Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

CHAP 29: NGUY HIỂM

Bello minna :”3 hìa hìa trước khi đọc truyện mọi người dành chút time đọc những dòng nhảm này của Yi nhé ^^~

Muahahahah… Yi đoán sẽ có một số bạn nghĩ có chuyện gì “nguy hiểm” nhể :v thật ra thì… chỉ là Yi mong mọi người dành chút thời gian đọc một one-shot Yi mới hoàn :v hiha =)))

[One-shot] Yêu thương… không chỉ là lời hứa…! ~~~~~~~ nó đây

Tình hình là Yi đang tham gia vào một vụ cá cược nhỏ về one-shot này :v À, mà Yi sẽ chọn khoảng 5-6 bạn may mắn vote + cmt one-shot để tặng những chap kế cuối của Love School nghen ~~~~~

Cảm thấy mình câu view thật trắng trợn trắng sáng :”3 ảo tưởng-ing

Enjoy ~

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Cô nói thật ? – hắn quay mặt lại nhìn Phương Đan, hơi nghi ngờ.

– Chẳng có lí do gì tôi phải nói dối. Thật sự, tôi không muốn tiếp tục sai lầm như Linh nữa, không muốn… – Phương Đan lắc đầu nguầy nguậy. Gương mặt Đan phảng phất vài nét buồn .

– Cảm ơn cô ! – hắn trả lời rồi chạy đến địa điểm mà Phương Đan đã nói. Phong cũng chạy theo sau.

Phương Đan ngồi phịch xuống. Gục mặt mà khóc. Người bạn Đan tin tưởng nhất, không ngờ chỉ xem Đan như một thứ đồ chơi, một quân cờ trên bàn cờ số phận chính tay Linh vẽ ra. Thật không ngờ… “Linh, Đan xin lỗi…”

– Phương Đan, đi tiếp được chứ ? – Diệu Chi dừng lại, quay mặt về phía Đan, chìa tay ra – nắm tay tôi này, đứng dậy !

Phương Đan ngơ ngác đưa ánh mắt đẫm nước lên nhìn Diệu Chi. Khẽ cất tiếng :

– Cô không giận tôi, vì tất cả ?

– Không. Aizzza, tất cả chỉ vì con điên kia thôi mà ! – Chi so vai.

Phương Đan gạt nước mắt, nở một cười hạnh phúc rồi nắm tay Chi làm điểm tựa để đứng lên. Bỗng dưng, sao Đan thấy những con người này quá đỗi tốt bụng, thân thiện. Thế mà lúc trước Đan cứ giúp Linh hại họ. Có lỗi thật…

– Cảm ơn cậu, Chi…!

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Nó lắc lắc đầu, xua tan đi cơn buồn ngủ rồi từ từ mở mắt. Khá tối. Một bóng người đang ngồi đối diện nó, nở một nụ cười ranh mãnh. Nó mơ hồ nhận ra được người đó là ai…

– Võ Hoàng Linh ?

Linh đứng dậy, bước từ từ đến chỗ nó, nâng mặt nó lên, nói :

– Tỉnh rồi à bạn cùng lớp ? Ai da, sao ngủ lâu thế bạn, cái căn nhà gỗ cũ kĩ này muốn bùng cháy lắm rồi đấy !

– Cô muốn gì ? Nói !

– À, chỉ là tôi đây muốn giết bạn thôi bạn à ! Quào, căn nhà này sẽ bùng cháy, và chỉ một mình bạn trong căn nhà này. Và tôi ước Thiên Du tận mắt chứng kiến cảnh ấy mà không hề biết thủ phạm là tôi, thú vị ra phết đấy chứ ! – Linh nói rồi lấy từ túi áo ra cái bật lửa có hình mèo Kitty màu hường và mân mê.

– Tâm thần. Thích thì chiều. Tôi không sợ ! – nó khinh khỉnh trả lời. Nó tin chắc chắn hắn sẽ đến cứu nó, hắn sẽ không bỏ rơi nó đâu, không đâu…

Chát !!!

Trên mặt nó in hằn năm ngón tay của Linh. Đỏ ửng lên.

– Để tao xem. Mày ngon lắm. Chịu nóng tí nhá ! – Linh trả lời. Sau đó, cô ả bật chiếc hộp quẹt ném vào một góc. Ngọn lửa bùng lên. Linh từ từ bước ra ngoài. Bỏ mặc nó với tay chân đang bị trói, không thoát ra được.

Nó loay hoay cố gắng gỡ những sợi dây trói ra nhưng vô ích. Quá chặt. Bây giờ nó sợ hãi thật sự. Tại sao hắn vẫn chưa đến, tại sao ? Nó khó chịu lắm rồi. Lửa, khói. Nóng, khó thở. Nó cố gắng hét lên:

– Làm ơn, ai đó cứu với !

