tôi, bảo vệ anh Hoàng, được không?
Giọng nó nhẹ như gió, nhưng hắn nghe như sét đánh ngang tai. Gì chứ, bảo vệ Hoàng? Tự nhiên hắn thấy đau, đau lắm. Không phải đau ở cánh tay, mà đau trong tim. Lời nói của nó như nhát dao cứa vào tim hắn. Thì ra bấy lâu nay nó luôn lo lắng cho Hoàng.
– Tôi không muốn anh ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm nữa… – nó nói tiếp
– Vậy vết thương của Hoàng là vì…
– Đúng. Vậy nên tôi không muốn chuyện đó xảy ra nữa. Tôi thấy lo cho anh ấy.
– Được.
Nó nghe hắn đồng ý xong thì cũng không nghĩ gì thêm, bước nhanh về phòng, để lại hắn ngồi đó với vô vàn suy nghĩ.
Bảo vệ cho một người đang yêu người mình yêu, đau thật [T/g: Yi thấy vô cùng vớ vẩn 凸(¬ ¬)凸 ]. Nó nói mà nó không để ý xem hắn như thế nào sao? Hắn đau, nó có nào hay. Ừ thì hắn yêu nó, nhưng thế nào được khi chính bản thân hắn hắn cũng không thể bảo vệ thì làm sao mà bảo vệ nó, không bảo vệ được nó làm sao hắn dám mở lời. Cả cảm giác đau đớn hắn cũng không còn, đôi khi bị thương đến ngất đi cũng không biết.
Từ khi gặp nó, hắn luôn hi vọng một ngày nào đó hắn sẽ trở lại bình thường như bao nhiêu người khác, khi hắn tự biết cách bảo vệ mình. Hắn sẽ ngỏ lời với nó, sẽ giữ nó thật chặt. Nhưng ngờ đâu, cuộc đối thoại kia lại làm hi vọng của hắn như những giọt nước mưa, rơi xuống, vỡ tan, không còn dấu vết. Đây là lần đầu tiên, hắn đau đến như thế…
Một đêm nữa lại trôi qua. Gió ngoài trời vẫn thổi. Nhưng không khí ngoài trời, có chắc là lạnh hơn tâm hồn của hắn…
××××××××××××××××××××××××××××××××
•°YiYuo°•
Đã in dấu dép
P/s: theo kịch bản chap 13 chỉ đến đây. Vâng, ngắn vô cùng T^T, tối nay hoặc chậm nhất là sáng mai Yi sẽ tung ngay và luôn chap 14 để bù cho m.n ạ :”>
CHAP 14: ĐI CHƠI
Như đã hứa, chap 14 sẽ được ra lò nhanh hết sức để bù chap 13 cho mọi người nha =)))
Mọi người đọc truyện vui vẻ ạ…!
Enjoy ~
ZzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzZ
– Hạ Băng Băng, mày dậy mau cho tao…! – Diệu Chi giật phăng cái chăn nó đang cố níu kéo và hét ấm lên…
– Mày điên hả? Dậy làm méo gì cho sớm, con điên. – nó nói rồi lại trùm chăn và ngủ.
– Con này, dậy… Níu kéo méo có hạnh phúc. – nhỏ lại hét ấm lên [nàng này nhiễm cách nói của anh Kiệt rồi :”>]
– Ok ok, tao dậy.
Nó uể oải lết xác bước xuống giường. Quái, hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ? Nhìn quanh mội lượt, nó nghĩ thầm: “Chị Trâm Anh , Diệu Chi, Tuấn Kiệt, anh Hoàng, còn có tên Thiên Du đó nữa, có vụ gì vậy ta..?”
Vừa làm VSCN xong, chìa cái mặt ra ngoài nó đã bị Diệu Chi ném vô mặt một bộ đồ. Trâm Anh đứng cạnh nhỏ, cười khúc khích. Nó ấm ức lượn đi thay đồ.
Lát sau, nó bước ra. Trước mặt mọi người bây giờ là một cô nhóc vô cùng đáng yêu và rất năng động. Áo thun trắng dáng dài có hình thỏ Tuzki, quần sooc ngắn, giày converse màu đen. Cơ mà khoan, phong cách này khá giống hắn và Mạnh Hoàng. Anh mang một cái áo thun đen, quần jeans, kèm theo đôi giày trắng. Còn hắn thì mang áo thun trắng, áo khoác ngoài màu đen, vẫn phong cách cũ, hắn mang áo khoác không bao giờ kéo dây kéo áo lên, quần jeans kèm đôi converse đen luôn.