Hắn vừa đến nơi, thấy Linh đang cười đắc chí thì khó chịu lắm. Đang tính kết liễu mạng sống của cô ả thì nghe tiếng nó hét lên bên trong ngôi nhà đang bốc cháy dữ dội. Không suy nghĩ gì thêm, hắn lao vào trong, với tốc độ nhanh nhất có thể.

– Du, đợi anh… – Phong gọi với theo hắn, chạy vào trong.

Linh đứng nhìn hai người chạy vào trong, rồi quay ngoắt lại sau lưng nhìn Phương Đan. Bất ngờ. Chính Phương Đan là người chủ động bước tới, trên tay Đan, một khẩu súng, chĩa thẳng vào Linh.

– Đan… Cô…

ĐOÀNG…

Một viên đạn được bắn ra, ngay vai Linh…

– Đây là phát súng trả thù cho những người cô đã từng làm hại…

ĐOÀNG…

Viên đạn thứ hai, ngay vai còn lại của Linh…

– Đây là vì cô đã lừa dối tất cả những người yêu thương cô…

ĐOÀNG… ĐOÀNG…

Hai phát súng được bắn liên tiếp vào ngực trái của Linh.

– Còn hai phát này. Là vì cô đã chà đạp sự tin tưởng của tôi. Và vì mạng sống của Thanh Hiền…

Linh từ từ gục xuống nền đất lạnh. Tất cả những gì Linh làm bao thời gian qua, cái giá của nó, chính là cái chết.

Phương Đan đánh rơi cây súng trên tay mình, đứng chôn chân tại chỗ mà khóc. Khóc. Có thể vơi đi nỗi buồn được không ? Trâm Anh nhẹ nhàng vỗ vai Phương Đan, rồi đưa ánh mắt sang bên ngôi nhà gỗ đang cháy ngùn ngụt. Lo lắng không yên.

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Băng Băng, em tỉnh lại đi, Băng Băng. – hắn lay lay người nó, miệng kêu tên nó không ngừng.

Nó ho sặc sụa rồi mở mắt, ôm chầm lấy hắn. Sợ hãi là cảm giác của nó lúc này.

– Phong, giúp tôi một tay. Đưa Băng Băng ra ngoài trước. – hắn quay sang, hối thúc Phong đang đứng bên cạnh.

– Ừ.

Hắn và Phong dìu Băng Băng đi gần đến cửa, sau đó bảo nó cố gắng chạy ra ngoài trước, vì nếu cùng ra một lần thì rất nguy hiểm. Nó có chút lưỡng lự, sau cũng gật đầu, gắng gượng chạy thật nhanh ra ngoài.

Lúc này chỉ còn hắn và Phong.

BỐP…

Âm thanh va đập khô khốc vang lên. Phong ngã xuống, ôm lấy chân của mình. Nét mặt chuyển dần sang đau đớn tột độ.

Như một bản năng của một nguời em trai, hắn vội vàng chạy tới giúp Phong, nhưng lại bị Phong gạt ra không thương tiếc. Phong cố gắng đứng dậy, nói :

– Tôi không cần sự giúp đỡ của c…

– Anh, cẩn thận…

==================================================================

~YiYuo~

Đã in dấu dép

P/s: mọi người ngày mới vui vẻ :”3 bây giờ là 00h00p :v à mà nhớ ủng hộ one-shot của Yi nhé :”3 đang cá cược 1 vụ cực kì quan trọng =…=

BRVT, 26/03/2015

CHAP 30: ANH – EM ?

Hụ hụ hụ… Fắcccc, cái thời tiết này làm Yi cảm + ho rồi =.= *bếp*

Mọi người đọc truyện vui vẻ :”3

Enjoy ~

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Băng, em không sao chứ ? – Trâm Anh vừa chạy ra thì nhào tới hỏi, cô lo cho nó lắm.

– Em không sao… Không sao mà ! – Nó lắc đầu nguầy nguậy trong khi lời nói lẫn hơi thở thì gấp gáp.

– Hai người kia…? – Mạnh Hoàng lên tiếng.

– Bên trong… Chưa…ra được…

Nó vừa dứt lời thì Phương Đan la điên cuồng đòi chạy vào trong. Nó cùng Diệu Chi cố gắng giữ tay Đan lại, không cho tiến vào bên trong một bước. Căn nhà lúc này đã chìm trong biển lửa, cô vào lúc này thì chỉ có mang lại thêm tổn thất mà thôi.

– Phong, anh không được có chuyện gì, không được… – Đan vừa khóc vừa hét lên đầy bất lực.

Nhưng cũng ngay lúc đó, tiếng của Tuấn Kiệt làm mọi người dừng lại, đồng loạt ngước mắt về phía cửa ra vào của căn nhà. Từ trong biển lửa, hai bóng người lao nhanh ra. Ngay sau đó, cả bọn lập tức chạy về phía bọn họ.

– Thiên Du, mày sao vậy ? Hả ? Còn anh Phong, sao thế ?

– Mày đừng có hỏi nhiều thế, tao đau đầu đủ rồi… Anh Phong bị cây kèo trên trần nhà rơi trúng chân. Đỡ phụ cái coi! – Đoạn hắn ngây ngô hỏi Tuấn Kiệt. – Mà sao đầu tao nó nhức thế nhỉ?

Tuấn Kiệt ngoắc Mạnh Hoàng tới đỡ lấy Phong đang mê man bất tỉnh, sau đó nghiến răng ken két, xõa hết tất cả những ức chế kìm nén nãy giờ vào hắn:

– Thằng c.h.ó, mày ngu hay giả ngu, coi cái đầu mày kìa…

Hắn ngơ ngác, đưa tay lên xoa xoa đầu, khẽ nhăn mặt, mới bất giác phát hiện ra.

Máu…

Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_The.past_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Anh, cẩn thận!

Hắn hét lên rồi đẩy Phong qua một bên, một vật gì đó rơi xuống va phải đầu hắn. Cơ mà hình như không to lắm, chỉ có cảm giác hơi nhói nên hắn nghĩ cũng không nghiêm trọng mấy.

Một lúc sau, hắn từ từ đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái, bỗng dưng cảm giác nhói nhói kia biến mất và nhường cho cảm giác đau nhức ùa đến.

Quái ! Cái cảm giác này, lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được.

Nhưng không bận tâm với chuyện đó nữa, hắn đưa tay ra trước mặt Phong, nói:

– Đứng dậy, tôi đỡ anh ra ngoài!

– Không cần. – Phong nói với giọng dứt khoát. Tay hất phăng bàn tay của hắn đi. Nhưng hắn thì vẫn cứng đầu, tiếp tục chìa tay ra.

– Nhanh. Nếu không là chết hết cả lũ bây giờ!

– Đã bảo là không cần r…

BỐP !

– Lì lợm. – Hắn nói rồi kéo cánh tay lỏng lẻo không còn chút sức lực của Phong lên rồi dìu nhanh ra bên ngoài

~ Yi tuki: Vâng, và như các bạn suy đoán. Anh Du đã đánh Phong một cái sau gáy làm anh Phong ngất ngay và luôn

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Mọi người đi trước đi. Bọn này sẽ ra sau. Chi, trong túi em có băng bông đấy, lấy ra cho anh đi!

Tuấn Kiệt ra hiệu mọi người đỡ Phong ra khỏi khu rừng và đến bệnh viện trước. Còn mình thì lo sơ cứu vết thương cho hắn.

– Tớ, ở lại nhé ! Được không ? – Nó rụt rè lên tiếng.

– Sao cũng được. Ở lại phụ tớ một tay càng tốt.

Nó gật gật đầu lia lịa. Rồi cầm luôn cái túi của Chi chạy tới chỗ Tuấn Kiệt và hắn, mặc cho con bạn đang đưa cái mặt ngơ lên nhìn nó. Hắn thì nhìn nó rồi lắc đầu cười ngu, nhưng vừa lắc một cái thì cái cảm giác đau lại ùa đến khiến hăn cau mày lại.

– Thiên Du, mày biết đau là cái quỉ gì rồi à? – Tuấn Kiệt lên tiếng hỏi hắn. Giọng nói vẫn tưng tửng và đầy tính mỉa mai như mọi ngày. Nhưng có vẻ như cậu đang vui.

– Hờ hờ, chắc dây thần kinh hoạt động lại rồi quá. Cảm ơn khúc gỗ.

– Thằng điên. Giờ mà còn đùa được nữa đó à?

Nó đứng nhìn hai người kia rồi che miệng cười khúc khích. Hài thật. Nhưng nó vẫn không thể hiểu tại sao hắn bị như thế mà vẫn tỉnh như vậy, Tuấn Kiệt cũng không lo lắng cuống cuồng? Ôi, nó đang lạc vào hành tinh nào thế này?!

Ba từ thôi: “Quái quỉ thật!”

Hai từ: “Quái quỉ!”

Một từ: “Quái!”