Nó chưa hiểu gì thì Mạnh Hoàng đi tới nắm tay nó kéo ra xe. Mặc cho Tuấn Kiệt và Diệu Chi đang tức xì khói còn hắn thì cố tỏ ra không cảm xúc và bước đi một mình, Trâm Anh thì buồn buồn nhưng cũng không nói gì.
Còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật của nó. 3 ngày nữa là nó đã 17 tuổi rồi.
Cả 6 người họ lên xe, đi thẳng ra biển. Ngồi trên xe, Mạnh Hoàng nói chuyện với nó một lúc rồi cũng ngủ. Chi ngồi ghế trước bên cạnh Tuấn Kiệt đang lái xe, Trâm Anh thì nhìn chăm chăm vào cuốn sách. Nó nhìn một vòng thấy hắn đang đeo tai nghe nhìn ra cửa, nó cười tươi, giật phăng cái tai nghe của hắn ra để mình nghe. Và thế là một cuộc gây nhau nữa lại nổ ra, nó và hắn vừa trêu nhau vừa cười.
×Lời kể của Thiên Du×
Mỗi lần trêu con bé này đúng là tôi thấy rất vui. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Có điều tôi vẫn nghĩ mãi về chuyện tối hôm qua, chẳng phải con bé quan tâm Hoàng làm sao, sao không *ôm* Hoàng ngủ đi mà quay sang trêu tôi.
Lạ thật….!
×Lời kể của Băng Băng×
Ha, đúng là cái tên hâm. Tôi cứ tưởng là Du sẽ giết tôi mất, cơ mà hắn ta nghe bài Until You cơ đấy, nhẹ nhàng ngọt ngào thế này có tin nổi không trời.
Đúng là trêu Du vui hơn nghe anh Hoàng nói chuyện trên trời. Tự nhiên tôi thấy bình yên và hạnh phúc.
Ơ mà khoan, hạnh phúc, chẳng lẽ *lắc đầu* chẳng lẽ thế thật, hơ…
Nhưng chuyện tối qua thì sao nhỉ, chết thật, tôi không nói rõ tôi xem Hoàng là anh trai nên mới lo. Aizzzza, kiểu này là Du nghĩ tôi thích Hoàng rồi…
*giật bàn phìm* hai người đi cho Yi làm ăn *đá ra ngoài*…
Nó và hắn cứ trêu nhau giành cái tai nghe mãi. Cuối cùng, hắn quyết định mỗi đứa một bên. Nó cười rồi hí hửng đeo vào.
Và suốt cuộc đời này con tim anh chỉ có em
Lời yêu thương ta trao nhau khi xưa em hãy nhớ xem
Này em xin đừng rời xa anh nha
Giờ con tim này đang yêu em thiết tha
Dù cho bao nhiêu phong ba con tim anh vẫn thế thôi
Em vẫn mãi trong tim anh dù cho thời gian trôi
Này em hãy nói một câu là i love you, i love you forever
Tiếng nhạc vang lên đều đều, nó còn nghe loáng thoáng tiếng hắn khẽ hát theo. Giọng hát trầm mà ấm, nhìn sang hắn, hắn đang nhìn ra cửa, từng tia nắng hắt lên khuôn mặt hoàn mĩ. Nó khẽ nghiêng đầu, đánh liều tựa vào vai hắn để nghe giọng hát rõ hơn…
Mây khẽ bay đung đưa cùng làn gió
Dịu dàng như tình yêu anh trao về em đó
Này em hãy mãi mãi bên anh nha
Và suốt cuộc đời không rời xa nhau ha
Từng làn sóng lặng xô bờ
Nhẹ nhàng như tình yêu anh mong chờ
Này em hãy nói một câu là, forever, forever with you… ❤
Diệu Chi và Tuấn Kiệt khẽ cười. Theo phong trào nên nắm chặt tay nhau. Riêng Mạnh Hoàng vẫn ngủ, Trâm Anh thì vẫn ôm khư khư cuốn sách.
Mặt trời đã lên cao. Chiếc xe màu đỏ vẫn lao nhanh trên đường, bỏ lại sau lưng những hàng cây xanh và nhiều xe khác.
Sau lưng họ, có một chiếc xe khác, màu đen, đang bám sát và không có dấu hiệu quay đầu.
+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+-+
~°YiYuo°~
Đã in dấu dép
Game Show ❓
Mấy bạn yêu quí của Yi đoán xem bài hát xuất hiện trong chap này ra bài gì nè? Yi sẽ tặng 1 chap cho bạn đó nha…!
5ting…! Love all ❤
P/s: đã bù nhé, chap này up sớm hơn mấy chap khác nhiều luôn đấy ạ *cười*