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Phong khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cơn đau ở chân làm Phong khẽ nhăn mặt. Khi đã mở mắt, nhận thức được mọi chuyện một cách rõ ràng thì Phong mới chợt nhận ra vài bóng người quen thuộc. Nó đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Phong. Hắn thì ngồi ngay bên cạnh, gật gà gật gù ngủ gật, trên đầu quấn một dải băng trắng với vệt máu đỏ loang lỗ. Còn ở một bên góc của phòng, Đan, Kiệt, Chi, Hoàng và Trâm Anh đang ngồi “luyện” cờ tỉ phú. [ Lạy mấy má, lớn hết rồi! ]

– Anh tỉnh rồi à ? – Nó lên tiếng hỏi khi thấy Phong đã tỉnh.

– Lâu đấy ! Tôi không ngờ tôi đánh anh quá tay như thế ! – Hắn cũng tỉnh giấc, so vai, nói.

– Ai bảo cậu cứu tôi? – Phong lên tiếng, mặt vẫn tỏ ra dửng dưng đến phát bực. – Hừ, tôi không cần. Và tôi cũng sẽ không mang ơn cậu đâu.

CHÁT…

Nó giơ tay tát Phong một cái thật mạnh. Khi nghe Phong nói thế, nó thực sự rất bực. Bực thay cho Thiên Du. Hắn đã ra tay cứu sống Phong, vậy mà giờ anh ta đền ơn bằng cách tuôn ra những lời lạnh nhạt như thế.

Một câu cảm ơn…khó nói đến vậy sao?

– Này, tốt nhất là anh dẹp cái giọng điệu đó đi nhé. – Nó tức tối, cao giọng quát. – Nhìn đi, nhìn cho kĩ đi. Do anh mà anh Du với bị thế này này. Sao? Hờ, thử xem nếu anh Du không cứu anh thì chắc giờ anh gặp Diêm Vương rồi.

– Thì tôi đã nói là tôi không…

Phong còn chưa kịp nói hết câu thì lại bị nó cắt ngang.

– Im! Anh tưởng ai cũng như anh à? Hận thù? Vớ vẩn! Anh không thử nghĩ lại xem, tại sao tất cả mọi người không ai khinh thường anh. Ngu ngốc! Anh có biết tất cả mọi người, ai cũng xem anh là một người anh trai không hả?

– Băng Băng, anh… – Phong ngập ngừng, sau đó quay sang nhìn hắn – Lí do tại sao cậu cứu tôi.

– Vì anh là anh của em… – Hắn ngập ngừng, một biểu hiện chưa bao giờ gặp ở hắn. – Ờ thì, anh em thì đâu bỏ nhau được, thế thôi!

– Anh em ? – Phong lỏi lại một câu hết sức ngớ ngẩn.

– Chẳng lẽ vợ chồng. – Hắn so vai lần hai.

– Ừm… – Phong khẽ gật đầu. Không hiểu sao, khi ấy, một tia ấm áp le lói trong tâm hồn Phong.

Có lẽ, từ trước tới giờ anh đã nghĩ sai về hắn. Có lẽ…

Anh đã quá ích kỉ rồi.

==================================================================

+YiYuo+

Đã in dấu dép

P/s: Xúc động TvT I love you _Mary_Nguyen_ ~ Mọi người tối vuôi vẻ hạnh phúc. Yi yêu mọi người :*

BRVT, 27/03/2015

CHAP 31: THÁNG NGÀY TƯƠI ĐẸP !

Aiizoooo ~ I’m coming back =…=

Chap này được viết ra với sự giúp sức của tỉ _Mary_Nguyen_ đẹp gái :”3

Enjoy ~

Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz LoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Trời hôm nay, trong hơn mọi ngày, xanh hơn, cao hơn… Có lẽ là vì những niềm vui, những cảm xúc của một – số – người đang lâng lâng. Phải nói là đã lâu lắm rồi họ mới lại có được khoảng thời gian yên bình như lúc này.

– Haizzzz… Anh, ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) anh đi với anh Phong là bỏ em luôn rồi… – Nó thở dài nhìn hắn, vờ úp mặt vào vai Diệu Chi, ra vẻ bất mãn…

– Băng ơi, mày đành chịu kiếp bơ vơ này đi ! – Chi giả vờ vỗ tay lên vai nó như thể đang an ủi trong khi mắt thì lườm hắn.

Nhưng hắn và Phong cũng không phải dạng vừa. Hai người giả vờ khoác vai nhau, hú hí nhỏ đủ cho… cả trường nghe.

– Anh Phong… Có người ghen tị với anh kìa… – Hắn khều khều Phong

– Xời ơi, chú mày cứ nói mãi. Anh chú là nhất rồi. Không ghen tị sao được. – Phong vỗ ngực xưng tên.

Té ngửa !!!

– Vớ vẩn! – Phương Đan che miệng cười khúc khích, giở giọng trêu Phong.

– Đan, em nói gì thế hả? – Phong tối mặt, nhìn chăm chăm vào Đan.

– Thế đấy anh! – Phương Đan hí hửng lêu lêu Phong, rồi ném phăng cái cặp cho Diệu Chi, xách dép chạy thẳng.

– Em đứng lại…! – Thiên Phong [gọi là Thiên Phong nhé, không gọi Hoàng Phong nữa~] đuổi theo Đan.

Từng hạt bụi âm thanh lóng lánh như nổ ra, hòa lẫn vào một vùng trời xanh rộng lớn. Không gian như được chắp thêm đôi cánh, nâng những cảm xúc của những người bạn trẻ bay cao, thật cao…

Nó mỉm cười nhìn Phong, Đan rượt nhau, đoạn ôm cặp đi đến chỗ hắn.

– Ơ mà, Thiên Du này…

– Sao em? – Hắn quay sang nhìn nó. Nụ cười trên dương mặt khiến nó cảm thấy vui hơn bao giờ hết.

– Anh, có cần đi khám thử không? Lỡ có chuyện gì thì… – Nó chỉ vào cái băng trắng trên đầu hắn, hỏi.

Ngớ người ra vài giây. Hắn lại khẽ cười, lấy tay xoa xoa đầu nó rồi nói với giọng tưng tửng như mọi ngày:

– Ngớ ngẩn. Ngoài da thôi mà. Nhưng…em đang quan tâm anh đấy hả?

– Không…

Nó đỏ mặt, ném luôn cái cặp cho hắn rồi chạy lại kéo tay Chi phóng nhanh lên lớp. Ngay lúc này, hắn lại đứng nhìn nó, ôm cặp, cười ngu.

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Hôm nay, là ngày làm bài test tốt nghiệp khóa học thứ nhất của bọn nó. Trong khi cả trường ai cũng tỏ ra căng thẳng thì bọn nó lại nhởn nhơ như ngày học bình thường.

~Tua nhanh~

Tại hồ bơi của trường…

Cả bọn đang tập trung ở đó vui chơi với nhau. Bốn thằng con trai thì nhảy ùm xuống làn nước mát, còn bốn đứa con gái thì ngồi trên bờ vừa tắm nắng vừa nói chuyện cùng nhau.

– Băng, bao giờ mày mới chịu thú nhận tình cảm hả? – Diệu Chi nâng niu cốc trà sữa, nhỏ nghiêng đầu hỏi nó bằng giọng trêu chọc.

– Mày ồn quá. =…=

Nó lấy tay đẩy nhỏ ra, tay vơ lấy chai nước uống một mạch hết một nửa. Chợt, ánh nhìn của nó dừng lại ở chỗ hắn đang đứng. Rồi mặt nó bỗng đỏ ửng lên ngay lúc hắn quay sang, nhìn nó, và nở một nụ cười tỏa nắng. Khi hắn đưa tay vẫy vẫy nó, thì nó thấy tim nó đập nhanh hơn.

Nghĩ lại, nói lại thấy bản thân chưa lần nào nói thích hắn một lần cho… đàng hoàng.

Giờ nó đã biết, nó yêu hắn thật rồi…!

Nhưng cái vấn đề ở đây là làm sao để nói điều đó đây…?

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Ngày nắng, ngày mưa, ngày quang, ngày u ám,… cả bọn vẫn luôn bên cạnh nhau, đi chơi cùng nhau, ở chung một nhà.

Tiếng nói cười, đùa vui, tất cả vẫn vang lên từng ngày, từng giờ. Như một bản nhạc, réo rắt, dường như không hồi kết…

Từng kỉ niệm như những hại bụi lóng lánh, ngày một đầy thêm, nhiều thêm, bám vào kí ức của mỗi người…

Tháng ngày tươi đẹp…

==================================================================

#YiYuo#

Đã in dấu dép

❤GameShow❤

_Liệu mọi chuyện đã kết thúc? Hãy nêu suy nghĩ của bạn :3

Goodluck !

CHAP 32: CÓ THẬT ĐÃ KẾT THÚC ?

Oáp, bello…minna… Yi đã trở lại rồi nè :3

I want to sleep =…= but I can’t

Enjoy ~

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

1 năm sau…

Trời trở lạnh, rất nhanh… Tựa hồ như một chiếc lọ thủy tinh trong suốt chứa hơi lạnh rơi từ một ô tủ xuống đất, rất nhanh, và vỡ tan, tỏa hơi lạnh ra khắp nơi…

Hắn đang loay hoay lăn qua lăn lại trên giường, nhăn mặt vì có một thứ âm thanh nào đó vang lên vô cùng chói tai. Mất hơn một phút hắn mới nhận ra âm thanh đấy chính từ chiếc mobile đang rung nhiệt tình ở…cuối giường. Với tay lấy chiếc điện thoại, hắn trả lời với giọng lè nhè của một thằng con trai chưa tỉnh ngủ:

– A lô, ai thế ạ?

Đầu dây bên kia im lặng. Cảm tưởng cứ như là một kẻ dở hơi nào đó đang chơi trò ú tim với một thằng đang ngáp như chưa từng được ngáp. Thế nào nhỉ? Chắc hắn không ngáp liên tục thế thì bao nhiêu loại tận thế sẽ nắm tay nhau tiến đến giường hắn vậy… Hơn một phút, không có tiếng trả lời, hắn gắt lên:

– Này này, báo cho biết này. Nếu cưng không có việc gì làm, rảnh rỗi quá vào giờ này thì bấm 1080 gặp mấy em tư vấn tình cảm nhé!

Năm giây trôi qua, một giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng, kèm theo tiếng cười khúc khích:

– Trước khi gọi cho anh, em cũng tính bấm dãy số anh vừa nhắc!

– Ớ, Băng đấy hả. Anh xin lỗi, anh bắt máy không nhìn tên! – hắn cuống cuồng xin lỗi nó.

– Hơ hơ. À à, không sao không sao. Này, anh nướng ghê lắm rồi đấy, ra đây đi nào…

– Cửa anh không khóa mà…

– Vậy em sang phòng anh nhé, được không?…. Ơ này, anh…anh… Đi đâu rồi…anh… – nó ngơ ngác, kêu hắn liên tục.

Lạ thật! Đang nói chuyện mà sao lại im thế. Linh cảm có chuyện chẳng lành, nó vội đứng dậy chạy nhanh qua phòng hắn, mở cửa xông vào trong.

Cảnh tượng trước mắt làm nó quá đỗi ngỡ ngàng, chiếc điện thoại của hắn nằm trên sàn, còn hắn thì ngồi trên giường, cứ lắc lắc đầu liên tục. Cứ như là đang xua đi một cơn đau nào đó vậy…

– Anh…anh… Sao thế anh? – nó lay lay vai hắn, lo lắng hỏi.

– Anh không…sao. Chắc do hôm qua thức khuya, hơi nhức đầu thôi…

– Thật không? Hay hôm nay nghỉ học em đưa anh vào bệnh viện khám thử cho chắc nhé!

– Anh không sao mà. Em xuống nhà trước đi, anh không sao đâu. – hắn vội gạt ngay ý định của nó.

– Vâng…

Nó ỉu xìu bước ra khỏi phòng và xuống nhà ăn trước, nén cơn thở dài, nó cố gắng cười tươi với những người còn lại.

– Babe sao thế? Cười con kinh hơn mếu nữa? – Diệu Chi nhìn nó, hỏi rồi cười sặc sụa

– Có gì đâu. Mày điên à? – nó bước đến cốc mạnh vào đầu nhỏ rồi ngồi phịch xuống ghế, vơ luôn lát bánh sanwich cho vào miệng.

Hắn cũng nhanh chóng bước xuống, khoác cái balô một bên vai. Và vẫn mở màn bằng một nụ cười tươi rói như mọi ngày. Nó thấy hắn như thế cũng an tâm đôi chút.

Lần lượt từng người bước ra khỏi nhà, hắn – hôm nay lại là người đi sau cùng. Tuấn Kiệt và Thiên Phong đang đi thì bất chợt quay đầu lại nhìn hắn đi đằng sau. Hình ảnh hai người họ nhìn thấy lúc này cũng gần như giống nó lúc sớm. Mặc dù hắn vẫn đi bình thường, nhưng lâu lâu lại lắc nhẹ đầu vài cái, trông có vẻ khó chịu lắm.

Hắn đưa mắt nhìn hai người đang đi trước mặt, rồi lại cười. Nhưng nụ cười đó, dường như báo cho Kiệt và Phong biết rằng: hắn, thật sự không ổn!

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Mày lôi tao đi đâu vậy Kiệt? – hắn hét ầm lên khi vừa quăng cặp xuống sàn đã bị Tuấn Kiệt lôi xềnh xệch ra cửa.

– Đi đi rồi biết. – Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp lời hắn, rồi lôi hắn ra xe.

Phong cũng không kém, mặt đầy sát khí nhìn hắn. Khi cửa xe vừa đóng lại, Thiên Phong đã tăng ga thật nhanh và chạy thẳng ra trung tâm thành phố.

Bệnh viện trung tâm…

Hắn ngơ ngác nhìn anh trai và thằng bạn chí cốt của mình lôi cổ mình vào thẳng phòng của một ông bác sĩ nào đó. Ném hắn lên chiếc ghế đối diện ông bác sĩ, hai người họ thì thầm vài câu với người bác sĩ kia rồi đi thẳng ra ngoài…

1 tiếng sau…

– Bác sĩ, tình trạng của nó thế nào? – Thiên Phong chỉ tay sang hắn vẫn còn đang ngơ ngác, hỏi người ngồi trước mặt mình.

– Tôi cũng không cần phải giấu các cậu làm gì đâu nhỉ? Bệnh nhân Trần Thiên Du, sau khi kiểm tra kĩ càng, chúng tôi đã đi đến kết luận rằng: trong não của cậu ấy, có tụ một khối máu bầm… Do không được phát hiện sớm, nên…

– Nên sao? – Tuấn Kiệt nhào tới trước, hỏi gấp.

– Tỉ lệ thành công khi phẫu thuật sẽ khá thấp, tỉnh dậy hay không, còn chưa biết được…

Không gian như lắng lại, sự im lặng, lạnh lẽo tỏa ra khắp căn phòng. Ông bác sĩ nén tiếng thở dài nhìn ba chàng trai trẻ đang ngồi thẫn thờ trước mặt ông. Vai Tuấn Kiệt khẽ run lên, cậu khóc… Sau một lúc im lặng, hắn chỉ mở miệng nói đúng năm chữ:

– Đừng để mọi người biết…

CẠCH…!

Cánh cửa phòng mở ra, hắn lững thững bước ra ngoài trước, chạy nhanh ra xe, mặc cho hai người kia đuổi theo, gọi tên hắn liên tục…

Hắn chưa nghe được câu nói yêu hắn của nó cơ mà…

==================================================================

×YiYuo×

Đã in dấu dép

P/s: Yi biết là Yi rất ác mà :3 mọi người tối ấm. Tí nữa ngẩu ngon. Oyasuminasai…

BRVT, 01/04/2015

CHAP 33: KẾT THÚC ???

Không phải dạng vừa đâu ~~~ 10 phẩy và nghi vấn đã rớt =D

Cơ mà dạo này lượt view tăng khủng khiếp =…= khó hiểu dễ sợ !!!

Enjoy ~

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Đêm về…

Một đêm đông lạnh lẽo… Nó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cứ nâng tách trà lên, chần chừ một lát rồi lại đặt xuống, đưa mắt nhìn ra cửa, bồn chồn không yên.

Diệu Chi cũng đi qua đi lại liên tục trước mặt nó. Tâm trạng của nhỏ cũng không hơn gì. Cũng lo lắng không yên.

Và Phương Đan cũng không hơn hai người kia là mấy!

Chỉ riêng Trâm Anh là nhởn nhơ đọc sách. Không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Điều đó cũng dễ hiểu. Vì ngay lúc này đây, Mạnh Hoàng đang ngồi bên cạnh vuốt vuốt mái tóc dài mượt của cô.

Và ngay lúc này đây. Có ba người vẫn chưa chịu về làm ba cô nàng kia lo lắng…

Tiếng động cơ xe vang lên mỗi lúc một gần, nó đang chuẩn bị nhâm nhi một ít trà thì vội đặt ngay lên bàn, chạy thẳng ra bên ngoài, kéo theo cả Diệu Chi, và nhỏ kéo thêm cả Phương Đan.

– Anh… Sao giờ mới về? – Diệu Chi véo tai Tuấn Kiệt, cao giọng hỏi.

– A…a…a…đau anh. Ừ thì,…

– Thì sao? – nhỏ ném cho Kiệt một ánh nhìn tóe lửa.

Bỗng dưng khi nhìn ánh mắt đáng sợ của Diệu Chi, Tuấn Kiệt lại buột miệng nói ra một loạt:

– Ờ thì… Anh và anh Phong dẫn Thiên Du vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe…

– Thiên Du ? Bệnh viện? – Diệu Chi buột miệng hét ầm lên.

Nó vô cùng ngạc nhiên khi nghe Chi hét lên. Rồi vội vàng chạy ra xe lôi cổ hắn vào.

– Này, anh bị gì, hả ??? – nó gắt lên.

Khi hắn chưa kịp trả lời thì Phong đã bước đến, xoa xoa đầu nó, nói nhẹ nhàng:

– Nó bị nhức đầu bình thường thôi em ạ. Không sao đâu !

– Vâng anh… – nó trả lời Phong rồi quay sang hắn – sau này anh có làm sao thì phải nói em biết. Cấm giấu.

– Em lo cho anh ? – hắn [giả vờ] hí hửng đáp lời nó.

Nó thì ném cho hắn một cái nhìn tóe lửa rồi kéo Diệu Chi vào trong nhà. Phương Đan thì thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay tạm biệt Phong để vào nhà trước.

Không lâu sau, khi trên sân chỉ ba người con trai, thì lại có một khoảng lặng vô hình nào đấy bao phủ khắp không gian.

Lặng. Lắng. Và buồn .

Bờ vai hắn khẽ run run. Có lẽ hắn đã quá cố gắng kiềm chế nỗi buồn từ nãy đến bây giờ. Một bàn tay rắn chắc vỗ nhẹ lên vai phải hắn, kèm theo tiếng nói trầm ấm:

– Sẽ không sao đâu, em trai…

Lại một bàn tay khác vỗ vỗ vai trai hắn.

– Mày sẽ không sao. Chắc chắn. Mày đâu có dễ chết đến thế…

Lại là sự im lặng. Im lặng vì buồn. Sự im lặng buồn, là một thứ mà không ai muốn nó xuất hiện…

– Thiên Du, sao mày không nói cho mọi người ?

– Tao không muốn họ lo lắng. Với lại, tao vẫn cần thời gian quyết định có nên phẫu thuật hay không. Hoặc là tao sẽ cố gắng giấu, và sinh hoạt một cách bình thường.

– Đồ ngốc !!!

ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Thời gian cứ chầm chậm trôi như thế. Từng ngày từng giờ, hắn đều phải cố gắng chịu đựng những cơn đau đầu… Nhưng tuyệt nhiên, chuyện của hắn, vẫn nằm yên ắng trong vòng bí mật.

Mặc dù đôi lúc hắn biến mất một cách vô cớ, có thể đi một mình, hoặc với Tuấn Kiệt, hoặc với Thiên Phong, trong vài ngày, thì mọi người vẫn không nghi ngờ gì. Lí do đơn giản, chỉ là vì hắn viện cớ đi công việc ở Black Wings…

Nhưng đâu phải chuyện gì cũng có thể giấu mãi mãi…

Dù sớm hay muộn, chắc chắn sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng…

RẦM….!

Cánh cửa phòng hắn bay ra khỏi bàn lề dưới bàn chân của nó [ tác giả lại chém :v ]. Nó bước nhanh đến chỗ hắn đang ngồi ghi chép cái gì đó, giật phăng cây bút hắn đang cầm trên tay, cao giọng hỏi:

– Thiên Du, anh muốn giấu mọi người đến bao giờ hả ?

Hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng lấy cây bút lại từ tay nó, hỏi lại:

– Băng Băng, em đang nói cái gì thế ?

– Đừng giả vờ không hiểu, em biết tất cả rồi…

Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_1tiếng_trước_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

Lúc Tuấn Kiệt và Diệu Chi đang ngồi ăn chung với nhau, nói chuyện vô cùng tình cảm ở café L.O.V.E, thì nó ào ào chạy vào, “mượn” Tuấn Kiệt vài phút rồi lôi cậu ra cửa.

Nó đẩy Tuấn Kiệt dựa lưng vào tường, đứng trước mặt cậu, tức giận hỏi:

– Tuấn Kiệt, nói tớ nghe, chuyện gì đang xảy ra?

– Chuyện…chuyện gì ??? – cậu lắp bắp trả lời nó.

– Trần Thiên Du, rốt cuộc là bị bệnh gì? Tại sao ngày nào cũng vào bệnh viện? Mà tại sao lại nói dối là đi công việc? Hả?

Tuấn Kiệt khẽ thở dài, đành phải nói ra tất cả sự thật cho nó biết.

– Tớ mong cậu có thể khuyên thằng điên đấy đi phẫu thuật. Nó sợ sẽ không thành công, thời gian sống sẽ bị thu lại, nó không muốn mọi người lo lắng.

– Để tớ thử khuyên anh ấy… – nó khẽ đáp rồi quay lưng đi, nói đúng hơn là chạy…

Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_Hiện_tại_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ

– Anh, đi phẫu thuật đi, xin anh đấy. – nó lay vai hắn, cố gắng thuyết phục.

– Đừng nói nữa, anh không đồng ý đâu. – hắn gạt tay nó đi, đứng dậy, quay lưng lại với nó.

– Anh…nhưng mà…

– Đừng nói…nữa… Đã nói là anh không…

Câu nói của hắn bị ngắt đi giữa chừng. Hắn cảm thấy đầu hắn nhức kinh khủng. Cây bút trên tay rơi xuống đất, hờ hững. Hắn cảm thấy người hắn nhẹ hẫng đi khi ngã xuống, cảm thấy được vòng tay của nó siết chặt lấy hắn…

Trước khi mất đi hoàn toàn ý thức. Thì hắn vẫn còn nghe được mang máng tiếng của nó, gọi tên hắn, nhiều lần…

Đọc tiếp: Love School - Phần 9
Home » Truyện » Truyện Teen » Love School
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM